1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trạm kế tiếp, hạnh phúc - Lương Uẩn Như (11c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP)

      “Đây là tâm ý của Tiểu Lạc ạ.”Mộ Tranh dịu dàng đáp lại:


      “Mẹ coi như là vì cháu hát mừng bà, nên thổi nến thôi được ạ?”


      Bà còn có thể làm gì nữa? Cũng đành cùng đóng kịch thôi.


      Phương Đức Dung ảo não trừng mắt liếc con dâu cái, rồi cúi người xuống, thổi ngọn nến, ra vẻ cầu nguyện.


      “Bà nội, đây là quà Tiểu Lạc tặng bà ạ.”Tiểu Lạc dâng thiệp lên.


      Phương Đức Dung do dự tiếp nhận.


      “Bà mau mở ra xem ạ!”Tiểu Lạc thúc giục.


      Bà mở ra, thấy bức tranh trong thiệp là già trẻ nắm tay tản bộ trong vườn hoa.


      “Tiểu Lạc hy vọng mỗi ngày đều có thể cùng bà nội tản bộ ngắm hoa ạ.”


      Tiểu Lạc tới, chủ động nắm lấy tay bà, bàn tay nho , nhưng ấm áp, mắt của bà sắp đỏ rồi.


      Ngón tay cầm thiệp của bà run rẩy.


      “Bà nội, có thể chứ? Tiểu Lạc có thể tản bộ với bà chứ?”


      Bà thở dài, trái tim vì cảm động mà đập mạnh hơn:“Đương nhiên... có thể.”


      Bà nắm bàn tay Tiểu Lạc, bàn tay to cùng bàn tay , hai bàn tay thân mật đan vào nhau.


      Mộ Tranh mỉm cười nhìn cảnh này, Phương Đức Dung quay đầu, tiếng động lời cảm ơn với .


      lắc đầu, mẹ chồng nàng dâu bốn mắt nhìn nhau, giờ phút này, quan hệ lạnh như băng có cơ hội thay đổi.


      “Đây là chuyện gì vậy?”


      Dưới lời dặn dò của con trai, Quang Hy vội về tham gia tiệc sinh nhật của mẹ, khi phát người mẹ luôn lạnh lùng nhưng hôm nay lại tràn ngập niềm vui, vô cùng giật mình, lại càng dám tin, mẹ ràng rất ghét Mộ Tranh, nhưng bây giờ lại vừa vừa cười với vợ , rất giống đôi mẹ chồng – nàng dâu thân thiết.


      “Em dùng phép thuật gì vậy?” lén hỏi vợ.


      “Đó phải phép thuật gì đâu.”Mộ Tranh mỉm cười .“Chỉ là em làm cho mẹ biết, chỉ cần mẹ chịu mở lòng biết cháu nội bà rất bà.”


      ?”Quang Hy ngạc nhiên:“Mẹ tuyệt đối tin tưởng thứ tình cảm này!”


      “Đó là vì mẹ chịu tổn thương trong tình quá nhiều, mới có thể ép mình tin vào nó nữa.”Mộ Tranh ngước mắt nhìn :


      “Đến bây giờ vẫn biết sao? Kỳ năm đó ba rời , là vì ông ấy người ở ngoài.”


      “Cái gì!?”Quang Hy khiếp sợ.


      “Nghe ông ấy luôn ở Thánh Đức đường với người đàn bà kia.”Mộ Tranh từ từ giải thích:


      “Cho nên nơi đó đối với nó tượng trưng cho hạnh phúc, nhưng đối với mẹ nơi đó chính là thống khổ và sỉ nhục. Nhưng cho tới bây giờ, mẹ cũng cho biết chuyện này, thậm chí còn liều mạng nghĩ cách giúp bảo vệ được Thánh Đức đường.”


      “Vì sao bà... cho biết?”Quang Hy vừa sợ vừa nghi hoặc, dám tin, vì chân tướng thực so với tưởng tượng của quá khó chấp nhận.


      vẫn hiểu à?”Mộ Tranh thở dàibuồn bã:


      “Mẹ muốn phá hủy hình tượng của ba trong lòng , vì mẹ biết kính trọng ba như thế nào, nên muốn bị tổn thương.”


      Là vì như vậy sao? Quang Hy nghiến răng khó chịu, năm đó người phạm sai lầm phải mẹ , mà chính là ba ?


      “Vì muốn bảo vệ hình tượng của ba , nên mẹ tình nguyện lựa chọn chấp nhận nỗi hận của . Em cũng là người làm mẹ, khi Tiểu Lạc ghét em, trái tim của em cũng muốn nổ tung, nên sao có thể mẹ hiểu tình chứ? Nếu phải mẹ rất , ba , mẹ có cần phải tự tra tấn mình như vậy ?”


      Quang Hy xúc động, giờ phút này, hối hận rất nhiều, vì mình từng hận mẹ, vì rào cản tình cảm giữa hai mẹ con trong nhiều năm qua mà cảm thấy tiếc nuối.


      “Sao em biết những chuyện này?”


      ngóng nhìn vợ, cảm thấy kỳ quái vì sao lại có thể nhìn thấu bí mật mà thể nhìn thấy?


      nửa là vì mẹ cho em biết, nửa là do em suy đoán.”


      “Vì sao mẹ lại cho em biết?”


      im lặng , tránh né ánh mắt của , quan sát vẻ mặt u buồn của rồi nhìn ra manh mối, ánh sáng chợt lóe lên trong đầu.


      “Năm đó, phải mẹ khuyên em rời bỏ chứ?”


      Năm đó, quả mẹ khuyên rời bỏ , chỉ là cũng xuất phát từ ý nguyện của mình, nên mới quyết định chấp nhận.


      Cho nên oán trách bà, chỉ cần rời khỏi Quang Hy, có thể làm trở về quỹ đạo cuộc sống của mình, được hạnh phúc, còn thế nào cũng sao cả. Nhưng nghĩ tới, dưới sợi dây của nhân duyên, lại xuất trong cuộc sống của , trải qua mọi chuyện, rồi hai người lại có thể dây dưa như vậy.


      Bây giờ, hai người bị vây hãm trong cuộc hôn nhân tương lai, cả hai đều có cảm giác thở nổi.


      sai sao? Năm đó có lẽ nên tự quyết định làm chuyện mình tự cho là đúng, nghĩ tới tình nguyện buông tay Hà Dĩ Thiến, mà kiên trì trừng phạt ...


      Mộ Tranh thở dài yếu ớt, cuộc hôn nhân này đến tột cùng phát triển theo hướng nào đây? Là hạnh phúc hay đau khổ? cảm thấy rất băn khoăn, biết nên làm thế nào mới phải.


      Tiếng chuông di động vang lên làm bừng tỉnh mọi suy nghĩ rối loạn trong , tiếp nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng lo lắng.


      “Mộ Tranh, là Mộ Tranh sao?”


      “Dì Hoa?” kinh ngạc, mẹ Thác Dã có chuyện gì mà đột nhiên gọi điện cho :


      “Sao vậy ạ? phải... Thác Dã xảy ra chuyện gì chứ?”


      Nghe qua giọng của dì Hoa, dường như bà rất suy sụp:


      “Mộ Tranh, cháu nhất định phải nghĩ cách cứu Thác Dã nhà dì! Nó, nó... xong rồi, xong đời rồi...”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP)

      “Chuyện gì xong rồi? Dì Hoa, dì đừng vội, từ từ kể lại mọi chuyện cho cháu nghe.”


      “Đều do thằng con trai bất hiếu của trưởng thôn! Dì sớm nới với Thác Dã đừng động vào thằng nhóc ấy, vậy mà nó nhất quyết vì nó với Bân Tử từ lớn lên với nhau nên thể quan tâm, cuối cùng lại bị hại thảm!”


      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ạ?”Mộ Tranh càng nghe càng hiểu, cũng bắt đầu hoảng theo:


      “Dì Hoa mau , Thác Dã bị làm sao rồi?”


      “Nó bị cảnh sát bắt rồi!”Dì Hoa nghẹn ngào:


      “Bọn họ nghi ngờ nó có liên quan đến vụ giết người...”


      “Giết người!?”Mộ Tranh khiếp sợ.


      “Đều do Bân Tử hại! Nó ra ngoài chọc giận đại ca xã hội đen khiến đối phương phái người đuổi giết nó, Thác Dã vì cứu nó mà...”


      xuống tay giết người sao?”


      Chuyện ngốc như vậy, tại sao có thể xảy ra chứ?


      “Người phải do nó giết! Thác Dã do người kia đứng vững nên tự mình ngã xuống... Nhưng dù Thác Dã nhà dì gì, thì cảnh sát cũng chịu tin nó, họ kiên quyết muốn vu oan nó giết người. Hu hu hu ─”Dì Hoa gào khóc.


      “Dì Hoa, dì đừng khóc, nếu người phải do Thác Dã giết, chắc chắn có cách giải quyết, dì đừng khóc nữa.”Mộ Tranh luôn mồm khuyên dì Hoa, nhưng chính cũng chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.


      “Mộ Tranh, cháu có thể nhờ chồng cháu giúp đỡ ?”Dì Hoa khẩn cầu:


      “Cậu ấy là luật sư nổi tiếng, nhất định có cách giúp Thác Dã rửa sạch tội oan! Được ? Hãy nhờ chồng cháu cứu nó, cứu con dì với!”


      Muốn Quang Hy giúp đỡ? Nhưng...


      Mộ Tranh chau mày, nhớ tới quan hệ vợ chồng tương kính như “băng”, dám chắc có đồng ý nữa.


      “Dì cầu xin cháu!”Dì Hoa hiểu lầm chần chờ của , nên tích cực cầu xin:


      “Dì biết trước kia dì đối xử tốt với cháu, ba lần bốn lượt muốn nhằm vào cháu, nhưng dì... dì có ác ý! Dì cũng thương Thác Dã, còn nữa, dì cũng rất Tiểu Lạc, cũng thường tặng đồ chơi cho nó, cháu cũng biết chuyện này, đúng ?”


      “Cháu biết, dì Hoa, mọi chuyện cháu đều biết cả.”Mộ Tranh dịu dàng an ủi bà:


      “Dì yên tâm, cháu nhờ Quang Hy giúp, nhất định nghĩ cách cứu Thác Dã ra, dì đừng khóc, trước tiên phải tỉnh táo lại.”


      “Được, tốt quá.”Dì Hoa nức nở cảm kích:


      “Vậy cảm ơn cháu, Mộ Tranh, dì chờ tin tốt của cháu.”





      Sáu năm trước, cuối cùng xảy ra chuyện gì?


      Mộ Tranh quyết định rời khỏi , bởi vì muốn cùng chung hoạn nạn với ? Hay có những nguyên nhân khác thể ra?


      Chuyện ấy có liên quan đến mẹ của sao?


      Đêm khuya, Quang Hy ở lại công ty tăng ca, sửa sang lại tài liệu lên tòa ngày mai, trong lòng lại yên, nhớ đến thái độ khó hiểu của vợ.


      cảm thấy, sáu năm trước, Mộ Tranh nhất định che giấu chuyện gì đó. cẩn thận nhớ lại mọi chuyện của sáu năm trước, dùng lý trí phân tích kế hoạch năm đó của .


      càng nghĩ lại càng cảm thấy đúng, vợ thể là loại phụ nữ ham hư vinh, nếu theo như lời , mệt mỏi, muốn tương lai của tốt hơn, thì vì sao khi đến thôn Hoa Điền vẫn mình nuôi nấng Tiểu Lạc trưởng thành?


      Cho dù người nhà Thác Dã ghét bỏ với đứa con mồ côi ba, cũng có thể tìm người đàn ông khác, chỉ cần tìm người đàn ông có điều kiện kinh tế tốt, có thể tháo bỏ những gánh nặng vai rồi, nhưng trốn tránh trách nhiệm của mình, mà kiên trì làm bà mẹ đơn thân nuôi con.


      Người phụ nữ như vậy sợ chịu khổ ư? Căn bản luôn phải chịu khổ rồi!


      Quang Hy nghĩ mà lòng khẽ nhói đau, nhớ tới sáu năm nay Mộ Tranh phải mình đơn độc nuôi Tiểu Lạc khôn lớn, làm liền nhịn được mà đau lòng vì .


      làm khó rồi...


      Có người gõ cửa, giật mình, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát người đứng ở cửa là người con nhung nhớ.


      Sắc mặt trắng bệch, khóe miệng nở nụ cười có chút miễn cưỡng, ánh mắt nhìn hàm chứa xin lỗi, dường như lo lắng cho rằng mình quấy rầy .


      “Sao em lại tới đây?”


      “Em tới gặp , trễ vậy mà còn chưa về nhà, nên...” thở sâu, giơ hộp cơm nóng trong tay lên:


      “Em tới đưa đồ ăn khuya cho .”


      “Ăn khuya?”


      Quang Hy vui vẻ, đứng dậy đón chào vợ, hành động này xem như muốn hòa giải với sao?


      đói bụng chưa? Ăn tối chưa?” có chút xác định nhìn .


      “Cũng ăn chút, nhưng chỉ ăn sandwich thôi.” cười:


      “Em mang món gì cho vậy?”


      “Cơm thịt bò.”


      Cơm thịt bò? ngẩn người.


      ... muốn ăn à?” quan sát biểu tình chần chừ của .


      phải muốn, mà món cơm thịt bò này đối với họ mà , hàm chứa rất nhiều hương vị phức tạp, ngọt và chua, hạnh phúc và đau khổ, có được và mất .


      “Em ngồi xuống .”


      Quang Hy kéo Mộ Tranh ngồi xuống ghế sô pha, mở hộp cơm giữ ấm, mùi thị bò vừa xông vào mũi, gợi lại ký ức của năm đó. múc thìa vào miệng, khẽ nhấm nuốt, cố gắng kìm nén xúc động.


      “Ăn ngon chứ?” giọng hỏi.


      Hốc mắt của ửng đỏ, lại ăn vài miếng nữa, mới gật gật đầu.


      Mộ Tranh nhìn ăn từng miếng từng miếng, trong lòng cũng kích động, cổ họng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, thiên ngôn vạn ngữ cũng thể hết.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP)

      Quang Hy ăn quá nhanh nên bị ho khan, vội vàng rót cho ly nước, khi uống xong, vỗ lưng giúp .


      nhìn , mỉm cười tự chế nhạo bản thân:“Rất xấu hổ, đúng ?”


      lắc đầu.


      “Chỉ vì hộp cơm này, rất ngon.” tán thưởng.


      thích là tốt rồi.” giọng đáp lại, mê man liếc nhìn .


      nhìn ra có chuyện muốn nên hỏi:“Em muốn chuyện gì .”


      “Em... rm muốn...”Mộ Tranh cắn môi, hai tay nắm chặt làn váy.


      “Em , sao.” nhàng cổ vũ, đoán rằng có lẽ muốn bộc bạch nguyên nhân năm đó rời bỏ .


      “Em muốn nhờ giúp việc, có thể... biện hộ giúp Thác Dã được ?”


      “Sao?”Quang Hy chấn động, chuyện này hoàn toàn phải chuyện muốn nghe.


      ấy bị lôi vào chuyện giết người!” vội vàng giải thích:


      “Nhưng ấy có giết người, là cảnh sát hiểu lầm, ấy bị oan!”


      trừng mắt nhìn , lâu sau, giọng khàn khàn của vang lên:


      “Nên đêm nay em vội vã mang cơm thịt bò đến cho là vì chuyện này?”


      ra phải muốn giải hòa với , mà vì Hoa Thác Dã! Sao có thể ngốc vậy chứ? Nghĩ đến tình cảm quyến luyến năm đó của , thì ra người thực quan tâm lại là Hoa Thác Dã, mà phải ...


      “Quang Hy, đồng ý ư?”Mộ Tranh hỏi cẩn thận.


      Quang Hy cười lạnh, đứng dậy đưa lưng về phía , nhìn bóng đêm ảm đạm ngoài cửa sổ:


      “Nếu đồng ý, có phải ngày nào đó em mang Tiểu Lạc thầm rời bỏ ?”


      “Em...”


      Mộ Tranh giật mình, biết tại sao, cảm thấy dường như trong lời của chồng có cảm giác đau buồn, làm cũng khỏi cảm thấy đau lòng.


      “Được, đồng ý với em.”


      quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm làm đoán ra:


      “Em yên tâm, nhất định đem người đàn ông em quay về.”


      Từ sau khi Quang Hy đồng ý giúp Thác Dã rửa sạch tội danh, quan hệ vợ chồng giữa hai người càng ngày càng trở nên căng thẳng, ngay cả Tiểu Lạc cũng cách nào làm thuốc giảng hòa, khi ở nhà, Quang Hy luôn đối mặt với Mộ Tranh bằng thái độ vô cùng lạnh lùng.


      Phương Đức Dung nhịn được, bà lén tìm con dâu chuyện:


      “Quang Hy phải vẫn còn giận con chuyện của sáu năm trước chứ? Hẳn mẹ nên cho nó biết năm đó ra là mẹ...”


      phải vậy ạ.” Mộ Tranh khéo léo từ chối ý tốt của mẹ chồng:


      “Đây là vấn đề của con và Quang Hy, chúng con tự mình giải quyết, hơn nữa Quang Hy giận con cũng phải vì chuyện của sáu năm trước ạ.”


      “Vậy rốt cuộc nó giận con chuyện gì? Con định giải quyết như thế nào đây?”


      Phương Đức Dung sốt ruột thay con trai và con dâu, nếu là trước đây bà bỏ mặc mọi chuyện, nhưng tại, bà hy vọng hai người con của bà hiểu nhau, cùng nắm tay về tương lai.


      “Tóm lại mẹ cần lo lắng, con nghĩ cách ạ.” Mộ Tranh an ủi bà, thể với bà rất tự tin, nhưng ra cảm thấy rất hoang mang lo sợ.


      Bởi vì Quang Hy nghĩ người là Thác Dã, đây là hiểu lầm lớn mà!


      Vấn đề là, nên cởi bỏ hiểu lầm này như thế nào đây? Quang Hy đối với luôn làm như thấy, khi ngẫu nhiên phải cùng trao đổi về việc biện hộ cho Thác Dã, luôn bày ra vẻ mặt giải quyết công việc, mỗi khi muốn thử tới gần bước, có thể cảm giác đóng cửa trái tim, rồi lui về sau bước.


      hận như vậy ư?


      Nhìn vì chuyện của Thác Dã mà phải thường xuyên làm việc đến nửa đêm, giấu được đôi mắt quầng thâm, làm rất đau lòng. chuẩn bị bữa khuya cho , nhưng miếng cũng động vào.


      biết nên làm như thế nào cho phải, càng để ý người, bạn càng sợ người ấy lạnh lùng với mình, bởi vì khi vết thương chồng chất trong tim, nó thể chịu nổi bất cứ tổn thương nào nữa.


      Vì thế, chỉ có thể đứng từ xa mà quan tâm , nhờ người giúp việc mang bữa khuya tới cho , khi tỉ mỉ hầm canh gà, cũng phải mượn tay Tiểu Lạc đưa canh cho ba nó uống.


      Giúp giặt áo sơ mi, giặt quần, đều chỉ có thể vụng trộm mà làm, dám cho biết. cần cảm động, chỉ hy vọng có thể chia sẻ vất vả với , khi thức đêm hăng hái chiến đấu, yên lặng ở đằng sau làm chỗ dựa vững chắc cho .


      Hai tuần sau, tìm được chứng cớ mấu chốt, rửa sạch được tội danh cho Thác Dã, Thác Dã rốt cuộc cũng được tự do, biết được tin tức qua điện thoại mà mừng như điên.


      “Cảm ơn , Quang Hy, em biết chỉ có mới có thể làm được, cảm ơn !” kích động lời cảm ơn.


      Ở đầu dây bên kia là Quang Hy mang vẻ mặt rất kỳ lạ, chỉ trầm mặc lát, rồi lạnh lùng mở miệng:


      “Tôi đồng ý chuyện của em, cũng làm tốt, kế tiếp em cũng nên báo đáp tôi.”


      “Báo đáp?” sửng sốt: “ muốn em làm gì?”


      “Tôi muốn em từ nay về sau... hãy rời khỏi thế giới của tôi.”


      “Cái gì!?” Vẻ mặt sợ hãi, như bị trúng đòn sấm sét nặng: “Ý của là...”


      “Chúng ta ly hôn thôi.”


      Ly hôn! muốn ly hôn với ?


      Đầu óc Mộ Tranh trống rỗng, như muốn ngất :


      “Vì sao? Quang Hy, vì chuyện gì mà ... muốn ly hôn?”


      “Đây phải là chuyện em muốn sao?” Giọng của lạnh như băng:


      “Em yên tâm, tôi lấy quyền giám hộ Tiểu Lạc mà ép buộc em, trải qua chuyện này, dì Hoa đối với em cũng cảm kích hơn nhiều, đến mức ngăn cản em vào nhà họ Hoa, em có thể danh chính ngôn thuận gả cho Hoa Thác Dã, chúc em hạnh phúc.”


      Chúc hạnh phúc? chúc hạnh phúc?

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP)

      Mộ Tranh tan nát cõi lòng, nước mắt từ từ chảy xuống, nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn tựa dọc theo bức tường, ngồi ập xuống mặt đất.





      Từ sau khi đưa ra cầu ly hôn, Quang Hy suốt ba ngày về nhà, chỉ phái người chuyển phát đưa đơn ly hôn có chữ ký của .


      ai biết đâu. Di động cũng tắt máy, cũng tới công ty làm việc, dường như biến mất trong cuộc sống của .


      Mộ Tranh nhận được đơn ly hôn, mặc dù tự nhủ mình phải kiên cường, nhưng vẫn chấp nhận được này, cuối cùng cũng ngã bệnh.


      Tiểu Lạc thấy mẹ nằm ốm mê man giường nhưng vẫn gọi tên ba làm bé lo lắng vô cùng, muốn nghĩ cách liên lạc với ba, nhưng gọi điện thoại có người nhấc máy, bé nhanh trí hành động, nghĩ cách đưa thông tin cho ba.


      Bé tìm thấy chiếc đồng hồ, lại biết nên dùng như nào, kiểm tra qua lại, lại cẩn thận làm đứt dây đồng hồ.


      xong rồi! phải bé làm hỏng máy gửi thông tin liên lạc rồi chứ?


      Bé gấp đến mức khóc to lên, tay nắm đồng hồ, ngồi trong sân nghẹn ngào gọi:


      “Ba ơi, ba ơi, ba có nghe thấy ? Tiểu Lạc gọi ba, ba nhanh trở về , mẹ bệnh rồi! Hu hu...”


      Cũng biết là máy liên lạc có tác dụng, hay là ông trời rủ lòng thương, mà Quang Hy trở về.


      “Ba ơi, ba ơi! Ba trở về rồi!” Tiểu Lạc vui vẻ nhào vào lòng ba:


      “Cái máy liên lạc này hữu dụng, mẹ gạt con mà.”


      “Tiểu Lạc.”


      Quang Hy mình lang thang ở ngoài ba ngày ba đêm, thể xác và tinh thần cũng mệt mỏi lắm rồi, vừa nhìn thấy con, trong lòng cũng xúc động:


      “Ba rất nhớ con.”


      “Con cũng rất nhớ ba! Vì sao ba nhiều ngày về nhà vậy?”


      Bởi vì sợ, sợ phải đối mặt với chia ly, sợ phải chịu nỗi đau khi mất đồng thời cả con trai và vợ.


      Quang Hy mím môi chua xót, xoa xoa đầu con trai:


      “Tiểu Lạc mấy ngày nay có khỏe ?”


      khỏe, chút cũng ạ.” Tiểu Lạc lắc lắc đầu, nước mắt lã chã rơi đầy mặt:


      “Mẹ bị bệnh rồi.”


      “Mộ Tranh bị bệnh?” Quang Hy kích động.


      “Mẹ bị sốt, người rất nóng.” Tiểu Lạc tố khổ.


      Tại sao có thể như vậy? Trong lòng Quang Hy nóng như lửa đốt, vội vàng chạy lên lầu, trở về phòng ngủ, quả nhiên vợ nằm mê man giường, khuôn mặt tái nhợt làm đành lòng.


      “Quang Hy, được... được bỏ em lại...” ở trong mộng thương tâm mê. Khóe mắt chứa nước mắt.


      “Mẹ luôn gọi tên ba, nhất định là vì mẹ rất muốn gặp ba.” Tiểu Lạc hốc mắt ửng hồng.


      sao? muốn gặp ? nghĩ đến lúc nhận được đơn ly hôn rất vui vẻ đến gặp mặt người của mình mới phải...


      Quang Hy ngẩn ngơ, đến trước giường vợ nằm, dường như cảm giác được về, nên bàng hoàng vươn tay tới, do dự cầm lấy tay .


      “Ba ơi, mẹ khỏe lại, đúng ạ?” Tiểu Lạc lo lắng hỏi.


      “Đương nhiên rồi.” Quang Hy dùng tay kia nắm bàn tay của con trai. “Ba cam đoan.”


      “Vậy là tốt rồi.”


      Tiểu Lạc yên tâm, bé làm nũng tiến sát vào lòng ba, lúc này mới nhớ đến cái đồng hồ đứt dây.


      “Con xin lỗi ba, Tiểu Lạc muốn nhận lỗi với ba.”


      “Nhận lỗi gì?”


      “Đây ạ.”


      Tiểu Lạc đáng thương mở lòng bàn tay ra, dây đồng hồ đứt thành hai phần:


      “Con xin lỗi ba, con làm hỏng máy thông tin ba tặng cho con rồi.”


      ra là vậy.” Quang Hy buồn cười:


      sao, hỏng rồi thôi, cùng lắm ba lại mua cho con cái khác.”


      được! Đây là món quà đầu tiên ba tặng cho con, thể mua lại được.” Tiểu Lạc ảo não.


      “Được rồi, được rồi. Để ba xem có thể sửa được nào.”


      Vì dỗ con nín khóc, Quang Hy đành phải nhận lấy đồng hồ, ngờ lại ngoài ý muốn phát ra cái thẻ nhớ được cất giấu cẩn thận trong đồng hồ:


      “Đây là cái gì?”


      lấy thẻ nhớ ra, đồng thời cũng tìm được bí mật cất giấu sáu năm nay…


      Khi Mộ Tranh tỉnh lại, bắt gặp hình ảnh ấm áp, người đàn ông nhất ôm đứa con thương nhất, cả hai dựa vào giường mà ngủ gật.


      Hai cha con đều hàm chứa nụ cười miệng, giống như rất hạnh phúc trong mơ.


      ngắm nhìn hai người, bỗng nhiên đôi mắt chua xót, ràng muốn khóc, nhưng nước mắt lại cứ chảy ra.


      Quang Hy hơi giật mình chút, từ trong mộng tỉnh lại, thấy cũng tỉnh, giơ tay đặt lên trán :


      “Trán em bớt nóng rồi.”


      cảm giác được ánh mắt ấm áp của , trong lòng chấn động.


      “Em đợi chút.”


      mỉm cười, bế Tiểu Lạc về phòng ngủ của bé, khi trở lại trước mặt Mộ Tranh, tay còn cầm tập tài liệu.


      Là đơn ly hôn!


      Mộ Tranh kinh hãi, toàn thân rét run: “ vẫn muốn kiên trì... ly hôn với em sao?”


      “Em muốn à?” đáp hỏi lại.


      mê man nhìn , trong lòng rối rắm, giãy dụa hồi lâu, rốt cuộc cũng thổ lộ tiếng lòng:


      “Đúng, em muốn, Quang Hy, em muốn... ly hôn với .”


      “Vì sao?”


      “Bởi vì người em ... là .” Hai tay Mộ Tranh gắt gao nắm chặt lấy chăn, cúi đầu giấu ánh mắt bi thương:


      “Cho dù hận em, dù muốn rời khỏi em, nhưng em vẫn muốn cho biết, người em ... là , vẫn... luôn là .” Trong phút chốc nghẹn ngào, giọng cứ đứt quãng:


      “Sáu năm trước… là lỗi của em, em cứ nghĩ việc mình làm là tốt cho , em hy vọng được hạnh phúc, mà ngờ tới mọi chuyện thành như vậy… em rất nhiều, là đấy! Xin lỗi , Quang Hy, rất xin lỗi, hận em nữa được ?”


      ngừng lời xin lỗi, nghe thấy rất thương tâm.


      “Đừng nữa.” dịu dàng chặn lời , ngồi xuống bên cạnh mép giường, rồi dùng ngón cái lau nước mắt nơi khóe mắt :


      “Em có biết mấy hôm nay đâu ?”


      đâu?”


      tới Đại học Thánh Đức, qua những nơi trước kia chúng ta từng bên nhau, còn tới cả thôn Hoa Điền, nhìn vườn hoa em vất vả chăm sóc.” hơi dừng lại, rồi dịu dàng nhìn . “Mộ Tranh, ra muốn em rời bỏ lần nữa.”


      Mộ Tranh giật mình: “Vậy tại sao...”


      “Bởi vì nghĩ em hề .” Quang Hy cười khổ, bộc bạch suy nghĩ của mình:


      “Em biết ? Đêm tân hôn của chúng ta, luôn đứng ngoài cửa phòng, vì đợi em ra ngoài tìm , nhưng em ra, nên rất giận, cảm thấy em để ý đến chút nào.”


      hy vọng để ý đến ? Mộ Tranh giật mình nhìn chồng, thấy chân thành trong mắt , từ từ, cảm nhận được tình ý trong đó, lúc này mới giật mình, đêm hôm đó, chắc chắn làm tổn thương người đàn ông này.


      “Nơi này của rất đau.” chỉ chỉ vào trái tim mình:


      “Cho nên những hôm sau đều về nhà rất khuya, rồi cố tình tỏ ra lạnh lùng với em.”

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (TIẾP)

      Mộ Tranh chua xót trong lòng: “Xin lỗi.”


      Vì sao luôn làm bị tổn thương?


      “Tính cách của như vậy đấy, chắc em cũng hiểu , càng để ý, lại càng giả vờ quan tâm.” tự chế nhạo:


      “Sáu năm trước cũng vậy.”


      Sáu năm trước? Mộ Tranh hoang mang trong nháy mắt.


      Quang Hy có chút lúng túng, đứng dậy đưa lưng về phía :


      “Sáu năm trước, sở dĩ từ chối em, phải vì Dĩ Thiến, mà vì biết mình bị ung thư não, nghe tỷ lệ phẫu thuật thành công cao, nên muốn làm em bị tổn thương.”


      Mộ Tranh kinh ngạc, cũng đứng dậy theo:


      “Nhưng mẹ vì Thánh Đức đường mới quyết định hẹn hò với Dĩ Thiến.”


      biết mẹ với em như vậy mà.” Quang Hy quay đầu lại, thở dài:


      “Kỳ khi đó chưa từng nghĩ hẹn hò với Dĩ Thiến, luôn coi người của cũng chỉ có mình em.”


      như vậy, là chính hiểu lầm , nghĩ là vì Thánh Đức đường, nên khó xử khi đứng giữa và Dĩ Thiến, nhưng ngờ nguyên nhân khiến buông tay , là vì ung thư não.


      “Lúc ấy cũng là vì muốn tốt cho , muốn khó xử, nên em mới rời khỏi , đúng ?” Quang Hy chua chát hỏi.


      Mộ Tranh ngơ ngẩn, trong đầu bỗng dưng xuất cơn sóng mạnh mẽ dâng trào, lấy tay che miệng, ngăn lại những giọt nước mắt xúc động.


      ra tự cho mình là đúng, nhưng lại làm bọn họ như bị thần xui quỷ khiến, ở thời điểm cần nhất, thì lại ở bên cạnh .


      “Thực xin lỗi, Quang Hy, em ... rất xin lỗi.”


      Nước mắt như những viên trân châu đột nhiên rơi xuống.


      Quang Hy dùng bàn tay lau những giọt nước mắt của :


      cũng sai, lúc ấy nên giấu em chuyện đó.”


      dịu dàng của càng khiến thêm đau khổ, vùi vào lòng khóc to.


      “Em vừa em , là chứ?” Khi tiếng khóc của dần, thì nâng mặt của lên, dùng giọng khàn khàn hỏi.


      “Vâng.” hề bướng bỉnh nữa, chỉ thản nhiên thừa nhận.


      cũng vậy.” thản nhiên mỉm cười, trong nụ cười cất giấu tình cảm chân thành:


      “Lúc khôi phục trí nhớ, cũng vẫn em.”


      ư?” khó có thể tin.


      ! Nên thời gian đó, em đã tra tấn khiến thảm hại, em lại còn tưởng rằng vì muốn trừng phạt em nên mới kết hôn với em, quả thực bị em làm cho tức chết mà.” thương véo véo chóp mũi của .


      nở nụ cười, trong nụ cười hàm chứa cả nước mắt:


      “Thực xin lỗi, là do em quá hẹp hòi rồi.”


      “Thay vì xin lỗi với … đồng ý với chuyện.”


      “Chuyện gì?”


      “Ngày mai hẹn hò với .”


      Cái gọi là hẹn hò của , việc đầu tiên là xe buýt.


      Mộ Tranh rất kinh ngạc, chần chờ chút mới lên xe, ngồi sóng vai với Quang Hy ở hàng ghế cuối:


      “Tại sao?”


      “Còn hỏi à?” cười nhìn : “Đây phải ước nguyện của em à?”


      “Dạ?” sửng sốt.


      lấy từ trong túi áo ra thẻ nhớ cũ, rồi nhiệt tình giơ tới trước mặt :


      “Hình như có đã vụng trộm dùng cách này để thổ lộ với .”


      “Ơ? phát ra rồi?”


      Mặt đỏ lên, vươn tay đoạt thẻ nhớ.


      cười để đoạt, rồi lấy di động ra:


      sao, đem những đoạn thu quan trọng sao chép hết vào đây rồi.”


      “A?”


      Mặt của càng đỏ hơn, biết có nên đoạt lại di động kia .


      “Xem ra người nào đó rất thích đây, thừa dịp lúc chú ý chụp rất nhiều ảnh nữa chứ.” Quang Hy ranh mãnh giơ cao điện thoại, chỉ vào ảnh chụp:


      “Em xem, ngay cả lúc ngủ cũng chụp, đoán ấy nhất định ngồi bên cạnh chảy nước miếng mà nhìn lâu.”


      bậy gì vậy?” hờn dỗi kháng nghị: “Em có chảy nước miếng đâu!”


      “Cho nên em thừa nhận mình lén nhìn ngủ rất lâu à?” trêu chọc.


      “Em...” biết gì nữa.


      “Cũng khó trách.” Quang Hy ra vẻ hất tóc:


      đẹp trai thế này, mị lực cũng dư đầy, phụ nữ mê mẩn cũng rất khó.”


      ...” tức giận đến cắn môi: “ biết xấu hổ.”


      “Dám biết xấu hổ? Có muốn đưa những thứ còn xấu hổ hơn ra để mọi người xe cùng nghe thử ?” trêu .


      tức giận, thể đoạt lại điện thoại.


      “Đưa cho em, mau đưa! được làm loạn, em cảnh cáo , được làm bậy.”


      cười ha ha, cùng ở cuối xe làm loạn trận, hai người còn náo loạn hơn trẻ con, làm các hành khách khác xe cũng tò mò liếc nhìn họ.


      Cuối cùng, Mộ Tranh mệt mỏi, thể lấy lại điện thoại nên đành phải nhận thua, nhắm mắt lại, muốn nhìn thấy nụ cười đắc thắng của chồng nữa.


      Đột nhiên, bên tai nghe được nhét vào tai , chuỗi thanh tinh tang vang lên.


      Là Canon In D, lồng ngực chấn động, nhận ra đó là tiếng đàn do đánh năm đó.


      Tiếp theo, là giọng ngượng ngùng của :


      “Em thích , Nhậm Quang Hy, rất thích rất thích .


      Em thích tùy hứng của , thích tính cách cao ngạo của , thích mạnh mẽ và tự tin của khi chơi Khúc côn cầu, thích dáng vẻ chăm chỉ của khi nghiên cứu pháp luật để biện hộ cho em, thích luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, ràng là tốt với em mà luôn tỏ thái độ xa cách em.


      Em còn thích khi ngủ, hề phòng bị giống như trẻ con vậy.


      Nếu cuộc đời là chuyến xe buýt, thì em hy vọng trạm cuối cùng của em dừng lại ở nơi của , đáng tiếc em thể ở đó với , có giấc mộng lớn, em đuổi kịp.


      Nhưng cũng sao cả, cho dù chỉ có thể cùng ngồi bên nhau lúc, em cũng tiếc nuối, bởi vì ở trạm này, em được nhìn thấy những phong cảnh tươi đẹp nhất của chuyến .


      Cảm ơn , Nhậm Quang Hy.


      Em , cho dù hạnh phúc của ở trạm dừng có em...”


      Đây là lời tỏ tình năm ấy của mà.


      Mộ Tranh vừa nghe, trong lòng có cảm giác vừa ngọt ngào lại ưu thương, đó chính là hương vị của tình say đắm thời thanh xuân.


      Đoạn ghi kết thúc, vài giây tiếp theo rất im lặng, nhưng sau đó, giọng khàn khàn dịu dàng vang lên ─


      “Lương Mộ Tranh, cũng em.


      kiên cường của em, lương thiện của em, vẻ mặt ngọt ngào của em khi em đánh đàn, cách em dạy bảo , dáng vẻ khi ấy của em rất mạnh mẽ, khi em mình thể luôn nhận bảo vệ của , vì em cũng muốn bảo vệ nữa.


      còn em, mỗi khi em hôn , em vẫn luôn xấu hổ thẹn thùng như vậy.


      Cảm ơn em, Lương Mộ Tranh.


      em, hạnh phúc của chính là trạm dừng có em...”




      Hoàn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :