1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trạm kế tiếp, hạnh phúc - Lương Uẩn Như (11c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 9)

      “Quang Hy!” nhanh nhẹn lao vào lòng :“Em rất nhớ .”


      “Xin lỗi em, Dĩ Thiến, có chút chuyện cần lập tức phải về thôn Hoa Điền.”


      vội vàng đẩy vị hôn thê ra, để lại mơ màng đứng tại chỗ.


      ...


      “Tay , đưa tôi xem.”


      Trở lại thôn Hoa Điền, Quang Hy lập tức cầu kiểm tra hai tay của Mộ Tranh, thấy làn da sưng đỏ, từng nốt đỏ như bị bệnh sởi, đau lòng ảo não.


      chưa phát ra à? Việc này có thể do nước bị ô nhiễm tạo nên.”


      “Vậy sao?”Mộ Tranh giật mình:


      “Khó trách, tôi thấy gần đây biết tại sao mà hoa đều bị thối rữa hết sạch, ra nguồn nước ô nhiễm... Làm sao biết chuyện này?”


      Vẻ mặt Quang Hy chút thay đổi:“Bởi vì việc tốt này do công ty Hoàn Vũ làm.”


      “Cái gì?”Mộ Tranh kinh ngạc nhìn .


      nhíu mày suy nghĩ lát, như hạ quyết tâm:


      đừng lo lắng, chuyện này để tôi đối phó.”


      muốn đối phó như thế nào? Mộ Tranh nghi hoặc, mãi đến mấy ngày sau, khi thôn Hoa Điền vì vụ kiện tranh cãi ruộng đất mà mở cuộc nghe phát biểu, mới nghe Quang Hy ngay tại đó tuyên bố muốn trợ giúp thôn dân tố cáo công ty Hoàn Vũ, lúc này mới hiểu.


      Trải qua quá trình điều tra kiểm chứng, xác nhận nguồn nước thôn Hoa Điền bị ô nhiễm, hơn nữa người đứng phía sau giật dây đúng là công ty Hoàn Vũ.


      Lời vừa ra, toàn hội trường ồ lên, đại biểu tham dự của công ty Hoàn Vũ là Hứa Phương Quốc đứng dậy kháng nghị:


      “Nhậm tiên sinh, mong đừng tùy tiện vu khống, nếu công ty Hoàn Vũ nhất định nhờ đến pháp luật truy tố .”


      “Nếu tôi dám công khai sợ Hoàn Vũ kiện cáo.”Quang Hy tỏ quan điểm.


      “Mọi người trăm ngàn lần đừng tin lời ta!”Hứa Phương Quốc thấy dáng vẻ kiên định của , trong lòng biết ổn, đành phản công châm ngòi thôn dân:


      “Mọi người có thể biết, nhưng ra Nhậm Quang Hy với con chủ tịch chúng tôi có hôn ước, ta khác nào con rể Chủ tịch Hà, người như vậy muốn giúp mọi người biện hộ, mọi người có thể tin tưởng sao?”


      Tin tức này vừa lan ra, thôn dân càng dao động, họ nghĩ sứ giả chính nghĩa hoá ra lại là người phát ngôn của ma quỷ.


      “Tin tưởng tôi, tôi giúp mọi người.”


      thể tin tưởng , có mục đích!”


      Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, thôn dân biết nên tin lời ai, cuối cùng cả đám ồn ào dưới khán đài, trưởng thôn chỉ có thể tuyên bố tạm thời hoãn họp.


      buổi phát biểu ràng khiến Quang Hy trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, nhưng chút phật lòng, vẫn cố gắng liên hệ với bạn bè, thu thập chứng cớ, soạn thảo đơn tố tụng, đồng thời nhờ Thác Dã hỗ trợ tìm kiếm cháu trai trưởng thôn để thuyết phục ta ra làm nhân chứng.


      “Vì sao phải làm như vậy?”Mộ Tranh thấy vì thôn dân mà tận tâm bận rộn, thực khó hiểu:


      “Chuyện này với mục đích lúc trước đến thôn Hoa Điền giống nhau! phải đến giúp Chủ tịch Hà thuyết phục thôn dân bán ruộng đất sao?”


      “Vốn là như vậy, nhưng mà ông ấy làm việc rất quá đáng.”Sắc mặt Quang Hy trầm.


      “Nhưng như vậy đắc tội cha vợ tương lai phải ?”


      “Cũng còn cách nào cả.” nhún nhún vai:


      “Tóm lại chuyện này tôi thể gật bừa với ông ấy được.”


      Mộ Tranh giật mình nhìn , nhớ tới sáu năm trước, cũng từng vì biện hộ cho sợ phải đối kháng với mẹ mình, thấy lòng chua xót, cảm thấy rất xúc động.


      “Tại sao nhìn tôi như vậy?” cảm động mỉm cười làm rất dễ chịu:


      nghĩ rằng tôi mới phát ra lương tâm của mình sao? phải như vậy đâu.”


      “Vậy như thế nào?” dịu dàng hỏi.


      “Tôi chỉ là... vì mà thôi.” cam tâm thừa nhận:


      “Thực ra, người dân thôn Hoa Điền sau này như nào cũng liên quan tới tôi, tôi chỉ là… muốn phải lưu lạc đến có ruộng đất trồng hoa, kẻo sau này Tiểu Lạc phải làm sao bây giờ?”


      “Cho nên lo lắng mẹ con chúng tôi sống nổi hả?”


      “Tôi nghĩ, chỉ là bà ở thôn này, ngoại trừ trồng hoa ra cũng có sở trường gì khác!” cố ý dùng giọng khinh thường với , ràng chỉ muốn che giấu mềm lòng của mình.


      Mộ Tranh cười trộm, có lẽ vài ngày trước tức giận khi bị như vậy, nhưng tại, có thể nhìn thấu đằng sau thái độ ngạo mạn của dịu dàng đến vô cùng.


      Đúng là vẫn còn như sáu năm trước, vẫn là Nhậm Quang Hy mà .


      “Cảm ơn .” chân thành cảm ơn.


      “Cảm ơn cái gì?” dám nhìn :


      “Tôi sắp chết đói rồi! ‘Bà chủ nhà trọ’ này, còn mau nấu cơm cho ‘khách’ ăn?”


      “Được, tôi lập tức ngay.” dịu dàng nở nụ cười.





      Chuyện gì xảy ra vậy?


      Dĩ Thiến đứng ở ngoài phòng, kinh ngạc trừng mắt nhìn cảnh hoà thuận vui vẻ ấm áp trong phòng, vị hôn phu của ngồi ăn cơm chung bàn với người phụ nữ và đứa trẻ, bọn họ còn cười vui vẻ.


      Ngay cả khi ở bên cạnh , cũng rất ít khi biểu vui vẻ như vậy, bình thường là vẻ mặt hơi u buồn, tâm trùng trùng.


      Mà điều này chưa phải điều làm kinh ngạc nhất, mà đáng sợ nhất là, nhận ra người phụ nữ kia chính là Lương Mộ Tranh.


      Sáu năm trước, Quang Hy từng vì ta mà tiếc đối nghịch với toàn dư luận. Sáu năm sau, lại vì ta mà mình đấu với công ty Hoàn Vũ...


      Chẳng lẽ bọn họ cháy lại tình cũ sao? phải Quang Hy khôi phục trí nhớ rồi chứ?


      Dĩ Thiến nắm chặt hai tay, toàn thân run rẩy, nghe Quang Hy và ba chuyện nể mặt nhau, nên đặc biệt xuống Đài Bắc hỏi thăm tình hình cụ thể, nhưng lại ngờ gặp được màn này. thực hoảng loạn, thực lo âu, nhất thời biết làm như thế nào cho phải.


      Sáu năm trước, biết Mộ Tranh tồn tại, lại cùng Phương Đức Dung gạt Quang Hy, bởi vì chỉ có làm như vậy, mới có thể hoàn toàn độc chiếm .


      thích , , từ lần đầu tiên nhìn chơi Khúc côn cầu dáng vẻ kiêu ngạo ngông cuồng của . chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt như vậy với ai, toàn bộ hỉ nộ ái ố của , đều muốn giữ cho riêng mình.


      ích kỷ, nên cuối cùng phải nhận báo ứng sao?


      Dĩ Thiến đứng đó bất động tại chỗ, suy nghĩ hỗn loạn, để ý ràng, nếu phải Quang Hy quay đầu thoáng nhìn , chừng vẫn còn ngây ngốc đứng ở ngoài phòng cả đêm.


      “Dĩ Thiến, sao em lại tới đây?” ra đón:“Có việc gì à?”


      “Em đến... gặp , em nghe trưởng thôn ở đây.” ngơ ngác đáp lời.


      “Đúng vậy, tạm thời ở đây... ừm, ở chỗ của Lương, bởi vì cái thôn quỷ quái này ngay cả nhà trọ cũng có.”


      xấu hổ ư? chột dạ ư?


      Dĩ Thiến im lặng nhìn thẳng vị hôn phu, muốn xác nhận có phải có dấu hiệu khôi phục trí nhớ nhưng nhìn ra, có lẽ, vẫn còn hy vọng.


      “Quang Hy, em nghe tính giúp thôn dân tố cáo công ty Hoàn Vũ, làm ba rất tức giận.”


      cũng đoán vậy.”Quang Hy bĩu môi tự giễu:


      “Nhưng Dĩ Thiến à, lần này công ty Hoàn Vũ làm việc quá đáng, thể quan tâm.”


      giải thích với vị hôn thê, nhưng lại lắc đầu.


      sao, em hiểu được.” dừng chút, có chút đăm chiêu nhìn :


      “Em quyết định, em có thể giúp thuyết phục ba, buông tha cho miếng đất thôn Hoa Điền này.”


      Đối với đề nghị của Dĩ Thiến, Quang Hy có chút hồ nghi, việc này đối với tất nhiên là tin tốt, chỉ là lão hồ ly như Chủ tịch Hà dễ dàng buông tay sao?


      “Em hiểu ba, em thuyết phục được ba.”Dĩ Thiến nhìn ra nghi ngờ liền ưng thuận hứa.


      tốt quá.”Quang Hy mừng rỡ:“Vậy mong em giúp đỡ.”


      “Nhưng em muốn đáp ứng điều kiện của em.”Dĩ Thiến đưa ra điều kiện.


      “Gì vậy?”


      “Chúng ta lập tức kết hôn, em muốn chờ nữa.”


      xong, đặt tay lên bả vai , chủ động dâng nụ hôn triền miên.





      phải kết hôn!


      Tin tức này phải chính miệng cho , mà là thôn dân truyền nhau, nghe Hà Dĩ Thiến tự mình với trưởng thôn, muốn thuyết phục ba buông tha cho ruộng đất thôn Hoa Điền, hơn nữa hứa hẹn hết sức giải quyết vấn đề nguồn nước ô nhiễm, đồng thời vì muốn biểu đạt lời xin lỗi đến thôn dân, hôn lễ của và vị hôn phu đặt hoa của thôn Hoa Điền, chọn mua nhiều hoa tươi trang trí lễ cưới.


      Cuối cùng cũng kết hôn.


      Nghe được tin, Mộ Tranh biết mình nên vui hay nên buồn, chỉ cảm thấy lồng ngực trống rỗng thành mảnh hoang vắng.


      Thôn dân tránh được kiếp nên rất vui mừng, mọi người đều cảm ơn Quang Hy, coi như cứu thế nên chung sức chuẩn bị lễ liên hoan vô cùng náo nhiệt tiễn rời .


      Toàn thôn vui sướng, chỉ có như bong bóng bị vỡ, mềm yếu bất lực, cả ngày tinh thần lâng lâng biết tại sao.


      “Em bị sao vậy? Tỉnh lại chút !”Thác Dã nhìn ra tâm của , mặt cam chịu, mặt cũng lo lắng cho :


      “Em như vậy sao có thể chăm sóc Tiểu Lạc chứ?”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 9)

      Đúng vậy, còn có Tiểu Lạc.


      Mộ Tranh xốc lại tinh thần, thiếu chút nữa quên, nếu biết Quang Hy phải rời khỏi Tiểu Lạc nhất định đau lòng thôi.


      biết mình thể lại yếu đuối, phải kiên cường, có trách nghiệm an ủi con.


      Đêm trước khi Quang Hy rời , Mộ Tranh dày công chuẩn bị bữa ăn tối thịnh soạn, ngoại trừ cơm thịt bò hầm là món quy định của Tiểu Lạc, còn có vài đồ ăn khác mà Quang Hy thích ăn.


      “Chú ơi, mẹ cháu làm cơm thịt bò ngon lắm! Chú nhất định phải nếm thử.”


      Tiểu Lạc nhiệt tình giới thiệu, nó còn chưa biết ngày mai Quang Hy rời .


      Quang Hy cũng nhẫn tâm lời từ biệt với thằng bé, chỉ làm bộ vờ như có gì mà cười với nó, bưng bát cơm thịt bò lên, gắp miếng vào miệng, hương vị nồng đậm trong miệng tản ra.


      “Ăn ngon lắm, phải ạ?”Tiểu Lạc mừng rỡ hỏi.


      Quang Hy trả lời, trong lòng lại thay đổi khác thường, chung quy cảm thấy hương vị cơm thịt bò này rất quen thuộc, thực làm người ta hoài niệm, giống như từng nếm qua ở đâu rồi:


      “Món ăn này học từ ai vậy?” nhìn Mộ Tranh chăm chú.


      “Từ sách dạy nấu ăn mẹ tôi để lại.”Mộ Tranh nghênh đón ánh mắt chứa đựng hàm xúc của , bất giác tim đập nhanh hơn, nhất thời cảm thấy bất an, rất sợ nghĩ đến điều gì đó.


      Nhưng chỉ gật gật đầu:“Cũng tệ lắm, ăn rất ngon.”


      “Ừ.”


      cảm thấy mất mát khó hiểu, ràng lo lắng nhớ lại, nhưng khi cái gì cũng nhớ lại cảm thấy thương cảm.


      yên lòng, ăn cơm giống như nhai sáp. Sau khi ăn xong, Quang Hy muốn tắm chung với Tiểu Lạc, sau đó lại đưa nó nằm giường, ngồi cạnh giường kể chuyện xưa cho nó nghe.


      ở ngoài cửa nhìn trộm, trong lòng thực ngọt ngào, cũng có chút chua chát.


      Bọn họ như vậy giống hai cha con...


      “Con trai rất kén chọn đó.”Quang Hy dỗ Tiểu Lạc ngủ xong, ra thấy liền cười:


      “Kể mỗi chuyện xưa còn đủ, nhất định còn phải thêm động tác diễn xuất, bằng chịu ngủ, tôi thấy nó bị làm hư rồi.”


      chuyện, chỉ hướng mặt lên, thản nhiên cười.


      Ánh mắt hai người giao nhau, đều hồi rung động, Quang Hy chăm chú nhìn , đáy mắt như chất chứa ngàn lời muốn .


      “Ngày mai tôi phải về Đài Bắc.” lâu sau, khàn giọng .


      “Ừ.” gật đầu, trốn tránh ánh mắt :“Tôi biết.”


      “Này, nhờ giúp tôi đưa cái này cho Tiểu Lạc.”Quang Hy đưa cái hộp nhung ra.


      Mộ Tranh mở ra, thấy bên trong là đồng hồ tặng mà ngây ngẩn cả người.


      Quang Hy từ từ thở dài:


      biết ? Tôi và Dĩ Thiến nhau sáu năm, nhưng vẫn chậm trễ chưa kết hôn, trừ việc hai chúng tôi đều bận việc, còn nguyên nhân khác là do tôi thấy sợ hãi.“


      “Sợ ư?”Ánh mắt lộ nét nghi hoặc.


      “Bởi vì tôi nhớ quá khứ, luôn sợ ngày, có người hoặc chuyện quá khứ gì đó đến tìm tôi, cho nên vẫn hạ quyết tâm kết hôn với Dĩ Thiến. Nhưng...” dừng chút, mỉm cười buồn bã:


      đúng, vẫn còn vướng bận quá khứ cũng phải cách, tôi nên học cách nắm chắc tại... Chiếc đồng hồ này, giống như quá khứ mà tôi quên, tôi nghĩ tôi nhất định phải buông ra.”


      Cho nên, mọi chuyện kết thúc.


      Mộ Tranh nắm đồng hồ, cố nén nghẹn ngào, năm đó khi tặng vật này cho Quang Hy, cũng cho , bên trong chứa những hoài niệm, chứa hồi ức thuộc về , nay lại muốn buông ra...


      Có điều, người phải buông ra, chỉ mà còn có .


      “Chiếc đồng hồ này đưa cho Tiểu Lạc, xem như tín vật, có gì cần tôi giúp, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”


      “Được, thành vấn đề, tôi giao cho nó.”


      Mộ Tranh đồng ý, hai người im lặng, trong ánh mắt đều có đối phương, nhìn ra quyến luyến nồng đậm cùng muốn rời xa nhau, nhưng họ nên như vậy, bọn họ chỉ nên là bạn bè bình thường.


      Quang Hy giơ tay, muốn vuốt ve má Mộ Tranh, nhưng lúc sắp chạm đến gò má chần chừ dừng lại:


      cũng vậy, Mộ Tranh, có gì cần tôi giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.”


      “Được.” rưng rưng mỉm cười, nhàng gật đầu.


      Nhưng đều hiểu , có khả năng liên lạc với , từ nay về sau, hai người có lẽ vĩnh viễn gặp lại.





      Ngày hôm sau, thôn dân thay Quang Hy tổ chức tiệc liên hoan vui vẻ, gần như mọi người trong thôn đều đến đông đủ, ngay cả Thác Dã cũng đến đây, nhưng Quang Hy tìm thấy bóng dáng mẹ con Mộ Tranh.


      “Bọn họ đến đâu.”Thác Dã dường như nhìn ra tâm tư của nên chủ động báo cho biết:


      “Mộ Tranh đưa Tiểu Lạc đến trường, sau đó về nhà thẳng, ấy nếu Tiểu Lạc biết phải , nhất định làm loạn.”


      “Như vậy cũng tốt.”


      Quang Hy chua chát cười khổ, kỳ cũng sợ gặp mặt lời tạm biệt với Tiểu Lạc, thời gian qua sống chung với nhau, cũng có cảm tình với đứa kia, nếu như khóc chung với nó, chẳng phải xấu hổ trước mặt thôn dân hay sao?


      Mộ Tranh và Tiểu Lạc đến là tốt nhất.


      Tuy nghĩ như thế, nhưng Quang Hy vẫn được kiềm chế được cảm xúc đầy mãnh liệt, biết nên, nhưng vẫn hy vọng được gặp hai mẹ con họ lần cuối cùng, cho dù chỉ lén lút nhìn từ xa cũng được.


      Vì thế, thừa dịp thôn dân chú ý mà lặng lẽ rời khỏi hội trường tiệc chia tay, rồi mình vào nhà trẻ.


      Bên trong trường học trống , bọn hình như tan học, Quang Hy đứng đó bồi hồi, bỗng nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc, rất vô vị.


      Lề mề như vậy, quả thực giống đàn ông con trai gì cả.


      kiên quyết quay đầu, xoay người muốn rời , đột nhiên, dường như bên tai bay tới tiếng đàn, tiếng đàn xa xăm, nghe ràng lắm, nhưng kỳ lạ là lại khiến xôn xao.


      theo tiếng đàn tìm đến nơi. Dần dần, tiếng đàn trở nên rang hơn, chấn động dừng lại, giai điệu kia quen thuộc đến mức làm đau lòng.


      Là khúc Canon In D.


      biết tại sao, có thể lập tức tên khúc nhạc, cũng kiềm chế được mà ngân nga theo.


      Trong đầu lên đoạn hình ảnh ngắn ngủi đứt quãng, bắt đầu cảm thấy đau đầu... Là gì vậy? Hình ảnh kia là gì vậy? Dường như thấy , rất giống Mộ Tranh, ấy đánh đàn.


      Sau này chiều nào tan học, hãy đến đây đánh đàn cho tôi nghe .


      Dường như nhớ ra điều gì đó...
      HẾT TRẠM 9

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481

      Trạm Thứ Mười : Lựa chọn


      Là khúc đàn Canon In D.


      Khúc nhạc này cất chưa toàn bộ ký ức của , với ba, với Quang Hy, giấc mộng thời thơ ấu và tình say đắm của thời tuổi trẻ, tất cả đều cuốn theo giai điệu du dương lắng đọng trong gian.


      Rất hạnh phúc cũng rất phiền muộn, rất vui vẻ mà cũng rất đau thương, từng có được rất nhiều và cũng mất rất nhiều, giờ đây, cũng là lúc nên dũng cảm lời tạm biệt.


      Tạm biệt giấc mộng, tạm biệt tuổi thanh xuân, và cả tình say đắm duy nhất mà bỏ xuống được, tạm biệt tất cả.


      Mộ Tranh đánh đàn, lần lại lần nữa, nước mắt từng giọt phím đàn, thấm ướt bàn tay, rốt cuộc vẫn khống chế được đầu ngón tay run run...


      “Tại sao chơi nữa?” giọng khàn khàn vang lên.


      Mộ Tranh chấn động, tưởng là thầy giáo nhà trẻ nên hốt hoảng đứng dậy:


      “Thực xin lỗi, mượn đàn dương cầm của mọi người lâu như vậy, tôi lập tức đưa Tiểu Lạc...” dừng lại, ngạc nhiên phát người đứng ở trước mặt lại là Quang Hy:


      “Sao lại đến đây? phải vui vẻ ở bữa tiệc chia tay sao?”


      “Tôi muốn gặp mặt hai người lần cuối trước khi .”Sắc mặt chút thay đổi:


      “Tiểu Lạc đâu?”


      “Nó ở đằng kia.”Mộ Tranh chỉ về phía con trai cuộn mình ngủ rất yên bình bên góc phòng nhạc.


      “Là nghe đánh đàn rồi ngủ à?”


      “Ừ.”


      “Rất giống tôi.”


      “Hả?” sửng sốt.


      “Giống tôi năm đó, phải sao?”Quang Hy nhìn thẳng , đôi đồng tử đen sâu thấy đáy:


      “Tôi cũng thường nghe đánh đàn rồi ngủ thiếp .”


      ...”Mộ Tranh kinh hãi, hai tay dùng sức đè chặt phím đàn dương cầm:


      “Làm sao ...”


      “Tôi nhớ ra rồi.” còn chua chát tuyên bố:


      “Tuy rằng còn chưa thực hoàn chỉnh lắm, nhớ được nhiều chuyện về , nhưng tôi cũng nhớ được vài chuyện, chúng ta quen nhau như thế nào, vụ biện luận trước toà án kia, còn lần phải rời khỏi tôi.”


      “Quang Hy...”


      Mộ Tranh cắn môi, đầu óc kinh hoàng suy nghĩ, vì sao ánh mắt của nhìn lại lạnh lùng như thế?


      “Lương Mộ Tranh, tôi bảo vệ được, phải ? Ngay cả chính Thánh Đức đường nhà mình còn bảo vệ được, càng đừng nghĩ đến che chở cho , phải ? Tôi chỉ là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, chịu nổi khổ cực, vậy còn có thể liên lụy , phải ?”


      liên tiếp ép hỏi, từng câu từng chữ như nham thạch thiêu cháy lồng ngực .


      cũng từng nghĩ, ấn tượng sâu sắc nhất đó chính là lần đòi chia tay, lúc ấy, nhất định đau lòng lắm.


      Hai mắt đẫm lệ sương mù:


      “Quang Hy, hãy nghe em ...”


      bỗng dưng đưa tay nắm chặt bả vai :


      muốn gì? còn muốn giày vò tôi như thế nào nữa? Những gì , còn chưa đủ hay sao?


      hận , hận , bởi vì năm đó, tổn thương sâu sắc:


      “Thực xin lỗi, Quang Hy.”


      cần xin lỗi, có lỗi với tôi!” hét lên giận dữ, oán giận lay bả vai , có luồng xúc động tưởng chừng muốn hung hăng tát cái:


      “Dù sao cũng dùng thân thể báo đáp tôi, phải sao?”


      “Em...”


      phải muốn sống những ngày an lành với Hoa Thác Dã sao? Mấy năm qua chuyện gì xảy ra?” châm chọc:


      “Vì sao con trai là đứa mồ côi ba, vẫn giống trước kia muốn cố gắng làm việc kiếm tiền? Hoa Thác Dã đâu? Sao bảo vệ ? Tại sao lấy về nhà làm thiếu phu nhân? ...”


      Quang Hy phút chốc run rẩy, hoảng sợ liếc mắt nhìn Tiểu Lạc ngủ ở góc phòng, ý nghĩ lóe lên trong đầu , nhất thời biết làm sao:


      “Chẳng lẽ là bởi vì... Tiểu Lạc là con của tôi...”


      , phải!”Mộ Tranh đoán được muốn gì, lo lắng cắt ngang:


      đừng suy nghĩ lung tung.”


      Nhưng càng giải thích, càng có vẻ giấu đầu hở đuôi, trong lòng Quang Hy biết ràng, ánh mắt trong nháy mắt chất chứa trăm ngàn cảm xúc.


      “Tiểu Lạc là con của tôi, đúng ?” gằn từng tiếng chất vất, muốn về phía Tiểu Lạc.


      Mộ Tranh vượt lên trước ngăn cản :“Cầu xin , Quang Hy.” thê thảm lắc đầu: “ sắp kết hôn rồi.”


      Lý do là vậy ư? cho nhận con, dù biết quá khứ của bọn họ những vẫn lén lừa gạt , trong khoảng thời gian này, phải luôn coi thành thằng ngốc để đùa giỡn ư?


      “Lương Mộ Tranh, xem như lợi hại.”


      Quang Hy nắm chặt tay thành đấm, hận ý trong lồng ngực cháy rất mãnh liệt, người phụ nữ này, giẫm đạp lên tình tuổi trẻ đơn thuần nhất của , cũng đã tự tay bóp chết tình của :


      “Tôi bỏ qua cho .”


      muốn... như thế nào?”Sắc mặt trắng bệch.


      thản nhiên cong môi, mỉm cười giống như ác ma:


      “Tiểu Lạc, nó được quyết định rồi!”


      Mộ Tranh hoảng sợ, ngay lập tức hiểu được hàm ý trong lời của , vội vàng ôm lấy con, Tiểu Lạc bừng tỉnh, dụi dụi mắt.


      “Mẹ, sao vậy ạ?”


      Mộ Tranh đáp, lòng thầm nghĩ muốn thoát khỏi Quang Hy, Quang Hy thảnh thơi theo phía sau , từng tiếng bước chân dội vào tai , giống như tiếng trống vang lên từ địa ngục.


      được, thể để cướp mất Tiểu Lạc, ai cũng thể cướp con trai .


      “Mẹ, là chú người ngoài hành tinh.”


      Tiểu Lạc phát Quang Hy ở phía sau, hưng phấn nhảy khỏi lòng mẹ, muốn chạy tới bên thần tượng mà nó sùng bái.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM10)

      Mộ Tranh vội vàng giữ chặt con:


      được, Tiểu Lạc, chúng ta !”


      “Vì sao? Mẹ, con muốn chơi với chú.”


      được!”


      “Vì sao được? Chú ơi, chú ơi!”


      Tiểu Lạc khóc thét chói tai, tuy bé chỉ là đứa trẻ, nhưng bé cũng cảm giác được dứt khoát khác thường của mẹ.


      “Tiểu Lạc!”


      Quang Hy nghe tiếng con kêu khóc, nhất thời đau lòng, đuổi theo, đoạt lấy đứa trong tay Mộ Tranh.


      Tiểu Lạc bổ nhào vào lòng :


      “Chú ơi, vì sao mẹ cho cháu chơi với chú vậy?”


      “Bởi vì ta phải chú của con.”Quang Hy vuốt ve đầu con.


      phải chú, vậy chú là ai?”Tiểu Lạc khờ khạo hai mắt đẫm lệ.


      “Ba là ba của con.”


      Trước mặt Mộ Tranh, Quang Hy trầm giọng tuyên bố với con. biết, lời này đối với , chẳng khác gì tiếng chuông báo tử.


      bất lực sững sờ tại chỗ, nhìn con trai vui vẻ nắm chặt tay Quang Hy, vừa cười lại , Tiểu Lạc vui đến phát điên, thần tượng mà nó sùng bái lại trở thành ba của nó, điều đó quả thực giống như giấc mơ đẹp.


      “Con chỉ biết, chỉ biết chú và ba nhất định có liên quan, chú với ba trong miêu tả của mẹ giống nhau như đúc, chú chính là ba cháu.”Hai mắt Tiểu Lạc sáng lên, giống như những đốm sao .


      “Đúng vậy, ba là ba của con.”Quang Hy trìu mến ôm con.


      được như vậy, được cướp Tiểu Lạc của , nó là bảo bối duy nhất của ...


      Mộ Tranh ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, đôi mắt đau đớn:“Tiểu Lạc, trở về con.”


      “Mẹ, là ba mà, là ba đó!”Tiểu Lạc biết mẹ nó đau lòng, chỉ vui vẻ hét lớn về phía .


      Rốt cuộc cũng thể nhịn được mà túm chặt tay Tiểu Lạc:


      với mẹ, Tiểu Lạc, chúng ta !”


      được, mẹ, con chơi với ba cơ...”


      với mẹ!”


      Hai người lớn ra sức kéo nhau, đột nhiên cú đấm bay tới mạnh mẽ đánh về phía Quang Hy, liền ngã xuống đất.


      Người vừa đến là Thác Dã, ở thời điểm nguy cấp tới giải nguy cho , như được lệnh đại xá, vội vàng ôm con rời .





      được! Mẹ, con muốn ở cùng ba, Tiểu Lạc muốn ba!”


      ấy ấy muốn Tiểu Lạc, ấy muốn tranh quyền giám hộ Tiểu Lạc!”


      Về nhà, Mộ Tranh vất vả dỗ con trai náo loạn giường, Thác Dã truy hỏi chân tướng, càng càng kích động:


      “Làm sao bây giờ? Thác Dã, em nên làm gì bây giờ?”


      “Mộ Tranh, em bình tĩnh chút.”


      Thác Dã giữ chặt bả vai , cúi đầu nhìn , thấy tóc tai bù xù, hai mắt vô thần, đau lòng:


      “Em đừng như vậy, chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết, phải Nhậm Quang Hy muốn như thế nào như thế đó.”


      “Nhưng ấy lấy tóc Tiểu Lạc làm xét nghiệm ADN rồi, chỉ cần có kết quả, ấy đưa lên toà... Em biết Quang Hy có thể, ấy là Luật sư, nếu muốn quyền giám hộ Tiểu Lạc, em nhất định bị ấy đoạt con mất.”


      “Cho dù như vậy, còn có vị hôn thê kia của sao, em nghĩ thiên kim nhà giàu cao ngạo tình nguyện nuôi nấng con trai của người phụ nữ khác sao?”


      chừng ta ?”Mộ Tranh bất an:


      “Quang Hy ta là bác sĩ nhi khoa, rất thích trẻ con.”


      “Con cái nhà người ta sao, nhưng con của người đàn ông của mình và người phụ nữ khác rất khó .”Thác Dã khuyên Mộ Tranh:


      “Tóm lại trước hết em được tuyệt vọng, phải bình tĩnh suy nghĩ, nhất định có cách.”


      “Kỳ em nghĩ rồi.”Mộ Tranh vuốt mái tóc hỗn độn:


      “Biện pháp duy nhất, chính là em đưa Tiểu Lạc rời khỏi thôn Hoa Điền.”


      “Em cái gì?”Thác Dã khiếp sợ:


      “Ý của em là muốn để Nhậm Quang Hy tìm được hai người?”


      “Phải, đây là biện pháp tốt nhất.”


      Vậy còn sao? Mẹ con họ rời khỏi thôn Hoa Điền, phải cũng được gặp họ sao? thể chăm sóc hai người, bảo làm sao có thể yên tâm đây?


      được, tán thành.”


      “Thác Dã...”


      thể để hai người rời khỏi tầm mắt của được!”Thác Dã mạnh mẽ tuyên bố, đứng dậy, qua lại trong phòng:


      “Hơn nữa, nếu hai người rời khỏi thôn Hoa Điền, có thể đâu được? Tiểu Lạc có bệnh, em lại là phụ nữ chưa chồng phải chăm sóc mình lại còn thêm đứa con bệnh tật, rất vất vả.”


      “Em sợ vất vả, sáu năm qua em vất vả quen rồi.”


      “Nhưng lo!”Thác Dã oán giận trừng mắt nhìn Mộ Tranh.“Mấy năm nay em đủ khó khăn rồi, muốn em tiếp tục chịu khổ, , ...” mím môi, ngập ngừng lát rồi liều lĩnh thổ lộ lòng mình:


      muốn chăm sóc cho hai người!”


      Mộ Tranh sửng sốt.


      muốn chăm sóc hai mẹ con em.”Thác Dã kiên định lặp lại, trân trọng hôn lên trán Mộ Tranh:

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM10)

      “Gả cho , Mộ Tranh.”


      “Nhưng...”Mộ Tranh chần chừ, vẫn luôn coi là bạn tốt.


      biết em chỉ coi là bạn bè.”Thác Dã mím môi tự giễu:


      “Nhưng thích em, thích em lâu rồi, Mộ Tranh, sợ ngay cả bạn bè cũng làm được, nên dám thổ lộ với em, nhưng bây giờ...” gãi gãi đầu, dáng vẻ có chút bất ngờ:


      “Em cũng cần có phải , nếu chúng ta kết hôn, Tiểu Lạc có ba, có gia đình hoàn chỉnh, cho dù lên toà, quan toà cũng có khả năng phán em nhận quyền giám hộ, đúng ?”


      Như thế, dù sao với gia đình có đủ ba mẹ cũng hơn mồ côi ba, việc tranh quyền giám hộ tạm thời cũng có lợi.


      “Em thể lợi dụng như vậy.”Mộ Tranh buồn bã chau mày:


      “Làm thế đối với rất công bằng.”


      “Lợi dụng , Mộ Tranh.”Thác Dã thản nhiên mỉm cười ngây ngốc. si tình quanh quẩn của vẫn giải thoát được:


      rất vui vì có thể giúp được em, mặc kệ ra sao. Chỉ cần em cần , Hoa Thác Dã nhất định từ chối.”


      “Thác Dã, ...”


      Mộ Tranh thương tiếc nhìn , quả những năm gần đây, tình cảm đối với sâu nặng như thế nào, sao có thể nhìn thấy? Chỉ là trái tim thể mở lòng được.


      “Em cần lập tức trả lời , hãy suy nghĩ kỹ, có thể chờ.”


      xong, Thác Dã giống như sợ cự tuyệt ngay lập tức, mà vội vàng xoay người bỏ chạy.


      Mộ Tranh xuất thần ngồi yên tại chỗ, để ý tới Tiểu Lạc trốn ở bên ló đầu ra nhìn.





      xong rồi, chừng mẹ lấy Thác Dã, còn ba làm sao bây giờ?


      Tiểu Lạc nghe lén người lớn chuyện, vô cùng khẩn trương, bé biết “quyền giám hộ” là gì, cũng hiểu được cái gì gọi là “gia đình hoàn chỉnh”, bé chỉ biết là nếu mẹ với Thác Dã kết hôn, bé với ba nhất định bị chia rẽ.


      cần, bé muốn có mẹ và ba, cả nhà cùng ở bên nhau.


      Bé lấy đồng hồ ra xem, nghe là của ba để lại, là thông tin liên lạc, đáng tiếc bé nghiên cứu mấy ngày nay, vẫn biết dùng như thế nào.


      Nên hỏi ai đây? Tuyệt đối thể hỏi mẹ, cũng thể hỏi Thác Dã, vậy... Đúng rồi, đến hỏi ông trưởng thôn, ông ấy là người có tiếng nhất thôn này, ông ấy nhất định biết chiếc máy liên lạc dùng như thế nào.


      Vì thế, mình Tiểu Lạc ngồi xe công đến văn phòng trưởng thôn, trưởng thôn bận rộn, căn bản để ý tới bé, bé lưỡng lự đứng bên ngoài, lại ngờ nghe được tin tức tốt.


      Có mấy người dân trong thôn muốn lái xe đưa hoa tặng Luật sư tiên sinh đến Đài Bắc, Tiểu Lạc biết “Luật sư tiên sinh” chính là người ba ngoài hành tinh của bé, nên bé quyết định lén lút theo họ.


      Bé trốn trong xe, đường Đài Bắc gập ghềnh lắc lư khiến đầu bé rất choáng váng, bé bỗng muốn nôn, nhưng cũng rất dũng cảm chịu đựng, nhất định kêu khổ, từ bỏ.


      Vài giờ sau, xe tải rốt cuộc cũng dừng lại, nhóm thôn dân dỡ hoa xuống, bé cũng chuồn xuống xe, ở lễ đường dự tính cử hành hôn lễ, bé nhìn thấy người lạ, liền túm tay áo hỏi đối phương:


      “Chú ơi chú có biết ba ngoài hành tinh của Tiểu Lạc ở đâu ?”


      “Tiểu quỷ, cháu từ đâu tới đây?” người kiên nhẫn hỏi nó:


      “Chỗ này rất bề bộn nhiều việc, cháu chỗ khác chơi .”


      hỏi được ba ở đâu, Tiểu Lạc có chút buồn bã, nhưng bé vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần, bé tin rằng mình nhất định có thể tìm được ba, cuối cùng, bé gặp người phụ nữ trung niên ăn vận sang trọng.


      Bà chính là Phương Đức Dung, bà đặc biệt tranh thủ chút thời gian đến đây xem xét tình hình chuẩn bị hôn lễ, ngờ lại bị đứa trẻ kỳ quái quấn lấy.


      “Người ngoài hành tinh gì? Cháu là con nhà nào? Ba mẹ cháu đâu?”


      “Mẹ cháu ở đây, cháu tìm ba ạ.”Tiểu Lạc ngây thơ thà trả lời.


      Phương Đức Dung chăm chú nhìn đứa , bỗng nhiên cảm thấy diện mạo đứa này có chút quen thuộc:


      “Mẹ cháu là ai?”


      “Mẹ cháu tên Lương Mộ Tranh, bà có quen sao?”


      Lương Mộ Tranh! Phương Đức Dung ngạc nhiên, là từng mê hoặc đầu óc con trai bà? Cách xa sáu năm, tại sao ta lại đột nhiên xuất ? phải là muốn phá hỏng hôn lễ của Quang Hy và Dĩ Thiến chứ?


      Nghĩ đến đây, bà lấy lại vẻ mặt lạnh lùng đuổi Tiểu Lạc :


      “Thằng bé này, cháu mau tránh ra! Nơi này phải chỗ cháu nên đến.”


      “Nhưng cháu muốn tìm ba.”Tiểu Lạc mếu máo, bộ dạng đáng thương này có phần làm cho người khác thương.


      Phương Đức Dung gần như mềm lòng, nhưng bà dằn lòng ép mình phải quyết tâm, rồi gọi bảo vệ đến:


      “Đưa thằng bé này ra ngoài.”


      đâu!”Tiểu Lạc giãy dụa:“Cháu muốn tìm ba, ba... Hu hu...”


      cảm giác đau đớn từ bụng dội đến, bỗng dưng bé ôm bụng lăn lộn, ngồi quỳ gối xuống.


      “Này, cháu bé, cháu làm sao vậy?”


      “Cháu... rất khó chịu...”Bé hoa mắt choáng váng thở nổi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.


      Phương Đức Dung kinh sợ mở to mắt nhìn, lúc lâu sau, bà mới quay ra hét to:


      “Mau gọi xe đưa thằng bé này bệnh viện.”



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :