1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Lâm Tử Tự

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.10

      Có tiếng gõ cửa nhè , cửa mở ra ngay sau đó, Chu Minh Nghĩa bước vào. Đây là lần đầu tiên những người khác tận mắt nhìn thấy trong những nhân vật truyền kỳ của thành phố này. Chu Minh Nghĩa mặc bộ vest màu xám sẫm, tay đút túi quần, nục cười tươi rói như mặt trời, gương mặt điển trai, tư thái ung dung thoải mái.

      - An Nhiên, tìm có chuyện gì sao? – Chu Minh Nghĩa bằng giọng thân thiết.

      Nụ cười, ngữ khí, dáng dấp của Chu Minh Nghĩa khiến Doãn An Nhiên cảm thấy hề coi cậu là người ngoài, thứ cảm giác gần gũi này chỉ bởi vì họ là em theo pháp luật, mà còn bởi vì họ quan tâm lẫn nhau kể từ khi quen biết. Doãn An Nhiên đột nhiên cảm thấy rất ấm áp. Tuổi đời của cậu còn , lại làm paparazzi, số lần bị ghẻ lạnh nhiều đếm xuể, vậy mà người trước mặt lại dịu dàng, đối xử bình đẳng với cậu như vậy.

      Mấy cùng cậu công tử kia nhìn thấy Chu Minh Nghĩa liền hét lên như gặp được ngôi sao, chỉ thiếu điều xông vào ôm chầm lấy thần tượng. Chu Minh Nghĩa từ tốn bước đến và ngồi xuống trước mặt mọi người.

      - An Nhiên, có phải cậu muốn biết hướng của quỹ đầu tư trong ba tháng tới ?

      Doãn An Nhiên đỏ mặt.

      - Đúng vậy.

      Chu Minh Nghĩa cuối xuống, hàng lông mày dài khẽ động đậy, sao đó cười và :

      - Cá nhân đề nghị tạm thời để đó, đừng vội bán ra. Nếu cậu muốn nghe chi tiết hơn e là mất chút thời gian. Giờ chỗ có bản báo cáo phân tích tình hình của thị trường nay, có thể giúp ích cho cậu trong việc tìm hiểu hướng của quỹ, có cần lấy ra giải thích sơ qua cho cậu ?

      Doãn An Nhiên thể diễn tiếp vở kịch.

      - Cái đó cần, tôi bận lắm. Tôi biết rồi.

      Nghe màn đối đáp giữa hai người, những người còn lại suýt rơi cả cằm. Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên hồi lâu.

      - Còn vấn đề gì nữa .

      - , hết rồi, tôi muốn chiếm dụng quá nhiều thời gian của .

      Nụ cười môi Chu Minh Nghĩa càng ràng, Doãn An Nhiên dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy.

      - An Nhiên, trà có ngon ?

      - Ngon lắm.

      Chu Minh Nghĩa đứng dậy, nhìn Lý Thắng Bình và Vương Hiểu Phân.

      - Hai vị là đồng nghiệp của An Nhiên đúng ?

      Lý Thắng Bình gật đầu, còn ánh mắt của Chu Minh Nghĩa làm Vương Hiểu Phân cứng đờ cả người. Có nằm mơ cũng thể ngờ, mình có thể tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng trong ngành chứng khoán của thành phố này gần đến vậy, nhân vật truyền kỳ với tài sản hàng tỷ. Nhân tài trong xã hội như thua kém gì các ngôi sao thần tượng, Chu Minh Nghĩa là rường cột thúc đẩy xã hội tiến bộ và phát triển, đáng tôn trọng.

      - Mong hai vị dạy bảo An Nhiên nhiều hơn. – Chu Minh Nghĩa xong lại gật đầu với mọi người. – Tôi còn có việc thể nán lại đâu.

      Chu Minh Nghĩa hế báo trước mà vòng qua tràng kỷ rồi bước đến, đưa tay xoa mái tóc đen của Doãn An Nhiên, gương mặt lên nụ cười đầy thương, sau đó quay người thong thả bước . Doãn An Nhiên sờ lên tóc, đột nhiên có cảm giác rất mãnh liệt rằng Chu Minh Nghĩa thương cậu như em trai của mình, cách hành xử của khác gì người trai. Doãn An Nhiên đột nhiên có cảm giác rất ngọt ngào.

      - Ôi, ta… - Cậu công tử kia thốt nên lời.

      Doãn An Nhiên đứng dậy.

      - Chúng ta về thôi.

      Cuộc gặp mặt như trong mơ kết thúc.

      Đứng dưới ánh mặt trời, lại ngước đầu lên nhìn logo Chứng khoán Vạn Khải, Doãn An Nhiên thầm ngưỡng mộ. Chu Minh Nghĩa thành công như vậy, được người ta tôn trọng, thân là đàn ông, đáng để tự hào.

      Hàng tá bám dính lấy Doãn An Nhiên.

      - Giới thiệu ta cho chúng tôi làm quen được ?

      Doãn An Nhiên tuyệt nhiên từ chối.

      - .

      - Tại sao? Xin đó, giới thiệu chút mà, có thể hẹn ta ra ngoài chơi được ?

      - ta bận lắm, vả lại ta chỉ làm quen với nhân viên cấp cao trong ngân hàng mà thôi. – Nghĩ tới những gì mà trong lúc vô tình nghe thấy, Doãn An Nhiên lặp lại đúng y.

      Ngẩng cao đầu, Doãn An Nhiên và Lý Thắng Bình cùng Vương Hiểu Phân bỏ , để lại đám người kia đứng ngẩn ngơ dưới cái nắng ngoài trời.

      - , rốt cuộc là có chuyện gì? - Ở phòng trà, Lý Thắng Bình kẹp cổ Doãn An Nhiên hỏi. – Cậu cho ràng , nếu tôi tha cho cậu đâu.

      - Đau, đau, đau quá. – Doãn An Nhiên giãy giụa.

      - mau, tôi sốt ruột muốn chết đây. – Vương Hiểu Phân hỏi.

      - ta, ta là con trai đối tượng tái giá của mẹ tôi. – Doãn An Nhiên hơi.

      Lý Thắng Bình phải tiêu hóa câu của cậu.

      - Cũng có nghĩa là người bác Đổng lấy chính là bố của Chu Minh Nghĩa. Tôi nhớ ra rồi, cậu từng , đối tượng tái giá của mẹ người con trai.

      - Đúng, chính là ta. Tôi cũng ngờ đó là ta, đó. – Doãn An Nhiên thẳng thắn.

      - Vậy hai người là em rồi. – Vương Hiểu Phân bằng giọng ngưỡng .

      - Đúng.

      - Ôi, dào được mỏ vàng rồi. – Lý Thắng Bình kêu lên.

      - tiếng chút, tôi muốn người khác biết.

      - Tại sao?

      Doãn An Nhiên cười gượng gao.

      - Tôi và ta chẳng có quan hệ máu mủ gì. Tôi họ Doãn ta họ Chu, nước giếng phạm nước sông. Có gì đáng để chứ.

      - Nhưng coi ta thân thiết với cậu chưa kìa.

      - Cái đó gọi là lịch , tôi đâu thể được nước lấn tới.

      - Làm sao ta biết tôi là đồng nghiệp của cậu chứ?

      - Tôi biết. Tôi chưa từng . ta rất biết nhìn người mà, quan sát và lắng nghe, tôi nghĩ ta nhận ra ngay.

      - Lợi hại!

      Lý Thắng Bình kẹp cổ Doãn An Nhiên.

      - Sau này thể đắc tội cậu được rồi.

      - có chuyện đó đâu. Đúng rồi, hai người tuyệt đối được để người khác biết đó. Hiểu chưa? Tuyệt đối được ra đó. – Doãn An Nhiên dặn kĩ hai đồng nghiệp, chỉ thiếu điều bắt họ phải thề mới thôi.

      - Yên tâm, yên tâm .

      Chu Minh Nghĩa chuẩn bị ra về, Bách An Na nhìn , giọng hỏi:

      - Hôm nay Doãn đến… – Chỉ cần nữa, ông chủ nhất định hiểu.

      Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

      - Tuổi trẻ hiếu thắng. – Chỉ cần nhìn sơ qua là hiểu ngay.

      - Sau này…

      - sau, An Nhiên phải trẻ con. – Chu Minh Nghĩa tin Doãn An Nhiên là người hiểu chuyện, rất yên tâm về cậu.

      Tối, Doãn An Nhiên chần chừ trước cửa phòng sách của Chu Minh Nghĩa.

      - Sao vậu? – Chu Minh Nghĩa ngước qua máy tính trước mặt.

      - Hôm nay, chuyện đó, tôi… – Doãn An Nhiên vặn vẹo mấy ngón tay, trề môi, chau mày, biết nên gì. Cậu còn kiên quyết được công khai mối quan hệ này, kết quả chính cậu dẫn cả đám người đến quấy rầy văn phòng người khác.

      Chu Minh Nghĩa cười.

      - Phân tích của có giúp ích gì cho cậu ?

      Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn.

      - Này!

      Chu Minh Nghĩa xua tay.

      - cần để trong lòng đâu, có thời gian ghé uống trà, trà chiều ở công ty rất nổi tiếng.

      - tức giận sao?

      - Tại sao phải tức giận?

      - Tôi làm phiền đến , thời gian của quý giá như vậy mà.

      Chu Minh Nghĩa ngửa cổ cười.

      - nhớ từng còn làm công việc tính thời gian để thu phí nữa rồi mà.

      Doãn An Nhiên càng thấy bất mãn.

      - Này, tôi chuyện nghiêm túc với đó, tôi xin lỗi mà.

      Chu Minh Nghĩa cười. biết hành động hôm nay của Doãn An Nhiên phải cố ý. Chu Minh Nghĩa nghĩ hồi rồi :

      - Giúp rót ly nước.

      lâu sau, Doãn An Nhiên bưng nước lên. Chu Minh Nghĩa đón lấy, đưa tay xoa mái tóc đen mượt như tơ của cậu.

      - Khuya rồi, ngủ .

      Doãn An Nhiên thấy vậy liền biết hoàn toàn hiểu cho cậu rồi, yên tâm gật đầu, ngoan ngoãn như chú mèo rời khỏi phòng. Nhìn theo bóng dáng Doãn An Nhiên, đôi mắt Chu Minh Nghĩa ánh lên từng tia sáng.

      Cuối tuần, Doãn An Nhiên phải chạy “sô”, chụp hình cho buổi quảng bá nhãn hiệu do ngôi sao làm người đại diện, chen chúc với rất nhiều đồng nghiệp khác. Hội trường cực kỳ huyên náo, ồn đến mức khiến cậu thấy nhức đầu, chỉ muốn về với khung cửa sổ, với tấm rèm dài chạm đất hướng ra biển. Chụp hình xong, cậu lại vội vàng quay về công ty chế tác, hỗ trợ công tác làm mẫu, đặt tiêu đề sau khi kết thúc công việc cũng quá trưa. Doãn An Nhiên lê cơ thể mệt mỏi quay về Hoa Viên Hải Cảnh.

      Vừa vào cửa, Doãn An Nhiên liền nhận ra nhóm người họp trong phòng đọc sách. Cậu thầm nghĩ Chu Minh Nghĩa đúng là sức trâu, ngay cả cuối tuần cũng bỏ qua, tất cả tổ viên đều đến họp với .

      - Về rồi à? – Chu Minh Nghĩa nghe tiếng động, chưa thấy người lên tiếng chào hỏi.

      Doãn An Nhiên trả lời lại, biết họ đều bàn chuyện công việc nên dám làm phiền. Cậu về phòng nghỉ ngơi, leo lên giường ngắm biển, tâm trạng phiền muộn mau chóng lắng xuống.

      Những người tham gia cuộc họp hết sức nghiêm túc, có chút động tĩnh gì.

      Doãn An Nhiên bất giác nghĩ đến câu của ông chủ công ty, trong thành phố này có đặc điểm rất lớn, chính là khi hai cánh cửa lớn của phòng họp đóng lại, cho dù bên ngoài mưa gió bão bùng, sóng thần hay lở núi, cuộc họp cũng nhất định phải tiến hành cho xong.

      Sắc trời từ từ chuyển sang màu đen, nhóm người trong phòng mới bước ra. Cả đội kéo nhau ra phòng khách. Lần này chỉ toàn nam chưa có nữ. Doãn An Nhiên tự giác bước ra chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mọi người. Chu Minh Nghĩa giới thiệu ngắn gọn:

      - Đây là em trai tôi, Doãn An Nhiên. Đây là luật sư của tôi, Kim Tắc Thái, Lỗ Hựu An, kiểm toán Sầm Chính, Lý Ngạn Nam, còn đây là Vương Chấn Hồng và Triệu kỳ.

      Những người khác dường như đều biết quan hệ giữa hai người, lục tục chào hỏi Doãn An Nhiên. Doãn An Nhiên đứng nhìn.

      - Tổ này khác với tổ lần trước.

      Mọi người cùng cười ồ lên, Kim Tắc Thái :

      - Tổ lần trước là người của Vạn Khải, còn chúng tôi là nhân viên của Chu Minh Nghĩa. – rồi liếc mắt về phía . – Ha, ông chủ Chu.

      Chu Minh Nghĩa cười.

      - Họ đều là bạn thời phổ thông và đại học của .

      Doãn An Nhiên có chút kinh ngạc, bản thân Chu Minh Nghĩa là người có chuyên môn, vậy mà ta còn cần nhiều người có chuyên môn khác trợ giúp công việc.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.11

      - Cậu Doãn, , cùng ăn cơm nào. – Kim Tắc Thái nhiệt tình khoác vai Doãn An Nhiên.

      Doãn An Nhiên vội vàng thoát ra, xua tay.

      - cần đâu, tôi muốn làm phiền các .

      - Khách sao làm gì, cậu cũng cần ăn cơm mà, chung .

      Doãn An Nhiên cảm thấy họ đều là những người hết sức thoải mái. Đương nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Chu Minh Nghĩa rộng lượng hào phóng, bạn của chắc chắn cũng có chung tính cách này. Chu Minh Nghĩa tay cầm áo khoác.

      - An Nhiên, cùng .

      - Ừm.

      Do là bạn bè quen biết nhiều năm nên bàn ăn ai nấy đều thoải mái, cười vui vẻ. Doãn An Nhiên yên lặng ngồi góc, xen vào, lặng lẽ ngồi ăn. Chu Minh Nghĩa hình như trông thấy gì đó, liền gọi phục vụ rồi dặn dò mấy câu.

      - Ê, ngồi bên kia có phải Mã Thanh Nghi của ngân hàng Phong Diệp ? – Kim Tắc Thái với mọi người.

      - Đúng vậy.

      - Minh Nghĩa qua đó chào hỏi sao?

      Chu Minh Nghĩa cười điềm đạm.

      - Người ta năm chị em ngồi đó, chắc chắn là chuyện riêng tư rồi, đừng qua làm phiền họ.

      - biết mấy quý đó với nhau những gì? – Có người cười .

      - cũng giống chúng ta thôi.

      - Ai , chúng ta bàn về phụ nữ, còn họ bàn về đàn ông.

      Thái độ người rất thoải mái, Doãn An Nhiên hoàn toàn có cảm giác dung tục khi họ về vấn đề này. Cậu lén nhìn sang bàn ở đằng xa, đó là năm ăn mặc thời trang, xem ra là nhân viên cao cấp trong công ty lớn, ăn mặc thoải mái theo đúng vị nghề nghiệp, cách trang điểm nhàng, tai, cổ và các ngón tay lấp lánh ánh kim cương. Lát sau, bàn bên đó chuẩn bị thanh toán, phục vụ viên đến vài câu, các đồng loạt hướng sang bên này.

      cao ráo bỏ lại cả bàn, thướt tha bước đến khoảng cách còn xa nhưng mùi hương hoa lài bay đến trước. đến bên Chu Minh Nghĩa, nhìn thấy , định đứng dậy theo phép lịch , bàn tay tho dài đặt lên vai ngăn lại, tỏ ý cần khách sáo.

      - Minh Nghĩa, cảm ơn .

      - có gì.

      Doãn An Nhiên đột nhiên hiểu ra, bàn bên kia là do Chu Minh Nghĩa thanh toán. Những người khác cũng chào hỏi mỹ nhân chân dài này. lịch đáp lại, rồi dịu dàng với Chu Minh Nghĩa.

      - Hoa tặng tôi đều nhận được rồi, nhưng lại nhận được điện thoại của . – Thái độ ôn hòa mang chút hờn dỗi.

      Chu Minh Nghĩa cười vá :

      - Gần đây tôi có thời gian.

      - lúc nào cũng chỉ có câu đó.

      Sầm Chính giơ tay :

      - Thanh Nghi, tôi có thể làm chứng, Minh Nghĩa chung với tôi đó.

      Mọi người cười ồ lên. Mã Thanh Nghi cười :

      - Phải, ấy cố ý tránh tôi, để chung với .

      Bàn tay vuốt vai Chu Minh Nghĩa, Mã Thanh Nghi lại :

      - Nếu có thời gian, hãy gọi cho tôi.

      - Được.

      yểu điệu bước . Mùi hương vẫn còn vương vấn chưa phai. Kim Tắc Thái cười:

      - Cậu đúng là có diễm phúc.

      - Đây đâu được coi là phúc chứ. – Triệu Kỳ cười, lắc đầu.

      - Mã hành xử rất có chừng mực. Nếu đeo bám thái quá, Minh Nghĩa chịu nổi.

      - trắng ra vẫn là Minh Nghĩa có thời gian riêng, thời gian của cậu ta dồn hết vào công việc.

      Lý Ngạn Nam cười :

      - Tôi luôn khâm phục cách thức ngoại giao mềm dẻo của Chu Minh Nghĩa, bất luận quen bao nhiêu , tất cả đều coi là trung tâm, bán kính là cánh tay, nhưng ai thêm được bước nào.

      Chu Minh Nghĩa cũng cười.

      - Tôi coi họ là những người bạn.

      - Mã Thanh nghi rất thông minh, ta hề giới thiệu Chu Minh Nghĩa với bạn cùng phái của mình.

      - Hơ, vậy có là gì chứ.

      Chu Minh Nghĩa mỉm cười xoa trán.

      - Đâu phải các cậu biết, trong vòng năm đến bảy năm tới, tôi suy nghĩ đến vấn đề này.

      - Thử hẹn hò đương cũng hẳn là được.

      Kim Tắc Thái cười xòa.

      - phải Minh Nghĩa muốn đương, nhưng mấy kia luôn coi cậu ta là mãnh thú, nghĩ đủ mọi cách để săn bắt, như vậy ai mà chịu nổi chứ.

      - Đúng đó, rồi lại chúng ta chỉ chuyên tâm đến nghiệp mà ở bên cạnh người , rồi lại chê nghiệp của chúng ta vững vàng, kiếm được nhiều tiền, đúng là đủ mọi rắc rối.

      - Phụ nữ. – Đây là kết luận được đưa ra bàn ăn.

      Sau khi kết thúc bữa ăn, Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên về nhà. Nằm giường, Doãn An Nhiên chợp mắt được, bình thường hễ đặt lưng xuống là cậu ngủ say đến biết gì, tối nay đặc biệt kỳ lạ, trong đầu Doãn An Nhiên chỉ có cảnh bàn tay thon dài của vuốt qua vai Chu Minh Nghĩa, điều này khiến cậu thấy khó chịu. Cậu ghét hành động đó. ngủ được, Doãn An Nhiên dậy lấy nước uống. Thấy phòng sách của Chu Minh Nghĩa vẫn sáng đèn, cậu nhàng bước qua, nhìn Chu Minh Nghĩa ngồi trước cửa sổ trong phòng, tay cầm ly rượu, tay kia cầm điếu thuốc, cúi đầu tựa như trầm tư suy nghĩ.

      Doãn An Nhiên phát nếu Chu Minh Nghĩa hút thuốc, nhất định là cảm thấy áp lực rất lớn, hoặc lúc này thấy phiền não. Theo bản năng, cậu muốn an ủi Chu Minh Nghĩa.

      - Sao cậu vẫn chưa ngủ? Chu Minh Nghĩa đột nhiên mở miệng.

      - cũng như vậy thôi.

      thân thiết hơn nên Doãn An Nhiên mới can đảm bước vào. Doãn An Nhiên nghĩ, cậu có thể là trong số ít người có quan hệ công việc với mà được vào phòng sách này.

      - Công việc khó giải quyết sao?

      Chu Minh Nghĩa lắc đầu.

      - Vậy tại sao lại hút thuốc?

      Chu Minh Nghĩa ngoảnh mặt lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Doãn An Nhiên, nét mặt bình tĩnh.

      - hoàn toàn là vì công việc.

      - Tiếc là tôi thể giúp được gì cho . – Doãn An Nhiên cảm thấy có chút đáng tiếc.

      Chu Minh Nghĩa cười, lắc đầu.

      - , cậu muốn vào làm chung ngành với đâu.

      - Biết đâu tôi làm tốt hơn . – Doãn An Nhiên ngẩng mặt , rồi phì cười. – Đó là chuyện thể nào.

      - , An Nhiên, cậu có ưu điểm của mình.

      - Phải, tôi chưa bao giờ chụp lung tung, tôi chỉ chụp những gì chính mắt tôi trông thấy, tôi bao giờ chỉnh sửa hình ảnh của người khác.

      - tin là vậy.

      Thấy gương mặt điển trai của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên đột ngột hỏi:

      - Này, có ai rất đẹp trai ?

      - Có, từ đến lớn đều có người như vậy.

      Doãn An Nhiên cố ý trề môi.

      - Tôi tin.

      ra trong lòng cậu hoàn toàn tin vào điều đó, vẻ đẹp của Chu Minh Nghĩa ai cũng phải công nhận.

      - Nhất là sau khi thành công trong nghiệp, lại càng nhiều người hơn. – Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên từ đầu đến chân. – Còn cậu, có ai với cậu điều đó ?

      - Có, cũng ít đâu.

      - Các chị khóa và các em khóa dưới đúng ?

      - Đúng.

      - Sau khi bước vào xã hội, thước đo cũng có thay đổi, họ đánh giá chúng ta từ góc độ khác.

      - Tôi và ? – Doãn An Nhiên muốn so sánh với Chu Minh Nghĩa.

      - , đàn ông cơ. – Chu Minh Nghĩa đột nhiên nở nụ cười. – Cậu có được tính là đàn ông ? Cậu còn là cậu nhóc.

      Doãn An Nhiên thấy bất mãn.

      - Tôi hai mươi bốn rồi, sao còn là cậu nhóc được chứ. – Vừa vừa giơ tay lên như khoe cơ bắp.

      Hành động có hơi ấu trĩ của Doãn An Nhiên khiến Chu Minh Nghĩa ngước mặt cười ngớt.

      - Đúng, tôi thể so sánh với được, đứng quá cao.

      - Rồi có ngày cậu cũng lớn lên. Nhưng phải trả giá rất nhiều, rất nhiều rất nhiều, có máu, mồ hôi và nước mắt. – Giọng Chu Minh Nghĩa trở nên thâm trầm.

      - có bao giờ khóc ?

      - Đương nhiên.

      - Khi nào? Tại sao? – Doãn An Nhiên tò mò hỏi.

      Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu nhìn Doãn An Nhiên, đôi mắt tròn vo đen láy nhìn .

      - Sao? Muốn săn tin độc quyển hả?

      Doãn An Nhiên trợn mắt.

      - ?

      Chu Minh Nghĩa bước đến gần, mặt hai người chỉ cách nhau ba centimet.

      - Cậu nghĩ là cho cậu biết sao?

      Đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Doãn An Nhiên, thanh thấp khàn vang bên tai, quyến rũ trong sắc khó mà diễn tả được. Doãn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên chạy mất, chỉ để lại câu:

      - Đáng ghét!

      Việc phỏng vấn và chụp ảnh gần nửa đêm mới kết thúc. Doãn An Nhiên từ chối mọi người lời mời ăn khuya của đồng nghiệp, cậu chỉ muốn về nhà. Đứng dưới tòa nhà Hoa Viên Hải Cảnh, ngước đầu nhìn, gần như thành đường thẳng mới nhìn thấy nóc nhà, nhưng vì quá cao nên nhìn ánh đèn. Doãn An Nhiên nghĩ, giờ này chắc Chu Minh Nghĩa theo dõi tình hình thị trường chứng khoán và thị trường hàng hóa kỳ hạn tại New York và Paris. Đột nhiên, Doãn An Nhiên thở dài. Ở đây lâu cậu cũng nảy sinh tình cảm với môi trường và cả con người, mỗi lúc lại thêm phần lưu luyến. Nếu sau này phải dọn , bất luận là đường Ninh Tĩnh hay Chu Minh Nghĩa, trong lòng Doãn An Nhiên chắc chắn đều nỡ.

      Uống hết ly sữa lạnh, Doãn An Nhiên đứng trong phòng khách, muốn mở ti-vi xem lát rồi mới ngủ, đột nhiên nghe thấy thanh phía sau. Chu Minh Nghĩa hình như mới từ nhà tắm bước ra, chỉ mặc chiếc quần jean, nửa thân để trần, mái tóc đen ướt rối bù, đôi chân thon dài cùng vùng eo hông rắn chắc qua chiếc quần jean mặc, bờ vai rộng với tỉ lệ hoàn hảo, cơ bắp cân đối, nửa thân còn đọng những giọt nước, xương quai xanh tinh tế, cơ bắp vai và cánh tay từng đường cong mềm mại mà hoàn hảo. Bật sáng đèn, Chu Minh Nghĩa bước đến gần tủ lạnh, lấy lon bia, mở ra và ngửa cổ uống, hành động tự nhiên thoải mái.

      Doãn An Nhiên thể ngăn mình dán mắt vào Chu Minh Nghĩa, nhìn chằm chằm vào bở môi dán chặt vào lon bia. Bởi vì uống bia mà yết hầu lên xuống, Doãn An Nhiên gần như có thể cảm nhận được chất lỏng mát lạnh kia vào miệng như thế nào, rồi được nuốt xuống ra sao. Cậu đột nhiên nhìn thấy Chu Minh Nghĩa hoàn toàn khác, phải nhà phân tích đầu tư nổi tiếng, mà chỉ là người đàn ông thuần túy. ra đàn ông chững chạc là như thế này.

      Doãn An Nhiên chỉ cảm thấy khô cổ họng, nóng khắp người, đầu gối mềm nhũn. Chu Minh Nghĩa đứng dưới ánh đèn, cả người toát lên mị lực khó hình dung mà cũng khó cưỡng lại.

      ta rất… gợi cảm.

      Uống hết lon bia, ném lon rỗng vào sọt rác, điệu bộ thoải mái phóng khoáng. Chu Minh Nghĩa ngoái đầu, phát Doãn An Nhiên đứng như trời trồng, lên tiếng chào hỏi.

      - Cậu về rồi à.

      Doãn An Nhiên vẫn đứng ngây ngô, hai mắt mơ hồ. Chu Minh Nghĩa cúi đầu nhìn lại mình.

      - Có gì đúng sao?

      Doãn An Nhiên cuối cùng cũng chớp được mắt, đầu óc mau chóng xoay chuyển.

      - A, cũng mặc quần jean?

      - Có chuyện gì sao? lấy đại ra thôi.

      - Ồ.

      “Bộp” tiếng, Chu Minh Nghĩa tắt đèn, cả phòng khách chỉ còn ngọn đèn bàn với ánh sáng yếu ớt. Mặt Doãn An Nhiên nóng lên, may mà phòng khách mờ ảo, Chu Minh Nghĩa chắc chắn nhìn thấy, Chu Minh Nghĩa dặn dò câu “ngủ sớm ” rồi về phòng mình.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.12

      Doãn An Nhiên tài nào ngủ được. Hình ảnh Chu Minh Nghĩa chững chạc cứ xuất trước mắt cậu, cậu chưa bao giờ thấy Chu Minh Nghĩa như thế này. Cậu bất giác nghĩ, cánh tay của Chu Minh Nghĩa săn chắc như vậy, nếu được ôm biết có cảm giác như thế nào, chắc chắn là rất an toàn. Người đàn ông như , có năng lực, có cá tính, lại biết đối nhân xử thế, cho dù phải nhân tài trong giới tài chính, tài sản quá hàng tỷ, cho dù chỉ là công nhân bình thường, cũng có rất nhiều phụ nữ phải lòng . Doãn An Nhiên bỗng có cảm giác hụt hẫng khó hiểu, dường như có vừa mất thứ gì đó quan trọng, nhưng lại có cách nào ngăn lại được.

      Áp lực công việc lớn như vậy, Chu Minh Nghĩa vẫn ngồi xe buýt làm mà lấy đó làm bận tâm.

      Lại đến cuối tuần, Chu Minh Nghĩa lái xe đưa Doãn An Nhiên về thăm bố mẹ.

      - Nhớ mang theo ít đồ dùng cá nhân, cuốt tuần này muốn ở lại đó. – Chu Minh Nghĩa .

      - phải muốn qua đêm ở đó sao?

      - Lần này khác, muốn ở lại thêm ngày.

      Căn nhà ở khu Đông Vệ Tinh Thành của ông Chu có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, đủ chỗ ở cho cả hai con trai. Sau hồi hàn huyên, Chu Minh Nghĩa liền cùng ông Chu vào phòng sách chuyện, Doãn An Nhiên đứng bên ngoài nghe ngóng, liền bị bà Đổng kéo sang bên.

      Để y thấy chiếc tủ đặt trong phòng khách có thêm vật trang trí mới, Doãn An Nhiên bước đến nhìn cho , ra là cái hộp nhạc và bộ nước hoa gồm năm lọ thủy tinh . Doãn An Nhiên cầm lên xem. Phát số lọ nước hoa này là lọ thủy tinh cổ của Radley, cậu từng thấy thông tin tạp chí, xem ra rất có giá trị.

      - Mẹ lại chơi trò này.

      - Con thấy đẹp sao. bộ chỉ có năm lọ, ai nhìn cũng khen.

      Doãn An Nhiên thầm nghĩ, nhất định là mẹ biết nó đáng giá bao nhiêu.

      - Mẹ mua ở đâu vậy? – Những thứ này e là ở các hãng đồ cổ cũng khó mà tìm được.

      - Minh Nghĩa tặng mẹ đó. Mẹ chỉ là mấy lọ nước trong mẩu quảng cáo này đẹp quá, cậu ấy liền cho người mang đến tặng mẹ. Minh Nghĩa có con mắt quá tinh tường. Đúng rồi, gọi là phẩm vị. Mẹ rất thích. Mẹ chưa từng thấy có lọ thủy tinh nào đẹp như vậy, nghe là rất nhiều năm rồi, khá là cũ, nhưng con xem , thủy tinh đẹp chưa kìa, hoa văn và hình dáng đều rất đặc biệt.

      Doãn An Nhiên cúi đầu. Đúng vậy, Chu Minh Nghĩa lúc nào cũng chu đáo, rất để ý đến mong muốn của người khác. Đổng Vân đem đồ cất vào tủ, kéo con trai đứng dậy.

      - Giúp mẹ nấu cơm nào, hôm nay phải nấu thêm mấy món nữa.

      biết từ khi nào, hai cha con Chu Minh Nghĩa bàn xong chuyện, liền vào bếp xem thế nào. Thấy thao tác thái gừng thành thạo của Doãn An Nhiên, Chu Trọng Hàn quay sang nhìn Chu Minh Nghĩa.

      - Cái này con biết rồi đúng ?

      Chu Minh Nghĩa dựa vào khung cửa nhà bếp, lắc đầu. Đổng Vân cười và :

      - An Nhiên biết làm bếp cũng vì bất đắc dĩ thôi, dì làm y tá phải tăng ca thường xuyên, nếu nó học, ngày trong tuần có cơm để ăn, nhờ vậy mà mới biết đó.

      Doãn An Nhiên bắt tay vào sơ chế tôm, từng con từng con được lấy tra từ chậu nước, sau đó bỏ các phần thừa.

      - Ngay cả cái này mà An Nhiên cũng biết, sắp làm đầu bếp được rồi. – Chu Trọng Hàn hết sức kinh ngạc.

      - Nó hả, lúc làm công rửa chén ở nhà hàng lén học được đó.

      Thấy Chu Minh Nghĩa vẫn ôm vai đứng ngoài cửa, Chu Trọng Hàn đẩy khẽ con trai.

      - Con còn qua đó giúp tay sao.

      - Nhà bếp như vậy, con mà vào chật lắm. – Chu Minh Nghĩa điềm nhiên .

      Đến khi cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn, Chu Trọng Hàn :

      - ra Minh Nghĩa cũng biết nấu ăn, chỉ là lười biếng, muốn động tay vào làm.

      Chu Minh Nghĩa vừa gắp miếng cá đậu phụ bỏ vào chén của Đổng Vân, vừa đáp lại lời ông Chu bằng giọng vững vàng.

      - Bố, con xuống bếp rất thường xuyên, chỉ là bố nhìn thấy thôi.

      Chu Trọng Hàn kinh ngạc, Doãn An Nhiên cúi đầu cười.

      - Con phải công tác thời gian, lần sau chỉ mình An Nhiên về thăm bố và dì rồi. – Chu Minh Nghĩa đặt chén canh xuống, với những người trong gia đình.

      Doãn An Nhiên bất giác đưa mắt nhìn , trong lòng tránh khỏi hoang mang, tại sao bây giờ mới .

      - công tác, đâu? Khi nào con về? – Đổng Vân quan tâm hỏi. – Con có cần mang theo thứ gì ? Có cần dì qua đó sắp xếp hành lý giúp con ?

      Chu Minh Nghĩa ngước nhìn Chu Trọng Hàn, sau đó quay sang Đổng Vân, mỉm cười.

      - Dì Vân, mấy năm rối con được người khác hỏi như vậy. Bố con từ xưa đến nay vẫn để con tự sinh tự diệt. ra con công tác như cơm bữa, nhưng nếu người nhà tỏ ra có chút nỡ, con thấy rất vui.

      - Ý con là bố quan tâm đến con sao? – Chu Trọng Hàn bỗng dưng . – Con lớn vậy rồi, có gì mà bố yên tâm chứ.

      - phải.

      Đổng Vân kéo cánh tay Chu Minh Nghĩa, tha thiết dăn dò.

      - đường phải cẩn thận, đến nơi nhớ báo tin cho cả nhà biết. Con ở bên ngoài, cái gì cũng phải chú ý, phải lo giữ gìn đồ đạc, buổi tối đừng ra ngoài nhiều, đúng rồi, uống ít rượu thôi.

      Nghe Đổng Vân vậy, Chu Minh Nghĩa tỏ vẻ rất thoải mái, cười híp mí.

      - Rốt cuộc là con đâu, phải cho mọi người biết chứ. – Đổng Vân hỏi.

      - Con New York và Geneva. Lần này là công tác dài hạn, khoảng tháng.

      - lâu vậy sao. – Ánh mắt Đổng Vân ánh lên vẻ đành lòng và thương xót.

      - Công việc mà, cũng còn cách nào khác.

      - Vậy con phải nhớ thường xuyên gọi điện báo tin.

      - Con biết.

      Doãn An Nhiên ngẩn người. Cậu thể ngờ Chu Minh Nghĩa lại công tác lâu như vậy.

      Tối, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên cùng ngủ trong phòng khách. Doãn An Nhiên tài nào ngủ nổi, mượn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, lén nhìn sang Chu Minh Nghĩa ngủ say ở giường bên cạnh. Chỗ ở của Chu Minh Nghĩa rộng hơn nơi này nhiều, ở hai người, mỗi người đều có gian riêng, cho dù cả tháng gặp nhau cũng có gì là lạ, nhưng ít ra cũng biết đối phương ở đó. Giờ Chu Minh Nghĩa phải công tác, vậy còn khá lâu, ở đất nước xa xôi như vậy, đừng Đổng Vân, cả Doãn An Nhiên cũng thấy nỡ.

      Sáng sớm thức dậy, Chu Minh Nghĩa đưa cả nhà ra ngoài ăn sáng. Tuy ở hàng ăn , nhưng thực đơn phong phú, vả lại mùi vị cũng rất ngon. Chu Minh Nghĩa gọi cơm gạo nếp cuộn, há cảo, bánh rán, xíu mại, và các loại cháo, cả nhà vui vẻ ngồi ăn với nhau.

      - Ở đây được thời gian rồi, vậy mà dì lại biết quán này bán đồ ăn ngon như vậy. – Đổng Vân cảm khái.

      - Minh Nghĩa rất sành trong ăn uống vui chơi đây. – Chu Trọng Hàn ngoa chút nào.

      - Làm gì có, Minh Nghĩa là người của công việc. – Đổng Vân phản bác.

      - Kỳ lạ ở chỗ khách hàng của nó đều bị nó lừa.

      - Minh Nghĩa đến thăm chúng ta mấy lần bị hàng xóm láng giềng trông thấy, thế là các các thím cứ hỏi tôi về nó.

      Chu Minh Nghĩa nghe vậy cũng chỉ cười cười. Chu Trọng Hàn cũng cười.

      - Ừm, xem ra trưởng thành rồi, từ “sát” thành “sát” các bà nội trợ.

      Doãn An Nhiên quay sang chỗ khác lén bật cười.

      - Nó có rất nhiều bạn khác phái, đều là nhân viên văn phòng cao cấp. – Ông Chu thẳng thắn .

      Đổng Vân gật đầu. Chu Trọng Hàn lại với Chu Minh Nghĩa:

      - Tốt nhất là con bớt kén chọn , quan trọng nhất là đối phương phải là người dịu dàng, đảm , hiểu chuyện, bình thường thôi là được. Cả nhà hai người đều giúp người ta mua bán cổ phiếu, bố thấy có gì tốt cả.

      - Vậy sao? – Chu Minh Nghĩa vuốt cằm. – Trước mắt có người.

      Tim Doãn An Nhiên đập mạnh. ta có bạn khi nào chứ?

      Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm lấy vai Doãn An Nhiên, kéo cậu vào lòng, chỉ vào cậu và :

      - Chính là người này, dịu dàng, đảm , hiểu chuyện, lại còn biết nấu ăn. – Sau đó tay nâng cằm Doãn An Nhiên lên. - Ừm, nhan sắc cũng tệ, ra ngoài xã giao được.

      Ông Chu chỉ coi như con trai đùa, nhưng vẫn trách móc.

      - Đừng đùa nữa.

      Chu Minh Nghĩa buông tay, Doãn An Nhiên nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.

      - Chu Minh Nghĩa, cái gì hả?

      Cậu đỏ mặt tía ta, tay kẹp chặt cổ Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa la oai oái, cố gắng giãy giụa thoát ra, hai người bắt đầu vật lộn. Đổng Vân vội vàng hòa giải, khuyên cả hai.

      - Hai con đừng giỡn nữa.

      Đánh bồi thêm hai đấm, Doãn An Nhiên mới hết giận Chu Minh Nghĩa xoa ngực nhếch miệng :

      - Sao cậu mạnh tay vậy?

      - H鬠nói cho biết, từ đánh nhau tôi chưa biết thua là gì.

      - An Nhiên, đừng đem cái này ra chứ. – Đổng Vân vội vàng bịt miệng Doãn An Nhiên, ngăn cho con khoe khoang thành tích.

      Buổi tối về đến nơi ở của hai người, dựa vào cửa phòng ngủ của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên nhìn sắp xếp hành lý. Bởi vì phải thời gian dài, Chu Minh Nghĩa mang theo hai cái va-li. Cả nơi ở rộng lớn này, chỉ có mỗi phòng này là Doãn An Nhiên chưa vào bao giờ.

      Phòng ngủ của Chu Minh Nghĩa đặt cái giường kingsize, bộ sô-pha cỡ lớn, tủ đặt đầu giường và bàn đọc sách, phía sau khung cửa sổ chạm đất là ban công rộng rãi, có thể đặt hai cái bàn tròn, ngoài ra còn phòng tắm riêng biệt.

      - Có chuyện gì ? – Chu Minh Nghĩa hỏi.

      Doãn An Nhiên lắc đầu.

      - ở nhà, cậu ra vào phải cẩn thận, cần gì gọi siêu thị mang lên là được.

      - Ừ.

      Nghĩ hồi, Chu Minh Nghĩa lại :

      - Cậu có dẫn bạn về nhà chơi cũng được, cần ăn uống gì cứ đặt, ban công là nơi tiếp khách rất lý tưởng, nhưng được nướng thức ăn, ăn lẩu được.

      - Ừm.

      - Đúng rồi. – Chu Minh Nghĩa hình như vừa nghĩ ra đều gì đó. – Phòng sách của là cấm địa, cậu được vào.

      - Tôi biết rồi, là Ngáo Ộp. – Tuy đùa nhưng giọng điệu của Doãn An Nhiên lại rất buồn bã.

      - khóa cửa phòng lại. – Chu Minh Nghĩa cười và .

      Thấy thái độ của Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa thu nụ cười lại.

      - An Nhiên, có chuyện gì sao? – Vừa , vừa bước tới.

      Doãn An Nhiên nghiêng đầu, tránh cánh tay đưa đến của Chu Minh Nghĩa.

      - có gì.

      - vui sao? – Chu Minh Nghĩa ôn hòa hỏi khi nhận ra cảm xúc của Doãn An Nhiên.

      Doãn An Nhiên cúi xuống.

      - Tại sao cho tôi biết từ sớm là sắp phải công tác lâu như vậy?

      Cậu quen với có mặt của Chu Minh Nghĩa, đột nhiên nghe tin phải công tác, tâm lý có chút chịu đựng được. Chu Minh Nghĩa mỉm cười giải thích.

      - cũng chỉ là mới nhận được thông báo bao lâu thôi.

      Doãn An Nhiên cúi đầu, dám nhìn vào đôi mắt trong veo của Chu Minh Nghĩa, cậu giọng.

      - … Tôi nhớ .

      - Cảm ơn.

      - Tôi có thể gửi tin nhắn cho ?

      - Đương nhiên.

      - Tôi quấy rầy làm việc, tôi chỉ muốn biết có khỏe hay thôi.

      Chu Minh Nghĩa đưa tấm thẻ cho Doãn An Nhiên.

      - Đây là thông tin liên lạc của . Nếu trong nhà có chuyện gì gấp, nhất định phải thông báo cho biết đầu tiên.

      - Được.

      Sau đó, hai người lại đứng đối diện nhau, im lặng.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.13

      Cuối cùng, Chu Minh Nghĩa phá tan bầu khí đó, thanh thấp lại càng thêm sức hút.

      - An Nhiên, cậu nhớ sao?

      - Phải.

      Chu Minh Nghĩa đưa tay nâng cằm Doãn An Nhiên lên rồi nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt nâu thoáng vụt tia sáng, nheo lại, sau đó từ từ đến gần Doãn An Nhiên. nhìn chằm chằm hồi lâu, Doãn An Nhiên có cảm giác như bị thôi miên, cậu có bất kỳ phản kháng nào, để mặc cứ thế hôn môi mình. Kết thúc nụ hôn nhàng, Chu Minh Nghĩa bên tai Doãn An Nhiên.

      - Cậu có thể cứ nhớ , cho đến khi quay về.

      Doãn An Nhiên quay về phòng, nằm xuống như người mộng du, lát sau, cậu mới nhận ra mình vừa bị Chu Minh Nghĩa hôn. Đôi môi vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, Doãn An Nhiên bất giác xoa môi mình, như muốn cảm nhận lại lâu hơn.

      Trái tim đập loạn rồi.

      Đúng vậy, Doãn An Nhiên có thể luôn nhớ cho đến khi Chu Minh Nghĩa quay về.

      Chu Minh Nghĩa bay qua New York.

      mình trong căn nhà rộng lớn, Doãn An Nhiên thấy trống trải và đơn. Trong nhà phải có tiếng động, vả lại cũng có rất nhiều việc có thể làm, nhưng nếu có người kia ở nhà rất khác. Khi Chu Minh Nghĩa ở nhà, Doãn An Nhiên làm hai suất cho bữa sáng, nhìn ăn xong mới ra ngoài đón xe buýt, cậu cũng nấu bữa tối hoặc bữa ăn khuya. Nhìn Chu Minh Nghĩa ăn cách ngon miệng, Doãn An Nhiên cảm thấy rất vui. Giờ đây Doãn An Nhiên có ý định xuống bếp, chỉ ăn qua loa cái gì đó bên ngoài cho qua cơn đói.

      Chu Minh Nghĩa gọi cú điện thoại nào về, chỉ có tin nhắn ngắn gọn trong máy ghi cuộc gọi thông báo đến nơi bình an. Mỗi ngày, Doãn An Nhiên đều gửi tin nhắn cho Chu Minh Nghĩa, cậu muốn biết mọi thứ xảy ra xung quanh cậu, như khi cậu ăn loại bánh mì nào đó rất ngon, nhìn thấy lá phong đỏ, trong thành phố lại xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng nào, hay chiều trở gió… Mỗi cảm xúc , Doãn An Nhiên đề muốn với Chu Minh Nghĩa. ế nhưng, lại lời hồi .

      Cuối cùng Doãn An Nhiên cũng biết mùi vị của chữ “giày vò”. Tuy hằng ngày làm rồi tan ca, nhưng cuộc sống đột nhiên mất màu sắc. Doãn An Nhiên bất giác tự hỏi: Trước đây khi chưa quen , cậu sống như thế nào, phải vẫn sống tốt đó sao, sao bây giờ lại được như lúc đó nữa.

      Mùa thu đến, những khu rừng ven Hồng Kông chuyển sắc đỏ rực trời. ngôi sao tổ chức đêm nhạc trong rừng, Doãn An Nhiên được cử chụp hình.

      Doãn An Nhiên cùng Lý Thắng Bình, Vương Hiểu Phân, Lý Quyên lập thành nhóm lấy tin. Lý Thắng Bình lái xe, cậu chụp ảnh, còn hai kia phỏng vấn.

      Lý Quyên là thực tập sinh mới vào tòa soạn làm việc, được phân vào tổ của Doãn An Nhiên. Lý Quyên rất nhiệt tình với công việc. Lúc đợi ở sân bay, cửa vừa mở, liền chạy như bay lên giành vị trí thuận lợi, bắt đầu phỏng vấn và ghi . Vương Hiểu Phân rất thân thiết với , cá tính của hai này khác nhau nhiều, hai người cùng làm chuyên mục phỏng vấn, mỗi người suy nghĩ, tòa soạn thường hay sử dụng quan điểm đối lập của cả hai để lôi cuốn độc giả.

      Tòa soạn Đễ Chân chỉ tầm trung, ai cũng đều bận rộn với hàng tá công việc nên rất cần những năng nổ như Lý Quyên. Thành tích của cả nhóm tệ, mấy lần hóa trang vào các câu lạc bộ đêm chụp được rất nhiều ảnh đặc sắc. Đương nhiên, cũng gây ra nhiều bất mãn cho nhân vật chính trong ảnh.

      Thoáng cái hơn nửa tháng.

      Doãn An Nhiên ngày nào cũng đếm lịch, tính ngày Chu Minh Nghĩa về. Chu Minh Nghĩa ở New York, đại diện cho Chứng khoán Vạn Khải đàm phán lần hai với Chứng khoán Vạn Đông.

      Ông chủ của Chứng khoán Vạn Đông là Quách Vạn Đông, tuổi tác cao, định cư dài hạn tại New York, còn đủ sức để nắm quyền. Tuy cái gốc năm xưa vẫn còn, nhưng Chứng khoán Vạn Đông xuất những dấu hiệu thụt lùi, ông ta muốn nghỉ hưu nên định chuyển lại cổ phần. Đời thứ hai của Quách Thị có nam nữ. Con lớn Quách Nghi An chuyên về văn học, là tiểu thư có tiếng, ra cũng có thể biết gì, nhưng sao, bố ta là Quách Vạn Đông, vậy là đủ. Con trai Quách Nghi Toàn, cậu ấm điển hình, vô công rồi nghề chỉ biết đua xe và phụ nữ, chuyên hẹn hò với mấy người mẫu nổi tiếng. nghiệp mà Quách Vạn Đông vất vả gầy dựng, cả hai chỉ em đều có ý định nối nghiệp.

      Chu Minh Nghĩa dẫn theo cấp dưới cùng luật sư đại diện của Quách Thị và kiểm toán ngừng bàn luận về vấn đề thu mua. Bên mua muốn mua lại với giá thấp nhất còn bên bán lại muốn bán ra với giá cao nhất, thời gian cứ thế mà bị kéo giãn.

      Trong cuộc đàm phán, Vạn Khải phát việc, mấy năm gần đây có người cũng liên tục thu mua cổ phiếu của Vạn Đông.

      - Chuyện này là thế nào, phải tìm hiểu cho . – Sau khi biết tin, Lý Diên Niên dặn dò Chu Minh Nghĩa.

      Chu Minh Nghĩa mấy bận tâm.

      - Mấy năm nay, thành tích của Vạn Đông cũng tệ, công ty vẫn có nhân tài, có người cho là có tiềm năng cũng là chuyện rất bình thường, chúng ta có được bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của Vạn Đông, chắc chắn là cổ đông lớn nhất, ông cần lo lắng.

      - Ông ta đưa ra cái giá quá cao, khó mà chấp nhận được.

      - Vẫn có cơ hội xoay chuyển, tôi tin có thể tranh thủ được cái giá hợp lý. Vạn Đông vẫn còn tiếng tăm thị trường, cho dù chỉ là thương hiệu nhưng cũng rất có giá.

      - Vì vậy tôi muốn thu mua, sáp nhập lại chúng ta là số trong giới chứng khoán. – Lý Diên Niên lớn tiếng . – Lần thu mua này nhất định phải thành công.

      Ban ngày Chu Minh Nghĩa phải họp, đồng thời theo dõi hướng của quỹ đầu tư, ngoài ra còn phải chú ý đến các tin tức chính và tình hình vật giá. Bách An Na và Lưu Ký theo Chu Minh Nghĩa nhiều năm, họ hẹn mà cùng cảm giác rằng Chu Minh Nghĩa dường như chờ đợi điều gì đó. mặt Chu Minh Nghĩa lúc nào cũng là nụ cười nghề nghiệp nhàn nhạt khiến người ta khó đoán, phải có biểu cảm gì, nhưng tuyệt đối ai có thể hiểu ý đằng sau nụ cười đó.

      Sau khi buổi đàm phán kết thúc, Chu Minh Nghĩa làm chủ mời Quách Thị dùng bữa. Quách Vạn Đông viện cớ sức khỏe cho phép, cử con cái thay. Chu Minh Nghĩa dư sức đối phó với chị em nhà này. nhận ra ngay Quách Nghi An phải có ý gì với , nhưng Chu Minh Nghĩa khéo léo từ chối.

      - Bạn Chu chắc là đơn lắm, bận rộn như vậy cơ mà, lúc nào cũng theo dõi sát sao lên xuống của thị trường, ấy có phàn nàn gì ? – Trong bữa ăn, Quách Nghi An lịch sư hỏi thăm.

      Chu Minh Nghĩa cười trả lời:

      - Người đó rất thông cảm cho tôi, cũng biết mấy năm nay tôi phải cố gắng phấn đấu. Hy vọng tương lai có nhiều thời gian để bên cạnh người đó.

      Nghi An phải biết Chu Minh Nghĩa bạn thân mật nào, nghe trả lời như vậy, buồn vui lẫn lộn.

      - nữa, bây giờ cũng làm công cho người khác. Nêu tự mình làm chủ, khái niệm khác, vất vả chút cũng sao.

      Chu Minh Nghĩa gật đầu :

      - Đúng vậy, kẻ làm công vất vả hơn.

      Nghi Toàn cười, so vai.

      - đâu phải kẻ làm công, là vua làm công rồi.

      Nghi An trừng mắt nhìn cậu em.

      Cuối cùng, bữa cơm cũng kết thúc, Chu Minh Nghĩa phụ trách đưa Nghi An về nhà.

      - Ai cũng nhiều chiêu trò, nhưng tôi lại thấy có gì đặc biệt.

      Ngồi xe, có chút hơi men, Nghi An đột nhiên . cứ nghĩ còn tiết mục gì nữa, ví dụ như nghe nhạc, xem ca kịch hay cùng nhau uống cà phê chẳng hạn. nghe Chu Minh Nghĩa rất biết cách sắp xếp các tiết mục vui chơi để cả chủ và khách đều hài lòng, muốn mượn cớ này để ở chung với thêm chút nữa, vậy mà sau khi kết thúc bữa cơm lại tỏ ý muốn đưa về nhà.

      Chu Minh Nghĩa có thể hiểu Nghi An. Là tiểu thư xuất thân danh giá, sản nghiệp của bố ta bao giờ xài hết, tìm người môn đăng hộ đối cũng là chuyện bình thường, nhưng tự cao tự đại như vậy lại chẳng phải người giàu nhất thế giới, muốn tìm người chịu phục tùng ta cũng phải dễ, rất nhiều đàn ông có tài đều mong muốn dựa vào thực lực của mình gầy dựng nghiệp. Nếu ta là đàn ông, còn có thể tìm đến rượu và phụ nữ, nhưng thân là phận , thể phạm sai lầm được.

      - ra tôi là người rất nhàm chán, tôi chỉ biết đến thị trường cổ phiếu, lấy việc phân tích chứng khoán làm niềm vui. – Chu Minh Nghĩa như giải thích.

      - Nhưng tôi lại nghe với như vậy.

      - Rất nhiều người hiểu lầm về tôi.

      - Bạn là người như thế nào? – Nghi An dứt khoát hỏi thẳng. Từ lâu nghe Chu Minh Nghĩa có bạn nào thân thiết. Nếu có, vậy ta quả bảo vệ ấy quá kĩ, để người khác quấy rầy.

      - Người đó? – Khóe môi Chu Minh Nghĩa lên ý cười. – Đó là người rất bình thường, tính tình hơi ngang bướng, rất yên lặng cũng rất ngoan, hiểu tính chất công việc của tôi, chưa bao giờ có cầu gì quá đáng, à, người đó nấu ăn rất ngon.

      - Có phải người phương Đông ? Hoặc giả là con lai?

      Chu Minh Nghĩa nhớ ra Doãn An Nhiên tóc đen, mắt đen, bất giác mỉm cười.

      - Là người Hồng Kông giống tôi. Mắt người đó như chú nai , làm người ta có cảm giác muốn che chở thương.

      Nghi An nép vào ghế. Chưa ai tả về như vậy khiến bất giác có chút ngưỡng mộ phương xa kia.

      ra, Chu Minh Nghĩa luôn đọc tin nhắn hàng ngày của Doãn An Nhiên, chỉ cố ý nhẫn nại trả lời.

      Cuối cùng, cuộc đàm phán cũng có tiến triển mang tính quyết định. Sau đó, Chu Minh Nghĩa lại bay đến Thụy Sĩ bàn công việc với ngân hàng lớn.

      Đợi lâu như vậy, Doãn An Nhiên chỉ nhận được tin nhắn thoại, “Tôi đến Geneva – Thụy Sĩ an toàn.” Bất lực, Doãn An Nhiên chỉ biết trút hết cơn giận lên những cái gối sô-pha, hết đánh lại đấm rồi cắn.

      Khi nào ta mới về đây? Doãn An Nhiên cảm giác nụ hôn chia tay đó hình như chỉ là giấc mơ kỳ lạ. Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt hơn tháng, Chu Minh Nghĩa vẫn thấy bóng dáng đâu. Doãn An Nhiên gọi đến Vạn Khải, thư ký chỉ Chu công tác chưa về. Doãn An Nhiên chợt nghĩ, có phải Chu Minh Nghĩa quyết định ở lại Thụy Sĩ về nữa rồi.

      Gần đây nhóm của Doãn An Nhiên phải săn tin về con trai ông trùm bán lẻ theo đuổi nghệ sĩ được biết đến với hình tượng Ngọc Nữ, luôn khẳng định mình chưa có người , nhưng cánh phóng viên nhạy bén “ngửi thấy mùi” từ lâu. Cả nhóm đợi dưới lầu của Kha Khải Luân nhiều đêm mà có thu hoạch gì. Sáng tinh mơ, đối tượng bị theo dõi vẫn có bất cứ động thái nào.

      - Phải kiên nhẫn, nhất định đợi được, tôi tin họ gặp nhau. – Lý Thắng Bình .

      Vương Hiểu Phân vươn người.

      - Cả người duỗi ra được nữa, mệt quá.

      Doãn An Nhiên nhìn ra cửa sổ, có nhóm khác đến thay ca, nhóm của họ có thể nghỉ ngơi chút.

      - Tôi mệt đến nỗi thể về. – Lý Quyên thành .

      - Đến chỗ tôi nghỉ ngơi chút , tối còn ca trực nữa. – Doãn An Nhiên đề nghị, chỗ này cách đường Ninh Tĩnh xa.

      - Đúng rồi, chúng tôi vẫn chưa biết cậu ở đâu? – Lý Thắng Bình bật dậy khỏi lưng ghế.

      - Sau khi mẹ tôi và bác Chu kết hôn, căn nhà cũ của chúng tôi ở được nữa, giờ tôi ở chung với con trai bác ấy. – Vừa chỉ đường, Doãn An Nhiên vừa với những người khác.Xe dừng trước cao ốc Hoa Viên Hải Cảnh, ba người cùng ngước lên nhìn.

      - A.

      Ở thành phố tấc đất vàng này, giá đất Hồng Kông đắt đỏ nổi tiếng thế giới, được ở những nơi như thế này, sao có thể làm người khác kinh ngạc được kia chứ? Bước vào nhà, ngồi xuống rồi mà Lý Thắng Bình vẫn chưa khép miệng lại được. Doãn An Nhiên lấy đồ ăn và thức uống. Ba người kia tham quan khắp căn nhà, cảm thán liên hồi.

      Doãn An Nhiên đãi khách với sandwich đơn giản.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.14

      - Căn phòng trong kia là của tôi, ta ở phòng lớn, phòng khách dùng chung. – Doãn An Nhiên đưa cả bọn vào phòng mình để họ tiếp tục tham quan.

      Vương Hiểu Phân bỏ cả ăn, chỉ nằm bẹp xuống cửa sổ ngắm cảnh biển.

      - ra cái gọi là cảnh biển vô tận quảng cáo là như thế này.

      - Cao ốc này nằm giữa núi, nhà lại ngay đỉnh, từ cửa sổ nhìn ra, có thể thấy mặt biển mênh mông và những hòn đảo xíu, khung cảnh khiến người ta phải động lòng.

      - An Nhiên, ta tốt với cậu quá. – Lý Thắng Bình ngưỡng mộ.

      - ta phải tôi, chúng tôi có quan hệ huyết thống.

      - Cũng coi như trai mà, có gì khác chứ. – Vương Hiểu Phân .

      - Tôi chỉ là khách trọ mà thôi, khi nào tôi có thể tự mình thuê nhà dài hạn hoặc mua nhà, tôi dọn khỏi đây.

      - Chỉ e là nhất thời được. – Lý Quyên .

      Giá nhà trong thành phố đắt đỏ ai mà biết, với thu nhập của tầng lớp bình dân như họ quả dễ dàng.

      - Vì vậy mới phải cố gắng chứ. – Doãn An Nhiên .

      Ăn no, mọi người đều có vẻ mệt mỏi, Doãn An Nhiên nhường phòng lại cho phụ nữ, cậu và Lý Thắng Bình chiếm dụng sô-pha trong phòng khách. biết ngủ bao lâu, mê man nghĩ đến nghĩ đến công việc tối nay, Doãn An Nhiên ngồi bật dậy, sau đó vội vàng gọi các đồng nghiệp, ăn chút gì đó để bổ sung năng lượng. Ai nấy vươn vai duỗi người.

      - Ngủ ngon quá.

      Vương Hiểu Phân đứng trước tấm cửa sổ dài trong phòng khách, thở dài.

      - muốn rời khỏi đây.

      - Sao có thể được chứ. – Lý Thắng Bình cười và .

      - Nếu tôi là Doãn An Nhiên tốt biết mấy, tôi cần phải nữa. – Vương Hiểu Phân quay đầu lại. – Vì khung cửa sổ này cũng đáng, nếu tôi là An Nhiên, tôi sống chết cũng rời khỏi đây, ta có đuổi tôi cũng .

      Lý Thắng Bình cười ha hả. Lý Quyên :

      - Cười cái gì, ai giống ai cả. Nếu đổi là hay tôi, có cố gắng cũng có được tầng lầu như thế này, huống hồ người ta còn có những cái khác, Hiểu Phân có suy nghĩ này có gì sai kia chứ.

      Vương Hiểu Phân có chút nuối tiếc:

      - Chỉ tiếc An Nhiên là đàn ông, nếu như là phụ nữ bám lấy Chu Minh Nghĩa buông.

      Doãn An Nhiên cười gượng gạo.

      - Ê, cái gì.

      - Cậu giàu có rồi, còn có thể chăm lo cho chị em chúng tôi, để Chu Minh Nghĩa chỉ cách mua bán cổ phiếu, vậy chúng tôi phải lo cơm ăn áo mặc nữa. – Lý Quyên đáp lại.

      - Mấy càng càng quá đáng.

      - Chỉ là giỡn chút thôi mà. – Hai cùng phá lên cười.

      Tuy muốn rời khỏi đây nhưng rốt cuộc vẫn phải , tiếp tục canh dưới lầu người khác. Lúc Lý Thắng Bình lái xe đến, cả con phố gần như đậu đầy hết cả xe, ta đành phải đậu xe trong bãi xe trước ngõ. Vương Hiểu Phân và Lý Quyên làm người thường, từ từ tiến lại gần, vừa vừa chú ý tình hình.

      biết đợi bao lâu, trời tối mịt rồi, Doãn An Nhiên cũng xuống xe, muốn để đôi chân tê nhức được thoải mái chút. Đột nhiên, cậu phát cách đó xa có người bước xuống từ chiếc RV, sau đó lại thêm người khác, nam nữ, đội chiếc mũ rộng vành. Doãn An Nhiên tinh mắt phát đó là nhân vật chính trong tin đồn. ra chàng trai đưa về nhà nhưng xuống xe, ngồi đợi cho đêm vắng. Doãn An Nhiên lấy chiếc máy ảnh xíu chụp cảnh hai người nắm tay và hôn nhau.



      Đột nhiên, trong xe lại có người bước xuống, hối hả chạy về hướng Doãn An Nhiên. Bị phát , cậu quay người bỏ chạy, sau lưng là tiếng bước chân dồn dập. Vương Hiểu Phân và Lý Quyên thấy xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến giúp cậu. Chạy gần đến cửa xe, Doãn An Nhiên bị ai đó giật mạnh lấy áo, chân đứng vững ngã lăn ra đất, rồi mau chóng bị người khác chế. Xem ra bên cạnh công tử kia chỉ có người, đương nhiên, công ty quản lý của Kha Khải Luân cũng cho người bảo vệ ta.

      Hai bên xảy ra xô xát, tranh giành chiếc máy ảnh. Trong cảnh hỗn loạn đó. Lý Thắng Bình xông lên giất lấy máy ảnh rồi chui vào trong xe, rồ ga biến mất, dẫn cả bọn về đồn.

      - Tôi kiện mấy người. – Có người hét vào mặt Doãn An Nhiên.

      Áo sơ mi của Doãn An Nhiên bị xé rách trong lúc giành giật, lại bị ngã mạnh, giờ cả đầu gối đau tả nổi.

      Xem ra tối nay phải qua đêm trong sở cảnh sát rồi, bản thân Doãn An Nhiên sợ, cậu có tâm lý chuẩn bị từ lâu. Chuyện này cũng phải mới lần lần hai. Tòa soạn mời luật sư về cũng chỉ để giải quyết những vấn đề này, nhưng ông ta đến sở cảnh sát trong đêm hôm khuya khoắt như vậy. Lần này còn có liên quan đến hai đồng nghiệp nữ, Doãn An Nhiên nhẫn tâm. Vương Hiểu Phân và Lý Quyên tuy mặt có biểu gì, nhưng phụ nữ phải qua đêm trong sở cảnh sát nếu bị đồn ra ngoài cũng hay. Đột nhiên, Doãn An Nhiên nghĩ đến Kim Tắc Thái, cậu có cách liên lạc với ta.

      Kim Tắc Thái vội đến trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Đương nhiên, đối phương cũng có mời luật sư đến. Hai bên vừa gặp nhau, luật sư đối phương lập tức biến sắc.

      - Tắc Thái, sao lại là ?

      Kim Tắc Thái kéo luật sư đối phương qua bên . Doãn An Nhiên biết, ta nhắc đến Chu Minh Nghĩa. Sắc mặt luật sư kia biến đổi liên tục như đèn giao thông.

      - Hiểu lầm, hiểu lầm. – luật sư họ Lưu kia lặp lặp lại, giải thích với cảnh sát. – Chỉ là hiểu lầm mà thôi.

      Sau đó, biết ta gì với đám người của công tử kia và người của công ty quản lý mà họ cùng nhìn về hướng của Doãn An Nhiên. Sau khi luật sư làm xong thủ tục, mọi người rời khỏi đồn cảnh sát. Đối phương còn la lối xúc phạm hay đe dọa mà chỉ im lặng rời khỏi đó, luật sư Lưu cố bắt tay Kim Tắc Thái. Nhìn hai nữ đồng nghiệp lên taxi về nhà, Doãn An Nhiên mới yên tâm.

      - Cậu có cần khám bác sĩ ? – Kim Tắc Thái hỏi Doãn An Nhiên, nhìn từ xuống dưới bộ dạng tả tơi của cậu.

      - cần, chỉ là viết thương ngoài da thôi, cám ơn đến.

      Kim Tắc Thái xua tay.

      - Đừng khách sáo, để tôi đưa cậu về.

      Doãn An Nhiên vội vàng từ chối.

      - Cảm ơn, cần đâu, khuya như vậy còn phiền đến đây chuyến, rất xin lỗi, tôi tự về được rồi.

      Kim Tắc Thái gì thêm, lên xe quay về nhà. Doãn An Nhiên gọi chiếc taxi.

      Vừa vào cửa, cậu liền thất có cảm giác rất thân thuộc. Chu Minh Nghĩ từ phòng sách bước ra, nhìn Doãn An Nhiên từ đầu đến chân. Thấy mái tóc rối bù, chiếc áo sơ mi rách rưới, quần bám đầy bụi của cậu, Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

      - Cậu định chào đón bằng bộ dạng này sao? Kinh ngạc đó.

      Gặp lại gương mặt quen thuộc, hình dáng, đôi mắt, nụ cười, giọng của, giờ đứng trước mặt chứ phải cách đại dương xa xăm, Doãn An Nhiên còn khống chế nổi cảm xúc của mình mà sà vào lòng Chu Minh Nghĩa, ôm chặt lấy . Chu Minh Nghĩa ôm lấy Doãn An Nhiên, xoa tóc cậu, bên tai cậu:

      - … Nhớ ?

      Doãn An Nhiên cố sức gật đầu trong lòng Chu Minh Nghĩa, đúng là cậu rất nhớ . Chu Minh Nghĩa buông Doãn An Nhiên ra, :

      - tắm thay bộ đồ này ra trước được ?

      Doãn An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

      Trong phòng tắm, Doãn An Nhiên thấy những vết bầm tím cơ thể mình, đầu gối bị trầy xước, may mà chỉ là vết thương . Khi cậu bước từ phòng tắm ra, Chu Minh Nghĩa cầm sẵn hộp cứu thương đợi cậu.

      Ngồi sô-pha, Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa quỳ bên gối mình, chăm chú lau rữa vết thương rồi bôi thuốc cho cậu. Chỉ là vết thương ngoài da, cần băng bó.

      - Sao đột nhiên lại quay về? – Sau khi xử lý xong vết thương, Doãn An Nhiên mới họi.

      - Công việc kết thúc tự nhiên về.

      - Cũng thông báo với tôi.

      Giọng điệu mang chút hờn dỗi, Chu Minh Nghĩa khẽ cười, giải thích:

      - cũng biết khi nào có thể kết thúc công việc, nên thông báo với cậu được. – rồi Chu Minh Nghĩa ngồi lên vươn tay ôm lấy vai Doãn An Nhiên, cưới . – Sao hả, sợ đột ngột quay về nhìn thấy bí mật của cậu sao?

      Doãn An Nhiên đỏ mặt?

      - Làm gì có.

      Chu Minh Nghĩa để Doãn An Nhiên dựa vào vai, trán hai người chạm nhau, Doãn An Nhiên có thể cảm nhận được, đối với cậu đầy thương và xót xa, y như người nhà.

      - hỏi tôi xảy ra chuyện gì sao?

      - nghĩ biết. – Chu Minh Nghĩa trả lời.

      - Biết cái gì?

      - Chụp lén bị bắt. – Chu Minh Nghĩa trả lời đơn giản.

      Doãn An Nhiên co người lại, cảm thấy có chút ấm ức. Chu Minh Nghĩa ôm Doãn An Nhiên vào lòng, vỗ lên lưng cậu.

      - Đây đều là khó tránh trong công việc, nên để trong lòng làm gì.

      Doãn An Nhiên cảm thấy cậu có thể làm nũng với Chu Minh Nghĩa mà vẫn chịu đựng được.

      - Thấy ấm ức ư? – Chu Minh Nghĩa hỏi bên tai Doãn An Nhiên.

      Doãn An Nhiên lắc đầu, phải cậu biết nặng , chỉ là được an ủi nhàng như vậy, cảm giác tuyệt Chu Minh Nghĩa hiển nhiên biết suy nghĩ của Doãn An Nhiên, nên càng ôm chặt hơn.

      - Đó là ai? – Chu Minh Nghĩa lại hỏi.

      - La Thế Diệu. – Doãn An Nhiên trả lời, đây là tên của cậu ấm kia.

      Chu Minh Nghĩa cười.

      - ra là ta. Gần đây ta hay chung với ai?

      - Kha Khải Luân.

      - biết. – Chu Minh Nghĩa quan tâm chuyện trong làng giải trí.

      - Có muốn trút giận thay cậu ? – Chu Minh Nghĩa bên tai Doãn An Nhiên.

      Doãn An Nhiên thấy cơ thể mình tê dại , bất giác lẩn tránh. Chu Minh Nghĩa ôm chặt hơn, chịu buông tay. Cuối cùng, Doãn An Nhiên ngẩng đầu lên.

      - cần, người ta lại làm gì sai. Tôi cũng cảm thấy đối phương sai.

      - Vậy cậu thấy ấm ức điều gì?

      Doãn An Nhiên liếc Chu Minh Nghĩa, gì.

      - Trách liên lạc với cậu sao?

      Doãn An Nhiên cúi đầu trả lời. Chu Minh Nghĩa cười, cũng gì. Doãn An Nhiên chịu được bầu khí im ắng này nên cuối cùng lại ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt Chu Minh Nghĩa. Đôi mắt màu nâu sâu thẳm của nhìn cậu, sau đó lại cười híp mắt, từ từ tiến đến gần Doãn An Nhiên, hôn lên môi cậu. Doãn An Nhiên tựa vào lòng Chu Minh Nghĩa, tan chảy dưới nụ hôn của . Môi miệng cuối cùng cũng tách ra, Chu Minh Nghĩa bên tai cậu:

      - … Còn giận ?

      Doãn An Nhiên lắc đầu, sau đó đẩy Chu Minh Nghĩa ra, chạy như bay về phòng mình. Chu Minh Nghĩa ngồi sô-pha mỉm cười.

      Doãn An Nhiên nằm dài ra giường, đỏ hết cả mặt. Lại bị hôn lần nữa, vậy mà cậu cũng thấy đáng ghét, trong lòng còn rất thích. Nghĩ lại, Doãn An Nhiên có cảm giác hoảng sợ và bất an đến lạ, cảm giác cấm kị lên trong tâm trí. Như vậy được, thể để có lần sau nữa, gì họ cũng là em, là em danh nghĩa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :