1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã nhà tôi - Tiểu Yêu Vô Yêu (76 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 19: Sinh nhật vui vẻ

      Sau khi trải qua buổi chiều chấn động lòng người kia, toàn thân Tiêu Quý thoải mái lắm.

      thề với ánh đèn, ngờ mình lại như vậy… Cho dù thế, còn suýt nữa bị Hầu Tử bắt gặp, thể tưởng tượng được nếu Hầu Tử đến sớm vài giây, …làm sao nhìn người khác chứ.

      Vì sao nhân loại phải ăn mừng sinh nhật…

      Tiêu Quý ủ rũ khuấy cá viên chiên trong bát, lúc này ngay cả món lẩu thích ăn nhất cũng thể cứu vãn thần kinh mẫn cảm của mình, cảm thấy có người nhìn , hơn nữa chỉ cần có ai chuyện với toàn thân căng thẳng, giống như câu tiếp theo của người kia thốt lên rằng “Sao quần Mễ Tu ướt thế”.

      phải cố ý đâu, phải mà…

      Tiêu Quý u oán liếc nhìn Mễ Tu nhà ngồi bên cạnh chuyện với Du Phong, nhịn được mà oán thầm, thế nào cũng là kẻ đầu sỏ, có thể ngượng ngùng hoặc là áy náy chút được , cho dù hơi mất tự nhiên cũng được mà. Tiêu Quý nhớ lại sắc mặt tự nhiên bình tĩnh của khi với Hầu Tử cẩn thận đổ nước làm ướt quần, muốn hỏi câu, vậy uống bao nhiêu?

      Quả nhiên đàn ông vào đêm trăng tròn hoá thành cầm thú, phải đêm trăng tròn… càng cầm thú hơn!

      “Sao em ăn ít vậy?” Mễ Tu ý thức được Tiêu Quý nhìn mình, quay đầu, cười dịu dàng với .

      “Ăn vô.” Tiêu Quý yếu ớt . Đây chính là , thử hỏi buổi chiều trải qua màn hoảng hồn như vậy, ai còn có thể ăn uống no say ngốn nghiến.

      phải em thích món lẩu nhất à, sao lại ăn vô?” Mễ Tu khẽ cười, hai tròng mắt ánh lên ý cười. đương nhiên biết trong lòng Tiêu Quý suy nghĩ gì, , cũng ngờ lại high như vậy, cũng là lần đầu làm chuyện như thế, ngờ hiệu quả tốt như vậy.

      Nghe thấy tiếng cười như có như của , Tiêu Quý trừng , chu cái miệng nhắn, ở dưới bàn đạp chân cái.

      Đạp mạnh cái, ai cho cười, có cái gì buồn cười, đều tại , đều tại !

      “Á, ai đạp chân tôi?” Đường Tam Thận ngồi đối diện Tiêu Quý đột nhiên hô to tiếng.

      “…” Tiêu Quý lặng lẽ thu chân về.

      Mễ Tu lắc đầu bật cười, vươn tay xoa tóc Tiêu Quý, đầy vẻ nuông chiều. gắp miếng thịt bò vào trong bát Tiêu Quý, đến gần bên tai giọng : “Được rồi, đừng giận nữa.”

      Tiêu Quý nhìn , nũng nịu hừ tiếng, đôi mắt to trong sáng óng ánh, giống như , bây giờ mới biết xin lỗi, muộn rồi.

      “Lần sau chậm chút.” Mễ Tu thêm, giọng điệu dịu dàng, ánh mắt thâm trầm.

      “…” Tiêu Quý cắm chiếc đũa miếng thịt bò, tiếp tục trừng .

      “Tôi này, vợ chồng son hai người gì mà xíu thế, để cho chúng tôi cùng nghe !” Đường Tam Thận vừa nhai vừa , hai má phồng lên.

      “Sư phụ, thân là người xuất gia thể lưu luyến hồng trần thế tục đâu!” Hầu Tử ăn uống no đủ, sức lực dồi dào.

      Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý ở dưới bàn, thanh mềm mỏng : “Được rồi, hôm nay sinh nhật em, vui vẻ chút, hửm.” xong, bóp lòng bàn tay , ý cười khoé môi càng dịu dàng hơn.

      Tiêu Quý khẽ cắn môi, kỳ cũng giận dỗi, chỉ là rất ngượng ngùng, dù sao loại chuyện này xém chút bị người khác bắt gặp, lại là bạn cùng phòng của mình, bất cứ ai gặp phải chuyện thế này cũng đứng ngồi yên. Tiêu Quý bĩu môi về phía Mễ Tu, làm nũng : “Em muốn uống đồ uống của .”

      “Được, uống cái gì cũng được cả.” Mễ Tu cười chiều, lấy đồ uống trước mặt mình đưa tới bên miệng .

      Tiêu Quý liền uống ngụm lớn trong tay Mễ Tu, ánh mắt chớp chớp nhìn .

      “Mẹ nó! đổ nước lên quần tôi rồi!” Đường Tam Thận đột nhiên hướng về phía Hầu Tử hô to tiếng.

      Tiêu Quý còn chưa kịp nuốt xuống đồ uống phun toàn bộ mặt Tam Thận…

      “…” Đường Tam Thận vô tội lại biết làm sao mà quay đầu qua, đờ người nhìn Tiêu Quý, mặt chảy xuống chất lỏng màu vàng.

      “…Tôi xin lỗi.” Tiêu Quý che miệng, ấp úng .

      Đổ nước lên quần, là tà ác mà!

      Bởi vì Đường Tam Thận, thiếu chút nữa hất bàn lẩu liên hoan kết thúc ngày 11 tháng 11, cũng biết là ai đề nghị, bọn họ ngồi quanh sofa đùa chán rồi lại bắt đầu chơi trò trêu chọc, truth or dare.

      Vì tôn trọng mừng sinh nhật hôm nay, mọi người nhất trí quyết định để Tiêu Quý tuỳ ý chọn người hỏi vấn đề, nếu người kia muốn trả lời có thể tuỳ tiện chỉ định người đó làm việc.

      Tiêu Quý chớp mắt, nhìn lướt qua vòng mọi người ngồi, tầm mắt dừng lại ở người Mễ Tu ngồi cạnh .

      Chẳng lẽ phải vì đại nghĩa quản người thân? Trong nháy mắt mọi người hăng hái sôi nổi, chớp mắt chờ xem kịch vui.

      Tiêu Quý cười ngọt ngào, thong thả nhìn về phía Đường Tam Thận trốn xa nhất, : “Tôi muốn véo mặt .” Đây chính là ý tưởng nghĩ ra khi gặp mặt Đường Tam Thận lần đầu tiên.

      Đường Tam Thận xù lông, rề rà đứng lên, chỉ vào mũi Tiêu Quý, quát: “Em…trước mặt chồng em sao lại có thể trêu chọc đàn ông khác!” xong, ta trừng mắt về phía người em tốt của mình.

      “Tôi ngại, chỉ cần ấy vui là được rồi.” Mễ Tu ngẩng đầu .

      “…” Trong phút chốc, Đường Tam Thận nản lòng, quả nhiên con giang hồ có tình cảm chân .

      Đường Tam Thận ủ rũ qua, coi thường cái chết mà đưa mặt đến gần, chờ đợi mình bị trêu chọc.

      Tiêu Quý chớp mắt rồi lại chớp mắt, vươn tay, nắm lấy véo vòng. Tốt lắm, làn da đẹp như trong tưởng tượng.

      Đường Tam Thận bụm mặt, rưng rưng nước mắt trở về chỗ, các người đều là kẻ xấu!

      Sau đó trò chơi chính thức bắt đầu.

      “Mễ Tu, xin hỏi lần đầu tiên hôn Tiêu Quý là lúc nào?”

      “Hầu Tử, hãy gọi điện thoại cho bạn học nữ thời trung học của cậu, với ấy, kỳ tớ thầm mến cậu lâu rồi.”

      “Tiểu Kê, thể lực của Mễ Tu nhà cậu được ?”

      “Đường Tam Thận, lại đây cho tôi véo chút…”

      Lần này, Tiểu Mã Ca rút ra lá bài cao nhất, mà lá bài thấp nhất lại là Du Phong từ nãy đến giờ vẫn rất may mắn.

      Tiểu Mã Ca nhíu mày nhìn ta, nhếch môi cười quỷ quái, hỏi: “Có phải thích Mị Mị nhà chúng tôi ?”

      Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó hẹn mà cùng nhìn về phía Du Phong.

      Du Phong dường như cũng ngờ Tiểu Mã Ca hỏi như vậy, ta hơi ngớ ra, sau đó khẽ cười, rồi nhìn về phía bạn học Mị Mị sắp nằm rạp mặt đất.

      Đáp án cần cũng biết!

      Tiểu Mã Ca cười đắc ý, biết ánh mắt hai chiều của phải chỉ để trưng thôi.

      Tiêu Quý và Hầu Tử liếc nhau, rồi cùng nhìn về phía Mị Mị, nhà chúng ta có con mới trưởng thành a!

      “Đau lòng biết bao…” Tiêu Quý dựa vào trong lòng Mễ Tu, vừa cười vừa lắc đầu.

      “Em chính là tất cả của …” Tiểu Mã Ca nâng cằm Mị Mị, hát lên.

      “Xi shua shua, xi shua shua, xi shua shua, xi shua shua….” Hầu Tử đứng dậy, giậm chân bàn, tiến vào trạng thái điên cuồng.

      “…” Mọi người….
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 20: Người đơn

      Bông tuyết nhoi uyển chuyển rơi xuống, kết thành lớp băng hơi mỏng mặt đất, đường đều phải cẩn thận. Trận tuyết đầu mùa tại thành phố B dường như đến muộn chút so với trước kia, gần đến tết mới rơi nhiều hơn, tô điểm từng ngọn cây, phong cảnh thanh nhàn thuần chất. Chẳng qua thời tiết vẫn rét lạnh như cũ, cho dù mặc áo len rất dày vẫn cảm giác như là chân trần mặt băng, hận thể mỗi ngày đều bọc trong ổ chăn ấm áp.

      Bốn đoá hoa phòng 308 ỉu xìu uể oải từ trong ký túc xá ra, thầm than thở thời tiết lạnh quá, đường quá mệt mỏi, cuộc sống cực khổ, thi cử tả tơi. Thi cử liên tiếp mấy ngày khiến bốn đoá hoa đều mỏi mệt chịu nổi từ cơ thể đến tâm tư, may mà thời kỳ đau khổ rốt cuộc sắp kết thúc, ngày mai thi lần cuối cùng là có thể nghỉ ngơi, có thể về nhà, thảnh thơi mừng năm mới thu tiền lì xì!

      “Ôi chao, vừa muốn ăn tết, vừa muốn thu tiền lì xì, vừa phải lớn thêm tuổi!” Hầu Tử vươn tay đón lấy bông tuyết, bắt chước dáng vẻ hối tiếc bi ai của Lâm Đại Ngọc.

      sao, chỉ số thông minh của cậu vẫn giậm chân tại chỗ, duy trì lại số tuổi.” Tiểu Mã Ca phất mái tóc vừa mới uốn, nhướng mày chế nhạo .

      “Cậu lại ăn hiếp người ta, cậu khi dễ người ta có đàn ông!” Hầu Tử tiếp tục bắt chước Lâm muội muội, tiến lên bước ôm cánh tay Mị Mị, rồi tựa vai , ra vẻ sắp khóc: “Mị, đàn ông nhà cậu có em trai ?”

      “…” Mị Mị yên lặng đỏ mặt, nay ấy còn chưa phải là đàn ông của người ta mà!

      Tiêu Quý khẽ cười, khăn quàng cổ bằng len màu đỏ che khuất hai má lúm đồng tiền của , chợt cụp mắt, độ cong giương lên hạ xuống, đơi mắt to trong suốt thoáng lên vẻ lãnh đạm. Trước khi đến đại học B, chú đặc biệt tới tìm , cho bao lì xì rất lớn, rằng ngày thường làm việc bận rộn, thể săn sóc , làm phiền chăm sóc bà nội, trong lòng ông vẫn rất áy náy. Tiêu Quý từ chối, thể lấy, tình hình gia đình của chú đều biết cả, cũng giàu có gì, sức khoẻ của thím cũng tốt lắm, hai người em họ đều học trung học, có thể hiểu gánh nặng cỡ nào, làm sao có thể nhận tiền của chú chứ. Thế nhưng, lần này thái độ của chú rất cứng rắn, sao cũng muốn Tiêu Quý nhận lấy, ông còn , thành phố B kinh tế phát triển, vật giá đắt đỏ, cháu muốn mua gì hãy mua , nhất thiết đừng để mình uỷ khuất, bên bà nội cháu đừng lo, chú đón bà đến nhà chú, sau này cháu hãy chăm sóc tốt cho chính mình, đừng lo cho chúng ta, nhớ bà nội qua thăm bà.

      Ý tứ của chú, hiểu được, bà nội vốn chuyển đến ở cùng , lần này bọn họ cố ý gặp , thừa dịp lên đại học B, vừa lúc tìm được lý do quang minh chính đại mà đón bà nội trở về. Bà nội ở nhà ông, chẳng những có thể giúp đỡ việc nhà, còn có thể chăm sóc người thím bị ốm, hơn nữa, số tiền hưu mỗi tháng của bà nội cũng tính là ít, hoàn toàn đủ dùng cho chi phí trong nhà tháng. Trước kia luôn ngăn cản, vì thế lâu chú chưa đến thăm bà nội, muốn bà nội chịu khổ, cũng muốn chính mình đối mặt với căn nhà trống . Nhưng lần này hoàn toàn có lý do gì để ngăn cản, hơn nữa cũng sợ bà ở mình xảy ra chuyện, đến chỗ chú cũng có thêm người chăm sóc.

      “Ngày mai các cậu đều rồi, tớ lại thành người đơn.” Hầu Tử than thở. Ngoài ra những bạn khác đều phải là dân bản xứ, ngày mai thi xong bọn họ đều phải rời khỏi.

      Đúng vậy, sau khi về nhà Tiêu Quý cũng thành người đơn, nhìn thấy Hầu Tử, đột nhiên bắt đầu sinh ra cảm giác bi ai “Cùng là người lưu lạc chân trời, nhất định gặp gỡ tại ký túc xá”.

      “Tiểu Kê, tớ biết cậu tớ, nhưng mà khuôn mặt của bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu nhìn tớ như vậy, tớ rất bối rối đấy.” Hầu Tử bĩu môi, lắc đầu bất đắc dĩ .

      “…” Tiêu Quý kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy Mễ Tu và Du Phong ngay trước mặt tới.

      Lúc Hầu Tử than thở Mễ Tu và Du Phong đứng trước mặt nhóm người của Tiêu Quý.

      “Haiz, chúng ta có đàn ông vẫn nên trước .” Tiểu Mã Ca ôm vai Hầu Tử, rồi vẫy tay với Tiêu Quý và Mị Mị.

      Hầu Tử rúc vào lồng ngực bằng phẳng của Tiểu Mã Ca, ngửa mặt lên trời thở dài: “Lập tức rớt xuống người đàn ông cho tôi ! hai người cũng được mà!”

      “Rớt xuống hai người để cậu làm gì hả!” Tiểu Mã Ca .

      “Tớ có thể thưởng thức nha! ngồi xuống, ngồi lên , bắt đầu, hành động!” Hầu Tử đáng khinh tưởng tượng.

      “…” Tiêu Quý và Mị Mị giả vờ nghe thấy, nhưng có cách nào bỏ qua vẻ mặt mất tự nhiên của Mễ Tu và Du Phong.

      Quả nhiên đàn ông chân chính thể nào hiểu được tình lớn lao của hủ nữ!

      Đợi Hầu Tử và Tiểu Mã Ca hoàn toàn biến mất, Mễ Tu ho tiếng, nhìn Tiêu Quý : “Em thu dọn đồ đạc xong chưa?”

      “Ừm, đêm qua xong hết rồi, sao, bây giờ cần em qua đó thu dọn giúp ?” Tiêu Quý hiền lành hỏi.

      cần, mang nhiều thứ lắm.” Mễ Tu ôn hoà .

      Tiêu Quý suy nghĩ, cũng phải, nam sinh đều giống nhau, đến tay cũng tay , vung tay lên, nhàng như mây.

      Tiêu Quý nhìn sang Du Phong nãy giờ chưa gì, cười trêu chọc: “Ủa? Đây phải Du Phong sao? cũng ở đây à? Gì thế, tìm tôi hả?” Từ hôm sinh nhật, Tiểu Mã Ca vạch trần câu, Du Phong và Mị Mị liền bước vào trạng thái nửa kết giao, là nửa kết giao là vì hai người vẫn chưa chính thức chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia, nhưng hễ khi Du Phong có việc gì hẹn Mị Mị cùng ăn cơm, còn chờ tan học, mua chút đồ ăn vặt mà nữ sinh thích ăn cho , nghiễm nhiên chính là thái độ theo đuổi.

      Du Phong đương nhiên nghe được trêu chọc của Tiêu Quý, ta ung dung cười với , rồi nhìn về phía Mị Mị vẫn cụp mắt : “Gần đây bận thi cử, thể xem em ăn uống tốt , thấy gần trường vừa mở quán ăn mới, bằng bây giờ chúng ta thử?” Tuy rằng giọng điệu mang theo ý hỏi han, nhưng Du Phong bước lên bước.

      “Được.” Mị Mị ngoan ngoãn đáp lời, ngước mắt nhìn Du Phong gần ngay trước mắt, hai má ửng đỏ, mặt mày thẹn thùng.

      Du Phong cười , xoay người với Mễ Tu: “Muốn cùng ?”

      được, quấy rầy tốt đâu.” Mễ Tu nhìn bạn tốt, giọng .

      “Đúng vậy, quấy rầy tốt đâu!” Tiêu Quý mau chóng theo, nháy mắt với Mị Mị.

      “Được rồi, chúng tôi cũng quấy rầy nữa.” Du Phong vui vẻ đáp lại, rồi cùng Mị Mị rời .

      Nhìn thấy hai bóng dáng sánh vai nhau , Tiêu Quý với Mễ Tu ở bên cạnh: “A Tu, thực ra bọn họ rất xứng đôi nhỉ.” người xinh xắn đáng ngoan ngoãn, người cao lớn tính cách chững chạc, đôi mà.

      “Ừ, rất xứng đôi.” Mễ Tu đáp, còn : “Giống như chúng ta.”

      Tiêu Quý ngước mắt cười ngọt ngào, đôi mắt to uốn cong thành ánh trăng lưỡi liềm, : “Ừm, chỉ gần giống chúng ta!”

      Mễ Tu gõ mũi cái rồi nắm tay bỏ vào trong túi áo gió, hai người chậm rãi về phía trước. Bông tuyết tiếp tục rơi lả tả, dừng mái tóc màu đen, từng chấm từng chấm, từng chút , dần dần đầu trắng xoá.

      “Tiểu Quý, đến nhà ăn tết nhé.” Mễ Tu đột nhiên thốt lên câu này, sương trắng làm mờ ánh mắt Tiêu Quý.

      “Lúc bà nội dọn qua nhà chú có gọi điện cho , bà rất lo lắng cho em, bà cũng biết em muốn đến nhà chú ăn tết. Thực ra, bà nội tuổi cao, nhất định phải có người bên cạnh, em đến trường, chú đón bà về cũng tốt, nhưng bà vẫn yên lòng về em.” Mễ Tu ôm thắt lưng Tiêu Quý, kéo gần mình hơn, rồi tì lên trán , : “Tiểu Quý, cũng yên tâm, chỉ khi có em ở trước mắt mới yên tâm.” làm sao bỏ mặc mình đối diện với căn nhà lạnh lẽo, mình trải qua ngày tết lịch vốn nên đoàn viên chứ.

      “Cùng về nhà nhé.” Mễ Tu , thanh khẽ khàng đến mức chỉ có Tiêu Quý mới nghe thấy, chỉ rơi vào trong lòng , nhưng lời rất kiên định, chân đáng tin.

      Tiêu Quý nhìn cặp mắt đen láy dịu dàng lại nghiêm túc kia chăm chú, chỗ nào đó trong lòng thể kiềm chế mà mềm xuống, thứ từng mất nhưng vẫn luôn khao khát, giờ phút này lấp đầy trong trái tim .

      “Được.” Tiêu Quý khẽ đáp lời, dựa vào vai Mễ Tu, dụi dụi đôi mắt hơi ướt át.

      Mùa đông này hoá ra cũng lạnh lắm!
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 21: Lại được thoả mãn

      Quê nhà của Tiêu Quý và Mễ Tu là thị trấn tại thành phố G, nằm gần thành phố phồn hoa, tuy rằng việc làm ăn thịnh vượng cho lắm, nhưng con người giản dị, bởi vì có nhiều nhà máy nên khí trong lành, môi trường rất tốt. Ngồi xe lửa bốn giờ đồng hồ, hai người mệt mỏi về tới nhà Mễ Tu, bởi vì cách tết lịch còn hơn nửa tháng, cho nên bố mẹ Mễ Tu vẫn còn làm việc, trong nhà có ai.

      “Buổi tối bố mẹ mới về.” Mễ Tu đặt xuống hai va ly hành lý trong tay, cởi áo lông, với Tiêu Quý: “Đói bụng ? nấu mì cho em nhé.”

      đói bụng, chỉ là rất mệt.” Tiêu Quý dựa vai Mễ Tu, làm nũng .

      “Lúc lên xe em bắt đầu ngủ, bây giờ còn mệt sao?” Mễ Tu cười hỏi.

      “Em nhắc lại lần nữa, em chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn ngủ.” Đầu cũng ngước lên, Tiêu Quý buồn bực .

      “Phải, em ngủ.” Mễ Tu xoa lưng Tiêu Quý, nuông chiều : “Tiếng ngáy khò khè có tiết tấu kia là do .”

      “…” ngáy ư, sao nghe thấy chứ.

      “Được rồi, mệt vào phòng ngủ lát, nếu đợi mẹ về, em muốn ngủ cũng được.” Mễ Tu kéo Tiêu Quý đứng thẳng lên, gõ trán cái.

      “Rất có lý, em lập tức ngủ ngay.” Tiêu Quý nhớ đến nhiệt tình có thừa của dì Mai, trong nháy mắt cảm thấy quá mệt mỏi.

      “Mẹ dọn dẹp phòng cho em từ lâu, dẫn em xem nhé.” Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý lên lầu. Mẹ nghe Tiêu Quý đến nhà ăn tết, ở trong điện thoại bà vô cùng vui vẻ la to, còn khuyên dừng thi mau chóng đưa Tiêu Quý trở về nhà, giống như bà sợ chạy mất ấy. Mễ Tu biết gì, cảm thấy chuyện mẹ mình là giáo viên trung học hoàn toàn là ảo giác của .

      “Được.” Tiêu Quý cười ngọt ngào, đáp. biết dì Mai thương nhất.

      Phòng Tiêu Quý ở ngay đối diện phòng Mễ Tu, mở cửa qua chưa tới mười bước tới, rất thuận tiện, Mễ Tu cảm thấy là con ruột của mẹ. Vào phòng, Mễ Tu quên đóng cửa lại, chuyện Hầu Tử muốn tái diễn lại, diễn thêm nữa có bóng ma tâm lý.

      Tiêu Quý nhìn căn phòng sạch ngăn nắp, cười dịu dàng, trong lòng ấm áp. qua, ngồi giường, ngửi mùi hương thơm dịu nhàn nhạt, ngửa đầu, nhắm mắt lại. Nghe lúc muốn nước mắt chảy xuống hãy ngửa đầu nhắm mắt lại, như vậy nước mắt chảy ngược về.

      Sau năm mười ba tuổi, còn ai thu dọn phòng cho , loại cảm giác cần làm gì, thoải mái hưởng thụ người khác sắp xếp tất cả khiến muốn khóc, cảm động, thậm chí hơi sợ hãi.

      Mễ Tu chú ý tới bất thường của Tiêu Quý, đưa lưng về phía bắt đầu thu dọn hành lý, lấy ra từng bộ quần áo, xếp ngay ngắn rồi cất vào trong tủ.

      “Mẹ biết em muốn tới nhà ăn tết, bà rất vui, cứ hỏi mãi là em thích ăn gì.” Mễ Tu xếp quần áo, có chút bất đắc dĩ : “Mẹ còn với , có cần sửa lại căn phòng chút , dán thêm giấy dán tường màu hồng mà con thích, hôm qua mẹ đặc biệt đến cửa hàng bách hoá mua ra giường có ren, còn đổi luôn rèm cửa sổ, em…”

      Tiêu Quý ôm chặt thắt lưng của Mễ Tu, gương mặt dán lưng , hít hít mũi, viền mắt sớm đỏ ngầu.

      Mễ Tu buông quần áo trong tay, vươn tay đặt lên tay Tiêu Quý, hơi nghiêng mặt, giọng hỏi: “Em sao thế?”

      có gì, chỉ là muốn ôm thôi.” Tiêu Quý rầu rĩ , giống như là nỉ non, lại giống như làm nũng.

      Mễ Tu khẽ cười, nắm tay Tiêu Quý, xoay người qua, bàn tay xoa mái tóc rối bời của , nhàng ôm vào trong lòng, vỗ sau lưng , dịu dàng lại cẩn thận.

      Mễ Tu đại khái biết Tiêu Quý suy nghĩ thế nào, cho nên mỗi lần như vậy, đều rất đau lòng. Nha đầu ngốc này, người khác đối tốt với chút, dè dặt nhận lấy, cảm động đến muốn khóc, thậm chí sợ hãi bị mất . Trải qua số chuyện của thời niên thiếu, nhất định nhạy cảm hơn người thường, dễ dàng lo được lo mất, nhưng cũng may, Tiểu Quý của chỉ thỉnh thoảng gặp phải tình trạng như vậy, phần lớn thời gian vẫn rất hoạt bát đáng .

      “A Tu, có thể hôn em ?” Tiêu Quý , thanh hỗn loạn có chút dè dặt xác định.

      Mễ Tu nâng mặt lên, đồng tử đen sâu thẳm, bên trong chứa nỗi đau mãnh liệt.

      Tiểu Quý của nên vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.

      Trái tim đau đớn siết chặt, Mễ Tu cúi đầu, nhàng nhắm mắt lại, đặt lên nụ hôn, thành kính, cẩn thận, trịnh trọng.

      Đây là lời thề của , thề rằng làm cho hôn lúc này vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ.

      Tiêu Quý cảm nhận được nóng bỏng đôi môi, giọt nước mắt rốt cuộc chảy xuống, chân của giây phút này với , tại những gì có được đều là . có rất nhiều người thương , gia đình, phải là đứa trẻ ai cần.

      Tình cảm thăng hoa, nụ hôn này định thể vãn hồi.

      Thương tiếc, quấn quýt, cảm xúc mạnh mẽ thể kiềm chế. Áo lông rất dày sớm cởi ra ở dưới lầu, áo len bị nhấc lên, bàn tay to của Mễ Tu tự do dao động bờ lưng bóng loáng của Tiêu Quý, môi lưỡi đan vào nhau, nước bọt nuốt xuống còn phân là của ai, tiếng thở dốc ồ ồ phối hợp với tiếng rên rỉ từ cổ họng phát ra, chỉ có ngọn lửa khó nhịn của giờ phút này, mà càng nhiều hơn chính là tình cảm bùng nổ, còn có nhẫn trong thời gian dài.

      Chạm vào là nổ ngay.

      Tiếng xoay nắm cửa vang lên, giống như chậu nước đá đổ xuống.

      Tiêu Quý và Mễ Tu đồng thời nhìn về phía cửa, há hốc mồm, lồng ngực phập phồng dữ dội.

      “…Mẹ xin lỗi, hai đứa tiếp tục, mẹ chỉ ngang qua thôi, thấy gì hết.” người phụ nữ vóc dáng cao gầy, khí chất xuất chúng cười xấu hổ, tự giác lùi ra sau rồi đóng cửa.

      “…” Tiêu Quý và Mễ Tu thở hổn hển cũng phải đầu đầy vạch đen, bọn họ hoàn toàn nghe được tiếng bước chân!

      Mễ Tu bình tĩnh lại, bất đắc dĩ qua mở cửa, với mẹ nhà mình dán lỗ tai lên cánh cửa : “Tụi con đói bụng rồi, mẹ làm chút gì ăn .”

      Nghe lén thành, Mai Phương lập tức đứng thẳng, nghiêm túc nhìn con trai nhà bà trưởng thành, vui vẻ gật đầu, bà vươn tay vỗ vai Mễ Tu, : “Mẹ biết con đói bụng rồi.”

      “…” Mễ Tu nghi ngờ chuyện mẹ là giáo viên trung học chính là ảo giác của .

      Ngồi trong phòng ăn, Tiêu Quý cúi đầu ăn cháo, căn bản dám nhìn mẹ chồng tương lai vẫn quan sát . Có phải gần đây đụng phải tiểu nhân , vì sao mỗi lần vừa đến thời khắc mấu chốt đều bị quấy rầy chứ, mà còn là người thân nhất của mình, có cần xin lá bùa hộ mệnh để dán lên nhỉ.

      “Mễ Tu, đến phòng Tiểu Quý dọn dẹp hành lý của con bé .” Mai Phương tiếp tục nhìn con dâu tương lai của nhà bà, là nhìn thế nào cũng thích hết, ngay cả ăn cháo cũng đáng như vậy.

      “Ban nãy con dọn xong rồi.” Mễ Tu .

      “Con gạt ai hả, ban nãy con làm sao có thời giờ thu dọn quần áo.” Mai Phương liếc , nể tình .

      Mễ Tu thầm thở dài, nhận lệnh đứng dậy lên lầu, Tiêu Quý cúi đầu ăn cháo, khoé mắt nhìn về phía Mễ Tu dần biến mất trong tầm mắt .

      muốn mình chiến đấu…

      “Tiểu Quý à, vừa rồi có phải dì quấy rầy hai đứa ?” Mai Phương từ ái hỏi.

      “… ạ.” Tiêu Quý nghiêm túc ăn cháo, cố gắng trả lời cách bình tĩnh.

      “Haiz, nếu tối nay dì về trễ là tốt rồi, , là trở về mới tốt.” Mai Phương tiếc hận , nếu bà nôn nóng trở về nhìn nàng dâu tương lai, chừng có thể nhìn thấy đứa cháu tương lai trước, ôi, tính sai tính sai rồi!

      Tiêu Quý tiếp tục ăn cháo, may mà khi đó bà trở về, nếu bà chậm chút…

      “Lúc dì xuống dưới nấu cơm, hai đứa có tiếp tục nữa ?” Mai Phương đến gần trước mặt Tiêu Quý, khẽ hỏi.

      “… ạ.” Làm sao có thể tiếp tục chứ.

      “Haiz! dì trở về đúng lúc, đúng rồi, con có xem tin tức , ông ngoại trẻ tuổi nhất nước Mỹ mới 29 tuổi thôi!”

      “…” Dì à, dì rốt cuộc ám chỉ gì thế…
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 22: Mẹ, ngủ ngon

      Sau bữa tối bố Mễ Tu mới trở về, trông thấy Tiêu Quý, ông nhiệt tình hỏi han tình hình học tập của ở đại học B, có thích ứng với cuộc sống ở đó , sống chung với bạn học thế nào, có chuyện gì giải quyết được nhớ gọi điện thoại cho ông, cuối cùng, ông hạ thấp giọng, cực kỳ ôn hoà , tại hai đứa vẫn là sinh viên, tất cả đều lấy việc học làm trọng, mọi việc đều phải dừng lại đúng lúc, nhất định có chừng có mực.

      Dừng lại đúng lúc, nhất định có chừng có mực…

      Ông Mễ vừa lúc chấm dứt cuộc trò chuyện với Tiêu Quý, rồi gọi Mễ Tu đến phòng sách. Tiêu Quý nhìn theo bóng dáng Mễ Tu rời , ngón tay hướng vào nhau, ràng vui vẻ qua đây mừng năm mới, sao bây giờ lại có cảm giác như là vào hang sói, bà mẹ chồng tương lai vội vã muốn làm bà nội, ông bố chồng tương lai bảo phải có chừng mực, rốt cuộc nên có chừng mực thế nào đây!

      “Tiểu Quý, thôi, chúng ta cũng vào phòng tâm .” Mai Phương tắm xong ra, thấy ông chồng và con trai nhà mình, bà biết rằng bọn họ chắc chắn vào phòng sách, ông chồng bảo thủ cứ theo khuôn phép của bà nhất định là giảng đạo lý với đứa con trưởng thành của bà rồi. Nào là ở trường học phải chú ý ảnh hưởng, chăm sóc Tiểu Quý nhiều hơn, nhưng cần có chừng mực, tuy là bạn của con, nhưng danh tiết con rất quan trọng, con nên suy nghĩ cho con bé, mọi việc đều phải nhẫn nại… Nếu con trai nhà bà làm theo lời ông khi nào bà có thể bồng cháu chứ.

      Tiêu Quý quay đầu nhìn mẹ chồng tương lai xinh đẹp vừa mới tắm xong, nhàng đáp: “Dạ.” A Tu, phải chỉ có mình chiến đấu đâu.

      Ngẩng đầu ưỡn ngực theo mẹ chồng tương lai vào phòng, Tiêu Quý bắt đầu vòng…tâm mới.

      chuyện lâu, lâu, là lâu… Sau đó Tiêu Quý ngẩn ngơ nhìn thấy mẹ chồng tương lai từ từ nhắm mắt lại. Suy nghĩ của Tiêu Quý dần dần thu hồi, rút ra bàn tay bị nắm lấy, nhàng rời khỏi giường, rồi đứng ở cạnh giường, nhìn chăm chăm Mai Phương ngủ thiếp , khẽ cười, lấy tấm chăn qua đắp người bà.

      khom người, ngồi mép giường, nhìn vẻ mặt ngủ say của mẹ chồng tương lai, tia sáng trong mắt chợt loé lên, độ cong của khoé môi tràn đầy vẻ dịu dàng và lưu luyến, khẽ khàng chầm chậm câu: “Mẹ, ngủ ngon.”

      Tuy rằng dì chưa từng nuôi dưỡng và dạy dỗ con, tuy rằng trong cơ thể của chúng ta chảy cùng dòng máu, tuy rằng dì thường xuyên hỏi con những câu khiến con lúng túng trả lời được, nhưng mà, quan tâm của dì rất chân thành, dì luôn luôn đối xử với con giống như con ruột. Dì mua cho con rất nhiều váy đẹp, với con rằng là con nhất định phải đối xử tốt với bản thân, lúc con đau bụng khi bà dì đến, dì ở bên cạnh dặn dò con uống ly nước đường đỏ, dì mua cho con rèm cửa sổ bằng ren giống như công chúa, giúp con trang trí căn phòng. Những việc này vốn nên là việc làm của người mẹ, mà dì đều làm tất cả cho con. Chữ mẹ này lâu lắm rồi con chưa thốt ra lời, thậm chí sắp quên mất nên phải phát thế nào, thế nhưng, bây giờ con nhìn tất cả những thứ trong phòng mà dì sắp xếp cho con, con muốn gọi dì như thế, mặc dù con chọn lúc dì ngủ.

      Tiêu Quý chớp chớp mắt, nhịn cho nước mắt đừng chảy xuống, khuôn mặt hơi lộ ra hai má lúm đồng tiền , nhàng xuống giường, tắt đèn, rồi mở cửa ra khỏi căn phòng vốn chuẩn bị cho .

      Tiêu Quý đóng cửa phòng, xoay người lại, thấy Mễ Tu đứng tại hành lang, dựa vào vách tường với vẻ hài lòng. hơi sửng sốt, lại biết vì sao đỏ mặt, cách của cánh cửa này có hiệu quả nhỉ?

      Tuy rằng thường ngày Tiêu Quý luôn làm trò trước mặt Mễ Tu gọi Mai Phương là mẹ em, hoặc là mẹ chồng tương lai, nhưng dù sao ít nhiều cũng là đùa, bọn họ chưa từng tưởng , hơn nữa từ trước đến nay chưa bao giờ mặt đối mặt gọi tiếng mẹ hoặc là mẹ chồng, nhưng lúc nãy lại kiềm lòng được mà gọi tiếng mẹ, tuy rằng cách cánh cửa, nhưng tại thình lình trông thấy Mễ Tu, ngượng ngùng, giống như loại cảm giác lén lút làm chuyện xấu bị bắt gặp.

      Lo lắng băn khoăn đứng tại chỗ, Tiêu Quý liếc nhìn Mễ Tu cái, bất ngờ chạm vào ánh mắt của hề phòng bị, vội cúi đầu, đếm sàn nhà mặt đất.

      Mễ Tu nhếch môi khẽ cười, màu mắt đầy ấm áp, qua nắm tay Tiêu Quý, đến gần bên tai giọng : “, qua phòng .”

      Tiêu Quý theo phản xạ hỏi: “Đến phòng làm gì?”

      “Lẽ nào em muốn ngủ ở phòng khách?” Mễ Tu .

      “Ờ.” Tiêu Quý giọng đáp, được Mễ Tu dắt vào phòng đối diện.

      Vào phòng, Tiêu Quý lắc lắc tay Mễ Tu, nũng nịu : “Chúng ta ngủ cùng phòng tốt lắm đâu, phải chú bảo chúng ta có chừng mực sao?”

      Mễ Tu gõ chóp mũi Tiêu Quý, : “Đêm nay định làm gì cả.” dừng chút, tiếp: “Chẳng lẽ Tiểu Quý định làm gì sao?”

      “… định gì hết.” Tiêu Quý giãy khỏi tay Mễ Tu, kiêu ngạo xoay người đến bên giường, đặt mông ngồi xuống.

      Mễ Tu nhìn cười, qua, ung dung mà lại bình tĩnh cởi giầy, quần, áo len. Cuối cùng toàn thân chỉ mặc chiếc quần lót màu đen, rồi xốc chăn lên nằm vào trong.

      Tiêu Quý chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Mễ Tu, vừa lúc thấy lấy cánh tay gối đầu nhìn , dáng vẻ lười nhác lại tuỳ ý, khuôn mặt có tia vui đùa.

      Tiêu Quý oán hận giẫm lên gót giày cởi ra, thầm hò hét trong lòng tiếng, ai sợ ai, ai chưa từng thấy ai chứ! mau chóng cởi quần áo, chỉ mặc quần lót nằm trong ổ chăn, rồi lấy chăn đắp lên tới mũi, mở to mắt nhìn trần nhà.

      Thời gian dường như đứng yên, hai người im lặng nằm trong ổ chăn, ai chuyện cả.

      lâu sau, Mễ Tu vươn cánh tay qua, vắt ngang cổ Tiêu Quý, ôm bờ vai , ấn vào trong lòng .

      Tiêu Quý tựa vào ngực , lắng nghe nhịp tim đều đặn của , khoé môi bất giác cong lên, trong lòng cảm thấy an bình khó hiểu.

      “Mẹ gì với em mà lâu như vậy.” Mễ Tu vỗ lưng Tiêu Quý, giọng hỏi.

      “Ừm, rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức em nhớ hết.” Tiêu Quý cọ cọ hai má, tìm tư thế thoải mái, hai tay ôm chặt thắt lưng Mễ Tu.

      “Ví dụ như?” Mễ Tu ngắm nghía mái tóc ngắn của Tiêu Quý, hỏi tiếp.

      “Ví dụ như, nhất định phải thường xuyên lưu ý những sinh vật kỳ lạ quanh quẩn bên cạnh Mễ Tu, nếu phát khác thường, lập tức nhổ cỏ tận gốc.” Tiêu Quý mơ hồ trả lời, suy nghĩ có chút lờ mờ.

      “Thế à.” Mễ Tu khẽ cười, mẹ rất có khả năng như vậy: “Còn gì nữa?”

      “Còn có, ăn uống đều đặn, ngủ ngon, thường chơi game bắn đậu…”

      Mễ Tu bị lời này chọc cười, cụp mắt nhìn người trong lòng, lại phát cặp mắt to trong vắt kia nhắm lại, cái miệng nhắn hơi hé ra, hô hấp ổn định. Mễ Tu cúi đầu nhàng hôn lên trán , ôm chặt người trong lòng, có chút bất đắc dĩ mà suy nghĩ, Mễ Tu đời này cũng có thể thử qua việc chỉ thuần tuý đắp chăn trò chuyện.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 23: Quan hệ mẹ chồng nàng dâu

      Mùa đông rét lạnh, mặc dù sáng, nhưng trong phòng lại mờ tối, kéo màn cửa lên, bóng mờ dày đặc càng giống như buổi tối, rất thích hợp để ngủ đông.

      Mễ Tu mở mắt lần nữa, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của Tiêu Quý ửng đỏ vì giấc ngủ, nhoẻn miệng cười, gõ lên trán cái, thấy phản ứng, lại véo mặt . Bởi vì quen với quy luật làm việc và nghỉ ngơi, từ lâu Mễ Tu hình thành đồng hồ sinh học khoẻ mạnh, đúng bảy giờ sáng thức dậy. nhìn Tiêu Quý trong lòng mình vẫn ngủ say như cũ, nỡ quấy rầy , ôm chặt, lại nhắm mắt lần nữa cùng ngủ đông, nhưng ai ngờ có thể ngủ thẳng đến bây giờ, có dấu hiệu muốn thức dậy. Mễ Tu khẽ cười bất đắc dĩ, đồng tử xa xăm sáng ngời, chứa đầy chiều, vươn hai ngón tay, bóp mũi Tiêu Quý.

      giây, hai giây, ba giây… Tiêu Quý tát cái mặt Mễ Tu, rồi trở người, tiếng ngáy khò khè càng có tiết tấu.

      Mễ Tu sững sờ, kinh ngạc nhìn Tiêu Quý đưa lưng về phía mình, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, hoàn toàn dự đoán hành động như vậy, đợi phản ứng lại chuyện gì xảy ra, đồng tử co lại, nhấc tay xốc chăn lên, rồi vỗ lên mông Tiêu Quý.

      “Bốp!”

      Tiếng động vang lên cả phòng.

      Tiêu Quý che mông, xoay người qua với vẻ khó tin, mở to mắt trừng Mễ Tu, vừa rồi thậm chí nghe được tiếng vang!

      Mễ Tu nhướng mày nhìn , khoé môi cong lên, nở rộ tí tà ác.

      Tiêu Quý “tạch” ngồi dậy, vươn ngón tay chỉ vào Mễ Tu, run rẩy lên án : “ bạo lực gia đình!” Lại đánh mông , có vương pháp!

      Mễ Tu cười đến dịu dàng, vừa muốn gì đó tầm mắt lướt qua người Tiêu Quý. Bởi vì động tác vừa rồi, tấm chăn sớm tuột xuống, lúc này, chỉ mặc quần lót, vóc dáng 34C lộ ra ràng, bởi vì giận dỗi mà hơi hổn hển, giờ phút này, giống như khiến người ta lưu luyến cảnh sắc quên mất lối về, hấp dẫn đến loá mắt.

      Tia sáng trong mắt Mễ Tu u ám, tầm mắt dừng tại bầu ngực trắng nõn quyến rũ kia, hầu kết bất giác lăn lộn.

      Tiêu Quý thấy sắc mặt của Mễ Tu ngày càng thích hợp, theo ánh mắt nhìn qua, hai má đột nhiên đỏ lên, lấy tay che ngực, nũng nịu lớn tiếng hô lên: “ nhìn đâu đó!” ràng là ngữ khí giận dỗi, nhưng thanh kéo dài lúc này của lại hình thành loại hấp dẫn khác.

      Mễ Tu ngước mắt nhìn , thanh trầm thấp: “ tưởng rằng em dùng tư thế như vậy ngồi trước mặt là để cho xem.”

      có đâu!” Tiêu Quý kéo chăn qua, lùi vào góc tường, đôi mắt to xoay vòng.

      Mễ Tu nghĩ rằng lúc này hoàn toàn tỉnh táo. đứng dậy, cầm quần áo ở đầu giường, mặc từng cái vào.

      Tiêu Quý chớp mắt, nhìn Mễ Tu mặc quần áo, giống như tối qua nhìn cởi quần áo vậy. còn tưởng rằng muốn… đáng khinh…

      Mễ Tu ăn mặc chỉnh tề, đứng ở bên giường, quay về nhìn Tiêu Quý vẫn còn co người ở góc tường, chợt buồn cười, cái gì nên nhìn cũng nhìn, nên làm cũng làm rồi, còn thẹn thùng cái gì chứ. Hai tay Mễ Tu chống giường, dùng tư thế bao vây mà nhìn chằm chằm Tiêu Quý, hạ giọng : “Mau mặc quần áo xuống lầu, mẹ chờ chúng ta xuống ăn đấy.” Với hiểu biết của đối với mẹ mình, bọn họ chưa xuống lầu yên tâm làm.

      “Ờ.” Tiêu Quý ngoan ngoãn đáp lời, vừa định đứng lên lại đột nhiên nghĩ tới việc, tối hôm qua ngủ ở phòng Mễ Tu, lát nữa xuống lầu, dì Mai vặn hỏi thế nào, có thể kể lại câu chuyện ông ngoại trẻ tuổi nhất nước Mỹ mới 29 tuổi .

      Tiêu Quý đáng thương nhìn Mễ Tu, mở miệng chầm chậm : “Việc đó, lát nữa xuống lầu, phải cùng em sát cánh chiến đấu nha.”

      Mễ Tu xoa rối tóc Tiêu Quý, ánh mắt đầy vẻ nuông chiều, : “Yên tâm, em phải chiến đấu mình.” Với thái độ làm việc của mẹ , cho dù xin nghỉ cũng là chuyện hai tiếng đồng hồ, theo thời gian tại, chờ bọn họ xuống, chưa đến mười phút mẹ làm, căn bản có thời gian bóng gió.

      “Tốt.” Nhận được câu trả lời khẳng định, Tiêu Quý yên tâm đứng dậy mặc quần áo, khoé mắt lướt qua Mễ Tu thảnh thơi ngồi giường nhìn mặc quần áo, bĩu môi, chậm lại động tác tay, đều là vợ chồng già rồi, còn thẹn thùng gì nữa.

      Mặc quần áo xong, Tiêu Quý ngồi xuống mép giường chải lại mái tóc bị Mễ Tu xoa rối, lúc này mắt cá chân ấm áp, kinh ngạc cụp mắt xuống, thấy Mễ Tu cầm giầy , mang vào chân .

      Mang chiếc rồi lại mang chiếc khác. Động tác cẩn thận, dịu dàng. Tiêu Quý ngơ ngác mải miết nhìn mái tóc đen của , rồi lại nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của giúp nhét ống quần vào, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt dịu dàng. Tiêu Quý kiềm lòng được mà vươn tay ôm cổ , nũng nịu : “A Tu, tốt.”

      Mễ Tu bị áp trong lồng ngực nhấp nhô của Tiêu Quý rầu rĩ : “Chúng ta có cần xuống lầu ?” Cứ như vậy nữa, mặc kệ mẹ già ở dưới lầu, tiếp tục chuyện bị ngắt ngang ngày hôm qua.

      “Hả?” Tiêu Quý ngây người, nhận ra tư thế bất thường của bọn họ vào lúc này, vội kéo Mễ Tu ra, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, giọng : “…Chúng ta xuống lầu .” Sao hôm nay lại ôm ấp thế chứ, chẳng lẽ lại muốn được thoả mãn nữa à?

      Mễ Tu đứng dậy, kéo Tiêu Quý lên định xuống lầu, ai ngờ, quần áo bị kéo lại. nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Tiêu Quý có phần lo lắng.

      “Dì Mai, ở ngoài cửa chứ?” Tiêu Quý xác định hỏi.

      Mễ Tu ngẩn ra, nhìn về phía cửa phòng, rất có khả năng, vừa rồi tiếng động trong phòng rất lớn, thể bảo đảm mẹ thính tai như vậy có nghe thấy . Mễ Tu thầm thở dài, nắm chặt tay Tiêu Quý, bất đắc dĩ : “ thôi.”

      Thấy Mễ Tu nhà đành chịu, Tiêu Quý cũng hoàn hảo, cũng tốt, phải mình chiến đấu.

      Hai người rất ăn ý thả bước chân, từ từ đẩy cửa ra, ừ, có ai cả. Họ liếc nhìn nhau, hẹn mà cùng nhoẻn miệng cười. Mễ Tu đóng cửa phòng, cùng Tiêu Quý xoay người, họ lại thấy chiếc bóng màu xanh nhạt lướt qua trong hành lang, rồi biến mất ở cầu thang.

      Hai người lại liếc nhau, lặng lẽ cúi đầu, lời của bố Mễ Tu quả nhiên có đạo lý, mọi việc đều phải có chừng mực…

      xuống lầu, Mai Phương ngồi ở bàn cơm chờ bọn họ, dáng vẻ tao nhã, tươi cười từ ái, nhưng bộ đồ màu xanh nhạt kia nhìn qua có chút quen mắt.

      “Mau, lại đây ăn bữa sáng.” Mai Phương vẫy tay, gọi bọn họ qua đây.

      Hai người qua, chia nhau ngồi xuống, cúi đầu im lặng ăn bữa sáng, trong lòng có chung ý nghĩ, đừng nên gì.

      Mai Phương đầy hứng thú nhìn hai người ăn, trong lòng bà chỉ có vui mừng, căn cứ vào tình hình trong phòng khi nãy, ngày bà được làm bà nội còn xa nữa.

      Tiêu Quý im lặng cúi đầu ăn uống, ngoại trừ có chút xấu hổ, cũng rất đói bụng, tối hôm qua ăn rất ít, đến bây giờ đói đến mức đằng trước dính vào đằng sau.

      “Tiểu Quý à, hôm nay hai đứa có kế hoạch gì ?” Mai Phương ôn hoà hỏi.

      ạ.” Tiêu Quý buông thìa, trả lời.

      “Nếu hôm nay có kế hoạch gì để Mễ Tu dẫn con mua vài bộ quần áo, sắp tết rồi, nên mua thêm vài bộ quần áo mới.” Mai Phương xong, từ trong túi xách lấy ra tấm thẻ, đặt ở trước mặt Tiêu Quý.

      “Dì Mai, con có quần áo rồi, cần mua đâu ạ!” Tiêu Quý vội vàng từ chối, bây giờ ở đây tốt cho lắm, sao còn có thể nhận tiền của dì Mai chứ.

      “Đâu có đứa con nào chê nhiều quần áo, nghe lời, hôm nay con theo Mễ Tu đến cửa hàng bách hoá, chọn vài bộ dễ thương, ăn mặc cho đẹp vào, đợi đến tết theo dì Mai chúc tết, coi như cho dì thể diện.”

      Tiêu Quý cụp mắt nhìn tấm thẻ kia, im lặng vài giây, ngẩng đầu, cười ngọt ngào: “Dạ, con cảm ơn dì Mai.”

      “Ngoan. Được rồi, dì làm đây.” Mai Phương đứng dậy, cầm túi xách, rồi đến trước cửa.

      “Dì Mai, dọc đường cẩn thận.” Tiêu Quý tiễn đến cửa, với vẻ quan tâm.

      “Ngoan, gọi mẹ.”

      “…” Tối hôm qua, dì ấy nghe được…

      Mễ Tu đứng bên, nhìn thấy bộ dạng mẹ con thâm tình của mẹ mình và Tiêu Quý, cụp mắt khẽ cười. Đợi Mai Phương rồi, Mễ Tu trêu ghẹo : “Dựa theo tình hình này, về sau tuyệt đối cần lo lắng phải làm tấm ván ở giữa chịu trận, hai người có vấn đề mẹ chồng nàng dâu.”

      “Đó là đương nhiên, dì Mai thương em như vậy.” Tiêu Quý ngửa đầu, lại kiêu ngạo câu: “ cẩn thận đấy, sau này chọc ghẹo em, em và dì cùng nhau đối phó !”

      “…” Trong nháy mắt Mễ Tu tỉnh ngộ, chuyện đó rất có khả năng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :