1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TRĂNG ĐÊM (Full 2 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 8. Mơ Hồ Chồng Chéo

      Ta nhận thức sâu sắc rằng mình coi thường Dĩ Tiên, với tài năng của ấy, nếu như biết được sau lưng Doãn Kiếm là Tử Thần, biết có còn duy trì được bình tĩnh như thế này ?

      tin động trời, người kinh ngạc nhất đương nhiên là Giai Dĩnh, ấy bay đến chỗ ta giọng hỏi: "Tiểu Phong, quan hệ của cậu và Doãn Kiếm tồi nhỉ! ấy có năng lực kỳ dị... như vậy?"

      "Câu hỏi này nên hỏi chính ấy tốt hơn."

      " thể báo cáo", khẩu khí lạnh lẽo có chút mệt mỏi, Doãn Kiếm hạ lệnh tiễn khách, "Tôi phải nghỉ ngơi rồi".

      "Doãn Kiếm...", Nghiêm Tuấn định khuyên giải.

      Đỗ An Trác ngăn cậu ta lại, ánh mắt bình thản: "Doãn Kiếm, Dĩ Tiên những lời đó, ý nghĩa rất ràng, vết thương của phải do người bình thường gây ra. Cốc Giang liên tục xảy ra những vụ án tấn công, mất tích bất minh, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Tôi hy vọng chúng tôi có thể giúp đỡ được , danh nghĩa là bạn bè, cũng hy vọng có được giúp đỡ của như vậy. Chúng tôi vì chênh lệch thân phận địa vị mà cảm thấy trèo cao với , chỉ muốn bạn bè đối xử với nhau thành , thẳng thắn cùng nhau vượt qua ải khó khăn".

      "Bạn bè?", Doãn Kiếm cười gằn, dựa vào gối, mu bàn tay phải nhàng gác lên trán, "Nếu như là bạn bè, chắc là có thể thông cảm cho tôi chứ! Trọng thương vừa tỉnh, thân thể còn suy nhược, vừa rồi lại ít chuyện với Tiểu Phong, bây giờ mệt rồi".

      "Doãn Kiếm, đừng như vậy", Nghiêm Tuấn nhịn tiếp được nữa, như ý thức được điều gì liền hỏi, "Lần trước trong nhà thờ, người trong ảo giác của ... có thâm thù đại hận với ta sao?".

      Trong mắt của Doãn Kiếm lộ ra tia ánh sáng cực lạnh, mu bàn tay phủ lên hai mắt, quay đầu lại, khuôn mặt trắng bệch cứng ngắc, nghiến chặt chân răng như gắng sức chịu đựng nỗi đau đớn kịch liệt, đưa ra bất cứ câu trả lời nào.

      "Chúng ta thôi! ấy muốn , có hỏi nữa cũng vô dụng", Dĩ Tiên duy trì lạnh nhạt vốn có, sau đó đột nhiên khiến người ta phải nghĩ ngợi, với ta, "Tiểu Phong, ấy giao cho ".

      Hử? Vứt lại câu hỏi đó cho ta sao?

      "Ồ... Tiểu Phong", ánh mắt của Giai Dĩnh trở nên rất đứng đắn "thiện ý" vỗ vỗ vào vai của ta, "Biểu cho tốt, đừng phụ kỳ vọng của mọi người".

      "Giai Dĩnh, cậu thay đổi rồi", ta cứng đơ như gỗ, chắc chắn, trong mắt ấy chứa tầng sương mê.

      "Đương nhiên rồi!", ấy bịt miệng lại, thấp giọng , "Tìm được nửa kia, cảm thấy bản thân mình trở nên hoàn thiện hơn, hai ngày này, mỗi tối ấy đều đến tìm mình, cần cũng biết là hạnh phúc biết bao, ha ha...".

      Nhìn thấy ấy cười càng vui vẻ, tâm trạng của ta càng nặng nề.

      Trước khi , ta với Doãn Kiếm, ngày mai đến Quảng An thực tập, sau đó nhận được cầu vô lý, hằng ngày đều phải đến đây báo cáo, coi như kiểm tra đánh giá, đến khi ta ra viện mới thôi, sát hạch thái độ kiêm nghị lực làm việc của ta. Ta sâu sắc cảm thấy: Gặp kẻ phúc hắc xui xẻo.

      Trường bắn súng dưới đất rộng rãi, sáng sủa, sạch , ánh đèn trắng như tuyết chiếu rọi mọi ngóc ngách, như nhuộm tầng trắng tinh ảo mộng, dính chút bụi trần tạp chất nào.

      Thiếu nữ tay cầm khẩu súng, tập trung tinh thần nhắm chuẩn vào bia đạn phía trước ở cách đó năm mươi mét.

      "Đoàng, đoàng, đoàng...", mấy tiếng súng nổ vang, thành tích: Hai viên vòng chín, tám viên vòng mười, tổng cộng chín mươi tám điểm.

      "Đại tiểu thư súng pháp tiến bộ ít đó!", Sở Tiêu Nhiên điển trai phi phàm thong thả bước đến, nhìn tấm bia tự động đổ xuống, "Vượt qua kỷ lục tốt nhất chín mươi lăm điểm trước đây, lại tạo nên thành tích tốt, đáng chúc mừng", khuôn mặt cười tủm tỉm đẹp như nghiệt.

      Mạc Tân vội biểu thị thái độ, đưa súng cho ta: " thử xem".

      Người đàn ông hiểu ý, đón lấy khẩu súng, xoay hai vòng, giơ thẳng, nhắm chuẩn vào tấm bia, mắt nhìn nghiêng, nhanh chóng bóp cò, mấy tiếng nổ giòn vang, kết thúc, thu súng về, động tác liền mạch, hoàn mỹ mà trơn tru.

      " đáng tiếc, lại hề xuống phong độ chút nào", Mạc Tân cảm thán, đến bên cạnh chiếc bàn , ngồi xuống, suy nghĩ thế cờ bàn.

      bia bắn chỗ xa hiển thị điểm tuyệt đối.

      Sở Tiêu Nhiên để súng xuống, ngồi đối diện với ta: "Đại tiểu thư quan tâm đến cờ tướng quốc tế như vậy, liệu có hứng thú học hỏi chút cờ vây ?".

      "Đừng mơ", thiếu nữ vùi đầu trong trận chiến, nhấc tượng đen lên, di chuyển chéo, lấy thân bảo vệ chủ. Lúc đặt quân cờ xuống, ta bất giác nghĩ đến ảo Nguyệt, tự xưng là người bảo vệ của Phong Linh trong bữa tiệc, Ảo Nguyệt kỵ sĩ, kỵ sĩ đen, rất giống đó!

      "Thử xem? Đổi sang thể loại nghiệp dư hơn chơi chút", Sở Tiêu Nhiên lôi kéo.

      "Sở Tiêu, tôi học cờ vây", Mạc Tân ngước mắt lên uy hiếp, gằn từng câu từng chữ, "Bởi vì, quá tinh thông nó, tôi nhất định thảm bại".

      Sở Tiêu Nhiên hoàn toàn câm lặng, xoa xoa ấn đường: "Điều này khiến người ta đau đầu. Tôi chỉ dạy đại tiểu thư môn bắn súng, sợ tôi đến như vậy, giống tác phong luôn luôn thích mạnh mẽ của ".

      Mạc Tân phun lửa, hai bàn tay vặn lại chặt cứng, hận thể lập tức bóp chết ta. Đối với ai ta cũng có thể giữ được bình tĩnh, chỉ riêng với Sở Tiêu Nhiên này, động chút là khiến lửa cao ba trượng.

      thể chuyện được với ta cần ồn ào với ta nữa, đáng phải giận dữ vì ta, đây là kích tướng, thể trúng kế, trấn tĩnh, trấn tĩnh thiếu nữ tự an ủi mình, gắng áp chế lửa giận: "Có tình hình gì mới?".

      Trong thư phòng, sau hàng giá sách lớn gắn ở tường, cánh cửa cơ quan nhanh chóng kéo lên, căn phòng thiết bị điều khiển chi tiết, toàn bộ được làm từ kim loại bạc sáng, giữa phòng, đài chỉ huy lớn, màn hình quang tốc đột nhiên ra người đàn ông đẹp trai khuynh thành tuyệt sắc, có diện mạo của người trời: Dáng người nghiêm nghị, phong nhã vô hạn như thần tiên lạc phàm, phóng khoáng hoạt bát, đôi mắt hẹp dài đen láy trong trẻo mà bình lặng như nước, lại hàm chứa dịu dàng vô hạn như sóng nước, say đắm hồn người, thu hút, quyến rũ, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mang theo nụ cười như có như , khuôn mặt tình tế hoàn mỹ, có thể coi là tuyệt phẩm hàng đầu của nghệ thuật, nên lạc xuống nhân gian.

      "Rất... rất đẹp!", Nhị Hoa và Iris cùng kinh ngạc thốt lên.

      "Chắc là giả đó!", Tiểu Thiện hai tay chống đài, thân thể ngả về phía trước, nhãn cầu trợn tròn, "Đây là... đàn ông ư? Thần ơi, quá huyền ảo, đẹp quá mức cho phép rồi!".

      "Phục nguyên được rất hoàn chỉnh đó, giống y hệt như trong kí ức của tôi", Sở Tiêu Nhiên bình thản phát biểu, "Cẩm Phàm, công lao của cậu ".

      "Sở... Sở sư huynh, ... chắc chắn? tưởng tượng khoa trương?", Cung Cẩm Phàm nhìn người đàn ông màn hình, nửa ngày kéo được hồn phách trở lại.

      "Tôi cũng muốn thừa nhận, có thiên lý mà! Đây chính là thực", Sở Tiêu Nhiên tiếp tục bình thản phát biểu.

      "Cuối cùng có người vượt qua được rồi, Tiêu Nhiên", Lê Tu sừng sững bất động, trong ngữ khí có chút chế nhạo cùng cảm thán.

      " ta, e là thể gọi là 'người' được!", Địch Siêu biểu cảm gì, giữ nguyên lý trí gì thay thế được, "Có thể đồng thời chịu được đòn tấn công của Tiêu Nhiên và Doãn Kiếm, ngăn cản hai người quyết đấu mà mảy may tổn thương gì, nếu như là kẻ địch...".

      còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là phiền phức to lớn, sắc mặt mọi người trở nên nặng nề, chuyện về Dạ Lạc còn chưa có manh mối, lại mọc ra nhân vật như thế này, kẻ địch mạnh tương lai có thể phải đối mặt...

      "Bất kể ta là ai, người phạm ta, ta phạm người, ta muốn ra tay, chúng ta đành tiếp chiêu", Mạc Tân xa xăm , "Binh đến tướng chặn, nước dâng đất chắn", ta có cảm giác, rất nhanh gặp mặt người này.

      "Lấy nơi này làm khởi điểm, bốn nơi còn lại cũng chuẩn bị, địa điểm phân biệt là cổ mộ Đông Dật, Vạn Kiếp tháp, Tứ Vân đạo Vị Ương lầu, và rìa mép Phong Sơn ở ngoại thành. Vốn dĩ địa điểm đẹp nhất là tòa nhà cũ núi đó, nhưng có người thân phận vào sống rồi, chúng ta chỉ đành bỏ qua, đơn giản là vị trí bây giờ ảnh hưởng quá lớn, đành đợi các nơi chuẩn bị hoàn tất, giăng ra ngũ hành trận, để giành thời cơ trước", Địch Siêu giải thích.

      "Tình thế bắt buộc, trận pháp có thể chuyển thành kết giới, giảm thiểu thương vong cho dân chúng ở mức độ lớn nhất", Sở Tiêu Nhiên khẽ than, "Có điều, kết giới lớn như thế này, mong là có thể cầm cự được đến lúc tất cả kết thúc".

      "Cho nên, khi bắt đầu, chúng ta phải dốc hết sức mình, tiếc bất cứ giá nào... giải quyết cho xong", ánh mắt kiên định của Mạc Tân chứa quyết tâm sâu xa."

      ------------------------

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 9. Tâm Lý Học Của Tiểu Ly

      Đứng ở trước phòng Tiểu Ly, ta gõ cửa rất quy củ, nhưng có động tĩnh, ràng ở trong mà, tại sao lại đáp tiếng nào? Trừ phi cậu ta biết là ta nên mới muốn ngó ngàng đến. đến mức cứng như vậy chứ? Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, ta vô thức vặn mở cánh cửa.

      vào biết được, vừa vào ta liền cắn phải lưỡi: Thùng thuốc nổ nguy hiểm dễ dàng phát nổ từ lúc nào biến thành con mọt sách cần cù học hành rồi? Con mọt sách chuyên tâm chăm chú gặm sách trong đống sách bừa bộn là... em trai của ta sao?

      Bốn mặt tường chi chít tờ giấy, còn có ít tờ lơ lửng giữa trung, cậu ấy thi chứng chỉ Master quốc gia gì đó sao? Ta cảm động đến mức hồ đồ rồi, cậu em cuối cùng cũng coi như cải tà quy chính! Trường học nơi rất tốt để tạo nên kỳ tích!

      muốn làm phiền cậu ấy, ta tự mình thưởng thức những chữ viết tay giấy dán đầy ở trong phòng: ... Ngày X tháng X, đưa người về nhà, đêm đó cho phép ngủ lại...

      Tờ tiếp theo: ... Cùng người đàn ông nắm tay thân mật, và bảo vệ hết lần này đến lần khác...

      Tờ tiếp nữa: ... Nhặt được con mèo, đối với ta răm rắp nghe theo, còn cưỡng ép hạ lệnh cho Ảo Nguyệt chăm sóc...

      Lại tờ : ... Chung giường với ...

      Lại tờ nữa: ... Đem tinh thạch quan trọng như tinh mệnh giao cho người đàn ông... mỗi tối đều tìm phụ nữ...

      Trong lòng ta xoắn lại: Cậu ấy ghi chép hành tung của ta?

      Cuối cùng là tổng kết: Thích làm phụ nữ chứ phải đàn ông nhưng thích phụ nữ hơn thích đàn ông.

      Dựa vào chút sức lực còn sót lại, ta lê bước chân phát ra tiếng động tiến gần về phía con mọt sách nào đó, quét mắt nhìn đống bàn: Tâm lý học nhân cách, Đàn ông đến từ Sao Hỏa, đàn bà đến từ Sao Kim, Eros và văn minh...

      nghề! ra, hai ngày này cậu ta nạp điện ở trong nhà!

      "Tiểu Ly, nghiên cứu gì vậy?"

      "Huynh", mi mắt cậu ta buồn ngước lên.

      "...!!!"

      Lão đệ phát giác ra động tĩnh, quay đầu lại, thuận tay gấp trang sách vào, cẩn thận quan sát ta dưới trái phải, giống như chuyên gia của Hiệp hội Động vật nghiên cứu loại sinh vật chưa biết tên nào đó, rồi lại cúi đầu mở sách ra, tiếp tục nghiền ngẫm.

      Ta nhìn năm chữ lớn bìa sách: Tâm Lý Học Biến Thái.

      Bỗng chốc đóng băng...

      "Tiểu Ly, ta phải chuyện với đệ", ta cố gắng kìm nén nội thương.

      "Đối thoại giữa đàn ông và đàn ông?", cậu ấy lơ đễnh hỏi lại.

      "Đối thoại giữa chị và em trai."

      Đệ ấy đặt sách xuống, chầm chậm dựa vào lưng ghế, cánh tay lười nhác gác lên tay vịn, nghiêng mắt ném cho ta tảng băng: "Chị... chị phiền phức!".

      Ta đau lòng hơn là bi phẫn, thể nhịn được cũng vẫn phải nhịn. Ta giật lấy cuốn sách của đệ ấy, trang đọc kia: Chia tách, quá trình cùng tồn tại hoặc thay nhau vận hành của hai loại hoặc nhiều loại tâm lý, giữa tương hỗ có liên quan, ảnh hưởng, bộ phận ký ức bị phân liệt hoặc bị tách ra từ trong ý thức... trong đó, rối loạn chia tách danh tính thân phận, tồn tại hai loại hoặc nhiều loại thân phận khác nhau cùng thân thể mỗi loại thân phận đều có sinh hoạt tương đối hoàn chỉnh của riêng mình...

      " ..."

      "Phát rồi?", cậu ấy nghiêng đầu chậm rãi , "Đệ lựa chọn tâm lý học hoàn toàn là vì muốn nghiên cứu suy nghĩ trong lòng... huynh".

      Trong lòng ta muốn đập đầu vào tường: "Thành quả thế nào?".

      "Cho phép", cậu ấy hất cằm về đống bàn, "Quá trình", lại chỉ chỉ vào cuốn trong tay ta, "Kết luận".

      Ta thở dài hơi cho thư thái, ném cuốn sách trong tay về vị trí cũ dựa vào bên bàn, khoanh tay nhàn nhã hỏi: "Cụ thể?".

      "Hỏi vấn đề đơn giản nhất, huynh cho rằng bản thân mình là đàn ông hay phụ nữ?"

      "Giới tính siêu việt", cậu ấy thấy ta trả lời, "Hai loại nhân cách, tinh thần của huynh bị phân liệt, giữa thân phận phụ nữ Phong Linh và đàn ông Dạ Lạc, huynh thiên về loại phía trước hơn, nhưng sở thích lại thiên về đàn ông, đồng thời tồn tại rối loạn nhận dạng giới tính và rối loạn khuynh hướng giới tính, nhân cách phân liệt tuyệt đối, mơ hồ đối với thân phận của mình, lại cho thấy có mắc chứng rối loạn chia tách", ánh mắt cậu ấy nhìn ta chuyên nghiệp, tiếc nuối mà thâm thúy, "Dạ Lạc, bây giờ đệ mới phát , trong lòng huynh méo mó nghiêm trọng thế nào, biểu tâm lý khác thường loại này, loài người gọi là... Biến Thái".

      Dạ dày ta quặn thắt, lại lần nữa hoài nghi, người này... là em trai của ta sao? Chắc ta nhăm rồi, Tiểu Ly phải là cải tà quy chính, mà là bị thần kinh nghiêm trọng. Cũng may năng lực chịu đựng của ta mạnh, được bọn họ huấn luyện, chút đả kích này đáng đếm xỉa tới. Ta nắm tay phải lại, đưa lên miệng khẽ ho mấy tiếng: "Tiểu Ly, đệ càng ngày càng giống con người rồi. Đây là chuyện tốt, tiếp tục phát huy", quả là thay đổi mang tính đột phá.

      "Dạ Lạc...", thùng thuốc nổ bị châm ngòi, lão đệ chưởng đập xuống bàn, bàn sách đáng thương lập tức nứt vỡ thành mấy phần, trở thành đống tử thi, núi sách ào ào sụp đổ, đắp thành ngôi mộ cho tử thi. Những tờ giấy lờ lững bay lượn trôi nổi trong phòng, lả tả bay xuống, tiền vàng rắc thành mảng hỗn độn: "Tiểu Ly cúi đầu giận dữ gầm gừ: "Huynh thể bình thường chút sao."

      Ta hơi nhếch khóe miệng, quá quen với bộ dạng tức giận của cậu ấy rồi, đáng sợ có đáng sợ xíu, nhưng lại vô cùng đáng . Ta cúi người xuống nâng khuôn mặt tuyệt đẹp thoát tục kia lên: "Tiểu Ly, thời gian của Phong Linh còn nhiều nữa rồi, đại ca của trước đây, sau này vẫn là đại ca của đệ".

      "Xí, ai thèm chứ", cậu ấy cao ngạo gạt tay của ta ra.

      Miệng đằng, bụng nghĩ nẻo, ta mỉm cười: "Tiểu Ly, chị đến đây là có chuyện muốn nhờ vả em".

      Lời vừa , con nhím ghế lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cấp độ đỏ, sẵn sàng đập nát nhừ vật uy hiếp xâm phạm đến.

      Đối diện với đôi mắt lạnh nhạt mà địch ý mãnh liệt, ta duy trì nụ cười cứng ngắc: "Đối tượng là Tiên Tiên, Lương Dĩ Tiên".

      im lặng đến kỳ lạ ập đến, phải im lặng trong diệt vong, mà là im lặng trước khi nổ tung. Sau khi áp chế cảm xúc rất lâu, Tiểu Ly hoàn toàn bạo phát: "Còn lâu!", tiếng nổ bom đinh tai nhức óc.

      May mà bịt tai được kịp thời, cảm khái vô hạn, bình tĩnh thong thả: "Chị phải đến để thương lượng với em".

      "Nha đầu thối đó, huynh biết đệ với ta lửa nước bất dung...", lão đệ nổi khùng, đột nhiên nhãn cầu chuyển động, "Hừ, hừ, nếu như có thể tùy đệ xử trí dễ thôi".

      " được, nếu em muốn làm gì đứng đắn với ấy, cẩn thận chị trừng phạt, ta cười rất rạng rỡ.

      "Huynh còn dám ?", cậu ấy giận rồi, gai người từng chiếc, từng chiếc dựng đứng lên, "Thiếu nợ đệ nhiều như vậy, huynh còn dám phạt đệ? Món nợ hơn ba nghìn năm trước vẫn còn chưa tìm huynh tính sổ đó? Giờ chỉ vì nha đầu loài người mà huynh muốn phạt đệ? Chứng động kinh gì vậy chứ?", cậu ấy tức giận đến cực độ, nhảy dựng lên, tay tóm lấy cổ áo của ta lắc mạnh, muốn chứng tỏ thêm giỏi giang hiểu thấu mọi thứ, "Đệ thấy huynh là bệnh ngấm vào tận xương cốt hết thuốc chữa rồi, từ giờ đừng đến cái trường học vớ vẩn đó nữa. Ở nhà tẩy não , đệ phải cẩn thận tẩy rửa cái đầu óc biến thái dị dạng khác thường của huynh, cứng rắn với huynh huynh coi người khác là thiểu năng hả? Hừ, Dạ Lạc, cho huynh biết, đệ quản chặt huynh, ngày mai từ bỏ chuyện muốn trốn , nghe chưa?".

      Nếu mà còn tiếp tục tàn bạo như thế này nữa, đợi đến ngày mai, ta oanh liệt trước. Kỳ quái, thời khắc nguy cấp thế này, Ảo Nguyệt mất tích đến xó xỉnh nào của vũ trụ rồi? Kẻ đáng chết mau đến cứu chủ nhân . Thường ngày có việc cứ như hồn bất tán, bây giờ có việc lại thấy bóng dáng đâu nữa.

      Lão đệ thân cuối cùng cũng phát tiết xong. Ta chỉ cảm thấy trước mắt có mảng tinh quang lấp lóe, vô ý "rầm" rơi xuống: Bạo lực gia đình!

      Cậu ấy là đệ đệ ta thừa nhận, mình đen đủi, từ từ bò dậy, nhìn vào ánh mắt hậm hực bùn nhão trát được tường kia của cậu ấy, đột nhiên cười, nhẫn nhục chịu đựng.

      Đúng vậy, cho dù Tiểu Ly có làm gì, ta cũng tức giận. Mặc dù thực tế, Dạ Lạc rất ít tức giận, khi bị Thần Vương bày mưu hãm hại cũng chưa từng nổi giận, trong ấn tượng xa xôi, chỉ có lần phẫn nộ đó, lần trời long đất lở, lần viết lại vận mệnh của Dạ Lạc...

      -----------------------------------

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 10. Thực Tập

      Ta chỉnh sửa lại cổ áo bị vò nhăn nheo, dùng lời lẽ văn minh với em trai: "Tiểu Ly, em là lửa, Tiên Tiên là nước, em lửa nước bất dung, là sợ ấy là chậu nước dập tắt ngọn lửa như em đây đúng ?", lập trường, ta rất hy vọng. Hiếm có được như Dĩ Tiên, dám ôm tinh thần chẳng sợ gì thẳng thắn, thoải mái với cậu ấy, chút sợ hãi, vừa bạo gan lại vừa có kiến thức, ta tán thưởng.

      "Đệ mà sợ ta? Hừ!", Tiểu Ly tức nhảy lên, nắm chặt nắm đấm, thuận tiện đánh vỡ chiếc ghế, chỉ vào ta, "Đừng tưởng dùng kế khích tướng là xong, trừ phi chém ta, nếu đệ làm, tìm ai cũng đừng có tìm đệ".

      "Chị ngốc đến độ chơi trò khích tướng với em sao? Chị bị em nghiên cứu thấu suốt rồi, em có cần kích động như vậy ? Còn lấy khích tướng ra làm cái cớ, biết còn tưởng rằng em sợ ấy, dám giúp chị theo dõi hành tung của ấy", khích tướng trong khích tướng, để xem đệ có trúng đòn ?

      Khuôn mặt lão đệ vừa tái xanh vừa tím ngắt, nếu nộ khí thể ra khỏi lồng ngực cậu ấy uất hận mà chết mất. Thế là đàm phán thành công!

      tên tiểu ác ma nào đó đắc ý tung hoa...

      Ta nhanh chóng trốn xa khỏi "ngôi mộ hoang" ngập tràn chướng khí này, bên trong diễn màn "đào mồ quật mả" oanh tiệt, tòa dinh thự này, xác suất bị vùi thân dưới bạo hành của Tiểu Ly là... cực cao, cực cao, vô cùng nguy hiểm!

      Lại nhìn kẻ dựa nghiêng vào bên cửa, khoanh tay trước ngực mà đứng kia, chính là... Ảo Nguyệt, tảng băng điêu khắc, ta vẫn luôn ở bên ngoài xem kịch hay. Hồi thứ hai, có người thấy chết cứu, ta nhớ kỹ rồi.

      "Ảo Nguyệt...", ta ai oán, nặng nề, mất mát vô hạn mà chẳng có cách nào nhìn ta, biểu cảm như nơi nương tựa khổ sở.

      " đời này, người có khả năng làm tổn thương ngài nhất chính là điện hạ", ta lạnh lùng đến mức thể lạnh lùng hơn, biết sai mà hối cải, lý do tràn đầy lý lẽ, chứa đựng tình, cảm động người. Nhưng...

      "Yến Đê cốc lần trước Sao?"

      "Tôi tin thứ mà ngài tin", ánh mắt ta lay động, giống như suy nghĩ để tìm từ thích hợp, sau đó ra bốn từ, "Ái ốc cập ô".

      Bị băng lạnh đập trúng, vì sao người yếu thế luôn là ta? Ta lặng lẽ duỗi cánh tay, vòng lên cổ ta, tảng băng điêu khắc hơi chấn động. Ta bỏ qua kinh ngạc và hoảng hốt trong mắt ta, kiễng bàn chân lên, nhàng ấn nụ hôn lên bên mặt của ta, dịu giọng hỏi: "Lúc nào... mới có thể dung hòa được lạnh lẽo của ngươi đây?".

      Ta vô cùng chắc chắn rằng mình nghe thấy nhịp tim vui tai động lòng người trong lồng ngực ấm nóng của Ảo Nguyệt.

      Hòa rồi, tiểu ác ma liên tục đắc ý tung hoa... đêm nay thu hoạch là lớn!

      Chẳng qua là giây tiếp theo, ba đôi mắt quang minh chính đại nhìn vào bọn ta... nhìn ta thân mật gục trước ngực Ảo Nguyệt, tay của ta đè lên thắt lưng ta, tư thế giống như ... ôm ấp nhau, thêm vào cảnh tượng vừa rồi nữa...

      Diệu bịt chặt miệng để thét to lên, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

      Bình tĩnh nhất là Tinh Hà, nhìn mấy giây, sau đó thấy mà như mù rời . A Mục xoa cằm ác ý bình luận: "Hóa ra phải là Ảo Nguyệt nhanh chân giành trước mà là Dạ Lạc chủ động để ý đến Ảo Nguyệt à? Chẳng trách thường xuyên đưa theo bên người, phân biệt đối xử! Haizzz, Toàn Cơ lại sắp làm ầm lên đòi sống đòi chết rồi, khẩu vị của chủ nhân kỳ lạ, đây chính là tâm lý dị thường mà điện hạ đến phải ?".

      Đêm nay, dưới Dạ trạch đạt được nhận thức chung: Dạ Lạc đại nhân, tâm lý có vấn đề.

      Sáng sớm, trước khi ra khỏi cửa, ta dặn dò A Mục, ngôi đền cổ ở dưới chân Phong Sơn kia, bốn Ngự linh sư bận rộn giăng kết giới, nếu như cần thiết "giúp đỡ" bọn họ. A Mục đương nhiên hiểu , đối với vài việc, nguyên tắc ta thích hành động của mình chịu hạn chế của người khác.

      Khoác diện mạo nhân sĩ công chức, ta dấn thân vào Quảng An, chào đón ngày thực tập đầu tiên.

      Bộ phận Mạc Tân làm việc là Rủi ro Tuân thủ (Compliance Risks), ta vốn là chuyên ngành Toán học, có năng lực phân tích, tính toán rất mạnh, trình độ vi tích phân của ta... đại khái là có thể an toàn qua cửa, miễn cưỡng có thể làm cấp dưới cho ta. Nhớ lại lúc đầu rất mạo hiểm mới chen vào được khoa Tài chính Đại học Cốc Giang.

      Ta đúng kiểu mẫu chào hỏi với các vị tiền bối đồng nghiệp, trong số đó, có khá nhiều người trẻ tuổi, trẻ tuổi tốt, có lợi thế. Tuổi tác cách biệt lớn nên bớt được câu nệ, thận trọng về vai vế, rất tốt, chỉ là... ánh mắt bọn họ nhìn ta, rất giống như chú chim cách cụt Nam Cực đến sa mạc Atacama ở Bắc Bán Cầu. cách khác, nếu phải người khoác bộ đồ công chức này, xem ra, các tiền bối có các câu hỏi như "Bạn này học lớp mấy rồi? tốt nghiệp cấp Hai chưa?"

      Vẻ ngoài trẻ tuổi phải là lỗi của ta. Các đồng nghiệp hãy cảm thông!

      Ngày đầu, công việc chủ đạo là làm quen môi trường, loanh quanh các nơi, tiện tay lật xem tư liệu, đại thể tìm hiểu tính chất công việc. đống văn kiện số liệu tổ hợp khiến ta đau đầu, nhớ nhung đến mấy vị giảng viên già ở giảng đường, môn Kinh tế Chính trị học hôm nay có điểm danh ?

      "Tiểu Phong, tan làm rồi!", Mạc Tân ở sau lưng vỗ ta, vui vẻ cười , "Thấy chăm chỉ thế này, sắp quên ăn quên ngủ rồi, tôi biết ngay là mình nhìn nhầm người mà".

      câu tán thưởng nhưng lại thấy có tầng sâu ý nghĩa khác. Còn nữa, chăm chỉ cái gì... bên ngoài tỏ ra cúi đầu đọc và nghiền ngẫm, thực ra tâm hồn ta bay cả vạn dặm suốt buổi sáng rồi.

      Mạc Tân mời ta cùng ăn trưa, ta khéo léo từ chối, là phải nhanh chóng đến bệnh viện thăm bạn học, thăm nên thuận đường mang theo cơm trưa chứ! Tuy có thể là hành động thừa thãi, nhưng Doãn Kiếm cần, trong thời gian dưỡng thương, nên chuẩn bị tốt tâm lý.

      Ta mua suất canh gà, gọi thêm chút đồ nữa, đựng trong cặp lồng, tới bệnh viện.

      Trong phòng bệnh, Doãn Điệp cũng ở đó, mỗi lần nhìn thấy ta, trong lòng ta nổi lên gợn sóng lạ thường. Ta thầm thở dài, mình bị làm sao vậy? Hình bóng của Hàm Nhi khắc quá sâu trong ký ức của Dạ Lạc, muốn quên cũng dễ dàng gì. Như Doãn Kiếm , có vài chuyện, cho dù nỗ lực thế nào cũng thể quên được, huống hồ, khuôn mặt đó còn sờ sờ ở ngay trước mắt ta.

      Doãn Kiếm như thường lệ lấy chuyện thi đại học làm lý do xua ấy . ta nhìn sang ta đứng như thẫn thờ ở cửa... và chiếc cặp lồng trong tay, hạ mệnh lệnh: "Đến đây".

      Ta diễn tốt vai diễn của Phong Linh, nghe lời bước đến.

      "Tiểu Điệp bị chiều hư rồi, đừng để ý", ta vừa vừa cầm lấy chiếc cặp lồng như lấy lại đồ của mình, mở ra, ngửi ngửi, "Cũng tệ, rất thơm!".

      tự nhiên!

      " chưa ăn cơm trưa sao?"

      "Đợi em."

      "Vậy ngộ nhỡ buổi trưa tôi đến sao?", cũng cứ thế chịu đói ư?

      ta lại nhìn ta như nhìn kẻ ngốc: " biết em đến", sau đó từ dưới gối lấy ra cuốn sách đưa cho ta.

      Ta đón lấy: Bá tước Monte Cristo, cuốn sách còn mới nguyên, mang theo mùi thơm đặc biệt của sách mới.

      "Sợ em ngồi buồn chán giống như ngày hôm qua", ta múc thìa canh đưa đến miệng, chầm chậm , thích nhìn dáng vẻ em đọc sách, rất yên tĩnh, cần nghĩ gì cả".

      Điều này... quả là sai. Ta vội đón lấy cuốn sách, tùy ý lật vài trang: "Bá tước Monte Cristo, tôi xem bản điện ảnh, rất đặc sắc, câu chuyện phục thù của Edmond Dantès...".

      Biểu cảm của ta cứng ngắc, ta vô ý chạm phải điều cấm kỵ đó: Phục thù.

      ----------------------------------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 11. Tàn Sát Ở Phong Sơn

      Muốn nghe câu chuyện phục thù khác ?", Doãn Kiếm cúi đầu, nặng nề hỏi.

      "Hamlet? Hamlet ai cũng biết đến..."

      "Những câu chuyện đó đều phục thù thành công, nhân vật chính được như ý nguyện, khiến cho kẻ thù có được kết cục nên có, thân bại danh liệt, thậm chí có thể cùng nhau chết chung."

      "Câu chuyện muốn kể sao?"

      "Làm trao đổi, có thể cho ... lai lịch của người đó ?", ta vẫn cúi đầu, từ đầu chí cuối nhìn ta lấy cái.

      "...", tạm thời thể, ta lên tiếng.

      Trầm mặc hồi lâu, ta thở dài hơi, tâm trạng nặng nề cũng dần buông lỏng: "Bỏ , phục thù chưa có kết quả thể gọi là câu chuyện hoàn chỉnh được", rồi lại tiếp tục uống canh, "Trong thế giới bệnh tật này, so với số lượng lớn các loại như Pernand, Danglars, Claudius còn đáng hận hơn, ít nhất bọn họ có đố kỵ, tham vọng làm lý đo, mà có vài người lại có bất cứ nguyên nhân gì, tùy tiện tìm lý do thể coi là lý do để làm cái cớ, hừ", ta dừng động tác, ngẩng đầu nhìn ta, nhưng lại như nhìn điều gì đó rất xa xôi, "Tiểu Phong, em biết rất nhiều chuyện, bao gồm cả ...".

      Ta hậm hực ra khỏi phòng bệnh, những con người này quá thông minh.

      ra ngoài cửa bệnh viện, tình cờ gặp Tiểu Trinh, ta bị chiếc nhẫn trân châu hình tròn ngón giữa tay trái của ta thu hút. ta ngập ngừng hỏi thăm tình trạng vết thương của Doãn Kiếm.

      "Khôi phục rất tốt", ta cười đáp, trong lòng lại nghĩ: ta có tiếp xúc với Ngự linh sư sao?

      buổi chiều kết thúc như thường nhật, ta chào tạm biệt các đồng nghiệp.

      Mạc Tân khá là hài lòng với thái độ làm việc "cần cù" của ta, hai người quan hệ cũng rất vui vẻ, có lẽ ta có mục đích khác. Thực ra ta cần phải phí sức tiếp cận ta như thế này, cho dù là hoài nghi hay thăm dò, cuối cùng, ta cũng cho bọn họ chân tướng.

      Dưới chân Phong Sơn, tại ngôi đền cổ hoang tàn vắng vẻ, cánh cửa mục nát nằm mặt đất bị cỏ che lấp mất nửa. Nền cỏ dại xanh thẫm điểm thêm nhiều chấm đỏ thẫm hút mắt, nối liền thành vệt máu dài cắt qua cánh cửa. Trong khí, mùi máu tanh sực vào mũi, từng vũng máu được ánh tà dương nơi chân trời chiếu rọi mặt đất tạo nên khung cảnh chết chóc. Thời gian mãi ngưng đọng tại thời khắc đỏ thẫm vĩnh hằng này.

      Sau thềm cửa là mảng hỗn độn điêu tàn, tường đá bị chém. Tan nát, ngôi miếu như hoàn toàn nghiêng ngả muốn sụp đổ thành đống vụn vỡ hoang sơ, ngọn nguồn của vết máu dưới chân chính là từ bốn thi thể gần như bị vùi trong đống đổ nát ấy, các bộ phận của cơ thể nằm rải rác, trông vô cùng thê thảm.

      đống đổ nát, A Mục giống như con quỷ dữ uống máu vừa mới từ Địa Ngục Tu La, chạy trốn đến nhân gian càn quấy, chỉ bóng lưng nhàn nhạt cũng đủ khiến người ta rùng mình.

      Ông ta quay đầu lại, thấy là ta hơi sững sờ, lập tức ở trước mặt ta. Tình cảnh này dễ dàng khiến người ta sản sinh liên tuởng, ta gì, cũng quát mắng hay trách cứ, chút biến động cảm xúc nào, bình tĩnh đến bên thi thể còn tương đối hoàn chỉnh bên cạnh đống đổ nát, ta vẫn còn sót hơi thở cuối cùng.

      Ta lặng lẽ cúi nhìn linh hồn đáng thương bị trói giữ trong lồng giam thân thể ấy, đôi mắt vẩn đục nỗ lực mở ra khe hở, ánh mắt găm chặt vào ta, bờ môi vô thanh rên rỉ mấy câu.

      Ta đọc hiểu nghi vấn của ta, lạnh nhạt trả lời: "Ta là Dạ Lạc".

      Trong nháy mắt, con ngươi của ta trợn to đến mấy lần, kinh sợ vô hạn, sắc mặt trắng dã chuyển thành xám xanh, miệng há hốc, bất lực phát ra được thanh nào, đến hai giây sau tắt thở, đầu mềm nhũn gục xuống, chiếc nhẫn bảo thạch tay trái đột nhiên mất màu.

      Bị ta dọa chết rồi sao? Ta quay đầu vô tội hỏi A Mục: "Trông ta rất kinh dị sao?".

      " phải ngài kinh dị, là Dạ Lạc", kẻ trả lời là Ảo Nguyệt, biết xuất từ khi nào, đứng bên cạnh thi thể đó, ta nghe thấy hai tiếng 'Dạ Lạc', mới bị dọa thành như thế này, ngài từng làm gì bọn họ... chuyện rất tàn nhẫn sao?".

      Làm... chuyện rất tàn nhẫn?

      Ta với ta đồng thời nhìn A Mục.

      "Đừng nhìn tôi! Tôi còn muốn giải cơn nghiện, kịp nhúng tay vào, yếu đuối như vậy, khiến người ta muốn đánh", A Mục xua tay, có chút thất vọng.

      "Ha ha, ánh chiều tà đẹp vô hạn! Lại gặp Dạ Lạc đại nhân, tại hạ cảm thấy rất vinh hạnh, là có duyên với ngài", ngữ điệu cổ quái của tên vác lưỡi hái đến rất đột ngột.

      "Đúng vậy! Thu hồn đến", ta nhanh chóng hiểu ra, ta thích đánh nhau nhất, "A Mục, ngươi thu đọn thi thể nhé!", xong liền rút lui.

      "Haizzz, thế này...", đại thúc hài lòng, " phải do tôi làm, tại sao lại bắt tôi dọn rác? Ảo Nguyệt chẳng phải cũng có mặt sao? Ngài như thế này là thiên vị quá ràng rồi".

      "Ồ?", ta dừng bước, nhìn người đàn ông bên cạnh: "Ngươi nguyện ý ?", từ sau tối hôm qua, hai bọn ta bị bọn họ nhất chí cho rằng... lời khó hết, nữa.

      Ngoài dự liệu, ta tự giác quay lại, ta lại thêm câu: "Thuận tiện tra việc đó", cần nhiều lời, ta nhất định hiểu.

      "Có thể chung tay cùng làm việc với U Minh sứ giả trong truyền thuyết, có gì quang vinh hơn!", Vô Thương bay trung, như muốn người ta giương cung bắn xuống.

      "Ồ, Tử Thần, đêm đó ngươi chuồn nhanh như vậy, vừa khéo lần này lại gặp lại nhau, chúng ta cùng so tài chút", A Mục vặn vặn mấy đốt ngón tay, trưng ra dáng vẻ lưu manh "Đại gia ta rất khó chịu đây".

      "Các hạ quá lời rồi, tại hạ nào dám tiếp chiêu chứ!", Vô Thương che mặt, cười xảo quyệt, "Hơn nữa, Dạ Lạc đại nhân dịu dàng, mỹ lệ như vậy, thích hợp với khung cảnh quá bạo lực, xin hãy lượng thứ cho tại hạ thể thỏa mãn được dục vọng của ngài".

      Nghe mấy lời này, trán ta nổi đầy gân xanh. Ai có thể cho ta khẩu súng để bắn , sau đó kéo ra ngoài quất vạn roi.

      Đêm thành thị phồn hoa, ai biết được trong yên ả ấy chứa bao nhiêu nguy hiểm.

      Từ trung cúi nhìn xuống, ánh đèn rực rỡ, thành phố Cốc Giang đèn đóm đầy màu sắc, ta chỉ thị và nhiệm vụ cho sáu kẻ phía sau, "A Mục, Dạ Trạch ngươi phụ trách, bốn chỗ còn lại Vạn Kiếp tháp, Tinh Hà; Tứ Thủy đạo, Toàn Cơ; Vị Ương lâu, Diệu ; địa điểm cuối cùng là tòa lâu đài kia,... Hú, cần trông chừng Vô Thương nữa, ngươi ".

      "Ảo Nguyệt làm gì?", Toàn Cơ chỉ vào người đàn ông băng khắc nhàn nhã bên cạnh.

      "Bảo vệ ta."

      "Tôi đổi cho ta", người phụ nữ nào đó mãnh liệt cầu.

      " được."

      "Phân biệt đối xử, Toàn Cơ, thực chứng minh, người giành được với Ảo Nguyệt, nhẫn nhịn !", A Mục thương xót ta.

      "Hay là đợi sau khi Điện hạ chữa khỏi tâm lý biến thái của đại nhân hãy giành tiếp", Diệu cùng chống kẻ thù chung.

      "Tiểu Lạc Lạc, vì sao ngài luôn đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?", nào đó nhìn trời bi phẫn.

      Ta lại đưa đậu phụ cho ta đập vào nhé!

      " đến Điện hạ, tại sao nhìn thấy ngài ấy?", Hú ôn tồn nho nhã mở miệng.

      "Tiểu Ly có chuyện khác, cần để ý đến đệ ấy", ta mặn nhạt trả lời.

      "... Đại nhân quả nhiên rất phân biệt đối xử, vốn dĩ tin, nhưng chưa từng nghĩ, đến địa vị của Điện hạ ở trong mắt đại nhân cũng thấp đến mức độ ấy", Hú buồn bã cho lão đệ của ta.

      "...", Hú, ngươi từ trước đến nay buôn chuyện, học thói xấu của Toàn Cơ rồi sao?

      "Tôi có năng lực và tư cách bảo vệ ngài ấy nhất, mấy người các người bớt lôi thôi ", Ảo Nguyệt lấy tư thái của đại pháp quan đình, uy nghiêm trang trọng đứng ra chủ trì công đạo, ngữ điệu lạnh lùng, "Học tập Tinh Hà chút , lời , hành động phải thận trọng".

      "...", "ngôi sao" nào đó bị điểm danh, tự động xả ra từng đường khinh bỉ, suy nghĩ sâu xa nặng nề thốt ra, "Dạ Lạc và Ảo Nguyệt, tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi", lời ra khiến người ta kinh hãi là được, đó chính là Tinh đại nhân của chúng ta.

      ---------------------------------

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 12. Dạ - Thương

      Mạc Tân dựa vào lưng ghế dễ chịu, im lặng nhìn trần nhà, chẳng chẳng rằng, đôi mắt phủ chút bi ai, trong mấy giây ngắn ngủi liền trở nên lạnh lẽo, trong trẻo, thâm sâu.

      Phòng điều khiển sáng như ban ngày, khí ngưng đọng, sợ hãi và phẫn nộ bao trùm lên mỗi trái tim nặng trĩu đau thương có mặt ở đây.

      "Đáng ghét, rốt cuộc là ai? Là ai làm?" Tiểu Thiện gầm lớn, nỗi đau đớn nặng nề tưởng như thể chịu đựng nổi, đè nén khiến người ta khó mà hô hấp.

      Đương nhiên, ai trả lời, căn phòng lặng ngắt như tờ, biết qua bao nhiêu lâu, Lê Tu thấp giọng lên tiếng: "Cố ý đem thi thể đến trước mắt chúng ta, ràng là khiêu khích".

      "Khốn nạn, khinh thường Ngự linh sư có người như vậy sao?"

      "Đào tạo Ngự linh sư xuất sắc vốn dễ dàng", Iris đau xót, "Bốn người bọn họ đều là những người cao cấp, lại dễ dàng bị giết như vậy, còn chết rất...".

      "Thủ đoạn giết người này, có khả năng là...", Sở Tiêu Nhiên nhìn sang thiếu nữ trầm mặc ghế, "Là Dạ Lạc phải ? Đại tiểu thư?".

      "Dạ... Lạc... sao?, Mạc Tân duy trì tư thế bất động nhìn lên , miệng lẩm nhẩm .

      "Dạ Lạc, cho dù là ma đầu, hay là tổ chức ma, đến từ Ma Vực, điều này có gì là thể, mà hành động lần này, rất có khả năng là muốn tuyên chiến, thị uy với chúng ta", Địch Siêu suy đoán.

      "Đáng chết, cửa vào Ma Vực mãi vẫn chưa tìm thấy được, nếu có thể đánh thẳng vào hang ổ bọn chúng, thu linh hồn của Ma Vương trước, rồi triệt để hủy diệt Ma Vực rồi" Tiểu Thiện nộ khí phừng phừng.

      "Bốn trăm năm trước, các dương sư phải trả cái giá nặng nề đau đớn khi hủy diệt nội thân của Ma Vương, linh hồn của rời khỏi thân thể, biết đâu, đến tám, chín phần là được giấu trong Ma Vực, lối vào chắc chắn dễ dàng bị chúng ta tìm được", Mạc Tân rất chậm, "... tôi nghĩ, Ma Vực vì sao phải đợi đến bây giờ mới đại phản công? Phái Dạ Lạc khuếch trương thanh thế, khua trống gióng cờ giết người khắp nơi, thủ đoạn hung tàn, chỉ sợ chúng ta biết, trong đó còn có mục đích gì để người khác biết? Chỉ đơn giản là chuẩn bị trước để nghênh tiếp Ma Vương sống lại sao? Thế quá khoa trương rồi! Giấu giếm để chúng ta bất ngờ, trở tay kịp, chẳng phải càng tốt hơn sao?".

      "Đại tiểu thư hoài nghi bọn chúng tranh giành cấu xé lẫn nhau?", Sở Tiêu Nhiên lạnh nhạt hỏi.

      "Có lẽ là giương đông kích tây."

      "Giương đông kích tây?", Iris nghi hoặc.

      "Khả năng của điều này chỉ có phần mười."

      " phần mười, là sao?", Nhị Hoa ngạc nhiên.

      "Chính là...", Mạc Tân chầm chậm ngồi thẳng dậy, nhìn lên mấy người chờ mong căng thẳng, từ từ thốt ra, "Linh hồn của Ma Vương ở Ma Vực".

      Biểu cảm của mọi người phút chốc vạn biến, kinh ngạc vô hạn, "Tại sao lại như vậy?", Tu Lê cất tiếng hỏi.

      "Ma Tộc đặt chú ý của chúng ta tập trung vào Dạ Lạc, như vậy những hành động khác thuận tiện hơn rất nhiều, huống hồ, bản thân Dạ Lạc thần bí lại lớn mạnh, chúng ta nhất thời thể ứng phó nổi. Nếu như bọn chúng nhân cơ hội này đưa linh hồn của Ma Vương ra, ngoài Ma Vực để tái sinh, sau đó cho Cục đặc phái đòn chí mạng, chiêu này so với kiểu lẩn trốn có hiệu quả hơn nhiều."

      "Hỏng rồi, nếu như tái sinh thân thể người, vậy...", phiền phức hơn rất nhiều, Tiểu Thiện nôn nóng bất an.

      "E là... tình hình còn xấu hơn, kỳ hạn của lời tiên tri hai mươi năm trước đến, Ma Vương có thể trùng sinh, sống bình an trong thế gian vài năm nay rồi, chờ đợi thời cơ để thức tỉnh, thời khắc then chốt trước khi tỉnh lại, Ma Tộc thể để cho chúng ta phát ra tồn tại của nên lấy Dạ Lạc làm mồi câu đẩy lên đầu sóng ngọn gió, để làm rối loạn chúng ta."

      "Đặc sắc" Sở Tiêu Nhiên hài lòng vỗ tay, "Theo lời của đại tiểu thư, tai họa của lời tiên tri ra ngọn nguồn phải ở chỗ Dạ Lạc, mà chính là Ma Vương rồi".

      "Suy đoán cá nhân, chỉ mang tính tham khảo", Mạc Tân lạnh nhạt nhún vai.

      "Lời này phải là có đạo lý, chúng ta đến nay vẫn phát ra diện mạo của Dạ Lạc, lại bị tiêu diệt ở cổ mộ Đông Dật, mũi nhọn của việc đều chỉ về hướng Ma Vực... và chuyện tái sinh của Ma Vương", Địch Siêu suy ngẫm chút, biểu thị tán đồng.

      " phải...", Nhị Hoa ngập ngừng chút, ra quan điểm, "Ma Vương thửc tỉnh, trùng hợp là... Dạ Lạc phải ?".

      Như bị giáng đòn nặng nề, tất cả đều im lặng...

      " đâu", Mạc Tân tự tin quả quyết, "Nếu như Dạ Lạc là Ma Vương, gây chuyện vụn vặt đến tận bây giờ, mà có hứng thú hủy diệt ngay từ đầu...", ngữ khí chậm rãi, "Mà màn này, được biểu diễn ở Cốc Giang".

      "A Tân", Iris chấn kinh, " muốn , Ma Vương ở Cốc Giang... trùng sinh?".

      câu khiến mọi người lại lần nữa chìm vào im lặng...

      "Thú vị", ngữ điệu của Sở Tiêu Nhiên giống như gió phá tan khí nặng nề, "Giao thủ với Ma Vương, bốn trăm năm khó được lần mà!".

      "Đấu với Ma Vương, vẫn còn sớm", Mạc Tân lườm ta cái. "Người thần bí cứu Doãn Kiếm kia, hãy nghĩ cẩn thận xem làm thế nào để xử lý ta trước !".

      "Cảm ơn đại tiểu thư nhắc nhở", Sở Tiêu Nhiên khiêm tốn cười đáp lại.

      "Ma Vương tạm thời nhắc đến nữa, trước mắt chúng ta cần phải nhanh chóng giải quyết được Dạ Lạc, lập tức báo cáo tình hình cho Vưu Ni, nhắc nhở tổng bộ tăng cường phòng bị, ngăn chặn tất cả những việc bất ngờ có thể xảy ra", Địch Siêu phát ngôn.

      "Chuyện liên lạc khỏi lo", Mạc Tân hai tay đan lại, chống xuống cằm, "Vấn đề lớn nhất bây giờ là bố trí Ngũ Hành Trận, cổ mộ Đông Dật bị tấn công, xem ra những chỗ khác cũng khó may mắn tránh được, mọi người đều dừng công việc của mình lại, chia nhau hỗ trợ, nhất định phải hoàn thành trận pháp. Tôi điều tra, Dạ Lạc, sau khi tìm được thông báo cho mọi người", chỉ còn chút nữa thôi, mảnh vỡ có thể nối thành quỹ đạo hoàn chỉnh, con đường thông đến chân tướng.

      "A Tân, tuy thông minh, nhưng...", năng lực tự bảo vệ cơ bản nhất cũng có, Tu Lê cân nhắc xem có cần thẳng , "Có cần phải di chuyển chỗ ở chút ?".

      Mạc Tân tự biết có lỗi với Ngự linh sư có thực quyền này, dù sao ta chẳng quan tâm, nóng lòng đến ngày nào đó có thể triệt để thoát khỏi khống chế của Vưu Ni mới tốt: "Chỗ này là trong những vị trí của Ngũ Hành Trận, tôi rất muốn xem đối phương là ai, Iris ở lại với tôi, lại phái người đến, và Cẩm Phàm Tứ Thủy đạo, tự đến chỗ Phi Dục thông báo cho cậu ta tiếng, thuận tiện xem vết thương của cậu ta thế nào rồi, Sở Tiêu Nhiên và cậu ấy phụ trách Vạn Kiếp tháp, Địch Siêu... cổ mộ Đông Dật", lại nghiêng đầu hỏi chàng trai phía trước, "Tiểu Thiện, cậu cùng ta?".

      "Chị A Tân...", kẻ kia nhíu mày do dự.

      "Miếu cổ thiếu người, nhất thời khó tìm người thích hợp, nhân lực đủ, hai người các cậu tổ, hỗ trợ lẫn nhau."

      "Vậy Vị Ương lâu chỉ còn lại chị Nhị Hoa."

      "Sư phụ của Nhị Hoa, người phụ trách cao cấp phòng Điều phái đặc biệt hai, Khâu Vấn Tông cũng , tin tức vừa nhận được."

      "...", có thể đổi với Cẩm Phàm ?

      " cần đâu, mình tôi ứng phó được", Địch Siêu rất đại lượng, lạnh nhạt , "Miếu cổ vừa bị cướp giết, đối phương có thể ngờ rằng còn có người dám đến, trái lại khá an toàn. Cứ coi như bọn chúng trông giữ ở đó, cũng chẳng sao, giết hết, vừa khéo báo thù cho đồng đội bị hy sinh".

      Trong màn đêm với vầng trăng lưỡi liềm đó, các vì sao rải rác xung quanh, dưới bầu trời, ta ngồi bệ cửa sổ phòng vẽ, dựa vào tường, tay cầm tiêu ngọc, kề dưới môi, nhàng thổi vang, tiếng tiêu nhàng tuôn chảy vào đêm đen...

      "Dạ Lạc", Ảo Nguyệt khoanh tay trước ngực đứng ở bên cửa sổ "Bọn họ muốn giết ngài".

      "Nguyên Nhân?", ta hạ tiêu ngọc xuống.

      " ma, kẻ sai khiến phía sau của những vụ mưu sát, huyết án chất đầy, tội thể tha."

      "Bọn họ biết tồn tại của ta?"

      "Kẻ lấy cờ hiệu của ngài làm xằng làm bậy, có ý khiến mọi chuyện thành như vậy, lá gan quả !"

      Ta hiểu, chẳng trách Tiểu Ly lại hỏi: Loài người, hay ma, huynh có lựa chọn rồi?

      Hóa ra, Dạ Lạc mà Ti Ti muốn tìm kiếm, là mượn danh nghĩa ta "thay hành đạo", nhưng kẻ gây họa cho nhân gian, vốn phải là ta.

      Chuyện ràng như vậy...

      "Đại nhân, tại sao ngài hỏi trong ngôi miếu nát đó xảy ra chuyện gì?", A Mục thân.

      "Người phải là do ngươi giết", ta thu tiêu ngọc lại, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đến giá vẽ.

      "... Mấy con tiểu , có con từng gặp ở bên hồ..."

      "Bởi vì... là ta làm", ta biểu cảm tự nhiên cắt ngang lời ông ta, dừng lại trước bảng vẽ

      "Ngài muốn gánh vết nhọ thay kẻ khác?", Ảo Nguyệt ngữ khí lạnh lùng.

      "Chẳng lẽ người muốn ta đích thân giải thích?", Dạ Lạc bản tính độc cao ngạo lạnh lùng lúc này phát huy vô cùng sâu sắc, "Cho dù có giải thích, có người tin sao? khéo lại tự chuốc thêm khổ cho mình. Ta chẳng thể tính toán chút chuyện cỏn con này, lãng phí thời gian, nếu bọn chúng muốn chơi, ta nhấc bút vẽ ở trong đĩa đựng màu lên, khẽ , "Ta chơi cùng đến cùng là được" .

      -----------HẾT PHẦN 7-----------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :