1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trường kiếm cười đuổi nấm - Niếp Kiển Tù Đoàn (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 15:


      Ngày tiếp theo, Mạnh Trạch Hư cho thủ vệ trước của lui ra, gõ cửa phòng rồi gọi: "Tiểu Ma à?"

      loạt tiếng ho khan đáp lại , Mạnh Trạch Hư đẩy cửa phòng ra, mấy vũng nước đọng chỉ vừa mới khô nửa đầy khả nghi nằm khắp mặt đất, cửa sổ mở rộng, ngoại sam màu xám của Cổ Tiểu Ma dập dờn trong gió như con cá khô.

      Đầu Mạnh Trạch Hư có mấy vạch đen, nhìn Cổ Tiểu Ma cuộn mình trong chăn, trong mắt đều là nghi ngờ.

      Cổ Tiểu Ma hắt hơi cái, cười gượng hai tiếng: "Tối hôm qua nóng quá nên muội muốn dạo chút..."

      ...

      Nàng cười cách nịnh nọt: "Lục sư huynh... Mạnh giáo chủ à, niệm tình cảm khi xưa, ngươi mau trả tay nải lại cho ta , bên trong còn có y phục mà sư nương tự tay may cho ta nữa."

      Mạnh Trạch Hư nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, mỗi lần Cổ Tiểu Ma đến năn nỉ việc gì luôn có biểu cảm thương tiếc như vậy. Đứng đó lúc lâu, đột nhiên Mạnh Trạch Hư lại mỉm cười: "Tiểu Ma, muội sống có tốt ?"

      Cổ Tiểu Ma cuộn mình trong chăn, lạnh đến phát run, chợt nghe hỏi như vậy ngẩng phắt đầu lên, nụ cười của vẫn ấm áp như thế, dường như bọn họ vẫn còn đỉnh Thiên Diễn sơn, buổi trưa bình thường nào đó, trời rất cao, mây rất thấp, nàng nằm thư giãn thảm cỏ, mà lại bị sư phụ bắt phải tìm nàng về.

      Dường như đây chỉ là giả dạng giáo chủ ma giáo, mà , vẫn là lục sư huynh dịu dàng của lúc trước.

      Cổ Tiểu Ma cúi đầu, nàng biết mình nên có biểu cảm như thế nào, cách nghiêm túc: "Lục sư huynh, ra là do huynh có nỗi khổ riêng... Có phải ?"

      Mạnh Trạch Hư ngẩn ra, nụ cười yếu ớt bên khoé môi lại dần nhạt .

      Cho dù cười nhưng vẫn có vẻ dịu dàng điềm đạm như thế. Mạnh Trạch Hư đứng đờ ở đó lúc, hề trả lời Cổ Tiểu Ma, sau đó cúi đầu đẩy cửa gỗ ra ngoài.

      Tấm lưng kia, đơn quá.

      Cổ Tiểu Ma có chút ngơ ngẩn mà dõi theo hướng rời , bao lâu sau lại có người gõ cửa tiến vào, ràng trong tay người đó còn cầm tay nải của nàng. Nàng mở tay nải ra, bức hoạ kia vẫn còn ở trong! Nàng chưa kịp thay y phục vội mở bức hoạ ra, mùi hương quen thuộc kia lập tức phả vào mặt, nhưng chiếc ghế mây lại rỗng tuếch, cả bức hoạ đều như thiếu mất linh hồn mà trở nên ảm đạm còn sức sống.

      Úc Lưu đâu rồi? Nàng nhíu mày, người này xuất quỷ nhập thần, vừa có chuyện chạy nhanh , căn bản chẳng lo lắng gì cả. Cổ Tiểu Ma bĩu môi, lấy hai bộ y phục ra, bộ màu hồng phấn bộ màu xanh biếc, vô cùng đẹp đẽ.

      Vốn dĩ nàng muốn mặc bộ màu xanh kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại chọn ngay bộ hồng.

      Lúc bảy tuổi, nàng rất thích màu hồng. Nhưng...

      Cổ Tiểu Ma nhắm mắt, nghĩ đến lúc mới gặp Tác Oanh, nụ cười khỏi có chút chua xót. Nàng ngẩn ra hồi lâu, chẳng biết từ lúc nào mặc bộ y phục màu hồng kia vào người, nàng sững sờ, muốn cởi nó ra.

      Nhưng qua mười năm, biết giờ nếu nàng mặc màu hồng có dáng vẻ thế nào.

      Cổ Tiểu Ma có chút mê muội, từ từ đến trước gương đồng, lần đầu tiên có chút yên lòng mà vén chút tóc rơi trán. Trong kính là nữ tử tái nhợt gầy yếu, dường như cho dù có mặt bộ y phục mới tươi đẹp như thế lên người nàng vẫn hề khác trước.

      Nàng thử nhếch môi, nhất thời hình ảnh trước mặt lại phản chiếu nụ cười có chút miễn cưỡng.

      Sắc trời dần tối.

      bóng đen bất ngờ ló ra khỏi góc tối, yên lặng nhảy lên đầu tường. Dường như lẩm bẩm gì đó trong miệng, lớp màng trong suốt nhanh chóng bao phủ xung quanh, bên ngoài liền ra quang cảnh khác, ra đúng là hạ kết giới.

      nhảy xuống khỏi tường, nhìn quanh hồi, sau khi xác định có người mới chạy nhanh về phía trước. bao lâu đến trước rừng cây vô cùng rậm rạp, tiếp tục về phía trước, lẩm bẩm gì đó bên cạnh cây đại thụ kia.

      Cứ như vậy trong khoảng thời gian nửa nén hương, đột nhiên nhảy lên cành lá xum xuê của đại thụ, thân hình nam tử thon dài ra từ trong đại thụ kia.

      Nam tử mở nút bình hồ lô, ngưỡng cổ đổ ngụm rượu lớn vào miệng: "Có tìm được Tiểu Ma ?"

      Hắc y nhân bỏ mũ trùm đầu xuống, sắc mặt có chút vàng nhợt, mặt mũi tiều tuỵ vì bệnh tật, đúng la Phó Diệp Văn. Nam tử uống rượu lau chút rượu đọng lại bên khoé môi: "Đến lúc rồi, chúng ta thôi."

      Phó Diệp Văn đồng ý, lại nhìn về phía nam, có chút chần chừ mà : " đợi đại sư huynh và tiểu sư muội sao?"

      "Bọn họ tới từ sớm rồi." Nam tử cất hồ lô rượu cẩn thận: "Đến lúc đó đến tiếp ứng thôi."

      Nam tử mang thanh kiếm sắt lớn phía sau lưng, đứng dậy, tung kiếm ra mà tốn chút sức lực, nhanh chóng phi thân lên rồi vững vàng đứng thân bội kiếm. Đợi Phó Diệp Văn lên kiếm xong, hai người trước sau biến mất bầu trời. Trong khí chỉ còn lại mùi rượu nhàn nhạt dần tản theo
      [​IMG]
      B.CatTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16:

      Chuyện gì xảy ra vậy.

      Cổ Tiểu Ma bị lạnh đến mức run rẩy, nàng leo dọc theo con đường gập ghềnh bên cạnh vách núi, dám đường, chỉ sợ bản thân quá mức nổi bật mà bị Huyền giáo phát .

      Nhưng có chuyện còn kinh khủng hơn, người nào đó thường ngày vẫn luôn làm mặt lạnh hờ hững với nàng, hoặc là con quái nào đó,... Mặc kệ là cái gì, nhưng sau lúc nãy, biết đứt dây thần kinh hay lại có sợi gân nào nằm lộn vị trí mà cứ cười cười rồi theo phía sau nàng, đúng là... Đòi mạng mà, hệt như lúc trước thời tiết còn sấm chớp đùng đùng đột nhiên lúc sau lại trong lành vậy, còn khó tin hơn cả việc ma giáo bất ngờ khuếch trương Phật pháp nữa.

      Cổ Tiểu Ma cố gắng ngó lơ ánh mắt ở sau lưng, làm người hay làm đều phải có phẩm hạnh, nàng quen với Úc Lưu lạnh lùng rồi, tuy rằng vị Úc Lưu mỹ nhân cười rộ lên này rất giống như vị thần, nhưng... Nàng lại có chút cảm giác nghi ngờ.

      Đột nhiên Cổ Tiểu Ma dừng lại, quay ra sau nhìn bóng người màu xanh kia, cố gắng nhìn vào nụ cười của .

      "Cá hố." Nàng cách nghiêm túc: " phải là nguyên khí của ngươi chưa khôi phục sao? Sao quay trở lại bức hoạ ..."

      ...

      Úc Lưu ngẩn ra, hiển nhiên là nỗ lực tiêu hoá biệt danh của mình.

      Biểu cảm ngơ ngác kia vĩnh viễn thể nào có thể xuất gương mặt lạnh lùng xa cách của đại kim chủ Úc Lưu, Cổ Tiểu Ma hít sâu hơi, quả nhiên là ... ngốc rồi.

      "Bức hoạ bị ngươi làm ẩm rồi, ta về đâu."

      Nàng có chút đau đầu cưởi mỉa, từ lúc gặp nàng vẫn chưa vào bức hoạ kia mà. Cổ Tiểu Ma vừa xoay người sang chỗ khác, đột nhiên lại bị linh cảm tràn ngập kim quang lấp lánh bổ trúng đầu, trong nháy mắt hoá thân thành tú bà thanh lâu.

      Úc Lưu lại ngẩn ra, càng thêm xác định Cổ Tiểu Ma có chút vấn đề.

      "Cái kia, ha ha ha ha ha ha." Khuôn mặt tái nhợt của nàng đỏ ửng lên vì kích động, cười đến mức chỉ thấy răng thấy mắt: " người ngươi có ngân phiếu ?"

      " có."

      "...Vậy thù lao vạn lượng hoàng kim của ta ở đâu?"

      Úc Lưu thấy biểu cảm nghi ngờ của nàng liền vươn tay đến chỗ tay áo rồi bóc cái, mày nhíu lại, sau đó lại đưa thứ gì đó cho Cổ Tiểu Ma như đưa vật vô cùng quý giá. Chỉ thấy bàn tay trắng nõn kia có chiếc vảy , đầu tròn xanh biếc, đầu nhọn đỏ sậm, từng luồng sáng xanh ngừng lượn lờ đó, mỹ lệ và dị đến mức nên lời.

      Cổ Tiểu Ma nhanh tay lẹ mắt, quan tâm nó là cái gì, cứ lấy trước rồi sau! Nhưng ai ngờ Úc Lưu phản ứng nhanh hơn nàng, năm ngón tay vừa thu lại, nàng chỉ có thể ra sức bẻ mấy ngón tay của rồi giương mắt nhìn.

      phải người này bị đần rồi sao, vậy mà còn cố chấp với bảo bối như vậy. đưa ra cho nàng xem rồi còn thể đưa cho nàng cất nữa à?

      "Ha ha ha à... Đó là cái gì thế?"

      "Là linh dược giải bách độc, bảo vật vạn lượng hoàng kim khó cầu đời." Úc Lưu cười đến vô cùng kỳ lạ: " nghìn năm trước vô cùng hi hữu, nay chỉ sợ là tuyệt tích."

      " nghìn năm trước à?" Cổ Tiểu Ma nhấn mạnh: "Ngươi có thể biết những chuyện lâu như vậy sao?"

      "Đương nhiên, phải là ngươi biết..."

      "Mạng cá hố tinh dài lắm à?"

      Khoé mắt Úc Lưu hơi giật giật, khẽ nheo lại. ra gốc nấm đần độn này vẫn chả biết gì cả, đúng là ngốc mà. vừa lơ là chút, đột nhiên cổ tay lại có chút đau đớn, vừa buông lỏng năm ngón tay ra thấy được khuôn mặt tươi cười đầy gian trá của Cổ Tiểu Ma.

      Nàng nhanh chóng thu miếng vảy kia vào trong túi, lập tức vỗ vỗ an ủi Úc Lưu: "Yên tâm huynh đệ, Cổ Tiểu Ma ta luôn giữ lời, chắc chắn cầm tiền rồi quên mất ngươi đâu."

      "..."

      Thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí khẩu thị tâm phi đó của nàng, Úc Lưu chỉ có thể xoa cổ tay, : "Giờ chúng ta đâu vậy?"

      "Giờ à?" Cổ Tiểu Ma ngẩn ra: "Bây giờ... Đương nhiên là... Phải ..."

      Nàng ngập ngừng lúc cũng nên lời là phải đâu.

      Úc Lưu yên lặng nhìn nàng, cho tới lúc này vẫn còn cố giả vờ như chưa có chuyện gì từng xảy ra, nàng thấy mệt sao?

      Dường như đành lòng thấy lại dáng vẻ hoảng hốt đó của nàng, Úc Lưu lại nâng ngón tay thon dài lên rồi đặt môi, cười khẽ : "Người của Huyền giáo đuổi tới rồi."

      Cổ Tiểu Ma nhảy lên, túm vạt áo của : "Suýt chút nữa ta quên mất chúng ta chạy trối chết rồi, quan tâm đâu làm gì? Trốn được quan trọng hơn."

      Úc Lưu gật đầu, Cổ Tiểu Ma sốt ruột nhìn xung quanh, thêm vài bước liền đến được sơn động , cánh rừng này thể che chắn cho bọn họ được bao lâu, khi người của Huyền giáo ngự kiếm tới đây, chỉ dựa vào nàng và con cá hố còn chưa khôi phục được nguyên khí chắc chắn thể ngăn được. Làm sao bây giờ?

      luồng sáng xẹt qua nơi chân trời, Cổ Tiểu Ma rùng mình: Nhanh quá!

      Nàng kéo Úc Lưu về phía động, Úc Lưu nhìn cửa động hẹp , tối đen như mực, dường như còn có chút gì khác thường, cứ nhất quyết chịu vào. Cổ Tiểu Ma thấp giọng cả giận : " vào chui vào bức hoạ ! Đừng có làm vướng chân ta!"

      "!" rất ràng.

      "Vậy vào động!"

      "Cũng vào."

      "Ngươi..." Cổ Tiểu Ma có thời gian nhảm với , bản thân cứ chui vào trong rồi vọng lại: "Này, ngươi trốn phải che dấu giúp ta đấy."

      ...

      Khi mấy luồng sáng kia đáp xuống đất nhìn thấy cảnh tượng này: mỹ nhân thanh y ngồi trước cửa hang động, giấu đầu lòi đuôi ngắm phong cảnh.

      "Xin hỏi... Vị công tử này, có nhìn thấy nữ tử áo xám qua đây ?"

      Là giọng của Mạc Khinh Viên.

      Cổ Tiểu Ma run lên, chậm rãi thở ra, nhưng lòng nàng càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Nàng còn chưa có phản ứng gì nơi cửa động Úc Lưu ngồi canh lại có luồng sáng. câu lành lạnh rơi xuống đỉnh đầu: "Ta phát nữ tử áo xám trốn trong động đâu."

      ...

      Cổ Tiểu Ma rơi lệ rồi.

      "Tiểu Ma , sao muội theo kí hiệu, làm chúng ta tìm mãi." Vân Tiêu có chút sốt ruột tiến lên lôi Cổ Tiểu Ma ra khỏi động, trong mắt đều là quan tâm.

      "À, muội lạc đường mất." Cổ Tiểu Ma cười miễn cưỡng với ,
      [​IMG]
      TrâuB.Cat thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17:

      Cổ Tiểu Ma chạy nhanh vào rừng, cây cối hai bên nhanh chóng bị nàng bỏ lại phía sau, dần trở thành những bóng đen mờ nhạt, còn tiêu cự.

      Nhưng nàng vẫn tiếp tục chạy về phía trước, chỉ chạy tới phía trước.

      Dưới chân nàng như nổi gió, khoé môi nhếch lên cao, khuôn mặt tái nhợt dần trở nên dữ tợn, cảm giác này quá quen thuộc, dường như sát khí toàn thân nàng đều được phát tiết xuống mặt đất. Nàng như bị mê muội, trong tâm trí nàng tràn đầy ánh mắt phòng bị kia của Mạc Khinh Viễn, lòng giống như có hàng nghìn thanh đao chém loạn, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.

      ràng đôi mắt kia … Quái vật.

      Người nàng run lên, mồ hôi thấm ướt mọi ngóc ngách cơ thể. Khí thế lúc nãy biết nơi nào, bỗng nhiên Cổ Tiểu Ma té nhào lên mặt đất, vừa thở hổn hển vừa nện quyền vào thân cây.

      " cần biết ngươi là thứ gì, mau lăn khỏi cơ thể ta ra đây!"

      Nàng gấp đến đỏ mắt, xuống tay cũng hề , mu bàn tay trắng noãn liền xuất mấy vết máu: "Lăn ra đây!"

      có ai đáp lại. Trả lời nàng chỉ có từng cơn gió lạnh thổi quét qua người.

      Cổ Tiểu Ma cảm thấy cả người đều mỏi mệt, lại cảm thấy cánh tay vừa đánh lên thân cây kia vô cùng đau đớn, càng nghĩ càng uất ức. Nàng xoay người lấy con búp bê vải ra khỏi tay nải, chà đạp nó lúc lâu.

      Nàng giày vò hồi, đột nhiên thoáng nhìn qua ngũ quan xiêu vẹo của tiểu oa nhi này, có chút bẩn, tay nải này từng bị ướt, vì thế mặt của tiểu oa nhi cũng ướt theo, nếu nhìn nghiêng, dáng vẻ này rất giống nàng khi khóc.

      Cổ Tiểu Ma có chút đau xót, cuối cùng bản thân mình lại giống hệt như con búp bê này, ai thương ai để ý. Nàng vội vàng ôm búp bê vải vào ngực, sợ gió thổi nó lạnh, còn bản thân mình lại run lẩy bẩy như mấy chiếc lá cây cao.

      Cổ Tiểu Ma bi thương được lúc mới quyết định trở về Thiên Diễn nhanh, giang hồ này quá mức nguy hiểm. Ma giáo còn như hổ rình mồi với nàng, mà ngay cả nàng cũng biết mình là cái gì. Lúc ở Thiên Diễn, mọi thứ vẫn tốt, nếu như thế chắc chắn ma quỷ quái đều bị tiên khí ở Thiên Diễn làm cho kinh sợ, vì thế nên mới dám đến gần nàng.

      Nàng suy nghĩ vô cùng hồn nhiên, hoàn toàn quên mất thư sinh năm đó làm bạn ba năm với nàng cũng là quỷ.

      Cổ Tiểu Ma đứng lên, sửa sang lại y phục người chút, lúc nàng còn chưa kịp phân biệt phương hướng vài tiếng bước chân truyền đến từ phía sau. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là cho rằng đó là người của Huyền giáo đuổi tới, sợ đến mức vắt chân lên cổ mà chạy.

      Nhưng tiếng bước chân ở phía sau vẫn theo sát nàng, Cổ Tiểu Ma chạy lúc lâu, lại cảm nhận được chút khí, hề mạnh như Thiên Cẩu. Nàng cảm thấy có chút kì lạ, bỗng nhiên có tiếng cười duyên của nữ tử truyền đến bên tai.

      Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, dưới chân biết cấp phải thứ gì, lập tức ngã nhào đất. Nàng rút trường kiếm ra chém dây mây kia, nhưng kịp nữa, chẳng bao lâu nàng bị mấy sợi dây mây này quấn chặt, quỳ rạp dưới đất khác gì con cóc, ngay cả đầu cũng ngẩng lên nổi.

      Chỉ nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc gần, khí cũng càng ngày càng nặng, Cổ Tiểu Ma có chút hối hận, có chút bản lĩnh nào còn giả vờ cứng rắn làm gì chứ... Sớm biết như thế trở về chung với các sư huynh rồi, giờ đừng đến Huyền giáo, ngay cả tinh nho nàng cũng đấu lại. Nhưng tất nhiên lúc này nước mắt có chỗ để dùng, trong tầm nhìn hữu hạn của nàng, đột nhiên có hai cặp giày thêu xuất .

      " nghiệt phương nào... Lại... A... Đại tiên... Tha mạng..."

      ...

      Người mang đôi giày thêu màu hồng bên phải chuyện: "Bảo Nhi, đó là người đả thương muội sao?"

      Giọng như chim hoàng oanh cất tiếng hót, vô cùng uyển chuyển êm tai. Người bên cạnh tiếp lời: "Đúng vậy, đau quá."

      Cách có phần giống với tiểu hài tử, thậm chí sợ người mang giày hồng tin, Bảo Nhi còn vén váy mình lên cao, Cổ Tiểu Ma nhanh chóng dời mắt lên thấy vết bầm tím đôi chân trắng như tuyết kia, lập tức cuống quýt la lớn: " phải là do ta làm, oan uổng quá, oan uổng..."

      "Hừ." Bảo Nhi bắt đầu trách mắng bằng giọng lanh lảnh của mình: "Lúc nãy chính là ngươi hô to gọi , còn đánh ta cái... Thập Bát tỷ tỷ, tỷ phải làm chủ cho muội."

      Thập Bát tỷ tỷ sao? Xếp đến hạng thứ mười tám cơ à, xem ta tộc quái này rất khổng lồ. Cổ Tiểu Ma bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vừa nỗ lực vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc, vừa cố gắng giải vây cho tội danh của bản thân: " phải là ta đánh ngươi mà, ta chỉ đánh gốc cây sơn trà kia thôi, chạm vào thứ gì khác cả... Ách, chỉ có cây sơn trà..."

      Đột nhiên nàng dừng lại, có chút mờ mịt lặp lại lời : "... Chỉ có sơn trà... Hự..."

      Hoa sơn trà!

      Nàng liếc bàn tay bị trầy da của mình, thầm mắng vận khí vô cùng xui xẻo, đánh bừa cũng có thể trúng cái cây thành tinh, con bà nó, còn có thiên lý nữa ? Mắt thấy đôi giày thêu màu đỏ xinh đẹp kia lại bước tới trước vài bước, Cổ Tiểu Ma càng vùng vẫy dữ dội hơn: "Về sau ta dám đánh bừa vào cây cối nữa, ta
      [​IMG]



      Chương 18:


      Cổ Tiểu Ma rất buồn bực.

      ràng trấn này phải là nơi mà Thiên Cẩu và Huyền Sắc từng mang nàng qua, có điều nó vẫn ở phụ cận Huyền giáo, vô cùng an toàn. Nhưng mấy thứ đó hoàn toàn đáng giá nhắc tới so với chút mùi thơm bay ra từ phía tửu lâu trước mặt nữa.

      Ngoại trừ chút trái cây dại tối qua, nàng vẫn chưa ăn gì. Thập Bát thấy trong đôi mắt sáng ngời của Cổ Tiểu Ma ngập tràn hình ảnh phản chiếu của tấm biển tửu lâu kia cười : "Chúng ta đến đó nghỉ ngơi chút ."

      Cổ Tiểu Ma vừa nghe được cảm thấy, gương mặt với lớp trang điểm dày cộm của Thập Bát này là thi vị.

      cần ăn uống, bọn họ chỉ cần hấp thu linh khí của đất trời mà thôi. Đương nhiên, khi rơi vào ma đạo, việc ăn huyết nhục uống hồn phách cũng phải chơi.

      Cổ Tiểu Ma có chút tiếc nuối và đồng tình với ma, có lẽ nàng còn thầm cảm thấy may mắn. bàn thức ăn ngon như vậy mà có người... quái nào cướp với nàng cả. Nàng vùi đầu trong mỹ thực, khác gì cả đời này chưa từng được ăn cơm. Thập Bát chỉ cần bình rượu ngon lâu năm, sau đó ngồi uống rất tự nhiên.

      Vừa uống được mấy chén, Cổ Tiểu Ma thấy nàng nằm sấp bàn, tay áo lau hơn nửa lớp son phấn mặt, lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa hai má ửng hồng, tất nhiên càng kiều mị hơn lúc trước. Cổ Tiểu Ma suy nghĩ chút, lén lấy ly rượu nàng vẫn cầm trong tay, vì sao khi người ta lạc mất người cứ thích uống rượu mình như thế. Lần trước khi Tác Oanh bị bắt , Mạc Khinh Viễn cũng uống đến say mèm như vậy, nàng vừa nghĩ đến đây, lòng cảm thấy chua xót, ngưỡng cổ uống ly.

      Trong nháy mắt như có ngọn lửa dấy lên trong cổ, cảm giác nóng bừng nhanh chóng lan xuống phía dưới. Cổ Tiểu Ma trợn mắt, khẽ kêu 'a' tiếng, vội vàng rót ly trà để uống nhưng vẫn thể làm dịu ngọn lửa càng lúc càng nghiêm trọng này, chỉ có thể le lưỡi quạt ngừng.

      Tất nhiên giờ Thập Bát hơi say, mị nhãn của mỹ nhân vô cùng trong suốt, lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ buồn cười như thế của Cổ Tiểu Ma, nhịn được bật cười thành tiếng.

      Tiếng cười vừa nhàng vừa uyển chuyển, rất dễ nghe khiến mấy vị khách ở gần đó phải ghé mắt. Cổ Tiểu Ma lại rót vài ly trà, đột nhiên nghe thấy mấy người ở sau thầm.

      "Ta này, đó là nương nhà ai vậy, đẹp như thiên tiên ấy."

      "Thiên tiên sao? Huynh đệ ngươi có thấy vị công tử ở lầu ? Còn đẹp hơn cả nữ tử nữa!"

      "Ài, nam nhân lớn lên tốt mã như thế làm gì?"

      "Dáng vẻ như thế, chừng nếu được nữ nhân có tiền nào đó nhìn trúng có thể làm tình nhân đấy..."

      "Đúng đúng, cả đời cũng phải lo chuyện ăn uống..."

      Tiếng đối thoại càng lúc càng , tiếng cười lại càng trở nên dâm đãng hơn. Cổ Tiểu Ma vẫn còn thở hổn hển, trong lòng rất tò mò, Thập Bát này rất xứng với danh Hoa , nếu phải do nàng ấy trang diện loè loẹt quá mức chắc chắn còn đẹp hơn cả Tác Oanh. Nhưng còn có nam tử đẹp hơn nàng sao...

      Nàng liếc Thập Bát, mỹ nhân cười đủ, chống tay lên trán ngủ ngồi.

      Lầu hai của tửu lâu rất rộng, ngày thường nếu có vị thiếu gia nào có tiền chắc chắn bao hết cả phòng để dùng, có điều hôm nay lại náo nhiệt đến bất ngờ, làm hại chưởng quầy phải đặt thêm mấy bộ bàn ghế, dù vậy, vẫn có người chen lấn ngay cầu thang, dáo dác nhìn về phía trước.

      ràng nơi mọi người thầm thương trộm nhớ chính là bên cửa sổ.

      Cửa sổ chỉ mở nửa, ánh sáng nhàng chiếu vào tạo thành vầng sáng nhợt nhạt xiêm y của . Tay phải chống cằm như vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay trái trắng nõn đặt bàn, cầm ly rượu bằng sứ thanh hoa lên, để sát vào đôi môi đỏ mọng, Úc Lưu thản nhiên nhấp ngụm, mặt mày cũng toát ra chút men say nhàn nhạt. Thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, rũ mi xuống, khẽ thở dài hơi.

      Ầm ầm, lòng mấy vị nữ tử dưới lầu hoàn toàn tan nát. thở dài sao? Tại sao lại thở dài? Máu nóng của chúng nữ ở tầng hai hực hực thiêu đốt, nhưng thanh y nam tử kia vẫn vô cùng thản nhiên, lại nâng ly rượu đến bên môi, đột nhiên dừng chút, đôi mắt màu lục liếc xéo xuống dưới cầu thang, vừa nghiêng đầu, nụ cười nở rộ môi, nhiễm chút ánh mặt trời, khác gì vị thần.

      Rầm!

      Chân Cổ Tiểu Ma mềm nhũn, suýt nữa ngã khỏi cầu thang, phải vùng vẫy nhiều lần mới có thể bắt lấy lan can bên cạnh.

      Cá hố Úc Lưu!

      cười với nàng, còn cười đến phóng túng như vậy!

      Chút tiếng xì xào bàn tán ở tầng hai khi nãy hoàn toàn biến mất dưới nụ cười mỉm của Úc Lưu. Linh hồn của Cổ Tiểu Ma vẫn chưa ổn định lại, bỗng nhiên có luồng Long Tiên Hương nồng nặc đánh úp lại, lập tức Cổ Tiểu Ma có chút linh cảm xấu, khoé mắt hơi giật giật. Qủa nhiên, Úc Lưu mỹ nhân ghé vào bên khung cửa, vươn nửa người ra ngoài nhìn nàng, cười mỉm, : "Cây nấm khô quắt."

      ...

      phương diện độc mồm này, từ trước đến nay Cổ Tiểu Ma chưa bao giờ chịu thua.

      "Cá hố chết bầm, đồ cá chạch."

      ....

      Tiếng hít khí vang lên trong tầng hai, nụ cười của Úc Lưu cứng lại nơi đó, hiểu lầm này... Chậc, là nghiêm trọng.

      Cứ như vậy, khoảnh khắc gặp mặt ngắn ngủi hoàn mỹ của hai người hoàn toàn bị phá vỡ.

      Cổ Tiểu Ma cố gắng chịu đựng mấy ánh mắt nóng rực ở sau lưng, đến ngồi cạnh cửa sổ
      [​IMG]
      B.CatTrâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19:

      "Cá hố Úc Lưu."

      "Cây nấm khô quắt."

      "Cá chạch Úc Lưu."

      "Cây nấm khô quắt."

      "... Ngươi đổi được câu nào khác sao?"

      " ràng ngươi ghét nhất câu này, sao ta lại phải đổi?"

      "..."

      "Chúng ta nằm đây mấy canh giờ rồi?"

      " biết, cứ nằm thôi, cũng tốn bạc..."

      "Nhưng hình như mới có sạp bán màn thầu qua..."

      "Cái gì?" Cổ Tiểu Ma nâng đầu tóc rối bù ra khỏi đống rơm rạ, nhìn khắp nơi: "Ở đâu?"

      " qua rồi..." Úc Lưu chỉ vào nơi xa nào đó, thanh thản nằm giữa đám rơm. Trước mắt có con lừa khập khiễng con đường , lão hán đánh xe híp mắt ngái ngủ, hồn nhiên hề phát đống rơm có thêm hai sinh vật bé .

      Tại sao nằm trong đống rơm mà tên này vẫn có thể tao nhã như nằm trong trướng Phù Dung thế? Cổ Tiểu Ma oán hận nhìn dáng vẻ tự cao tự đại của , nheo mắt lại, : "Đều là tại ngươi!"

      "Ta sao?" Úc Lưu cười đến rất vô tội.

      "Ngươi khiêm tốn chút là tránh tai mắt của Huyền giáo... Vậy chính là trốn trong đống rơm à?"

      "Đúng vậy, dựa vào chút thuật cưỡi mây xiêu vẹo của ngươi, dọc đường chúng ta va vào mấy gốc cây rồi?"

      Cổ Tiểu Ma đỏ mặt, phản bác: "Chẳng phải ngươi cũng là sao? Ngay cả cưỡi mây cũng được... Hay ngươi chỉ bơi được trong nước thế?"

      Cuối cùng đôi mắt đẹp của Úc Lưu cũng nhịn được mà trừng lên, dừng chút, khẽ: "Nếu ta còn có thể bay, trời dưới đất, ta còn thể lật được sao?"

      Đáng tiếc Cổ Tiểu Ma hề suy ngẫm cẩn thận mấy lời này, lòng của nàng sớm bay về phía sạp màn thầu dã xa, càng lúc càng tuyệt vọng.

      A Nương Ngươi sơn.

      Vừa nghe thấy nhất định nơi rất thần kì.

      thực tế, quả là rất thần kì. Dưới tình huống Cổ Tiểu Ma ngại học hỏi kẻ dưới mà hỏi thăm vô số lần, cuối cùng Úc Lưu cũng cho nàng biết, đó là ngọn núi chỉ xuất vào ban đêm, ma quỷ quái trải rộng núi, người phàm có cách nào tới gần.

      Người phàm sao? Cổ Tiểu Ma vừa định bản thân mình cũng là người phàm, lại bắt gặp ánh mắt kì dị của Úc Lưu. Nhất thời bỏ qua việc lời vô nghĩa, nếu nàng là người phàm ở đây với rồi.

      Nhưng... Ngọn núi chỉ xuất vào ban đêm sao?

      "Vậy ban ngày là gì?" Nàng tò mò hỏi.

      "Ngươi đến biết." Úc Lưu cười vô cùng quỷ dị, thuận tiện ngoắc ngoắc tay với nàng: "Đến rồi, xuống ."

      còn chưa xong, thanh ảnh linh động, tung bay theo gió, người đứng vững mặt đất, động tác trông rất đẹp mắt. Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, cũng nhảy khỏi xe, gọn gàng lưu loát, đây là kết quả mấy năm tập kiếm của nàng, lại khiến Úc Lưu có chút bất ngờ.

      "Xem ra ngươi cũng phải hẳn là vô dụng hoàn toàn." nhìn vật thể dẹp dài trong tay nải của nàng: "Đó là kiếm à?"

      "Tất nhiên." Cổ Tiểu Ma đời này chỉ có chút kiếm pháp có thể lấy ra hù người, nghe thấy lời khen của Úc Lưu, nhất thời vui vẻ ra mặt: "Thế nào?"

      Úc Lưu gật đầu, luồn tay phải vào trong tay áo lấy thứ gì đó, đột nhiên ném cho nàng quyển sách với nhiều nếp nhăn.

      "Đây là cái gì?" Nàng ngửi thấy chút mùi mốc, biểu cảm tốt lành gì cho lắm.

      "Thần thức Tru Tiên Đồ." thản nhiên : "Dù sao cũng rồi cứ thuận tay mượn gió bẻ măng lấy chút ít của lão già Ngọc Đế thôi, có điều ta cũng lười đọc."

      "Ngọc Đế à?" Nàng chớp mắt mấy cái: "Vậy ngươi từng bị nhốt trời sao?"

      Úc Lưu ngẩn ra, đôi mắt lục sắc kia vừa nâng lên như đâm thẳng vào lòng nàng. Đột nhiên đầu Cổ Tiểu Ma hơi nhói, giấc mộng kia, giấc mộng kia...

      "Lừa ngươi cũng tin, ta đùa thôi." cười nhạt tiếng: "Ta chỉ là con cá hố tinh nho , sao có thể gặp được Ngọc Đế chứ?"

      "Cắt." Nàng bĩu môi, cố gắng áp chế nghi ngờ kia, mặc dù nghe vậy nhưng nàng vẫn cẩn thận cất sách vào trong tay nải.

      ra có quá nhiều tiền cũng rất phiền phức.

      Cổ Tiểu Ma cầm hạt châu trắng như tuyết đưa cho trưởng quầy, nhìn sắc mặt chưởng quầy chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh, rồi từ xanh sang đen, tốc độ nhanh như biến hí pháp (ảo thuật thời nay).

      "Xin hai vị chờ chút,
      [​IMG]
      Vũ Nguyệt Nha, TrâuB.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20:

      Mùa thu này, dường như rất dài.

      Gió quá lạnh nhưng vẫn giống như từng cây kim đâm vào da thịt, khiến người ta cảm thấy đau đớn.

      Cổ Tiểu Ma siết chặt y phục người, liếc mắt nhìn về phía Úc Lưu, lại thấy vẻ mặt của vẫn như thường, gió lạnh như rẽ ra hai bên trước người , chỉ khẽ thổi bay tóc đen lưng khiến nó tung bay nơi trung, vô cùng phiêu dật.

      Tuy thôn Viễn Kiều cách trấn Thái An xa, nhưng lúc đầu cũng là hai đỉnh núi, cứ như thế này chắc tới kiếp sau mới tới đỉnh núi kia? Nhưng sát khí trong khí lại càng lúc càng nghiêm trọng, nghĩ đến đây chắc chắn đến chỗ kia có việc gì tốt. Cổ Tiểu Ma nghe lời lần, cũng muốn chọc Úc Lưu tức giận lần nữa, cứ ngoan ngoãn bên cạnh , có nửa câu oán hận.

      Tất nhiên Úc Lưu cũng biết chút suy nghĩ nhoi kia trong đầu nàng, nhưng muốn vạch trần, cứ đường như vậy, hồi lâu cũng gì khiến Cổ Tiểu Ma rất vui.

      "Ngươi xem, đoá hoa này đẹp ." Nàng nhìn về phương xa, chủ động khơi mào đề tài.

      "À, rất đẹp, rất đẹp." Úc Lưu đưa mắt nhìn, gật đầu phụ hoạ.

      ... Gió lạnh thổi qua, lại bắt đầu im lặng.

      được, thử thêm lần nữa.

      "Khung cảnh núi đúng là tệ." Cổ Tiểu Ma mang dáng vẻ 'Quang cảnh rất tốt', vô cùng hăng hái.

      "Đúng vậy, tệ."

      ....

      Chân mày của nàng bắt đầu co giật.

      "Sáng sớm mùa thu trong lành."

      "Ừ, trong lành."

      ... Diễn quá có lệ! Cổ Tiểu Ma nhịn được muốn phê bình , dù gì cũng phải biết quanh co lòng vòng chứ! Chẳng qua lại thấy Úc Lưu đứng đó, lẩm bẩm: "Con chim kì lạ."

      "Cái gì lạ..." Nàng quên mất mình muốn gì, ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa nhìn lập tức im bặt, chỉ vào con chim kia lắp bắp nên lời.

      Con chim kia đứng nhánh cây mổ lông mình, nhánh cây chỉ còn lại vài chiếc lá khô màu cam thưa thớt, rất giống với màu lông của nó, chợt nhìn thấy như nó lớn lên ở cây kia vậy.

      "Sao vậy?" Úc Lưu hỏi .

      Cổ Tiểu Ma trợn tròn mắt, vừa lúc con chim kia cũng ngẩng cái đầu trụi lủi của nó lên, vừa thấy Cổ Tiểu Ma phát ra mấy tiếng kêu đầy quái dị, vỗ vỗ cánh, cố gắng thu hút Cổ Tiểu Ma.

      "Đầu Hói ." Nàng gọi.

      ràng gương mặt của con chim kia có chút cứng đờ, nhất thời tình nguyện bay khỏi cây, đáp xuống trước người Cổ Tiểu Ma, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.

      "Là linh thứu (thứu: đại bàng) của sư huynh ta." Nàng cười với Úc Lưu: " phải người tu tiên nào cũng có thể có linh thú của mình, đây còn là cơ duyên thể cưỡng cầu nên đại sư huynh rất cưng chiều nó..."

      Cổ Tiểu Ma xong, lại như nhớ ra thứ gì đó, nụ cười chợt tắt. Đột nhiên Úc Lưu chen miệng vào, cười : "Đầu Hói sao? Tên khó nghe như vậy, nhất định là do ngươi đặt, chẳng trách nó lại thích ngươi..."

      Đầu Hói vừa nghe, nhất thời quay sang nhìn Úc Lưu bằng đôi mắt ngập nước, có cảm giác như gặp được tri . Cổ Tiểu Ma có chút khó chịu, : "Khó nghe chỗ nào chứ? Nó bị hói mà..."

      Vừa đúng lúc Úc Lưu nhìn đến đầu của Đầu Hói , lập tức nhịn được mà bật cười. Nụ cười như đoá sen xanh mới nở, ánh sáng bắn ra bốn phía. Cổ Tiểu Ma và Đầu Hói nhìn đến sững người, cũng là Đầu Hói phản ứng kịp, ghen tỵ liếc Cổ Tiểu Ma cái, bắt đầu lại xung quanh.

      Cổ Tiểu Ma bất đắc dĩ cười cười: "Linh thứu này là con mái, mọi người đều gọi nó như vậy, có điều nó chỉ thích ta và tiểu sư muội thôi."

      "Loại linh thứu này được dùng để truyền tin sao?" Úc Lưu trầm tư trong chốc lát, đột nhiên : " tốt, nếu nó trở về bên người sư huynh của ngươi, hành tung của chúng ta cho biết, vậy ổn."

      Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, lòng cũng trầm hẳn, giận dỗi trốn thôi, nhưng nếu bọn họ biết nàng làm loạn đến A Nương Ngươi Sơn với tên quái, quay đầu đâm thọc vài câu với sư phụ, ông ấy phạt nàng úp mặt vào tường mới là lạ.

      "Đầu Hói ." Cổ Tiểu Ma rất nghiêm túc: "Đừng với đại sư huynh rằng ta ở chỗ này, nếu ta mang ngươi hầm đấy nhé!"

      Đầu Hói vẫy cánh chút, dứt khoát quan tâm đến lời uy hiếp vô dụng của nàng.

      "Nó biết ta có pháp thuật, sợ ta đâu." Cổ Tiểu Ma có chút đáng thương quay sang nhìn Úc Lưu.

      " sợ uy hiếp dụ dỗ." Úc Lưu rất dứt khoát.

      Dụ dỗ à?

      Con linh thú này của Mạc Khinh Viễn, miệng nó sớm xảo quyệt rồi, lúc nào cũng được tu bổ linh khí, ai còn ăn mấy thứ thượng vàng hạ cám kia nữa? Nhưng... Mỹ vị hồng trần, chẳng phải luôn là thứ khiến con người ta hoài niệm sao?

      Cổ Tiểu Ma lòng vòng xung quanh, đột nhiên bẻ nhánh cây bên gốc cổ thụ ở cạnh, gọi từ xa: "Đầu Hói , ngươi xem đây là cái gì này?"

      Úc Lưu cảm thấy kì lạ, lướt qua bả vai rồi nhìn vào tay nàng. Chỉ thấy nhánh cây kia có vỏ kén vừa mới nở, con côn trùng mập mạp uốn éo ở bên trong, Cổ Tiểu Ma chọt nó mấy cái, dụ dỗ: "Thịt côn trùng mập mạp mới nở nha, có muốn nếm chút ?"

      Đầu Hói lười biếng liếc nàng cái, đập cánh, đột nhiên nhảy khỏi mặt đất.

      Cổ Tiểu Ma đuổi theo mấy bước, vô cùng nóng ruột: "Úc Lưu....
      [​IMG]
      Vũ Nguyệt NhaB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :