1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã nhà tôi - Tiểu Yêu Vô Yêu (76 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 39: Sườn ram

      Bước thong thả đến ngoài cổng trường, Tiêu Quý giãy khỏi tay Mễ Tu, đứng trước mặt , chống nạnh nhìn .

      Mễ Tu khẽ cười, lời nào cũng chẳng giải thích, hai tròng mắt sáng ngời óng ánh, lộ vẻ nuông chiều.

      “Vì sao lại ở cùng với Mạnh Nhụy? Vì sao ta như là quen thân lắm? Vì sao ta gần như vậy? Vì sao! Vì sao! Vì sao!” Giống như loạt pháo nổ, Tiêu Quý chu cái miệng nhắn, liên tục hỏi rất nhiều vì sao.

      Mễ Tu vươn tay, dùng ngón cái và ngón giữa kẹp lấy đôi môi vểnh lên của , trong đôi mắt là nụ cười dịu dàng, giọng : “Em bắt chước máy móc à? Vì sao nhiều thế.”

      Tiêu Quý trừng mắt, mặc cho Mễ Tu kẹp môi , vẫn lên tiếng dù năng ràng: “Vì sao…”

      Mễ Tu buông tay ra, vén tóc rối trán , ấm áp : “Em muốn trả lời vấn đề nào trước.”

      Tiêu Quý chớp mắt, nhấc chân lên giẫm giày Mễ Tu, nũng nịu : “Hừ, trả lời từng câu , đừng hòng trốn tránh, trước tiên trả lời em vì sao lại xuất cùng ta?”

      “Bởi vì ta đến lớp tìm , muốn cùng ăn cơm.” Mễ Tu thành trả lời.

      ta muốn cùng ăn cơm cùng ta ăn cơm sao?” Tiêu Quý hỏi lại, sức lực bàn chân mạnh hơn tí, nghiền nát mũi giày của Mễ Tu.

      Mễ Tu bật cười, mặc cho bạo lực gia đình, giọng vẫn ôn hoà như cũ: “Ừ, sai rồi, nên bằng lòng ăn với ta, cho dù ta khóc chết ở lớp tụi .”

      lo ta khóc hay à!” Tiêu Quý nhấc chân ra, tiếp tục chống nạnh, trừng : “Mạnh Nhụy luôn tới lớp tìm sao?” ta muốn làm gì, đào góc tường ư?!

      tới mấy lần rồi.” Mễ Tu .

      “Vì sao cho em biết.” Tiêu Quý bĩu môi đến độ có thể treo được lọ xì dầu.

      cần thiết, cũng phải người quan trọng.” Mễ Tu xoa cổ và hai má Tiêu Quý, dịu dàng.

      câu phải người quan trọng làm vui lòng Tiêu Quý, đôi môi vểnh lên từ từ thả lỏng, đong đưa cánh tay Mễ Tu, : “Em thích Mạnh Nhụy, lại càng thích ta cứ tìm mãi, lại càng càng thích xuất chung với ta.”

      Trước kia cũng có nữ sinh cứ hai ba ngày là viện cớ đến tìm Mễ Tu nhà , có ý đồ tiếp cận , khi ấy Tiêu Quý nhiều lắm cũng chỉ làm nũng, nửa ngây ngô nũng nịu nhắc nhở cách xa các ấy, mình là người có vợ, phải ở nhà giữ vợ. Thế nhưng hôm nay trông thấy Mễ Tu xuất cùng Mạnh Nhụy, hơn nữa ta còn cố ý cách gần như vậy, bộ dạng như con chim bé nép bên người, lúc ấy Tiêu Quý có tia hoảng loạn, nhưng chỉ thoáng trong giây lát, rất hiểu Mễ Tu nhà , tuyệt đối là ra bất cứ điều gì tổn thương . Nhưng mà người có ý độ tiếp cận là Mạnh Nhụy, Tiêu Quý thể suy nghĩ nhiều, bởi vì liên quan đến Lưu Cẩm Trúc, , Tiêu Quý có loại phản cảm lạ lùng đối với Mạnh Nhụy, thậm chí là thái độ thù địch.

      Mễ Tu xoa cằm , lại gõ lên trán , rồi ôm vào trong lòng : “Ừ, sau này xuất cùng ta, nếu ta lại đến tìm , nhất định tỏ thái độ kiên quyết với ta rằng, Mễ Tu là người có vợ, xin miễn nhòm ngó, đừng nhớ nhung, được phép tới nữa.”

      Tiêu Quý ở trong lòng Mễ Tu cười ngọt ngào, dụi đầu trong ngực , tiếng cười như chim hoàng rời tổ, làm ấm lòng người.

      Mễ Tu cười theo, vỗ mông Tiêu Quý, kề sát tai : “Đừng cười nữa, coi chừng đau sốc hông, phải em muốn ăn sao, muốn ăn gì đưa em .”

      Tiêu Quý ngẩng đầu, cắn cằm Mễ Tu cái, nước bọt dính lên, nheo mắt, hai má lúm đồng tiền chợt : “Vì trừng phạt , hôm nay nấu cho em ăn.”

      Mễ Tu sờ cằm, nhìn thấy chất lỏng trong suốt nào đó tay, dở khóc dở cười : “Em cắn còn muốn nấu cơm cho em ăn hả?”

      “Hừ! có ý kiến ư!” Tiêu Quý lấy khăn giấy lau tay Mễ Tu, ngẩng đầu trừng : “Có ý kiến cũng cho !”

      ý kiến.”

      “Hừ!”

      “Vậy em muốn ăn gà kho hay là sườn ram?”

      “Sườn ram !”

      “Đúng lúc trong nhà trọ còn mấy gói mì ăn liền vị sườn.”

      “Vậy em muốn ăn gà kho.”

      “Ăn đồng loại tốt đâu.” (biệt danh của Tiểu Quý là Tiểu Kê, nghĩa là gà con, cho nên bạn ấy ko thể ăn đồng loại của mình :)))

      “Em muốn ăn gà kho!”

      có mùi vị này.”

      “Vậy còn hỏi em muốn ăn gà kho hay sườn ram làm gì?”

      “Thuận miệng hỏi thôi, có ý gì khác.”

      “… đáng ghét!”

      “Như vậy mới gọi là đáng ghét!” Này này này…em thấy chưa!

      Tiêu Quý túm góc áo Mễ Tu, nhướng mày, nhìn tấm bảng màu vàng đặt ngang cửa thang máy, hết sức bực bội : “Bảo trì thang máy là ý gì đây?”

      “Chính là ý hôm nay thể ăn sườn.” Mễ Tu gõ trán Tiêu Quý cái, muốn kéo .

      Thế nhưng, Tiêu Quý kiên trì, nhìn chằm chằm vào tấm bảng lưu ý màu vàng kia.

      Mễ Tu xoay người nhìn , buồn cười lắc đầu, : “Đợi ngày mai nấu mì cho em, muốn ăn vị gì cũng được, bây giờ theo ăn, được ?”

      “Hôm nay, tại, giờ phút này, em muốn ăn mì ăn liền vị sườn!” Tiêu Quý xoay người nhìn , hai má phồng lên, thở phì phì .

      Mễ Tu nhìn , bất đắc dĩ khẽ cười, lặng lẽ thở dài, khom người, vỗ lưng mình.

      Tiêu Quý sửng sốt, sau khi phản ứng lại cười cong khoé mắt, nhún người nhảy lên, vươn tay ôm cổ Mễ Tu, lớn tiếng hô: “Xuất phát, tiến quân lên lầu sáu, sườn ngon đợi chúng ta!” Lại từ khi Tiêu Quý vào đại học B, ngày càng làm càn đối với Mễ Tu nhà .

      Mễ Tu vỗ mạnh mông , lúc Tiêu Quý còn chưa kịp hô ra tiếng Mễ Tu rảo bước về phía lối an toàn.

      Tiêu Quý vội vàng ôm chặt cổ Mễ Tu, còn chưa ổn định lại hoảng hốt ban nãy, : “Suýt nữa quăng em xuống rồi!” Lại còn dám tét mông , thể chấp nhận bạo lực gia đình!

      Mễ Tu lời nào, lại trở tay vỗ mông Tiêu Quý cái nữa, tiếng động còn vang hơn ban nãy, trong hành lang vắng vẻ lờ mờ, hình như cũng có tiếng vọng lại.

      Tiêu Quý đỏ chín mặt, bóp cổ Mễ Tu, oán hận gào lên: “Đau muốn chết, đau muốn chết! lại tét mông em, biết mông cọp được sờ tới sao!”

      Mễ Tu biết điều sờ soạng chút, còn khiêu khích nhéo cái.

      “A…” Tiêu Quý tức giận, há mồm cắn cổ Mễ Tu cái, vừa cắn vừa hàm hàm hồ hồ gì đó.

      Mễ Tu cảm nhận được xúc cảm ấm áp của luồng điện từ cổ lan tới toàn thân, tê dại ngứa ngáy, thậm chí có thể nắm bắt được dáng dấp của chiếc lưỡi mê người kia dao động thế nào. Hô hấp khỏi trầm đục, nhiệt độ cơ thể dường như tăng cao, Mễ Tu trầm thấp : “Đừng náo loạn!”

      Tiêu Quý ngẩng đầu, bĩu môi liếc nhìn Mễ Tu, thấy thần sắc của bình thường, nhưng thanh có chút lạ, hừ tiếng rồi cúi đầu cắn tiếp.

      Mễ Tu hít sâu, hầu kết trượt lên trượt xuống, tăng tốc bước chân, dường như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.

      Vào nhà trọ, lúc Tiêu Quý vẫn còn gặm cắn, Mễ Tu xoay người đặt cánh cửa, cảm xúc kiềm nén nay bùng nổ trong nháy mắt.

      Thông qua hành lang lầu sáu có thể nghe thấy tiếng va chạm của cánh cửa vang lên lách cách, hơn nữa duy trì rất lâu.

      Khi tất cả trở về yên tĩnh, Tiêu Quý suy nghĩ lại vấn đề, là tới ăn sườn mà, nhưng vì sao lại để người khác ăn sạch sành sanh…
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 40: Mẹ con tình thâm

      Tắt điện thoại, Tiêu Quý chỉnh lại đồng phục người, ra khỏi phòng nghỉ. Vừa rồi Mễ Tu nhà gọi điện đến, rằng lát nữa thể tới đón về trường, Tiêu Quý vừa định hỏi tại sao Mễ Tu cúp máy, giọng hơi nặng nề, xem ra có chuyện khẩn cấp phải xử lý.

      “Sao lại phờ phạc thế?” Hầu Tử buông giẻ lau trong tay, chớp mắt hỏi.

      “Chồng người ta cần người ta.” Tiêu Quý dựa vai Hầu Tử, nũng nịu .

      “Haiz, có gì chứ, mình Hầu Ca có thể thoả mãn em!” Hầu Tử vỗ ngực, hào phóng .

      Người phục vụ qua bên cạnh lấy ánh mắt khó tin nhìn hai , sau đó dùng tốc độ như gặp quỷ xông ra ngoài.

      “…” Tiêu Quý, Hầu Tử lặng lẽ duy trì khoảng cách.

      hay ghê, ngày đầu tiên Hầu Tử nhà đến 55 Tuan làm thêm có hiệu quả kinh người gia tăng ấn tượng thể ngờ tới, Tiêu Quý suy nghĩ, ngày tháng sau này của nhất định! ! Buồn tẻ!!!

      Ai oán liếc nhìn Hầu Tử cái, Tiêu Quý kiêu ngạo hừ tiếng rồi cầm thực đơn ra ngoài. Hầu Tử nhà từ sau hôm tết cãi nhau với bố trốn ở chỗ Tiêu Quý lâu như vậy, sau khi về nhà chẳng những giải quyết mâu thuẫn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, nghe rất khí phách với bố mình rằng, sau này tự lực cánh sinh, tuyệt đối dùng xu của bố . Hầu Tử thân đồng nào đành phải cùng Tiêu Quý đến 55 Tuan làm thêm, tự mình nuôi sống bản thân.

      Haiz, cần gì thế chứ, đều là người nhà…

      Hôm nay phải cuối tuần, khách tại 55 Tuan cũng nhiều nên Tiêu Quý mới có thể đến phòng nghỉ lén lười biếng, sau đó cầm thực đơn chuồn ra ngoài, vừa đến đại sảnh, Tiêu Quý liền sửng sốt chút, cau mày, nhìn thấy bóng dáng xinh tại góc.

      Hầu Tử theo ra, thấy Tiêu Quý sững sờ ở đó, theo ánh mắt của nhìn qua, Hầu Tử lập tức mở to mắt. Mẹ nó, hồn tan mà, ở đâu cũng có ta!

      Có lẽ là ánh mắt của Hầu Tử quá hung ác, Mạnh Nhụy vốn nhìn xung quanh lập tức trông thấy các , ta đứng lên vẫy tay về phía các , dùng khẩu hình muốn các qua đây.

      Tiêu Quý khẽ cắn môi dưới, hai tay bất giác nắm chặt, ta rốt cuộc muốn thế nào, bản thân bày tỏ rất ràng, muốn quá gần gũi ta, lại càng muốn ta quấy rầy cuộc sống của mình, vì sao ta cứ năm lần bảy lượt xuất xung quanh , còn dùng nụ cười vô hại mà đối diện với !

      Hầu Tử vỗ vai Tiêu Quý, hạ giọng : “ sao, tớ qua đó, cậu bận việc của cậu , đừng trả lời ta.” xong, nhấc chân qua.

      Hầu Tử đứng trước mặt Mạnh Nhụy, đặt thực đơn xuống, vô cùng chuyên nghiệp : “Chào , muốn gọi món gì thế?”

      Mạnh Nhụy nhìn phía sau Hầu Tử, thấy Tiêu Quý còn đứng tại chỗ, có ý muốn tới, ta bĩu môi, trong lòng hừ lạnh. Sau đó ta ngẩng đầu nhìn Hầu Tử, thô bạo : “Gọi Tiêu Quý đến đây!”

      muốn ăn gì thế? Hôm nay tỏi ngon lắm.” Hầu Tử mở thực đơn, suýt nữa là ụp mặt Mạnh Nhụy.

      Mạnh Nhụy trốn đằng sau, trừng to mắt, thở hổn hển nhìn Hầu Tử : “ tại tôi là khách ở đây, coi chừng tôi khiếu nại chị! Mau gọi Tiêu Quý đến đây, tôi muốn chị ta phục vụ tôi!”

      “Nếu chọn hành tây nhé, nghe hành tây có thể tiêu độc.” Hầu Tử giới thiệu vô cùng ân cần.

      “…Chị.” Mạnh Nhụy vươn ngón tay, run run chỉ vào mũi Hầu Tử.

      Hầu Tử cười đến điên cuồng, đương nhiên chỉ có mình Mạnh Nhụy nhìn thấy. Mau chọn tỏi và hành tây , có thể tiêu trừ độc trong miệng đó!

      Mạnh Nhụy tức giận đến mức bờ vai run lên, oán hận thu tay lại, trừng mắt nhìn Hầu Tử, hận thể nghiến răng kèn kẹt. Ngày đó ta sắp thành công cùng Mễ Tu ăn cơm, đều tại Tiêu Quý, đột nhiên xuất đưa Mễ Tu , làm hại ta mất cơ hội hiếm có. Sau đó ta lại tìm Mễ Tu, luôn tìm cớ từ chối ta, thậm chí ánh mắt nhìn ta còn ôn hoà như trước kia. Tiêu Quý chỉ là đứa ai cần, dựa vào gì mà giành với ta chứ, chẳng xứng đôi với Mễ Tu chút nào!

      Hồi ấy, Lưu Cẩm Trúc ràng ở cùng bố ta, nhưng lúc nào cũng nhớ đến Tiêu Quý, động chút là trước mặt ta biết tại Tiêu Quý làm cái gì, mua đồ gì cho ta cũng mua thêm phần, nhìn thấy bà lặng lẽ khóc rất nhiều lần, mỗi lần ta thấy cảnh đó, trong lòng đều đau nhói lo âu, nếu bà và bố ta ở cùng nhau trong lòng nên coi bố và ta làm trọng, sao có thể mãi nghĩ đến người khác, chăm sóc tốt cho bố và ta mới là nghĩa vụ và trách nhiệm mà bà nên ưu tiên, hơn nữa Tiêu Quý cũng nhận bà, bà còn muốn làm gì! Mạnh Nhụy cam lòng, từ ta có mẹ, vất vả mới có Lưu Cẩm Trúc bên cạnh, bà làm sao có thể luôn nhớ nhung người khác! Có lẽ bắt đầu từ khi đó, Mạnh Nhụy sinh lòng oán hận Tiêu Quý, nhưng dù sao Lưu Cẩm Trúc cũng chưa từng gặp Tiêu Quý, phần oán hận cố chấp kia cũng chỉ chôn trong lòng.

      Thế nhưng, Tiêu Quý lại là bạn của Mễ Tu, làm sao có thể là bạn của Mễ Tu chứ! Từ khoảnh khắc Mạnh Nhụy tình cờ gặp Mễ Tu ở đại học B, ta biết rằng, Mễ Tu chính là hoàng tử mà ta vẫn luôn chờ đợi, lần đầu tiên trong cuộc đời trái tim đập thình thịch, ta nhất định muốn Mễ Tu. Từ đến lớn, mặc kệ ta muốn gì, ta đều phải đạt được, Mễ Tu cũng ngoại lệ.

      Ngày đó ta vô tình nghe Tiêu Quý làm thêm, Mạnh Nhụy thăm dò nhiều phen mới tìm được nơi này. ngờ, Tiêu Quý lại làm thêm tại nơi giá rẻ bình dân này, là thấp hèn! hoàn toàn có chỗ nào xứng đôi với Mễ Tu, Mạnh Nhụy càng kiên định quyết tâm theo đuổi Mễ Tu.

      Hạ quyết tâm, Mạnh Nhụy với Hầu Tử: “Chị , tôi tự chọn đồ ăn.”

      Hầu Tử sớm muốn trả lời ta, nghe ta thế, kiêu ngạo xoay người bỏ .

      Mạnh Nhụy nhếch môi cười, lấy ra di động rồi gửi tin nhắn.

      Hầu Tử ngẩng đầu ưỡn ngực đến trước mặt Tiêu Quý, hất tóc, vô cùng tự kỷ : “Tiểu Kê, mau tới khen câu .” quá tuấn, nhớ tới Mạnh Nhụy bị đến á khẩu thể mở miệng, rất mát lòng mát dạ thôi!

      “Ừ, Hầu Tử là tuấn nhất, còn tuấn hơn Tiểu Mã Ca!” Tiêu Quý dụi vai Hầu Tử, lập tức lấy lòng . Khoé mắt liếc nhìn Mạnh Nhụy, thấy ta cúi đầu gửi tin nhắn, còn dáng vẻ thảm hại khi đối mặt với Hầu Tử ban nãy, xem ra khả năng khôi phục của ta rất tốt đấy.

      Thu lại tầm mắt, Tiêu Quý muốn lãng phí thời gian người Mạnh Nhụy, ta muốn tới đây ăn là tự do của ta, liên quan đến . Nhưng Tiêu Quý lại ngờ, bình tĩnh vào lúc này, kỳ là che đậy rất kỹ càng.

      Hai mười phút sau, Lưu Cẩm Trúc vào 55 Tuan, thấy Mạnh Nhụy ngoắc tay về phía bà, Lưu Cẩm Trúc mặt nhăn mày nhíu qua. Trong lòng bà suy nghĩ, Mạnh Nhụy đột nhiên gửi tin nhắn cho bà, muốn bà đưa vài bộ quần áo sang đây, tới chỗ có tên là 55 Tuan. Đến nơi, Lưu Cẩm Trúc cảm thấy kỳ lạ, Mạnh Nhụy chưa từng đến những nơi bình dân thế này ăn uống, ta luôn cho rằng hợp vệ sinh, hôm nay là sao đây, kỳ lạ như vậy.

      Vừa mới đứng lại, Lưu Cẩm Trúc còn chưa Mạnh Nhụy vội đứng lên, tiến lên khoát tay Lưu Cẩm Trúc, vô cùng thân thiết hô to: “Dì Cẩm Trúc, bảo dì đừng đến đây mà, là, cháu đủ quần áo rồi!” thanh cực lớn, vang cả đại sảnh.

      Cơ thể Tiêu Quý cứng đờ, chậm rãi quay đầu, sắc mặt chợt tái nhợt. Cho dù trong lòng mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy Lưu Cẩm Trúc, tất cả đều bị đánh trở về nguyên hình. Mỗi lần Mạnh Nhụy và Lưu Cẩm Trúc xuất cùng nhau, đối với Tiêu Quý mà , mỗi lần nhìn thấy đều là cơn ác mộng, nó tàn nhẫn nhắc nhở , mẹ cần , tình nguyện chăm sóc con người khác.

      Hầu Tử hiển nhiên cũng nghe được tiếng la kinh thiên động địa của Mạnh Nhụy, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Quý, thấy sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, sững sờ đứng tại chỗ, giống như con cún bị vứt bỏ, bất lực lại ngỡ ngàng. Hầu Tử nhất thời nổi nóng, quăng chiếc giẻ lau trong tay, xắn tay áo, bước hai ba bước đến chỗ Mạnh Nhụy, cũng lo tới tại là trường hợp gì, chỉ vào Lưu Cẩm Trúc và Mạnh Nhụy, chỉ trích sắc bén: “Các người muốn biểu diễn mẹ con tình thâm hãy đổi chỗ khác được ?”

      Lưu Cẩm Trúc trông thấy Hầu Tử, giờ phút này đột nhiên xuất , còn những lời tức giận như vậy, bà rất kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Quý sắc mặt tái nhợt đứng bên, bà hít hơi lạnh, lùi bước, sao Tiểu Quý lại ở đây! Rốt cuộc là thế nào!

      “Dì à, cháu vốn có tư cách để gì, nhưng dì quá đáng rồi! Liên kết với người khác cùng tổn thương con ruột của mình thế này, dì cảm thấy thú vị lắm sao!”

      Chiếc túi to trong tay Lưu Cẩm Trúc rớt xuống đất, bà ngơ ngác nhìn Tiêu Quý, , bà chưa bao giờ nghĩ tới tổn thương con mình!

      “Dì à, cháu…”

      Lúc Hầu Tử còn muốn gì đó di động lại vang lên, vẫn còn trừng mắt nhìn Lưu Cẩm Trúc và Mạnh Nhụy, lấy điện thoại ra, cũng thèm nhìn mà nhận máy ngay, giọng tốt: “Alo, có việc , có việc cúp!”

      Đầu dây bên kia gì đó, thần sắc Hầu Tử thay đổi, hô to: “Cái gì! Cậu đừng vội, tớ và Tiểu Kê lập tức trở về!”
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 41: Ngoại truyện Lưu Cẩm Trúc

      Lưu Cẩm Trúc ngơ ngẩn nhìn Tiêu Quý và Hầu Tử luống cuống bỏ , ngay cả đồng phục cũng kịp thay, Lưu Cẩm Trúc hé miệng nhưng cuối cùng vẫn nên lời. Bà muốn ngăn Tiêu Quý lại, hỏi câu xảy ra chuyện gì, đừng gấp, có mẹ ở đây. Thế nhưng tại bà có tư cách gì chứ.

      Bà lại cùng người khác làm tổn thương con mình…

      Từ Lưu Cẩm Trúc bé xinh đẹp, nhàn nhã có khí chất, người theo đuổi đương nhiên ít. Sau khi tốt nghiệp đại học, bởi vì khoảng cách mà chia tay với bạn trai mối tình đầu, lâu sau qua giới thiệu của người nhà, bà quen bố Tiêu Quý, Tiêu Viêm Sơn. Khi đó Tiêu Viêm Sơn là chàng trai mạnh mẽ xuất chúng, có lý tưởng có khát vọng, mới gặp mà thân với Lưu Cẩm Trúc, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, đến như keo như sơn.

      Sau hai năm nhau, Lưu Cẩm Trúc và Tiêu Viêm Sơn kết hôn, năm sau Lưu Cẩm Trúc sinh cho ông đứa con đáng lại xinh đẹp, khi ấy nghiệp của Tiêu Viêm Sơn như diều gặp gió, nhà ba người đầm ấm hạnh phúc, còn chuyển tới căn nhà lớn.

      Lưu Cẩm Trúc cảm thán hạnh phúc của mình, ôm ấp con , rúc vào lòng chồng, bà còn cầu xin gì nữa.

      Thế nhưng số phận thiên vị bà nữa, biến cố xảy ra trở tay kịp.

      lần đầu tư thất bại, Tiêu Viên Sơm thiếu khoản nợ lớn, buộc phải bán căn nhà ở gần bốn năm trời, đưa Lưu Cẩm Trúc và Tiêu Quý dọn về căn nhà cũ trước kia, mất hết tất cả, nợ nần còn thiếu, gia đình từng giàu có lập tức trở nên nghèo rớt mồng tơi, Tiêu Viêm Sơn lại suy sụp tinh thần, gượng dậy nổi, cả ngày chỉ biết mượn rượu giải sầu.

      Lúc vừa mới bắt đầu, Lưu Cẩm Trúc hiểu được chồng mình, dù sao trải qua lần thất bại như vậy, ý chí tinh thần sa sút là việc khó tránh khỏi. Vì nuôi gia đình sống qua ngày, bà cố gắng làm việc, thậm chí tìm việc làm thêm, thế nhưng mỗi ngày về đến nhà, đối mặt với con ngây thơ biết gì, còn có người chồng say khướt chỉ biết oán giận, bà cảm thấy kiệt sức. lần lại lần nữa, bà khuyên bảo có hiệu quả, lòng kiên nhẫn cũng dần dần khô cạn, bà mình hối hận gả cho Tiêu Viêm Sơn, Tiêu Viêm Sơn thẹn quá hoá giận, mượn rượu cãi vã trận ầm ĩ với Lưu Cẩm Trúc.

      Mà lần cãi vã này khiến cho gia đình họ vốn lung lay sắp đổ càng thêm mờ mịt và tan vỡ.

      Lưu Cẩm Trúc ra sức làm việc ba năm trời, còn Tiêu Viêm Sơn sống mơ mơ màng màng trong ba năm này, gia đình này cũng cãi vã ba năm, mọi việc đều đến điểm giới hạn.

      Rốt cuộc cũng bùng nổ, rốt cuộc thể nhẫn nại.

      Lưu Cẩm Trúc phớt lờ Tiêu Quý khổ sở cầu xin, bỏ lại người chồng miệng đầy mùi rượu vẫn còn bảo bà cút , mình con đường hoang vắng có mục đích, bà suy nghĩ lại mấy năm nay, vì sao gia đình vốn hạnh phúc mỹ mãn lại biến thành như vậy? Làm ăn thất bại cũng sao, làm lại từ đầu là được, có nhà lớn cũng chẳng quan trọng, chỉ cần người nhà ở cùng nhau là được, có bao nhiêu tiền cũng chẳng quan trọng, chỉ cần có thể cho con bà đến trường là được, bà theo đuổi vinh hoa phú quý, chỉ hy vọng người nhà khoẻ mạnh, cuộc sống suôn sẻ, nhưng mấy năm nay rốt cuộc bà trải qua loại cuộc sống gì!

      Từ lúc hoàng hôn đến khi mặt trời lặn rồi, nhìn thấy ánh tà dương, Lưu Cẩm Trúc biết mình muốn đâu, bà muốn trở về căn nhà kia nữa, muốn đối mặt với người chồng cứ mãi cố tình gây . Ngay lúc bà bất lực chán nản nhất, bà nhận được điện thoại của Mạnh Học Đông, hai người thất vọng cứ thế mà gặp nhau, cũng phải ràng buộc của tình cảm, chỉ là tìm kiếm người an ủi, khát vọng cái ôm ấm áp.

      Mạnh Học Đông là người thời đại học của Lưu Cẩm Trúc, hai người nhau ba năm, vốn là trai tài sắc trời đất tác thành, nhưng sau khi tốt nghiệp đành phải chia tay vì ở cách xa nhau. Sau đó mỗi người đều kết hôn, liên lạc với nhau, xa cách nhiều năm, Lưu Cẩm Trúc là vợ người khác, Mạnh Học Đông cũng gầy dựng nghiệp của mình. Có lần bọn họ tình cờ gặp lại nhau, khi ấy, Lưu Cẩm Trúc nản lòng với chồng, mà vợ Mạnh Học Đông cũng qua đời nhiều năm.

      Năm mười hai tuổi Mạnh Nhụy chẩn đoán ra bệnh ung thư máu, Mạnh Học Đông gần như sụp đổ, cho rằng là do mình sơ xuất, vì thế tạo ra tổn thương cho con , tự trách lại hổ thẹn. Ông ta bận rộn công tác quanh năm, căn bản biết chăm sóc người khác, mời y tá nhưng vẫn lo lắng, rơi vào đường cùng đành phải gọi điện cho Lưu Cẩm Trúc.

      Lưu Cẩm Trúc vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Mạnh Nhụy nằm trong phòng bệnh, lại thấy Mạnh Học Đông râu ria xồm xoàm còn vẻ tuấn phóng khoáng của ngày xưa, bà đỏ hốc mắt, rưng rưng nắm tay ông ta, an ủi , mình ở cùng ông ta, Mạnh Nhụy nhất định có việc gì đâu.

      Lưu Cẩm Trúc tắt điện thoại từ nhà gọi tới, bà biết là Tiêu Quý gọi muốn kêu bà về nhà, nhưng tại bà còn chưa thể rời , hơn nữa, bà cũng muốn về nhà đối mặt với người chồng còn sức sống. Ở lại bệnh viện cùng Mạnh Học Đông, xác định ngày ghép tủy, nhìn thấy Mạnh Học Đông rốt cuộc tươi cười, Lưu Cẩm Trúc vui vẻ trong lòng, có lẽ, bà vẫn chưa quên đoạn tình trong sáng tốt đẹp của thuở xưa.

      Ngay hôm ghép tủy, Lưu Cẩm Trúc lại nhận được điện thoại trong nhà, bà nhìn màn hình ngừng lấp loé, chẳng biết nên tiếp hay . mấy ngày về nhà, bà biết Tiêu Quý nhất định rất lo lắng, nhìn đèn đỏ ngừng lấp loé, Lưu Cẩm Trúc ngổn ngang, sau đó tắt điện thoại. Bà quyết định, thể theo Tiêu Viêm Sơn lãng phí thanh xuân của mình còn nhiều nữa, bà muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

      Giờ phút này bà hoàn toàn ngờ tới, hành động đơn giản của bà thay đổi cuộc đời của số người.

      Nghe được tin tức Tiêu Viêm Sơn qua đời là bảy ngày sau khi rời khỏi nhà, Mạnh Nhụy còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Lưu Cẩm Trúc cả người choáng váng, mặc Mạnh Học Đông lung lay thế nào bà cũng chẳng phản ứng. Sao lại chết chứ, tại sao, bà mới rời khỏi bảy ngày, bảy ngày, sao lại chết chứ…

      Mạnh Học Đông lái xe đưa bà về nhà, mở cửa ra nhìn thấy di ảnh chồng treo cao chính giữa phòng khách, Lưu Cẩm Trúc dừng bước chân. Bà tin nổi, đây phải là , tại sao có thể như vậy, trước khi bà vẫn còn tốt mà, vì sao người sống sờ sờ lại tự nhiên biến mất chứ? Tại sao…

      Mạnh Học Đông tiến lên đỡ vai bà, giọng an ủi, bà đè nén thút thít, cũng ngờ lại bị lực mạnh mẽ đánh tới.

      Bà ngẩng đầu, thấy con mình ánh mắt đỏ ngầu, hung hăng trừng mắt nhìn bà, hô to như là nguyền rủa bà: “Bà , bà , tôi có người mẹ như bà!”

      có người mẹ như vậy… Chồng bà vừa qua đời, tại ngay cả con bà cũng nhìn nhận bà…

      Lưu Cẩm Trúc giống như con gối rỗ rách nát, mặc Mạnh Học Đông đưa bà , trong đầu óc đều là cảnh tượng Tiêu Quý vung nắm đấm đuổi bà .

      Thế nhưng hoạ vô đơn chí, vừa trở về bệnh viện, bác sĩ cho biết bệnh tình của Mạnh Nhụy chuyển biến xấu, bây giờ chỉ có thể lập tức sang Mỹ, nhận điều trị tân tiến hơn. Mạnh Học Đông với bà, cùng ông ta Mỹ , nếu bà lo cho Tiêu Quý, có thể dẫn cùng.

      Lưu Cẩm Trúc nhìn người đàn ông ôn hoà có phần mỏi mệt trước mắt, trong lòng như nổi sóng to gió lớn. Chồng bà vừa qua đời, bà làm sao cùng người đàn ông khác rời , bà sợ lời thị phi của người ngoài, nhưng bà sợ trong lòng mình được yên ổn. Nhưng mà trong ánh mắt của Mạnh Học Đông chứa đầy vẻ dịu dàng và chấp nhất lại khiến bà thể từ chối, bao lâu rồi, có người đàn ông nào nhìn bà với ánh mắt như vậy chứ? Mấy năm nay cứ mãi tranh cãi, Lưu Cẩm Trúc sớm còn hy vọng với cuộc sống, lúc này, cuộc sống lại xuất ánh sáng lần nữa, bảo bà làm sao từ chối.

      Bà chỉ là người phụ nữ, người phụ nữ bình thường, bà cũng khát khao ấm áp, muốn có người làm chỗ dựa.

      Lưu Cẩm Trúc nhàng gật đầu, đồng ý với Mạnh Học Đông, có lẽ đây là cuộc sống mới của bà. Bà tìm Tiêu Quý, ngoài ý muốn lại bị đuổi . Tình huống của Mạnh Nhụy thể kéo dài, mà bà cũng muốn ở lại nơi đau lòng này. Lưu Cẩm Trúc suy nghĩ, Mỹ cùng Mạnh Học Đông trước, chờ tình huống của Mạnh Nhụy chuyển biến tốt đẹp, bà trở về đón Tiêu Quý, đến lúc đó cũng có thể thông cảm cho bà chút, bà đưa Tiêu Quý đến sống cùng, dù sao còn có bà nội và chú của Tiêu Quý, có người chăm sóc , bà trải qua cuộc hôn nhân thất bại, tại vất vả lắm mới gặp lại Mạnh Học Đông, bà thể dễ dàng buông tay.

      ngờ bệnh tình của Mạnh Nhụy kéo dài, vậy mà bà ở Mỹ hơn năm trời, sau khi trở về chốn xưa, cảnh còn người mất.

      Con của bà vẫn nhìn nhận bà, mà bà cũng biết trong khoảng thời gian bà , Tiêu Quý sống như thế nào.

      Trái tim đau đến mức có gì áp chế được.

      Lưu Cẩm Trúc dám mạo muội tìm Tiêu Quý nữa, đành phải trốn ở góc lén nhìn , nhìn thấy trưởng thành, nhìn thấy mỉm cười ngọt ngào với Mễ Tu, hoá ra con học được làm sao để người, trong những năm tháng đẹp nhất ngây thơ nhất của Tiêu Quý, bà đâu…

      ***

      Tiểu kịch trường: Rất gian ác…

      Chuyện kể rằng, Tiêu Quý và Mễ Tu chính là tấm gương sớm của thế kỷ mới, mười ba tuổi tự định chung thân. Nhưng suy cho cùng, tuổi tác còn , có áp dụng thực tế, cũng biết bao nhiêu lý thuyết.

      Sau hai năm yên ổn kết giao với nhau, hai người vẫn như là tờ giấy trắng.

      Vào ngày cuối thu sáng sủa, ngàn dặm mây, trời trong nắng ấm, vân vân, thiếu nữ Tiêu Quý dậy sớm, đến nhà Mễ Tu tìm cậu chơi đùa.

      Mai Phương , Mễ Tu còn chưa dậy đâu, tự con tìm nó .

      Thiếu nữ Tiêu Quý vui vẻ gật đầu trả lời, bước nhanh nhẹn lên lầu.

      nhàng gõ cửa, ai trả lời, thiếu nữ Tiêu Quý đẩy cửa vào, dù sao cũng là người trong nhà, sợ gì chứ!

      Ồ, Mễ Tu nhà còn ngủ? Đến gần thấy, ơ, cái vật dựng đứng kia là gì thế?

      Thiếu nữ Tiêu Quý càng tò mò hơn, tư thế của vật kia rất gian ác nha, Mễ Tu nhà thoải mái sao?!

      Thiếu nữ Tiêu Quý có lòng tốt, chầm chậm tiến lên, vươn móng vuốt, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, lấy ra khí thế hào hùng của hảo hán*, vươn tay về phía vị trí gian ác kia…

      (*) câu gốc của chỗ này là “đảo bạt thuỳ dương liễu”, ý chỉ Lỗ Trí Thâm, nhân vật trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy Hử, trong 108 hùng Lương Sơn Bạc.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 42: Có chuyện xảy ra

      Hầu Tử và Tiêu Quý cấp tốc chạy về ký túc xá, ngay cả đồng phục cũng kịp thay. Đẩy cửa phòng 308 ra liền thấy Mị Mị khóc hu hu, còn Tiểu Mã Ca giậm chân ghế hò hét với chiếc điện thoại, Tiêu Quý và Hầu Tử liếc nhau, vội đến trước mặt Mị Mị, lo lắng hỏi: “Sao vậy, trong điện thoại cậu chưa ràng, ba cậu sao thế?”

      Lúc Hầu Tử ở 55 Tuan lòng đầy căm phẫn chỉ trích Lưu Cẩm Trúc nhận được điện thoại của Mị Mị, trong điện thoại khóc ba đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ rằng tình huống tốt lắm, sau đó tiếng khóc càng ngày càng kiềm chế được, Hầu Tử cũng nghe ràng rốt cuộc là thế nào, vội vã kéo Tiêu Quý trở về.

      Mị Mị nắm tay Hầu Tử, nhìn rồi lại nhìn Tiêu Quý, khóc đến bờ vai run rẩy, đúng hơn là chẳng ra được câu hoàn chỉnh.

      Tiêu Quý và Hầu Tử nôn nóng đến độ muốn nhảy lên, cậu xong hẵng khóc mà!

      “Mẹ nó, là sinh viên ưu tú của khoa y lại chẳng dùng được!” Tiểu Mã Ca căm giận ngắt điện thoại, rồi gỡ bàn tay của Hầu Tử và Tiêu Quý ra khỏi người Mị Mị, như ra lệnh với Mị Mị: “Đừng khóc!”

      Mị Mị lập tức ngừng khóc, co lại bờ vai, ưu sầu ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã Ca.

      Tiêu Quý và Hầu Tử tha thứ cho thô lỗ của Tiểu Mã Ca ngay tức khắc, đối với tôn trọng thêm ba phần.

      “Khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề có phải ?” Tiểu Mã Ca xoa tóc Mị Mị, chậm lại, sau đó quay người với hai nàng tình hình: “Vừa rồi mẹ Mị Mị gọi điện báo, ba cậu ấy gần đây khoẻ, đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ trong phổi có gì đó, có khả năng…là ung thư phổi.” xong lời cuối cùng, thanh của càng hơn.

      Tiêu Quý và Hầu Tử hoảng sợ trừng to mắt, chả trách Mị Mị lại như vậy, sao lại thế chứ…

      Mị Mị bắt đầu khóc nữa, ôm gò má, khóc thút thít.

      Tiêu Quý từng trải qua việc mất người thân, viền mắt tức đỏ lên, tiến lên ôm Mị Mị, an ủi : “Mị Mị, sao đâu, chừng là chẩn đoán nhầm đấy, chú sao đâu.”

      “Đúng vậy, chừng là chẩn đoán nhầm đấy.” Tiểu Mã Ca đột nhiên hô to ra tiếng.

      Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn , Mị Mị cũng ngừng khóc.

      Chẩn đoán nhầm? Lời vừa rồi của Tiêu Quý chỉ là an ủi Mị Mị, nhưng giờ nghĩ lại, phải có khả năng, trình độ điều trị trong thị trấn có hạn, biết đâu là chẩn đoán nhầm.

      “Là chẩn đoán lầm sao? Nhưng bác sĩ có tình huống được lạc quan cho lắm, hơn nữa trước kia ba tớ từng mắc bệnh viêm phổi.” Mị Mị ngước nhìn Tiểu Mã Ca, lắp bắp.

      “Có phải hay chúng ta cũng chẳng thể định đoạt, bây giờ cậu gọi điện thoại cho dì, bảo dì đưa chú tới thành phố B, đến bệnh viện lớn kiểm tra tỉ mỉ kỹ càng, cho dù có vấn đề gì, điều trị ở đây cũng yên tâm hơn.” Tiểu Mã Ca nghiêm túc .

      “Đúng vậy, bệnh viện lớn cấp nhà nước cũng có thể xảy ra chẩn đoán nhầm, đừng đến bệnh viện ở thị trấn, cậu gọi điện thoại cho dì trước , tớ tiếng với ba tớ, tớ nhớ hình như ông ấy quen biết với giáo sư nào đó!” Hầu Tử xong, mau chóng lấy di động ra.

      “Ừ, tớ lập tức gọi điện thoại cho mẹ!” Mị Mị lau nước mắt, vội lấy điện thoại ra.

      xong với mẹ Mị Mị, bảo bọn họ mau chóng tới thành phố B để kiểm tra kỹ càng lần nữa, Hầu Tử cũng tình huống với ba , ba cũng có quen biết bác sĩ chủ nhiệm tại bệnh viện nhân dân thành phố, các có thể qua đó bất cứ lúc nào.

      “Mị Mị, cậu với Du Phong chưa?” Tiêu Quý hỏi, từ khi xảy ra chuyện đến giờ vẫn chưa thấy Du Phong gọi điện qua đây.

      ấy…tớ liên lạc được với ấy, gọi điện thoại nhưng ai nhận máy.” Mị Mị cúi đầu, đôi mắt sưng lên như quả hạch đào, thanh như muỗi kêu.

      Tiêu Quý, Hầu Tử và Tiểu Mã Ca đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Quý nắm tay Mị Mị, an ủi : “Có lẽ ta có việc thôi, hôm nay Mễ Tu cũng gọi điện cho tớ thể tới đón tớ, chừng ở công ty có việc gấp.”

      “Đúng vậy đúng vậy, đợi chú dì tới đây rồi bảo Du Phong biểu cũng muộn!” Hầu Tử theo.

      “Đúng rồi, chú dì qua đây bằng cái gì?” Tiểu Mã Ca hỏi.

      “Mẹ tớ mua vé xe lửa tối nay.” Mị Mị ngẩng đầu giọng .

      “Còn mua vé xe lửa, sức khoẻ chú chịu nổi ?” Tiểu Mã Ca nhíu mày.

      “Đúng thế, nên đặt vé máy bay , như vậy cũng nhanh hơn.” Tiêu Quý .

      “Ừ, tớ lập tức lên mạng đặt vé.” Hầu Tử nhanh nhẹn lấy máy tính ra.

      “Nhưng mà…bây giờ tớ có nhiều tiền như vậy.” Mị Mị nhút nhát , từ thị trấn của ngồi xe lửa đến thành phố B cũng phải đến hai ba trăm tệ, huống chi là ngồi máy bay.

      gì đó! Hầu Ca có nghèo túng cũng còn thừa tiền!”

      “Tớ cũng có.”

      “Thẻ của Mễ Tu nhà tớ ở chỗ tớ, cậu đừng lo!”

      Mị Mị muốn khóc…

      Bởi vì thành công đặt vé máy bay nên sáng hôm sau ba mẹ Mị Mị đến thành phố B, bốn người xin nghỉ học trực tiếp đưa bọn họ đến bệnh viên nhân dân thành phố, bạn của ba Hầu Tử tìm được vị chuyên gia ưu tín nhất của bệnh viện đến hội chẩn cho ba Mị Mị, mở ra con đường thuận lợi mau lẹ, đều được ưu tiên trong các phần kiểm tra.

      Nhìn thấy các bệnh nhân vô tội bị chen ngang, nhóm người Tiêu Quý gì chỉ nhìn trời, rồi nhìn đông nhìn tây, quả nhiên người quen có khác. Lúc này các lòng nghĩ đến kết quả kiểm tra của ba Mị Mị, ai nghĩ tới ba Hầu Tử rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả viện trưởng cũng đích thân đến thăm hỏi.

      Mẹ Mị Mị cùng theo vào kiểm tra, mấy người Tiêu Quý và Mị Mị ở bên ngoài chờ. Toàn thân Mị Mị vẫn căng thẳng, hai tay nắm chặt, cúi đầu, lòng dạ như treo lơ lửng giữa trung, nếu lát nữa kết quả kiểm tra là ung thư mẹ phải sống như thế nào, còn phải làm sao, ba chính là bầu trời của , nếu bầu trời sụp đổ gia đình này cũng sụp đổ. Nghĩ thế, Mị Mị rất muốn gặp Du Phong, rất muốn ta ở bên cạnh , cho bờ vai để dựa vào, có thể kiên định với , sao đâu, tất cả đều là nhầm lẫn mà thôi. Thế nhưng ta ở đâu, ngày hôm qua và hôm nay giống như bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả cú điện thoại cũng có, sáng nay gọi điện cho ta vẫn tiếp máy, rốt cuộc ta đâu rồi…

      Tiêu Quý vỗ tay Mị Mị, giọng an ủi: “ sao đâu, vừa rồi bác sĩ cũng sao, phim chụp X-quang của chú hình như nghiêm trọng lắm.”

      “Ừ, tớ chỉ là hơi sợ.” Mị Mị tựa vai Tiêu Quý, bất lực khẽ run rẩy.

      có việc gì đâu, đừng sợ, bọn tớ ở cùng cậu.”

      Lúc này, Mễ Tu cũng chạy đến bệnh viện. Khi nãy gọi điện cho Tiêu Quý, biết được tình huống tại, cũng lên lớp, buông tất cả mọi chuyện trong tay mà lập tức tới bệnh viện.

      “Sao rồi?” Mễ Tu mua bữa sáng đưa cho Hầu Tử, xoay người nhìn về phía Tiêu Quý.

      kiểm tra.” Tiêu Quý .

      “Ừm.” Mễ Tu nhìn sang Mị Mị, thấy yếu ớt dựa vai Tiêu Quý, an ủi : “Yên tâm , có việc gì đâu.”

      “Cám ơn.” Mị Mị yếu ớt , do dự chút, đứng lên hỏi: “Em liên lạc được với Du Phong, ấy có xảy ra chuyện gì ?”

      Mễ Tu hơi nheo mắt, muốn lại thôi, lúc sau cất tiếng: “Cách Tử xảy ra tai nạn xe cộ ở nước ngoài, Du Phong và Cách Hi bay qua đó trong đêm.”
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 43: Tức giận bất bình

      Kết quả kiểm tra của ba Mị Mị có, phải ung thư phổi, nhưng tình hình cũng chẳng lạc quan. Giãn phế quản, tuy rằng chỉ là thời kỳ đầu, nhưng nếu muộn thể khống chế mà trở nên nguy hiểm. Bác sĩ đề nghị nằm viện trước, khống chế bệnh tình, loại bệnh này thuộc loại mãn tính, tất cả đều dựa vào điều dưỡng chậm rãi, sau khi xuất viện phải đặc biệt chú ý, tránh các yếu tố nguy cơ gây bệnh, nhất là hút thuốc, ô nhiễm môi trường, các loại cảm cúm, tránh bụi, hít thở chất khí có tính kích thích, chú ý giữ ấm, thay đổi lối sống lành mạnh và môi trường cuộc sống. Điều trị bằng thuốc phối hợp với điều dưỡng tại nhà trong thời gian dài, ổn định bệnh tình mới là quan trọng nhất, đương nhiên, căn bản nhất là thể làm vụng vất vả.

      Kết quả tốt hơn nhiều so với dự đoán, Mị Mị và mẹ khóc vì sung sướng, chỉ cần phải ung thư, miễn là có cách khống chế họ mừng rồi. Tuy rằng giãn phế quản có cách trị hết, chỉ có thể dùng thuốc khống chế, nhưng chỉ cần làm theo cách thức thoả đáng, để cực nhọc, điều dưỡng lâu dài, vẫn có thể ổn định bệnh tình.

      Mễ Tu làm xong thủ tục nằm viện, Mị Mị và mẹ đưa ba đến phòng bệnh, nếu tới đây ở thêm mấy ngày, dù sao xa chữa bệnh, trình độ cao hơn trong trấn nhiều.

      Bọn Tiêu Quý theo ở bệnh viện ngày trời, Mị Mị rất cảm kích, cũng rất có lỗi. Đa số bệnh nhân ở đây đều là mắc bệnh truyền nhiễm, tuy rằng có biện pháp thoả đáng, nhưng biết đâu ngộ nhỡ xảy ra cái gì, huống gì các ở cùng lâu như vậy, tối qua cũng nghỉ ngơi, ngày mai còn phải học, gì cũng phải khuyên các trở về ngủ giấc.

      “Tớ và mẹ ở đây là được, các cậu về trước .” Mị Mị nhìn các , giọng .

      sao, bọn tớ có thể ở đây giúp chăm sóc chú.” Hầu Tử ngáp cái, dụi mắt, .

      “Bộ dạng cậu thế này còn có thể chăm sóc ai hả.” Tiểu Mã Ca chế nhạo .

      “Vậy cậu và dì ổn chứ? Muốn bọn tớ để lại người ?” Tiêu Quý quan tâm hỏi han.

      cần đâu, cái nên kiểm tra cũng kiểm tra rồi, huống hồ bây giờ ở bệnh viện, các cậu yên tâm , về trường ngủ giấc cho khoẻ, tối hôm qua các cậu theo tớ cũng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu.” Mị Mị áy náy . Tối hôm qua vừa đặt vé máy bay vừa an ủi , các gần như cả đêm ngủ.

      sao, bọn tớ tinh lực dồi dào.” Tiêu Quý khẽ cười.

      Mị Mị cũng cười theo, nếu có các ở đây, biết phải làm sao, còn có Mễ Tu theo chạy trước chạy sau, mọi thủ tục đều do lo liệu. Mấy các gặp phải chuyện thế này khó tránh khỏi có phần biết làm sao, nếu có Mễ Tu giúp xử lý, tuyệt đối sứt đầu mẻ trán. Mị Mị cụp mắt, đôi mắt ảm đạm, lúc này người nên tới lại biết ở nơi nào.

      “Vậy được rồi, bọn tớ về trước, có chuyện gọi điện nhé.” Tiểu Mã Ca dặn dò.

      “Ừ, được, các cậu trở về xin nghỉ hộ tớ, tớ muốn ở bệnh viện chăm sóc ba thêm mấy hôm nữa.” Mị Mị .

      “Được, chú còn chưa tỉnh lại, cậu và dì tranh thủ nghỉ ngơi chút .”

      Bọn Tiêu Quý rời khỏi bệnh viện cùng Mễ Tu về trường, đường, các ở phía sau Mễ Tu líu ríu dứt, Mễ Tu nhắm mắt nghỉ ngơi, cố ý che đậy hai chữ Du Phong hung tợn kia, xem ra ở lại bệnh viện làm các ngột ngạt đến mức hỏng rồi, tại giọng điệu hề đè thấp, hận thể ăn tươi nuốt sống người nào đó.

      Tới nửa đường, Tiểu Mã Ca và Hầu Tử xuống xe, muốn về ký túc xá bổ sung giấc ngủ, mà Tiêu Quý và Mễ Tu cùng về nhà trọ. Trước khi xuống xe Tiểu Mã Ca nháy mắt nhướng mày với Tiêu Quý, còn liếc về phía Mễ Tu cái, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo. Mễ Tu giả vờ thấy, trong lòng nhất thời có cảm giác tốt.

      Quả nhiên, sau khi Tiểu Mã Ca và Hầu Tử xuống xe, khuôn mặt Tiêu Quý cứng nhắc, tiếng nào, mắt nhìn phía trước, bĩu môi ra vẻ tức giận bất bình.

      Mễ Tu cười khổ, xem ra bị Du Phong làm liên lụy, việc sao lại gộp chung thế chứ.

      Trở về nhà trọ, Tiêu Quý vào trước, Mễ Tu vừa vào cửa liền thấy chống nạnh bĩu môi, trừng to đôi mắt óng ánh, ra vẻ chất vấn.

      Đóng cửa lại, Mễ Tu thầm bật cười, xem ra chỉ có thể bo bo giữ mình, Du Phong hãy tự cầu phúc .

      “Sao lại thế này? Tại sao Du Phong lại tìm Doãn Cách Tử?” Tiêu Quý hỏi, lúc ở bệnh viện sợ Mị Mị đau lòng mới hỏi, tại ba ngã bệnh, bạn trai lại tìm người phụ nữ khác, đổi lại người khác ai chịu nổi chứ, cả ngày Mị Mị nhắc tới Du Phong, trong lòng chắc chắn cố gắng nhẫn nhịn, các là bạn cùng phòng của Mị Mị, nhất định phải thay hỏi .

      Mễ Tu thở dài, tiến lên nắm tay Tiêu Quý, dắt ngồi xuống sofa, dịu dàng giải thích: “Ngày hôm qua phải gọi điện cho em có việc thể đón em sao, lúc ấy Cách Hi mới vừa nhận được điện thoại bên Mỹ, báo rằng Doãn Cách Tử xảy ra tai nạn xe cộ, và Du Phong tiễn Cách Hi đến sân bay, nhưng tới nơi rồi Du Phong lại đột nhiên muốn theo, cũng được gì, dù sao cậu ây cũng là người trưởng thành, có chủ trương của chính mình, buổi tối bận việc ở công ty suốt, chưa kịp gọi điện cho em, Cách Hi Mỹ, giao lại rất nhiều việc cho .”

      “Vì sao ta muốn theo? ta và Doãn Cách Tử chẳng phải là quan hệ bạn học thông thường thôi sao?” Tiêu Quý nhíu mày, hỏi.

      Mễ Tu khẽ cười, gõ trán Tiêu Quý cái, : “Chuyện của người khác chúng ta nên nhiều lời, tại quan trọng nhất là sức khoẻ của ba Mị Mị, về chuyện của ấy và Phong Tử, chờ cậu ấy trở về tự nhiên giải thích ràng với Mị Mị, chúng ta tiện can thiệp quá nhiều.”

      “Nhưng mà…” Tiêu Quý chu môi, cam lòng : “Em là bạn cùng phòng của Mị Mị, còn là bạn thân nhất của cậu ấy, tại ba cậu ấy xảy ra chuyện, đây là thời điểm yếu đuối nhất, cần an ủi nhất, nhưng Du Phong thân là bạn trai cậu ấy lại chăm sóc khác, cho dù ta biết tình huống của ba Mị Mị, nhưng trước khi ta có thể tiếng với Mị Mị, ta hoàn toàn coi Mị Mị là bạn của ta mà!” Ra khỏi bệnh viện, đường trở về, Hầu Tử và Tiểu Mã Ca liền dặn nhất định phải hỏi chuyện Du Phong, rốt cuộc ta có nghiêm túc với Mị Mị của các .

      Mễ Tu trầm mặc, quả lần này Du Phong làm thoả đáng, mặc kệ ta vì cái gì mà theo Doãn Cách Hi qua Mỹ, trước khi cũng nên tiếng với Mị Mị, dù sao cũng là xuất ngoại, phải hai giờ là có thể trở về. Từ khi ta đến giờ vẫn chưa có tin tức, Doãn Cách Hi còn biết gọi điện thoại về công ty, nhưng Du Phong lại chẳng có chút tin tức nào.

      “Được rồi, đừng tức giận, có giận nữa cũng vô dụng, chuyện của hai người bọn họ, người bên ngoài thể làm gì, tất cả vẫn nên chờ Du Phong trở về rồi sau.” Mễ Tu ôm vai Tiêu Quý, giọng an ủi.

      “Em biết, nhưng em thấy bất bình cho Mị Mị!” Tiêu Quý ngửa đầu, mở to mắt, nũng nịu : “Doãn Cách Tử lâu rồi, sao vẫn hồn tan.” May mà Mễ Tu nhà theo, nếu , liền dẫn Mị Mị đánh tới Mỹ.

      “Suy nghĩ gì đó!” Mễ Tu véo mũi , buồn cười .

      có.” Tiêu Quý dựa vào ngực Mễ Tu, hạ giọng : “Mị Mị nhất định rất đau lòng, ba ngã bệnh, Du Phong lại có bên cạnh.” giống như khi ấy, bố qua đời, mẹ cũng bỏ lại .

      “Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng ở bên cạnh em, vĩnh viễn.” Dường như biết suy nghĩ gì, Mễ Tu vỗ lưng , lời như tuyên thệ.

      “Ừm.” Tiêu Quý khụt khịt mũi, ngửa đầu nhìn Mễ Tu, giọng : “A Tu, tốt.”

      Mễ Tu cười dịu dàng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ nuông chiều, cúi người khẽ hôn lên hai gò má , cái, hai cái, ba cái, như là giọt mưa rơi xuống, lại giống như lông chim gãi trái tim Tiêu Quý.

      cười trốn , tiếng cười như chuông bạc vang cả phòng.

      Mễ Tu giữ chặt gáy , bắt lấy cánh môi cách chuẩn xác, làm nụ hôn này càng sâu hơn.

      lúc mặn nồng, chuông cửa đột nhiên vang lên.

      Mễ Tu nhìn qua, màu mắt vẫn còn sâu thẫm.

      mở cửa.” Buông Tiêu Quý ra, Mễ Tu mút cái mạnh môi rồi mới đứng dậy mở cửa.

      Tiêu Quý cười ngượng ngùng, lâu thấy Mễ Tu vào trong, hỏi: “A Tu, ai thế?”

      nhận được câu trả lời, vểnh môi, đứng dậy qua. Lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nụ cười mặt tan biến trong nháy mắt.

      Bà ấy sao lại đến nơi này?!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :