1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã nhà tôi - Tiểu Yêu Vô Yêu (76 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 54: Cùng nhau ăn cơm

      May nhờ thói quen tốt của Hầu Tử, mỗi đêm trước khi ngủ đều phải lướt qua diễn đàn, xem bài viết, xem weibo, đúng lúc đó lại phát ra bài viết kia, lúc nó còn chưa được đính lên, báo cho Mễ Tu nhà Tiêu Quý. Thân là sinh viên ưu tú của khoa máy tính, Mễ Tu động tay tí, dễ dàng xoá bỏ bài viết kia, nhân lúc số người đọc còn chưa nhiều.

      Cuộc sống của Tiêu Quý vẫn theo quy luật trước kia, học làm thêm tìm Mễ Tu, nhìn như sóng yên gió lặng, dường như bị chút ảnh hưởng từ bài viết kia. Nhưng mà bọn Hầu Tử cũng nhận ra, gần đây Tiêu Quý thường thường thẫn thờ, lúc học lại tập trung, thậm chí có người chuyện với , hỏi đằng trả lời nẻo, sau đó người ta đến tìm , chớp đôi mắt to trong suốt, vô tội nhìn người ta, hỏi câu, bạn có việc à…

      Chẳng hạn như tại. nam sinh cùng lớp đứng trước trước mặt Tiêu Quý, nhã nhặn lịch nhìn , cầm hai vé xem phim trong tay.

      “Bạn có việc à?” Tiêu Quý ngừng tay thu dọn đồ đạc, nhìn người ta với vẻ rất vô tội mà hỏi.

      “Ngày hôm qua phải bọn mình bàn xong rồi à, hôm nay tan học cùng nhau xem phim.” Chàng trai cười ngại ngùng, đẩy mắt kính, lộ ra hàm răng trắng bóng.

      “…Tôi có ư?” Tiêu Quý ngây ngốc hỏi. chưa từng qua chuyện này? Sao có thể được! chỉ cùng Mễ Tu nhà xem phim thôi!

      “Ha ha, bạn học Tiêu Quý, bạn rất đáng , ngày hôm qua mình hỏi bạn có thể cùng mình xem phim , bạn hứa với mình rồi, bây giờ chúng ta thôi, để giành được chỗ tốt.” Chàng trai bị vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Quý chọc cười, ta cảm thấy càng đáng xinh đẹp hơn.

      “…” Tiêu Quý dường như nhớ ra, ngày hôm qua chàng này rất nhiều chuyện với , cũng thuận miệng đồng ý câu, nhưng mà xem phim gì chứ…

      Chàng trai nhìn Tiêu Quý với vẻ chờ mong, khuôn mặt nhắn hơi ửng hồng. Tiêu Quý im bặt, bởi vì hôm qua hứa rồi, vì thế bây giờ ngượng ngùng từ chối người ta, quay đầu nhìn qua Tiểu Mã Ca và Hầu Tử đứng bên cạnh xem kịch vui, Tiêu Quý chắp tay trước ngực, chớp chớp đôi mắt to.

      Tiểu Mã Ca và Hầu Tử tiếp nhận ánh mắt cực nóng của Tiêu Quý, hai hờ hững nhìn về phía chàng kia, ánh mắt hai chiều bắt đầu bắn phá toàn diện. Từ xuống dưới, từ trái sang phải, năm giây sau, hai lắc đầu với Tiêu Quý. Qua đánh giá của các , chàng này thanh tú có thừa, nhưng đủ khí chất, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị giang hồ cuồng dã ngang ngạnh của hai .

      Tiêu Quý mở to mắt, lại chớp chớp đôi mắt óng ánh sóng nước, trong mắt tràn ngập ý tứ “Có phải chị em tốt hay , có phải bạn cùng phòng thân nhất hay , có phải em tốt hay ”!

      Hầu Tử và Tiểu Mã Ca nhìn lên trần nhà góc 45 độ, dùng cái ót với Tiêu Quý, phải…

      Tiêu Quý khinh bỉ hành vi thấy chết mà cứu của hai , trong lòng nguội lạnh, chao ôi, quả nhiên con giang hồ có cảm tình. lúc ủ rũ, Tiêu Quý liền có sáng kiến, Mị Mị nhà tại có đàn ông!

      Tiêu Quý nắm tay Mị Mị, ra vẻ đáng thương đau khổ : “Mị Mị, tớ là phụ nữ có chồng.” Ngụ ý, cậu phải thay tớ “vượt tường”.

      “…” Mị Mị tự dưng bị làm bia đỡ đạn, có đàn ông phải lỗi của mà.

      Cuối cùng, bởi vì Mị Mị tốt bụng, bằng lòng cùng chàng kia xem phim, mà chàng đó tuy rằng rất tiếc Tiêu Quý thể , nhưng sau khi trông thấy Mị Mị, tất cả tiếc nuối đều tan thành mây khói.

      Hầu Tử nhìn bóng dáng dũng hy sinh của Mị Mị, vẫy vẫy khăn tay trong tưởng tượng, dựa vai Tiểu Mã Ca mà khóc hu hu: “Mị Mị đáng thương của tớ, coi khí phách tráng sĩ trở lại kìa, đau lòng!”

      “…” Tiểu Mã Ca tỉnh bơ cho Hầu Tử cái tát.

      Bọn họ rời khỏi phòng học, bàn bạc bữa trưa nên ăn gì Hầu Tử đột nhiên dừng bước, giật quần áo Tiêu Quý.

      Tiêu Quý kinh ngạc, nhìn Hầu Tử với vẻ khó hiểu. Hầu Tử gật đầu với , ý bảo nhìn về phía trước.

      Tiêu Quý nhìn qua, hơi sửng sốt, cách chỗ các đứng xa, Lưu Cẩm Trúc lẳng lặng đứng đằng kia. vào tháng sáu, mặt trời buổi trưa loá mắt và chói chang, trong tầng ánh sáng, thấy vẻ mặt của Lưu Cẩm Trúc, nhưng trái tim Tiêu Quý vẫn siết chặt chút.

      Tiểu Mã Ca vỗ vai Tiêu Quý, gì, rồi túm Hầu Tử rời . Dù sao cũng là mẹ con, mặc kệ hai người vì sao bất hoà, hoặc là có hiểu lầm gì đó, họ nên giáp mặt ràng, người ngoài thích hợp ở đây.

      Sau khi Tiểu Mã Ca và Hầu Tử rồi, Lưu Cẩm Trúc mới từ từ tới, đứng trước mặt Tiêu Quý, nhìn , bà hé miệng nhưng lại gì.

      Tiêu Quý thấy lớp mồ hôi mỏng trán bà, hai má vì phơi nắng lâu dưới ánh mặt trời mà đỏ lên, nhìn sang chỗ khác, nắm chặt ngón tay, giọng hỏi: “Có việc gì ?”

      Lưu Cẩm Trúc quan sát vẻ mặt Tiêu Quý kỹ càng, thấy có vẻ mất kiên nhẫn, trong lòng bà mừng thầm, thèm lau mồ hôi trán, bà dè dặt hỏi: “Con còn chưa ăn phải ? Mẹ đưa con ăn được ? Bên kia mới mở quán ăn Tứ Xuyên, từ con thích ăn cay, chúng ta cùng thử …”

      cần, tôi và bạn cùng phòng cùng nhau ăn cơm.” đợi Lưu Cẩm Trúc hết, Tiêu Quý mở miệng từ chối.

      Lưu Cẩm Trúc cứng lại, trong đôi mắt khó nén vẻ khổ sở và mất mát, bà cúi đầu lời nào.

      có việc, tôi trước.” Tiêu Quý nhìn bà, yếu ớt , nhưng bước chân di chuyển.

      “Tiểu Quý…” Lưu Cẩm Trúc ngước mắt, đôi mắt ngấn nước, thanh cũng hơi run rẩy: “ lâu rồi mẹ cùng con ăn cơm, coi như cùng mẹ được ? làm mất nhiều thời gian của con đâu, tiếng, chỉ tiếng, được ?”

      Tiêu Quý cũng nhìn bà, trong lòng rất rối rắm. Chuyện bài viết vừa phát sinh, mấy hôm nay trong đầu luôn nhớ lại những chuyện tốt, thường thẫn thờ thất thần, học cũng thể tập trung tinh thần, lúc này nhìn thấy Lưu Cẩm Trúc, trong lòng có cảm xúc, kiềm lòng mà nhớ lại tuyệt tình của bà trước kia. Thế nhưng, giờ phút này bà lo lắng yên, thậm chí là lấy lòng nhìn , dè dặt những lời này với , Tiêu Quý lập tức biết làm sao từ chối bà. Mồ hôi còn trán bà, còn có thân hình gầy rất nhiều, tất cả đều khiến Tiêu Quý khó xử, thể nhẫn tâm.

      Tiêu Quý nắm chặt quả đấm, chầm chậm: “Được rồi, sau khi ăn xong tôi trở về trường, còn nữa, cần đến quán ăn Tứ Xuyên gì đó, ở gần trường tuỳ tiện ăn chút gì là được.”

      Lưu Cẩm Trúc sững sờ chút, dường như ngờ Tiêu Quý đồng ý với bà, trước khi bà vốn chuẩn bị tinh thần bị từ chối, cũng suy nghĩ xong, nếu hôm nay Tiêu Quý từ chối ngày mai bà lại đến, còn được ngày mốt đến nữa, ngờ Tiêu Quý lại đồng ý. Bà vui vẻ nắm tay Tiêu Quý, kích động : “Được, được, con muốn ăn gì ăn cái đó, đều nghe theo con!”

      Tiêu Quý đột nhiên cảm thấy mình rất tàn nhẫn, cho dù thế nào, cũng tới trước kia từng xảy ra chuyện gì, Lưu Cẩm Trúc cũng là mẹ , sinh ra , nuôi dưỡng mười mấy năm, giờ, cùng ăn bữa cơm bà lại khẩn trương như vậy, có phải rất tàn nhẫn với bà hay

      Ngồi xe Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý chỉ bà đến quán ăn thường xuyên đến cùng Mễ Tu. Vào buổi trưa, trong quán rất nhiều người, Lưu Cẩm Trúc muốn để người khác quấy rầy bà trò chuyện với Tiêu Quý, nến cố ý tìm ông chủ mở gian riêng, Tiêu Quý vốn muốn ngăn cản, dù sao chỉ có hai người, mở gian riêng quả là lãng phí, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tha thiết của Lưu Cẩm Trúc, vẫn thể ra lời ngăn cản.

      Vào phòng, người phục vụ bưng trà rồi đưa thực đơn. Lưu Cẩm Trúc nhận thực đơn, tuỳ tay lật mở, bà khẽ cười, đưa cho Tiêu Quý : “Hay là gọi vài món con thích ăn nhé, nếu ăn ngon lần sau mẹ nấu xong rồi đưa đến trường cho con.”

      Tiêu Quý cúi đầu, thản nhiên câu cần, lật thực đơn, trong lòng dâng lên chua xót, chẳng lẽ bà còn nhớ thích ăn gì sao, nhiều năm rồi.

      Tuỳ tiện gọi vài món, chủ yếu là món ăn , Tiêu Quý khép lại thực đơn, đưa cho người phục vụ.

      “Muốn gọi cá hấp cay hay là thịt xé sợi hương cá ?” Lưu Cẩm Trúc hỏi, những món kia có ớt, bà sợ Tiêu Quý ăn quen.

      , tôi muốn ăn thanh đạm chút.” Tiêu Quý giọng , còn nhớ có lần Lưu Cẩm Trúc ăn ớt bị đau dạ dày, tại bà gầy như vậy, nếu đau dạ dày nữa trở thành da bọc xương.

      “Được rồi, ăn cũng tốt, vậy con muốn uống gì, sữa chua nhé, mẹ nhớ con rất thích uống sữa chua.”

      “Nước trái cây .” cũng phải con nít, uống sữa chua gì chứ.

      “Được, vậy gọi hai ly nước trái cây, thêm phần salad trái cây.” Sau khi với người phục vụ, Lưu Cẩm Trúc đưa lại thực đơn, ra hiệu kia ra ngoài.

      Người phục vụ đóng cửa lại, trong phòng tức im lặng, Lưu Cẩm Trúc biết nên những gì, bà có nhiều lời muốn , nhưng lại sợ sai, khiến Tiêu Quý vui, có thể cùng bà ăn là đáng quý, bà muốn phá hỏng.

      Tiêu Quý uống trà, cũng chẳng gì, tất cả bất an của bà đều nhìn thấy, , hơi đau lòng.

      “Tiểu Quý, con…gần đây học hành thế nào?” Lưu Cẩm Trúc chọn đề tài tương đối an toàn, dè dặt hỏi.

      “Ừm, cũng ổn.” Tiêu Quý bình tĩnh trả lời, ngoại trừ thỉnh thoảng thất thần, những mặt khác đều ổn.

      “Vậy là tốt rồi, môn lịch sử đòi hỏi phải học thuộc lòng, chắc chắn rất buồn tẻ, con cũng đừng mãi quấn lấy sách vở, lúc rảnh rỗi ra ngoài nhiều chút, thả lỏng tinh thần.”

      “Ừm, tôi và Mễ Tu cũng thường ra ngoài.”

      Nhắc tới Mễ Tu, Lưu Cẩm Trúc thu lại vẻ khẩn trương ban nãy, trong ánh mắt đều là vẻ ôn hoà, bà ân cần hỏi: “Con và Mễ Tu quen nhau lâu như vậy, tình cảm nhất định rất tốt.”

      “Ừ.” Tiêu Quý thản nhiên đáp.

      “Nhưng Tiểu Quý à, con là thân con , tuy rằng mẹ rất yên tâm về Mễ Tu, nó làm việc có chừng mực, nhưng… Dù sao hai đứa cũng còn là sinh viên, ở trong trường phải chú ý chút. Con đừng chê mẹ dong dài, mẹ phải muốn xen vào việc của con, chỉ là, chỉ là hy vọng con và Mễ Tu có thể bên nhau lâu dài, con đừng trách mẹ lắm lời.” Lưu Cẩm Trúc đột nhiên im lặng, lo lắng nhìn Tiêu Quý, sợ sinh lòng phản cảm đối với bà, cho rằng bà nhiều quá, dù sao bà cũng là người mẹ làm tròn bổn phận, tại đột nhiên nhiều như vậy, rất dễ làm cho Tiêu Quý nghĩ nhiều.

      Hiển nhiên người nghĩ nhiều là Lưu Cẩm Trúc, trong lòng Tiêu Quý lại hơi ấm áp bởi những lời vừa rồi của bà. Tuy rằng gì, nhưng trong lòng còn vẻ mất tự nhiên của ban nãy.

      Thấy Tiêu Quý chuyện, nhưng vẻ mặt tệ, Lưu Cẩm Trúc thoáng yên tâm, bà cười , còn : “Mễ Tu là thằng bé hiểu chuyện, cũng biết chăm sóc người khác, mẹ nghe nó học khoa máy tính, hơn nữa còn đạt thành tích nhất nhì trong khoa.”

      “Ừ, đó là đương nhiên, Mễ Tu nhà tôi là tốt nhất, bộ dạng đẹp trai, năng lực xuất sắc, là sinh viên ưu tú của khoa máy tính!” đến Mễ Tu, Tiêu Quý bắt đầu ngớt, khẽ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

      Lưu Cẩm Trúc sửng sốt, lập tức tiếp: “Đúng vậy, đúng vậy, bộ dạng rất đẹp trai, sau này con cái của hai đứa nhất định thông minh lại xinh đẹp!”
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 55: Giống như ma quỷ

      Bởi vì đột nhiên nhắc tới Mễ Tu, Lưu Cẩm Trúc và Tiêu Quý coi như hoà thuận ăn bữa cơm này. Lưu Cẩm Trúc cũng thầm vui mừng, rốt cuộc tìm được điểm lấy lòng Tiêu Quý, đó chính là đến Mễ Tu nhà , ngừng khen ngợi, ngừng tán thưởng, chỉ cần đề tài có liên quan đến Mễ Tu Tiêu Quý vui vẻ tiếp lời, đến chỗ nào vui vẻ còn có thể cười với Lưu Cẩm Trúc, lộ ra hai má lúm đồng tiền sâu.

      Bởi vì sợ muộn giờ học của Tiêu Quý, cũng sợ dục tốc bất đạt, sau khi ăn xong Lưu Cẩm Trúc đưa Tiêu Quý về trường. Muốn Tiêu Quý chấp nhận bà, tha thứ cho bà, phải là chuyện sớm chiều, bà thể nôn nóng, phải làm từ từ. Hôm nay Tiêu Quý chịu cùng bà ăn cơm, còn chịu nhiều với bà, Lưu Cẩm Trúc rất thoả mãn.

      Tới cổng trường, Lưu Cẩm Trúc dừng xe lại, Tiêu Quý quay đầu : “Tôi xuống trước.” đợi Lưu Cẩm Trúc gì, Tiêu Quý mở cửa xuống xe.

      Kỳ , trong lòng Tiêu Quý vẫn mâu thuẫn, biết chuyện năm đó thể hoàn toàn trách Lưu Cẩm Trúc, dù sao cũng chứng kiến mấy năm bố sống mơ màng, gánh nặng nhà ba người tất cả đều đặt người bà, mà bố còn cãi nhau với bà, đổi lại người khác, thời gian qua lâu cũng chịu nổi. Lần đó cãi nhau Lưu Cẩm Trúc bỏ , tuy rằng bà phải ngọn nguồn dẫn tới việc, nhưng bà là ngòi nổ dẫn đến tai nạn xe của và bố, đốt lên những chuyện kế tiếp sau đó. Bố muốn ôm cùng chết, là thể xoá nhoà, từng hận bố, nhưng càng hận Lưu Cẩm Trúc hơn, tuy nhiên những chuyện này cũng phải nguyên nhân căn bản khiến cho quan hệ của và bà chuyển xấu đến nước này. Việc mà Tiêu Quý thể quên nhất, thể tha thứ nhất, chính là sau khi bố qua đời bà bỏ lại , nhiều năm như vậy có chút tin tức. Thân là người mẹ, làm sao vào lúc đứa con yếu đuối nhất mà có thể bỏ lại nó?

      Hôm nay lại cùng Lưu Cẩm Trúc ăn cơm, Tiêu Quý thừa nhận, mềm lòng, thấy bộ dáng gầy yếu của bà, vậy mà đau lòng. thể lạnh lùng từ chối bà, Tiêu Quý đành lòng thấy bà nhìn với vẻ cầu xin như vậy. Bữa cơm này dài, nhưng Tiêu Quý lại cảm thấy rất ấm áp, rất thoả mãn, thậm chí có chút lưu luyến thời gian ở bên Lưu Cẩm Trúc.

      Thế nhưng chỉ cần nhớ đến cái chết của bố, thể nở nụ cười với bà nữa.

      Đóng cửa xe, xuyên qua cửa kính nhìn về Lưu Cẩm Trúc vẫn trầm mặc ngồi trong xe, Tiêu Quý do dự nhiều lần, nắm chặt quả đấm, gì rồi xoay người rời .

      “Khoan , Tiểu Quý!”

      chưa được mấy bước, Lưu Cẩm Trúc từ trong xe bước ra, gọi tên .

      Tiêu Quý xoay người lại nhìn bà, mặt có biểu cảm, , cũng biết nên dùng vẻ mặt thế nào để đối diện với bà.

      Lưu Cẩm Trúc chậm rãi đến gần, khẽ cười chút, : “Mấy hôm trước mẹ cùng bạn dạo, thấy vài bộ quần áo rất hợp với con… Đều là mấy cái váy, phải con thích mặc váy sao, muốn cầm về thử ?” xong bà hơi lo lắng nhìn Tiêu Quý, sợ từ chối.

      Tiêu Quý nhìn cái túi tinh xảo trong tay Lưu Cẩm Trúc, thấy gói đồ là biết quần áo đắt tiền. Đúng vậy hồi rất thích mặc váy, bởi vì khi ấy nghĩ rằng mình là nàng công chúa, nhưng sau này, ngoài dì Mai thỉnh thoảng mua váy cho gần như mặc.

      Tiêu Quý tiếp nhận cái túi, chỉ là đờ đẫn nhìn nhìn, vẻ mặt thể là vui hay giận. Lưu Cẩm Trúc lại bất an, bà nghĩ thầm, có phải bà lại làm sai gì , có lẽ nào Tiêu Quý cho rằng bà quản quá nhiều hay .

      Lưu Cẩm Trúc và Tiêu Quý đều trầm mặc, biết hành động của hai người nằm trong tầm mắt của người khác.

      Mạnh Nhụy mới từ trường ra thấy xe Lưu Cẩm Trúc, ta khẽ nhíu mày, đến gần vài bước thấy được, ta mở to hai mắt, oán hận cắn môi. Bà ấy sao lại qua đây tìm Tiêu Quý! Mỗi lần thấy Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc đứng cùng nhau, Mạnh Nhụy đặc biệt thoải mái, giống như cảm giác hồi bé có đồ chơi thích bị người ta giành lấy.

      Nếu Lưu Cẩm Trúc lựa chọn ở cùng ba và ta bà nên toàn tâm toàn ý với bọn họ, trong lòng phải lấy bọn họ làm trọng, gia đình bọn họ mới là tất cả của bà, bà sao cứ mãi nghĩ đến Tiêu Quý chứ! Trước kia lúc ta còn chưa chuyển đến đại học B, Lưu Cẩm Trúc nhiều lắm cũng chỉ là thỉnh thoảng lấy ảnh của Tiêu Quý ra mà thầm khóc lóc, nhưng tại, bà chẳng những vì Tiêu Quý mà cãi nhau với ta mà còn đến trường thăm , thậm chí mua đồ cho , quả rất quá đáng!

      Mạnh Nhụy tức tối suy nghĩ, trừng mắt nhìn hai người kia, đột nhiên có ý tưởng, ta giương môi khẽ cười, lùi về chỗ có ai, ta lấy ra di động, bấm nút gọi Lưu Cẩm Trúc.

      Tiêu Quý do dự mãi, nhưng vẫn nhận túi đồ của Lưu Cẩm Trúc, chỉ là mấy bộ quần áo, lại đại diện cái gì. lặng lẽ với mình, cụp mắt liếc qua quần áo trong túi, màu sắc rất đẹp…

      Thấy Tiêu Quý nhận quần áo, Lưu Cẩm Trúc nhất thời vui vẻ ra mặt, khoé mắt lên nếp nhăn mảnh khảnh. Tiêu Quý nhìn bà, đáy lòng dâng lên chua xót, ra bà cũng già rồi.

      Tiêu Quý nhịn được mà lại suy nghĩ, có phải mình quá tàn nhẫn với bà , cho dù thế nào, bà sinh ra , nuôi dưỡng mười mấy năm trời, đúng sai năm đó đều trôi qua, có phải , có thể…tha thứ cho bà nhỉ…

      Nghĩ thế, ánh mắt Tiêu Quý nhìn Lưu Cẩm Trúc cũng ôn hoà hơn nhiều, nắm chặt cái túi trong tay, thanh như muỗi kêu: “Nếu…”

      Di động của Lưu Cẩm Trúc vang lên, ngắt lời Tiêu Quý.

      Lưu Cẩm Trúc cũng bị tiếng chuông di động của mình làm hoảng hốt, bà vội lấy máy ra, nhấn nút tiếp máy, cũng nhìn là ai gọi tới, trong lòng bà thầm nghĩ mau cho xong, rồi cùng chuyện với Tiêu Quý.

      “Dì Cẩm Trúc, cháu khó chịu… giờ cháu ở nhà, dì mau trở về …hu hu hu hu…”

      Lưu Cẩm Trúc hoảng sợ, lấy di động ra nhìn, đúng là điện thoại của Mạnh Nhụy, bà mau : “Nhụy Nhụy đừng sợ, tôi lập tức quay lại!” Cúp máy, bà mới chợt phát giác, Tiêu Quý vẫn còn đứng trước mặt bà.

      Lo lắng nhìn qua, sắc mặt Lưu Cẩm Trúc nhất thời tái nhợt, Tiêu Quý đặt cái túi xuống đất, trầm mặc nhìn bà, ánh mắt trở nên giống trước kia, có chút cảm xúc.

      Lưu Cẩm Trúc khỏi lui về sau mấy bước, vì sao mối quan hệ vừa dịu xuống lại biến thành thế này? Vừa rồi nghe điện thoại của Mạnh Nhụy, bà hoàn toàn trả lời theo bản năng, có lẽ là thói quen, bà cố ý…

      Tiêu Quý muốn đứng đây nữa, chẳng gì, xoay người vào trường. Hồi nãy nghe thấy bà lo lắng với Mạnh Nhụy lập tức trở về, Tiêu Quý biết rằng, ở trong lòng Lưu Cẩm Trúc, rốt cuộc quan trọng bằng Mạnh Nhụy, mặc dù là con ruột của bà, nhưng lại bằng Mạnh Nhụy. giống như trước kia, Lưu Cẩm Trúc vì Mạnh Nhụy phát bệnh mà vứt bỏ khi bố vừa qua đời, giờ cũng giống thế.

      Chán nản trở về ký túc xá, trong đầu Tiêu Quý rối rắm, giống như chuyện vừa rồi chính là giấc mộng, cảm thấy mình thay đổi rất nhanh, vốn là muốn tha thứ, nhưng lập tức hận thấu xương, lên xuống bất định như vậy, bảo thích ứng sao đây, trong lòng rất khó chịu.

      Mắt thấy sắp đến phòng 308, Tiêu Quý đột nhiên bị tiếng đạp cửa mãnh liệt làm tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn qua, mở to mắt, Tiểu Mã Ca nhà hung hăng đá cửa phòng 307!

      hiểu chuyện gì xảy ra? Cậu ấy đạp nhầm cửa, có lẽ…đạp nhầm cửa…

      Tiêu Quý vẫn còn kinh ngạc, quên mất chuyện Lưu Cẩm Trúc khi nãy, suy nghĩ có nên kéo lại Tiểu Mã Ca , nhưng lại sợ lúc này Tiểu Mã Ca hung ác lỡ tay làm bị thương, lúc rối rắm, đột nhiên thấy bên trong phòng 307 lao ra người, bởi vì sức lực quá lớn, Tiểu Mã Ca lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa là đụng vào tường. Tiêu Quý do dự nữa, mau chóng tiến lên, đỡ lấy Tiểu Mã Ca.

      muốn mở miệng hỏi, bên trong lại lao ra người khác. Nửa bên tay áo thun bị xé rách, tóc rối bù, đôi mắt đờ đẫn, miệng hơi nhếch lên, bộ dạng như vừa bị cưỡng gian.

      ràng chính là Hầu Tử.

      Tiêu Quý ngậm miệng giật mình, thể tin nhìn về , đây…đây là loại náo loạn gì hả!

      Tiểu Mã Ca hất tay Tiêu Quý ra, tiến lên vài bước, kéo bạn Hầu Tử giống như là ma quỷ qua, oán giận hét lớn: “Cậu ngốc hả! Bị đánh cũng biết đánh trả hay sao?”

      Hầu Tử lúng ta lúng túng ngẩng đầu, nhìn Tiểu Mã Ca gào thét, yếu ớt mở miệng: “Tớ biết ai đăng bài viết kia, tớ biết USC là ai…”
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 55: Giống như ma quỷ

      Bởi vì đột nhiên nhắc tới Mễ Tu, Lưu Cẩm Trúc và Tiêu Quý coi như hoà thuận ăn bữa cơm này. Lưu Cẩm Trúc cũng thầm vui mừng, rốt cuộc tìm được điểm lấy lòng Tiêu Quý, đó chính là đến Mễ Tu nhà , ngừng khen ngợi, ngừng tán thưởng, chỉ cần đề tài có liên quan đến Mễ Tu Tiêu Quý vui vẻ tiếp lời, đến chỗ nào vui vẻ còn có thể cười với Lưu Cẩm Trúc, lộ ra hai má lúm đồng tiền sâu.

      Bởi vì sợ muộn giờ học của Tiêu Quý, cũng sợ dục tốc bất đạt, sau khi ăn xong Lưu Cẩm Trúc đưa Tiêu Quý về trường. Muốn Tiêu Quý chấp nhận bà, tha thứ cho bà, phải là chuyện sớm chiều, bà thể nôn nóng, phải làm từ từ. Hôm nay Tiêu Quý chịu cùng bà ăn cơm, còn chịu nhiều với bà, Lưu Cẩm Trúc rất thoả mãn.

      Tới cổng trường, Lưu Cẩm Trúc dừng xe lại, Tiêu Quý quay đầu : “Tôi xuống trước.” đợi Lưu Cẩm Trúc gì, Tiêu Quý mở cửa xuống xe.

      Kỳ , trong lòng Tiêu Quý vẫn mâu thuẫn, biết chuyện năm đó thể hoàn toàn trách Lưu Cẩm Trúc, dù sao cũng chứng kiến mấy năm bố sống mơ màng, gánh nặng nhà ba người tất cả đều đặt người bà, mà bố còn cãi nhau với bà, đổi lại người khác, thời gian qua lâu cũng chịu nổi. Lần đó cãi nhau Lưu Cẩm Trúc bỏ , tuy rằng bà phải ngọn nguồn dẫn tới việc, nhưng bà là ngòi nổ dẫn đến tai nạn xe của và bố, đốt lên những chuyện kế tiếp sau đó. Bố muốn ôm cùng chết, là thể xoá nhoà, từng hận bố, nhưng càng hận Lưu Cẩm Trúc hơn, tuy nhiên những chuyện này cũng phải nguyên nhân căn bản khiến cho quan hệ của và bà chuyển xấu đến nước này. Việc mà Tiêu Quý thể quên nhất, thể tha thứ nhất, chính là sau khi bố qua đời bà bỏ lại , nhiều năm như vậy có chút tin tức. Thân là người mẹ, làm sao vào lúc đứa con yếu đuối nhất mà có thể bỏ lại nó?

      Hôm nay lại cùng Lưu Cẩm Trúc ăn cơm, Tiêu Quý thừa nhận, mềm lòng, thấy bộ dáng gầy yếu của bà, vậy mà đau lòng. thể lạnh lùng từ chối bà, Tiêu Quý đành lòng thấy bà nhìn với vẻ cầu xin như vậy. Bữa cơm này dài, nhưng Tiêu Quý lại cảm thấy rất ấm áp, rất thoả mãn, thậm chí có chút lưu luyến thời gian ở bên Lưu Cẩm Trúc.

      Thế nhưng chỉ cần nhớ đến cái chết của bố, thể nở nụ cười với bà nữa.

      Đóng cửa xe, xuyên qua cửa kính nhìn về Lưu Cẩm Trúc vẫn trầm mặc ngồi trong xe, Tiêu Quý do dự nhiều lần, nắm chặt quả đấm, gì rồi xoay người rời .

      “Khoan , Tiểu Quý!”

      chưa được mấy bước, Lưu Cẩm Trúc từ trong xe bước ra, gọi tên .

      Tiêu Quý xoay người lại nhìn bà, mặt có biểu cảm, , cũng biết nên dùng vẻ mặt thế nào để đối diện với bà.

      Lưu Cẩm Trúc chậm rãi đến gần, khẽ cười chút, : “Mấy hôm trước mẹ cùng bạn dạo, thấy vài bộ quần áo rất hợp với con… Đều là mấy cái váy, phải con thích mặc váy sao, muốn cầm về thử ?” xong bà hơi lo lắng nhìn Tiêu Quý, sợ từ chối.

      Tiêu Quý nhìn cái túi tinh xảo trong tay Lưu Cẩm Trúc, thấy gói đồ là biết quần áo đắt tiền. Đúng vậy hồi rất thích mặc váy, bởi vì khi ấy nghĩ rằng mình là nàng công chúa, nhưng sau này, ngoài dì Mai thỉnh thoảng mua váy cho gần như mặc.

      Tiêu Quý tiếp nhận cái túi, chỉ là đờ đẫn nhìn nhìn, vẻ mặt thể là vui hay giận. Lưu Cẩm Trúc lại bất an, bà nghĩ thầm, có phải bà lại làm sai gì , có lẽ nào Tiêu Quý cho rằng bà quản quá nhiều hay .

      Lưu Cẩm Trúc và Tiêu Quý đều trầm mặc, biết hành động của hai người nằm trong tầm mắt của người khác.

      Mạnh Nhụy mới từ trường ra thấy xe Lưu Cẩm Trúc, ta khẽ nhíu mày, đến gần vài bước thấy được, ta mở to hai mắt, oán hận cắn môi. Bà ấy sao lại qua đây tìm Tiêu Quý! Mỗi lần thấy Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc đứng cùng nhau, Mạnh Nhụy đặc biệt thoải mái, giống như cảm giác hồi bé có đồ chơi thích bị người ta giành lấy.

      Nếu Lưu Cẩm Trúc lựa chọn ở cùng ba và ta bà nên toàn tâm toàn ý với bọn họ, trong lòng phải lấy bọn họ làm trọng, gia đình bọn họ mới là tất cả của bà, bà sao cứ mãi nghĩ đến Tiêu Quý chứ! Trước kia lúc ta còn chưa chuyển đến đại học B, Lưu Cẩm Trúc nhiều lắm cũng chỉ là thỉnh thoảng lấy ảnh của Tiêu Quý ra mà thầm khóc lóc, nhưng tại, bà chẳng những vì Tiêu Quý mà cãi nhau với ta mà còn đến trường thăm , thậm chí mua đồ cho , quả rất quá đáng!

      Mạnh Nhụy tức tối suy nghĩ, trừng mắt nhìn hai người kia, đột nhiên có ý tưởng, ta giương môi khẽ cười, lùi về chỗ có ai, ta lấy ra di động, bấm nút gọi Lưu Cẩm Trúc.

      Tiêu Quý do dự mãi, nhưng vẫn nhận túi đồ của Lưu Cẩm Trúc, chỉ là mấy bộ quần áo, lại đại diện cái gì. lặng lẽ với mình, cụp mắt liếc qua quần áo trong túi, màu sắc rất đẹp…

      Thấy Tiêu Quý nhận quần áo, Lưu Cẩm Trúc nhất thời vui vẻ ra mặt, khoé mắt lên nếp nhăn mảnh khảnh. Tiêu Quý nhìn bà, đáy lòng dâng lên chua xót, ra bà cũng già rồi.

      Tiêu Quý nhịn được mà lại suy nghĩ, có phải mình quá tàn nhẫn với bà , cho dù thế nào, bà sinh ra , nuôi dưỡng mười mấy năm trời, đúng sai năm đó đều trôi qua, có phải , có thể…tha thứ cho bà nhỉ…

      Nghĩ thế, ánh mắt Tiêu Quý nhìn Lưu Cẩm Trúc cũng ôn hoà hơn nhiều, nắm chặt cái túi trong tay, thanh như muỗi kêu: “Nếu…”

      Di động của Lưu Cẩm Trúc vang lên, ngắt lời Tiêu Quý.

      Lưu Cẩm Trúc cũng bị tiếng chuông di động của mình làm hoảng hốt, bà vội lấy máy ra, nhấn nút tiếp máy, cũng nhìn là ai gọi tới, trong lòng bà thầm nghĩ mau cho xong, rồi cùng chuyện với Tiêu Quý.

      “Dì Cẩm Trúc, cháu khó chịu… giờ cháu ở nhà, dì mau trở về …hu hu hu hu…”

      Lưu Cẩm Trúc hoảng sợ, lấy di động ra nhìn, đúng là điện thoại của Mạnh Nhụy, bà mau : “Nhụy Nhụy đừng sợ, tôi lập tức quay lại!” Cúp máy, bà mới chợt phát giác, Tiêu Quý vẫn còn đứng trước mặt bà.

      Lo lắng nhìn qua, sắc mặt Lưu Cẩm Trúc nhất thời tái nhợt, Tiêu Quý đặt cái túi xuống đất, trầm mặc nhìn bà, ánh mắt trở nên giống trước kia, có chút cảm xúc.

      Lưu Cẩm Trúc khỏi lui về sau mấy bước, vì sao mối quan hệ vừa dịu xuống lại biến thành thế này? Vừa rồi nghe điện thoại của Mạnh Nhụy, bà hoàn toàn trả lời theo bản năng, có lẽ là thói quen, bà cố ý…

      Tiêu Quý muốn đứng đây nữa, chẳng gì, xoay người vào trường. Hồi nãy nghe thấy bà lo lắng với Mạnh Nhụy lập tức trở về, Tiêu Quý biết rằng, ở trong lòng Lưu Cẩm Trúc, rốt cuộc quan trọng bằng Mạnh Nhụy, mặc dù là con ruột của bà, nhưng lại bằng Mạnh Nhụy. giống như trước kia, Lưu Cẩm Trúc vì Mạnh Nhụy phát bệnh mà vứt bỏ khi bố vừa qua đời, giờ cũng giống thế.

      Chán nản trở về ký túc xá, trong đầu Tiêu Quý rối rắm, giống như chuyện vừa rồi chính là giấc mộng, cảm thấy mình thay đổi rất nhanh, vốn là muốn tha thứ, nhưng lập tức hận thấu xương, lên xuống bất định như vậy, bảo thích ứng sao đây, trong lòng rất khó chịu.

      Mắt thấy sắp đến phòng 308, Tiêu Quý đột nhiên bị tiếng đạp cửa mãnh liệt làm tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn qua, mở to mắt, Tiểu Mã Ca nhà hung hăng đá cửa phòng 307!

      hiểu chuyện gì xảy ra? Cậu ấy đạp nhầm cửa, có lẽ…đạp nhầm cửa…

      Tiêu Quý vẫn còn kinh ngạc, quên mất chuyện Lưu Cẩm Trúc khi nãy, suy nghĩ có nên kéo lại Tiểu Mã Ca , nhưng lại sợ lúc này Tiểu Mã Ca hung ác lỡ tay làm bị thương, lúc rối rắm, đột nhiên thấy bên trong phòng 307 lao ra người, bởi vì sức lực quá lớn, Tiểu Mã Ca lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa là đụng vào tường. Tiêu Quý do dự nữa, mau chóng tiến lên, đỡ lấy Tiểu Mã Ca.

      muốn mở miệng hỏi, bên trong lại lao ra người khác. Nửa bên tay áo thun bị xé rách, tóc rối bù, đôi mắt đờ đẫn, miệng hơi nhếch lên, bộ dạng như vừa bị cưỡng gian.

      ràng chính là Hầu Tử.

      Tiêu Quý ngậm miệng giật mình, thể tin nhìn về , đây…đây là loại náo loạn gì hả!

      Tiểu Mã Ca hất tay Tiêu Quý ra, tiến lên vài bước, kéo bạn Hầu Tử giống như là ma quỷ qua, oán giận hét lớn: “Cậu ngốc hả! Bị đánh cũng biết đánh trả hay sao?”

      Hầu Tử lúng ta lúng túng ngẩng đầu, nhìn Tiểu Mã Ca gào thét, yếu ớt mở miệng: “Tớ biết ai đăng bài viết kia, tớ biết USC là ai…”

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 56: Kẻ đầu têu

      Hôm nay là ngày tốt, ngày lành rất tốt.

      Sau khi tan học, Tiêu Quý giống như thường ngày, chậm rãi thu dọn đồ đạc, rồi chào bọn Hầu Tử, khẽ mỉm cười phải tìm Mễ Tu nhà . đợi bọn Hầu Tử gì, đeo ba lô lưng, rồi kiêu ngạo xoay người rời .

      Hầu Tử, Tiểu Mã Ca và Mị Mị nhìn bóng dáng bé của Tiêu Quý rời , họ khẽ gật đầu rồi lắc đầu, đưa mắt nhìn nhau rồi lại gật đầu…

      Tháng sáu, vừa lúc nắng gắt, gió phất phơ, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây vẩy xuống tia sáng, chiếc bóng đều là loang lổ. Tiêu Quý từ lớp ra, qua hành lang ồn ào náo động, thảnh thơi đường, ngón tay nắm dây đeo ba lô, cụp mắt nhìn con đường dưới chân. đến đại học B gần năm, nhưng chưa bao giờ qua khoa nhạc, sáng nay nếu hỏi bạn học, chưa chắc tìm được hướng chính xác đâu. Tiêu Quý nhếch môi, ngước mắt lên, nhìn thấy toà nhà màu trắng trước mặt, hổ là khoa nghệ thuật, đãi ngộ còn hơn các .

      Ngày hôm qua Hầu Tử vô tội tai bay vạ gió, chẳng hiểu tại sao bị kéo vào cuộc chiến ghen tuông. Bản thân bị thương ngoài da, quần áo còn bị xé rách, vốn chịu rủi ro, nhưng lại chính tai nghe được chuyện. Trong lúc cãi vã, vai chính trong cuộc chiến kia toạc ra chân tướng của bài viết nọ. Hoá ra là Mạnh Nhụy dùng tiền thuê nữ sinh kia, muốn ta đăng bài lên diễn đàn, ký tên là USC.

      Vừa nghe được cái gọi là chân tướng này, Tiêu Quý vẫn còn sửng sốt trong chốc lát. phải chưa từng nghi ngờ Mạnh Nhụy, nhưng mà, lòng nghĩ rằng Mạnh Nhụy nhàm chán đến mức này, dù sao hai người bọn họ cũng có thâm thù đại hận gì, đến nỗi ta bôi nhọ chứ? Thế nhưng, xảy ra trước mắt, Tiêu Quý thể tin.

      Rốt cuộc đắc tội với Mạnh Nhụy ở chỗ nào mà ta phải làm như vậy! Tiêu Quý nghĩ ra, càng bực bội hơn nữa, hôm nay sau khi tan học cố ý với bọn Hầu Tử rằng tìm Mễ Tu, nhưng thực ra là đến khoa nhạc tìm Mạnh Nhụy, giáp mặt hỏi ràng. Tuy rằng chuyện bài viết mang đến phiền phức gì trong cuộc sống của Tiêu Quý, nhưng muốn hỏi Mạnh Nhụy, vì sao ta làm chuyện hại người ích ta. Nếu lúc ấy phải Hầu Tử kịp thời phát bài viết, tìm Mễ Tu xoá bài, hậu quả thế nào dám tưởng tượng. Vạch trần trắng trợn như vậy trước mặt người khác, muốn xử lý làm sao đây.

      Thở dài mạnh, Tiêu Quý quyết định chú ý, nhìn về toà nhà trước mặt, nhấc chân qua.

      Ai ngờ vai đột nhiên nặng trĩu. Tiêu Quý kinh ngạc, quay đầu, thấy ba người đằng sau mình.

      Hầu Tử cười hì hì, Tiểu Mã Ca đầy khí chất ngự tỷ, Mị Mị ngoan hiền.

      Tiêu Quý chớp mắt, nhìn ba người trước mặt, nuốt nước bọt, giọng : “Các cậu…”

      “Bọn tớ cùng cậu!” Gào tiếng khí thế ngất trời.

      “…” Tiêu Quý mở to mắt, nhìn ba nàng với vẻ khó tin.

      Ba trịnh trọng gật đầu với Tiêu Quý, bày ra vẻ mặt gặp chuyện nên làm tuyệt đối lùi bước.

      Tiêu Quý vội giải thích: “Tớ chỉ muốn…”

      “Đừng giả vờ, nhìn thấy bộ dạng coi thường cái chết của cậu, bọn tớ thấy chân tướng rồi!”

      “…” có coi thường cái chết chỗ nào đâu.

      Hầu Tử tay ôm cổ Tiêu Quý, đem hướng vào bộ ngực, vỗ vỗ : “Chị em tốt, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia, có việc đương nhiên phải cùng nhau đối mặt!”

      “Nhưng mà…”

      “Tiểu Quý, Hầu Tử rất đúng, bọn tớ cùng cậu, tìm Mạnh Nhụy hỏi ràng!’ Mị Mị nắm tay Tiêu Quý, gật đầu mạnh.

      “Đúng vậy, nhiều người sức mạnh thôi.” Tiểu Mã Ca khẽ cười, còn : “Yên tâm , bọn tớ làm gì con đó đâu.” xong, bóp tay.

      Tiêu Quý nhìn Hầu Tử ôm , lại nhìn Mị Mị nắm tay , cuối cùng nhìn về phía Tiểu Mã Ca, : “…Nghe trước kia bệnh tình của ta rất nghiêm trọng.”

      chết chưa?” Tiểu Mã Ca hỏi.

      “…” Hình như… có…nhỉ…

      Bởi vì người ít đánh lại đông, Tiêu Quý có quyền lên tiếng, nên đành tuỳ ba nàng kia, mặc cho các kéo lên lầu, đường thu hút mọi chú ý.

      Rất nhanh, các đứng bên ngoài lớp học, Tiêu Quý cảm thấy kỳ quái, các sao lại .

      “Chúng ta…” Tiêu Quý muốn hỏi, chúng ta tìm Mạnh Nhụy ư.

      ta ở tại đây, sớm hỏi thăm rồi!” Hầu Tử .

      “…” Tiêu Quý im lặng. Hầu Tử nhà là lo trước cái lo của thiên hạ nha.

      Ngó vào phòng học lướt qua vòng, Tiêu Quý thấy Mạnh Nhụy, lúc này giữa giờ, các sinh viên đều tự hoạt động, trong phòng học ồn áo náo động, bóng người hỗn loạn, căn bản tìm thấy Mạnh Nhụy ở chỗ nào.

      Hầu Tử vung tay lên, dũng cảm câu, giao cho tớ! trước hai bước, thuận tay túm lấy bạn học ngang qua, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, hoà nhã hỏi: “Kêu người nào thích tìm đường chết nhất trong lớp bạn ra đây!”

      Bạn học kia sửng sốt, sau đó lặng lẽ gật đầu, rồi vào lớp hô lên: “Mạnh Nhụy có người tìm!”

      “…” ra danh tiếng tìm đường chết của Mạnh Nhụy dữ dội như vậy…

      Rất nhanh Mạnh Nhụy ra, đứng trước bọn Tiêu Quý, ta nhàng gật đầu mỉm cười, rất lễ phép hỏi: “Tìm em có chuyện gì sao?”

      Mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, trong lòng lặng lẽ buồn nôn. Tiêu Quý lên trước, nhìn Mạnh Nhụy mà cười nhạt, đôi mắt sẫm lại, hỏi: “Bài viết là do gửi phải , vì sao?” Xử lý thẳng, muốn lời vô ích với ta.

      Mạnh Nhụy sửng sốt, dường như nghĩ tới Tiêu Quý hỏi vậy, trông thấy dáng vẻ khởi binh hỏi tội của các , ta cười yếu ớt, vô tội đáng thương hỏi lại: “Bài viết gì, em biết chị gì.”

      Hầu Tử nhịn được mà tiến lên, nhoài người lớn tiếng : “Giả vờ gì chứ, thú vị lắm hả? USC chính là !”

      Mạnh Nhụy thu lại nụ cười yếu ớt mặt, ta nghiêm mặt, nhíu mày trừng Hầu Tử.

      “Mạnh Nhụy, cho tới lúc này còn thừa nhận sao? Muốn tôi tìm người đến chứng thực, giáp mặt đối chất với hả!” Tiêu Quý thấy ta làm ra vẻ khờ khạo, thèm khách khí với ta nữa.

      Mạnh Nhụy cười nhạo, cũng lười giả tạo, vẻ mặt nhu nhược đáng thương vừa rồi nhất thời biến mất còn chút dấu vết. ta nhìn Tiêu Quý, lạnh lùng : “Là tôi đăng thế nào? Tôi có quyền tự do ngôn luận sao? diễn đàn ai cũng làm được, quản lý được sao?”

      diễn đàn ai cũng làm được, đương nhiên cũng có quyền tự do ngôn luận, nhưng mà bài viết đăng lên, ràng chính là bôi nhọ tôi, ác ý hãm hại tôi, tôi chưa bao giờ đắc tội với , làm như vậy, quả bất chấp lý lẽ!”

      “Ác ý hãm hại , đừng có khoe khoang, Mạnh Nhụy tôi có thời gian. Những gì bài viết kia đều là , ba kéo chết cùng, mẹ cần , cái nào phải chứ?” Mạnh Nhụy hung hăng nhìn Tiêu Quý, cố ý lớn tiếng, bạn học trong lớp bắt đầu nhìn về phía này.

      Bị chọc trúng điểm yếu, Tiêu Quý thể lên tiếng, cắn môi, trừng mắt nhìn Mạnh Nhụy.

      “Mẹ kiếp!” Hầu Tử ghét nhất những lời Mạnh Nhụy vừa , tiến lên bước, đứng đằng trước Tiêu Quý.

      “Cái gì mẹ cậu ấy cần cậu ấy hả! bớt tự cho mình đúng , có từng nghe qua cái gì gọi là em như thể tay chân, máu mủ tình thâm hay hả! Tôi cho biết, đối với mẹ Tiêu Quý mà , nhiều lắm chỉ là đứa con nuôi, con nuôi! You know?”

      “Hầu Tử, rất hay!” Tiểu Mã Ca vươn ngón cái với Hầu Tử, nhìn Mạnh Nhụy với vẻ khiêu khích.

      “Ừ!” Mạnh Nhụy mau chóng hùa theo, gật đầu lia lịa.

      Bởi vì tại cửa quá sôi nổi lại ồn ào, các bạn học khỏi tò mò, ngoái cổ ra nhìn, hoặc trực tiếp đứng ở cửa, vây thành vòng tròn xung quanh bọn Tiêu Quý.

      Mạnh Nhụy thấy bạn học cùng khoa đều qua đây xem náo nhiệt, ai đứng bên ta lên tiếng ủng hộ ta, Mạnh Nhụy lập tức thẹn quá hoá giận, rốt cuộc thèm làm bộ làm tịch nữa, ta chỉ vào mũi Tiêu Quý, hung tợn quát lên: “Tôi sai chỗ nào, mẹ cần ! Bà ấy tình nguyện làm trâu làm ngựa nhà tôi cũng cần ! Tiêu Quý, lấy gương ra soi cho kỹ , xem bộ dạng mình thế nào, xứng với Mễ Tu chỗ nào hả, nếu tôi là , tôi biến mất bên cạnh ấy lâu rồi!”

      đến nước này, Tiêu Quý hoàn toàn hiểu , Mạnh Nhụy đăng bài viết phải là vì Lưu Cẩm Trúc, mà là vì Mễ Tu.

      hiểu chuyện!

      Tiêu Quý đẩy Hầu Tử ra, nhìn thẳng Mạnh Nhụy, tránh, bình tĩnh : “Mạnh Nhụy, luôn mẹ tôi cần tôi, điểm này tôi phủ nhận, nhưng mà cho dù gì, cũng thể thay đổi được bà ấy là mẹ ruột của tôi, giống như cho dù tôi chấp nhận bà ấy nhưng cũng thể xoá này. Đúng vậy, trước kia bà ấy vì phải chăm sóc mới cùng ba ra nước ngoài, nhưng đây cũng phải là toàn bộ nguyên nhân, càng nhiều hơn là bởi vì bà ấy trải qua mấy năm quá mệt mỏi, mà bố tôi lại vừa qua đời, bà ấy đau lòng khổ sở, muốn rời khỏi nơi đó mà theo ba , đó là lựa chọn tốt nhất của bà ấy, bà ấy muốn theo đuổi hạnh phúc của mình. Về chuyện bố tôi kéo tôi cùng chết, tôi tuyệt đối thừa nhận, bởi vì bố tôi thương tôi như vậy, khi xảy ra tai nạn bởi vì che chở cho tôi mà ông ấy mất mạng sống. Tôi phải là đứa con ai cần, bố tôi rất tôi, giống như những bậc cha mẹ thương con cái mình.”

      tôi xứng với Mễ Tu, vậy ai xứng đây, sao? là nực cười, xứng đôi hay , tới lượt thừa nhận, hơn nữa, tình cảm giữa hai người, căn bản tồn tại vấn đề xứng hay xứng, chỉ có thích hay , quan tâm hay . Mễ Tu rất thích tôi, cũng rất quan tâm đến tôi, chúng tôi ở bên nhau từ bé, khi đó còn biết cái gì gọi là thích, lại càng hiểu tình , nhưng mà, năm tháng trôi qua, ở bên nhau lâu như vậy, tình cảm của chúng tôi dần dần sâu sắc, trong lúc bất giác khắc sâu thể phá vỡ. Tôi hiểu ấy, ấy cũng hiểu tôi, đó đều là từ ăn ý và tình cảm tích lũy qua năm tháng mà hình thành nên, người nào có thể tuỳ ý gây chia rẽ.”

      “Mạnh Nhụy, thích Mễ Tu, nhưng cho rằng chỉ cần tôi rời khỏi ấy ấy thích và ở bên sao? quá ngây thơ rồi, quả thực thể tưởng tượng nổi, chuyện tình cảm phải chỉ có bên tuyên bố là thành công, hai người nhau tình nguyện ở bên nhau mới là bắt đầu thuận lợi. Thực ra đứa con vì quá được nuông chiều nên hư hỏng, muốn gì, thích gì, nhất định phải đạt được, phải nắm trong tay, cho dù lâu ngày chán ghét rồi vứt bỏ lần nữa. hoàn toàn thích Mễ Tu, chỉ coi ấy là món đồ chơi vừa ý, bởi vì ấy từ chối , bởi vì chiếm được ấy, vì thế từ thủ đoạn, càng ngày càng muốn đạt được. Tất cả những việc làm hoàn toàn có chút ý nghĩa gì, tình cảm của tôi và Mễ Tu có bất cứ trở ngại nào.”
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 57: Mị Mị thùy mị

      Đối với Tiêu Quý mà , lẳng lặng đứng ngoài phòng học nhìn Mễ Tu học tập là việc cực kỳ thích thú mà lại sung sướng. Từ khi bắt đầu cắp sách đến trường, chỉ cần tan học sớm, hoặc là lúc có lớp, đều làm vậy, làm biết mệt, duy trì cho đến đại học.

      Môi nhếch lên, Tiêu Quý chớp mắt, trong lòng lặng lẽ khen ngợi Mễ Tu nhà , rất đẹp trai.

      Gần đây Mễ Tu bận rộn học hành, công việc cũng có rất nhiều chuyện, nghe , cuối học kỳ này trò chơi mới có phần tham gia của được chính thức bán ra, phần chế tác hậu kỳ và tuyên truyền đều phải tham dự, mỗi ngày vội vàng chạy qua trường rồi đến công ty, ngay cả thời gian ăn cơm cùng Tiêu Quý cũng giảm . Hôm nay tan học sớm, đặc biệt đến khoa máy tính chờ ở bên ngoài, chỉ vì cùng Mễ Tu nhà ăn bữa cơm, haiz, con dâu nuôi từ bé như , là hiền lành lại có đức hạnh.

      Liếc mắt nhìn vào phòng, Mễ Tu vẫn còn chuyên tâm học hành, Tiêu Quý cụp mắt, bắt đầu miên man suy nghĩ. Mấy hôm trước biết được người đăng bài viết là Mạnh Nhụy, tìm ta, bọn Hầu Tử cùng , ở đó rất nhiều. Tuy rằng cuối cùng vẫn nghe được câu xin lỗi từ Mạnh Nhụy, nhưng Tiêu Quý cũng định tiếp tục truy cứu. Quên , dù sao cũng mất miếng thịt nào, hơn nữa hôm đó Mạnh Nhụy bị đến á khẩu, lại thêm sợ hãi Hầu Tử và Tiểu Mã Ca, lúc ấy ta còn rất đáng thương, bạn học của ta ai ra mặt thay ta.

      Haiz, lặng lẽ thở dài, Tiêu Quý khỏi cảm thán, duyên phận của con người trộn lẫn thành như vậy, quả nhiên là dễ dàng đâu, dễ dàng chút nào.

      đầu đột nhiên đau nhói, Tiêu Quý ngẩng đầu, thấy Mễ Tu nhà biết khi nào đứng trước mặt , cười ấm áp nhìn .

      Tiêu Quý ôm đầu, chu miệng, nũng nịu: “ đánh em làm chi, coi chừng đánh em thành đần độn đấy!”

      “Có đần độn cũng nuôi em.” Mễ Tu khẩy mũi , dịu dàng .

      Tiêu Quý thè lưỡi, thấy bạn học của Mễ Tu ở xung quanh nhìn về phía bọn họ cười trêu ghẹo, hai má đỏ lên, túm lấy áo Mễ Tu, giọng : “ thôi.”

      Mễ Tu gật đầu mỉm cười với bạn học, rồi nắm tay Tiêu Quý rời .

      “Gần đây bận rộn như vậy, có thời gian cùng em ăn cơm, hôm nay đặc biệt chờ , phải cùng em ăn McDonald.” Ra khỏi khoa máy tính, Tiêu Quý nắm cánh tay Tiêu Quý, làm nũng .

      Mễ Tu nắm tay , dừng lại, xoay người nhìn , với vẻ có lỗi: “Hôm nay e rằng được, lát nữa còn phải qua công ty.”

      Trong nháy mắt hai má lúm đồng tiền chợt , Tiêu Quý chu miệng: “Vậy được rồi, kiếm tiền nuôi em mới là vương đạo, .” Trong đôi mắt có vẻ uất ức.

      Thấy bộ dáng chu miệng đáng của Tiêu Quý, Mễ Tu nhịn được khẽ hôn lên môi , xoa hai má , chiều : “Tuy rằng nuôi em rất quan trọng, nhưng mà cùng em ăn bữa cơm cũng quan trọng như nhau.”

      “Chẳng phải có thời gian sao?” Tiêu Quý hỏi.

      “Vẫn còn thời gian ăn ở căn tin.” Mễ Tu gõ mũi , giọng .

      sao!” Tiêu Quý nắm tay Mễ Tu, vui vẻ dùng sức đong đưa.

      “Em muốn bây giờ ở đây thảo luận vấn đề giả, hay là lập tức đến căn tin ăn cơm đây?” Mễ Tu trêu ghẹo hỏi.

      “Đương nhiên là ăn cơm!” Tiêu Quý hô to, kéo Mễ Tu chạy về phía căn tin.

      Nhưng mà vẫn chậm, căn tin chật ních, ngay cả chỗ trống cũng có.

      Tiêu Quý giật góc áo của Mễ Tu, dịu dàng hỏi: “Làm sao bây giờ, hết chỗ rồi.”

      tìm thử xem bọn Tam Thận ở đâu.” Mễ Tu nhờ ưu thế chiều cao mà nhìn xung quanh.

      Lúc này, bàn móng vuốt vẫy vẫy về phía bọn họ.

      Tiêu Quý nhìn , đúng là bọn Đường Tam Thận. vừa định kéo Mễ Tu qua lại sửng sốt, Tam Thận và Du Phong lại ngồi cùng Hầu Tử và Tiểu Mã Ca, trọng điểm là còn có Mị Mị! Phải biết rằng từ khi hai người kia chia tay, họ chưa bao giờ xuất cùng nhau.

      Mễ Tu hiển nhiên cũng thấy bọn Tam Thận, nắm tay Tiêu Quý, : “ thôi.”

      Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn , gật gật, dù sao cũng khó xử, ngại và Mễ Tu qua xem náo nhiệt chứ.

      Mễ Tu mua cơm, Tiêu Quý qua trước, cười với mấy vị kia, rồi ngồi xuống kế bên Hầu Tử và Tiểu Mã Ca.

      “Tiểu Kê cậu cùng bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu ăn riêng ư? Sao lại cùng bọn tớ ăn ở căn tin thế?” Hầu Tử dán sát lỗ tai Tiêu Quý, hỏi như kẻ trộm.

      “Cùng dân vui vẻ thôi!” Tiêu Quý trả lời.

      Bởi vì trò đùa của Tiêu Quý và Hầu Tử, khí nặng nề vừa rồi có chút dịu xuống, nhưng mà Mị Mị vẫn cúi đầu ăn, lời nào, mà Du Phong chầm chậm ăn uống, thường thường nhìn Mị Mị cái, vẻ mặt khó hiểu.

      Rất nhanh, Mễ Tu mua cơm trở về, bưng chút cơm và đồ ăn còn lại ít ỏi, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Quý. Hết cách rồi, đồ ăn thức uống ngon lành đều bị người khác mua hết rồi, giờ, cũng chỉ có thể ăn đồ còn thừa lại, đáng thương biết bao!

      Tiểu Mã Ca liếc nhìn đồ ăn Mễ Tu bưng về, kiêu ngạo lắc đầu, gắp lên miếng gà kho, bỏ vào trong miệng, nhai nuốt nhấm nháp hương vị.

      Hầu Tử cũng tắc lưỡi hướng về Tiêu Quý, vô cùng đồng tình : “Đứa đáng thương a, sao, ngũ cốc nguyên chất tốt cho sức khoẻ đó!” xong, bỏ miếng thịt kho tàu lớn vào trong miệng.

      “…” Tiêu Quý khều rau cải trong đĩa, kiêu ngạo hừ tiếng, người ta “ túp lều tranh hai quả tim vàng”*, làm sao hả!

      (*) Nguyên văn là “hữu tình nước uống ăn no”. Dịch là “có tình uống nước cũng no”, nhưng mình dùng câu “ túp lều tranh quả trái tim vàng” vì nó thông dụng ở VN hơn. [nguồn: Hà Ảnh Cư wp]

      “Tiểu Quý, hôm nay tớ mua hơi nhiều, phần thịt xé sợi hương cá để cậu và Mễ Tu ăn nhé.” Mị Mị vẫn trầm mặc tốt bụng .

      cần đâu, cậu ăn , Mị Mị nhà tớ tốt!” Tiêu Quý cảm kích , còn quên liếc nhìn hai nàng bên cạnh ăn ngon lành.

      “Món này hôm nay làm hơi cay, tớ thể ăn được, cậu và Mễ Tu ăn , cậu cũng thích ăn cay mà.” Mị Mị đẩy đĩa qua, cười cười.

      Tiêu Quý cúi đầu nhìn đĩa thịt xé sợ hương cá đỏ tươi, nuốt nước bọt, với Mị Mị: “Ôi ôi ôi, Mị Mị, sau này ai lấy cậu là may mắn lắm nha!”

      Du Phong suýt nữa được may mắn thầm liếc Tiêu Quý cái, rồi cúi đầu tiếp tục ăn uống.

      chàng nào đó muốn may mắn sang đây, chính là chàng trai mấy hôm trước cùng xem phim với Mị Mị.

      ta đứng trước mặt Mị Mị, gật đầu chào với bọn Hầu Tử trước, sau đó với Mị Mị: “Hôm nay là sinh nhật mình, lát nữa các bạn mình muốn hát karaoke, bạn muốn cùng ?”

      Mị Mị sững sờ, theo bản năng chính là từ chối, nhưng nghĩ đến Du Phong ngồi cùng , hơn nữa hôm nay vẫn là sinh nhật người ta, từ chối trước mặt mọi người tốt. Bởi vì trong lòng rối rắm, hai má Mị Mị đỏ lên, nhút nhát nhìn chàng kia, biết làm sao cho phải. Nào ngờ dáng vẻ của vào lúc này đây, ở trong mắt người khác, là e thẹn nhút nhát, dục cự hoàn nghênh* thế nào.

      (*) giả bộ phản kháng nhưng trong lòng muốn, thuận theo.

      Đương nhiên, người khác này chính là Du Phong ngồi đối diện Mị Mị, vừa lúc thu lại tất cả cảnh sắc vào đáy mắt.

      Mị Mị suy nghĩ, vẫn là nên , tại cũng muốn đến chuyện đương, nếu để người khác hiểu lầm tốt lắm. muốn chuyện với nam sinh kia, còn chưa hé miệng, Du Phong ở đối diện lại lên tiếng, hơn nữa ngữ khí lạnh như băng.

      xin lỗi, hôm nay ấy có thời gian, hơn nữa, Miểu Miểu cũng thích ca hát với người lạ.”

      Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, tuy rằng bình thường Du Phong lạnh lùng, nhưng mà năng vẫn luôn lịch , những lời này giống với cách ăn có lý trí của ta như mọi khi.

      chàng kia nhìn về phía Du Phong, lại nhìn Mị Mị cúi đầu, trong lòng do dự. ta có nghe Miểu Miểu và Du Phong chia tay, nhưng dựa theo tình hình tại, chẳng lẽ hai người chỉ là giận dỗi, hành động vừa rồi của ta chẳng phải là thọc gậy bánh xe trước mặt bạn trai người ta sao!! Nghĩ đến đây, chàng kia hoang mang, hai má đỏ lên, liên tục xin lỗi với Mị Mị, rồi hốt hoảng xoay người bỏ .

      Tất cả trở về yên tĩnh, nhưng mà…

      “Bốp!” Mị Mị quăng chiếc đũa trong tay ra ngoài, rớt ngay vào trong bát của Du Phong.

      Du Phong ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn Mị Mị với vẻ khó tin.

      “Du Phong, tại cùng lắm chỉ là bạn cùng phòng của bạn trai của bạn thân tôi, có quan hệ gì với tôi, dựa vào gì mà thay tôi quyết định, can thiệp chuyện của tôi, có tư cách đó!”

      xong, nhìn ai cả mà xoay người bỏ cách tự nhiên, bóng lưng cực kỳ cao ngất.

      Hầu Tử trốn trong lòng Tiểu Mã Ca tìm kiếm an ủi, hô lên Mị Mị hoá thành xấu xa rồi, phải làm sao bây giờ…

      Tiêu Quý sợ tới mức quên nuốt xuống miếng thịt trong miệng, Mễ Tu bình tĩnh đưa qua cốc nước cho

      Bạn Đường Tam Thận ngồi kế bên Mị Mị ôm lấy tâm can bé, thẳng: “Phụ nữ quá đáng sợ…”

      Du Phong…
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :