1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TRĂNG ĐÊM (Full 2 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 10. Nguy Cơ Trùng Trùng

      Trong quán bar Dạ Minh Châu, nhạc động lòng người hòa với ánh sáng đèn màu nhấp nháy ánh sáng đan xen, đám trai hưng phấn nhảy nhót, Toàn Cơ nửa say nửa tỉnh, lảo đảo đến quầy bar: "Hú, sâm panh".

      "Người đàn ông đó là ai? Sao lại biến thành hình dáng của Phong Linh?", Hú rót cho ta ly.

      "Ha ha...", ta thỏa mãn liếm liếm bờ môi, nét mặt mê đắm, " chàng đẹp trai tồi".

      "Các người làm gì rồi? Cẩn thận Dạ Lạc tha cho đâu."

      "Tôi xin phép ngài ấy rồi! Lần này tôi còn giúp đỡ ngài ấy chuyện lớn đó!", Toàn Cơ đầy vẻ thần bí, duỗi ngón tay dài ra kéo chiếc ly rượu đế cao, uống xong, ta ưỡn ẹo như con rắn nước trườn vào trong sàn nhảy.

      uống đến say mèm vấp ngã trong đại sảnh u ám, miệng lẩm bẩm: "Nào... uống, chúng ta uống nữa... cạn ly, ha ha ha... A Kiếm...", đôi tay ngọc ngà trắng trẻo vòng lên thứ gì đó, đột nhiên trừng mắt: "Dạ Lạc!".

      Chàng trai kịp phản ứng lại nên bị ta ép lên sàn.

      "Ha ha... Dạ Lạc...", ta ngọt ngào nhõng nhẽo.

      "Toàn Cơ", bên dưới vang lên tiếng nghiến răng lạnh thấu tận xương cố t .

      Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ta nhàn nhã ngồi sofa nghe thấy tiếng hét vô cùng kinh sợ phía sau: "Á... Ảo Nguyệt ngươi, ngươi...", ngay sau đó, gợi cảm bị ném tới trước mặt cách vô tình.

      "Toàn Cơ, thành khai ra hành vi của ngươi hôm nay .", ta cố gắng duy trì nụ cười tươi tắn.

      "Dạ Lạc, sao mà tôi cảm thấy nụ cười của ngài lại đáng sợ như vậy chứ?", ta đột nhiên tỉnh rượu, vô thức co rúm người lại, run rẩy , "Ngài làm người ta sợ hãi đó!".

      "Bớt nhảm ", Ảo Nguyệt lạnh lùng .

      "Được được tôi ", Toàn Cơ vội vàng đầu hàng, "Tôi thông qua đồng ý của Dạ Lạc rồi mà, cụ thể... ừm, hừ", ta lại hắng giọng, "Buổi sáng A Kiếm đến quán bar tìm tôi, tôi mình khỏe nhiều rồi, vừa nhìn thấy ta, bệnh tình đỡ hơn rất nhiều, tim cũng còn đau nữa. Tôi còn nó, mình từ khổ cực bơ vơ, lớn lên trong nhi viện, sau khi lên đại học, vì kế sinh nhai mà phải hát ở quán bar. Tôi là bạn cũ chủ của quán bar, ta từng giúp đỡ tôi ít... Ờ, hôm nay có mấy cuộc điện thoại gọi đến hỏi thăm, đều là bạn học của ngài, hi hi, hổ là Dạ Lạc của tôi, rất được mến! À, quay lại tôi và A Kiếm... tôi và ta sau đó...".

      "Sau đó sao?", ta biểu cảm gì, trọng điểm đây rồi, hy vọng ta làm hỏng hình tượng tốt đẹp của Phong Linh, cho dù khả năng này là rất mong manh.

      "Sau đó... sau đó, chúng tôi...", ta xấu hổ đỏ mặt, màu đỏ khuôn mặt biết là do say rượu hay là mê tình, rồi lại đưa tay lên che môi, "Tôi tiện ".

      "Hử?", ta trầm mặt xuống.

      "Là như thế này, tôi bình thường tôi hay ở mình, rất muốn có người cùng ra ngoài chơi, sau đó ta liền đưa tôi đến khu vui chơi. Chúng tôi cùng nhau dạo phố, buổi tối xem phim, sau khi về đến quán bar... chúng tôi, chúng tôi..."

      "Có gì mau", Ảo Nguyệt nhẫn nhịn đến cực điểm.

      "Dạ Lạc, yên tâm ! Tôi phải kẻ ngốc, Phong Linh là rất bình thường mà! Tôi biết , vấn đề là ta... Á, A Kiếm là người đàn ông rất cá tính..."

      "Cuối cùng sao?", ta chỉ còn chút kiên nhẫn cuối cùng.

      "Dạ Lạc, tôi có thể ngồi ở bên cạnh ngài ? Tôi chỉ muốn cho ngài", Toàn Cơ cười gian nhìn sang Ảo Nguyệt bên kia, háo hức chờ mong.

      Ta khẽ thở ra hơi, đứng lên đến cầu thang.

      "Dạ Lạc?", Toàn Cơ ai oán.

      Ta vẫy tay ra hiệu cho ta lại gần, đợi ta vui mừng chạy đến rồi khẽ cốc cái lên đỉnh đầu ta, sắc mặt vui vẻ : "Sau này đừng chơi đùa quá đà nữa".

      Thấy ta trừng phạt gì ta, Ảo Nguyệt khẩu khí lạnh càng thêm lạnh, "Điện hạ sai, chỉ cần là phụ nữ, ngài đối xử vô cùng dịu dàng".

      Thứ Hai, trước khi đến trường học, ta nhận được điện thoại của Tiểu Trinh, Hy Nhi có thể bị mất tích rồi. Nhận được tin tức này, ta bỏ tiết học, thẳng về ký túc xá, hỏi han tình hình cụ thể.

      "Hôm nay, sáng sớm, mình vừa từ nhà đến phát cửa ký túc khép hờ, đèn cũng vẫn sáng, nhưng Hy Nhi có ở đó. ấy là người thích sạch gọn gàng, nhưng mình thấy máy tính tắt rồi mà bàn vẫn chưa thu dọn, đồ ăn vặt vương vãi lung tung, chắc là ấy vừa mới ra ngoài. Sau đó mình thấy chăn gối của ấy được xếp vô cùng chỉnh tề, ga giường lạnh, có lẽ cả buổi tối có ai ngủ, nhưng mãi mà chẳng thấy Hy Nhi, di động cũng mang. Mình hỏi các bạn phòng bên cạnh, bọn họ tối qua khoảng mười giờ hình như có nhìn thấy người ra khỏi phòng của chúng ta, nhưng biết có quay lại . Mình nghĩ Hy Nhi bình thường thích lên mạng tán gẫu, bèn mở máy tính của ấy lên để kiểm tra chút thấy trả lời mới nhất của ấy là lúc mười giờ sáu phút tối qua, sau đó có mấy tin nhắn đều được hồi . Ký túc xá tắt đèn lúc mười giờ, ấy có đủ thời gian", Tiểu Trinh cầm chiếc di động bên cạnh máy tính của Hy Nhi lên, "Di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cùng là của số, chắc là bạn trai ấy gọi đến, gần như cứ cách mười phút lần, cuộc gọi cuối cùng là lúc mười hai rưỡi, song, ấy nhận cuộc nào".

      " việc này cậu có báo cho dì quản lý ký túc chưa?"

      "Tạm thời chưa , mình muốn tìm cậu thương lượng trước."

      "Tiểu Trinh, Hy Nhi sao đâu, mình bảo đảm. Chúng ta tìm ấy, cần phiền đến người khác."

      Tiểu Trinh nhìn ta bằng ánh mắt hoài nghi rất phức tạp.

      Ta cầm điện thoại của Hy Nhi, gọi cho số bị nhỡ kia, giải thích nguyên nhân cho đối phương, là Hy Nhi bị bạn cùng ký túc lôi hát cả đêm, quên mang theo điện thoại, vừa về đến ký túc xuống ngủ say rồi.

      Mấy phút sau, Giai Dĩnh gửi tin nhắn đến: "Tiểu Phong, các cậu làm sao vậy? Ba tiết đều lên lớp, cũng với mình tiếng".

      Ta trả lời: "Trong ký túc có chút chuyện, hôm nay học được rồi". An ủi Tiểu Trinh vài câu xong, ta ra khỏi ký túc, chuyện này, người bình thường thể nhúng tay vào. Ta trong trường, ngờ ngẩng mặt lại đụng phải Doãn Kiếm, ta liền hỏi thăm sức khỏe của ta.

      " sao rồi", vết thương tê liệt từ lâu, bình thường ta vẫn chịu đựng được, ngoại trừ ngày trăng đầu tháng ra, ta hỏi lại ta: " lên lớp sao?".

      " cần", ta cười có chút thần bí, nắm lấy tay ta, " thôi! đưa em ra ngoài".

      Toàn Cơ rốt cuộc làm những gì rồi? Ta bực bội: "Tôi muốn tìm bọn Tiểu Trác". Nét mặt ta lên chút vui, ta tiếp, "Hy Nhi mất tích rồi, tôi phải cho cậu ta biết".

      "Mất tích rồi? Khi nào?"

      "Có thể chắc chắn là sau mười giờ tối hôm qua."

      " theo ", ta để ta mở miệng, trực tiếp kéo .

      Ngồi chiếc xe hơi màu đen, ta cân nhắc xem có nên trừng phạt chuyện Toàn Cơ làm ra những việc thích đáng hay .

      "Chúng ta đâu?"

      "Hẹn hò."

      Ta cứng đờ: "Câu đùa này... nhạt!"

      "Hôm đó chơi mệt phải ? Sắc mặt của em tốt lắm."

      " sao", Ta quay đầu nhìn ra những công trình kiến trúc vút qua bên ngoài cửa sổ.

      Trong quán cafe sang trọng trang nhã, nhạc cổ điển du dương nhàng như nước chảy róc rách. Đây là khúc piano của Chopin, Chương thứ hai của Bản giao hưởng số hai, "thư tình" đẹp đẽ viết cho người đầu tiên sao? Rất phù hợp với ngữ cảnh.

      "Tiểu Phong, mấy ngày trước hiểu nhầm em, xin lỗi", thẳng thắn của Doãn Kiếm khiến người ta bối rối.

      "Tuy biết hiểu nhầm cái gì, nhưng mà sao cả", Toàn Cơ đánh bừa mà cũng trúng, được việc cho ta rồi sao?

      " giúp em dẹp yên ta", ta nghiêm túc , "Chỉ cần em đồng ý ".

      ta? Ta ngơ ngác: "Dẹp yên...".

      "Người đàn ông hôm đó đến đón em, tên là Ảo Nguyệt."

      Ta nghẹn lời: "Toàn Cơ muốn mượn tay người khác để báo thù? Xem ra ta đổ oan cho Ảo Nguyệt, khắc họa ta thành loại người xấu xa lừa gạt thiếu nữ?"

      "Nhưng tôi..."

      "Đừng em rời khỏi ta được nữa", ngữ khí của Doãn Kiếm trở nên cứng rắn, ta nắm lấy bàn tay khuấy cafe của ta, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh, "Nếu em hạ được quyết tâm, giúp em, người có ánh mắt bình tĩnh như em thể nào yếu đuối như vậy, có điều gì khó mà em thể ra vậy?".

      "Doãn Kiếm, nghĩ nhiều rồi."

      "Nếu như nhớ nhầm, hôm trước em gọi là A Kiếm", ta dồn ép, "Bảo em rời xa ta, em hài lòng sao?".

      "Ừm, A Kiếm, tôi phải là hài lòng", ta bình tĩnh .

      "Stockholm syndrome(1)?", cuối cùng ta cũng chào thua, thả tay ta ra, tự mình uống cafe.

      "Có lẽ vậy!", ta quay lại vấn đề chính, "Hy Nhi là người may mắn còn lại duy nhất trong bốn người kia, mất tích của ấy phải là ngẫu nhiên, chúng ta cần nhanh chóng tìm được ấy".

      "So với bản thân mình, em luôn bận tâm đến chuyện của người khác hơn sao?", ta hứng thú hỏi.

      "Chuyện của người khác càng khiến người ta lo lắng hơn, thời gian cấp bách, chúng ta mau quay về thôi", ta bưng cafe lên, hơi uống cạn, đặt chiếc cốc xuống rồi mỉm cười với ta cái, "Uống xong rồi", ý là có thể rồi.

      "Em hôm nay giống hôm trước", ta cẩn thận quan sát ta chút rồi đưa ra kết luận.

      "Cảm xúc của con người có lúc thế nọ thế kia, hôm đó, cảm ơn đến thăm tôi."

      Ra khỏi quán cafe, Doãn Kiếm cho ta hai việc, thứ nhất, tối đó Toàn Cơ được thể, hai người hôn nhau, hiểu nhầm lớn bằng trời, thứ hai, Âu Ngưng cũng mất tích rồi.

      Chú thích: (1) Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình. Nguồn gốc của thuật ngữ này là vụ tội phạm xảy ra năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển.

      -----------------------------
      Last edited: 9/3/15

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 11. Mê Ảnh Kỳ Lạ - Vị Si

      Doãn Kiếm và ta tay trong tay xuất trước mặt ba người, bọn họ dừng thảo luận, khuôn mặt ánh lên kinh ngạc cùng nghi hoặc vô cùng lớn.

      Bước vào phòng khách, phía bên trái là bàn ghế để làm việc, vài chiếc ghế quây quanh chiếc bàn kính tròn gần cửa sổ, bên cạnh là hai chiếc sofa gỗ dài, trong phòng có mấy chậu cây cảnh xanh tươi, cả căn phòng sạch ấm áp thanh nhã.

      Nghiêm Tuấn và Lương Dĩ Tiên mặt tối sầm, Đỗ An Trác càng tỏ ra bất an hơn, vừa nhìn thấy ta, ánh mắt dời đến hai bàn tay nắm lấy nhau cách tự nhiên của ta và Doãn Kiếm, bỗng chốc giận dữ: "Doãn Kiếm, tại sao lại đưa ấy đến?".

      "Là...", ta tự mình muốn đến.

      " ấy là thành viên của Hội siêu nhiên, có quyền biết việc", Doãn Kiếm bình tĩnh , "Lâm Hy Nhi mất tích rồi, Tiểu Phong muốn đến cho cậu biết".

      "Cái gì?!" Ba người kinh ngạc.

      Ta gật đầu: "Hy Nhi biến mất từ tối qua".

      "Âu Ngưng cũng vậy", Nghiêm Tuấn giận dữ, "Bọn họ mất tích cùng lúc, phải trùng hợp ngẫu nhiên, đây là mưu".

      Đỗ An Trác thầm thắt chặt nắm đấm, khuôn mặt lộ ra đau khổ thể diễn tả thành lời.

      Dĩ Tiên hỏi thăm tình hình sức khỏe của ta chút, ta còn nghiêm trọng nữa, và nhấn mạnh việc phải nhanh chóng tìm ra hai nữ sinh bị mất tích, chậm bước thêm phần nguy hiểm.

      "Trước mắt vẫn chưa có manh mối gì, chỉ có con búp bê này, tìm thấy trong phòng của Âu Ngưng, có chút kì quái", Dĩ Tiên đưa ra con búp bê rất đẹp, mái tóc xoăn màu nâu, chiếc váy ren liền màu hồng nhạt, khuôn mặt nhắn đáng , phối hợp với chiếc miệng đào mềm bóng và đôi mắt đẹp mê người, khiến người ta muốn rời tay.

      Ta kìm được khen ngợi câu: "Đẹp quá!". Thời khắc đầu ngón tay vừa chạm đến con búp bê, ta liền hiểu , khuôn mặt tinh tế đó có nguồn lực hấp dẫn mãnh liệt, dụ dỗ lòng người.

      "Tiểu Phong, cậu cần bận tâm", Đỗ An Trác đột nhiên cướp lấy con búp bê, thái độ kiên quyết, "Quay về trường học ".

      Ta biết dụng ý của cậu ta, "Tôi cũng là thành viên của Hội siêu nhiên, sao có thể đặt mình ngoài cuộc được?".

      "Doãn Kiếm, lập tức đưa ấy ", khẩu khí của ta càng nặng nề hơn.

      Ta bình tĩnh ôn hòa định biện giải bị Doãn Kiếm chặn lại: "Tiểu Phong, chúng ta thôi! Đừng An Trác đồng ý, cũng hy vọng em gặp nguy hiểm, đối phương rất có thể phải là người bình thường", rồi lại sán đến gần thấp giọng, "Nhưng mà em yên tâm, bảo vệ em".

      Ta gì, đối phương thực phải là con người. Mấy người bọn họ e rằng phải là đối thủ của nó. Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là Tiểu Trinh gọi đến: "Tiểu Phong, mình nhớ ra rồi, trước hôm mình về nhà, Hy Nhi muốn đến nhà thờ ở gần trường, có phải là có liên quan đến chuyện ấy mất tích ?".

      "Ừm, biết rồi", ta an ủi mấy câu rồi ngắt cuộc gọi, với bốn người kia, "Tiểu Trác đúng, tôi tham gia vào chỉ vướng chân, cho nên, Hy Nhi và Tiểu Ngưng đành nhờ cả vào mọi người", ngôi nhà thờ đó sao?

      "Điện thoại của ai vậy?", Nghiêm Tuấn nghi ngờ.

      "Tiểu Trinh, người bạn, hỏi thăm sức khỏe của ti thế nào thôi", ta trả lời tránh .

      "Tiểu Phong, cậu có tìm hiểu được gì từ chỗ của Lâm Hy Nhi ?", Đỗ An Trác bình tĩnh hơn.

      "Hy Nhi..., tôi biết được nhiều, ấy muốn nhớ lại việc đó chỉ buổi tối hôm ấy, ba người còn lại trong phòng ký túc bọn họ nghe thấy tiếng thét thảm thiết, nhưng ấy nghe thấy... Ừm, buổi tối thứ năm, mọi người... đến trước rừng cây đó có nghe thấy tiếng chuông vậy?"

      "Tiếng chuông?", bốn người phản ứng kinh ngạc giống nhau, điều này khiến ta ngạc nhiên.

      "À, có thể là ảo giác của tôi", tiếng chuông nhà thờ truyền đến, có nghi ngờ gì, che giấu rất tốt đó!

      "Ba người nghe thấy tiếng thét thảm đều chết, còn lại mình Lâm Hy Nhi, bây giờ chỉ có Tiểu Phong nghe thấy tiếng chuông?", Doãn Kiếm phát huy sức liên tưởng của mình.

      "Chắc là ảo giác thôi!", ta nhấn mạnh lần nữa.

      "Tiếng thét thảm và tiếng chuông... giống cách dự báo", Dĩ Tiên như hiểu ra, hoàn toàn phớt lờ lời của ta, "Có lẽ... Tiểu Phong gặp nguy hiểm...".

      "Tiểu Phong!", Đỗ An Trác trở nên vô cùng căng thẳng, vội bước đến, như thể ta giống như Đinh Linh, có thể mất tích dấu vết bất cứ lúc nào.

      Doãn Kiếm đưa ta ra ngoài: "An Trác, tôi chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho ấy, trước mắt, tìm Âu Ngưng là quan trọng nhất."

      "Đúng, An Trác", Nghiêm Tuấn cũng khuyên can, "Việc Tiểu Phong gặp nguy hiểm chỉ là suy đoán, nếu chỉ dựa vào việc nghe thấy những thanh đó để phán đoán, vậy Âu Ngưng và Lâm Hy Nhi phải giải thích thế nào? Chúng ta nhất định phải tìm được bọn".

      Trong lòng Đỗ An Trác chứa đầy đau đớn, có chỗ nào để phát tiết đành hung dữ đấm cú lên bàn.

      "Tiểu Phong, tiếng chuông từ đâu truyền đến vậy?", Dĩ Tiên luôn rất bình tĩnh.

      "Điều này..., chắc là do tim của tôi được khỏe, buổi tối hôm đó suýt chút nữa phát bệnh, trong lúc mơ màng xuất ảo giác", ta hết dẫn dắt mọi người theo hướng đó chỉ là ảo giác.

      "Dĩ Tiên, tôi đưa Tiểu Phong về trường, chuyện còn lại đợi tôi quay về tiếp", Doãn Kiếm ngăn chặn ấy tiếp tục hỏi, "Trông chừng An Trác, đừng để cậu ấy thẫn thờ mãi".

      Dưới lầu ký túc xá, bởi vì có hotboy của trường đến nên cả tòa nhà rực sáng hẳn lên, muôn vàn trái tim sáng lấp lánh đầy màu sắc!

      "A Kiếm, lần tới, tôi mời uống trà hoa tường vy", ta cười theo thói quen. Đôi đồng tử trong suốt sâu thấy đáy kia giấu câu chuyện như thế nào đây?

      " biết là vì sao, luôn cảm thấy ở em có thứ gì đó mà người khác có. ràng biết tường tận về em rồi, nhưng vẫn có cảm giác thần bí, giống như cách tầng sương mù", khóe mắt ta lướt qua ý cười , "Tiểu Phong, em là kỳ lạ nhất mà từng gặp".

      Trong biết bao ánh mắt nóng bỏng của những nữ sinh xung quanh, ta giống như người chẳng liên quan, ta mang theo áp lực vô cùng lớn, run rẩy bước vào tòa nhà, hiểu nhầm lớn lại được đồn thổi rồi.

      Tiểu Trinh ở ký túc. Ta đóng cửa lại, trái tim thấp thoáng những cơn đau, cơ thể như muốn đổ xuống. Sàn nhà lạnh băng, hơi lạnh xâm chiếm toàn thân thể, việc phong ấn sức mạnh tuy có thể giảm đau đớn của Dạ Lạc, thậm chí giấu sinh khí tốt hơn, nhưng sức mạnh suy yếu khiến thân thể người bình thường của Phong Linh khó chịu đựng được nỗi đau lớn như vậy.

      Bên ngoài tòa nhà ký túc, Doãn Kiếm nhìn tin nhắn hồi của Hàn Tiểu Trinh, đôi mắt tràn đầy ánh sáng lạnh.

      Nhà thờ yên tĩnh lạnh lẽo, chút hơi người, bên trong bên ngoài đều mang đến cảm giác kỳ dị.

      "Sau khi vào trong được quá kích động, chúng ta chỉ đến thăm dò thực hư, cẩn thận chút", Doãn Kiếm duỗi cánh tay ra ngăn cản Đỗ An Trác nôn nóng định xông vào.

      "Trước khi hỏi ra tin tức của Tiểu Ngưng, tôi khắc chế bản thân", Đỗ An Trác ấn xuống tay của Doãn Kiếm, hít sâu, định thần lại, kiên quyết nhảy vào cánh cổng sắt u ám mở rộng...

      Sắc mặt Doãn Kiếm trầm xuống, gì nữa, bám sát phía sau. Nghiêm Tuấn và Lương Dĩ Tiên theo đuôi, khi nữ sinh cuối cùng bước qua cánh cổng, trái tim đột nhiên run lên: Gay rồi.

      Trong nhà thờ bóng người...

      Nữ sinh thở gấp, mấy lọn tóc trước trán theo những giọt mồ hôi lấm tấm dính lên gò má xinh đẹp, ta tiện tay gạt , kịp nghỉ ngơi, khắc cũng dám dừng lại, chạy thẳng vào nhà thờ...

      Trong ánh tà dương, đỉnh tháp nhà thờ, chiếc chuông lớn nặng nề yên lặng nằm đó.

      Trong tòa tháp, bên cửa sổ kính dài sát đất, ánh hoàng hôn xiên xiên kéo dài bóng dáng trong chiếc xe lăn, trong đôi mắt của xinh đẹp lóe lên ánh sáng kỳ quái, phía sau, bóng đen khổng lồ nổi lên.

      cử động đôi chân, từ từ đứng dậy, bờ môi cong lên lộ ra nụ cười đen tối: "Đến rồi?". Bóng đen sau lưng lay động cùng với hưng phấn, chờ đợi đồ ăn ngon.

      Sắc đêm lặng lẽ giáng xuống. Ta đứng ở trước nhà thờ, tử khí nặng nề bị bao trùm trong tầng kết giới u ám, nhìn sang hướng chiếc chuông lớn sừng sững đó, khóe miệng ta khẽ nhếch lên: "Đến rồi?".

      "A n Trác, tìm hết rồi, khắp nơi đều thấy ai", bốn người tụ tập ở sảnh đường trống trải, Nghiêm Tuấn báo cáo.

      "Chỗ tôi cũng giống vậy, sân sau trống ", Lương Dĩ Tiên tiếp.

      "Ngoại trừ chúng ta, quả nhiên hề có ai", ngữ khí của Doãn Kiếm có chút biến động nào.

      "Chắc chắn là chỗ này, sai", Đỗ An Trác lo lắng bất an, gần ngay trước mắt nhưng lại chẳng thấy tung tích là điều giày vò người ta nhất, "Đáng ghét, Tiểu Ngưng rốt cuộc bị giấu ở chỗ nào rồi?".

      "Doãn Kiếm!", cửa nhà thờ truyền đến tiếng kinh ngạc, sau đó cánh cửa lớn bị đóng chặt.

      "Tiểu Trinh?", khuôn mặt Doãn Kiếm hơi đổi sắc, "Sao lại đến chỗ này?".

      "Tôi lo lắng cho Hy Nhi, muốn đến tìm ấy", Hàn Tiểu Trinh men theo lối ở giữa bước đến, tay vịn lên hàng lưng ghế, gạt mồ hôi trán.

      "Chúng ta bị nhốt trong kết giới của đối phương, đột ngột xông vào trong như thế này, chẳng khác nào dê vào miệng hổ", Lương Dĩ Tiên bình thản tình hình tại cho Tiểu Trinh.

      "Ý của là, tình hình của chúng ta bây giờ rất nguy hiểm?", Hàn Tiểu Trinh hiểu ý Lương Dĩ Tiên trách mình.

      "Vào cũng vào rồi, chẳng còn cách nào khác, bất luận thế nào cũng phải bảo đảm an toàn của ấy", Doãn Kiếm chậm rãi .

      "Trước khi ra ngoài, ấy giao cho ", Lương Dĩ Tiên thuận nước đẩy thuyền.

      "Được, Doãn Kiếm lo cho ấy, Dĩ Tiên nghĩ cách phá hỏng kết giới, Nghiêm Tuấn cùng tôi tìm Tiểu Ngưng và Lâm Hy Nhi", Đỗ An Trác nhanh chóng đưa ra chỉ thị.

      "Chúng ta chẳng phải tìm khắp lượt rồi sao?", Nghiêm Tuấn thắc mắc.

      "Còn chỗ", Đỗ An Trác ngẩng đầu nhìn lên trần nhà cao vợi.

      "Coong, coong, coong...", trong nhà thờ đột nhiên vang lên tiếng chuông khàn đục, liên tục ngừng, vang đến mức lòng người có thể nảy sinh nỗi lo lắng, từng hình ảnh kỳ quái lóe lên, bóp méo cả gian.

      Lương Dĩ Tiên ném ra tờ giấy bùa, nhẩm đọc: "Phá". Bùa giấy hóa thành bó ánh sáng vàng chói lao thẳng lên trần nhà, bắn ra tứ phía, tiếng chuông ngưng lại, gian đột nhiên khôi phục như bình thường.

      "Cẩn thận!", ấy bỗng trở nên cảnh giác.

      --------------------------

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 12. Căn Nguyên Của Nỗi Oán Hận - Trái Tim Bị Lợi Dụng

      Trong tháp chuông tối tăm có hai chiếc kén lớn trong suốt lơ lửng giữa trung, các mất tri giác chìm vào giấc ngủ, bộ dạng an lành như muốn tỉnh lại.

      "Phong Linh", đứng bên cửa sổ sát đất cúi đầu trầm giọng .

      "Hạ Đinh", ta bình thản trả lời.

      "Hà tất phải coi nhau như người ngoài thế, tên !"

      "Dạ Lạc."

      "Vị Si", ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén, tràn đầy khát máu kinh hoàng, "Hoan nghênh đến thế giới này, Dạ Lạc", giọng vẫn đục do hưng phấn cực độ mà trở nên run rẩy.

      "Thi ma Vị Si, thả những đứa trẻ kia ra."

      "Ngươi sinh ra trong hắc ám giống ta, lại sinh lòng thương xót tới lũ người ngu xuẩn, đáng buồn cho Minh Vương Dạ Lạc", lời toàn vẻ nhạo báng.

      "Là Tà Thần Dạ Lạc", ta lạnh lùng đính chính, "Ta khuyên ngươi nên biết điều rút lui, nếu , đêm nay là ngày cuối cùng của ngươi".

      "Ha ha...", tiếng cười cuồng loạn khiến người ta kinh sợ, "Tà Thần đại nhân của ta, có cần gấp như vậy ? Ngươi là Tà Thần, càng cần phải bảo vệ cho loài người bé thấp hèn đó. Ngươi có giúp cho bọn chúng nhiều hơn nữa, cũng chẳng có ai cảm kích. Bọn chúng nhận ơn, Tà Thần chính là Tà Thần, vĩnh viễn là thân của cái ác, là kẻ sát nhân hủy diệt trời sinh. Trong mắt loài người, người chính là kẻ dị loại mà bọn chúng chỉ hận thể giết chết và tiêu diệt, bọn chúng chỉ biết ngu độn tin phụng vào những tín đồ đạo đức giả khoác lên mình chiếc áo thánh thần kia thôi. Dạ Lạc, ta và ngươi là đồng loại, bất luận ở thế giới nào cũng đều giống nhau, ngươi cần phải tỉnh ngộ, loài người và chúng ta thể đứng chung. Hai bên coi đối phương như con mồi, ngừng căm hận và tranh đấu, cho đến khi có thể uy hiếp và khống chế hoàn toàn đối phương, hủy diệt tận gốc mới thôi. Nhưng chúng ta giống với loại tà ma bình thường, loài người lớn mạnh đó ở trước mặt chúng ta, chỉ đáng là món đồ chơi, mà đồng cảm với đồ chơi chính là thiếu sót lớn nhất của ngươi. Dạ Lạc, từ bỏ cách nghĩ ấu trĩ đó ! Cùng ta theo đuổi lạc thú tuyệt diệu vô hạn này, tiếng khóc sa vào tuyệt vọng, tiếng gào thảm thiết, đôi đồng tử của người sắp chết phản chiếu nỗi sợ hãi nơi bấu víu, à, những điều này chính là hưởng thụ sung sướng nhất đời gì sánh được".

      "Xin lỗi, đạo bất đồng, chí hướng khác nhau, ta hứng thú."

      "Dạ Lạc, ta lời hay khuyên giải, ngươi đừng biết tốt xấu."

      "Là tốt hay xấu, đến lượt người phán định, ngươi cân nhắc xem bản thân được mấy cân mấy lạng chưa, mà cho rằng xứng để dựa dẫm vào ta?"

      "Hừ... ha ha... Dạ Lạc...", nó thẹn quá hóa giận, cuối cùng cũng lộ ra bản chất hung tàn, thân thể của ngừng co giãn, lay động, khuôn mặt méo mó lên nỗi đau đớn lời.

      "Vị Si, thả ấy ra."

      "Ha ha... ta cam tâm tình nguyện thế này, ta có lý do gì phải thả ta ra?", toàn thân Hạ Đinh bị khối sương đen bao phủ, chẳng mấy chốc bị hòa tan trong nó, nụ cười dữ tợn cứ lặp lặp lại, "Ha ha... hai ngươi đều biến thành đồ ăn cho ta ! Dạ Lạc, ngươi cũng ngoại lệ, ta muốn có được người, có được sức mạnh của ngươi, toàn bộ của ngươi, ha ha...".

      ...

      "Cẩn thận!" tiếng nhắc nhở Lương Dĩ Tiên vừa phát ra, nhà thờ trống trải trong nháy mắt khách bỗng ngồi kín chỗ, tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ, đôi uyên ương đứng tuyên thệ với nhau trước cha xứ, mong đợi kết tinh của tình .

      Đôi nam nữ đeo nhẫn cho nhau, Đỗ An Trác và Đinh Linh! Gương mặt hai người tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

      "Linh Linh?", Đỗ An Trác chẳng suy nghĩ gì nhìn khung cảnh trước mắt, xông qua đó như phát cuồng, "Linh Linh, Linh Linh...".

      Nghiêm Tuấn ngăn kịp, chẳng biết phải làm sao, Lương Dĩ Tiên vội hét: "Là ảo giác, mau kéo cậu ấy lại".

      "An Trác...", cậu ta cuống cuồng chạy , khoảnh khắc Đỗ An Trác sắp chạm đến dâu, cậu ta liền phi lên xô ngã An Trác.

      dâu run rẩy tay, chiếc nhẫn rơi xuống đất, phát ra tiếng keng lảnh lót. An Trác quay mặt lại nhìn hai người dưới đất, khuôn mặt vì chứa đầy phẫn nộ mà dần méo mó, rúm ró lại như con quái vật đáng sợ. Chú rể và cha xứ chẳng thấy đâu, mà được thay thế bằng con ác quỷ của địa ngục, mặt xanh nanh dài, hai mắt sáng lên ánh sáng xanh lập lờ.

      "Linh Linh?", Đỗ An Trác cảm thấy khó tin, "Linh Linh...".

      "An Trác, tỉnh lại , ta phải Đinh Linh, là ảo giác, cậu mau tỉnh lại", Nghiêm Tuấn tóm lấy cổ áo của cậu ta, lớn tiếng gào thét, "Cậu mau tỉnh lại cho tôi...".

      "Nghiêm Tuấn, nguy hiểm", Lương Dĩ Tiên hét lớn, nhanh chóng phi ra tờ bùa, "Mau quay lại".

      thanh đao nghìn cân khí lạnh bức người trực tiếp chém thẳng xuống, Nghiêm Tuấn nhanh như bay ôm Đỗ An Trác lăn mấy vòng mặt đất để tránh , cùng lúc đó, linh bùa dán lên thanh đao, bùng cháy lên ngọn lửa màu xám, đồng thời quái vật cầm đao cũng bị thiêu cháy, trong tiếng gào thét thê thảm, nó hóa thành tro bụi.

      Nghiêm Tuấn xoay người bạn đồng hành còn thất thần lại, phát khách ngồi kín chỗ khi nãy đều hóa thành quỷ quái, bao vây năm người bọn họ tại lối . Tên nào cũng thè lưỡi, xương trắng sừng sững đáng sợ, áo sống rách nát tả tơi, chân tật tay gãy khập khiễng cà nhắc, chầm chậm tiến về phía trước, có tên nửa phần thân bắt đầu lỏm ngổm bò lên, mang theo bùn đất cùng thịt thối, giống như vừa mới trèo từ mộ ra, mỗi đôi mắt đều mang theo oán hận khiến người ta kinh sợ rợn người...

      Tiếng kim loại cọ sát nghe rin rít sàn nhà ngày lại gần. Tên quái vật vừa mới bị lửa thiêu đến, vệt sáng xanh cùng tiếng cười quái dị đáng sợ đó lạnh lẽo u ám đe dọa mấy người bọn họ.

      Hàn Tiểu Trinh chân tay lạnh cóng, cố gắng duy trì bình tĩnh, thân thế lại nghe theo sai khiến của bộ não, ngừng run rẩy, phải dựa nửa người vào người con trai bên cạnh mới ngã xuống. Doãn Kiếm phát giác ra sợ hãi của ấy, vô thức ôm lấy thân thể run rẩy, che chở trong lòng, an ủi : "Yên tâm, chúng ta có thể bình an ra ngoài".

      Chẳng biết do đâu, trái tim kinh hãi hoảng loạn của Tiểu Trinh dần dần bình ổn.

      "Tại sao lại thế này?", Nghiêm Tuấn kìm được tức giận.

      "Những thứ này là ảo giác thực ảnh, đừng để bọn chúng tấn công đến, vết thương tạo thành mang đến cho người ta cảm giác giống hệt như , khiến cậu đau đớn muốn sống, cẩn thận mất mạng", Lương Dĩ Tiên giải thích sơ lược, khua tay ném linh bùa vào trung, sau đó dựng hai ngón tay lên, quát , "Triệu gọi, Hòa Hoàng".

      Lưỡi lửa từ trời giáng xuống quét lui đám quỷ quái, con chim quá to lớn toàn thân rực lửa lao vút xuống, đám quỷ quái ác độc bị kích thích tức giận lao đến tấn công.

      Lương Dĩ Tiên bảo Nghiêm Tuấn và Doãn Kiếm ra cửa, hai người hiểu ý, người kéo Đỗ An Trác, người bảo vệ Hàn Tiểu Trinh, rút về hướng cửa lớn, phía trước lại xuất nhóm quỷ quái chắn đường.

      "Mau", Lương Dĩ Tiên thúc giục, trong tay lại xuất thêm mấy đạo bùa, cùng Hỏa Hoàng gắng hết sức cầm cự, đám quỷ bị hủy diệt rồi lại tái sinh, vô cùng vô tận.

      "An Trác", Nghiêm Tuấn vội vàng hét với nam sinh còn chìm trong u tối bên cạnh, định thử gọi cậu ta tỉnh lại, thấy mấy hiệu quả. Trong lúc chẳng có cách nào khác, Nghiêm Tuấn đành rút ra thanh thiết côn luôn mang theo bên mình, ra hiệu cho phía sau, "Dĩ Tiên".

      tờ linh bùa bay nhanh tới, dán lên vũ khí của Nghiêm Tuấn, hòa vào bên trong, hai đầu thiết côn dài ra thành chiếc gậy dài linh hoạt chuyển động, ngăn chặn những đòn tấn công như sóng biển của lũ quỷ.

      "Khốn nạn", Doãn Kiếm thầm chửi trong lòng, "Ngươi còn đợi cái gì, Vô Thương, ra ngoài".

      "Á à, ta đâu có phải là nô bộc của ngươi, đừng dùng loại khẩu khí vô lễ này hạ lệnh cho ta", giữa trung ra bóng đen, mũ rủ dưới mắt nhìn khuôn mặt, vai vác thanh lưỡi hái cực lớn.

      "Bớt phí lời , mau động thủ, bọn chúng rất hợp khẩu vị của ngươi đấy!", Doãn Kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào giữa trung.

      "Những ảo thể này hề tồn tại, căn bản phải là linh thể người bảo ta động thủ thế nào?"

      "Hừ, chút chuyện này cũng làm nỗi, chẳng phải quá tổn hại đến uy danh của ngươi sao?", Doãn Kiếm giận dữ chế nhạo, đột nhiên cảm thấy sau lưng có luồng gió lạnh, Vô Thương bay đến bên cạnh ta.

      "Điều này sai, ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi mất sợi tóc", giọng khàn khàn lạnh lẽo mang theo chút đùa cợt, "Trước khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ".

      "Doãn Kiếm, làm sao vậy?", Hàn Tiểu Trinh lo lắng nhìn sang thấy ta động đậy gì.

      " sao, tin tưởng tôi, chẳng mấy chốc có thể ra ngoài", Doãn Kiếm an ủi, nhớ đến nhiệm vụ vạn linh hồn hứa hẹn, sắp sửa kết thúc rồi, thể khống chế được ý hận trào dâng trong lòng, người đó, nhất định phải tận tay đem ta chôn vào tu la địa ngục vạn kiếp được hồi sinh.

      "Doãn Kiếm?", lời của ta khiến người ta yên lòng, nhưng mà cảm xúc của ta... lại khiến người ta bỗng thấy sợ hãi vô cớ.

      "Doãn Kiếm, dạo này có khỏe ?", giữa trung, người đàn ông ma mặc lễ phục màu đen, khóe môi nhếch lên nụ cười chế nhạo diêm dúa lòe loẹt, "Sở Tiêu Nhiên?", đồng tử phẫn nộ của ta ra tia máu đỏ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm run rẩy, móng tay cắm vào da thịt mà hoàn toàn thấy đau đớn.

      "Doãn Kiếm?", Hàn Tiểu Trinh kinh sợ trong lòng, vì sao trong nháy mắt ta trở nên... đáng sợ như vậy? nhìn sang người đàn ông giữa trung, cách Doãn Kiếm nhìn ta, chỉ hận là thể đem ta đập vỡ thành vạn mảnh? Thù hận lớn như thế này tích tụ từ khi nào?

      "Tiểu Trinh, , bám sát phía sau Nghiêm Tuấn", Doãn Kiếm ngữ điệu lạnh lùng.

      "...", Hàn Tiểu Trinh cảm thấy lạnh lẽo, ta và vừa rồi thực biến thành hai người.

      "Ở trong loại kết giới này mà nghĩ ngợi lung tung xuất hình ảnh của người mà trong lòng để ý nhất, Doãn Kiếm, là ảo giác của , làm gì cũng vô ích", ngữ điệu trách cứ của Vô Thương nghe chối tai.

      "Câm miệng, cho dù là ảo giác, ta cũng muốn chết như vậy, khẩu khí tàn nhẫn giết chóc của Doãn Kiếm dọa Hàn Tiểu Trinh câm lặng dám . từng bước lùi ra sau. Doãn Kiếm chìm đắm trong phẫn nộ và thù hận, quá đáng sợ, quỷ quái xung quanh lần lượt lùi về sau dám vây đến, vào lúc này, ta rất giống tử thần.

      "Haizzz, bạn học, mau đến đây", Nghiêm Tuấn chú ý đến nữ sinh hồn bay phách lạc, kéo theo xông đến cửa, cố gắng lay: "Bạn học, bạn học...".

      Hàn Tiểu Trinh sực tỉnh, nghe thấy chàng trai trước mặt tự tự nghe: "Doãn Kiếm, làm gì vậy?". ra bước, vội vàng ngăn lại, thất thanh hét lên: "Đừng qua đó... Doãn Kiếm ta...", rất bình thường.

      "Cậu ấy thay đổi rồi", Đỗ An Trác yếu ớt mở miệng, "E là bởi vì người đó".

      " ta là ai?", Nghiêm Tuấn ngước nhìn ánh mắt của An Trác, ngạc nhiên vui mừng, "An Trác, cậu khỏe rồi?".

      "Chúng ta mau tìm đường ra, cứu mọi người."

      " mở được cửa...", Hàn Tiểu Trinh túm lấy cánh cửa gắng sức kéo, nhưng mảy may suy suyển.

      "Chúng ta bị giam trong kết giới, chỉ có phá hỏng kết giới trước mới có thể ra ngoài."

      "Dĩ Tiên bị vây chặt rồi, làm sao mà phá đây?", Nghiêm Tuấn vô cùng lo lắng.

      "Cùng tôi đến tháp chuông", Đỗ An Trác đáp lời, quay sang hỏi bên cạnh, "...".

      "Tôi tên là Hàn Tiểu Trinh", ta nhanh chóng trả lời.

      "Hàn Tiểu Trinh, cũng cùng nhé, chỗ này rất nguy hiểm."

      -----------------------------
      Last edited: 9/3/15

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 13. Tháp Chuông Hạ Màn - Mở Đầu Của Khát Khao

      Mấy đường lưỡi hái thô lớn cắt đến chỗ ta, giữa chừng lại bị ánh sáng lóe qua chém đứt, xích sắt leng keng lăn mặt đất, co vào trong khối sương đen khổng lồ rồi bắn ra hai đường máu đỏ tươi.

      Ảo Nguyệt thình lình xuất phía trước ta, xung quanh lập tức được luồng khí lạnh bao vây.

      "Lần sau ngươi có thể uống mấy cốc đồ uống nóng trước rồi hãy xuất được ?", ta thành tâm thành ý kiến nghị.

      "Đợi tôi uống xong, ngài cũng thành thức ăn trong bụng nó rồi."

      "..." coi như ta chưa .

      "Ha ha, còn có trợ thủ", Vị Si mỉm cười, càng thêm ngông cuồng, "Ta ngửi thấy rồi, mùi vị có vẻ rất ngon... quá tuyệt vời rồi... tất cả là của ta, đều là của ta...".

      "Muốn ăn ta, được thôi, chỉ sợ người tiêu hóa nổi", Ảo Nguyệt lạnh lùng, bay người phi kiếm, chém vào vô số những vuốt sắc màu đen kia, nhảy nhót trong sắc đêm mây mù đen trắng.

      "Ảo Nguyệt, trong thân thể nó , đừng làm ấy bị thương", lời mang theo ý lạnh, ta biết ta tuyệt đối vi phạm mệnh lệnh.

      " phiền phức!", Người đàn ông lạnh lùng thu lại thanh trường kiếm định chém về phía thân thể đối phương vốn chẳng có gì ngăn cản kia lại, xoay mấy vòng rồi đứng im.

      "Đáng tiếc quá, mùi vị ngon thế này lại phải tuân lệnh kẻ khác, cam tâm, cam tâm mà!", Vị Si tự biết mình địch lại được cuồng loạn gầm lên giận dữ, "Nhưng mà, ta dễ dàng từ bỏ đâu, Dạ Lạc, trước khi ngươi bắt được bọn chúng, nhất định phải sống, ngươi là con mồi của ta, ai có thể cướp được. Tin rằng ngươi có thể đợi đến ngày đó, Dạ Lạc, ta nhất định lại đến tìm ngươi, ha ha...".

      " đáng tiếc, ngày đó, ngươi đợi được rồi", bên cửa kính dài sát đất, Tiểu Ly chặt đứt đường lui của nó, trong tay nắm chặt thanh thương dài, sát ý bốn bề nổi lên.

      Ảo Nguyệt còn nghe lời, chứ Tiểu Ly chỉ làm theo những điều mình muốn. Ta thầm than ổn rồi, Hạ Đinh chỉ là người bị lợi dụng, tội đến mức chết. Đầu thương chuẩn bị phóng vào trong sương đen bị rào cản màu bạc chặn lại.

      "Dạ Lạc?", cậu ấy hiểu, giận dữ nhìn ta.

      Ta giải thích, nâng tay phải, lòng bàn tay dẫn ra chùm ánh sáng bạc chói mắt, bao trùm toàn bộ màn sương đen. Ngay sau đó, ta liền cảm thấy thế lực thể chống đỡ được nữa, trái tim quặn thắt đau. Ta nghiến răng nghiến lợi, gắng sức giữ vững, ngưng thần dồn khí để thăm dò tìm kiếm trong màn sương chùm sáng liền bao quanh bé. Ta giơ tay lên, dùng lực hất mạnh ra ngoài.

      được lôi ra ngoài, rơi từ sàn nhà, hôn mê tỉnh.

      Ta ấn vào trái tim, suy nhược yếu ớt khụy xuống, trán mồ hôi túa ra lấm tấm, thở dốc từng hơi, thân thế của Phong Linh thể chống đỡ được nữa rồi.

      Ngay lúc vừa nghe thấy tiếng bi thương, Hạ Đinh bay ra ngoài, Ảo Nguyệt và Tiểu Ly liền trừng phạt giết chết Vị Si. Ta còn chưa kịp hỏi , bọn chúng là ai? Vì sao muốn bắt ta? Có kẻ nào để ý đến ta rồi sao?

      Tấm kén trong suốt nứt ra, Âu Ngưng và Hy Nhi từ từ rơi xuống, cả hai đều mất ý thức.

      "Dạ Lạc...", đạo sáng bạc ngăn lại Tiểu Ly và Ảo Nguyệt.

      "Có người đến, hai người mau", ta chịu đau đớn, cố gắng cầm cự.

      "Huynh...", Tiểu Ly vô cùng giận dữ.

      "", ta ở lại là vì muốn biết lý do của Hạ Đinh.

      Ảo Nguyệt hiểu , ngăn Tiểu Ly lại: "Điện hạ, việc được giải quyết rồi, chúng ta quay về thôi!".

      "Tránh ra", Tiểu Ly lạnh lùng quát.

      "Điện hạ...", Ảo Nguyệt mặt đổi sắc, kề vào vai cậu ấy mấy câu, mắt liếc nhìn sang ta cái, sau đó Tiểu Ly rất nghe lời cùng ta biến mất.

      "Ai?", trong cầu thang của tháp chuông truyền đến tiếng chất vấn.

      ...

      Trong nhà thờ, lửa cháy quét khắp mọi nơi, quỷ quái đều bị tiêu diệt trong lửa thiêu. Dải mây màu đen hình vây xung quanh Doãn Kiếm, thuận theo ta, từ từ khua tay phải lên bắn về phía người đàn ông ở tít cao kia. tiếng cười nhạo diêm dúa lòe loẹt như chế giễu vô tri và biết lượng sức mình của Doãn Kiếm.

      Ảo ảnh biến mất hoàn toàn trong nháy mắt, quay lại nữa.

      "Xem ra, những tên phiền phức đều bị đuổi sạch rồi nhỉ?", Vô Thương lên giữa trung, hài lòng vui mừng.

      "Khốn nạn", Doãn Kiếm đấm chưởng vào chiếc lưng ghế bên cạnh trán nổi đầy gân xanh, giận dữ, uất hận vẫn chưa tiêu tan.

      Lương Dĩ Tiên thu hồi bùa chú, nghỉ ngơi chút lại quay nhìn Doãn Kiếm, trong mắt lên thăm dò rệt.

      ...

      Trong tháp chuông lộn xộn, ta yếu ớt khôi phục lại tiếng , "Là tôi".

      "Tiểu Phong!", Tiểu Trinh nhận ra ta, vội vàng chạy đến dìu, "Tiểu Phong...

      tại sao cậu lại ở đây?".

      "Hy Nhi ở bên kia, còn cả Âu Ngưng...", ta cúi đầu, gắng sức chỉ chỉ.

      "Hy Nhi?", thuận mắt nhìn theo.

      "Âu Ngưng!", Nghiêm Tuấn phát ra người hôn mê dưới đất, "An Trác, Âu ngưng đây rồi!", rồi cẩn thận đỡ ấy lên, nhìn thấy nữ sinh bên cạnh, "Đó là Lâm Hy Nhi?".

      "Tiểu Ngưng", Đỗ An Trác đón lấy bạn , mặt đầy thương xót, "Tiểu Ngưng...".

      "Hy Nhi...", Tiểu Trinh đến, đỡ Hy Nhi dựa vào vai mình.

      "Bọn họ sao rồi, lát nữa tỉnh", ta rất chậm, cơn đau đớn dữ dội tê liệt toàn thân, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ. Cơ thể lảo đảo ta vật vã đứng dậy, ngờ tay quá run nên cả cơ thể vấp ngã sang bên, được Đỗ An Trác đón lấy. Cậu ta ôm chặt ấy ta, như lặng lẽ chịu đựng điều gì đó, trong tăm tối, dường như có giọt mát lạnh rơi xuống.

      Ta... khiến cậu ta nhớ đến bộ dạng của Đinh Linh lúc gần chết sao?

      góc u ám, hôn mê mặt đất từ từ nhúc nhích cơ thể.

      "Hạ Đinh..."

      "Phong Linh", đôi mắt trống rỗng độc ác vô cùng đáng sợ, ta cười lạnh, "Ha ha... là Phong Linh? , phải là Phong Linh".

      " cái gì?", hơi thở của Đỗ An Trác gấp rút mà nặng nhợ.

      "Ha ha... tôi cái gì ư? Tôi ta ra phải là Phong Linh", gương mặt Hạ Đinh liên tục thay đổi, rồi dần đóng băng thành nụ cười đau đớn cuồng loạn, cười xong lại biến thành bất lực, An Trác, theo như các , tôi và Đinh Linh là bạn bè vô cùng thân thiết, ấy cũng tin tưởng tôi. Tôi biết rất ấy là hồ , và người thể nào ở cùng nhau. Có thể người ở bên nên là ấy, mà phải là tôi. ràng tôi gặp được trước thích trước, nhưng trong lòng chỉ nhớ đến ấy, cho dù tôi có làm gì đều nhìn thấy. Sau khi ấy chết rồi, vẫn nhớ mãi quên. Tôi cứ tưởng đợi thêm thời gian nữa ổn, cho dù biến thành bộ dạng thế này, tôi vẫn ôm tia hy vọng, ngờ được rằng lại xuất Âu Ngưng. Ha Ha... là báo ứng mà! Lần đó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn là tôi hãm hại Đinh Linh, tôi hại chết ấy, bản thân mình cũng rơi vào kết cục này, cuối cùng vẫn là công cốc, tôi biết tôi làm gì, cam tâm biết bao... là Đinh Linh, ấy nguyền rủa tôi, nguyền rủa tôi vĩnh viễn chẳng thể có được . Rốt cuộc tôi làm sai điều gì mà các phải đối xử với tôi như thế này?", ta ngẩng mặt gầm thét, "Tôi nguyền rủa các người... Đinh Linh, vì sao? Vì sao còn quay lại?", giọng khản đục bi phẫn tuyệt vọng của ta cho thấy nỗi căm hận đến cực điểm.

      "Linh Linh làm sai điều gì mà phải đối xử với ấy như vậy? Hạ Đinh, tôi nhìn nhầm rồi. Tôi tha thứ cho , vĩnh viễn bao giờ...", Đỗ An Trác vì bàng hoàng tức giận đến cực độ mà run rẩy.

      "Ha ha... An Trác, nhất định cảm thấy tôi rất đáng hận nhỉ! Hối hận bây giờ mới nhìn được tôi phải ? Ha ha... vậy hận tôi ! Hận tôi, nhớ đến tôi, hận tôi, hãy thay ấy báo thù, giết tôi !" .

      Đỗ An Trác cảm xúc ổn định, hô hấp càng lúc càng gấp gáp như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào. Ta yếu ớt lực ấn lên vai của ta. Lực tay hơi thả lỏng, ta ngơ ngác nhìn sang ta.

      "Hạ Đinh, hà tất phải khổ sở giày vò bản thân như vậy", trạng thái của ta lúc này có thể so sánh với tơ nhện, "Đinh Linh tha thứ cho . ấy biết chỉ là vì nhất thời hồ đồ. tốt, chỉ là bị thù hận lợi dụng thôi. Âu Ngưng và Hy Nhi còn sống là minh chứng tốt nhất, chưa giết bọn họ, cũng để nó hại bọn họ...".

      ", là tôi chủ động tìm đến nó, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng. Nó có thể trị khỏi đôi mắt và đôi chân của thân thể bị bá chiếm này của tôi, có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tâm nguyện của chúng tôi giống nhau", bờ môi đỏ u lạnh lẽo của ta lên nụ cười ác độc tàn nhẫn, "Mục tiêu giống nhau, chính là , Phong Linh. Tôi giết bọn họ vì muốn dẫn dụ cắn câu, tôi muốn tận mắt nhìn thấy chết, đợi sau khi chết mới giết Âu Ngưng. Lâm Hy Nhi là con mồi của Vị Si, linh hồn cực độc ác và cực trong sạch là thứ nó thích nhất. Ở trong trường học thể động đến Lâm Hy Nhi, tôi chỉ đành làm ký hiệu vòng tay của ta, dẫn ta đến đây, Âu Ngưng cũng vậy...".

      Dùng nữ quỷ Diêu Mộng dụ dỗ ta thân, dùng quỷ ăn đầu là tiếng chuông ám thị cho ta ngọn nguồn là ở nhà thờ, Âu Ngưng và Hy Nhi vốn là con mồi được định sẵn, nhưng chuông gió trong ký túc xá bảo vệ Hy Nhi, Âu Ngưng lại thường ở bên cạnh Đỗ An Trác, cho nên phải dẫn dụ bọn họ ra ngoài, ta, cũng đến theo...

      "Con búp bê đó?!", Nghiêm Tuấn đột ngột hiểu ra, " này quá độc ác".

      Hạ Đinh liền hơi, thời gian cho phép nữa. Ở trong thân thể của Vị Si, linh hồn của ta bị gặm nhấm, chút hồn chủng bảo vệ hơi thở cuối cùng cũng chẳng trụ được bao lâu nữa.

      "Phong Linh, rốt cuộc là ai?", ta gắng chút hơi sức cuối cùng hét lớn, sau đó còn tiếng thở nữa.

      "Nên từ bỏ, nên từ bỏ, tất cả đều từ bỏ !", ta khẽ nhẩm, ý thức bị chìm trong vực sâu hắc ám thể khiến ta cởi lòng.

      "Linh Linh...", bên tai thấp thoáng có tiếng gọi đau lòng...

      đỉnh tháp lầu chuông, ta mặc chiếc áo choàng kiểu cổ đen như mực, chìm vào màu của bóng đêm, gió thổi mái tóc dài bay bay, phóng khoáng tự nhiên mà hoạt bát.

      "Oán hận, khi nào có thể đây?", ngân hoa ngưng tụ trong lòng bàn tay tản .

      "À, khách của chúng ta có hứng thú rất cao mà!", phía sau truyền tới điệu chế nhạo.

      "Hử?", ánh sáng còn sót lại chiếu lên khóe mắt, ta vẫn bình tĩnh, "Đến rồi, ta quản nhiều nữa", ta vung tay áo bào, ánh sáng mờ mịt chầm chậm lui đến chân trời.

      "Linh hồn bị nguyền rủa, tồn tại bi ai, vĩnh viễn rơi xuống vực thẳm địa ngục, đời đời kiếp kiếp chịu giày vò, được luân hồi, công việc ngừng nghỉ này khiến người ta chán ghét!", chiếc lưỡi hái lớn rạch vỡ màn đêm, đêm đen khôi phục lại u vốn có.
      ----------HẾT PHẦN I----------

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Phần 2 : Lời Dối Màu Trắng Mang Hạnh Phúc Đến Cho Người

      Chương 1. Nỗi Bi Thương Mơ Hồ

      Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào chiếc giường bệnh trắng muốt. Ta đứng bên cửa sổ nhìn khuôn mặt xanh xao. Phong Linh đeo chiếc chụp dưỡng khí, trải qua đêm cấp cứu, cũng coi như tai qua nạn khỏi, nếu nơi trú của ta...

      Đỗ An Trác nằm bò bên giường bệnh ngủ say, túc trực cả đêm ngủ, buổi sáng mới chợp mắt được chút. Cậu ta chắc lại hiểu nhầm rồi.

      Âu Ngưng xách cặp lồng giữ nhiệt vào, rón rén đặt ở tủ đầu giường. ấy có vẻ rất đau lòng, từ từ ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào người đàn ông ngủ say, ánh mắt chứa đầy nỗi chua xót, kìm được lại đưa tay ra muốn vuốt ve bên má khuôn mặt ngủ an lành của ta...

      "Tiểu Ngưng?", Đỗ An Trác cặp mắt mệt mỏi, nhìn thấy bạn thấy có chút ngạc nhiên.

      " tỉnh rồi...", ấy vội vàng rụt tay về, quay mặt , nhìn sang Phong Linh, "An Trác, mệt rồi về nhà nghỉ ngơi ! Em trông nom ấy", ngữ khí dịu dàng, có chút tổn thương.

      "Tiểu Ngưng, xin lỗi", ta nhọc nhằn ra ba chữ đó.

      " sao cả, em biết...", ngẩng đầu, cố ngăn nước mắt rơi, ra sức chớp chớp, "Em biết quên được ấy, nhìn thấy chung tình của , em lại càng thích đến còn thuốc chữa", muốn bình ổn lại cảm xúc, nhưng àng lúc càng nghẹn ngào, "Bây giờ, bây giờ ấy quay lại rồi, ... em nghĩ...".

      "Tiểu Ngưng", Đỗ An Trác kéo , mang theo nỗi áy náy và tội lỗi sâu sắc.

      Ta từ từ gỡ chụp dưỡng khí ra, hít sâu hơi, cơn đau nơi trái tim cho ta biết cảm giác chân thực của việc mình còn sống.

      "Linh Linh...", Đỗ An Trác buông Âu Ngưng ra, căng thẳng túm lấy bàn tay cầm chụp dưỡng khí của ta, ấn lại chỗ cũ, "Linh Linh, đừng làm bừa".

      Ta lắc đầu, muốn gạt tay ta ra: "Tôi là Phong Linh, phải Đinh Linh".

      "Linh Linh?", ta ý thức được điều gì đó, quay đầu nhìn sang Âu Ngưng, vô cùng bất lực, "Em bận tâm đến Tiểu Ngưng phải ? Linh Linh, Tiểu Ngưng là tốt, ấy hiểu , nếu như em sợ khó xử, cho chút thời gian, nhất định xử lý tốt."

      "Phải làm thế nào cậu mới chịu tin tôi phải là Đinh Linh?", chẳng nhẽ buộc ta phải thân?

      "Linh Linh, em trách nên đem em giao cho Hạ Đinh, trách nên dễ dàng tin tưởng ta như vậy phải ? Linh Linh, sai rồi, đều là lỗi của , em cho thêm cơ hội nữa , nhất định rời xa em nửa bước", trong đôi mắt ấy, có tình đau đớn nát lòng, "Linh Linh, thể mất em được, thể...".

      Nếu là Đinh Linh, chắc chắn rất cảm động! Đáng tiếc ta phải là ấy, chỉ cảm thấy ta đáng thương. Đối với vết thương lòng của người khác tuy rằng ta cảm thấy gì, nhưng mà thấp thoáng vẫn như có cùng tiếng than.

      Mấy nghìn năm trước, trong thế giới đó, Hàm Nhi dựa vào lòng ta : "Dạ Lạc, ta rất hạnh phúc, bởi vì ta là người phụ nữ ở bên cạnh chàng lâu nhất, chàng nhất thế giới này, chàng, chết hối tiếc. Nhưng mà, ta sắp phải rời khỏi chàng rồi, ta nỡ rời xa chàng, rất nỡ bỏ rơi bóng dáng lẻ loi của chàng, ánh mắt đơn của chàng. Từ nay người con nào cam tâm tình nguyện lòng dạ vì chàng như ta, chàng sâu đậm nhất, cũng tổn thương chàng sâu sắc nhất, người có tình cảm giống như chàng, có thể cảm nhận được ? Cho dù chẳng cách nào lay động được trái tim lạnh lẽo của chàng, ta vẫn lòng tình nguyện, vĩnh viễn hối hận, Dạ Lạc...".

      Nàng lấy hết dũng khí, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, hôn lên môi của Dạ Lạc, trong cảm giác ấm mềm mang theo chút vị ngọt. Dạ Lạc lần đầu tiên cự tuyệt việc bộc lộ tình của người con .

      Nàng thỏa mãn hóa thành vạn cánh hoa bay, lả tả biển trời hoa trà my, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống lòng bàn tay ta, ngọc hồn tỏa ra ánh sáng lấp lánh êm dịu, thời khắc đó, Hàm Nhi bước vào trái tim của Dạ Lạc rồi, nỗi đau đớn chẳng biết từ đâu ùa đến...

      Nghĩ tới cảm thấy đau lòng. Bao nhiêu lần, là ta tự làm tự chịu. Huyết Cơ trước khi biến mất từng , nơi nào có Dạ Lạc ta, nơi đó bị bóng đen tội ác xâm chiếm.

      Sinh ra trong hắc ám, số mệnh định ta phụ người khác.

      Hai tay Âu Ngưng bịt chặt miệng, kìm nén được nước mắt rơi như mưa, lao ra khỏi phòng bệnh.

      "Đinh Linh , hy vọng có thể tìm được hạnh phúc của mình", ta nhắm mắt lại, muốn yên tĩnh chút, Đinh Linh phải ? Hoàn toàn tìm ra được hơi thở của ta, dấu vết mất tích sạch triệt để. Đó là chuyện ngoài ý muốn như thế nào?

      Sau khi ta tỉnh lại chưa được bao lâu, Giai Dĩnh cầm bó hoa cẩm chướng lớn đẹp đẽ xuất ở phòng bệnh: "Tiểu Phong, chúc cậu sớm hồi phục!", sau đó hô nhóm người vào.

      "Á, chào mọi người!", vẫn là con người tốt! Mấy kẻ trong nhà, ta có chết cũng chẳng thèm đến nhìn cái.

      "Tiểu Phong, cậu bị làm sao đó? Nghe đêm qua cậu đột nhiên phát bệnh phải vào bệnh viện cấp cứu, nha đầu thối, dọa chết người ta rồi", Giai Dĩnh phủ đầu mắng mỏ.

      "Ngoài ý muốn mà, ai mà nghĩ được nhiều như vậy chứ?", ta thuận miệng lấp liếm.

      "Còn cứng miệng, bảo cậu phải chú ý chút, vào tai trái lại ra tai phải, được lắm, cuối cùng phải nằm viện rồi."

      "Phải, phải...", bệnh tim, lý do rất tốt.

      "An Trác, Âu Ngưng... cậu xem ấy chút !", Lương Dĩ Tiên lên tiếng, " ấy ổn lắm".

      " ấy..." Đỗ An Trác nhìn nhìn ta, sắc mặt khó xử. "Tiểu Ngưng cần cậu", ta cười nhạt.

      "An Trác, mau quay về xem ấy thế nào ! Chỉ có cậu mới có thể an ủi ấy", Nghiêm Tuấn khuyên nhủ.

      "Chúng tôi chăm sóc Tiểu Phong, cậu cần lo lắng", Doãn Kiếm cất l ời .

      Giữa nỡ và bất lực, Đỗ An Trác cố chấp nữa, lúc qua bên cạnh Doãn Kiếm, khí giữa hai người đột nhiên có chút thay đổi rất .

      "Phong Linh, có thể hỏi mấy câu hỏi ?", bạn học Dĩ Tiên bắt đầu "thẩm vấn".

      "Câu hỏi gì vậy?", Giai Dĩnh thái độ vui lắm.

      " liên quan đến ."

      "Tiểu Phong là bạn tôi, bệnh nặng vừa mới tỉnh, làm khó ấy, lấy đâu ra mà nhiều câu hỏi như vậy? Tôi thấy là bất bình cho Âu Ngưng, cố ý nhằm vào ấy đó!"

      "Tùy sao ", Dĩ Tiên nhã nhặn trả lời, "Người ngoài cuộc cần phải dính líu vào, thăm hỏi ấy xong, có thể rồi."

      "Hừ, người gì mà lại như vậy?", mắt Giai Dĩnh sắp nổ tung.

      "Mọi người ra ngoài , tôi ở lại với ấy", Doãn Kiếm ngữ điệu bình thường lịch , xua tan mồi lửa sắp cháy bùng.

      "Vậy tôi cũng ở lại, tôi và Doãn Kiếm cùng nhau ở lại với Tiểu Phong", Giai Dĩnh vui mừng, nhân cơ hội sán đến, vừa đến gần phía giường bệnh được bước lại bị đẩy ra.

      ấy bộ dạng ủ dột cúi đầu khiến người ta nhịn được cười.

      " cần, tôi có chuyện muốn riêng với ấy", Doãn Kiếm khẩu khí trở nên lạnh lùng.

      ảo não của Giai Dĩnh liền biến thành tuyệt vọng, giận dỗi, bĩu môi lườm nguýt với ta rồi lại đột nhiên bày ra khuôn mặt quỷ mờ ám, giây sau đó liền biến mất. Công phu tránh người vượt trội!

      "Có lẽ nên hoài nghi em lần nữa", phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người. Doãn Kiếm ngồi ở bên giường, ánh mắt dừng lại khuôn mặt ta, nhìn chăm chú đến mức khiến ta thấy ngượng ngập, ta tiếp, "Nhưng rất muốn làm cho ràng, thân phận của em".

      "Hả?"

      "Rốt cuộc em có phải là Đinh Linh ?", ta hỏi rành rọt từng chữ.

      " phải", ta khẳng định chắc chắn.

      "Vậy tốt", ta như thở phào, " tạm tin em lần".

      "Vì sao tôi lại xuất trong tháp chuông của nhà thờ càng đáng để người ta hoài nghi đúng ?", ta chủ động ra vấn đề Dĩ Tiên muốn hỏi.

      "Vậy em giải thích thế nào?", ta tay chống bên gối, khuôn mặt tuấn sán gần đến phía ta.

      Bỗng chốc ta phát , mê lực của tiểu tử này rất lớn.

      "Giải thích chính là lấp liếm, lấp liếm chính là kể chuyện, nếu như bận tâm phải nghe kể chuyện, tôi cho nghe", ta tự nêu ra gợi mở, giải thích hợp lý, gì cũng đều bị nghi ngờ, chẳng bằng cứ tiêm mũi dự phòng trước.

      " ngại", ta đáp rất dứt khoát.

      "Tiếng chuông tôi nghe thấy là từ nhà thờ truyền đến. Đương nhiên là tôi muốn thăm dò tình hình chút. Giấu các là vì tôi muốn thể bản thân. Khi đến được tháp chuông bệnh tim bỗng nhiên tái phát, sau đó xảy ra chuyện gì tôi nhớ lắm. Trong lúc mơ hồ tôi chỉ biết Hạ Đinh tưởng tôi là Đinh Linh, câu chuyện của tôi kể xong rồi."

      "Em thấy người đó?"

      "Ai?"

      "Bọn bị vây trong kết giới của nhà thờ, lúc bọn An Trác đến tháp chuông mọi việc kết thúc. Nếu như phải có người đứng phía sau giải quyết, bọn cũng thoát. Khi đó ở trường ngoại trừ Âu Ngưng và Lâm Hy Nhi hôn mê, cùng Hạ Đinh chết ra, chỉ còn lại em."

      "Rất xin lỗi...", ta cười, muốn giấu đến cùng.

      "Nụ cười giả tạo của em rất biết cách lấp liếm người khác", ta ấn ấn vào trán, ngồi cách xa ta ra khoảng.

      Lại là nụ cười giả tạo?! Đó chỉ là mỉm cười theo thói quen thôi mà, đúng là có chút giả tạo, ta phủ nhận.

      "Cho nên, nếu như đề xuất muốn qua lại với em, em cũng dùng nụ cười giả tạo này để lấp liếm", ta hơi nheo mắt lại, ánh mắt nghiêm túc lạnh thấu xương.

      "Ừm, có thể hiểu còn gì tốt hơn."

      "Lý do sao?"

      " có", ta nhìn ra ngoài cửa sổ, những cành cây điểm đầy chồi xanh, "Nếu như buộc phải có lý do, có lẽ, tôi phải là người thực tồn tại, giống như ở mặt khác của tấm kính", ta chỉ chỉ vào cửa sổ kính.

      "Ý em là, giữa em và cách nhau tấm kính, chỉ có thể nhìn thấy được, nhưng chạm được vào em?"

      " phải với , là với tất cả mọi người."

      "Em lo lắng về căn bệnh của mình?", đột nhiên tâm trạng ta trở nên rất tốt, xoa xoa đầu ta , "Tình hình nghiêm trọng nhất cũng chỉ cần làm phẫu thuật thay tim là có thể được, đừng bi quan như vậy trời có sập được đâu em cứ tiếp tục mỉm cười như thế này, cho đến khi khỏi bệnh là được".

      ta cười rất chân thành, đối với người như ta, ta có thể làm được gì đây? Đường là do ta tự mình lựa chọn, ta chỉ là khách qua đường trong thế giới này, chỉ có thể nhìn, thể can thiệp.

      Ta tự chế nhạo bản thân, đến lúc này rồi, ta vẫn còn ngu ngốc tuân thủ quy tắc cấm giới được can thiệp vào nhau sao? Được định cho cái danh là Tà Thần, quy tắc đối với ta, vốn còn tác dụng.

      Vô Thương, trò chơi của ngươi, ta cũng muốn tham gia!

      Suy nghĩ quay lại đêm hôm đó...

      -----------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :