1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TRĂNG ĐÊM (Full 2 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 2. Ma Huyết - Hồ Chiến

      Bên ngoài kết giới, mặt hồ sóng yên biển lặng, hai gã đàn ông áo đen hạ xuống bên bờ, kẻ đến trước khom người cung kính với ta: "Huyết Ma Nguyên Đạo, đến gặp Dạ Lạc đại nhân".

      "Ngươi cũng thông minh đó, cũng biết chạy đến đây", Ảo Nguyệt lạnh lùng châm biếm.

      "Đầu óc cũng sáng suốt đấy, nếu cứ đợi bọn ta giết qua đó , ta chẳng có cơ hội mở miệng chuyện", A Mục thích đấm đánh vặn ngón tay phát ra tiếng rắc rắc, Hoài Nặc chưa thỏa mãn được ham muốn bạo lực của ông ta sao?

      "Hai vị quá khen", Huyết Ma ứng đối tự nhiên, ánh nhìn chuyển đến phía Tiểu Ly bên cạnh ta, cung kính chào hỏi câu: "Dạ Vương Điện hạ".

      "Hừ", Tiểu Ly cao ngạo ngẩng đầu lên, xem thường phàm nhân, khinh miệt ma.

      "Nguyên Đạo, ngươi trốn, trái lại còn dám chủ động đến gặp ta, nắm chắc là ta bỏ qua cho ngươi như vậy sao?" ta khinh mạn hỏi.

      "Gặp được Thần đại nhân, tôi há có thể dễ dàng chạy trốn, trừ phi ngài nguyện mở mặt lưới", Huyết Ma duy trì thái độ cung kính khiêm nhường vội gấp. Gã đàn ông dung mạo quái dị ở phía sau ta thấp thỏm lo lắng, dáng vẻ căng thẳng đó trông rất buồn cười.

      "Ngươi đến cầu xin tha mạng?"

      "Tối thiểu, phải là đến tự chuốc khổ", ta lời giữ kẽ, môi máu cong lên, " ra , Ma Tộc tôi còn muốn đặc biệt cảm tạ Dạ Lạc đại nhân đó".

      "Hử?", cảm tạ ta?

      "Ngài quý nhân công việc bộn bề, biết có còn nhớ hai năm trước tận tay giết Vạn vương ? Nó là nghịch tặc của Ma Vực tôi, bị ngài hàng phục, có thể gọi là đại chí đại dũng, công lao soi chiếu vạn cổ, dưới trong Ma Vực ai là cảm phục ngài", Huyết Ma chậm rãi , ngừng đề cao ta.

      " như vậy, ngươi là đặc biệt đến để cảm ơn ta?", ta hơi ngạc nhiên, Vạn vương lại là phản đồ của Ma Vực?

      "Ngài có thể nghĩ như thế thực khiến người ta cảm động", ta ngoài mặt cười mà trong lòng cười, trong ngữ khí hoàn toàn nghe ra được chút cảm động.

      "Vốn cảm thấy loài người giả tạo, ngờ các ngươi càng nhàm chán", Tinh Hà phát ngôn ngắn gọn.

      "Chúng tôi phải là vàng bạc của loài người, cũng chẳng phải thánh vật của Thần Tộc, đâu có giành được thích của người và thần chứ?", Huyết Ma đối đáp lưu loát.

      "Coi như ngươi biết điều."

      "Nguyên Đạo, nếu như ngươi muốn cảm ơn ta, đáp ứng cầu của ta", ta nhìn sang trận kịch chiến trong lòng hồ, giữa sóng lớn dữ tợn cuộn xoáy trong kết giới chỉ thấy ba con thức thần thú khổng lồ quẫy động, "Trả Âu Ngưng về cho Đỗ An Trác".

      "Theo như đại nhân , Âu Ngưng mà ngài đến là kẻ loài người bình thường phải ?"

      "Ngươi vòng vo đủ chưa vậy, muốn chết mau đem giao ấy ra", Tiểu Ly ghét nhất là vòng vo.

      "Dạ Vương điện hạ xin bớt giận, Huyết Ma mặt đổi sắc, "Mục tiêu của chúng tôi là để Dạ Lạc đại nhân trở thành Ma Vương, đối với loài người bình thường hề có hứng thú".

      "Còn giảo biện?", Tiểu Ly vừa mới nổi giận, đột nhiên bình tỉnh, "Các ngươi... vẫn chưa bỏ cuộc với đại ca của ta?".

      "Ma Vực làm sao có thể vứt bỏ Ma Vương đại nhân?", Huyết Ma lời trúng hai mục đích, vừa trả lời đệ ấy, vừa biểu thị quyết tâm lại hàm tầng ý tứ khác... ta cảm thấy tốt lắm.

      "U Mỵ là người của các ngươi?", ta hỏi thẳng chủ đề chính.

      " ta vào Ma Vực, tôi có thể mệnh lệnh cho ta làm việc, ta cũng có thể tự do làm những việc ngoài mệnh lệnh. Âu Ngưng đó, tha thứ cho tại hạ hề biết chuyện, nhưng chỉ cần tiếng dặn dò của ngài, Nguyên Đạo chắc chắn điều tra triệt để chuyện này, mang đến cho ngài câu trả lời hài lòng."

      " như vậy ta cần phải phí lời thêm nữa, Ảo Nguyệt", ta chỉ thị người đàn ông bên cạnh. Nếu dặn dò Ma Huyết điều tra, há chẳng phải là hình thức ta thừa nhận mình đồng ý tiếp nhận vị trí Ma Vương.

      "Dạ Lạc đại nhân, ngự linh sư ở Cốc Giang càng ngày càng nhiều, ngài chắc là muốn bại lộ thân phận vào lúc này chứ?", ánh mắt của Ma Huyết chuyển đến phía tình hình trận chiến ở mặt hồ.

      "Huyết Ma đại nhân, chúng ta...", gã đàn ông mặt quái dị lo lắng, bị ánh mắt liếc xéo ép lùi.

      "Ngươi nghĩ đâu vậy? Ta vô vị như vậy sao?", Ảo Nguyệt chỉ định trần thuật mà thôi, có cần phải căng thẳng như vậy ?

      "Tôi hiểu nhầm ý của ngài rồi, xin hãy bỏ quá cho ạ", Huyết Ma suy nghĩ chút, thong thả nhàng xin lỗi.

      "U Mỵ thừa nhận bản thân mình bắt Âu Ngưng, nhưng ta bị nhốt ở chỗ nào, muốn để khí tức của người hoàn toàn biến mất dấu vết, ma bình thường làm được mà kẻ có ma linh lớn mạnh, trước mặt chỉ có tên", Ảo Nguyệt lời lẽ lạnh lùng, bức ép người ta, " may là, ta lại phát ra ngươi từng lởn vởn ở bên cạnh Đỗ An Trác".

      "Như thế định tội cho tôi, U Minh sứ đại nhân cảm thấy có chút qua loa sao? Huống hồ, kẻ loài người tầm thường bắt về, đối với bọn tôi mà có ích lợi chứ? Chuyện của Ma Vương vẫn chưa giải quyết xong, tôi đâu có lòng dạ rảnh rỗi như vậy?"

      " ra kể cũng trùng hợp, ngươi lại vẫn cần phải có lòng dạ rảnh rỗi", Tiểu Ly nhạo báng, "phong ấn linh hồn của Đỗ An Trác, là kiệt tác của các ngươi nhỉ?".

      " việc... hình như giấu nổi nữa rồi", trong lời của Huyết Ma hề có mảy may kinh sợ.

      " đúng thực, ta có thể để ngươi chết thoải mái hơn", A Mục vặn vặn khớp tay.

      "Nhưng việc này chỉ có thể cho Ma Vương, nếu như Dạ Lạc đại nhân chịu tiếp nạp, bây giờ tại hạ ra tất cả, biết ý ngài thế nào?"

      "Các ngươi !", sau khi yên lặng hồi lâu, ta bình thản đáp lời.

      "Dạ Lạc?"

      "Đa tạ Dạ Lạc đại nhân nhân từ", Huyết Ma sắp xếp câu chữ chỉnh tề có trật tự. Đương nhiên hiểu cái ta gọi là "các ngươi" ở đây là bao gồm cả hai kẻ trong trận chiến bên kia.

      Sóng ánh sáng rực rỡ bắn ra từ lòng súng bay đến mục tiêu, nhưng khi còn cách U Mỵ đến mét bị bức tường nước đột nhiên dựng lên ngăn trở, tiếp xúc vào trong đống băng vụn.

      "Đáng ghét, lại con nữa đến, Tiểu Thiện giận dữ chửi, khuất phục nâng súng lên, lại lần nữa ngắm chuẩn.

      "Tiểu Thiện!", Lê Tu nôn nóng hét, Giao Long hất đuôi đánh phá cột băng lớn từ trong hồ vươn lên, giải cứu thức thần Ly Vẫn khỏi nguy hiểm bị đóng băng.

      "Tiểu Thiện, rút lui trước ", Nhị Hoa lớn giọng hét với thiếu niên thâm nhập quá sâu.

      "Chỉ chút, chút nữa...", Tiểu Thiện phớt lờ để ý đến lời khuyên của đồng đội, tập trung toàn bộ ý trí nhắm chuẩn vào vật săn phía trước, "Tốt quá rồi, chính là lúc này...", định bóp cò khẩu súng, trước mặt đột ngột mọc lên mấy bức tường băng, Ly Vẫn mất thăng bằng, dưới chân Tiểu Thiện lắc rung kịch liệt, bên cạnh lại là con sóng khổng lồ đến...

      "Tiểu Thiện!", Nhị Hoa kinh hãi hét.

      Trong sóng dữ cuồn cuộn, con phi hộc(1) lao ra, cậu bé ướt lướt thướt nằm bò ở bên , dữ tợn mà giận dữ...

      mặt khác của tường băng, huyết nhãn đỏ thẫm tràn đầy ngọn lửa thù hận: "Tránh ra, đừng ngăn cản ta, nếu giết luôn cả ngươi", hệt như con ác quỷ khát máu.

      "Ngươi có thể mù quáng làm bừa, nhưng ta dám làm giữ hai cánh tay thon dài của ta.

      "Cút , ta phải báo thù...", U Mỵ vì phẫn nộ cực độ mà giọng run rẩy, "Kẻ nào cản ta chết".

      "Yên tĩnh chút , đừng để bị kích động làm mờ đầu óc", Tuyết nhíu chặt mày, vẫy tay áo vung ra hoa tuyết khắp trời.

      "Ta phải báo thù... giết... giết... giết sạch toàn bộ... mặt mày xấu xí nhơ bẩn...

      loài người, ép loài quá đáng... giết... giết sạch các ngươi...", trước khi mất ý thức, trong miệng U Mỵ vẫn ngừng lẩm bẩm.

      Mặt hồ dần khôi phục lại yên tĩnh lúc đầu, dưới ánh nắng lặng lẽ tuôn chảy, kết giới từng chút biến mất.

      "Dạ Lạc, ngài cứ thả bọn chúng như thế này sao?", A Mục bực dọc tức tối, phản ứng giống hệt với Tiểu Ly. Ảo Nguyệt, tảng hàn băng ngàn năm biến thành hàn thiết vạn năm, Tinh Hà màng thế quen rồi, khuôn mặt cứng như gỗ.

      "Đại nhân nhà ngươi khá là thể diện", ta cười hòa nhã thân thiết "Có câu gọi là tiền lễ hậu binh, từ đầu chí cuối lấy lễ cư xử, chúng ta cũng thể quá thô lỗ, hơn nữa sân khấu hôm nay được thích hợp cho lắm, lần tới ta làm cái lớn hơn, rực rỡ hơn cho ngươi, A Mục... ngươi là nhân vật chính".

      "Ồ? Nghe có vẻ tệ", Mục đại thúc xoa xoa cằm, trong mắt lóe sáng, "Ra sân khấu thế này, đúng ý tôi".

      " phiền phức", Tinh Hà rất biết cách làm cho người ta cụt hứng.

      "Phiền phức thực còn ở phía sau", ta nhìn ba kẻ trong trận pháp mặt hồ, Ti Ti... bên tai vẫn văng vẳng lời kích động của ta: "Dạ Lạc, tôi rất thích ngài, thích ngài nhất...".

      "Bởi vì Dạ Lạc rất lợi hại, ngài ấy có thể bảo vệ tôi..."

      "Dạ Lạc... là tốt nhất."

      Ti Ti rất ngốc, ta ngốc nghếch như vậy, thích hợp sinh tồn thế giới này, , là thế giới này thích hợp để ta tồn tại. Lựa chọn chốn quay về của mình, trước nay phải là sai lầm, ta bảo vệ được U Mỵ tỷ tỷ, nhưng lại vô ý lưu lại thù hận, ta chắc chắn hy vọng điều này.

      ao nước đục càng lúc càng vẩn đục hơn, nếu như bi kịch trời định thể nào thay đổi được, vậy , ta nguyện để bản thân mình trở thành kỳ tích trong tuyệt vọng, kết thúc cuộc chiến tranh này. Thần, có thể thay đổi tất cả, Tà Thần, có thể gánh vác mọi thứ...

      Đột nhiên nhớ đến câu Doãn Kiếm với ta ở bệnh viện: "... em cứ tiếp tục mỉm cười như thế này, cho đến khi tốt hơn". Cứ mỉm cười, cho đến lúc tốt hơn...

      Chú thích: 1 Hộc: chim hộc, thiên nga.

      -----------------------

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 3. Ghé Thăm

      Tiểu Trinh đứng dưới bóng đèn tập trung tinh thần đọc cuốn truyện tranh vẽ tay dày cộp, tốc độ lướt xem của ấy rất nhanh, ngón tay kẹp giữa những trang sách lật qua từng trang ta yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn ấy lật xong.

      Ngẩng đầu lên thở ra hơi dài, ấy chăm chú nhìn vào cuốn truyện tranh trong tay, đờ đẫn vài giây, định đặt nó về chỗ cũ. ấy muốn mở ngăn kéo phát giác ra được sau lưng có người, nhanh chóng quay lại rồi lập tức cứng đờ: "Phong Linh!", có chút cảm giác bất an, chột dạ do làm việc lén lút.

      "Muộn lắm rồi, mau ngủ !", ta chút bận tâm cầm cuốn sách trong tay ấy lên, đặt trở lại vào trong ngăn kéo dưới bàn.

      "Cậu cậu muộn thế này mới quay về.. vào... vì sao... hề phát ra tiếng động gì vậy?", ấy có chút gấp rút, cực lực bình ổn cảm xúc.

      "Cậu đọc nhập tâm quá, chú ý đó thôi!", ta tiện miệng đáp, cũng chẳng thể với ấy là mình xuất từ trong khí.

      "Ừm... vậy, có chuyện gì mình... đây", ấy vội ra ngoài cửa, dừng bước, hỏi, "Tiểu Phong, cuốn truyện tranh đó, cậu... câu chuyện bên trong... là cậu vẽ?".

      "Đúng vậy! Câu chuyện của mình."

      "Cảm giác như là , cõi U Minh, thẩm phán giả bị quên lãng, Tiểu Vũ, mảnh vỡ linh hồn, Phong Linh... Dạ Lạc...", ấy lắc đầu, " buồn cười, chuyện như trong Nghìn lẻ đêm thế này, làm sao có thể là được? Thần kinh của mình quá mẫn cảm rồi nhỉ!", vừa vừa nhìn sang ta, "Tiểu Phong, câu chuyện của cậu rất kỳ diệu, ngủ ngon".

      Cửa đóng lại, ta ngẫm nghĩ lại chữ "Kỳ diệu" kia, ấy muốn "Kỳ lạ" phải ?

      Âu Ngưng vẫn có manh mối, Iris bên kia cũng có tin tức xác thực nào. Trong lúc bọn họ đều nôn nóng như kiến bò chảo đối với chuyện Âu Ngung mất tích, ta xuất phát từ ý tốt đưa ra lời an ủi: " ấy chẳng mấy chốc quay lại thôi", Huyết Ma là con ma thông minh, biết chừng mực.

      câu dẫn đến nghi hoặc và truy vấn của số đông, chẳng có cách nào, ta đành thêm vào hai chữ: "Đoán vậy".

      Giai Dĩnh học rồi, gặp mặt ta liền trở nên rất ngượng ngập. ấy ít rất nhiều, ánh mắt nhìn ta rất lạnh nhạt, mấy cùng lớp liền trêu ấy là: "Chú chim sẻ ríu ríu rít rít thường ngày biến thành câm rồi sao? Đổi hình tượng, theo con đường của thục nữ? Hay là nhắm được công tử nhà nào rồi? Nào xem, ta đẹp trai thế nào...".

      Mấy thích hóng chuyện lần lượt sán đến: " mấy ngày trời đến lớp rồi, lẽ nào là theo đường người ta?".

      "Nhìn bộ đạng oán phụ xui xẻo thế này, theo đuổi được sao?"

      "Vậy có sao đâu chứ, Điền đại mỹ nữ của chúng ta trước nay kiên trì bỏ cuộc, ngoan cường chiến đấu, đấu tranh đến cùng, nào có thể dễ dàng buông xuôi như vậy?"

      " phải đối phương có vấn đề chứ?"

      " thế nào nhỉ?"

      "Giai Dĩnh chẳng phải thích những câu chuyện quỷ quái sao? Có phải là cũng có thiện nữ... phải... là mỹ nam u hồn(1) đến ?"

      "Oa...", các ngạc nhiên thốt, tiếp sau đó chẳng biết ai câu, "Lãng mạn đó!".

      "Khổ vì tình à!"

      "Cũng đúng nhỉ, thực phù hợp với biểu cảm của Giai Dĩnh bây giờ, trong u oán có chứa bất lực chẳng biết làm sao, uyên ương mệnh khổ tình được như ý..."

      "Các cậu đủ hay chưa vậy", sắc mặt Giai Dĩnh trở nên rất khó coi.

      "Giai Dĩnh, buổi trưa cùng nhau ăn cơm được ?", ta vượt qua mấy dãy bàn đến trước mặt ấy đưa ra lời mời.

      Mỗi lần đến giờ ăn cơm, trong nhà ăn luôn huyên náo ầm ĩ, chen chúc đầy người, ta bất ngờ gặp Hy Nhi lâu chưa gặp. hạnh phúc đến mức biết dư vị sầu đau, bỗng hình thành lên đối lập ràng với Giai Dĩnh. Hy Nhi nhìn ra được tâm trạng Giai Dĩnh tốt, nhiều lời linh tinh, thế là bàn ăn, cả ba người buồn rầu .

      "Tiểu Phong, Giai Dĩnh?", Nghiêm Tuấn và Dĩ Tiên mỗi người bưng đĩa đồ ăn gọi xong đến chỗ bọn ta.

      Ta thắc mắc tại sao thấy Tiểu Trác.

      "Cậu ấy nuốt nổi, muốn mình yên tĩnh chút, bây giờ biết là đâu rồi, để cậu ấy phát tiết chút cũng tốt", sau đó, Nghiêm Tuấn ngồi xuống bên cạnh Giai Dĩnh, "Giai Dĩnh, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông, làm hòa với Tiểu Phong rồi?".

      "Khụ khụ." Giai Dĩnh cúi đầu ăn cơm bị sặc.

      "Tiểu Phong, hai cậu giận nhau sao?", Hy Nhi lén lút hỏi ta. "Hình như... đúng vậy!", ta chắc chắn lắm.

      "Có mâu thuẫn gì vậy, ra để bọn tôi hòa giải cho, để bên sai xin lỗi xong, chẳng phải ổn sao", Dĩ Tiên ở bên cạnh ta lí trí phát ngôn.

      "Tôi hỏi cả nửa ngày, ấy cũng thèm để ý, Tiểu Phong, chút , hai người các làm sao vậy? Ai chịu ấm ức, đừng kìm nén trong lòng mà!", Nghiêm Tuấn thấy Giai Dĩnh đáp lời, chuyển câu hỏi sang ta.

      "Thực ra... là mình...", thế nào đây?

      "Do dự gì chứ? Cậu có còn coi bọn tôi là bạn cứ thoải mái ra ."

      "...", ta lẩn tránh mấy cặp mắt chiếu đến, với cúi đầu vân vê đôi đũa, "Giai Dĩnh, quên ta !".

      Tay ấy dừng lại, ngẩng đầu lên, toát lên tổn thương, cam tâm và oán hận: "Cậu... cậu rất lợi hại".

      "Mình xin lỗi...", xin lỗi, di động trong ba lô thành ghế rung lên, ta lấy ra, nhận cuộc gọi.. lát sau, trước khi bọn họ kịp hỏi xảy ra chuyện gì, ta bỏ bữa cơm mới ăn được nửa lại rời khỏi nhà ăn.

      Có ngự linh sư tiếp cận Dạ trạch, mục đích rất ràng, lần trước, Hú biểu thị chút quan tâm đến người bị thương mà Iris nhắc đến kia, cậu ta còn sống, biết được kết giới xung quanh Dạ trạch, cố ý thả lỏng mấy ngày này, quan sát sao?

      Lương Dĩ Tiên tìm cớ ra ngoài theo, lén lút bám đuôi. Bóng dáng trước mặt vào tòa nhà thí nghiệm gần đó, ấy nhanh bước bám theo, vô cùng kinh ngạc, trong tòa nhà có người! Phòng thí nghiệm tầng đều khóa, thể nào vào trong được...

      Trong nhà chỉ có Ảo Nguyệt và A Mục, lâu sau Tiểu Ly quay về, ta thu kết giới lại, trước sân có chiếc xe màu trắng đỗ. Ta thể thừa nhận, gần đây Dạ trạch rất được hoan nghênh.

      thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết gầy, dắt theo thiếu niên ốm yếu sắc mặt trắng xanh nhưng che giấu được ngũ quan đẹp đẽ vẻ bề ngoài chỉ trạc tuổi với Tiểu Ly.

      Ta nhận ra trước mặt này, chính là người đóng giả Hoắc Nhàn Nhân trong bữa tiệc. Lúc này ta gắng hết sức thể chính mình, khó nhận ra tính cách trẻ con có vẻ nổi loạn chống đối lại cố làm ra vẻ chín chắn bên dưới lớp áo khoác ngoài nhàn nhã hiền thục. ta có đôi mắt nhạy bén, khỏi khiến ta nhớ đến Tiểu Vũ, đôi mắt này, rất giống.

      Thiếu nữ duyên dáng, thoải mái bắt tay với ta, tự xưng là Mạc Tân, thiếu niên cùng đến là em trai ta, Cẩm Phàm. Sau khi ngồi xuống, ta bưng cốc trà xanh, chầm chậm vào chủ đề: "Em trai tôi là người bị hại trong việc xảy ra ở gần đây vào hơn nửa tháng trước, cậu ấy từ thích mạo hiểm, nghe trong Phong Sơn gần Cốc Giang có ngôi nhà cổ từ thời kỳ Dân Quốc, được đồn là hung trạch đệ nhất Cốc Giang, liền mực muốn đến xem, còn đặc biệt lựa chọn vào buổi tối, kích thích hơn. Sau đó nhân lúc tôi chú ý, nó lẻn ra khỏi nhà, ngờ lại gặp phải tên tội phạm truy nã đó, may mà cậu ấy mệnh lớn, nếu như cậu ấy...", ta thút thít, "Tôi làm sao có thể ăn với người mẹ qua đời".

      Ta lên tiếng, lời an ủi ra nổi, cục diện quá quen thuộc! Đứa trẻ này giống Phong Linh ta ở phương diện diễn kịch.

      "May mà có cảnh sát Iris, hung thủ bị xử lý theo pháp luật, nhưng em trai tôi làm mất chiếc nhẫn di vật mẹ tôi để lại cho cậu ấy rồi. Từ phía cảnh sát tôi biết được núi có người ở, liền muốn đợi đến khi thương thế của Cẩm Phàm chuyển biến tốt mới đưa cậu ấy đến, là dẹp bỏ ý định thám hiểm gì đó của cậu ấy , hai là muốn nhờ vả các vị giúp đỡ tìm kiếm chiếc nhẫn bị mất kia, nó vô cùng quan trọng đối với chúng tôi...", trong mắt lóe lên hy vọng khẩn thiết.

      "Chị Phong Linh, chiếc nhẫn đó là di vật duy nhất của mẹ, chỉ trách em nhất thời lỗ mãng làm mất nó, em ... rất hối hận. Chị Phong Linh giúp đỡ được ạ? Em thể thiếu chiếc nhẫn đó...", Cẩm Phàm cúi đầu khẩn thiết cầu xin, cơ thể mang vết thương chưa khỏi khẽ run rẩy, càng trở nên đáng thương.

      Nếu ta đồng ý, có vẻ rất có tình người.

      "Vậy..."

      "Tiền phải là vấn đề, tìm được chiếc nhẫn, muốn bao nhiêu đều thành vấn đề", nhanh chóng đập tan do dự của ta, "Chủ yếu là chúng tôi thông thuộc Phong Sơn, bình thường tôi lại bận rộn công việc, có nhiều thời gian, cho nên chỉ có thể nhờ vả các sống ở nơi này".

      Ta trông có vẻ hám lợi như vậy sao?

      Chú thích: 1 Thiện nữ u hồn: Tên bộ phim được dựng theo truyện trong bộ Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh. Thiện (sảnh) dáng vẻ xinh đẹp dễ thương.

      ------------------------------

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 4. Ủy Thác - Bình An Quay Lại

      Vì hình tượng ngay thẳng, ta bỏ qua vấn đề tiền bạc, đồng ý thỉnh cầu của Mạc Tân, còn hỏi ta hình dáng chiếc nhẫn đó như thế nào.

      "Ồ, so sánh với chiếc này chỉ có màu sắc là khác nhau", ta duỗi tay trái ra, chiếc nhẫn hoàng ngọc trong suốt có quầng ấm áp rực rỡ, "Hai chiếc vốn là cặp, chiếc của Cẩm Phàm có màu cam", ta gỡ chiếc nhẫn ra, khảng khái đưa cho ta xem kỹ.

      Bàn tay duỗi ra của ta dừng lại giữa trung, chuyển qua cầm cốc trà ở bàn: "Hay là vẽ bức tranh phác thảo nhỉ! Tôi cũng thuận tiện để cho những người khác trong nhà xem", lần trước ở biệt thự Hương Vy ta chưa thử, biết chiếc máy thăm dò cỡ này gián tiếp có động tĩnh gì, trực tiếp tiếp xúc liệu có phản ứng , khoa học kỹ thuật của loài người thể xem thường.

      "Nhưng... chúng tôi đều biết vẽ tranh", Mạc Tân hơi lộ ra vẻ lúng túng.

      Ta bảo ta đặt lên bàn, móc di động ra, "Tách, tách", chụp xong hai cái, thế là xong.

      ta lặng lẽ thu chiếc nhẫn về đeo lên, hình như có chút thất vọng, lập tức chuyển hướng,: "Tôi có thể gặp người nhà của chút ?".

      "Hử?", ngụm trà còn chưa vào miệng.

      " có ý gì, tôi chỉ muốn làm quen chút, gặp mặt cảm ơn bọn họ giúp đỡ việc tìm nhẫn, mọi người đều là người tốt bụng", Mạc Tân lưu loát ứng đối, "Vừa rồi là quản gia, còn hai vị khác kia...".

      "Em trai tôi Dạ Ly và... họ hàng xa, Ảo Nguyệt."

      Tôi nghe cảnh sát Iris , gia đình khá là... kỳ lạ, cặp chị em thất tán nhiều năm và... những người họ hàng xa sống ở... trong hung trạch mà ai nhìn thấy cũng muốn tránh...", Mạc Tân ngập ngừng , thỉnh thoảng lại quan sát biểu cảm của ta.

      "Người ta luôn đem những chuyện mà bản thân mình cho rằng là thích hợp trong nhận thức cảm tính, ở trong mắt người ngoài, chúng tôi có thể hơi kỳ quái, nhưng bản thân chúng tôi lại thấy vậy, góc độ nhìn vật giống nhau kết luận đưa ra cũng khác nhau nhỉ!... Mạc tiểu thư thấy thế nào?"

      "Tôi tin rằng chắc chắn có thể giúp em trai tôi tìm được chiếc nhẫn", ta chút nghi ngờ gật đầu, "Họ hàng sao?".

      Tư duy nhảy cóc rất hay!

      "A... chị...", cậu thiếu nhiên cũng bị kinh động chút.

      "Hai người học, hai người làm", ta đáp từng chữ ràng.

      "Ồ!" ta dường như nghe hiểu , lấy giấy bút từ trong chiếc túi da mang theo người, trải lên bàn viết dòng địa chỉ rồi giao cho ta, "Hôm nay tôi quên mang danh thiếp, nếu như tìm được chiếc nhẫn, xin hãy gửi đến địa chỉ này", ta rút ra tờ chi phiếu, "Đây là khoản đặt cọc, sau khi tìm thấy, còn cảm ơn nhiều hơn".

      Khẩu khí điển hình của kẻ giàu có, ta nhìn tờ chi phiếu nhiều chữ số, chút biểu cảm, tờ giấy có viết địa chỉ, bên cái tên thu hút khiến ta chú ý: Ngân hàng Quảng An, Quảng An của Doãn Kiếm? Mạc Tân làm việc ở đó?

      Cuối cùng, tờ chi phiếu kiên quyết bị nhét lại, hai người đó như trút được gánh, nhàng rời , dễ dàng tin tưởng thế này... chỉ phương vị đại khái mà chiếc nhẫn bị rơi, Phong Sơn lớn như vậy, tìm nó chẳng khác gì mò kim đáy b ể.

      đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, Tinh Hà tan học về nhà liền đưa ra cho ta chiếc nhẫn bảo thạch màu cam tỏa sáng lấp lánh: "Nhặt được đường, cho ngài xử trí". Đây là chuyện sau đó.

      Tiễn chị em Mạc Tân , ta cảm thấy phòng khách có chỗ nào đó bình thường, "Dạ...", Tiểu Ly cùng xuất với Ảo Nguyệt muốn gọi đại danh vang lừng của ta, ta làm thế này ra hiệu im lặng, chặn lời vừa đến bên miệng của cả hai.

      "Chủ nhân, bọn họ...", A Mục xông vào trong phá tan im lặng trong phòng khách.

      "A Mục, tưới nước cho hoa viên", ta thong thả dặn dò, "Rồi quét dọn phòng vẽ chút".

      Thấy dấu bệnh Alzheimer của ông ta, ta giơ tay lên búng cái, mở lòng bàn tay ra, bên dưới sofa có máy nghe trộm loại tinh vi mỏng bay ra, thứ khiến ta cảm thấy bình thường. Ta nắm lấy chiếc máy mỏng phỏng đoán, ta giở trò khi nào, ngoài đáng ra, ta còn có chút đáng sợ, nhưng mà, tiếp cận ta, cũng là tiếp cận ngự linh sư...

      Ta đón lấy chiếc nhẫn trong tay Tinh Hà, ánh sáng chói mắt đột nhiên tắt ngấm.

      "Ý? Vì sao đại nhân cầm nó sáng nữa?", Diệu kinh ngạc.

      Có thể bởi vì Phong Linh từng là loài người sinh sống mười tám năm trong thế giới này, cũng gạt bỏ được thể chất của cương thi rồi, thân phận của Phong Linh, hoàn toàn thuộc về dị thể. Nếu biến về làm Dạ Lạc, tình huống có thể khác.

      Như thế này rất tốt...

      Nhưng mà, sau khi ta cẩn thận kiểm tra chiếc nhẫn, kìm được vỗ trán đồng tình nhìn sang phía cậu bé ra.

      "Làm sao vậy?", cậu ta cứng như gỗ quay đầu.

      "Phiền phức của ngươi."

      "Vô vị", Tinh Hà mặt biểu cảm, vào phòng chơi máy tính.

      Cuối hành lang tối om, cánh cửa thứ ba chầm chậm bay lên giữa đỏ và trắng, cửa gỗ màu đen nổi bật rất bắt mắt, giữa khe hở cánh cửa gỗ, từng sợi từng sợi vuốt đen so le nhau duỗi ra, cuốn chặt lấy ngồi phệt dưới mặt đất, sau cửa có giọng trầm đục mê hoặc truyền vào não: "Đến đây! Đến đây!

      Đây mới là con đường người nên , kẻ sa ngã, linh hồn của ngươi thông qua hắc ám vô biên, rơi vào làm đồ ăn của ma quỷ...".

      "... , thả ta ra, thả ta ra... ta phải... thả ta ra...", kinh hãi vật lộn, gắng sức vặn xoay cơ thể muốn vùng thoát ra khỏi vuốt đen, nhưng càng cuốn càng chặt.

      "Loài người ngu ngốc! Đáng thương như vậy... ngươi quên mất chuyện mình làm sao? Linh hồn bị bán ..."

      đột nhiên giật mình, bất giác ngừng vật lộn: "Tôi làm... cái gì...", hai viên thủy tinh thể tròn trong tròng mắt run rẩy, "Bán đứng...".

      "Đến đây! Chỗ này là đường của ngươi, chốn quay về của kẻ sa ngã..."

      đôi mắt trống rỗng bò dậy, giống như bị dụ dỗ, hấp dẫn, từng bước từng bước về hướng gọi là chốn quay về.

      "Âu Ngưng, Âu Ngưng...", tiếng gọi lo lắng trong trẻo dừng ở phía sau lưng, nhưng mà nghe thấy...

      "Âu Ngưng... Tiểu Ngưng...", giọng sốt ruột, phiền đến mức ấy cách nào ngủ yên, giường bệnh khẽ rên, chầm chậm cuốn mi mắt lên.

      "Tiểu Ngưng...", Đỗ An Trác nắm chặt tay của ấy, thấy bạn tỉnh lại, cảm xúc kích động cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt được trào lên.

      Nghiêm Tuấn vui mừng, Iris thở phào hơi: "Tỉnh lại là tốt, chắc là sao rồi".

      "Chị Iris, cảm ơn chị cứu Âu Ngưng về", Lương Dĩ Tiên thành tâm cảm ơn .

      "Đừng khách sáo, chị cũng làm gì... buổi sáng hôm nay phát ra ấy ngã bên đường, liền đưa đến bệnh viện. Trước khi ở đây ấy trải qua những gì, nguyên nhân xuất ở bên đường, đợi ấy tự giải thích."

      Âu Ngưng tỉnh táo, từ ra nhiều nhất là " biết", đối với việc trong khoảng thời gian mất tích kia, câu trả lời chỉ là biết, . Nghiêm Tuấn đùa bọn họ đúng là đôi tình nhân đúng nghĩa thực , đều quên sạch sành sanh những điều quan trọng nhất mà mình gặp phải.

      ấy gắng cười vui vẻ, trong lòng nhất, "Linh hồn bị bán ... chốn quay về của kẻ sa ngã", giống như ma chú chặt chẽ kìm chặt chẹn trong họng thở ra nổi, nặng nề chèn ép.

      "Tiểu Ngưng, bảo đảm, sau này... từng giờ từng phút ở bên cạnh em, để em chịu ấm ức, để em rơi nước mắt, để em... rời xa nữa, bất kể là khi nào... nhất định bảo vệ em. Từ nay về sau, đổi lại là an ủi em, chăm sóc cho em..." chân tình trong mắt Đỗ An Trác khiến Âu Ngưng được chiều mà sợ.

      Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng... nước mắt hạnh phúc thấm đẫm hai gò má.

      "Hai người lại ngọt ngào như lúc ban đầu, các cậu từ từ , tôi gọi điện thoại cho Tiểu Phong, báo cho ấy Âu Ngưng quay về rồi" Lương Dĩ Tiên xong liền ra khỏi phòng bệnh.

      "Dĩ Tiên, để tôi với ấy", Đỗ An Trác đột nhiên xen lời.

      Nước mắt khuôn mặt Âu Ngưng hơi ngưng đọng, khi chảy xuống hàm biến thành đục ngầu.

      ---------------------------------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 5. Chuyến Đến Yến Đê Cốc (Tiền)

      Mọi người đồng loạt nghi hoặc nguyên nhân câu đó của ta, Đỗ An Trác thẳng thắn giải thích: "Tôi muốn đích thân cảm ơn Tiểu Phong, lời của ấy, hình như luôn có thể mang đến cho người ta khích lệ rất lớn. ấy Tiểu Ngưng có thể quay về, quả nhiên quay về, hiểu được trân trọng càng trân trọng hơn thứ có được, tôi ghi nhớ câu này, trân trọng Tiểu Ngưng, toàn tâm toàn ý với ấy".

      "Hay là thế này!", Nghiêm Tuấn đề nghị, "Đợi Âu Ngưng khỏe mạnh, chúng ta lại tụ tập, chúc mừng ấy bình an trở về, mời cả Tiểu Phong và Giai Dĩnh đến nữa. Tôi gắng sức khuyên Giai Dĩnh nghĩ thoáng chút, nhân tiện giải quyết vấn đề giữa hai bọn họ, cũng coi như đáp lại Tiểu Phong ân tình".

      "Em biết điểm mâu thuẫn của bọn họ ở đâu?", đôi mắt phượng tối sầm của Iris sáng lên.

      "Chị họ, hình như chị đoán đúng rồi, hai người đó chắc là thích cùng người đàn ông", Nghiêm Tuấn sắc mặt nặng nề, buồn bã kết luận, "Tiểu Phong còn bảo Điền Giai Dĩnh, nàng đại si tình đó, hãy quên ta ".

      Iris hơi nhướn lông mày: Là nhà phong Linh? Điền Giai Dĩnh ở lại đó đêm, ngắm trúng Hú hay và Ảo Nguyệt, ta lạnh lùng đẹp trai, thực rất dễ mê hoặc thiếu nữ dại khờ bắt đầu chớm .

      "Huyết Ma đại nhân, tiểu nương đó... cứ thả cho sao?", Ngưu Quỷ kêu lên.

      "Ngươi biết vì sao Dạ Lạc dễ dàng thả chúng ta ?", Huyết Ma chậm rãi phản vấn.

      "Ngài cảm ơn lòng nhân từ của ngài ấy?"

      "Dạ Lạc nhân từ lại thanh cao, ngài ấy có thể dễ dàng tha cho chúng ta, có nghĩa là có thể dễ dàng giết chết chúng ta, đạo lý này người phải ghi nhớ."

      "Thuộc hạ ngu độn."

      "Dạ Lạc là Ma Vương tương lai, ngươi có thể phản kháng mệnh lệnh của Ma Vương đại nhân ?"

      Ngưu Quỷ lắc mạnh đầu, phản kháng Ma Vương, mấy trăm cái mạng cũng đủ chết.

      "Điều này là đúng, chúng ta cần phải kìm nén", khóe môi màu máu toát ra nụ cười nham hiểm.

      Thân thể của Âu Ngưng hồi phục rất nhanh, đến mấy ngày có thể xuất viện rồi. Hôm nay, Đỗ An Trác và Lương Dĩ Tiên đón ấy về trường, vừa ra đến cổng bệnh viện bị Hàn Tiểu Trinh chặn lại...

      Dưới bóng cây lớn um tùm râm mát của góc bệnh viện, Lương Dĩ Tiên lạnh lùng từ chối: "Có thêm mấy lần chăng nữa đáp án vẫn giống nhau, đừng phí công nữa".

      "Tôi tin bản thân mình có thiên phú, có thể nhìn thấy bọn chúng là chứng minh nhất. Nếu như đồng ý dạy tôi pháp thuật, tôi vẫn tiếp tục bám lấy", lời lẽ mạnh mẽ cố chấp của Hàn Tiểu Trinh khiến người ta kinh hãi trong lòng.

      "Vì sao? Vì sao lại cố chấp như vậy?"

      "Tôi hận bọn chúng, hận bọn chúng khiến tôi mất gia đình."

      " muốn báo thù?"

      "Đúng."

      "Xin lỗi tôi giúp nổi ", Lương Dĩ Tiên cân nhắc chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

      "Bất luận từ chối bao nhiêu lần, tôi cũng bỏ cuộc", Hàn Tiểu Trinh quyết ý , quay người rời .

      "Có lẽ, có thể tìm người...", Lương Dĩ Tiên nhìn theo bóng lưng của Tiểu Trinh nghĩ đằng nẻo, chỉ ra tia hy vọng, có lẽ là do nhẫn tâm, cũng có thể là bị ấy bám lấy hết lần này đến lần khác thấy phiền rồi.

      Bóng lưng dừng lại, Hàn Tiểu Trinh biết, mình thắng rồi.

      Sau khi Âu Ngưng quay về, ba người chơi trò mất tích cuối cùng cũng coi như đông đủ, phòng học xuất lại khung cảnh ngày xưa, bài học khô khan cũng trở nên thân thiết hơn rồi, nếu như Giai Dĩnh thái độ lạnh lùng thế kia.

      Hết tiết, Đỗ An Trác hỏi ta ngày mai có rảnh , bọn họ hẹn tụ tập ăn cơm rồi, muốn mời ta đến.

      "Ngày mai?", ngày hai mươi mốt, rảnh.

      "Giai Dĩnh cũng ", Nghiêm Tuấn thấy ta ngập ngừng, vội , "Hôm nay Âu Ngưng xuất , bọn tôi muốn chúc mừng ấy chút, hơn nữa cũng muốn cảm ơn tử tế...", cậu ta nắm tay lại thành đấm đưa lên bên miệng khẽ ho mấy tiếng, "Trước đây tôi có chút thành kiến với cậu, hy vọng cậu đừng để ý, buổi tối ngày mai có thể đến".

      "Tôi...", ánh mắt di chuyển vòng khắp người ba bọn họ, ta ngại ngùng cười, " được... tiện lắm".

      "Khi nào cậu có thời gian?", Đỗ An Trác lại hỏi.

      " muốn thôi", Giai Dĩnh cướp lời, kéo dài mặt giận dỗi , "Vốn dĩ, định cho cậu cơ hội, nghe cậu giải thích, hóa ra cậu căn bản chẳng có thành ý, chỉ có tôi nghĩ quá là ngây thơ, Phong Linh, cậu nhẫn tâm đó", ấy hất tay xuống lầu.

      "Giai Dĩnh...", Nghiêm Tuấn vội vàng đuổi theo.

      " ấy cho tôi cơ hội gì?", ta vô tội nhìn sang Đỗ An Trác.

      "Nghiêm Tuấn hết nước hết cái mời được ấy, muốn nhân cơ hội này giúp hai người làm hòa."

      Chẳng trách, có lẽ ấy nghĩ, ta thấy ấy tham gia nên muốn , rất có thành ý, nhưng...

      "Ngày mai dì tôi sinh nhật, tôi phải chúc mừng bà ấy."

      "Thế à! sao, lần sau vậy!", ta tiếp nhận lý do của ta.

      Núi non tú lệ, trùng trùng điệp điệp, mỏm núi sừng sững, đỉnh núi chìm trong mây mù bao phủ, phong cảnh cửa cốc thoáng đãng khiến người ta dễ chịu. Màu xanh tốt tươi um tùm tràn ngập, được trang trí bằng những bông hoa nhiều màu sắc. Giữa vách núi có thác nước chảy ào ào, chiếc cầu vồng nối hai ngọn núi, giống như chiếc cầu vượt rực rỡ, lại như dải ruy băng bảy màu, rực rỡ chói mắt, như thể muốn dẫn người ta vào trong thế giới thần thoại nào đó.

      Cảnh đẹp hoa lệ như thế ngoại đào nguyên này, lúc ban đầu, ta cũng bị đánh lừa, sau cảnh đẹp núi non xanh bích, cốc sâu xa xăm toát lên vẻ u ám và lạnh lẽo sợ người. Hai bên vách núi dựng đứng thẳng tắp chọc cả vào mây, tầm nhìn càng lúc càng mờ tối, ta vượt qua kết giới ngăn cách ánh nắng ban ngày, cảnh trí dần dần hoang vu, so với bức tranh sơn thủy cuồn cuộn sức sống trước cốc hình thành tương phản mãnh liệt.

      Trong khoảng rộng rãi, công trình kiến trúc cổ đại nguy nga tọa lạc nơi đáy cốc, xây dựng giống như tử cấm hoàng cung, phía cửa có viết: Yến Đê Cốc.

      Tên rất tình thơ ý họa, nhưng lại là lạc viên của đám cương thi.

      "Tiểu Phong!", tiểu cương thi giữ cửa từ xa nhận ra ta, gắng sức khua khoắng đôi tay, "Này... Tiểu Phong".

      "Ngài rất được hoan nghênh, ngay cả tiểu tốt giữ cửa cũng thích ngài như vậy", Ảo Nguyệt biết là khen hay chế nhạo.

      "Lần đầu tiên ta đến, ta từng đánh cho nó sống dở chết dở, cho nên ấn tượng của nó với ta khá là sâu sắc!"

      Cửa đỏ dầy nặng mở rộng, tiểu cương thi lật đật chạy đến trước mặt ta: "Tiểu Phong, nghe Nặc lão thúc hôm nay đến, tất cả mọi người rất vui mừng. Mau vào Bảo Các điện, bốn vị công tử sẵn sàng đón gió tẩy trần cho ...", nó nhảy lên vui mừng nhìn sang bên cạnh ta, "Tiểu Phong, ta là...".

      " ấy là..."

      "Bạn trai? Rất có mắt nhìn! ta cũng là cương thi sao? Ngoại trừ bốn vị công tử, tôi chưa từng nhìn thấy chàng đẹp trai nào tuấn phong độ nhường này."

      Cương thi, chúng ta đừng có gộp chung với nhau như vậy được ? Ta bận lòng chuyện bẻ người đến mức ruột chảy đầy đất, tứ chi chia lìa, máu nhuộm Yến Đê, chỉ để lại đúng cái đầu và trái tim của ngươi đâu.

      Nếu vấn đề gì, chúng ta có thể động thủ bất cứ lúc nào.

      Xem ra là cảm nhận được nụ cười lạnh đáng sợ u ám lạnh lẽo của ta, nó lập tức ngậm miệng, kinh hãi nhảy lùi ra mấy bước, lạnh sống lưng chằm chằm nhìn ta.

      "Đại Khoan, bớt chuyện, chuyên tâm làm việc, đây là đạo lý vĩnh hằng bất biến", ta đưa ra lời khuyên chân thành cho nó, về phía công trình kiến trúc.

      Ảo Nguyệt hai tai nghe chuyện bên ngoài, chỉ cùng, đây cũng là nguyên nhân ta chịu đưa ta theo. Ở vài phương diện nào đó, ta cũng được coi như an phận giữ mình, tốt hơn những người khác.

      "Tiểu Phong...", phía sau bồn hoa bên cạnh đường lớn, có hai người" chạy ra, vị thi nữ trang điểm, vị quần áo giản dị, mặt đều là vẻ vui mừng vì lâu ngày trùng phùng với ta.

      "Thi Tuệ, Hồng thiếu", ta vẫy tay. Hồng thiếu gia cao quý tự cao được nuông chiều từ bé, có chút giống với Tiểu Ly, ngoại hình, chính thái rất lừa người, tính khí tốt chút nào. Hai năm trước ta vừa mới đến Yến Đê cốc, cậu ta tìm ta gây chuyện phiền phức, kết quả đánh quen biết, cậu ta phải là đối thủ của ta, cái gì mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn, muốn ta dạy cậu ta, tương lai dùng chiêu lấy đạo của người để trị người.

      Lúc đó Hoài Nặc ở trong cốc, ta ông ta đâu, chỉ có thể nghe ngóng trước, hơn nữa còn là thầm nghe ngóng, bởi vì việc đánh nhau với Đại Khoan ngoài cổng lan truyền rất nhanh, ta vào danh sách đen, "người người" đều biết Yến Đê cốc có người ngoài xâm nhập rồi. May mà thị nữ của Hồng thiếu giúp ta trà trộn thân phận với đám người dưới, nằm vùng trong địa bàn của ông ta.

      Bất hạnh là ta bị bắt, bất đắc dĩ đáp ứng với Hồng thiếu làm nha hoàn cho cậu ta, thuận tiện dạy võ nghệ. Thực ra ta chưa từng học bất cứ công phu nào, biết vì sao cầm kiếm của Lão Đầu Nhi nơi cổ mộ liền thầy tự thông, tự vênh vang đắc ý trận lâu cho rằng bản thân mình gỗ mục hóa ra có thiên phú, ngờ lời khó hết.

      ------------------------

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 6. Chuyến Đến Yến Đê Cốc (Trung)

      Thi Tuệ ôm ta nhiệt tình, cảm động vô biên: "Tiểu Phong, lâu quá rồi đến, còn tưởng rằng quên hết chúng tôi rồi".

      "Làm sao có thể? Phong Linh tôi cho dù khả năng nhớ có kém hơn chăng nữa cũng chẳng thể quên được bạn bè, huống hồ là Thi Tuệ tiểu thư từng đồng cam cộng khổ", ta dáng vẻ nghiêm túc vỗ vào lưng ta.

      "Nặc thúc thay đổi rất nhiều, tôi cảm thấy so với trước kia cũng khác bao nhiêu mà!", ta thả ta ra, cẩn thận thăm dò lượt từ xuống dưới, đại thể, phát giác ra điều gì dị thường.

      "Tiểu Linh , ta là ai?", con ngươi của Hồng thiếu lồi ra, đảo đảo ngón tay chỉ vào tảng băng nào đó bên cạnh ta.

      " ta là..."

      "Bạn trai!", Thi Tuệ trợn tròn mắt lên, hai tay đỡ lên hai gò má trắng bệch sắc máu, "Ngầu quá!".

      với Đại Khoan thông đồng lời thoại rồi sao?

      "Bạn trai?", con ngươi của Hồng thiếu trợn lên càng to hơn.

      " ấy là Ảo Nguyệt", ta nghẹn giọng giới thiệu.

      "À... Ảo Nguyệt...", thi nữ say sưa.

      Hồng thiếu giơ lên chiếc chuông màu vàng kim tinh xảo đưa cho ta, cậu ta nắm đầu sợi chỉ đỏ, chiếc chuông phát ra mấy tiếng ting tang lảnh lót.

      Ta lạnh gáy, chiếc chuông này trông rất quen.

      "Ngốc nghếch, lần trước quên mang , cho nên tôi quyết định đợi đến ngày quay lại, đeo lại nó lên cho , làm nha hoàn của tôi", ương bướng ngang ngạnh biết đạo lý.

      "Nhưng hôm nay tôi đến mừng sinh nhật dì Dung."

      "Mẹ ta và Nặc thúc có ở đây, bọn họ muốn ra ngoài hưởng thế giới riêng của hai người, đặt bữa ăn hải sản ở nhà hàng nào đó rồi, sau đó muốn xuống đáy biển bơi lặn, bây giờ chắc ở trong góc nào đó ở Hải Nam", Thi Tuệ thuộc như lòng bàn tay vạch ra hành trình của bọn họ, khóe mắt trong sáng trông chẳng khác dì Dung là mấy, "Hi hi... mẹ , tuy bà có nhà, nhưng quà cứ nhận bình thường".

      Ta sâu sắc cảm thấy mình bị lừa.

      "Đừng đắn đo, mau đội lên", Hồng thiếu ngang ngược hạ lệnh.

      tràng tiếng ting tang vang lên, Ảo Nguyệt giơ tay lên cướp chiếc chuông đó lại, động tác nhàng nho nhã như nước chảy mây trôi, nắm trong lòng bàn tay, lạnh lùng buông hai chữ: " thôi".

      Băng lạnh vừa tấn công, tai họa giáng xuống cá trong đầm, xung quanh tất cả đều đóng băng. Thi Tuệ và Hồng thiếu nghẹn họng, đợi bọn họ khôi phục được thần phách, ta và Ảo Nguyệt nghênh ngang rời .

      Vừa qua cửa nam, quảng trường vạn "người" tụ hội sao? Cương thi lớn mỗi người vẻ khác nhau, người mặc áo cổ, váy cổ hoặc đại, thần thái khác thường, nhưng tất cả đều là khuôn mặt cười vui mừng đúng tiêu chuẩn.

      "Tiểu Phong... Tiểu Linh ...", tất cả rào rào lên, nhiệt liệt hoan hô với thế rời non lấp biển, vô số cánh tay khua khoắng, xen lẫn những trái bóng bay, "Bụp, bụp...", mấy tiếng cực vang, những mảnh ruy băng màu bắn ra tung bay ngợp trời. Ta bị trận thế này vùi lấp bọn họ ... ăn mừng ngày lễ? Hay là... chào đón ta? Tại sao thấy có biểu ngữ như "Chúc mừng...", hay "Hoan nghênh...", Để người ta vừa nhìn cái là hiểu ngay.

      "Phong Linh...", giọng đàn ông thô kệch trong đám cương thi.

      "Ngụy Điển, xin chào!", ta chào hỏi với đại hán từ trước đến nay luôn "ác diện".

      " ngờ, tội phạm truy nã năm đó lại trở thành đại hùng của Yến Đê cốc, ngươi nổianh rồi", Ngụy Điển lời lẽ thành khẩn.

      "Vậy đáng tiếc, ông có cơ hội động chút là nhốt tôi vào trong lao tối nữa rồi", ta nhún vai, thong thả trả lời. Ta ấn tượng rất sâu sắc với lao ngục u ám, đó tuyệt đối là nơi ma quái hễ vào cần mất đến ba phút có thể biến con người bình thường thành kẻ điên.

      "Vị này là...", Ngụy Điển nhìn thấy Ảo Nguyệt, thuận thế chuyển chủ đề.

      "Tiểu Phong Linh ", cương thi xinh đẹp thanh tú từ trời rơi xuống, gắng sức chen lên , vừa nhìn thấy người đàn ông bên cạnh ta liền kinh ngạc, "Tiểu Phong Linh , đưa bạn trai đến à! Á... Thập Tam công tử phải làm thế nào? Nhan công tử ra sao? Chết rồi, chết rồi, Tiểu Phong Linh bị cướp rồi hai vị công tử đáng thương ngày ngóng đêm trông, còn vì mà tranh giành ghen tuông... giờ xong rồi, hết sạch rồi".

      Đừng có thêm mắm thêm muối bừa bãi được ? Nhãn thần gì vậy? Ta càng thêm khẳng định bọn họ thông đồng với nhau, nếu sao có thể hiểu lầm y hệt nhau thế này được, còn cho người ta giải thích?

      "Tú Mộng, Tú Mộng...", chàng gắng sức chen ra khỏi đám "người", hét gọi tên của xinh đẹp đuổi theo, khi nhìn thấy ta liền vui mừng tột độ, "Tiểu Phong, các công tử đều đợi đó, mau thôi!".

      "Ca Dư, Tú Mộng phát cuồng cái gì vậy?", ta tiếng hỏi.

      "E hèm", Quỷ Điển mất kiên nhẫn, sắp phát điên rồi, "Phong Linh, ta là ai vậy? chắc là biết Yến Đê cốc cho phép người ngoài lai lịch bất minh vào".

      " nhìn ra đó là bạn trai ấy à?", Tú Mộng bộ dạng phong thái của đại tiểu thư, "Cái gì mà người ngoài? Tiểu Phong Linh lúc đó cũng là người ngoài xâm nhập, hơn nữa là người ngoài làm sao chứ? Nếu như lúc đầu Tiểu Phong Linh xông vào đây, Yến Đê cốc cũng khó có ngày hôm nay. Bây giờ ấy đâu có phải là tù phạm của ông, là khách quý, tử tế xem xét lại thái độ của bản thân ".

      "Tú Mộng tiểu thư, thuộc hạ làm tròn chức trách, việc công làm đúng phép công."

      "Tú Mộng, Ngụy Điển sai, đừng quá tích cực, tôi cũng dám tranh công, Yến Đê cốc rời khỏi được che chở của công chúa và bảo vệ của bốn vị công tử, tôi chỉ là giúp chút sức mọn", ta giữ mình khiêm tốn thận trọng.

      "Khiêm tốn quá mức là biểu của ngạo mạn, là công lao của đừng đưa đẩy nữa", Tú Mộng phóng khoáng , đột nhiên,chuyển đề tài, "Nhưng mà, bạn trai vào thích hợp lắm, nếu như bận tâm, tôi tiếp đãi ta, thế nào?", ánh mắt rời khỏi Ảo Nguyệt.

      " ấy ở đâu tôi ở đó", Ảo Nguyệt buông lời ngắn gọn.

      "Vị tiên sinh này...", Ca Dư đến dàn hòa.

      "Ảo Nguyệt."

      "Ảo Nguyệt tiên sinh, là khách Tiểu Phong đưa đến, vậy cùng ! Tôi nghĩ công tử làkhó đâu."

      Giữa đường đến Bảo Các điện, Hồng Nhi và Thi Tuệ chạy nhanh như bay đuổi phía sau...

      tòa đại điện trang nghiêm vàng ngọc rực rỡ, ba chữ dát vàng lớn Bảo Các Điện nằm ngang nóc, toát lên vẻ cao quý khí khái. Ta còn chưa giẫm chân lên bậc ngọc thạch giống như ngà ở trước,điện, nghênh đón được đạo huyết quang lạnh lẽo bắn đến, Ảo Nguyệt nâng tay vẫy ra tấm màng hộ thân, hai sắc ánh sáng mạnh đỏ và trắng kịch liệt giao đấu nhau ở phía trước. Mấy người xung quanh tự giác tản , chớp mắt cái lùi đến vùng an toàn, động tác nhanh đến mức có thể dùng từ thần tốc để hình dung.

      Ảo Nguyệt dẫn theo ta nhảy lên trung, tránh lên phía , ám quang sắc nhọn tấn công tới, trong tay áo khoác thanh quang kiếm bay ra, tấn công trúng huyết ảo nanh quái từ trung lao đến khiến nó nổ tung, hóa thành vô số mũi tên bay tứ tung. Ta phát giác ra được lớp băng mặt của Ảo Nguyệt lại dầy thêm tầng, trước người ra hàng trường kiếm... đến nửa khắc mũi tên chưa tiếp cận liền đứt gãy giữa đường, tấn công của đối phương hoàn toàn dừng lại.

      Ta và Ảo Nguyệt từ từ hạ xuống đất, trước Bảo Các điện, người đàn ông trang nhã tuấn mặc lễ phục mỉm cười nhìn bọn ta.

      "Bạn của ngài kẻ nào cũng kỳ quái, kiểu chào hỏi này bảo ta sau này ít dùng , nếu tôi cẩn thận mà giết ta đó", Ảo Nguyệt thấp giọng với ta.

      "Ta biết ngươi rất tận trung làm tròn chức trách", ta hờ hững đáp, mặt nhìn sang người đàn ông kia: "Long công tử, lần sau có thể đừng làm đến mức kinh hồn động phách như thế này được ? Chúng tôi tiếp nhận nổi đâu!".

      "Người khác có thể chắc được, nhưng Phong Linh nhất định chịu được", Long Hoàn tay đút túi quần, về phía ra, duỗi cánh tay phải ta, "Hoan nghênh quay lại Yến Đê cốc", rồi lại nhìn sang phía Ảo Nguyệt.

      "Vô cùng vinh hạnh", ta nắm lấy bàn tay lạnh băng của ta.

      "Tay của có độ ấm", ta thắc mắc, nhưng kinh ngạc, buông tay ra, "Hoài Nặc hề sai, trở lại thành con người, còn là cương thi nữa rồi".

      "Long công tử, người đùa rồi. Cương thi sao có thể trở lại thành người?", năm kẻ vừa lùi đến chỗ an toàn lần lượt vụt vụt nhảy ra.

      "Tôi ôm Tiểu Phong, hình như... có nhiệt độ", Thi Tuệ như có suy nghĩ gì.

      Lời vừa buông ra, bốn cặp móng vuốt đồng thời duỗi về phía ta.

      "Mọi người làm cái gì?", ta kinh sợ. Ảo Nguyệt, chủ nhân bị giày vò, ngươi làm sao có thể né sang bên xem náo nhiệt, như có việc gì vậy?

      " là gì của ấy?", Long Hoàn nhân lúc rảnh hỏi ta.

      "...", Ảo Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, đáp, "Bạn trai".

      "... Thân thủ tồi, chắc là... có thể bảo vệ ấy."

      Ta xoa xoa chiếc cổ suýt chút nữa bị Hồng thiếu vặn đứt, lướt đến bên cạnh Ảo Nguyệt kéo tay áo của ta, "Ta thu lại câu kia", "Rất" tận trung làm tròn chức trách mới lạ, em trai à, chị nên đưa em đến hơn.

      -----------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :