1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trưởng tẩu nan vi - Quạt giấy nhẹ lay động(c6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Hội nghị gia đình


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Phương Di quay người lại, đối diện là ánh mắt Triệu Lập Hạ cõi lòng đầy thân thiết, người nọ tựa hồ mới từ bên ngoài trở về, tóc có chút tán loạn, trán còn có thể nhìn thấy tầng mồ hôi mịn, quần áo người dính vào thiếu bùn đất, tay ngược lại rửa sạch, nắm lấy tay của Phương Thần. Phương Di lý do nghĩ, nếu cho đổi thân quần áo, đổi địa phương, đây chính là thiếu niên trẻ tuổi mới từ sân bóng rổ của trường ra a, vẫn là giống soái ca, là suất a.

      Vừa mới đối mặt, trong lòng Phương Di rối rắm nhất thời bị đè ép xuống, mới vừa rồi cùng Lý Chính đến nhà người ta lý lẽ phải có mặt sao? Lại nghĩ đến tiểu hài tử cùng nàng từ lúc bước ra khỏi nhà, phải là Tam đệ của sao? Nghĩ đến việc này, nàng nhợt nhạt cười cười:

      - "Rất tốt, cám ơn ngươi."

      Triệu Lập Hạ tươi cười thay đổi, Phương Di lại nhìn ra, tựa hồ nhàng thở ra:

      - "Bát cháo kia là buổi sáng ta đưa tới, nhân lúc còn ấm mau mau ăn ."

      xong, bưng bát lên nắm tay Phương Thần xoay người ra ngoài, hai bước quay đầu nhìn thấy Phương Di đứng im nhúc nhích, muốn chuyện lại bị Phương Thần đoạt trước, Phương Thần hướng về phía Phương Di, vươn tay còn lại:

      - "Tỷ tỷ, mau tới đây."

      Phương Di lên tiếng đáp ứng, qua cầm tay còn lại của Phương Thần, cùng nhau chậm rãi ra ngoài, trong trí nhớ, Phương Di quả thường xuyên cùng Phương Thần tìm nhà Lập Hạ ăn cơm, hai nhà cách cũng gần, chính là cách vách phòng thôi, trong thôn này phòng ở của những người khác ngược lại cách nhau tận vài con đường.

      Triệu Lập Hạ nghiêng đầu, mắt nhìn Phương Di, trong đầu nghĩ tới việc mới phát sinh tại cửa nhà Triệu Cung. Lúc chiều, Tứ đệ chạy đến bên ruộng với Triệu Trần thị tới Phương Gia đánh Phương Thần, còn đoạt trứng gà, Triệu Lập Hạ tự hỏi bằng vào sức lực của đấu lại cái người đàn bà chanh chua kia, lập tức tìm Lý Chính, còn chưa được nửa đường, nhìn thấy có người chạy tới, Phương Di đến nhà Triệu Cung, cùng người đàn bà chanh chua kia náo loạn trận.

      Triệu Lập Hạ chưa từng gặp qua Phương Di như vậy, có loại cảm giác nên lời, nàng những lời này, ngay lúc đó giọng điệu thần thái của nàng, đều như thay đổi thành người khác, khiến người ta thể nhìn thẳng, Triệu Trần thị kia nổi danh là người đàn bà chanh chua bị nàng thu phục, liền đến Lý Chính đều bị nàng cho á khẩu. Triệu Lập Hạ cân nhắc, Minh nhi vẫn muốn mang Phương Di xem đại phu, tính tình này biến đổi cũng quá lớn !

      Bất đồng với gian phòng đất cũ nát của nhà Phương Di, nhà Triệu Lập Hạ là nhà ngói rất lớn, sương phòng rộng mở, trước sau đều có sân vuông lớn bao bọc, xa cũng có thể nghe thấy tiếng lão gà mái ở trong tiền viện kêu “cục…cục”, trong viện tiểu hài tử còn chưa lớn cho heo gà ăn, nhìn thấy Phương Di vào cửa, lập tức liền vui thích chạy đến đây, kêu:

      - "Phương Di tỷ đến rồi!"

      Phương Di cẩn thận nhất nhất quan sát xung quanh, chạy nhanh nhất là Triệu Lập Niên khoẻ mạnh kháu khỉnh, cùng tuổi với Phương Thần, phía sau là tiểu oa nhi vừa đen vừa gầy, buổi chiều cũng là đường theo phía sau Phương Di cùng Phương Thần, lúc này nắm tay tiểu nữ oa cước bộ tập tễnh chậm rãi tới, đây là Triệu Lập Đông 8 tuổi cùng Triệu Miêu Miêu mới được 2 tuổi, mặt khác còn có lão Nhị, kêu Triệu Lập Thu, chắc hẳn là bận làm cơm. Phương Di tiến lên hai bước, ôm lấy Triệu Miêu Miêu đến mệt thở hồng hộc, tiểu oa nhi gầy, tóc thưa thớt, khô vàng giống như cọng cỏ khô, khuôn mặt nhắn trắng bệch có tí huyết sắc, gương mặt u ám, là nhìn ra tiểu nữ oa này gần được 2 tuổi.

      Triệu Lập Hạ vừa vào cửa liền đến phòng bếp hỗ trợ, Phương Thần cùng Triệu Lập Niên tuổi tương đương nhau, xưa nay rất thân cận, lập tức bị lôi kéo tiếp tục đem lương thực cho heo gà ăn, Triệu Lập Đông còn lại muốn tiếp nhận đem Triệu Miêu Miêu :

      - "Phương Di tỷ còn bệnh, để ta đến ôm ."

      Triệu Miêu Miêu ôm cổ Phương Di, giọng :

      - " cần Tam ca, ta muốn tỷ tỷ ôm."

      Phương Di cười, hôn mặt Triệu Miêu Miêu:

      - " có việc gì, ta tốt lên rất nhiều rồi."

      - "Tốt cái gì mà tốt, ngươi nằm vài ngày đều thấy tốt lên, vừa nãy đại ca còn muốn kêu Minh nhi thỉnh đại phu đến xem đấy, chúng ta đều thực lo lắng." Triệu Lập Thu , thanh dần dần thấp xuống.

      Phương Di trong lòng mềm nhũn, biết đứa này sợ cái gì, dù cho là ai trong năm ngắn ngủi trải qua thiên tai nhân họa, đều có cảm giác sợ hãi, huống chi là hài tử như vậy, nàng tự kìm hãm được tươi cười, sờ sờ đầu của , ôn nhu :

      - "Đừng lo lắng, ta có việc gì."

      Triệu Lập Thu hình như có chút ngượng ngùng, bỏ lại câu: muốn hỗ trợ các ca ca, xoay người liền bỏ chạy, Phương Di nhìn bóng dáng , khe khẽ thở dài. Triệu Miêu Miêu ngẩng đầu, nghiêm trang :

      - "Tỷ tỷ, cần thở dài, đại ca thở dài là tốt."

      Phương Di lại hôn hôn mặt Triệu Miêu Miêu:

      - "Tốt, thở dài."

      Lập tức ôm Triệu Miêu Miêu cùng nhau đến nhìn Triệu Lập Niên cùng Phương Thần cho gà ăn, lúc này vừa nhìn mới phát giác đầu Triệu Lập Niên tựa hồ có chút lớn quá mức, cùng với thân mình mà so sánh quả thực đối xứng, hiển nhiên là bị thiếu dinh dưỡng trường kỳ mà tạo thành. (đây là tình trạng suy dinh dưỡng nặng)

      Lúc này, trong phòng truyền đến thanh của Triệu Lập Hạ: "Ăn cơm ."

      Phương Di thu thập lại tâm tình, mang theo Triệu Miêu Miêu vào nhà , ánh sáng từ bốn hướng chiếu bàn, mấy bát cháo nóng bốc hơi cuồn cuộn như nước, có 3 bát là cháo rau dại, mặt khác 3 bát còn lại cùng 3 bát trước Phương Di nhìn thấy giống nhau, bất quá so số lượng cháo trong bát đều thiếu rất nhiều. Phương Di cùng bọn họ ngồi xuống, kéo bát cháo rau dại đến trước mặt chính mình, còn chưa kịp động đũa liền bị Triệu Lập Hạ đem kéo ra, tiện đà đổi bát cháo có rau dại, Phương Di nhìn thấy bàn, chỉ thấy 3 bát cháo rau dại được phân biệt chia trước mặt Triệu Lập Hạ, Triệu Lập Thu, Triệu Lập Đông, còn lại trước mặt Triệu Lập Niên, Phương Thần cùng Phương Di là cháo có rau dại, còn có chén cháo là của Triệu Miêu Miêu.

      Phương Thần bưng bát ăn rất ngon lành, khuôn mặt nhắn đều ăn đến sắp vùi vào trong bát, xem ra hẳn là đói lắm đây, cũng khó trách, từ tối hôm qua đến giờ vẫn ăn cái gì, Phương Di lo lắng cho bao tử đói meo của bị phá hư, nhìn bộ dáng , gầy teo, ràng chính là dinh dưỡng đầy đủ, như vậy đối với thân thể tốt.

      Mắt thấy mọi người đều bắt đầu ăn, miệng lại miệng mở lớn mà ăn, Phương Di cầm lấy cái thìa, ngụm đút cho Triệu Miêu Miêu, Triệu Lập Hạ ở bên thấy, vốn định đem Triệu Miêu Miêu ôm lại đây, nhưng nghĩ lại Phương Di bệnh vừa mới tốt lên, để Triệu Miêu Miêu cùng nàng thân cận cũng tốt, nên chỉ dặn dò câu:

      - "Chính ngươi cũng ăn ."

      Phương Di lên tiếng đáp ứng, mở miệng ăn cháo, chú ý kém chút nữa nàng phun ra, thứ này đúng là khó ăn, có hương vị , còn thô sáp, cảm giác như là ăn cát sỏi vào miệng vậy, Phương Di ăn qua loa 2 hớp, dùng lực cố nuốt xuống, thực quản bị đâm vào cực kỳ khó chịu.

      Vừa nhấc mắt lên, nhìn mọi người muốn ăn non nửa bát vào bụng, chút cũng cảm thấy thứ này khó ăn, trong lòng Phương Di khó chịu, đột nhiên nên lời, nàng vẫn nghĩ rằng chính mình đáng thương , vẫn tưởng rằng chính mình chân chính ăn đau khổ, nhưng cùng so với điều trước mắt này, đau khổ của nàng về điểm này tính là gì? Thức ăn ở nhi viện tốt, nhưng kia cũng là gạo trắng, kia cũng là thịt thơm thơm, rau cải mềm mềm, nơi nào giống như những thứ khó nuốt xuống này? Đem nuôi gia súc còn chưa biết có được hay nữa? Phương Thần ăn lát, ngẩng đầu nhìn thấy Phương Di lại ngẩn người, trong lòng nhất thời bất an nổi lên:

      - "Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?"

      - " sao."

      Phương Di mới chữ, yết hầu liền nghẹn ngào đến ra lời, nàng tự hỏi bản thân phải là người cảm tính, nhưng ở nơi này lát muốn xúc động đến rơi lệ, nàng hít sâu mấy hơi rồi thở ra, :

      - " có việc gì, ta mấy ngày nay đều ăn rất ít, muốn ăn chậm chút mới tốt." Cuối cùng, Phương Di cắn răng đem chén canh suông cháo khó có thể nuốt xuống đều ăn vào bụng.

      Ăn xong, Triệu Lập Thu lại bắt đầu thu thập bát đũa, so với Triệu Lập Hạ hơn ba tuổi, năm nay 13, là người duy nhất trong nhà có thể giúp đỡ người bận rộn - Triệu Lập Hạ.
      Triệu Lập Hạ đến trù phòng lấy bát trứng gà chưng cách thủy đem ra, chính là lấy trứng gà đánh nát, dùng nước sôi để chưng lên, mặt còn có mấy giọt nước, so với thứ biết vị cháo kia, hương vị của trứng gà chưng cách thủy này là rất thơm, khiến cho Phương Di nhịn được mà nuốt nước miếng. Triệu Lập Hạ đem trứng gà chưng cách thủy đến trước mặt Phương Di : "Dùng ."

      Phương Di sửng sốt, ôm Triệu Miêu Miêu sững sỡ nhìn Triệu Lập Hạ.

      - "Ngươi bị bệnh lâu như vậy, thân thể còn yếu cần bồi bổ, dùng thứ này ." Triệu Lập Hạ , đem bát đưa đến trước mặt Phương Di.

      Phương Di nhìn mắt Triệu Lập Hạ, lại nhìn nhìn Triệu Miêu Miêu trong lòng nàng, tiểu nữ oa ngóng trông nhìn bát trứng cách thủy kia, nước miếng đều phải chảy xuống, nhưng tiếng cũng phát ra, cách đó xa Triệu Lập Niên cùng Phương Thần cố gắng muốn quay mắt, nhưng ngay sau đó lại nhịn được quay đầu lại nhìn, mặt bọn thể che dấu được nỗi khát vọng. Phương Di thầm hít sâu vào hơi, chỉ cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, như thế nào lại có ý nghĩ xúc động đến rơi lệ chứ?

      (Cát: đọc tới đây ta lại thấy tiếc 5 cái trứng gà ở chương trước, phải chi nữ 9 của chúng ta đừng quăng chúng tốt)

      - " chén trứng lớn như vậy, mình ta ăn cũng hết, Mỗi người dùng chút ." Phương Di cuối cùng ra như thế.

      Triệu Lập Hạ gật gật đầu: "Ngươi dùng trước , dùng hết lại chia."

      Phương Di nơi nào khẳng: "Chia trước rồi ta dùng."

      Triệu Lập Hạ nhìn chằm chằm Phương Di, nhìn lát, cặp mắt trong suốt ôn nhu kia mang theo tia ý nghĩa ‘ thể thương lượng’, cuối cùng cúi đầu lên tiếng đáp ứng: "Tốt."

      Phân ra 4 bát, Phương Di, Triệu Miêu Miêu, Phương Thần cùng Triệu Lập Niên người chén, mặt khác 3 người còn lại theo thường lệ có, Phương Di đối với việc này có chút nào ngoài ý muốn, cũng thêm cái gì, hai ba hớp liền đem trứng gà cách thủy dùng xong. có đường, cũng có rượu gạo, nếu là ở kiếp trước như thế nào nàng cũng uống, nhưng lúc này nàng lại cảm giác hương vị ngọt ngào vô cùng.

      Xong, Triệu Lập Hạ tìm cớ, để cho Triệu Lập Đông mang theo 3 đứa nhất ra ngoài viện mà chơi, lúc này mới đến chính , nếu là lúc trước, tính toán muốn cùng Phương Di , bởi vì Phương Di cũng quan tâm, nhưng là tại, trực giác của Triệu Lập Hạ cho biết, cần phải cho Phương Di nghe:

      - "Lập tức muốn đến vụ xuân rồi, mầm móng của chúng ta có chút đủ."

      Phương Di trừng mắt nhìn, lúc trước khối thân thể này mặc kệ tất cả mọi việc, từ sau khi Phương thẩm qua đời, 20 mẫu ruộng của Phương gia toàn bộ đều do Triệu Lập Hạ bị ép buộc đến tiếp quản, cho nên trong trí nhớ này đúng là có bao nhiêu thông tin liên quan đến việc mầm móng, cũng biết đủ này làm sai kém bao nhiêu, nàng nghĩ nghĩ, hỏi:

      - "Mầm móng đủ, có biện pháp gì khác sao?"

      Sắc mặt Triệu Lập Hạ có chút ngưng trọng:

      - "Ta tìm Lý Chính, lúc trước vào trong thành hỏi thăm, lúc này triều đình chính là xuống phát mầm móng, bất quá năm trước địa phương gặp tai hoạ quá nhiều, triều đình cũng chỉ cố cầm cự, còn muốn chúng ta có chuẩn bị khác mới tốt."

      Phương Di cau mày, chờ triều đình phân phát quả đáng tin:

      - " thể mua của người khác sao?"
      Triệu Lập Hạ nhìn mắt Phương Di:

      - "Ta tính toán ngày mai vào thành xem, tìm bạn cũ lúc trước của cha ta, xem có biện pháp gì để mua chút mầm móng."

      Phương Di trầm ngâm lát, cuối cùng hỏi thực trực tiếp:

      - "Mầm móng rất quý sao? Đại khái giá cả bao nhiêu?"

      Triệu Lập Hạ :

      - "Bao nhiêu tiền cũng quan trọng, ngươi cần bận tâm việc này, ta chỉ với ngươi tiếng, ngày mai ngươi theo ta vòng trong thành, để cho đại phu nhìn cái, miễn để lại bệnh căn."

      Phương Di nhíu nhíu mày, nàng thực thói quen bị người xem như hài tử mà chiếu cố, cảm giác rất bức bối, huống hồ người nọ, chính cũng là hài tử bao lớn, 16 tuổi, tuổi này ở đại cũng chỉ mới vừa tiến vào Trung học, có thể biết cái gì đâu? Bất quá nàng cũng thêm cái gì nữa, nay nàng đối với nơi này đều mù mờ, tất cả chỉ là mảnh tối đen, việc cấp bách trước mắt là nàng cần hảo hảo lý giải tình huống ở thế giới này.

      Thấy Phương Di lên tiếng, chuyện này liền như vậy được quyết định.
      linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Biện pháp kiếm tiền


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Đợi đến khi Phương Di nắm tay Phương Thần trở lại phòng đất nhà mình, Triệu Lập Thu đến gần trước mặt Triệu Lập Hạ giọng thầm:

      - "Ta có cảm giác Phương Di tỷ bị bệnh hồi, thay đổi nhiều, lúc trước nàng ngay cả việc thu hoạch vụ thu đều hỏi tới."

      Triệu Lập Đông lòng có lưu luyến gật đầu:

      - "Ngươi hôm nay ở đây, thấy được Phương Di tỷ đem người phụ nữ của Triệu Cung giáo huấn đến dễ bảo như thế nào đâu, nàng chỉ đem gà của nhà Triệu Cung ném đá cho chết, còn cho người đàn bà kia 2 bạt tay nữa, cuối cùng thông gia lý chính đều ra lời nào."

      Triệu Lập Hạ bưng mặt lên:

      - "Lập Đông, lời này về sau cho lại! Là cái người đàn bà chanh chua kia đánh Thần Thần trước, cho bà ta hai bạt tay cũng coi như là gì."

      Triệu Lập Đông thè lưỡi:

      - "Đại ca, ta phải chỉ cho Nhị ca nghe sao, ta ra bên ngoài đâu!"

      Triệu Lập Thu trợn tròn mắt:

      - "Lợi hại như vậy sao? Sớm biết như vậy, ta cũng nhìn, ta xem người đàn bà chanh chua kia sớm vừa mắt, năm trước nàng ta còn thừa dịp chúng ta bận dọn dẹp sạch nhà cửa, trộm hai con gà của chúng ta đó!"

      - "Nàng ta nhà ai chúc mừng ăn rượu thịt mà ăn trộm vài thứ chứ! Cũng đừng cùng nàng ta - người đàn bà vừa chanh chua vừa chây lười này so đo! Bất quá Phương Di tỷ lúc ấy giống như thay đổi thành người khác, ta đều có điểm sợ nàng."

      Triệu Lập Hạ cũng có cảm giác như vậy, bất quá so với Phương Di lúc trước, cả ngày sầu mi khổ kiểm, ai ai oán oán, ngược lại càng thích nàng như bây giờ hơn, tuy có điểm hung dữ , nhưng đối với nhóm bọn hung ác là tốt rồi.

      - "Sợ cái gì, nàng đối với các ngươi phải cũng giống như tỷ tỷ Phương Di lúc trước ư? Mặc kệ biến đổi như thế nào, nàng đều là Phương Di tỷ của các ngươi."

      Triệu Lập Đông làm mặt quỷ:

      - "Ta biết… ta biết, tại là Phương Di tỷ, tương lai là Phương Di đại tẩu."

      Triệu Lập Hạ vui khấp khởi, dùng tay gõ xuống đầu Triệu Lập Đông:

      - "Ngươi ít ba hoa ."

      Triệu Lập Đông ôm đầu, khoa trương kêu lên:

      - "Vốn chính là như vậy, Nhị ca, ngươi , ta có đúng hay ?"

      Triệu Lập Thu do dự gật đầu:

      - "Đúng! Phương Di đại tẩu."

      Bên kia, Triệu Lập Niên nắm tay Triệu Miêu Miêu chậm rì rì vào, nghe được lời của Triệu Lập Đông lập tức học:

      - "Phương Di đại tẩu."

      Triệu Miêu Miêu cũng liền nãi thanh nãi khí :

      - "Tỷ tỷ đại tẩu."

      Triệu Lập Hạ vất vả nghiêm mặt muốn giáo huấn nhóm đệ đệ nghe lời chút, thình lình bị đồng ngôn đồng ngữ (ngôn ngữ của trẻ ) của Triệu Miêu Miêu làm cho tức cười, mặt vòng tay ôm lấy Triệu Miêu Miêu, mặt ra vẻ hung ác:

      - "Việc này thể kêu loạn, nếu bị truyền ra thanh danh của Phương Di tỷ tỷ các ngươi bị phá hư, cẩn thận đến lúc đó nàng để ý tới các ngươi!"

      Tại Triệu gia, cả nhóm huynh muội, vẻ lo lắng nấn ná trong lòng họ nhiều ngày nay rốt cục tán , Phương Di tốt lên, giống như cha mẹ vậy, đột nhiên chết , là quá tốt!!!

      Phương Di nắm tay Phương Thần về nhà, hướng về phóng bếp thêm chút củi lửa, đem nước ấm trong nồi đổ ra, đổi nước sạch bỏ vào lại đem nấu, chuẩn bị nấu ít nước muối, giúp Phương Thần thanh tẩy sạch miệng vết thương, cũng để cho hai người hảo hảo gột rửa, khối thân thể này sinh bệnh , nhưng vị Phương Thần vẫn bồi ở bên cạnh nàng đây, tuy rằng mỗi ngày có Triệu Lập Hạ giám sát rửa mặt, nhưng người vẫn là bẩn hề hề, hôm nay còn bị đánh, nằm đất, điều này làm cho Phương Di quen sạch nhìn thấy thập phần thoải mái.

      May mà trong nhà tuy rằng bần hàn, bồn tắm vẫn có, chum nước trong phòng bếp cũng có hơn phân nửa chum, phỏng chừng là vài tiểu tử Triệu gia kia thu dọn, Phương Di cân nhắc, ngày mai tự bản thân nàng phải nấu nước, tuy rằng nơi này rất nhiều việc nàng biết, nhưng ít nhất việc nhà nàng tự làm, người hai mươi mấy ba mươi tuổi như nàng thể còn muốn dựa vào vài hài tử lớn kia chiếu cố.

      Phương Thần vén tay áo lên muốn hỗ trợ, bị Phương Di vội vàng ngăn lại, bảo vào phòng lấy quần áo sạch , là quần áo sạch , kỳ trong mắt Phương Di cũng tính là sạch , ràng có rất nhiều vết ố bẩn còn chưa có tẩy sạch, bất quá nghĩ đến việc giặt quần áo đều là các hài tử chưa lớn làm, Phương Di lại thở dài.

      Phương Di nhìn kỹ trán Phương Thần, tuy bị thương, nhưng cũng có bị rách da, cẩn thận tẩy rửa chút hẳn là có việc gì. Giúp đỡ Phương Thần đem chỗ tóc tán loạn rối rắm cùng chỗ, cẩn thận tháo ra, xối nước, đổ xà phòng lên, tinh tế xoa nắn, Phương Thần vốn chuẩn bị tinh thần bị xả đau khi gội đầu, nhưng lại phát lúc này chút cũng đau, trong lòng có chút quen, quay đầu nhìn Phương Di, mềm mềm kêu tiếng:

      - "Tỷ tỷ."

      - "Làm sao?" Phương Di lên tiếng, ngừng động tác trong tay, hỏi:

      - "Làm đau ngươi sao?"
      Phương Thần lắc đầu, ánh mắt lập tức hồng hồng lên, kém chút nữa rơi nước mắt, bị Phương Di đè lại, liền ngoan ngoãn bất động, qua lát, còn :

      - "Tỷ tỷ, Lập Niên với ta, ngày mai Lập Hạ ca muốn dẫn ngươi vào trong thành xem đại phu, tỷ tỷ ngày mai cùng Lập Hạ ca vào trong thành sao?"

      - "Đừng nhúc nhích, nước chảy đến dính vào trong mắt thoải mái."

      Động tác của Phương Di thực cẩn thận, sợ chạm vào trán :

      - "Ừ, muốn , ngươi ngày mai cùng bọn Lập Niên, Miêu Miêu ở nhà chơi ngoan ngoãn biết ?"

      phải Phương Di nghe được giọng đầy chờ mong của Phương Thần, chỉ là tình trạng trước mắt, nếu mang theo, nhìn đến mấy món ăn ngon, mấy đồ chơi tốt, nàng cũng có năng lực mua cho Phương Thần, nếu khiến đỏ mắt thèm thuồng chi bằng cho , về sau còn nhiều cơ hội.

      Phương Thần mặc dù có chút cảm giác mất mát, nhưng nghĩ đến Phương Di là xem đại phu, cũng liền có cảm giác gì nữa, ngoan ngoãn đáp ứng, :

      - “Tốt."

      Gội đầu sạch xong, Phương Di thuận tay liền dùng vải bố đem tóc của bao lại, tiểu gia hỏa hiển nhiên đối với hành động này rất ngạc nhiên, vài lần muốn động tay sờ, lại sợ làm cho rớt mất, ánh mắt kềm chế được cứ hướng lên mà nhìn, muốn nhìn thấy đầu là bị bao bọc như thế nào. Kết quả, chờ Phương Di đổi bồn nước trở về, liền nhìn thấy Phương Thần ngồi ở nơi đó thể kềm chế mắt trợn trắng, nàng nhịn được bật cười.

      Phương Di cởi quần áo ra... Bởi vì Phương Di tính toán giúp Phương Thần khi tắm, tiểu gia hỏa cư nhiên che quần áo để cho nàng cởi ra, :

      - "Tỷ tỷ, ta chính mình tẩy rửa."

      Phương Di gì:

      - "Ngươi mỗi lần tắm cũng như chưa tắm, lại đây, ta giúp ngươi tẩy rửa."

      Phương Thần bĩu môi bằng lòng, đáp:

      - "Ta 5 tuổi, có thể chính mình tự tẩy rửa!"

      Phương Di có chút buồn cười:

      - "Ngươi còn nửa năm nữa mới đủ 5 tuổi đấy, mau tới đây, nước sắp nguội rồi. Lại , tay ngươi bị trầy, thể ngâm mình ở trong nước."

      Đàm phán thất bại, tiểu gia hỏa bước lại bước hướng tới bên người Phương Di qua, vẻ mặt ủy khuất, còn mang theo điểm ngượng ngùng, nghĩ: chính mình là đại nam hài nhi, cư nhiên còn để cho tỷ tỷ tắm rửa, thực xấu hổ … thực xấu hổ a!

      Phương Di gắt gao mím môi mờ ám, sợ khi nhịn được mà cười ra tiếng, tiểu gia hỏa này thực rất đáng nha! Chờ chầm chậm tới, nàng chỉ cần hai ba bước lột sạch quần áo . Phương Thần kinh hô tiếng, vội vàng nhảy vào trong bồn tắm, đưa lưng về phía Phương Di, ngồi xổm xuống, tay còn gắt gao che ‘tiểu JJ’ (^^: cái mà ai cũng biết là cái gì í), vừa tắm rửa cho sạch, lỗ tai mảnh đỏ bừng, giống như bị luộc chín vậy.

      Bộ dáng tiểu tức phụ thẹn thùng của , khiến Phương Di nhịn được cười, bả vai nàng vì cố nín cười mà run run lên, nàng cũng dám cười ra tiếng, nghe lòng tự trọng của tiểu hài tử đều rất lớn a, may mắn Phương Thần là đưa lưng về phía Phương Di, sợ là về sau để cho Phương Di giúp tắm rửa nữa!

      Phương Di cầm mảnh vải, tỉ mỉ đem phía sau lưng của Phương Thần chà xát lần, nước tắm nhất thời liền đục ngầu, có thể thấy được tiểu gia hỏa này mỗi lần tự tắm rửa có bao nhiêu qua loa. Phương Di cũng cố nở nụ cười, đem tiểu gia hỏa kéo lại, từ đầu đến chân đều chà xát lần. Lúc tẩy đến ‘tiểu JJ’, Phương Thần xém chút nữa bật khóc, sau khi nhìn gương mặt của Phương Di, bộ dáng đầy nghiêm cẩn, mới cảm thấy mình có hơi chút làm quá, nhưng cũng chỉ là hơi chút mà thôi, tắm rửa xong tiểu gia hỏa liền nhanh như chớp chạy , trèo lên kháng (giường chờ). Phương Di nhìn sàng đan (giường đơn) ướt sũng, yên lặng quay đầu, thôi vậy, dù sao sàng đan đợi lát nữa cũng muốn đổi rồi.

      Bận việc xong, nước trong nồi cũng nấu sôi, Phương Di lấy ra bình muối, lấy ít muối bỏ vào trong bát, lại đem nước ấm rót vào, tìm tấm khăn sạch , cẩn thận đem tay bị trầy da của Phương Thần chà lau qua lần, tiểu gia hỏa bị đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt lưng tròng, mếu máo kêu:

      - "Tỷ tỷ, đau quá."

      - "Ngoan, kiên nhẫn chút, tẩy bên trong có vi khuẩn."

      Phương Thần đầy đầu dấu chấm hỏi:

      - "Cái gì là vi khuẩn?"

      Phương Di sửng sốt, lập tức cười cười:

      - " có gì, chính là thứ rất … rất … có trong vết bẩn này nọ."

      Phương Thần cái hiểu cái gật gật đầu, ngoan ngoãn tùy ý Phương Di lau. Chuẩn bị cho tốt tất cả, tự Phương Di cũng ở tại đây, hảo hảo mà tẩy rửa lần, tuy rằng đến mức tắm ra chậu nước đen, nhưng cũng thể tắm cho sạch được, đầy bồn nước tắm rất nhanh chỉ thấy đáy.

      Bận rộn tắm rửa xong xuôi, trời muốn tối đen, may mà nơi này khí ô nhiễm, bầu trời đêm cũng hết sức trong sáng, thoải mái, ánh trăng cũng có thể thấy tất cả, Phương Di ngửa đầu nhìn lát, tâm trạng nàng có chút ưu thương, nàng từ trong thế giới kia biến mất, biết có người nào vì nàng khổ sở, nàng còn kịp lập di chúc, vất vả nàng mới tích cóp đủ tiền thanh toán gian phòng kia, vừa mới dọn vào ở được vài ngày đâu, liền đến nơi này, sớm biết trước nàng đem tiền đưa cho nhi viện.

      Nàng ghé vào kháng, hối hận nửa ngày, bên ngoài Phương Thần phát hồi lâu nàng cũng chưa có động tĩnh gì, nhịn được ló đầu ra kêu tiếng:

      - "Tỷ tỷ."

      tiếng kêu này làm nhiễu loạn suy nghĩ của Phương Di, nàng bình ổn tâm thần, lau nước mắt còn vương khóe mi, xoay người vào nhà, đáp:

      - "Đến đây, buổi tối trời lạnh, đừng xuống giường."

      Dưới ánh trăng, đem sàng đan đổi , chăn giường đều là lấy châm tuyến may qua loa, chút cũng tốt, chỉ có thể tạm chấp nhận ngủ đêm, Phương Di nằm ở đầu giường, giường này là cứng, bên cạnh là thân mình ấm của Phương Thần, khiến cho lòng của nàng cũng dần dần ấm áp lên, mặc dù nơi này có trăm ngàn thứ tốt, nhưng đệ đệ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào nàng, còn có vài tiểu hài tử khả ái kia nữa, vì thế nàng quyết định thay nguyên bản Phương Di kia hảo hảo mà sống sót.

      Quay đầu, đối diện với nàng là đôi mắt trong suốt, Phương Di cười nhu nhu đầu Phương Thần :

      - "Ta ở tại nơi này, ngủ ."

      Phương Thần lộ ra ý cao hứng tươi cười, tuy rằng lần này tỷ tỷ tỉnh lại thay đổi nhiều, nhưng vẫn thích tỷ tỷ như bây giờ hơn, tiểu gia hỏa cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng ngáy rất , tay Phương Di dịch dịch góc chăn cho , bắt đầu tự hỏi vấn đề kế tiếp.

      Tiền khẳng định là muốn kiếm, nhưng như thế nào để kiếm tiền mới là vấn đề, bất luận ở cổ đại hay đại, kiếm tiền đều là việc hề dễ dàng, đặc biệt trong tay nàng có tiền vốn, lại có con đường nào mau chóng kiếm tiền, điểm ấy khiến cho người ta cảm thấy còn cách nào khác.

      Trước mắt lại đúng lúc sau thiên tai, muốn từ trong tay người tiết kiệm móc tiền, chỉ sợ khó càng thêm khó, Phương Di suy nghĩ, nàng học là pháp luật, công tác là luật sư, tri thức chuyên nghiệp, kinh nghiệm công tác ở trong hoàn cảnh này, hoàn toàn thể dùng được, lúc trước khi còn ở nhi viện, ngược lại nàng cùng nhóm lão mụ mụ cũng làm qua đồ ăn, cùng làm thêm ít công việc khác, nhưng ở nơi này những việc vặt vãnh ấy có chỗ để dùng, việc nhà nông cùng mấy thứ cải trắng cọng hành lá tỏi gì gì đó, nàng hoàn toàn chút khái niệm nào, ngay cả ngũ cốc nàng đều thể phân biệt .

      Suy nghĩ hồi lâu, Phương Di nhịn được thở dài, nàng đường đường là sinh viên chưa tốt nghiệp của đại học hàng hiệu, cư nhiên chút kỹ năng thực dụng đều có, quả nhiên là trăm nghề thể dùng chính là thư sinh a, đúng, nàng ngay cả thư sinh cũng bằng, tốt xấu gì tú tài còn có thể được miễn thuế, thành tích tốt còn có thể được hỗ trợ cấp lương.

      Nghĩ đến việc này, tâm tư Phương Di lại chuyển tới người Phương Thần, Phương Thần muốn 5 tuổi, lúc trước cùng cha mẹ niệm được chút thi thư, năm trước trong nhà xảy ra chuyện, năm niệm Tam Tự kinh, cũng biết còn nhớ được mấy câu.

      Việc học hành này cũng thể từ bỏ, muốn trở nên nổi bật, phải đọc sách cho tốt, ngay tại thời điểm này, Phương Di chút do dự nghĩ như vậy. Loạn thất bát tao các thứ, suy nghĩ rất nhiều, cũng biết là lúc nào nàng mới nặng nề thiếp .
      windlove_9693linhdiep17 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Bà tám


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Trời còn chưa sáng, Triệu Lập Hạ cùng Triệu Lập Thu thức dậy, vài tiểu hài tử khác còn ngủ, Triệu Lập Hạ chuẩn bị điểm tâm, để cho Triệu Lập Thu kêu Phương Di, hôm nay muốn vào thành, phải sớm xuất phát mới được.

      Phương Di chỉ cảm thấy mình mới vừa ngủ, liền mơ mơ màng màng nghe người ta kêu nàng, nhắm mắt lên tiếng đáp ứng, nghiêng người chuẩn bị tiếp tục ngủ, thình lình bị người ta đạp cước, lúc này mới đem nàng làm cho thanh tỉnh lại, mở mắt ra nhìn đến trước mặt, Phương Thần tứ chi mở rộng ra ngủ say sưa, nàng sửng sốt trong chốc lát mới nhớ tới mình ở phương nào.

      Bên ngoài Triệu Lập Thu còn bám riết tha hô to gọi nàng, Phương Di lên tiếng trả lời, vội vàng xuống giường mở cửa, tay đụng tới cạnh cửa mới nghĩ đến cổ đại này, quần áo xốc xếch thể tùy tiện mở cửa, nàng xoay người lại đến bên cửa sổ, ló đầu ra :

      - "Lập Thu, ta thức dậy rồi."

      Triệu Lập Thu nhìn đến nửa bên mặt của Phương Di, giảm thấp thanh :

      - "Phương Di tỷ, Đại ca muốn sớm vào thành, nên để cho ta tới kêu ngươi thức dậy, điểm tâm làm xong rồi, lát bọn ngươi lại đến ăn a."

      - "Tốt, cám ơn ngươi."

      Triệu Lập Thu kỳ quái nhìn Phương Di, rồi xoay người chạy về nhà.

      Phương Di đem mình thu thập chút, mắt nhìn thấy Phương Thần vẫn ngủ say sưa, nàng quyết định để cho tiếp tục ngủ, tự mình sang phòng cách vách. Điểm tâm vẫn là cháo, chẳng qua là có điểm đặc sệt, theo thường lệ có ba bát là cháo rau dại, Phương Di cướp lấy bát rau dại, bưng lên :

      - "Nếu là ba bát, vậy do ba người lớn tuổi ăn, sao ta có thể để cho Lập Đông thay ta ăn được chứ?"

      Triệu Lập Hạ lại Phương Di, chỉ phải tùy ý nàng. Ba người ăn xong điểm tâm, Lập Hạ đem cháo còn dư lại đặt vào trong nồi dùng nước nóng ủ, đợi vài tiểu hài tử kia thức dậy tự mình ăn.

      Nghĩ đến Phương Thần còn ngủ trong phòng, Phương Di :

      - " Phương Thần còn ngủ ở trong nhà đấy."

      - "Ta đem ôm tới đây, miễn cho lúc tỉnh thấy được ngươi." Triệu Lập Hạ , rồi cùng Phương Di đường đem Phương Thần ôm tới, tiểu tử kia chịu trận cực khổ, động tĩnh lớn như vậy thế nhưng cũng tỉnh.

      Sắp xếp xong những việc này, Triệu Lập Thu kéo theo xe bò đứng ở ngoài phòng, Triệu Lập Hạ mang theo da của hai con thỏ, lúc này mới bước ra cửa, nghĩ nghĩ, dặn dò:

      - "Lập Đông còn , ngươi ở nhà trông chừng bọn họ, được ra ruộng, ta cùng Phương Di sớm về sớm."

      Triệu Lập Thu gật gật đầu:

      - "Tốt, các ngươi đường nhớ cẩn thận."

      Xe bò kỳ chính là cột vào cho con bò cái xe đẩy tay, ngồi đây tuyệt đối được thoải mái, hơn nữa đường này cũng bằng phẳng, bánh xe giống ở đại có vỏ xe bằng cao su, ngồi lúc làm cho mông người ta đau, Phương Di nhìn con bò đen ở phía trước kéo xe tới chậm rì rì, nàng suy nghĩ: chính mình leo xuống xe, tự lấy có phải hay thoải mái hơn chút?

      Trời còn chưa sáng tỏ, trong thôn ít nhà thức dậy, đường lục tục , gặp được ít người, mọi người rất nhiệt tình theo chào hỏi bọn họ, có người có chút dương quái khí nhìn Phương Di, tám chín phần là trong đám người vây xem náo nhiệt ngày hôm qua. Phương Di dựa vào ký ức cũ cố gắng nhận diện, dù sao ở đằng trước có Triệu Lập Hạ, nàng chỉ cần dựa theo kêu là được, khí sắc người trong thôn phần lớn tốt lắm, hiển nhiên là vì quá gian khổ, nông dân dựa vào đất đai mà sinh tồn, khi xảy ra thiên tai nhân họa, những ngày này quả thực rất gian nan.

      Bên bờ suối ngoài thôn, lúc gặp vài phụ nhân gánh nước, thái độ tốt của họ rệt, đáy mắt tỏa ra chán ghét và khinh miệt:

      - "Ai…ui, Triệu gia Tiểu ca nhi, đây là muốn mang theo tiểu nương tử chỗ nào a?"

      Thần sắc Triệu Lập Hạ khẽ biến, nghiêm mặt :

      - "Thẩm nhi, ngươi nên chuyện lung tung! Ta mang Phương Di vào trong thành xem đại phu."

      Vị phụ nhân lung lay đòn gánh, :

      - "Rốt cuộc cũng là quý nhân a, bị trúng vài ngọn gió thôi phải mấy lần thỉnh đại phu, ta Triệu gia Tiểu ca nhi à, đừng xem tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ ngươi phải là tiền, tự ngươi hỏi chút đầu năm nay, còn nhà ai có tiền nhàn rỗi thỉnh đại phu , huống chi vẫn là người của họ nhà khác."

      phụ nhân khác lập tức tiếp lời:

      - "Người ta cũng phải là người nhà khác a, Phương gia kia trước khi chết phải đem người phó thác cho sao. Rốt cuộc là tuổi trẻ a, giống như chúng ta, muốn uống miếng nước đều phải tính kế, thể uống nhiều hơn."

      Triệu Lập Hạ bị , mặt đỏ bừng, muốn phản bác lại chen miệng vào lọt, Phương Di nhìn cảnh này mà lắc đầu, rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, đấu được với những thôn bà tám nhàn tản này.

      Khi chuyện, lại thêm vị phụ nhân gánh đòn gánh tới, người bên này nhìn lên thấy nàng, lập tức mở miệng gọi:

      - "Tam thẩm (nhà Triệu Lập Hạ) à, đại điệt tử (cháu trai) của nhà ngưoi lại dẫn Phương Di xem đại phu."

      Vị phụ nhân tới kia phải là trong số các vị thúc thúc thẩm thẩm muốn nuốt trọn gia sản với nhà ở của Triệu Lập Hạ sao? Nàng ta nghe thấy động tĩnh bên này, nguyên bản còn tính toán cười, mặt lập tức liền trầm xuống, tay chống nạnh mở miệng dạy dỗ, quát lên:

      - "Triệu Lập Hạ, ngươi ấu trĩ, muốn hợp lại cùng người ngoài tiêu tiền phải ? Phương Di, ngươi đúng là tiểu tiện nhân, nhìn khỏe mạnh sờ sờ như thế còn muốn xem đại phu cái gì? phải dùng tiền của nhà ngươi nên ngươi đau lòng đúng ? Lập Hạ nhà ta là người thành , ngươi đừng lên mặt, mỗi ngày làm làm sách, coi chừng ngày nào đó tự mình tìm chết, ngay cả mặt mũi của cha mẹ ngươi cũng bị ngươi ném sạch."

      Triệu Lập Hạ nghẹn lời, muốn lên tiếng biện hộ, nghe thấy giọng điệu nhàn nhạt của Phương Di đứng ở phía sau:

      - "Các vị thẩm thẩm, chúng ta còn vội vàng vào thành, bây giờ phải lên đường rồi, các ngươi cứ chậm rãi trò chuyện a."

      Nghe Phương Di như vậy, Triệu Lập Hạ cũng thêm cái gì nữa, dù sao cũng biết chính mình lại mấy vị này, lập tức đánh xe bò về phía trước.

      Mấy vị phụ nhân kia bị Phương Di trở tay kịp, trong lúc nhất thời tẩt cả đều kịp phản ứng, trong dĩ vãng các nàng cũng chèn ép Phương Di ít, bởi vì cha mẹ Phương Di là người ngoại lai (người ngoài), hơn nữa nam tuấn nữ tiếu (nam nữ đều xinh đẹp), chọc nam nam nữ nữ trong thôn nhịn được mà ngoái nhìn, các nàng ngày thường nghe hán tử nhà mình ít: ‘người ta nhiều thanh tú, các nàng nhiều thô tục’, trong đầu bọn họ nghẹn đến mức buông ra khẩu khí rất lớn, ra sảng khoái, mỗi lần gặp, cũng phải đem mẹ con hai người bọn họ (nhà Phương Di) đến khóc mới hả giận.

      nghĩ rằng hôm nay Phương Di hề phản ứng, giống như các nàng bộ dạng thả rắm, cùng nàng ấy hoàn toàn quan hệ gì. Đến cuối cùng, buồn bực - ngược lại là bản thân các nàng, loại này chính là ‘ đấm đánh tới vải bông’ cảm giác là quá nghẹn khuất, nghẹn khuất đến độ khiến cho người ta nhịn được muốn đá cái thùng. Con bà nó! Người ta trúng vài ngọn gió liền được thỉnh đại phu, còn bản thân các nàng mỗi ngày đều giống như con trâu con bò còn tỏ ra uy phong!

      Nhìn bóng dáng bọn Phương Di xa, vị phụ nhân nãy giờ mực yên lặng lên tiếng, lúc này nàng ta mới mở miệng:

      - "Ta lão Triệu gia, các ngươi nhanh đừng nữa, chuyện người phụ nữ của nhà Triệu Cung xảy ra hôm qua, các ngươi còn chưa biết phải ? Phương Di này dễ chọc vào đâu!"

      đám bà tám nhất thời tinh thần tỉnh táo, hỏi:

      - "Chuyện gì a, ta cùng với nam nhân nhà ta, ở trong thôn a, lúc trở lại nhìn thấy mọi người to , ta cũng có thời gian hỏi, thê tử nhà Triệu Cung gia thế nào, nàng ta phải vang danh chanh chua sao."

      - "Ai nha, các ngươi còn chưa biết nội tình, khó trách..." Vị phụ nhân kia lập tức dặm mắm thêm muối, đem chuyện xảy ra ngày hôm qua lại lần. đám người liền vì chuyện này chậc chậc lên tiếng, mất hết buổi sáng giặt quần áo. Chỉ có Tam thẩm của Triệu Lập Hạ mặt trầm tiếng, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Đợi đến lúc ra khỏi thôn, Triệu Lập Hạ nhịn được quay đầu nhìn Phương Di, sợ nàng lại khổ sở mà khóc, Tam thẩm của nổi danh là người miệng mồm độc địa, kết quả chỉ thấy vẻ mặt Phương Di điềm nhiên như có việc gì, nhàng thở ra đồng thời lại cảm khái, nàng bệnh nặng hồi, tính tình là thay đổi.

      Nguyên bản Phương Di cân nhắc tình, nhưng nàng chịu nổi việc Triệu Lập Hạ ba lần bốn lượt quay đầu xem xét nàng, giống như đánh giá nàng là loài động vật hi hữu gì đó vậy, nàng nhịn được buồn cười, hỏi:

      - "Làm sao vậy?"

      Triệu Lập Hạ nhanh chóng lắc đầu:

      - " có gì, chỉ là cảm thấy ngươi bị bệnh hồi, giống như có chút thay đổi."

      Phương Di cảm thấy căng thẳng, châm chước hỏi:

      - "Vậy… tốt sao?"

      - " phải, tốt vô cùng."

      Phương Di cười cười:

      - "Ta trước kia quá mềm yếu, luôn phải dựa vào người khác, lần này sinh bệnh ta nghĩ thông suốt rồi, ta muốn cố gắng có được ngày lành, người khác cái gì ta cũng quan tâm."
      Triệu Lập Hạ gật đầu:

      - "Chính là đạo lý này, muốn sống tốt phải nhìn về phía trước, nếu có khổ cuối cùng rồi cũng qua."

      Lời này, đến trong lòng Phương Di, nàng kiếp trước chính là dựa vào chính mình cố gắng từng chút để kiếm tiền, nếu cứ lẩn quẩn nghĩ tới những chuyện bi thảm kia, nàng căn bản cần sống nữa.

      Hai người lại chuyện thêm lát, Phương Di đem đề tài kéo đến chính :

      - "Chuyện mầm móng ngươi nắm chắc được mấy thành là có thể lấy được?"

      Triệu Lập Hạ trầm ngâm lát, quyết định ăn ngay :

      - "Ta cũng nắm chắc lắm, ta tìm vị đại thúc bằng hữu của cha ta, trước kia trong nhà gia gia ta rất nghèo, liền đem ông đưa cho người ta để cùng săn thú, sau này có lần gặp được lão hổ, người dạy cha ta săn thú tuổi lớn chạy nổi, bị lão hổ bắt được, cho móng vuốt, là cha ta cứu . Từ đó về sau để cho cha ta săn thú nữa, nhờ người ta đem lão hổ bán được giá tốt, đưa cho cha ta tìm vợ, lần này ta muốn tìm người nọ, chính là người lúc trước hỗ trợ bán lão hổ cũng là người làm mối cho cha mẹ ta, cha ta bọn họ quan hệ rất rộng, nếu như có chuyện có thể tìm , nhưng ta biết có chịu giúp chúng ta hay ."

      Phương Di lắng nghe rất nghiêm túc, thoạt nhìn, người kia tựa hồ là nhìn vào mặt mũi của lão thợ săn, bất quá nếu là làm mối, vậy cùng mẫu thân của Triệu Lập Hạ chắc là cũng có quen biết, có lẽ giúp tay, nếu quả là người trọng tình nghĩa, bán chút mầm móng, đối với hẳn là khó.

      Triệu Lập Hạ nghe Phương Di phân tích xong, gật gật đầu:

      - "Ta cũng nghĩ như vậy, trước cứ thử xem, nếu được lại tính cách khác."

      Phương Di nghĩ nghĩ, còn :

      - "Nhớ cho biết tình trạng thê lương chút, là trong nhà nhiều miệng ăn, tiểu hài nhi chịu đói được, chúng ta cơ bản lưu lại bao nhiêu lương thực, nếu giúp tay, ta cũng chỉ có thể chịu đựng được qua năm nay. Còn phải rằng mầm móng này là chúng ta tiêu tiền mua, phải mượn."

      Triệu Lập Hạ hơi mím môi, nhìn về phía Phương Di, ánh mắt nhất thời mang theo chút rối rắm, tuy trước khi đến đây cũng ôm loại tính toán này, nhưng mà từ miệng Phương Di ra, sao lại cảm thấy có chút thích hợp. Qua hồi lâu mới câu: "Tốt."

      Phương Di ngồi xe, càng ngồi càng cảm thấy lạnh, vùng đất này là ở phương bắc, buổi sáng đầu mùa xuân trời vẫn có chút lạnh, gió thổi vào mặt đều làm cho người ta phát rét chút, hơn nữa đường xóc nảy, rốt cuộc Phương Di nhịn được, chậm rì rì từ xe bò nhảy xuống, khiến cho Triệu Lập Hạ hoảng sợ, nàng vội vã :

      - "Ngồi xe có chút lạnh, ta muốn lại chút."

      Triệu Lập Hạ chính trực, ở tuổi thiếu niên thanh xuân, lúc này chính là lúc sợ lạnh, căn bản ý thức được những điều này, hơi có chút ảo não:

      - "Sớm biết vậy mang theo chăn cho ngươi, ngươi bị bệnh còn chưa hết, lại bị trúng gió nữa sao."

      Phương Di chà chà hai tay, cười :

      - " có chuyện gì, bộ chút liền ấm áp lại thôi."

      Triệu Lập Hạ cũng nhảy xuống xe, cùng bộ với Phương Di, được lát trong lòng liền nổi lên buồn bực, trước kia Phương Di đường chậm rì, dùng lời của người trong thôn, chính là bước từng bước , thế nhưng lúc này nàng lại nhanh hơn.

      Hai người cứ như vậy, chuyện câu được câu , hơn canh giờ sau, đường xá cũng còn cảm thấy dài nữa, trong lòng Phương Di có chút giật mình, từ đến lớn, tính tình của nàng đều nổi danh là lạnh nhạt, nghĩ đến còn có người liên tục trò chuyện cùng nàng ba giờ liền, vậy mà nàng cảm thấy có điểm nhàm chán nào, đối phương vẫn chỉ là hài tử choai choai 15 – 16 tuổi.
      linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :