1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã nhà tôi - Tiểu Yêu Vô Yêu (76 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 68: Tiểu Mễ Tu

      Trong phòng ngủ, Tiêu Quý trầm mặc ngồi giường, nắm chặt hai tay, gục đầu xuống, thấy sắc mặt. Vừa rồi Mễ Tu với , Lưu Cẩm Trúc dọn khỏi nhà Mạnh Nhụy, tại có chỗ ở, ví tiền của bị cướp, ngay cả giấy chứng minh cũng có, muốn Lưu Cẩm Trúc ở lại chỗ này trước.

      Ở đây, chẳng phải có nghĩa là và Lưu Cẩm Trúc sớm chiều sống chung.

      Phản ứng đầu tiên của Tiêu Quý là được.

      “Bà ấy thể ở đây!” Tiêu Quý ngẩng đầu, nhìn về phía Mễ Tu, bình tĩnh .

      Mễ Tu nghĩ đến vậy, vội phản bác mà ngồi giường cạnh , ôm vai , giọng : “ biết em có thành kiến với dì ấy, tại cũng thể chấp nhận dì ấy, nhưng dù sao dì cũng là mẹ em, sinh ra em, nuôi dưỡng em mười mấy năm trời, trước hết đừng đến chuyện đúng sai, tại dì ấy có nhà để về, giấy chứng minh và tiền mất, ngay cả khách sạn cũng thể ở lại, nếu chúng ta giúp dì ấy, dì ấy chẳng phải là ngủ ngoài phố sao.”

      Tiêu Quý há miệng, ậm ừ tiếng, sau đó nhìn qua Mễ Tu, có chút mất tự nhiên : “Vậy…vậy cũng thể để bà ấy ở đây, em muốn lúc nào cũng thấy bà ấy.” xong, cúi đầu cắn môi, ràng là do dự.

      Mễ Tu thấy thả lỏng, nắm tay , bóp lòng bàn tay , dịu dàng: “Ừ, biết em nghĩ thế nào, nếu chúng ta biết chuyện của dì ấy, tất nhiên có thể bỏ mặc, nhưng bây giờ biết rồi, sao lại lo tới chứ. Thế này , trước hết để cho dì ấy ở lại mấy ngày, tìm giúp chỗ ở khác, đợi khi tìm được nơi thích hợp, lập tức bảo dì ấy dọn , được ?”

      Tiêu Quý lời nào, trong lòng đấu tranh dữ dội. Vừa rồi thấy dáng vẻ của Lưu Cẩm Trúc, cực kỳ sa sút, đầu tóc rối bời, gương mặt còn thảnh thơi như trước, quần áo người nhăn nhúm, toàn thân mệt mỏi kiệt sức. Từ trước đến nay Lưu Cẩm Trúc là người gọn gàng chỉnh tề, tại dáng vẻ thế này, chưa từng thấy qua.

      ngờ bà lại chia tay Mạnh Học Đông, lúc trước chẳng thèm ngó ngàng mà theo ông ta, tại cũng vậy…

      “Tiểu Quý?” Mễ Tu thấy hồi lâu gì, kéo ngón tay .

      “Vậy được rồi.” Tiêu Quý giọng , ngẩng đầu nhìn Mễ Tu: “Vậy mau chóng tìm phòng ở cho bà ấy, tìm được rồi lập tức bảo bà ấy dọn ra ngoài.” Mặc dù trái tim đành lòng, nhưng cũng có nghĩa là chịu tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc, dù sao bà sinh ra , nuôi dưỡng mười mấy năm, bản thân oán hận bà, nhưng thể nhìn thấy bà ngủ ngoài đường phố.

      “Được, Tiểu Quý rất ngoan.” Mễ Tu hôn bên mặt , dịu dàng.

      “Chúng ta ra ngoài , để khách chờ ở ngoài quả lịch đâu.” Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, kéo đứng dậy.

      Tiêu Quý cúi đầu, chậm rì rì, mặc cho Mễ Tu nắm, tình nguyện theo ra ngoài.

      Tới phòng khách, liền ngửi thấy mùi đồ ăn. Lưu Cẩm Trúc từ phòng bếp ra, thấy Mễ Tu và Tiêu Quý, bà cười dè dặt, bưng đậu hủ Ma Bà vừa làm xong đặt lên bàn. Bà lau tay tạp dề, nhìn hai người bọn họ, lo lắng hỏi: “Dì thấy muộn rồi, nên đến phòng bếp nấu cơm, hai đứa…đói bụng rồi phải ?” xong, tầm mắt cẩn thận nhìn qua Tiêu Quý, sợ ra câu bảo bà ngay. Bà sợ ngủ ngoài đường phố, bà rất quý trọng cơ hội lần này. Như lời Mễ Tu với bà, nếu có thể để hai người bọn họ sớm chiều ở chung, chừng Tiêu Quý có thể chấp nhận bà lần nữa.

      “Làm phiền dì rồi, dì Cẩm Trúc, đúng lúc bọn cháu đói bụng.” Thấy Tiêu Quý chỉ cúi đầu, gì, Mễ Tu cười với Lưu Cẩm Trúc, nắm tay Tiêu Quý đến bàn ăn rồi ngồi xuống.

      Tiêu Quý vừa ngồi xuống, đập vào tầm mắt chính là màu sắc đỏ chót. bàn đầy ớt, đều là món ăn mà thích hồi . bất giác ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, Lưu Cẩm Trúc có chút bất an, trong lòng cảm thấy trái tim mình siết chặt.

      “Dì Cẩm Trúc, dì cũng lại đây ngồi , bận rộn lâu vậy rồi.” Mễ Tu với Lưu Cẩm Trúc.

      Lưu Cẩm Trúc theo bản năng nhìn qua Tiêu Quý, thấy có ý cự tuyệt mình, trong lòng bà khỏi vui sướng. Bà cười với Mễ Tu, cởi bỏ tạp dề đặt sang bên, rồi bà qua ngồi vào phía bên kia của Tiêu Quý.

      Tiêu Quý có thể cảm giác được ràng, hơi thở xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc ngồi cạnh mình, giống như những món ăn bàn này, trong xa lạ mang theo quen thuộc, trong hương vị lại mang theo chút đơn.

      “Nếm thử món này nhé, em rất thích ăn.” Mễ Tu gắp miếng đậu hủ bỏ vào trong bát Tiêu Quý, giọng .

      Tiêu Quý nhìn miếng đậu hủ Ma Bà màu đỏ kia, chẳng hề động đến chiếc đũa, biết hương vị có giống như trong trí nhớ , lâu như vậy, hình như quên rồi.

      “Mau ăn , muộn rồi trướng bụng đấy.” Mễ Tu .

      Lời của Mễ Tu đối với Tiêu Quý mà luôn luôn tương đương với mệnh lệnh, tại nghe , Tiêu Quý cầm đũa, gắp miếng đậu hủ kia bỏ vào trong miệng.

      Lưu Cẩm Trúc khẩn trương nhìn Tiêu Quý.

      Tiêu Quý nhàng nhai kỹ, từ từ nuốt xuống, đậu hủ tiến vào trong dạ dày, cay cay, mềm mềm, nóng nóng.

      Còn nhớ hồi , chiều nào Tiêu Quý học về, chuyện đầu tiên chính là ôm Lưu Cẩm Trúc hỏi tối nay có món gì ngon, mà bà lúc nào cũng nhìn dịu dàng, con muốn ăn gì mẹ làm cái đó. Cho dù bà làm bận rộn, về nhà khá muộn, nhưng luôn nấu đủ loại món ăn cho , cho dù mấy năm kia cãi vã với bố, bà cũng như thế.

      tại, ăn những món này lần này, Tiêu Quý lại cảm giác được mùi vị.

      “Bộp!”

      Tiêu Quý đột nhiên quăng đôi đũa, đứng lên, thanh lạnh lùng: “Em đói bụng, hai người ăn trước !” đợi Mễ Tu gì, xoay người vào phòng ngủ.

      Lưu Cẩm Trúc khỏi tổn thương, bà cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “ dì nên thôi, ở đây Tiểu Quý vui…”

      “Dì Cẩm Trúc, cháu coi ấy trước, sao đâu, Tiểu Quý chỉ là nhất thời nghĩ thoáng, ấy muốn để dì đâu.” Mễ Tu ôn hoà , rồi đứng dậy vào phòng ngủ.

      Mễ Tu vào phòng ngủ, thấy Tiêu Quý giống như ban nãy, trầm mặc cúi đầu ngồi giường.

      cười bất đắc dĩ, qua ngồi xổm trước mặt , rồi cầm tay nắm trong tay mình: “Em sao vậy? nhìn xem, cái miệng cong đến mức có thể treo lọ dầu mè rồi này.”

      Tiêu Quý phối hợp bĩu môi, nắm lấy ngón tay Mễ Tu khẽ khàng đong đưa.

      Bàn tay Mễ Tu đan vào tay Tiêu Quý, sau đó xoa mặt , trong đôi mắt lộ vẻ dịu dàng, : “Nếu bằng lòng để dì ấy ở đây, em cần gì còn làm vậy, khiến cho mình vui.”

      “Ai bằng lòng cho bà ấy ở lại, em cũng chưa .” Tiêu Quý than thở, vẻ mặt mất tự nhiên.

      “Ồ? Vậy là em đồng ý. Được rồi, bảo dì ấy dọn .” Mễ Tu cố ý vậy, trêu chọc vẻ mặt cứng lại của Tiêu Quý.

      Quả nhiên nghe thấy Mễ Tu muốn đuổi Lưu Cẩm Trúc , Tiêu Quý sốt ruột ngay tức khắc, ngọ ngoạy muốn đứng lên, ai ngờ lảo đảo đầu gối đụng vào…tiểu Mễ Tu nhà

      “…” Khuôn mặt tuấn tú của Mễ Tu đỏ lên, là đau, là…bị đụng vào cái gọi là điểm G.

      Tiêu Quý hấp tấp ngồi lại giường, dám đứng dậy, khẩn trương nhìn Mễ Tu nhà , thấy gương mặt đỏ bừng bình thường, nôn nóng đến độ lớn tiếng hô lên: “Sao rồi? Sao rồi? Có phải em đụng đau rồi !”

      Mễ Tu cứng ngắc, thể nhúc nhích, tại toàn thân đều tràn ngập xấu hổ.

      Thấy Mễ Tu đỏ mặt, biểu tình móp méo, Tiêu Quý động được, động cũng được. Đột nhiên, biết chạm vào dây thần kinh nào mà chìa tay đến gần.

      “…” Mễ Tu chẳng những xấu hổ…

      “Nếu em xoa cho nhé?” Tiêu Quý xong, sờ vào.

      Mễ Tu muốn tử hình ngay tại chỗ…

      “Hai đứa mau ra ăn cơm , đồ ăn …” Lưu Cẩm Trúc thấy cửa đóng, bà liền vào, ai ngờ…lúc bà vắng mặt, con trưởng thành rồi…

      “…” Tiêu Quý và Mễ Tu dùng tư thế kỳ dị như vậy nhìn về phía Lưu Cẩm Trúc…
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 69: Bắt đầu nhổ lông

      Cuối cùng Lưu Cẩm Trúc ở lại chỗ của Mễ Tu, bởi vì Tiêu Quý mềm lòng, cũng bởi vì bị Lưu Cẩm Trúc bắt gặp và Mễ Tu… xấu hổ thể gì.

      Tuy rằng Mễ Tu mau chóng tìm chỗ ở cho Lưu Cẩm Trúc, nhưng cho tới giờ vẫn có chút động tĩnh, mà Tiêu Quý cũng chưa từng hỏi qua. Tính ra, Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc sống chung dưới mái nhà hơn nửa tháng, mặc dù hoà thuận bao nhiêu, nhưng cũng coi là đối chọi gay gắt, ít nhất Tiêu Quý giống như ngày đầu tiên, lúc ăn cơm quăng đũa bỏ . Ngược lại, bởi vì Lưu Cẩm Trúc đến đây, bà ôm đồm tất cả việc nhà, giặt quần áo nấu cơm cần Tiêu Quý làm, hơn nữa món ăn bà nấu đều là thức ăn ngon miệng, lại rất hợp khẩu vị của Tiêu Quý, nửa tháng nay, lại tăng thêm vài cân, thế cho nên bà dì nhà luôn đúng giờ cũng bởi vì thừa dinh dưỡng mà đến sớm.

      Sáng tinh mơ, Tiêu Quý bị bà dì làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng, như tỉnh như vào toilet, thay “quần áo” của bà dì nhà vì quá thừa dinh dưỡng. Trong quá trình thay, bởi vì vẫn còn nhớ Chu Công, sức chú ý giảm sút, “quần áo” của bà dì lại đặt ngược… Cảm giác khác biệt khiến cho Tiêu Quý tỉnh táo, lúc đầu óc còn chưa kịp vận hành, phản ứng đầu tiên chính là kéo ra…

      Được rồi, cảnh tượng này thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ có chữ có thể biểu đạt cảm giác ngay lúc đó của Tiêu Quý, đó chính là…có chút đau…

      Nhịn đau lại thay “quần áo” của bà dì lần nữa, Tiêu Quý từ toilet ra, quả thực tinh thần sảng khoái, đau đớn đúng là liều thuốc tốt nhất để xua đuổi giấc ngủ.

      Thở hơi, Tiêu Quý tuỳ tiện búi tóc, từ từ vào trong. Tầm mắt lướt qua giường, Mễ Tu nhà nằm tư thế gợi cảm, chỉ có tấm chăn che đậy bộ phận quan trọng. Tiêu Quý chớp mắt, lại chớp mắt, tiến lên phía trước hai bước, đứng bên giường, thưởng thức mỹ nam ngủ gần như loã thể.

      Hai chân thon dài thẳng tắp, làn da trắng nõn, cái rốn khêu gợi, còn có hai viên kia… Ặc, Tiêu Quý lặng lẽ nhớ tới rất nhiều ban đêm của nửa tháng nay. Vẫn còn ngượng ngùng hồi, Tiêu Quý cụp mắt cười , hai tay ôm mặt, Mễ Tu nhà bất cứ phương diện nào, cũng, rất, xuất, sắc!

      Tiêu Quý ngẩng đầu lên cười bẽn lẽn, tầm mắt vô tình dừng lại cánh tay duỗi ra của Mễ Tu… chùm màu đen…dưới nách.

      Tự nhiên nhớ tới nỗi đau của mình trong toilet.

      Đôi mắt to trong suốt xoay quanh mấy vòng, Tiêu Quý cho rằng, vợ chồng cùng nỗ lực, có phúc cùng hưởng, có đau cùng cảm nhận!

      nhón mũi chân, chậm rãi lên giường, ngồi xổm bên người Mễ Tu, cúi người nhìn lông dưới nách . cười trộm biết xấu hổ, giống như Hầu Tử nhập vào người, vươn bàn tay bé tà ác, bắt đầu, nhổ lông!

      Chụp lấy, nhổ xuống, động tác lưu loát.

      Mễ Tu chợt mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là Tiêu Quý cười đến híp mắt.

      Tiêu Quý nhịn nữa, cười ha ha ra tiếng, trong tay nắm lấy sợi lông của Mễ Tu.

      Mễ Tu rốt cuộc ý thức được xảy ra chuyện gì, lòng cảm thấy Tiểu Quý của chỉ có lá gan lớn, mà còn rất gian ác. Sao những chiêu này cần vào buổi tối chứ! Nếu thích loại này, phải nên chuẩn bị vài cây nến ư?

      Tiếng cười của Tiêu Quý như chuông bạc, ngập tràn cả phòng, đôi mắt to tròn cong , hai má lúm đồng tiền dường như muốn bay ra. Mễ Tu chợt cười theo, xoay người cái, đặt người nào đó cười đến mức hề phòng bị dưới thân, khoé môi giương lên, rốt cuộc cũng có vài phần gian ác.

      “Em muốn đánh thức khí chất ác ma tiềm trong , hửm?”

      Tiêu Quý chớp mắt vô tội, nũng nịu: “A Tu, có ác ma nữa cũng thể chiến đấu đẫm máu nha!”

      “…” Khí chất ác ma của Mễ Tu trong nháy mắt tan thành mây khói. Từ xưa đến nay, cho dù là khí chất loại nào, trước mặt bà dì bách chiến bách thắng đều bị diệt ngay trong giây lát.

      Mễ Tu bị tiêu diệt uể oải gục đầu người Tiêu Quý, nằm chết đè lên 34C trong truyền thuyết…

      Tiêu Quý dịu dàng an ủi Mễ Tu nhà , xoa xoa 34C bị đè lên, đàn ông đều thích mềm mềm…

      Tới phòng khách, thấy Lưu Cẩm Trúc ở phòng bếp, biết nấu gì, nhưng hương vị rất thơm. Tiêu Quý qua chào hỏi, mà thẳng đến toilet đánh răng rửa mặt. Vừa mở vòi nước, tay còn chưa vươn tới, trước mặt đột nhiên có thêm cái chậu rửa mặt. Tiêu Quý kinh ngạc, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Lưu Cẩm Trúc đứng bên cạnh.

      “Kinh nguyệt của con tới rồi, nên dùng nước lạnh rửa mặt, đây là chậu nước ấm, yên tâm, nóng đâu.” Lưu Cẩm Trúc dịu dàng.

      Tiêu Quý đột nhiên cảm thấy, chậu nước ấm kia giống như tưới giội vào lòng.

      Lưu Cẩm Trúc còn rót cốc nước ấm để Tiêu Quý đánh răng, nặn xong kem đánh răng rồi đặt sang bên, mỉm cười : “Mẹ có nấu cháo táo đỏ với củ khởi, con ra ăn bát nhé, rất tốt cho cơ thể.” xong bà xoay người ra ngoài.

      Tiêu Quý im lặng hồi lâu, sau đó cúi đầu cầm lấy bàn chải, bắt đầu đánh răng.

      Chải hơn mười phút đồng hồ.

      Tiêu Quý từ trong toilet ra, ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhìn bát cháo đặt trước mặt, chậm rãi cầm thìa, múc thìa bỏ vào trong miệng.

      Ngọt ngào, mềm mềm, thơm ngon, tiến vào trong dạ dày, ấm áp lại thoải mái.

      quay đầu nhìn về phía Lưu Cẩm Trúc vẫn bận rộn trong bếp, mũi đột nhiên cay cay. Nửa tháng nay, Lưu Cẩm Trúc ôm đồm mọi việc to trong nhà, ban ngày làm, sau khi tan tầm trực tiếp mua đồ ăn về nhà, đều là những món Tiêu Quý và Mễ Tu thích ăn, mỗi ngày đều nấu những món khác nhau, đơn giản nhất cũng là bốn món mặn và món canh, ăn xong bà dọn dẹp bàn ăn, rửa chén, mặc dù Mễ Tu khuyên can nhiều lần nhưng đều vô ích, bà vẫn làm những việc này biết mệt mỏi. Buổi sáng bà còn dậy sớm, giặt quần áo trước, sau đó làm bữa sáng, chờ sau khi Mễ Tu làm, bà còn tranh thủ qua loa thu dọn chút việc nhà, sau khi tất cả ổn thoả bà mới làm. Có vài lần Tiêu Quý muốn với bà, ở nhà, những việc này làm được. Nhưng Tiêu Quý ra miệng, lại ích kỷ cho rằng, bà thế này rất tốt, có lẽ bù lại nhiều năm thiếu vắng của bà, hoặc là bổ sung khoảng trống trong lòng .

      thể , nhưng thấy Lưu Cẩm Trúc làm vậy, cũng muốn ngăn cản.

      So với ấm áp lúc này trong lòng Tiêu Quý, Mạnh Nhụy lại dễ chịu. Từ lúc Lưu Cẩm Trúc bỏ , trong nhà ta có ngày nào là mây mù lan toả, ba ta sau khi tan tầm về nhà nhốt mình trong phòng sách, bận rộn làm việc đến sáng, về phòng ngủ mà chịu đựng nằm sofa trong phòng sách, hơn nửa tháng, mỗi ngày đều như thế. Sau khi Lưu Cẩm Trúc bỏ , ông ta gần như tiến vào phòng ngủ, biết có phải là sợ thấy cảnh sinh tình.

      Mạnh Nhụy bưng bữa sáng, khẽ cắn môi dưới. ta thừa nhận hôm đó mình quá đáng, từ khi ở trường bị Tiêu Quý đánh bạt tai, ta vẫn nén tức giận, biết nên trút ra thế nào, cũng biết nên trút hết vào ai. Ban ngày học ở trường, ta hoà hợp với bạn học, rất nhiều người còn chuyện với ta, thầy giáo chỉ là nể mặt ba ta, nếu cũng chẳng thèm để ý đến ta, cảm giác dâng lên, trong lòng càng nén giận. Về đến nhà, trông thấy Lưu Cẩm Trúc, ta nghĩ ngay đến Tiêu Quý, nhớ đến cái tát kia, nhớ đến những lời của Mễ Tu với ta. Đương nhiên ta chẳng có thiện cảm với Lưu Cẩm Trúc, ta cũng biết giận chó đánh mèo là đúng, nhưng ta thể kiểm soát bản thân. ta nhẫn nại, nhưng lúc nào cũng ở bên bờ phát tiết, chỉ cần biến động , ta nổi nóng quá đà. Tối đó vốn phải vì món ăn gì, ta chỉ là cho mình cái cớ, trút ra giận dữ trong lòng, kỳ ta muốn như thế, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ta còn khống chế được bản thân, lời ngày càng quá đáng, ngày càng có chừng mực. Sau khi việc qua , ta cũng ảo não, cũng từng hối hận, thế nhưng ta thể kiểm soát chính mình.

      Đêm đó, ta với ba, muốn Tiêu Quý rời khỏi Mễ Tu, kỳ cũng chỉ là lời tức giận, ta biết cho dù có Tiêu Quý, Mễ Tu cũng thèm liếc nhìn ta cái. Nhưng ta chỉ là quá giận, vì sao bọn họ đều thương Tiêu Quý, ngay cả Lưu Cẩm Trúc cũng thế. Mấy năm nay sống chung với nhau, ta coi Lưu Cẩm Trúc là mẹ mình từ lâu, ta chịu nổi bà đối với Tiêu Quý tốt hơn ta.

      Mạnh Nhụy càng ngờ tới, Lưu Cẩm Trúc cứ thế mà bỏ , dứt khoát như vậy, cần ta và ba.

      Đè nén khó chịu trong lòng, Mạnh Nhụy đẩy cửa phòng sách ra, thấy Mạnh Học Đông quả nhiên co người nằm sofa, hai chân cuộn lại, quần áo cũng chưa thay, bàn tay đỡ trán, vẻ mặt mệt mỏi.

      Mạnh Nhụy qua nhàng, đặt bữa sáng xuống, đau lòng nhìn ba mình. Chỉ mới nửa tháng, ba ta lại gầy như vậy, đáy mắt thâm quầng, hai má hơi lõm, đôi môi khô khốc, sắc mặt tái nhợt có màu máu. ta rất lo lắng, ba mình kiệt sức, nếu có ba, ta phải làm sao bây giờ.

      Mạnh Học Đông dường như nghe được tiếng động, có lẽ là ngủ say, ông ta mở mắt, lấy xuống bàn tay trán, nheo mắt thấy Mạnh Nhụy trước mặt mình. Nỗi thất vọng trong đôi mắt được che đậy trong khoảnh khắc, ông ta cười mỏi mệt với Mạnh Nhụy, thanh hơi khàn khàn: “Nhụy Nhụy, sao con ngủ thêm lát.”

      “Ba, sao ba lại ngủ trong phòng sách, ở đây thoải mái chút nào.” Mạnh Nhụy kéo Mạnh Học Đông ngồi dậy, vành mắt hơi ửng đỏ.

      Mạnh Học Đông sờ đầu Mạnh Nhụy : “Gần đây công việc của ba bề bộn, ba chú ý, Nhụy Nhụy đừng lo lắng.” Kỳ lúc Lưu Cẩm Trúc bỏ , ông ta từng đến chỗ làm của bà, biết được Lưu Cẩm Trúc tìm được chỗ ở, còn biết tại bà ở cùng Tiêu Quý. Mạnh Học Đông có mặt mũi gặp bà, chỉ là đến buổi tối, lúc đêm dài tĩnh lặng, ông ta đến dưới lầu chỗ bà ở, lẳng lặng đợi trong chốc lát, nhìn thấy ánh sáng biến mất, bóng tối buông xuống, ông ta mới rời . Sau khi về nhà, ông ta cũng dám vào phòng ngủ, nhìn thấy tất cả bên trong thuộc về Lưu Cẩm Trúc, ông ta khó thở, trong lòng đau đớn ngay lập tức.

      “Ba vậy, sao còn ngủ ở đây, ba à, ba phải chú ý sức khoẻ của mình, bây giờ con chỉ có ba thôi.”

      “Nha đầu ngốc, ba còn phải chăm sóc con mà, ba để mình ngã bệnh đâu, con đừng lo lắng.”

      “Dạ…” Mạnh Nhụy khẽ khàng trả lời, ta biết đêm nay ba vẫn như thế.

      “Nhân lúc nghỉ hè, con cũng có việc gì khác, hãy thu dọn đồ đạc, tháng sau ba đưa con Singapore.” Mạnh Học Đông day day mi tâm, bình tĩnh .

      Singapore? nghỉ phép ạ?” Mạnh Nhụy có chút giật mình, hỏi.

      phải, ba xin với tổng công ty, sau này chúng ta ở tại đó.”

      “Ở tại đó?” Mạnh Nhụy lặp lại lần nữa, sau đó hỏi ngay: “Vậy còn dì Cẩm Trúc sao? Dì ấy có theo chúng ta ?”

      Ánh mắt Mạnh Học Đông lập tức ảm đạm, ông ta trả lời Mạnh Nhụy mà đứng lên ra ngoài cửa.

      “Con hãy mau chóng thu dọn đồ đạc, ba làm đây.”

      Mạnh Nhụy nhìn theo ba rời khỏi, trong lòng càng nặng trĩu, bọn họ sắp Singapore, vậy dì Cẩm Trúc…
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 70: Đau lòng lần nữa

      “Mẹ về!”

      Lưu Cẩm Trúc dùng bả vai giữ cánh cửa, trong tay xách hai túi đồ đầy ắp, chẳng thể lau được mồ hôi trán, bà hướng về phòng khách hô lên. Hôm nay là cuối tuần, siêu thị đông đúc, tới chín giờ Lưu Cẩm Trúc liền qua, mua rất nhiều món Tiêu Quý và Mễ Tu thích ăn.

      Tiêu Quý nghe tiếng, từ phòng ngủ ra, trông thấy Lưu Cẩm Trúc tóc tai rối bời, sắc mặt ửng đỏ, chóp mũi còn có lớp mồ hôi mỏng, nhanh mấy bước, cầm lấy túi trong tay bà.

      “Sao muộn chút? Bây giờ thời tiết rất nóng nực!” Tiêu Quý đặt đồ đạc lên bàn, đưa khăn giấy cho bà, hơi nhíu mày .

      Lưu Cẩm Trúc lau trán, cười với Tiêu Quý, : “Tuy là đông đúc nhưng tới sớm mua được đồ, nếu buổi tối mới , còn nhiều thứ đâu.”

      “Trong nhà có thiếu gì đâu.” Tiêu Quý thầm. Từ khi Lưu Cẩm Trúc ở đây, thường xuyên cải thiện đời sống, thiếu chút thịt, sau khi ăn xong còn có đồ ăn vặt và trái cây. Trong tủ lạnh sớm đầy ắp, mặc dù bọn họ tuần mua sắm vẫn bị đói chết.

      “Ai thiếu, hôm qua phải con ăn hết xí muội rồi sao, hôm nay siêu thị mẹ đặc biệt mua hai gói loại con thích nhất đấy.” Lưu Cẩm Trúc xong liền qua, lục lọi trong túi.

      Tiêu Quý thấy bà ngay cả tóc cũng kịp chải gọn gàng, chỉ lo tìm xí muội cho mình, trong lòng dâng lên chua xót. Những ngày qua, Lưu Cẩm Trúc ôm đồm tất cả việc nhà, từ dọn dẹp vệ sinh đến giặt quần áo nấu cơm, thậm chí là xuống lầu bỏ rác, tất cả đều cho Tiêu Quý làm. chuyện với Tiêu Quý cũng tăng thêm phần thận trọng, cho tới bây giờ bà đều nhìn sắc mặt chuyện làm việc, vô cùng cẩn thận, nhìn ra được, bà muốn bù đắp cho Tiêu Quý. Nhưng càng như vậy, trong lòng Tiêu Quý càng vui. Lưu Cẩm Trúc là mẹ , nhưng đối đãi với thái độ như vậy, áy náy bù đắp, thậm chí là lấy lòng. ràng người nên gần gũi nhất thế giới này, lại xa cách và dè dặt như vậy.

      “Ủa? Mẹ nhớ có mua xí muội mà, sao lại tìm thấy, chẳng lẽ là quên lấy?” Lưu Cẩm Trúc lục lọi hai cái túi nhiều lần, cũng tìm được xí muội Tiêu Quý thích ăn, bà đứng thẳng lẩm bẩm.

      thôi, trong nhà nhiều đồ ăn vặt rồi.” Thấy dáng vẻ ảo não của Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý nhịn được . Những ngày sống chung, và Lưu Cẩm Trúc mặc dù gần gũi, nhưng có thể chuyện với nhau như bạn bè, cho dù lần nào cũng là Lưu Cẩm Trúc chủ động trò chuyện với .

      “Sao vậy được, mỗi lần chỉ cần con muốn ăn xí muội, ngày hôm sau đặc biệt thèm ăn, được, mẹ phải chuyến đến siêu thị!” Lưu Cẩm Trúc cầm túi xách, xong ra ngoài.

      “Đừng , bên ngoài nóng lắm!” Tiêu Quý túm lấy cánh tay của Lưu Cẩm Trúc.

      Lưu Cẩm Trúc xoay người lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Tiêu Quý, đây là lần đầu tiên chủ động chạm vào bà.

      ràng thấy được niềm vui trong mắt Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý ngượng ngùng buông tay, con mắt lướt qua chỗ khác, được tự nhiên mà nhìn xuống đất.

      Lưu Cẩm Trúc khỏi nở nụ cười, trong lòng là cảm kích trước đây chưa từng có. Cảm ơn ông trời để bà sống chung với con , cảm ơn ông trời còn để con tha thứ cho bà.

      sao, mẹ nhanh chóng trở về.” Lưu Cẩm Trúc sờ tóc Tiêu Quý, vành mắt ửng đỏ.

      Tiêu Quý ngây người, nhìn bóng dáng Lưu Cẩm Trúc dần tan biến, cho đến khi còn nghe thấy tiếng bước chân, mới đờ đẫn sờ đầu mình, chớp mắt, rồi lại khụt khịt mũi, sau đó xoay người vào trong.

      Mễ Tu nhà cũng thường xuyên vuốt tóc , nhưng cảm giác giống nhau. Bàn tay Mễ Tu dịu dàng, mà bàn tay Lưu Cẩm Trúc là ấm áp.

      Trong lòng vẫn còn cảm giác ban nãy, Tiêu Quý thuận tay cầm đồ đạc bàn, định bỏ vào tủ lạnh. Ai ngờ mới vừa vài bước, chuông cửa lại vang lên.

      Tiêu Quý theo bản năng nhìn về phía đồng hồ treo tường, còn chưa đến mười giờ, Mễ Tu nhà chưa đến lúc phải về nhà mà, chẳng lẽ hôm nay tan tầm sớm?

      Mím môi cái, Tiêu Quý qua mở cửa.

      Người trong cửa và ngoài cửa lập tức sững sờ.

      Trong lòng đều có thắc mắc như nhau, sao lại là ta?

      Mạnh Nhụy đứng ngoài cửa, cùng có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Quý, ta thầm nắm thành quyền. ta ngờ lại gặp Tiêu Quý ở đây, chính xác hơn, ta làm sao cũng ngờ tới, Lưu Cẩm Trúc tại ở cùng Tiêu Quý.

      Mấy hôm trước ba với ta, tháng sau phải Singapore, có khả năng là chỗ định cư, sau này trở lại nữa. ta hỏi ba dì Cẩm Trúc có cùng chúng ta , ba trả lời ta, chỉ bảo ta mau chóng thu dọn hành lý. ta hiểu được ý nghĩa trong đó, chỉ có ta và ba Singapore. Nhưng ta muốn như vậy, ta muốn Lưu Cẩm Trúc cùng bọn họ, muốn ba người ở chung với nhau, giống như trước kia vậy, người nhà sống chung vui vẻ.

      Mấy ngày Lưu Cẩm Trúc bỏ , Mạnh Nhụy suy nghĩ rất nhiều, muốn Lưu Cẩm Trúc đối tốt với mình và ba, giống như tính cách của bà, còn có ai đối tốt với ta như Lưu Cẩm Trúc. Tất cả đều do ta tốt, ta bị chiều hư, chịu nổi chút uất ức, ta sai rồi, ta muốn sửa đổi. Ngày đó ta quá đáng, chỉ muốn để mình trút hết buồn khổ trong lòng, tổn thương dì Cẩm Trúc, thậm chí còn với ba muốn Tiêu Quý rời khỏi Mễ Tu, là lỗi của ta, đều là lỗi của ta.

      ta muốn cầu xin tha thứ của dì Cẩm Trúc, muốn dì Cẩm Trúc cùng Singapore với bọn họ, sau này ta nhất định ngoan ngoãn, làm đứa con vâng lời, bao giờ chọc giận bà nữa. Sau khi suy nghĩ ràng, Mạnh Nhụy qua chỗ làm của Lưu Cẩm Trúc, lén theo bà trở về nhà, nhưng dám lên câu xin lỗi với bà, muốn bà theo mình về nhà. ta sợ Lưu Cẩm Trúc chịu tha thứ, càng sợ bà từ chối cùng Singapore với bọn họ.

      đêm ngủ, suy nghĩ rất nhiều, hôm nay Mạnh Nhụy vẫn đến đây, hề do dự mà thẳng lên lầu. Thế nhưng tất cả dũng khí ta tích góp đều hoá thành hư ảo trong nháy mắt khi nhìn thấy Tiêu Quý. Vì sao Lưu Cẩm Trúc ở cùng Tiêu Quý, điều này có nghĩa gì? Có phải Tiêu Quý tha thứ cho bà rồi ?

      có việc gì ?” Mạnh Nhụy hồi lâu gì, Tiêu Quý mất kiên nhẫn hỏi.

      Mạnh Nhụy khẽ cắn môi dưới, cam lòng : “Tôi muốn tìm dì Cẩm Trúc!” Vừa mới hạ quyết tâm, giây nhìn thấy Tiêu Quý lại tan biến tất cả. Mạnh Nhụy trước mắt lại trở thành Mạnh Nhụy kiêu căng bốc đồng kia.

      Thấy ngữ khí Mạnh Nhụy tốt, Tiêu Quý muốn dây dưa lâu dài với ta, câu có lệ, ở đây, sau đó xoay người muốn đóng cửa lại.

      Ai ngờ Mạnh Nhụy lại dùng sức đẩy vào, thô bạo bước vào trong.

      Tiêu Quý lùi về sau mấy bước, vịn cánh cửa mới đứng vững, quay đầu nhìn Mạnh Nhụy với vẻ khó tin. ta là cướp sao?

      Sau khi vào trong, Mạnh Nhụy quan sát xung quanh, có tự giác nên có khi ở trong nhà người khác.

      Tiêu Quý kéo cánh tay Mạnh Nhụy, cau mày lớn tiếng : “Mời ra ngoài, đây là nhà tôi!” Nơi này rốt cuộc là địa bàn của , còn phải sợ Mạnh Nhụy ư.

      Mạnh Nhụy đập tay Tiêu Quý cái, hất đầu về phía , vẻ mặt vênh váo hung hăng.

      Tiêu Quý… ta tới đánh nhau sao!

      “Tôi đến tìm dì Cẩm Trúc, kêu dì ấy ra đây!” Mạnh Nhụy la lớn.

      “Tôi mặc kệ tìm ai, đây là nhà tôi, ra ngoài mau lên!” Tiêu Quý .

      “Cái gì nhà ! Đừng biết xấu hổ, đây ràng là nhà của dì Cẩm Trúc, tôi muốn ở bao lâu ở bấy lâu!” Mạnh Nhụy chỉ biết đây là chỗ ở của Lưu Cẩm Trúc, hoàn toàn biết thực ra đây là nhà trọ của Mễ Tu.

      “Tôi thấy có bệnh rồi đó, đây là nhà trọ của A Tu, là nhà của tôi và ấy, lập tức ra ngoài , bằng tôi khách sáo với tôi!”

      Nhà trọ của Mễ Tu? Mạnh Nhụy lấy làm kinh hãi, ta trừng to mắt, dám tin mà nhìn Tiêu Quý: “ cái gì? Đây là nhà trọ của Mễ Tu! Các người…các người ở chung?” Tuy rằng ta biết mình và Mễ Tu có khả năng, cũng biết Mễ Tu bao giờ thích ta. Nhưng tại để ta bắt gặp khác và Mễ Tu thân mật như vậy, thậm chí sống chung, này lại là Tiêu Quý, Mạnh Nhụy khó chấp nhận.

      “Có quan hệ gì với chứ, lập tức ra ngoài !” Tiêu Quý xong liền lên kéo Mạnh Nhụy.

      ! và Mễ Tu ở chung phải ?” Mạnh Nhụy đột nhiên cuồng loạn hô lên.

      Tiêu Quý bị hoảng hồn, ngờ Mạnh Nhụy có phản ứng mạnh như vậy.

      ! và Mễ Tu còn có Lưu Cẩm Trúc, ba người ở chung với nhau sao?” nhà ba người mà ta mong đợi, tại lại thực người Tiêu Quý, sao lại có thể!

      …đồ điên này! ra ngoài cho tôi!” Vẻ mặt Mạnh Nhụy quá dữ tợn, Tiêu Quý có vài phần sợ hãi.

      Ngoài dự liệu, Mạnh Nhụy cầm tờ giấy bàn, lập tức quăng xuống đất, sau đó lại cầm cốc nước của Tiêu Quý, còn có đồ đạc mua từ siêu thị, toàn bộ đều ném xuống đất.

      Tiêu Quý phục hồi tinh thần, lập tức qua ngăn lại, dáng vẻ giờ của Mạnh Nhụy, rất đáng sợ.

      Hai người đánh nhau, lôi kéo đối phương, đều túm lấy tay nhau thả ra.

      Vòng tay thạch cổ tay Mạnh Nhụy lập tức cứa vào lòng bàn tay của Tiêu Quý.

      Đau đớn như kim châm, máu từ lòng bàn tay chảy ra, Tiêu Quý hít hơi, tay dần dần mất sức.

      Mạnh Nhụy càng điên cuồng hơn, nổi khùng lôi kéo quần áo của Tiêu Quý.

      Lúc này, Mễ Tu và Lưu Cẩm Trúc trở về, tình huống trước mắt khiến bọn họ khiếp sợ.

      chút do dự, hai người chạy nhanh lên phía trước, đẩy Mạnh Nhụy ra.

      ta phòng bị mà ngã mặt đất, cổ tay đập sàn nhà.

      Mễ Tu và Lưu Cẩm Trúc mau chạy qua xem xét Tiêu Quý, còn có lòng bàn tay bị thương, ai nhìn xem Mạnh Nhụy thế nào.

      Mạnh Nhụy ngã mặt đất ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, đôi môi hơn run rẩy, ta gắng sức đứng lên, loạng choạng chạy ra ngoài.

      Mễ Tu còn lòng dạ nào bận tâm đến chuyện khác, mau chóng lấy hộp thuốc, cầm máu cho Tiêu Quý. Mà Lưu Cẩm Trúc ở bên cạnh nhìn chỗ Mạnh Nhụy rời khỏi, bà ngơ ngẩn bàng hoàng.

      Bà và Mạnh Nhụy sống chung nhiều năm như vậy, bà rất hiểu Mạnh Nhụy, nhìn theo dáng vẻ vừa rồi, Mạnh Nhụy tuyệt đối giả vờ. Bỗng nhiên bà nhớ đến Mạnh Nhụy của mấy năm trước, giống như vừa rồi, trắng bệch còn chút màu máu. Lưu Cẩm Trúc nhíu chặt mày, lo lắng, bà với Mễ Tu câu, dì ra ngoài xem thử.

      Tiêu Quý băng bó bàn tay bị thương, trông thấy bóng dáng Lưu Cẩm Trúc dần tan biến, chợt cảm thấy vết thương tay thực ra đau chút nào.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 71: Lập tức ngay

      Khi Lưu Cẩm Trúc đuổi theo, Mạnh Nhụy quả nhiên ngã mặt đất.

      Lưu Cẩm Trúc hoảng hồn, bà bước nhanh qua, ngồi xổm mặt đất, nâng đầu Mạnh Nhụy lên.

      Sắc mặt Mạnh Nhụy còn phờ phạc hơn vừa rồi, ngay cả môi cũng còn màu máu. Lưu Cẩm Trúc mau chóng vỗ hai má ta, thấy ta phản ứng, bà lại dùng sức véo nhân trung của ta. Mí mắt Mạnh Nhụy động đậy, vẫn chưa mở mắt ra. Lưu Cẩm Trúc dám trì trệ nữa, bà vội đỡ ta lên, đón chiếc taxi đến bệnh viện gần nhất.

      Tại phòng cấp cứu, y tá cầm lấy bảng xét nghiệm khẩn cấp của Mạnh Nhụy giao cho bác sĩ. Bác sĩ nhận lấy, đỡ gọng kính, nhìn Lưu Cẩm Trúc ngồi trước mặt, bình tĩnh hỏi: “Bà là người thân của bệnh nhân sao?”

      Lưu Cẩm Trúc ngẩn ra, do dự rồi trả lời: “ phải.” Thấy bác sĩ lại cúi đầu nhìn bảng xét nghiệm, vẻ mặt hơi đăm chiêu, bà vội : “Tôi là bạn của ba con bé, nó làm sao vậy, có nghiêm trọng ?” Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Mạnh Nhụy, Lưu Cẩm Trúc có dự cảm tốt.

      ấy thiếu máu rất nghiêm trọng, chỉ nhìn vào bảng xét nghiệm mà , chắc chắn phải thiếu máu vì dinh dưỡng, ấy từng có bệnh gì ?”

      “Nó…hồi năm 12 tuổi từng mắc bệnh ung thư máu, nhưng ổn rồi, nhiều năm chưa từng tái phát…”

      “Thảo nào huyết sắc tố thấp như vậy, bây giờ còn chưa thể xác định, bà hãy gọi người nhà ấy đến đây, chúng tôi kiểm tra kỹ càng hơn.”

      “Được…”

      Lưu Cẩm Trúc ra khỏi phòng cấp cứu, bà lấy di động ra, nhìn dãy số quen thuộc màn hình điện thoại, hơi do dự. Từ khi bà rời khỏi nhà họ Mạnh, còn liên lạc với Mạnh Học Đông, mà ông ta cũng chưa bao giờ tìm bà, lâu như vậy, hai người nên kết thúc. tại muốn bà gọi điện qua, nên gì đây, Mạnh Học Đông có thể cho rằng tình huống tại của Mạnh Nhụy có liên quan đến bà . Do dự nhiều lần, Lưu Cẩm Trúc vẫn gọi điện cho Mạnh Học Đông, mà đưa số cho y tá, nhờ ta báo cho Mạnh Học Đông.

      Cẩn thận nhìn y tá gọi điện, sau đó tắt điện thoại, thông qua ống dường như có thể nghe được thanh lo lắng của Mạnh Học Đông, Lưu Cẩm Trúc cảm thấy căng thẳng, đáy mắt khẽ lướt qua vẻ ảm đạm. Quả nhiên đối với Mạnh Học Đông, chỉ có Mạnh Nhụy là quan trọng nhất, những cái khác quan trọng. Cho dù Mạnh Học Đông có phải là người cha tốt hay , chí ít ông ta cố hết sức muốn làm người cha tốt. Thế nhưng bản thân bà, chưa bao giờ làm người mẹ tốt. Nghĩ đến Tiêu Quý, Lưu Cẩm Trúc chợt bừng tỉnh, lúc bà đuổi theo Mạnh Nhụy, tay Tiêu Quý còn chảy máu! Sao bà lại quên mất.

      Chán nản lại phiền muộn, Lưu Cẩm Trúc chạy nhanh đến tiệm thuốc mua thuốc thoa chữa vết thương ngoài da, rồi cầm thuốc chạy về chỗ Mễ Tu.

      Về đến nhà, Lưu Cẩm Trúc mở cửa ra, thấy Tiêu Quý và Mễ Tu ngồi sofa, xem tivi. giống như mọi khi, trong phòng khách ngoài tiếng tivi có tiếng gì khác, bầu khí hơi kỳ lạ.

      Loại dự cảm tốt khi ở bệnh viện càng mãnh liệt, Lưu Cẩm Trúc nhìn về phía Tiêu Quý, nhưng chỉ nhìn thấy bên mặt , thấy ràng vẻ mặt của .

      “Dì Cẩm Trúc về rồi.” Mễ Tu đứng lên, ôn hoà , xong còn liếc qua Tiêu Quý, trong lòng cũng lo lắng. Sau khi Lưu Cẩm Trúc đuổi theo Mạnh Nhụy rời khỏi đây, Tiêu Quý gì, tuy rằng mặt cũng có vẻ đau thương gì, nhưng loại trầm mặc kiềm nén này, khiến cho người ta hoang mang thành lời.

      “Ừm.” Lưu Cẩm Trúc giọng đáp, bà đến trước mặt Tiêu Quý, cầm thứ trong tay đưa qua: “Tiểu Quý, tay con sao chứ? Mẹ mua thuốc cho…”

      Tiêu Quý đột nhiên đứng lên, thèm nhìn Lưu Cẩm Trúc, nhanh vào phòng ngủ của bà.

      Mễ Tu và Lưu Cẩm Trúc nhìn nhau, mau chóng đuổi theo.

      Khi bọn họ tới cửa phòng ngủ của Lưu Cẩm Trúc, hai người đều hoảng hồn.

      Tiêu Quý lục lọi tất cả quần áo của Lưu Cẩm Trúc quăng ra ngoài, như phát điên nhét chúng lộn xộn vào trong va ly. giường, mặt đất, thậm chí là bàn, khắp nơi đều là quần áo của Lưu Cẩm Trúc.

      Lưu Cẩm Trúc cảm thấy hai chân mềm nhũn, bà phải vịn cánh cửa mới có thể đứng vững. Đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Quý nháy chút nào, bàn tay buông thỏng hơi run rẩy.

      Sau khi giật mình, Mễ Tu vội bước nhanh qua, đoạt lấy va ly trong tay Tiêu Quý, đẩy nó sang bên, nắm tay bị thương của Tiêu Quý, : “Tiểu Quý, em làm gì thế?” Băng gạc vừa bó thấm máu, Mễ Tu nắm chặt cổ tay , cho lộn xộn nữa.

      Tiêu Quý thở hổn hển, hai tay vẫn ngừng giãy dụa, ngẩng đầu nhìn Mễ Tu, thanh sắc bén: “Bảo bà ấy ! Bảo bà ấy !”

      Nước mắt Lưu Cẩm Trúc rơi như mưa, bà che miệng, dám khóc thành tiếng.

      Mễ Tu nhíu chặt mày, chưa từng thấy Tiêu Quý như vậy, ánh mắt căm ghét người lại ra mặt . Nhưng mà thể để Lưu Cẩm Trúc , nếu tại bà bị Tiêu Quý đuổi , vậy về sau hai người họ còn hy vọng hoà thuận.

      Thừa dịp Mễ Tu chú ý, Tiêu Quý giãy khỏi khống chế của , xách va ly bên chân, bước đến trước mặt Lưu Cẩm Trúc tựa vào cánh cửa. đặt va ly mạnh mặt đất, trừng to mắt, hung hăng nhìn bà, kiên quyết : “Lập tức rời khỏi chỗ này!” Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng Lưu Cẩm Trúc đuổi theo Mạnh Nhụy ra ngoài, trái tim Tiêu Quý giống như bị lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng, đau đến ngạt thở. Chẳng lẽ bà thấy bị thương sao, chẳng lẽ trong lòng bà nhặt đáng kể sao? Vì sao, vì sao mỗi lần người bị bỏ lại đều là , những ngày sống chung, bà đối với rất tốt, chăm sóc quan tâm , chẳng lẽ đều là giả sao? Vì sao, rốt cuộc là vì sao…

      Lúc dự định muốn tha thứ lại bỏ mặc

      “Tiểu Quý…” Lưu Cẩm Trúc thấp giọng hô lên, vươn tay muốn chạm vào Tiêu Quý.

      “Đừng chuyện với tôi!” Tiêu Quý ngắt lời bà, tránh né tiếp xúc của bà, trong đôi mắt to còn vẻ trong suốt như nước của mọi khi.

      Mễ Tu nhìn Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc, người trợn trừng mắt, người đau thương tuyệt vọng. Thực ra có thể hiểu được hành động của Tiêu Quý, vừa rồi Lưu Cẩm Trúc đuổi theo Mạnh Nhụy ra ngoài, làm nhớ lại cảnh tượng bị Lưu Cẩm Trúc bỏ mặc hồi , hận, oán, uất ức, những điều này đều biết. Thế nhưng thể để Tiêu Quý đuổi Lưu Cẩm Trúc . Trong lòng Tiêu Quý, Lưu Cẩm Trúc vẫn là tồn tại của mâu thuẫn, oán hận Lưu Cẩm Trúc năm đó vứt bỏ mình, nhưng lại khát vọng có thể gần gũi với bà, mong mỏi ấm áp của gia đình, mến từ cha mẹ. Từ những ngày sống chung có thể nhìn ra, trong lòng Tiêu Quý chấp nhận Lưu Cẩm Trúc, chỉ là ngoài miệng thừa nhận. Dù sao đó là người mẹ sinh ra nuôi dưỡng , có thể oán hận bao lâu chứ.

      Mễ Tu vĩnh viễn thể quên, hôm Lưu Cẩm Trúc vừa đến đây ở, buổi tối Tiêu Quý ngủ say trong lòng , mớ tiếng mẹ kia.

      Vì thế, cho dù ra sao, Mễ Tu cũng thể để Tiêu Quý đuổi Lưu Cẩm Trúc. muốn cho gia đình hoàn chỉnh, muốn để lặng lẽ chảy nước mắt vào ban đêm nữa.

      “Được rồi, Tiểu Quý, đừng càn quấy.” Mễ Tu ôm vai , muốn đưa ra ngoài.

      Thế nhưng lúc này Tiêu Quý nghe vô cái gì, bao gồm cả Mễ Tu mà nhất, tín nhiệm nhất.

      “Em có càn quấy! Em chỉ muốn bà ấy thôi, lập tức ngay!” Tiêu Quý hất tay Mễ Tu ra, chỉ vào Lưu Cẩm Trúc, oán hận hô lên.

      Mễ Tu lời nào, trầm mặc của cũng là từ chối.

      Trái tim Tiêu Quý tức lạnh giá, giờ phút này mong mỏi Mễ Tu có thể ủng hộ , nên hiểu nhất, biết con người nhất, vì sao bây giờ vẫn đứng về phía Lưu Cẩm Trúc.

      Tiêu Quý lắc đầu, lùi ra sau hai bước, nhìn Mễ Tu, lắp bắp: “Rốt cuộc có muốn để bà ấy ?”

      Mễ Tu vẫn trầm mặc như cũ, nắm chặt quả đấm, trong lòng cũng đau đớn.

      “Được…bà ấy , em …” Tiêu Quý nhìn Mễ Tu cái sau cùng, rồi xoay người bỏ .
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 72: Tương lai tốt đẹp

      Hầu Tử ăn xong hai hộp kem chùi miệng, lấy tay ôm mặt, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Tiểu Kê ngồi bên cạnh thẫn thờ.

      Lại sau khi Tiểu Kê đến nhà , ông già nhà còn ép buộc học đàn dương cầm nữa, mỗi ngày cũng xụ mặt, thỉnh thoảng còn xuống bếp nấu cơm. Hầu Tử biết Tiểu Kê nhà rất được lòng trưởng bối, nhưng dáng vẻ thế này của ông già nhà là hiếm thấy, khiến cho địa vị của giảm xuống, dù sao cũng là con ruột mà!

      Haiz, lặng lẽ thở dài, Hầu Tử nâng cằm suy nghĩ xâu xa. Tuy rằng cần học đàn dương cầm, rất happy, bảo nấu cơm cũng rất sung sướng, nhưng mà Tiểu Kê nhà suốt ngày rầu rĩ vui, luôn bày ra khuôn mặt chán nản, hai má lúm đồng tiền biết vứt đâu rồi, rất đau buồn.

      qua từng bước , Hầu Tử ngồi xếp bằng bên cạnh Tiêu Quý, rướn cổ qua, với vẻ buồn nôn: “Tiểu Kê Kê thân , cậu , cậu ấy, cái kia ấy, sao lại…tệ thế này, cậu và bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu chiến tranh lạnh gần tháng…”

      Đúng thế, từ hôm Mạnh Nhụy vô cớ qua nổi điên, Lưu Cẩm Trúc đuổi theo, Tiêu Quý đuổi bà , sau loạt việc xảy ra. Tiêu Quý và Mễ Tu cãi nhau, sau tám năm ở chung tốt đẹp, bọn họ cãi nhau, hơn nữa duy trì đến bây giờ.

      Thuật ngữ phổ biến gọi là chiến tranh lạnh.

      Tiêu Quý xoay đầu nhìn Hầu Tử cái, lặng lẽ gì rồi cúi đầu xuống, ôm hai chân mình, chôn vùi mặt mình giữa đầu gối, cũng biết có nghe lời của Hầu Tử . Hôm đó tức giận rời khỏi nhà trọ của Mễ Tu, nhưng mới chạy xuống lầu bị Mễ Tu kéo lại, ngay lúc đó trong đầu chỉ có vứt bỏ của Lưu Cẩm Trúc, còn có quan tâm của Mễ Tu, hoàn toàn nghe vô bất cứ lời giải thích nào của .

      Hôm đó, Mễ Tu với , em thể cứ thế đuổi dì Cẩm Trúc , cho dù thế nào dì ấy cũng là mẹ em.

      Tiêu Quý thể chấp nhận lý do như vậy, đúng thế, Lưu Cẩm Trúc là mẹ , sinh ra , nuôi dưỡng mười mấy năm, thế nhưng bởi vì chút chuyện này, bà có thể tuỳ ý vứt bỏ , tổn thương sao? Đúng, Lưu Cẩm Trúc là mẹ , nhưng trong lòng bà còn kém hơn người ngoài, đúng, Mạnh Nhụy phải người ngoài, mới phải.

      Năm mười ba tuổi, bà lựa chọn đến nước Mỹ xa xôi chăm sóc Mạnh Nhụy, vứt bỏ , tại bà cũng đuổi theo Mạnh Nhụy, quan tâm đến , vì sao thể đuổi bà chứ! Chỉ vì bà là mẹ , nhưng bà có làm đúng trách nhiệm của người mẹ hay !

      Lúc bố chết bà ở đó, lúc cần quan tâm nhất bà có mặt, khi ngã bệnh cần người chăm sóc bà cũng vắng mặt, lúc bị chú thím khi dễ bà xuất , lúc phải làm thêm vì có tiền đóng học phí bà cũng có mặt.

      Giờ phút này, Mễ Tu bảo vệ Lưu Cẩm Trúc khiến cho Tiêu Quý thể chấp nhận, càng thể chịu đựng. Người nhất, sao có thể bảo vệ người làm tổn thương sâu sắc? tín nhiệm Mễ Tu như thế, tin tưởng , ủng hộ , nguyện ý đứng về phía , vì sao làm được, vì sao và Lưu Cẩm Trúc cùng tổn thương !

      Nghĩ đến đây, Tiêu Quý nặng nề nhắm mắt lại. Hôm đó đương nhiên buồn bã chia tay, và Mễ Tu lần đầu tiên cãi vã, Mễ Tu hiểu được cách cư xử của đối với Lưu Cẩm Trúc, mà cũng thể chấp nhận bảo vệ của đối với bà. Nếu Lưu Cẩm Trúc rời khỏi, vậy .

      Cho tới hôm nay, ở chỗ Hầu Tử gần tháng, mỗi ngày Mễ Tu đều gọi điện cho , mỗi ngày tan tầm đều đến thăm , nhưng mà vẫn chưa để Lưu Cẩm Trúc rời , mà Tiêu Quý đương nhiên cũng chưa từng hoà nhã với .

      Ngày tháng cãi nhau tình tốt, thực ra Tiêu Quý sớm có chút hối hận, sao lại vì Lưu Cẩm Trúc và Mạnh Nhụy mà chiến lạnh với A Tu nhà chứ. Thế nhưng tại đâm lao phải theo lao, Mễ Tu cũng chẳng cố gắng dỗ dành , muốn về thế nào chứ…

      Ngay lúc hai người đều thầm thở dài, chuông cửa vang lên.

      Hầu Tử đứng dậy mở cửa, lát sau lớn tiếng hô lên: “Tiểu Kê, lại đây!”

      Tiêu Quý ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia, chẳng nhìn thấy gì, hết cách đành phải đứng dậy, chầm chậm qua. Mễ Tu nhà có bên cạnh, ngay cả đứng cũng chẳng có sức.

      Đứng ngoài cửa chính là người giữ sức lực của . Tiêu Quý ngừng thở, nhìn Mễ Tu nhà chớp mắt.

      Mị Mị và Du Phong đứng cùng Mễ Tu tự động biến mất trong tầm mắt nóng bỏng của bọn họ.

      Ngoài cửa chỉ còn lại Mễ Tu và Tiêu Quý, Tiêu Quý gục đầu xuống, chu cái miệng nhắn, rất muốn làm nũng với , làm sao bây giờ!

      Tiêu Quý trước mắt so với hồi trước gầy rất nhiều, Lưu Cẩm Trúc dưỡng cho bao nhiêu thịt đều giảm xuống, áo thun người mua hồi tháng trước, nay lại hơi rộng thùng thình. Mễ Tu nhíu mày đau lòng, tiến lên bước, nắm tay Tiêu Quý chặt trong lòng bàn tay mình.

      Tóc mái sắp che khuất đôi mắt, Mễ Tu nhàng vén lên, ánh mắt chuyên chú, nhìn , : “Em nên cắt tóc, thời tiết nóng như vậy, coi chừng nổi sảy.”

      “Trán nhà ai nổi sảy chứ.” Tiêu Quý yếu ớt , ngón tay bất giác nắm ngón tay của Mễ Tu.

      Mễ Tu khẽ cười, dáng vẻ mất tự nhiên đáng của lâu nhìn thấy. Gần đây bận rộn nhiều việc, bởi vì trò chơi mới phát hành, bận đến sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày hận thể có thêm mấy tiếng đồng hồ. tại Tiêu Quý ở chỗ Hầu Tử cũng khiến yên tâm chút, ít nhất cần lo lắng Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc ở nhà xảy ra mâu thuẫn gì nữa.

      Mễ Tu suy nghĩ kỹ càng, trước hết để Tiêu Quý ở đây, chờ bận xong hồi này, Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc giảm bớt bài xích, lại điều hoà quan hệ giữa hai người lần nữa. Nếu Tiêu Quý vẫn thể chấp nhận Lưu Cẩm Trúc, dù sao cũng sắp khai giảng, bọn Du Phong phải quay về trường, Lưu Cẩm Trúc thế nào cũng dọn ra ngoài. Khi đó lý do chính đáng để bà rời , vì Tiêu Quý đuổi bà . Sau này hai người hoà thuận, bởi cái cớ này mà xảy ra chuyện.

      Vén lên tóc mái của Tiêu Quý, Mễ Tu hôn lên trán cái, lời dịu dàng: “ giận nữa?” cuối kéo dài, uyển chuyển triền miên.

      Tiêu Quý mất tự nhiên xoay mặt qua, hôn cũng cho hôn rồi, câu này còn có ý gì chứ!

      Mễ Tu nắm lấy cằm , đôi mắt đen láy khoá lại đôi mắt to tròn mọng nước của , : “ giận tốt rồi, cũng có thể yên tâm công tác.”

      Tiêu Quý sửng sốt, lại phải công tác! thốt lời, hỏi: “Lại công tác! đâu, bao lâu!”

      “Mười giờ bay, và Du Phong còn có Cách Hi cùng thành phố Y, bởi vì tạm thời quyết định, cho nên trước với em.”

      “Ờ…” Tiêu Quý rầu rĩ đáp lại tiếng, tình nguyện hỏi: “ bao lâu thế?” vừa mới giảng hoà với , lại phải rời khỏi.

      lâu đâu, ngày mai là có thể trở về.”

      Tiêu Quý vẫn vui, cúi đầu bĩu môi.

      Mễ Tu bật cười, trong đôi mắt tràn ngập vẻ nuông chiều, kề sát tai , giọng : “Lần này trở về, chúng ta có thể thuê nhà trọ khác, chỉ có hai người chúng ta sống chung.”

      Lần này trò chơi phát hành, Mễ Tu nhận được khoản thu nhập , có thể cho Tiêu Quý cuộc sống ổn định.

      Tiêu Quý mở to mắt, trái tim đập nhanh vài cái. Nhà của và Mễ Tu nhà , cái nhà chỉ thuộc về bọn họ…

      Mễ Tu và Du Phong rồi, Tiêu Quý, Hầu Tử còn có Mị Mị cùng nhau đến phòng Hầu Tử, bắt đầu trò chuyện.

      Bởi vì nụ hôn và cái ôm vừa rồi của Mễ Tu, quan trọng là cuộc sống tốt đẹp sau này, hai má lúm đồng tiền của Tiêu Quý trở về, giống tư thế ban nãy, ôm đầu gối ngồi giường, chỉ là mặt thể ngừng cười.

      Hầu Tử khinh bỉ đến gần, như kẻ trộm mà hỏi: “Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu gì với cậu thế, làm cho cậu trong nháy mắt thoát khỏi tối tăm, nụ hoa nở rộ.”

      với cậu, với cậu, với cậu, cậu, cậu!” Tiêu Quý nghiễm nhiên hát lên.

      “…” Hầu Tử… Quên , so đo với người bệnh thần kinh.

      Bên này được, chuyển sang bên kia.

      “Mị Mị à, vì sao cậu cùng Du Phong trở về thế?” Đây mới là trọng điểm, hai người chia tay từ lâu, giờ là gương vỡ lại lành sao!

      Tiêu Quý cười nữa, chớp mắt, nhìn chằm chằm Mị Mị, dùng ánh mắt hỏi, mau, mau, xảy ra chuyện gì!

      Mị Mị vặn vẹo ngón tay, hai má ửng hồng, ánh mắt né tránh, vặn vẹo hồi lâu, mới nhút nhát : “ ấy, ấy …trong lòng quên được tớ, muốn tớ tha thứ cho ấy, cho ấy cơ hội nữa, ấy nhất định quý trọng tớ…” Nhớ đến lời ngày đó của Du Phong, còn có nụ hôn nóng bỏng kia, khuôn mặt Mị Mị sắp bừng cháy. Hôn môi sao lại có thể như vậy, vói cả đầu lưỡi…

      Hầu Tử và Tiêu Quý nhìn nhau, trong lòng chỉ có ý nghĩ, thể dễ dàng tha thứ cho ta!

      “Sau đó sao, cậu thế nào?” Hai người hỏi cùng lúc.

      “Tớ…tớ …” Mị Mị muốn lại thôi.

      Tiêu Quý và Hầu Tử mở to mắt, phải là đồng ý với ta rồi chứ, đừng nha, thế nào cũng phải ngược chứ!

      “Tớ , muốn em tha thứ cho có khả năng, nhưng em vẫn có thể cho cơ hội… , hãy theo đuổi em lần nữa, nhưng em chưa chắc bằng lòng với …”

      Tiêu Quý và Hầu Tử đưa mắt nhìn nhau, Mị Mị nhà họ quả nhiên phải tầm thường, loại đáp án này…cao thủ đấy cao thủ đấy.

      Trong lòng tặng Mị Mị 10086 lời khen, châm 10087 ngọn nến cho Du Phong.

      Mông Hầu Tử rung mạnh, hết hồn, vội lấy điện thoại di động ra.

      “Alo, dạ, con biết rồi, ba cũng phải chú ý an toàn!”

      Tắt máy, vẻ mặt Hầu Tử nghiêm túc, nhìn hai nàng trước mặt, : “Ba tớ hôm nay trở về, là cầu XX bị sập, nhiều người tử vong bị thương, ông ấy phải nhanh chóng chạy qua đó. Cái cầu XX kia lâu năm như vậy, sao lại xảy ra chuyện chứ, là…”

      “…Cầu XX…” Tiêu Quý líu ríu, sắc mặt tái nhợt.

      Hầu Tử và Mị Mị nhìn về phía , vẻ mặt khó hiểu, làm sao vậy, vừa rồi còn cười như đoá hoa mà.

      “Chính là cầu XX thông về phía sân bay?”

      “Đúng vậy, thế nào?”

      “… tại mấy giờ…”

      “Mười giờ rưỡi, cậu…Tiểu Kê cậu sao vậy?”

      Mười giờ rưỡi, Mễ Tu bay lúc mười giờ, vậy …có phải còn cầu
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :