1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trăng sáng và em - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      , tại vì càng quan tâm càng phải tỏ ra với tình mà.
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    2. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 12:
      Edit: Thanh Vy


      Hết tháng 9 chính là nghỉ lễ Quốc khánh dài hạn, cổng trường tiểu học ai ai cũng vui mừng phấn khởi, như chim tước thoát khỏi lồng.

      tàu điện ngầm về nhà chen chúc hơn so với ngày thường, rất nhiều người mang theo hành lý tới nhà ga, còn chỗ ngồi trống, Lâm Nguyệt nắm tay Phó Nam vào trong, cố sức đứng ở nơi ít người. Phó Nam bảy tuổi, có thể tự nắm lan can, nếu có thể bé hơn vài tuổi, có nhiều người nguyện ý nhường chỗ hơn.

      Nhìn thằng bé nho bị người lớn lấn tới lấn lui, Lâm Nguyệt thấy khó chịu, Phó Nam chút cũng thấy khổ cực, lòng chuyện phiếm với giáo: “Nghỉ lễ du lịch ạ?”

      Lâm Nguyệt lắc đầu, Quốc khánh du khách các nơi quá đông, muốn chen chúc. Có người đẩy hành lý về bên này, Lâm Nguyệt kéo Phó Nam về bên người mình, tò mò hỏi: “Nam Nam sao?” Chu Lẫm thường xuyên tăng ca, giống kiểu chú mang Phó Nam du lịch.

      Đôi mắt đen trong trẻo của Phó Nam lộ ra tràn đầy mong chờ: “Chú Chu cho con đến nhà ông nội ở, khai giảng lại đón con về. Nhà ông nội có xưởng làm sứ men xanh, mỗi lần đến ông đều dạy con nặn sứ, rất thú vị.”

      Ông nội? Lâm Nguyệt thầm giật mình, còn tưởng rằng Phó Nam trừ bỏ người cha công tác còn người thân, nhưng, nếu còn ông nội, cha Phó Nam vì sao muốn đem con trai nhờ cảnh sát độc thân bận rộn chiếu cố?

      “Nhà ông nội con ở thành phố này sao?”

      phải, chú Chu phải lái xe hai giờ mới tới… giáo nhìn xem, đây chính là ông nội.”

      Lâm Nguyệt nhận lấy di động Phó Nam, ảnh chụp Phó Nam cả người dính bùn, cười tựa ánh mặt trời rực rỡ, ngồi ghế gỗ bên cạnh là ông lão tóc xám bạc, chừng sáu mươi tuổi. Tinh thần ông lão tệ lắm, chỉ là, Lâm Nguyệt phóng đại ảnh lên, biết vì sao, càng nhìn càng cảm thấy ông nội Phó Nam có chút giống Chu Lẫm.

      “Ông nội đối với con rất tốt, nhưng lại thích chú Chu, mỗi lần nhìn thấy chú Chu đều nghiêm mặt, còn cho chú Chu ở lại nhà, chú Chu rồi ông mới bằng lòng cười.” Phó Nam phiền não mà khó hiểu .

      Lâm Nguyệt hỏi: “Chú Chu chọc ông tức giận sao?”

      Phó Nam biết.

      Lâm Nguyệt nhìn ảnh chụp, mơ hồ suy đoán, Phó Nam gọi là ông nội chỉ là lễ phép, người trong ảnh chụp hẳn là họ Chu, là người nhà Chu Lẫm. Tuy rằng rất hiếu kì nội tình trong đó, nhưng quan hệ tới việc Chu gia, Lâm Nguyệt hỏi thăm thêm, mấy ngày này Phó Nam có người chiếu cố an tâm rồi.

      giáo, có điện thoại.” Di động Lâm Nguyệt để trong túi, Phó Nam vóc dáng thấp đứng gần túi, nghe được chấn động trước.

      Lâm Nguyệt vội vàng lấy di động ra, màn hình “Thím Hai”.

      do dự vài giây mới nghe, Phó Nam ngửa đầu, chú ý thấy giáo cười, mày cũng nhíu lại, giống như mấy vui vẻ.

      Bạn học nghi hoặc lắng nghe.

      Xung quanh đều là người, Lâm Nguyệt giọng chuyện:

      “Thím Hai.”

      “Sao lại ồn như vậy? tàu điện ngầm sao?”

      “Vâng, thím hai có việc ạ?”

      “Bà cháu lại đau lưng, chỉ ngồi khó đứng dậy được, chỗ nào cũng cần người đỡ, mỗi ngày đều nhớ cháu, sợ vướng bận công việc của cháu nên cho thím . Giờ phải kỳ nghỉ sao, tối hôm qua ăn cơm thím gọi cháu về, bà lại tức giận, kiên trì giấu, người hơn bảy mươi tuổi có bệnh cũng có chỗ khó chịu, chừng ngày nào đó… Nguyệt Nguyệt mau về nhà vài ngày , hiếu kính với bà cháu.”

      Lòng Lâm Nguyệt sớm động: “Vâng, lát nữa cháu mua vé, trưa mai là về đến nhà.”

      “Được, nhớ đừng trước với bà cháu, nếu buổi tối lại quở trách thím, cháu xem thím là vì ai chứ….”

      Thím lải nhải rất nhiều, mình vừa làm con dâu lại phải chăm sóc bà nội rồi phải hầu hạ con cái, suốt ngày có lúc nhàn rỗi, lại, Lâm Nguyệt nghe biết bao nhiêu năm. an tĩnh nghe, lại nhìn thấy mắt to của Phó Nam mờ mịt, cười tiếng nhàng sờ đầu thằng bé.

      Tàu điện ngầm đến nơi, cuộc điện thoại mới kết thúc.

      giáo, ai gọi vậy ạ?” Phó Nam suy nghĩ hỏi.

      Lâm Nguyệt muốn cười nhưng cười nổi: “Bà nội của bị bệnh, phải về nhà thăm bà.”

      Phó Nam vội vàng an ủi giáo, suy nghĩ ngây thơ: “Vậy phải cho bà nội uống thuốc đúng giờ, uống thuốc là khỏi bệnh!”

      Lần này Lâm Nguyệt cười , nắm chặt bàn tay của thằng bé.

      Buổi tối Chu Lẫm tăng ca, hơn 10 giờ còn chưa về, Lâm Nguyệt mua vé tàu cao tốc 6 rưỡi sáng mai, cảm thấy sáng mai hẳn là gặp được Chu Lẫm, Lâm Nguyệt đành phải nhắn tin cho : “Cảnh sát Chu, sáng mai tôi về nhà, kế hoạch mùng 7 quay lại, Nam Nam bên này, có cần tôi điều chỉnh thời gian ?”

      sợ Chu Lẫm suốt đêm nay về, sáng mai Phó Nam tỉnh dậy trong nhà có ai.

      Chu Lẫm vừa mới xuống xe nhận được tin nhắn, nhìn lên tầng năm, trả lời : “ tàu cao tốc hay ô tô?” biết Lâm Nguyệt là người tỉnh khác.

      Lâm Nguyệt có chút ngoài ý muốn đáp: “Tàu cao tốc.”

      Chu Lẫm dừng lại bước chân, mấy giây sau gọi tới.

      Đêm khuya vắng người, tiếng chuông vang lên vô cùng đột ngột, Lâm Nguyệt sợ tới mức suýt làm rơi xuống giường, hoang mang rối loạn nhận.

      “Sáng mai 6 giờ, tôi đến nhà ga đón người, mấy giờ xuất phát? trước tôi tiện đường đưa .”

      Lâm Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, trùng hợp như vậy?

      “Tôi mua vé 6 rưỡi.”

      “Được, 5 giờ 40, đúng giờ lên xe.”

      có mời lại, có thương lượng, trực tiếp ấn định thời gian lên đường, giọng cứng rắn giống như huấn luyện viên ra lệnh.

      Cúp điện thoại, Lâm Nguyệt có cảm giác kỳ quái, nhưng lại ra được chỗ nào. Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, là trở lại, Lâm Nguyệt ngồi giường, nghe tiếng chân bước tới bước lui, dường như dừng lúc trước phòng Phó Nam, cuối cùng mới tới phòng mình. còn thanh nào khác, Lâm Nguyệt kiểm tra đồng hồ báo thức lần, nằm xuống ngủ.

      hẹn 5 giờ 15 dậy, 5 giờ 10 Chu Lẫm đẩy ra cửa phòng Phó Nam.

      Phó Nam ngủ rất sâu, bị người đánh thức, bạn học giận dỗi xoay người, muốn rời giường, Chu Lẫm đuổi theo, bên tai Phó Nam: “ Lâm muốn ra nhà ga, cháu tiễn sao?”

      Phó Nam cũng chưa nghĩ tới việc này, tại lại nghe có thể tiễn giáo, Phó Nam tuy rằng vẫn buồn ngủ, nhưng vẫn xoa xoa mắt ngồi dậy, đầu gật cái, muốn .

      Chu Lẫm cũng biết như vậy, ôm lấy thằng bé phòng vệ sinh rửa mặt, Phó Nam mở nổi mắt, ngây ngốc đứng trước bồn rửa mặt, Chu Lẫm nặn kem đánh răng vào bàn chải nhét vào miệng Phó Nam, thằng bé lúc này mới máy móc đánh răng.

      Lâm Nguyệt rửa mặt xong ra khỏi phòng vệ sinh riêng liền nghe thấy Phó Nam ở bên ngoài hỏi chuyện ăn sáng.

      “Đến nhà ga ăn.” Chu Lẫm .

      Lâm Nguyệt quay đầu nhìn cửa sổ, mới hơn 5 giờ sáng, bên ngoài vẫn còn tờ mờ.

      “Nam Nam sao lại dậy sớm như vậy?” Lâm Nguyệt mở ra cửa phòng kinh ngạc hỏi.

      Phó Nam tại đặc biệt có tinh thần, nhếch miệng cười: “Con tiễn giáo!”

      Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn về Chu Lẫm mới từ phòng ngủ phụ ra. mặc bộ đồ thể thao xám nhạt, lẫn vào trong đám người có chút nào thu hút, nhưng Chu Lẫm vừa nhấc đầu, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh kia nháy mắt làm thay đổi tinh thần cả người, khiến người khác theo bản năng muốn tránh khỏi cặp mắt đen kia.

      Lâm Nguyệt cũng dám nhìn, trong lòng thầm hoang mang, Chu Lẫm với muốn đón người, lại gọi Phó Nam dậy sớm vì tiễn , rốt cuộc cái nào mới là ? Hay là hôm qua vô tình tiết lộ thời gian lên đường, đứa này tự mình nhớ kỹ?

      “Xếp đồ xong chưa?” Chu Lẫm nhìn bên trong cánh cửa, hỏi.

      Lâm Nguyệt gật đầu: “ tại xuất phát?”

      “Ừ.”

      đến ba phút sau, Lâm Nguyệt và Phó Nam đều ngồi lên ghế sau, Chu Lẫm đem hành lý của Lâm Nguyệt đặt vào trong cốp xe, lên xe liền , đường chuyện. Phó Nam hứng thú với quê nhà của giáo, tò mò hỏi hỏi lại:

      giáo, chị em ?”

      có, cũng giống như Nam Nam, đều là con .”

      Chu Lẫm chuyên tâm lái xe.

      “Ba giáo là làm gì ạ?”

      “Là công nhân xây nhà bình thường.”

      “Oa, là lợi hại, con trưởng thành cũng muốn xây nhà.”

      Học sinh tiểu học vô ưu vô lo, Lâm Nguyệt nắm lấy tay thằng bé, bỗng nhiên nghĩ về khi còn . Ba làm trong đội xây dựng, là công việc tốn sức, cảm thấy ba rất vất vả, mỗi ngày đều xoa xoa bả vai giúp ba. Ba vừa cao vừa cường tráng, thích đem nâng lên cao, ba cũng rất tuấn tú, là người đàn ông đẹp trai nhất trong thị trấn.

      Mẹ cũng rất đẹp, hai vợ chồng hầu như luôn ngọt ngào, ngẫu nhiên tranh cãi chút nhưng lại nhanh hòa hảo. Năm ấy bảy tuổi, ba cùng mẹ mua đồ, trước khi đồng ý mua váy mới về cho , ngoan ngoãn ở nhà chờ, giúp bà nhặt rau, nghĩ đến có thể mặc váy mới rất vui vẻ, lát lại nhìn ra cửa chờ…

      Nhưng ba mẹ đường về nhà gặp tai nạn xe, tài xế gây tai nạn bỏ trốn, vẫn luôn khóc ngừng, bà mua váy mới dỗ cũng được.

      Lâm Nguyệt nghiêng đầu, giả bộ vén tóc bên tai, lòng bàn tay nhàng lau khóe mắt.

      Chu Lẫm nhìn phía sau, Phó Nam còn vài câu, dù bạn học biết săn sóc, chung quy vẫn là đứa trẻ cái gì cũng hiểu.

      “Bảy ngày nghỉ có nhiều bài tập ?” Chu Lẫm đột nhiên hỏi.

      Phó Nam đáp, nó thích nhất là làm bài tập, ghét bỏ mà trừng mắt liếc chú Chu cái.

      Lâm Nguyệt nhìn thấy ràng, nhịn được cười.

      Con người là kỳ quái, giây trước còn thương tâm, giây sau lại vì biểu tình nho của trẻ con mà cười.

      “Có hay , nhớ hỏi giáo .” Sửa sang tốt lại tâm tình, Lâm Nguyệt ôm lấy thằng bé , ngẫm lại gặp tuần nỡ.

      ~

      Đến nơi là 6 giờ, nhà ga đông lắm, Chu Lẫm bảo Lâm Nguyệt chờ lát, mua bữa sáng, Lâm Nguyệt muốn từ chối nhưng xa mấy chục mét, đôi chân dài bước bước bằng hai bước của Lâm Nguyệt. Vài phút sau, Chu Lẫm mang hai phần bữa sáng trở về, phần đưa cho Lâm Nguyệt, là bánh bao và sữa đậu nành, đều còn nóng hôi hổi.

      Sân ga ngừng thông báo hành khách tới làm kiểm tra vé, Lâm Nguyệt có thời gian khách khí, tiếng cảm ơn, liền phải .

      làn da trắng nõn, xe chỉ rơi vài giọt nước mắt, vành mắt liền hơi đỏ, còn chưa tiêu hết.

      Người là do học sinh tiểu học mang tới làm khóc, sau lưng khẳng định còn có chuyện thương tâm, xuất phát từ áy náy, Chu Lẫm gọi : “Lâm Nguyệt.”

      Lâm Nguyệt quay đầu lại, trong mắt có ánh nước, lung linh bé.

      Chu Lẫm ngơ ngẩn, xong, quên mất muốn cái gì.

      Lâm Nguyệt còn chờ.

      Chu Lẫm tùy cơ ứng biến: “Về đến nhà báo tiếng.”

      Lâm Nguyệt kiều cười: “Được, hẹn gặp lại Nam Nam.” Lại hướng Phó Nam vẫy tay.

      Phó Nam quyến luyến thôi: “ sớm trở về nhé.”

      Lâm Nguyệt gật đầu, kéo hành lý khỏi, đứng vào xếp hàng.

      Ngay tại giây Lâm Nguyệt biến mất ở cửa soát vé kia, Chu Lẫm mới nhớ ra, vừa rồi muốn trước lúc trở về gọi điện thoại, tới nhà ga đón , coi như bồi thường vì Phó Nam làm giáo khóc.

      “Ba?”

      Trong lòng Chu Lẫm căng thẳng, kịp thời giữ chặt Phó Nam muốn chạy ra ngoài.

      Vẻ mặt Phó Nam nôn nóng, chỉ vào góc nhà ga : “Chú Chu, cháu thấy giống như ba cháu.”

      Chu Lẫm nhìn sang bên kia, cười: “Chắc nhìn lầm rồi, ba cháu ở nước Mỹ, cách chúng ta cả Thái Bình Dương.”

      Là như thế sao?

      Phó Nam vẫn nhìn chằm chằm nơi xa như cũ, nó thấy ba ở chỗ đó.

      Nó cố chấp kéo chú Chu tìm, Chu Lẫm bất đắc dĩ theo tìm vòng, cũng tìm được gì.
      chau007153, ly sắc, minmapmap250555 others thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Mong chương tiếp theo quá nàng ơi
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chắc là ba Phó Nam làm nhiệm vụ bí mật. Chú Chu dẫn bé tới nhà ga để ba đc nhìn con trong chốc lát.
      A fang, ChrisMạc Thanh Vy thích bài này.

    5. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Mình cũng đoán như vậy vì vừa đọc vừa edit nên chưa .
      Các nàng đợi tuần này có thêm 1 chương nữa nha.
      Huongsoc, A fang, Thư Nghi4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :