1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trư Tiểu Muội - Mai Bối Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 8
      (1)

      Đây là lần đầu trong cuộc đời nàng bị bắt cóc.

      Đông Phương Nhạc Nhạc trợn đôi mắt to đen nhánh, hề chớp mắt nhìn tên cướp, nàng lại biết người này, tại sao lại muốn bắt nàng đây? ! Chẳng lẽ trong lúc vô tình nàng đắc tội , cũng tự biết?

      Nàng rất muốn hỏi cho , nhưng nàng bị điểm huyệt đạo, chỉ thân thể thể cử động, ngay cả lời cũng thể , thống khổ.

      Mà trong lòng Long Thiên Hành cũng do dự, khi đồng ý giúp người báo thù vạn vạn nghĩ tới người muốn giết lại là tiểu nương trẻ người non dạ như thế, làm cho nhất thời biết nên hạ thủ như thế nào mới phải.

      “Ngô. . . . . .” Đông Phương Nhạc Nhạc phát ra thanh ừ a a, thử lấy đưa tới chú ý của .

      Long Thiên Hành tay cầm đao, lại giống như nặng ngàn cân, “Ngươi muốn chuyện?”

      “Ừ!” Nàng gật đầu.

      “Chỉ cần ngươi kêu to, ta có thể giải á huyệt cho ngươi.” suy nghĩ rồi .

      Nàng lập tức gật đầu như bằm tỏi, “Ừ, ừ, ừ!”

      “Được, ngươi tốt nhất lời giữ lời.” Long Thiên Hành giải huyệt của nàng, để cho nàng có thể mở miệng chuyện.

      “Hô” Đông Phương Nhạc Nhạc phun hơi to, mới ngây thơ cười : “Cám ơn ngươi, thể chuyện rất khổ sở đó! Có thể xin hỏi chút, tại sao ngươi muốn bắt ta hay ?”

      lời ít mà ý nhiều trả lời: “Bởi vì, ta muốn giết ngươi, “

      “Tại sao?” Nàng chớp mắt, ngây thơ hỏi.

      Long Thiên Hành cắn răng cái, “ có lí do?”

      “Vậy ngươi tại sao giết nhanh lên?” Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêng đầu hỏi.

      “Ta. . . . . .” Nếu như làm được là tốt.

      mặt của nàng thấy nửa điểm sợ hãi, chẳng qua là đáng thương cầu khẩn, “Vậy ngươi có thể trước khi giết ta, để cho ta ăn chút gì hay ? Bụng của ta đói đó! Cho dù phải chết, ta cũng muốn làm quỷ chết đói.”

      Vậy rất đáng thương a!

      “Hả?” Long Thiên Hành nghẹn họng nhìn nàng trân trối, nếu đổi lại là nương bình thường khác sớm khóc ngừng, thậm chí dọa cho sợ đến mức hôn mê, mà nàng, chỉ sợ, lá gan vẫn còn rất lớn, lại dám cùng tên bắt cóc như điều kiện, xem ra nàng giống như hoàng hoa khuê nữ tầm thường khác rồi.

      Khuôn mặt nhắn của Đông Phương Nhạc Nhạc đau khổ, lã chã – chực khóc tự lẩm bẩm, “Sớm biết có thể như vậy, ta nên lấp đầy bụng chút rồi mới rời khỏi nhà, hu hu hu. . . . . . Ta đói đó!”

      “Ta chỉ có bánh bao.” Vừa nghe nàng khóc, Long Thiên Hành ngay lập tức đem cái bánh bao trắng nhét vào bên miệng của nàng.

      “Được rồi! Có còn hơn .” Nàng cắn ngụm lớn, liền nhìn cười ngừng, “Cám ơn.”

      Gương mặt tục tằng của trầm xuống, “ cần cám ơn ta, ta chính là người muốn giết ngươi.” Nàng rốt cuộc có hiểu tình hình nay hay ?

      “Ta biết ngươi phải là tự nguyện muốn giết ta , nếu , ta sớm chết rồi.” Đông Phương Nhạc Nhạc nhai bánh bao trong miệng, mặt đổi sắc ra vẻ rất hiểu chuyện.”Nhưng, ngươi phải hiểu ràng chuyện này! Nếu hôm nay ngươi giết chết ta rồi, kết quả rất thảm, ta muốn hại ngươi.”

      Long Thiên Hành nghe biết nên khóc hay cười, “Có ý gì?” Nàng sắp khó giữ được cái mạng này rồi, lại còn dám uy hiếp !

      “Bởi vì, nếu như ta quả chết rồi, cha nuôi ta nhất định báo thù, còn có Ngân ca ca, Hắc ca ca cùng Ngọc tỷ tỷ cũng đến đòi mạng của ngươi, quan trọng nhất là Uy Uy, nàng nhất định nghĩ tất cả các phương pháp độc ác nhất để hành hạ ngươi cho đến chết, dù ngươi trốn chân trời góc biển, bọn họ cũng tìm được ngươi, đến lúc đó ngươi chết so với ta còn thảm hơn!

      “Nể tình ngươi cho ta ăn bánh bao, ta khuyên ngươi suy nghĩ kĩ chút, đừng bảo là ta sao cho ngươi biết trước đó!” Tâm địa nàng rất tốt đó nha.

      nghe ra được trọng điểm, nhíu mày hỏi: ” Cha nuôi ngươi là ai?”

      đến cha nuôi, Đông Phương Nhạc Nhạc có thể có sức sống lại rồi.” Cha nuôi ta gọi là Đông Phương Duật, người ta cũng đều gọi ông ấy là Diêm Hoàng.”

      “Diêm Hoàng Đông Phương Duật? !” Huyết sắc mặt Long Thiên Hành hoàn toàn biến mất, “Ngươi là con nuôi của Diêm Hoàng, hai vị công chúa của Diêm cung?”

      giang hồ người người đều biết Diêm Hoàng thời niên thiếu có thu dưỡng đôi tỷ muội sanh đôi khó dây dưa, đem bọn họ xem như con ruột, hơn nữa bảo vệ rất cẩn thận.

      Đông Phương Nhạc Nhạc hưng phấn gật đầu, “ ra là ta cùng Uy Uy cũng rất nổi danh a!”

      “Sao lại thế được?” bị chấn động lớn thầm, “Tại sao nàng muốn ta giết chết ngươi chứ?” Nghiêm gia là người làm ăn quy củ, dù thế nào chăng nữa chắc chắn thể có liên quan gì đến Diêm cung! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nàng cau chặt mi tâm, “Ngươi cũng biết sao? Vậy chúng ta cùng hỏi người kia là được.” Sao lại phải ở chỗ này hao tổn tâm trí? Chỉ là uổng phí khí lực thôi.

      Mặt Long Thiên Hành lộ vẻ vẻ chần chờ, “Nhưng. . . . . .”

      “Dù sao công phu của ta thấp kém, cho dù muốn chạy cũng chạy được, nếu quả là lỗi của ta, ta nguyện ý hướng các ngươi xin lỗi, nhưng phải là thâm cừu đại hận gì, đến mức giết ta được! Ngươi có đúng hay ?”

      Chọc phải Diêm cung phải là việc , cũng muốn biết cho ngọn nguồn.

      “Đại ca, ca đừng buồn, chưa đến khúc cuối, ai thắng ai bại, vẫn còn rất khó .” Nàng tràn đầy tự tin cười .

      Ánh mắt Nghiêm Gia Lương đột nhiên sáng lên, “Đúng rồi! Ta quên mất, chuyện kia muội làm đến đâu rồi? Nha đầu mập đâu?”

      “Ha ha! chừng vào lúc này lên Tây Thiên rồi!” Nàng cười duyên.

      cuồng tiếu ba tiếng, “Tên họ Long ngu ngốc đó ngay cả giết người cũng chịu giúp ngươi làm, đúng là đủ si tình.”

      “Dù thế nào nữa là người giang hồ hai tay của sớm dính vào máu tanh, giết hay giết hai người đâu có gì khác biệt? Huống chi ta hề buộc , hết thảy đều là tự nguyện.”

      nóc nhà Long Thiên Hành xoay mình trắng xanh cả mặt, căm thù đến tận xương tuỷ, trừng mắt mỹ nhân lòng dạ rắn rết phía dưới vì nàng, có thể là móc tim móc phổi , bởi vì nàng giống như nô tài mặc cho nàng sai khiến, kết quả lấy được lại là kết quả thể tin được như thế .

      Đông Phương Nhạc Nhạc mặt đồng tình nhìn , đem tay bé đặt tại vai của , bày tỏ an ủi.

      Huynh muội Nghiêm gia vẫn biết, nên vẫn cứ tiếp tục

      “Sau khi hoàn thành, muội định xử lí tên ngu ngốc đó ra sao?” Nghiêm Gia Lương cười tà hỏi.
      pé nhỏ kute thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (2)

      Đồng tử mắt của nàng xẹt qua tia sáng lạnh, “Chờ ta gả cho Bát Vương gia, có thể làm khó dễ được ta sao? Nếu dám xông vào Vương Phủ, nhất định bị loạn tiễn bắn chết, như vậy cũng tốt, tránh cho ta thêm phiền toái.”

      “Ha ha ha. . . . . . Thiên hạ độc nhất là lòng dạ nữ nhân, lời này chút cũng hề sai đó.”

      “Được rồi, đại ca, Long Thiên Hành chừng cũng sắp trở lại rồi, ta còn phải ứng phó nữa, ca mau ra ngoài .”

      Long Thiên Hành nghe nổi nữa, trái tim nóng bỏng cũng nguội lạnh hẳn.

      Uổng cho ”Cửu chỉ Thần Long” tung hoành võ lâm hơn mười năm, lại bị nữ nhân tay trói gà chặt đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, đáng buồn lại rất nực cười.

      “Ngươi cần phải thương tâm như thế, đây cũng phải là lỗi của ngươi.” Đông Phương Nhạc Nhạc sờ sờ đầu của , trong lòng cũng rất khổ sở thay .”Sau này cần để ý đến nàng ấy nữa là được rồi!”

      đưa mắt nhìn xuống nương giả tạo kia, còn tình , trong lòng chỉ còn lại hận sâu.

      “Ngươi trở về ! Chuyện của ta và nàng, ta tự mình giải quyết.” lạnh lùng .

      Đông Phương Nhạc Nhạc gật đầu cái, “Ta đây, ngươi phải bảo trọng, gặp lại!”

      Liên tục mấy cái lên xuống, nàng liền nhảy ra khỏi đại trạch của Nghiêm gia, tiếp theo nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Nghiêm Phượng Kiều. . . . . .

      “Đại ca, ta phải sai chứ? Ta biết ngay nữ nhân kia có vấn đề.”

      Nghe xong câu chuyện mà Đông Phương Nhạc Nhạc kể lại, Triển Mộ Bạch lòng đầy căm phẫn rống giận

      “Ta hối hận lúc ấy có xé nát mồm của ta, chỉ cần tội danh xúi giục giết người thôi, cũng đủ để nàng ta ngồi mấy năm tù rồi.”

      Khách quan với phẫn nộ của , Triển Mộ Thanh có thể có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, thận trọng :

      “Cho dù muốn kiện, cũng phải là chuyện dễ dàng, thế lực Nghiêm gia ở trấn này cũng , huống chi nha môn quan phủ đều có người của bọn họ, hậu thuẫn của bọn họ cứng hơn so với chúng ta, song phương nếu thực đối mặt gay cấn , sợ rằng rất khó ổn định.”

      Triển Mộ Bạch giận đỏ cặp mắt, vỗ án quát khẽ, “Chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như thế sao? Hôm nay may là heo tiểu muội có sao, nếu nàng bị giết rồi, ta tự tay làm thịt nữ nhân ác độc đó thể, uy! Heo tiểu muội, chúng ta ở chỗ này chuyện đứng đắn, ngươi đừng chỉ lo ăn có được ?”

      “Người ta nghe mà!” Đông Phương Nhạc Nhạc đem mặt từ cái mâm nâng lên, xong, vội vàng thêm viên sủi cảo tròn tròn vào trong miệng, “Ngươi, ngươi tiếp . . . . . .”

      “Hừ! Lát nữa về ta tính sổ với nàng.” bén nhọn liếc nàng cái, mới lại : “Ta luôn luôn thấy nữ nhân Nghiêm Phượng Kiều kia vừa mắt! Bề ngoài như đại gia khuê tú, trong xương lại lẳng lơ, vốn định chỉ cần nước giếng phạm nước sông, mọi người bình an vô được rồi, nghĩ tới nàng lại dám chọc giận đến ta, cho nàng ta biết tay là được mà.”

      Đông Phương Nhạc Nhạc lúc này vô cùng nịnh nót vỗ tay trầm trồ khen ngợi.”Chửi giỏi lắm!”

      “Ăn thức ăn của nàng !” Triển Mộ Bạch cơn giận chưa tiêu liếc nàng cái.

      Điều này cũng đúng, cái kia cũng đúng, người này đúng là khó phục vụ mà! Nàng bĩu cái miệng nhắn nghĩ thầm.

      Triển Mộ Thanh trầm ngâm chốc lát, phân tích : “Vấn đề là, tại sao nàng ấy lại phải làm như thế? Nhạc Nhạc cùng nàng ta thù oán, tại sao muốn tìm nàng?”

      “Có phải bởi vì dáng dấp ta đáng hay ?” Đông Phương Nhạc Nhạc cười mị mị hỏi.

      Triển Mộ Bạch ngửa đầu cười to hai tiếng, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất đời, cười lạnh : “ heo còn xinh xắn hơn nàng đó !”

      Nàng phồng đôi gò má hồng hồng lên, “Ngươi bậy, cha nuôi ta dễ thương hơn heo nhiều.”

      “Được so sánh với heo vinh quang lắm sao? Ta thấy nàng hí hửng quá đấy.” nhịn được cười nhạo nàng.

      Đông Phương Nhạc Nhạc nổi giận , đem chiếc đũa khẽ ném cả giận : “Triển Mộ Bạch, ngươi đối với ta càng ngày càng tệ, cũng thương ta, ta muốn ngươi làm tướng công của ta nữa !”

      “Ngươi cái gì?” Lúc này giận trắng xanh cả mặt, trầm giọng hỏi.

      thể đối quá tốt với heo tiểu muội này, chịu chấp nhận cưới nàng làm vợ, nàng lại còn lấy ? Hừ!

      đời này có chuyện tiện nghi như thế đâu.

      “Ta muốn tặng ngươi cho người khác, tìm thêm phiếu cơm dài hạn khác.” Nàng tức giận .

      Triển Mộ Bạch cố đè nén tức giận phát tác, lạnh lùng hạ lệnh trục khách.”Đại ca, tại ta cùng heo tiểu muội có chút chuyện riêng cần , mời về trước.”

      “Vậy ta ra ngoài trước.” Triển Mộ Thanh thức thời mau.

      Đông Phương Nhạc Nhạc thấy có gì đó đúng, cũng muốn chạy theo.”Triển đại ca, ta chung với huynh.”

      “Hửm?” Triển Mộ Bạch kéo dài cuối, quả nhiên thành công đem Đông Phương Nhạc Nhạc đính tại chỗ bất động.”Nợ của chúng ta vẫn chưa tính xong, nàng lại muốn đâu thế?”

      Nàng nuốt nước miếng cái, ràng giả bộ ngu, “Nợ…, nợ gì nhỉ?”

      mặt Triển Mộ Bạch tràn ngập tức giận, hung ác lớn tiếng,

      phải nàng hứa bao giờ nhận lời mời của người khác nữa, tại sao nuốt lời? Nàng đem cảnh cáo của ta vào tai này ra tai kia sao?”

      “Người ta nào có?” Đông Phương Nhạc Nhạc cúi đầu xoắn lấy ngón tay, oan uổng chu môi.

      “Còn dám có?” trán gân xanh nổi lên dữ dội.

      “A!” Nhìn biến sắc mặt, nàng ngoan ngoãn im lặng, cúi đầu, giả trang ra một bộ dạng vợ bé .

      Mặt cười như cười, “Nàng biết rồi mà còn cố phạm phải, như vậy. . . . . . Vậy phạt nàng tháng được ăn món ăn ta làm, buổi tối cũng có bữa đêm để ăn!”
      pé nhỏ kute thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (3)

      Đông Phương Nhạc Nhạc thất thanh kêu to: “Sao ạ?”

      tại biết lợi hại của ta rồi chứ? Xem nàng sau này còn dám làm trái với ý của ta nữa hay .” Hừ…! cuối cùng cũng tìm được biện pháp sửa trị nàng rồi.

      Nàng nước mắt ròng ròng cầu khẩn, “Đừng á! Hình phạt này quá nặng, đổi cái khác có được hay ?”

      đổi!” Triển Mộ Bạch hai tay ôm ngực, lành lạnh .

      “Vậy ta cầu xin ngươi?” Nàng giãy giụa trước khi bị hành hình.

      Triển Mộ Bạch ngạo nghễ liếc nhìn khuôn mặt đau khổ của nàng, quay mặt : “Cầu xin cũng được.”

      “Vậy. . . . . . Ta để cho ngươi hôn nhé ?” Đông Phương Nhạc Nhạc cười lấy lòng hỏi.

      Mặt bối rối, thấp giọng khiển trách, “Ta mới cần.”

      “Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây? !” Nàng cũng giận.

      “Ngươi thành tâm thành ý hỏi, được rồi! Vậy ta liền lòng từ bi cho ngươi biết, thứ nhất, sau này được quan tâm đến tướng công là ta nữa.”

      Đông Phương Nhạc Nhạc quái dị liếc cái, chu miệng : “ sao!” Nhưng trong lòng vẫn lầu bầu, người này là kỳ quái, vừa mới bắt đầu chết cũng muốn làm tướng công của nàng , nhưng bây giờ lại bám lấy nàng buông, biến chuyển đúng là lớn.

      “Nghe khẩu khí của nàng giống như rất miễn cưỡng?” hồ nghi nhíu mày hỏi.

      Nàng lập tức đầu lắc giống như trống bỏi loại, “ có, có, chút cũng miễn cưỡng, đó!”

      “Hừ! Ta tạm thời tin tưởng ngươi. Thứ hai, sau này ta , cho cãi lại mệnh lệnh của ta, phải biết xuất giá tòng phu, sau này ta chính là ông trời của nàng, nàng muốn làm gì đều phải trải qua đồng ý của ta, ta được, nàng tuyệt đối cũng được làm.”

      “Cái gì?” Điều này sao cùng Uy Uy hoàn toàn ngược lại vậy?

      Triển Mộ Bạch trầm nhìn lấy nàng, “Nàng hoài nghi lời ta ?”

      Đông Phương Nhạc Nhạc to gan cải chính luận điểm sai lầm “Lấy phu là trời” của .

      “Uy Uy tướng công là phải nghe lời chúng ta , cho dù ta có cố tình gây , cũng phải dung túng cho chúng ta, sau đó tận hết khả năng cưng chìu chúng ta, mến chúng ta, đâu giống như ngươi thế chứ?”

      đối với nha đầu Uy Uy đó ấn tượng kém hơn rồi, nàng lại dám truyền thụ quan niệm hoang đường sai lầm cho heo tiểu muội!

      Nếu như phải là gặp phải , sợ rằng người nào dám cưới heo tiểu muội..

      “Ta mới đúng!” bác bỏ nàng thuyết pháp.

      Mi tâm của Đông Phương Nhạc Nhạc cau chặt lại, “Nhưng, Uy Uy Minh có …..”

      “Nàng tin tưởng nàng ấy hay là ta?” Triển Mộ Bạch đợi nàng xong lên tiếng hỏi, trong khẩu khí tràn đầy vị chua.

      Cái miệng nhắn của nàng hé rồi lại khép, khép rồi lại hé r, lâu mới : “Đương nhiên chính là ngươi rồi.” Uy Uy, xin lỗi, nàng là người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu.

      Khóe môi Triển Mộ Bạch cong lên, cả người cũng say mê chìm trong thắng lợi.

      “Nàng có thể hiểu là tốt rồi. Nếu hai điều kiện này nàng cũng có ý kiến, ta liền xem như nàng đồng ý, bất quá, lần sau nếu nàng còn lén ta ra ngoài, ta dùng hình phạt nặng hơn, tuyệt khoan hồng! Ngược lại, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên đối với nàng tốt, ta….”

      “Làm thêm bàn!” Đông Phương Nhạc Nhạc giải quyết hai bàn bánh sủi cảo, đem cái mâm trống rỗng đưa cho , trực tiếp cắt đứt tuyên ngôn vĩ đại của .

      Sắc mặt của càng trầm càng hắc, giống như khắc trước khi núi lửa bộc phát .

      “Heo, tiểu, muội!” Nhất thời tiếng sư tử hống hù dọa chim sẻ hoảng hốt bay ra ngoài.

      Qua mấy ngày sau, toàn bộ người của Triển Viên mới biết được tin tức chấn động.

      Nghiêm Phượng Kiều biết đắc tội với ai, mấy ngày trước ở trong nhà lại bị tên ác ôn nào đó rạch nát mặt! Mặc dù bảo vệ tánh mạng, nhưng cũng mất dung mạo mỹ lệ như thiên tiên. may, Bát Vương gia vừa được biết tin tức này, cấp bách phái người hồi hôn , Nghiêm Phượng Kiều tự giác đất dung thân treo cổ tự sát, mặc dù được cứu, nhưng nàng cả đêm bị Nghiêm lão bản đưa đến nhà thân thích ở tạm.

      Trừ chuyện này ra mấy vị thân hào bô lão của trấn , cũng chọn vào hôm nay tề tụ ở Triển Viên, và bí mật thương lượng cùng phu thê của Triển Sĩ Hòe hơn canh giờ sau mới rời , Triển Mộ Bạch chợt được mời tới tiền thính, trải qua song thân sau, sắc mặt của khỏi ngưng trọng.

      “Tiểu Tam, đây là quyết định của tất cả dân trong trấn, bọn họ vẫn rất tin tưởng vào tài nấu nướng của con, cho là chỉ có con mới có thể lấy được danh hiệu ngự trù, thế nhưng nếu như thế thể nghi ngờ đắc tội Nghiêm gia, cho nên, bọn họ quyết định cử hành cuộc so tài nấu nướng lần thứ nhất, để cho con cùng Nghiêm thiếu gia phân cao thấp, kẻ thắng liền có thể đại biểu bổn trấn vào cung tham gia thi đấu.” Triển Sĩ Hòe .

      Triển phu nhân khó nén vẻ sầu lo, rất thành khẩn: “Tiểu Tam, trải qua mấy ngày nay chứng minh, cho dù con có cách nào khôi phục lại dung mạo trước kia, nhưng, mọi người vẫn kính trọng con như trước, cũng dần dần tiếp nhận vẻ bề ngoài của con, con cũng nên để tâm vào chuyện vụn vặt, cứ chui rúc vào vỏ bọc của con nữa.”

      “Mẹ, con hiểu.” Triển Mộ Bạch chậm rãi thả lỏng hàng mày cau chặt ra, thử lấy tâm lý bình ổn thường nhật để xử lý chuyện này.”Nghiêm gia cũng đồng ý cử hành cuộc tranh tài này sao?”

      Triển Sĩ Hòe nghiêm túc gật đầu, “Bọn họ đồng ý, chỉ cần chúng ta cũng tán thành, liền có thể quyết định ngày giờ, còn có hạng mục so tài.”

      “Cha, mẹ, có thể cho con chút thời gian để suy nghĩ ?”

      “Dĩ nhiên có thể.” Triển Sĩ Hòe hề cưỡng bách , lập tức quyết định.

      Triển Mộ Bạch lòng chút, yên lặng ra khỏi sảnh.

      Mặc dù lòng tin của khôi phục ít, nhưng nấu nướng trước mắt của mọi người, vẫn chưa đủ tự tin.

      Huống chi, Nghiêm Gia Lương năm năm nay nhất định cần cù luyện tập hơn rất nhiều, chưa từng lười biếng, ngộ nhỡ thua ở tay Nghiêm Gia Lương, nên đối mặt người nhà như thế nào, còn có hương thân phụ lão đối với mình mong đợi rất nhiều?

      Ai, mới chẳng bao lâu, lại trở nên nhát gan như vậy rồi? tự giễu nghĩ thầm.

      Mặt tâm nặng nề Triển Mộ Bạch theo bản năng về hướng Bách Hiên, suy nghĩ của còn dừng lại ở giữa tham gia cùng tham gia.

      “Oa!” vật nặng bỗng nhiên từ sau đầu nhảy lên lưng của , thiếu chút nữa làm cho té sấp về phía trước.

      “Hì hì. . . . . . Có dọa ngươi giật mình hay ?” Đông Phương Nhạc Nhạc mặt chất đầy nụ cười, hai tay bám chặt lấy cổ của hỏi.
      pé nhỏ kute thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (4)

      khom lưng khẽ nguyền rủa, “Heo tiểu muội, nàng có biết ngươi rất nặng hay ? Eo của ta thiếu chút nữa bị nàng bẻ gảy, còn mau xuống?”

      Đông Phương Nhạc Nhạc nghe cũng tức giận, vẫn đơn giản chỉ cần bám tại người của hắn

      “Ta muốn ăn xôi ngọt thập cẩm.”

      “Xôi ngọt thập cẩm? !” Triển Mộ Bạch tự chủ nhấn cao điệu.

      “Còn có súp hoa quế hạt dẻ.” Nàng mãnh liệt nuốt nước miếng .

      thấp bào, “Nàng tham ăn mà!”

      “Chàng làm cho ta ăn, ta xuống.” Vì ăn, nàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

      Qua lâu, Triển Mộ Bạch chậm chạp hề nổi dóa, đột nhiên, thở dài cái, nhận ở trong mắt nàng chuyện gì quan trọng hơn so với ăn rồi, tướng công như xấu số a!

      “Nàng xuống, ta làm sao nấu những thứ kia cho nàng? Nàng cho rằng làm hai món ăn này rất dễ dàng sao?” Cơn giận của nhất thời nổi lên được.

      “Ta biết ngay chàng hiểu ta nhất mà.” Nàng rất nhanh từ lưng của trượt xuống, nịnh hót cười .

      “Đừng theo ta nữa, chẳng đáng !” hừ hừ hai cái, mủi chân chuyển cái, về phía phòng bếp.

      Đông Phương Nhạc Nhạc rất tự nhiên ôm cánh tay của , đuổi theo cước trình của .

      “Mới vừa rồi lão bá tìm chàng làm gì thế?”

      trầm ngâm, sâu kín : “Trấn muốn cử hành cuộc tranh tài nấu nướng, muốn chọn giữa ta cùng Nghiêm Gia Lương vào cung tham gia cuộc so tài tuyển chọn ngự trù năm năm lần.”

      “Chàng sợ thua vị Nghiêm thiếu gia kia, rất mất mặt phải ?” Nàng câu ra tâm của .

      Bước chân Triển Mộ Bạch ngừng lại chút, “Ta. . . . . .”

      “Chàng thất bại , có phúc tinh như ta ở lại bên cạnh chàng, chàng nhất định đánh thắng !” Đông Phương Nhạc Nhạc nở nụ cười dịu dàng cũng đuổi bóng ma trong lòng .

      động dung nhìn nàng, “Heo tiểu muội, “

      Đôi mắt to của Đông Phương Nhạc Nhạc lóe lên, nhìn chớp mắt

      “Có tương đối khẩn trương ?”

      “Ừ!” Thần sắc Triển Mộ Bạch trở nên mềm mại hẳn, khó kìm lòng nổi theo lấy bản năng ôm lấy thân mình xinh mềm mại của nàng, ở hành lang hôn lên đôi môi của nàng.

      Đợi bốn cánh đôi môi tách ra, nàng mê hoặc ngước đôi mắt mơ màng nhìn

      “Ách. . . . . . Chàng hôn ta?”

      phải nàng muốn cho ta hôn sao?” Triển Mộ Bạch bối rối đỏ mặt, cố ý lớn tiếng hỏi.

      Nàng vui vẻ : “Dĩ nhiên phải! tại chàng hôn ta liền thể trốn được nữa, lấy ta là được đâu.”

      “Ta cũng đâu cưới nàng chứ.” đương nhiên được làm được.

      Đông Phương Nhạc Nhạc ngượng ngùng mím môi cười tiếng, lộ ra phong thái bẽn lẽn hiếm có của nữ nhi

      “Vậy chờ cuộc tranh tài kết thúc, chàng phải theo ta trở về gặp ta cha nuôi đó!”

      “Chuyện này còn cần nàng sao, đến lúc đó, ta tự mình hướng cha nuôi nàng cầu hôn .” Triển Mộ Bạch cầm lấy đôi bàn tay mềm mại nho bé của nàng, hai người vai kề vai về hướng phòng bếp.

      “Vậy. . . . . . Sau này chàng cũng thương ta, cưng chìu ta, khi dễ ta?”

      xa , chỉ nghe thấy Triển Mộ Bạch chút nghĩ ngợi mà : “Dĩ nhiên !”

      “Vậy sau này ta muốn ăn cái gì, chàng cũng làm cho ta ăn có đúng ?” Gả cho vị thần bếp có rất nhiều chỗ tốt, sau này nàng cũng phải lo có thức ăn ngon để ăn nữa, nàng quá hạnh phúc!

      ai oán gật đầu : “Đúng , đúng,, đúng!”

      tốt quá!” Nàng phát ra hoan hô.

      chút cũng tốt! Triển Mộ tự đáy lòng thầm than thở , nàng rốt cuộc cho là tướng công, hay là đầu bếp dành riêng cho nàng?

      **********************

      quyết định ở sau nửa tháng cử hành tranh tài, lúc này cho dù chừa thủ đoạn nào, ta cũng phải thắng!” Nghiêm Gia Lương lớn tiếng quát.

      Vạn Phúc tất cung tất kính chờ ở bên, “Thiếu gia định làm gì?”

      “Chủ đề lần này là, hải sản. Có đúng ?” Dọc theo Giang Nam thuỷ sản rất nhiều, cho nên, cũng kinh ngạc.

      “Ta lại nghĩ ra biện pháp.”

      “Thiếu gia có diệu kế gì?” Vạn Phúc cười gian hỏi.

      Nghiêm Gia Lương tà khí cười : “Kê lỗ tai tới đây.”

      Hai chủ tớ thầm thầm trong chốc lát, xong, hai người đồng thời cất tiếng cười to.

      “Thiếu gia, chiêu này đúng là quá hay!” Vạn Phúc vỗ mông nịnh bợ.

      Khuôn mặt tuấn của có vẻ có chút u ám , “Có câu có tiền có thể ma sui khiến quỷ, Nghiêm gia ta có là bạc, cũng tin lật đổ được .”

      “Thiếu gia, vậy tiểu nhân lập tức làm.”

      “Nhất định phải làm xong cho ta, nếu , ngươi cũng cần trở lại!” lạnh lùng .

      Vạn Phúc mặt sợ hãi, “Tiểu nhân nhất định phụ lòng thiếu gia nhờ vả.”
      pé nhỏ kute thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 9
      (1)

      Ngày này, Triển Mộ Thanh cùng Hoàng Phủ Tuấn hai người tay trong tay trở lại Triển Viên, khoảng cách cuộc so tài , chỉ còn lại ngắn ngủn tới mười ngày.

      “Sao các con đều trở về hết rồi?” Triển Sĩ Hòe liếc thấy ánh mắt của bọn là lạ, tựa hồ xảy ra chuyện trọng đại gì, nếu , bọn họ tuyệt bỏ lại việc kinh doanh mà trở về đây.

      Từ trước đến giờ luôn bảo trì bình thản nhất, Triển Mộ Thanh cũng nóng lòng : “Cha, hài nhi mới vừa nhận được tin, Nghiêm gia dùng giá cao thu mua tất cả người đánh cá, mua tất cả hải sản bọn họ đánh bắt được trước trận đấu, mục đích đúng là để cho chúng ta cách nào tham gia thi đấu.”

      Ông nghe vậy mặt liền biến sắc, “Tin tức này chính xác ?”

      “Nhạc phụ, chuyện này vô cùng chính xác, tiểu té cũng nhận được tin, cho nên mới chạy về thông báo với mọi người.”

      Hoàng Phủ Tuấn vô cùng lo lắng .

      Triển Sĩ Hòe cau chặt lông mày xám trắng, “ nghĩ tới Nghiêm gia lại có thể làm ra chuyện ti tiện như thế, đây thực phá hư quy củ cùng ý nghĩa của cuộc so tài này.”

      “Chúng ta cùng Nghiêm gia luôn đối đầu phương diện làm ăn nhiều năm như thế, Nghiêm Gia Lương lại coi Tiểu Tam là đối thủ cạnh tranh duy nhất! Xem ra lần này bọn họ là cầu được thắng lợi, từ bất kỳ thủ đoạn nào.” Triển Mộ Thanh bóp cổ tay mà : “Nhưng lần này quá là hèn hạ rồi! Cha, ngài phải hướng Nghiêm gia lên kháng nghị mới đúng.”

      “Nhưng những người đánh cá hợp tác với chúng ta lâu như thế, luôn hỗ trợ lẫn nhau, sao lại?”

      Hoàng Phủ Tuấn thở dài : “ đời này có ai thấy số bạc lớn mà động tâm chứ? Huống chi bọn họ cũng muốn nuôi cả gia đình ấm no, sợ rằng rất khó kháng cự được hấp dẫn.”

      “Hôm nay thời gian cấp bách, chi bằng cứ khuyên mấy người đó chút.”

      “Cha, có ích lợi gì đâu.” Ngoài cửa vang lên thanh phẫn nộ.

      Ba đôi mắt hẹn mà cùng liếc về hướng Triển Mộ Lam mới vừa vào cửa .

      “Hài nhi qua rồi, bọn họ trừ phi Triển gia xuất ra được giá tiền cao hơn Nghiêm gia, nếu chỉ đành xin lỗi chúng ta.”

      Hoàng Phủ Tuấn tức giận cắn răng, “ là hết sức ghê tởm!”

      “Cha, tại nên làm sao đây?” Triển Mộ thanh rối loạn mảnh, “ chẳng lẽ muốn chúng ta cùng Nghiêm gia thông đồng làm bậy sao? Vậy vi phạm vào tác phong làm việc của Triển gia chúng ta.”

      sai, tranh tài chính là phải đường đường chính chính, tuyệt thể theo lỗi của Bàng Môn Tả Đạo, chúng ta phải ổn định mình trước, tuyệt đối thể luống cuống tay chân vào lúc này.” Triển Sĩ Hòe hít sâu hơi, trầm giọng : “Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có làm hết sức thôi lợi dụng các đường lối kinh doanh trước kia, đến các cửa hàng thủy sản, Còn nữa…, chuyện này nên để cho Tiểu Tam biết! Tránh nhiễu loạn tâm tư của nó. Mọi người chia nhau làm việc.”

      Khoảng cách tranh tài chỉ còn lại năm ngày.

      Giấy đúng là vẫn gói nổi lửa, cuối cùng Triển Mộ Bạch vẫn biết.

      “Cha, tại sao sớm cho con biết?” phải trách cứ người nhà cố ý giấu giếm, chẳng qua là tức giận Nghiêm gia lại vì muốn thắng được cuộc so tài này, lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu.

      Triển Sĩ Hòe áy náy thở dài : “Cha chẳng qua là muốn để cho con phân tâm, vốn tưởng rằng có thể thông qua quan hệ, tìm được người đánh cá chưa bị Nghiêm gia thu mua, vạn vạn nghĩ tới Nghiêm gia ngay cả thế lực quan phủ cũng vận dụng, căn bản có người dám giúp chúng ta.”

      “Tiểu Tam, con cũng đừng trách cha con, mấy ngày nay mọi người vì việc này đau đầu lắm rồi, đại ca, nhị ca con chạy hết chung quanh, chính là hi vọng có thể giúp con đánh thắng cuộc tranh tài này, chẳng qua là, chuyện biến thành như vậy, cũng phải là chúng ta có thể dự liệu được.” Triển phu nhân thở dài than ngắn.

      Triển Mộ Bạch nghe thế, khỏi sinh lòng áy náy, “ xin lỗi, cha, cha cũng muốn tốt cho con, con có trách cha, con chỉ là tức bọn họ.”

      “Cha hiểu, nhưng chúng ta thể nổi giận như thế, cha tin tưởng nhất định còn có biện pháp có thể suy nghĩ.”

      “Đúng, đúng!” An tĩnh nghe xong đối thoại của bọn họ, ngồi ở bên, cái đầu của Đông Phương Nhạc Nhạc tựa như gà mổ thóc, mãnh liệt gật ngừng.

      hậm hực tặng cho nàng cái liếc đầy xem thường, “Nàng gật đầu gì chứ?”

      Đông Phương Nhạc Nhạc chỉ chỉ vào mình! Kiêu ngạo : “Bởi vì ta có biện pháp!”

      “Ta thấy nàng là đói váng đầu rồi, , tự mình đến phòng bếp tìm gì ăn .” Triển Mộ Bạch hoàn toàn tin nàng, vẫy tay giống như đuổi ruồi, muốn nàng đừng ở chỗ này gây .

      Nàng tức giận phùng má lên trong lòng có loại cảm giác bị người khinh thường .

      “Người ta , sao chàng lại tin ta?” Hừ! Nàng muốn chứng minh cho thấy.

      Triển Mộ Bạch cười nhạo nàng, “Cái đầu dưa của nàng ngoài thức ăn ra, còn có thể chứa những gì?”

      “Hừ, chàng cứ nhìn người từ trong khe cửa, sao mắt chàng chẳng hẹp chứ!” Đông Phương Nhạc Nhạc chống eo trách mắng.

      cố ý từ xuống dưới xem kỹ thân thể phì nộn của nàng, khẽ bình luận trêu cợt”Ừ! Xem ra xác thực hẹp lắm.”

      Đông Phương Nhạc Nhạc bị làm phát bực rồi, nàng thèm quan tâm đến , trực tiếp tới trước mặt phu thê Triển Sĩ Hòe.

      “Lão bá, cháu có biện pháp ở trước trận đấu có thể lấy được thứ các người muốn.” Tổng đàn Diêm cung ở Giang Nam trông coi cả thủy vực, muốn hải sản gì có chứ, chỉ cần tìm Ngọc tỷ tỷ, nàng có đầy đủ nhân thủ, tuyệt đối có thể thuận lợi bắt được hải sản tươi mới nhất .

      “Có ?” Phu thê Triển Sĩ Hòe trăm miệng lời cả kinh kêu lên.

      Nàng vỗ ngực bảo đảm, “Giao cho cháu là được rồi, bây giờ cháu lên đường lập tức, nhất định về đúng ngày tranh tài, các người yên tâm chờ cháu nhé, cháu nha.”

      Triển Mộ Bạch đầu tiên là kinh ngạc, sau khắc liền đuổi theo.”Heo tiểu muội, nàng đừng đùa nữa!”

      “Ta mới hề đùa, ta giúp chàng đánh thắng tên tiểu nhân kia, cho chàng vào cung làm ngự trù.” Nàng lòng tin mười phần mà .

      Ngũ quan của khỏi nhu hòa xuống, “nàng có lòng như thế ta vô cùng cảm động, bất quá, nàng có thể tìm ai giúp tay? Tất cả nên tìm , có thể tìm, Đại ca cùng nhị ca đều tìm qua còn có biện pháp gì chứ? Nàng cũng đừng phí tâm.”

      Đông Phương Nhạc Nhạc liên tục nhấn mạnh, “Cho dù như thế sao, tại nhận thua còn quá sớm ta hứa với chàng nhanh chóng quay lại, đến lúc đó, chàng đừng quên chuẩn bị nguyên liệu khao thưởng ta đó! Uy! Đầu của chàng nên thấp chút.”

      “Làm cái gì?” Triển Mộ Bạch theo lời cúi thân thể, thình lình bị nàng ở miệng hôn chút.

      Đông Phương Nhạc Nhạc phát ra tiếng cười khanh khách, hướng giơ giơ đôi tay bé, “Hẹn gặp lại!”

      “Heo tiểu muội. . . . . .” Ngực của bởi vì nàng rời mà buồn buồn.

      Nàng phải nhanh chóng trở lại, ta chờ nàng!
      pé nhỏ kute thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :