1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trạm kế tiếp, hạnh phúc - Lương Uẩn Như (11c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Trạm Thứ Năm : Chuyển trạm cách nơi rất xa


      Cuối cùng đến ngày mở phiên tòa trước toàn trường.


      Để thể chuyên nghiệp của mình, Quang Hy cố gắng mặc bộ quần áo tây trang, Mộ Tranh khéo léo tự tay thắt cà vạt cho .


      mang đủ tài liệu chưa?” hỏi.


      vấn đề.”


      “Thuốc đau đầu sao?”


      mang theo.”


      Còn gì nữa nhỉ? Mộ Tranh nghiêng đầu nghĩ, Quang Hy thấy vẻ mặt đó của , nhịn được cười trìu mến.


      thắng.” dịu dàng , tay phải đặt trước ngực thể quyết tâm.“Tin tưởng nhé, nhất định bảo vệ em.”


      Mộ Tranh rung động trong lòng, rất cảm động, lại bướng bỉnh bổ sung thêm câu:


      “Dù sao em cũng là bạn mà.”


      cái gì?” sửng sốt. Ý của là bọn họ coi như hẹn hò? thể nào! Mẹ đồng ý, thân phận của hai người họ khác nhau trời vực.


      “Chậc, em đừng em thừa nhận nhé.”Quang Hy hiểu lầm chần chừ của mà trêu .“Em xem, là ai mỗi lần khi ở cạnh đều rất nhanh hồi hộp? chút lại giúp mát xa, chút lại nấu cơm cho ăn? phải bạn sao lại quan tâm vậy?”


      “Đó là bởi vì giúp em rất nhiều.” Mộ Tranh giọng giải thích, hai má đỏ bừng.


      “Tóm lại là em thương , em được định sẵn làm bạn rồi!” bá đạo kết luận.“Mộ Tranh, em cũng đừng quên đồng ý với , tối nay muốn ăn cơm thịt bò sở trường nhất của em.”


      “Chờ ... thắng rồi sau.” hờn dỗi rồi vội vàng xoay người.


      thôi.”


      “Sao lại nhanh vậy?” ôm vai từ phía sau.“Đỏ mặt à?”


      “Đâu có, đâu có đâu? đừng bừa, buông em ra mau, em thở được.”


      được, trừ phi em đồng ý cho hôn môi cái.”


      “Em... được! … người này sao lại mặt dày vậy? Buông ra mau.”


      buông, mau hôn , bằng bạn trai em hôm nay ra tòa vận may giảm, nếu thua nhất định bị cười mất.”


      Quang Hy kiên trì quấn quít tha, Mộ Tranh có cách nào, đành phải quay đầu, hôn cái hời hợt lên má ,


      “Như vậy được rồi chứ? Chúng ta mau thôi.”


      “Chỉ có vậy muốn đuổi à? có thành ý mà!” oán giận.


      “Chứ còn muốn thế nào nữa?”


      có gì.” cười hì hì.“Được rồi, tạm tha cho e đó, chờ chiến thắng phiên tòa này em phải chăm chỉ trả ơn đó.”


      “Vô lại, ai thèm để ý chứ?” hờn dỗi nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, câu tình cảm cũng thể ra lời.





      Trong phiên tòa, cả gian yên lặng như tờ.


      Phiên tòa này theo mẫu của phiên tòa thực , Thẩm phán do Viện trưởng khoa Luật của trường đảm nhiệm, nhóm giảng viên còn lại trong khoa làm nhiệm vụ giúp đỡ Thẩm phán, Phương Đức Dung ở vị trí trung lập, ngồi dưới đài theo dõi quá trình tranh cãi với Luật sư Lâm, Chủ tịch Hà cũng đến đây, ông vừa về Mỹ làm thủ tục chuyển trường do con nhờ vả, rồi tới đây theo dõi trận biện luận tòa án đầu tiên của người con trai được con mình chọn.


      Mặt khác, còn có đám sinh viên đông nghịt tò mò đứng chật trong sân trường, họ muốn xem sinh viên luôn bị lưu ban Nhậm Quang Hy và sinh viên tài năng Hứa Phương Quốc thi đấu.


      Mới bắt đầu, hai bên đều mời nhân chứng riêng của mình.


      Quang Hy mời ông chủ bán cá nơi Mộ Tranh làm công, chứng minh ràng vừa chăm chỉ lại có trách nhiệm, quyết vì tiền mà bán thân.


      Hứa Phương Quốc lại mời bà chủ bán cá, bà chồng bà từng có lần tặng riêng cho Mộ Tranh con cá Mú.


      “Mới đầu, tôi thấy Lương thành nên mới để ta đến làm việc, kết quả ta lại dụ dỗ chồng tôi ngớt, để lão cho ta con cá Mú tới hai ngàn tệ! Vì trường học của ta xảy ra chuyện này, bằng tôi cũng đâu biết ra ta lại là người có thể dụ dỗ đàn ông chứ.”


      Cả trường ồ lên, vẻ mặt Quang Hy vẫn rất bình tĩnh, coi lại tư liệu về bà chủ bán cá rồi :


      “Bà từng làm kế toán ở Công ty hải sản?”


      “Đúng vậy.”Bà chủ bán cá gật đầu.


      “Lễ tết hoặc ngày đặc biệt bà đều được lĩnh tiền thưởng chứ?”


      “Đúng vậy, có vấn đề gì ?”


      “Dựa vào chứng cứ xác thực từ ông chủ và Lương, vụ tiền cá kia là ông chủ nhất quyết lấy tiền của Lương, vì đó là tiền thưởng cho công việc của Lương, nếu chiếu theo lối suy luận logic của bà, vậy bà được lĩnh tiền thưởng cuối năm, tôi cũng có thể bà dụ dỗ ông chủ của bà ?”


      Bà chủ bán cá nghẹn lời thể phản bác, Quang Hy thành công chiến thắng trận thứ nhất.


      “Kế tiếp tôi muốn mời nhân chứng Hoa Thác Dã.”Quang Hy tuyên bố, lấy ra chiếc CD.“Cậu Hoa, mời cậu ràng lai lịch chiếc đĩa CD này.”


      “Đây là đĩa Trương Ngải đưa cho tôi.” Thác Dã bình tĩnh trả lời.“Bên trong có đoạn ghi mà người theo dõi của ta chụp được hình ảnh về Lương Mộ Tranh.”


      Cái gì!? Toàn trường khiếp sợ, người ngồi dưới đài là Trương Ngải cũng nghẹn họng ngạc nhiên thể tin được.


      “Mời mọi người theo dõi.”


      Quang Hy bật ̃a CD, màn chiếu ra hình ảnh Trương Ngải ra lệnh các cầu thủ Đại học G bắt cóc Mộ Tranh đến sân băng, cùng việc phát tán tới toàn bộ giảng viên và các sinh viên trong trường hai hình ảnh khó nhìn kia.


      “Rất ràng, vì Trương Ngải có thù oán với Lương nên mới có thể cố ý phát tán lời đồn đãi trong trường nhằm bôi nhọ trong sạch của Lương.”


      lung tung!” Trương Ngải đứng dậy kháng nghị. “Tôi làm như vậy! Hơn nữa nếu tôi làm sao có thể ngốc đến mức đưa cho Hoa Thác Dã chứ?”


      “Bởi vì cho rằng tôi muốn trả thù Mộ Tranh.” Thác Dã nghiêm mặt.“ cho rằng mọi người đều giống , được phá hủy, nên khi tôi tiếp cận , kể khổ với liền dào dạt đem kinh nghiệm của mình truyền thụ cho tôi.”


      ra là trúng mỹ nam kế!


      Các sinh viên vui mừng khi nhìn về phía Trương Ngải, xấu hổ muốn chui xuống đất, thể ngồi tiếp được, đành mang khuôn mặt trắng bệch rời .


      “Cho dù ảnh chụp là Trương Ngải phát tán nhưng điều này cũng thể chứng minh Lương dụ dỗ đàn ông.”Hứa Phương Quốc phản bác, gọi tới hai bạn học bắt gặp Quang Hy và Mộ Tranh sáng sớm ra với nhau từ Thánh Đức đường, hiển nhiên là họ ở bên nhau cả đêm.


      Lời này vừa ra, mọi người lại thêm trận ngạc nhiên, Phương Đức Dung thất vọng mím môi, Chủ tịch Hà mang vẻ mặt tức giận.


      Tiếp theo, Hứa Phương Quốc lại mời A Tài làm chứng.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 5)

      “Đúng vậy, chính là ngày đó, tôi thấy Mộ Tranh muộn như thế lại mình chạy ra khỏi nhà, sợ ta gặp nguy hiểm, nên muốn đưa ta trở về, ngờ thế nhưng ta lại hẹn hò với Nhậm Quang Hy ở Thánh Đức đường, Mộ Tranh còn cởi quần áo trước mặt cậu ta... biết hai người bọn họ lén lút bao lâu, tôi thừa nhận tôi nhất thời bị ma quỷ cám dỗ mới có thể bị ta dụ dỗ, ta chỉ cần tôi cho ta tiền, muốn ta làm gì cũng được, giống Nhậm Quang Hy...”


      bậy!”Mộ Tranh mở lời, sắc mặt trắng bệch, tức giận đến toàn thân phát run. Quang Hy hiểu được của tức giận của , nên liếc mắt nhìn cái trấn an, ý bảo toàn bộ hãy để mình lo.


      “Về việc đó, nếu tôi là người trong cuộc hãy để tôi lại ràng.”Giọng to ràng, ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người xung quanh.“Tối hôm đó tôi ngủ ở Thánh Đức đường, Lương vào đó đánh đàn, làm ồn tới tôi khiến tôi nhất thời kiềm chế được, mắng ấy trận, ấy chẳng những sợ, trái lại còn giáo huấn tôi, nên tôi mới thẹn quá hoá giận uy hiếp ấy cởi quần áo cho tôi nhìn, bằng tôi ép nhân viên nhà trường đuổi tiệm ăn nhà ấy. Các vị hẳn hiểu tôi, tính cách của Nhậm Quang Hy trước đây, từ khi bắt đầu tiến vào trường này, tôi luôn luôn hoành hành ngang ngược, ỷ vào thân phận của mình mà ức hiếp các bạn học khác, Lương cũng bị tôi bức ép đến bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”


      Đây là chuyện gì? Các sinh viên quay mặt nhìn nhau, ngờ tới Nhậm Quang Hy cao ngạo lại có thể đứng trước mặt mọi người tự mắng bản thân, nhóm giảng viên cũng rất kinh ngạc, còn vẻ mặt của Phương Đức Dung căng thẳng.


      “Tôi là tiểu bá vương vô pháp vô thiên nhưng Lương lại khiến tôi có thể hiểu được tôi rất thấp kém, rất bất tài, nước mắt và trách mắng của ấy làm tôi tỉnh mộng, tôi hiểu được mình là kẻ thối nát, nên tôi ngăn ấy lại, để ấy cởi đồ. Ngày đó, vì bảo vệ khóa cửa ngoài nên chúng tôi đành bất đắc dĩ qua đêm ở Thánh Đức đường, sau đó cũng xảy ra thêm chuyện gì nữa.”Quang Hy dừng chút, quét mắt nhìn lần lượt những gương mặt dám tin kia, cuối cùng ánh mắt dịu dàng dừng lại người Mộ Tranh:


      “Đây là lần đầu tiên, Nhậm Quang Hy tôi vì người mà muốn trở thành người đàn ông tốt, tôi muốn để đó thấy được mặt nghiêm túc của mình, tôi muốn chứng minh rằng mình có thể bảo vệ ấy, nếu ấy là loại người vì tiền mà có thể bán thân, Nhậm Quang Hy tôi đã ngốc đến mức thích ấy!”


      Wow ~~ Đây chính là tỏ tình trước mặt mọi người mà!


      Có bạn học ở dưới đài huýt sáo, thậm chí có sinh viên nữ cảm động vỗ tay, Mộ Tranh lấy tay che miệng, dường như nhịn được mà khóc nức nở, trong lòng tràn ngập vui sướng và cảm động.


      Hứa Phương Quốc thấy tình huống ổn, nóng ruột muốn xoay chuyển tình hình.“Cho dù... thích này sao? chừng chính bị tình làm cho loạn đầu, làm sao biết ta giả bộ đáng thương khi đứng trước mặt ?”


      Điều này cũng đúng. Các bạn học bên dưới lại ồn ào.


      mới quen Lương Mộ Tranh vài ngày thì có thể hiểu được ta bao nhiêu? Ngay cả người dì ở với ta nhiều năm cũng ta dụ dỗ cha dượng của mình...”


      phải như vậy!” giọng ràng cắt lời Hứa Phương Quốc, Thác Dã tiến vào, đưa cho Quang Hy xấp ảnh.“Đây là những tấm ảnh vừa rồi dì Lâm giao cho tôi, bà thể ra làm chứng công nhận tội của chồng mình, chỉ có thể đưa đến những tấm ảnh này.”


      Quang Hy nhận lấy những tấm ảnh, ánh mắt sáng ngời, trình cấp quan toà.


      “Thẩm phán, tôi có vật chứng mới.”


      Quan toà và nhóm bồi thẩm đoàn xem ảnh chụp, tấm ảnh thứ nhất là Mộ Tranh mặc đồng phục Trung học xoay người lau bàn, điểm chính trong ảnh là mông của , tiêu điểm của tấm thứ hai là bộ ngực đầy đặn, tấm thứ ba thì lộ ra toàn bộ nội y, thậm chí có tấm rình coi phòng tắm, chỉ quấn khăn tắm...


      “Những tấm ảnh này là dì Lâm tìm được từ trong tủ quần áo của gia đình, ai là người chụp ảnh rất ràng.” Thác Dã trừng mắt nhìn A Tài.


      Vô số ánh mắt coi thường tập trung người A Tài, cảm thấy áp lực rất lớn, bất giác xấu hổ cúi đầu.


      “Xin hỏi vụ án xảy ra đêm đó, vì sao ông lại có mặt ở Thánh Đức đường?” Quang Hy chất vấn.


      “Sao?” A Tài sửng sốt.


      “Tôi, tôi...”


      “Bởi vì ông biết buổi tối hôm đó tôi hẹn ấy ở Thánh Đức đường, lại nhìn thấy tôi gửi tin nhắn cho Mộ Tranh, tới trễ, nên ông mới cố ý theo dõi ấy? Vợ ông cũng cung cấp những tấm ảnh này, hơn nữa đàn em của Trương Ngải cũng chụp được những tấm ảnh của ông và Lương, điều đó sáng tỏ chuyện ông dòm ngó khao khát muốn Lương, ông muốn dùng sức mạnh với ấy nhưng lại bị phản kháng... Ông chỉ có động cơ, mà ông thực phạm tội!”


      “Tôi, tôi... Vậy sao?”A Tài suy sụp, thể ngờ nhà ăn đóng cửa, vợ lại phản bội mình, sau này cũng biết đâu, nhịn được mà gào thét điên cuồng.“Tao nuôi con nhóc chết tiệt kia mười hai năm, đổ vào người nó bao nhiêu tiền, nó cũng nên báo đáp tao phải sao? Nó do tao nuôi, tao thích làm gì làm, dùng thế nào dùng, ai cũng thể xen vào...”


      quả đấm nặng đáp tới mặt ngăn cản lên tiếng của tên vô liêm sỉ này.


      Quang Hy hiểu động cơ của , vẻ mặt chán ghét, hận thể đem băm thây vạn đoạn, các sinh viên cũng đều đều đứng dậy, hoan hô trầm trồ khen ngợi.


      Phiên toà nhất thời lâm vào cảnh hỗn loạn.


      Sau khi ban thẩm đoàn trao đổi xong, tất cả đều nhất trí quyết định Mộ Tranh vô tội, hơn nữa lại cho rằng là người bị hại, toàn bộ trách nhiệm đều do cha dượng cần phải gánh vác.


      Kết quả như vậy rất phù hợp với chờ mong của mọi người, các sinh viên đều vỗ tay cho Quang Hy, lời chúc mừng dứt bên tai, là sinh viên lưu ban nhưng đánh bại sinh viên giỏi, khiến mọi người phải nhìn với con mắt khác.


      “Cảm ơn .”Mộ Tranh vất vả mới tới gần được , nhìn Quang Hy biểu đạt lòng biết ơn.


      Quang Hy lắc đầu.“Người giúp em, phải , cũng phải Thác Dã, mà là chính em, là em làm cảm động dì, bà mới nguyện ý chủ động cung cấp những tấm ảnh này, chứng minh em trong sạch, nên em hãy tự cảm ơn mình .” dừng lại, bướng bỉnh nháy mắt với .“Nhưng nếu em muốn mời ăn cơm thịt bò, ngoài ra còn có thêm thành ý muốn hôn , đương nhiên phản đối.”


      “Á.” thẹn thùng lườm cái.


      Sau đó, bọn họ liền có cơ hội chuyện riêng nữa, vì Quang Hy lại bị các bạn học khác vây quanh, nhóm người ồn ào làm có chút đau đầu, miễn cưỡng đáp lời, lát sau, đột nhiên thoáng nhìn thấy cách đó xa, Chủ tịch Hà mang vẻ mặt nghiêm túc chăm chú chuyện gì đó với mẹ .


      Trong lòng biết ổn, liền lấy cớ rời tới chỗ hai người.


      “... Hiệu trưởng Phương, con bà lại tự nhiên biểu đạt tình với khác trong phiên tòa, ràng là muốn trêu đùa Dĩ Thiến nhà tôi, nếu như vậy, chuyện kéo dài kỳ hạn cho vay chúng ta nên tạm thời đừng bàn tới, Thánh Đức đường tôi nhất định lấy, bà hãy chờ dỡ bỏ thượng đường, hãy làm lễ kỷ niệm trước .”


      Cái gì? Chủ tịch Hà muốn tháo dỡ Thánh Đức đường?


      Quang Hy nghiêm túc, ở trong đầu nhanh chóng xem xét tình hình, sau đó liền quyết đoán giương cao nụ cười.


      “Chú Hà, chú biết cách làm của các luật sư à?”

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 5)

      Chủ tịch Hà sửng sốt, quay đầu nhìn , Phương Đức Dung cũng đồng thời nhìn con.


      “Dĩ nhiên tôi biết.”


      “Vậy đúng rồi, cách làm của các luật sư là đan xen giữa đúng và sai, cách khác hành nghề luật sư này, lên toà án chính là giảng đúng sai, chỉ cần có thể chiến thắng trong phiên tòa, cái quỷ gì cũng có thể ba hoa chích choè được.”


      “Cho nên…?” Chủ tịch Hà hiểu dụng ý của .


      “Chú Hà, cả đời chú sáng suốt, chẳng lẽ nhìn ra cháu chỉ vì thắng kiện mới phải diễn xuất chút à?”


      Chủ tịch Hà nhíu mày trầm ngâm.“Ý của cậu là, cậu thích kia?”


      Quang Hy lắc đầu, cảm thấy lời ông buồn cười.


      “Chú Hà, chú cũng quá xem thường con mắt của cháu rồi. Cái loại nhỏ cơm hộp có phẩm chất này, sao cháu có thể thích chứ?”


      Chủ tịch Hà kín đáo quan sát hết nửa ngày, dường như chấp nhận lời giải thích của mới gật gật đầu.


      “Tốt lắm, cậu phải nhớ kỹ, tôi chỉ có mình Dĩ Thiến, nhất định cho bất cứ kẻ nào trêu đùa nó.”


      “Dĩ Thiến thông minh lại xinh đẹp, ai có thể bỏ được ấy đây?”Quang Hy nở nụ cười.


      Phương Đức Dung chăm chú nhìn con, cũng quay sang cười với Chủ tịch Hà, nhưng trong ánh mắt của bà lại mơ hồ chứa cái nhìn sắc bén.


      Ba người đều cười nhưng mỗi nụ cười lại có ý nghĩa riêng của nó, ai cũng chú ý tới Mộ Tranh đứng gần đó, kinh ngạc trừng mắt theo dõi màn vừa rồi.


      Hà Dĩ Thiến thông minh lại xinh đẹp, chỉ là nhỏ cơm hộp có phẩm chất?


      dùng sức cắn môi, trong ngực run lên từng trận co rút đau đớn, khó có thể hô hấp.


      Thác Dã đứng bên cạnh , cũng nghe hết màn đối thoại của Quang Hy cùng Chủ tịch Hà, nhìn vẻ mặt nhanh chóng biến đổi.


      “Đáng giận! Tên đó dám đùa bỡn em? Để dạy !”


      xong, liền xông tới trước.


      Mộ Tranh vội vàng giữ chặt .


      “Thôi , Thác Dã.”


      “Nhưng Nhậm Quang Hy ...”


      Mộ Tranh lắc đầu, lời Quang Hy từng vẫn vang vọng trong đầu .


      Tin tưởng , nhất định bảo vệ em.


      ấy nhất định có nỗi khổ riêng mới phải như vậy.” thầm nhủ, ánh mắt kiên định.“Em tin ấy.”





      Sau khi đối phó với Chủ tịch Hà, Quang Hy nhìn quanh bốn phía, tìm thấy Mộ Tranh, đoán rằng hẳn về nhà nấu cơm thịt bò chờ mình, lồng ngực bỗng cảm thấy ngọt ngào, khẩn trương nghĩ muốn gặp .


      tới chiếc xe quen thuộc, vừa lấy chìa khóa xe ra, Phương Đức Dung đã đột nhiên xuất , tay cướp lại.


      “Con vội đâu vậy? phải lại muốn tìm nhỏ cơm hộp kia đấy chứ?”


      “Đúng sao?” Quang Hy kiên nhẫn, đoạt lại chìa khóa.


      Phương Đức Dung tức giận, lớn tiếng trách cứ:


      “Vì sao con học cái tốt, mà luôn học theo ba con giải quyết mọi việc đều bằng cảm tính chứ?”


      Quang Hy sửng sốt, ngờ mẹ lại chủ động nhắc tới ba.


      “Con nhớ sao? Chính là người từ vứt bỏ con, cuối cùng người đó chết ở bên ngoài rất thê thảm!”


      “Dừng lại!” Quang Hy cuồng nộ.“Bà dựa vào cái gì mà dùng lời này về ba?”


      “Con có biết vì sao ba con lại thất bại ?” Phương Đức Dung lạnh lùng nghiêm mặt.“Chính là vì ông ta luôn xử lý mọi việc theo cảm tính! Với tài hoa của ông ta, chỉ cần an phận, thì mẹ giúp ông ta tỏa sáng trong ngành giáo dục, nhưng ông ta lại chỉ muốn theo đuổi giấc mộng nhạc, giấc mộng thực tế với cuộc sống này! Bây giờ con cũng muốn theo con đường của ba con sao? Vứt bỏ Dĩ Thiến, người giúp đỡ cuộc sống của con trở nên tốt đẹp, con còn tự nuôi nổi mình mà lại đứa con nghèo ư?”


      “Đúng, là tôi thích Mộ Tranh, tôi muốn ở bên cạnh ấy cả đời! Cho nên bà muốn làm gì? Giống như năm đó ép ba tôi, nay cũng ép cả tôi sao?”Quang Hy gào thét, nỗi oán giận và hận ý dành cho mẹ đều phát tiết hết vào thời điểm này.


      Phương Đức Dung cắn chặt răng, bà biết con vẫn hận mình, nhưng vẫn kiên trì muốn :


      “Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, Quang Hy, con còn rất trẻ, biết cái gì mới là tốt nhất với mình...”


      “Ai tôi biết?” Quang Hy cắt lời mẹ.“Ít nhất tôi biết rất , tôi tuyệt đối muốn trở thành người hám danh lợi, có nhân tính! đời này phải chỉ có tiền là quan trọng, bà hiểu sao?”


      Phương Đức Dung sững sờ, trong mắt con toàn bộ đều là hận ý, hèn mọn và khinh thường, khiến bà như tan nát cõi lòng.


      Vì sao nó hiểu? Tình phù phiếm đó cuối cùng cũng chỉ làm nó mình đầy thương tích.


      “Quang Hy...”


      “Đủ rồi! Tôi muốn nhiều với người vô tâm nữa.”Quang Hy căm giận mở cửa xe, xoay người tiến vào xe, nhưng trận đau đầu lại bỗng dưng kịch liệt xuất , trước mắt nhất thời tối sầm, đau đến mức choáng váng ngất .


      Phương Đức Dung sững sờ nhìn con trai ngất trước mặt mình, nhất thời biết làm sao.





      “Thằng đó em như vậy, em còn nấu cơm thịt bò cho nó hả?”Thác Dã cùng Mộ Tranh trở về nhà trọ, nhìn bận rộn ở phòng bếp, càng nhìn càng đau lòng, cũng lại càng thích, nhịn được mở miệng oán giận.


      “Đừng nóng giận, Thác Dã, mặc kệ như thế nào, thì lần này ấy cũng giúp em chuyện lớn.”Mộ Tranh mỉm cười, trong ánh mắt trong sáng kia thể nhìn ra chút thầm oán nào.“ cũng vậy, Thác Dã, cho nên cũng ở lại ăn chung nhé.”


      “Đương nhiên ở lại rồi.”Thác Dã vui mừng, còn muốn chờ gặp tên đàn ông đằng làm nẻo kia, hỏi câu cuối cùng với Mộ Tranh ra sao?


      Nhưng hai người cứ chờ rồi lại chờ. Từ chiều tối tới tận đêm khuya, vẫn thấy bóng dáng Quang Hy đâu, gọi điện thoại cho , di động cũng tắt máy.


      phải xảy ra chuyện gì đó chứ?” Mộ Tranh lo lắng.


      “Em yên tâm, mấy tên tai hoạ nhất định sống ngàn năm.” Thác Dã mát.


      Mộ Tranh chau mày.


      “Được rồi được rồi, là lỡ lời.”Thác Dã thở dài, cho dù đối với Nhậm Quang Hy đầy bụng oán hận, thì cũng nỡ khiến Mộ Tranh lo lắng.“ nghĩ chắc tên đó có chuyện bận thôi. Em đừng nghĩ quá nhiều.”


      “Nếu cứ ăn trước ?”Mộ Tranh muốn Thác Dã vì mình mà đói bụng.


      “Vậy còn em?”


      “Em đợi thêm chút nữa.”


      có thể để ngồi chờ mình sao? Thác Dã thở dài trong lòng, vì sao người lại thương ? muốn mặc niệm ba phút cho mình.


      nhìn Mộ Tranh ngồi bên cạnh, nhớ tới thời tiểu học, khi lần đầu tiên nhìn thấy , lúc ấy vẫn là đứa thân thể đầy bệnh, luôn bị những đứa trẻ khác coi thường, mà tiểu công chúa lại ngẫu nhiên tới nơi của , giống như con búp bê bằng sứ, đẹp đến mức làm cho người ta phải nín thở.


      Trong thôn từng có những đứa trẻ khác muốn tìm mọi cách được làm bạn với , chỉ có chưa bao giờ dám liếc nhiều hơn cái, hôm đó, vài đứa xấu tính cố ý phá hoại vườn hoa thích nhất, vì bảo vệ những bông hoa non nớt này, đã liều mạng chống lại, nhưng lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chật vật chịu nổi.


      rất hận bản thân, ngay cả mấy bồn hoa cũng bảo vệ được. Nhưng lại chủ động đưa tay nâng dậy, còn khen rất dũng cảm.


      Ngày đó, mũi tên của thần tình bắn trúng , từ đó trong trái tim có bóng dáng của tiểu thiên sứ thuần khiết, cố gắng rèn luyện thân thể, chăm chỉ học Karate, hứa khi nào gặp lại , trở thành người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất.


      Rốt cuộc cũng gặp lại , nhưng lại luôn coi là bạn tốt, bây giờ còn tên hoa hoa công tử[1] ─ chẳng lẽ chỉ có thể vĩnh viễnyên lặng ở bên cạnh bảo vệ hay sao?


      [1] Hoa hoa công tử: tay chơi, play boy.


      “Thác Dã, ăn .”Mộ Tranh bưng tới bát cơm thịt bò nóng hổi, đưa cho .“Đừng nhịn nữa, đói bụng đó.”


      đón nhận, nhưng hoàn toàn có tâm tình muốn ăn, ngẩn người nhìn , rốt cuộc đưa ra quyết định.


      “Mộ Tranh, em hãy nghe .”


      “Chuyện gì?”


      “Đời này, vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của em, bất cứ lúc nào, chỉ cần em gọi điện thì tới ngay.” đưa ra lời thề, vẻ mặt mang theo cố chấp đến ngốc nghếch.


      Mộ Tranh giật mình nhìn , lĩnh hội được thâm ý trong câu của , làm cảm động nở nụ cười.


      “Cảm ơn , Thác Dã.”
      HẾT TRẠM 5

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Trạm Thứ Sáu : Buông tay


      Sáng sớm hôm sau, Quang Hy vẫn chưa trở về, chỉ có Jacko đến đây thu dọn quần áo của .


      “Quang Hy đâu? Sao ấy tới?” Mộ Tranh truy vấn.


      “Cậu ấy đến đây.” Jacko tuyên bố.


      Trong lòng Mộ Tranh đột nhiên căng thẳng.


      “Vì sao?”


      còn chưa hiểu à?”


      Mộ Tranh cắn môi, nghĩ đến ngày hôm qua nghe lén điện thoại của .


      “Bây giờ ấy... ở với Hà Dĩ Thiến sao?”


      hiểu tốt rồi.” Jacko thở dài.“Mỗi đều có vọng tưởng muốn thay đổi được Quang Hy, cuối cùng kết cục của các ấy đều rất thê lương, chỉ có Hà Dĩ Thiến, ấy là người thừa kế tài sản hàng tỷ đồng, Quang Hy nhất định cưới ấy, đừng hy vọng nữa.”


      Mộ Tranh ngẩn ngơ hồi lâu, lúc sau mới mở lời:


      “Tôi chưa từng nghĩ tới... có thể ở cạnh Quang Hy.”


      “Cái gì?” Jacko sửng sốt.


      Mộ Tranh cười khổ chua chát.“Tôi biết chứ, ấy với tôi khác nhau rất nhiều, thể ở bên nhau được.”


      Ngày ấy ở trong phòng Hiệu trưởng, khi Phương Đức Dung lên án , có dự cảm, sớm hay muộn mình cũng phải rời khỏi cuộc sống của .


      “Chỉ là tôi muốn được ngồi bên cạnh ấy lâu hơn chút, có lẽ trong khoảng thời gian này, chúng tôi có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp.”


      có ý gì?” Jacko hiểu.


      Mộ Tranh giải thích.


      “Tóm lại, tôi hiểu trạm hạnh phúc cuối cùng của ấy thể là tôi.” chán nản thầm, liếc về nồi cơm thịt bò bếp, thở dài.“Tôi chỉ muốn tạm biệt ấy.”


      Jacko nhìn xem thường.“ nghe tôi vừa gì à? Quang Hy chơi chán rồi, trò chơi kết thúc!”


      Từ ngữ cay độc như những viên đá, từng câu từng chữ, đánh vào ngực Mộ Tranh, cố nén đau đớn, kiên định nhìn thẳng Jacko.


      cần lo lắng, tôi chưa từng nghĩ bám lấy ấy buông, chỉ là tôi muốn cảm ơn ấy giúp tôi rất nhiều.”


      Jacko cảm thấy bực bội.“Thôi, tùy , đừng tôi chưa cảnh cáo !”





      Tại sao lại kiên trì muốn gặp đến vậy?


      Nhận được tin Jacko truyền về, Quang Hy yên trong lòng, ở trong phòng bệnh qua lại, sau đó, khống chế được bực bội tràn đầy trong lòng mà oán hận muốn đập tường.


      gặp nữa, bao giờ gặp lại nữa, tốt nhất hãy vứt bỏ tình này, hãy chấp nhận toàn bộ tình cảm giữa hai người chỉ như mây gió thoáng qua.


      gặp , có dũng khí nhìn lần, biết , nhất định luyến tiếc ...


      Quang Hy ngồi sụp xuống dựa mình vào tường, vùi đầu hai đầu gối, giờ phút này, cảm thấy mình bất lực, cảm giác bất lực giống như năm đó biết tin ba rời bỏ .


      “Mộ Tranh, xem như xin em, hãy buông tay , hãy rời khỏi cuộc sống của .”


      Cuộc sống của , quá tệ, dù là quá khứ hay tại, thì cũng thể khống chế được, ngay cả tương lai cũng mờ mịt như vậy.


      Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi lộp bộp, tiếng gió mạnh đập vào cửa sổ thủy tinh, Quang Hy nghe thấy mà hoang mang ngẩng đầu lên.


      Trời mưa, trong lòng của cũng mưa, còn ngốc ấy, giờ phút này đứng giữa cơn mưa bụi mênh mông, chấp niệm chờ đợi .


      , gặp về, đợi đến khi đến mới thôi.


      khờ, ngốc...


      “Đồ ngốc, đừng đợi nữa.” thào .





      nhất định phải chờ, chờ cho đến khi tới mới thôi.


      Mộ Tranh đờ đẫn đứng đợi ở bến xe buýt gần trường Đại học mình, mưa to gió lớn thổi quét toàn bộ thành phố, dù đứng dưới mái che vẫn tránh khỏi bị mưa bắn vào, làm ướt đẫm cả người.


      rất lạnh, trong lòng ôm hộp cơm thịt bò nguội từ lâu, mà toàn thân ngừng run rẩy.


      chiếc buýt lại tới bến, rồi chạy nhanh trong đêm tối, luôn luôn dùng ánh mắt mong chờ nhìn từng chiếc xe buýt tới bến, đoán rằng có người xe xuống bến này.


      Trạm kế tiếp của bọn họ, hạnh phúc sao? Trạm kế tiếp của , ở đâu?


      Dì quá thất vọng với chú Tài nên đã bỏ từ giã, còn nhà để về, Quang Hy cũng chịu gặp .


      biết, từ nay về sau cuộc sống này chỉ còn lại mình , mình cũng sao, đủ kiên cường, vượt qua được, tự nhủ trước khi khỏi đây, muốn gặp Quang Hy lần cuối.


      từng thầm nghĩ muốn ngồi xe buýt với lần, dù đứng cũng được, muốn cho biết rất thích rất thích , hy vọng được hạnh phúc.


      đến chứ? ấy đến chứ? Nếu đến phải làm gì bây giờ?


      Mộ Tranh rùng mình, tuyệt đối chấp nhận khả năng này xảy ra, bất luận có chuyện gì, thì cũng chờ .


      Đêm tối nặng nề, quá nửa đêm, xe buýt cũng ngừng hoạt động, đường là mảnh hoang vắng, chỉ có mưa phùn làm bạn, bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, khóe mắt ướt át, cũng biết là nước mưa của trời hay nước mắt của .


      Đột nhiên, chiếc ô che lên, thay che mưa gió vô tình.


      ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt, nhìn thấy khuôn mặt mang cảm xúc rối rắm phức tạp, là Quang Hy, rốt cuộc cũng tới, cuối cùng cũng gặp được !


      biết nên cái gì, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ định ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ câu ─


      “Quang Hy, cơm thịt bò.”


      nhúc nhích, bóng đêm quá sâu quá đen, nhìn thấy trong mắt nghĩ gì, chỉ nhìn bàn tay nắm ô cũng run rẩy giống .


      ăn à?” cười rơi lệ, nâng niu hộp cơm như vật quý giá.“Ăn ngon lắm đấy.”


      trừng mắt nhìn , cắn chặt hàm răng.


      “Ngu ngốc, em là đồ ngốc...”





      “Đơn giản câu, tôi muốn chơi nữa.”


      Hai người trở lại nhà trọ của Jacko, đứng chuyện ở phòng khách, Quang Hy lạnh lùng tuyên bố, mặt chút cảm xúc.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 6)

      Mộ Tranh chăm chú nhìn , trong lòng trăm mối ngổn ngang, tuy rằng vẻ mặt hờ hững, nhưng biết giấu chuyện gì đó, nhất định phải có chuyện nào đó mới khiến thay đổi thái độ 180 độ thế này.


      Mặc kệ là nguyên nhân gì, tin tưởng cũng có tình cảm với , chỉ là tình cảm này, có lẽ đủ để hạ quyết tâm nắm tay .


      Nhưng sao cả, trước nay cầu mong cao xa, chỉ mong vẫn có thể làm bạn bên cạnh .


      “Kỳ em có vật này muốn tặng .” lấy từ trong túi ra cái hộp .“Đây là quà mấy hôm trước em mua cho , vốn muốn chờ ăn xong cơm thịt bò đưa cho .”


      Quang Hy nhìn mở hộp ra, bên trong là đồng hồ dây da, thiết kế đơn giản thoải mái, nhưng rất có phong cách.


      kéo tay qua, chủ động đeo cho , muốn cự tuyệt, nhưng biết tại sao lại thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đeo đồng hồ vào cổ tay mình, giống như cũng nắm giữ trái tim .


      “Món quà này coi như cảm ơn giúp em làm mọi việc, hy vọng thỉnh thoảng... thỉnh thoảng có thể nhớ về em.” ngẩng mặt lên, nhìn cười ngọt ngào, trong nụ cười còn chứa chua xót.


      Quang Hy cảm động, trong lòng bỗng dưng đập mạnh.


      cho rằng là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành à? Sao tôi có thể nhớ mãi quên chứ? Thứ đồ chơi này tôi lấy!” hét lớn.


      “Bởi vì phải hàng hiệu ư?” thản nhiên hỏi.


      sửng sốt, “Cái gì?”


      “Kỳ , em vẫn nghĩ gu thẩm mỹ của mình cũng tệ lắm.” thấp giọng, nhưng vẫn cười như vậy.


      cúi đầu, dám nhìn nụ cười của .


      “Chuyện này liên quan tới hàng hiệu!”


      “Vậy liên quan tới chuyện gì?” chăm chú nhìn .“Vì sao bỗng nhiên muốn gặp em nữa? Cho dù ... thích em, chẳng lẽ ngay cả làm bạn cũng thể ư?”


      cười nhạt gì, trong phút chốc ánh mắt chợt thay đổi.


      quan sát, càng chắc chắn có nỗi khổ riêng.


      “Quang Hy, phải thích Hà Dĩ Thiến chứ?”


      nghe hỏi mà chân mày nhíu vào,trừng thể tin được.


      “Nếu thích ấy, em chúc phúc cho hai người, hy vọng hai người có thể đến được trạm hạnh phúc.”


      ... cái gì?”


      “Em lòng, em hy vọng được hạnh phúc.”


      nhìn mắt , đôi mắt rất trong, trong suốt làm cho càng đau lòng.


      nhíu mày, giọng lớn hơn, “ bị gì vậy? Tôi đối với tệ như vậy à!”


      hề, đối với em rất tốt, chăm sóc em rất dịu dàng.”


      Quả thực gặp quỷ rồi! nghe lầm chứ, đột nhiên nắm chặt lấy bả vai , hận thể lay thức tỉnh.


      nhìn cho , Lương Mộ Tranh, Nhậm Quang Hy tôi căn bản chính là kẻ thối nát, nát đến mức thể nát hơn được nữa! Phụ nữ trong mắt tôi chính là đồ chơi, khi cao hứng chơi, mất hứng vứt, nghĩ tôi thích Hà Dĩ Thiến? Ha ha! Tôi thích ta, nếu thấy nhà ta có nhiều tiền, ta sớm bị tôi đá sang bên rồi! Tôi chính là người như thế, tình là cái gì? Tiền là quan trọng nhất!”


      “Đừng bản thân mình như vậy.” chau mày.“ ràng phải người như thế, vì sao muốn bôi xấu mình?”


      biết tôi là loại người gì sao?” khí thế bức người gào thét.


      cũng sợ dù chỉ chút, vẫn dùng ánh mắt thương cảm lại quyến luyến như vậy nhìn .


      “Em tin con mắt nhìn người của mình, Nhậm Quang Hy tuyệt đối phải người chỉ trọng tiền mà quan tâm tới tình cảm, nếu như là người vô tình, thì luôn nhớ về ba như vậy, cũng vì muốn giúp em chứng minh trong sạch mà nghiên cứu pháp luật ngày đêm, chàng trai tốt, nên đừng khinh bỉ mình như vậy.”


      Quang Hy được câu nào, trong lòng hỗn loạn như ma, rốt cuộc phải như thế nào thì mới bằng lòng nghe lời ?


      dựa vào cái gì mà dạy bảo tôi? Tôi cho biết, tôi là tên trứng thối, nghĩ tôi tốt với ? Còn phải là vì muốn ? muốn cảm ơn tôi, được, vậy đừng lấy cơm thịt bò như có lệ nữa!”


      Từ ngữ cay nghiệt, đè ngửa sô pha, liều lĩnh cởi cúc áo của .


      phút, hai phút... cũng nhúc nhích.


      “Sao rồi? Sợ rồi à?” cười lạnh, ánh mắt tối lại.“Tôi cho hay, lũ đàn ông đều nghĩ giống nhau thôi! Tình là cái gì? Chúng tôi đều chỉ muốn...”


      “Vậy làm .” đột nhiên dịu dàng .


      “Cái gì!?” chấn động.


      Tay lùa vào tóc , kéo mặt cúi xuống.


      “Nếu muốn thì em cho .”


      Đôi môi đào mềm mại nhàng hôn , lúc này đổi lại là im lặng, khựng lại giữa trung.


      hôn hồi lâu, mới buông ra, ngón tay thâm tình chân thành vuốt ve bờ môi .


      điên rồi à?” khàn giọng hỏi.


      phải giúp đỡ em là vì muốn em sao?” nở nụ cười.


      gần như tuyệt vọng chăm chú nhìn nở nụ cười vừa dịu dàng lại vừa bao dung.


      “Em... là đồ ngốc!”


      “Em , Quang Hy, rất , rất rất .”


      chân thành tha thiết bày tỏ, từng câu từng chữ, như sức hút mãnh liệt của nam châm hút lấy trái tim .


      đầu hàng, dùng nụ hôn cuồng nhiệt ngăn chặn đôi môi .


      cần , cần nữa...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :