1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã nhà tôi - Tiểu Yêu Vô Yêu (76 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 4: Bạn cùng phòng

      Tiêu Quý đẩy cửa phòng 308 ra, lập tức giật mình ngây ngẩn cả người, tay cầm nắm cửa trợn mắt há mồm.



      Đây là tình huống quỷ quái gì thế?!



      Trong phòng im ắng bất thường, hơn nữa tràn ngập dòng sát khí xốc vào mũi.



      Tại căn phòng ký túc xá nho , mặt đất đặt đầy va ly hành lý, giường rải rác quần áo, còn bàn đặt ly mì ăn liền nở ra, mùi hương thịt bò cay hoà lẫn mùi sát khí đậm đặc trong khí, trở thành mùi hương khác biệt, loại hấp dẫn thèm ăn.



      Tiêu Quý khỏi nuốt nước bọt.



      Trong nháy mắt, sát khí trong phòng ngưng tụ, soạt tiếng nhằm về phía cửa, Tiêu Quý che miệng, chớp chớp mắt.



      Ba trong phòng, người giẫm chân lên ghế vẻ mặt dữ tợn, người tựa vào cạnh giường dáng vẻ kiêu ngạo, người vô tội đứng tại bên, ra vẻ muốn nhưng lại thôi. Ba người đồng thời nhìn về phía Tiêu Quý đứng ở cửa, nữ sinh kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng cực kỳ tao nhã: “Vấn đề nội bộ giải quyết nội bộ, đóng cửa, tiến vào.”



      Tiêu Quý nhìn về phía nữ sinh chuyện với , dáng người cao gầy, tóc dài thẳng đến ngang eo như thác nước, mặt trái xoan, mắt to, trang điểm , nước da như ngọc, cánh môi đỏ tươi hơi nhếch lên, khí chất cao ngạo như là trời sinh, đích thực là loại mỹ nữ ngự tỷ*. Tiêu Quý ngoan ngoãn đáp lời, đóng cửa lại rồi chậm rãi vào.



      [​IMG] Ngự tỷ chỉ những cá tính, chín chắn, già dặn.



      “Bạn cũng ở ký túc xá này?” Mỹ nữ ngự tỷ nhíu mày hỏi.



      Tiêu Quý ngoan ngoãn gật đầu.



      Sau đó ánh mắt của ba người trong phòng nhìn về phía Tiêu Quý trở nên mãnh liệt mà thô tục.



      Tiêu Quý lặng lẽ lùi ra sau bước .



      Ai ngờ, giẫm chân ghế bước bước dài lẻn đến trước mặt Tiêu Quý, ôm bờ vai , cười ha ha ba tiếng, câu đầu tiên ra lại là: “Ngực bạn bao nhiêu?”



      Tiêu Quý…



      “Ấy, bạn đừng sợ, ấy đùa thôi.” giống như búp bê Barbie tới, khẽ cười với Tiêu Quý.



      Nhưng đừng đùa thế chứ.



      “Xin chào, tớ tên là Dương Chu Miểu Miểu, ở cùng ký túc xá với bạn, sau này nhờ bạn chiếu cố nhiều.” Búp bê Barbie nhàng .



      “Tớ là Hậu Khả.” Nữ sinh ôm Tiêu Quý lập tức lên tiếng, thanh sang sảng lại êm tai.



      “Mã Tri Ly.” Ngự tỷ .



      “À, tớ tên là Tiêu Quý.” mỉm cười .



      “Tiểu Kê (gà con)?” Hậu Khả nghi hoặc, quay đầu nhìn Tiêu Quý, trong đôi mắt to lộ ra vẻ hứng thú.



      [​IMG] 萧季 tiểu quý & 小鸡 tiểu kê - phát giống nhau chỉ khác ở chỗ nhấn giọng.



      “…Tiêu của tiêu điều, quý của mùa vụ.” Đầu Tiêu Quý đầy vạch đen, bất đắc dĩ mà giải thích.



      “Ha ha ha, giống nhau thôi, để chúng ta thân thiết hơn , Tiểu Kê!” Hậu Khả vỗ vai Tiêu Quý, hai chữ Tiểu Kê đặc biệt rung động đến tâm can.



      “…Mọi người vừa rồi sao thế?” Tiêu Quý muốn giỡn với nữa, lại càng muốn trở thành gia cầm, vội sang chuyện khác.



      Thế nhưng câu này lại mở ra ngàn đợt sóng lớn.



      khí đột nhiên ngưng tụ.



      Hậu Khả buông tay ôm Tiêu Quý, rồi ôm nắm tay đứng bên, nhíu mày suy nghĩ.



      sai gì rồi sao? Tiêu Quý im lặng.



      Dương Chu Miểu Miểu tới, nhìn Tiêu Quý giải thích tình cảnh hình thành như thế nào.



      Hoá ra…



      Đến ký túc xá rồi, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Hậu Khả sang sảng lanh lợi đề nghị sắp xếp thứ tự, sau đó dùng chị em cho hợp, hai người khác cũng đồng ý, vì thế vấn đề xuất .



      Xếp theo tuổi tác là thế này, Mã Tri Ly lão đại, Hậu Khả lão nhị, Dương Chu Miểu Miểu lão tam, Hậu Khả chịu.



      Xếp theo chiều cao, Mã Tri Ly lão đại, Dương Chu Miểu Miểu lão nhị, Hậu Khả lão tam chênh lệch 2 cm, lại chịu.



      Kết quả là đề nghị xếp theo số đo ngực.



      Thế là Mã Tri Ly nổi giận.



      Nghe đến đó, Tiêu Quý tự nhiên liếc về phía ngực của Mã Tri Ly. Quả nhiên, rất bằng phẳng.



      “Bây giờ được rồi, mọi người đều đến đông đủ, chúng ta xếp thứ tự lại lần nữa .” Dương Chu Miểu Miểu dè dặt đề nghị.



      Hậu Khả nhìn qua Mã Tri Ly, Mã Tri Ly liếc về phía , hai người đồng thời hừ tiếng.



      “…” Tiêu Quý và Dương Chu Miểu Miểu đưa mắt nhìn nhau.



      “Sắp xếp thứ tự thôi, đương nhiên dựa theo tuổi tác, Tiêu Quý bạn bao nhiêu tuổi?” Mã Tri Ly tự cho là lớn tuổi nhất với vẻ chị cả.



      Nào ngờ, người tính bằng trời tính.



      “Hai tháng nữa là tròn hai mươi.” Tiêu Quý học lại năm bèn trả lời.



      “…” Mã Tri Ly nghĩ tới, tính lúc đầu lại tính đến kết cục…



      “Wa ha ha ha.” Hậu Khả nhìn qua Mã Tri Ly cười hô hố, nhếch lông mày khiêu khích.



      Ánh mắt sắc bén của Mã Tri Ly đảo qua, Hậu Khả càng cười tươi hơn.



      “Còn cười.” Mã Tri Ly tức giận.



      “Ha ha ha!” Hậu Khả cười ba tiếng, chống nạnh giẫm chân lên ghế.



      Vì thế, tầm mắt giao chiến, Tiêu Quý lại nhớ tới lúc vừa vào cửa thấy thế.



      đột nhiên có dự cảm mạnh mẽ, cuộc sống đại học của nhất định vắng lặng.



      “Có rồi.” Hậu Khả đột nhiên hô to tiếng.



      “Tôi thấy hai con mắt cậu có.” Mã Tri Ly ra vẻ kinh ngạc .



      “Cậu phải chịu trách nhiệm với người ta nha.” Hậu Khả che mặt, thẹn thùng .



      “…Mau nhổ ra .” Mã Tri Ly khoát tay ra vẻ ghét bỏ.



      “Người ta sống là người của cậu, chết cũng là người chết của cậu.” Hậu Khả dậm chân, làm ra vẻ người vợ .



      “…” Ngược luyến tình thâm đây mà. Tiêu Quý và Chu Dương Miểu Miểu lại liếc nhìn nhau, lặng lẽ bất đắc dĩ ing.



      Hậu Khả e thẹn đủ rồi mới nghiêm mặt : “Qua suy tính của ai gia, quả nhân cảm thấy, tuổi tác chiều cao gì đó chẳng qua là phù vân của cõi cực lạc, là thanh niên của thế kỷ mới, chúng ta nên theo quan điểm nhìn thế giới khác biệt, vì GDP của Trung Quốc, chúng ta vẫn nên dựa theo truyền thống mỹ đức của người dân Trung Quốc , mười hai cầm tinh mới là vương đạo a vương đạo!”



      Vậy mà bay đến GDP của quốc gia…



      Tiêu Quý có loại ảo giác, nếu lần này các thể sắp xếp thứ tự nhàm chán, quả thực có lỗi với nhân dân cả nước.



      “Có ý gì?” Mã Tri Ly hỏi.



      “Cậu ngốc à? biết mười hai cầm tinh!” Hậu Khả khinh thường .



      Tiêu Quý và Dương Chu Miểu Miểu liếc nhìn nhau, được rồi, các ngốc…



      Hậu Khả lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt thành thép, lấy làm tiếc : “Xem ra các ngươi theo kịp ý nghĩ tuyệt vời của bản cung.”



      Mã Tri Ly liếc nhìn Hậu Khả sâu, mì ăn liền lặng lẽ nằm ở góc bốn mươi lăm độ nở ra hết rồi. Thế giới này là khiến người ta siết chặt hoa cúc mà!



      “Mười hai cầm tinh chính là mười hai con giáp ấy. Các cậu xem, chúng ta ở đây có ngựa, có gà, còn có dê, quả chính là ông trời ban ân đó!” Hậu Khả vui mừng .



      Tiêu Quý và Dương Chu Miểu Miểu tỏ vẻ vui, Mã Tri Ly đỡ trán.



      “Tý sửu dần mão thìn tỵ ngọ mùi thân dậu tuất hợi, chúng ta chính là ngọ mùi thân dậu đấy!” Hậu Khả càng thêm hưng phấn.



      [​IMG] ngọ mùi thân dậu (mã dương hầu kê): ngựa dê khỉ gà.



      Tiêu Quý suy nghĩ, muốn từ loài người trở thành gia cầm.



      Thế nhưng…



      “Cứ vui vẻ quyết định thế nhé! Chúng ta thuận tiện giải quyết vấn đề biệt danh luôn !” Hậu Khả hớn hở gõ nhịp.



      Mã Tri Ly thân là lão đại nhẫn gì, quên , tuỳ thôi.



      Tiêu Quý biết làm sao trở thành đứng chót liền yếu ớt : “Biệt danh cũng được, nhưng có thể đừng gọi tớ là Tiểu Kê .”



      “Cũng được, vậy gọi là Tiểu Kê Kê !” Hậu Khả rất giỏi hiểu ý người khác.



      [​IMG] mình xin giải thích chút về biệt danh của Tiểu Quý, lúc đầu mình định để là gà con, vì Tiểu Kê có nghĩa là gà con, nhưng sau này bạn Hầu Khả lúc dùng Tiểu Kê, lúc khác lại dùng Tiểu Kê Kê nên mình để theo tên Hán Việt vậy. Còn từ Tiểu Kê Kê là từ dùng để chỉ bộ phận sinh dục ấy (bó tay bạn Hậu Khả rồi =_:)



      “…Hay là gọi Tiểu Kê .” Tiêu Quý cảm thấy so với bộ phận sinh dục càng sẵn lòng làm gia cầm hơn.



      “Vậy Miểu Miểu…” Hậu Khả trầm ngâm lát, : “Gọi là Mị Mị !” Tính tình dịu dàng như vậy quả thực rất giống dê con nha, Hậu Khả nghĩ mình quả là thiên tài nha thiên tài.



      Mị…



      “Về phần…” Hậu Khả nhìn về phía Mã Tri Ly, nhíu mày: “Gọi Mã đại tỷ?”



      Mã Tri Ly làm nắm đấm, trong nháy mắt trở thành bậc tôn sư.



      Hậu Khả lùi bước, cười nịnh nọt: “Cái này đương nhiên được, hoàn toàn phù hợp với khí chất ngự tỷ của ngài.”



      ….gọi là Manh Manh?” Hậu Khả rên rĩ .



      “Vì sao?” Mã Tri Ly hỏi.



      “Manh Manh, đứng lên, Manh Manh, đứng lên… Từ sau khi tớ xem đoạn của Đại Chiến Xích Bích, tất cả con ngựa đều là hoá thân của Manh Manh. Chí Linh tỷ tỷ oh my god, làm cho cái đầu của người ta than vãn a!” Hậu Khả tiếp tục cao giọng chuyện.



      [​IMG] theo baike giải thích từ Manh Manh này chỉ con ngựa trong bộ phim Đại Chiến Xích Bích.



      “Tôi thấy cái đầu cậu cần sửa chữa đấy.” Mã Tri Ly lại bắt đầu nắm tay thành quyền.



      Hậu Khả vươn tay che đầu mình, ngậm miệng đứng ngay thẳng.



      Quá trình tuy rằng có chút hỗn loạn, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn vui vẻ tiếp nhận đề nghị của Hậu Khả, thứ tự trong ký túc xá dựa theo lời của , biệt danh đặc sắc cũng thế mà ra đời. Tại phòng ký túc xá 308, lão đại Tiểu Mã Ca, lão nhị Mị Mị, lão tam Hầu Tử, lão tứ Tiểu Kê…

      * * *
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 5: Dụ dụ dỗ dỗ

      Sau khi sắp xếp địa vị, bọn họ bắt đầu tự thu dọn hành lý.



      Hầu Tử đáng thương bưng ly mì ăn liền biết nở ra từ lúc nào, hai mắt ngấn lệ ngồi giường, nịnh hót lấy lòng: “Người ta đói…”



      “Dựa theo trước mắt, trong móng khỉ của cậu có chất bảo quản ước chừng cao hơn gấp hai lần ứng với giá trị của nó, hơn nữa tính chất dẻo dai, nhập khẩu tức hoá, cậu rất thích hợp với đói khát.” Tiểu Mã Ca vừa xếp quần áo, vừa thờ ơ .



      “…” Nước mắt Hầu Tử tuôn rơi, Tiểu Mã Ca thương .



      Mị Mị khẽ cười, cất va ly xong, đứng dậy thấy Tiêu Quý nhìn hai người kia tranh cãi với nhau, hỏi: “Tiểu Quý, hành lý của cậu đâu?” Bởi vì tính cách hướng nội, đối với người gặp mặt lần đầu, Dương Chu Miểu Miểu thể gọi là Tiểu Kê.



      “Hôm qua tớ đến thành phố B, hành lý đều ở chỗ bạn tớ.” Tiêu Quý .



      “À, vậy cậu có muốn bọn tớ giúp cầm qua đây ?” Miểu Miểu quan tâm hỏi.



      cần, ngay mai tớ…” Tiêu Quý vừa định ngày mai bạn trai tớ giúp mang sang đây bị tiếng kêu rên của Hầu Tử ngắt lời.



      “Có lỗi với ai cũng thể có lỗi với dạ dày của mình, , các chị em, cùng cung cấp cho hệ tiêu hoá của tụi mình thôi!”



      Tiêu Quý lặng lẽ bất đắc dĩ, liếc nhìn Mị Mị mỉm cười. Bản lĩnh ăn của Hầu lão tam nhà các là vững chắc lại quái dị, đối với năng lực lý giải của loài người tuyệt đối là thử thách mới.



      Tiêu Quý theo các bạn cùng xuống lầu, có chút yên lòng, chẳng biết Mễ Tu tan học chưa, còn chưa mua di động, có cách báo cho biết, nếu Mễ Tu đến tìm thấy làm sao đây. Nghĩ thế, Tiêu Quý chỉ lo cúi đầu đường, hề để ý Hầu lão tam đằng trước đột nhiên dừng bước chân, rồi lén lút gì đó với bọn Mị Mị.



      “Mị Mị, cậu xem, bên kia có chàng đẹp trai, cậu xem, ấy có phải đợi tớ ?” Hầu Tử tiến đến cạnh lỗ tai Mị Mị, ra vẻ ngượng ngùng.



      “…Chắc là phải đâu.” Mị Mị hiền lành yếu ớt .



      “Tớ đương nhiên biết phải, tớ hoàn toàn biết ấy.” Hai mắt Hầu Tử ngay lập tức đầy vẻ “Cậu ngốc lại ngây thơ tớ làm sao có thể quen biết ấy”.



      “…” Mị Mị gì mà còn nhìn với vẻ vô tội.



      “Cậu xem, tớ qua dụ dỗ ấy được ?” Hầu Tử xoa tay, hèn hạ .



      tốt đâu.” Mị Mị mau chóng nắm lấy móng vuốt của Hầu Tử, sợ con khỉ này vội vàng chạy qua.



      “Tớ đương nhiên biết tốt, tớ lại chẳng ngốc nghếch.” Hai mắt lại đầy vẻ “Cậu ngốc lại ngây thơ tớ làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy” lần nữa.



      “…” Mị Mị yếu ớt buông móng vuốt của Hầu Tử ra, lặng lẽ cúi đầu.



      “Cậu xem, tớ… Tiểu Kê cậu đụng vào tớ.” Hầu Tử ghiền trêu chọc Mị Mị chợt quát lên.



      Tiêu Quý lảo đảo mấy bước, rồi đứng vững, hề trông thấy Hầu Tử lườm mắt nhìn mình, hai tròng mắt linh hoạt của trói chặt bóng dáng đứng dưới tàng cây long não xanh um cách các xa. Tầm mắt giao nhau, Tiêu Quý cười cong khoé mắt, ánh chiều tà của hoàng hôn vẩy xuống, chiếu rọi sưởi ấm khác thường.



      “Tiểu Kê, cậu dùng ánh mắt mê hoặc của cậu để dụ dỗ chàng đẹp trai kia sao?” Hầu Tử tay ôm cổ Tiêu Quý, với vẻ dung tục.



      “Hả?” Tiêu Quý nhìn , chẳng biết gì.



      “Chậc chậc chậc, là cực phẩm nha.” Hầu Tử tiếc hận lắc đầu: “Đáng tiếc a đáng tiếc a, sao tớ lại quen biết ấy chứ, tớ rất muốn dung nạp ấy vào hậu cung của tớ nha!”



      Tiêu Quý thầm kín liếc bạn Hầu nào đó ở bên cạnh vẫn còn thương tiếc, chớp chớp mắt.



      “Ơ? Sao cực phẩm lại sang đây?” Bàn tay Hầu Tử ôm Tiêu Quý đột nhiên siết chặt.



      “Ừ, là cực phẩm.” Từ khi chàng đẹp trai càng ngày càng gần, Tiểu Mã Ca cũng nhẫn nại nữa mà tán thưởng tiếng.



      Sau đó cực phẩm dừng lại trước mặt các , tươi cười mê người, liếc mắt đưa tình.



      Gió từ từ thổi tới, mái tóc đen trán người thanh niên khẽ khàng lay động, đồng tử sáng bóng đen láy.



      “Em muốn đâu?” Mễ Tu nhìn Tiêu Quý trước mặt, hỏi.



      “Định cùng các ấy ăn chút gì.” Tiêu Quý trả lời.



      Ba cặp mắt cùng liếc về phía .



      “Đây là bạn cùng phòng của em, Hậu Khả, Dương Chu Miểu Miểu, Mã Tri Ly. Đây là bạn trai tớ, Mễ Tu.” Tiêu Quý giới thiệu.



      “Chào các bạn, sau này Tiểu Quý còn nhờ các bạn chiếu cố nhiều hơn.” Mễ Tu cười .



      Hầu Tử lặng lẽ mở móng vuốt khoát cổ Tiêu Quý, thấp giọng hỏi Mị Mị: “Hồi nãy tớ gì thế?”



      Chưa gì cả, chỉ là với Tiêu Quý muốn dung nạp bạn trai cậu ấy vào hậu cung của cậu mà thôi. Mị Mị và Tiểu Mã Ca lịch thân thiện cười với Mễ Tu, mà bạn Hầu nào đó lại tự động lùi hai bước.



      ăn cơm ?” Mễ Tu giọng hỏi.



      “Ừm, em hơi đói rồi.” Tiêu Quý gật đầu, còn : “ cùng với tụi em chứ?”



      Mễ Tu cười đến dịu dàng, : “Là hai tụi mình cùng .”



      Tiêu Quý sửng sốt chút, lập tức mở to hai mắt nhìn. Ba người kia bỏ chạy lúc nào thế?



      Hầu Tử túm lấy Tiểu Mã Ca và Mị Mị chạy nhanh về phía trước, còn quay đầu lại nhìn, dùng khẩu hình với Tiêu Quý.



      Tiêu Quý đỡ trán, khỏi đổ mồ hôi phen, khẩu hình của Hầu Tử nhìn hiểu, dụ dỗ.



      “Em muốn ăn gì?” Mễ Tu xoa mái tóc ngắn của Tiêu Quý, dịu dàng hỏi.



      “Dụ dỗ.” Tiêu Quý trả lời theo phản xạ.



      Mễ Tu sửng sốt.



      Tiêu Quý phản ứng lại, cũng ngây ngẩn cả người.



      Quả nhiên, gần son đỏ, gần mực đen. Tiêu Quý rất lo lắng cho những ngày tháng sau này của mình, về sau có thể trở thành sắc nữ hay .



      “Em gợi ý gì cho sao?” Mễ Tu cúi người, kề sát lỗ tai ửng đỏ của Tiêu Quý, giọng mê hoặc.



      Tiêu Quý cúi đầu, hai má hơi hồng, cái miệng nhắn chu lên, mũi chân giẫm giày Mễ Tu cái, thanh êm ái giống như kẹo ngọt: “Em muốn ngày mai mới đến ở ký túc xá.”



      Ngụ ý này khiến tâm trí Mễ Tu nhộn nhạo, lòng bàn tay theo đó bùng lên nhiệt độ.



      và Tiêu Quý phải chưa từng thân mật, loại khoái cảm rung động lòng người này đến bây giờ vẫn khiến say mê. Thế nhưng, mình đến đại học B, Tiêu Quý phải chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, để chậm trễ việc học của , bọn họ ít gọi điện thoại cho nhau, càng đừng đến hành động thân mật. Cho dù là nghỉ đông và nghỉ hè Mễ Tu được về nhà, phần lớn thời gian đều là dạy phụ đạo cho Tiêu Quý, áp lực lại kiềm chế, sợ quấy nhiễu học hành, làm cho phân tâm. tại nghe câu này, trong cơ thể giống như có gì đó lao nhanh, nhịp tim có phần thể chế ngự.



      Áp chế khô nóng trong lòng, Mễ Tu xoa tóc Tiêu Quý, mỉm cười lấy ra chiếc hộp được đóng gói xinh đẹp từ trong ba lô.



      “Mở ra xem thử có thích hay ?”



      Tiêu Quý nhận chiếc hộp, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”



      Mễ Tu cười , tỏ ý Tiêu Quý hãy mở hộp ra.



      Tiêu Quý rũ mắt xuống, nhàng tháo ra sợi ruy băng màu hồng nhạt chiếc hộp, xé giấy gói rồi mở hộp ra, khi trông thấy thứ bên trong, đồng tử óng ánh nhấn chìm vào đó.



      chiếc điện thoại cùng kiểu dáng với Mễ Tu, của là màu đen, của là màu trắng.



      đẹp!” Tiêu Quý vuốt ve chiếc di động màu trắng, lòng tràn đầy vui mừng.



      “Có nó, có thể báo cáo tất cả hành tung của mình với em bất cứ lúc nào.” Mễ Tu trêu ghẹo . Quan trọng hơn là, lúc nào cũng có thể nghe được giọng của em.



      Tiêu Quý nhàng hừ tiếng, trở tay nắm lấy ngón tay của Mễ Tu, nũng nịu sẵng giọng : “Em muốn trở về.”



      Nhiệt độ nóng bỏng đan xen lẫn nhau, thầm nghĩ màn đêm mau buông xuống .

      * * *
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 6: Củi khô bốc lửa

      Mễ Tu dẫn Tiêu Quý đến chỗ gần trường ăn cơm, sau đó hai người cùng nhau trở về nhà trọ của Mễ Tu. Trong khoảng thời gian ấy, Mễ Tu vẫn nắm tay Tiêu Quý, mà Tiêu Quý trước sau vẫn buông di động trong tay. Nụ cười mặt hai người chưa bao giờ tan biến, cho đến khi vào cửa nhà trọ, Mễ Tu ôm Tiêu Quý vào trong lòng.



      Dính sát vào nhau, có chút khe hở, có thể lắng nghe ràng hơi thở của đối phương. Bàn tay to của Mễ Tu vuốt ve bờ lưng của Tiêu Quý, từng chút từng chút , tiết tấu khiến người ta yên lòng. Tiêu Quý tựa vào ngực Mễ Tu, lẳng lặng đếm nhịp đập của , khoé môi tươi cười ngọt ngào.



      Kỳ , hạnh phúc thực rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ có cái ôm thoả mãn.



      Trong phòng bật đèn, gian mờ tối, cả phòng yên tĩnh, hô hấp lọt vào tai ràng, lặng lẽ cũng nhuộm từng đợt sóng ngọt ngào.



      Tiêu Quý nắm chặt vạt áo sơ mi của Mễ Tu, đầu chui vào lồng ngực phập phồng của , êm ái cất lời: “Đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi sao?”



      Mễ Tu nhàng ừ tiếng, đầu ngón tay khỏi buộc chặt.



      Đường Tam Thận và Du Phong đêm nay cùng đồng công ty quán bar, khoảng chừng trước mười hai giờ trở về, cho dù trở về cũng hoá thành lợn chết.



      Mễ Tu khẽ cười, bàn tay trượt đến bên hông Tiêu Quý, đường cong lả lướt của thiếu nữ khiến tâm trí nhộn nhạo.



      Kiềm lòng được, đặt xuống nụ hôn giữa mái tóc của Tiêu Quý, như cánh ve.



      Tiêu Quý ngẩng đầu lên, hơi thở nóng rực tràn đầy khuôn mặt, nụ hôn như giọt mưa rơi xuống trán , chóp mũi, gò má, còn có khoé môi.



      nhắm mắt lại cảm nhận thương và âu yếm của .



      Môi lưỡi quấn quýt, Tiêu Quý nắm chặt áo sơ mi của Mễ Tu, hai chân mềm nhũn.



      Mễ Tu đúng lúc nâng eo lên rồi ôm ngang người , nhưng môi rời khỏi môi , đầu lưỡi cũng ngừng nhảy múa.



      Từng bước , thong thả mà vững vàng, từ phòng khách đến phòng ngủ, để lại hơi thở dồn dập đường.



      Quần áo cởi ra toàn bộ, Mễ Tu vuốt ve gò má nóng bỏng của Tiêu Quý, ngón tay lưu luyến làn da trắng mịn, trong lời chứa đựng nhiệt độ có thể đốt cháy người khác.



      “Chờ chút.”



      Mễ Tu đột nhiên đứng dậy, bật ngọn đèn trong phòng, tất cả đều thu vào đáy mắt .



      Lúc này đây, đôi mắt Tiêu Quý đầy hơi nước, dao động dập dềnh, mái tóc rối bời, gò má đỏ bừng, đôi môi hé mở óng ánh mềm mại quyến rũ.



      Mễ Tu nheo mắt, từ xương quai xanh của nhìn xuống… Màu mắt ngày càng thẫm hơn, ngày càng u ám hơn…



      Nửa năm trước và Tiêu Quý từng thân mật, nhưng lúc này là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể Tiêu Quý chân ràng.



      Có lẽ ánh mắt của Mễ Tu vào giờ phút này quá nóng bỏng, có lẽ vẻ mặt quá đắm chìm, lại có lẽ là động tác của ngón tay quá dịu dàng, Tiêu Quý vươn tay ôm cổ , giống như lúc ấy vậy…lần đầu tiên của bọn họ.



      Tiêu Quý còn nhớ bọn họ bắt đầu thế nào, trong trí nhớ hình như là Mễ Tu dạy bổ túc cho , sau đó bất tri bất giác bổ túc giường, sau đó thể dừng lại. Lần đầu nếm thử trái cấm, hưng phấn, vụng về, biết xoay sở, lại làm biết mệt. Bọn họ bật đèn, có lẽ là vì sợ sệt, còn có lẽ là vì ngượng ngùng, nhìn thấy vẻ mặt của nhau, nhưng có thể nghe được tiếng thở dốc đầy phòng, nóng bỏng như thế, dường như thể hoàn toàn kiềm chế. Bởi vì đối phương là Mễ Tu nên Tiêu Quý nguyện ý, nhưng ít nhiều cũng hơi sợ hãi, nhất là sau khi Mễ Tu vẫn tìm được cách vào, hai người bọn họ đều luống cuống, Mễ Tu thậm chí mồ hôi đầy người, trong tiếng thở dốc mang theo ít chật vật, biết làm sao giữa hai đùi Tiêu Quý, cũng biết nhìn cái gì. Tiêu Quý cắn răng mấy lần, Mễ Tu “đấu đá” lung tung làm đau, sớm trong tư thế sẵn sàng, nhưng lại biết tiến công thế nào. Tiêu Quý khẽ cắn môi dưới, rơi vào đường cùng, liền ôm cổ Mễ Tu, định dùng nụ hôn để xoa dịu tâm trạng lo âu của . chưa từng nghĩ rằng, vào lúc đó Mễ Tu lại thành công, nỗi đau như xé rách trong chớp mắt xâm nhập vào tất cả giác quan của , buộc chặt hai chân, toàn bộ tiếng thét đều bị Mễ Tu nuốt vào khoang bụng.



      Mễ Tu nâng chân lên, Tiêu Quý ràng cảm nhận được nóng rực đến từ dưới bụng.



      Trong lúc hết sức căng thẳng.



      Tiêu Quý thở ra tiếng: “Khoan .”



      Mễ Tu nheo mắt, hô hấp đốt cháy người khác, khó nhịn mà nhìn người dưới thân.



      “Em lấy cái này .” Hô hấp của Tiêu Quý cũng ổn định.



      Mễ Tu hình như nghĩ tới gì đó nên chậm rãi ngồi dậy.



      Tiêu Quý ngồi lên, đôi mắt gợn sóng nước, liếc nhìn Mễ Tu cái, chu cái miệng nhắn, xuống giường, rồi đến bên hành lý tìm kiếm gì đó.



      Tầm mắt Mễ Tu vẫn dõi theo , rời nửa phần.



      Rất nhanh, Tiêu Quý xoay người, chắp tay sau lưng, chậm rãi lên giường, thứ cầm trong tay trải ra bên cạnh Mễ Tu.



      Quả đúng là thế. Mễ Tu trông thấy mấy cái túi màu sắc rực rỡ, lông mày khẽ nhướng lên, rồi nhìn .



      “Dì , dì muốn mới bốn mươi lăm tuổi bị người khác gọi là bà nội.” Tiêu Quý khẽ .



      Mễ Tu biết, mẹ già nhà luôn luôn suy nghĩ chu toàn, thậm chí chuẩn bị đủ loại kích cỡ.



      “Dì còn , biết dùng cỡ nào nên mỗi loại đều mua mấy cỡ.” Tiêu Quý tiếp tục nũng nịu , chỉ là lơ đãng lướt qua chỗ nào đó của Mễ Tu lần, chỉ liếc qua lần thôi.



      Mễ Tu vươn tay dừng lại máy cái TT*, bỗng nhiên biết nên lấy cái nào.



      [​IMG] TT: bao cao su



      muốn dùng cái nào?” Tiêu Quý chớp mắt, trong đôi mắt to lóng lánh lộ vẻ chế nhạo.



      Mễ Tu nhìn về phía , cười dịu dàng: “Em thấy sao?”



      “Nếu dùng cỡ trước, theo trình tự .” Tiêu Quý nghịch ngợm nhíu mày.



      “Ha ha.” Mễ Tu khẽ cười: “Xem ra hiểu biết của Tiểu Quý về vẫn còn chưa sâu sắc.”



      Tiêu Quý chớp mắt, lặng lẽ dịch người ra sau chút.



      bằng em giúp chọn cái là được.” Mễ Tu chăm chú nhìn Tiêu Quý, đủ loại ý nghĩ sâu xa.



      Tiêu Quý nhìn , rồi lại cúi đầu nhìn đủ loại TT xếp ngang giường, thể nào xuống tay. Chọn cái nào cũng sai cả, chọn cỡ dường như là sỉ nhục , nhưng chọn cỡ lớn, ngộ nhỡ lớn như vậy, có thể nào bị tuột , đến lúc đó càng sỉ nhục hơn, nếu chọn cái lớn là được. Tiêu Quý do dự nhiều lần, vươn ngón tay hướng về cái nằm ở giữa.



      Nhưng mà, còn chưa chạm vào cái túi ở giữa kia cái túi viết chữ lớn bên cạnh bị cầm , mang theo u oán tức giận, giống như cơn gió, Tiêu Quý chưa kịp ngẩng đầu, những cái TT khác bị phủi xuống giường, sau đó hy sinh cách vinh quang.



      Thời gian, rất lâu, rất lâu.



      -----tôi là đường phân cách hiểu -----



      Hơi nóng giảm xuống, Mễ Tu xoa lưng Tiêu Quý, nhìn thấy hô hấp bình thản, khoé môi chậm rãi nhếch lên, khoé mắt chân mày đều là hạnh phúc. Tuy rằng khởi đầu của bọn họ rất hoang đường, nhưng cũng may bọn họ vẫn chỉ có lẫn nhau, nhìn thấy nhau đầu tiên cũng là mối tình đầu của đối phương. Mễ Tu biết bắt đầu từ khi nào, Tiêu Quý hoàn toàn chiếm giữ trái tim , chỉ biết rằng, lúc bỗng nhiên phát giác, trong lòng đều là , lấp đầy khe hở, rất kinh ngạc, nhưng cũng nghĩ rằng là theo lẽ thường nên làm. Vốn là phải sao. Vì thế mới với , cùng thi vào đại học B, tuy rằng điều này đối với Tiêu Quý vào lúc đó mà có chút ép buộc, nhưng muốn dùng thời gian và gian để đánh cuộc tình cảm giữa bọn họ. Để vì tương lai của bọn họ mà cố gắng lúc này đây, chỉ cần lúc này, tất cả năm tháng còn lại hãy để cố gắng.



      Mặc dù đợi thêm năm, nhưng cuối cùng cũng làm được rồi, trong thời gian ấy nỗ lực bao nhiêu, có thể đoán được. hay quấn lấy thế mà vào lúc đó thậm chí với , đừng thường gọi điện cho em, em sợ phân tâm. Thế cho nên bạn cùng phòng ở chung sớm chiều với đều cho rằng có bạn chỉ là đùa. Nhưng sao, để dùng khoảng thời gian trống này vì mà dốc sức học tập làm.



      “Quá lớn, đừng dùng cái kia…” Tiêu Quý đột nhiên mớ tiếng.



      Mễ Tu nhếch môi, ngước mắt nhìn về phía cái túi còn chưa tháo ra ở bàn, vươn tay lấy qua…

      * * *
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 7: Cuộc sống đại học

      Hôm nay là ngày báo danh sinh viên mới của đại học B.



      Bởi vì tối qua tiến hành “hoạt động nào đó có lợi cho sức khoẻ và tinh thần” vượt quá chất lượng và số lượng, hôm nay thiếu chút nữa là Tiêu Quý ngủ thẳng đến sông cạn đá mòn, nếu phải Mễ Tu dịu dàng bên tai muốn dùng cho hết thứ gì đó tối qua chưa kịp dùng hết, chết cũng nhớ tới.



      Bần thần, lề mề, lúc Mễ Tu đưa Tiêu Quý đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh là buổi trưa.



      Buông túi lớn túi trong tay, Mễ Tu buồn cười nhìn thấy Tiêu Quý uể oải trước mặt, vươn tay xoa đầu , : “Sao em chẳng có sức sống gì cả?” Bên trong lời mang đầy vẻ chế nhạo.



      Tiêu Quý u oán ngước mắt lên, chu cái miệng nhắn, mấy phần giận dữ mấy phần ngượng ngùng: “ còn , còn phải vì sao, đêm qua tập kích em…” thanh dần dần xuống, màn kiều diễm đêm qua dường như ngay trước mắt, hai má nóng hổi.



      “Còn phải là vì để em càng hiểu sâu sắc thêm sao.” Hai chữ sâu sắc ra vô cùng nhàng.



      Tiêu Quý oán hận cầm ngón tay Mễ Tu bỏ vào trong miệng cắn cái. là rất đáng mừng, hiểu biết của về Mễ Tu nhà quả thực tăng vọt.



      Xúc cảm tê tê nóng ấm khiến Mễ Tu cười đến dịu dàng, lấy ra ví tiền từ trong túi quần, rồi rút ra tấm thẻ quơ quơ trước mắt Tiêu Quý.



      “Em cầm cái này.”



      “Để làm chi!” Miệng Tiêu Quý ngậm ngón tay, năng ràng.



      “Tiền tiêu vặt.” Mễ Tu cười nuông chiều.



      Tiêu Quý chớp mắt, rốt cuộc buông tha cho ngón tay của Mễ Tu, liếc nhìn tấm thẻ óng ánh, kiêu ngạo : “Em có tiền!”



      Mễ Tu nhìn Tiêu Quý chằm chằm, hỏi: “Lại làm thêm?”



      có, trước khi dì cho em.” Tiêu Quý hùng hồn .



      Mễ Tu biết mẹ rất thích Tiêu Quý, cho tiền cũng là chuyện bình thường, nhưng trước đây Tiêu Quý đều nhận. Mễ Tu thoáng trầm tư lúc rồi : “Trong tấm thẻ này đều là tiền làm thêm của , ngày thường dùng đến, em giữ cho trước .”



      Tiêu Quý nhìn Mễ Tu, đương nhiên biết dụng ý của , do dự chút vẫn nhận tấm thẻ. Hai tay nắm chặt tấm thẻ bé kia, Tiêu Quý cụp mắt, giọng : “ coi em là con dâu nuôi từ bé của nhà .”



      “Em phải sao?” Mễ Tu cười hỏi lại.



      Tiêu Quý ngước mắt, ánh mắt hơi ửng đỏ: “Vậy đây chính là sính lễ của , em cầm rồi trả lại .”



      “Đây phải là sính lễ.” Mễ Tu đột nhiên trở nên nghiêm túc.



      Tiêu Quý ngây ngốc nhìn .



      “Sao lại ít như vậy chứ.” Mễ Tu nghiêm túc .



      Tiêu Quý phì cười tiếng, đôi mắt lại hơi ươn ướt.



      Giờ phút này rất muốn hôn , Tiêu Quý nắm tay Mễ Tu, chậm rãi nhón chân.



      Thế nhưng, lúc này, tiếng gọi ầm ĩ chấn động, dập tắt tình nồng ý ngọt.



      “Tiểu Kê Kê…..…Kê…..…Kê….…Kê………….” Tiếng vang trầm bổng nối tiếp nhau ở dưới lầu ký túc xá nữ sinh.



      Tiêu Quý nhón nửa mũi chân, ngây ngẩn cả người, nhìn ra sau lưng Mễ Tu, kia ôm cái chiếu chạy về phía Tiêu Quý làm quên mất phản ứng.



      Mễ Tu bình tĩnh kéo Tiêu Quý đứng vững lại, rồi xoay người.



      Cùng lúc đó, như “điên” đứng trước mặt bọn họ rồi, người cầm chiếu trong tay cùng nhóm bạn vô cùng quen thuộc chào hỏi với Mễ Tu: “Chào , bạn trai khôi ngô tuấn tú của Tiểu Kê nhà tôi!”



      “…Xin chào.” Mễ Tu với bản thân, phải bình tĩnh.



      “Chào chào chào, mọi người chào hỏi nhau là tốt!” Hầu Tử nhìn thấy Mễ Tu, bắt đầu xằng xiên.



      Tiêu Quý đứng thẳng, cùng hai người đứng phía sau Hầu Tử bối rối mà liếc nhìn nhau sâu. Ánh mắt ai oán cùng bày tỏ câu, bộ lông xù này là thuộc phòng ký túc xá của các ư?



      Hầu Tử biết xấu hổ, lúc này vẫn còn có ý nghĩ muốn dụ dỗ Mễ Tu, ra vẻ nịnh bợ.



      trai hay là em trai ?”



      đáng tiếc, có em trai sao?”



      ăn gì mà cao lớn thế? Trưởng thành đẹp trai như vậy?”



      “Trong ký túc xá của đều là nam phải ?”



      tốt quá, khi nào cùng nhau ăn bữa cơm thường nhé?”



      “Yên tâm , đều là người nhà, tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Kê của chúng tôi!”



      -----tôi là đường phân cách của Hầu Tử có giới hạn-----



      trước, hành lý để bạn cùng phòng của em giúp xách lên nhé.” Mễ Tu bình tĩnh với Tiêu Quý.



      “Được.” nên vội vàng chạy thôi.



      Mễ Tu gật đầu với Mị Mị và Tiểu Mã Ca, bước chân nhanh gấp hai lần bình thường.



      “Từ từ nhé! Nhớ thường xuyên đến chơi nha!” Hầu Tử vẫy vẫy bàn tay bé hô to.



      “…” Tiêu Quý, Mị Mị, Tiểu Mã Ca.



      Chắc là trong khoảng thời gian ngắn Mễ Tu nghĩ tới việc qua đây chơi đâu…



      Xách theo hành lý của Tiêu Quý, bọn họ giúp dọn đồ lên lầu, dọc đường Hầu Tử ngừng hỏi Tiêu Quý vấn đề, bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu trai hay em trai sao, họ em họ cũng được mà…



      Tiêu Quý lựa chọn nghe, đầu đầy vạch đen lặng lẽ suy nghĩ ba vấn đề.



      phải tìm việc làm thêm.



      Cuộc sống đại học của nhất định, khẳng định, chắc chắn, buồn tẻ, yên tĩnh, lại càng nhàm chán.



      Hầu lão tam nhà rốt cuộc khi nào có thể câm miệng đây.



      Tiễn xong sinh viên năm nhất cuối cùng, Mễ Tu ngồi ghế ở chỗ tiếp đón, lau mồ hôi trán. Năm nay là sinh viên năm hai, dựa theo thông lệ của trường, hôm nay nên tiếp đón sinh viên mới, may mà Tiêu Quý nhà cũng là sinh viên mới, nếu bỏ rơi nhiệm vụ rồi.



      gần đến chập tối, ánh chiều tà vẩy xuống, tạo ra mảng lu mờ. Mấy nam sinh lớp tiễn xong sinh viên mới, lúc này đa số mồ hôi đầm đìa, mặt cũng đổ mồ hôi theo, lộ chút vẻ nhếch nhác. Mễ Tu lẳng lặng ngồi cái ghế dưới gốc cây ấm áp, đôi chân thon dài bắt chéo, dáng vẻ tuỳ tiện mệt mỏi, tuy rằng trán cũng có mồ hôi, nhưng vẫn lộ ra vẻ ung dung, áo sơ mi sạch gọn gàng, toàn thân đặc biệt toả ra vẻ ấm áp tao nhã, so với mấy nam sinh kia, tuyệt đối phong thần tuấn dật.



      Doãn Cách Tử tay cầm nước suối nắm chặt, chàng trai như vậy, ta làm sao có thể bỏ qua chứ.



      thầm hạ quyết tâm, Doãn Cách Tử mỉm cười qua, đưa nước suối trong tay cho Mễ Tu.



      Mễ Tu ngước mắt, thấy Doãn Cách Tử, cười , : “Cám ơn.” Nhận chai nước suối, mở nắp, ngửa đầu uống ngụm.



      “Cậu tiễn sinh viên mới xong rồi à?” Doãn Cách Tử dịu dàng .



      “Ừ, Du Phong tiễn người cuối cùng.” Mễ Tu thả tay xuống, đứng lên.



      Doãn Cách Tử nhìn Mễ Tu gần trong gang tấc, đột nhiên biết nên những gì, ta cụp mắt, lại có tia ngượng ngùng.



      “Hôn lễ của Cách Hi định khi nào tổ chức?” Mễ Tu lơ đãng lui sang bên cạnh mấy bước, tuỳ tiện hỏi.



      “Còn chưa đến hai tuần nữa.” Doãn Cách Tử . Người phụ nữ kia nhất định trở thành chị dâu của ta, ta vẫn thích, nhưng trai ta lại cực kỳ cố chấp, quyết lòng với người phụ nữ kia, ta ngẫm lại cảm thấy uỷ khuất cho trai. Doãn Cách Tử nhìn Mễ Tu chăm chăm, khỏi nghĩ tới tự xưng là bạn của Mễ Tu, bình thường như thế hoàn toàn xứng với Mễ Tu, vì sao người đàn ông ưu tú như trai lại thích loại phụ nữ bình thường như vậy chứ? Bọn họ ràng đáng có được người tốt hơn.



      “A Tu, cậu có nghĩ tới việc ra nước ngoài học tập , công ty của tớ có tài trợ hai người du học, nếu cậu bằng lòng, tớ có thể…” Doãn Cách Tử dừng đúng lúc, nhìn Mễ Tu với vẻ mong chờ.



      “Chưa từng nghĩ tới.” Mễ Tu trả lời chút do dự.



      “Vì sao?” Doãn Cách Tử nghĩ rằng từ chối, nhưng ngờ lại dứt khoát từ chối như vậy. Cơ hội tốt thế, nên từ chối.



      Mễ Tu cười nhưng . vất vả mới đợi được Tiêu Quý, làm sao cam lòng rời khỏi chứ.



      “A Tu.” Doãn Cách Tử trong lòng vui, ràng ám chỉ: “Thực ra, cậu đáng có thứ tốt hơn, có đôi khi nên để ý người và việc ở bên cạnh cậu, giờ có được, tự cho là thích, nhưng chưa hẳn là thích hợp với cậu nhất.”



      Mễ Tu nhìn ta, vẻ mặt bình thản lại hờ hững.



      Doãn Cách Tử đột nhiên thể tiếp, trực giác cho ta biết, nếu ta thêm câu nữa, chắc chắn nhận được từ chối hề nể tình của Mễ Tu.



      ta… cam lòng.

      * * *
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 8: Tâm riêng tư

      Cả ngày náo nhiệt, màn đêm buông xuống kết thúc ngày, sinh viên mới ở trong hoàn cảnh lạ lẫm tại ngôi trường đại học này, trong lòng ôm khát vọng về tương lai, nhiệt huyết cùng bàng hoàng, và mệt lử ngủ thiếp . Mấy năm tới, bọn họ trưởng thành ở nơi này, lột xác, có xấu có tốt, chậm rãi, cặn kẽ, nếm trải cuộc sống của riêng mình.



      Giờ đóng cổng qua từ lâu, đèn trong ký túc xá đều tắt, lúc này ký túc xá nữ sinh giống như bóng đêm dày đặc, vươn tay thấy năm ngón tay. Thế nhưng, mấy nào đó ở trong cánh cửa nào đó, giờ phút này lại làm ra chuyện cực kỳ đen tối cực kỳ đáng khinh.



      Đèn cầy, bia, chuối tiêu, vô cùng thú vị.



      Tiêu Quý cầm bia, trong lòng suy nghĩ, nếu Mễ Tu nhà biết ngày đầu tiên nhập học uống rượu, có thể giận cả đời mà lấy lại “sính lễ” hay nhỉ, tắc lưỡi mấy tiếng, đột nhiên uống ngụm bia, hai mắt lờ mờ, toàn thân khoan khoái.



      Máy tính của Hầu Tử chiếu bộ phim hành động lãng mạn của đảo quốc Nhật Bản, bởi vì khí chất dung tục của mình, cho nên tắt tiếng, hình ảnh vốn khiến người ta huyết mạch tuôn trào bởi thanh quyến rũ và thở gấp mà khiến người ta cảm thấy quả là vô vị. Tiêu Quý vươn cổ ra liếc nhìn hình ảnh kia có tí cảm xúc, trong lòng kiêu ngạo lại tự hào, Mễ Tu nhà so với ông chú máy tính kia càng đẹp trai hơn, vóc dáng hoàn hảo, kỹ thuật tốt, thể lực rất tốt!



      Nghĩ đến Mễ Tu thể lực biết mệt mỏi, Tiêu Quý cười ha ha ra tiếng, dưới thúc đẩy của cồn, tính ngay thẳng ngượng ngùng gì đó sớm kết bạn cùng xa chạy cao bay rồi.



      “Tiểu Kê cười gì đó?” Tiểu Mã Ca ném xuống hai chai bia uống hết, ló đầu xuống tỏ vẻ thoả thuê, mái tóc dài tự nhiên che nửa khuôn mặt.



      Tiêu Quý dụi mắt, lờ mờ nhìn Tiểu Mã Ca. Dựa vào ánh sáng nho của đèn cầy, mái tóc đen che khuất gương mặt Tiểu Mã Ca, sắc mặt trở nên trắng bệch, bởi vì uống bia mà đôi môi mọng nước đỏ bừng, cả người toả ra vẻ quái dị của nữ quỷ.



      “Ha ha ha…” Tiêu Quý nâng khuôn mặt Tiểu Mã Ca cười ngây ngô, chọc ngón tay vào , yếu ớt : “Cậu rất giống nữ quỷ!”



      Lời này vừa ra, Hầu Tử và Mị Mị hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Mã Ca, nhất thời phì cười.



      Tiểu Mã Ca giơ móng vuốt lên, làm ra thế Cửu bạch cốt trảo, gào khí hai cái, giọng u ám khủng bố: “Còn cười…các cậu còn cười…”



      Hầu Tử và Mị Mị hẹn mà cùng im miệng.



      “Ha ha ha…” Tiêu Quý ôm bụng lăn lộn giường, bia đổ đầy ra giường.



      Tiểu Mã Ca vẫn giở trò cũ với Tiêu Quý: “Còn cười nữa tớ ăn cậu…cậu…” Còn bắt chước Sadako đấy.



      Tiêu Quý ngừng cười ngay tức khắc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã Ca, vài giây sau, bắt đầu bật cười: “Cậu giống đồ ngốc nha!”



      “Ha ha ha ha ha!” Hầu Tử và Mị Mị cười theo.



      “…” Tiểu Mã Ca nản lòng cụp móng vuốt xuống, có phải bị Tiểu Kê đùa giỡn



      lâu sau đó, Hầu Tử cười đủ rồi, cầm trái chuối, cắn miếng lớn, trêu chọc : “Chuối tiêu là thứ tốt, cho dù bạn đói bụng hay là khát nước, nó đều có thể giúp bạn giải quyết, trình độ vạn năng tuyệt vời, gần bằng với dưa chuột đấy!”



      Tiểu Mã Ca rất già dặn tỏ vẻ hiểu biết mà gật đầu đồng ý.



      Tiêu Quý từng trải tỏ vẻ hiểu ý, uể oải lắc đầu.



      “Chuối tiêu có thể giải khát sao?” Bạn học Mị Mị ngây thơ hiền lành lại đáng hỏi.



      “…” Ba người nhìn về phía tỏ vẻ thông cảm, rất muốn đập vỡ máy tính của Hầu Tử! Chẳng dạy dỗ trẻ em được gì cả!



      -----tôi là đường phân cách của Mị Mị ngốc khờ-----



      Hầu Tử tắt máy tính, nằm sấp giường, nhìn Tiêu Quý ở giường đối diện hỏi: “Tiểu Kê à, xem cậu và bạn trai khôi ngô tuấn tú của cậu quen nhau thế nào hả, tớ rất muốn nghe đó.”



      “Cùng câu hỏi.” Tiểu Mã Ca vén tóc lên, cũng nhìn về phía Tiêu Quý.



      “Cùng câu hỏi 10086.” Mị Mị ngồi xổm giường, nghiêm túc nghe chuyện xưa.



      Tiêu Quý chớp mắt, nhìn ba cặp mắt nhấp nháy như sao, kiêu ngạo : “Muốn nghe chuyện xưa, cũng được thôi, nhưng hãy kể mối tình đầu của các cậu trước !”



      “Được! Tớ kể trước!” Hầu Tử xung phong.



      Tiêu Quý nhìn về phía , ngồi xếp bằng giường.



      “Hừm! Hừm!” Hầu Tử hắng giọng, nhấc tay hướng về phương xa, ra vẻ xa xăm : “Đó là câu chuyện thảm thương…”



      tiếng người!” Tiểu Mã Ca ôm gối ném qua.



      Ôm lấy cái gối, Hầu Tử ngã nằm giường, che trán, uỷ khuất : “Người ta tiếng người mà, câu chuyện rất thảm thương. Tớ vẫn thích ấy, ấy từng muốn kết hôn với tớ, nhưng vì chuyện của thế hệ trước, ấy từ biệt, sau này tớ chưa từng gặp lại ấy.”



      Quả nhiên đầy thảm thương…



      “Ôi, chuyện của thế hệ trước cần gì liên luỵ đến hai người chứ.” Tiêu Quý tiếc hận .



      “Đúng vậy đúng vậy, Hầu Tử nhất định rất đau lòng.” Mị Mị nhìn Hầu Tử với vẻ thông cảm, hoá ra dưới bề ngoài vui vẻ vô tư của trái tim bị vỡ nát.



      “Cậu phải tới giờ vẫn còn nhớ thương ta chứ.” Tiểu Mã Ca trúng tim đen.



      có đâu! Mười mấy năm gặp, quên mất dáng vẻ của ấy lâu rồi.” Hầu Tử thoải mái .



      “…Mười mấy năm gặp?” Tiêu Quý tò mò.



      “Đúng vậy!” Hầu Tử .



      “Lúc ấy cậu bao nhiêu tuổi?” Tiểu Mã Ca hỏi, huyệt thái dương giật giật mấy cái.



      ‘Năm sáu tuổi phải!” Hầu Tử .



      “…” Sao các lại cho rằng con khỉ hoang dã này cũng từng có mùa xuân!



      “…Vậy Tiểu Mã Ca thế nào?” đoạn tình cảm lưu luyến kềm chế được hay .



      Tiểu Mã Ca tựa vào đầu giường, thanh hình như hơi xa xăm: “ là chuyện của hai năm trước, đối phương là thầy giáo dạy thêm của tớ hồi trung học. Lúc tớ học năm nhất, môn hoá rất kém, mẹ tớ liền tìm gia sư cho tớ, mỗi tuần đều đến nhà tớ phụ đạo môn hoá. Khi đó còn , cũng có thể gọi là mối tình đầu, hơn nữa ấy rất đẹp trai, dần dà tớ nảy sinh tình cảm khác thường đối với ấy. Cái tuổi mười lăm mười sáu ấy mà, ngây thơ lại xung động, thích phải thổ lộ.” Dừng chút, Tiểu Mã Ca giọng vài phần: “Kết quả sau ngày tớ thổ lộ, ấy liền nghỉ làm.”



      Trong phòng chợt yên tĩnh lại.



      Tiêu Quý nhìn Tiểu Mã Ca, bỗng nhiên rất hiểu , vào lúc ấy nhất định rất khổ sở, cho dù là bị từ chối cũng chẳng bằng có kết quả thế này.



      “Sau đó, tớ là đại diện môn hoá của lớp tớ đấy.” Tiểu Mã Ca quay đầu lại cười, rất tự hào, rất chua xót.



      Mối tình đầu, thường thường có kết quả tốt, hoặc là căn bản có kết quả. Giống như Hầu Tử vậy, rơi vào hồi ức mơ hồ trọn vẹn, hoặc là giống như Tiểu Mã Ca, hoa chưa nở héo tàn, trở thành tiếc nuối vĩnh viễn. Nhưng cho dù quá trình và kết quả thế nào, đêm dài tĩnh lặng khi nhớ tới đoạn thời gian rối rắm lại rung động lòng người kia, nhịp tim vẫn thể kiềm chế mà tăng tốc, khoé môi vẫn nhếch lên, mặc dù độ cong lên có nhiều chua chát, mặc dù trong lòng vẫn thiếu góc, nhưng rốt cuộc đó là khối trong suốt nhất ở tại đáy lòng, tuy rằng khối này rất , đến tí ti, đến mức rất hiếm khi nhớ đến nó vào ban đêm, nhưng đêm đó lại ngủ rất bình thản, mặc dù khoé mắt ươn ướt, nhưng hối hận.



      Cám ơn người kia tặng tôi khoảng vui vẻ, tôi quên.



      gần đến rạng sáng, chìm đắm mãi trong quá khứ, ánh đèn tắt, mong đợi ánh sáng mặt trời tươi đẹp.



      Tiêu Quý nằm giường, nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào. Câu chuyện của Hầu Tử tuy rằng hoang đường, của Tiểu Mã Ca dù cho hoàn mỹ, nhưng chúng lại khiến xúc động, đủ loại ký ức bối rối, hoang mang ngắn ngủi chôn dấu sâu kín trong đáy lòng nay tuôn ra, ràng như ngày hôm qua.



      vĩnh viễn quên, khi Mễ Tu đỏ mặt chạy đến trước mặt , ấp úng muốn làm bạn của , trong lòng chấn động như thế nào.

      * * *
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :