1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã nhà tôi - Tiểu Yêu Vô Yêu (76 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 24: Hơn năm nghìn đồng

      Sau khi ăn uống no đủ, Mễ Tu và Tiêu Quý ngồi xe đến cửa hàng bách hoá lớn nhất trong thị trấn. Vừa đến nơi, Tiêu Quý liền kéo Mễ Tu dạo trong khu đồ nam ở tầng dưới chót, chỉ cần thấy bộ nào hợp với bảo thử ngay, Mễ Tu gõ trán , buồn cười nhắc nhở, hôm nay là mua quần áo cho em, ôm vai Tiêu Quý, vào thang máy thẳng lên khu đồ nữ.

      Khu đồ nữ suy cho cùng vẫn náo nhiệt hơn khu đồ nam, chỉ có quần áo rực rỡ đầy màu sắc, đủ loại kiểu dáng, màu sắc thay đổi trăm loại đa dạng, tuyệt đối giống khu đồ nam, rập theo khuôn khổ phải màu đen là màu xám, thỉnh thoảng có màu đỏ màu xanh, mà kiểu dáng cũng đơn điệu. Trong phút chốc, Tiêu Quý hoa cả mắt, giãy khỏi tay Mễ Tu, ngắm nghía từng bộ quần áo, cái này đẹp, cái kia cũng được, wow, cái này từng nhìn thấy tivi, lời tán thưởng dứt bên tai, khiến cho bán hàng nhìn về phía Mễ Tu cười thân thiện, còn , bạn rất đáng .

      Mễ Tu hề ngăn cản, mặc sờ cái này nhìn cái kia, thấy thích liền cầm lấy đưa cho thử, chờ đầy hứng khởi từ trong phòng thay đồ ra, Mễ Tu cũng rất kiên nhẫn tiến lên nhận xét lần, rồi bảo thử màu khác, từ đó chọn ra cái thích hợp nhất với .

      Từ giá hàng Mễ Tu cầm lấy chiếc áo khoác ngoài bằng vải nỉ Hàn Quốc màu đỏ thẫm, đưa cho Tiêu Quý, : “Em thử cái này .”

      Tiêu Quý nhận lấy, theo bản năng nhìn nhãn mác, thầm hít hơi, rồi lập tức đưa cho Mễ Tu, : “Em thích màu đỏ thẫm, em thấy cái màu đen bên kia cũng được.” Đùa cái gì chứ, chiếc áo khoác ngoài hơn năm nghìn đồng, ăn thịt người sao? cần đâu, mặc người có cảm giác tội lỗi!

      Mễ Tu nhận lấy cái áo, chỉ liếc nhìn chiếc áo khoác ngoài màu đen ở bên kia, màu mắt thâm trầm, quay đầu dịu dàng : “Được, vậy thử chiếc kia .” Nhận lấy cái áo trong tay Tiêu Quý, đầu ngón tay của hơi dùng sức, tấm nhãn mác bị rớt ra.

      Tiêu Quý tận mắt nhìn tấm mác bé kia rơi xuống đất, giống như trông thấy tờ giấy chủ tịch Mao vô tình rời khỏi . ngẩng đầu nhìn về phía Mễ Tu, đáng thương : “A Tu, xem, nếu em thành tâm thành ý xin lỗi các ấy, em có thể mua cái áo này ?” Hơn năm nghìn đó, là tiền sinh hoạt của mấy tháng lận, phải đến 55 Tuan làm thêm bao lâu mới có thể kiếm được năm nghìn chứ!

      “Hưm…” Mễ Tu cúi đầu tự hỏi, ngay sau đó ngước mắt nhìn , có chút bất đắc dĩ : “Chắc là vô dụng thôi, nhãn mác rớt rồi các ấy cũng thể bán ra.”

      Tiêu Quý chán nản, đúng rồi, cho dù trả lại quần áo cũng phải còn nguyên nhãn mác, tuy rằng bọn họ cố ý tháo nó, nhưng dù sao cũng là rớt trong tay bọn họ, mặc dù giải thích cũng phí công thôi, quên , xa xỉ lần vậy, cùng lắm khai giảng tìm thêm công việc.

      “Quên , chúng ta hãy mua nó .” Tiêu Quý nhìn Mễ Tu, êm ái : “Vốn là do chúng ta làm rớt.” Nếu mặc cả với cửa hàng, chừng ầm ĩ, lại làm liên lụy đến bán hàng.

      “Ừ, vậy mua .” Mễ Tu xoa mái tóc Tiêu Quý hơi rối bời, : “Em thử .”

      “Nếu mặc vừa làm sao đây?” Hơn năm nghìn đó…

      đâu, chắc chắn vừa mà.” Mễ Tu khẽ cười, xem kỹ số đo mới ra tay, nhất định là vừa người.

      “Chỉ mong thế.” Tiêu Quý ôm chặt cái áo, xoay người vào phòng thử, trong lòng ngừng cầu nguyện, mặc vừa hy sinh vì chính nghĩa!

      Tiêu Quý vừa tiến vào, Mễ Tu liền đến quầy thu ngân, lấy thẻ ra thanh toán, thuận tiện còn bảo bán hàng tìm số đo tương đồng của chiếc áo khoác màu đen kia rồi gói lại. và Tiêu Quý ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa từng mua cho bộ quần áo nào, nhất là nên cứ cầm tiền của bố mẹ ra ngoài tiêu xài, Tiêu Quý tiếp nhận giúp đỡ của về mặt học tập rất miễn cưỡng, nếu lại giúp đỡ tiền sinh hoạt của , sợ lòng tự trọng của chịu nổi, cũng may mẹ thường dùng các loại danh nghĩa kỳ lạ mà mua quần áo cho , bình thường Tiêu Quý cũng thiếu quần áo mặc. tại, có thể kiếm tiền, có khả năng nuôi sống Tiêu Quý, tìm mọi cách đối tốt với , đem những thứ quý trọng hoặc là sao nhãng của trước kia, mà đền bù tất cả cho .

      “Mễ Tu?” tiếng đàn ông quá xác định vang lên cách đó xa.

      Mễ Tu xoay người, trông thấy chàng ăn mặc có chút chín chắn nghi hoặc nhìn , lúc thấy xoay người, ta hơi sửng sốt, rồi nhanh chân bước tới.

      “Tôi còn tưởng rằng nhìn lầm rồi! ngờ là cậu!” chàng ra vẻ thân thiện vỗ vai Mễ Tu, cười ha ha .

      “Ừ, ngờ gặp cậu ở đây.” Mễ Tu lịch trả lời. chàng này là bạn học thời trung học của , nhưng trước kia cũng quen thân lắm, sau khi lên đại học chưa từng liên lạc với nhau, vừa rồi chợt trông thấy, Mễ Tu nhất thời nhận ra.

      “Đúng vậy, là khéo nha, thế nào? Cùng bạn tới mua quần áo hả?” ta hề quên thời trung học Mễ Tu có bạn , bộ dạng vừa xinh đẹp lại đáng , lúc ấy nam sinh bọn họ rất hâm mộ . Nhưng lúc tốt nghiệp nghe bạn thi đậu đại học B, bây giờ chừng chia tay lâu rồi.

      “Ừ, ấy ở bên trong thử quần áo.” Mễ Tu xong Tiêu Quý từ phòng thử đồ ra.

      “A Tu, xem, vừa y luôn!” Tiêu Quý trông thấy người đứng bên cạnh Mễ Tu, phấn chấn ra khỏi phòng xoay vòng, duỗi cánh tay, ánh mắt cười cong lên.

      bạn học sững sờ, ngoại trừ ngạc nhiên thú vị bởi vẻ đẹp của Tiêu Quý lúc này, ta còn sửng sốt vì Mễ Tu có đổi bạn .

      Xoay người xong, Tiêu Quý đứng vững lại, trông thấy người bên cạnh Mễ Tu, hơi sửng sốt, sau khi nhận ra người kia, vội vàng chào hỏi: “Chào , lại gặp nhau ở đây.” Tiêu Quý thường đến trường Mễ Tu, cũng khá quen thuộc với bạn học của , mặc dù chưa qua mấy câu, nhưng thấy mặt cũng nhận ra.

      “Xin chào, càng ngày càng đẹp ra!” bạn học lại vỗ vai Mễ Tu, ràng dùng thêm mấy phần sức lực hơn vừa rồi, chính là hâm mộ ghen tị đấy!

      “Ha ha, cũng…càng ngày càng có khí chất.” Tiêu Quý muốn khen ta đẹp trai, thế nhưng, đứng chung với Mễ Tu nhà , nên lời.

      “Ha ha ha…” chàng thoải mái cười to, sờ ót mình, hình như đột nhiên nhớ tới gì đó, ta xoay người với Mễ Tu: “Vừa lúc tình cờ gặp cậu, tối mai lớp chúng ta có buổi tụ họp nho , những ai có thể liên lạc được đều tới cả, cậu nhớ phải nhé, tôi thông báo địa chỉ ở diễn đàn trường, nhớ mang theo người nhà nữa!”

      “Được, có thời gian tôi nhất định .” Mễ Tu cười , đáp.

      “Tốt, lời định. Tôi phải trước, bằng bạn tôi nổi bão.” ta cười khổ, chào Tiêu Quý, rồi vội vàng chạy .

      Tiêu Quý nhìn theo ta rời , nhưng ta chưa được vài bước bị nắm lỗ tai kéo đến quầy thu ngân. Tiêu Quý khẽ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, người mặc chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, lúc này xinh đẹp đến mức khiến người ta khó quên.

      Mễ Tu mê muội trong khoảnh khắc, cho đến khi Tiêu Quý đứng trước mặt , nhàng lung lay tay , mới hoàn hồn, thanh hơi khàn: “Sao thế?”

      ngẩn ngơ gì đó? Còn nữa, sao lại mua luôn chiếc màu đen kia?” Tiêu Quý nũng nịu , trong lòng áy náy nhưng cũng ngọt ngào.

      phải em thích cái kia sao?” Mễ Tu nhìn chăm chú, ánh mắt thâm trầm, sâu thẳm lại sáng ngời.

      “Nhưng mua cái này rồi mà.” Tiêu Quý .

      chiếc là mẹ tặng cho em, chiếc kia là tặng cho em, thế vừa đúng.” Mễ Tu gõ mũi cái, dịu dàng .

      Tiêu Quý cười cong lên đôi mắt to, lộ ra hai má lúm đồng tiền, ngửa đầu nhìn Mễ Tu: “Vậy còn phải mua thêm cái xem như là chú tặng em nha.”

      “Ừ, rất có lý.” Mễ Tu xong liền chọn quần áo.

      Tiêu Quý vội túm lấy , nôn nóng : “Ơ kìa, em đùa mà!”

      Mễ Tu xoay người, sau đó cười , Tiêu Quý phát mình bị trêu chọc, thẹn quá hoá giận bắt lấy tay đưa vào trong miệng.

      “Em cắn nhanh chút, cắn xong rồi còn phải đến nhà em đấy.” Mễ Tu ngăn cản, ung dung .

      Tiêu Quý ngước mắt, lấy tay Mễ Tu ra, khó hiểu hỏi: “Đến nhà em làm gì?”

      “Sau kỳ nghỉ em còn chưa trở về lần nào, tuy rằng muốn đến nhà ăn tết, nhưng em cũng phải trở về xem chút chứ.” Mễ Tu chạm vào hai má hồng hào của , ôn hoà .

      Tiêu Quý vẫn còn nâng bàn tay của Mễ Tu, có chút ngây ngốc nhìn , có luồng nhiệt ấm áp lướt qua trong lòng.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 25: cần gì nữa

      Tiêu Quý đẩy ra cánh cửa hơi cũ kỹ, viền mắt hiểu sao lại cay cay.

      sàn nhà, bàn và sofa đều là những lớp bụi, hoa trong bình héo tàn từ lâu, cái chổi đặt ở góc tường bởi vì lâu rồi ai dùng đến mà bện thành tầng mạng nhện. mặt đất có cái cốc bị đập vỡ, bên cạnh là ít mảnh vụn bánh mì biến thành màu đen, hiển nhiên là có chuột ở đây. Trong phòng toả ra mùi mốc khó ngửi, lúc này vì được mở cửa ra mà ánh sáng mặt trời nhè chiếu vào tôn lên từng lớp bụi bặm, ra vẻ tan hoang khác thường, giống như là xó xỉnh u bị người ta quên lãng.

      Tiêu Quý ngơ ngác đứng đó, ánh mắt nhìn chăm chăm ngôi nhà ở nhiều năm, cảm thấy lớp bụi mỏng kia giống như tối tăm ở trong lòng . đường đến đây, kỳ nghĩ tới cảnh tượng này, bà nội được chú đón rồi, ở đại học B, trong nhà còn ai, càng chút sức sống, sàn nhà dơ bẩn chẳng ai quét dọn, bàn bẩn ai lau chùi, ngay cả chuột cũng bắt đầu rêu rao khắp nơi. phải chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, nhưng mà tận mắt chứng kiến, tâm lý chuẩn bị trước đó đều chỉ là viễn vông, cảnh tượng trước mắt khiến cho hạnh phúc tích góp từng tí chợt rơi vào bụi bặm, Tiêu Quý lại nhận ra, lúc mười ba tuổi, có gia đình.

      Thực ra Tiêu Quý từng trải qua cuộc sống đơn thuần lại hạnh phúc, lúc đó còn là hàng xóm của Mễ Tu, cuộc sống của đơn giản lại vui vẻ, mỗi ngày xoay quanh phải ăn là ngủ, hoàn toàn suy nghĩ tới bất cứ phiền muộn nào. Thế nhưng số phận dường như lưu luyến với mỗi người. Vào năm mười tuổi, việc làm ăn của bố thất bại, ông dùng tất cả tiền dành dụm để trả nợ rồi cho vay, đưa và mẹ dọn đến căn nhà cũ, sau đó, cuộc sống của xảy ra biến hoá long trời lở đất.

      bắt đầu ngồi xe buýt rất lâu đến trường mỗi ngày, cùng bạn học ăn KFC nữa, bỗng nhiên hiểu được hoá ra Häagen-Dazs là thứ rất đắt tiền. Mỗi ngày học về đến nhà, phải đối diện với mẹ luôn mặt mày cau có, còn bố chỉ biết mượn rượu giải sầu, Tiêu Quý chỉ có thể trốn trong phòng khóc. Chẳng qua khi đó còn có gia đình.

      Cứ như thế đến năm mười ba tuổi, cùng với bố mẹ mỗi ngày ngừng cãi vã, học được rất nhiều thứ, ví dụ như làm việc nhà, nấu cơm, còn ngừng ứng phó giữa bố mẹ, làm nũng đáng để điều chỉnh khí trong gia đình. Đôi khi, bố mẹ thấy ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, hai người cũng đỏ mắt cam đoan với , sau này bao giờ cãi nhau nữa. Thế nhưng, cam đoan của bọn họ lần này ngắn hơn lần trước.

      Tiêu Quý vĩnh viễn quên ngày hôm đó, sau khi bố mẹ cãi vã lớn tiếng, mẹ khóc chạy ra ngoài, chờ đến lúc đuổi theo còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ, chẳng biết làm sao, đành phải trở về nhà. Khi đó bố uống rượu, qua định khuyên vài câu tượng trưng, ngoài ý muốn bố phớt lờ , vì thế đành phải trở về phòng mình, đắp chăn kín mít, với chính mình ngày mai có chuyện gì.

      Nhưng lúc này đây, tự thôi miên mình lại chẳng có tác dụng gì, ngày hôm sau mẹ trở về, bố uống rượu rồi ngủ, tỉnh ngủ rồi lại uống nữa…

      bất lực trông thấy khuôn mặt bố càng ngày càng dữ tợn, đột nhiên cảm thấy quá xa lạ, trong chớp mắt như còn sức lực, ngồi xổm mặt đất, thở hổn hển, cảm giác lồng ngực bí hơi, đầu óc là mảnh hỗn loạn. Sau đó bố ném chai rượu xuống, nghiêng ngả lảo đảo sang đây, miệng ông đầy mùi rượu, vẻ mặt dường như rất đau khổ.

      “Tiểu Quý…đừng sợ…lập tức sao… sao… đau khổ nữa…bố dẫn con cùng…”

      Tiêu Quý ôm ngực, đầu óc nặng nề, càng ngày càng thở nổi, níu chặt áo bố, ra sức lắc đầu, được nên lời, chỉ là lắc đầu, nước mắt chảy đầy mặt, nước mũi thể kiềm nén mà chảy theo, muốn , bố đừng mà, bố đừng mà… Thế nhưng, đừng cái gì, biết, muốn biết…

      Lồng ngực ngày càng khó chịu, mí mắt ngày càng nặng, Tiêu Quý nhắm mắt lại, cảm thấy như mình ở trong đám mây, nhàng bay bổng.

      Đột nhiên, bố giống như nổi điên vọt vào phòng bếp, sau đó hoảng loạn mở ra tất cả cửa sổ, ông như là mất hết tất cả sức lực, từ vách tường trượt xuống, ôm đầu khóc lóc nghẹn ngào.

      Tiêu Quý muốn qua an ủi bố, thế nhưng, vừa nhích người liền cảm thấy trong dạ dày có đợt cuồn cuộn, sau đó từ trong miệng nôn ra đống nhớp nhúa, dạ dày đau thắt lại, đầu như muốn nổ tung. Bố thấy thế liền chạy nhanh qua đây, ôm lấy từ mặt đất, rồi chạy ra khỏi nhà.

      Bố lái xe rất nhanh, ngừng hô tên Tiêu Quý, ngừng xin lỗi. Lúc đụng vào chiếc xe ở đằng trước, ông ở trước người Tiêu Quý, che chắn cho

      tuần sau khi bố qua đời, mẹ trở về cùng người đàn ông khác. Tiêu Quý giống như điên rồ mà đuổi bà , , vì sao bà nhận điện thoại của tôi, , vì sao bà đến gặp bố lần cuối cùng, , vì sao bà cãi nhau với bố, , tôi có bố, , tôi có mẹ…

      có gia đình…

      Từ nay về sau, Tiêu Quý cũng chỉ có Tiêu Quý.

      Hình như bắt đầu từ lúc ấy, chiều nào học về cũng chỉ thấy cảnh tượng như vậy, khắp nơi đều là bụi, có chút khí người, thường thường nghe thấy hai tiếng kêu chít chít của con chuột. Lúc này hồi ức giống như thủy triều dâng cao, mãnh liệt mà lại tàn nhẫn.

      “Em còn thất thần gì đó? Mau tới đây quét dọn.”

      tiếng gọi đột ngột ngắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Quý, chậm rãi xoay người, đầu óc vẫn rối rắm, nhìn gì cũng ràng. Trong lúc mơ hồ, nhìn thấy Mễ Tu nhà cầm cái chổi, quét dọn những mảnh vụn còn sót lại dưới đất. Thấy nhìn về phía , Mễ Tu khẽ cười, khuôn mặt là vẻ dịu dàng sưởi ấm tâm can của .

      Tầm mắt dường như nét chút, bóng dáng trước mắt Tiêu Quý càng chân hơn. ràng nhìn thấy Mễ Tu nhà dọn xong những mảnh vỡ, lau bàn lần, sau đó lau nhà, rồi từ trong phòng lấy ra cây trầm hương đốt lên. Mễ Tu ung dung sang đây, nhéo hai má , rồi đến ban công, tưới nước vào chậu xương rồng sắp chết khô.

      Tiêu Quý giống như chậu xương rồng kia trong chớp mắt sống lại, xanh um tươi tắn, tràn ngập sức sống.

      Mùi trầm hương tràn ngập cả phòng, thanh nhã nhàn nhạt, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Tiêu Quý hít mũi, ngẩng đầu nghênh đón ánh nắng ấm áp, tầm mắt giao với Mễ Tu, tia sáng lấp lánh, rạng rỡ sáng chói, chỉ có tình ý, càng nhiều hơn là ấm áp và nương tựa.

      Tiêu Quý suy nghĩ, lớp bụi bặm trong lòng cứ thế được Mễ Tu nhà quét dọn sạch . Cuộc đời này có , cần gì nữa.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 26: Họp mặt bạn cũ

      Buổi họp mặt bạn cũ hẹn tại quán KTV vào tám giờ tối, Mễ Tu đưa Tiêu Quý đến đúng giờ.

      Đẩy cửa phòng ra, bên trong truyền đến tiếng nhạc vang trời, còn kèm theo hai câu gào thét inh ỏi “Em khiến tôi say khướt, em khiến tôi rơi lệ…”

      Tiêu Quý theo bản năng trốn bên cạnh Mễ Tu, tiếng hát này đánh thẳng tới tâm linh của nhân loại, những người có trái tim yếu ớt tuyệt đối chịu nổi đâu. Mễ Tu cười bất đắc dĩ, vươn tay che lỗ tai Tiêu Quý lại, khoé miệng mấp máy, nhưng bởi vì thanh quá lớn mà hoàn toàn nghe được gì.

      Lúc này có bạn học tinh mắt phát bọn họ, rồi vẫy tay với bọn họ, Tiêu Quý nhìn qua, đúng là chàng gặp ngày hôm qua.

      chàng tắt nhạc, giơ lên microphone, la lên: “Yên lặng chút, yên lặng chút, các học sinh chú ý! Cặp tình nhân đẹp nhất Trung Quốc của thế kỷ mới đại giá quang lâm, mọi người vỗ tay hoan nghênh!”

      Các học sinh cùng nhau nhìn qua.

      Tiêu Quý ngẩn người, cặp tình nhân đẹp nhất Trung Quốc của thế kỷ mới? Danh hiệu này tệ. Tiêu Quý giờ lên bàn tay bé vẫy vẫy, cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền ràng: “Hi, lâu gặp!”

      có bất cứ lời đáp lại nào.

      Ba giây sau, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng huýt sáo, liên tục ngừng…

      “Mẹ kiếp, đó phải là ấy sao!”

      “Đúng đó, là ấy!”

      “Sao bọn họ vẫn còn ở bên nhau!”

      “…” Tiêu Quý lặng lẽ đầy vạch đen, bọn họ vẫn ở bên nhau là chuyện quái lạ thế sao?

      Trong tiếng náo nhiệt ồn ào, Mễ Tu và các bạn chào hỏi lẫn nhau, sau đó ôm vai Tiêu Quý vào trong, người ngồi hai bên sofa di chuyển, chừa ra hai chỗ trống, Tiêu Quý kề sát Mễ Tu ngồi xuống.

      chàng ở phía bên kia trước đây cùng ký túc xá với Mễ Tu, hơi béo, cao to, làn da ngăm đen, dáng vẻ chất phác, nghe từ bé là người nhiều. Hai người lâu thấy, hôm nay gặp mặt, miệng của chàng đó hề ngừng nghỉ, ngay cả bạn bé bên cạnh ta cũng bị gạt sang bên.

      Tiêu Quý hoàn toàn xen vào, tuy rằng quen với bạn học của Mễ Tu, nhưng vì cùng trường cho nên thân thiết lắm, gặp mặt chỉ có chào hỏi, biết gì hơn. tại Mễ Tu vội vàng ứng phó với bạn học, nhàn rỗi mà săn sóc , Tiêu Quý hơi nhàm chán nhìn đông nhìn tây, đùa nghịch vạt áo, nhìn chằm chằm màu sắc đỏ chót loá mắt kia, nhớ tới năm mươi tờ chủ tịch Mao.

      tay đột nhiên ấm áp, Tiêu Quý lấy lại tinh thần, hơi quay đầu, nhìn thấy Mễ Tu vẫn còn cười với chàng kia, nhưng bàn tay ở bên hông nắm chặt tay , ngón tay thon dài nhàng vuốt ve lòng bàn tay . Tiêu Quý cười , đôi mắt to cong lên, hai má lúm đồng tiền nở rộ, tình nương tựa vô hạn. Người của bạn lòng quan tâm đến bạn, có lẽ bất cứ lúc nào cũng thể khiến bạn cảm nhận được quan tâm của ấy từng giờ từng phút, nhưng ấy nhất định để bạn cảm thấy ấy bỏ mặc bạn, cho dù chỉ là chút.

      Dường như nhận ra Tiêu Quý nhìn , Mễ Tu xoay đầu qua, cười dịu dàng, kề sát bên tai Tiêu Quý : “Có phải buồn chán lắm , đợi lát nữa chúng ta rời khỏi.”

      Tiêu Quý lắc đầu, đôi mắt to hơi uốn cong, cùng Mễ Tu mười ngón đan vào nhau chặt. Chỉ cần ở bên , cho dù làm gì cũng cảm thấy buồn chán.

      “Này, vợ chồng son hai người thầm gì đấy? Để chúng tôi nghe với!” chàng cùng ký túc xá thấy Mễ Tu và Tiêu Quý kề tai , ta cố ý lớn tiếng trêu ghẹo .

      Tiếng này thu hút chú ý của rất nhiều người, ca hát nữa, chơi oẳn tù tì, tất cả đều nhìn qua, rồi bắt đầu đùa bỡn.

      “Ôi, nhiều năm như vậy vẫn còn gắn bó keo sơn à!”

      “Mễ Tu, cậu quá đáng nha, đây phải là kích thích bọn đàn ông độc thân chúng tôi sao?”

      “Haiz! Sớm biết vậy lúc trước tôi cũng sớm, chừng bây giờ con tôi có thể chơi điện tử rồi!”

      “Cuốn xéo, ông đây ăn giấm chua đánh người!”

      “Cái gì mà chơi điện tử ăn giấm chua, dâng hiến tấm thân trai tân của cậu ra ngoài trước !”

      Tiêu Quý thiếu chút nữa là sặc nước, ra nam sinh bọn họ chuyện mãnh liệt như vậy, nhưng mà so với Hầu Tử nhà vẫn còn non nớt chút.

      Lúc này lại có chàng khác cảm khái: “Đừng thấy Mễ Tu giỏi về mọi mặt, hồi đó cậu ấy là người đầu tiên trong lớp chúng ta sớm, chủ nhiệm lớp từng chỉ đích danh phê bình đó.”

      Tiêu Quý sửng sốt, chủ nhiệm lớp từng phê bình ? Mễ Tu chưa bao giờ với nha! Khi ấy bọn họ còn , Tiêu Quý cũng biết luôn đến trường tìm cũng ảnh hưởng tốt lắm, vì thế thường xuyên bóng gió, hỏi Mễ Tu thầy gì hay , nếu thầy phê bình , vậy lần sau ở bên ngoài trường học đợi vào, nhưng Mễ Tu bởi vì thành tích của tốt, cho dù thầy biết cũng làm khó . Thế nhưng, ngờ vì vậy bị chủ nhiệm lớp phê bình trước mặt mọi người, sớm biết vậy trước kia thầm chút.

      Dường như biết được Tiêu Quý suy nghĩ gì, Mễ Tu bóp lòng bàn tay , nghiêng mặt nhìn : “Đừng nghĩ lung tung, chuyện qua lâu như vậy.”

      Tiêu Quý bĩu môi, chầm chậm lung lay cánh tay , êm ái : “Vậy sau này có chuyện gì đều phải cho em biết, được gạt em.”

      “Được, đều cho em biết.” Mễ Tu dịu dàng , tì lên trán Tiêu Quý, mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn giữa hơi thở của hai người.

      xem người ta, đối xử với bạn dịu dàng biết bao, nhìn lại , chỉ lo nhậu nhẹt coi em như khí!” bạn cùng nhìn thấy cảnh tượng kia liền nhéo lỗ tai bạn trai mình, bất mãn oán giận.

      có thể so với người ta sao? Hai người bọn họ tốt đẹp nhiều năm rồi!” chàng kia bụm lỗ tai bị nhéo, uất ức .

      Tiêu Quý khẽ cười ra tiếng, thưởng thức niềm vui được xem chàng nào đó bị bạn dạy dỗ.

      Lúc này chàng đeo kính gầy gò tới, vỗ vai Mễ Tu.

      “Mễ Tu, có khoẻ ?” xong, ta đưa cho ly rượu.

      Mễ Tu thấy người tới, đứng dậy nhận ly rượu, cũng vỗ vai đối phương, trả lời thân thiện: “Ừ, cũng ổn, cậu sao? Nghe học ở đại học G.”

      chàng kia cười ngại ngùng, lấy lòng : “Đúng vậy, cậu thế nào? Học ở đại học B áp lựa nhất định rất lớn phải ?” xong, ta cụng ly với Mễ Tu.

      “Cũng được.” Mễ Tu , ngửa đầu uống cạn ly rượu.

      Tiêu Quý chớp mắt, nhìn kỹ chàng đeo mắt kính kia, ta ngồi cùng bàn với Mễ Tu hồi năm lớp 11, nhưng thời gian cũng dài, hơn nữa hai người chẳng thân thiết lắm, thế tại sao Mễ Tu nhà chuyện đặc biệt khách sáo với chàng kia, vả lại còn uống sạch ly rượu, lúc cùng người khác uống rượu đều chỉ nhấp ngụm tượng trưng thôi.

      Hàn huyên qua loa vài câu, chàng kia liền rời , trước khi còn chào Tiêu Quý.

      Buổi họp mặt kéo dài đến khoảng mười giờ tối, lâu ngày gặp lại, mọi người đều uống nhiều, ra khỏi KTV, có người đề nghị muốn đến quán bar tiếp tục. Bởi vì rất nhiều nam sinh dẫn bạn tới, đêm khuya mùa đông giá rét, gió lạnh thổi qua, có vài la hét đòi về nhà. Ý kiến thống nhất, đương nhiên cũng đến quán bar, có vài người vẫn chưa thấy , hẹn lần sau tụ họp.

      Tiêu Quý thấy hai má Mễ Tu đỏ bừng, dìu mau chóng đón xe, tạm biệt với những người kia rồi ngồi xe về nhà. Mễ Tu xưa nay thích uống rượu, tửu lượng cũng thấp, hai ly rượu trắng, hai chai bia là giới hạn rồi. Tối nay biết có phải là vì lâu ngày gặp lại bạn học rất vui vẻ, uống mấy chén, bia rồi rượu nho thay phiên nhau, nhất là sau khi gặp chàng đeo mắt kính kia, từ chối ai cả, tại đường có chút lảo đảo.

      Tới nhà, Tiêu Quý dìu Mễ Tu, cố gắng làm động tác, cởi giầy cho rồi dìu lên lầu.

      Nghiêng ngả lảo đảo vào phòng Mễ Tu, Tiêu Quý đá cửa, miệng than thở: “Trông gầy như vậy, sao lại nặng như lợn chết thế!”

      Còn chưa phàn nàn xong, Tiêu Quý bị lợn chết đè dưới thân.

      Miệng đầy mùi rượu bia, hơi thở của Mễ Tu nóng đến doạ người, đầu ngón tay vẽ vời mặt Tiêu Quý, giống như cây kim vừa hơ lửa, hơi đau lại còn có loại kích thích khó tả.

      Hai tay Tiêu Quý chống ngực , đỏ mặt, sợ hãi : “A Tu, nặng quá…” Người uống say sao lại nặng như vậy hả!

      Trả lời là đầu lưỡi Mễ Tu dạo chơi cái cổ trắng mịn của , Tiêu Quý nheo mắt, loại cảm giác kim châm này còn mãnh liệt hơn.

      Đột nhiên Tiêu Quý nhớ đến việc. Hai tay giữ chặt cổ Mễ Tu, trừng to mắt hỏi: “Vì sao em có cảm giác hôm nay là lạ?” Bình thường uống rượu bia nhiều như hôm nay, hơn nữa phần lớn đều do chủ động.

      “Đâu có.” Mễ Tu gỡ tay Tiêu Quý ra, in xuống nụ hôn trán .

      “Còn nữa, chàng đeo mắt kính kia rất thân thiết hả? Sao em cảm thấy đối với ta rất bình thường?” Mỗi ngày ở ký túc xá Hầu Tử đều nhắc mãi, đầu năm nay, chỉ đề phòng phụ nữ, mà phải càng đề phòng đàn ông hơn.

      chàng nào?” Nụ hôn như giọt mưa của Mễ Tu dừng hai gò má của Tiêu Quý, mơ hồ hỏi.

      “Chính là chàng đeo mắt kính, trắng trắng, gầy còm.” Hơi thở của Tiêu Quý dần dần bất ổn.

      “Đâu có giống nhau.” Mễ Tu giữ chặt hai tay Tiêu Quý, nhàng đặt lên đầu giường.

      “Sao có, ràng đối với ta giống những người kia, phải…” Lời còn lại toàn bộ đều bị nuốt trong bụng Mễ Tu.

      biết có phải là do cồn phát tác , đêm nay Mễ Tu đặc biệt giày vò , những tư thế trước kia chưa từng dùng qua đêm nay đều đồng loạt phát huy. Lúc đầu Tiêu Quý phối hợp, sau đó chống cự, đến cuối cùng thở gấp liên tục, tuỳ ý Mễ Tu muốn làm gì làm, coi như hình nộm mà bày đặt thế này thế kia. Theo tiếng thét này đến tiếng thét khác, từng đợt run rẩy, Tiêu Quý nặng nề ngủ thiếp , trong cái miệng nhắn còn thầm câu “Đừng…”

      Thực ra, “đừng” thường thường đối với đàn ông động tình hoặc là động dục mà chính là liều thuốc thúc đẩy, hơn nữa với trợ giúp của cồn, xâm nhập và tiến công căn bản là nước đổ khó hốt lại.

      Hô hấp của Mễ Tu dần ổn định lại, xoa xoa thân thể kiều mềm mại trong ngực từng cái , trán mồ hôi đầm đìa, lồng ngực nhấp nhô. Nghĩ đến thắc mắc vừa rồi của Tiêu Quý, nhàng nở nụ cười. đối với chàng kia bình thường, thái độ thân thiết hơn nhiều, hơn nữa cùng ta uống ly rượu kia cũng là lòng. Năm đó nếu ta vô tình hỏi câu, Mễ Tu cũng ma xui quỷ khiến trốn học tìm Tiêu Quý, lại càng nhận ra tình cảm trong lòng đối với Tiêu Quý.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 27: Chúc mừng năm mới

      Đây là cái tết náo nhiệt nhất mà Tiêu Quý trải qua kể từ năm mười ba tuổi.

      Khi chỉ còn vài ngày là đến năm mới, Mai Phương và bố Mễ Tu đều được nghỉ, mỗi ngày ra ra vào vào, vui vẻ trang trí trong nhà, dán câu đối xuân, treo chữ phúc, trong phòng khách còn treo chiếc đèn lồng lớn, nghe là đơn vị của bố Mễ Tu phát cho. Tiêu Quý mải miết nhìn chiếc đèn lồng to lớn nên lời, suy nghĩ, may mà bố Mễ Tu là phó cục trưởng, nếu ông là cục trưởng, có lẽ nào thể tích của chiếc đèn lồng chiếm cứ cả phòng , đồ sộ biết bao.

      Buổi chiều giao thừa, Mễ Tu và bố mình đội mũ xếp bằng giấy báo bắt đầu quét dọn nhà cửa, quét sạch số góc khuất, Tiêu Quý và Mai Phương cùng nhau gói bánh sủi cảo. Dựa theo phong tục ở chỗ họ, đêm ba mươi nhất định phải ăn sủi cảo, mà còn phải chừa lại ít, ngụ ý là hàng năm có dư. Tiêu Quý biết trộn nhân thịt, cũng biết lăn bột, chẳng qua gói bánh cũng tệ, dùng lời của Mai Phương chính là có góc có cạnh. Tiêu Quý cho rằng những lời này hình như phải khen , tuy rằng cũng biết được, sủi cảo do làm ra quả góc cạnh ràng.

      Gói xong sủi cảo gần tám giờ tối, bữa tiệc tết mỗi năm lần cũng chính thức bắt đầu. Ở trong phòng khách đặt cái bàn, thanh tivi mở lớn, bởi vì là đêm ba mươi, hôm nay được phép đốt pháo, từ chiều tiểu khu của bọn họ bắt đầu, tiếng pháo chưa từng chấm dứt, tại nhìn qua ban công, vẫn có thể phảng phất thấy được từng đợt pháo hoa xinh đẹp.

      Bưng lên mấy dĩa nước chấm cho sủi cảo, chuẩn bị xong tỏi, tương ớt và nước tương, rồi khui chai rượu nho, sủi cảo cũng hấp gần xong. Nhân thịt, hành tây. Trong nhân thịt còn có tôm bóc vỏ, cải trắng, bởi vì năm nay có Tiêu Quý, Mai Phương gói riêng vài bánh sủi cảo có nhân đặc biệt, có thịt có rau, màu sắc tươi ngon.

      tivi chiếu vở hài kịch, là dàn diễn viên mới nổi rất được thích phối hợp với những diễn viên gạo cội, chương trình rất hấp dẫn vui tai vui mắt, khiến có mỗi người cười đến run rẩy, chọc cười Tiêu Quý đến mức thể ăn sủi cảo.

      cười, Tiêu Quý chợt ngừng lại, ngẩn người từ trong miệng lấy ra vật màu trắng.

      Là đồng tiền xu bỏ vào khi gói sủi cảo, ngờ lại bị ăn được.

      “A! Tiểu Quý ăn được cái bánh có tiền xu! Năm nay nhất định gặp chuyện tốt!” Mai Phương thấy tay Tiêu Quý cầm đồng tiền xu trong nhân thịt, bà vui vẻ .

      Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn về phía Mai Phương mà mỉm cười ngọt ngào, cẩn thận đặt đồng tiền kia qua bên. tin, cuộc sống sau này ngày càng tốt hơn.

      Mễ Tu cụp mắt cười , ở dưới bàn bóp lòng bàn tay Tiêu Quý, trong lòng ấm áp. Thảo nào vừa rồi mẹ muốn đặt dĩa sủi cảo kia trước mặt Tiêu Quý, mà lại lựa chọn hồi lâu mới bảo bưng lên, ra là thế.

      Vừa xem Đêm Mùa Xuân* vừa ăn sủi cảo, thấm thoát đến mười hai giờ đêm, kết thúc đếm ngược, bữa cơm tất niên này mới tính là ăn xong rồi. , bọn họ cũng ăn nhiều lắm, chỉ vừa chuyện vừa ăn sủi cảo, ăn chừng hai cái là buông đũa, rồi đánh giá chương trình tivi, sau đó ôm bụng cười to chốc lát, thỉnh thoảng còn bắt chước nhân vật tivi, khí vô cùng tốt mà trước nay chưa từng có.

      (*) chương trình của đài CCTV, phát sóng vào đêm giao thừa.

      Giúp đỡ thu dọn phòng khách xong, Tiêu Quý trở về phòng ngủ, vậy mà ngã xuống liền ngủ thiếp , hơn nữa đêm mất ngủ.

      Ngày hôm sau, Tiêu Quý mặc chiếc áo khoác ngoài màu đỏ thẫm mà Mễ Tu mua cho , theo Mai Phương cùng chúc tết. Mỗi lần đến nhà, Mai Phương thân thiết nắm tay Tiêu Quý, giới thiệu với người ta rằng: “Đây là con dâu tương lai của nhà tôi, thế nào? Xinh đẹp phải !”

      Mỗi lần sau lúc ấy, Tiêu Quý phối hợp mỉm cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền, lễ phép gọi chú dì. Sau đó nhận được lời khen ngợi, đây là con dâu nhà chị à, rất xinh đẹp, đáng quá, còn hiểu chuyện nữa, chị rất có phúc nha. Tiêu Quý được khen đến ngượng ngùng, Mai Phương cũng đưa ra dáng vẻ là lẽ dĩ nhiên, sau đó bà tiếp lời, đúng vậy, Tiểu Quý của chúng tôi đáng lại xinh đẹp, dáng người đẹp biết lễ nghĩa, sau này đứa con sinh ra nhất định là cực phẩm đấy!

      theo Mai Phương đến tất cả gia đình thân thích, Tiêu Quý gần như tàn tạ, chờ về đến nhà, ngay cả quần áo cũng kịp thay mà đặt mông ngồi sofa, ngửa đầu dựa vào, hận thể nằm dài ở đây. Mai Phương vào phòng thay quần áo, còn bố Mễ Tu đến phòng sách, Mễ Tu cởi áo khoác, trông thấy Tiêu Quý xụi lơ sofa. khẽ cười, qua ngồi bên cạnh Tiêu Quý, rồi ôm vai để nằm đùi . Tiêu Quý phối hợp nhích người, tìm vị trí thoải mái nhất, nhắm mắt lại, giọng : “Hôm nay mệt chết được.” Từ sau khi bố qua đời, hàng năm vào tết lịch đều chỉ có , sau đó bà nội dọn đến ở với , cũng có người đến chúc tết, nhưng chưa từng mệt mỏi như vậy, hôm nay loanh quanh khắp cả thị trấn, thân thích nhà Mễ Tu rất nhiều nha.

      “Ừm, em nghỉ ngơi lúc cho khoẻ.” Mễ Tu xoa trán , dịu dàng .

      Tiêu Quý khẽ ừ tiếng, nắm tay Mễ Tu đặt lên bụng mình, hô hấp kéo dài, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên, dường như có chút buồn ngủ.

      Mễ Tu cụp mắt nhìn , ánh mắt chuyên chú, tia sáng trong mắt đầy dịu dàng, hôm nay bọn họ rất giống như ra mắt bạn bè thân thích vào ngày đầu tiên sau tân hôn, dưới giới thiệu của bố mẹ, nhận lời chúc phúc của người khác. Nhìn thấy Tiêu Quý vừa hạnh phúc vừa thẹn thùng cúi đầu cười ngọt ngào, theo phía sau mẹ chào hỏi trưởng bối, kêu tiếng chú dì, nhận được lời khen ngợi của các trưởng bối, trong lòng còn vui mừng hơn cả bản thân mình nhận được lời khen.

      tiếng pháo đinh tai nhức óc chợt vang lên, Mễ Tu còn chưa kịp che lỗ tai Tiêu Quý mở choàng mắt, trong mắt có tia hoang mang.

      Mễ Tu đến gần tai , dịu dàng : “ có việc gì, bên ngoài đốt pháo thôi.”

      “Ừm.” Tiêu Quý trả lời tiếng, chớp mắt, hoàn toàn còn buồn ngủ, nhìn thấy Mễ Tu gần ngay trước mắt, : “Em muốn xem pháo hoa.”

      ngủ sao?” Mễ Tu hỏi.

      ngủ.” Tiêu Quý ngồi dậy, dựa trước ngực Mễ Tu, ngắm nghía ngón tay .

      “Ừm.” Mễ Tu kề sát tai , hít sâu hơi, : “Đến ban công xem pháo hoa nhé.”

      “Được.” Tiêu Quý giọng đáp.

      Mễ Tu ôm eo , cùng nhau đứng lên, tư thế đổi, bọn họ giống như hai đứa bé sinh đôi, dính sát vào nhau, bắt chước nhau, chầm chậm thong thả đến ban công.

      Mễ Tu nắm hai tay Tiêu Quý, nhoài người lan can, lồng ngực dính sát sau lưng , chặt chẽ đến mức chút khe hở. Đêm khuya giá lạnh, bầu trời tràn ngập pháo hoa rực rỡ, đủ loại màu sắc, tiếng pháo bùng nổ tiến vào màng tai, nhưng lại cảm thấy chói tai chút nào.

      Trong phòng khách biết có ai tới, Mai Phương tiếp đón bọn họ, có thể láng máng nghe được ít đối thoại giữa bọn họ.

      “Nghe , hôm nay chị dẫn theo xinh đẹp chúc tết? Ai thế?”

      “Ai chứ! Đó chính là vợ tương lai của Mễ Tu nhà tôi, con dâu của tôi đấy!”

      Tiêu Quý hơi nghiêng mặt, đối diện với ánh mắt lóng lánh rực rỡ của Mễ Tu, tầm mắt giao nhau, biểu lộ tình cảm chân mặn nồng còn hơn cả hàng ngàn lời .

      Đôi môi nhàng dán sát vào nhau, sau đó tách ra, có thể nghe thấy hô hấp ràng, bầu trời nở rộ pháo hoa muôn màu muôn vẻ.

      “Chúc mừng năm mới!”

      “Chúc mừng năm mới!”
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 28: thể buông xuống

      Vào mùng năm tết, Tiêu Quý nhận được điện thoại của bà nội, rằng bà và chú về quê thăm thân thích trở về, Tiêu Quý lòng đầy vui mừng , ngày mai cùng Mễ Tu qua thăm bà.

      Sau khi trở về từ kỳ nghỉ đông, Tiêu Quý vốn muốn đến nhà chú thăm bà nội, nhưng bà nội và chú về quê, rằng lâu rồi về đó, muốn về quê ăn tết, chờ sang năm trở lại, bất đắc dĩ, Tiêu Quý đến giờ vẫn chưa thể gặp bà nội. Tuy rằng cách vài ngày đều gọi điện thoại, nhưng lâu ngày gặp, Tiêu Quý vẫn rất nhớ bà nội.

      Ngày hôm sau, chưa đến chín giờ, Tiêu Quý cùng Mễ Tu xuất phát, mang theo quà tặng mà Mai Phương đặc biệt chuẩn bị ngày hôm qua, đến nhà chú. Tuy rằng Tiêu Quý từ chối nhiều lần, rằng thăm bà nội nên để chính mua đồ biếu, nhưng thái độ của Mai Phương rất kiên quyết, Tiêu Quý phải cầm theo quà tặng bà chuẩn bị, rằng đây là dì tặng cho bà nội thông gia, phải tặng cho con, con có quyền nhận. Tiêu Quý hết cách, đành phải gật đầu cảm ơn, cầm lấy những hộp đồ bổ đắt tiền được đóng gói tinh xảo cùng Mễ Tu đến nhà chú.

      Chú của Tiêu Quý làm kế toán trong trường, còn thím trước kia là giáo trong trường, hai người thông qua giới thiệu của giáo viên khác mà kết hôn sinh con, sau khi thím sinh ra hai đứa con trai song sinh sức khoẻ yếu ớt, vì thế ở nhà làm bà nội trợ, mãi cho đến tại. Áp lực của cuộc sống, sức khoẻ của thím, còn có việc học của hai người con trai, tất cả gánh nặng đều đặt người chú, chú vốn là người tính toán chi li, về sau càng so đo từng tí, ngay cả tiền hưu hàng tháng hơn ngàn đồng của bà nội cũng tính toán.

      Mấy năm bố Tiêu Quý làm ăn suôn sẻ, cuộc sống tệ, mỗi tháng đều đúng hẹn gởi tiền sinh hoạt cho bà nội, tuy rằng phần lớn đều nằm trong tay chú, nhưng từ trước đến giờ cũng so đo với ông ta, có thể giúp được giúp. Khi ấy, chú tình thương Tiêu Quý, dù sao ông ta cũng có hai đứa con trai, hơn nữa Tiêu Quý hiểu chuyện đáng , hễ khi đến nhà , ông ta đều mua đồ ăn vặt và búp bê cho . Thế nhưng, từ sau khi việc làm ăn của bố Tiêu Quý thất bại, dọn đến căn nhà cũ kỹ kia, thái độ của chú đột nhiên thay đổi, gặp Tiêu Quý cũng còn thân thiết như trước, thím đưa ra vẻ mặt quái lạ mà đánh giá . Lúc bố vừa mới qua đời, bà nội đề nghị đưa về nhà chú, cũng tiện để chăm sóc , nhưng ông ta mực từ chối, căn nhà quá, có dư phòng, hơn nữa Tiêu Quý cũng lớn rồi, tuổi tác khá mẫn cảm, thích hợp ở cùng với người khác. còn cách nào, bà nội đành phải dọn sang sống cùng Tiêu Quý, vì vậy có dạo chú và bà nội cãi nhau, thậm chí trong thời gian dài tới thăm bà nội.

      Tuy rằng Tiêu Quý tuổi còn , nhưng hiểu được nhân tình thế , trách chú đối xử tốt với mình như trước kia, bởi vì biết áp lực của chú lớn biết bao, biết rằng có nhiều chuyện ông ta lực bất tòng tâm, nhưng mà, ông ta đối xử với bà nội như vậy thể tha thứ. Vì thế, có đoạn thời gian, Tiêu Quý tới nhà ông ta.

      giờ tới cửa nhà chú, Tiêu Quý có phần khó chịu, đứng ngoài cửa, chậm chạp gõ cửa.

      Mễ Tu biết khúc mắt của Tiêu Quý, cũng biết mâu thuẫn mấy năm nay giữa và chú, vươn tay xoa tóc , giọng : “Hôm nay là tới thăm bà nội, em đừng nghĩ nhiều quá.”

      “Ừm.” Tiêu Quý đáp, giơ tay gõ cửa.

      Rất nhanh cửa được mở ra, người đàn ông trung niên nở nụ cười hơi mất tự nhiên, thanh già cỗi mà ồm ồm: “Tiểu Quý và Mễ Tu đến rồi, mau vào !”

      “Cháu chào chú.” Mễ Tu bắt tay người đàn ông, rồi ôm Tiêu Quý vào nhà.

      Trong phòng khách hẹp, người phụ nữ cơ thể đẫy đà bưng hoa quả từ phòng bếp ra, thấy Tiêu Quý và Mễ Tu, bà ta nhiệt tình hô lên: “ ngóng hai cháu tới đây, hôm qua mẹ hai đứa muốn tới, thím rất vui hôm qua siêu thị mua hoa quả. Phải chứ hoa quả bây giờ đắt quá, thím và chú cháu tiếc ăn miếng nào.”

      “Thím à, cần phiền toái đâu ạ.” Mễ Tu đặt xuống đồ đạc trong tay, lễ phép .

      Tiêu Quý ràng thấy được mắt thím nhìn chằm chằm mấy hộp đồ bổ đóng gói tinh xảo kia, trong mắt loé ra tia sáng.

      “Bà nội đâu ạ?” Tiêu Quý muốn chuyện với thím, rất chán ghét điệu bộ dối trá lại làm ra vẻ của bà ta.

      “Ở trong phòng đấy, ngày hôm qua từ quê trở về, còn chưa lấy lại tinh thần, lại đây, thím dẫn cháu .” xong, bà ta muốn qua kéo Tiêu Quý.

      Tiêu Quý nhàng nghiêng người, tránh đụng vào bà ta, : “ cần, cháu tự .” Rồi quay đầu với Mễ Tu: “Em xem bà nội, muốn vào ?”

      “Em vào trước , và chú chuyện lát, sau đó vào ngay.” Lâu ngày gặp, Tiêu Quý đương nhiên có nhiều lời muốn với bà nội, có mặt khó tránh khỏi có chỗ tiện.

      “Ừm.” Tiêu Quý đáp, nhìn về phía chú nhìn , : “Em vào trước.”

      “Em , cùng trò chuyện với bà vui vẻ nhé.” Mễ Tu dịu dàng .

      Tiêu Quý đẩy cửa phòng, chầm chậm vào, thấy bà nội ngồi giường, đeo kính lão, trong tay cầm quyển sách, đọc rất chăm chú.

      “Bà nội.” Tiêu Quý kêu lên, viền mắt hơi ửng đỏ.

      Bà nội chần chừ chút, ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Quý đứng ở cửa, bà nâng lên bàn tay đầy nếp nhăn, vẫy tay với Tiêu Quý, thanh hơi run rẩy: “Đứa bé ngoan, mau vào đây, để bà nội nhìn kỹ nào.”

      Tiêu Quý nhanh bước , nhào tới bà nội ở giường, có chút nghẹn ngào: “Bà nội, con rất nhớ bà…”

      “Bé ngoan, bà nội cũng nhớ con, mau đứng lên cho bà nội nhìn, có gầy ?”

      có, con béo lên nhiều lắm.” Tiêu Quý ôm bà nội, làm nũng : “Con rất nhớ bà nội.”

      “Đứa bé ngoan.” Bà nội vuốt tóc Tiêu Quý, tràn đầy từ ái .

      Tiêu Quý ôm bà nội kể rất nhiều chuyện, rằng quen rất nhiều bạn học ở trường, học được rất nhiều kiến thức, thầy bạn học đối xử tốt với , Mễ Tu cũng đối với tốt lắm. còn , mấy ngày nay ở nhà Mễ Tu, dì Mai đối xử với như con ruột, bố Mễ Tu thân thiết hoà nhã cỡ nào, ngay cả ông cụ gác cửa tiểu khu cũng rất tốt với .

      “Đương nhiên rồi, Tiểu Quý của chúng ta đáng hiểu chuyện như vậy, khiến ai cũng mến cả.” Bà nội gõ trán Tiêu Quý, tự hào .

      “Đúng ạ.” Tiêu Quý đồng ý .

      “Tiểu Quý à.” Bà nội gọi tiếng, chậm rãi giọng: “Vừa rồi con gặp chú thím chưa?”

      “Dạ, gặp rồi.” Tiêu Quý rầu rĩ .

      “Aiz, bà biết chú thím con có đôi khi quá đáng chút, nhưng con cũng biết tình trạng của bọn họ, sức khoẻ của thím con tốt, trong nhà còn phải nuôi dưỡng hai đứa con trai, chú con cũng dễ dàng gì, con đó, khoan dung nhiều chút, đừng tính toán với bọn họ, thỉnh thoảng có thời gian đến đây nhiều chút, coi như là tới thăm bà nội.” khuôn mặt già nua của bà nội thoáng vẻ đành chịu. Bà có thể làm gì bây giờ chứ, con trai lớn mất, tại bà chỉ có thể dựa vào con trai út, tuy rằng nó so đo lại keo kiệt, nhưng dù sao cũng là con bà, tại Tiêu Quý lẻ loi hiu quạnh cũng chỉ còn người chú như vậy, tuy rằng Mễ Tu đối tốt với , nhưng ngộ nhỡ sau này có mâu thuẫn gì, bà thể để Tiểu Quý ngay cả người bên nhà mẹ đẻ cũng còn, cho nên bà chỉ có thể bảo luồn cúi, bảo nhẫn nại.

      Tiêu Quý cúi đầu, gì, lời bà hiểu được, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến hành động của chú vài năm nay, còn có lời của chú với trước khi đến đại học B, liền thể kiên nhẫn nổi với gia đình bọn họ. Khi đó ý tứ của chú phải là muốn đón bà nội , từ nay về sau chuyện của tự mình giải quyết, đừng tìm đến bọn họ, đừng liên lụy bà nội nữa hay sao. Cho dù mất lòng tin với chú từ lâu, nhưng nghe ông ta vậy, trong lòng vẫn vui.

      Tiêu Quý nắm tay bà nội, dằn xuống uất ức trong lòng, giọng : “Bà nội, con thường xuyên đến thăm bà.” Cái khác thể cam đoan, nhưng tại bà nội ở đây, thể nào như trước đặt chân đến chỗ này, vì bà nội thử ở chung hoà thuận với gia đình chú.

      “Bé ngoan.” Bà nội vui mừng vỗ lưng Tiêu Quý, còn : “Mẹ con có đến tìm con ?”

      Tiêu Quý sửng sốt, thanh đột nhiên hạ xuống: “ ạ.”

      Nghe được thanh của Tiêu Quý, bà nội biết rằng vẫn thể buông xuống chuyện năm đó, bà kiên nhẫn khuyên bảo: “Tiểu Quý, chuyện qua nhiều năm như vậy, con cần gì mãi oán trách mẹ con chứ, hơn nữa cái chết của bố con cũng phải lỗi của nó… Là do bố con, chịu cố gắng, nghĩ thoáng…” Nhớ đến đứa con mất sớm của mình, bà khỏi rơi lệ.

      “Bà nội…” Tiêu Quý dựa vai bà nội, nước mắt thấm ướt quần áo của bà. biết cái chết của bố phải do mẹ gây ra, nhưng vẫn thể tha thứ được việc sau khi bố gặp chuyện may bà lại nhẫn tâm cắt đứt cú điện thoại của , ngay cả gặp mặt bố lần cuối cũng chẳng . càng thể tha thứ, khi bà xuất lại cùng người đàn ông! Hài cốt của bố còn chưa lạnh, bà lại cùng người đàn ông khác trở về, có người mẹ như vậy!

      “Tiểu Quý, hàng năm mẹ con đều đến đây thăm bà, hỏi bà về tình hình gần đây của con, còn thường xuyên tới trường lén nhìn con, nhưng nó dám cho con biết, nó sợ con nhìn thấy nó cũng như năm đó, kích động đuổi nó . Nhiều năm như vậy…nó cũng thoải mái gì.”

      Tiêu Quý trầm mặc , biết mẹ vẫn luôn muốn bù đắp, nhiều năm như vậy, mỗi tháng đều nhận được tiền trong thẻ, thế nhưng bản thân chưa bao giờ dùng qua. Lúc đầu, bà còn sang đây thăm , tuy rằng lần nào cũng lạnh nhạt đuổi , nhưng bà vẫn cứ tiếp tục sang đây, nhưng mấy năm nay, bà chưa từng xuất , Tiêu Quý còn tưởng rằng bà quên mất còn có người là thế giới này từ lâu, tựa như năm đó quên mất bố hấp hối.

      Trông thấy phản ứng của Tiêu Quý, bà lão cao tuổi thở dài, thôi, con cháu có phúc của con cháu, bà già rồi, lo được nhiều như vậy, chỉ cần Tiểu Quý nhà bà hạnh phúc là tốt rồi.

      bao lâu, Mễ Tu vào, cùng Tiêu Quý trò chuyện với bà nội lúc, tới trưa, chú và dì nhiệt tình mời bọn họ ở lại ăn cơm, Mễ Tu từ chối trước bước, biết có thể mỉm cười chào hỏi với bọn họ là giới hạn của Tiêu Quý, muốn làm khó xử.

      Tạm biệt bà nội, hứa với bà sau này thường xuyên đến thăm bà, Tiêu Quý và Mễ Tu tay trong tay ra khỏi nhà chú. Bọn họ dạo dưới bóng cây con đường , Tiêu Quý đột nhiên thoải mái hơn, ở trong nhà chú cảm giác áp lực khó hiểu.

      lúc muốn với Mễ Tu thấy được ánh mắt như hổ đói của thím khi trông thấy những hộp đồ bổ, di động của đột nhiên vang lên.

      Tiêu Quý lấy di động ra, thấy cái tên đó, cười ngọt ngào tiếp máy: “Alo!”

      “Tiểu Kê…”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :