1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã nhà tôi - Tiểu Yêu Vô Yêu (76 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 9: Tình nồng ý đậm

      Ánh nắng tháng tư, muôn vật hồi sinh, cây liễu vừa mới đâm chồi, từng chút xanh lá treo ngọn cây, theo gió phất phơ bồng bềnh, bóng dáng đầu hạ tràn đầy cây cối um tùm. Dưới bóng cây, Tiêu Quý đầu tóc nhuộm đủ loại màu sắc mở to đôi mắt, nhìn cậu thiếu niên cách mình vài bước biết làm sao, bàn tay bé xoắn vạt áo, hai má non nớt ửng hồng vì ngượng ngùng, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ấy vừa cái gì nhỉ? Muốn mình làm bạn của cậu ấy!



      Lúc này đối với Tiêu Quý mà chắc chắn là sấm sét giữa trời quang cảnh báo bánh nướng từ trời rơi xuống*, rơi nhanh đến nỗi làm trở tay kịp, đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động.



      [​IMG] bánh nướng từ trời rơi xuống: ý tốn chút công sức mà chỉ ngồi hưởng lợi.



      “Cậu…” Tiêu Quý và Mễ Tu đồng thời mở miệng, lại im bặt cùng lúc.



      Mễ Tu ngượng ngùng lại mất tự nhiên mà nhìn Tiêu Quý, úp úp mở mở hồi, cậu gục đầu xuống, mím chặt môi, rồi ảo não lườm về phía mẹ mình trốn ở chỗ xa mà lén quan sát, nắm tay nắm chặt nổi lên trắng bệch, sau khi nhận được ánh mắt uy hiếp bên trong vẻ khuyến khích của mẹ già nhà mình, cậu dũng cảm ngẩng đầu, cất tiếng như tráng sĩ lời tuyên thệ: “Cậu làm bạn tớ !” Tuy rằng cậu mới mười ba tuổi…



      Tiêu Quý bị lời thổ lộ khí thế ngất trời của Mễ Tu hù doạ, lùi ra sau bước , hai tay đưa ra sau lưng, trả lời lắp bắp: “Được….được…”



      Mễ Tu dường như hơi sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, cậu mất tự nhiên mà quay đầu nhìn về phía khác, vẻ mặt đẹp đẽ mà lại ưu thương.



      Ngón tay Tiêu Quý ở sau lưng hơi run rẩy, khẽ cắn môi dưới, trông thấy Mễ Tu ngay trước mặt được tự nhiên, trong lòng sớm nổi lên trời long đất lở.



      Từ bé Tiêu Quý thích Mễ Tu, thích ở gần cậu, làm cái đuôi theo sau lưng cậu, thích ngồi bên cạnh ngây người nhìn cậu viết chữ, đánh đàn, vẽ tranh, chỉ cần có thể ở cùng chỗ với Mễ Tu rất ngoan ngoãn, đặc biệt nghe lời, giống như chỉ cần ở bên Mễ Tu rất thoả mãn, vì vậy, mẹ Mễ Tu hay đùa, Tiêu Quý trưởng thành làm vợ Mễ Tu. câu đùa của người lớn lại chôn sâu trong đáy lòng Tiêu Quý. ra lớn lên rồi làm vợ Mễ Tu. Tiêu Quý bé cho rằng đây là sứ mệnh của , cho nên lúc theo bố mẹ chuyển nhà, cố ý tìm Mễ Tu, còn bất ngờ hôn cậu, hơn nữa diễu võ dương oai với cậu, sau này nhất định phải nhớ qua đây cưới .



      Trái tim ngây ngô non nớt dường như cũng ngóng trông mình mau lớn lên.



      Tuy rằng khoảng cách xa, nhưng hễ có thời gian Tiêu Quý đến trường tìm Mễ Tu, theo cậu cùng làm bài tập, nhìn thấy cậu cau mày giảng lại đề toán làm sai, cứ ngẩn ngơ nhìn cậu, cho đến khi Mễ Tu cầm bút gõ đầu , dịu dàng với đọc sách đừng nhìn tớ, mới cúi đầu, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của Mễ Tu mà xuất thần. Khi ấy là khoảng thời gian rất đẹp, thiếu nam thiếu nữ, thanh xuân ngây thơ, tất cả đều hồn nhiên như thế, có chút tạp chất.



      Thế nhưng thời gian có tốt đẹp chăng nữa cũng thể chống đỡ nổi điều bất trắc bất ngờ xảy ra trong cuộc sống.



      Tiêu Quý nằm mơ cũng ngờ, người bố thân của lại làm ra chuyện như vậy, lại càng ngờ bố vì chuyện này mà đền mạng sống của mình. Khi ở bệnh viện nhìn thấy sắc mặt bố tái nhợt vì mất máu quá nhiều, toàn thân như hư , ngây ngốc đứng đó, nhìn thấy nhóm bác sĩ đẩy bố vào phòng phẫu thuật. Đèn đỏ chợt sáng lên đánh thức Tiêu Quý, nổi điên gọi điện thoại cho mẹ, cần mẹ đến đây với , bố có việc gì, đừng sợ, đừng sợ. Thế nhưng, điện thoại bị cắt đứt cách vô tình, còn chưa kịp câu, tìm thấy mẹ mình, cũng tìm thấy bố mình, chẳng có ai với bố sao đâu, con đừng sợ. mình ngồi xổm trong hành lang bệnh viện, nhìn thấy vô số đôi chân qua trước mặt , trông thấy đèn đỏ tắt , nhìn bác sĩ tới, nhìn bọn họ tàn nhẫn lắc đầu với . làm được gì cả, chỉ có khóc thôi.



      nhoài người nằm cơ thể bố vẫn còn hơi ấm, ra sức lắc mạnh, ra sức gọi to, gọi bố, gọi mẹ, rằng đừng bỏ con lại mình, thét lên khàn cả giọng, nhưng chẳng nhận được câu trả lời.



      Có lẽ bắt đầu từ giây phút ấy, cho rằng thế giới này chỉ có mình , trở thành đứa trẻ ai cần.



      Mười ba tuổi giống như đoá hoa, Tiêu Quý mất người bố thân của mình, mất tình thương của mẹ, mất gia đình ấm áp.



      Tiêu Quý ai cần giờ đây chẳng muốn ngoan ngoãn nghe lời nữa, dù sao cũng chẳng có ai quan tâm đến . Trốn học, đánh nhau, thành tích xuống dốc phanh. theo những tên côn đồ bắt chước nhuộm tóc đầy màu sắc, ăn mặc quần áo lố lăng mà nhà trường cấm, cùng bạn học làm trái lời, cố ý chọc giận bọn họ, cố hết sức gây rắc rối. Tiêu Quý cho rằng, chỉ có lúc thầy phê bình mình, mới có thể cảm nhận được tồn tại của mình và quan tâm của người khác.



      Tiêu Quý tưởng rằng cuộc sống của vẫn cứ như vậy, nhưng lúc này đây gặp được Mễ Tu nhà , cậu lại rằng muốn làm bạn của cậu, dám tin.



      phải còn ai cần nữa sao? Vì sao có người chủ động cần ? Hơn nữa, người này vẫn là người luôn đặt trong trái tim mình.



      “Vì sao…cậu lại điều này với tớ?” Tiêu Quý ngập ngừng, vẫn tin đây là , vội vàng muốn xác định, xác định lời vừa rồi của Mễ Tu, xác định bằng lòng muốn có .



      Mễ Tu mất tự nhiên mà nhìn Tiêu Quý, tầm mắt dừng mái tóc màu sắc rực rỡ của , cậu nhíu mày: “Cậu có thể nhuộm tóc thành màu đen ?”



      Tiêu Quý á khẩu, ngây ngốc gật đầu. Nhưng mà hỏi điều này nha.



      “Còn nữa, sau này đến trường đừng mặc quần áo như vậy.” Mễ Tu tiếp tục cau mày, vui nhìn lướt qua quần áo kỳ quái người Tiêu Quý.



      Tiêu Quý tiếp tục ngây ngô gật đầu.



      “Chăm chỉ học, nghe lời thầy .” Mễ Tu đến gần bước.



      Tiêu Quý quên gật đầu, chớp mắt, đột nhiên rất muốn khóc.



      bao lâu rồi có ai như vậy với



      “Đừng trốn học, tan lớp tớ dạy bổ túc cho cậu.” Thấy viền mắt của Tiêu Quý ửng đỏ, Mễ Tu bất giác giọng.



      Tiêu Quý hít mũi, cố nén nước mắt, vươn tay lau mặt, cong miệng cười ngây ngô: “Tớ biết rồi, sau này trốn học, chăm chú nghe giảng bài, nghe lời thầy , ngoan ngoãn làm bài tập.” xong có vài phần nghẹn ngào, thanh yếu ớt đặc biệt khiến người ta thương .



      Mễ Tu đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình run lên hiểu vì sao, cảm giác rất xa lạ lại kỳ quái, trước kia cậu chưa bao giờ có, giống như luồng điện qua, rất nhưng chắc chắc tồn tại.



      thôi, tớ dẫn cậu nhuộm tóc.” Mễ Tu nhìn thấy mái tóc ngắn của Tiêu Quý giống như ổ gà, cậu thêm: “Cậu để tóc dài , tớ thích con tóc dài.”



      “Được.” Tiêu Quý ngoan ngoãn đồng ý.



      Ngọn liễu lay động, thổi bay tóc rối trán Mễ Tu, khuôn mặt vẫn lộ vẻ ngây ngô giờ phút này lên vẻ nghiêm túc dịu dàng. Tiêu Quý nắm chặt bàn tay Mễ Tu, mảng thiếu hụt trong lòng dường như được lấp đầy ngay tức khắc, ra khoảng thời gian khó khăn mà phải chịu đựng chẳng qua là vì ấm áp của khoảnh khắc này, hoá ra phải có ai cần.



      Mễ Tu cụp mắt cười cười, còn xinh đẹp hơn ánh nắng của mặt trời mới mọc trung.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 10: Lịch và cặn bã

      Tiết học thứ nhất của ngày đầu tiên tại đại học, bốn đoá hoa của phòng 308 đến muộn. Nguyên nhân, say rượu. Trạng thái, hỗn loạn. Hậu quả, rối rắm.



      Các cho thầy giáo và bạn học ấn tượng khắc sâu thể xoá nhoà…



      Ôi!



      Tiêu Quý chống cổ tay, xoay xoay bút bi trong tay, đôi mắt to lừ đừ cụp xuống, dùng tư thế mông lung mà nhìn thầy giáo nước bọt tung toé bục giảng, ngáp cái. Tiêu Quý mệt mỏi gục đầu xuống, chợt chớp mắt liên tục, hơi quay đầu nhìn Mị Mị ngồi bên tay trái , lại nhìn Hầu Tử ngồi bên tay phải, thoả mãn, ít nhất vẫn chưa quăng sách xuống đất. Liếc nhìn Tiểu Mã Ca ngồi ở phía xa xa, Tiêu Quý khỏi cảm thán, Tiểu Mã Ca nhà là mang phong độ của ngự tỷ, ngay cả học mà cũng ngủ trắng trợn như vậy, tư thế oai hùng hiên ngang…nghĩa hiệp thuỳ mị…



      Tiêu Quý nằm bò bàn, dựng thẳng quyển sách nặng, trong giây lát vào giấc ngủ.



      Tối hôm qua biết khi nào ngủ thiếp , hôm nay cũng chẳng biết thức dậy lúc nào, dù sao khi mở mắt bắt đầu luống cuống tay chân, mơ màng bị Hầu Tử và Tiểu Mã Ca túm đến lớp học, ù ù cạch cạch theo Hầu Tử vào lớp điểm danh với thầy giáo mà biết liêm sỉ, sau đó ngồi vào chỗ tiếp tục mơ màng.



      Thời gian đâu rồi…



      Tiêu Quý lặng lẽ thở dài, xuyên qua quyển sách mà liếc nhìn bục giảng, tiếp tục cụp mắt nghĩ ngợi về cuộc sống. Tối hôm qua lại mơ thấy cảnh tượng Mễ Tu thổ lộ với , ngẫm lại bản thân mình lúc ấy, Tiêu Quý nhịn được muốn cười, là rất ngốc. Còn Mễ Tu khi ấy, cũng ngốc luôn, ngốc đến đáng , ha ha. Tính ra, và Mễ Tu ở bên nhau cũng sắp bảy năm rồi, bọn họ có thất niên chi dương* trong truyền thuyết chứ? là vợ chồng già rồi…



      [​IMG] thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở thể tái hợp.



      Hãy còn ngượng ngùng lúc, Hầu Tử ngồi bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay huých vào cái, Tiêu Quý quay đầu, thấy con mắt Hầu Tử đầy lấp lánh nhìn , rồi nhìn bạn học nam ở bên kia. Tiêu Quý bất đắc dĩ, cũng huých tay , khẽ : “Sao thế?”



      Hầu Tử nhoài người qua, khẽ khàng : “Căn cứ vào sức quan sát nhạy bén của tớ, nam sinh thứ tư bên phía tay trái cậu lặng lẽ trộm nhìn cậu chăm chăm gần mười tám phút ba mươi chín giây, theo sơ bộ tớ cho rằng, cậu ta có ý đồ nào đó với cậu có thể kích thích adrenalin.”



      “…Phải ?” Tiêu Quý theo ánh mắt Hầu Tử nhìn qua, quả nhiên có nam sinh đeo mắt kính hay liếc qua đây, khi đối diện với ánh mắt của Tiêu Quý, cậu ta lịch mà cười ngượng ngùng.



      Tiêu Quý cười trở lại, rồi quay đầu tiếp tục nghĩ ngợi về cuộc sống, Mễ Tu nhà đeo mắt kính, cho nên thích nam sinh đeo mắt kính.



      “Tiểu Kê.” Hầu Tử đến gần bên tai Tiêu Quý : “Tuy rằng cậu ta bằng bạn trai khôi ngô tuấn tú của cậu, nhưng khuôn mặt nhắn trắng trẻo, tuyệt đối có tiềm chất vừa lịch vừa cặn bã, cậu có suy nghĩ tới hồng hạnh vượt tường* ?”



      [​IMG] hồng hạnh vượt tường: ý để chỉ người con trèo tường leo ra ngoài, hay ngoại tình.



      Tiêu Quý kiêu ngạo hừ tiếng, : “Mễ Tu nhà tớ biết có bao nhiêu lịch , có bao nhiêu cặn bã đâu!” Ban ngày lịch , ban đêm cặn bã…



      Hầu Tử che miệng giả vờ sợ hãi, giây tiếp theo liền kề sát tai Tiêu Quý, bất đắc dĩ : “Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu có em trai sao?” Lịch này cặn bã này, thích nhất!



      Tiêu Quý liếc nhìn cái, dịch qua bên cạnh Mị Mị, rồi bắt đầu vô cùng chăm chú lắng nghe thầy giáo giảng bài.



      Hầu Tử bĩu môi, lại liếc nhìn nam sinh nhã nhặn đeo mắt kính kia, lắc đầu tiếc thay, đáng tiếc cho đoá hoa kia muốn cắm vào cây cúc.



      Lúc tan học là giữa trưa, Tiêu Quý thu dọn đồ đạc, Mễ Tu liền gọi điện tới.



      “Alo, A Tu.” Tiêu Quý cười híp mắt, giọng ngọt ngào.



      “Ừ, ở căn tin, muốn sang đây cùng nhau ăn cơm ?” Mễ Tu dịu dàng hỏi.



      “Được ạ!” Tiêu Quý sảng khoái đồng ý.



      Tắt điện thoại, Tiêu Quý dùng tốc độ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lúc này bộ lông lá nào đó ngáng đường, Tiêu Quý chớp mắt.



      “Tiểu Kê, mình vui vẻ bằng nhiều người vui vẻ…” Chủ nhân của bộ lông lá yếu ớt cất lời.



      “…” Tiêu Quý nhìn khoang miệng màu đỏ của Hầu Tử từ cao xuống, tức cảm thấy khỏi cần căn tin cũng no rồi…



      Căn tin chật chội, Mễ Tu xếp hàng mua món thịt gà nấm hương mà Tiêu Quý thích ăn nhất, sau đó cùng Đường Tam Thận và Du Phong ngồi ở trong góc, sau đó lấy khăn giấy bắt đầu lau đũa.



      Du Phong và Tam Thận thảo luận bài vở hôm nay giáo sư soạn, còn có trò chơi vừa mới phát hành của công ty mà bọn họ làm thêm, Mễ Tu hết sức chăm chú lau đũa, luôn luôn nhìn về phía cửa, trong mắt ánh lên trong veo.



      Lúc này, đối thoại của hai nam sinh ngồi ở bàn kế bên nặng truyền đến.



      “Nghe trong các nữ sinh của khoa lịch sử các cậu năm nay có mấy người rất xinh đẹp hả!”



      “Tin tức của cậu nhanh đấy.”



      “Đương nhiên, người đẹp mà! , mau, có phải là người đẹp hay ?”



      “Tất nhiên rồi! Khoa lịch sử của chúng tôi có người đẹp mà, nhưng đến bốn người lận. Cậu chưa gặp đâu, hôm nay tiết học được nửa đột nhiên có bốn nữ sinh xông vào, ông thầy tức giận lắm, trong đó có nữ sinh tinh quái nắm chặt tay ông ấy ăn đến mức khiến ông ấy gật gù, , hẳn là khen ngợi rất ghê gớm, cái miệng đó à, tuyệt đối có thể đến chết sống lại, chậc chậc.”



      “Khoa trương thế!”



      khoa trương đâu, hơn nữa ba nữ sinh cùng ấy mỗi người vẻ. người dáng cao gầy, tóc đen thẳng đến eo, vừa nhìn biết là dáng chuẩn của ngự tỷ, rất có khí chất nha, người giống như búp bê Barbie cỡ lớn, làm cho người ta nhịn được mà muốn nâng niu trong lòng bàn tay, còn có người, đôi mắt to như là biết , còn có hai má lúm đồng tiền sâu, hơn nữa…vóc dáng tuyệt đối chuẩn, qua con mắt của tôi, cỡ 34C đấy.”



      “Wow, hả…”



      Ngón tay Mễ Tu lau đũa chợt dừng lại, đồng tử đen láy lướt qua hai nam sinh chuyện, màu mắt ngày càng thẫm hơn.



      Khoa lịch sử, bốn nữ sinh xinh đẹp, mắt to, má lúm đồng tiền, 34C, Mễ Tu rất muốn với chính mình, đây phải là Tiêu Quý nhà .



      Hai nam sinh kia nở vài nụ cười thô tục, rồi lại bắt đầu tiếp.



      “Tôi ngồi gần các ấy nhất, ngửi được mùi bia người họ đấy, mới khai giảng uống bia, đúng là loại con sảng khoái đấy!”



      “Vậy hôm nào hẹn ra uống hai chén! Ha ha…”



      “Ha ha ha…”



      Mễ Tu đột nhiên cẩn thận làm đổ bát canh trứng bàn, hơn nữa cái bát kia tự động rơi đùi bạn học nam nào đó lải nhải.



      “A!”



      “Mẹ kiếp!”



      “…” Du Phong và Đường Tam Thận ràng nhìn thấy trường vụ án, bọn họ nhìn nam sinh nào đó nóng đến mức giơ chân lên, rồi lại nhìn Mễ Tu an nhàn trước mặt, bọn họ tự giác dịch qua chỗ ngồi khác ở bên cạnh…



      Mễ Tu thấy rằng canh trứng hôm nay nấu cũng được, nhưng nếu độ nóng có thể cao hơn tốt rồi. chậm rãi đứng dậy với hai nam sinh kia xin lỗi, tay trượt, sau đó thong dong mua bát canh rong biển.



      Lúc này, bạn học “34C” long trọng xuất , theo phía sau là mấy bạn nào đó rất giỏi ăn .

      * * *
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 11: Chiếm hữu

      “Hi, bạn trai khôi ngôi tuấn tú nhà Tiểu Kê, ngại cùng nhau ăn bữa cơm thường chứ!” Hầu Tử từ phía sau Tiêu Quý xuất , thân thiện chào hỏi với Mễ Tu.



      Mễ Tu cười ôn hoà, gật đầu với Mị Mị và Tiểu Mã Ca, đến gần mấy bước, nắm tay Tiêu Quý, dịu dàng : “Canh trứng em thích hôm nay làm ngon, cho nên vừa đổi sang canh rong biển.”



      “Vâng!” Tiêu Quý ngọt ngào trả lời, cọ cọ bên người Mễ Tu.



      Mễ Tu đan chặt mười ngón tay với , màu mắt tràn đầy ấm áp. quay đầu nhìn ba nàng phía sau, ôn hoà : “Bạn cùng phòng của tôi ở bên kia, cùng nhau qua đó nhé, vừa rồi biết các muốn tới, tôi gọi thêm đồ ăn, nếu hợp khẩu vị, tôi gọi cái khác.”



      “Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà Tiểu Kê là chu đáo quá! có em trai hoặc là trai hay là em họ sao…” Tiểu Mã Ca kịp thời ôm Hầu Tử lải nhải, các là nhà mẹ đẻ của Tiểu Kê, ít nhiều cũng nên chừa chút thể diện cho Tiểu Kê, tuy rằng tại còn nhiều lắm…



      Tiêu Quý nhìn về phía Tiểu Mã Ca ra vẻ cảm kích, là vất vả cho cậu rồi.



      Mễ Tu lắc đầu bật cười, nắm tay Tiêu Quý qua chỗ bọn Tam Thận, lúc qua bạn học nam nào đó nho nhã đeo mắt kính, bước chân chậm lại, rồi ôm lấy Tiêu Quý vào trong ngực.



      Bạn nam nho nhã đeo mắt kính đáng thương, chỉ bị phỏng đùi mà còn tan nát trái tim…



      Du Phong và Tam Thận trông thấy Mễ Tu, phía sau nhóm người đẹp, họ đứng lên, lập tức lộ ra nụ cười lịch lãm.



      Mễ Tu đặt khay đồ ăn xuống, giới thiệu: “Đây là Du Phong, Đường Tam Thận, đây là bạn cùng phòng của Tiểu Quý, Mã Tri Ly, Dương Chu…”



      “Sư phụ…” Hầu Tử ngắt lời giới thiệu của Mễ Tu, ngửa mặt lên trời thét dài tiếng.



      Du Phong và Đường Tam Thận nhìn mà chẳng hiểu gì cả.



      Bọn Tiêu Quý nhìn mà thấp tha thấp thỏm.



      Hầu Tử hai tay ôm mặt, làm ra vẻ nịnh hót lấy lòng, : “Sư phụ, rốt cuộc con tìm được người, con là Ngộ đây…”



      Bọn Tiêu Quý hiểu được chút ít, họ khổ sở mà gục đầu xuống, dám nhìn Du Phong và Đường Tam Thận. Đường Tam Thận, Đường Tam Tạng, Ngộ , Hầu Tử…



      Khổ sở của các cũng duy trì bao lâu, bởi vì…



      “Đồ nhi, con để vi sư chờ rất cực khổ nha!” Đường Tam Thận sải mấy bước qua, nhanh chóng tiến vào trạng thái.



      Mễ Tu và Du Phong đỡ trán, là gia môn bất hạnh mà!



      “Sư phụ!” Hầu Tử kêu rên, rồi nhìn lướt qua phía sau, tầm mắt dừng lại người Tiểu Mã Ca, Hầu Tử vội vàng túm qua, la lên: “Sư phụ, đây là Bạch Long Mã a Bạch Long Mã…”



      “Tiểu Mã…”



      Tiểu Mã Ca bi thương…



      Hầu Tử và Đường Tam Thận hoàn mỹ chứng minh cái gì gọi là mới gặp thân, cùng chung chí hướng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Vì thế, Du Phong rất tự giác nhường chỗ mình, để hai người bọn họ tiếp tục cửu biệt trùng phùng sống trong thế giới của bọn họ.



      thỉnh kinh , cần quay trở về…



      Mễ Tu gắp miếng thịt gà bỏ vào trong bát Tiêu Quý, dịu dàng : “Ngày đầu tiên học có quen ?”



      Tiêu Quý nhai thịt gà, năng ràng: “Rất tốt ạ.” Ngủ rất ngon.



      Mễ Tu cười , vươn tay vén tóc rối trán Tiêu Quý, giọng : “Ăn từ từ, có phải đói bụng lắm ?”



      “Ừm, buổi sáng chưa ăn gì.” Vừa mở mắt chạy như điên, làm sao có thời giờ để ăn chứ.



      “Sao thế, tối hôm qua ngủ muộn, hay là sáng sớm dạy trễ?” Mễ Tu hỏi.



      “Ừm.” Tiêu Quý chỉ lo cúi đầu ăn.



      “Thảo nào người có mùi bia nhàn nhạt.” Mễ Tu thong thả câu.



      “A! Khụ khụ khụ…” Rốt cuộc Tiêu Quý bị sặc miếng trong cổ họng.



      Mễ Tu mau chóng vỗ lưng , vươn tay nhận lấy miếng thịt trong miệng Tiêu Quý, rồi bỏ đồ ăn nhổ ra vào cái bát trống , sau đó bưng bát canh rong biển của mình, đưa tới bên miệng Tiêu Quý, : “Hớp ngụm trước, từ từ thôi.”



      Tiêu Quý hớp ngụm canh trong tay Mễ Tu, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn , Mễ Tu nhà từng cấm , cho uống rượu bia, bây giờ giận chứ?



      Mễ Tu đặt bát xuống, cầm khăn giấy lau khoé miệng Tiêu Quý, rồi cúi xuống bắt đầu lựa mấy miếng gừng trong dĩa, gì cả.



      Trong khoảnh khắc Tiêu Quý thấp thỏm, chẳng ra ý tứ của mình, mắng vài câu cũng được mà. vươn bàn tay bé ở dưới bàn túm vạt áo sơ mi của Mễ Tu, chớp chớp đôi mắt to tròn, êm dịu : “A Tu.”



      “Ừm.” Mễ Tu lựa hết gừng trong đĩa thịt heo đặt ở trước mặt Tiêu Quý, : “Lần sau được như vậy nữa, mau ăn .”



      Tiêu Quý nhếch môi, gật đầu, : “Vâng.” Rồi bắt đầu dùng bữa.



      Mễ Tu dịu dàng nhìn , từng cho phép uống rượu bia, chẳng qua khi đó là thời kỳ đặc thù, sợ lại học thói xấu, vì thế giọng điệu của rất cứng rắn, tại hai mươi tuổi, thỉnh thoảng uống chút cũng chẳng sao. Mễ Tu ngước mắt nhìn ba nữ sinh đối diện, tuy rằng hoạt bát chút, nhưng khó nhìn ra họ đều là những có chừng mực, Tiêu Quý ở cùng các , tương đối yên tâm, đương nhiên, nếu nàng Hầu Tử kia đừng mãi hỏi có em trai hay càng yên tâm hơn.



      Ngón tay cầm thìa của Doãn Cách Tử dừng lại, ta khẽ cắn môi dưới, hai má trắng nõn hơi ửng hồng, đồng tử trong suốt lấp loé vẻ cam lòng và khó chịu. Hôm nay lúc tan học, ta hỏi Mễ Tu có muốn cùng nhau ăn trưa , Mễ Tu mỉm cười từ chối ta, là cùng bạn đến căn tin, ngay cả Du Phong và Đường Tam Thận cũng muốn theo. Trước kia bọn họ phải như thế, trước kia chỉ cần ta , bọn họ đều đồng ý, thế nhưng, sau khi kia xuất , bạn biết từ đâu ra của Mễ Tu quen biết bảy năm trời, còn thân thiện với ta như trước kia. Vừa rồi thậm chí lấy tay nhận đồ ăn nhổ ra từ trong miệng kia, đó là loại hành vi rất thân mật, cho dù là vợ chồng trẻ, cũng có số người sẵn lòng vì đối phương mà làm thế. ta dám tưởng tượng, nếu những từng bị ta ngăn cản cho tiếp cận Mễ Tu biết được, bọn họ giễu cợt ta như thế nào, lúc ấy ta vênh váo với các kia, Mễ Tu là của mình, nhưng hôm nay…bảo ta làm sao lo cho thân mình đây. Chỉ trách lúc trước ta quá kiêu ngạo, cũng quá tự tin, ta vẫn cho rằng Mễ Tu nên là của ta, ai ưu tú hơn ta, thích hợp với hơn ta, Doãn Cách Tử tuyệt đối ngờ rằng, giữa đường lại xuất Trình Giảo Kim!



      Lúc này ta muốn bỏ xuống dè dặt, bỏ xuống kiêu ngạo, chủ động tranh thủ hạnh phúc, thế nhưng thái độ của Mễ Tu lạnh lùng như vậy, xem ra, tại ta thể chính thức mở miệng, nếu ta dám cầu tiến thêm bước, Mễ Tu nhất định chút do dự mà từ chối ta, đến lúc đó bọn họ ngay cả bạn bè cũng làm được, ta thậm chí mất mặt, kiêu ngạo bị giẫm nát mặt đất.



      ta dám chân chính bước ra bước đầu tiên, chính miệng hỏi Mễ Tu câu, có thể tiếp nhận ta



      “Cách Tử?” Vương Điềm ngồi bên cạnh Doãn Cách Tử đương nhiên cũng thấy được Mễ Tu ở bên kia, ta cũng hiểu được trong lòng Doãn Cách Tử vui.



      Doãn Cách Tử ảm đạm cúi đầu, đôi mắt hơi ửng đỏ.



      Vương Điềm vỗ vai ta, an ủi : “Đừng khổ sở, Mễ Tu phải kia là thanh mai trúc mã của cậu ấy sao, cùng nhau lớn lên từ bé, hành vi khó tránh khỏi thân thiết chút, chừng chỉ là loại thói quen theo bản năng hình thành trong cuộc sống mà thôi.”



      Doãn Cách Tử ngẩng đầu, yếu ớt hỏi: “ vậy sao?” ta chưa bao giờ thân mật với bạn khác phái, cho nên giữa nam nữ có thể tồn tại loại cảm tình khác ngoài tình hay .



      “Cậu nghĩ lại xem, Mễ Tu bọn họ ở chung bảy năm, bảy năm lận đó, khi ấy Mễ Tu mới bao nhiêu, cho dù là sớm cũng là quá sớm , chừng chỉ là hồ đồ thôi. Theo tuổi tác lớn dần, phần tình cảm kia chuyển thành tình thân, đâu có cái gì là tình động lòng chứ, chẳng qua là ngại chia tay mà thôi, nếu cậu bỏ cuộc như thế, tương lai hối hận đấy, tình cảm của chính mình cuối cùng là do chính mình tranh thủ, cậu lại chưa từng với Mễ Tu làm sao biết được cậu ấy nhất định từ chối cậu chứ.” Vương Điềm dẫn dắt từng bước, phân tích ràng đâu ra đấy.



      Doãn Cách Tử lưỡng lự, đúng vậy, lúc bọn họ ở cùng nhau tuổi như vậy biết cái gì, bây giờ trưởng thành, đoạn tình cảm cùng nhau trưởng thành kia, chừng chỉ là em hoặc là tình thân giữa người nhà thôi, có người nào có tình cảm đặc biệt đối với người sớm chiều ở chung chứ. tại Mễ Tu lạnh nhạt với ta, có lẽ chỉ là nhất thời thôi, muốn tổn thương kia, dù sao đoạn tình cảm nhiều năm như vậy. Luận diện mạo khí chất, còn hơn kia, huống hồ ta và Mễ Tu cùng chuyên ngành, có hứng thú sở thích giống nhau, có chung đề tài thảo luận, cho dù từ điểm nào mà , ta nhất định thất bại, chỉ là nắm chắc đoạn tình cảm từ cùng nhau lớn lên kia, nhưng nguyên nhân chỉ có vậy, ta vẫn có phần cảm giác mới mẻ.



      Mễ Tu là chàng trai ưu tú như vậy, nếu ta bỏ lỡ, ai biết có người thứ hai hay , huống hồ ta cũng thích .



      “Cậu đúng, tớ chưa từng ràng với cậu ấy làm sao biết có cơ hội chứ.” Doãn Cách Tử nhìn về chàng trai ở bên kia, : “Có lẽ cậu ấy đợi cơ hội thôi.”



      “Ừ, cậu nghĩ được thế tớ yên tâm, , cậu và Mễ Tu xứng như vậy, nếu ở bên nhau, tớ cảm thấy rất đáng tiếc.” Vương Điềm cười , trong lòng dường như thở phào nhõm, chỉ cần Doãn Cách Tử ở chung với Mễ Tu ta mới có cơ hội ở cùng với người kia, nếu , ta làm sao dám so sánh với Doãn Cách Tử. Vương Điềm ảm đạm ngước mắt nhìn qua, trong mắt ta khi nào mới có ta chứ?



      Ăn xong bữa trưa, bọn Tiêu Quý đứng dậy rời khỏi căn tin, buổi chiều các còn tiết học.



      Thế nhưng còn chưa ra khỏi cửa căn tin, ánh mắt sắc bén của Tiêu Quý nhìn thấy hai người đẹp tóc dài từng gặp ở trong nhà trọ của Mễ Tu, theo bản năng khoát khuỷu tay Mễ Tu, bĩu môi quan sát. Từ sau khi và Mễ Tu ở bên nhau, đối với những sinh vật giống cái ngấp nghé Mễ Tu nhà , hoặc là có ý đồ tiếp cận Mễ Tu nhà hình thành bản tính xù lông gì ngăn được. nhạy bén cảm giác được, người đẹp tóc dài kia cười tươi hướng về phía bọn họ có ý đồ nào đó thể cho ai biết đối với Mễ Tu nhà , mà lực sát thương lại thể coi thường.



      Tiêu Quý hoàn toàn trỗi dậy tính cảnh giác, đôi mắt tròn tròn to chớp chớp nhìn người tới.



      Quả nhiên, giây tiếp theo, người đẹp tóc dài cười tươi kia đột nhiên dùng tư thế ngả nghiêng, lả lơi bổ nhào đến trước người Mễ Tu nhà .



      “A!”



      “Cẩn thận!”



      “Mẹ kiếp!”



      Ngoài tiếng gọi ầm ĩ ở cùng là của Doãn Cách Tử, câu tiếp theo là tiếng hoảng sợ của Du Phong, cùng với độc thoại căm hận trong lòng của Tiêu Quý.



      việc xảy ra quá nhanh, ngay lúc Doãn Cách Tử và Vương Điềm đến trước mặt bọn họ, Vương Điềm đột nhiên thần kỳ lảo đảo chút, móng vuốt rất cẩn thận đẩy Doãn Cách Tử cái, nhưng có cần chết tốt thế , đúng lúc ngã lên người Mễ Tu.



      Sau đó Doãn Cách Tử cứ thế mà nhào tới, Mễ Tu lịch đỡ lấy ta, Tiêu Quý cứ vậy mà mở to hai mắt nhìn.



      “A, tớ xin lỗi.” Doãn Cách Tử đỏ mặt vội rời khỏi trong lòng Mễ Tu.



      sao.” Mễ Tu lùi ra sau bước, vẻ mặt thay đổi .



      việc gì chứ? Đều tại tớ, sao lại cẩn thận như vậy, còn đụng vào cậu, may mà có Mễ Tu ở đây, nếu ngã xuống làm sao!” Vương Điềm bước nhanh tới, đỡ lấy Doãn Cách Tử.



      Mị Mị lặng lẽ trợn mắt trong lòng, Tiểu Mã Ca rất ngự tỷ mà khẽ hừ tiếng, Hầu Tử coi ai ra gì mà thốt lên…Mẹ kiếp!



      Tiếng lòng của các là, hành động vụng về như thế, rốt cuộc là muốn ầm ĩ thế nào, bạn trai khôi ngô tuấn tú của Tiểu Kê nhà chúng tôi phải son phấn tầm thường để cho nhúng chàm đâu nhé!!!



      sao là tốt rồi, tôi còn phải đưa Tiểu Quý học, trước nhé.” Mễ Tu cười , với Vương Điềm.



      “Ấy…” Vương Điềm nghẹn lời, biết nên gì, ta ngờ Mễ Tu bình tĩnh như vậy, tốt xấu gì cũng ôm nữ sinh khác trước mặt bạn , sao lại…



      Mễ Tu phớt lờ ta, nắm tay Tiêu Quý : “ thôi, đưa em học.”



      “Ừm.” Tiêu Quý giọng trả lời.



      Ai ngờ lúc này Doãn Cách Tử lại lên tiếng.



      “A Tu, hồi nãy tớ gọi điện đến, bản thiết kế chúng ta nộp lên có chút vấn đề, ấy muốn chúng ta chiều nay đến công ty chuyến, nhưng chúng ta còn hơn hai tiết học nữa, đợi tan lớp e rằng đến kịp, bằng bây giờ qua xem thử, làm lỡ ngày phát hành trò chơi tốt lắm.” Doãn Cách Tử nhíu mày, .



      “Có vấn đề gì, thiết kế này chúng ta suy nghĩ lâu, hẳn là có vấn đề chứ.” Đường Tam Thận khó hiểu hỏi.



      biết, phải đến công ty mới hiểu tình hình.” Doãn Cách Tử trả lời, nhưng lại nhìn Mễ Tu.



      Mễ Tu suy nghĩ lát, quay đầu nhìn Tiêu Quý, giọng : “Em cùng các bạn học trước, qua công ty, đợi buổi tối dẫn em ăn đồ ngon.”



      Tiêu Quý cúi đầu, rầu rĩ lên tiếng: “Được rồi.” Chuyện liên quan đến công việc của Mễ Tu, cũng thể gì, tuy rằng trong lòng rất buồn phiền đến nỗi hoảng loạn.



      Ở cửa căn tin, Tiêu Quý và Mễ Tu tách ra, nhìn thấy Mễ Tu nhà và Doãn Cách Tử sóng đôi về phía ngược lại.



      lưu luyến xoay người, cái miệng nhắn như có thể treo lọ dầu mè, Mễ Tu nhà bị bắt rồi…



      “Tiểu Kê, cậu đừng đau buồn, có sư phụ ở đó, tinh làm gì được đâu!” Hầu Tử ôm vai Tiêu Quý, hào hùng .



      Tiêu Quý ừ tiếng, trong lòng suy nghĩ, đẳng cấp của sư phụ nhà cậu còn bằng phần mười của tinh.



      Trong lòng bàn tay đột nhiên ấm áp, Tiêu Quý dừng lại quay đầu qua, đằng sau quả nhiên là người bị bắt .



      Hầu Tử run rẩy lấy ra móng vuốt của mình…



      Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, nhàng kéo cái, xoay người, đối diện với đồng tử đen láy dịu dàng kia.



      “Tan học đừng chạy loạn, chờ tìm em.” thanh Mễ Tu dịu dàng, còn : “Ngoan ngoãn học, đừng suy nghĩ lung tung, hửm?”



      Tầm mắt giao nhau tạo ra vẻ nhu tình, kèm theo ánh nắng giữa trưa, loá mắt đến lạ lùng.



      “Vâng, chạy loạn, suy nghĩ lung tung.” Tiêu Quý rụt rè , đồng tử ánh lên tia sáng mỏng manh, trong suốt lại óng ánh.



      Mễ Tu cười , véo cái mũi nhắn của , khuôn mặt điển trai đầy vẻ chiều.



      Mễ Tu rồi, Hầu Tử đưa ra vẻ mặt hâm mộ ham muốn tiến đến trước mặt Tiêu Quý cười như đoá hoa, lặp lại vấn đề kia: “Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu có em trai sao?” Vừa nãy hành động giữa hai người bọn họ ràng chẳng có gì thân mật, lại khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, tình cảm trong đó giống như lắng đọng và tích luỹ theo thời gian, tự nhiên như vậy, tín nhiệm thể phân ly, ăn ý và thân mật.



      Tiêu Quý xoay người, nhàng bước vài bước, rồi quay đầu lại, vô cùng tự hào : “Mễ Tu nhà tớ là độc nhất vô nhị!”



      ai cướp đoạt được, vĩnh viễn là của .

      * * *
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 12: Tình nơi đây

      Chương trình học của khoa lịch sử vốn khô khan vô vị, lúc trước sở dĩ Tiêu Quý lựa chọn khoa này hoàn toàn là vì điểm số tương đối thấp so với các khoa khác, hơn nữa đối với học thuộc lòng cũng quá khó khăn, chỉ cần dùng nhiều thời gian ghi nhớ là được. Thế nhưng hôm nay, suốt cả buổi chiều, tâm trạng của Tiêu Quý đặc biệt tốt, năng suất rất cao, mà toàn thân đều toả ra loại khí chất “Tôi là trạng nguyên, tôi là trạng nguyên vui vẻ” lấp lánh ánh vàng.



      Vì thế, Hầu Tử rất buồn bực, có ai chuyện với .



      Tiết học cuối cùng kết thúc, mặc cho thầy giáo vừa mới ra ngoài, Hầu Tử như kẻ trộm tiến đến trước mặt Tiêu Quý, với vẻ có ý xấu xa: “Bạn dấu, cậu và bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu muốn ra ngoài hẹn hò ư?” chớp chớp mắt, ánh lên tia nhiều chuyện.



      Tiêu Quý lườm cái, tiếp tục thu dọn đồ đạc, giọng : “Đúng vậy.”



      “Người ta rất hâm mộ, người ta cũng muốn hẹn hò, người ta cũng muốn…” Hầu Tử ôm cánh tay Tiêu Quý, lắc lư mạnh mẽ.



      “Ngoan, chờ chị trở về mua đào cho em ăn.” Tiêu Quý sờ bộ tóc xù của Hầu Tử, kiên nhẫn dỗ dành .



      “Đào! Khỉ trộm đào!” Hầu Tử ngẩng đầu, kinh ngạc .



      “…” Tiêu Quý suy nghĩ, cũng may quen với lối suy nghĩ mây bay và cách chuyện khác người của Hầu Tử, nếu tét cái mông khỉ kia.



      Chẳng biết có phải là tâm linh tương thông hay , Tiêu Quý cảm nhận được có người nhìn mình, ngước mắt, Mễ Tu đứng đối diện ngoài cửa mỉm cười dịu dàng, cặp mắt đen láy lúc này sạch trong suốt, bên trong chỉ phản chiếu hình bóng của người.



      Ánh mắt tươi cười híp lại, lộ ra hai má lúm đồng tiền, Tiêu Quý đứng dậy, đeo ba lô lưng, rồi với Hầu Tử: “Tớ trước, khi trở về mang đồ ăn ngon cho các cậu!”



      , , cậu cần đích thân trở lại, đồ ăn nhờ người khác mang hộ về là được!” Hầu Tử xua tay, ra vẻ am hiểu .



      Tiêu Quý đầu đầy vạch đen, để ý tới nữa, bước nhanh về phía Mễ Tu.



      “Sao gọi cho em?” Tiêu Quý đứng trước mặt Mễ Tu, hỏi.



      cũng vừa đến, còn chưa kịp gọi em em thấy rồi.” Mễ Tu nhận lấy ba lô của Tiêu Quý, đeo vai, rũ mắt xuống cười .



      Tiêu Quý nhìn ba lô màu đen của mình, may mà hôm nay đeo cái ba lô công chúa màu hồng nhạt mà mẹ Mễ Tu tặng, tiến lên bước ôm khuỷu tay Mễ Tu, ánh mắt tròn tròn híp lại như ánh trăng: “ thôi, dẫn em ăn đồ ngon nào!”



      “Ừm.” Mễ Tu xoa mái tóc , trả lời.



      Hai người cùng nắm tay rời khỏi giảng đường, vừa rồi cả lớp còn im lặng giờ đây nổ tung, làm nền cho hai hình bóng ăn ý và xứng đôi kia, hình thành phong cảnh náo nhiệt khác thường.



      “Đó là ai thế? Rất đẹp trai nha!” Nữ sinh A mê trai .



      ấy rất quan tâm Tiêu Quý đấy!” Nữ sinh B hâm mộ .



      “Đó là ai à? Đương nhiên là bạn trai khôi ngôi tuấn tú của Tiểu Kê nhà tôi…” Hầu Tử giẫm chân lên ghế, nhìn đám người mê trai, bắt đầu giới thiệu bạn trai khôi ngô tuấn tú thần kỳ của nhà Tiêu Quý.



      Mị Mị và Tiểu Mã Ca lặng lẽ quay đầu qua bên, các có sức ngăn cản, các có lỗi với Tiểu Kê…



      Mễ Tu dẫn Tiêu Quý đến quán cơm trang hoàng xinh đẹp ở ngoài trường học, đa số sinh viên đều tới nơi này, đồ ăn ngon miệng sạch , con người ông chủ cũng hào phóng, chỉ cần là sinh viên được tặng món khai vị, Mễ Tu và bạn học thỉnh thoảng muốn ăn ở căn tin tới chỗ này.



      Bởi vì còn chưa đến giờ cơm, người ở đây nhiều lắm, Mễ Tu và Tiêu Quý chọn góc ở hành lang. Bởi vì lần đầu đến đây cho nên Tiêu Quý vừa ngồi xuống liền quan sát xung quanh, đôi mắt to tròn lướt nhanh như chớp, tràn đầy vẻ tò mò, đây là chỗ Mễ Tu nhà thường xuyên đến ăn cơm đó.



      “Em nhìn gì thế?” Mễ Tu rót nước lọc vào trong cốc, rồi đưa cho Tiêu Quý, giọng hỏi.



      có gì.” Tiêu Quý xoay đầu lại, cầm cái cốc trước mặt, nhàng hớp ngụm, lúc ngẩng đầu thấy Mễ Tu nhìn , trong đồng tử của là vẻ dịu dàng, còn ấm áp hơn cả nước suối.



      Đôi mắt to nhuộm ý cười, khẽ hỏi: “Vậy nhìn gì đó?”



      “Em đấy.” Mễ Tu cười ôn hoà, vươn tay véo cái mũi xinh xắn của Tiêu Quý.



      Tiêu Quý hé miệng, làm bộ muốn cắn. Mễ Tu rụt tay về, cười nuông chiều, cầm thực đơn rồi : “Em muốn ăn gì? Bò xốt Tứ Xuyên ở đây làm cũng ngon lắm, hay là muốn món đậu phụ Ma Bà?” Từ Tiêu Quý thích ăn cay, hơn nữa càng ăn da dẻ càng đẹp, trắng nõn mịn màng. Mễ Tu đặc biệt đến đây nếm thử vài món trước khi đưa tới, cảm thấy độ cay vừa phải, Tiêu Quý chắc thích.



      “Được, chọn .” Dù sao cũng biết thích ăn gì.



      Gọi đồ ăn xong, Mễ Tu đưa lại thực đơn cho người phục vụ, rồi lấy ví ra thanh toán trước. Đồng tử đen láy rũ xuống, ngón tay thon dài của rút ra mấy tờ chủ tịch Mao màu đỏ, đưa tới trước mặt Tiêu Quý.



      Tiêu Quý nhìn , ý hỏi, làm gì thế?



      Mễ Tu khẽ cười, : “Cũng có lúc em cần phải xài tiền, chẳng lẽ bình thường muốn mua gì sao?”



      “Lần trước đưa thẻ cho em rồi mà.” Tiêu Quý vặn vẹo bàn tay, giọng .



      “Thẻ là để cho em bảo quản giúp , cái này là cho em tiền tiêu vặt.” Mễ Tu đương nhiên biết Tiêu Quý dùng tấm thẻ kia, cũng biết muốn tiền mẹ cho.



      “Em cần, em có tiền, chị đây là cường hào.” Tiêu Quý hừ tiếng, ra vẻ kiêu ngạo .



      “Phải, em có tiền, cường hào giàu sang.” Khuôn mặt Mễ Tu đầy vẻ nuông chiều, còn : “Vậy cường hào giàu sang còn muốn làm con dâu nuôi từ bé của nhà ?”



      “Đương nhiên muốn!” Tiêu Quý lập tức cảnh giác, thế nào, còn muốn trả hàng sao, có cửa đâu!



      “Được rồi, nếu là con dâu nuôi từ bé của nhà tiền cho em chính là đạo lý hiển nhiên.”



      Tiêu Quý bĩu môi, vậy quan hệ giữa hai người có liên quan đến tiền bạc sao.



      Lúc này người phục vụ bưng đồ ăn đến.



      Mễ Tu lấy tiền bàn trực tiếp bỏ vào ba lô của Tiêu Quý.



      Tiêu Quý nhìn động tác của chớp mắt, bàn tay thả xuống dưới bàn nắm thành quyền. Từ năm lớp 11, sau khi Mễ Tu vô tình biết làm thêm vào cuối tuần, thường xuyên dùng đủ cách tặng thứ này thứ kia, mọi thứ cần thiết hồi trung học đều là tặng . Sau đó học lại năm, Mễ Tu lên đại học, tuy rằng muốn rèn luyện bản thân, chỉ học ở trường căn bản tiếp xúc gì nhiều trong cuộc sống, nên mới đến công ty làm thêm, nhưng Tiêu Quý biết, phần lớn đều là vì , tất cả chi phí học lại năm của đều là do Mễ Tu chi trả. Bà nội lớn tuổi, cho dù có tiền cũng dùng tới, cuộc sống bên chú cũng dễ dàng, mẹ Mễ Tu thường mua quần áo và vật dụng hàng ngày cho , làm sao biết xấu hổ còn muốn tiền của bà. Kỳ , tiền làm thêm cuối tuần cũng đủ dùng, nhưng vì phải học lại nên có cách nào làm thêm, tiền sinh hoạt của đều đè nặng vai Mễ Tu.



      Thực ra, với gia cảnh của Mễ Tu, hoàn toàn cần vất vả như vậy, có thể có cuộc sống đại học thoải mái. Thỉnh thoảng Tiêu Quý thể kiềm chế được suy nghĩ của mình, có phải là gánh nặng của .



      “Nghĩ gì đó? Mau ăn , nguội rồi còn ngon đâu.” Mễ Tu đặt đũa sang bên, nhìn thấy Tiêu Quý nhíu mày.



      “A Tu, có cảm thấy em là gánh nặng của ?” Tiêu Quý nhìn , nghiêm túc hỏi. Mễ Tu chính là tất cả tín nhiệm của , nếu có nghi vấn gì, trực tiếp hỏi , cầu đáp án, nghĩ ngợi lung tung hề thích hợp với con người của .



      Mễ Tu buông đũa, đồng tử đen láy trầm tĩnh, sâu thẳm mà sáng ngời: “ rồi, em chỉ cần vì cố gắng lần thôi, những năm tháng còn lại hãy để cố gắng.” Mặc dù em là gánh nặng, nhưng tình nguyện làm vậy, người, trong cuộc đời có thể có gánh nặng khiến bản thân cam tâm tình nguyện nỗ lực đủ vui mừng.



      Mễ Tu trả lời thẳng với , chỉ cố gắng nỗ lực. Tiêu Quý suy nghĩ, cái này đủ rồi. ỷ lại , bằng lòng để dựa vào mình, có là gánh nặng hay hoàn toàn quan trọng.



      “Vậy sau này chăm chỉ kiếm tiền, em ngoan ngoãn xài tiền.” Trong mắt Tiêu Quý ánh lên tia sáng nhàn nhạt, lại bổ sung câu: “ được cất giấu tiền riêng.”



      Mễ Tu bật cười, gắp miếng đậu hủ vào trong miệng Tiêu Quý, : “Mau ăn .”



      Tiêu Quý nhai đậu hủ, vị cay nhè biến thành từng đợt ngọt ngào.

      * * *
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 13: Thân là người nhà

      “Chào quý khách, đây là dĩa trái cây cửa tiệm chúng tôi xin biếu tặng, mời dùng từ từ!”



      Đưa tặng dĩa trái cây cuối cùng cho khách, Tiêu Quý cởi đồ làm việc màu xanh nhạt, chào ông chủ rồi đeo ba lô ra khỏi tiệm buffet tên là “55 Tuan”*. Sau hôm ăn cơm cùng Mễ Tu, còn cho tiền tiêu vặt, Tiêu Quý bắt đầu chú ý xem có chỗ nào thông báo tuyển dụng việc làm thêm gần trường hay , dù sao bây giờ cũng thể để Mễ Tu nuôi mình. Bỏ qua chi phí học hành, trong cuộc sống còn có rất nhiều chi tiêu, huống hồ Mễ Tu thuê nhà trọ cũng rẻ, nếu để mình chi trả, khỏi quá nhiều áp lực. Tuy rằng Mễ Tu nhà rất có năng lực, cực kỳ giỏi giang, nhưng nỡ để mệt mỏi như vậy.



      [​IMG] 窝窝团: Hán việt là Oa Oa Đoàn, có thể để tên lái là 55 Đoàn, 55 Tuan (wowo gần với 55) [cảm ơn chị GR]



      Sau khi bộ hơn mười phút, Tiêu Quý đến trạm xe buýt, chờ xe trở về trường học. 55 Tuan cách đại học B tính là quá gần, sau khi ngồi xe buýt còn phải bộ đoạn đường, Tiêu Quý cũng nghĩ đến Mễ Tu biết đồng ý, nên mới đặc biệt chọn nơi này, sinh viên đại học B hiếm khi đến con phố này.



      Lấy ra di động xem thời gian, còn hai tiếng nữa mới học, Tiêu Quý mím môi, suy nghĩ có nên đến lớp Mễ Tu xem thử , còn chưa tới lớp học của Mễ Tu đâu. quyết định ngồi xe buýt về trường, rồi thẳng đến khoa kỹ thuật máy tính của đại học B.



      Tiêu Quý đứng bên ngoài phòng học, xuyên qua cánh cửa thủy tinh mà nhìn vào, liếc mắt cái liền tập trung vào Mễ Tu nhà . Áo sơ mi ca rô xanh trắng, quần tây màu kem, mái tóc ngắn đen láy gọn gàng, khuôn mặt vĩnh viễn là vẻ ấm áp, giữa những nam sinh trong khoa máy tính, đôi mắt sáng ngời lại hấp dẫn, luôn khiến người ta chú ý trước tiên. Tiêu Quý kiềm chế được mà đến gần bước, kiễng mũi chân, mải miết nhìn Mễ Tu chăm chú nghe giảng bài, đôi môi đỏ mọng của hơi nhếch lên, dường như xuyên qua lớp ngoài thủy tinh mơ hồ, trông thấy chàng trai dịu dàng lại ngây ngô của trước kia.



      Hồi ấy cũng giống như vậy, ở bên ngoài phòng học của , xa xa nhìn thấy lên lớp, chẳng qua khi ấy là lén lút, sợ thầy phát phê bình . Tiêu Quý bất giác cười ra tiếng, chìa tay đặt nắm cửa, hy vọng có thể gần chút.



      Ai ngờ, cửa lại mở ra.



      hề đoán trước, tiếng răng rắc, ràng mà quỷ dị.



      Tay Tiêu Quý vẫn còn duy trì tư thế cầm nắm cửa, đôi mắt mở to, miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt nhắn bắt đầu ửng đỏ. thề, vừa rồi dùng chút sức lực nào, chỉ là đặt tay lên nắm cửa mà thôi, chỉ sờ cái thôi, chỉ là sờ cái.



      Thầy giáo đứng bục giảng đầu tiên kinh ngạc chút, sau đó bật cười, trông thấy khuôn mặt nhắn của Tiêu Quý đỏ rần, ông ta : “Bạn học, nếu em đến muộn, vậy em quá muộn rồi, còn nếu em nhầm phòng học, vậy phiền em đóng cửa lại.”



      Ông thầy này hài hước, Tiêu Quý suy nghĩ muốn cười vài tiếng phù hợp với hoàn cảnh, đáng tiếc tại khoé môi thể nhếch lên biểu tình có thể gọi là tươi cười. lo lắng vặn vẹo ngón tay, suy nghĩ, muộn cũng nhầm phòng, nếu cứ thế đóng cửa rời , có phải được lễ phép hay , ừ, nên gì đó.



      Nghiêm, đứng thẳng, Tiêu Quý thân là người nhà Mễ Tu phải có lễ phép cơ bản, khom lưng 90 độ, vô cùng cung kính chào hỏi: “Chào thầy, em đến muộn cũng nhầm phòng học, em chỉ là cẩn thận đẩy cửa ra.”



      Tiêu Quý trông thấy ông thầy sững sờ, các học sinh nhìn chăm chăm cũng ngây người, sau đó phát ra vài tiếng cười nhạo rất , tuy rằng có ác ý, nhưng rất đột ngột.



      cẩn thận đẩy cửa ra, là ý gì đây?!



      “Được rồi, bạn học, vậy em vì sao cẩn thận đẩy cửa của lớp chúng tôi chứ?” Giọng ông thầy trong vắt, ra vẻ nghiêm túc hỏi.



      “Em tới tìm Mễ Tu nhà em.” Tiêu Quý trả lời hoàn toàn theo bản năng.



      Ông thầy lại sửng sốt.



      Các học sinh rốt cuộc nhịn được, tràng cười phát ra.



      “Hả? Mễ Tu nhà em à.” Ông thầy lặp lại lần nữa, rồi nhìn Mễ Tu ngồi ở dưới, lại nhìn về phía Tiêu Quý đứng ở cửa, : “Mễ Tu sao có thể là của nhà em chứ? Bạn ấy ràng là của nhà chúng tôi mà.”



      Tiêu Quý chớp mắt, khuôn mặt ửng đỏ bối rối.



      Mễ Tu than tiếng, đứng dậy rồi qua, đứng trước người Tiêu Quý, ngăn cản tầm mắt tò mò của các học sinh khác, nhìn ông thầy có đầy vẻ hứng thú ở bục giảng, bất đắc dĩ : “Em xin lỗi, em ra ngoài trước chút.”



      , , bé chờ đến độ đẩy sai cửa rồi.” Ông thầy khoát tay tỏ vẻ am hiểu.



      Tiêu Quý ló đầu qua vai Mễ Tu, nhìn ông thầy bục giảng, tuy rằng luôn kính trọng các giáo viên của Mễ Tu, nhưng trước mắt đầu gỗ a.



      Mễ Tu hướng về phía thầy gật đầu, trong thanh ồn ào của các học sinh nắm tay Tiêu Quý ra khỏi phòng học.



      Trong hành lang, Tiêu Quý tựa vào ngực Mễ Tu, dậm chân mạnh cái. Hôm nay làm sao vậy, cho dù cái tay nghe lời, sao cái miệng cũng nghe lời nốt? Mễ Tu nhà , còn có thể rụt rè thêm chút nữa !



      Mễ Tu sờ đầu Tiêu Quý, khuôn mặt mỉm cười, chế giễu : “Bây giờ biết xấu hổ rồi à?”



      “…Ừm.” Tiêu Quý buồn bực trả lời, sau này còn có thể vui đùa cùng bạn học của Mễ Tu , là mất mặt mà!



      “Ha ha.” Mễ Tu khẽ cười hai tiếng, vừa rồi đột nhiên mở cửa, quả thực hoảng sợ, nhưng sau đó câu cẩn thận đẩy cửa ra của lại khiến buồn cười, chợt muốn ngồi yên nhìn xem phải ứng phó thế nào trong tình huống ấy, thế nhưng câu Mễ Tu nhà em khiến mềm lòng, bất giác đứng dậy che chở trước người .



      Có lẽ giữa người chính là như vậy, câu lơ đãng của đối phương đủ để khuấy động tấc mềm mại nhất trong đáy lòng, bởi vì biết rằng, đó là lời chưa từng suy ngẫm qua, hoàn toàn chỉnh sửa.



      còn cười em!” Tiêu Quý giận dỗi ngẩng đầu, lại ngờ thoáng cái va vào cằm Mễ Tu.



      Mễ Tu sờ cằm mình vô cớ gặp hoạ, đè lại đỉnh đầu Tiêu Quý: “ chính là của nhà em, đụng hỏng đau lòng sao?”



      đau lòng, đau lòng! cho phép nữa!” Tiêu Quý cầm tay Mễ Tu, đặt tới bên miệng, tức giận : “ nữa em cắn đấy!”



      “Đúng đó, nghe lời Mễ Tu, cẩn thận người ta cắn cậu đấy!” tràng thanh thô tục vui sướng khi người gặp hoạ truyền đến.



      Tiêu Quý cầm tay Mễ Tu, ngơ ngác xoay người, thấy phía sau là mấy người bạn học của Mễ Tu, đám người tỏ vẻ hèn mọn, kề vai sát cánh mà ngắm bọn họ.



      Tiêu Quý ngượng ngùng buông tay Mễ Tu, lùi ra sau bước, Tiêu Quý hận thể hoá thành đà điểu. Bọn họ tan học lúc nào thế? Sao lại nghe thấy? vừa mới gì? Sau này còn có thể xuất trước mặt bọn họ hay !



      Doãn Cách Tử ra khỏi phòng học liền thấy màn như vậy, ta ôm chặt quyển sách trong tay, nhìn thấy đám nam sinh trong lớp vây quanh Mễ Tu và Tiêu Quý, giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân gì đó, cảnh tượng cực kỳ giống như khi nháo động tân hôn. Doãn Cách Tử cắn môi dưới, ngón tay run , thế này, tất cả mọi người đều biết Mễ Tu có bạn , người kia phải là ta…

      * * *
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :