1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trạm kế tiếp, hạnh phúc - Lương Uẩn Như (11c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 1)

      “Thôi , tao có hứng thú.”


      Quang Hy hoàn toàn có hứng thú, bỗng nhiên cảm thấy trò chơi đánh đố này quá nhàm chán rồi, hơn nữa nhớ tới hôm nay ở phòng cảnh sát, tự dưng bị tự cho mình là sứ giả chính nghĩa mắng là rác rưởi, càng cảm thấy nhàm chán hơn.


      “Tao muốn chơi nữa.”


      “Trời ạ! Trò chơi mới rất đặc sắc, sao mày có thể có thể thôi chơi nữa?”Jacko lớn tiếng kêu.“Mày biết ? Mục tiêu lần này rất kích thích đó, là tiên nữ chính hiệu, hấp dẫn được rất nhiều nam sinh, nhưng thằng nào có được số điện thoại của nàng, muốn hẹn hò với nàng còn khó hơn Green Hornets muốn đánh bại Megatron[4]…”


      [4] Green Hornets và Megatron là 2 nhân vật trong phim Transformers.


      Xem ai đánh bại ai, cũng phải Transformers!


      Quang Hy nhếch môi châm biếm, muốn cự tuyệt thì A Kiện đột nhiên giơ điện thoại di động lên, để cho xem ảnh của mục tiêu.


      “Cậu nhìn chút , tiên nữ này, dáng vẻ mê người ?”


      Quang Hy kinh ngạc nhìn chằm chằm tấm hình, này phải là người buổi sáng ở phòng cảnh sát mắng là rác đó sao?


      Chuyện này có vẻ thú vị đây. nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười mấy thiện ý.


      ...


      Thời gian ăn cơm trưa là thời điểm nhà ăn bận nhất, chú Tài phụ trách xào rau ở phòng bếp, dì đưa đồ ăn qua lại, còn Mộ Tranh thì phụ trách các sinh viên Đại học tới đây gọi món ăn.


      Ba người phân công hợp tác, đồng lòng cố gắng vì nhà ăn, trong đó Mộ Tranh là hình ảnh của phòng ăn này, trẻ trung xinh đẹp, tính tình lại tốt, mỗi lúc đứng ở trước quầy căn tin hấp dẫn đám nam sinh ùa tới.


      Rất ràng phần lớn chú ý tới lời của họ, nhưng vì việc làm ăn của gia đình, chỉ có thể nở nụ cười hết sức thân thiện lễ phép, phục vụ vì mọi người.


      ra chính là gần đây gây sóng gió trong trường à.” giọng đầy vẻ giễu cợt xuất trước mặt .


      ngạc nhiên ngẩng đầu, liền bắt gặp khuôn mặt dường như rất tuấn tú.


      ta - Nhậm Quang Hy! Tên Thái tử có tiền này sao lại tới căn tin ăn cơm với các học sinh nghèo chứ?


      tới đây làm gì?” cảnh giác thu lại nụ cười.


      “Sao nào? Căn tin nhà tôi mở ra, tôi được tới sao?”Giọng điệu của luôn khiến người khác khó chịu như vậy.


      Mộ Tranh nhíu mày, lắc đầu để ý tới , rồi tiếp tục gắp đồ ăn cho các bạn học khác.


      Quang Hy thấy thái độ kiêu căng của , thì lông mày nheo lại cái.


      “Haiz, thái độ phục vụ của căn tin này sao mà kém vậy, từ lúc tôi bước vào tới giờ cũng có ai tới phục vụ, xem ra tốt nhất nên đổi nhà khác làm thôi.” sờ cằm cảm thán.


      Thân mình của Mộ Tranh cứng đờ, hiểu rất hàm ý trong lời của .


      Dì với chú Tài rất vất vả mới tranh được quyền kinh doanh nhà ăn này, nhất định thể hủy tay .


      cứng ngắc quay đầu lại, bắt mình mỉm cười.


      “Xin hỏi Nhậm công tử muốn ăn gì? Nhà ăn chúng tôi có mỳ thịt bò với tôm, cơm rang bóc vỏ đều rất được hoan nghênh, hay bạn muốn dùng cơm trưa theo phần?”


      “Tôi ăn đồ ăn tại nơi này.” xem thường đáp lại.


      nhẫn nhịn.“Vậy xin hỏi tới đây làm gì?”


      “Tôi đến đây, chỉ là muốn tự mình thông báo với tiếng.” nghiêng người tiến tới để ý các bạn học xung quanh tò mò chăm chú, hết sức nhàng :


      “Ngày mai hẹn hò với tôi!”


      “Cái gì!?” kinh ngạc.


      nghe hiểu tiếng Trung Quốc à? Tôi muốn hẹn hò với tôi.”


      Việc này là sao? Tên này, ta nghĩ mình là ai vậy?


      Đôi mắt của Mộ Tranh bừng bừng lửa giận:


      “Có lẽ Nhậm đại công tử rất rảnh rỗi, dùng hết thời gian, nhưng tôi giống , tôi bề bộn nhiều việc, ngày mai còn phải làm việc, tôi rảnh...”


      “Ngữ pháp tiếng thường dùng...” chậm rãi thốt ra mấy chữ.


      ngẩn người, bỗng dưng chợt hiểu ra.“Sách của tôi! Ở chỗ của đúng ?”


      “Tôi có kiểm tra qua rồi, quyển sách đó do sinh viên tên Hoa Thác Dãmượn giúp , năm nay hắn 22 tuổi, mới đỗ vào khoa Làm vườn trường chúng tôi, hơn nữa còn nhờ điểm Thể Dục lên tới ba mươi mấy điểm mới vào được, vậy mà hắn lại tự tiện mượn giúp người ngoài, cảm thấy ngày mai hắn có thể bị trường đuổi học nhỉ?”


      Câu này xem như uy hiếp sao? Mộ Tranh nắm chặt tay, cắn môi oán hận. Tên đáng giận này là đứa con duy nhất của Chủ tịch, tất nhiên có thể lợi dụng đặc quyền để làm chuyện quyết liệt tự ý đuổi học này.


      “Vậy muốn thế nào?”


      “Tôi đã nói rồi.” nhún nhún vai, nụ cười dịu dàng đến vô hại, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.“12 giờ trưa mai, trước cửa nhà ăn, được tới trễ dù chỉ phút.”





      12 giờ trưa ngày hôm sau.


      Cuộc hẹn hò của Thái tử chính là đưa tới sân Khúc côn cầu, nhìn dẫn dắt đám đội viên luyện tập.


      Cái gì chứ???


      Mộ Tranh thầm oán giận trong lòng, đẹp trai đẹp trai, nhưng có cần thiết phải ép liên quan nhìn chơi đùa ? Cũng biết ta định làm gì đây, giải thích, tự nhiên tuyên bố muốn hẹn hò với , làm trong trường lại đồn thổi những tin đồn tình , cũng trêu chọc người dì ham hư vinh của .


      “Cố lên! Mộ Tranh, nhất định phải nắm chắc cơ hội khó có được này, nửa đời sau của dì với chú Tài đều phải dựa vào con mà sống đó.”


      Sáng sớm, dì rất vui vẻ hớn hở kéo rời giường, giúp chọn trang phục, còn rất kiên quyết bắt thay áo ngắn tay, hại ở trong sân bóng lạnh phát run.


      Rốt cuộc muốn luyện tập đến lúc nào đây?

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 1)

      Mộ Tranh xem đồng hồ liên tục, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc hẹn hò, rồi lấy lại sách Thác Dã đã mượn cho , đôi mắt kiên nhẫn, vừa vặn thoáng nhìn theo sau đối thủ cướp cầu, gọn gàng hơn người, gậy đánh cầu vào khung thành.


      Trong sân bóng nhất thời vang lên tiếng hô náo nhiệt, toàn bộ nữ sinh chen chúc khán đài trầm trồ khen ngợi .


      Kỳ quái, tên hề này có gì đẹp trai chứ?


      Mộ Tranh hiểu vì sao những nữ sinh Đại học này đều ái mộ Quang Hy như vậy, thấy tháo mặt nạ bảo hộ xuống, tặng một nụ hôn gió mang ý nghĩa thắng lợi về khán đài, trong nháy mắt lấy bao nhiêu trái tim của những nữ sinh kia.


      Mộ Tranh ngước lên, khi ánh mắt chạm vào ánh mắt của Quang Hy, thì nhận ra dường như giận , vẻ mặt buồn bực biến sắc.


      Tiếng còi của trọng tài lại vang lên, trận đấu tiếp tục, Quang Hy đối đầu ra hiệu với Jacko, Jacko ngầm hiểu ý , lướt soàn soạt mặt băng ra sức cố ý va chạm vào người .


      muốn chống cự, nhưng cú va chạm khá mạnh làm mau chóng ngã xuống đất.


      Sao lại thế này? Trong sân băng, những tiếng la hét bắt đầu nổi lên, Mộ Tranh thấy Quang Hy chậm chạp thể đứng dậy, liền cảm thấy lo lắng, vội đứng dậy nhìn về phía sân băng.


      Buổi luyện tập được dừng lại, các thành viên trong đội đỡ Quang Hy ra khỏi sân băng, những sinh viên theo dõi trận đấu cũng dần bỏ , chỉ còn lại một mình Mộ Tranh ngơ ngác ngồi khán đài.


      Bây giờ nên làm gì đây? bị thương à? sao chứ? nên bỏ hay tới phòng nghỉ xem tình trạng của ?


      lúc do dự thì phía sau có người choàng áo khoác cho , thân thể lạnh run dần cảm nhận được ấm áp, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn của Quang Hy.


      ... bị thương chứ?”


      nhún vai, đưa cho ly cà phê vẫn còn nóng.


      “Tôi yếu ớt như chiếc xe của tôi đâu, chỉ đụng chút, mà ba ngày vẫn chưa sửa xong.”


      cố ý đề cập đến chiếc xe thể thao kia, phải lại muốn đòi tiền bồi thường đấy chứ?


      Mộ Tranh vui nhíu mày lại, còn chưa kịp câu nào thì Quang Hy đột nhiên nháy mắt nhìn mấy cái.


      “Thừa dịp bây giờ sân băng có người, có muốn thử chút ?”


      “Hả?” sửng sốt.“Thử cái gì?”


      Quang Hy nở nụ cười thần bí, kéo vào sân băng, khom người giúp mặc bộ đồ khúc côn cầu.


      “Ý của tôi là thử việc này đây - chơi Khúc côn cầu.” cười giải thích.“Thế nào, thử đứng lên xem.”


      được, tôi biết trượt băng.” từ chối.


      “Tôi dạy .” gì chỉ cầm lấy tay đưa trượt khắp sân băng, rất sợ ngã nên đành nắm chặt tay .“Có thể trượt được chưa? Tôi thả tay đó.”


      Biết nhất định giữ được thăng bằng nhưng đôi mắt ràng có ý xấu, liền mau chóng thả tay .


      được, thể…!” kiên quyết lắc đầu.


      “Hả? Tôi nghe lầm chứ?” nhíu mày lộ vẻ mặt khó ưa.“ Lương cầu mong tôi buông tay à? Tôi ngại cầm tay , chỉ là...”


      Nghe chế nhạo làm bực mình dùng sức đẩy ra, nhưng ngay lập tức liền gặp báo ứng, thân thể mềm mại nghiêng ngả, thiếu chút nữa trượt chân, may mắn lúc đó vòng tay ôm eo .


      “Ngoan ngoãn, nên cử động.”Giọng ám muội thoáng bên tai .


      Toàn thân run rẩy, thầm cầu nguyện bên tai mình đừng đỏ lên, cố gắng bày ra khuôn mặt nghiêm túc, bộ dáng mạnh mẽ nhất.


      “Nhậm Quang Hy, rốt cuộc muốn gì? bắt tôi hẹn hò với , thích trêu đùa tôi như vậy à?”


      “Việc này có thể xem như trêu đùa à?” cười lạnh lùng.“Tôi có ý tốt muốn dạy trượt băng thôi.”


      “Tôi muốn học!”Mộ Tranh phản bác, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của nhưng lại bị trở tay xoay vòng, rồi ôm chặt từ sau lưng.


      ra tôi muốn xin lỗi , em cơm hộp.” cười giải thích.


      ta cái gì? Mộ Tranh sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt của , hơn nữa tư thế của hai người rất mờ ám càng làm cho lòng lo lắng.


      “Sách của , cá của , thời gian của , trong sạch của , tôi xin lỗi.”Giọng khàn khàn, ngữ khí nghe qua rất chân thành.


      Tim khỏi đập nhanh hơn.“Nếu... tình muốn xin lỗi, tôi suy nghĩ lại.”


      nghe vậy, quả nhiên liền buông ra.


      đứng đờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn như Đại bàng giương cánh, ung dung trượt sân băng, sau đó nhanh chóng tiến lên, đứng trước mặt .


      nhanh chóng bị hù dọa, nhớ tới vừa rồi cùng đội viên va chạm kịch liệt.


      ... biết trò chơi này rất nguy hiểm à? sợ à?”


      “Đúng là có chút nguy hiểm, nhưng đây chính là điều tôi thích ở nó.” nhặt viên băng cầu lên, đưa cho .“Chỉ có khi bị công kích, bị thương tổn, tôi mới có cảm giác mình sống, còn những lúc khác, tôi khác gì chết, chỉ tồn tại chứ sống.”


      Vì sao? Mộ Tranh chấn động trong lòng, vì sao lại nghĩ như vậy? thực nghĩ như vậy ư?


      chăm chú nhìn Quang Hy, ràng lời thương tâm, nhưng khóe miệng lại lộ vẻ giễu cợt coi như toàn bộ đều có gì.


      nhớ lúc ở phòng cảnh sát, từng nhắc tới khi còn đã bị chấn thương tâm lý – lời đó thực là trêu đùa sao?


      có biết Johann Sebastian Bach ? Có lần biểu diễn trong Hoàng cung, cây đàn Cello của ông bị kẻ khác phá hỏng, ngoài dây G, thì những dây khác đều bị đứt hết, tất cả mọi người đều chờ đợi nhìn ông bị mất mặt.” thào kể lại chuyện xưa.


      kỳ quái nhíu mày:“Rồi sao? Sau đó ông ta làm như thế nào?”


      “Sau đó Bach cũng chỉ dùng dây G ngẫu hứng diễn tấu bài, khúc ca kia, nay rất nổi tiếng, đó là ‘Canon In D’.”


      Canon In D? Nghe tên ca khúc này, ngay lập tức ánh mắt Quang Hy tối lại, lâu sau mới lên tiếng trả lời.“Sao lại vô duyên vô cớ kể câu chuyện nhàm chán này?”


      “Đây là câu chuyện ba tôi kể cho tôi nghe.” biết vì sao, rất muốn chia sẻ với . Mộ Tranh phiền muộn than .“Cho dù ở trong thời điểm khó khăn nào, chỉ cần chúng ta có lòng quyết tâm thì vẫn có thể diễn được bản nhạc làm rung động lòng người, cuộc đời con người cũng như thế.”


      Ý là gì? buồn bực nhìn .


      “Vì vậy, cho dù cảm thấy rất khó khăn, rất đau khổ, cũng nhất định thể những lời bừa bãi như lúc nãy được.” chợt mỉm cười nhìn , nụ cười thực trong sáng thực nhàng.


      Trong lòng Quang Hy bỗng chốc co thắt lại, giờ khắc này, bỗng nhiên hoài nghi mình có nên tiếp tục trò chơi cá cược này , nhưng chẳng quá mấy giây, áp chế được cảm xúc bất thường này.


      Dù sao cuộc đời của vốn có ý nghĩa gì...


      Vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy buồn bực, lạnh giọng hạ lệnh:


      “Nhắm mắt lại!”


      “Làm gì?”Mộ Tranh hiểu.


      buồn giải thích, giây tiếp theo, liền dùng thế sét đánh kịp bưng tai nhanh chóng tiến đến trước mặt , dùng tay che khuất hai mắt , rồi nghiêng người hôn lên đôi môi mềm mại của .
      HẾT TRẠM 1

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Trạm Thứ Hai : Rung động đầu đời


      ta vừa làm gì?


      Mộ Tranh hết sức ngạc nhiên, băng cầu tay rơi xuống tạo ra thanh sắc bén, đầu trống rỗng, chỉ có đôi môi ràng cảm nhận được độ ấm của , nụ hôn lạnh lẽo nhưng lại làm cho lồng ngực của nóng hừng hực.


      Tim đập nhanh hơn, hai má dần dần phủ tầng mây đỏ hồng, cho đến khi tiếng huýt sáo vang lên làm bừng tỉnh.


      đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy nam sinh đứng bên cạnh sân băng, ta cầm máy ảnh tay, chắc hẳn chụp được cảnh kia.


      “Rất giỏi! Quang Hy, cậu làm tốt lắm.”Jacko vỗ tay huýt sáo.“Chưa tới ngày hôn được em cơm hộp cao ngạo này.”


      “Đây là... chuyện gì vậy?”Mộ Tranh hoảng loạn trong lòng, nhìn về phía Quang Hy, vẻ mặt của nghiêm túc lời.


      còn hiểu sao? Em cơm hộp.”Jacko cười dương dương tự đắc.“Quang Hy cùng chúng tôi đánh cược, trong vòng ngày hôn được , quả nhiên cậu ta làm được.”


      như vậy hôn vì đánh cược ư? ra những gì sắp xếp hôm nay chỉ để trêu đùa .


      Trong lòng chợt thấy lạnh, vất vả mới có chút ấn tượng tốt với vị đại thiếu gia này thì tức khắc hóa thành hư ảo, hận chính mình trong phút chốc bị nụ hôn xấu xa kia làm cho say mê.


      “Hóa ra là vậy, chúng ta cũng chỉ lợi dụng nhau thôi.” cố gắng dùng giọng lạnh lùng nhất.


      “Ý là gì?”Ánh mắt Quang Hy tối lại.


      “Thật khéo đấy, kỳ tôi cũng cá cược với bạn học khác, cược trong vòng tháng Thái tử Đại học Thánh Đức tới hẹn tôi, trong tuần chúng tôi hôn môi.” ngước mặt nhìn , đôi môi đào thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ châm biếm.“Nếu tôi thắng, bọn họ đồng ý mua cơm tháng tại căn tin chúng tôi, tôi phải cảm ơn cho tôi cơ hội kiếm số tiền lớn như vậy.”


      Quang Hy nghe thế, vẻ mặt liền biến sắc, sau lúc lâu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.


      “Tôi sớm nên biết mỗi ngày chỉ thái rau ướp cá làm thịt gà sao có thể nghe qua nhạc của Bach chứ? Vì chút tiền ấy mà có thể bán đứng bản thân, thấy mình rất hèn hạ à?”


      khinh thường châm chọc làm Mộ Tranh rất đau lòng, liều mạng quyết để nhìn ra yếu ớt của mình.


      “Vậy còn ? Bởi vì cuộc sống quá mức nhàm chán rảnh rỗi nên cùng bạn bày ra trò chơi này, có tiền có thể làm như vậy à? thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa sao?” sắc bén phản kích.


      Quang Hy tức giận, nhất thời lại biết nên phản bác như thế nào.


      Mộ Tranh cao ngạo ngẩng đầu.“Tóm lại chúng ta đều lợi dụng nhau thôi, ai cũng nợ ai, vừa nãy cũng chỉ là môi chạm môi thôi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.” vừa vừa nhanh chóng cởi giầy trượt băng đưa cho .“Trò chơi kết thúc ở đây, nếu chơi nữa chẳng còn gì thú vị.”


      xong cao ngạo xoay người rời .


      Quang Hy nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng đứng của , ánh mắt gian tà.


      “Lương Mộ Tranh, trò chơi có chấm dứt hay , tôi mới là người quyết định.”


      ...


      “Sao con về sớm vậy? Hẹn hò với con của Chủ tịch sao rồi?”Sau khi về nhà, dì bám đuôi Mộ Tranh hỏi.


      Mộ Tranh lời nào, cảm giác nhục nhã khó chịu còn tràn ngập trong lòng, yên lặng vào phòng tắm, nhanh chóng mở vòi nước rửa mặt, cố gắng chà rửa nhưng vẫn lau hết hương vị Quang Hy lưu lại môi mình.


      “Tại sao con câu nào? Rốt cuộc là như thế nào? Dì hiểu rồi, phải là con chọc tới cậu chủ để cậu ta cụt hứng mà bỏ về đấy chứ? Con bé ngốc này! Người ta chính là công tử giàu có đấy, con nhịn cậu ta chút có sao? Con nên làm nũng với nó chứ! Đàn ông rất dễ dụ, con hiểu hả?”


      Đúng! hiểu, hiểu vì sao vị công tử cao cao tại thượng lại thích trêu đùa quê mùa như .


      Mộ Tranh cắn môi.“Dì à, dì đừng nữa, tóm lại con với tên Quang Hy kia sau này bao giờ gặp lại nhau nữa.”


      “Cái gì?”Nghe như vậy, sắc mặt của dì lập tức trở nên rất khó coi.“Con nghĩ hôm nay vì sao dì giúp con chuẩn bị quần áo chứ? Tại sao dì chịu hao phí nhiều thời gian như vậy? Chính vì muốn giúp con câu được con rùa vàng, để cuộc sống nửa đời sau của nhà ba người chúng ta khá hơn chút, con bé ngu ngốc này, hiểu đành, còn dám đắc tội với đại thiếu gia nữa, ngày mai xin lỗi cho dì!”


      “Con .”Mộ Tranh quật cường cự tuyệt.


      “Con ?”Dì tức điên lên.“Người ta là con của Chủ tịch, chỉ câu có thể bắt chúng ta cuốn gói ra đường, con nịnh bợ cậu ta còn chưa đủ, muốn làm mình làm mẩy gì chứ? Con vẫn tưởng mình là tiểu công chúa à? Người ta là đại thiếu gia, dù nó muốn con lên giường, con còn phải cảm ơn nó nữa...”


      “Được rồi, Lệ Hà, em có thể ít hai câu ?”Chú Tài nhìn thấy hai người cãi nhau vội tới khuyên bảo.“Tuy chúng ta nghèo nàn nhưng cũng vẫn có chí khí, sao có thể tự nhiên lý do đem con cho người ta chơi đùa? Như vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao... , ý của là làm vậy đối với Mộ Tranh rất đáng thương.” xong hai mắt nhanh chóng trượt dáng người duyên dáng của Mộ Tranh dạo qua vòng.


      Cảm nhận được ánh mắt có chút dâm tà kia của khiến Mộ Tranh cảm thấy được tự nhiên, đột nhiên nhớ tới hai năm gần đây chú Tài luôn tìm cách rình coi mình tắm rửa toàn thân khỏi nổi da gà.


      “Nó đáng thương? Em à!”Dì căm giận bất bình.“Năm đó cha nó chết , đem đứa con riêng này ném lại cho em, nhưng em hề ghét bỏ nó, còn cực nhọc khổ sở nuôi nó lớn lên, kết quả nhìn xem, nó đối xử với em thế nào?”


      Mộ Tranh nghe vậy, trong lòng cảm thấy đau đớn.“Con báo đáp dì.”


      “Báo đáp? Con định báo đáp thế nào?”Dì châm chọc.“Con vẫn mơ mộng như hồi bé cứ nghĩ mình có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm đấy chứ?”


      “Con có.”Sắc mặt của Mộ Tranh trắng bệch, theo bản năng nắm chặt đôi tay thô ráp của mình, hiểu rất , mình còn xứng với ước mơ đánh đàn nữa rồi.“Chờ con thi đỗ Đại học, rồi sau này kiếm tiền nuôi dì.”


      “Thi cái gì? tại con ràng có cơ hội báo đáp dì, chỉ cần con chịu đựng hầu hạ vị thiếu gia có tiền kia...”


      “Con ra ngoài chút!”Mộ Tranh rốt cuộc nghe nổi nữa, vội vã chạy ra khỏi nhà.


      “Con đâu? Dì còn chưa hết!”Dì thét chói tai.“Đứng lại cho dì!”


      “Được rồi, đừng nóng nữa.”Chú Tài khuyên bảo.“ trễ thế này, đứa con lang thang bên ngoài rất nguy hiểm. Để tìm nó...”


      Sau khi Mộ Tranh rời , Quang Hy tiếp tục luyện cầu với các thành viên khác trong đội, tay cầm khúc côn, ở băng va chạm liên tục, hung hãn ép người, các thành viên đều bị làm cho sợ hãi, cuối cùng Jacko chống đỡ được bèn quỳ xuống đất cầu xin.


      “Làm ơn , nghỉ ngơi chút được , Quang Hy.” thở hồng hộc.“Tao có thể lực tốt như mày, sau khi hẹn hò còn có thể luyện cầu.”


      “Đúng thế, ít nhất nghỉ ngơi 5 phút , đội trưởng.”Các thành viên khác cũng đồng thanh cầu xin.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 2)

      “Đừng lười biếng, tụi mày quên cuối tuần sau chúng ta sẽ có trận tái đấu với đại học G sao? Mau đứng lên tập luyện cho tao!”Quang Hy hạ lệnh chút lưu tình.


      Cậu ta muốn bọn họ chết mới vừa lòng sao?


      Mọi người nhìn nhau đồng thời gào thét.“Đội trưởng...”


      đám vô dụng, đứng lên cho tao!”Quang Hy mạnh mẽ vung gậy, viên băng cầu thẳng tắp bay tới đám đội viên lười biếng kia.


      Mọi người hoảng sợ kinh hãi, họ rất sợ bị cầu đánh trúng. Khi đám người chật vật muốn né tránh, thì xinh đẹp bỗng dưng xuất rất nhanh chóng tiếp được băng cầu.


      Ai vậy? Mọi người há hốc mồm, sững sờ nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhanh chóng lướt sân băng đưa bóng vào cầu môn, càng ngờ bóng dáng kia lại là , giầy trượt băng, người lại mang dụng cụ bảo hộ gì.


      là ai?”Quang Hy lớn tiếng chất vấn.“Dựa vào đâu mà xông vào sân băng của chúng tôi?”


      “Thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ, tôi chỉ quen nhìn đội trưởng ức hiếp đội viên của mình.” phản ứng.“Nếu có bản lĩnh đoạt thử quả cầu trong tay tôi !”


      này phải bị điên đó chứ?


      Tâm tình của Quang Hy càng tệ hơn nên muốn thêm điều gì với , nhanh chóng lướt tới đoạt lại quả cầu tay , đem nó vào cầu môn vượt qua bước.


      dường như bị đâm phải chống được liền ngã xuống đất, mặt vẻ đau nhức.


      Quang Hy kiên nhẫn tháo tấm bảo hộ che mặt xuống.“ có biết sân băng khúc côn cầu nguy hiểm cỡ nào ? Lần sau đừng tùy tiện làm như vậy.” xong, kéo đứng dậy.


      Ngay từ đầu giả vờ ngã, thừa cơ lúc để ý, liền đứng dậy đoạt lấy băng cầu, tiến thẳng tới cầu môn làm đường đẹp mắt, số điểm nhanh chóng bảng, thắng còn lớn tiếng hoan hô.


      Quang Hy tức giận.“Này, điên kia từ đâu xông vào hả? có biết phải sinh viên của trường mà tự ý xông vào sân tập luyện của đội bóng tôi có thể gọi bảo vệ đuổi ra ngoài ?”


      có phong độ!” nghe xong chỉ nhún nhún vai.“ cho biết, tuy bây giờ tôi chưa phải sinh viên trường Thánh Đức nhưng rất nhanh phải thôi.”


      đưa mắt nhìn về phía bên cạnh sân băng.


      Quang Hy nhìn theo của tầm mắt của thấy mẹ mình - Hiệu trưởng Phương Đức Dung đứng cùng người đàn ông xa lạ.


      “Đó là ba tôi.” mỉm cười giới thiệu.“Ông tới cùng Hiệu trưởng để sắp xếp chuyện chuyển trường của tôi.” dừng chút.“Tôi là Hà Dĩ Thiến, xin hỏi đại danh của đội trưởng đại nhân?”


      Quang Hy mím môi.“Chờ khi chuyển tới trường này biết.”


      à?”Hà Dĩ Thiến cười nhìn về phía cha của mình.


      “Con cảm thấy nơi này thế nào?”Chủ tịch Hà cưng chiều xoa đầu con gái.


      ngờ kỹ thuật của vị đội trưởng Câu lạc bộ Khúc côn cầu kia rất tốt, chỉ là cần phải lịch hơn ạ.”


      à?”Chủ tịch Hà quay đầu sang cười cười với Phương Đức Dung.“Con bé này rất ít khi khen người khác, xem ra đứa con này của bà để lại cho nó ấn tượng tệ đâu.”


      Phương Đức Dung cười mà , ánh mắt có chút đăm chiêu cố định người Quang Hy.





      “Vì Thánh Đức đường, con kết hôn với Dĩ Thiến !”


      đùa gì vậy?! Bà già đáng giận này coi con trai của mình là gì đây? Trai bao à?


      Quang Hy tức giận đạp mạnh chân ga, chiếc xe ô tô phi như baytrong đêm đen.


      chỉ bị diễn xuất của nhỏ cơm hộp đùa giỡn, mà đến mẹ mình cũng tham gia chân, bà tài chính của trường xảy ra nguy cơ, nếu thể thuyết phục Chủ tịch Hà tăng thêm kỳ hạn cho vay thì chắc chắn Đại học Thánh Đức đành phải hai tay dâng tặng cho kẻ khác.


      “May mắn con Chủ tịch Hà dường như rất có hứng thú với con, nếu con có thể khiến ta vui vẻ, thì chừng ba ta đồng ý cho chúng ta chút thời gian.”Đây là ý kiến của Hiệu trưởng Phương Đức Dung.


      nghe xong, thầm nghĩ muốn hung hăng mắng bà trận, người lạnh lùng vô tình như bà xứng làm vợ ba , cũng xứng làm mẹ , nghe theo lời bà, từ ngày ba mất thề sẽ vĩnh viễn oán hận bà.


      Nhưng hết lần này tới lần khác bà luôn gian dối lấy Thánh Đức đường áp chế , bà biết để ý mọi thứ nhưng thể mất Thánh Đức đường, bởi vì nơi đó tràn ngập kỷ niệm thơ ấu đẹp nhất của .


      Nơi đó là Thánh địa của với ba...


      “Chết tiệt!”Quang Hy nhịn được mà văng bậy, cảm xúc cả ngày hôm nay sắp bùng nổ, nghiến răng mạnh rồi bỗng nhiên cảm giác đầu mình rất đau.


      Đau đầu quá, tật xấu chết tiệt này rốt cuộc muốn hành hạ tới khi nào nữa?


      vừa giận vừa hận, lái xe vào bãi đỗ cạnh trường, sau khi gửi xe cẩn thận liền vào Thánh Đức đường, trong phòng trống rỗng, cây đàn dương cầm xuất dưới ánh trăng tĩnh lặng, nhìn cây đàn kia khỏi xuất thần.


      Ba đánh đàn cho con nghe, được ? Đánh bài “Canon In D” ấy!


      Được, chờ con học tốt bài đầu tiên ba dạy, ba đàn cho con nghe.


      Chờ coi , con học được nhanh thôi...


      “Ba.”Quang Hy vuốt ve cây đàn dương cầm, thào gọi, cổ họng chua xót, đầu càng đau hơn, đau đến mức dường như thể chịu đựng được nữa.


      run run lấy hai viên thuốc từ hộp thuốc luôn mang người rồi nuốt vào, sau đó nằm xuống ghế, đơn chờ đau đớn qua .


      biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng đàn trong giấc mộng, đó là “Canon In D”, là hoài niệm của , cũng chính là làn điệu thương tâm nhất.


      Là ba sao? Cuối cùng cũng được gặp ba trong mơ ư?


      Ba, con rất nhớ ba, ba có biết ? Con rất muốn gặp ba, rất muốn cùng nhau đàn lại khúc ca đầu tiên đó, tại chẳng những con tập được mà còn rất khá, hơn nữa con còn là đội trưởng đội khúc côn cầu, rất lợi hại, ba khen con cũng sao...


      “Ba.”

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP - TRẠM 2)

      Quang Hy giật mình từ trong giấc mộng tỉnh lại, khóe mắt dường như còn lưu lại nước mắt, ngồi dậy cảm thấy ngỡ ngàng.


      Tiếng đàn nhàng kia vẫn quanh quẩn bên tai như cũ, sửng sốt chút, cảm giác kinh hãi này phải mộng mà là , có người đánh đàn trong Thánh Đức đường, mà người kia chắc chắn phải ba .


      “Ai cho phép đụng vào cây đàn này?” tức giận rít gào, tiếng hét vang khắp căn phòng, cũng đồng thời làm Mộ Tranh giật mình, ngạc nhiên dừng tay lại, nhìn về phía Quang Hy tức giận quát .


      Tại sao lại khéo vậy chứ, lại gặp ở đây?


      mau! Là ai cho phép vào đây?” dường như rất tức giận, đôi mắt đen tràn ngập lửa giận làm người khác khiếp sợ.


      Bỗng nhiên tay chân Mộ Tranh luống cuống.“Thật xin lỗi, tôi cố ý...”


      rất muốn chơi đàn dương cầm, chỉ vì rất muốn ôn lại niềm vui sướng khi xưa, biết giấc mộng kia là quá khứ thể trở thành , chỉ cần vài phút đồng hồ, vài phút đồng hồ là được rồi, để có cơ hội nhấm nháp chút hương vị hạnh phúc.


      “Tôi lập tức ngay bây giờ.”


      đứng lại đó cho tôi!”Quang Hy thô lỗ kéo bả vai của .“ nghĩ Đại học Thánh Đức là nơi nào? Sách có thể tùy tiện mượn? Đàn dương cầm có thể tùy tiện chơi? Nơi này có thể muốn tới tới, muốn hả?”


      “Thật xin lỗi.”


      “Nếu lời xin lỗi có tác dụng, cần có cảnh sát.” giận giữ quát.“ có biết làm sai điều gì ? dám dùng bàn tay dơ bẩn của mình làm bẩn cây đàn dương cầm này, dù có bồi thường bằng cơ thể của mình cũng đủ!”


      Làm bẩn? ta có cần phải khó nghe vậy ?


      Mộ Tranh cắn môi.“Vậy muốn tôi làm gì mới bằng lòng thả tôi ?”


      “Muốn làm gì?” giễu cợt cười .“Rất đơn giản thôi, chúng ta hoàn thành trò chơi đặt cược của , phải cùng bọn họ cá trong tháng theo tôi lên giường à? Được, đến đây , cởi quần áo ra!”


      “Cái gì?”Mộ Tranh sợ hãi.


      nghe hiểu à?” cười lạnh.“Tôi muốn cởi quần áo, chỉ cần cởi ra tôi để .”


      dám tin trừng mắt nhìn , tức giận đến mức toàn thân phát run.


      “Cho dù trường này do nhà mở, cũng có quyền nhục mạ người khác như vậy!”


      “Nếu biết trường này do nhà tôi mở, tôi khuyên nên ngoan ngoãn nghe lời.”Sắc mặt tối lại.“Nếu tôi cũng dám chắc người phụ trách căn tin trường học ngày mai có thể bị đổi người hay ...”


      “Đủ rồi.”Mộ Tranh cắt ngang lời , hiểu vị Thái tử kiêu căng này tuyệt đối dễ dàng buông tha cho .“Tôi biết muốn gây khó dễ cho tôi, chỉ cần tôi cởi đồ để tôi đúng ?”


      buông ra rồi đứng tựa bên cạnh đàn dương cầm, thản nhiên nhìn , ngược lại cố nén khuất nhục, hai tay run rẩy nắm chặt vạt áo.


      “Cởi !” lạnh lùng thúc giục.“Đừng đứng trước mặt tôi giả vờ trong sáng, phải mình là tay chơi à?”


      cắn chặt môi, ngẩng mặt lên nhìn , đôi mắt trong suốt lấp lánh nước.


      ngẩn ra.


      rất đáng giận, Nhậm Quang Hy.” oán hận lên án.“Chờ tôi cởi xong, xin hãy trả lời cho tôi biết, người vì sinh tồn mà phải biến mình thành kẻ hèn hạ trước người đàn ông, cảm thấy vui vẻ chứ?”


      Giọng lên án làm rung động Quang Hy, nhìn chằm chằm Mộ Tranh, nhìn từng chút từng chút chậm rãi cởi bỏ cúc áo, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.


      “Nếu muốn tôi cởi, tôi làm, muốn trừng phạt tôi, mượn nhà ăn uy hiếp tôi, tôi phản đối, nên suy nghĩ thử chút, trêu đùa người con như vậy, rất thú vị sao? Rất quang vinh sao? Đáng giá để khoe sao? ...” phút chốc nghẹn ngào, thành lời.


      Quang Hy nhất thời buồn bực. Tại sao này lại giả bộ mình đáng thương như có nỗi ủy khuất rất lớn chứ? Tại sao phải đồng ý với , tại sao bỗng nhiên cảm thấy mình thật ác, ác đến mức người và thần đều tức giận?


      hít sâu, thu lại cơn tức giận.


      “Thôi , đừng gì nữa, tôi có hứng thú!”


      ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục cởi cúc áo, ánh nhìn của giống như nhìn tên dã thú thấp kém nào đó, rất chán ghét khinh thường.


      bỗng dưng bực bội, giận , lại càng giận chính mình hơn.


      “Tôi cần cởi nữa! nghe hả?”


      thô bạo kéo lấy tay , mà tùy ý để cầm lấy, nhìn , nhớ tới ánh mắt chú Tài nhìn mình, điều đó càng làm thấy ghê tởm hơn.


      “Có phải đàn ông các đều giống nhau, thích dùng phương pháp này trêu đùa người khác?”


      có ý gì?”Quang Hy cảnh giác.“Ý là còn có người khác đối xửvới cônhư vậy sao? Là ai?”


      Mộ Tranh , cắn răng chịu đựng, Quang Hy nhíu mày nhìn , hai người im lặng giằng co, cả hai đều chú ý ngoài cửa sổ có người nhìn lén, đột nhiên từ cửa sổ vang lên tiếng quát của bảo vệ tuần tra.


      “Ai ở đó vậy?”


      Người đàn ông ngoài cửa sổ rùng mình, xoay người bỏ chạy, mặt hét lên:


      “Bên kia có hai sinh viên cởi đồ thân mật, còn mau tới bắt chúng ?”


      Mộ Tranh nghe thấy tiếng này liền sợ hãi chấn động,


      “Chú Tài?”


      Chú Tài? là ai? Quang Hy rất muốn hỏi nhưng bảo vệ tìm tới đây, ý niệm trong đầu chợt lóe, vội kéo Mộ Tranh trốn phía sau đàn dương cầm, người bảo vệ đuổi theo tên rình coi, mà mau chóng vào Thánh Đức đường, lấy đèn pin trong tay chiếu sáng, khi thấy có người, mới an tâm rời .


      Hai người trốn ở bên trong, nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh của tiếng khóa cửa, thì ngạc nhiên nhìn nhau.


      “Tại sao lùi ra xa vậy? Sợ tôi ăn à?”


      Sau khi bảo vệ rời , Mộ Tranh vội dùng sức gạt tay Quang Hy rồi cuộn người trong góc khuất, Quang Hy thấy dáng vẻcảnh giác toàn thân của vừa tức vừa buồn cười, khỏi nổi hứng đùa cợt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :