1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trạm kế tiếp, hạnh phúc - Lương Uẩn Như (11c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 6)

      Ngoài cửa sổ, mưa vẫn lạnh lùng rơi, bên trong phòng khí ấm áp, cảnh xuân lãng mạn ─


      đêm triền miên.


      Sáng sớm hôm sau, Mộ Tranh tỉnh lại trong tiếng huyên náo của lũ chim sẻ, Quang Hy vẫn nằm ngủ say bên cạnh , ánh mắt thả lỏng như trong mộng đẹp.


      lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ, có chút thẹn thùng, lại càng cảm thấy ngọt ngào hơn.


      Đêm qua, to gan, dám chủ động đem trinh tiết của người con cho , nhưng hối hận, bởi vì đêm đầu tiên của đã trải qua với người thương.


      cảm thấy rất hạnh phúc, cho dù hạnh phúc này có thể rất ngắn ngủi, nhưng chỉ cần như vậy là đủ rồi.


      nghiêng người qua, thương đặt ngón tay lần theo ánh mắt người , sau đó hạ xuống nụ hôn nhàng mi mắt , rồi mới rón rén xuống giường.


      Trước khi kịp tỉnh lại, nên hâm nóng lại hộp cơm thịt bò, để hưởng thụ chút hương vị của bữa sáng ngon lành.


      vào phòng bếp bận rộn vo gạo nấu cơm, hâm nóng lại thịt bò, nghĩ nghĩ, lại pha thêm tách cà phê nồng đậm.


      định về phòng đánh thức thì chuông cửa vang lên, ngẩn người ra mở cửa, người đứng ngoài cửa là Phương Đức Dung.


      Lương.” Phương Đức Dung dường như đã sớm đoán được gặp được nên vẻ mặt rất bình tĩnh.“Quang Hy có ở đây ?”


      “Dạ có, ... ấy ở đây ạ.”Mộ Tranh kích động làm chân tay luống cuống.“Nhưng ấy còn ngủ...”


      “Vậy vừa đúng dịp, chúng ta chuyện chút.”Phương Đức Dung ý bảo cùng mình ra ngoài.


      Mộ Tranh chần chờ mấy giây rồi vẫn ra ngoài với bà, hai người phụ nữ vào nhà kho của nhà trọ, Phương Đức Dung đánh giá , ánh mắt thâm trầm, biết nghĩ cái gì.


      Mộ Tranh càng luống cuống hơn, có cảm giác mình như bị nhìn thấu, nghĩ đến mẹ Quang Hy nhất định coi có lòng tự trọng, khỏi cảm thấy khổ sở.


      Lương, có thể tránh xa Quang Hy chứ?”Hồi lâu sau, Phương Đức Dung rốt cuộc cũng mở miệng, giọng bà lạnh lùng,“ muốn phí chia tay bao nhiêu, cứ việc mở miệng.”


      Mộ Tranh giật mình, tình huống còn tệ hơn tưởng tượng, mẹ Quang Hy những nghĩ có lòng tự trọng, thậm chí còn nghĩ là kẻ tham tiền.


      cắn răng, đứng thẳng người.


      “Bác, à ... Hiệu trưởng Phương, hiểu lầm rồi, cháu cần tiền ạ.”


      “Ý của rời khỏi Quang Hy?”Sắc mặt của Phương Đức Dung thay đổi:


      “Tôi thẳng cho biết, Lương, xứng với Quang Hy nhà tôi, ở với hạnh phúc.”


      “Bởi vì... Hà Dĩ Thiến ư?” cẩn thận hỏi.


      “Đúng vậy, chính là Dĩ Thiến.”Lông mày của Phương Đức Dung nhướn lên.“ hẳn đã biết Dĩ Thiến là hòn ngọc quý tên tay Chủ tịch Hà của tập đoàn Hoàn Vũ, dù nhân phẩm hay gia thế cũng đều rất ưu tú, Quang Hy cần người vợ như vậy, còn , thân thế phức tạp, lại chỉ mới tốt nghiệp trung học, có thể cho Quang Hy cái gì? ở bên nó cũng chỉ liên lụy tới nó thôi.”


      “Nhưng cháu thích ấy.”Mộ Tranh giọng , tuy chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng rất ! Chẳng lẽ ngay cả người cũng thể sao?


      “Các người còn rất trẻ, động chút lại tới tình , câu đặt bên cửa miệng, nhưng các người có biết là cái gì ?” Phương Đức Dung khinh thường.“Tình có thể làm ra cơm ăn à? Tình có thể giúp Quang Hy bảo vệ được nơi nó quý trọng nhất là Thánh Đức đường sao?”


      Mộ Tranh sửng sốt.“Chuyện này có liên quan gì tới Thánh Đức đường ạ?”


      “Tôi cũng thẳng cho biết, Đại học Thánh Đức gần đây có vấn đề về các khoản chi tiêu tài vụ, nếu Chủ tịch Hà đồng ý cho vay kỳ hạn thì đất dùng để xây trường học cũng bị thu hồi.”


      “Mảnh đất kia chính là vị trí của Thánh Đức đường sao?”


      “Đúng vậy.”


      ra là thế, Mộ Tranh hiểu, ra Quang Hy vì bảo vệ Thánh Đức đường mới quyết định kết hôn với Hà Dĩ Thiến, phải vì coi trọng tiền tài, mà bởi vì trong Thánh Đức đường tràn ngập kỷ niệm đẹp đẽ của và ba.


      “Thánh Đức đường là nơi rất quan trọng với Quang Hy.” thào.


      cũng biết?”Phương Đức Dung nhíu mày:


      “Nếu như vậy, hẳn nên biết dù như thế nào thì nó cũng muốn mất Thánh Đức đường, tuy tôi hiểu tại sao nó cố chấp như vậy, nhưng tính cách của nó và ba nó lại giống nhau như đúc.”


      Mộ Tranh cố lấy dũng khí hỏi:


      “Xin hỏi ba ấy vì sao phải bỏ ?”


      “Nó cho sao?”Phương Đức Dung cười lạnh:


      “Là tôi đuổi ba nó .”


      Mộ Tranh ngạc nhiên:“Vì sao?”


      “Bởi vì ông ta làm tôi rất thất vọng!”Phương Đức Dung dừng lại, nhìn ra phía xa.“Nếu ông ta ngoan ngoãn nghe tôi, thì tôi cho ông ta những thứ tốt đẹp nhất, thanh danh, tiền tài, địa vị, ông ta muốn gì được nấy, nhưng ông ta lại cố tình ôm giấc mộng nhạc.”


      Mộ Tranh quan sát Phương Đức Dung ngay bên cạnh, tuy giọng rất lạnh lùng, nhưng vẻ mặt dường như cất giấu nét buồn bã.


      thật ba Quang Hy?”


      Phương Đức Dung nghe vậy thì vô cùng chấn động, quay đầu trừng mắt nhìn .


      “Ai tôi ông ta? Tình và ước mơ là những thứ đồ chơi hư vô, tôi tin chút nào! Chỉ có ba nó mới có thể ngốc nghếch theo đuổi rồi gạt tôi ở Thánh Đức đường gặp người đàn bà khác...”


      Bà phút chốc dừng lại, dường như tin mình vừa mới cái gì, khiến sắc mặt lúc xanh lúc trắng.


      Ba Quang Hy, ông ấy... ngoại tình? Mộ Tranh kinh ngạc thôi.


      Im lặng hồi lâu, Phương Đức Dung chật vật lấy lại tinh thần.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 6)

      “Tôi cảnh cáo được với Quang Hy biết việc này.”


      “Cho nên ấy biết?”


      Mộ Tranh hiểu , ra người sai là ba Quang Hy, nhưng Phương Đức Dung cũng mở miệng lý do, mà tình nguyện để con trai hận mình, cũng muốn phá vỡ hình tượng người ba trong mắt con.


      hổ là hai mẹ con, tính cách rất giống nhau, đều nói một đằng nghĩ một nẻonhư vậy.


      “Tóm lại, hãy rời xa con trai tôi, chỉ biết gây trở ngại cho cuộc sống của nó thôi.” Phương Đức Dung nghiêm khắc nhắc lại.


      Mộ Tranh buồn bã, hồi lâu sau mới nhàng nắm chặt tay.


      yên tâm, cháu khiến Quang Hy cảm thấy khó xử.”





      Quang Hy tỉnh lại, bên gối có bóng người.


      Mộ Tranh đâu? tỉnh ngủ liền xuống giường, tìm trong nhà chỉ thấy bàn cơm là đĩa cơm thịt bò vẫn còn nóng, nhưng lại thấy người đâu.


      ra ngoài mua đồ sao?


      nghi hoặc rồi ngồi trước bàn ăn, ngửi thấy mùi thịt thơm phức khiến ngón trỏ khỏi động đậy, rồi bắt đầu ăn cơm như hổ đói, là ăn ngon lắm.


      Ăn xong đĩa cơm thịt bò, cảm thấy hài lòng để thìa xuống, uống miếng nước rồi ngây người trong chốc lát.


      Có lẽ, nên với Mộ Tranh, cho biết, ra cũng rất , chỉ là hy vọng liên lụy tới , bởi vì ngay cả chính cũng có tương lai hay .


      Em , rất rất .


      Câu tỏ tình của Mộ Tranh vọng bên tai Quang Hy, trong lồng ngực rất căng thẳng, đưa tay tới xoa trái tim.


      Có lẽ tình có thể vượt qua mọi khó khăn, có lẽ chỉ cần có ở cạnh làm bạn, thì có thể chiến thắng được bệnh tật, nên cho mình thêm cơ hội nữa...


      dậy rồi à?” Giọng Mộ Tranh nhàng.


      Quang Hy quay đầu đã thấy từ ngoài cửa vào.


      “Em đâu vậy? Tự nhiên bỏ ở lại đây mình!” ngoài mặt thì trách cứ, nhưng trong giọng lại có ý làm nũng.


      “À, em vừa nhờ Thác Dã giúp em lấy hành lý.” đáp lại chẳng hề để ý.


      “Lấy hành lý? Làm gì?”


      “Em phải .” cười cười tuyên bố.


      “Em phải ? đâu?”Tim chợt ngừng đập, đột nhiên đứng dậy rồi nắm lấy cánh tay , vội hỏi.


      “Về thôn Hoa Điền với Thác Dã.” thản nhiên đáp, từng câu từng chữ như đập vào lồng ngực .“Dì em bỏ từ giã, em cũng thể trở về với chú Tài, vừa dịp nhà Thác Dã cũng đồng ý giúp đỡ em.”


      “Vì sao phải với Thác Dã?” Quang Hy nôn nóng.“Em có thể theo ! chăm sóc em!”


      “Ngay cả bản thân cũng tự chăm sóc được, thì sao có thể chăm sóc cho em chứ?” hỏi lại.


      sửng sốt.


      “Mẹ cho em biết rồi, Đại học Thánh Đức có nguy cơ về tài chính, ngay cả Thánh Đức đường cũng bảo vệ được, thì còn muốn bảo vệ em sao?” lắc đầu:


      “Em cũng muốn như dì em, theo người đàn ông làm mình chịu khổ.”


      “Em, em cái gì?”Quang Hy thể tin được.“Bởi vì nhà sắp phá sản nên em muốn rời bỏ ?”


      “Đừng làm ra vẻ người bỏ là tôi.” bật cười.“Ngày hôm qua chính với tôi, trò chơi kết thúc, muốn gặp lại tôi nữa.”


      Quang Hy nhất thời buồn bực.“Đó là bởi vì...”


      “Bởi vì sao?”


      u ám trừng mắt nhìn :


      “Được, cho dù tôi trò chơi kết thúc, nhưng phải đêm qua em thích tôi đấy sao? Còn trao thân cho tôi?”


      “Chỉ là tôi muốn báo đáp thôi.”Mộ Tranh thở dài như bất đắc dĩ.“Tôi thừa nhận mình hơi thích , nhưng cuộc sống này có biết bao khó khăn, ai hiểu điều ấy hơn tôi, cũng chỉ là công tử nhà giàu, nếu nhà phá sản, tôi thấy cũng thể kiếm được nhiều tiền. Tôi muốn phải nuôi thêm miệng ăn nữa.”


      Vẻ mặt Quang Hy thay đổi, bị đả kích rất lớn.


      ... ngày hôm qua còn tôi là chàng trai tốt.”


      “Tốt cũng có nghĩa có thể kiếm tiền! quen hưởng vinh hoa phú quý, cuộc sống nghèo khổ chịu được.”


      như vậy, là xem thường , xem thường là công tử nhà giàu quen sống an nhàn sung sướng chống đỡ được kinh tế gia đình, Quang Hy vừa hận vừa giận:


      “Người đàn bà kia, cho phép coi thường tôi, tôi có thể thi Luật sư, tôi thi đỗ, làm Luật sư có thể kiếm được nhiều tiền!”


      “Vậy chờ đỗ rồi tiếp.”


      Mộ Tranh khoác túi lên vai, nhanh nhẹn xoay người:


      “Tôi trước.”


      “Lương Mộ Tranh, đứng lại đó cho tôi!” sợ hãi quát lên.


      Mộ Tranh cứng người lại, hình như có chút chần chờ, nhưng đã lắc lắc đầu rồi dứt khoát ra cửa chính.


      Quang Hy hoảng sợ nhìn theo bóng dáng , sao có thể tuyệt tình như vậy?


      “Lương Mộ Tranh!”


      phẫn hận bước tới, muốn đuổi theo , nhưng trong đầu bỗng đau đớn vô cùng, trời đất như sụp đổ.


      suy sụp ngã xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn từ từ rời khỏi thế giới của mình.





      “Em quyết định làm như vậy?”


      Thác Dã ở bên ngoài chờ Mộ Tranh, thấy lúc lên xe, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng, làm khỏi đau lòng, nhưng Mộ Tranh trả lời mà chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, rồi nhắm mắt lại.


      sợ sẽ có ngày em phải hối hận.” Thác Dã cảm thán.


      Mộ Tranh nghẹn ngào, nước mắt im lặng chảy xuống.“ ấy đuổi theo em, điều này chứng minh suy nghĩ của ấy cũng giống em.”


      “Suy nghĩ gì?”


      Trạm hạnh phúc của , đứng ở đó.
      HẾT TRẠM 6

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Trạm Thứ Bảy : Cứu tinh thôn Hoa Điền


      Sáu năm sau.


      Nơi xa là bầu trời bao la, đỉnh núi từng đám mây trắng lững lờ lượn quanh, đám chim vụt bay qua con đường về quê, có đôi chân gầy qua biển hoa rực rỡ.


      Trong biển hoa đó, có dáng người yểu điệu xinh đẹp như như , mang bao tay bận rộn xới từng miếng bùn đất.


      từ bờ bên này sang bờ bên kia, rất nghiêm túc quan sát phát triển của mỗi khóm hoa, càng nhìn càng thấy giống người mẹ dịu dàng che chở từng gốc cây hoa.


      làm việc từ sáng sớm, phút cũng nhàn nhã, hạnh phúc và thành công của chính là được nhìn từng đóa hoa nở rộ.


      Đột nhiên, có cảm giác hơi ngứa, nên cởi bao tay gãi chút, sau đó lẳng lặng nhìn đôi tay mình.


      Hai bàn tay này cách đàn dương cầm càng lúc càng xa, cũng thể theo kịp giấc mộng trước đây của , nhưng lại có được… hạnh phúc khác – bảo bối trân quý...


      “Cho nên, tại em hạnh phúc.” thào tự , rồi nở nụ cười yếu ớt:


      “Còn sao?”


      Gió từ từ nổi lên thổi bay vài cánh hóa, từng cánh hoa ùa vào trái tim , ngẩng mặt lên cảm thụ phút yên tĩnh này.


      Đây là lời của thiên nhiên đáp lại sao? cho biết, cũng hạnh phúc.





      “Nó thay đổi rồi.” người đàn ông vào văn phòng, đặt quyển tạp chí xuống bàn làm việc của người phụ nữ.


      Người phụ nữ liếc qua quyển tạp chí, im lặng xem ảnh bìa và tiêu đề thực kích thích, tấm ảnh là chàng trai trẻ tuổi với khuôn mặt lạnh lùng, giày Tây, ánh mắt rất sắc bén, đôi môi mỏng chứa đựng lạnh lùng khó gần.


      “Nó lại biện hộ giúp kẻ xâm phạm tình dục, đây là ý em muốn sao?” Người đàn ông chất vấn.


      phải kẻ phạm tội xâm phạm tình dục bình thường, là Nghị viên của Quốc Hội.”


      “Đức Dung...”


      “Được rồi, em biết muốn gì.”Phương Đức Dung vẫy tay bác bỏ ý kiến của bạn thân.“Em qua rất nhiều lần rồi, đây mới là con đường Quang Hy phải , lựa chọn của nó rất chính xác, nếu trận này quan tòa phán thắng kiện thì danh tiếng của nó được nâng cao, đến lúc đó các nhân vật nổi tiếng đến tìm nó biện hộ.”


      sai, lúc đó nó càng nổi tiếng, nhưng đây chính là lựa chọn xuất phát từ trái tim nó sao?”


      “Em hiểu ý của .”


      “Em hiểu.”Tiểu Lâm thở dài.“Cuộc sống giả dối này cũng do em thiết kế cho nó, là em thuyết phục nó tin mình là người như vậy, em muốn nó theo đường của em.”


      “Em là mẹ nó, em cũng chỉ muốn điều tốt cho nó!” Phương Đức Dung hơi tức giận.“Huống chi em thấy Quang Hy cũng có ý kiến bất mãn nào cả, tại quan hệ giữa chúng em được cải thiện.”


      “Bởi vì bây giờ nó đều nghe theo lời em .”Tiểu Lâm nhíu mày, còn muốn thêm nữa, nhưng Phương Đức Dung liếc mắt lạnh lùng ngăn cản ông tiếp.


      có thời gian những chuyện có ý nghĩa này bằng giúp em khuyên nhủ Quang Hy sớm kết hôn với Dĩ Thiến chút, hai đứa này tuổi còn trẻ lại luôn lấy nghiệp làm trọng, cũng biết muốn kéo dài tới ngày nào nữa.”


      Đây là Hoàng Đế vội, thái giám vội sao? Tiểu Lâm mỉm cười, muốn mở miệng tiếng chuông di động chợt vang lên, ông tiếp điện thoại, nghe đối phương lát, dường như có chuyện.


      “Có chuyện gì vậy?” Phương Đức Dung tò mò hỏi.


      “Là người bạn làm việc ở tòa gọi tới.”Tiểu Lâm cúp điện thoại rồi do dự giải thích.“Ông ấy Quang Hy công khai đánh thân chủ của mình tòa.”


      “Cái gì!?” Phương Đức Dung khiếp sợ.





      có gì, chỉ bị Quan toà phán làm phục vụ công ích xã hội 300 giờ thôi.”Quang Hy kiên nhẫn nhìn mọi người bàn cơm.


      Bữa tối hôm nay, tâm trạng vô cùng khó chịu, từ lúc ngồi xuống bàn ăn, mẹ, Dĩ Thiến, chú Hà và Tiểu Lâm đều thay phiên nhau ném bom về phía , đều hỏi vì sao lại xúc động làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy tòa.


      Dĩ Thiến còn vui thông báo rằng ghét người sử dụng bạo lực lung tung nhất.


      “Con có biết mình đánh ai ? là Nghị viên của Quốc Hội đó!” Phương Đức Dung lớn tiếng cường điệu.


      “Vậy sao?” chẳng hề để ý:


      “Dù sao tòa con giúp thắng kiện, theo lý mà ta phải cảm ơn con.”


      “Quang Hy, con...”


      “Được rồi được rồi.”Chủ tịch Hà cười làm người hòa giải.“Kỳ bây giờ Quang Hy bị phạt tới thôn Hoa Điền làm công ích xã hội cũng tệ, vừa vặn giúp chú làm việc.”


      “Giúp gì ạ?” Quang Hy nhíu mày.


      chung là việc tranh chấp đất đai, ràng bọn họ muốn bán đất cho tập đoàn Hoàn Vũ xây dựng, kết quả trong thôn lại có vài gia đình đổi ý, cháu xuống đó giúp chú thuyết phục bọn họ.”Chủ tịch Hà đem công việc quan trọng phó thác cho con rể tương lai.


      “Vậy thôi ạ?”Quang Hy sảng khoái tiếp nhận nhiệm vụ, chẳng qua cũng chỉ là vài người nông dân thiếu hiểu biết, khẳng định hai ba ngày có thể thu phục được họ.“Giao cho cháu , chú Hà.”


      “Chú biết chỉ có thể giao cho cháu.”Chủ tịch Hà cười ha ha rồi nhìn về phía con .“Được rồi, Dĩ Thiến, con cũng đừng tức giận nữa, rót cho Quang Hy ly rượu .”


      “Muốn con rót rượu cũng được.”Dĩ Thiến nhìn thẳng Quang Hy.“Nhưng phải đồng ý với em, sau này được phép tùy tiện ra tay đánh người, em cũng muốn gả cho người đàn ông có khuynh hướng bạo lực.”


      biết, em .”Quang Hy cười xoa mặt vị hôn thê, Dĩ Thiến thuận theo liếc mắt nhìn cái, rót rượu cho . nâng chén rượu uống, khóe miệng còn nở nụ cười, nhưng trong nháy mắt lồng ngực nặng nề, tầm mắt hạ xuống, cố gắng giữ chặt cổ tay mình.


      Ngay cả chính cũng hiểu được, sao lại đánh thân chủ của mình chứ? Chỉ vì sau khi tòa phán thắng kiện, ông Nghị viên kia cười với


      ra đó nợ tôi, tôi lại cao hứng muốn chơi đùa với ta chút, thực hiểu ta lại kích động cái gì chứ? May có giúp tôi giải quyết mọi chuyện.”


      Chính là những lời này khiến tự dưng nổi giận, nhịn được đánh tên Nghị viên biết liêm sỉ là gì kia.


      Cuối cùng là tại sao lại tức giận như vậy? vẫn hiểu...





      “Bây giờ chúng ta phải làm gì? Mảnh đất ấy thể bán hả?”


      Tại thôn Hoa Điền, đám nông dân họp tại quán Karaoke của dì Hoa, ồn ào thảo luận vấn đề mua bán đất đai gần đây quấy nhiễu mọi người.


      “Mọi chuyện phải đều do thằng cháu trai dốt nát của trưởng thôn hay sao!” người nông dân căm giận mắng:


      “Dám trộm khế đất của trưởng thôn mang bán, tuy trưởng thôn là chủ, nhưng chúng ta cũng là nông dân! Muốn bán đất cũng phải có đồng ý của chúng ta, nếu chủ đất tương lai hủy bỏ khế ước làm việc của chúng ta chúng ta phải dựa vào cái gì mà kiếm ăn đây?”


      “Đúng đó.” người nông dân khác nhanh chóng tán thành:


      “Chúng ta nhất định phải có kiến nghị để Chính phủ cho Uỷ ban đến giải quyết với chủ điền cho chúng ta thuê ruộng... Đúng rồi, phải nghe có luật sư biện hộ sắp tới xuống đây sao? Sao giờ còn chưa tới à?”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 7)

      Đây là tuyên bố của trưởng thôn:


      “Vừa rồi Ủy ban tỉnh có gọi điện thoại cho tôi,ngày mai luật sư tới.”


      là tốt quá, thôn Hoa Điền này được cứu rồi!”Nhóm thôn dân đơn thuần nghe thấy có cứu binh tới, nhất thời đứng dậy hoan hô ầm ầm, tất cả mọi người đều hớn hở, cảm thấy tương lai có hy vọng.


      “Dì Hoa, chuyện này bà cũng có thể an tâm rồi chứ?”Bà mối trong thôn bắt lấy tay bà chủ Hoa:


      “Sau khi kết thúc chuyện đất đai, kế tiếp nên tìm cuộc hôn nhân cho con trai bà, có cần tôi sắp xếp buổi xem mặt ?”


      “Sắp xếp buổi xem mặt à?” bà tám khác nghe được, cho là đúng mà xen mồm vào.“Con của dì Hoa sớm có người trong lòng rồi, bà đừng làm bậy nữa.”


      “Ai ?”Sắc mặt của dì Hoa nghiêm nghị.“Thác Dã nhà chúng tôi rất ngây thơ, làm gì có người trong lòng chứ?”


      “Dì Hoa, bà biết hay giả vờ vậy? Thác Dã ngày nào cũng ở cạnh Lương Mộ Tranh, toàn thôn mọi người ai ai cũng biết cả.”


      “Hai đứa nó chỉ là bạn bè bình thường thôi!”Dì Hoa đập bàn tức giận.“Con dâu nhà họ Hoa chúng tôi nhất định phải là người trong sạch, sao có thể là kẻ lai lịch chưa lập gia đình có con trai chứ?”


      “Mẹ, mẹ gì vậy?”Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, Hoa Thác Dã cầm túi phân bón ra.“Mẹ đừng sỉ nhục Mộ Tranh như vậy.”


      “Mộ Tranh Mộ Tranh, con cả ngày mở miệng ngậm miệng đều tên ta!”Dì Hoa buồn bực.“ biết con hồ ly tinh kia cho con ăn thuốc mê hồn gì nữa?”


      ấy phải hồ ly tinh, ấy là bạn tốt của con.”Thác Dã mở lời thanh minh.“Sau này mẹ đừng ấy như vậy nữa, cũng đừng trách mẹ con mình trở mặt vô tình.”


      “Con, cái thằng bất hiếu này!” Dì Hoa tức giận.


      Thác Dã để ý mẹ tức giận, mà xoay người bỏ của chạy lấy người.


      “Con đưa phân bón cho Mộ Tranh đây.”





      Kỳ quái, gần đây đất ở thôn Hoa Điền hình như hơi kỳ lạ, gốc cây hiểu lý do gì luôn bị thối rữa, ngay cả làn da của cũng bị dị ứng khác thường.


      phải nước tưới có vấn đề đấy chứ? Mộ Tranh dừng công việc lại, giật mình ngắm nhìn những nốt đỏ cánh tay mình.


      “Mộ Tranh, tới rồi!” giọng mạnh mẽ vang lên sau lưng .


      cười quay đầu lại:


      “Thác Dã, sao lại tới đây?”


      tới đưa phân bón cho em, xe đó.”Thác Dã chỉ chỉ vào chiếc xe vận tải đậu ven đường bên kia.


      “Được, chờ em tính xong rồi trả tiền cho .”


      cần, chúng ta là bạn thân, tính toán cái này làm gì?”


      “Vậy cũng được, vẫn nên tính cho ràng, bằng dì Hoa tức giận.”


      “Ngày nào mẹ tức giận hôm đó mới là kỳ tích!”


      Nhắc tới mẹ mình, Thác Dã liền nhớ tới những lời bà vũ nhục Mộ Tranh vừa rồi, làm chân mày nhíu lại.


      Mộ Tranh nhìn biểu của , đoán ra lại vì mà cãi nhau với mẹ, lặng im thở dài:


      “Thác Dã, đừng vì em mà cãi nhau với mẹ nữa, như vậy em cũng dễ chịu trong lòng đâu.”


      “Mẹ cũng quá đáng quá, luôn cùng mấy bà tám trong thôn xấu em.”Thác Dã cũng vì bất công cho nên mới lên tiếng.


      sao, em buồn, họ thích gì cứ để họ .”Mộ Tranh rất thản nhiên, từ sáu năm trước tới thôn Hoa Điền, thành tiêu điểm để người dân trong thôn bàn tán, cũng thành thói quen rồi.


      “Dù sao người dân nơi đây cũng thà chất phác, cũng khó có thể chấp nhận chưa chồng có con.”


      “Chưa chồng mà có con sao? Em ngại hả?” Thác Dã vẫn tức giận.


      “Được rồi, đừng giận nữa.” Mộ Tranh mỉm cười khuyên .


      Nụ cười dịu dàng điềm tĩnh của như cơn mưa xuân, trong nháy mắt xoa dịu cơn lửa giận trong lòng Thác Dã, ngây ngốc ngắm nhin , nửa ngày sau, mới tìm được đề tài chuyện.


      “Thời gian cũng còn sớm, thuận đường đưa em đến vườn trẻ đón Tiểu Lạc nhé.”


      “Cũng được.”Mộ Tranh vỗ vỗ tay, dịu dàng đứng dậy:


      “Chúng ta thôi.”





      “Tiểu Lạc, nghe cậu có ba hả?”Đường Đường vừa mới chuyển tới đây dùng giọng mềm mại non nớt tò mò hỏi Tiểu Lạc.


      Tiểu Lạc rất thích giọng của bé, cũng thích khuôn mặt béo mũm mĩm giống hoa hồng đỏ của , cậu nhập vai siêu nhân, nên cố gắng phô trương sức mạnh trước người bạn quý của mình.


      “Ai mình có ba chứ? Ba mình rất lợi hại, ba mình là người ngoài hành tinh đó.” Bé kiêu ngạo tuyên bố.


      “Người ngoài hành tinh?”Đường Đường hiểu.“Đó là cái gì?”


      “Chính là người ngoài vũ trụ đó, bọn họ được đến địa cầu.”Tiểu Lạc hăng hái bừng bừng giải thích:


      “Mẹ mình , ba mình hoàn thành nhiệm vụ ở địa cầu nên về nhà rồi.”


      “Có nghĩa là sau này chú ấy trở lại nữa?” Bé hồn nhiên hỏi khiến Tiểu Lạc cứng miệng.“ phải thế! Ba mình nhất định quay về, ngày nào đó ba tới thăm mình.”


      “Ngày nào đó? Là ngày nào?” bé trai khác tên là Hoa Oanh tới, ác ý cười nhạo:


      “Cậu cứ , ba cậu quên cậu rồi phải , còn dối là người ngoài hành tinh nữa! đời này căn bản có người ngoài hành tinh, cậu muốn lừa ai chứ?”


      “Ai có? ràng có mà!”


      “Vậy ở đâu? Cậu hãy chứng minh cho mình xem .” Hoa Oanh sẵng giọng.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 7)

      Tiểu Lạc nổi giận, từ đến lớn, bé ghét nhất bị người ta chế nhạo là đứa trẻ có ba, phải bé có ba, chỉ là ba trở về quê hương rồi, vì sao những người này hiểu chứ?


      “Sao nào? Cậu được gì à? Tiểu Lạc dối, Tiểu Lạc là kẻ lừa đảo, thích dối nhất.”


      “Mình gạt cậu, những điều mình ...”


      “Tiểu Lạc là kẻ đại lừa đảo, xấu hổ xấu hổ xấu hổ, biết xấu hổ.”


      “Mình phải kẻ đại lừa đảo, mình dối!”


      Tiểu Lạc tức giận, đưa tay đẩy Hoa Oanh cái, hai bé trai nhất thời đánh nhau loạn thành đám.


      Khi Mộ Tranh đến, vừa vặn thấy được chuyện này, vội vàng kéo năm sáu đứa trẻ ra.


      “Dừng tay dừng tay cho mẹ, được đánh nhau nữa!”


      “Mẹ.”Tiểu Lạc nhìn thấy mẹ rất ủy khuất:


      “Hoa Oanh bảo con dối, nhưng con có, ba là người ngoài hành tinh đúng mẹ? Con dối, đúng mẹ?”


      Bé vội vàng lấy mẹ ra làm chứng.


      Mộ Tranh ngẩn người, ra con trai vì chuyện này mà đánh nhau, đau lòng vuốt ve hai má Tiểu Lạc, giờ phút này, bỗng nhiên cảm thấy mình nên dối con.


      “Đúng, Tiểu Lạc dối, Tiểu Lạc rất ngoan.”


      “Thấy chưa, mẹ mình cũng vậy.”


      Vẻ mặt Tiểu Lạc vui mừng quay sang nhìn Hoa Oanh.


      Hoa Oanh làm mặt xấu.


      “Mẹ cậu cũng giống cậu, đều dối, mẹ mình , nếu phải hay gạt đàn ông chính là bị đàn ông lừa...”


      “Tên tiểu quỷ này! cái gì đó?”Thác Dã đứng bên cạnh nghe được rất tức giận trong lòng, làm ra vẻ đánh người.


      “Được rồi, Thác Dã.”Mộ Tranh vội vàng quát bảo dừng lại.“Nó chỉ là đứa trẻ thôi, so đo với nó làm gì?”


      thản nhiên mỉm cười, nắm tay Tiểu Lạc.“ thôi, chúng ta cùng về nhà nào.”


      Buổi tối, Tiểu Lạc tắm rửa xong rồi ngoan ngoãn ngồi giường để mẹ giúp bé lau khô tóc.


      Bé vừa nhắm mắt, vừa hưởng thụ cảm giác ấm áp của đôi bàn tay mẹ, lại vừa xác nhận lại lần nữa:


      “Mẹ, con là con trai của người ngoài hành tinh phải ạ?”


      “Đương nhiên rồi.”Mộ Tranh đáp lại chút do dự.“Bằng con nghĩ xem mỗi ngày sao mẹ phải tiêm vào người con năng lượng thủy tinh chứ? Bởi vì con giống những đứa trẻ bình thường ở địa cầu, Tiểu Lạc là đứa trẻ đặc biệt nhất trong những đứa trẻ đặc biệt.”


      xong, hôn lên hai má Tiểu Lạc, bé buồn cười ha ha.


      “Được rồi, tóc khô, cũng nên tiêm năng lượng thủy tinh thôi.”


      “Vâng, yaaaa!”Tiểu Lạc vui mừng hoan hô, trái ngược với những đứa trẻ khác vừa thấy kim tiêm đều hoảng sợ thôi, chỉ có mình bé vạn phần chờ mong mẹ bé tiêm, bởi vì đây là chứng cứ tốt nhất chứng minh bé là con của người ngoài hành tinh.


      đau hơn chút, con cố nhịn nhé.” Mộ Tranh dặn dò theo thường lệ.


      “Con sợ đau đâu ạ.”Tiểu Lạc chu miệng, vươn cánh tay ra.“Con là người dũng cảm nhất.”


      “Đúng vậy, con là người dũng cảm nhất.”


      Mộ Tranh cười bóp cái mũi của bé, lấy bông dính cồn xoa xoa tay bé, thuần thục châm kim tiêm vào.


      Lông mày Tiểu Lạc nhíu lại, nhưng bé kiên cường cắn môi, kêu đau tiếng.


      đứa trẻ ngoan, tiêm xong, Mộ Tranh trìu mến xoa xoa đầu con, bất giác cảm thấy hơi áy náy trong lòng.


      Đều tại khi mang thai lại cẩn thận, trong lúc có thai mà lượng đường trong nước tiểu lại tăng lên quá nhiều, làm Tiểu Lạc vừa sinh ra bị hàm lượng insulin[1]trong cơ thể quá nhiều, mà phải cắt bỏ nửa phần tụy, từ nay về sau đều phải tiêm lượng insulin vào cơ thể để giữ mạng.


      [1] Hàm lượng insulin: Hàm lượng đường - Giải thích thêm chút: Bé Tiểu Lạc do hàm lượng đường trong người quá cao nên mắc bệnh tiểu đường, phải cắt phần tụy để hạn chế đường trong người. Nhưng vì tụy là nơi sản sinh đường trong máu nên để cân bằng lượng đường trong cơ thể bé phải tiêm thuốc như vậy ^^.


      Vì dỗ bé ngoan ngoãn tiêm, đành tạo ra câu chuyện ba là người ngoài hành tinh, đây là năng lượng thủy tinh, để chiến đấu, mỗi dũng sĩ ngoài hành tinh đều được tiêm loại năng lượng này.


      Tiểu Lạc còn , nên bé rất dễ dàng tin lý do giải thích, chẳng những hề sợ tiêm mà còn lấy việc mỗi ngày bị tiêm mà vui mừng.


      Nhưng trẻ con rồi cũng trưởng thành, câu chuyện cổ tích này có thể dỗ bé được bao lâu nữa? Chỉ hy vọng khi bé phát ra giận người mẹ dối này.


      dối, đôi khi có ý ác, chỉ là quá đối phương mà thôi...


      “Mẹ, kể lại chuyện xưa về ba cho con nghe ạ.”Tiểu Lạc năn nỉ.“Kể chuyện lúc hai người gặp nhau ấy.”


      Mộ Tranh giật mình mỉm cười, gật gật đầu, rồi kể câu chuyện luôn giấu trong lòng lần nữa.


      “Mẹ lần đầu tiên gặp ba con là xe buýt, dáng người ba con cao to khỏe mạnh, khi đó tính tình ba con rất tệ...”





      Thèm vào! Đây là chỗ quỷ gì vậy?


      Quang Hy oán giận nhìn xung quanh, đường tới thôn Hoa Điền, ngoại trừ hai bên là cánh đồng hoa mênh mông cái gì cũng có, xe, người, vừa nhìn biết ngay là nơi chim đẻ được trứng.


      Tại sao lại bị điều tới nơi quỷ quái này làm công ích xã hội chứ? Đúng là vô cùng xui xẻo mà. Càng hay là, chiếc xe thể thao mới mua đột nhiên chết máy giữa đường, tìm ra nguyên nhân, cũng có điện thoại di động, nên có cách nào gọi cứu viện, là kêu trời thấu, gọi đất mất linh mà.


      Mặt trời chói chang chiếu qua đầu, phơi nắng lâu nên cảm thấy choáng váng, mồ hôi chảy ra như tắm, từng cỗ hương hoa bay tới đánh thẳng vào mũi khiến thở nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :