1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã nhà tôi - Tiểu Yêu Vô Yêu (76 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 14: Chính là bao che khuyết điểm

      Con phố thương mại này sầm uất lắm, có khu chợ lớn , việc làm ăn cũng thường thường, xung quanh cũng có số tiệm bách hoá, cách đoạn đường sầm uất dành cho người bộ khoảng chừng hai con phố. Tại góc đường có chỗ thu hút lắm, cửa tiệm tên là 55 Tuan, mặt tiền bên ngoài cửa tiệm trang hoàng cũng bình thường, bảng hiệu mất nước sơn, thường ngày đến đây ăn cơm đều là công nhân của các cửa hàng lân cận, hoặc là những ông chủ đến đây mua hàng. Thế nhưng hôm nay, tại cửa 55 Tuan lại tụ tập nhóm thanh niên nam nữ tràn đầy sức sống vui cười, điều này làm cho nơi bình thường đơn sơ tăng thêm tinh thần phấn chấn khác xưa, khiến người đường qua lại khỏi dừng chân.



      Vương Điềm túm tay Doãn Cách Tử, khẽ gật đầu, ý bảo nhìn Mễ Tu ở phía sau. Doãn Cách Tử dừng chân, ta ngẩng đầu nhìn cửa tiệm buffet cách mình chưa đến mấy mét, ta cúi đầu, dường như là suy nghĩ gì đó.



      Trong khoa của họ có người thiết kế trang web giành được giải thưởng, hôm nay cố ý mời bạn học cùng lớp ăn cơm, Doãn Cách Tử cũng ở trong lớp đó. Tới chỗ này là đề nghị của ta, bởi vì hôm qua Vương Điềm số chuyện cho ta biết.



      Vương Điềm , ta và chị họ của bạn học cùng đến khu chợ mua hàng, giữa trưa ăn chút đồ gần đó, ngờ tới đó lại gặp được bạn của Mễ Tu, càng ngờ lại làm thêm ở đó. Tuy rằng Mễ Tu đến từ thị trấn , nhưng gia cảnh giàu có, bố là phó cục trưởng của cục giáo dục địa phương, mẹ là hiệu trưởng của trường học, mà cách ăn mặc và chi phí thường ngày của cũng có phần chú trọng, mặc dù chưa đến mức xa xỉ lãng phí, nhưng tuyệt đối phải là con cái của gia đình bình thường. Bạn lại làm thêm, còn làm ở nơi bé bình dân giá rẻ, với tình hình kinh tế của , cần gì để bạn mình chịu khổ cực.



      Có thể cho là Mễ Tu chẳng quan tâm đến Tiêu Quý hay ?



      Ngoài những điều này, Vương Điềm còn , biết Mễ Tu có biết Tiêu Quý làm thêm ở đây , cậu xem, nếu Mễ Tu đột nhiên thấy ta ở đó, trước mặt bạn bè cậu ấy có cảm thấy mất mặt ?



      Doãn Cách Tử dao động, ta muốn dùng thủ đoạn đê tiện để tranh thủ hạnh phúc của chính mình, ta luôn luôn cao ngạo, thậm chí là tự đại, thèm nhìn đến mánh khoé của Vương Điềm. Nhưng mà, chỉ cần tưởng tượng đến Mễ Tu săn sóc Tiêu Quý, nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó xông vào lớp học, nghĩ đến những nữ sinh từng theo đuổi Mễ Tu thầm sau lưng ta, Doãn Cách Tử rối loạn trong lòng, ta quên nguyên tắc của chính mình, nên mới đưa ra lời đề nghị ma xui quỷ khiến đến chỗ này ăn cơm. giờ đứng tại cửa, ta chùn bước, trong lòng bắt đầu lưỡng lự, làm thế này có được ? Cho dù để Mễ Tu cảm thấy mất mặt, chia tay với Tiêu Quý sao? ta có cơ hội đến với Mễ Tu chứ? Tất cả đều xác định!



      Vương Điềm túm tay Doãn Cách Tử, ta ngước mắt nhìn Vương Điềm, ánh mắt thâm trầm, rồi nhàng vẫy khỏi tay Vương Điềm. Hơi im lặng lúc, Doãn Cách Tử quay đầu với bạn học ở đằng sau: “Hay đến chỗ này , bạn tôi từng tới, cũng được lắm.” Cái gì đến đến, tới bước này, gì cũng phải thử lần.



      “Được, chỗ Doãn Tử giới thiệu khẳng định là tốt!” Bạn học nam cùng sảng khoái đáp lời.



      Doãn Cách Tử để ý đến ta, mà là nhìn về phía Mễ Tu đứng yên ở bên, ngón tay ta gập lại mất tự nhiên, rồi cụp mắt dẫn đầu vào.



      Mọi người tìm chỗ ngồi xuống trước, bàn bạc muốn ăn cái gì. Doãn Cách Tử chỉ ngồi im lặng, chuyện, ngược lại Vương Điềm thiếu kiên nhẫn, mở miệng : “Nếu biết ăn gì tìm người phục vụ , để ấy cho chúng ta ít đề nghị.” Trước đó ta cố ý hỏi thăm, biết được Tiêu Quý buổi chiều có tiết, chắc là làm ở đây.



      “Được, vậy gọi người phục vụ !” nam sinh tán thành .



      Sau tiếng hô to, bóng dáng màu xanh nhạt tới, bởi vì Mễ Tu đưa lưng về phía đó cho nên thấy người tới.



      Vương Điềm nhếch môi cười, liếc nhìn Doãn Cách Tử. Doãn Cách Tử tiếp tục cụp mắt xuống, giống như việc liên quan đến mình, chỉ là vẻ mặt càng lạnh nhạt hơn.



      Tiêu Quý đến gần, cảm thấy mấy người trước mặt nhìn hơi quen mắt, nhưng lập tức nhớ nổi gặp ở đâu. cầm thực đơn, khom lưng, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, các vị có cần giúp gì ?”



      Lời vừa thốt ra, Mễ Tu chợt quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Tiêu Quý có đề phòng, vẻ mặt thay đổi, trầm mặc , còn lại biết làm sao, chỉ ngơ ngác đứng đó.



      Vương Điềm thấy thế, đúng lúc lên tiếng: “ phải là bạn của Mễ Tu ư? Sao lại ở đây…” Muốn lại thôi, khiến cho người khác càng hứng thú.



      Lúc này, các học sinh khác ngồi cũng nhìn qua, có vài nữ sinh bắt đầu thầm với nhau. Học chung với Mễ Tu hơn năm, gia cảnh nhà đa số mọi người đều biết, nhìn cách ăn mặc ngày thường của cũng biết gia cảnh tệ, hơn nữa, từ năm thứ nhất Mễ Tu bắt đầu làm thêm tại công ty của trai Doãn Cách Tử, nghe thu nhập khá tốt, thế nhưng tại sao bạn lại ra ngoài làm thêm chứ, với năng lực kinh tế của , ấy hoàn toàn cần làm vậy. Nghĩ thế, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiêu Quý càng trắng trợn, đầy vẻ thắc mắc khó hiểu và tò mò.



      Loài người chính là như vậy, gặp phải cái gọi là bất hạnh phải so sánh với cái gọi là hạnh phúc, rất hiếu kỳ, càng muốn biết đáp án.



      Doãn Cách Tử tỉnh bơ nhìn lướt qua vẻ mặt của các bạn học khác, sau đó tầm mắt dừng lại người Mễ Tu, đồng tử trầm tĩnh, u ám tối tăm.



      Du Phong ở bên nhìn về phía Doãn Cách Tử, ánh mắt ta phức tạp, rồi lướt nhìn qua vẻ mặt thích thú của Vương Điềm ngồi cạnh ta, ta hơi nhíu mày.



      Hình như tất cả mọi người đều mong chờ phản ứng của Mễ Tu, thấy bạn của mình giấu mình làm thêm, là loại tâm trạng như thế nào? Ở trước mặt đám bạn học của mình, có phải cảm thấy mình rất mất mặt lắm ?



      Mễ Tu dường như hề chú ý tới biểu tình tò mò và thắc mắc của các bạn học, thu lại vẻ kinh ngạc chợt loé lên, vẻ mặt trở lại bình thường, thanh trong trẻo hoà nhã: “Mấy giờ em tan tầm?”



      Tiêu Quý càng kinh ngạc hơn, vốn chuẩn bị giải thích với , ngờ lại hỏi điều này. Vì thế ngơ ngác trả lời: “Còn lúc nữa.” Chiều này có tiết, Tiêu Quý với quản lý làm đến tối.



      Mễ Tu khẽ cười, nhận lấy thực đơn trong tay Tiêu Quý, nhìn về phía bạn học nhàng : “Tôi vẫn muốn đến đây ăn, nhưng gần đây bận quá, hôm nay cũng nhờ phúc của các cậu, nhưng mà, các cậu có lộc ăn rồi, có Tiểu Quý ở đây, sợ có đồ ăn tươi ngon.” Vẻ mặt thản nhiên, mang theo chút tự hào.



      Có lẽ, đây là bao che khuyết điểm trong truyền thuyết.



      Vương Điềm khó tin ngây ngẩn cả người, Mễ Tu làm sao lại phản ứng như vậy, đây hoàn toàn nằm trong dự đoán của ta! phải nên cảm thấy mất mặt, lớn tiếng chất vấn Tiêu Quý sao? Tại sao có thể như vậy!



      “Đúng đó, đúng đó nha! Tiểu Kê à, em mau giới thiệu cho bọn tôi chút, cái nào tươi nhất, ăn cái gì có lời nhất, tôi từng nghe qua, ăn buffet phải có sách lược đấy!” Bạn Đường Tam Thận mở miệng trước tiên, cười đến hai má lúm đồng tiền sâu.



      Tiêu Quý phục hồi tinh thần, tự động lơ xưng hô của Đường Tam Thận, liếc nhìn Mễ Tu cái, cười ấm áp, : “Được, cam đoan cho mọi người ăn đến đỡ tường ra luôn.”



      Các bạn học khác hiển nhiên bị những lời này chọc cười, cùng vui đùa với Tiêu Quý, còn cái gì cảnh giới cao nhất của ăn buffet chính là đỡ tường vào đỡ tường ra*, em nên để chúng tôi hoàn toàn lĩnh ngộ cảnh giới cao nhất này nha. Thậm chí còn có vài nữ sinh thỉnh giáo Tiêu Quý ăn gì mập, nhưng vẫn có thể đỡ tường vào đỡ tường ra.



      [​IMG] đỡ tường vào đỡ tường ra: câu này ý là khi ăn buffet, trước khi vào là vì đói mà chống đỡ tường vào, khi ăn xong vì quá no mà đỡ tường ra.



      Vì thế, nhờ vấn đề cực kỳ có tiền đồ, Tiêu Quý và bạn học của Mễ Tu trong nháy mắt trở thành người nhà.



      Thực ra, đa số bạn học ngồi đây đều có gia cảnh bình thường, nhiều người cũng thừa dịp cuối tuần ra ngoài làm thêm, làm gia sư, vừa rồi sở dĩ bọn họ đều tò mò phần là vì bản tính gây chuyện của loài người. Nhưng rốt cuộc bọn họ đều là những người trẻ tuổi, có số ý nghĩ chỉ là chợt loé qua, đối mặt với nụ cười vừa thân thiện vừa đáng của Tiêu Quý, ai còn loại ý tưởng ác ý kia.



      Lúc Mễ Tu ra câu đầu tiên, Doãn Cách Tử liền cúi đầu, nhìn bất cứ ai. Có lẽ đến lúc này, ta phải ý thức được chuyện, rất nhiều ý nghĩ đều là do ta tự suy ra, phải chiếm được cùng nhận thức với người khác, mà chính là chưa bao giờ tồn tại.

      * * *

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 15: Hoàng hôn

      Lúc Tiêu Quý từ 55 Tuan ra là hoàng hôn, ánh chiều tà gợi tình trút xuống, cả trời đất đắm chìm trong ấm áp lu mờ.



      Mễ Tu đứng ở đó, thong dong, ôn hoà, dường như chờ rất lâu.



      Tiêu Quý đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng khôi ngô tuấn tú kia, cảnh này dường như từng nhìn thấy trong ký ức.



      Vào lúc ấy, Tiêu Quý vừa mới lên lớp 11, thường giấu bà nội sau khi tan học làm thêm, có đôi khi vì thế mà trốn học. Còn nhớ có ngày, trong tiệm bận rộn, kịp học, do dự lúc, quên , nghỉ tiết hay là nghỉ hai tiết cũng là trốn học, dứt khoát nghỉ ngày , cho nên Tiêu Quý liền quang minh chính đại xem hành vi của mình, kỳ đưa trốn học tăng lên phạm trù mới.



      Nhưng ngờ, khi vui vẻ làm xong công việc, lúc ra khỏi chỗ làm lại trông thấy Mễ Tu. Giống như thời khắc này, cũng là cảnh tượng như vậy. Tia sáng ấm áp của hoàng hôn chiếu vai , rọi vào khuôn mặt điển trai của , sắc mặt hình như ràng lắm, nhưng khiến người ta có cảm giác đợi rất lâu.



      Tiêu Quý nắm chặt dây đeo ba lô, hơi cụp mắt, liếc nhìn Mễ Tu cái. hề quên, vào thời điểm kia vui vẻ qua, lúc hết sức phấn khởi khoát cánh tay Mễ Tu lại dùng hết sức lưu tình chút nào mà vẫy tay ra, sau đó giáo huấn trận tới tấp. Lúc bị giáo huấn đến muốn khóc ra Mễ Tu lại đột nhiên ôm , khuôn mặt chôn vào hõm vai , rầu rĩ , hãy để tớ nuôi cậu được ?



      Trái tim đàn ông như kim dưới đáy biển, sâu hiểm khó dò, thể nắm bắt…



      tại có tức giận ? từ từ qua, cười lấy lòng, hy vọng Mễ Tu mê mệt trong nụ cười còn đẹp hơn hoa của .



      Mễ Tu lẳng lặng nhìn bóng dáng xinh đẹp kia về phía mình, trông thấy nụ cười nịnh nọt của , thấy dè dặt sải bước chân, nhíu mày lo lắng lại thấp thỏm, khẽ nhếch môi, nhíu mày tươi cười. như bây giờ rất giống dáng vẻ trước kia trốn học bị bắt gặp. Nhớ lại tình cảm lúc ấy, trái tim Mễ Tu bất giác mềm xuống.



      Cái gọi là kết giao với Tiêu Quý chẳng qua là vì câu của mẹ , , chưa bao giờ tưởng , dù sao cũng mới 13 tuổi, nhưng hiển nhiên Tiêu Quý nghĩ thế. Bắt đầu từ khi đó, giống như keo dán 502 dính vào , chỉ cần tan học trước đến trường để đợi , cuối tuần lại chiếm lấy tất cả thời gian của . Đối với những việc này Mễ Tu rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chưa từng ngăn cản, thậm chí có chút thích thú, nhưng khi đó chưa từng nghĩ tới là vì sao.



      Trải qua mấy năm yên ổn tốt đẹp, Mễ Tu vẫn cảm thấy có cái gì tốt, cũng chẳng muốn thay đổi gì cả. Cho đến năm lớp 11, bạn nam cùng lớp hỏi vấn đề, chợt có chút hoảng loạn. Cậu ta hỏi, cậu định thi vào trường đại học nào thế? Đại học B à, ở đó rất khó thi vào, bạn cậu có thể thi đậu ?



      Tiêu Quý có thể thi đậu ? Ngộ nhỡ được, có phải điều ấy có nghĩa là xa cách nhau…



      Nghĩ đến khả năng như thế, Mễ Tu nhất thời cảm thấy có động lực học tập, lần đầu tiên trong đời dối với thầy giáo, tuỳ tiện viện cớ trốn học đến trường của Tiêu Quý.



      ngờ, Tiêu Quý cũng trốn học.



      Hỏi bạn học cùng lớp với , cậu nam sinh kia lại hỏi là ai, tìm Tiêu Quý làm gì. Mễ Tu nhất thời cảm thấy vui, nhìn cậu nam sinh đeo kính thấp hơn nửa cái đầu từ cao xuống, hề tự giác biết điều khi ở địa bàn của người khác mà trịnh trọng mạnh mẽ , Tiêu Quý là bạn của tôi.



      Kỳ , lúc ấy Mễ Tu muốn nhất chính là, Tiêu Quý là con dâu nuôi từ bé của nhà tôi.



      Cậu nam sinh đeo kính kia run rẩy cho biết, Mễ Tu thuận lợi tìm được Tiêu Quý, thấy đeo tạp dề quét rác.



      Tâm trạng của khoảnh khắc ấy, cho đến giờ Mễ Tu vẫn khó có thể hình dung. Tự trách, đau lòng, khổ sở, còn có phẫn nộ. Rất phức tạp, trong lòng loạn, Mễ Tu ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn Tiêu Quý quét rác, lau bàn, thu dọn đồ đạc, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bóng dáng hề chớp mắt, nắm chặt bàn tay thành quyền hề thả lỏng. chưa từng nghĩ đến làm thêm, chỉ mới 16 tuổi, những bạn nữ cùng lớp với mỗi ngày làm gì cho rằng cuộc sống của cũng vậy, bởi vì mỗi lần nhìn thấy , đều vui vẻ tươi cười, hai má lúm đồng tiền ra, cặp mắt to vĩnh viễn trong suốt sạch như vậy, giống như chẳng có bất cứ phiền não gì, thế cho nên Mễ Tu quên bố qua đời, mẹ vứt bỏ .



      Còn mà phải tự lực cánh sinh, phải gian khổ biết bao, Mễ Tu hận bản thân mình thờ ơ.



      Khi ấy còn trẻ hiểu chuyện, biết làm sao để biểu đạt tình cảm của mình. Mễ Tu nhìn thấy Tiêu Quý ra, khi vui vẻ chạy tới khoát cánh tay lại vô tình vung tay ra, hoàn toàn nghĩ ngợi gì cả, theo bản năng hung hăng mắng trận. biết mình phát tiết phẫn nộ của bản thân, hay là che giấu áy náy của chính mình, tóm lại lần đó rất tức giận, lời thốt ra có chút tổn thương.



      Thế nhưng nhìn thấy viền mắt đỏ ngầu của Tiêu Quý, dè dặt nhìn , muốn khóc lại cố sức chịu đựng, Mễ Tu nhận ra mình làm gì, trong lòng tê rần, ôm chặt.



      “A Tu…” Tiêu Quý nắm lấy vạt áo sơ mi của Mễ Tu, lo lắng khẽ kêu lên. lời nào rất doạ người, cho dù mắng chút cũng được mà.



      Mễ Tu cụp mắt, nhìn thấy Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn cách cẩn thận, dần thu hồi ý nghĩ, giống như năm đó ôm chặt, chôn mặt trong hõm vai , hít hơi sâu. May mà năm đó trốn học, may mà năm đó tìm được , may mà ôm , may mà tỉnh ngộ lúc còn chưa quá muộn màng.



      “A Tu…” Hai tay Tiêu Quý chống trước ngực Mễ Tu, giọng nhắc nhở: “Em còn chưa tắm đâu.” Cho nên đừng hít hơi người em, mùi mồ hôi thơm tí nào.



      “Ha ha…” Mễ Tu cười, giơ tay vỗ mông Tiêu Quý cái, càng dùng sức đè về phía mình.



      “Ách…” Tiêu Quý ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Mễ Tu, quên , vỗ hai cái còn hơn để ngửi mùi mồ hôi thối của mình.



      “Tan tầm rồi?” Mễ Tu nhàng đẩy ra, vén thẳng mái tóc hỗn độn của .



      “Ừm.” Tiêu Quý chớp đôi mắt tròn tròn, nắm lấy ngón tay của Mễ Tu, lắc qua lắc lại, đầy vẻ nịnh nọt.



      Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, gõ mũi cái, nhân tiện vòng tay qua eo : “Thế nào, bây giờ biết lấy lòng à, lúc giấu làm thêm phải rất vui sao?”



      “Ừm…” Tiêu Quý cúi đầu tựa vào ngực Mễ Tu, uốn éo cơ thể, chữ ừ kéo dài.



      “Đừng làm nũng, vô dụng thôi.” Mễ Tu nhíu mày, giọng ràng phơi phới.



      đừng giận…” tiếp tục uốn éo người, còn dậm chân hai cái.



      Người đường qua lại đều nghiêng đầu nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp, họ thỉnh thoảng khẽ cười vài tiếng.



      cho cùng Mễ Tu vẫn là da mặt mỏng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, người nào đó trong lòng khơi mào chơi xấu, véo mũi , : “Đừng càn quấy, đây là đường đấy!”



      Tiêu Quý buông ngón tay Mễ Tu, yếu ớt : “Vậy đừng nóng giận nha, em phải cố ý gạt , còn phải là vì lúc nào cũng cho em tiền sao, làm cho em giống như được người ta bao nuôi, người ta có thể tự lực cánh sinh ngừng vươn lên đấy.”



      Bị dáng vẻ của Tiêu Quý chọc cười, Mễ Tu cười ra tiếng, lại hung hăng véo mũi cái: “ như vậy, vẫn là lỗi của rồi?”



      “Đây chính là nha.” Tiêu Quý bĩu môi, xoa mũi.



      “Được rồi, bạn học Tiêu Quý tự lực cánh sinh ngừng vươn lên, phiền em trả lại thẻ cho , để tránh người khác em được bao nuôi.” Mễ Tu buồn cười .



      “Thứ cho em còn muốn lấy về à?” Tiêu Quý bảo vệ ba lô của mình, hất cằm: “Muốn thẻ có, muốn mạng cũng cho!”



      “Ồ? Thế thiệt thòi rồi.” Mễ Tu liếc nhìn , ra vẻ tiếc hận.



      thiệt thòi đâu, em là của mà.” Má lúm đồng tiền chợt ra, dường như chứa đựng đầy thương.



      Mễ Tu ngẩn ra, đồng tử đen láy tràn đầy ý cười dịu dàng tức cụp mắt xuống nhìn , nhịp tim bên ngực trái đập mạnh mà dồn dập.



      Mễ Tu đến gần bên tai Tiêu Quý, giọng trầm lắng mê hoặc: “Đêm nay em đừng về ký túc xá, được ?”



      Tiêu Quý chớp mắt, phản ứng lại lời của Mễ Tu, cúi đầu, hai tay ôm mặt, êm ái : “Còn phải bao nuôi người ta…”
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 16: Kích tình nhuộm máu

      Bởi vì trong nhà trọ có hai sinh vật giống đực chướng mắt, cho nên Mễ Tu chọn khách sạn gần đại học B làm địa điểm “bao nuôi” Tiêu Quý.

      Đứng bên ngoài khách sạn, Mễ Tu nheo mắt nhìn ánh đèn đầy màu sắc lấp loé, nhếch môi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến loại chỗ này, hơn nữa mục đích dục vọng vẫn mãnh liệt như thế, vì vậy Mễ Tu khó tránh khỏi có chút bất ngờ. Từ trong túi quần lấy ra giấy chứng minh, quay đầu với Tiêu Quý: “Đưa giấy chứng minh cho .”

      Tiêu Quý cúi đầu, lên tiếng, trông có vẻ rầu rĩ.

      Mễ Tu tưởng rằng nghe thấy, vươn tay xoa tóc đỉnh đầu , nhắc lại lần nữa: “Đưa giấy chứng minh cho , để làm thủ tục trước.”

      vào.” Tiêu Quý như muỗi kêu.

      Mễ Tu nghĩ rằng thẹn thùng, khẽ cười, đến gần bên tai : “Ngoan, có gì đâu.” Khách sạn gần trường học phần lớn dành cho số sinh viên, công dụng cần cũng biết, mặc dù gặp được người quen cũng có gì xấu hổ.

      “Em…cái kia đến.” Tiêu Quý thầm .

      Mễ Tu xác định mình nghe lầm, hơi sửng sốt, ngượng ngừng nhấc bàn tay khỏi đầu Tiêu Quý, rồi ngẩng đầu nhìn ánh đèn đầy màu sắc vẫn lấp loé như cũ, chợt cảm thấy u ám trong nháy mắt.

      Tiêu Quý cảm thấy đầu mình còn sức nặng, ngẩng đầu liếc nhìn Mễ Tu, thấy ánh mắt ảm đạm, sắc mặt nghiêm nghị, từ cơ thể đến lòng dạ đều tràn đầy bực dọc thể thoả mãn ham muốn. rất muốn dán bùa đuổi bà dì nhà vô cùng độc ác chuyên môn phá hư việc tốt của người khác.

      Tuy rằng và Mễ Tu ở bên nhau rất lâu, nhưng thực thân mật cũng chỉ là chuyện của hai năm nay. Lần đầu tiên của bọn họ vì có kinh nghiệm, quá trình vừa phức tạp lại giày vò, cho dù cuối cùng thành công cũng là đấu đá lung tung, đừng đến khoái cảm, ngay cả sung sướng cũng cảm nhận được. Sau đó vội vàng chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, ở cùng Mễ Tu. Lần gần nhất là hôm trước khai giảng ở nhà trọ của , tuy rằng hôm đó…Ách, rất dài rất thoả mãn, nhưng mà! Cách bây giờ rất lâu rồi, vô cùng lâu!

      Tiêu Quý lặng lẽ thở dài, bất đắc dĩ kéo góc áo Mễ Tu, tuy rằng bực bội, nhưng tại chuyện quan trọng nhất phải điều này, ở đâu có nhà vệ sinh để dùng đây, bà dì nhà quả thực chống nổi nữa!

      Mễ Tu nhìn , giọng hỏi: “Sao thế?”

      “Em muốn nhà vệ sinh…” May mà bây giờ là mùa thu, mà còn vào buổi tối, nếu , là kích tình nhuộm máu mà.

      Mễ Tu ngẩn ra, theo bản năng nhìn sau mông Tiêu Quý, quả nhiên ẩm ướt mảng.

      Tiêu Quý nhanh chóng lấy hai tay che mông, ngửa đầu hô lên: “Nhìn cái gì, được nhìn!”

      Mễ Tu nhướng mày, nhếch môi cười quỷ quái, cởi áo sơ mi của mình buộc bên hông Tiêu Quý: “ thôi, đến rồi vào thôi.”

      Tiêu Quý mở to đôi mắt với vẻ khó tin, vươn ngón tay run rẩy: “ muốn chiến đấu đẫm máu?” Rất đẫm máu, rất tàn nhẫn, rất kích thích!

      Mễ Tu vươn tay gõ đầu , rồi ôm bờ vai : “ bừa gì đó, em phải muốn dùng nhà vệ sinh sao, gần đây có, đành phải vào chỗ này thôi.”

      “À.” Tiêu Quý đáp, trong lòng lại có chút mất mát. Được rồi, đáng khinh.

      Từ khách sạn ra, Tiêu Quý nhịn được quay đầu nhìn về lần nữa, rất tiếc mà! Đây chính là khách sạn trong truyền thuyết đấy…

      lên!” Mễ Tu khom lưng, ngửa đầu với Tiêu Quý.

      Tiêu Quý kinh ngạc, nhìn Mễ Tu khom lưng trước mặt, cười cong đôi mắt, bước nhanh hai bước, rồi nhào tới lưng .

      Mễ Tu đứng dậy, bước chân vững vàng về phía trước, ánh trăng nhàn nhạt chiếu người, giống như từng lớp tia sáng vỡ vụn, xinh đẹp lãng mạn.

      “A!” Tiêu Quý đột nhiên hô to tiếng.

      “Sao thế?” Mễ Tu hỏi.

      “Em làm bẩn đồ .” Tiêu Quý cố ý đến gần bên tai Mễ Tu, lớn tiếng hô lên.

      “Ha ha, em cũng phải chưa từng làm bẩn.” Mễ Tu cũng lớn tiếng đáp lời .

      Tiêu Quý đỏ mặt, chôn vào hõm vai Mễ Tu, im lặng hướng hai ngón trỏ vào nhau. có thể chút được , người ta rất mắc cỡ đấy!

      Thẹn thùng hai giây, Tiêu Quý khẽ cười ra tiếng, nhớ lại cảnh tượng lần đầu bà dì tới.

      Nghe thấy tiếng cười nhàng vui vẻ của Tiêu Quý, Mễ Tu giương khoé môi, độ cong mềm mại dịu dàng, đồng tử như nhuộm màu mực còn óng ánh hơn cả ánh trăng lúc này.

      Ký ức thuộc về hai người, chỉ có cùng nhau hợp lại mới xem như hoàn chỉnh.

      Lần đầu tiên bà dì Tiêu Quý đến là lúc 15 tuổi, ở bên ngoài trường học Mễ Tu, đột nhiên cảm giác giữa hai chân có luồng nhiệt, bụng dưới căng ra, sau mông dính nhầy, vươn tay sờ, thấy được mảng màu đỏ mờ nhạt bàn tay bé, nước mắt chợt rơi xuống.

      Trời ơi, đây là trò gì hả!

      lúc chân tay luống cuống gấp đến độ muốn nhảy lên, Mễ Tu đeo túi sách từ trong trường ra, thấy Tiêu Quý chờ ở đó, về phía , còn chưa đến gần nghe tiếng Tiêu Quý run rẩy hô lên.

      “A Tu…”

      Mễ Tu sửng sốt, nhanh chân bước tới, khuôn mặt nhắn của Tiêu Quý ửng đỏ, đôi mắt to rưng rưng, vội hỏi: “Cậu sao thế?”

      “A Tu…” Tiêu Quý nghẹn ngào hô tiếng, run rẩy vươn bàn tay bé: “Cậu xem.”

      Mễ Tu thấy màu màu bàn tay, quýnh lên, hỏi: “Cậu bị ngã sao? Ngã ở đâu?” xong, còn nhìn quanh người Tiêu Quý.

      “Tớ….” Tiêu Quý còn chưa xong bị Mễ Tu nhàng xoay người qua.

      Sau đó, chân tướng.

      Khuôn mặt Mễ Tu ửng đỏ, ngơ ngẩn đứng đó, so với Tiêu Quý càng biết làm sao. Đương nhiên biết đây là chuyện gì, nhưng mà biết nên xử lý thế nào! tìm giáo sao?

      “A Tu, làm sao bây giờ? Tớ về nhà thế nào đây?” Tiêu Quý kéo tay , khẽ hỏi.

      Mễ Tu cứng họng, lúc ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy bạn học ở xung quanh liên tục nhìn về phía Tiêu Quý bên này, theo bản năng che chở , sau đó cởi áo khoác đồng phục của mình buộc eo Tiêu Quý, rồi cầm túi sách của , : “ thôi, tớ đưa cậu về nhà.”

      “Tớ dám .” Tiêu Quý . Bây giờ chỉ cần hơi động chút là cảm giác như có cái gì chảy xuống, dám lộn xộn, càng đừng đến từ chỗ này về.

      Mễ Tu tựa hồ nhận ra hoàn cảnh khó khăn của Tiêu Quý, rối rắm rồi lại rối rắm, cuối cùng xoay người : “ lên, tớ cõng cậu.”

      Tiêu Quý ngẩn người, trông thấy Mễ Tu chỉ mặc chiếc áo sơ mi. Bờ lưng rộng lớn lắm, tuy rằng thân hình cao to, nhưng nhìn cũng rắn chắc, khuôn mặt ngây ngô bây giờ có chút xấu hổ thẹn thùng, thế nhưng lại khiến muốn dựa vào.

      Đây chính là Mễ Tu nhà .

      Tiêu Quý dựa lưng Mễ Tu, ôm cổ , rồi nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận được trái tim có cùng nhịp đập với mình. Các học sinh xung quanh thầm với nhau, ngừng quan sát bọn họ, mà hai người lại bình tĩnh, hoàn toàn có hành động gì, tuy rằng rối rắm, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại thoả mãn, sung sướng.

      Thế nhưng còn chưa ra xa khỏi trường học, Tiêu Quý liền thét lên: “Ô, A Tu, tớ làm bẩn đồ cậu rồi!”

      Dường như nhớ lại cảnh tượng kia, cho đến lúc Mễ Tu đưa Tiêu Quý đến dưới lầu ký túc xá nữ vẫn còn cười vui sướng.

      “Được rồi, cười nữa miệng lệch sang bên.” Mễ Tu chiều gõ vào mũi Tiêu Quý, .

      “Miệng lệch mắt xéo cũng phải cần.” xong, nhìn phía sau Mễ Tu, còn : “Quần hình như hơi bẩn, làm sao về chứ.”

      đến ký túc xá ngủ, ở đó còn quần áo của .” Mễ Tu .

      “À, vậy mau trở về , nhớ vòng qua người khác đấy.” Tiêu Quý dặn dò.

      “Ừm.” Mễ Tu đáp, nhưng nhúc nhích.

      Tiêu Quý ngửa đầu nhìn , ánh mắt trong suốt. Mễ Tu của lúc này, bóng đêm dày đặc thể che đậy vẻ dịu dàng trong con mắt của , khập khiễng, nhàng hôn lên môi Mễ Tu.

      híp mắt, giữ chặt gáy , làm cho nụ hôn này càng sâu sắc hơn.

      Ánh trăng sáng tỏ, buổi tối đam mê, cuối cùng cũng bằng hoàn hảo và thuần khiết của giờ phút này.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 17: Mễ Tu oppa

      Tiêu Quý khoan khoái trở về ký túc xá, bên hông buộc áo sơ mi của Mễ Tu, hai tay áo cột lại, tỏ tâm trạng vô cùng sung sướng của chủ nhân vào giờ phút này, hiển nhiên quên mất bà dì nhà chuyên môn phá hư chuyện tốt lúc này hớn hở rò rỉ.

      Tiếng ngâm nga hoàn toàn có tiết tấu, Tiêu Quý đẩy cửa phòng 308 ra, tiếng sói tru lọt vào màng tai của .

      “Action!”

      Tiêu Quý ngẩn người, thậm chí quên đóng cửa, mở to hai mắt nhìn Hầu Tử và Tiểu Mã Ca ở trước mặt.

      “Được rồi, lên , nhớ là đừng nhớ đó!” Tiểu Mã Ca nhìn Hầu Tử từ xuống, cố ý nheo mắt lại, giọng ồm ồm.

      “Oppa, người ta nhất định nhớ mà, op pa pa!” Hầu Tử khuỵu chân, hai tay nâng cằm, than vãn .

      “Haiz, hết cách với em, em muốn nhớ hãy nhớ .” Tiểu Mã Ca phất tay, ngón tay lướt qua mái tóc dài đen, nhíu mày cười quỷ quái.

      “Oppa, người ta , , chết mất thôi!” Hầu Tử tiếp tục phát ra thanh khiến người khác buồn nôn, ôm cánh tay của Tiểu Mã Ca, cọ cọ.

      “Hết cách rồi, đây đẹp trai thế mà.” Tiểu Mã Ca cười gian xảo, tiếng huýt sáo tràn đầy vẻ ám muội.

      “Oppa đẹp trai như thế, người ta muốn hôn cái!” Hầu Tử đong đưa cánh tay của Tiểu Mã Ca, chớp chớp mắt.

      cho hôn, miệng đây có thể tuỳ tiện hôn sao?” Tiểu Mã Ca kiêu ngạo .

      “Người ta muốn, người ta muốn mà!” Hầu Tử uốn éo thắt lưng dậm chân.

      “Haiz, đây đẹp trai quá mà!” Tiểu Mã Ca xoa thắt lưng, ngửa đầu 45 độ nhìn lên trần nhà.

      Sau đó, Hầu Tử nhón chân, nhìn chằm chằm Tiểu Mã Ca với vẻ thâm tình chân thành.

      Sau đó, Tiểu Mã Ca giữ chặt ót Hầu Tử, vẻ mặt phóng đãng lại thô tục.

      Sau đó, Tiêu Quý hiểu chân tướng…

      ra các bắt chước dáng vẻ vừa nãy và Mễ Tu hôn nhau ở dưới lầu! Các vậy mà thấy được! Oh my god!

      Mị Mị che miệng khẽ cười, liếc nhìn Tiêu Quý với vẻ ác ý, trong mắt tràn ngập ý tứ “Tụi tớ thấy rồi, cậu hãy thừa nhận , hoá ra Tiểu Kê của chúng ta mãnh liệt thế”.

      Tiêu Quý đầu đầy vạch đen, bĩu môi nhìn Hầu Tử và Tiểu Mã Ca vẫn còn diễn trò trước mặt mình, : “Các cậu có thể nhàm chán hơn chút nữa ?”

      “Đương nhiên là có thể rồi! Lại đây, Tiểu Mã Ca, chúng ta thực cảnh cuối cùng !” xong, Hầu Tử vểnh môi đến gần trước mặt Tiểu Mã Ca.

      Tiểu Mã Ca ghét bỏ vươn tay chặn mặt Hầu Tử, lớn tiếng cự tuyệt: “Đừng chạm vào , đây có nguyên tắc đạo đức!”

      “Oppa, làm người phải đến nơi đến chốn, động vào sao có thể bỏ dỡ nửa chừng hả? Rất đàn ông! Lại đây hôn cái!”

      được, tránh ra! đây là phụ nữ, phụ nữ chân chính! muốn làm lesbian!”

      “Hừ!” Bởi vì sức lực kém xa, Hầu Tử thể thực được, quay lại bắt nạt Mị Mị ngoan ngoãn theo dõi ở phía sau: “Mị Mị, cậu phân xử , làm người có phải nên đến nơi đến chốn !”

      “Mị, đừng sợ, với cậu ấy, để cậu ấy biết cậu ấy là con khỉ vô sỉ đến cỡ nào.” Tiểu Mã Ca ôn hoà với Mị Mị, ánh mắt toả ra tia sáng sắc bén.

      Mị Mị chớp mắt, rất muốn lớn tiếng gào thét, tớ chỉ ngang qua xem diễn thôi mà! Thảo nào từ mẹ dạy mình, gặp cãi nhau phải đường vòng, nghe lời mẹ dạy, sai rồi…

      Mị Mị lại chớp mắt lần nữa, nhìn lướt qua Tiểu Mã Ca rồi nhìn sang Hầu Tử, sau khi cân nhắc lợi hại, mau chóng đứng dậy, quay đầu, kinh ngạc : “A! Tiểu Kê, cậu về rồi!”

      “…” Tiêu Quý, Tiểu Mã Ca, Hầu Tử…

      Xem các đe doạ con nít này…

      Sau phút ngắn ngủi gì, tầm mắt Hầu Tử dừng áo sơ mi buộc bên hông Tiêu Quý, tiến lên nhanh như chớp rồi kéo ra, hô to: “A, áo sơ mi của cậu, phải là áo sơ mi của cậu!”

      “…” Tiêu Quý lên tiếng.

      “Tiểu Quý, quần cậu…cái kia tới à?” Mị Mị thấy vết máu mông Tiêu Quý, khẽ hỏi.

      “Ừm” Tiêu Quý rất mệt mỏi, uể oải hướng về buồng vệ sinh, trước khi vào cửa, yếu ớt : “Thực ra áo sơ mi này là để che đậy bà dì nhà tớ rò rỉ…”

      “…” Hầu Tử khẽ khàng ngửi mùi của soái ca áo, trong nháy mắt hỗn loạn.

      Mễ Tu lâu chưa tới ký túc xá nam, sau khi làm thêm, và Du Phong còn có Đường Tam Thận ra ngoài thuê phòng, cũng may trong ký túc xá còn giữ mấy bộ quần áo, nếu biết làm sao, cứ thế mà về nhà trọ khẳng định bị Tam Thận cười chết.

      Nghĩ vậy, Mễ Tu chút để ý có bóng dáng bám theo phía sau . Cho đến khi bước lên lầu, đằng sau mới truyền đến tiếng gọi khẽ khàng.

      “A Tu.”

      Mễ Tu kinh ngạc, xoay người, thấy bóng dáng gầy yếu yểu điệu trong bóng đêm tới, đợi ta đến gần, mới nhìn , ra là Doãn Cách Tử.

      “Cách Tử, muộn rồi, có việc gì sao?” Mễ Tu mỉm cười, giọng hỏi.

      Doãn Cách Tử chẳng đáp lời, chỉ nhìn chăm chăm, bóng dáng che kín trong bóng đêm giống như mang theo đau khổ và tủi thân. Vừa rồi trai đưa ta về ký túc xá, ở dưới lầu, ta lại trông thấy cảnh Mễ Tu và Tiêu Quý hôn nhau, dưới ánh trăng sáng tỏ, cảnh đẹp kia khiến ánh mắt ta đau nhói. ta biết vì sao lại bám theo Mễ Tu đến đây, cũng biết mình gì với , chỉ là theo bản năng mà thôi, ta lẳng lặng nhìn bóng dáng của , tưởng tượng chính mình cách người đàn ông phải thuộc về mình chỉ có vài bước.

      Thế nhưng, ta thích nhìn bóng dáng của người khác trong bóng tối, ta thích lẳng lặng theo phía sau người khác, điều ta muốn chính là có thể quang minh chính đại khoát tay đối phương, đứng dưới ánh mặt trời tươi đẹp ấm áp, kiêu ngạo và tự tin mỉm cười với mọi người.

      ta chán ghét bản thân mình vào giờ phút này.

      thầm nắm chặt nắm tay, Doãn Cách Tử mấy bước về phía trước, vẻ mặt ta trước mặt Mễ Tu, bao gồm cả đôi mắt ửng đỏ vào lúc này, còn có vẻ uất ức và cam lòng trong con mắt.

      “A Tu, tớ có việc với cậu.”

      Ánh mắt Mễ Tu lãnh đạm, , chỉ im lặng đứng thẳng người.

      Doãn Cách Tử biết đây là thái độ cự tuyệt, ánh mắt ta u ám, nhưng vẫn : “Cậu thể nào biết tớ thích cậu.”

      “Cậu chưa bao giờ với tôi.” Mễ Tu bình tĩnh .

      Ha ha, cho nên thế nào, nếu ta sớm, có thể từ chối sớm chút, phải ? Doãn Cách Tử khẽ cười, lúc ngẩng đầu nước mắt rơi đầy mặt, nhưng đôi môi vẫn duy trì độ cong: “Tớ vẫn cho rằng cậu thích tớ, bởi vì tớ rất xứng đôi với cậu, là tớ quá tự tin, luôn chờ cậu thổ lộ với tớ, tớ chưa bao giờ nghĩ tới có ngày người đứng bên cạnh cậu chính là người khác. Tuy là cậu nhiều lần rằng mình có bạn , nhưng tớ hề tin, cho dù Tiêu Quý đứng rành rành ngay trước mặt, tớ vẫn thể chấp nhận chuyện này. Kỳ , bắt đầu từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ ích kỷ coi cậu là vật sở hữu riêng của Doãn Cách Tử. Vì thế, có ngày, cậu thuộc về tớ, tớ cảm thấy người khác cướp mất cậu. Tớ cam lòng, tớ thể chấp nhận, tớ thể khuyên bảo bản thân mình, vì sao người ở bên cạnh cậu phải là tớ?”

      Mễ Tu nhìn ta, khuôn mặt vẫn ôn hoà như trước kia, chỉ là trong đồng tử đen láy sâu sắc mơ hồ pha lẫn chút phức tạp: “Cách Tử, rốt cuộc người cậu thích là Mễ Tu hay là Mễ Tu xuất sắc?”

      Doãn Cách Tử giật mình, dưới ánh trăng đen kịt, sắc mặt của ta chợt trắng bệch, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoang mang như sóng to gió lớn.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 18: Khắp chốn mừng vui

      Hôm nay là ngày tuyệt vời lại đặc biệt, tuyệt vời ở chỗ, hôm nay là ngày 11 tháng 11, ngày độc thân mỗi năm lần, đặc biệt ở chỗ, ngày hôm nay vào 20 năm trước, có tên là Tiêu Quý, biệt danh là Tiểu Kê, tên thân mật cũng là Tiểu Kê, ấy tới thế giới này.

      Quả nhiên là ngày đáng ăn mừng, khắp chốn mừng vui.

      Tiêu Quý vốn định xong, hôm sinh nhật cùng Mễ Tu trải qua thế giới của hai người, dính chặt với nhau, để đền bù tiếc nuối và kiềm chế của hôm đó ở khách sạn thể thoả mãn, nhưng mà, quên mất nhóm bạn cùng phòng thân thiết của mình nhiệt tình và chấp nhất cỡ nào. Mười ngày trước hôm sinh nhật của Tiêu Quý, Hầu Tử dự định làm sao cho bạn thân của mình có bữa tiệc sinh nhật đặc biệt cả đời khó quên, tuy rằng Tiêu Quý nhấn mạnh nhiều lần, tụi mình đều là người khoa trương, sinh nhật cũng bình thường chút , nhưng ý ám chỉ là hôm đó muốn cùng Mễ Tu nhà mình ngọt ngào thân mật. Vì thế Hầu Tử tỏ vẻ vô cùng hiểu ý , vậy được rồi, ngày đó tụi mình đến chỗ của bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu ăn lẩu nhé…

      Haiz…

      Ngày đó tới, buổi trưa Hầu Tử lôi Tiêu Quý siêu thị, tuy rằng đến chỗ của Mễ Tu nhà cậu, nhưng chúng ta cũng thể tay , chúng ta hãy phụ trách mua nguyên liệu cần cho món ăn đêm nay. Sau đó bọn họ dạo quanh siêu thị vòng, mua đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, đựng đầy hai cái túi to lớn, Hầu Tử kéo Tiêu Quý thanh toán, vừa vừa : “Tớ tìm Tiểu Mã Ca và Mị Mị, tụi tớ cùng mua quà cho cậu, tự cậu trở về nhé!”

      “…” Tiêu Quý đưa mắt nhìn Hầu Tử vội vàng chạy , cúi đầu nhìn hai túi to bên chân, đột nhiên nghĩ rằng, vì sao nhân loại phải ăn mừng sinh nhật…

      Tiêu Quý hung hăng nhổ lông khỉ của Hầu Tử trong lòng, rồi quất mấy roi, sau đó cam chịu số phận xách hai cái túi to mặt đất, được hai bước, lặng lẽ bỏ xuống, là nặng quá à. đường đến siêu thị, Hầu Tử với vẻ rất cường hào, cho dù mua cái gì cũng đều do tính tiền, vì thế Tiêu Quý chẳng hề kiêng dè, cái gì cũng lấy, kết quả…bi kịch như vậy! Quả nhiên tự ngược thể sống…

      Vì sao nhân loại phải ăn mừng sinh nhật…

      Cái túi màu trắng bên chân đột nhiên được nhấc lên nhàng, Tiêu Quý xoay đầu, nhìn thấy Mễ Tu biết đứng phía sau từ khi nào, mỉm cười nhìn .

      “Sao lại tới đây?” Thực ra Tiêu Quý càng muốn tới rất đúng lúc.

      “Bạn cùng phòng của em gọi điện thoại cho , muốn sang đây đón em.” Mễ Tu xách hai túi đồ to, cảm thấy nặng nề .

      “Coi như cậu ấy có lương tâm.” Tiêu Quý than thở câu, còn : “Cần em xách túi , nặng lắm.”

      “Được, vậy em xách hết , nặng quá.” Mễ Tu chế nhạo .

      “Chúng ta mau thôi.” Tiêu Quý xoay người, cũng quay đầu mà về phía trước.

      Mễ Tu bật cười, theo ra khỏi siêu thị.

      Ra khỏi siêu thị, Mễ Tu gọi lại Tiêu Quý chuẩn bị gọi xe, : “ lái xe tới.”

      Tiêu Quý xoay người nhìn về phía , kinh ngạc : “ biết lái xe? Học khi nào thế?”

      “Lên xe trước .” Mễ Tu khẽ cười, về phía chiếc xe Audi màu đen.

      Tiêu Quý chớp mắt, cùng nhìn qua, nhìn Mễ Tu cất đồ vào trong xe, rồi thấy mở cửa ghế lái phụ, thấy cười dịu dàng với mình.

      “Ngây người gì nữa, còn tiến vào.” Mễ Tu .

      “Ờ.” Tiêu Quý vài bước , cúi đầu tiến vào trong xe.

      Mễ Tu ngồi vào ghế lái, chậm rãi khởi động xe.

      Tiêu Quý nhìn chằm chằm Mễ Tu hề chớp mắt, đôi mắt to xoay vòng, tỏ vẻ “Nhanh đấy, xe ở đâu, em cắn đó!”

      Mễ Tu chuyên tâm lái xe, nhưng khoé mắt khẽ lướt qua cái nhìn chằm chằm của Tiêu Quý, dịu dàng : “Đây là xe của Cách Hi, chỉ mượn chạy.”

      Cách Hi chính là trai của Doãn Cách Tử, Mễ Tu làm thêm ở công ty ta, nghe đối xử khá tốt với Mễ Tu. Tiêu Quý rầu rĩ ừ tiếng, xoay người, còn tưởng rằng đây là của Mễ Tu nhà chứ, suýt nữa tưởng rằng trở thành bộ tộc có xe rồi.

      Tháo gỡ nghi vấn trong lòng, Tiêu Quý bắt đầu nhìn đông nhìn tây, lúc sờ cái này, lúc khác lại sờ cái kia, cơ thể uốn qua uốn lại, cổ áo của cũng theo động tác mà lệch lạc, lộ ra cảnh sắc khiến người ta lưu luyến.

      Mễ Tu thiếu chút nữa là vượt đèn đỏ, khẩn cấp đạp thắng xe, mắt nhìn về phía trước, ngón tay cầm bánh lái trở nên hơi trắng bệch.

      Tiêu Quý vẫn khen ngợi mà biết gì, xe này rất thoải mái, rất rộng nha, sau này chúng ta cũng mua chiếc , phấn khởi quên cả chỉnh lại cổ áo bị lệch lạc.

      Mễ Tu nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát tỉ mĩ mảng trắng nõn và đầy đặn, Tiểu Quý nhà hình như lại…đầy đặn hơn chút.

      Hầu kết trượt lên trượt xuống, đôi mắt u ám, sau khi đèn đỏ tắt giây đồng hồ, mau chóng đạp chân ga, tốc độ ràng nhanh hơn khi nãy rất nhiều.

      Có lẽ nhanh chóng về nhà, thừa dịp bọn họ có ở đó…

      Tiêu Quý tiếp tục đắm chìm trong khen ngợi của mình, nào là rộng rãi thoải mái, hoàn toàn cảm nhận được hơi thở nóng rực của Mễ Tu nhà .

      Xe dừng vững vàng dưới lầu nhà trọ, Mễ Tu cầm bánh lái, thanh trầm thấp: “Em lên trước, đậu xe.”

      “Ờ.” Tiêu Quý cởi dây an toàn, trong đầu suy nghĩ, thanh của Mễ Tu nhà sao thế, có phải khát nước .

      Tiêu Quý vừa xuống xe chiếc xe bay khỏi ra ngoài, Tiêu Quý chớp mắt vô tội, càng tin tưởng hơn, Mễ Tu nhà nhất định khát nước rồi. xoay người, bước nhanh lên lầu, trong đầu nghĩ rằng phải mau chóng trở về rót cốc nước cho Mễ Tu nhà .

      Vào nhà trọ, Tiêu Quý thẳng đến phòng ngủ của Mễ Tu, từ bàn lấy cái cốc của rồi định đến phòng khách rót nước, ai ngờ, bên hông siết chặt, ở cổ có luồng hơi thở nóng rực, phả lên da thịt của , cảm nhận được làn da mình có nổi da gà, ngưa ngứa, nong nóng.

      “A Tu.” Tiêu Quý giọng kêu lên.

      “Ừm.” Mễ Tu đáp, nhàng cọ xát cổ Tiêu Quý.

      “Cái kia…” vừa định chuyện, đột nhiên cảm thấy cổ có gì đó loi nhoi, trơn bóng, nóng hổi, ẩm ướt.

      Tiêu Quý nín thở, hơi híp mắt, chợt cảm thấy nóng quá, hai tay bất giác bám vào tay Mễ Tu ở bên hông mình.

      Mễ Tu nhân tiện xoay người, Tiêu Quý ngã vào lòng , sau đó, đôi môi nóng lên, đầu óc trống trong nháy mắt.

      Quấn quýt, mút mát, hô hấp dần dần nóng bỏng.

      Hoá ra khát…

      Tiêu Quý biết khi nào Mễ Tu ngồi giường, cũng biết từ lúc nào ngồi đùi Mễ Tu, suy nghĩ của hoàn toàn như máy móc, chỉ biết phối hợp với động tác của Mễ Tu, ngửa đầu, nhắm mắt, bàn tay bé sờ soạng ngực .

      “A!” Tiêu Quý hô tiếng, mở to mắt, hơi thở bất ổn, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, hai tròng mắt ướt át, nhìn Mễ Tu với vẻ khó tin.

      Mễ Tu lại hôn môi , ngón tay vói vào vùng cấm ngượng ngùng kia…

      -----tôi là đường phân cách của ngón tay Mễ Tu làm việc xấu-----

      thể kiềm nén hơi thở dồn dập, Tiêu Quý nắm chặt quần áo của Mễ Tu, cắn cái cổ , sau đó, thế giới đứng yên, luồng nhiệt cuồn cuộn bắn ra, làm ướt quần Mễ Tu…

      Tiêu Quý hoàn toàn xụi lơ, toàn thân tựa vào lồng ngực Mễ Tu, hơi thở phả ra nóng đến doạ người.

      Mễ Tu vén lên mái tóc ẩm ướt của Tiêu Quý, nhàng hôn lên, rồi đặt giường, sau đó đứng dậy, cởi khoá kéo quần mình.

      “Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà Tiểu Kê, Tiểu Kê, hai người ở đâu thế? Tớ đến lâu rồi!” thanh lớn tiếng từ phòng khách truyền đến.

      Tiêu Quý chống cánh tay nhìn qua, trời ơi, cửa phòng ngủ còn chưa đóng!

      “Ơ, có phải ở trong phòng ngủ ?” Hầu Tử lẩm bẩm.

      Tiêu Quý sắp khóc…

      Mễ Tu quyết đoán xoay người ra ngoài, cực kỳ quang minh chính đại, chính nhân quân tử.

      …Quần của

      “Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà Tiểu Kê, cửa khoá nên tôi vào được, Tiểu Kê đâu?” Hầu Tử hỏi.

      ấy mệt quá, ngủ rồi.” Mễ Tu bình thản ung dung trả lời.

      “…” Tiêu Quý còn sức lực mà nằm dài giường.

      “A, quần sao vậy, sao lại ướt thế?” Hầu Tử nghi hoặc hỏi.

      “… có gì, chỉ là cẩn thận bị đổ nước.” thanh Mễ Tu bình tĩnh, chút gợn sóng.

      “Ồ, đổ rất đúng chỗ nha, ha ha ha…” Hầu Tử nở nụ cười thô tục.

      “…” Tiêu Quý rất muốn chết ngay…

      Tuy rằng Hầu Tử nhà năng kiêng kị, may mà chỉ là lý luận chứ làm thực tiễn, nếu , hậu quả thể lường được…
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :