1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trư Tiểu Muội - Mai Bối Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (3)

      Nàng bị khuôn mặt dử tợn của hù dọa, “Nô, nô tỳ. . . . . .”

      “Ngươi dám lắp bắp nữa thử xem!” gầm thét.

      Bích Ngọc thở hốc vì kinh ngạc, lại dám cà lăm nửa chữ.”Nô tỳ là Nhạc Nhạc nương cũng ăn những con cua có độc đó, nay mọi người tìm nương.”

      “Đáng chết!” Triển Mộ Bạch ném nàng xuống, hỏa tốc lao ra khỏi cửa.

      từng heo tiểu muội thích ăn như thế, ngày nào đó bị người độc chết, nhưng hôm nay tự đáy lòng lại hi vọng những lời vô tâm đó đừng bao giờ trở thành .

      Triển Mộ Bạch mới vọt ra khỏi Bách Hiên, quả nhiên nhìn thấy tất cả người làm trong phủ tất cả đều xuất động, trước trước sau sau tìm bóng dáng của Đông Phương Nhạc Nhạc .

      “Nhạc Nhạc nương, ở đâu?”

      “Nhạc Nhạc nương, mau ra đây a!”

      “Nhạc Nhạc nương”

      Tim của xoay mình trầm xuống dưới, giống như có tảng đá lớn đè ở lồng ngực của , làm hít thở thông.

      “Cha!” Triển Mộ Bạch toàn thân cứng ngắc tới trước mặt phụ thân, “Tìm được heo tiểu muội chưa?”

      chỉ huy người, Triển Sĩ Hòe mang bộ mặt sầu thảm : “Con bé có ở trong phòng, trong phủ từ xuống dưới toàn bộ tìm khắp rồi, vẫn tìm thấy nó.”

      Trong lòng Triển Mộ Bạch vẫn còn nuôi chút hy vọng, miễn cưỡng khẽ động khóe miệng cười : “Có lẽ. . . . . . Có lẽ nàng chạy ra phủ chơi, chừng tại ngồi ở chỗ nào đó ăn uống thoải mái rồi, chúng ta mau phái người ra ngoài tìm nàng.”

      “Cha cũng hi vọng như thế.” Ông nặng nề nhìn gương mặt cố gượng cười của con mình, “Tiểu Tam, Lưu quản trước khi lâm chung Nhạc Nhạc cũng ăn những con cua đó, ngộ nhỡ con bé. . . .”

      có ngộ nhỡ, nàng dễ dàng chết như vậy!” Triển Mộ Bạch giống như bị hàng ngàn cây gậy đánh vào ngực, huyết sắc mất hết, hốc mắt đỏ rực, hét to, “ phải cha cũng nàng ấy là nương rất có phúc tướng , nàng tuyệt đối dễ dàng bị người ta độc chết như vậy, , tuyệt đối !”

      Heo tiểu muội chết, !

      Vừa nghĩ tới heo tiểu muội có thể còn hơi thở nằm ở góc nào đó, toàn thân đen lại, thất khiếu chảy máu, tim của nhức buốt, nếu nàng có chuyện may, vậy nàng bao giờ nữa nửa đêm canh ba chạy tới cùng mè nheo đòi thức ăn nữa, cũng sống chết quấn quýt lấy , đòi làm tướng công của nàng, cả người giống như bị đào rỗng, chỉ còn lại vỏ bọc trống rỗng. . . . . .

      “Lão gia, khắp nơi đều tìm được Nhạc Nhạc nương!” Bọn người hầu nhất nhất hồi báo.

      “Nhạc Nhạc nương cũng ở phòng bếp.” Ngay cả địa phương nàng thích nhất cũng thấy bóng dáng của nàng.

      Triển Mộ Bạch đau đớn bước lùi về phía sau, khàn khàn quát: “Toàn bộ tất cả đều ra ngoài tìm cho ta, cho dù phải sới từng miếng đất của trấn này , cũng phải đem nàng tìm trở lại cho ta.”

      “Tiểu Tam, con phải tỉnh táo chút.” Triển Sĩ Hòe nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của , hiểu rằng đứa con dấu của ông từ trước đến nay luôn đặt mắt cao hơn cả đỉnh đầu, cũng bị động chân tình, chỉ trông mong Lão Thiên Gia phù hộ Nhạc Nhạc bình an vô .

      giận tái mặt, thần kinh toàn thân căng thẳng, lúc nào cũng có thể đứt đoạn.

      “Cha, con rất tỉnh táo, chỉ cần để cho con tìm được heo tiểu muội, con nhất định đánh cho mông nàng nở hoa luôn! !”

      “Ta làm gì sai, sao lại muốn đánh mông người ta chứ?”

      giọng trẻ con non nớt quen thuộc đột nhiên vang lên ở đỉnh đầu, làm mọi người giật mình.

      Mọi người theo bản năng nhìn lên, nhìn thấy người mà bọn họ tìm hơn nửa ngày nằm cây vươn vai.

      “Là Nhạc Nhạc nương!”

      “Nhạc Nhạc nương còn sống!” Tiếng kinh hô vang lên vang trời.

      Trái tim của Triển Mộ Bạch tình có thể từ hoảng sợ hốt hoảng đến mờ mịt hiểu, cuối cùng nhìn thấy nàng bình yên vô , có thể là lên lên xuống xuống, giống như lát rơi xuống địa ngục, nay lại bay bổng mây.

      “Ngươi ở đó làm gì vậy?” Hai tay nắm chặt thành quyền, còn bất chợt phát ra thanh rắc rắc nữa, hung tợn hỏi.

      Nhắc tới chuyện này, nàng có nhiều bực tức muốn phát !

      “Bởi vì trời nóng nực mà! Cho nên, ta muốn ngủ ở này tương đối mát mẻ, nhưng. . . . . . Người ta vốn ngủ ngon giấc, các ngươi ở dưới ồn ào la hét, hại người ta ngủ được gì hết đó.”

      “Xuống đây!” mặt chút thay đổi trách mắng.

      Đông Phương Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn xuống vẻ mặt chút lương thiện của , cho dù nàng có ngốc thế nào chăng nữa cũng có kinh nghiệm.

      “Hừ…! Ngươi muốn đánh mông ta, ta mới thèm xuống đó đâu !”

      “Xuống ngay!” Triển Mộ Bạch nhắc lại lần nữa, mặt vẫn chút thay đổi.

      Nàng mang vẻ mặt sợ sệt, “Nhất định phải xuống sao?”

      Mặt Triển Mộ Bạch lạnh lùng, khẩu khí lạnh lẽo : “Nếu như, ngươi muốn cả đời cũng ở đó, ta có thể thành toàn cho ngươi!”

      “Đừng mà! Ta xuống là được, xuống ngay. . . . . . Cha nuôi ta từng qua, nam nhân thể đánh nữ nhân cho nên, ngươi thể đánh mông ta đó! Nếu ngươi bị người khác chê cười.” Đông Phương Nhạc Nhạc nhảy xuống phía dưới, lông tóc hao tổn chút nào.

      Triển Mộ Bạch cười lạnh, “Còn nữa ?”

      “Còn nữa…, Uy Uy định cho biết, cái gì quân tử dùng tài hùng biện, tiểu nhân động thủ, nếu như ngươi đánh mông ta , chính là tiểu nhân, chính là đại bại hoại.” Chỉ cần là Uy Uy , nàng đều nhất nhất nhớ kĩ.

      “Còn nữa ?”

      Đông Phương Nhạc Nhạc vẫn còn biết chết sống nghiêm túc suy nghĩ chút, “Hết rồi, đổi cho ngươi đó.”

      Bất ngờ , nàng bị kéo vào trong lồng ngực rộng rãi ấm áp .

      “Triển. . . . . . Ách, Triển Mộ Bạch, ngươi ôm chặt quá, ta sắp thở nổi.”

      “Câm miệng!” thô lỗ mắng.
      pé nhỏ kute thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 7

      Edit: Quảng Hằng
      (1)


      Trước hoa dưới trăng, chứa tình nồng đậm, nam tử khẽ ôm lấy giai nhân, trong lòng tràn đầy nhu tình vô hạn.

      “Nàng định lúc nào mới chịu theo ta?”

      Ngoại hiệu”Cửu chỉ Thần Long” Long Thiên Hành bởi vì từ chỉ có chín ngón tay, trong giang hồ mới tặng cho danh hào này , mặt khó nén chân tình vô cùng lo lắng, chính là hi vọng có thể mau sớm hỏi ra đáp án xác thực.

      Gương mặt hoa xinh đẹp mỉm cười , “Lòng của ta sớm là của chàng, chàng còn lo lắng gì thế?”

      “Nhưng cha nàng muốn đem nàng gả cho Bát Vương gia làm thiếp, ta sợ. . . . . .”

      Nàng kiều mỵ cười, “Sợ cái gì? Sợ ta ái mộ hư vinh, muốn cùng chàng chịu khổ hay sao?”

      Long Thiên Hành chấn động, vội vàng biện luận: “! Ta dĩ nhiên tin tưởng nàng, nàng tuyệt đối phải là loại nữ nhân ái mộ hư vinh đó, nhưng ta chẳng qua chỉ là người giang hồ bình thường, sao có thể tranh nổi cùng Bát Vương gia quyền khuynh thiên hạ được? Ngộ nhỡ cha nàng muốn gả nàng , ta. . . . . .”

      ngón tay trắng như tuyết che ở miệng , chận lại những lời tiếp theo.

      “Nếu như đến lúc đó, ta bất chấp tất cả bỏ trốn cùng chàng , nhưng tại ta còn khuyên cha thu hồi mệnh lệnh ban ra, chàng phải cho ta chút thời gian.”

      ôm nàng vào lòng, “Nàng nguyện ý theo ta cùng nhau chịu khổ?”

      “Từ ta lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta biết ngay ta là của chàng rồi, dù cuộc sống khổ thế nào chăng nữa, chỉ cần ta có thể ở lại bên cạnh chàng là đủ rồi.” Thân thể thơm tho mềm mại làm như vô tình dụi vào trong ngực mè nheo, dấy lên ngọn lửa nóng bỏng.

      Hơi thở của Long Thiên Hành hỗn loạn, “Đừng như vậy, ta khống chế được bản thân. . . . . .”

      phải chàng rất muốn thiếp sao?” Thanh ngọt ngào mềm mại đáng giống như tơ tằm ngàn năm – quấn quanh trong tim .

      “Ta muốn, vô cùng muốn! Nhưng. . . . . . Ta trước khi bái đường lại vấy bẩn nàng, ta có thể nhịn.”

      Nàng cảm kích ôm lấy vòng eo hổ cường tráng có lực của .

      “Thiên Hành, chàng đối với ta tốt!”

      “Ta xem nàng là thê tử của ta, bảo vệ nàng cũng là chuyện mà ta phải làm.” Long Thiên Hành hôn lên sợi tóc thân nương trong lòng, ngửi mùi thơm người nàng, gần như thể ngừng lại được, thể làm gì khác hơn là tìm chuyện để làm mình phân tâm.”Lần trước nàng muốn độc dược”Mãn Giang Hồng”, rốt cuộc người mà nàng muốn đối phó là ai vậy?”

      Thân thể mềm mại thơm tho cứng lại, “Đương nhiên là đối phó cừu nhân, Lục Nghi lâu có cục diện như hôm nay, cùng nhờ cha cùng đại ca khổ cực có được, hôm nay cừu gia ngóc đầu trở lại, nếu chúng ta ra tay hung ác chút, sớm muộn cũng bị đối phương đánh bại, ta thể trơ mắt nhìn loại chuyện đó phát sinh! Thiên Hành, chàng có cảm thấy lòng dạ ta quá độc ác ?”

      “Dĩ nhiên , có cừu oán phải trả, là phép tắc đổi của người giang hồ, nếu đối phương có thể bất lợi đối với chúng ta, nên nghĩ biện pháp ứng phó, sao có thể trách nàng được? Chẳng qua là, nàng có thể cho ta biết, để cho ta tới giúp nàng mà!”

      Nàng nhu tình ngàn vạn tỏ tình, “Ta chính là hy vọng chàng tham gia trong đó, chỉ cần ở sau lưng yên lặng ủng hộ ta là đủ rồi.”

      Long Thiên Hành bị người dụ dỗ say đắm đến mờ mịt, vội vã nhận lời: ” Dĩ nhiên ta ủng hộ nàng, chỉ là nếu có cần ta giúp tay, nàng cần phải cho ta biết, dù lên núi xuống biển, ta đều giúp nàng làm được .”

      “Thiên Hành, có câu này của chàng là đủ rồi.” Đôi môi diễm lệ chạm khẽ lên miệng của .

      khẽ gầm tiếng, thận trọng ngậm lấy cánh môi mềm mại tinh tế kia, tận tình thưởng thức, nhưng e sợ làm nàng bị thương. Đối với , đây là ân sủng biết bao nhiêu a! Đại Mỹ Nhân xinh đẹp tỳ vết như vậy, lại có thể biết coi trọng người thô lỗ như , Long Thiên Hành ước gì đem nàng nâng niu thương trong lòng bàn tay.

      Tiếng rên rỉ mềm mại ngâm nga từ đôi môi bật ra, “Thiên Hành. . . . . . Ôi. . . . . .”

      Long Thiên Hành theo bản năng đem bàn tay to lớn lòn vào bên trong vạt áo, ôm lấy bên ngực sữa đầy đặn, đem điểm hồng môi bầu ngực sữa vừa cứng lại vừa nhạy cảm kia chà xát.

      “Ôi. . . . . . Ngô. . . . . .” Ngượng ngùng ngâm nga đột nhiên chuyển thành dâm đãng rên rỉ.

      Dục hỏa của dưới tiếng rên rỉ cỗ vũ của nàng, tiến thêm thước, hé miệng ra ngậm lấy bên bầu ngực sữa trắng ngần, bừa bãi đùa giỡn mút vào, đôi tay thô tiến lần xuống dưới.

      “Đừng! Thiên Hành, đừng mà. . . . . .” Tiếng rên rỉ đuối phát ra từ miệng nàng.

      Như bị tạt chậu nước lạnh, trong cơn tình dục nhất thời tỉnh táo lại, cái mặt đen của đỏ lên

      “Đúng , đúng, thể được, ta đáng chết, dám mạo phạm đến nàng.”

      “Đừng tự trách mình! Ta cũng có lỗi.” kiều hổn hển ngã vào trong ngực .

      Hơi thở của vẫn dồn dập yên, “Ta hi vọng chúng ta thành thân rồi.”

      nhanh thôi, chờ chuyện cừu gia giải quyết xong, ta cầu xin cha thành toàn cho chúng ta, chàng cho ta thêm chút thời gian xử lý xong.”

      Long Thiên Hành trong trấn an tràn đầy nhu tình của nàng, tâm tình cũng ổn định rất nhiều.”Được, dù bao lâu nữa ta cũng chờ nàng.”

      “Tỳ nữ của ta cũng sắp tới, chàng nhanh ! Ta liên lạc với chàng sau.”

      Dưới thúc giục tha thiết của người trong lòng , Long Thiên Hành chân dính bụi nhảy lên nóc nhà rời .

      Nghiêm Phượng Kiều nhanh chóng vuốt lại mái tóc đen có chút rối loạn, cúi đầu nhìn xuống bầu ngực trái, chỗ bị mút đỏ ửng, còn có những vết lởm chởm bị râu cọ xát vào, nàng phủi đôi môi đỏ mọng thấp giọng mắng: “Thô kệch chính là thô kệch, hiểu được thương hương tiếc ngọc.”

      Đối phó với tên ngốc Long Thiên Hành này, chỉ cần hơi vận dụng mị hoặc chút xíu thôi, có thể làm cho ngoan ngoãn nghe lời, ả cũng ngu đến mức đem trinh tiết tống táng trong tay , thân thể này phải để dành lại cho Bát Vương gia làm tiểu thiếp! Long Thiên Hành có là gì đáng kể chứ?

      Muốn chạm vào nàng? Kiếp sau cũng còn tới phiên.

      “Tiểu thư?” Tỳ nữ tiểu Xuân bước vào gọi.

      Nàng lạnh lùng hỏi: “Thám thính thế nào rồi? Triển gia bắt đầu làm tang rồi sao?”

      “Hồi bẩm tiểu thư, Triển gia quả thực làm tang , chẳng qua. . . . . .”

      “Chẳng qua cái gì?”

      Tiểu Xuân ấp a ấp úng : “Chẳng qua, người chết là lão quản của Triển gia .”

      “Sao có thể như vậy? Ngươi nghe lầm chứ?” Nghiêm Phượng Kiều kinh ngạc hỏi.

      “Nô tỳ tuyệt đối nghe lầm.”

      Nghiêm Phượng Kiều căm giận bất bình giẫm hạ gót sen, “Chết tiệt, ả nha đầu mập đó sao lại chết chứ? Coi như lần này ả may mắn, lần sau ta tuyệt đối thất thủ nữa.”

      Ả thề với trời.
      pé nhỏ kute thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (2)

      Trong miệng ăn đậu hũ chưng do Triển Mộ Bạch đặc biệt làm cho nàng, Đông Phương Nhạc Nhạc hiếm khi đặt hết tâm tình vào việc ăn uống như thế này, nàng thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn trộm người ngồi ở bên cạnh.
      hôm lại lại tự động tự phát làm thức ăn cho nàng, hơn nữa cũng có ở bên cạnh nàng lầm bầm lầu bầu, mắng nàng là heo đầu thai tới, đây là quá thần kỳ.
      Cuối cùng, Đông Phương Nhạc Nhạc cũng nhịn được nữa.
      Đem nàng lấy bàn tay bé ấm áp đặt ở trán của , “Triển Mộ Bạch, ngươi ngã bệnh phải ?”
      “Ta rất tốt.” Triển Mộ Bạch đẩy bàn tay bé của nàng ra, hậm hực trả lời.
      Khuôn mặt Đông Phương Nhạc Nhạc hiểu, “Nhưng. . . . . . Ngươi hôm nay là lạ nha!”

      “Lạ chỗ nào?” Đối nàng tốt nàng lại lạ, heo tiểu muội này thể cưng chìu được mà.
      “Chính là ngươi đột nhiên đối với ta quá tốt, giống như bình thường mà.” Nàng cúi đầu, từ dưới lông mi liếc trộm .


      Triển Mộ Bạch nổi trận lôi đình, trợn trừng mắt, “Chẳng lẽ bình thường ta đối với ngươi rất xấu sao? Heo tiểu muội, ngươi cho ta, cho !”
      có, có á!” Nàng len lén làm ra cái mặt quỷ, “Ngươi bình thường đối với ta cũng rất tốt! Nhưng ngươi hôm nay đối với ta đặc biệt tốt, người ta có chút vừa mừng vừa sợ mà.”
      gác chân lên, hừ tiếng, “Ngươi cũng nên vừa mừng vừa sợ , ta phải tùy tùy tiện tiện lấy lòng với nữ nhân, hôm nay là ngươi may mắn đó!”
      “Có ? Vậy ta tương đối đặc biệt sao?” Đông Phương Nhạc Nhạc cười hi hi .


      “Cũng có thể như thế!” Mặc dù trong lòng thừa nhận tình cảm mình đối với heo tiểu muội, nhưng cũng ra, nếu nàng nhất định bò đến đỉnh đầu của giương oai.
      Đông Phương Nhạc Nhạc vô cùng mừng rỡ, chạy vội đến ôm lấy cánh tay của buông, “Ý của ngươi là , ta có thể tiếp tục bám dính lấy ngươi phải ?”
      “Đúng rồi, đúng rồi, ” thầm dễ chịu .
      Nàng mở đôi mắt to, cười khép miệng, “Vậy ta thích bám dính bao lâu cũng có thể sao?” Đây chính là chuyện rất quan trọng.
      Triển Mộ Bạch ràng đáp tiếng ừm trong cổ họng,
      “Ngươi muốn sao cứ làm vậy , ta có ý kiến.”
      “Như vậy sau này ngươi chính là tướng công của ta có đúng ?” Nàng vui vô cùng lại hỏi.
      làm ra vẻ gia trưởng khiển trách, “Ồn ào!”
      “Hoan hô!” Đông Phương Nhạc Nhạc hưng phấn chạy quanh vòng
      “Ta có tướng công rồi, ta có tướng công rồi !”
      Nàng có hi vọng có thể khiến Uy Uy gọi nàng tiếng tỷ tỷ rồi.


      “Nhưng, ta có điều kiện.” Triển Mộ Bạch chậm rãi .

      Mặt Đông Phương Nhạc Nhạc kinh ngạc, “Sao?”

      “Bắt đầu từ giớ phút này, trừ phi là ta tự mình làm cho ngươi ăn, nếu nhất định cho phép ăn!” độc đoán ra lệnh.
      Cái miệng nhắn của nàng vừa mở, cằm thiếu chút nữa suy sụp xuống.


      “Tại sao?” thể ăn được mỹ thực trong thiên hạ, như vậy cuộc đời của nàng còn có ý nghĩa gì?
      Triển Mộ Bạch nghiêm nghị liếc nàng, “Bởi vì vẫn chưa bắt được hung thủ muốn mưu hại ngươi , vì để ngừa chuyện may, vẫn nên đề phòng tốt hơn.”
      “Nhưng là. . . . . . Bọn họ lại độc chết ta.” Nàng chán nản .
      “Ngươi có thể bảo đảm đời này tuyệt đối có độc dược có thể hại chết ngươi sao? Ngộ nhỡ, lần sau bọn họ ngươi độc chết, vậy ngươi ta phải làm sao đây?” rống lớn đến mức Đông Phương Nhạc Nhạc ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.
      Nàng núp ở góc, đáng thương lầu bầu, “Được, được! Ngươi cũng đâu cần hung dữ như thế, ta nghe ngươi là được.”
      “Vốn là nên nghe ta, ta là tướng công tương lai của ngươi, ngươi ta, vậy muốn nghe ai hay sao?”
      Đông Phương Nhạc Nhạc nghe vậy, mặt nở nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời
      “Ngươi là tướng công tương lai của ta, ta đương nhiên là nghe lời ngươi rồi, đúng rồi! Triển Mộ Bạch, khi nào ngươi theo ta về nhà gặp cha nuôi cùng Can nương của ta?”
      hơi ngẩn ra.
      “Xảy ra chuyện gì? Ngươi muốn cùng ta trở về sao?” Nàng nhìn thấy vẻ mặt của đúng.


      Sắc mặt Triển Mộ Bạch trầm xuống, ánh mắt cũng ảm đạm theo, “Chờ thêm chút thời gian nữa, rồi hãy !” Mặc dù có dũng khí xuống bếp nấu nướng lại lần nữa, nhưng bước ra khỏi nhà, đối mặt với vô số ánh mắt khác thường của người bên ngoài vẫn còn là mơ ước xa vời thể chạm vào.
      “Ngươi sợ có phải ?”


      “Ta. . . . . .” nhất thời cứng họng.

      Đông Phương Nhạc Nhạc cầm lòng bàn tay của , khích lệ cười cười, “Có ta ở đây, ta bảo vệ ngươi.”

      “Ta mới sợ, ta chỉ nghĩ . . . . . Chẳng qua là cần chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Triển Mộ Bạch cãi chày cãi cối.

      Nàng lật tẩy lời dối của , cười tủm tỉm : “Vậy chờ ngươi chuẩn bị tâm lý xong, rồi cho ta biết nhé! Nhưng đừng để cho ta đợi quá lâu đó!”
      Triển Mộ Bạch liếc nhìn khuôn mặt trẻ con tươi cười tinh khiết, chút tâm cơ nào của nàng, vốn là từ trong lòng tâm thần bất ̣nh bất an cũng dần dần tản .
      Chẳng qua là, có thể làm được ?
      Tự tôn là chút hy vọng còn sót lại của , ngộ nhỡ cũng mất , có còn dũng khí sống nữa sao?
      có thể ?


      “Khò, khò!” Đợi phục hồi tinh thần lại, mới phát Đông Phương Nhạc Nhạc tựa vào người mộng Chu công rồi.

      cố nén cảm xúc muốn trợn trắng mắt, cười : ” Như vậy mà ngươi cũng có thể ngủ, ta là phục ngươi rồi.”
      “Uy Uy. . . . . . Ta tìm được tướng công rồi.” Nàng lầu bầu tiếng.
      bế nàng lên giường, “được ngươi coi trọng là phúc phận của ta, đời này đại khái cũng chỉ có ngươi mới có thể chịu được tính xấu của ta, và còn có gương mặt quỷ này nữa.”
      ****************
      “Đây là cái gì?” Đông Phương Nhạc Nhạc nhìn người gác cổng đưa thiệp cho nàng , bên thiệp còn phảng phất mùi thơm nhàn nhạt.
      ” Hai chữ phía dưới Hoa sen kia ta biết, ngươi xem hiểu ?” Nàng chỉ từ “Hưởng yến” hỏi.
      Người gác cổng cười hiền lành: “Nhạc Nhạc nương, nương đừng trêu cợt tiểu nhân, sao tiểu nhân có thể nhận biết chữ?”


      “Vậy ngươi biết đây là ai đưa cho ta ?” Nàng hiểu hỏi.

      “Là tỳ nữ của Nghiêm tiểu thư Lục Nghi lâu đưa thiệp tới, giống như muốn mời Nhạc Nhạc nương qua phủ tham gia bữa tiệc.”
      Bệnh cũ của nàng lập tức lại tái phát, “Bữa tiệc đương nhiên có thức ăn đúng ?”
      “Hình như là như thế.” Người gác cổng gãi gãi đầu .


      Đông Phương Nhạc Nhạc nhanh mở ra thiệp, nhìn thời gian hẹn, thời gian chính là vào trưa mai, nhưng nụ cười của nàng trong nháy mắt liền biến mất.
      Nàng hứa với Triển Mộ Bạch tùy tiện nhận lời mời của bất kì ai, vậy nàng thể dự tiệc rồi, đáng tiếc đó!
      biết ngày mai có cái gì món ăn ngon nhỉ?
      “Sớm biết thế cũng cần đáp ứng quá nhanh.” Nàng ảo não .
      Lần trước Nghiêm thiếu gia mời nàng ăn cơm, mặc dù khi ra về cũng vui vẻ gì, bất quá, lần này đổi lại là Nghiêm tiểu thư mời nàng, nếu , phải có nghĩa là nàng bụng dạ hẹp hòi quá sao?
      Rốt cuộc nàng có nên hay đây?
      Trưa hôm sau,
      “Heo tiểu muội lại chạy đâu rồi?” sắp ăn cơm rồi, còn nhìn thấy bóng người của nàng, thể khiến Triển Mộ Bạch sinh nghi, hai lời lập tức bước ra ngoài tìm người.
      Tỳ nữ gặp xui xẻo bị bắt đến Hồn Phi Phách Tán kêu lên: “Nô, nô tỳ biết.”


      hỏi nhiều người làm, cũng ai nhìn thấy, làm cho cơn giận của càng lớn hơn.
      “Ta hỏi có ai thấy heo tiểu muội , lỗ tai các ngươi cũng điếc hết rồi có phải ?” giận dữ quát.
      pé nhỏ kute thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (3)

      Bọn hạ nhân đảm đương nổi lửa giận của , rối rít tránh .

      “Tiểu nhân thấy.”

      “Tam Thiếu Gia, nô tỳ biết.”

      Triển Mộ Bạch quắc mắt rít gào, mấy người các ngươi làm cái gì? Thậm chí ngay cả người cũng trông được!”

      “Tiểu Tam, xảy ra chuyện gì, sao đệ lại nổi giận thế?” Triển Mộ Thanh vừa mới bước vào cửa, liền gặp được tiểu đệ nhất gầm thét ở trong sân, lập tức tới trước ân cần.

      “Heo tiểu muội biết được chạy đâu, bảo nàng nên chạy loạn , lại dám nghe lời ta, quả thực là ngứa da mà.” mắng tiếng.

      Triển Mộ Thanh buồn cười mà : “Có lẽ nàng lại núp ở góc nào đó ngủ, cho người tìm khắp nơi là được, đệ cứ hở chút là gầm thét, dù sao nương ấy cũng là người lớn, lạc đâu.”

      “Nhất định nàng ấy lại trốn ta ra ngoài chơi rồi, ta để cho nàng ra cửa, là sợ nàng bởi vì nhất thời tham ăn mà mất mạng , nàng lại dám coi lời của ta như gió bên tai.” Heo tiểu muội này thực rất đáng đánh đòn mà.

      “Nhạc Nhạc cũng phải là phạm nhân, đệ cũng thể cứ mãi nhốt nàng trong phủ, cho dù ai cũng chịu được.” Triển Mộ Thanh khỏi bật cười, “Bất quá, nếu đệ lo lắng, chứng tỏ đệ rất quan tâm nàng.”

      mặt đỏ lên, ấp úng : “Ta. . . . . . Ta mới phải quan tâm nàng !”

      Triển Mộ Thanh lắc đầu cười khẽ, “Đừng mạnh miệng nữa, thừa nhận mình thích nàng ấy có sao đâu chứ? Cũng đâu ai cười đệ, đệ biết mà, cả nhà chúng ta cũng rất thích Nhạc Nhạc, nhất là cha mẹ, biết đệ nguyện ý cưới nàng, vui mừng còn hết nữa kìa.”

      “Ta là bị nàng dây dưa phiền quá, mới thể cưới nàng, phải là ta tự nguyện.” Triển Mộ Bạch chỉ là muốn thản nhiên thừa nhận lòng. của mình

      “Tùy đệ vậy, chỉ cần đệ ở đây đợi nàng là đủ rồi.” đột nhiên nghiêm sắc mặt, “Đúng rồi! Chuyện hạ độc lần trước, ta tra được chút đầu mối.”

      “Đại ca biết là ai làm?” Triển Mộ Bạch nóng lòng hỏi, bắt được hung thủ, thực có cách nào chân chính an tâm.

      “Vẫn chưa có bằng chứng xác thực, bất quá, ta từ trong miệng chưởng quỹ cùng người làm điều tra ra được! Ngày đó có khách nhân dáng vóc quỷ dị, ánh mắt lóe lên, nhìn rất quen mặt, dường như là gia nhân của ai đó, tựa hồ gặp qua ở đâu, chờ bọn nhớ ra được, tự nhiên phái người tới cho chúng ta biết.”

      “Chờ bọn nhớ ra được quá muộn, ai biết người kia có thể hạ thủ với heo tiểu muội nữa hay ?”

      Triển Mộ thanh ôn hòa khuyên nhủ: “Đệ cũng đừng quá lo lắng, nếu Nhạc Nhạc có thể tránh được kiếp, chứng tỏ nàng có phúc tinh cao chiếu, bên cạnh có quý nhân trợ giúp, có việc gì đâu.”

      “Ta thấy hay là tìm được nàng trước rồi hãy .” có thể hiểu tập tính của heo tiểu muội hơn so với đại ca , đối phương muốn hạ thủ, chỉ cần dùng thức ăn ngon làm mồi nhử, nàng lập tức ngây ngốc cắn câu, ngoan ngoãn chịu chết.

      Đúng lúc, người gác cổng mới do dự tới, “Đại thiếu gia, Tam Thiếu Gia, tiểu nhân biết Nhạc Nhạc nương đâu rồi.”

      “Ngươi biết tại sao sớm!” Triển Mộ Bạch nổi giận, điên cuồng hét lên.

      Người gác cổng run cả da đầu cung khai, “Dạ . . . . . Nhạc Nhạc nương cho phép tiểu nhân .”

      Triển Mộ Bạch nổi trận lôi đình, hận dùng ánh mắt chém thành 18 đoạn, “Nàng để cho ngươi , ngươi lập tức , rốt cuộc nàng cho ngươi ích lợi gì hả ?”

      “Nhạc Nhạc nương có hứa mang chút thức ăn về cho tiểu nhân, cho nên. . . . . .” Người gác cổng biết xấu hổ hết ra.

      “Ngươi” Triển Mộ Bạch nắm chặt quả đấm, vừa nghe muốn tiến lên đánh .

      Triển Mộ Thanh kịp thời ngăn lại, “Trước hết nghe hết lời, ngươi xem, Nhạc Nhạc rốt cuộc nơi nào?”

      “Hôm qua tiểu nhân có nhận được thiệp mời của Nghiêm tiểu thư Lục Nghi lâu đưa cho Nhạc Nhạc nương, muốn mời Nhạc Nhạc nương đến tham dự bữa tiệc do tiểu thư ấy chiêu đãi, Nhạc Nhạc nương sợ Tam Thiếu Gia để cho nàng , liền định. . . . . .”

      “Len lén ? Cho là như thế thần biết, quỷ cũng hay, ta cũng biết?” Triển Mộ Bạch lạnh lùng tiếp lấy lời của .

      Người gác cổng bị hù dọa xuất mồ hôi lạnh toàn thân, “Đúng, đúng, Tam Thiếu Gia minh, Tam Thiếu Gia minh.”

      “Hừ!” Heo tiểu muội này lại dám dùng chiêu trảm trước tấu sau với , quả nhiên là muốn sống nữa mà.

      “Được rồi, ngươi có thể xuống.” Triển Mộ Thanh phòng cho người giữ cửa bị dọa đến sắp tè ra quần, có lòng tốt phất tay bảo lui xuống.

      “Tiểu Tam, nếu tại xác định Nhạc Nhạc có sao, muốn gì đợi nàng ấy trở lại rồi hãy !”

      Triển Mộ Bách cảm thấy trái tim tràn đầy lo lắng,

      “Trái tim đệ biết tại sao lại đập dồn dập, đại ca, làm phiền huynh chuyến đến Lục Nghi lâu, giúp ta đem heo tiểu muội mang về.”

      “Nhạc Nhạc chẳng qua là dự tiệc, ăn xong rồi trở lại , đệ cần phải quá đa tâm như thế.” Triển Mộ Thanh khuyên nhủ.

      Tính khí cố chấp của lại nổi lên, “Bất kể có phải là nghi ngờ hay , ta chỉ muốn mau sớm nhìn thấy nàng, đại ca, huynh có thể giúp ta chuyện này chứ!”

      “Có cần thiết làm ầm ĩ thế ?” Triển Mộ Thanh làm việc luôn là xem trước chú ý sau, muốn tùy tiện làm việc.

      Triển Mộ Bạch tình thế cấp bách bật thốt lên, “Huynh muốn giúp cũng sao, tự ta !”

      “Tiểu Tam!” há hốc mồm cứng lưỡi nhìn thấy Triển Mộ Bạch giống như mũi tên xông ra ngoài, khi lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.

      Triển Mộ Bạch vừa ra khỏi cửa liền hối hận rồi.

      Ánh mắt kinh dị của người đường, thái độ nhượng bộ lui binh làm cho xấu hổ dùng ống tay áo che kín mặt, hận thể đào cái hang vùi mình , tránh cho mất mặt xấu hổ.

      “Nha! Mọi người nhìn kìa.”

      “Các ngươi mau nhìn mặt của .”

      “Mẹ ơi, có quỷ. . . . . . là đáng sợ đó!”

      Người lớn chỉ chỉ chõ chõ, đứa trẻ kêu khóc khiến cho Triển Mộ Bạch đất dung thân.

      Toàn thân bỗng chốc cứng ngắc, hai chân đính tại chỗ cách nào nhúc nhích! Bốn phía quăng tới ánh mắt như thủy triều nhấn chìm , chỉ cảm thấy nhất thời trời đất xoay chuyển, sắp cách nào hô hấp.

      “Tiểu Tam!” Triển Mộ Thanh thương hại đỡ lấy cánh tay của , tâm đành lòng mà : “Chúng ta trở về ! Đại ca giúp đệ đón Nhạc Nhạc trở lại là được.”

      vẫn còn đangrun rẩy, nhưng lòng tự ái cho phép lâm trận bỏ chạy, mặc dù sắc mặt tái nhợt, trán khẽ thấm ra tầng tầng mồ hôi, vẫn cắn chặt hàm răng chống đỡ tiếp.

      “Nếu ta chạy ra đây, thể chạy trốn như thế, ta muốn núp ở trong bóng tối nữa.”

      Triển Mộ Thanh hiểu gật đầu cái, vì quyết tâm của tiểu đệ đáng thương của mình, mà theo ủng hộ đến cùng.

      “Vậy Đại ca cùng đệ.” biết đệ đệ của mình rất cần người nhà ủng hộ.
      pé nhỏ kute thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (4)

      Triển Mộ Bạch cất bước chân cách chật vật.

      “Ủa? Đó phải là Tam Thiếu Gia Triển gia sao?” Có người nhận ra rồi.

      “Ngươi chính là “Thiếu niên Thần Trù” danh vang rền thiên hạ năm năm trước đó sao?” Bên cạnh có người hỏi tiếp theo.

      sai, chính là ! Đáng tiếc trận hỏa hoạn phá hủy mặt của , nếu sớm vào cung làm ngự trù rồi.”

      ! thể làm con rùa đen rút đầu nữa, tuyệt đối thể trốn! Triển Mộ Bạch ở trong lòng ngừng tự với mình, dù họ có chê cười, cũng muốn dũng cảm tiếp nhận, dùng thân thể cứng ngắc tiếp tục về phía trước.

      “Thức ăn của làm có ăn ngon như vậy ?” Người đường vẫn ngươi lời, ta câu đàm luận.

      “Đâu chỉ là ăn ngon mà thôi, quả có thể là mỹ vị nhân gian, ngay cả hoàng đế ăn cũng khen dứt miệng, xem ra chúng ta lại có lộc ăn.” Người hưởng qua thủ nghệ của “Thiếu niên Thần Trù” khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

      “Triển Tam Thiếu Gia! Chúng tôi ủng hộ ngài!”

      “Ngài phải cố gắng lên! Tương lai làm làm vẻ vang cho trấn chúng ta!”

      “Cố gắng lên!”

      Đột nhiên thanh động viên của mọi người vang tới, khiến hốc mắt Triển Mộ Bạch bỗng dưng nóng lên, khí huyết chạy rần rật, kích động đến ra lời.

      “Tiểu Tam, đệ có nghe thấy ?” Triển Mộ Thanh tâm tình kích động hỏi.

      Run rẩy biến mất, thay vào đó là luồng ấm áp chảy qua nội tâm .

      “Mặc dù trải qua nhiều năm như thế, bọn họ vẫn thể quên được tài nấu nướng tinh xảo của đệ, tất cả mọi người đợi đệ trở lại.”

      Mắt thấy là bằng chứng tốt nhất, nhìn ra được Triển Mộ Bạch mềm hoá rồi, tự đáy lòng hi vọng những lời này có thể hóa giải lòng tự ti của đệ đệ mình.

      Triển Mộ Bạch cảm thấy mắt mũi cay cay, tất cả cảm động cùng cảm tạ tràn đầy tâm hồn.

      “Đại ca, chúng ta thôi, ” khàn khàn .

      Triển gia hai huynh đệ tới Lục Nghi lâu, bắt lấy gia nhân liền hỏi: ” Đại Tiểu Thư nhà các ngươi đâu?”

      “Đại Tiểu Thư. . . . . . Tiểu thư ở Hà Hoa thính. . . . . . đãi, đãi khách.”

      Tên gia nhân bị bộ dáng nộ khí đằng đằng , cùng với nửa bên mặt quỷ của Triển Mộ Bạch làm cho giật mình lui bước, nhất thời lời nào cũng thốt ra tất cả.

      Triển Mộ Bạch hài lòng liếc cái, “Coi như ngươi thức thời!” Nếu nhất định đem Lục Nghi lâu xốc tung lên, cũng phải bắt cho được heo tiểu muội.

      “Tiểu Tam, đây là địa phương của người ta, đệ đừng quá vọng động rồi.” Triển Mộ Thanh theo sát ở sau khuyên

      nhảy qua, sãi bước tới, xông thẳng lên lầu hai, đông tìm tây kiếm, cuối cùng tìm đượcchỗ gọi là Hà Hoa thính.

      Phanh! cước đá văng cửa.”Heo tiểu muội!”

      “A!” Bên trong truyền ra tiếng kinh hãi duyên dáng kêu to.

      Cố làm ra vẻ nhu nhược Nghiêm Phượng Kiều cùng tỳ nữ bị đột ngột xông vào này dọa cho sợ đến mức ôm chầm lấy nhau.

      “Ngươi. . . . . . Các ngươi muốn làm gì?”

      “Heo tiểu muội, còn mau cút ra đây cho ta!” Triển Mộ Bạch ngay cả liếc cũng thèm liếc nhìn bọn họ, bước đến xốc tấm khăn tari bàn lên, muốn nhìn thử xem Đông Phương Nhạc Nhạc có núp ở bên trong hay , “Đáng chết! Heo tiểu muội này trốn kỹ quá.”

      Tỳ nữ tiểu Xuân dọa cho sợ đến lên tiếng kêu to, “Người đâu! Cứu mạng nha! !”

      “Câm miệng, ” Triển Mộ Bạch tức giận sôi trào quát.

      Nàng ta nhất thời che miệng, câm như hến.

      Triển Mộ Thanh lễ độ hướng Nghiêm Phượng Kiều chắp tay thi lễ

      “Nghiêm tiểu thư, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin hãy tha lỗi, xin hỏi Nhạc Nhạc có phải ở chỗ này hay ?”

      “Ngươi đem heo tiểu muội của ta giấu nơi nào, mau đưa nàng giao ra đây cho ta!” Triển Mộ Bạch bực tức đem quả đấm tiến tới trước mặt nàng, “Nếu ta khách khí với ngươi.”

      Đôi mắt đẹp của Nghiêm Phượng Kiều lạnh lẽo, cười duyên châm biếm : “Ta còn tưởng rằng là tên thổ phỉ cường đạo có mắt nào dám xông đến Lục Nghi lâu của ta sinh , ra là Thiếu niên “Thần Trù” đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta đây mà, hiểu ngươi lấy được dũng khí từ đâu dám mang bộ mặt này bước ra cửa, biết làm kinh hoàng bao nhiêu người rồi nhỉ?”

      dùng thanh rin rít phát ra từ kẽ răng

      “Ít lời vô ích , mau đưa heo tiểu muội giao ra đây!”

      “Nghiêm tiểu thư, hôm qua Nhạc Nhạc xác thực có nhận được thiệp mời của tiểu thư, mời nàng đến đây.” Khẩu khí của Triển Mộ thanh cũng vui theo, cá tính mặc dù ôn hòa, nhưng tuyệt cho phép có người dùng ngôn ngữ vũ nhục huynh đệ của .

      “Ta hề thấy nàng ta.” Nghiêm Phượng Kiều lời giả dối mặt đỏ, hơi thở gấp .

      Triển Mộ Bạch bước bước dài đến phía trước, cắn răng nghiến lợi : “Nàng tới theo lời mời của ngươi, sao ngươi có thể thấy chứ? Nữ nhân này muốn chơi trò gì đây?”

      “Ta gặp chính là gặp, uổng phí ta còn tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, muốn mời nàng nếm thử, nghĩ tới nàng lại thất ước rồi, bây giờ các ngươi tới đây cùng ta đòi người, đây phải là quá buồn cười sao?”

      tin chất vấn: “Nàng có tới?”

      Nghiêm Phượng Kiều lưu chuyển sóng mắt, ưu nhã đem bàn tay trắng nõn đặt ở đùi, “Ngươi tin có thể lục soát màa!”

      “Tiểu Tam, có thể Nhạc Nhạc tới đây, hay chúng ta đến chỗ khác tìm thử xem.” Triển Mộ Thanh cho là nàng có cần thiết lừa gạt bọn họ.

      “Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám gạt ta, ta xé cái miệng lừa dối của ngươi đó!” Triển Mộ Bạch quẳng xuống những lời này, hai huynh đệ vội vã rời .

      Tiểu Xuân mắt mang vẻ sợ hãi, “Tiểu thư. . . . . . Ngộ nhỡ bọn họ lại trở về làm sao đây?”

      Nàng vung khẽ chiếc khăn lụa mùi thơm bốn phía, kiều mỵ cười lạnh! “Bọn họ lại có chứng cớ, sao có thể chứng minh là ta chứ? Chỉ cần ngươi đóng chặt miệng cho ta là được.”

      “Nô tỳ cái gì cũng !” Tiểu Xuân hiểu nếu mình nhất định chết thể nghi ngờ.

      Nghiêm Phượng Kiều phất tay về hướng thức ăn bàn, “Đem mấy thứ này toàn bộ đổ hết .”

      Nghĩ đến Triển Mộ Bạch lại dám nhìn đến tồn tại của ả ta lần nữa, ả ta cảm thấy cam lòng! Cho dù tại biến thành dáng vẻ như quỷ! Ả tuyệt đối có khả năng gả cho , nhưng ả chẳng qua chịu nổi lại bị vẻ đẹp của mình mê hoặc.

      Nếu trong lòng của chỉ có nha đầu mập đó, vậy càng thể để cho nàng sống rồi.
      pé nhỏ kute thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :