1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trạm kế tiếp, hạnh phúc - Lương Uẩn Như (11c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 7)

      Sau lần phẫu thuật não sáu năm trước, chỉ mất ký ức trước đó, mà ngay cả hệ hô hấp cũng biết sinh ra tật xấu gì, bỗng nhiên dị ứng với phấn hoa, vì thế mỗi năm tới mùa xuân, đều cảm thấy thoải mái. Hôm nay lại càng khó chịu, vì bị đưa tới nơi cả bốn phía núi là hoa - thôn Hoa Điền.


      Là trừng phạt, tuyệt đối là ông trời muốn trừng phạt !


      thầm nguyền rủa, rồi đeo kính râm lên, bắt đầu tìm điện thoại công cộng xung quanh.


      “Mẹ, mẹ!”Tiểu Lạc tay bám cửa sổ xe buýt, đầu nhoài ra ngoài cửa sổ, hưng phấn hét to.“Bên kia có chiếc xe kỳ lạ kìa.”


      “Con cẩn thận chút.”Mộ Tranh vội vàng kéo con lại.“Mẹ phải với con rất nhiều lần sao? được vươn đầu ra ngoài cửa sổ, rất nguy hiểm.”


      “Nhưng mẹ ơi, chiếc xe kia kỳ lạ mà, có mái che, có phải xe của người ngoài hành tinh mẹ?”


      Người ngoài hành tinh? Mộ Tranh rùng mình, cũng theo con nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe mui trần ở ven đường, hình như đỗ lại, người đàn ông cao lớn đứng đưa lưng đối diện xe buýt, phát xe buýt vừa qua, liền chạy đuổi theo, đáng tiếc xe buýt tăng tốc rời .


      Mộ Tranh thấy khuôn mặt người đàn ông ấy, hơi do dự, có nên bảo tài xế dừng xe lại , nhưng lại nghĩ tới hôm nay trong thôn mở tiệc hoan nghênh đón Luật sư mới tới, đồng ý việc trang trí hội trường, nếu đến muộn, chỉ sợ để người dân trong thôn lời ra tiếng vào.


      Vì Tiểu Lạc, thể mạo hiểm đắc tội với bất kỳ người nào, hy vọng con mình có thể trưởng thành trong môi trường bình an vui vẻ này.


      “Tiểu Lạc ngồi xuống con, đó phải là xe của người ngoài hành tinh, chỉ là xe thể thao bình thường thôi.” dỗ con ngồi xuống.


      phải, nhất định đó là xe của người ngoài hành tinh.”Tiểu Lạc kiên trì.“Hơn nữa mẹ có thấy quần áo người đó mặc ? Rất đẹp, rất đặc biệt đó.”


      Đó chẳng qua là cách ăn mặc của ta khác với những người dân trong thôn, chắc là người thành phố về quê nghỉ phép, cẩn thận bị lạc đường thôi.


      Mộ Tranh cười cười lắc đầu, nhưng để trấn an con, đành phải thuận miệng vài câu, mẹ con hai người mỗi người câu, cuối cùng cũng tới hội trường mở tiệc mừng.


      Trưởng thôn nhìn thấy hai người, vội vàng chào đón.


      “Mộ Tranh, cháu đến tốt quá, bác vừa thương lượng với mọi người, cháu là người xinh đẹp nhất trong thôn chúng ta, để cháu phụ trách tặng hoa cho Luật sư mới tới nhé.”


      “Dạ được ạ.”


      Mộ Tranh gật đầu, chỉ cần có thể cùng người dân trong thôn sống hoà thuận vui vẻ, muốn làm gì cũng được.


      “Vị Luật sư ấy tới chưa ạ?”


      “Còn chưa có đến.”


      Trưởng thôn nhìn hội trường.


      “Vậy cháu ra đằng sau cánh gà giúp đỡ .”


      “Tiểu Lạc, mẹ làm việc trước, con ở trong đây chờ mẹ, được chạy lung tung nhé.” Mộ Tranh dặn dò con.


      “Dạ.”


      Tiểu Lạc gật đầu, loáng thoáng nhìn thấy dáng người nhắn của Đường Đường trong đám người, bé vội vàng chạy qua, nhưng hoá ra bé nhìn lầm rồi, bé chán ghét rảnh rỗi lại trong hội trường, cẩn thận lại đụng vào dì Hoa.


      “Cháu xin lỗi ạ.”


      Dì Hoa vừa nhìn bé, trong mắt lên tia chán ghét, nhưng vẻ mặt lại nở nụ cười.


      “Là Tiểu Lạc à, lâu rồi gặp cháu.”


      “Dạ, cháu chào bà Hoa ạ.” Tiểu Lạc rất lễ phép.


      “Thác Dã nhà bà vẫn thường gặp mẹ cháu chứ?”


      “Vâng, ngày hôm qua chú ấy còn cùng mẹ tới đón cháu tan học ạ.”


      chứ?”


      Dì Hoa nhíu mày, ngồi xổm xuống nắm vai Tiểu Lạc, vừa cười vừa :


      “Tiểu Lạc, có nhớ trước đây bà Hoa gì với cháu ?”


      “Nhớ ạ.”Tiểu Lạc ngoan ngoãn đáp lại.“Chú Thác Dã là bạn của Tiểu Lạc, phải ba ạ.”


      “Đúng vậy, chính là như vậy.”Dì Hoa khen bé.“Tiểu Lạc rất ngoan, cây kẹo này cho cháu, lần sau bà Hoa mua đồ chơi cho cháu nhé.”


      “Cảm ơn bà Hoa ạ.”Tiểu Lạc vui vẻ nhận cây kẹo.“Đúng rồi, chú Thác Dã đâu rồi ạ?”


      “Chú ấy tìm đứa cháu bất hiếu của trưởng thôn! Đứa cháu bất hiếu sau khi trộm lấy khế đất chưa ai gặp được nó, dám bỏ lại cục diện rối rắm cho cả thôn chúng ta thu dọn, đúng là tổn thọ mà!” Dì Hoa lảm nhảm.


      “À, ra là như vậy ạ.”Tiểu Lạc cái hiểu cái , lại tìm được “Gấu bông[2]” để chơi, đành liếm kẹo chút thú vị, đột nhiên, bé thấy trưởng thôn mượn chiếc xe tải cũ, muốn đón luật sư đỗ xe ở ven đường, bé cảm thấy tò mò liền theo nhảy vào trong xe, rồi núp ở phía sau buồng xe.


      [2] Biệt danh của Thác Dã.


      Xe tải lung la lung lay, xóc nảy rồi dừng lại, Tiểu Lạc ló mặt ra, đập vào mắt là người ngoài hành tinh bên chiếc xe thể thao bé vừa nhìn thấy lúc nãy.


      Là người ngoài hành tinh kìa!


      nhanh chóng xuống xe, cẩn thận lịch đeo kính râm, mặc đồ tây màu trắng, lớn tiếng trách móc trưởng thôn, đó là ba ngoài hành tinh của bé ─ Wow, chú ấy giống ba mà mẹ hay kể cho bé, vừa cao lại khỏe mạnh, tính tình lại tệ, phải người ngoài hành tinh nào cũng đều như vậy chứ?


      Bé vươn bàn tay cố gắng kéo ống quần của chú ngoài hành tinh.


      Ai vậy? Quang Hy kiên nhẫn cúi đầu.


      “Chú, chú ơi, chú từ tinh cầu nào tới vậy? Chú có thấy ba của Tiểu Lạc ?”





      Thằng quỷ này từ đâu ra vậy?


      Quang Hy ngồi xe tải với trưởng thôn, Tiểu Lạc lại kiên quyết muốn ngồi giữa hai người, kéo tay Quang Hy hỏi những vấn đề rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái.


      Ban đầu còn nhẫn nại trả lời.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 7)

      “Quỷ , chú chú phải người ngoài hành tinh, mẹ chú là người Địa Cầu được chưa?”


      phải ạ? Nhưng kính mắt của chú, quần áo người chú, còn... nữa.”Tiểu Lạc chỉ chỉ chiếc xe thể thao được kéo theo đằng sau.“Xe của chú cũng giống những chiếc xe tải ở thôn Hoa Điền tụi cháu.”


      Đó là bởi vì thôn của cháu rất nghèo, đương nhiên chưa từng thấy loại xe rất thời trang này.


      Quang Hy rất muốn trả lời bé như thế, nhưng lại ngại ông trưởng thôn ngồi ngay bên cạnh nên miễn cưỡng nhịn xuống.


      “Tóm lại, chú phải người ngoài hành tinh, chú cũng chưa từng thấy ba cháu bao giờ.”


      vậy à?”Bé nhíu mày rất thất vọng. Đôi mắt dạo qua toàn thân Quang Hy, bỗng nhiên phát đồng hồ bằng da tay Quang Hy.“Rất đẹp mà, cái này có phải thông tin bí mật ạ? Các chú phải hay dùng nó làm công cụ liên lạc à?”


      Cái gì thông tin bí mật? Quang Hy trợn mắt.


      “Đây chỉ là cái đồng hồ bình thường.”


      “Lạ , mẹ với cháu đây là thông tin bí mật, mẹ còn vẽ cho cháu xem nữa, rất giống cái này.”Tiểu Lạc kiên trì.“Trong đó còn có thẻ nhớ nữa, mẹ nó có thể giúp người ngoài hành tinh liên lạc với bạn bè ở thế giới của họ.”


      gặp phải con quỷ thích nhảm à? Quỷ khó hiểu như này, vậy chắc hẳn mẹ nó cũng rất kỳ quái.


      Quang Hy lấy đồng hồ xuống, rồi thận trọng nhấn mạnh:


      “Cháu nhìn , đây chỉ là chiếc đồng hồ bình thường, có thẻ nhớ, có bí mật, nó rất bình thường, ok?”


      Tiểu Lạc tiếp nhận đồng hồ, trái xem phải ngắm, quả nhiên nhìn ra cái gì, bé cam lòng, cố gắng muốn dùng sức muốn tháo tung chiếc đồng hồ ra.


      “Này! Cháu làm gì vậy?”


      Quang Hy bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng giơ tay cướp lại.


      cho phép nghịch ngợm.”


      “Xem , chú khẩn trương như vậy, nhất định là có vấn đề.”Tiểu Lạc nhìn chăm chú, phát biểu cảm nghĩ.“Chỗ này cất giấu bí mật, đúng ạ?”


      phải!”


      Quang Hy tức giận phản bác, tự nhiên mình lại tranh luận với thằng quỷ , vừa hại não lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ.


      “Chỉ là chiếc đồng hồ này rất quan trọng với chú.”


      “Vì sao ạ?”


      “Bởi vì...”


      Quang Hy sửng sốt, đúng vậy, vì sao đây? Kỳ cũng hề có ấn tượng với chiếc đồng hồ này, chỉ biết là đây là thứ sau khi tỉnh lại Dĩ Thiến đeo vào giúp , nhưng ngay cả Dĩ Thiến cũng biết ý nghĩa của nó.


      Chỉ là, mỗi khi nhìn này chiếc đồng hồ này, trong ngực lại có cảm giác hoài niệm mà đau thương, dường như quên chuyện quan trọng nhất, người quan trọng nhất.


      “Tóm lại, cho cháu động vào nó!”


      đưa tay lấy lại đồng hồ rồi cất vào túi, để nó tránh xa tầm mắt như hổ cướp mồi của Tiểu Lạc.


      “Nhưng...”


      Tiểu Lạc còn muốn thêm gì nữa nhưng bác trưởng thôn xoa xoa đầu của bé.


      “Được rồi, Tiểu Lạc, đừng làm phiền chú luật sư, nếu mẹ cháu biết cháu ngoan tức giận đó.”


      “Vâng ạ.”


      Tiểu Lạc chu môi, nghe lời ngồi xuống, nhưng đôi mắt to tròn kia vẫn chăm chú đảo qua đảo lại người Quang Hy, Quang Hy bị bé nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy rất thoải mái.


      phiền phức mà, có cách đối phó với con quỷ này, tuy vị hôn thê của là bác sĩ nhi khoa, cả ngày ở chung với trẻ con, nhưng cũng có được chút tình thương trẻ con nào từ .


      vất vả mới về đến hội trường, Quang Hy vội vàng nhảy xuống xe, né tránh Tiểu Lạc.


      “Tiểu Lạc, con đâu vậy?”


      Mộ Tranh ở hội trường tìm thấy con trai, nóng lòng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Tiểu Lạc xuống từ cửa xe, nên lớn tiếng gọi rồi ôm cổ bé.


      “Có biết mẹ rất lo cho con ?”


      “Mẹ, con gặp chú ngoài hành tinh, tay chú ấy có mang theo đồng hồ liên lạc bí mật như mẹ từng kể đó.”


      Tiểu Lạc vui vẻ tuyên bố cuộc gặp gỡ kỳ lạ vừa nãy của mình.


      Cái gì? Mộ Tranh hiểu, muốn hỏi trưởng thôn tới, cầm taymột bó hoa tươi.


      “Nhanh lên, Mộ Tranh, luật sư tới, cháu mau lên sân khấu tặng hoa .”


      “Vâng, trưởng thôn đưa cho cháu ạ.”


      Mộ Tranh đứng dậy đón nhận bó hoa.


      Trưởng thôn lên sân khấu, cầm micro lên:


      “Alo, Alo.”Cổ họng thanh thanh.“Vâng, xin chào các ông các bà, các chú các bác, đàn ông đàn bà, tôi là trưởng thôn Hoa Điền, hôm nay muốn giới thiệu cho mọi người vị luật sư vừa tới thôn Hoa Điền, luật sư rất giỏi, đến từ Đài Bắc...”


      đoạn giới thiệu dài có ý nghĩa, nhóm nông dân nghe đến phát chán, mọi người cố rướn cổ lên nhìn, thầm muốn nhìn người ngồi sau khán đài kia là thần thánh phương nào, đáng tiếc trưởng thôn và đám đại biểu của thôn, cả đám người đông nghìn nghịt lại vừa vặn che khuất nhân vật quan trọng.


      “Được rồi, trưởng thôn, ông đừng dài dòng nữa, mau mời ngài luật sư ra !” Có người dân lời chính nghĩa.


      “Vậy được rồi, bây giờ chúng tôi xin mời luật phát biểu vài lời.” Trưởng thôn vừa tuyên bố vừa nhìn về phía Mộ Tranh ra hiệu.


      Mộ Tranh hiểu ý, chen chúc trong đám người rồi duyên dáng lên sân khấu, tặng hoa cho người đàn ông đứng bên cạnh trưởng thôn.


      cần! Đây là cái gì?”Người đàn ông mắng, rồi hắt xì liên tục.“Các người trang trí hội trường này nhiều hoa rồi còn tặng tôi hoa là muốn hại chết tôi hả?”


      Giọng thô lỗ này, dường như rất quen thuộc.


      Mộ Tranh giật mình, chậm rãi ngẩng mặt lên, đập vào mắt là khuôn mặt từng xuất hàng trăm lần trong giấc mơ của , khuôn mặt quen thuộc như vậy làm người ta đau lòng.


      “Quang... Hy?”


      được, tôi chịu nổi rồi...”


      Quang Hy hắt xì cái lớn, bàn tay đặt ngực, nhất thời hơi thở thông, ngã người về phía trước, vừa vặn tiến vào lòng Mộ Tranh.


      vươn tay nâng dậy, la lớn:“Quang Hy!”





      Làm sao có thể là ? Dĩ nhiên là !


      Mộ Tranh nhìn Quang Hy nằm sô pha, hàng trăm cảm xúc ngổn ngang trong lòng.


      Vừa rồi té xỉu tại hội trường khiến mọi người xôn xao, nhóm nông dân tạm thời đưa vào phòng của trưởng thôn, phân công chăm sóc cho .


      Vì thế, vừa đúng lúc có cơ hội, có thể từ từ quan sát người đàn ông lâu gặp này.


      Hình như thay đổi, còn bộ dáng chàng thiếu niên mới lớn năm đó. Mà giờ đây, xem ra trưởng thành hơn rất nhiều.


      Trước kia khi ngủ, vẻ mặt luôn thoải mái thả lỏng, tại cho dù ngủ, đôi lông mày vẫn hơi chau lại, lộ ra vẻ khó chịu thể giải thích.


      Vì sao lại khó chịu? Chẳng lẽ những năm gần đây, hạnh phúc ư? trở thành Luật sư tài giỏi, có vị hôn thê xinh đẹp thông minh, theo lý mà , hẳn phải rất hạnh phúc.


      rất hạnh phúc, đúng ?”


      nhàng hỏi, tựa như chỉ mình nỉ non, chờ đợi có thể nghe được câu khẳng định đáp lại của .


      hy vọng hạnh phúc...


      bỗng dưng giật mình, đôi mắt chậm rãi mở ra.


      nín thở, trái tim đập rất mạnh, gần như bối rối chờ đợi tỉnh lại. tỉnh lại thấy , câu đầu tiên là cái gì? Hẳn là ... còn hận nữa chứ?


      Làm ơn đừng hận , trăm ngàn lần cũng được.


      rốt cuộc cũng mở mắt ra, đôi đồng tử trong suốt nhìn về phía , giống như hai mũi tên nhọn, trực tiếp xuyên thẳng ngực :


      là ai?”
      HẾT TRẠM 7

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Trạm Thứ Tám : Hương vị ghen tuông


      từng vô số lần nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp lại nhau, có lẽ do vẫn còn hận , có lẽ đối chọi gay gắt, cũng có lẽ hai người sẽ chẳng gì, sau đó ngơ ngẩn phát ra và hận trước đây đều như mây khói thoáng qua.


      Có lẽ hai người có thể buông mọi thứ, làm bạn bè lần nữa, có lẽ chỉ còn trân trọng lẫn nhau, từ nay về sau trở thành người dưng.


      nghĩ đến tất cả các loại khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, cuối cùng quên ... quên sao? Hay cố ý chọc giận ?


      ... nhớ em?” Mộ Tranh ngây ngốc hỏi, thần trí vẫn ngẩn ngơ.


      là ai? Sao tôi phải nhớ ?”Quang Hy trả lời rất vô tình.“Đây là nơi nào vậy? Tại sao tôi lại ở đây?”


      “Nơi này là phòng của trưởng thôn, vừa rồi sân khấu bỗng nhiên bị ngất.”


      “Tôi ngất ?”


      Quang Hy chau mày, thực thể ngờ được, chút phấn hoa tra tấn đến hôn mê bất tỉnh đầu óc choáng váng, lạnh lùng đánh giá xung quanh, nghĩ đến mình phải ở tại cái nơi chim đẻ được trứng này để nghỉ ngơi thời gian mà cảm thấy ảo não. Ánh mắt sắc bén chuyển hướng đến người phụ nữ trước mặt, giật mình, nghĩ tới ở địa phương nông thôn này mà cũng có người có nhan sắc thanh tú như thế.


      là ai?” hỏi lại lần nữa, lời như đá rơi, lại lần nữa đánh vào lồng ngực Mộ Tranh khiến đau đớn.


      chua chát cười khổ:


      “Tôi họ Lương, Lương Mộ Tranh.”


      Lương.” ngạo mạn gật đầu, giống phong thái Hoàng Đế chỉ định bề tôi:


      “Trưởng thôn các đâu? Gọi ông ấy tới gặp tôi.”


      trừng mắt nhìn , vẫn nhúc nhích.


      nghe tôi gì à? Tôi muốn gặp trưởng thôn các .”


      “...”


      Lương, Lương Mộ Tranh!”


      bất ngờ chấn động, khi gọi cả tên họ , trong chốc lát, dường như thấy được của ngày xưa, nhưng phải, giờ đây ánh mắt nhìn hề diễn trò độc ác hay thâm tình giống năm ấy, mà chỉ có lạnh lùng xa cách.


      quả thực còn nhớ , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      “Tại sao lại lên tiếng? Nông dân đều có phép tắc như vậy à?” vui nhắc nhắc lại.


      Chính mới có phép tắc. Mộ Tranh nhíu mi, hổ là Nhậm Quang Hy, vẫn lạnh lùng vô tình như trước.


      muốn lên tiếng trưởng thôn đẩy cửa vào.


      “Mộ Tranh, ngài Luật sư tỉnh chưa?”


      “Dạ, tỉnh rồi ạ.”Mộ Tranh đứng dậy tránh ra.“Đúng lúc ấy muốn tìm ông ạ.”


      “Trưởng thôn, hôm nay cơ thể tôi được thoải mái, tôi thấy lễ chào đón gì đó của thôn nên miễn .”Quang Hy thừa dịp đưa ra ý kiến, vốn chẳng thích có quan hệ thân thiết với đám thôn dân, tại vừa hay có thể từ chối khéo.


      “Đúng vậy, đúng vậy, kỳ thực chúng tôi cũng nghĩ như vậy.”Trưởng thôn nắm tay nịnh hót.“Cơ thể thoải mái, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều cho tốt, chúng tôi vừa thương lượng rồi, thôn này cũng có gì khách sạn linh tinh gì, vừa khéo nhà Mộ Tranh còn có phòng trống, xin mời tạm thời ở lại bên đó, ấy nấu ăn rất ngon, cũng có thể quan tâm ba bữa của .”


      “Trưởng thôn, ông cái gì?”Mộ Tranh kinh ngạc.“Nhà của cháu mặc dù có phòng trống, nhưng mà...”


      “Mộ Tranh!”Trưởng thôn nghe giọng tình nguyện trừng mắt quở trách cái.“Ngài Luật sư là khách quý của thôn chúng ta, chúng ta hẳn phải tận tâm tiếp đón ấy.”


      “Nhưng...” Vì sao người phụ trách tiếp đón lại là chứ?


      “Làm sao vậy? sợ tôi ăn ở trả tiền à?”Quang Hy đứng ngoài quan sát thái độ khước từ của , tâm trạng có chút khó chịu.“Yên tâm, tôi trả tiền, cứ quyết định như vậy .”





      Để biểu đạt thành ý mọi việc đều phải hết lòng cố gắng của thôn mình, Mộ Tranh đành phải tiếp nhận trọng trách trưởng thôn giao phó, chiêu đãi vị khách đặc biệt bằng lòng đến “Cứu khổ cứu nạn” thôn Hoa Điền bọn họ ─ Ngài đại luật sư này đây.


      quét dọn sạch phòng khách, tự mình trải đệm chăn sạch , chuyển cái quạt điện duy nhất của nhà vào, lại kiểm tra từng đồ dùng thường ngày, cho rằng mình chuẩn bị hoàn thiện mọi thứ, nhưng Quang Hy vẫn soi mói đủ cách.


      “Cái gì đây? Cái sạp à? Ngay cả giường ngủ nhà cũng có hả? Lại muốn tôi ngủ ở đây? Còn nữa, nơi này có điều hòa hả? Đêm ngủ chẳng phải chết vì nóng sao?’’


      “Nơi này buổi tối rất lạnh, dùng quạt điện là đủ rồi.”


      “Phòng tắm đâu?”


      “Ở bên kia.” chỉ về gian phòng bằng sắt cách ngoài cửa sổ khoảng chừng hơn mười thước.


      “Cái gì? Chỗ đó là phòng tắm?” Quang Hy thể vẻ mặt khó chịu.


      Mộ Tranh trợn mắt:


      “Yên tâm, bên trong có đèn có nước, tôi cũng dọn dẹp sạch , làm ngạt thở mà chết.”


      Trời ạ, rốt cuộc mình đến cái nơi quái quỷ gì thế này?


      Biểu tình của Quang Hy ràng viết như vậy, Mộ Tranh nhìn mà bĩu môi châm chọc, hổ là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, thế mà còn ràng có biểu cảm cường điệu bản thân có thể chịu khổ nữa chứ.


      hừ cái gì?” nghe thấy hừ khinh thường mà lông mày nhướn lên.


      có gì, nếu có việc gì muốn tôi nấu cơm đây.” Mộ Tranh để ý tới ta.


      “Này, ...”Quang Hy đột nhiên vươn tay nắm bả vai , trong phút chốc thân thể chợt run lên.“Sao phản ứng lớn vậy?”


      làm hoảng sợ.


      Đúng vậy, tại sao lại kích động như thế? Mộ Tranh cắn môi, chính là thời điểm khi chạm vào , lại có cảm giác giống như có luồng điện chạy trong người.


      “Sau này được tùy tiện chạm vào tôi.” bướng bỉnh tuyên bố, muốn nhận ra trái tim rung động.


      Quang Hy nghĩ cho rằng mình là sắc lang nên cực kỳ khó chịu.


      “Người phụ nữ này, đừng cho rằng tôi chiếm tiện nghi của chứ? Làm ơn, tôi thấy chướng mắt bà nông thôn như .”


      “Tôi biết, có vị hôn thê xinh đẹp rồi còn gì.” Giọng có mùi chua xót.


      sửng sốt:“ biết Dĩ Thiến?”


      “Luật sư Nhậm gần đây nổi tiếng như vậy, khắp nơi đều biết tin tức bên lề của .”


      nghĩ tới nơi này tuy hẻo lánh nhưng cũng lạc hậu thông tin!”Quang Hy cười như .“Nếu như vậy, hẳn cũng biết lần gần đây nhất tôi vừa được tạp chí bầu là người đàn ông độc thân hoàng kim nhất.”


      “Vậy sao?” Giọng của lạnh lùng.


      sao? biết có thể chiêu đãi tôi là vinh hạnh à? Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có đó.”


      nghĩ rằng hy vọng xa vời bản thân là chim sẻ biến phượng hoàng sao? Mộ Tranh cười lạnh:

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 8-)

      “Chính vừa rồi cũng , tôi chỉ là bà nông thôn, tự biết trèo cao được loại quý công tử như , cho dù có được trăm tờ tạp chí bầu chọn là người đàn ông độc thân hoàng kim cũng liên quan đến tôi.”


      !”


      Quang Hy nổi giận, này có thái độ chuyện đúng là làm người ta bực tức, càng tức là, hiểu tại sao lại cứ để ý đến .


      có việc gì nữa tôi chuẩn bị bữa tối đây.”


      để ý tới chán nản mà nhanh chóng bỏ .





      Cơn tức giận này kéo dài đến lúc ăn cơm chiều, nó cũng ảnh hưởng đến niềm tán thưởng tay nghề của Mộ Tranh.


      vốn tưởng rằng ở vùng nông thôn có nguyên liệu gì đặc biệt, nhưng mỗi món ăn bàn đều có đủ sắc hương vị, hơn nữa vừa khéo đều là món thích ăn. ăn rất ngon miệng, liên tục thêm hai chén cơm.


      “Chú người ngoài hành tinh ơi, chú ăn nhiều thật đó.”


      Tiểu Lạc tò mò:


      “Có phải đói bụng lắm ạ? Chú quên bổ sung năng lượng thủy tinh sao?”


      “Năng lượng thủy tinh gì cơ?” Quang Hy khó hiểu.


      “Tiểu Lạc, đừng nữa.”Mộ Tranh ý bảo con đừng nhiều.“Chú ấy phải người ngoài hành tinh đâu.”


      phải ạ?”Tiểu Lạc chu miệng:


      “Nhưng tay chú ấy đeo đồng hồ liên lạc mẹ mà.”


      Cái gì? Mộ Tranh giật mình, đến bây giờ còn đeo đồng hồ tặng sao? nhìn phía tay Quang Hy, nhưng tay có gì cả, bất chợt cảm thấy mất mát, tự giễu mình nên có hy vọng gì.


      “Là đó!”Tiểu Lạc nhấn mạnh.“Lúc trước con ràng có nhìn thấy, là chú cất khi đến đây ạ.”


      “Cháu nhiều quá.”Quang Hy buông đũa, có ý xấu trêu chọc.“Rốt cuộc là di truyền từ mẹ hay ba thế?”


      Mộ Tranh rùng mình, chưa kịp đáp lời Tiểu Lạc leo:


      “Ba cháu là người ngoài hành tinh đó chú.”Tiểu Lạc kiêu ngạo tuyên bố.“Ba giờ trở về hành tinh để báo cáo nhiệm vụ, chờ ba giải quyết xong quay về Trái đất tìm cháu đó.”


      Cái quỷ gì vậy? Quang Hy nhướn mày nhìn Mộ Tranh làm cảm thấy xấu hổ.


      “Tiểu Lạc, đừng nữa, con mau ăn cơm . Nè, sườn xào chua ngọt con thích nhất đó, ăn thêm mấy miếng con.”


      “Dạ.”


      Tiểu Lạc rất nghe lời cố gắng ăn cơm, miệng đầy hạt cơm, Mộ Tranh lấy khăn tay dịu dàng lau miệng cho Tiểu Lạc, lại nhặt lấy hạt cơm bỏ vào miệng mình.


      Mẹ con hai người coi người bên cạnh ra gì, Quang Hy thấy vậy hiểu sao trống ngực đánh nhanh hơn, cũng biết mình cảm động cái gì, chỉ là hơn phân nửa trí nhớ trống rỗng chưa bao giờ chạm tới của dường như nhớ lại, tuy rằng và mẹ mình xem như quan hệ nhã nhặn, nhưng chung quy vẫn như cách tầng mỏng đụng chạm đến nhau.


      Nhưng Mộ Tranh lại ôm đầu con mình, cưng chiều đứa , Tiểu Lạc cũng làm nũng mà hôn hai má mẹ.


      Cảnh thân thiết thế này làm Quang Hy khỏi hâm mộ, thậm chí ban đêm ngang cửa sổ gian phòng của hai mẹ con, cũng nhịn được mà dừng chân nghe bọn họ nhàng chuyện, tuy rằng đều là những lời ngớ ngẩn linh tinh như là người ngoài hành tinh hoặc năng lượng thủy tinh, nhưng nghe mà mỉm cười.


      Mình bị bệnh thần kinh à?


      Nhận ra mình bị thất thố, Quang Hy rủa thầm trong lòng rồi vội vàng trở về phòng ngủ.


      Hôm sau, Quang Hy chính thức bắt đầu phục vụ công ích, đến văn phòng cố vấn miễn phí cho người dân, trừ việc người dân tranh cãi ruộng đất, còn có ít người xếp hàng chờ chủ trì công lý. Chẳng hạn như đứa trẻ nhà Trương Tam hái trộm quả mận nên làm gì bây giờ, Vương Ngũ luôn cãi nhau với vợ, hàng xóm cũng thể kiện bọn họ làm ảnh hưởng trật tự à?


      Đều là chút vấn đề lông gà vỏ tỏi nhàm chán, Quang Hy quả thực bị náo loạn đến nổi điên, nhưng vì tranh thủ tín nhiệm của người dân trong thôn để giúp cha vợ giải quyết rắc rối lớn, đành phải giả bộ bộ dạng sứ giả chính nghĩa, xử lý các việc tranh chấp theo lẽ công bằng.


      Trong lúc đó, cũng nghe đến ít lời ra tiếng vào về Mộ Tranh, người dân trong thôn biết sống nhờ ở nhà , nên các bà tám có “thiện ý” cảnh báo , trăm ngàn lần đừng quá gần gũi với lai lịch” kia.


      ta ấy hả, sáu năm trước tới thôn chúng tôi, kết quả đến mấy tháng to bụng, cũng biết là của ai nữa.”


      “Vốn mọi người đều nghi ngờ con trai dì Hoa, nhưng dì Hoa lại khăng khăng phải, cũng phải thôi, nếu là con của Thác Dã sớm đưa Mộ Tranh lấy về nhà làm con dâu rồi.”


      “Tôi nghe ta quyến rũ con nhà giàu, kết quả người ta chịu nhận ta vào cửa, nên ta đành phải mang bụng bầu bỏ .”


      “Đáng thương, bị đàn ông lừa.”


      “Ai bị ai lừa còn biết đâu! Nghe ta cũng đứng đắn, bằng trẻ tuổi sao có thể chưa kết hôn mang thai? Đúng là bại hoại gia phong, chắc người nhà ta cũng bị mất mặt.”


      “Được rồi, các bà đúng là bà tám mà, đừng ở đó huyên thuyên nữa.”Trưởng thôn nghe thấy rồi ra khuyên can.“Mộ Tranh cũng đụng chạm tới các bà, mấy năm nay cũng chỉ trồng hoa bán hoa, nuôi sống bản thân với con à? ấy đứng đắn, vậy những năm gần đây, thôn ta cũng có ít đàn ông muốn kết hôn với ấy, nhưng ngoại trừ Thác Dã, các bà xem ấy có gần gũi với người đàn ông nào khác ?”


      “Cho nên tôi mới Thác Dã có vấn đề mà! Chỉ có dì Hoa đến chết cũng thừa nhận con mình mê muội Mộ Tranh ─”


      “Được rồi, đừng nữa!”


      Bát quái đặc sắc dừng ở đây, nhưng Quang Hy nghe được quá nhiều, cũng càng tò mò về bà chủ cho thuê nhà hơn, hóa ra đúng là chưa kết hôn làm mẹ, còn bị lan truyền tiếng xấu với cái tên đàn ông Hoa Thác Dã kia.


      nông thôn này rất được hoan nghênh phải.


      Quang Hy vui suy nghĩ, tâm tình buồn phiền hờn dỗi thể tiêu tan.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 8-)

      “Tiểu Lạc, Tiểu Lạc!”Mộ Tranh ở nhà tìm con, tìm mọi nơi mà thấy nên hơi lo lắng:


      “Thằng bé này lại đâu rồi biết?”


      Bởi vì sức khỏe của Tiểu Lạc rất đặc biệt, nên từ dạy dỗ nghiêm khắc, được chạy khắp nơi giống những đứa trẻ khác, chỉ có đôi khi Tiểu Lạc nghe lời mới lén lút chuồn chơi.


      “Tiểu Lạc, con muốn tiêm năng lượng thủy tinh à!” hắng giọng gọi, ra ngoài phòng, vẫn thấy bóng con đâu, sau đó, nghe thấy phòng tắm có tiếng nước, thở dài hơi rồi cười mở cánh cửa:


      “Tiểu Lạc, hóa ra con ở đây...” bỗng dừng lại, kinh hãi mở to mắt ra.


      Trong phòng tắm, người đàn ông lộ ra hoàn toàn, da thịt màu đồng, bọt nước đọng lại khóe mắt.


      Là Quang Hy, tắm rửa, thân hình tựa như pho tượng Hy Lạp, đẹp trai mê người.


      ra hứng thú của người mẹ độc thân là nhìn lén trai đẹp tắm rửa à?” chế nhạo.


      Mộ Tranh rùng mình, vội vàng dùng sức đóng sầm cửa lại, tay áp lên hai má nóng... Trời ơi! vừa làm cái gì thế? Vừa thấy được toàn thân sao? , , ... Cái này là tội lớn đó!


      lúc biết làm sao Quang Hy đẩy cửa, thản nhiên bước ra, nửa người dưới chỉ quấn cái khăn tắm.


      sợ hãi xoay người đưa lưng về phía :


      , mặc quần áo vào !”


      “Phòng tắm của nhà như vậy, tôi mặc quần áo sạch ở đâu đây?”


      “Vậy ... nhanh trở về phòng !”


      “Xấu hổ gì chứ?” càng e lệ, Quang Hy càng muốn trêu chọc .“ đừng với tôi, chưa từng thấy thân thể đàn ông đấy, con cũng sinh rồi, giả bộ trong sáng làm gì?”


      ...” điên mất.“Ban ngày ban mặt tắm rửa làm gì?”


      “Ai kêu mặt trời chỗ các người to quá làm gì? Trong phòng lại có điều hòa, tôi thích cảm giác toàn thân dính đầy mồ hôi.”


      “Nhưng... Quên , tùy !” tức giận còn muốn chạy đã giữ chặt tay lại. lại nhạy cảm mà run cả người khiến khỏi buồn cười:


      “Gì chứ? Sợ tôi ăn vậy à?”


      nghe cái giọng điệu đùa giỡn này mà vừa thẹn vừa giận:


      phải cảnh cáo được phép chạm vào tôi rồi sao?”


      nghĩ tôi muốn chạm vào à?”Sắc mặt Quang Hy trầm xuống, tức giận khi nghĩ mình là sắc lang.“Tôi chỉ muốn với tiếng, phải tìm Tiểu Lạc à? Thằng bé ở chung với tôi.”


      “Sao?” ngạc nhiên quay đầu lại.


      “Mẹ, con ở trong này.”Tiểu Lạc cười hì hì ló đầu từ trong phòng tắm ra.“Con tắm chung với chú người ngoài hành tinh ạ.”


      “Hai người tắm chung?”Mộ Tranh ngây người, trong chớp mắt thấy lớn ăn ý với nhau mà lòng có chút chua xót.“Tiểu Lạc, phải mẹ với con đừng quấn chú Nhậm.”


      sao.”Quang Hy phóng khoáng tỏ vẻ thèm để ý:


      “Kỳ tôi phát con rất thú vị.”


      Tiểu Lạc thú vị? Mộ Tranh nhất thời kích động, được, thể để người đàn ông này gần gũi con, thể mạo hiểm để bọn họ bồi dưỡng cảm tình:


      “Mong về sau cách xa Tiểu Lạc ra chút!”


      cái gì?”Vẻ mặt Quang Hy thay đổi.


      làm hư con tôi.” tùy tiện kiếm đại lý do rồi vội vàng kéo Tiểu Lạc.“Tiểu Lạc, với mẹ.”


      “Nhưng...”Tiểu Lạc tình nguyện, bé rất thích chú này.


      “Này, người đàn bà kia! bị sao vậy?”Quang Hy ảo não.“Tôi là ác ma hả? Hay là virus? sợ tôi lây bệnh tật xấu cho con ? Nghe bình thường đưa Tiểu Lạc chơi, chăm sóc đứa trẻ thái quá rồi đó! tại nó đến tuổi hiếu động, nên cho thằng bé ra ngoài chút có làm sao?’’


      Sắc mặt Mộ Tranh trắng xanh.“... cái gì cũng biết, dựa vào đâu mà dạy tôi?”


      “Tôi phải muốn dạy, chỉ là góp ý với thôi. bảo vệ con thái quá, bằng huấn luyện cho thằng bé tính độc lập.”


      Vấn đề là, thể bảo vệ Tiểu Lạc, nếu thực có khả năng mất con...


      Mộ Tranh lặng lẽ nắm chặt bàn tay.


      “Tóm lại, tôi dạy con tôi thế nào cũng cần quan tâm!”


      Đáng ghét! Người phụ nữ kia cho là muốn quan tâm sao? Nếu phải Tiểu Lạc luôn quấn quít lấy cũng chẳng thèm nhiều lời như vậy.


      Sau khi tranh luận với Mộ Tranh xong, Quang Hy càng nghĩ càng giận, vốn dĩ chuyện mẹ con bọn họ sống như thế nào cũng liên quan tới , nhưng ở chung với Tiểu Lạcvài ngày, dần dần phát kỳ Tiểu Lạc là đứa bé thông minh, tuy rất hay quấn người khác và cả đầu luôn đầy ảo tưởng thiên mã hành [1]cũng rất thú vị, nghe Tiểu Lạc về người cha ngoài hành tinh, làm cũng cảm thấy tràn trề hào hứng.


      [1] Thiên mã hành : Ngựa lướt gió tung bay, ý những việc .


      Đương nhiên đoán được, đây là Mộ Tranh vì dỗ con nên mới thêu dệt nên chuyện xưa, nhưng chỉ có tính trẻ con ngây thơ mới có thể tha thiết tin như vậy.


      Tính trẻ con như này, mất từ rất lâu rất lâu rồi, biết tại sao, có đôi khi nghe những lời ngây thơ trẻ con của Tiểu Lạc khiến đột nhiên có chút đau lòng.


      Tiểu Lạc dù có được tình thương của mẹ, nhưng bé vẫn vô cùng khát khao tình thương của ba, có lẽ những đứa trẻ sinh trưởng trong gia đình mồ côi đều có cảm giác đơn khó thành lời.


      Giống , cũng chỉ có mẹ, có ba, thậm chí cũng nhớ dáng vẻ của ba mình ra sao... Ba có thương mẹ ? Ba con bọn họ từng có chút kỷ niệm gì hay ?


      nhớ , cái gì cũng nhớ , sau lần phẫu thuật sáu năm trước, mất nửa cái mạng, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, biết quá khứ của mình, tất cả hỉ nộ ái ố, tất cả đều còn nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :