1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trạm kế tiếp, hạnh phúc - Lương Uẩn Như (11c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 2)

      “Yên tâm, tôi cóhứng thú nào với nhỏ cơm hộp như đâu, vừa rồi chỉ đùa thôi.”


      Lại trêu đùa ? Tên công tử đáng ghét này coi hành động tồi tệ vừa nãy chỉ là trêu đùa ?


      Mộ Tranh cài lại cúc áo, căm ghét trừng mắt nhìn Quang Hy.


      Quang Hy đón nhận ánh mắt căm tức của , nhưng cũng hiểu được mình đáng bị đối xử như vậy, ai bảo vừa rồi trêu đùa này như vậy chứ? thở dài trong lòng.


      “Được rồi, coi như là tôi sai, tôi xin lỗi , được chưa?”


      Xin lỗi? Là hay giả? Mộ Tranh cắn môi, nhớ tới lúc ở sân băng cũng muốn xin lỗi , kết quả lại dùng thế sét đánh kịp bưng tai trộm nụ hôn đầu của ... nghĩ tới càng tức giận hơn, ánh mắt rực sáng, thân mình kìm được run rẩy.


      Quang Hy thấy vẫn sợ hãi, lòng mềm nhũn, muốn an ủi , nhưng lại sợ ra những lời hay.


      cẩn thận chút, buổi tối nơi này có thể có ma, đến lúc đó quỷ bò lên người , tôi cũng có biện pháp cứu đâu.”


      “Cái gì... Quỷ ở đâu?” cuối cùng cũng mở miệng, buồn bực bác bỏ.“Sao ác vậy? Đến bây giờ vẫn còn muốn gạt tôi.”


      “Tôi lừa , nơi này có quỷ thật đó.” quan tâm tiến tới gần , khi cách vài bước dừng lại.


      “Kỳ cách đây nhiều năm, nơi này có bé trai chết.”


      “Cái gì?” ngạc nhiên sửng sốt.


      làm như thấy kinh ngạc của , chỉ thẳng về phía cái rương ở góc phòng rồi mở ra.


      nhìn cái rương này , phải có vết trầy à? Đây là dấu vết mà đứa trẻ đó lưu lại.”


      Mộ Tranh nén nỗi sợ hãi nhìn vết trầy,nhíu mày khó hiểu.“Sao có vết trầy này?”


      Quang Hy trả lời ngay, mà nhìn những vết trầy như nhìn thấy những hồi ức trước kia.


      “Cách đây rất lâu, trong Đại học Thánh Đức có vị giáo sư, thường xuyên dẫn con mình tới đây chơi, ông đánh đàn cho con nghe, cũng dạy con trượt patin, nhưng có lần, ông ta thình lình buông tay ra, kết quả cậu bé mất trọng tâm bị té ngã, đinh ốc của chiếc giày trượt trượt ra đường ở đây.”


      “Sau đó sao?”Mộ Tranh nhìn , hiểu vì sao vẻ mặt của bỗng nhiên có vẻ đau thương.


      “Sau này người ba kia cũng dùng cách giống như vậy mà xa rời con mình, ông ta hỏi đứa con có đồng ý hay , cũng trông nom con có thể té ngã bị thương hay , mà buông tay ra như vậy. Khi đó, đứa bé mới tám tuổi cũng cảm nhận được nỗi đau khi bị vứt bỏ.”


      Chính xác! Tôi chính là đống rác, từ sau khi mất ba năm tám tuổi, tôi bị PIDS, vết thương thời niên thiếu dẫn tới trở ngại tâm lý, hiểu chứ?


      Tim Mộ Tranh đập mạnh loạn nhịp, trong đầu quanh quẩn từng lời Quang Hy gào thét trong phòng cảnh sát, khi tám tuổi còn ba, mà đứa trẻ kia, cũng năm tám tuổi thì bị vứt bỏ, chẳng lẽ...


      “Sau khi ba cậu bé mất, nghe có rất nhiều người đã nửa đêm nhìn thấy cậu bé trượt patin ở trong này, mọi người hỏi nó vì sao, nó , bởi vì nó muốn hỏi người ba chết của nó, vì sao lại vô duyên vô cớ buông tay nó ra? Thế nào? Có đáng sợ ? có bị dọa ?” khôi phục vẻ mặt bất cần đời, nửa thật nửa giả dọa .


      Nhưng trong mắt , vẫn cảm nhận được đau đớn thoáng qua.


      “Ba tôi cũng từng buông tay tôi.”Giọng của khàn đặc.


      sửng sốt.


      “Lúc tôi tập chạy xe đạp, chính ba dạy tôi, ông cũng từng vụng trộm buông tay ra, khi đó tôi dọa giận ông, cuối cùng tôi bị té ngã, ba với tôi ông vì muốn dạy tôi cách tự lập mới làm vậy, khi buông tay ra, ông cũng nỡ, nhưng tôi phải học cách tự mình đứng lên.”


      ... Sao lại với tôi những điều này?” lúng túng.


      “Tôi chỉ nghĩ, chừng người ba kia cũng có nỗi khổ riêng, mới có thể buông tay con trai mình, để cậu bé hiểu , sau khi té ngã phải biết tự mình đứng lên, mà phải lại nằm đó oán trời trách đất.”


      Ý của là châm biếm chỉ giỏi trêu chọc người khác ư?


      Lồng ngực của Quang Hy tràn ngập lửa giận, đột nhiên trừng mắt nhìn Mộ Tranh, tránh mà dũng cảm nhìn thẳng .


      “Mỗi người đều có lúc vấp ngã, người hiểu được điều đó đứng lên được, kẻ đó là kẻ nhu nhược.”


      Kẻ nhu nhược! dám can đảm cười nhạo như thế à!


      Quang Hy tức giận nắm chặt hai nắm đấm, xúc động muốn hung hăng lên án mạnh mẽ biết trời cao đất rộng này, nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà dạy bảo ? Nếu là con trai, sớm cho trận rồi.


      Đáng tiếc là con , đáng tiếc có cách nào xuống tay với được, mặc kệ là nước mắt bi thương hay ngôn ngữ chỉ trích tránh móc của , tất cả đều thẳng vào lòng , chạm tới trái tim .


      ra ... rất đúng, ở phương diện nào đó mà , con người rất nhu nhược, chỉ biết oán trời trách đất, ngay cả chính cũng căm ghét bản thân mình.


      “Đúng là gặp quỷ mà.” thấp giọng nguyền rủa, nổi giận đùng đùng xoay người tới cạnh đàn dương cầm, bất mãn đập toàn bộ phím đàn tạo ra chuỗi tiếng đàn lung tung.


      “Đàn lại lần nữa !”


      “Hả?”


      “Tôi , đàn lại lần nữa.” ngạo mạn ra lệnh.“Đàn khúc ‘Canon In D’ đó”


      muốn tôi đánh đàn?” thể tin được.“Vừa rồi phải tôi làm bẩn cây đàn dương cầm này à?”


      “Đó là vì...” nghẹn lời, mím môi lại.


      Bởi vì nơi này thuộc về hoài niệm của và ba, chỉ có mới có thể sở hữu nhưng lại tự tiện vào? rất hiểu điều đó.


      Mộ Tranh chăm chú nhìn vẻ mặt có chút khốn khổ của , trong lòng liền thắt lại.


      “Tóm lại tôi muốn nghe! Rốt cuộc có đàn ?” lý do, đành phải biểu ra dáng vẻ cả vú lấp miệng em.


      mỉm cười.“Được rồi, tôi đàn.”


      đàn cho nghe theo lý do vô lý của mình, đàn lần lại lần nữa, cho đến khi nhắm chặt hai mắt hoàn toàn thư giãn, sau đó chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị.


      Hai người ở trong Thánh Đức đường đêm, sáng sớm hôm sau, nghe tiếng chim hót liền mở mắt ra, cũng tỉnh nằm bên cạnh, ung dung thưởng thức vẻ mặt ngủ say của .


      kinh sợ, hốt hoảng đứng dậy.


      ... muốn làm gì?”


      “Sao khẩn trương vậy? Ngắm chút cũng được à?” cười vẻ mặt ngạc nhiên kia của .


      “Có cái gì... đẹp đâu?”


      Nghĩ tới biết nhìn bao lâu làm hai má trắng mịn của Mộ Tranh khỏi lộ màu đỏ ửng.


      thấp giọng cười, trêu chọc nữa, nhanh chóng đứng dậy, lấy chìa khóa từ trong túi tiền ra mở cửa.


      ngạc nhiên nhìn chằm chằm động tác của .


      ra có chìa khóa?”


      “Bằng nghĩ tôi và vào bằng cách nào?”


      “Vậy sao... sớm?”Hại vô duyên vô cớ ở trong này đêm với !


      có hỏi tôi.” cười nhún nhún vai.“Huống chi ngày hôm qua tôi vốn muốn qua đêm trong này.”


      !” rất tức , nhưng cũng thể làm gì được, chỉ có thể theo ra ngoài.


      “Đúng rồi, về sau tối nào cũng đánh đàn ở đây.” chỉ thị.


      “Vì sao?” giật mình.


      có biết đàn dương cầm nếu để lâu bị hỏng ? Tuy rằng đàn chưa được hay lắm, nhưng miễn cưỡng còn tính có thể nghe được, mỗi tối tới đàn cho bản đại gia nghe .”


      “Vì sao... muốn tôi làm như vậy?” ngây ngốc hỏi, có khả năng thích tiếng đàn của .


      “Tóm lại tôi muốn tới!”Cảm thấy ánh mắt của chăm chú nhìn mình làm Quang Hy thẹn quá hóa giận.“Ngày hôm qua phải với tôi là thích đánh đàn à? Bản đại gia tốt bụng cho cơ hội, lại dám cự tuyệt?”


      như vậy, kỳ muốn giúp sao? Vậy thể nhàng à? nên dùng giọng điệu khiến người khác ghét vậy chứ? Mộ Tranh chịu thua, buồn bực câu nào.


      hiểu lầm thái độ im lặng của .


      “Tôi cảnh cáo được , nếu dám đến, tôi cam đoan về sau thể sống yên ổn tại Đại học Thánh Đức.”


      liếc cái.


      biết, cuối cùng tôi có thể chưa?”


      “Lương Mộ Tranh, dám dùng thái độ này chuyện với đại thiếu gia à!”


      “...”


      để ý tới mà xoay người bước .


      “Nhỏ cơm hộp, đứng lại đó cho tôi!”


      “...”


      “Này, nhỏ cơm hộp ─”
      HẾT TRẠM 2

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Trạm Thứ Ba : Sóng gió ở trường đại học


      nghĩ tới mình lại có cơ hội chơi đàn.


      Mộ Tranh vừa quét dọn nhà ăn vừa giọng hát thầm, nhớ tới lần gặp mặt gần nhất, vẻ mặt khỏi hớn hở.


      Bởi vì muốn chạy trốn , nên đêm hôm đó, đã chạy tới Thánh Đức đường, vụng trộm đụng chạm cây đàn dương cầm nên đụng, lại bị Vương tử ngạo mạn và vô lý phát , tưởng mình bị trách cứ, nhưng cuối cùng, lại đồng ý cho chơi đàn.


      từ nay về sau có thể đánh đàn, đánh những khúc mà muốn đàn cho nghe.


      Đối với , việc đó giống như giấc mộng vậy, lại có thể đánh đàn, dường như khi đánh đàn có thể trở về hồi bé, tạm thời quên cuộc sống trần trụi trước mắt.


      có thể nằm mơ, từ rất lâu rất lâu, đã có cảm giác nằm mơ rồi...


      Mộ Tranh dừng động tác lau cửa sổ, sợ sệt nhìn đôi tay của mình, đôi tay này so với những bằng tuổi khác lại quá thô ráp, vừa thấy biết ngay là đôi tay phải chịu nhiều khổ cực.


      luôn hy vọng đôi tay của mình cũng mềm mại như những khác! cũng hy vọng mình cũng tự do, vô lo vô nghĩ như những sinh viên ngoài kia, vui vẻ học hành, chơi đùa, tham gia công tác đoàn trường, rất hy vọng những điều đó...


      “Cháu nghĩ chuyện gì vậy?” giọng nghiêm khắc vang lên.


      ngạc nhiên, xoay người lại, trước mặt gương mặt ngăm đen, là chú Tài, ông ta dùng đôi mắt đục ngầu đầy dục vọng kia nhìn đầy uy hiếp.


      “Chú Tài, chú đến rồi à.” rất muốn tránh né ánh mắt ghê tởm kia.“Cháu mau chóng lau xong cửa sổ, đợi lát nữa vào bếp giúp dì rửa rau ạ.”


      cần gấp như vậy, thừa dịp dì cháu mua đồ, chúng ta tâm chút .”


      Chú Tài vươn tay về phía Mộ Tranh, nhận thấy nguy hiểm liền lui một bước, làm mặt biến sắc.


      “Mấy ngày nay nhìn cháu hình như rất bận, sau khi tan tầm cũng thấy đâu, cháu vẫn thường xuyên tới đó à?”


      có, cháu chỉ... chuẩn bị thi lên Đại học, nên muốn tìm nơi yên tĩnh để học bài.”


      “Trong nhà còn chưa đủ yên tĩnh à? Sao mỗi ngày còn phải chạy ra bên ngoài?”


      “Cháu...”Mộ Tranh biết nên giải thích thế nào, thể cho chú Tài rằng phải đánh đàn cho Nhậm Quang Hy nghe được.


      “Đừng tưởng rằng chú biết cháu lén lút làm gì!”Chú Tài hừ lạnh,“Nhóc con, dù sao cũng phải để lại chút cho người ta hưởng thụ chứ.”


      Câu này có nghĩa gì? Mộ Tranh sợ hãi, nhớ tới đêm đó ở Thánh Đức đường dường như nghe thấy giọng của chú Tài, hay người rình trộm ngoài cửa sổ kia chính là ông ta?


      Nghĩ tới đó, khỏi rét run rồi đảo mắt quan sát, ra dì có ở đây, chỉ còn mình với chú Tài trong căn tin chưa mở cửa, cảm nhận được nguy hiểm tới gần đành vội tìm lý do thoát thân.


      “Đúng rồi, chú Tài, hôm qua cháu có mượn cái tua vít của trường học vẫn còn đây, cháu phải mang trả mới được.”


      xong cầm tua vít lên, thừa dịp chú Tài còn để ý đã vội vàng chạy ra khỏi nhà ăn.


      Khi qua sân thể dục, giữa sân ồn ào tiếng người, tụ tập thành nhóm lớn ríu ra ríu rít, mà nổi bật giữa đám đông chính là Quang Hy.


      Có chuyện gì vậy? Mộ Tranh nhịn được tò mò, đứng phía sau đám người chăm chú quan sát.


      xinh đẹp đứng đối diện , Mộ Tranh nhận ra ta chính là bạn đã bị Quang Hy vứt bỏ ngày trước - Trương Ngải.


      “Nhậm Quang Hy, nghe mấy ngày trước nhận cá cược khiêu chiến nhỏ cơm hộp bướng bỉnh ở căn tin, kết quả lại thất bại! Chuyện này là à?”


      “Tin tức truyền nhanh đấy.”Quang Hy nhìn trả lời.


      “Tất cả mọi chuyện trong trường có gì Trương Ngải tôi biết.” tự hào tuyên bố, dừng lại chút rồi mới tiếp:


      , tôi rất khó tin rằng chỉ nhỏ cơm hộp bé mà cũng có biện pháp thu phục.”


      tin hay cũng sao, nhưng đấy là .”


      “Cái gì!?”


      Mọi người ồ lên.


      Mộ Tranh cũng sửng sốt, vị Thái tử cao ngạo này ràng thừa dịp chuẩn bị mà lấy nụ hôn đầu của , vì sao lại nhiệm vụ của mình thất bại?


      kinh ngạc, chuyển dời ánh mắt, vừa vặn dừng người Jacko, Jacko thấy , liền chủ động tiến lại gần, thấp giọng :


      “Nhỏ cơm hộp, giỏi .”


      “Ý là sao?” hiểu hỏi lại.


      thấy à? Quang Hy vì bảo vệ mà tình nguyện coi như nhiệm vụ của mình thất bại, ràng tôi chụp được ảnh, nhưng cậu ta lại quyết cho tôi lấy chúng ra làm chứng cớ.”Jacko đáp lại:


      biết ? Lần này cậu ta chết rất thê thảm.”


      Mộ Tranh lo lắng trong lòng, nhìn về phía Quang Hy, ngay lúc đó nhận đôi giày cao gót màu đỏ Trương Ngải đưa qua.


      đánh cược chấp nhận chịu thua, nếu Nhậm Quang Hy tôi đấu lại nhỏ cơm hộp thì tôi chấp nhận.”


      xong, tự nhiên đôi giày cao gót vào, rồi bắt đầu chạy quanh sân thể dục.


      Mọi người xung quanh nhìn dáng vẻ thất bại của ngừng cười nhạo.


      “Nhậm Quang Hy...”Mộ Tranh đứng ở xa nhìn chân thấp chân cao chạy bộ chậm chạp, đôi mắt chứa nét mệt mỏi.


      Người con trai này thực rất mâu thuẫn, có đôi khi ngang ngược ra lệnh làm tức giận, có khi lại dịu dàng bảo vệ như vậy.


      “Cố lên! Nhậm Quang Hy!”Mọi người đứng xung quanh gào thét lên tiếng chế nhạo , mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn từ xa, tim đập thình thịch.


      Bỗng dưng, chân của trẹo cái, thiếu chút nữa té ngã, trái tim của nhói đau trận, sau đó vẫn tiếp tục chạy, chỉ là bước rất chậm, dường như rất đau đớn, vất vả mới có thể gần tới đích, nhưng lại thể được nữa.


      Quang Hy suy sụp ngã xuống, Mộ Tranh sốt ruột lập tức chạy về phía , nhưng khác đã chạy tới bên cạnh .


      “Nhậm Quang Hy, bị sao vậy? Có khỏe ?”


      ngẩng đầu lên, đôi mắt đột nhiên nhíu lại.“Là !”


      “Đúng, là tôi, Hà Dĩ Thiến.” thản nhiên cười.“Tôi thấy chắc bị thương rồi, để tôi xem mắt cá chân của chút.”


      nghĩ mình là bác sĩ à? Sao lại muốn xem giúp tôi?”

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 3)

      “Tương lai tôi là bác sĩ.”Đối với lạnh lùng vô tâm của , chỉ cười nháy mắt mấy cái.“Đúng rồi, nhân tiện với tiếng, tôi quyết định chuyển tới khoa Y học Đại học Thánh Đức, từ nay về sau xin nhờ chỉ bảo nhiều hơn.”


      ấy là ai? Rất thân với Quang Hy thì phải?


      Bỏ mặc mọi lời bàn luận của các bạn học xung quanh, lòng Mộ Tranh trùng xuống, biết làm sao, nhìn thấy Hà Dĩ Thiến tràn đầy tự tin kia, bỗng nhiên cảm thấy mình thật bé.


      kia là thiên kim của Chủ tịch công ty Hoàn Vũ.”Jacko biết từ khi nào đứng cạnh .“Nghe mẹ Quang Hy hy vọng hai người họ có thể kết hôn.”


      “Tại sao lại điều này cho tôi biết?”Mộ Tranh giả bộ quan tâm.


      Jacko cười cười:“ có gì, chỉ là cảm thấy muốn nhắc nhở chút mà thôi.”


      Mộ Tranh cắn môi, rất hiểu ám chỉ của Jacko, cảnh cáo , chim sẻ mà muốn trèo cao? Yên tâm , đạo lý này hiểu rất .


      xoay người rời , Quang Hy lại thoáng nhìn thấy , cất giọng gọi:


      “Lương Mộ Tranh!”


      dừng lại, chậm rãi quay đầu, các sinh viên khác cũng đều kinh ngạc đem tầm mắt hướng về phía .


      Quang Hy giãy dụa muốn đứng dậy, để ý tới lòng nhiệt tình muốn giúp đỡ của Dĩ Thiến mà về phía , cánh tay nắm lấy bả vai , tự nhiên hạ lệnh,“Mau đưa tôi tới phòng y tế.”


      Tình huống phát triển càng lúc càng kỳ lạ, mọi người hứng thú muốn xem kịch vui, Dĩ Thiến nhíu mày, Trương Ngải toàn thân tức giận nghiến răng.


      thôi! Sao còn đứng sững ở đó nữa?”Quang Hy mặc kệ mọi người thấy lạ mà hung hăng kéo tay Mộ Tranh.


      “Á...”


      Trong phòng y tế, y tá đắp băng lên mắt cá chân của Quang Hy, sau khi băng bó xong xuôi còn dặn dò tạm thời nên nghỉ ngơi, Mộ Tranh ở lại chăm sóc , từ từ nhắm hai mắt lại, chân mày chau lại, như cố nén phần nào những đau đớn.


      “Chân rất đau à?” lo lắng hỏi.


      phải chân đau.” chỉ vào đầu mình.“Là nơi này.”


      “Đầu bị sao vậy?” chau mày, mấy ngày qua ở bên cạnh , cũng phát thường xuyên bị bệnh đau đầu.“Bị như vậy sao uống thuốc? Tôi lấy nước cho .”


      cần.” ngăn cản .“Vừa rồi hình như tôi đánh rơi lọ thuốc.”


      “Có thể rơi sân thể dục? Để tôi tìm thử xem...”


      đột nhiên giữ chặt cổ tay , cho cử động.“ ngồi xuống.”


      “Nhưng...”


      “Ngồi là được rồi!” cầm chặt tay .


      “Được rồi.” thấy hai người nắm tay nhau, trái tim liền run lên.“Tôi... hát cho nghe nhé.”


      Vì thế, nhàng bắt đầu ngân nga bài “Canon In D”, mỗi khi đàn bài này cho nghe, cho dù đầu có đau tới mức nào, tâm tình có khó chịu tới đâu thì cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, đáng tiếc trong phòng y tế có đàn dương cầm, đành phải hát , hy vọng đừng chê khó nghe.


      Dường như vừa rồi nghe thấy than thở:


      “Rất khó nghe.”


      Cái gì cơ? Khi nghe thấy tiếng cười của thì biết cố ý trêu chọc , liền bĩu môi:


      “Tôi dừng lại nhé.”


      “Tiếp tục .” ra lệnh ngắn gọn, vẫn từ từ nhắm hai mắt như cũ.


      đành phải tiếp tục hát, lát sau, ánh mắt dần dần thư giãn, khóe miệng như nở nụ cười.“Tôi biết chắc chắn giúp tôi...” thào rồi vào giấc ngủ mông lung.


      Mộ Tranh im lặng chăm chú nhìn , có chút xúc động, khi ngủ rất giống đứa trẻ, thời gian từng phút , từng giây lặng lẽ trôi qua, lâu sau, mới giật mình nhận ra mình quên mất giờ mở cửa căn tin.


      “Nguy rồi...”





      “Tên Nhậm Quang Hy kia phải rất coi trọng nhỏ cơm hộp sao?”


      Khói thuốc bay mù mịt, bên trong quán bar, Trương Ngải hẹn đám nam nữ trẻ tuổi mặc sức vui chơi, trong đó có vài tên là đội viên đội bóng Khúc côn cầu đại học G, đội bóng luôn đối đầu với Đại học Thánh Đức.


      “Em ai là nhỏ cơm hộp?”Đại đội trưởng A Nặc tò mò truy vấn, đôi mắt gian tà háo sắc dán lên người Trương Ngải.


      biết à?”Trương Ngải kiên nhẫn, đối với tên ruồi bọ này luôn luôn dùng vẻ mặt mấy thiện cảm.


      A Nặc nhất thời cảm thấy có ý tốt, bên cạnh là đội viên nhìn, vội vàng lấy lòng xin tha thứ.


      đến Nhậm Quang Hy mới nhớ, vào buổi tối hai ngày trước, vừa lúc gặp được cậu ta đưa con nhóc về nhà, ngoại hình rất xinh đẹp.”


      “Là ai?”Trương Ngải khẩn trương hỏi.


      biết, nhưng tôi có chụp được ảnh của bọn họ.” đội viên lấy di động ra.“Mọi người xem, đây có phải là ta hay ? Nhậm Quang Hy quả thực cùng em rất đẹp!”


      Trương Ngải chăm chú nhìn ảnh chụp di động, dù hơi mờ, nhưng chỉ liếc mắt cái nhận ra kia đúng là Mộ Tranh, nghĩ đến bạn trai trước của mình lại hẹn hò với loại con cỏ dại có tiêu chuẩn này, khỏi giận dữ.


      “Đội trưởng A Nặc ~~”


      A Nặc toàn thân mềm nhũn.“Chuyện gì vậy? Cục cưng.”


      “Có chuyện, em muốn giúp em xả giận.” đặt tay lên vai A Nặc, bộ mặt quyến rũ.“Được chứ?”


      “Đương nhiên rồi, em muốn gì cũng được, bất kể lên núi đao, xuống biển lửa hay vượt qua sông, thì cũng quyết chối từ!”





      “Các muốn làm gì? Sao lại bắt tôi tới đây?”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 3)

      Mộ Tranh đề phòng trừng mắt nhìn vài tên mặc đồng phục đội Khúc côn cầu đại học G, hôm nay sau khi tan tầm, vốn định tới Thánh Đức đường trước, nhưng vừa tới sân trường bị những người này bắt được, họ kiên quyết muốn kéo vào sân băng.


      Tay chân đều bị buộc chặt, bị ép quỳ gối sân băng, lạnh run người, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh.


      “Có phải mấy người bắt nhầm người hay ? Tôi biết mấy người.”


      là Lương Mộ Tranh, các bạn học ở Thánh Đức đặt cho cái tên ‘Nhỏ cơm hộp’, đúng ?”


      “Đúng sao?”


      “Vậy chúng tôi hề tìm lầm người.”Thủ lĩnh A Nặc cười gian:


      “Ai kêu cậu ta dám trêu chọc cục cưng của tôi? Chúng tôi chỉ muốn cho cậu ta nếm chút mùi thôi.”


      ta rốt cuộc cái gì? Mộ Tranh hiểu, nhưng khi thoáng nhìn thấy Trương Ngải chậm rãi vào sân băng bừng tỉnh ngay lập tức.


      “Nhỏ cơm hộp, khỏe chứ...”





      Trương Ngải cười lạnh có ý tốt.“ còn nhớ tôi là ai ?”


      là ai? Lý Tiểu Mạn? Hay Đào Ny Ny?”Nhận được điện thoại của Trương Ngải, Quang Hy kiên nhẫn đáp lại.


      Lúc chiều, bị mẹ gọi điện bắt về nhà, vốn nghĩ xảy ra chuyện lớn gì, ra Chủ tịch Hà và con đến nhà ăn cơm, vì bảo vệ Thánh Đức đường, đành bất đắc dĩ phải gặp mặt Hà Dĩ Thiến, buồn bực đến mức cực hạn, vậy mà bạn trước còn cố ý làm phiền.


      Trương Ngải tức điên lên.“Nhậm Quang Hy, chỉ kiêu ngạo được mấy phút nữa thôi!”


      “Sao cơ?”


      muốn tới hay tùy, bây giờ có người ở sân băng chờ đấy. Trông ta đáng thương, ta rất lạnh đấy, nhìn ta như con mèo , thử xem nếu tôi cho người dùng gậy cầu đánh gãy tay ta ta có thể đánh đàn được nữa hay ?”


      !”Quang Hy kích động.“ dám bắt cóc Mộ Tranh?”


      “Cho nửa giờ, nhớ kỹ, chỉ mình tới, bằng tay ta biến thành thế nào thì tôi cũng dám trước.”


      ta đến đâu.”Mộ Tranh cố gắng bình tĩnh ràng.


      biết?”Trương Ngải chau mày.


      “Tôi biết các người muốn làm gì, nhưng Nhậm Quang Hy có quan hệ gì với tôi cả.”


      có quan hệ, vậy sao ta lại nửa đêm hộ tống về nhà? định lừa ai đây?”


      “Tóm lại, ta đến đâu. Mấy người đừng nghĩ lấy tôi uy hiếp ấy, chỉ sợ là tìm lầm người rồi.”


      ta có đến hay chúng ta chờ coi biết, nếu ta đến cũng tốt, nhưng nếu ta đến đây...”Trương Ngải bĩu môi. Đôi mắt lên nét đố kỵ.“Tôi tuyệt đối cho ta đẹp mặt!”


      Khi phụ nữ ghen tuông quả nhiên rất đáng sợ. Mộ Tranh cắn môi, vừa lo lắng cho hoàn cảnh của mình cũng sợ Quang Hy đơn thương độc mã tới cứu , ở nơi này đám người to khỏe đứng chờ dạy dỗ .


      Cầu xin , Quang Hy, trăm ngàn lần đừng tới.


      thầm cầu nguyện trong lòng, lo cho an nguy của , lại nghĩ tới nếu đến, kết cục của có thể rất thê thảm.


      Tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa làm tim đập nhanh hơn.


      “Nếu tôi nhầm của Nhậm Quang Hy gọi tới?”Trương Ngải giày trượt tiến đến trước mặt , lấy điện thoại trong túi ra.“Nhậm Quang Hy, chỉ còn mười phút thôi, còn mau hơn à? lẽ muốn thấy nhỏ cơm hộp chịu khổ vì bị gậy cầu đả thương à?”


      “... là ai? muốn làm gì Mộ Tranh?”Trong điện thoại truyền đến giọng lo lắng của Thác Dã.


      “Chết tiệt, nhầm người rồi!”Trương Ngải hung hăng buông di động ra.


      “Là ai... gọi tới?”Mộ Tranh run giọng hỏi, cảm giác thân nhiệt từ từ giảm xuống.


      “Sao nào? để ý à? cho cùng, vẫn rất hy vọng ta đến làm hùng cứu mỹ nhân thôi.”Trương Ngải thầm đánh giá Mộ Tranh, càng nhìn càng thấy tức.“Thực hiểu con hồ ly tinh này dùng thủ đoạn gì mê hoặc Quang Hy nữa? Đợi lát nữa ta đến, tôi để ta thấy bị các cầu thủ Đại học G thay phiên hôn môi...”


      chưa kịp xong, chai bia lớn bỗng chốc từ xa bay tới ném chuẩn xác trúng A Nặc.


      “Shit! Là đứa nào?”A Nặc xoa cánh tay, tức giận bừng bừng hỏi.


      “Là tao.”Từ cửa sân bóng truyền tới giọng trầm ấm, là Quang Hy, dưới chân giẫm gậy cầu, tay nắm cầu côn, thân thoải mái thong dong bước vào.


      đến đây...


      Mộ Tranh nhìn mà trong lòng rối loạn thôi, nên cảm thấy nên vui hay buồn đây.


      ngờ mày lại là người như vậy đấy, A Nặc, trong trận trước chúng mày thua trường tao. Chúng mày lại muốn dùng cách này báo thù à? Các thành viên đội khúc côn cầu Đại học G có chí khí nhỉ?”


      “Mày cái gì!?”A Nặc bị chọc tức đến mức đỏ mắt, vung tay lên,“Các em! Lên!”


      Sáu đội viên Đại học G ùa lên, bao quanh Quang Hy, Quang Hy nhìn bọn chúng mà nhìn chằm chằm vào kẻ chủ mưu là Trương Ngải.


      “Đây là trò chơi bày ra à? Trương Ngải, chẳng lẽ cảm thấy sau khi chia tay mà người con lại cứ thích dây dưa với người con trai, rất có cá tính à?”


      dám tôi có cá tính?”Lòng tự trọng của Trương Ngải bị động chạm khiến ta vừa thẹn vừa giận.“Nhậm Quang Hy, cho là tại ai là người chế cục diện?”


      xong, dùng sức tát Mộ Tranh bạt tai.


      Quang Hy biến sắc, ánh mắt phút chốc tối lại.


      “Rốt cuộc muốn gì? Trương Ngải, có điều gì bất mãn có thể nhằm trực tiếp vào tôi.”


      “Sao nào? đau lòng à?”Trương Ngải ghen ghét trừng mắt nhìn .“Thế này , tôi cũng muốn làm khó dễ , đội bóng Thánh Đức dưới dẫn dắt của thắng Đại Học G bốn năm liền, vậy lần này chắc hẳn cũng thua nhỉ?”

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 3)

      A Nặc khoát tay hạ lệnh, hai cầu thủ Đại học G hiểu ý liền đem Mộ Tranh đẩy mạnh tới trước cầu môn.


      “Lần này đảm nhiệm thủ môn, chỉ cần có thể bảo vệ tốt khung thành trước công kích của Đại học G, cho bọn họ để thủng lưới viên cầu tôi để hai người rời bình yên, được chứ?”


      Quang Hy trả lời , thấy tất cả cầu thủ bên Đại học G đều mặc đủ đồ bảo hộ, nhưng người lại mang dụng cụ bảo hộ nào, trong lòng biết rất lần này bọn họ muốn chơi .


      Nhưng bất luận tình thế có khắc nghiệt cỡ nào, cũng phải đứng chắn cho Mộ Tranh, biết vì sao mình lại muốn bảo vệ này, chỉ biết rằng thể để cho bất luận kẻ nào tổn thương .


      “Đến đây !” nhanh chóng tiến đến trước cầu môn, bày tư thế phòng thủ.


      “Kiên quyết thế à?”A Nặc nhíu mày, cầm lấy viên băng cầu.“Mày phải biết rằng, tao đổi chất lỏng trong quả cầu này thành chì, nên nó rất nặng, lỡ bị đụng tới, chừng có thể chết người đấy.”


      “Sao lại như vậy?”Mộ Tranh lo sợ yên, đúng vậy, sợ Quang Hy bị thương.“Nhậm Quang Hy, mau, cần giúp tôi...”


      “Im miệng! Ngoan ngoãn xem tôi chơi bóng.”


      “Nhưng...”


      “Tôi im miệng! Tôi yếu ớt như nghĩ đâu.”Quang Hy cậy mạnh mắng , đôi mắt tinh nhìn chằm chằm loạt các cầu thủ đô con của Đại học G ngay trước mặt.“Được, nếu tôi chặn được sáu trái, các người phải để Mộ Tranh .”


      “Chờ mày chặn được rồi tiếp!”A Nặc cười lạnh, cầu côn linh hoạt đảo qua, băng cầu hướng thẳng tới cầu môn.


      Mới đầu, Quang Hy còn miễn cưỡng có thể ngăn cản, nhưng băng cầu quá nặng, gia tốc lại kinh người, dần dần cũng ngăn được, đành phải dùng thân thể của mình làm lá chắn đỡ cho Mộ Tranh, khiến đau tới mức quỳ rạp xuống đất.


      “Nhậm Quang Hy!”Mộ Tranh hoảng sợ kinh hô.


      “Tôi sao.”


      cố gắng bắt mình đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng vững, quả cầu khác lại đánh tới khiến đầu óc choáng váng.


      Mộ Tranh đau lòng thôi, kêu về phía các cầu thủ Đại học G:


      cần đánh nữa! Cầu xin các người đừng đánh nữa!”


      “Vẫn chưa xong đâu.”


      viên cầu khác lại bay tới, hướng bay thẳng tới đầu Quang Hy, máu tươi từ trán chảy xuống, từng giọt sân băng, nhìn ghê người.


      “Thế nào? Nhậm Quang Hy, nhận thua chưa?”Trương Ngải cười hỏi.


      Quang Hy , chỉ thở hồng hộc đứng dậy.“Còn viên nữa.”


      “Cái gì?”Trương Ngải thể tin được, sắc mặt tái mét, oán hận liếc nhìn Mộ Tranh cái.“Vì nhỏ cơm hộp kia mà ngay cả mạng cũng cần sao?”


      “Ít nhảm, dài dòng, rốt cuộc các người có đánh hay ?”Quang Hy chán nản đáp lại .


      “Đáng ghét!”Trương Ngải mím môi.“Đánh cho tôi!”


      Viên cuối cùng, A Nặc cướp quyền phát bóng, dùng hết sức vung lên gậy chút lưu tình nào.


      chết, chết mất...


      Đôi mắt Mộ Tranh đẫm lệ, từng giọt mông lung nhìn thân người Quang Hy lung lay sắp đổ, vì sao lại muốn bảo vệ ? Vì sao chứ?


      Băng cầu nhanh chóng bay tới, tim đập mạnh, kịp nghĩ nhiều, chỉ giãy dụa đứng thẳng lên, rồi che toàn thân Quang Hy, ghé vào lưng , băng cầu bay tới giữa chân khiến đau tới mức rên lên.


      Tất cả mọi người sửng sốt, nhất là Quang Hy, quá hoảng sợ liền vội đứng dậy, vội tới kiểm tra vết thương của , nhìn thấy bắp chân xanh tím mảng, hiểu sao lại cảm thấy rất đau lòng.


      là đồ ngốc hả? Sao lại chắn hộ tôi? Nếu chân bị thương phải làm sao?”


      mỉm cười, cố gắng mở đôi mắt tràn đầy đau xót.“ thể để mình bảo vệ tôi, tôi cũng muốn... bảo vệ .”


      Quang Hy xúc động, chưa từng có người nào với như vậy, chưa từng có người nào nguyện ý mặc kệ mọi thứ để bảo vệ .


      “Ngu ngốc, đúng là ngốc hết thuốc chữa.” thấp giọng quở trách, ngoài mặt có vẻ nghiêm túc, nhưng ra cảm động được thành lời.


      “Đủ rồi! Đây phải lúc để đôi cẩu tặc nam nữ chúng mày chuyện đương.”Trương Ngải thấy khó chịu.“A Nặc, còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Lên cho em...”


      “Dừng tay!” vị khách mời mà đến đột nhiên xông vào sân băng.“Sinh viên Thánh Đức đánh nhau với các thành viên đội bóng Đại học G, việc này truyền ra ngoài ai cũng đừng mong được tốt nghiệp!”


      là ai?”Trương Ngải nổi giận đùng đùng tiến tới trước người vừa đến.“ tới giúp đỡ Nhậm Quang Hy à?”


      Là Thác Dã? Mộ Tranh ngạc nhiên.


      “Làm sao có thể?”Thác Dã phản bác.“Tôi với thằng nhóc kia có rất nhiều mâu thuẫn.”


      “Các người từng đánh nhau?”


      “Đúng vậy, cho nên để tôi cũng đến tham gia chân .”


      Thác Dã mỉm cười, chậm nhưng hành động lại rất nhanh, thừa dịp Trương Ngải chưa chuẩn bị, tiến tới bước, nhanh chóng dùng tay khống chế ả, ép ả ra bên ngoài.


      “Mày… mày! muốn sống nữa hả?”A Nặc giận dữ kêu lên, thấy người bị chế làm lo lắng vô cùng.


      “Nếu muốn ta bị thương hãy thả Mộ Tranh ra!”Thác Dã cũng cảnh cáo.


      “Mày...”A Nặc buồn bực.


      Quang Hy nhân cơ hội cởi giầy trượt băng ra rồi lấy lưỡi trượt cắt dây trói cho Mộ Tranh, hai người giúp đỡ nhau lảo đảo đứng dậy.


      mau!”Thác Dã ra hiệu.


      Mộ Tranh do dự, lo lắng nhìn .


      trấn an mỉm cười nhìn .“ gọi thầy giáo, họ lập tức tới, hai người trước .”


      “Cảm ơn.”Quang Hy biết nơi đây nên ở lâu, nên vội nắm tay Mộ Tranh rời .


      A Nặc muốn chạy đuổi theo, nhưng Thác Dã lại đột nhiên đẩy Trương Ngải ra, túm lấy gáy áo của A Nặc, toàn thân tràn đầy sát khí, dùng sức quật A Nặc ngã xuống sàn.


      “Đội trưởng!”


      Vài đội viên khác nhìn thấy đội trưởng mình bị vậy vừa sợ vừa giận, cả lũ đồng thời xông lên, Thác Dã thân thủ nhanh nhẹn đoán trúng ý đồ.


      “Rốt cuộc là ai?”Trương Ngải hoảng sợ hỏi.


      “Nhìn hiểu à? Tôi là bạn của Mộ Tranh.”


      “Bạn? Tôi thấy thầm ta đúng hơn.”Trương Ngải châm chọc.


      cái gì?”Thác Dã căm tức gào lên.


      “Tôi là thằng ngốc thầm Lương Mộ Tranh!”Trương Ngải cam lòng yếu thế.


      Thác Dã nghe xong, vừa vội lại vừa giận khiến mặt hơi nóng lên.


      “Đúng, tôi thích Mộ Tranh làm sao? Từ khi tôi hai tuổi bị người khác bắt nạt, chính ấy giúp đỡ tôi, từ lúc đó tôi thích ấy.”


      Trời ạ, thể nào? Nhất kiến chung tình[1]chỉ vì hành động vậy á? Tên này cũng ngây thơ quá ?


      [1] Nghĩa là: từ cái nhìn đầu tiên.


      Thấy vẻ mặt quái dị của mọi người làm Thác Dã càng tức giận hơn.“Thái độ đó của các người là sao? Thế nào? Có ý kiến hả? Có ý kiến ra!”


      “Mày cũng ngu quá, vừa rồi còn chạy tới cứu ta, đáng tiếc mà, trong mắt ta chỉ có Nhậm Quang Hy kia thôi, nhìn xem ta cũng liếc mắt nhìn mày cái.”A Nặc châm chọc.


      “Thằng này! Mày biết tao là ai hả? Khi còn học trung học tao chính là Quán quân Karate toàn quốc đó. Dám cười tao à? Tao đánh cho chúng mày chịu nổi!”


      xong, đem A Nặc cùng các thành viên khác trong đội bóng vừa rất vất vả mới có thể đứng lên lại lần nữa quật họ nằm sấp xuống sàn, vừa đánh vừa lảm nhảm.


      “Tất cả đều do chúng mày chuốc khổ vào thân! Nếu chúng mày bắt cóc Mộ Tranh nào có cơ hội để tên Nhâm Quang Hy kia làm hùng cứu mỹ nhân chứ? Đáng ghét! Nếu bọn họ về sau càng ngày càng gần gũi... Nằm úp sấp xuống làm gì? Đứng dậy cho tao! Ông đây còn chưa có đánh đủ đâu!”


      Bên trong sân băng vang lên những tiếng khóc thê lương thất thanh liên miên dứt.


      ...


      “Đầu chảy máu kìa, mau bệnh viện thôi.”


      Sau khi nhanh chóng rời khỏi sân băng, Mộ Tranh và Quang Hy nhảy lên xe buýt trước cổng trường, khi hai người ngã vào chỗ ngồi ở hàng ghế cuối cùng thở dốc dừng.


      “Tôi sao.”Quang Hy lắc đầu.“Nhưng còn , chân sao chứ?”


      “Tôi sao.”


      Ánh mắt hai người giao nhau, đều thấy trong mắt đối phương là quan tâm mãnh liệt, khiến khí nhất thời có chút kỳ lạ, Quang Hy nhanh chóng hoàn hồn, cổ họng nghẹn lại.


      “Người vừa nãy là bạn à?”


      “Ừ, ấy tên Hoa Thác Dã.”


      “Là người tới thư viện mượn sách cho à?”


      “Là ấy.”


      Quang Hy nhíu mày.“ mình ta đối phó những người đó, có việc gì chứ?”


      “Thác Dã rất giỏi Karate, tôi nghĩ chắc ấy có thể đối phó được, hơn nữa ấy kêu bảo vệ tới rồi.”Mộ Tranh .“Đợi tôi gọi thử cho ấy xem tình huống thế nào.”


      Quang Hy gật đầu.“ thân với ấy lắm hả?” chút để ý hỏi.


      “Ừ, chúng tôi quen nhau rất lâu rồi, là bạn tốt của nhau.”


      Chỉ là bạn tốt thôi sao? Quang Hy giễu cợt nhếch môi, mới vừa rồi thấy tình cảm trong mắt Hoa Thác Dã hề giống quan hệ bạn bè đơn thuần.


      biết xe buýt này xuống trạm nào nhỉ? Để tôi hỏi bác tài.”


      xong, Mộ Tranh vội đứng dậy.


      cần đâu.”Quang Hy dùng tay giữ chặt .“Tôi thấy hơi mệt, có thể ngồi với tôi lát, lát nữa hay được ?”


      “Vậy... được rồi.”


      Mộ Tranh ngồi xuống, nhìn Quang Hy từ từ nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, vết máu trán còn chưa khô.


      kỳ lạ.” đột nhiên thấp giọng chia sẻ:


      “Mỗi lần ở cạnh , tôi đều cảm thấy rất an tâm. Bất kể là vì hay tiếng đàn của .”


      sao? Tim Mộ Tranh đập loạn, kinh ngạc nhìn .
      HẾT TRẠM 3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :