1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trăng trong kính (Phần I, II) - Cửu Lộ Phi Hương (15 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần II – Thanh Thanh

      Chương 1
      Editor: mèomỡ


      Đại sư huynh Thần Mộ bị Mộ Dung Thanh Thanh xxx?

      Khi đại sư huynh Thần Mộ luyện công bị Mộ Dung Thanh Thanh cực kỳ tàn ác xxx?

      Khi đại sư huynh Thần Mộ luyện công bị Mộ Dung Thanh Thanh cực kỳ tàn ác xxx, sau đó sắc mặt tiều tụy, đóng cửa ra, xấu hổ và giận dữ đến mức muốn chết?

      Mộ Dung Thanh Thanh khóc ra nước mắt: “Lời đồn! Tất cả chỉ là lời đồn! Chuyện ràng là khi đại sư huynh luyện công, pháp khí vỡ nát, huynh ấy bị pháp lực phản phệ, cho nên khuôn mặt tiều tụy, đóng cửa ra, điều dưỡng khí tức mới đúng!” Nàng túm lấy tay sư tỷ đồng môn oan ức , “Sao mọi chuyện lại thành như vậy, tại sao phải là đại sư huynh mà lại là muội!”

      Sư tỷ đồng môn liếc mắt nhìn nàng: “Nhưng ngày đó có người ngự kiếm bay qua Thanh Vân Phong, thấy muội chật vật, quần áo chỉnh tề từ trong phòng đại sư huynh chạy ra, rồi sau đó đại sư huynh lại mang khuôn mặt tiều tụy đuổi theo muội, nghe còn lôi lôi kéo kéo lúc cơ.”

      “Đó. . . . . . Đó là bởi vì. . . . . .” Mộ Dung Thanh Thanh đảo mắt như rang lạc, cuối cùng cắn răng cái thừa nhận, “Được rồi, muội thừa nhận khi đại sư huynh luyện công pháp khí vỡ là do muội làm! Nhưng muội cố ý ! Đại sư huynh lúc đó bị pháp lực phản phệ, lòng muội hoảng hốt, cầm pháp khí vỡ muốn tìm sư phụ ghép lại. Chứ muội đâu ngờ đại sư huynh bị thương như vậy rồi còn có sức từ trong nhà đuổi theo, túm được muội bắt muội trả lại pháp khí cho huynh ấy. . . . . .”

      Sư tỷ sửng sốt lâu: “Bé ngoan, muội muốn hại chết đại sư huynh đấy à. Pháp khí vỡ có thể cầm lung tung được sao? Lúc bị pháp lực phản phệ người ngoài được chạm vào, bằng , tẩu hỏa nhập ma, nặng bị mất mạng. Cũng may là đại sư huynh có sức đuổi theo muội, nếu là người khác, sợ sớm bị muội đùa chết rồi. Tỷ này tiểu sư muội, tuy muội mới nhập môn lâu, nhưng những thường thức đó cũng nên biết chứ, khi muội học, đều dùng lỗ tai đánh muỗi sao?” Sư tỷ nhéo tai nàng xoắn cái, đau đến mức Mộ Dung Thanh Thanh kêu oai oái.

      Cuối cùng chỉ đành bịt lấy lỗ tai, tội nghiệp nức nở hai tiếng: “Được rồi, muội biết rồi, để muội xin lỗi đại sư huynh.”

      Thanh Vân Phong – nơi Thần Mộ sống mình.

      “Đại sư huynh.” Mộ Dung Thanh Thanh ở ngoài cửa nhàng gõ lên cánh cửa, “Muội mang đồ ăn đến cho huynh đây.”

      Bên trong có người lên tiếng trả lời, Mộ Dung Thanh Thanh bưng thức ăn qua lại trước cửa hai vòng, lại : “Sư huynh, muội sai rồi, muội tới tạ tội với huynh đây.”

      Vẫn im lặng.

      Mộ Dung Thanh Thanh ở ngoài cửa quỳ đánh cộp cái xuống đất, than thở khóc lóc: “Đại sư huynh! Muội biết sai rồi! Huynh tha thứ cho muội được được! Hu Hu! Huynh đừng ép buộc bản thân như vậy!”

      Nàng khóc chán chê, cửa phòng mới mở ra, Thần Mộ mặc quần áo gấm màu xanh trắng lạnh lùng đứng ở cửa: “Ta rồi, trong vòng tháng, cho bất cứ kẻ nào lên Thanh Vân Phong.”

      “Muội biết! Cái này thể trách đệ tử Thanh Vân Phong, là muội da mặt dày cầu xin rất lâu, vừa dụ dỗ vừa lừa vừa đe dọa mới để muội lên núi. Đại sư huynh, huynh dưỡng thương chắc chắn cần người hầu hạ sinh hoạt hàng ngày, trong lòng muội áy náy, tự nguyện lên núi chăm sóc huynh!”

      cần.” Bỏ lại hai chữ, Thần Mộ định đóng cửa, Mộ Dung Thanh Thanh bỗng nhào cả người lên, chẹn mình ở giữa bậc cửa, ngửa mặt lên, hai tay nâng chén canh gà hầm cẩu kỷ ở dưới thân : “Sư huynh.” Nàng gian nan lại kiên định , “Tốt xấu gì cũng uống chén canh này dã.”

      Ai biết tiểu sư muội mới nhập môn này lại là kẻ đạt được mục đích quyết bỏ qua như vậy.

      Thần Mộ tự nhận cuộc đời này thấy đủ loại người kỳ quái, nhưng dùng kiểu tư thế này chắn cửa là lần đầu tiên thấy. Cuối cùng xoay người, bưng bát canh gà kia lên: “Đừng đến nữa.”

      Mộ Dung Thanh Thanh bò dậy, đáp giòn tan, ngược lại rời rất quyết đoán.

      Hôm sau, Thần Mộ ngồi thiền, khí trong cơ thể vừa vận chuyển được vòng, lại nghe thấy tiếng đập cửa “thùng thùng”. trợn mắt, chân mày cau lại, xuống giường mở cửa. Người đứng ở cửa miệng cười tủm tỉm lại là Mộ Dung Thanh Thanh. Đuôi lông mày giật giật, vẻ mặt lạnh bạc: “Đến làm gì?”

      Mộ Dung Thanh Thanh như biến pháp thuật từ sau lưng lấy ra nắm thảo dược: “Đại sư huynh, loại thảo dược này rất có lợi cho nội thương của huynh, huynh cầm lấy ăn !”

      Thần Mộ nhìn lại, nhận ra quả là dược thảo trị nội thương, nhưng. . . . . .” cần thiết.” lạnh lùng để lại ba chữ, phủi tay đóng cửa, lần này tốc độ nhanh hơn hôm qua ít, để Mộ Dung Thanh Thanh nhào lên cửa nữa. Nhưng khi cửa sắp đóng lại, cánh tay nắm thảo dược chen vào, bị cánh cửa đóng mạnh kẹp lấy.

      “A!” Bên ngoài Mộ Dung Thanh Thanh kêu lên tiếng nhẫn kỳ lạ, dường như đau chịu được, tay cầm thảo dược dùng sức trở nên trắng bệch, gần như nắm nát rễ cây thảo dược, “Đại sư huynh.” Bởi vì nhịn đau đớn suýt nữa gãy tay, giọng nàng lúc cao lúc thấp, “Tốt xấu gì. . . . . . cũng hãy nhận thảo dược .”

      Thần Mộ im lặng hồi lâu, cầm lấy thảo dược, đóng cửa lại: “Đừng đến nữa!” Ngữ điệu so với hôm qua thêm chút cảnh cáo. Mộ Dung Thanh Thanh lại đáp giòn tan, tiếng bước chân rời cực kỳ khoan khoái.

      Thần Mộ cúi đầu nhìn thảo dược trong tay, vặt lá bỏ vào trong miệng nhai: “Thực chát.”

      Ngày thứ ba, khi bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, Thần Mộ thèm để ý, đợi vận công xong, nghe thấy tiếng qua lại bên ngoài, chỉ : “Về .”

      Người bên ngoài giương giọng : “Đại sư huynh, muội chỉ tới đưa đan dược! có ý gì khác!”

      cần.”

      “Vâng, muội biết rồi.”

      Đối phương hôm nay bỏ cuộc nhanh như vậy lại làm cho lông mày Thần Mộ nhíu lại, nhưng đợi nghi ngờ lâu, chợt thấy ngón tay “xoẹt” chọc thủng giấy hồ cửa, sau đó xoay vòng hoàn toàn xé rách ô vuông giấy cửa sổ của . bao giấy bọc gì đó từ chỗ rách chậm rãi lách vào, sau đó rơi xuống đất.

      Mộ Dung Thanh Thanh ngâm nga dân ca nhảy nhót rời .

      Thần Mộ đứng dậy đến nhặt bao đồ rơi mặt đất, lại nhìn lỗ thủng cửa sổ của , đau đầu ấn ấn thái dương.

      Đây. . . . . . là. . . . . .

      Làm cho người ta khó lòng phòng bị . . . . . .

      Thần Mộ hạ lệnh cho đệ tử trông coi cửa lớn của Thanh Vân Phong, cho phép bất cứ cái gì tiến vào Thanh Vân Phong, bao gồm ruồi bọ và Mộ Dung Thanh Thanh!

      Nghe Thần Mộ lạnh nhạt ra lời này, thủ vệ đệ tử tiếc hận, liều chết góp lời: “Đại sư huynh, Thanh Thanh đối với huynh là lòng.”

      Thần Mộ lạnh mặt: “Chẳng qua là muội ấy áy náy thôi.” Đối với Thần Mộ mà đây chẳng qua chỉ là câu biện giải đơn giản. với mọi người nếu để Mộ Dung Thanh Thanh hàng ngày đến tìm , nếu sinh ra hiểu lầm biết giải thích thế nào, làm vậy là vì danh dự của bản thân và Mộ Dung Thanh Thanh. Nhưng biết, dưới lời truyền miệng của các đệ tử trong phái, danh dự của còn từ lâu rồi. Lời này vào tai các đệ tử lại có tầng hàm nghĩa khác.

      Đệ tử nhìn theo Thần Mộ rời , cực kì cảm khái : “ ra. . . . . . Đại sư huynh hận muội ấy. . . . . .”
      Last edited: 12/9/14

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2

      Editor: mèomỡ

      Trong Tiên môn lại có lời đồn sau khi đại sư huynh thất thân, Mộ Dung Thanh Thanh tìm mọi cách lấy lòng, nhưng đại sư huynh cho rằng đó chỉ vì nàng áy náy tính là lòng, cho nên đóng cửa ra, muốn gặp lại Mộ Dung Thanh Thanh, đỡ phải thêm đau buồn.

      Những lời đồn đó mặc dù khiến Mộ Dung Thanh Thanh tức giận đến giơ chân, nhưng có gan đến trước mặt đại sư huynh huyên thuyên. Vì vậy, có Mộ Dung Thanh Thanh quấy rầy, Thần Mộ cuối cùng cũng có vài ngày sống yên ổn.

      Cho đến ngày đẹp trời, Thần Mộ vừa ngồi xuống xong, chợt nghe thấy trong viện có tiếng rầm rầm rào rào, dường như có vật nặng nện vào trong viện. nhướng mày, trong lòng có chút dự cảm chẳng lành, đẩy cửa ra ngoài, quả nhiên lại thấy Mộ Dung Thanh Thanh!

      Lúc đó nàng mắc kẹt cây đại thụ, cả người chật vật, lắc lắc vài cái, thanh kiếm từ bên cạnh nàng rơi xuống. Nàng hét tiếng kinh hãi, cành cây đỡ lấy nàng cũng gãy. Mộ Dung Thanh Thanh đặt mông ngã mặt đất, lăn hai vòng, khó khăn đứng dậy bên cạnh , mặt mũi lấm lem, quần áo tả tơi, giống như hành khất mà đến.

      “Đại sư huynh!” Sờ đến đôi giày bên cạnh, Mộ Dung Thanh Thanh màng đau đớn vội quấn lấy , nàng hưng phấn , “Thủ vệ đệ tử cho muội vào, nhưng muội học được Thuật Ngự Kiếm rồi! Về sau muội có thể tự bay tới!” Nàng cười như đứa trẻ được ăn cục đường ngon nhất thiên hạ.

      Thần Mộ lạnh lùng nhìn, cực kỳ muốn hỏi, rốt cuộc là tên nào có mắt dạy nàng ta Thuật Ngự Kiếm vậy!

      Mộ Dung Thanh Thanh vỗ vỗ bụi người, vỗ đến bụi đất bay tứ tun, Thần Mộ nhíu mày, nhưng cũng tránh, chỉ lạnh lùng : “Hôm nay muội mang cái gì đến ta cũng nhận.”

      Mộ Dung Thanh Thanh sửng sốt, ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn : “Ai nha. . . . . . Nguy rồi, muội chẳng mang gì cả, hôm nay là lần đầu tiên ngự kiếm bay xa như vậy, mải nhớ pháp thuật nên quên mang đồ cho huynh. . . . . .”

      Đây là. . . . . . Trách thừa sao. . . . . .

      Thần Mộ ấn ấn thái dương.

      “Nhưng sao.” Mộ Dung Thanh Thanh cười , “Muội đưa người đến.” Nàng vỗ vỗ lên ngực, “ , đại sư huynh, huynh có chuyện gì muốn muội giúp đỡ ?”

      “Có.” Thần Mộ nghiêm túc, “Rời khỏi đây.”

      “Việc này được.” Mộ Dung Thanh Thanh đáp cực nhanh, đáp xong rồi mắt lại lấp lánh nhìn , “Còn có chuyện gì khác ?”

      Thần Mộ gì, đối với kẻ quấn chặt buông, da mặt dày hơn cả tường thành như vậy, quả nhiên hoàn toàn bó tay. dứt khoát quay đầu trở về phòng, đóng cửa phòng, lại nghe Mộ Dung Thanh Thanh ở trong sân hô: “Muội giúp huynh quét sân nhé!”

      Chỉ chốc lát sau, bên ngoài ngoại trừ tiếng quét rác loẹt xoẹt cùng tiếng Mộ Dung Thanh Thanh ngẫu nhiên ngâm nga hai câu ca dao còn tạp gì khác.

      Thôi, Thần Mộ nghĩ, tùy nàng .

      Vừa tùy là tùy hơn nửa tháng, Mộ Dung Thanh Thanh ngày ngày ngự kiếm đến, hoặc mang cho Thần Mộ chút đồ ăn, hoặc đưa cho chút thuốc bổ, có khi giúp quét quét sân, chăm sóc hoa cỏ trong viện. Lâu dần, Thần Mộ cũng quen với vị tiểu sư muội quấy rầy này, sau khi vận công nếu như nghe được nàng ở trong sân ngâm nga, ngược lại có vài phần quen.

      Ngày qua ngày, vết thương do bị pháp lực phản phệ của Thần Mộ gần khỏi hẳn. cân nhắc lâu, cuối cùng vào ngày sau khi ăn xong đồ ăn Mộ Dung Thanh Thanh đưa tới, : “Vết thương của ta gần khỏi hẳn, vết thương này tuy là vì muội, nhưng phần nhiều phải trách bản thân ta cẩn thận. Mấy ngày nay muội cũng lấy công chuộc tội, trong lòng cần áy náy nữa. Bắt đầu từ ngày mai, muội đừng đến nữa.”

      Mộ Dung Thanh Thanh nhìn lúc lâu: “Muội sớm áy náy rồi.” Thần Mộ sửng sốt. Chỉ thấy Mộ Dung Thanh Thanh dám tin , “Đại sư huynh, cho đến bây giờ huynh vẫn tưởng rằng muội ngày ngày tới nơi này là vì áy náy sao?”

      Thần Mộ nhíu mày: “Nếu vì cái gì?”

      Mộ Dung Thanh Thanh nghiêm túc, “Là vì muội thích huynh.” Nàng ràng rành mạch từng chữ, “Lần đó đánh nát pháp khí của huynh, kỳ thực là muội định đến cho huynh việc này, nhưng bởi vì trong lòng khẩn trương cho nên khó tránh khỏi tay chân luống cuống, phạm vào sai lầm. Mấy ngày nay ở chung, muội thấy đại sư huynh cũng lạnh lùng, biết tình nghĩa, tính khí tốt, rất khó ở chung, thích chuyện nhưng mở miệng là có thể nghẹn chết người như vẻ bề ngoài,. . . . . .”

      Thần Mộ nheo mắt lại.

      Mộ Dung Thanh Thanh dừng lại đúng lúc: “Muội biết đại sư huynh có trái tim dịu dàng, dịu dàng hơn tất cả mọi người núi này.” Nàng cụp mắt xuống, đáy mắt lên vẻ dịu dàng Thần Mộ chưa từng nhìn thấy, ra. . . . . . bé nghịch ngợm như nàng cũng có mặt như vậy. Thần Mộ sửng sốt, nhìn nàng lâu, cuối cùng mặt trầm xuống: “Như thế muội lại càng thể tới đây, bây giờ muội , về sau cho phép đến nữa!”

      “Vì sao?” Nàng còn muốn , Thần Mộ xách cổ nàng sau, kéo nàng về phía đường xuống núi. Mộ Dung Thanh Thanh hoảng hốt, giãy dụa , “Huynh có người trong lòng sao? Huynh thích bị người khác thích sao? Sư phụ có ràng cấm môn hạ đệ tử đàm hôn luận gả sao?”

      Thần Mộ đáp lời, chỉ chuyên tâm kéo nàng xuống chân núi.

      Mộ Dung Thanh Thanh trả lời thay : “ có, có, có đúng ! Ba cái đều có sao huynh còn đuổi muội!”

      Xách Mộ Dung Thanh Thanh đến dưới Thanh Vân Phong, thủ vệ đệ tử thấy loại tư thế này của hai người đều hoảng sợ, nhưng nghe thấy Thần Mộ lạnh lùng : “Muốn đuổi muội còn cần lý do sao?” Nhiều ngày ở chung khiến Thần Mộ học được phần vô lại này.

      Mộ Dung Thanh Thanh sửng sốt, Thần Mộ dặn dò: “Bắt lấy muội ấy cho ta, đợi ta bố trí xong kết giới mới được thả ra. Ai còn dám giúp muội ấy, đừng trách ta xử lí cả đám.”

      Kết giới giăng xong, Mộ Dung Thanh Thanh có ngự kiếm cũng thể lên, nàng sốt ruột: “Muội. . . . . . Muội chỉ muốn gặp huynh! Vì sao được?”

      Thần Mộ quay đầu: “Ta thích.”

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3

      Editor: mèomỡ

      Mộ Dung Thanh Thanh bị đại sư huynh Thần Mộ cự tuyệt và ghét bỏ công khai, đệ tử tiên môn đều đại sư huynh quả nhiên là người bạc tình, ngay cả cách cưỡng bức hiến thân mạnh mẽ nhất cũng thể khiến đại sư huynh động lòng, lòng hướng đạo, trong lòng có việc gì khác sao.

      Nhưng những lời đồn này tiếp tục náo nhiệt trong tiên môn quá lâu, nguyên nhân là vì đại hội thử kiếm của tiên môn sắp được tổ chức. Đây là đại hội tỷ thí mỗi năm lần, người thắng có thể được sư phụ tặng cho bảo bối, ai ai cũng tấm tắc, đề tài nhanh chóng quay ngoắt về phía đại hội thử kiếm.

      Vòng thứ nhất của đại hội là so đấu pháp lực bình thường.

      Mộ Dung Thanh Thanh đương nhiên cũng muốn tham gia, tuy nàng nhập môn trễ, nhưng cũng may thiên tư thông tuệ, bằng cũng được sư phụ tuyển chọn làm đệ tử quan môn.

      Vòng thứ nhất loại nửa số người, vòng thứ hai là trận đấu so bản lĩnh giết quái. Vì vấn đề an toàn, cho nên hai người tổ. Tổ giết được nhiều quái nhất tiến vào vòng tiếp theo. Mà vòng thứ ba, hai người thắng còn lại đối chiến cùng sư phụ vừa vân du về. Sư phụ bình xét xem đệ tử nào học tập tốt hơn. Sau khi Mộ Dung Thanh Thanh biết quy tắc của trận đấu này sửng sốt mất lúc lâu gì, nhưng gần đây nàng luôn thất thần như vậy, cho nên những người ở cùng đều để ý lắm.

      Lúc tổ đội, Mộ Dung Thanh Thanh cầu xin tất cả mọi người, bảo bọn họ ngàn vạn lần đừng tổ đội với nàng. Mỗi khi nghe có ai cố ý muốn tổ đội với Thần Mộ, nàng liền chạy tới tha thiết mong chờ nhìn người ta. Chuyện của nàng và Thần Mộ, dưới tiên môn đều biết, nhưng cái biết này đều thái quá hơn thực tế phát sinh tẹo, cho nên mọi người ai ai cũng tiếp tay cho nàng.

      Vì thế, mười ngày trước vòng đấu thứ hai, Mộ Dung Thanh Thanh đứng ở trước mặt Thần Mộ, nàng ra vẻ đau lòng: “Đại sư huynh, có ai muốn tổ đội cùng muội, đành phải nhờ huynh rồi.”

      Đuôi lông mày Thần Mộ nhăn lại. Mộ Dung Thanh Thanh thầm làm mấy chuyện này phải biết, nhưng vài ngày nay gặp nàng, hiểu sao lại thấy ghét bộ dáng da mặt dày này của nàng. Thấy ý cười giấu trong đáy mắt nàng, trong lòng Thần Mộ lại nổi lên vài phần dung túng.

      trầm mặt, lạnh lùng : “Đừng làm vướng tay vướng chân.” xong, xoay người định .

      Nhưng Mộ Dung Thanh Thanh sao có thể dễ dàng thả như vậy. Nàng vươn tay chồm đến, Thần Mộ sớm có chuẩn bị, kéo tay lại, Mộ Dung Thanh Thanh chụp hụt, dưới chân nàng may trượt cái. “Ai nha” tiếng, Mộ Dung Thanh Thanh té ngã đất. Thần Mộ ngừng lại, chỉ tạm dừng trong chớp mắt, Mộ Dung Thanh Thanh giống như dây mây ôm lấy đùi của : “Đại sư huynh! Muốn muội làm vướng tay vướng chân dạy muội pháp thuật !”

      Thần Mộ chưa từng bị người khác ôm lấy như vậy, vừa cáu vừa giận: “Buông tay ra!”

      buông!” Mộ Dung Thanh Thanh hạ quyết tâm, , “Nếu huynh dạy muội, cần chờ đến mười ngày sau muội kéo chân huynh, bây giờ muội kéo luôn, buông tay!”

      Bị người ta uy hiếp đến mức này, dù lạnh lùng như Thần Mộ cũng tức giận đến thở dốc: “Được! Được! Mộ Dung Thanh Thanh muội được lắm!”

      Mộ Dung Thanh Thanh chỉ cảm thấy sát khí đầu ngùn ngụt, nàng quan tâm, ôm đùi cả người gần như đều trèo lên, nhắm mắt cắn răng như chuẩn bị làm trường kỳ kháng chiến.

      “Buông ra!” Thần Mộ quát.

      “Huynh đồng ý dạy muội !”

      “Ta dạy!”

      Mộ Dung Thanh Thanh liền lập tức buông tay, nàng ngồi dưới đất, che mặt: “Huynh sớm có phải tốt hơn , làm loại chuyện này, dù là muội cũng rất thẹn thùng. Đáng ghét!”

      Thần Mộ quả thực phản bác được.

      Thần Mộ tuy là người lạnh lùng, nhưng trước giờ đều rất giữ lời, lúc này đồng ý dạy, mặc kệ là đồng ý kiểu gì, nhưng cuối cùng nhất định dạy. sửa sang áo bào, lạnh lùng ném lại câu: “Giờ dần ngày mai, ngự kiếm đến Thanh Vân Phong.”

      “Đại sư huynh tốt!”

      Ánh mắt Thần Mộ lạnh lùng: “Chuẩn bị sẵn tư tưởng chết .”

      Giọng Mộ Dung Thanh Thanh trong trẻo vang dội: “ thành vấn đề, đại sư huynh!”

      Giờ dần ngày hôm sau, Mộ Dung Thanh Thanh theo lời ngự kiếm mà đến, thấy Thần Mộ ngồi trong viện từ lâu, sương lạnh làm ẩm đầu vai, nhìn thấy Mộ Dung Thanh Thanh, từ từ mở mắt: “Đến quá muộn.”

      “Vâng, đại sư huynh, ngày mai muội đến sớm hơn.”

      Dù thế nào, thái độ của Mộ Dung Thanh Thanh cũng đáng được khen ngợi, Thần Mộ liếc nàng cái: “Đầu tiên chạy quanh Thanh Vân Phong mười vòng, khởi động xong về đánh với ta.” là săn quái, thực chiến là phương thức huấn luyện tốt nhất.

      Mộ Dung Thanh Thanh ngoan ngoãn làm theo, nhưng nàng ngờ chờ nàng chạy xong mười vòng trở về, đại sư huynh lại dùng sức như muốn giết nàng liều mạng với nàng! ra hôm qua chuẩn bị tốt tư tưởng chết phải đùa! Thế này chết người chứ còn gì nữa!

      Hết ngày đầu tiên, Mộ Dung Thanh Thanh mệt đến mức còn sức ngự kiếm bay về, lết thân xác tàn tạ xuống khỏi Thanh Vân Phong, phải để thủ vệ đệ tử nâng về.

      Ngày thứ hai, buổi sáng Thần Mộ thức dậy muộn hơn chút, vốn tưởng rằng theo tình hình ngày hôm qua, Mộ Dung Thanh Thanh tốt xấu gì cũng phải giờ mẹo mới rời giường, chờ đến được chỗ ít nhất trời cũng sáng bảnh. Nhưng ngờ, khi vừa bước ra khỏi viện, giờ dần khắc, Mộ Dung Thanh Thanh tay bọc băng vải, thẳng tắp đứng ở trong sân, nhìn : “Đại sư huynh, huynh đến muộn.”

      Trời chưa sáng hẳn hẵng còn nhập nhèm, trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh dường như có ánh sáng lấp lánh, Thần Mộ thể , kinh ngạc, hơn nữa. . . . . . Bội phục.

      nương đáng chết da mặt lại dày này quả chịu đựng hơn hẳn người thường. Vậy cũng nên nghiêm túc dạy dỗ, xem như, đáp lại nghiêm túc của nàng.

      Cả ngày tập luyện, Mộ Dung Thanh Thanh biết là nhờ có ngày đầu tiên mệt nhọc, hay do lúc hoàng hôn Thần Mộ bất chợt dừng tay chỉ điểm cho nàng hai câu, mà nàng học được nhiều hơn hẳn ngày hôm qua. Mộ Dung Thanh Thanh thông minh, chỉ ra chỗ sai, dạy lần nàng hiểu. Hôm nay dạy xong, Thần Mộ cũng nhịn được khen ngợi: “Muội rất có thiên tư, hôm nào cũng dốc sức như hôm nay, sau này chắc chắn đại thành.”

      Mộ Dung Thanh Thanh vội : “Vậy cũng phải có người ngày ngày dạy muội như vậy mới được!” Nàng cười ghé mặt lại gần, “Đại sư huynh, cho dù đại hội thử kiếm qua, huynh cũng vẫn ngày ngày dạy muội như thế này, được ?”

      Ráng chiều phủ lên mặt nàng ánh sáng dịu dàng, mồ hôi trán nàng cùng đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng lấp lánh, Thần Mộ hơi thất thần.

      “Đại sư huynh?”

      Phát mình thất thố, Thần Mộ ho tiếng, lùi về phía sau bước: “Để sau.”

      Mộ Dung Thanh Thanh nở nụ cười: “Huynh cự tuyệt! Nhớ nhé!” Nàng ngâm nga câu hát, giống như ngày trước quét xong sân cho , thoải mái tiêu sái mất.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4

      Editor: mèomỡ


      Cách trận đấu còn có ba ngày, pháp thuật và võ nghệ của Mộ Dung Thanh Thanh đều tăng cao, làm đồng môn thèm thuồng. Nàng lại vẫn kiên trì trước giờ Dần đến viện của Thần Mộ, đầu tiên chạy mười vòng rồi cùng Thần Mộ so tài hồi.

      Ngày hôm đó nàng vừa chạy xong, hoạt động gân cốt, trở lại trong viện Thanh Vân Phong, lại phát Thần Mộ ngồi ghế đá trong viện, cánh tay chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Mộ Dung Thanh Thanh tay chân tiêu sái đến cạnh , tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt lượt. Đúng lúc ấy tia nắng ban mai cũng tràn đến, mọi thứ tựa như ảo mộng. lúc Mộ Dung Thanh Thanh nhìn chăm chú, đôi mắt nhắm khẽ chậm rãi mở ra. Nhìn khuôn mặt phóng đại của Mộ Dung Thanh Thanh trước mắt, có chút kinh ngạc nào, giống như sớm phát ra nàng nhìn mình chăm chú.

      Trước khi Thần Mộ mở miệng, Mộ Dung Thanh Thanh : “Đại sư huynh, có ai từng với huynh rằng huynh rất đẹp chưa?”

      “À, bây giờ muội rồi.”

      “Đại sư huynh, muội có thể hôn huynh ?”

      Nàng hỏi rất đột ngột, đề tài xoay chuyển quá nhanh, Thần Mộ đột nhiên phản ứng kịp, chợt thấy môi ấm áp, đúng là nha đầu biết sống chết kia áp môi vào! Thần Mộ trợn tròn hai mắt, lập tức lùi ra sau, trước khi lùi Mộ Dung Thanh Thanh còn lè lưỡi tinh nghịch liếm lên môi cái.

      là rất tuyệt.” Mộ Dung Thanh Thanh cười như mèo trộm thịt.

      Thần Mộ sau cái va chạm mạnh của linh hồn bỗng dưng phục hồi tinh thần, cắn răng, hung tợn : “Mộ Dung Thanh Thanh!”

      “Hôn gì cơ [1]? Huynh còn muốn muội hôn thêm cái nữa à, được thôi được thôi.” Mộ Dung Thanh Thanh cố ý hiểu sai ý , nhắm mắt, bĩu môi, chậm rãi đưa mặt đến gần. Ánh mắt Thần Mộ dừng đôi môi hơi cong lên của nàng, đầu óc biết vì sao đột nhiên đình chỉ trong cái chớp mắt, dưới tình huống hoàn toàn có thể né tránh lại để Mộ Dung Thanh Thanh dễ dàng chạm lên môi lần nữa.

      [1] Thanh Thanh đọc giống “thân thân” – hôn

      Mà lúc này đây, Mộ Dung Thanh Thanh còn kinh ngạc hơn Thần Mộ, vừa chạm vào nàng giống bị điện giật vội rụt lại, che miệng, sững sờ nhìn Thần Mộ: “Huynh tránh?”

      Thần Mộ cũng sững sờ vuốt môi mình. . . . . . .

      Đúng vậy, tránh…

      ràng có thể tránh. Ngẩn người cũng tốt thất thần cũng thế, tóm lại chính là tránh. . . . . . .

      Mộ Dung Thanh Thanh ngơ ngác hỏi: “Đại sư huynh. . . . . . Đừng bảo huynh cũng hơi thích muội đấy nhé.” Thần Mộ giương mắt nhìn nàng, bừng tỉnh thấy có chút thích hợp. Nếu nghĩ theo lẽ thường, khi ra lời này, Mộ Dung Thanh Thanh hẳn là nên cao hứng đến mức biết làm sao mới đúng, nhưng vì sao trong mắt nàng lúc này hề có chút ít ý cười nào.

      “Nếu thích sao nào?” cảm thấy có lẽ là mình điên rồi, làm sao có thể hỏi câu này, “Đây phải điều muội hi vọng sao?”

      Mộ Dung Thanh Thanh ngơ ngác nhìn , sau đó giống như thấy quỷ, rút kiếm, leo lên, thất tha thất thểu ngự kiếm bay , quả thực giống như chạy trốn.

      Sau đó, Mộ Dung Thanh Thanh ba ngày liên tiếp đều đến Thanh Vân Phong của Thần Mộ.

      Thần Mộ kìm chế được tò mò trong lòng, phá lệ vì nương mà xuống Thanh Vân Phong.

      Có lẽ tò mò này còn mang theo vài phần cảm giác thất bại đuổi . nương dính chặt như vậy, nương khiến toàn bộ tiên môn đều cho rằng nàng thích , khi vất vả có chút rung động, khi ra những lời chẳng khác nào thổ lộ lại. . . . . . Hoảng hốt mà chạy!

      Chẳng lẽ, là và toàn bộ tiên môn đều hiểu lầm cái gì sao. . . . . . .

      Mà Thần Mộ ngờ, xuống Thanh Vân Phong cũng tìm được Mộ Dung Thanh Thanh. Người ở cùng nàng từ hôm đó nàng chưa về, còn tưởng rằng Mộ Dung Thanh Thanh ở lại Thanh Vân Phong. Trong lòng Thần Mộ căng thẳng, khắp tiên môn tìm người.

      Nhưng tìm hai ngày vẫn thấy bóng dáng Mộ Dung Thanh Thanh. Cho đến hôm trận đấu, Thần Mộ rốt cục cũng thấy Mộ Dung Thanh Thanh. Nàng còn mặc quần áo ngày đó rời , tinh thần thoạt nhìn cũng tệ, chỉ quấn lấy luôn miệng “Đại sư huynh đại sư huynh” giống trước kia nữa.

      Thần Mộ mất hai ngày tìm thấy nàng, trong lòng sớm nghẹn đầy lửa giận, lúc này ngừng phát hỏa: “Muội còn nhớ được hôm nay có trận đấu cơ đấy.” Nhưng chỉ mới câu, thấy Mộ Dung Thanh Thanh cúi gằm đầu tư thế như chờ mắng, tức giận trong nháy mắt biết bay đâu hết. Cuối cùng, chỉ biết kìm nén, lạnh lùng : “Mấy ngày nay đâu vậy?”

      Mộ Dung Thanh Thanh đáp.

      Thần Mộ nhìn nàng lúc lâu, thôi, thở dài tiếng, về sau lại hỏi vậy.

      quái sống dai, hôm nay muội nhớ theo sát ta, chú ý phía sau.”

      Mộ Dung Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn , im lặng lúc lâu, lại cúi đầu xuống, như là nỉ non: “Thực ra huynh rất dịu dàng.”

      Thần Mộ nghe vậy, ho tiếng: “ thôi. Bắt đầu rồi.”

      Hai người tới trong sơn cốc, Thần Mộ cầm kiếm trước, Mộ Dung Thanh Thanh theo sau. được đoạn, nàng bỗng mở miệng hỏi: “Vì sao. . . . . . Phải đuổi tận giết tuyệt quái?”

      là ác. Trừ ác vệ thiện đây là bổn phận của người tu đạo.”

      Mộ Dung Thanh Thanh im lặng, đề tài bỗng chuyển: “Muội hình như nghe hôm nay sư phụ trở lại tiên môn.”

      “Vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sư phụ quả trở lại.” Thần Mộ quay đầu nhìn nàng cái, “Muội sợ bị quái giết sao?”

      Mộ Dung Thanh Thanh rũ mắt: “ sợ, muội có đại sư huynh ở đây. . . . . .”

      Thần Mộ hụt bước, “Về sau. . . . . .” thấy Mộ Dung Thanh Thanh, lời có chút trúc trắc kỳ lạ, “Về sau, ta có thể ngày ngày dạy muội pháp thuật võ công, muội còn muốn học ?”

      Mộ Dung Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn , ngược lại cười, lúm đồng tiền vẫn xinh đẹp như vậy, nàng : “Đại sư huynh à, ta. . . . . . muốn học nữa.” Tiếng vừa dứt, Thần Mộ chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, cuối cùng thể động đậy được. nhăn mày, nhìn Mộ Dung Thanh Thanh lại thấy nàng di chuyển lên trước ba bước, từ trong ống tay áo lấy ra quả tín hiệu, ném lên trời. Bỗng chốc khí trong rừng bùng lên.

      “Những đệ tử ưu tú của tiên môn được huy động hết, trong môn phái phòng thủ lỏng lẻo, lão già Đạo Tịch giờ ở trong môn phái, tìm được , giết.” Giọng nàng lớn, nhưng sắc lại theo pháp lực truyền . Chỉ thoáng chốc, khí trong rừng dần biến mất, Thần Mộ biết chúng nó đâu.

      Thần Mộ sắc mặt lạnh như băng: “Muội có biết mình làm cái gì ?”

      “Biết rất .” Mộ Dung Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn cái, “Ta tẩy tủy, tính toán tỉ mỉ tất cả là vì ngày hôm nay. Thù của cha mẹ, ta nhẫn mười lăm năm, hận đám đạo sĩ luôn hô hào Trừ Ma Vệ Đạo các ngươi suốt mười lăm năm!” Nàng sẵng giọng thanh sắc lại thay đổi, mang theo chút tự giễu, “Mà đến cuối cùng, vì báo thù, ta lại tẩy tủy, tu hành pháp thuật của các ngươi, thành kẻ tu tiên. Có khi số mệnh luôn châm chọc như thế, nó biến ngươi thành loại người trước kia ngươi căm ghét nhất. Ngươi có phải hay . . . . . . Đại sư huynh?”

      Thần Mộ lặng im: “Ngươi là Mộ Dung Thanh Thanh.”

      “Ta là.” Nàng , “Mộ Dung Thanh Thanh từ đầu tới cuối chỉ có , ta là Mộ Dung Thanh Thanh ngươi biết. Nhưng ta cũng phải tiểu sư muội của ngươi. Lão già Đạo Tịch kia khi vân du quen với tiểu nương, thấy nàng thiên tư thông tuệ liền cho nàng đạo phù bái sư, ta chỉ mượn đạo phù của nàng ta dùng thôi.”

      “Ngươi lừa mọi người trong tiên môn. . . . . .”

      Mộ Dung Thanh Thanh cười: “Đúng vậy, mọi người.”

      Thần Mộ im lặng, thấy nàng xoay người định , mới lại mở miệng : “Trong khoảng thời gian này, những lời muội có phải lòng , dù chỉ là chút thôi?” Giọng khàn khàn, khi hỏi phải cố hết sức, giống như chỉ cần Mộ Dung Thanh Thanh có, quyết định tha thứ cho tất cả phản bội của nàng.

      Mà Mộ Dung Thanh Thanh chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn , ánh mắt chút độ ấm: “.” Nàng rất quả quyết, lập tức phất tay áo rời , dùng chính Thuật Ngự Kiếm của môn phái bọn họ. Bây giờ nàng muốn giết sư phụ , dùng chính pháp thuật võ công dạy.

      “Sư phụ dễ dàng trúng chiêu như vậy, đừng . . . . . .” Lời này của văng vẳng trong rừng cây, có ai nghe thấy.

      Chương 5


      Tiên môn bị đám quái đánh lén!

      Bùa Dẫn trong người truyền đến giọng sốt ruột của sư đệ: “Đại sư huynh, huynh ở đâu! Mau trở lại!”

      Thần Mộ nhắm mắt lại, rảnh đáp lời, đem tất cả pháp thuật chuyên tâm giải cấm chú cơ thể. đến lát, mở mắt, cấm chú chung quanh tan hết: “Sư phụ ở đâu?” thông qua bùa Dẫn đáp lời. Sư đệ bên kia dường như thở dài nhõm hơi: “Đại sư huynh! Rốt cục huynh cũng đáp lời, đệ còn lo lắng huynh xảy ra chuyện gì, sư phụ tọa trấn Chủ Điện, sư phụ đương nhiên sao, những tiểu đánh lén sư phụ đều bị đóng đinh Đào Mộc, chẳng qua tiểu rải rác có hơi khó xử lý.”

      Khóe môi Thần Mộ khẽ động đậy, cuối cùng cũng hỏi về Mộ Dung Thanh Thanh, ngự kiếm bay về tiên môn.

      Thần Mộ sắc mặt trầm tới đại điện, Đào Mộc ngoài điện đóng đinh rất nhiều quái, chưa vào cửa, chợt nghe đệ tử trong đó hoảng hốt hô: “Tiểu sư muội!”

      “Thanh Thanh!”

      “Sư phụ! Vì sao người. . . . . .” .

      Trong lòng Thần Mộ hoảng hốt, vội vàng bước vào trong điện, thấy dây trói của sư phụ treo Mộ Dung Thanh Thanh , ngực nàng cắm thanh kiếm gỗ đào, máu tươi chảy ròng ròng mặt đất.

      “Lão già Đạo Tịch quả nhiên. . . . . . lòng dạ độc ác.”

      quái dù sao vẫn là quái.” Sư phụ ngồi chủ tọa, ánh mắt ông trầm ngâm, mặc dù năm mươi tuổi, nhưng hề có vẻ già nua, “Mặc dù tẩy tủy, cũng vẫn thay đổi được bản tính dối trá đáng ghê tởm. Với các ngươi cần gì phải nhân từ?”

      Mộ Dung Thanh Thanh nở nụ cười, nhưng mà lúc sắp chết tiếng cười của nàng hiểu sao lại làm người ta cảm thấy thê lương. Những người ở trong điện hơn nửa ở chung với nàng, tuy rằng nàng có che dấu ngụy trang, nhưng ở cùng nhau lâu như vậy, làm sao có thể lúc nào cũng che giấu kín kẽ. Sư phụ . . . . . . Có lẽ. . . . . . Cũng có chút đúng.

      “Ta đáng ghê tởm dối trá, ngươi là thuần thiện thà, ta giết người đó là sai, ngươi giết ta đó là đúng, quả là tên khốn chỉ giỏi ra vẻ đạo mạo.”

      “Sư phụ, tiểu sư muội. . . . . . Mộ Dung Thanh Thanh lúc ở núi chưa từng hại người, mong sư phụ hạ thủ lưu tình.” người bỗng nhiên ôm quyền quỳ xuống, trầm giọng cầu xin, mọi người thấy thế cũng quỳ xuống theo. Sư phụ nhướng mày: “ quái này cho các con ăn bùa mê thuốc lú rồi!” Trường kiếm trong tay phất lên, “Như thế, lại càng thể giữ lại được!”

      Thần Mộ hoảng hốt, kịp nghĩ phi lên cởi dây trói cho Mộ Dung Thanh Thanh, ôm nàng vào trong lòng, ngự kiếm bay . Sư phụ giận tím mặt, đứng dậy muốn đuổi thei, lại bị đệ tử khác kéo chân. Rơi vào đường cùng, ông đành từ bỏ. Dù sao bị Đào Mộc xuyên tim, tiểu này cũng sống nổi.

      Mây mù lướt qua bên người, Mộ Dung Thanh Thanh lại nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác, chỉ cảm nhận thấy Thần Mộ kề sát thân thể nàng, truyền đến tiếng tim đập dồn dập của .

      “Vì sao còn muốn cứu ta?” Nàng hỏi.

      Thần Mộ trả lời.

      “Mẹ kiếp, tiếp cận ngươi chỉ vì ngươi là Đại Đệ Tử chính tông của lão ta, chiêu thức của ngươi tương tự với lão ta nhất. Mục đích của ta là tới tìm phương pháp phá giải, ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi.”

      Thần Mộ biết, cho nên nàng nhiệt tình theo đuổi như vậy, nhưng khi bắt đầu đáp lại nàng vội vàng rời . chỉ nghĩ chút là biết: “Mộ Dung Thanh Thanh, ta hỏi lại muội lần cuối cùng.” Vẻ mặt cực lạnh, nhưng trong giọng lại mang theo vài tia cứng ngắc rất khó phát , “Muội có thực lòng dù chỉ chút thôi hay ?”

      Mộ Dung Thanh Thanh nhìn mây trắng lặng lẽ lướt qua bên người, nàng biết tiếp tục về phía trước là Thanh Vân Phong, nhưng chỉ sợ cuối cùng nàng đến được đó. . .

      có.” Nàng vô cùng ràng, “ chút cũng có.”

      Thần Mộ nắm chặt đầu vai nàng: “Muội quả . . . . . . đáng giận vô cùng.”

      sai, a, đáng giận, ai bảo ta. . . . . . lại là quái cơ chứ.” Giọng yếu dần, nàng giống như nắm cát, bị gió khẽ thổi, hóa thành nhiều điểm sáng lấm tấm, biến mất khỏi thế gian. Tẩy sạch tủy , cuối cùng cả thi thể cũng còn. Nàng chẳng là gì. . . . . .

      Thần Mộ ngừng lại, đứng mây trắng nhìn những điểm sáng trôi qua giữa những ngón tay, còn hình dạng.

      , da mặt dày xông vào thế giới của , sau đó lặng lẽ rời , chỉ để lại trong lòng đống hỗn độn, thể thu thập nổi.

      Thần Mộ hận quái, tạ tội với sư phụ, theo lệnh xuống núi. Trong lúc du tẩu trần gian, quái nào rơi vào tay đều có kết cục tốt.

      Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, năm mươi, cũng giống như sư phụ, năm tháng lưu lại mặt quá nhiều dấu vết, vẫn khắp các phố xá ngõ . ngày, khi qua cầu Tiểu Thạch ở Giang Nam, người thư sinh bay tới cỗ khí nhàn nhạt, sắc mặt hơi trầm xuống. theo thư sinh, mà truy tìm dấu vết khí, tới căn nhà trong ngõ hẻm. Trong nhà có bận rộn qua lại. Nàng ngâm nga câu hát, dường như cực kỳ vui vẻ.

      Hình ảnh này biết vì sao lại phá vỡ xiềng xích trong ký ức của , gọi ra những hình ảnh hiểu sau đó ghép lại, lần nữa ra trước mặt .

      Thư sinh ở nhà, nàng xử lý xong tất cả việc nhà, sau đó đứng ở cửa viện ngây ngốc luyện tập: “Tướng công chàng về rồi.” “Tướng công rốt cục chàng về rồi.” “Ai nha, đúng, rốt cuộc con loài người làm như thế nào nhỉ.”

      Nàng nỗ lực muốn làm tốt như vậy.

      Thần Mộ đột nhiên xuống tay được, yên lặng xoay người rời . Ở thành Giang Nam hơi có chút mất phương hướng, đợi đến ngày nhớ ra, lại lần nữa đến tiểu viện kia, nữ đó vẫn nhanh nhảu vui vẻ hầu hạ tướng công của nàng ta như vậy. Thần Mộ nhìn đến thất thần, mãnh thú trong bóng đen ký ức rỉa rói sạch ký ức của . thường dạo trước tiểu viện, nghĩ, ngày nào đó lại nhớ tới, ngày nào đó, hy vọng nhớ lại. . . . . . Mộ Dung Thanh Thanh

      Nhưng, chưa chờ được ngày đó, nữ bị đạo sĩ khác giết chết rồi.

      Ngày ấy khi , nữ sắp chết, thư sinh biết nàng là quái rất sợ hãi nhưng vẫn muốn ôm lấy nàng. Bộ mặt nữ dữ tợn, nàng : “Ta chỉ vì hấp dương khí của ngươi mới đến, ngươi còn tới gần ta làm gì! Cút! Cút xa ra! Ta muốn gặp lại ngươi.”

      Nàng phủ nhận tất cả tình cảm từng nỗ lực, nàng những lời đó đều là giả.

      Nhưng làm sao có thể là giả được. Dịu dàng từ sâu trong đáy mắt trào ra kia làm sao có thể là giả!

      Nàng. . . . . . Nàng biết mình sắp chết, nàng nỡ để đau lòng, nỡ để mình nhớ tới những điều đáng lẽ phải thuộc về hai người. Cho nên nàng muốn quên , muốn cho hận nàng. Nhưng quái biết, đó chẳng phải hận, đó là. . . . . . cam lòng. . . . . .

      cam lòng, thay đổi làm cho người ta cố chấp, thay đổi làm cho người ta chú ý cả đời.

      Mộ Dung Thanh Thanh làm được, nàng khiến chú ý cả đời.

      Thần Mộ mình về Thanh Vân Phong, sống suốt quãng đời còn lại ở đó. Mỗi ngày rời giường đúng giờ Dần, ở trong sân chờ đợi, nhưng… đến suốt cuộc đời, vẫn chờ được người nên tới kia.


      Hết Phần II
      Last edited: 12/9/14
      piipp thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Truyện buồn quá, thanks bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :