1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TRĂNG ĐÊM (Full 2 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 2. Nội Tình

      Xin lỗi , ba chữ thể ý xin lỗi, luôn kèm với những tổn thương.

      người khi phải ra ba chữ này, có lẽ là thoái thác vô nghĩa nhưng cũng có thể cần đến dũng khí vô cùng lớn, Âu Ngưng thuộc loại người phía sau.

      Xin lỗi ? Những người bên cạnh nghe thấy có chút mơ hồ hiểu, ta và ấy tiếp xúc nhiều, nút thắt duy nhất chỉ có Đỗ An Trác, cũng sớm cởi bỏ rồi, theo lý mà , ấy thể có lỗi với ta, hơn nữa, ta từng xen vào chuyện tình cảm của ấy. Nhưng trong lòng ta hiểu , lời xin lỗi của ấy, phải là vô lý, chuyện ấy giấu giếm chính là những gì ta muốn biết.

      Cho dù hiểu , ta vẫn cứ hỏi: "Tại sao phải xin lỗi tôi chứ?".

      "Tôi...", ấy do dự, khó khăn mở miệng, có lẽ đấu tranh tư tưởng, sau cả nửa phút tay phải mới chầm chậm bóp lên eo, nắm nắm, như hạ quyết tâm gì đó rồi ngẩng đầu lên nhìn ta, "Tiểu Phong, tôi... trước đây nên hoài nghi , cho rằng cướp An Trác, tôi xin lỗi...", ấy cúi đầu xuống, như đứa trẻ phạm phải lỗi lầm thể tha thứ được.

      " sao", ta tiếp nhận ý xin lỗi của ấy, nhưng đây phải là đáp án mà ta mong muốn. Từ ánh mắt tránh né của ấy, khó để đoán ra được, ấy vẫn còn chuyện chưa .

      Bỏ , ta muốn tìm hiểu, thị phi đời ai có thể phân được, cho dù ấy làm gì, đều chỉ là muốn bảo vệ tình của mình mà thôi.

      "Tiểu Phong, tôi...", ấy lại lần nữa do dự, lời vẫn chưa ra khỏi miệng.

      "Âu Ngưng", Dĩ Tiên chuyện xong với Doãn Kiếm, đến phía bọn ta, "Muộn rồi, chúng ta về trường thôi!", rồi lại quay sang với ta, "Tiểu Phong, Doãn Kiếm uống nhiều rồi, lái xe được, phiền cậu đưa cậu ấy về".

      Ta nhìn sang đầu khác của bậc cấp, Doãn Kiếm nới lỏng cà vạt, chống lên lan can, khom eo xuống, như muốn nôn sau khi uống say, Đỗ An Trác ở bên cạnh trông nom... ta vừa rồi chẳng phải vẫn còn rất tỉnh sao?

      Sau khi ba người , ta đỡ Doãn Kiếm, định làm cho ta bất tỉnh bằng pháp trận truyền thống, hai giây là xong, tiết kiệm được cả tiền lẫn thời gian xe, vừa tiện lợi vừa có nhiều lợi ích kinh tế, tốt biết bao!

      Tính tính lại, ta nghĩ như thế, nhưng ta lại để cho ta được như ý, ánh mắt bỗng chốc sáng tỏ hơn nhiều, trước khi ta ra tay cướp lời trước: "Tiểu Phong, cùng ".

      "...?!", đại thiếu gia, giả say đúng ?

      Trăng sáng treo cao, gió mát rì rào, hai người chầm chậm bước vệ đường vắng vẻ, tắm mình trong ánh sáng mờ ảo mông lung của đèn đường, khoảnh khắc này, quang cảnh này, bên cạnh lại có thêm chàng đẹp trai phong độ, lãng mạn mà các đều mơ ước, quả thích hợp với ta.

      "Em hiếu kỳ xem Dĩ Tiên gì với sao?"

      "...", ta sâu sắc nhận thức được hiếu kỳ có thể hại chết con mèo, tình nguyện tìm hiểu cho đầu óc thanh thản.

      Thấy ta chuyện, ta tự nhiên lại cười, nụ cười rất , rất nhạt và rất đẹp: "Cũng đúng, chuyện em biết được quá nhiều cần bận tâm đến mấy chuyện này", rồi bước chân dừng lại, quay người sang nhìn thẳng vào ta, tay giữ hai vai của ta, nghiêm túc mà chân thành, "Dĩ Tiên với , em là Phong Linh".

      "Tôi vốn dĩ chính là Phong Linh."

      "Em cũng là Dạ Lạc."

      "...", ta cứng đờ, lựu đạn cũng thích vứt từ phía sau sao?

      "Nhưng phải là ta."

      "...", giày vò, đúng là giày vò người ta, thể hết lượt được sao?

      Khóe miệng ta khẽ trưng ra nụ cười, nhàng ôm ta vào lòng, giọng dịu dàng: "Em biết điều này đối với quan trọng biết nhường nào , Tiểu Phong?".

      "A Kiếm, tôi...", đáng để phải trả giá.

      " ta em sắp chết rồi."

      "Tôi biết."

      " ta ... em chỉ có thể là của ta."

      "Vậy sao?"

      " có ai có thể xen vào giữa bọn em, cho dù có chết , linh hồn của em cũng chỉ có thể thuộc về ta, đời đời kiếp kiếp với ta... chia lìa."

      Ta dựng thẳng người dậy, bình thản nhìn ta: "A Kiếm, ngày mai, tôi đến Quảng An".

      "Đây là thương hại của em phải ?"

      ", là tâm nguyện của Phong Linh, muốn hết đoạn đường cuối cùng này bằng nụ cười, mặc kệ sau này đâu về đâu."

      ta túm lấy bờ vai của ta, đồng tử đen thẫm dần chuyển thành lạnh lẽo, giữa bờ môi mỏng thốt ra hai chữ: "Dạ Lạc... Dạ Lạc, ra , Dạ Lạc... ra , ra ...".

      "A Kiếm", ta ôm lại ta, cảm nhận được luồng kích động bất ổn đó, "Đừng gọi ấy, Dạ Lạc cứu nổi Phong Linh, những ngày sống cuối cùng, Phong Linh muốn sống trong thế giới có Dạ Lạc".

      "Chưa từng thấy em và ta cùng xuất lúc, là bởi vì nguyên nhân này sao? Em muốn giải thoát khỏi ta?"

      "Nhưng mà tôi làm được, A Kiếm, có thể thuận theo tâm ý của tôi, để tôi tùy tiện lần được ?"

      "Có thể"

      Ta và ta ôm nhau dưới bóng đèn đường, giống như đôi tình nhân dựa dẫm vào nhau để tìm kiếm an ủi, thời khắc này, chỉ có hai linh hồn loài người bình thường liếm láp vết thương cho nhau...

      Mạc Tân mặc áo ngủ đẩy cửa phòng của Iris dưới ánh mắt nghi hoặc của ta, bò lên giường, lật chăn ra, chui vào bên cạnh, rồi lại kéo chăn, sau đó yên tâm nhắm mắt.

      "A... A Tân?", Iris nhất thời kinh ngạc.

      Mạc Tân lật người lại, nhấc cánh tay lên vắt ngang lên người ta, đôi mắt đen láy trong bóng tối trở nên trong sáng vô cùng, Iris hoảng sợ: ta... ta muốn chơi trò gì vậy?

      "Iris, quay về Mỹ !"

      "A Tân", Iris kinh hãi, thân thể muốn nhảy dựng lên bị Mạc Tân ôm chặt, ấn xuống, hơi giận dữ, "Thời khắc then chốt thế này, tôi làm sao có thể lâm trận đào ngũ chứ?".

      " phải là lâm trận đào ngũ", Mạc Tân khẽ giọng , "Iris, thân phận đối ngoại của là cảnh sát hình quốc tế, lần này là phía bên Mỹ điều quay về, hợp tác trợ giúp bắt mấy tên tội phạm quốc tế vượt biên. Cung Cẩm Bình ngày mai đến Cốc Giang đón . Cẩm Phàm, tôi gắng hết sức nghĩ cách để cậu ấy rời khỏi chỗ này, còn em họ , Nghiêm Tuấn, bọn họ có Lương Dĩ Tiên, tạm thời xảy ra vấn đề gì. Chúng ta cũng dốc hết sức... chỉ cần tránh qua được trận chiến này, sau khi kết thúc, tất cả lại trở nên tốt đẹp".

      "Tôi , tôi vứt bỏ bọn để làm nhược phu."

      "Lẽ nào có thể vứt bỏ vị hôn phu?"

      "Tôi...", Iris trầm mặc, vị kỹ sư Vật lý Hoa kiều kia, trong lần làm nhiệm vụ trừ , trùng hợp ta cứu được em trai Cẩm Phàm của ta và quen biết ta, sau đó hai người nhau. Cẩm Phàm cũng vì điều này, quyết ý gia nhập vào Cục đặc phái, những điều này Cẩm Bình biết lắm, chỉ biết là cảnh sát hình quốc tế em trai muốn theo sống trong nước, đợi công việc của hoàn thành cùng nhau quay lại Mỹ.

      "Iris, có chồng sắp cưới, có tương lai hoàn chỉnh, giống với các Ngự linh sư khác. phải là nhược phu, mấy tên tội phạm đó là tội phạm ma túy lưu vong ở nước ngoài, nhiệm vụ của là bắt được bọn chúng. Đó là thế giới ngoài ánh sáng của loài người, giống với thế giới trong bóng tối của Ngự linh sư, nhưng mục đích giống nhau."

      "A Tân", im lặng hồi lâu, Iris chậm rãi lên tiếng, "Tôi thể quá ích kỷ".

      "Đúng, thể quá ích kỷ, để người của đau lòng", giọng của Mạc Tân vẫn thấp trầm, "Ngủ , Iris".

      Sân bay Cốc Giang, người đàn ông nho nhã cao lớn đón lấy va li hành lý trong tay của Iris, Cung Cẩm Phàm lên ôm ta: ", em muốn ở lại thêm thời gian nữa, hãy đối xử với chị dâu cho tốt, đợi em quay về tham dự hôn lễ của hai người".

      "Bọn vội, em vội trước rồi", Cung Cẩm Bình vỗ lên bả vai rắn chắc của cậu ta, "Tiểu tử được đó, có chút mùi vị của nam tử Hán rồi, để em ra ngoài rèn luyện rất có thành quả đó! mình, phải học cách tự chăm sóc bản thân mình, đừng có chơi bời quá".

      "Chị họ", Nghiêm Tuấn nhìn Iris, ta tưởng rằng em họ có lời quyến luyến nỡ rời xa, tâm huyết ruột gan gì đó, lại thấy cậu ta hít thở hơi sâu sau đó buồn bã , " rồi cũng tốt".

      "Cộc...", cái cốc đầu.

      Nghiêm Tuấn lệ tuôn rào rào: Sớm biết em chẳng đến rồi.

      "Em chính là em họ mà Iris thường nhắc đến, Nghiêm Tuấn nhỉ?", Cung Cẩm Bình thân thiện duỗi tay về phía cậu ta, " là Cung Cẩm Bình, chồng chưa cưới... của chị họ em".

      Nghiêm Tuấn nắm lấy bàn tay kia, ánh mắt lườm Iris: Chị họ, chị giấu kỹ quá, em phục rồi.

      "Đây là em trai , Cung Cẩm Phàm", Cung Cẩm Bình giới thiệu, "Cậu ấy ít tuổi hơn em, nếu như phiền, em có thể coi cậu ấy như em trai, sau này có thể là người nhà rồi, Cẩm Phàm ở Cốc Giang có gì khó khăn thuận lợi, hy vọng Tiểu Tuấn có thể quan tâm nhiều hơn".

      Nghiêm Tuấn và Cung Cẩm Phàm nhìn nhau cái...

      Trước khi lên máy bay, Iris câu trong lòng: "A Tân, đợi tôi quay lại", Hú, tôi vẫn còn chưa tiếng "cảm ơn" với ta...

      Hai đứa trẻ lớn đầu tiễn chân hai người xong, cùng ra khỏi sân bay, lại nhìn nhau lần nữa, đột nhiên rút ngắn được rất nhiều khoảng cách, thoải mái cười, kề vai cùng sánh bước.

      -------------------------------------

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 2. Nội Tình

      Xin lỗi , ba chữ thể ý xin lỗi, luôn kèm với những tổn thương.

      người khi phải ra ba chữ này, có lẽ là thoái thác vô nghĩa nhưng cũng có thể cần đến dũng khí vô cùng lớn, Âu Ngưng thuộc loại người phía sau.

      Xin lỗi ? Những người bên cạnh nghe thấy có chút mơ hồ hiểu, ta và ấy tiếp xúc nhiều, nút thắt duy nhất chỉ có Đỗ An Trác, cũng sớm cởi bỏ rồi, theo lý mà , ấy thể có lỗi với ta, hơn nữa, ta từng xen vào chuyện tình cảm của ấy. Nhưng trong lòng ta hiểu , lời xin lỗi của ấy, phải là vô lý, chuyện ấy giấu giếm chính là những gì ta muốn biết.

      Cho dù hiểu , ta vẫn cứ hỏi: "Tại sao phải xin lỗi tôi chứ?".

      "Tôi...", ấy do dự, khó khăn mở miệng, có lẽ đấu tranh tư tưởng, sau cả nửa phút tay phải mới chầm chậm bóp lên eo, nắm nắm, như hạ quyết tâm gì đó rồi ngẩng đầu lên nhìn ta, "Tiểu Phong, tôi... trước đây nên hoài nghi , cho rằng cướp An Trác, tôi xin lỗi...", ấy cúi đầu xuống, như đứa trẻ phạm phải lỗi lầm thể tha thứ được.

      " sao", ta tiếp nhận ý xin lỗi của ấy, nhưng đây phải là đáp án mà ta mong muốn. Từ ánh mắt tránh né của ấy, khó để đoán ra được, ấy vẫn còn chuyện chưa .

      Bỏ , ta muốn tìm hiểu, thị phi đời ai có thể phân được, cho dù ấy làm gì, đều chỉ là muốn bảo vệ tình của mình mà thôi.

      "Tiểu Phong, tôi...", ấy lại lần nữa do dự, lời vẫn chưa ra khỏi miệng.

      "Âu Ngưng", Dĩ Tiên chuyện xong với Doãn Kiếm, đến phía bọn ta, "Muộn rồi, chúng ta về trường thôi!", rồi lại quay sang với ta, "Tiểu Phong, Doãn Kiếm uống nhiều rồi, lái xe được, phiền cậu đưa cậu ấy về".

      Ta nhìn sang đầu khác của bậc cấp, Doãn Kiếm nới lỏng cà vạt, chống lên lan can, khom eo xuống, như muốn nôn sau khi uống say, Đỗ An Trác ở bên cạnh trông nom... ta vừa rồi chẳng phải vẫn còn rất tỉnh sao?

      Sau khi ba người , ta đỡ Doãn Kiếm, định làm cho ta bất tỉnh bằng pháp trận truyền thống, hai giây là xong, tiết kiệm được cả tiền lẫn thời gian xe, vừa tiện lợi vừa có nhiều lợi ích kinh tế, tốt biết bao!

      Tính tính lại, ta nghĩ như thế, nhưng ta lại để cho ta được như ý, ánh mắt bỗng chốc sáng tỏ hơn nhiều, trước khi ta ra tay cướp lời trước: "Tiểu Phong, cùng ".

      "...?!", đại thiếu gia, giả say đúng ?

      Trăng sáng treo cao, gió mát rì rào, hai người chầm chậm bước vệ đường vắng vẻ, tắm mình trong ánh sáng mờ ảo mông lung của đèn đường, khoảnh khắc này, quang cảnh này, bên cạnh lại có thêm chàng đẹp trai phong độ, lãng mạn mà các đều mơ ước, quả thích hợp với ta.

      "Em hiếu kỳ xem Dĩ Tiên gì với sao?"

      "...", ta sâu sắc nhận thức được hiếu kỳ có thể hại chết con mèo, tình nguyện tìm hiểu cho đầu óc thanh thản.

      Thấy ta chuyện, ta tự nhiên lại cười, nụ cười rất , rất nhạt và rất đẹp: "Cũng đúng, chuyện em biết được quá nhiều cần bận tâm đến mấy chuyện này", rồi bước chân dừng lại, quay người sang nhìn thẳng vào ta, tay giữ hai vai của ta, nghiêm túc mà chân thành, "Dĩ Tiên với , em là Phong Linh".

      "Tôi vốn dĩ chính là Phong Linh."

      "Em cũng là Dạ Lạc."

      "...", ta cứng đờ, lựu đạn cũng thích vứt từ phía sau sao?

      "Nhưng phải là ta."

      "...", giày vò, đúng là giày vò người ta, thể hết lượt được sao?

      Khóe miệng ta khẽ trưng ra nụ cười, nhàng ôm ta vào lòng, giọng dịu dàng: "Em biết điều này đối với quan trọng biết nhường nào , Tiểu Phong?".

      "A Kiếm, tôi...", đáng để phải trả giá.

      " ta em sắp chết rồi."

      "Tôi biết."

      " ta ... em chỉ có thể là của ta."

      "Vậy sao?"

      " có ai có thể xen vào giữa bọn em, cho dù có chết , linh hồn của em cũng chỉ có thể thuộc về ta, đời đời kiếp kiếp với ta... chia lìa."

      Ta dựng thẳng người dậy, bình thản nhìn ta: "A Kiếm, ngày mai, tôi đến Quảng An".

      "Đây là thương hại của em phải ?"

      ", là tâm nguyện của Phong Linh, muốn hết đoạn đường cuối cùng này bằng nụ cười, mặc kệ sau này đâu về đâu."

      ta túm lấy bờ vai của ta, đồng tử đen thẫm dần chuyển thành lạnh lẽo, giữa bờ môi mỏng thốt ra hai chữ: "Dạ Lạc... Dạ Lạc, ra , Dạ Lạc... ra , ra ...".

      "A Kiếm", ta ôm lại ta, cảm nhận được luồng kích động bất ổn đó, "Đừng gọi ấy, Dạ Lạc cứu nổi Phong Linh, những ngày sống cuối cùng, Phong Linh muốn sống trong thế giới có Dạ Lạc".

      "Chưa từng thấy em và ta cùng xuất lúc, là bởi vì nguyên nhân này sao? Em muốn giải thoát khỏi ta?"

      "Nhưng mà tôi làm được, A Kiếm, có thể thuận theo tâm ý của tôi, để tôi tùy tiện lần được ?"

      "Có thể"

      Ta và ta ôm nhau dưới bóng đèn đường, giống như đôi tình nhân dựa dẫm vào nhau để tìm kiếm an ủi, thời khắc này, chỉ có hai linh hồn loài người bình thường liếm láp vết thương cho nhau...

      Mạc Tân mặc áo ngủ đẩy cửa phòng của Iris dưới ánh mắt nghi hoặc của ta, bò lên giường, lật chăn ra, chui vào bên cạnh, rồi lại kéo chăn, sau đó yên tâm nhắm mắt.

      "A... A Tân?", Iris nhất thời kinh ngạc.

      Mạc Tân lật người lại, nhấc cánh tay lên vắt ngang lên người ta, đôi mắt đen láy trong bóng tối trở nên trong sáng vô cùng, Iris hoảng sợ: ta... ta muốn chơi trò gì vậy?

      "Iris, quay về Mỹ !"

      "A Tân", Iris kinh hãi, thân thể muốn nhảy dựng lên bị Mạc Tân ôm chặt, ấn xuống, hơi giận dữ, "Thời khắc then chốt thế này, tôi làm sao có thể lâm trận đào ngũ chứ?".

      " phải là lâm trận đào ngũ", Mạc Tân khẽ giọng , "Iris, thân phận đối ngoại của là cảnh sát hình quốc tế, lần này là phía bên Mỹ điều quay về, hợp tác trợ giúp bắt mấy tên tội phạm quốc tế vượt biên. Cung Cẩm Bình ngày mai đến Cốc Giang đón . Cẩm Phàm, tôi gắng hết sức nghĩ cách để cậu ấy rời khỏi chỗ này, còn em họ , Nghiêm Tuấn, bọn họ có Lương Dĩ Tiên, tạm thời xảy ra vấn đề gì. Chúng ta cũng dốc hết sức... chỉ cần tránh qua được trận chiến này, sau khi kết thúc, tất cả lại trở nên tốt đẹp".

      "Tôi , tôi vứt bỏ bọn để làm nhược phu."

      "Lẽ nào có thể vứt bỏ vị hôn phu?"

      "Tôi...", Iris trầm mặc, vị kỹ sư Vật lý Hoa kiều kia, trong lần làm nhiệm vụ trừ , trùng hợp ta cứu được em trai Cẩm Phàm của ta và quen biết ta, sau đó hai người nhau. Cẩm Phàm cũng vì điều này, quyết ý gia nhập vào Cục đặc phái, những điều này Cẩm Bình biết lắm, chỉ biết là cảnh sát hình quốc tế em trai muốn theo sống trong nước, đợi công việc của hoàn thành cùng nhau quay lại Mỹ.

      "Iris, có chồng sắp cưới, có tương lai hoàn chỉnh, giống với các Ngự linh sư khác. phải là nhược phu, mấy tên tội phạm đó là tội phạm ma túy lưu vong ở nước ngoài, nhiệm vụ của là bắt được bọn chúng. Đó là thế giới ngoài ánh sáng của loài người, giống với thế giới trong bóng tối của Ngự linh sư, nhưng mục đích giống nhau."

      "A Tân", im lặng hồi lâu, Iris chậm rãi lên tiếng, "Tôi thể quá ích kỷ".

      "Đúng, thể quá ích kỷ, để người của đau lòng", giọng của Mạc Tân vẫn thấp trầm, "Ngủ , Iris".

      Sân bay Cốc Giang, người đàn ông nho nhã cao lớn đón lấy va li hành lý trong tay của Iris, Cung Cẩm Phàm lên ôm ta: ", em muốn ở lại thêm thời gian nữa, hãy đối xử với chị dâu cho tốt, đợi em quay về tham dự hôn lễ của hai người".

      "Bọn vội, em vội trước rồi", Cung Cẩm Bình vỗ lên bả vai rắn chắc của cậu ta, "Tiểu tử được đó, có chút mùi vị của nam tử Hán rồi, để em ra ngoài rèn luyện rất có thành quả đó! mình, phải học cách tự chăm sóc bản thân mình, đừng có chơi bời quá".

      "Chị họ", Nghiêm Tuấn nhìn Iris, ta tưởng rằng em họ có lời quyến luyến nỡ rời xa, tâm huyết ruột gan gì đó, lại thấy cậu ta hít thở hơi sâu sau đó buồn bã , " rồi cũng tốt".

      "Cộc...", cái cốc đầu.

      Nghiêm Tuấn lệ tuôn rào rào: Sớm biết em chẳng đến rồi.

      "Em chính là em họ mà Iris thường nhắc đến, Nghiêm Tuấn nhỉ?", Cung Cẩm Bình thân thiện duỗi tay về phía cậu ta, " là Cung Cẩm Bình, chồng chưa cưới... của chị họ em".

      Nghiêm Tuấn nắm lấy bàn tay kia, ánh mắt lườm Iris: Chị họ, chị giấu kỹ quá, em phục rồi.

      "Đây là em trai , Cung Cẩm Phàm", Cung Cẩm Bình giới thiệu, "Cậu ấy ít tuổi hơn em, nếu như phiền, em có thể coi cậu ấy như em trai, sau này có thể là người nhà rồi, Cẩm Phàm ở Cốc Giang có gì khó khăn thuận lợi, hy vọng Tiểu Tuấn có thể quan tâm nhiều hơn".

      Nghiêm Tuấn và Cung Cẩm Phàm nhìn nhau cái...

      Trước khi lên máy bay, Iris câu trong lòng: "A Tân, đợi tôi quay lại", Hú, tôi vẫn còn chưa tiếng "cảm ơn" với ta...

      Hai đứa trẻ lớn đầu tiễn chân hai người xong, cùng ra khỏi sân bay, lại nhìn nhau lần nữa, đột nhiên rút ngắn được rất nhiều khoảng cách, thoải mái cười, kề vai cùng sánh bước.

      -------------------------------------

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 3. Thử Tin Tưởng

      Từ lúc thi cuối kỳ đến bây giờ, ta vẫn luôn có loại cảm giác bị giám sát, xem ra, sau khi trải qua đêm đó, Ngự linh sư chĩa mũi nhọn về phía ta rồi, chỉ biết bọn họ dự định động thủ vào khi nào thôi.

      Ta quay lại Quảng An, Doãn Điệp là người kinh ngạc nhất, tìm ta để chất vấn. Giải thích của ta là, lần đó uống trà với ấy, ta chỉ "ngày mai" đến Quảng An, nhưng là sau này cũng đến. ta tức giận đùng đùng, thang máy chuyên dụng lên thẳng phòng làm việc ở tầng thượng, tìm trai tranh luận...

      " trai, có chị Nhàn Nhân, còn đính hôn với chị ấy, lấy chị ấy, nhưng tại sao vẫn còn quan tâm đến này như vậy?", Doãn Điệp chỉ cần nhắc đến ta, hình tượng thục nữ biến mất sạch .

      "Tiểu Điệp, em quản quá nhiều rồi", Doãn Kiếm cố ý nghiêm mặt lại, "Em đến Quảng An là để giúp kinh doanh, phải là để quản đời tư của , làm tốt công việc ở chức vụ của mình , những thứ khác cần em hỏi đến".

      " trai ruột của em, chuyện của , em làm sao có thể nghe, hỏi", Doãn Điệp cậy lý, gắng sức tranh biện, " này chắc chắn là để ý đến địa vị, thân phận của , tham lam của cải, ái mộ hư vinh, ta có gì tốt, khắp người dưới có lấy ưu điểm, giả ngây thơ giả thuần khiết, bụng xấu xa, trai, bị ta chuốc thuốc mê gì rồi, mau chóng tỉnh táo lại chút có được ?".

      "Bốp...", cái tát vô cùng chói tai vang vọng. Doãn Kiếm sắc mặt rất khó coi, sau khi đánh xong lại lập tức lộ vẻ hối hận.

      Ta dám tin, ta đánh em ư?! Kẻ xúi giục chủ mưu lại là ta?

      Ôi cái vở kịch chết tiệt này!

      Doãn Điệp ôm lấy bên mặt, nước mắt lưng tròng, trông rất ấm ức. Ta nhìn thấy mà trong lòng thương xót, bất giác muốn an ủi: "Tiểu Điệp...".

      ấy hề niệm tình, hung dữ đẩy ta ra, khóc lóc lao ra khỏi phòng làm việc. Ta loạng choạng mấy bước, thân thể theo quán tính đổ về phía sau, may được Doãn Kiếm kịp thời đỡ lấy, mặt ta tràn đầy ăn năn hối hận: " xin lỗi Tiểu Điệp...".



      " nên đánh bé, ấy là em thân thiết nhất của , em duy nhất", ta đứng vững thân người, khẽ than.

      "Nhưng" ta cân nhắc lát, khóe miệng kéo ra nụ cười nhạt thảm hại, "Em là duy nhất...".

      " lấy gì làm vinh hạnh lắm" ta cười nhạt, hiểu câu duy nhất kia, quay bước về phía cửa phòng, chưa được mấy bước gặp Tôn Chí vội vàng đến, Doãn Kiếm lo lắng cho em , cho rằng xảy ra chuyện.

      Tôn Chí vội phải là nhị tiểu thư rồi lại nhìn thấy ta vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc, mặt có chút khó xử.

      " sao cả, !", Doãn Kiếm hề bận tâm.

      "Là hệ thống an hoàn của chúng ta..."

      "Làm sao?"

      " bị thâm nhập rồi."

      Quảng An có hệ thống phòng ngự hoàn mỹ thuộc loại tốt nhất thế giới, hacker mạng nổi tiếng khiến các giới nghe thấy mà sợ hãi có biệt hiệu là T cũng từng thừa nhận, Quảng An là nơi mà ta có sức cho đến bây giờ vẫn muốn tiến vào nhưng chưa được.

      Đối phương là cao thủ loại gì?

      Đơn giản là hệ thống nhân viên thao tác của Quảng An kịp thời ứng cứu, tư liệu cơ mật bị trộm nhiều, hạng mục lớn nhất chưa bị công khai... do Doãn Kiếm đích thân tự tay hoàn thành...

      là cơ mật, ta cũng tiện nghe thêm nữa. Thất thần chút, ta đột nhiên nhớ ra, Tinh Hà chẳng phải chinh phục máy vi tính sao? mấy tháng rồi, với thần tử đó của cậu ta... liệu có phải... cậu ta dở trò quỷ gì ?!

      Xáo động do kiện này chỉ hạn chế trong nội bộ phòng an ninh, mở rộng tầm ảnh hưởng, hơn nữa rất nhanh chóng được xử lý ổn thỏa, chỉ như đoạn nhạc đệm hời hợt xen vào bản nhạc, các phòng ban dưới trong Quảng An vẫn việc ai nấy làm, rất hài hòa, khả năng quản lý quá tốt, lợi hại!

      Ta quay về Dạ trạch trước, việc đầu tiên là vào phòng của Tinh Hà, cậu ta nhàn nhã ngồi trong chiếc ghế lưng cao... đối diện với chiếc máy tính, tiếng tràn ngập màn hình, ta nhìn ra được từ khóa: Wall Street.

      Cậu ta muốn hack Phố Wall?! Hậu quả của khủng hoảng tài chính đủ thê thảm rồi, cậu ta còn định đâm thêm nhát dao nữa, há chẳng phải là ngày tận thế đến sớm sao?

      "Tinh Hà", ta học theo phong cách biểu cảm gì của cậu ta, hỏi, "Ngươi làm gì vậy?".

      "Tư liệu nội bộ của Quảng An."

      "...?", là ngươi!

      " phải tôi", cậu ta rất vô tội, "Tôi cùng lắm chỉ là cướp bóc giữa đường thôi, có người nhanh hơn bước".

      "Ai?"

      "ST."

      "Hử?"

      " từng nghe đến T chưa?"

      "Ừm."

      "Surpass T, tự khoe khoang là còn lợi hại hơn T, thực cũng như vậy."

      "..."

      "ST này có khả năng là con ."

      "Ngươi làm sao biết được?"

      "Trực giác." "Nội dung?"

      Quảng An và mấy nhà đầu xỏ tài chính lớn của Phố Wall đạt được thỏa thuận hợp tác, trở thành cộng đồng Lehman thứ hai khống chế kinh tế toàn cầu, đây là phần của thỏa thuận.

      "...", rất mạnh mẽ, ta bội phục, "Có thể tóm được ST ?".

      "Chạy rồi."

      "...", ngươi rất thành thực.

      "Tôi truy đuổi rất sát, cuối cùng phải là bị quăng , mà là ta đột nhiên thấy đâu nữa, giống như bắt được con thú săn nhưng nó lại đột nhiên biến thành khối khí, biến mất."

      "Là rất kỳ quái."

      "Cách thân của ta rất đặc biệt."

      "Sau đó?", kết quả thế nào?

      Cậu ta vô hồn nhìn ta, : "Ngài đến".

      "...", ta thấy lạnh, dật dờ lững thững rời , mong cậu ta thứ lỗi vì gây cản t rở .

      Mạc Tân gọi Cung Cẩm Phàm đến thư phòng, đưa cho cậu ta chiếc hộp đen hình phẳng kích cỡ bằng lòng bàn tay, bên có thêm tầng khóa mật mã mở bằng dấu vân tay, chỉ có ta và người khác có thể mở, trịnh trọng dặn dò: "Cẩm Phàm, nhất định phải tận tay giao nó cho Hoắc Nhàn Nhân của phòng an toàn cảnh báo số , lập tức ngay, được kinh động đến người khác".

      "A Tân tiểu thư?", Cung Cẩm Phàm cầm chiếc hộp nghi hoặc.

      " việc vô cùng quan trọng, nhất định phải giao tận tay chính chủ, tôi tạm thời thể giải thích cho cậu được, Cẩm Phàm, cậu tin tưởng tôi, đúng ?"

      "Vâng", Cung Cẩm Phàm chút do dự gật đầu, "A Tân tiểu thư, xin hãy yên tâm, tôi nhất định chuyển đến nơi".

      "Được", Mạc Tân dẫn cậu ta đến bên cạnh giá sách ở trong cùng, mở cánh cửa ra, "Cậu ra ngoài từ đây, khởi động pháp trận truyền tiễn, đến tổng bộ rồi, được gì khác, trực tiếp tìm Hoắc Nhàn Nhân, hiểu rồi chứ?".

      "Vâng", Cung Cẩm Phàm đồng ý, "A Tân tiểu thư, mọi người phải cẩn thận, tôi đưa xong đồ quay lại hội họp với mọi người".

      Đừng quay lại nữa, Mạc Tân nghĩ trong lòng, người thể dứt được thế giới ngoài sáng kia nên vào con đường của Ngự Linh sư.

      Mấy ngày này, sức mạnh của ngũ hành trận ngừng suy giảm, đây phải là dấu hiệu tốt...

      Trong căn phòng trà kiểu cổ, Ca Dư nhìn ra bầu trời bên ngoài, tư duy xoay mòng mòng, bởi vì thay đổi bất ngờ của đêm đó, thể nghỉ kinh doanh hơn chục ngày, tạm tránh Ngự linh sư. Trước mắt, kết giới phòng ngự của Cốc Giang ràng suy yếu, bản thân lại có thể ra ngoài được, nhưng biết vì cớ gì, ấy... là ấy gâyối từ bên trong sao?

      "Ca Dư, ngươi cảm thấy khá hơn chút nào chưa?", Hồng Nhi đến bên cạnh ta.

      "Ừm", Ca Dư quay đầu lại, "Ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Hồng Nhi thấy khó chịu".

      "Ta nghĩ", Hồng Nhi giơ tay phải lên, chiếc chuông vang lên mấy tiếng, "Bởi vì nó! Tiểu Linh... ừm, Dạ Lạc khi trả nó lại cho ta chú thêm vào số thứ rồi".

      "Là linh lực của ta phải ? Vậy với chúng ta, tại sao ngươi lại yên ổn vô ?"

      "Ta biết, chiếc chuông này đeo lên người khiến người ta cảm giác rất dễ chịu, giống như linh lực đơn thuần."

      Ca Dư ngưng thần mấy giây, đột nhiên vui vẻ, tay để lên vai của cậu ta, "Hồng Nhi, Dạ Lạc đối với ngươi tốt, nhưng mà...".

      "Ta nghĩ ra", Hồng Nhi lớn tiếng cắt ngang lời ta, kích động , "Nghĩ ra vì sao ấy nhận chúng ta, vì sao chúng ta phải giũ sạch quan hệ với ấy?".

      "Đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh của công chúa", Ca Dư cũng nâng cao trọng .

      Tiếng chuông lảnh lót của chiếc chuông trở nên trầm buồn, Hồng Nhi nắm chặt hai lòng bàn tay, áp chế, khó hiểu, phẫn nộ cùng nhau trào lên trong trái tim.

      "Hồng Nhi", Dư Ca nhàng thở, "Tiểu Phong làm như thế này, công chúa hạ lệnh như vậy, nhất định có lý của bọn họ, Nghiêm Lạc tự xưng là Tà Thần, nhưng mà là vị thần thiện lương, công chúa hành nghiêm khắc, nhưng đều là vì muốn tốt cho Yến Đê cốc, chúng ta... phải tin tưởng bọn họ".

      Đúng, bởi vì nghĩ ra, so với việc nghĩ ra, phí công suy đoán, chẳng thà, thử... tin tưởng...

      -------------------------------------------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 3. Thử Tin Tưởng

      Từ lúc thi cuối kỳ đến bây giờ, ta vẫn luôn có loại cảm giác bị giám sát, xem ra, sau khi trải qua đêm đó, Ngự linh sư chĩa mũi nhọn về phía ta rồi, chỉ biết bọn họ dự định động thủ vào khi nào thôi.

      Ta quay lại Quảng An, Doãn Điệp là người kinh ngạc nhất, tìm ta để chất vấn. Giải thích của ta là, lần đó uống trà với ấy, ta chỉ "ngày mai" đến Quảng An, nhưng là sau này cũng đến. ta tức giận đùng đùng, thang máy chuyên dụng lên thẳng phòng làm việc ở tầng thượng, tìm trai tranh luận...

      " trai, có chị Nhàn Nhân, còn đính hôn với chị ấy, lấy chị ấy, nhưng tại sao vẫn còn quan tâm đến này như vậy?", Doãn Điệp chỉ cần nhắc đến ta, hình tượng thục nữ biến mất sạch .

      "Tiểu Điệp, em quản quá nhiều rồi", Doãn Kiếm cố ý nghiêm mặt lại, "Em đến Quảng An là để giúp kinh doanh, phải là để quản đời tư của , làm tốt công việc ở chức vụ của mình , những thứ khác cần em hỏi đến".

      " trai ruột của em, chuyện của , em làm sao có thể nghe, hỏi", Doãn Điệp cậy lý, gắng sức tranh biện, " này chắc chắn là để ý đến địa vị, thân phận của , tham lam của cải, ái mộ hư vinh, ta có gì tốt, khắp người dưới có lấy ưu điểm, giả ngây thơ giả thuần khiết, bụng xấu xa, trai, bị ta chuốc thuốc mê gì rồi, mau chóng tỉnh táo lại chút có được ?".

      "Bốp...", cái tát vô cùng chói tai vang vọng. Doãn Kiếm sắc mặt rất khó coi, sau khi đánh xong lại lập tức lộ vẻ hối hận.

      Ta dám tin, ta đánh em ư?! Kẻ xúi giục chủ mưu lại là ta?

      Ôi cái vở kịch chết tiệt này!

      Doãn Điệp ôm lấy bên mặt, nước mắt lưng tròng, trông rất ấm ức. Ta nhìn thấy mà trong lòng thương xót, bất giác muốn an ủi: "Tiểu Điệp...".

      ấy hề niệm tình, hung dữ đẩy ta ra, khóc lóc lao ra khỏi phòng làm việc. Ta loạng choạng mấy bước, thân thể theo quán tính đổ về phía sau, may được Doãn Kiếm kịp thời đỡ lấy, mặt ta tràn đầy ăn năn hối hận: " xin lỗi Tiểu Điệp...".



      " nên đánh bé, ấy là em thân thiết nhất của , em duy nhất", ta đứng vững thân người, khẽ than.

      "Nhưng" ta cân nhắc lát, khóe miệng kéo ra nụ cười nhạt thảm hại, "Em là duy nhất...".

      " lấy gì làm vinh hạnh lắm" ta cười nhạt, hiểu câu duy nhất kia, quay bước về phía cửa phòng, chưa được mấy bước gặp Tôn Chí vội vàng đến, Doãn Kiếm lo lắng cho em , cho rằng xảy ra chuyện.

      Tôn Chí vội phải là nhị tiểu thư rồi lại nhìn thấy ta vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc, mặt có chút khó xử.

      " sao cả, !", Doãn Kiếm hề bận tâm.

      "Là hệ thống an hoàn của chúng ta..."

      "Làm sao?"

      " bị thâm nhập rồi."

      Quảng An có hệ thống phòng ngự hoàn mỹ thuộc loại tốt nhất thế giới, hacker mạng nổi tiếng khiến các giới nghe thấy mà sợ hãi có biệt hiệu là T cũng từng thừa nhận, Quảng An là nơi mà ta có sức cho đến bây giờ vẫn muốn tiến vào nhưng chưa được.

      Đối phương là cao thủ loại gì?

      Đơn giản là hệ thống nhân viên thao tác của Quảng An kịp thời ứng cứu, tư liệu cơ mật bị trộm nhiều, hạng mục lớn nhất chưa bị công khai... do Doãn Kiếm đích thân tự tay hoàn thành...

      là cơ mật, ta cũng tiện nghe thêm nữa. Thất thần chút, ta đột nhiên nhớ ra, Tinh Hà chẳng phải chinh phục máy vi tính sao? mấy tháng rồi, với thần tử đó của cậu ta... liệu có phải... cậu ta dở trò quỷ gì ?!

      Xáo động do kiện này chỉ hạn chế trong nội bộ phòng an ninh, mở rộng tầm ảnh hưởng, hơn nữa rất nhanh chóng được xử lý ổn thỏa, chỉ như đoạn nhạc đệm hời hợt xen vào bản nhạc, các phòng ban dưới trong Quảng An vẫn việc ai nấy làm, rất hài hòa, khả năng quản lý quá tốt, lợi hại!

      Ta quay về Dạ trạch trước, việc đầu tiên là vào phòng của Tinh Hà, cậu ta nhàn nhã ngồi trong chiếc ghế lưng cao... đối diện với chiếc máy tính, tiếng tràn ngập màn hình, ta nhìn ra được từ khóa: Wall Street.

      Cậu ta muốn hack Phố Wall?! Hậu quả của khủng hoảng tài chính đủ thê thảm rồi, cậu ta còn định đâm thêm nhát dao nữa, há chẳng phải là ngày tận thế đến sớm sao?

      "Tinh Hà", ta học theo phong cách biểu cảm gì của cậu ta, hỏi, "Ngươi làm gì vậy?".

      "Tư liệu nội bộ của Quảng An."

      "...?", là ngươi!

      " phải tôi", cậu ta rất vô tội, "Tôi cùng lắm chỉ là cướp bóc giữa đường thôi, có người nhanh hơn bước".

      "Ai?"

      "ST."

      "Hử?"

      " từng nghe đến T chưa?"

      "Ừm."

      "Surpass T, tự khoe khoang là còn lợi hại hơn T, thực cũng như vậy."

      "..."

      "ST này có khả năng là con ."

      "Ngươi làm sao biết được?"

      "Trực giác." "Nội dung?"

      Quảng An và mấy nhà đầu xỏ tài chính lớn của Phố Wall đạt được thỏa thuận hợp tác, trở thành cộng đồng Lehman thứ hai khống chế kinh tế toàn cầu, đây là phần của thỏa thuận.

      "...", rất mạnh mẽ, ta bội phục, "Có thể tóm được ST ?".

      "Chạy rồi."

      "...", ngươi rất thành thực.

      "Tôi truy đuổi rất sát, cuối cùng phải là bị quăng , mà là ta đột nhiên thấy đâu nữa, giống như bắt được con thú săn nhưng nó lại đột nhiên biến thành khối khí, biến mất."

      "Là rất kỳ quái."

      "Cách thân của ta rất đặc biệt."

      "Sau đó?", kết quả thế nào?

      Cậu ta vô hồn nhìn ta, : "Ngài đến".

      "...", ta thấy lạnh, dật dờ lững thững rời , mong cậu ta thứ lỗi vì gây cản t rở .

      Mạc Tân gọi Cung Cẩm Phàm đến thư phòng, đưa cho cậu ta chiếc hộp đen hình phẳng kích cỡ bằng lòng bàn tay, bên có thêm tầng khóa mật mã mở bằng dấu vân tay, chỉ có ta và người khác có thể mở, trịnh trọng dặn dò: "Cẩm Phàm, nhất định phải tận tay giao nó cho Hoắc Nhàn Nhân của phòng an toàn cảnh báo số , lập tức ngay, được kinh động đến người khác".

      "A Tân tiểu thư?", Cung Cẩm Phàm cầm chiếc hộp nghi hoặc.

      " việc vô cùng quan trọng, nhất định phải giao tận tay chính chủ, tôi tạm thời thể giải thích cho cậu được, Cẩm Phàm, cậu tin tưởng tôi, đúng ?"

      "Vâng", Cung Cẩm Phàm chút do dự gật đầu, "A Tân tiểu thư, xin hãy yên tâm, tôi nhất định chuyển đến nơi".

      "Được", Mạc Tân dẫn cậu ta đến bên cạnh giá sách ở trong cùng, mở cánh cửa ra, "Cậu ra ngoài từ đây, khởi động pháp trận truyền tiễn, đến tổng bộ rồi, được gì khác, trực tiếp tìm Hoắc Nhàn Nhân, hiểu rồi chứ?".

      "Vâng", Cung Cẩm Phàm đồng ý, "A Tân tiểu thư, mọi người phải cẩn thận, tôi đưa xong đồ quay lại hội họp với mọi người".

      Đừng quay lại nữa, Mạc Tân nghĩ trong lòng, người thể dứt được thế giới ngoài sáng kia nên vào con đường của Ngự Linh sư.

      Mấy ngày này, sức mạnh của ngũ hành trận ngừng suy giảm, đây phải là dấu hiệu tốt...

      Trong căn phòng trà kiểu cổ, Ca Dư nhìn ra bầu trời bên ngoài, tư duy xoay mòng mòng, bởi vì thay đổi bất ngờ của đêm đó, thể nghỉ kinh doanh hơn chục ngày, tạm tránh Ngự linh sư. Trước mắt, kết giới phòng ngự của Cốc Giang ràng suy yếu, bản thân lại có thể ra ngoài được, nhưng biết vì cớ gì, ấy... là ấy gâyối từ bên trong sao?

      "Ca Dư, ngươi cảm thấy khá hơn chút nào chưa?", Hồng Nhi đến bên cạnh ta.

      "Ừm", Ca Dư quay đầu lại, "Ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Hồng Nhi thấy khó chịu".

      "Ta nghĩ", Hồng Nhi giơ tay phải lên, chiếc chuông vang lên mấy tiếng, "Bởi vì nó! Tiểu Linh... ừm, Dạ Lạc khi trả nó lại cho ta chú thêm vào số thứ rồi".

      "Là linh lực của ta phải ? Vậy với chúng ta, tại sao ngươi lại yên ổn vô ?"

      "Ta biết, chiếc chuông này đeo lên người khiến người ta cảm giác rất dễ chịu, giống như linh lực đơn thuần."

      Ca Dư ngưng thần mấy giây, đột nhiên vui vẻ, tay để lên vai của cậu ta, "Hồng Nhi, Dạ Lạc đối với ngươi tốt, nhưng mà...".

      "Ta nghĩ ra", Hồng Nhi lớn tiếng cắt ngang lời ta, kích động , "Nghĩ ra vì sao ấy nhận chúng ta, vì sao chúng ta phải giũ sạch quan hệ với ấy?".

      "Đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh của công chúa", Ca Dư cũng nâng cao trọng .

      Tiếng chuông lảnh lót của chiếc chuông trở nên trầm buồn, Hồng Nhi nắm chặt hai lòng bàn tay, áp chế, khó hiểu, phẫn nộ cùng nhau trào lên trong trái tim.

      "Hồng Nhi", Dư Ca nhàng thở, "Tiểu Phong làm như thế này, công chúa hạ lệnh như vậy, nhất định có lý của bọn họ, Nghiêm Lạc tự xưng là Tà Thần, nhưng mà là vị thần thiện lương, công chúa hành nghiêm khắc, nhưng đều là vì muốn tốt cho Yến Đê cốc, chúng ta... phải tin tưởng bọn họ".

      Đúng, bởi vì nghĩ ra, so với việc nghĩ ra, phí công suy đoán, chẳng thà, thử... tin tưởng...

      -------------------------------------------

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 4. Cái Chết Của Phong Linh (Thượng)

      Ra khỏi cửa lớn của Dạ trạch, Cốc Giang dưới chân Phong Sơn trong trung mây u giăng đầy, mảng đen sầm sì, như điềm báo trước khi gió mưa bão táp kéo đến.

      "Đại nhân", Diệu hai tay khoanh trước ngực, có vẻ hơi lo lắng, "Chúng tôi cùng với ngài nhé!".

      Ta quay đầu nhìn bọn họ: Diệu , A Mục, Tiểu Ly, Tinh Hà, Hú, Toàn Cơ, và Ảo Nguyệt ở bên cạnh, biểu cảm cười : " sao, có Ảo Nguyệt cùng là được rồi".

      Ngày hôm nay, cuối cùng cũng phải đến.

      Tại tầng trệt đại sảnh của Quảng An, Doãn Điệp bước xuống từ chiếc xe hơi màu xám bạc, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau cửa kính xoay. Trong gian của thành phố, khí nhiễu động, có thể là chuyện tốt ta làm, do vậy, Ngự linh sư cuối cùng kiềm chế được nữa... hành động rồi sao?

      "Ảo Nguyệt."

      "Vâng, tôi dẫn dụ bọn chúng ra", lời vừa buông xuống, khí tức của ta tan .

      khí trong tòa cao ốc được bình thường lắm. Tuy bề ngoài yên ắng có gì khác so với ngày thường, nhân viên các phòng ai làm việc người đó, gặp người quen gật đầu cất tiếng chào hỏi, là người lạ lướt qua nhau mà , làm phiền đến nhau, nhưng sâu bên trong, ta nghĩ, nguyên nhân nơi này bị nhòm ngó, có lẽ là viên tinh thạch của Doãn Kiếm.

      vào phòng làm việc, ngoại trừ điều ta nghĩ ra, bình thường còn giấu trong những lời giữa các đồng nghiệp...

      "Mọi người có phát giác ra , chuyện kỳ quái gần đây nhiều..."

      "Ừm, thời cũng đưa tin những vụ án tấn công , rất giống như khoảng thời gian trước."

      "Khụ khụ, lại được yên thân rồi."

      "Đúng vậy, đường cũng có thể bị cây thép chẳng biết từ đâu bay đến đâm xuyên đầu, mà gần đó căn bản có công trường thi công."

      "Hôm kia, đứa cháu trong nhà hàng xóm của tôi tan học mẫu giáo về nhà, khóc suốt cả quãng đường, là nhìn thấy quái, con quái đó muốn móc tim nó ra để ăn, người lớn khăng khăng chịu tin, ngờ buổi tối hôm đó xảy ra chuyện. Đứa trẻ chết trong phòng ngủ, tim bị móc mất, ài, ngẫm nghĩ lại cũng thấy sợ."

      "Hai ngày trước tôi và các bạn ở trong sân nướng thịt, miếng thịt bò vừa mới nướng xong, quay người cái, toàn bộ thịt ở cánh mà bay rồi, bên cạnh ràng có ai, cậu xem có kỳ quái ?"

      "Còn nữa, hôm qua ở ngã tư đường Nam Kinh Bắc, vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đó, máy quay giám sát cho thấy, nguyên nhân là chiếc xe chở hàng đợi đèn đỏ bỗng vô duyên vô cớ lao đường, dẫn đến đâm xe liên hoàn, hơn năm mươi người chết ngay tại chỗ, tám mươi người trọng thương..."

      "... Tại hoa viên trong tiểu khu, mấy người bộ rèn luyện sức khỏe bị luồng gió mạnh thổi đến, lao đầu xuống dưới, đập vào bùn đất, khắp đầu đều là máu và bùn bẩn."

      "Ài, mọi người mau nhìn xem, mạng còn có tin mới hơn..."

      "... Nhà dân bị lực ràng đập vào, trong đêm liền đổ sụp, vài người bỏ mạng."

      "... đường gặp phải khủng bố tấn công, tổn hại nghiêm trọng."

      "... X X gặp khốc hình ngũ mã phanh thây, chết cực kì thảm."

      "Này, nhìn chỗ này xem, người đàn ông cứu được con ngã xuống lầu, sau việc con nhớ vì sao mình lại nhảy lầu..."

      "Tin này cũng coi như có thể an ủi lòng người."

      "Tin giống loại này ít đâu, nhìn xem, có người mình được cứu xem thấy siêu nhân người nhện người dơi phiên bản thực, cool quá!"

      "Có thể sao?"

      "Chưa biết chừng có..."

      lo sợ bất an của các đồng nghiệp vì xuất của " hùng vô danh"

      mà dần thả lỏng, chuyển thành trêu đùa.

      "Tiểu Phong", Mạc Tân bưng chiếc cốc giữ nhiệt gõ gõ vào mặt bàn của ta, " thấy thế nào?".

      Ta ngước đầu lên rất mơ hồ nhìn ta: "Hả?".

      ta chỉ vào các đồng nghiệp chuyện ở bên kia, : "Những chuyện kỳ quái đó".

      Tôi càng mờ mịt hơn: "Hả??".

      Khóe mắt ta tràn đầy hoài nghi, giật giật mấy cái: "".

      "Hả?", ta mù tịt đến cực điểm, nhìn chiếc cốc trong tay ta, nghiêng nghiêng đầu, "Tôi rót nước uống".

      ta cuối cùng cũng bất lực thở dài: "Ở đây có nước, ra bên ngoài rót !".

      Và thế là, ta thuận lý thành chương trốn thoát được thăm dò của Mạc Tân, ôm chiếc cốc thủy tinh đến phòng nghỉ ngơi, phía trước có bóng người vào trước rồi. Hử? Doãn Điệp.

      khéo! Ta ngập ngừng lê đến bên cửa, cửa khép lại, sau đó liền bị khóa, bên trong chỉ có ta. Ta suy nghĩ lại, hay là... vào trong đó nữa?

      Đột nhiên bên trong truyền ra tiếng vang "pang" trầm buồn, tiếp đó là tiếng thủy tinh vỡ rơi xuống đất...

      Những thứ đó... đến rồi.

      Doãn Điệp! kịp suy nghĩ nhiều, ta thân vào cửa. Phòng nghỉ ngơi ở giữa hành lang, hai bên đều có chậu cây cảnh cao hơn đầu người, che chắn được chút tầm nhìn, ta núp ở cửa, hề gây ra chú ý của người khác.

      Trong phòng, ta kéo Doãn Điệp, xoay ấy lại, sau lưng, sợi ngân quang bắn ra hai con quỷ quái gớm ghiếc.

      "Á... ưm...", Doãn Điệp vừa muốn hét, bị ta dùng tay bịt chặt miệng.

      "Đừng kêu."

      ấy sững sờ gật đầu, ta từ từ thả lỏng tay ra, nào biết được lại bị ấy túm lấy, kích động hỏi : "Tại sao lại ở đây?".

      "Tiểu Điệp hy vọng ta đến sao?", ta cười tươi tắn phản vấn, hề bận tâm đến hai tên quái vật ở phía sau, dù sao ấy cũng nhìn thấy được, coi như khí là được rồi.

      " phải, tôi...", gò má ấy đỏ ửng, đột nhiên cúi đầu, ta ôm chặt lấy cánh tay của ấy, ép ấy nhìn ta.

      "Tiểu Điệp, em...", vẫn còn tức giận Tiểu Phong sao?

      trận gió mạnh nổi lên, sống lưng ta cảm nhận được từng luồng hàn khí, kèm theo đó là tiếng gầm rống thảm thiết, trong điểm sáng rực rỡ, quỷ quái bị tiêu diệt, cảnh tượng máu tanh buồn nôn mà người thường thể nhìn thấy được, cũng nên nhìn thấy như vậy tốt hơn.

      "Dạ Lạc", giọng nghiến răng của Tiểu Ly có thể khiến người chết sống lại.

      Trái tim ta lay động: Cậu ấy sao lại theo đến đây?

      "Đệ cảnh cáo huynh, được tiếp cận ta", thương nhọn sắc bén chỉ vào sau cổ ta, cậu ấy giận dữ uy hiếp, "Nếu đệ chỉ có thể giết ta để cắt đứt hậu họa".

      Doãn Điệp sợ đến mức hoa dung biến sắc, loạt việc đột ngột xảy ra khiến ấy trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận được.

      "Đừng sợ hãi", ta dịu giọng an ủi, với lão đệ sắp mất khống chế, "Tiểu Ly, chúng ta quay về rồi , đệ trước , có người đến rồi".

      Ngoài cửa có tiếng giày cao gót lộc cộc gõ xuống nền nhà, càng lúc càng vang, cậu ấy phẫn nộ quăng lại câu: "Được, đệ chờ lời giải thích của huynh", rồi chớp mắt cái .

      Ta nhìn Doãn Điệp há miệng trợn mắt trong lòng, chẳng biết làm thế nào cả: "Tội của ta, lại để liên lụy đến em. Tiểu Điệp, xin lỗi nhé".

      "Cạch", ở cửa, Mạc Tân kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt đất đầy những mảnh thủy tinh vỡ vụn, ta che chở Doãn Điệp, tầm nhìn đối diện với ta, trong đôi mắt đó, ngoài ngạc nhiên ra còn có vẻ bình tĩnh, bình tĩnh bình thường, giống như lóe qua ngạc nhiên vui mừng, ngạc nhiên vui mừng? Có lẽ ta nhìn nhầm rồi.

      "... Ai?", ta hỏi.

      Doãn Điệp quay người lại nhanh như bay, có chút nôn nóng bất an, thấp thỏm yên.

      "Dạ Lạc", ta báo tên của mình.

      "Dạ Lạc?!", ta sững sờ nhưng thất thố, vững vàng lên phía trước, muốn hỏi thêm.

      Ta lại muốn dây dưa quá nhiều với ta, vài cánh hoa trắng quét qua, ta đột nhiên rút lui khỏi trường, ngoài phòng vang lên từng chuỗi tiếng bước chân rối loạn.

      "À, tại sao kính lại vỡ hết cả thế này?"

      "Lại chuyện kỳ quái nữa à?"

      "Quá là kỳ lạ đó!"

      "Có người nào bị thương ?"

      "..."

      Khi mọi người bàn tán xôn xao cả lên, ta lại lần nữa dùng thân phận của Phong Linh để xuất , ôm cốc nước, vô cùng hiếu kỳ chen vào đám người: "Ý? xảy ra chuyện gì vậy?".

      "Tiểu Phong?", Mạc Tân hồ nghi nhìn ta.

      "Hả?", biểu cảm mù mịt chẳng hay biết gì của ta lại nổi lên.

      Yết hầu ta chuyển động chút, nuốt lời đến bên miệng xuống, đổi thành thở dài... thở dài... sau khi thở dài liền rẽ đám người, đau khổ rời .

      Doãn Điệp căm ghét lườm ta cái, cũng cất bước rời ... nhưng được.

      Bởi vì người thu hút chú ý của toàn thể giới mày râu ở trường, thu hút vô số mỹ nữ phải gập mình, người điều hành phía sau của Quảng An - Doãn Kiếm, Doãn đại thiếu đích thân đến... rồi!

      "Tiểu Phong", ta nhìn quanh vòng, quan tâm hỏi ta, "Em sao chứ?".

      Ta lắc lắc đầu, chỉ vào bên trong, Doãn Điệp trong lúc lửa giận bùng cháy, lườm bọn ta.

      "Tiểu Điệp?", Doãn Kiếm nhíu mày lại, trong mắt có lo lắng.

      "Hừ", Doãn Điệp bước , dừng lại trước mặt ta, phẫn hận trách cứ, ", khiến em quá thất vọng".

      "Tiểu Điệp?", ta cầm chiếc cốc, tay kia chỉ vào bên trong, chỉ chỉ vào bản thân mình, rồi lại chỉ sang hướng Doãn Điệp rời , chẳng hiểu gì cả, "A Kiếm, ấy...", xin mau giải thích !

      ta hiểu được ý của ta, trái lại còn nắm lấy cổ tay ta, bình tĩnh : "".

      "Sao?", đợi chút, nước của ta... xong rồi, xong rồi.

      Từ ánh nhìn kinh ngạc, ngưỡng mộ, đố kỵ của các đồng nghiệp, ta đoán được, hội tám ngày mai đặc sắc đến mức trước nay chưa từng có.

      E rằng, ta thể nghe được nữa rồi...

      -----------------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :