1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trư Tiểu Muội - Mai Bối Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (2)

      Heo tiểu muội này phải phụ lòng sao? Cũng thèm nghĩ đến hơn mười ngày nay, là ai khổ cực vì nàng rửa tay nấu canh, vậy mà nàng rất thoải mái đáp ứng lời mời của người khác, đây phải ràng chê tài nấu nướng của sao?

      “Ta cho ngươi biết nha! Quán ăn Lục Nghi lâu rất nổi danh trấn của các ngươi đó, Nghiêm thiếu gia mời ta ăn cơm! Hơn nữa, khách chỉ có mình ta, có phải rất có mặt mũi hay ?” Lần này Đông Phương Nhạc Nhạc cao hứng như diều gặp gió rồi, điều này chứng tỏ rằng nàng là tiểu nương người gặp người thích.

      Triển Mộ Bạch giận đến muốn giết người, cắn răng nghiến lợi : “Người ta mời ngươi ngươi , ngươi có đặt ta ở trong mắt ?”

      “Có a, có a!” Nàng sợ chết thừa nhận.

      Sắc mặt của càng khó hơn nhìn, “ có,vậy ngươi còn theo tên họ Nghiêm đó, chẳng lẽ ngươi biết ta cùng là cừu nhân đội chung trời sao?”

      Đông Phương Nhạc Nhạc ngây ngốc hỏi ngược lại: “Hả? Tại sao?”

      với heo tiểu muội như ngươi, ngươi cũng nghe hiểu, tóm lại câu thôi, cho ngươi đến gần nữa, nếu ….”

      giương nanh múa vuốt đe dọa, “Hắc hắc! Ngươi đừng mơ tưởng kêu ta làm bữa tối cho ngươi ăn nữa.”

      có bất cứ uy hiếp gì nghiêm trọng hơn cái này!

      “Đừng mà, đừng mà! Ta là được, xin lỗi.” Nàng ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, ăn cơm hoàng đế lớn hơn.

      thoáng chốc hào khí đầy trời, hừ mũi nhìn nàng.”Lần sau nếu tái phạm tuyệt dễ dàng tha thứ, có nghe hay ?”

      “Ta nghe rồi, nghe rất !” Đông Phương Nhạc Nhạc cố ý phát đúng tiêu chuẩn, như vậy ông trời nghe nên tính toán với nàng.

      Triển Mộ Bạch vẫn rất hoài nghi độ trung thành của nàng, khi nhìn thấy thức ăn quên mình là người của ai, có thể bảo vệ lời hứa sao? dám tin tưởng.

      Nhìn thấy ánh mắt tin của , nàng thè lưỡi, “Ta nữa đâu, dù thế nào nữa làm đâu có ngon bằng ngươi, bất quá, người ta có lòng tốt muốn ta chỉ giáo, ta cũng tiện cự tuyệt, liền ăn chút, nhưng ta có ăn hết tất cả đó!” Như vậy rất đạt đến trình độ nào đó rồi nhỉ?

      ?” Được nàng khen, đuôi cũng nhếch lên rồi.

      Đông Phương Nhạc Nhạc nhất thời gật đầu như bằm tỏi, “Đương nhiên là , mỗi món ăn làm mặc dù vô cùng công phu, nhưng ta lại cảm thấy hợp khẩu vị ta, sau đó ta rất đàng hoàng chỉ giáo cho chút, Nghiêm thiếu gia nghe xong, giống như có chút cao hứng.”

      ngưng thần lắng nghe, “Ngươi gì với ?”

      “Ta món ăn của ít ”Nhiệt tình” .” Nàng .

      Triển Mộ Bạch”PHỐC!” bật cười, vết sẹo kinh khủng gương mặt cũng trở nên nhu hòa ít, hề cảm thấy dọa người nữa.


      “Ngươi với như thế?” Nghiêm Gia Lương lúc này như đá trúng thiết bản rồi, đây làm lòng người vui sướng mà.

      “Ây da! Ta như vậy có lỗi sao?” Đông Phương Nhạc Nhạc khiêm tốn thỉnh giáo, ngại học hỏi kẻ dưới.

      cũng nhịn được nữa cười đặc biệt to, “ có, ha ha ha. . . . . .”

      “Vậy ngươi cười cái gì? Cũng chia chút cho người ta cười với!”

      “Heo tiểu muội, ngươi hay quá.” Triển Mộ Bạch hưng phấn đánh bắp đùi cái, như cũ cười thể đè nén.

      Đông Phương Nhạc Nhạc thấy cười đến ngả trước ngửa ra sau, khỏi sửng sốt chút, lúc này mới chú ý tới ra dáng dấp vô cùng tuấn tú, bỏ vết sẹo kinh người kia qua bên, có thể xem là mỹ nam tử, Còn nữa…, cười lên trông rất tuấn mỹ, tròng mắt đen soi soi hữu thần, ngay cả đôi môi cũng trở nên giống bình thường. . . . . .

      Ừng ực! Nàng nuốt nước miếng cái, loại cảm giác miệng khô lưỡi khô tràn ngập ở trong khoang miệng.

      Nàng nhớ tới mình và Uy Uy thường thường núp trong bóng tối nhìn lén cha nuôi cùng Can nương hôn miệng, lúc ấy hiểu tại sao người lớn lại thích cắn miệng đối phương, tại nàng nhìn chòng chọc vào Triển Mộ Bạch, lại cảm thấy miệng của rất ngon miệng, cảm giác khi hôn lên đó nhất định tốt lắm, nàng muốn thử chút đó!

      Chỉ cần cái là được, thực chỉ muốn cái. . . . . . Đông Phương Nhạc Nhạc giống như bị thôi miên nhảy tới trước bước!

      Liền như thế, hề báo động trước ở ngoài miệng Triển Mộ Bạch mút cái”Tíu tíu!” mạnh.


      “Ta hôn được, ta hôn được rồi!” Nàng kêu to hai tiếng, sau đó chạy nhanh như làn khói.

      Triển Mộ Bạch còn lại giống như bị sét đánh trúng, ngồi ngơ ngác ghế, vạn vạn ngờ tới “Nụ hôn xử nam” của tống táng trong tay heo tiểu muội to gan lớn mật này, khi phục hồi tinh thần lại Đông Phương Nhạc Nhạc chạy ra khỏi Bách Hiên rồi.

      “Heo, Tiểu, Muội, ” Mặt đỏ lên lỗ, xấu hổ rống to, “Ngươi trở lại cho ta!”

      Nàng dĩ nhiên quay lại rồi!

      Đông Phương Nhạc Nhạc giống như trái bóng to tròn ‘lăn’ ra khỏi Bách Hiên, loáng thoáng còn nghe tiếng rống giận của Triển Mộ Bạch, tốc độ ‘Lăn’ càng nhanh hơn, chỉ sợ bị bắt được.

      Mới vừa rồi nhàng”Tíu tíu!” chút, thế mới biết ra là hôn miệng cảm giác chính là tê tê, hơn nữa còn đầy thú vị , nàng theo bản năng liếm cánh môi cái, có mùi vị giống là ăn Mứt quả ghim thành xâu, bất quá nhàn nhạt, lần sau nếu như có thể hôn lâu hơn chút, chừng cảm giác tốt hơn đó!

      “Ai nha!” tiếng hô từ trong miệng của Triển Mộ Hồng.

      Nếu phải là Hoàng Phủ Tuấn lanh tay lẹ mắt kịp thời vịn thê tử, nàng sớm bị Đông Phương Nhạc Nhạc đụng phải ngã chổng vó rồi.

      “A! xin lỗi, Mộ Hồng tỷ tỷ, ta thấy tỷ.” Đông Phương Nhạc Nhạc trước đứng vững cước bộ! Luôn miệng nhận lỗi với nàng ấy.

      Triển Mộ Hồng võ vỗ ngực chút, “Ta sao. Nhạc Nhạc, ngươi tại sao phải chạy phải gấp như thế, có phải Tam ca của ta có chuyện gì hay ?”

      Nàng quay đầu lại xem cái, “ có sao, là ta có chuyện.”

      ” Chuyện gì thế?” Mắt tinh tường Hoàng Phủ Tuấn cũng liếc thấy Đại Cữu Tử bừng bừng giận dữ về hướng bên này.

      Đông Phương Nhạc Nhạc che miệng cười trộm, “Bởi vì, ta mới vừa hôn .”

      “Ngươi. . . . . . , ngươi hôn Tam ca của ta?” Cằm Triển Mộ Hồng xụ xuống, khỏi cùng vị hôn phu đối diện nhìn nhau, chợt hai vợ chồng đồng thời cười to ra ngoài.”Ha ha. . . . . .”

      Vừa đúng lúc bước đến trường, mặt Triển Mộ Bạch khó chịu trách mắng: “Heo tiểu muội, ngươi có phải nữ nhân hay ? Chuyện như vậy ngươi cũng cho người ta nghe? Ngươi có biết hai chữ xấu hổ viết sao hay ?”

      Nàng liên tục ngừng trốn ra phía sau Triển Mộ Hồng tìm kiếm che chở, “Nhưng Mộ Hồng tỷ tỷ cùng Hoàng Phủ đại ca cũng phải là người ngoài, cho bọn họ biết cũng đâu có sao?”

      Hoàng Phủ Tuấn còn sợ chết chế nhạo, “Đúng a! Chúng ta cũng phải là người ngoài, huống chi, các người cũng có đính ước, cho dù có chút cử chỉ thân mật cũng là chuyện bình thường mà, Hồng muội, nàng có đúng ?”

      “Tướng công rất đúng.” Triển Mộ Hồng làm bộ nhìn thấy sắc mặt khó coi cực kỳ của huynh trưởng, cùng vị hôn phu người hát kẻ sướng

      “Cha mẹ sai, chỉ có Tam tẩu tương lai mới có biện pháp khiến tam ca bước ra khỏi Bách Hiên, lần này mọi người cuối cùng cũng có thể yên tâm.”
      pé nhỏ kute thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (3)

      Sắc mặt Triển Mộ Bạch cứng đờ, trầm giọng quát lên: “Câm miệng!”

      “Hồng muội, ta thấy chúng ta nên ở chỗ này quấy rầy vợ chồng son của người ta chi nữa, tránh cho người ta chê chúng ta chướng mắt, chúng ta đến đằng trước thỉnh an nhạc phụ nhạc mẫu .” Hoàng Phủ Tuấn nắm lấy bàn tay bé của thê tử, trước khi vẫn quên nháy mắt với người vợ giận đỏ mặt, ánh mắt mập mờ kia thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.

      Khóe mắt Triển Mộ Bạch liếc thấy Đông Phương Nhạc Nhạc có ý định chuồn êm, hét lớn tiếng, “Đứng lại cho ta!”

      Cổ Đông Phương Nhạc Nhạc co rụt lại, “Dạ. . . . . .”

      !” Triển Mộ Bạch chặn ngang ôm cái, nàng cũng chỉ có thể bị vác lên vai giống như heo con đợi bị làm thịt, bị kéo về Bách Hiên ‘Chăm sóc’ tốt.

      “Heo tiểu muội, ngươi phạm phải tội gì?” Triển Mộ Bạch vỗ án gầm lên.

      Nàng cúi đầu xoắn lấy ngón tay phì phì non nớt, “Vậy. . . . . . Ta để cho ngươi hôn lại được ?”

      “Ta mới cần.” Nếu làm như thế, phải phải phụ trách sao?

      Đông Phương Nhạc Nhạc chu cao cái miệng nhắn, “Tại sao?”

      “Bởi vì. . . . . . Bởi vì miệng ngươi thối.” nhất thời cùng đường, thể làm gì khác hơn là tùy tiện mượn cớ qua loa tắc trách.

      Nàng bị dọa, giật mình to! Liền dùng hai bàn tay bé khép lại, trong lòng bàn tay hà ra từng hơi, sau đó đưa lên chóp mũi hít hà.”Ngươi bậy! Miệng ta mới hề thối.”

      Sắc mặt của Triển Mộ Bạch tình bất định, “Ngươi. . . . . . Ngươi muốn cho ta tức chết mà!”

      “Ngươi ngàn vạn lần được tức chết, nếu ta còn tướng công nữa rồi.” Nàng vô cùng khẩn trương , nàng vất vả mới tìm được “Phiếu cơm dài hạn” , sao cũng muốn cho sống lâu trăm tuổi.

      tay đưa lên véo lấy gò má mịn màng tròn trịa của nàng”Hừ…! Bản thiếu gia chính là muốn làm tướng công của ngươi, xem ngươi có thể làm gì ta?”

      Trừ phi đem trói gô kéo bái đường, nếu dễ dàng vào khuôn khổ .

      “Đau quá à.” Đông Phương Nhạc Nhạc đau đến ngũ quan cũng nhăn ở chỗ rồi.

      “Ngươi bây giờ có thể thanh tĩnh chút hay ?”

      Đông Phương Nhạc Nhạc quăng cho ánh mắt buồn bã

      “Ngươi lấy ta tốt sao?”

      “Cưới ngươi có gì tốt?” cười lạnh .

      Nàng kiêu ngạo khoe khoang”Lão bá ta có tướng vượng phu, người lấy ta có phúc khí, cho nên, ngươi làm tướng công của ta đó chính là kiếp trước ngươi tu mấy đời rồi đó “

      Mặt Triển Mộ Bạch đầy vẻ chế nhạo, khinh thường : “Cha ta chẳng qua là an ủi ngươi, ngươi còn coi nó như .”

      “Lão bá mới gạt ta !”

      “Được, vậy ta hỏi ngươi, ngươi biết thêu thùa may vá sao?”

      Nữ công chính là tuyệt kỹ mà bất cứ nương gia nào cũng phải chuẩn bị .

      Đông Phương Nhạc Nhạc khẽ nhếch cái miệng nhắn, lắc đầu cái.

      “Ngay cả chữ cũng biết, như vậy ngươi biết đánh đàn phổ nhạc sao?”

      Cái miệng nhắn của nàng vào lúc này mở ra đến hết mức, so mới vừa rồi lại lớn chút, nhưng vẫn lắc đầu.

      Triển Mộ Bạch hừ hừ tức giận, ra vẻ cao cao tại thượng ngạo nghễ nhìn nàng, “Như vậy ngâm thi đối địch càng cần hỏi, nhất định có đúng hay ?” biết chắc mà.

      Lần này Đông Phương Nhạc Nhạc cuối cùng có thể gật đầu, bất quá gật nhanh chút khí thế.

      “Nếu cái gì cũng biết, như vậy ta cưới ngươi về làm gì? Chẳng lẽ làm thành Bồ Tát sống để thờ phụng, sớm chiều thắp ba nén hương hiếu kính ngươi sao?”

      Lời của độc, làm cho nàng hoàn toàn có chỗ để phản bác.

      Thoáng chốc. Đỉnh đầu Đông Phương Nhạc Nhạc giống như có đoàn mây đen bay tới, tự ái chịu thiệt lớn.

      “Ta, ta. . . . . .” Nàng phản bác được.

      “Như vậy ngươi còn dám ngươi tướng có vượng phu nữa , hửm?” ”Đung đưa” chất vấn.

      Hốc mắt nàng ửng hồng, tâm tình nặng nề tốt, “Ta, ta hiểu, ta biết rồi, sau này ta trở lại phiền ngươi, hẹn gặp lại.” Xem ra mình ở chỗ này là ‘ ai thích’, đành phải tìm đến phiếu cơm dài hạn khác thôi.

      Triển Mộ Bạch hai tay ôm ngực, lạnh lùng hất cằm giơ cao , kiên quyết cùng nàng thỏa hiệp, Hừ…! cuối cùng cũng có thể như ý nguyện đem nàng đuổi rồi, trả gian yên tĩnh lại cho , nhưng. . . . . .

      Tại sao lại chút cảm giác thắng lợi chứ?

      Ô. . . . . . là đau, là đau!

      Uy Uy, ngươi ở đâu?

      là đau đó!

      Dưới ánh trăng vàng nhợt nhạt, bóng đen nho ôm chặt lấy thân thể, ngả nghiêng xông vào Bách Hiên, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

      Nàng dùng hết sức, nhưng vẫn đẩy cửa phòng ra được, chắc là Triển Mộ Bạch sợ nàng lại tới cửa dây dưa dứt cố ý khóa lại, để nàng biết khó mà lui.

      Gõ! Gõ!

      “Triển. . . . . . Triển Mộ Bạch, mở cửa.”

      Loại đau xót đến tận tâm can này hành hạ nàng suốt cả buổi tối, trong lúc nàng bàng hoàng mất ý thức, , theo bản năng chính là tìm đến Triển Mộ Bạch, hết lần này tới lần khác lại thể đẩy cửa vào, nàng chỉ đành phải nhịn đau ngồi dưới đất, vung quả đấm chưa từ bỏ ý định gõ lên cánh cửa.

      “Mở cửa. . . . . . Mở cửa nhanh. . . . . .” Nàng vừa khàn khànkêu, nước mắt vừa tích táp rớt xuống.

      giường trằn trọc trở mình Triển Mộ Bạch mặc dù nghe, nhưng chỉ là biến đổi tư thế ngủ, cố dằn lòng muốn để ý tới.
      pé nhỏ kute thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (4)

      Đông Phương Nhạc Nhạc chịu được gào khóc, “Hu hu hu. . . . . . Triển, Triển Mộ Bạch ngươi quan tâm đến ta sao? Ngươi mở cửa nhanh !”

      “Trời ơi!” nắm gối đầu lên che kín mặt cùng hai lỗ tai, muốn nghe thấy ma của nàng.

      Nàng khóc thành tiếng, “Hu hu hu. . . . . . Đau quá!”

      Da mặt của Triển Mộ Bạch co quắp mấy cái, tựa như cho hả giận đem gối đầu ném mạnh xuống đất.

      “Heo tiểu muội này là ngứa da mà.”

      chợt nhảy xuống giường, cố tình cử động tạo thanh ồn ào, biểu đạt tức giận trong lòng .

      Phanh! bỗng chốc kéo tung cửa ra, “Ngươi….”

      Mới chữ “Ngươi”, những từ tiếp theo bị mắc nghẹn trong cổ họng ra được, Đông Phương Nhạc Nhạc vui vẻ thường thấy, giờ phút này lại bệnh thoi thóp , dọa giật bắn cả mình.

      “Triển Mộ Bạch, ta, ta rất đau. . . . . .” Đông Phương Nhạc Nhạc tựa vào bên tường rên rỉ, sắc mặt trắng tựa tuyết, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

      cả kinh thất sắc ôm nàng lên , xoay người trở về phòng đặt lên giường, tỉ mỉ gíup nàng đặt lên áo ngủ bằng gấm.

      “Heo tiểu muội, ngươi cũng đừng làm ta sợ, có phải buổi tối lại ăn bậy bạ thứ người ta mới hay , làm bụng bị đau?”

      Đây là chuyện duy nhất có thể.

      Đông Phương Nhạc Nhạc vạn phần ủy khuất oán trách, “Người ta ngay cả bữa đêm cũng còn có ăn, mới, mới có ăn đau bụng !” Dạ dày nàng là dạ dày cứng chắc siêu cấp, mới tùy tiện đau như vậy.

      “Vậy là ngươi thoải mái chỗ nào?” Triển Mộ Bạch tin nàng bình thường mạnh khỏe như trâu, lại đột nhiên bệnh thành ra như vậy, hiểu heo tiểu muội này đùa trò gì.

      Nàng thở hơi, khi bên tai có người có thể dựa vào, cái loại cảm xúc bất an khó chịu đó cũng chầm chậm biến mất.

      ” Nơi này của người ta đau. . . . . .” Đông Phương Nhạc Nhạc chỉ lấy ngực của mình .

      Triển Mộ Bạch nhìn trái, nhìn phải, nhưng nhìn ra có cái gì có cái gì đúng.

      “Ta cho người mời đại phu tới ngay bây giờ, xem giúp ngươi chút.” Ngữ khí của vô cùng lo lắng.

      phải ta ngã bệnh đâu! Là Uy Uy” Đông Phương Nhạc Nhạc lời còn chưa hết, đôi mắt đỏ lên, nước mắt tuôn rơi ngừng

      “Nhất định là nàng ấy xảy ra chuyện. . . . . . Làm sao đây?”

      nghe vậy lòng nghi ngờ nổi lên!”Sao ngươi lại biết?”

      “Ta phải với ngươi rồi sao? Ta cùng Uy Uy là đôi sanh đôi, ngươi quên rồi hả ?” A! Ngay cả đạo lý giản đơn thế này cũng hiểu! Nàng dùng ánh mắt khinh thương liếc nhìn .

      Mặt Triển Mộ Bạch xanh mét, kìm nén tức giận hỏi: “Sanh đôi sao?”

      “Bởi vì chúng ta là sanh đôi, cho nên, có thiên tính tự cảm ứng!” Cánh môi đỏ ửng run rẩy, lỗ mũi khẽ mấp máy, lại đem nước mắt suýt rơi xuống nuốt trở về, nàng nức nở nghẹn ngào mà : “Khi còn bé. . . . . . Chỉ cần người trong chúng tôi nóng sốt, người khác cũng ngã bệnh theo, mỗi lần đều là kết quả như nhau, cho nên, hu hu hu. . . . . Uy Uy nhất định gặp nguy hiểm rồi, ta muốn cứu nàng ấy.”

      “Ngươi lại biết nàng ở nơi nào, làm sao cứu?” tức giận hỏi nàng câu.

      Đông Phương Nhạc Nhạc xoa chóp mũi hồng hồng, thút thít : “Ta, ta có thể hỏi.” Nàng chỉ cần đến phân đường của Diêm Cung để hỏi thăm, có thể rất nhanh chóng tìm được vị trí của Uy Uy rồi.

      “Coi như nàng ấy xảy ra chuyện, chờ ngươi chạy tới cũng kịp nữa đâu.” Triển Mộ Bạch lập tức dội cho nàng chậu nước lạnh.

      Cái miệng nhắn của nàng mếu máo, đôi mắt đẫm lệ lại rơi xuống như mưa.

      “Vậy. . . . . . Nên làm sao đây? Mới vừa rồi ta rất đau, rất đau, này. . . . . . Có phải chứng tỏ Uy Uy bị thương rất nặng hay ? Ngộ nhỡ nàng ấy chết làm sao đây? Hu hu. . . . . Ta muốn Uy Uy chết, ta muốn, hu hu. . . . . .”

      . Triển Mộ Bạch chịu được che lỗ tai, giảm bớt màng nhĩ của có thể bị độc hại.”Câm miệng!”

      càng , nàng khóc đến càng lớn tiếng, “Ô oa. . . . . .”

      “Ngươi” rất muốn quyền đánh nàng bất tỉnh thôi. cố nén tính tình : “Ta heo tiểu muội nãi nãi ơi, ngươi đừng khóc nữa có được ? Ngươi phải luôn rằng, Uy Uy thông minh hơn so với ngươi , nàng ấy nhất định nghĩ biện pháp tránh khỏi nguy hiểm, có việc gì đâu.”

      Đông Phương Nhạc Nhạc chợt ngừng khóc thút thít, ngước đôi mắt to sưng lên giống như hai hột đào

      “Có ? Uy Uy có việc gì chứ?”

      Đây là lời dối có thiện ý, Lão Thiên Gia cũng trừng phạt .

      “Lừa ngươi có phần thưởng có thể cầm sao?” hậm hực hỏi.

      Nàng nghiêng đầu suy nghĩ chút, mới lắc đầu cái.

      Triển Mộ Bạch thầm thở ra hơi, “Vậy phải đúng rồi sao, huống chi, ngươi bây giờ phải là tốt hơn nhiều?”

      đó!” Đông Phương Nhạc Nhạc nín khóc mỉm cười kêu lên.

      Nàng đúng là dễ gạt!”Ta phải là dụ dỗ ngươi chứ?”

      “Ừ!” Nàng gật mạnh đầu, tâm tình vừa buông lỏng, cơn buồn ngủ nồng đậm liền toàn bộ chạy ra, nàng che miệng ngáp cái, mí mắt cũng dần dần nặng, nàng lầu bầu ràng, “Cho ta ngủ nhờ chút.”

      “Uy! Đợi , heo tiểu muội.” Triển Mộ Bạch vỗ vào mặt của nàng, muốn gọi tỉnh nàng.

      Nhưng tay chân của Đông Phương Nhạc Nhạc sớm dang rộng, ngáy “Khò khò. . . . . .”

      “Heo tiểu muội, thức dậy cho ta!” vừa vỗ vừa nhéo gương mặt của nàng, nhưng vẫn có biện pháp làm nàng tỉnh giấc, đây là lần đầu tiên thấy nàng ngủ, “Ngươi thể ngủ ở nơi này, heo tiểu muội.”

      Triển Mộ Bạch gọi đến miệng cũng khô, tựa vào cột giường nghỉ ngơi, ai! Nếu để cho người khác nhìn thấy nàng”Ngủ” ở giường của , lần này “Trong sạch” của bị phá hủy.

      “Heo tiểu muội, ngươi thức dậy cho ta!” ngừng cố gắng kêu lên.

      “Ngô. . . . . . Uy Uy, để cho ta ngủ chút nha, ” Đông Phương Nhạc Nhạc mút lấy ngón cái, phát ra tiếng nỉ non mơ màng, “Người ta rất muốn. . . . . . Muốn ngủ.”

      tức giận lấy tay bé của nàng ra, “ lớn như thế còn mút ngón tay cái, là khó coi chết được!”

      miệng như thế, nhưng đáy mắt lại chứa nụ cười.

      “Ừ. . . . . . Ăn ngon.” Nàng chậc chậc có tiếng than .

      kéo lấy hai tay của nàng, muốn đem nàng kéo xuống giường, nhưng bận rộn lâu, làm cho cũng thở hổn hển rồi, cũng vô dụng.”Ông trời! Ngươi đúng là phải nặng bình thường đó!”

      Đông Phương Nhạc Nhạc ngủ vẫn nuốt lấy nước miếng, “Ừ. . . . . . Ông chủ ơi, mang cho tôi chén canh vằn thắn, tôi còn muốn ăn Thiên Vạn cao, còn có đậu hũ chưng nữa.”

      “Phanh!” Triển Mộ Bạch đụng đầu vào cột giường, hoàn toàn bị đánh bại.

      “Ta thấy đời này thể nào tìm được heo tiểu muội thứ hai nữa..” dở khóc dở cười mà .

      Triển Mộ Bạch nhìn ngắm gương mặt xinh xắn như trẻ con ngây thơ kia, ra , cũng hề ghét nàng như vẻ bề ngoài, , thừa nhận cũng được, kể từ khi nàng tới Triển Viên, mang đến cho ít niềm vui thú, nếu là đổi lại những danh môn khuê tú trong đầu chỉ có Tam Tòng Tứ Đức kia, nhất định buồn chết trước!

      Nghĩ tới, nghĩ lui, nhịn được ngáp cái, ừ! Để cho nghỉ ngơi chốc lát, đem nàng gánh về gian phòng của nàng là được, chỉ chợp mắt lát thôi, quá lâu . . . . . .

      Giấc ngủ ngọt ngào, là chuyện hạnh phúc, làm như thế gian này còn tồn tại tội ác vậy.

      Chẳng quan tâm, vô tri vô giác, chính là hạnh phúc lớn nhất; nên tới thức tỉnh ta! A, đừng coi thường ta a!
      pé nhỏ kute thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 6
      Edit: Quảng Hằng
      (1)
      Tri giác toàn thân chậm rãi thức tỉnh.
      Triển Mộ Bạch cũng giống như bình thường, rất tự nhiên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nhưng lại có người khác kêu tỉnh , cảm giác có vài đôi mắt nhìn mình chăm chú, để cho thể hé mở mắt nhìn thử.
      Bỗng dưng, nhìn thấy song thân cùng hai người huynh trưởng cùng với tiểu muội và em rể toàn bộ vây ở bên giường, hơn nữa thần sắc khác nhau nhìn , có quái dị, hề đồng ý, còn có xem cuộc vui? !
      “Các người sáng sớm tới trong phòng ta làm gì vậy?” dùng giọng mang theo nồng đậm buồn ngủ tức giận hỏi.
      Thân là lão Đại, cũng là lòng dạ mềm nhất, Triển Mộ thanh đành lòng nhìn thấy bộ dáng tiểu đệ ngơ ngác như thế, , dùng ngón tay lặng lẽ chỉ vào ngực của .
      Mặt Triển Mộ Bạch hồ nghi, theo bản năng muốn ngồi dậy, lúc này mới phát ra ngực có ‘thứ gì đó’ đè ép, định thần nhìn lại, bị dọa cho sợ đến thiếu chút nữa té xuống giường.
      “Cái…Cái…Gì!” cũng hút ngụm khí lạnh, theo bản năng đem ‘Thứ gì đó’ ném ra, ra là bắp chân phì nộn trắng nuột, mà chủ nhân bắp chân ràng là tướng ngủ cực kém–Đông Phương Nhạc Nhạc!
      Chỉ thấy đầu của nàng chạy đến cuối giường, lên hình chữ đại – nằm dang tay chân thở phì phì ngủ say sưa.
      Giống như có luồng sấm sét bổ thẳng vào đầu của , trời ạ! nhớ ra rồi!
      Tối hôm qua vốn định đem heo tiểu muội vác về phòng, nghĩ tới cũng tự mình ngủ, kết quả cả đêm hai người ngủ cùng giường, sáng sớm còn bị người nhà tại chỗ”Bắt gian tại giường”, lần này chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch.
      “Các người hiểu lầm, ta. . . . . . Ta cái gì cũng làm.” Trán Triển Mộ Bạch xuất mồ hôi lạnh, hết sức phủi sạch quan hệ, “Cha, mẹ, các người nhất định phải tin tưởng con!”
      Triển Sĩ Hòe tức giận tới mức trợn mắt, “Các ngươi đều ngủ ở cùng cái giường rồi, ngươi còn dám cái gì cũng làm? Tiểu Tam, cha quá thất vọng với con rồi, cho dù tại con muốn cưới Nhạc Nhạc, cũng còn được nữa.”
      “Cha!” kêu thảm tiếng, “Mẹ, mẹ phải tin tưởng con.”
      “Tiểu Tam! tại phát sinh chuyện như vậy, mẹ cũng bảo vệ được con, về tình về lý, con cũng phải chịu trách nhiệm mà nam nhân nên chịu, nếu chúng ta sao có câu trả lời công bằng với Nhạc Nhạc chứ ? Triển gia chúng ta cũng thuộc dạng người có mặt mũi, cũng thể quịt nợ .” Triển phu nhân từ ái mỉm cười, “Chuyện này hãy để cha mẹ làm chủ, nếu gạo sống cũng nấu thành cơm chín rồi, chúng ta cũng nên cùng thân gia gặp mặt, thảo luận chút hôn của các con.”
      Triển Mộ Bạch lộ ra bộ biểu tình “Trời muốn diệt ta”, “Mẹ, con….”
      “Tiểu Tam, chúc mừng đệ, nghĩ tới đệ lại thành thân sớm hơn cả huynh, như vậy cũng tốt, sớm chút sinh ra đứa bé, để cha mẹ ẳm bồng, ta cùng đại ca có thể Tiêu Dao thêm vài năm nữa.” Triển gia lão Nhị Triển Mộ Lam cười .
      Mặt Triển Mộ Hồng cười như cười giễu cợt, “Nhị ca, đệ thấy nên là huynh đúng hơn, đừng kéo đại ca vào, ai mà biết Triển Nhị Thiếu Gia của chúng ta là người đa tình, hồng phấn tri kỷ khắp thiên hạ, sao có thể nguyện ý vì đóa hoa, buông tha cho cả vườn hoa chứ?”
      “Hồng muội, đừng trêu chọc nhị ca của cậu nữa, mặc dù đây là , cũng nên chừa chút mặt mũi cho .” Hoàng Phủ Tuấn .
      Triển Mộ Lam cười khổ, “Được rồi, hai phu thê các ngươi cũng đừng châm chọc ta.”
      Mắt thấy đề tài bị dời chỗ khác rồi, Nhất Gia Chi Chủ Triển Sĩ Hòe hắng giọng, “Khụ khụ khụ! tại quan trọng nhất là hôn của Tiểu Tam, đây chính là Triển gia chúng ta lần đầu tiên cưới dâu về, nhất định phải làm cho thuận lợi vui vẻ mới được, phu nhân, kế tiếp chúng ta có thể bận rộn rồi.”
      “Đúng vậy a, lão gia, chúng ta phải thương lượng thử xem nên đãi bao nhiêu bàn tiệc, còn có phát bao nhiêu thiệp, sính lễ…. .”
      Hai vợ chồng tay quấn lấy tay ra khỏi Bách Hiên.
      Triển Mộ Thanh ho tiếng, “Đại ca cũng giúp được đệ rồi, tự giải quyết cho tốt .”
      “Ai! Tiểu Tam, ta thấy đệ nên nhận ! Nhị ca chờ uống rượu mừng của đệ đó.” Triển Mộ Lam vỗ lên vai đệ đệ, cũng theo đuôi huynh trưởng rời .
      Hoàng Phủ Tuấn thấy Triển Mộ Bạch giống như ngồi núi lửa hoạt động, tùy thời hết sức căng thẳng, cố gắng nuốt xuống nụ cười, giọng với thê tử: “Hồng muội, ta thấy chúng ta cũng mau thôi! Nếu như thế này lại gặp phải tai bay vạ gió đó.”
      Đợi tất cả toàn bộ người xem cuộc vui rời hết, ngũ quan của Triển Mộ Bạch cũng bởi vì lửa giận mà vặn vẹo biến hình.
      “A” tiếng gầm như sấm suýt nữa đem nóc nhà xốc lên, cho dù người chết cũng bị tiếng thét này làm sống lại.
      Đông Phương Nhạc Nhạc từ trong chăn chui ra, búi tóc đầu cũng rơi ra, nàng kinh ngạc quan sát bốn phía, trong khoảng thời gian ngắn vẫn mình ở nơi nào.
      “Oaaaaaa . . . . . Có phải có thể ăn cơm hay ?” Nàng rời giường chuyện thứ nhất chính là tìm ăn.
      Triển Mộ Bạch giận xanh cả mặt, giơ hai tay lên ra vẻ như muốn bóp cổ của nàng.
      “Ngươi, heo tiểu muội này, suốt ngày cũng chỉ nghĩ đến ăn, ta bị ngươi hại chết!” giận đến trán nổi lên gân xanh.
      Nàng mơ màng lập tức bị làm tỉnh lại, nhấc chân liền xông ra bên ngoài.”Cứu mạng nha!”
      “Đừng!”
      “Ta ăn là được, ngươi đừng bóp cổ ta.”
      “Ngươi trở lại cho ta!”
      ******************
      Lưu Tam hai tay xách theo lồng hấp còn bốc khói, bước qua hành lang Đông Bắc, chóp mũi còn bất chợt ngửi được mùi thơm nồng nặc, làm cho nước miếng của ông cũng sắp khô, trùng hợp nhìn thấy người ông muốn tìm, vội vàng bước nhanh về phía trước.
      “Nhạc Nhạc nương.” Ông cất giọng kêu lên.
      Đông Phương Nhạc Nhạc nghe có người gọi nàng, theo bản năng xoay đầu lại, “Lưu tam gia gia, là ông gọi cháu phải ?”
      “Đúng vậy!” Lưu Tam vất vả mới vượt qua nàng, trong lòng than vãn lớn tuổi, chỉ mới vài bước đường thở gấp thôi, còn dùng được.
      “Bên trong này là gì thế? Mùi thơm quá đó!” Nàng chớp đôi mắt to .
      Ông lắc lắc đỉnh đầu hoa râm, “Ta cũng biết, đây là đầu bếp vừa mới mang đến, là bằng hữu của cháu trả tiền rồi, muốn đưa đến Triển Viên cho cháu ăn.”
      “Bằng hữu của cháu?” Đông Phương Nhạc Nhạc chỉ vào mình.
      “Cháu nghĩ ra là ai sao?”
      pé nhỏ kute thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (2)

      Nàng nỗ lực suy nghĩ, dùng sức suy nghĩ lâu, “Vẫn là nghĩ ra được!”

      “Vậy mở ra xem chút trước là được rồi.” Lưu Tam đề nghị.

      Đông Phương Nhạc Nhạc”Dạ, ” tiếng, mở nắp ra, làn khói trắng thơm lừng lập tức lan tỏa từ con cua to phiêu tán ra trong khí.

      “Oa! Là Cua gạch hấp.” Nàng lập tức rất động lòng, bất chấp tất cả bốc miếng đưa vào trong miệng

      là nóng, hô, hô. . . . . .”

      “Món cua gach này là món điểm tâm đặc biệt nhất ở Xuân Tiêu lộ, mỗi ngày đều sắp hàng rất dài mới mua được đó.”

      Lưu Tam vừa vừa nuốt nước miếng, ông cũng muốn ăn vô cùng.

      Nàng cũng ngại mình độc hưởng, đưa cho ông con, “Lưu tam gia gia, ông cũng ăn con .”

      “Ha ha. . . . . . Sao lại biết xấu hổ như vậy được?” Miệng mặc dù là như thế, nhưng ông cũng đưa tya ra nhận, vừa than nóng vừa ăn, tựa như sợ bị người khác ăn mất vậy, ngay cả nước súp cũng bỏ phí giọt.

      “Ăn ngon, ăn ngon !”

      “Đúng, đúng, ” Đông Phương Nhạc Nhạc miệng bận bịu ăn, rãnh chuyện.

      Thế là, già trẻ liền ở tại chỗ đem mười con cua gạch thơm ngon giải quyết cạn sạch.

      Lưu Tam ợ lên no nê, thỏa mãn sờ sờ bụng nhô ra, “Ta thể ăn nữa rồi.”

      “Lưu tam gia gia vô dụng, cháu bây giờ còn có thể ăn thêm mười con nữa đó!” Nàng rất đắc ý .

      Ông vuốt râu cười to, “Ha ha. . . . . . Ta tin tưởng cháu có khả năng này.”

      “Nhưng rốt cuộc là ai đưa tới đây nhỉ?” Đông Phương Nhạc Nhạc trăm mối vẫn có cách giải lẩm bẩm : “Tại sao phải làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy, vui gì hết!”

      “Cháu từ từ suy nghĩ, ta còn có việc bận rồi, có rãnh rỗi lại tới tìm cháu.” Lưu Tam thuận tiện đem lồng hấp , nghĩ thầm, đợi đến khi rảnh mang đến Xuân Tiêu lâu là được.

      đến canh giờ sau, Triển Viên xảy ra chuyện!

      Sắc mặt từ từ đen sạm, trong miệng kêu rên dứt, Lưu Tam được những gia nhân mang về phòng, mọi người loạn thành đoàn, nếu phải Triển Sĩ Hòe nghe được tin tức chạy tới, vẫn chưa có ai nghĩ đến việc mời đại phu.

      “Đau quá. . . . . .” Lưu Tam nằm ở giường rên rỉ, mồ hôi lạnh ngừng tuôn xuống thấm ướt giường và y phục của ông.

      “Lão, lão gia. . . . . . Lão nô được. . . . . .”

      Triển Sĩ Hòe thấp giọng khiển trách, “ nên chuyện lung tung! Đại phu sắp tới rồi, ngươi phải cố tiếp tục chống đỡ.”

      “Ngô. . . . . .” Mắt ông ấy bắt đầu trợn trắng, hơi thở mong manh thở gấp.

      “Đây rốt cuộc chuyện gì vậy? , ” Triển Sĩ Hòe mặt ngưng trọng hỏi thăm người làm ở cạnh đó. “Thân thể Lưu quản vốn khỏe mạnh, tại sao lại đột nhiên bệnh thành ra như vậy?”

      Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, cũng hiểu được nguyên nhân.

      “Lão gia, chúng tôi cũng ràng, Lưu quản vốn rất khỏe, cười cùng mọi người, đột nhiên sắc mặt ông xanh mét, cs mãi ôm bụng kêu đau .” Có tỳ nữ .

      Ông nhăn mày chặt, “Lưu Tam, có phải ngươi ăn phải cái gì sạch gì đó rồi hay ?”

      có. . . . . . có a!” Lưu Tam thống khổ kêu đau.

      Có người kêu to: “Lão gia, đại phu đến rồi!”

      Triển Sĩ Hòe nhường chỗ,để đại phu vừa được mời đến bắt mạch cho Lưu Tam.

      Ông quan tâm hỏi thăm: “Đại phu, thế nào rồi? !”

      “Ừ. . . ! Tôi xem đây.” mặt Đại phu đầy vẻ nghi ngờ, lát, vẻ mặt ông ta ngưng trọng : “Đây là. . . . . . Triển lão gia! Bệnh nhân là trúng kỳ độc.”

      “Trúng độc? !” Triển Sĩ Hòe kinh ngạc khẽ gọi tiếng, phản ứng cực nhanh lại hỏi: “Đại phu, ông ấy trúng loại độc nào? Có thể có giải dược ?”

      Đại phu thở dài cái, “Tôi chỉ biết bệnh nhân trúng là loại độc dược gọi là”, Mãn Giang Hồng” , hơn nữa, loại độc này chỉ có người trong giang hồ mới có thể sử dụng, vô cùng ác độc, loại độc này do hơn mười loại hoa độc, cỏ độc chế thành, trong đó Thiên Biến Vạn Hóa, trừ phi biết mấy loại kia, nếu hoàn toàn có cách giải.”

      Lời này vừa ra, toàn trường xôn xao.

      Ông kinh hoàng hỏi: “Ý của ngươi là. . . . . . có thuốc nào chữa được?”

      “Triển lão gia, rất xin lỗi, tôi cũng thể làm gì được.” Đại phu xong, liền xách theo cái hòm thuốc ra ngoài.

      Triển Sĩ Hòe tình thế cấp bách kêu lên: “Đại phu!”

      “Lão, lão gia. . . . . .” Lưu Tam hấp hối, dùng hết toàn lực kêu.

      “Lưu Tam, ngươi cố gắng chịu đựng chút, ta cho người mời đại phu khác, nhất định nghĩ biện pháp cứu ngươi , ngươi yên tâm. . . . . . Ngươi muốn cái gì?”

      Ông cúi người xuống, đem lỗ tai lại gần hỏi.

      Lưu Tam khó khăn hé mở đôi môi đen kịt, dùng khí lực còn sót lại thầm, “Cua. . . . . . Gạch cua. . . . . .Súp có độc. . . . . .Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc. . . . . . Mau, mau cứu. . . . . .”

      “Súp gì? Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì?” Triển Sĩ Hòe hiểu hỏi.

      “Lão gia, tiểu nhân biết rồi !” Trong đó có người nam bộc bỗng chốc hô to tiếng, “Khoảng canh giờ trước, người làm của Xuận Tiêu Lâu mang đến đây lồng Súp cua gạch, là có người muốn mời Nhạc Nhạc nương ăn.”

      Triển Sĩ Hòe nhất thời cả kinh, mặt tái xám, “Lưu Tam, ngươi là Nhạc Nhạc cũng ăn?”

      “Đúng. . . . . .” Lưu Tam tiêu cự từ từ tan rã, mặt đen lại, khóe miệng tràn máu đen, cam lòng nhắm lại mắt, nuốt xuống hơi cuối cùng.

      “Lưu Tam!”

      “Lưu quản !” Tiếng khóc bất ngờ vang lên.

      Xoảng! cái chén cầm chắc, rơi xuống đất vỡ thành mảnh vụn.

      Bích Ngọc thấp thỏm lo âu ngồi xổm người xuống, đem mảnh vụn đất dọn dẹp sạch .

      “Làm gì hoảng hốt như thế?” Triển Mộ Bạch cau mày vui, cất tiếng trách cứ nàng, “Nếu như làm cam lòng như thế, cút ra ngoài cho ta!”

      Nàng ấy run rẩy xin lỗi, “ xin lỗi, xin lỗi, Tam Thiếu Gia, nô tỳ chẳng qua là lo lắng cho Lưu quản , nhanh chóng muốn đến thăm ông ấy , mới có thể cẩn thận đánh vỡ chén.”

      “Ông ấy xảy ra chuyện gì?” Lưu Tam thuộc hàng nô tài trung thành hầu hạ qua ba đời của Triển gia, chỉ cần nghĩ điểm này, cũng thể nghe thấy mà hỏi.

      “Thân thể Lưu quản đột nhiên thoải mái, nay cũng biết ông ấy ra sao rồi ?” Bích Ngọc lo lắng thầm.

      Triển Mộ Bạch nhướng hàng mày tuấn, xem thường : “Lớn tuổi rồi, chắc chắn có chút bệnh cũ, có cần thiết phải kinh động ồn ào thế ? Mau mời đại phu giỏi nhất đến xem mạch cho ông ấy .”

      “Nhưng. . . . . .” Nàng ngập ngừng .

      nhịn được khoát tay cái, “Được rồi, nếu vội quá, ngươi xuống trước !”

      “Dạ, nô tỳ ngay.” Bích Ngọc như nhặt được đại xá, vội vàng thối lui ra khỏi Bách Hiên, kể từ khi bị bán đến Triển Viên làm nô tỳ, Lưu quản vẫn rất chiếu cố nàng, hôm nay ông ấy sinh bệnh, nàng đương nhiên rất lo lắng.

      Bích Ngọc mới ra cửa bao lâu, lại hai mắt đẫm lệ chạy trở về, kêu gào : “Tam Thiếu Gia, xong rồi! xảy ra chuyện!”

      Triển Mộ Bạch tức giận rống lên tiếng, “Lại có chuyện gì nữa ?” Đây là nhân chết nhìn mặt , tâm tình tốt sao?

      Luôn hô to gọi , lần này đem nàng đổi thể mà.

      “Lưu quản , ông ấy. . . . . . Ông ấy bị người độc chết!” Nàng thất thanh khóc lớn .

      đầu tiên là sửng sốt! Tiếp theo cau mày quát hỏi: “ ràng!” Vô duyên vô cớ sao lại có thể trúng độc? Hơn nữa, Lưu Tam cũng thể kết thù kết oán với người bên ngoài!

      “Nô tỳ nghe những người ở khác có người đưa tới lồng canh gạch cua, kết quả. . . . . . Lưu quản ăn xong trúng độc chết!” Bích Ngọc khóc khan cả cổ họng, “Bọn họ còn . . . . . . Nhạc Nhạc nương cũng ăn.”

      “Ngươi cái gì, lập lại lần nữa” Máu mặt Triển Mộ Bạch biến mất hết, tay tóm lấy nàng đến trước mặt, lớn tiếng rống giận, “ lại ta nghe lần nữa!”
      pé nhỏ kute thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :