1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã nhà tôi - Tiểu Yêu Vô Yêu (76 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 49: bằng chia tay

      Mãi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, trong phòng vẫn ai chuyện, chỉ có mùi hương của gạo nếp và táo đỏ quấn quanh giữa hơi thở của trầm lặng.

      “Cái kia…” Đường Tam Thận dè dặt nhìn về phía Mị Mị, nhút nhát : “Du Phong rồi, Mị Mị em giận à, xem đôi mắt em đỏ cả rồi.”

      “…” Mọi người… Rất muốn đánh gã ngốc này!

      “Khụ khụ!” Tiểu Mã Ca làm ra vẻ hắng giọng, tay ôm vai Hầu Tử, nửa đe doạ nửa vui đùa : “Biết lợn chết thế nào ?”

      “Chết thế nào?” Đường Tam Thận nghiêm túc hỏi.

      “Hầu Tử cho ta biết.” Tiểu Mã Ca liếc qua Hầu Tử, ra lệnh .

      “Là quá nhiều nên bị chiên giòn!”

      “…” Tam Thận.

      Bởi vì Tiểu Mã Ca và Hầu Tử vây đuổi Đường Tam Thận, khí vui vẻ hẳn lên, mọi người bắt đầu thảo luận về bánh ú, rồi bắt tay gói phần gạo nếp còn lại, đương nhiên, lần này hoàn toàn là việc của Mễ Tu và Mị Mị, những người khác chỉ ngồi bên tấm tắc khen ngợi.

      Nhưng cánh cửa lại biết điều mà mở ra lần nữa, bọn Tiêu Quý lặng lẽ nhìn qua, trong lòng mắng tiếng.

      Sao ta trở về nữa?!

      Vốn còn muốn khiển trách vài câu, nhưng lại thấy thân ảnh màu hồng ra từ phía sau Du Phong, Tiêu Quý đứng dậy, lộ ra hai má lúm đồng tiền, chạy nhanh mấy bước, nhào tới người kia.

      “Dì Mai, sao dì lại tới đây!”

      Đúng vậy, người tới chính là mẹ Mễ Tu, Mai Phương.

      “Dì rất nhớ con, qua đây thăm con đó.” Mai Phương vỗ đầu Tiêu Quý .

      “Tôi ở bên ngoài gặp được dì, nên đưa dì sang đây.” Du Phong trầm tĩnh , liếc nhìn qua Mị Mị, rồi : “Tôi trước.”

      cái gì, được , dì mang bánh ú qua đây, ăn trước .” Mai Phương túm lấy Du Phong muốn ra ngoài, nhiệt tình .

      Du Phong theo bản năng nhìn về phía Mị Mị, kỳ lâu như vậy gặp nhau, ta cũng nhớ . ta biết Mị Mị luôn trốn tránh ta, mà ta cũng muốn khiến bối rối, cho nên vẫn phối hợp. Nhưng hôm nay nhìn thấy , Du Phong đột nhiên muốn chơi trò trốn tìm này nữa, ta muốn quang minh chính đại yên ổn nhìn kỹ , rằng mình vui khi ở bên ta, vậy tại chia tay rồi, có vui hay .

      “Được ạ, vậy cháu nếm thử tay nghề của dì Mai chút.” Du Phong thu tầm mắt, khẽ cười với Mai Phương.

      “Đúng rồi, đến đây đến đây, đều qua đây nếm thử bánh ú dì gói nào!” Mai Phương xong, vung tay lên, khí phách cao ngất.

      “Wow, dì Hoa Mai, dì rất đảm nha!” Hầu Tử nhảy qua đây, ngồi xổm xuống hành lễ với Mai Phương, giống như thái giám thời xưa.

      “Đó là đương nhiên!” Mai Phương ôm Hầu Tử : “Dì rất nhớ con, qua đây thăm con đó!”

      Tiêu Quý đầu đầy vạch đen, phải rất nhớ sao, qua đây để thăm sao, mẹ chồng tương lai của thể đổi lời thoại khác ư?

      Trước tiên bỏ bánh ú gói xong vào trong nồi nấu lên, sau đó lấy ra bánh ú của Mai Phương, gỡ lá rồi bỏ vào bát, mỗi người cái, ăn ngon lành.

      Ngọt ngọt, mềm mềm, dính dính.

      Ăn rất ngon miệng.

      “Ơ, sao lá gói bánh ú của dì Mai lại có đóng dấu của siêu thị nhỉ, kỳ quái !” Đường Tam Thận cầm miếng lá bánh ú, hai má vẫn phồng lên.

      “…” Kỳ bọn họ thấy nãy giờ, được !

      Mễ Tu và Tiêu Quý liếc nhau, khỏi mỉm cười, Mai Phương làm sao biết gói bánh ú chứ, bọn họ chỉ là chẳng muốn lật tẩy bà thôi.

      Bởi vì Đường Tam Thận thức thời, lại trở thành đối tượng công kích của mọi người, Tiểu Mã Ca, Hầu Tử và Mai Phương liên thủ, đánh đâu thắng đó, gì cản nổi.

      Ngay cả Mị Mị cũng nhịn được mà bật cười, tiếng cười ràng truyền vào lỗ tai Du Phong.

      Du Phong nuốt xuống miếng bánh ú trong miệng, mùi thơm mềm ngọt vẫn như cũ, nhưng ta lại nếm ra chút cay đắng. ngồi đối diện ta, từ lúc ta xuất chẳng nhìn ta, thậm chí tiếc rẻ ánh mắt. Du Phong cúi đầu, trông thấy gân xanh nổi tay, nhớ lại cảnh tượng ngày đó ta vội vàng chạy đến bệnh viện.

      Từ khi ở chỗ Mễ Tu biết được tin tức ba Mị Mị nằm viện, Du Phong kịp thay quần áo mà chạy tới bệnh viện, vốn định giải thích ràng với Mị Mị, sau đó gặp ba mẹ . Nhưng ở ngoài phòng bệnh liền đụng phải Mị Mị, kinh ngạc trông thấy ta, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, sắc mặt gợn sóng với ta, theo em. , khi đó Du Phong có dự cảm xấu, ta chưa bao giờ thấy Mị Mị như vậy, ở trong lòng , luôn điềm tĩnh khéo léo.

      Du Phong theo Mị Mị đến góc người, đứng bên cửa sổ, hình dáng thoạt nhìn có chút dứt khoát.

      “Miểu Miểu, em hãy nghe , ngày đó quá đột ngột, suy nghĩ nhiều lắm, cũng sợ mình Cách Hi thể ứng phó, nên mới theo ấy, sau khi giải quyết xong chuyện của Doãn Cách Tử, lập tức cấp tốc trở về.” Du Phong nhíu mày, nhìn bóng dáng gầy yếu của Mị Mị, ta vội vàng giải thích.

      Mị Mị xoay người, cười với ta, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn của trước kia, nhưng Du Phong lại chẳng thoải mái chút nào, ta luôn cảm thấy lúc này Mị Mị giống như trước.

      “Ừm, em biết, Doãn Cách Tử sao chứ?” Mị Mị hỏi.

      có chuyện gì, Cách Hi ở đó chăm sóc ấy.” Du Phong giọng trả lời.

      sao là tốt rồi.” Mị Mị cúp mắt, cười yếu ớt.

      “Miểu Miểu…” Du Phong đột nhiên biết nên gì.

      “Đúng rồi, về khi nào?” Mị Mị ngẩng đầu, vẫn cười trong veo, nhưng ý cười ở trong đôi mắt.

      “Sáng nay.” Du Phong trả lời, nhìn trước mặt mà hề chớp mắt, bỏ qua bất cứ biểu cảm gì khuôn mặt .

      “Buổi sáng à, giờ giữa trưa rồi.” Mị Mị lẩm bẩm, ngón tay vặn vẻo trắng bệch, kể cả sắc mặt, có chút màu máu.

      …” Dường như Du Phong nhận ra gì đó, ta hé miệng, lại chỉ có thể ra chữ này, tại ta gì cũng chẳng có ý nghĩa.

      “Du Phong, bằng chúng ta chia tay .”

      Du Phong nắm chặt quả đấm, toàn thân đều cứng ngắc, màu mắt sẫm lại, ra vẻ hoang mang trong phút chốc.

      thấy đó, từ khi Doãn Cách Tử rồi, luôn rầu rĩ vui, cho dù em lấy lòng thế nào, chọc cười, cũng cười có lệ, chưa từng lòng vui vẻ. Kỳ em có nghĩ tới việc cho thời gian, dù sao thích Doãn Cách Tử lâu như vậy, ai có quá khứ. Nhưng mà Du Phong, tại em muốn đợi nữa, biết ta xảy ra chuyện nên thăm, em trách , nhưng nên lời nào mà bỏ , cho dù là cú điện thoại, tin nhắn, em cũng ngăn cản . lâu như thế, chút tin tức, chưa từng gọi điện cho em, có biết lúc ba em gặp chuyện may, em muốn ở bên cạnh em biết bao, lúc đó ở đâu, tại đất nước Mỹ xa xôi, ở bên cạnh người con khác. Em phải là người giỏi xử lý, có thể đối phó với các loại cố đột nhiên xảy ra, nếu có Tiêu Quý và các bạn, nếu có Mễ Tu, em biết nên làm gì, lúc đó ở đâu, giúp Doãn Cách Tử giải quyết ổn thoả, xử lý chuyện của ta. Mặc dù trở về, cũng báo cho em biết trước, nếu vì Mễ Tu chừng nào mới nhớ tới còn có người là em. Ở trong bệnh viện, em thấy Mễ Tu ân cần chăm sóc Tiểu Quý, em hâm mộ, thậm chí ghen tị, bởi vì chưa bao giờ đối với em như thế, em thích bản thân mình như vậy, ham muốn thứ của người khác. Em từng hỏi , vì sao ở bên em, lúc ấy , bởi vì em thích hợp với , vậy còn , thích hợp với em sao? Thứ em cần, em muốn, có cho được ? Du Phong, thừa lúc tình cảm của chúng ta còn chưa sâu nặng, em vẫn có thể buông ra, chúng ta chia tay , em cũng muốn tìm người có thể đặt em ở trong lòng.”
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 50: dám tưởng tượng

      Mai Phương nhân cơ hội đến thành phố B công tác mà tới thăm Mễ Tu và Tiêu Quý, bởi vì là công tác nên hôm sau bà phải rời khỏi. Trước khi , Mễ Tu với bà, mấy ngày trước Lưu Cẩm Trúc có đến tìm Tiêu Quý, hai người chuyện thoải mái lắm, hy vọng Mai Phương xem bà, dù sao bà cũng là mẹ của Tiêu Quý, cũng muốn bà có chuyện gì. Tuy rằng bây giờ Tiêu Quý vẫn chưa tiếp nhận Lưu Cẩm Trúc, nhưng dù thế nào, Mễ Tu vẫn mong muốn Tiêu Quý và bà có thể hoà thuận như lúc ban đầu, bởi vì chỉ có vậy, mới có thể quên đoạn hồi ức tối tăm kia.

      Vì thế sau khi rời khỏi nhà trọ của Mễ Tu, Mai Phương đến thẳng chỗ của Lưu Cẩm Trúc, may mà hồi tết Lưu Cẩm Trúc đến thăm Tiêu Quý có để lại địa chỉ, nếu Mai Phương cũng biết phải làm sao tìm được bà.

      Dựa theo địa chỉ vào tiểu khu cao cấp này, Mai Phương thầm cảm thán, xem ra mấy năm nay Lưu Cẩm Trúc sống tệ, căn hộ thế này phải người thường là vào ở được.

      Nhấn chuông cửa, là Lưu Cẩm Trúc ra mở cửa, nhìn thấy Mai Phương, bà hơi sửng sốt.

      “Mai Phương, sao chị lại tới đây?” Lưu Cẩm Trúc kinh ngạc , ngờ gặp Mai Phương ở nơi này.

      “Chị đến thành phố B công tác, nên sang đây thăm em.” Mai Phương xong, đáy mắt lướt qua tia thương xót. Còn nhớ lần trước gặp mặt, Lưu Cẩm Trúc vẫn hồng hào dáng người đẫy đà, nhưng mới mấy tháng gặp, cả người gầy xuống, khí sắc còn tốt như trước. Xem ra nhất định xảy ra chuyện, nếu Mễ Tu cũng dặn bà sang đây thăm hỏi Lưu Cẩm Trúc.

      “Vậy à, tốt quá, chị mau vào ngồi .” Lưu Cẩm Trúc nhiệt tình đón Mai Phương tiến vào.

      “Em ở nhà mình sao?” Sau khi tiến vào, Mai Phương nhìn xung quanh, thuận miệng hỏi.

      “Mạnh Nhụy ở trong phòng nó, Học Đông đến tối mới về.” Lưu Cẩm Trúc bưng ly cà phê tới, .

      “À, Mạnh Học Đông bình thường bận rộn nhiều việc nhỉ.” Mai Phương uống ngụm cà phê, .

      “Đúng vậy, tại kinh doanh càng lớn, mỗi ngày ngừng xã giao, cuối tuần hiếm khi nghỉ ngơi.” Lưu Cẩm Trúc cụp mắt, ôn hoà . Tuy rằng giọng điệu bình thản, nhưng khó nén được phần phiền muộn nào đó.

      Mai Phương đặt xuống ly cà phê, vẻ mất mát vừa rồi trong mắt Lưu Cẩm Trúc bà thấy được, bà qua ngồi cạnh Lưu Cẩm Trúc, nhàng cầm tay Lưu Cẩm Trúc: “Sao thời gian gặp, em lại gầy thành thế này, có phải chăm sóc tốt cho mình ?” Mai Phương vốn muốn hỏi có phải vì Mạnh Học Đông bận rộn quá mà lơ là Lưu Cẩm Trúc , cho nên mới chăm sóc chính mình.

      có…” Lưu Cẩm Trúc miễn cưỡng tươi cười, cúi đầu lau khoé mắt. Từ khi bà biết nguyên nhân cái chết của Tiêu Viêm Sơn, đêm nào bà cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy Tiêu Viêm Sơn, mơ thấy Tiêu Quý, mơ thấy bọn họ chết vì khí ga trong nhà, sau đó bà bừng tỉnh, rồi lặp lại lần nữa, quả thực cả đêm ngủ, con người tự nhiên cũng gầy xuống nhiều.

      “À, Mễ Tu có với chị, mấy hôm trước em tìm Tiểu Quý, có phải con bé gì với em . Nhưng em cũng đừng để trong lòng, Tiểu Quý chỉ là đứa mạnh miệng mềm lòng, bây giờ nó chưa thể chấp nhận em, điều này cũng là lẽ thường, nhưng chị tin, thời gian qua lâu, Tiểu Quý lượng thứ cho em, em cũng đừng vì việc này mà quá tự trách mình để đau lòng.” Mai Phương an ủi, bà ràng chuyện năm đó, Tiêu Quý mềm lòng, lúc này thể tha thứ Lưu Cẩm Trúc cũng là lẽ thường.

      , em trách con bé, em trách nó đâu, nếu phải vì em bố nó chết…” Lưu Cẩm Trúc rốt cuộc nhịn được nữa, trong phút chốc nước mắt rơi đầy hai má, những lời ngày đó Tiêu Quý vẫn còn quanh quẩn bên tai bà.

      “Cũng thể vậy, năm đó Viêm Sơn vì tai nạn xe cộ mới qua đời, đây là chuyện ai có thể kiểm soát được.” Mai Phương thở dài, nghĩ đến chuyện của Tiêu Viêm Sơn năm đó, bà bùi ngùi thôi.

      phải, nếu vì em, ấy cũng mở khí ga cùng chết với Tiểu Quý, lại càng xảy ra tai nạn xe cộ, đều là em, đều tại em, ấy mới qua đời, còn thiếu chút nữa là hại chết Tiểu Quý, em dám tưởng tượng, nếu Tiểu Quý có chuyện gì, em…em phải làm sao!” Lưu Cẩm Trúc bất lực, nghẹn ngào .

      “Cái gì, em cái gì, khí ga…cùng chết…sao lại thế được…” Mai Phương dám tin, tại sao có thể như vậy, Tiêu Viêm Sơn phải chết vì tai nạn xe cộ ư?

      “Cẩm Trúc, ý em là, năm đó Viêm Sơn vốn định…” Mai Phương dám tiếp.

      “Là Tiểu Quý với em, năm đó Viêm Sơn tâm như tro tàn, ấy mở khí ga định cùng chết với Tiểu Quý, sau đó đành lòng, mới đưa Tiểu Quý tới bệnh viện, đường xảy ra tai nạn xe cộ…” Lưu Cẩm Trúc ôm mặt khóc, rốt cuộc thế kiềm nén cảm xúc của mình.

      “Tại sao có thể như vậy…” Mai Phương lẩm bẩm. Bà chỉ biết Tiêu Viêm Sơn chết vì tai nạn xe cộ, hoàn toàn biết trước đó xảy ra chuyện như thế, may mà ông tỉnh táo lại trong nguy cấp, nếu Tiểu Quý, đứa đáng thương…

      “Em biết, biết… Nếu em biết, em nhất định bỏ , nhất định ở lại với con bé, vĩnh viễn ở bên nó… Đứa con đáng thương của em, suýt nữa chết trong tay bố nó…”

      “May mà có việc gì, may mà có việc gì…” Mai Phương ôm vai Lưu Cẩm Trúc, an ủi Lưu Cẩm Trúc, cũng là an ủi chính mình. Những năm gần đây, bà coi Tiêu Quý là con mình từ lâu, tại nhớ đến những gì mà trải qua, trong lòng bà đau nhói như kim đâm.

      “Khi Tiểu Quý kể lại những chuyện đó với em, em cảm thấy mình có mặt mũi nào xuất trước mắt con bé, con của em, mấy năm nay rốt cuộc em làm gì… Sao em lại ích kỷ như vậy, bỏ lại nó khi nó vừa trải qua những chuyện như thế, nó nhất định rất sợ, nhất định rất khó chịu… Em thậm chí dám tưởng tượng, nó sống như thế nào, khi đó nó mới 13 tuổi thôi, vẫn là đứa …” Chỉ cần nghĩ đến những chuyện Tiêu Quý trải qua, Lưu Cẩm Trúc hận thể giết chính mình.

      “Haiz, nó…đứa đó…” Mai Phương nhớ lại dáng vẻ muốn lại thôi của Mễ Tu khi nhờ bà đến thăm Lưu Cẩm Trúc, e rằng biết chuyện. ngờ Tiêu Quý giấu kín chuyện này, mấy năm nay, bà hoàn toàn biết có chuyện như vậy.

      Ổn định lại cảm xúc, Mai Phương vỗ lưng Lưu Cẩm Trúc, đau xót : “Năm đó em rồi, Tiểu Quý sống bừa bãi khoảng thời gian, ngày nào cũng chơi cùng với mấy đứa thanh niên hư hỏng, trốn học, đánh nhau, chịu cầu tiến. Khi đó chị tưởng rằng con bé chịu nổi cái chết của bố nó, nhưng ngờ có chuyện như vậy. Nhưng may là khoảng thời gian đó cũng kéo dài, sau khi chị phát , chị gọi Mễ Tu tìm con bé, em cũng biết, từ Tiểu Quý rất nghe lời Mễ Tu, vì vậy, chị còn bảo Mễ Tu kết giao với Tiểu Quý, tuy rằng hơi hoang đường… Thế nhưng, kể từ khi ấy, Tiểu Quý liền trở về như xưa, biến thành đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa tại tình cảm của hai đứa tốt lắm, Tiểu Quý còn thi đậu đại học B, khoảng thời gian kia coi như là rèn luyện của nó, tương lai sau này nó nhất định có thể đối mặt với những trở ngại trong cuộc sống.”

      “Cảm ơn chị, Mai Phương, nếu năm đó có chị, tại Tiểu Quý…em dám nghĩ tới…” Lưu Cẩm Trúc cầm tay bà, cảm kích .

      gì đó, chị vốn coi Tiểu Quý là con , hơn nữa, con bé nhất định là nàng dâu tương lai của nhà chị, chị đối tốt với nó với ai chứ!”

      “Tiểu Quý có thể nhận được tình chiều của Mễ Tu, còn có người mẹ chồng như chị, em mừng cho nó.”

      “Em đó, cũng đừng quá tự trách, chuyện xảy ra lâu rồi, em có áy náy mãi cũng vô dụng, tại điều quan trọng nhất chính là em sớm ngày tranh thủ được tha thứ của Tiểu Quý, tuy rằng miệng nó , nhưng trong lòng vẫn khát vọng gia đình hoàn chỉnh.” Nhớ lại đêm đó nhân lúc bà ngủ say Tiêu Quý lên tiếng gọi mẹ, trái tim Mai Phương lại đau nhói, chẳng có đứa nào muốn ở cùng với mẹ mình.

      “Vâng, em biết, cho dù muốn em làm gì, chỉ cần Tiểu Quý có thể chấp nhận em, thế nào em cũng bằng lòng, em…”

      “Dì Mai, dì tới rồi!”

      Lời bị cắt ngang, Mạnh Nhụy từ lầu xuống, cười tươi đến trước mặt Mai Phương, ngoan ngoãn gọi tiếng: “Cháu chào dì Mai.”

      “Mạnh Nhụy xuống rồi à.” Mai Phương đáp, chào hỏi xa cách.

      “Dạ, hôm nay trong trường có lớp, vừa rồi cháu ở phòng ngủ đọc sách ạ, nghe thấy dưới lầu có tiếng động nên xuống xem thử, ngờ là dì tới.” Mạnh Nhụy ngồi vào bên kia, kề sát Mai Phương, dịu dàng .

      “Dì tới đây thăm Cẩm Trúc, sắp ngay đây.” Mai Phương cười cười, tuy rằng Mạnh Nhụy ăn nhàng êm dịu giống như Tiểu Quý nhà bà, nhưng bà nhìn thế nào cũng vừa mắt, cho dù ở điểm nào cũng kém hơn con dâu tương lai của bà.

      “Lập tức ạ, sao vậy được, vất vả dì mới đến chuyến, thế nào cũng phải ở lại ăn cơm!” Mạnh Nhụy tha thiết .

      được, lần này nhân tiện công tác dì mới đến đây, buổi tối còn phải cùng đồng trở về, thể ở lại được.” Mai Phương cười .

      “Thế ạ, vậy lát nữa cháu tiễn dì.” Mạnh Nhụy cười kiều, còn : “ Mễ Tu tiễn dì sao?”

      cần, dì và đồng cùng nhau, cháu tiễn cũng tiện, hơn nữa Mễ Tu cũng .” Mai Phương mau chóng từ chối .

      Từ lúc Mạnh Nhụy xuống lầu, Lưu Cẩm Trúc chẳng gì, mà Mạnh Nhụy cũng có ý đáp lại bà, sau lần cãi nhau đó, Mạnh Nhụy chưa từng hoà nhã với bà, lâu ngày bà cũng chẳng thèm nhiệt tình nữa. Bà ngước mắt nhìn về phía Mạnh Nhụy, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của ta, thái độ khiêm tốn, hoàn toàn còn vẻ vênh váo tự đắc thường ngày, Lưu Cẩm Trúc thầm suy đoán, xem ra ta vẫn còn chưa hết hy vọng đối với Mễ Tu. Lần trước Mạnh Nhụy nổi trận lôi đình Mễ Tu cự tuyệt ta, còn mắng mỏ Tiêu Quý, Lưu Cẩm Trúc cho rằng ta hết hy vọng đối với Mễ Tu, nhưng xem thái độ chuyện với Mai Phương, ta nhất định còn ý đồ với Mễ Tu.

      Lưu Cẩm Trúc thở dài, tính tình kiêu căng tuỳ hứng của Mạnh Nhụy tại phần lớn đều do Mạnh Học Đông chiều hư, làm cho ta dưỡng thành ý tưởng bất cứ thứ gì ta muốn cũng đạt được tới tay, nếu mãi ngừng lại.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 51: Thêm miếng nữa

      Nấu hơn hai tiếng, rồi để ra ngoài cho thoáng tiếng, bánh ú của bọn Tiêu Quý rốt cuộc ra lò.

      Cả phòng khách phảng phất mùi thơm ngọt ngào, mềm dẻo, thanh đạm, còn nán lại dư vị.

      Tiêu Quý lấy ra hai cái bánh ú, bỏ vào trong bát , mím môi cười cười, hai má lúm đồng tiền chợt . Mai Phương rồi, Mễ Tu liền vào phòng ngủ, thời gian gần đây đặc biệt bận rộn, ngay cả lúc cùng ăn với Tiêu Quý cũng mang theo máy tính xách tay, nhìn xem bất cứ lúc nào, buổi tối lại thức đêm tăng ca, thâm quầng nhàn nhạt lên dưới đáy mắt. Ngửi mùi bánh ú trong bát, Tiêu Quý đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ của Mễ Tu, Mễ Tu nhà nỗ lực như vậy, rất đau lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào thôi.

      người, có thể vì tương lai của bọn họ mà cố gắng phấn đấu, mặc dù chưa biết tương lai như thế nào, nhưng cũng vĩnh viễn khắc ghi tấm lòng sâu sắc này.

      Tiêu Quý bưng bát lên, le lưỡi với Tiểu Mã Ca, rồi đứng dậy vào phòng ngủ của Mễ Tu, tự động che chắn tiếng huýt sáo hạ lưu của Hầu Tử.

      Đẩy cửa ra, nghiêng đầu nhìn xem, Mễ Tu nhà tập trung tinh thần gõ lách cách với máy tính, tuy rằng nhìn hiểu, nhưng cảm thấy dáng vẻ của rất lợi hại.

      Ừ, hiểu gì nhưng cũng biết là lợi hại!

      Tiêu Quý đóng cửa vào, tay bưng bát, tay bịt mắt Mễ Tu, cố ý hạ giọng : “Đoán xem ta là ai, đoán đúng có thưởng.”

      “Ừm…chẳng lẽ là con dâu nuôi từ bé của nhà ?” Mễ Tu bật cười, lông mi cọ cọ vào lòng bàn tay Tiêu Quý, vừa mềm lại ngứa.

      “Bingo! Mễ Tu nhà em rất thông minh!” Tiêu Quý cười sung sướng, cúi người tiến đến cổ Mễ Tu: “Phải thưởng cho này.”

      “Chụt!” hôn xuống, thanh vang dội cả phòng.

      Khoé môi giương lên độ cong dịu dàng, Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, đặt bên môi mình hôn xuống. Từ ngón tay này đến ngón tay khác, mềm lại triền miên, giống như bông liễu bay xuống, như cánh ve, khiến lòng người bay bổng. Lưu luyến tới lòng bàn tay, xúc cảm trắng mịn, có có nặng, cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng nóng, giống như nụ hôn nhàng kia, là ngọn lửa rơi vào đáy lòng.

      Tiêu Quý hai má ửng đỏ, mặc cho Mễ Tu tác quái trong lòng bàn tay , đôi mắt hơi nheo lại, rồi tựa vào vai Mễ Tu, cơ thể ngày càng mềm nhũn.

      Bàn tay kia bưng bát suýt nữa là rớt xuống sàn nhà. Tiêu Quý vừa lúc tỉnh lại, mở to hai mắt, chớp chớp, cụp mắt nhìn về phía Mễ Tu, thấy ngậm ngón tay mình, mắt nhắm lại, có vẻ say mê.

      “Cái kia…” Tiêu Quý thở ra tiếng, yếu ớt .

      “Hửm?” Mễ Tu trả lời ràng, nhàng cắn ngón tay của Tiêu Quý.

      “A Tu… có thể đừng ăn em trước , ăn bánh ú nhé?” Tiêu Quý cắn răng, hỏi.

      “…” Mễ Tu lấy tay Tiêu Quý ra, quay đầu nhìn , đôi mắt sâu thẫm giống như vực thẳm đáy.

      “…Lát nữa bánh ú nguội…” Tiêu Quý chầm chậm.

      Mễ Tu thở dài, em là ăn em, bây giờ bảo làm sao ăn bánh ú chứ. Tầm mắt liếc về phía cửa, bên tai truyền đến tiếng chuyện ồn ào ở bên ngoài, Mễ Tu lại thở dài, quên , cũng muốn biểu diễn cảnh xuân trực tiếp cho người khác xem.

      “Em lấy đũa, phải ăn thế nào đây?” Mễ Tu kéo , Tiêu Quý xoay người ngồi đùi .

      “Ách… Em lột lớp lá ra rồi cầm cho ăn được ?” Tiêu Quý vô tội chớp mắt, cụp mắt nhìn Mễ Tu.

      “Được.” Mễ Tu dịu dàng .

      Tiêu Quý cười đáng , buông bát xuống, lột lớp lá của cái bánh ú, cẩn thận lộ ra góc bánh, đưa tới bên miệng Mễ Tu, hai má lúm đồng tiền như gọi mời.

      Mễ Tu chớp mắt, nhìn gần ngay trước mắt, trong hơi thở là mùi hương của bánh ú, cắn miếng, nong nóng, dinh dính, tiến vào trong dạ dày, lại tràn đầy mùi vị của Tiêu Quý.

      “Ăn ngon ?” Tiêu Quý chờ mong nhìn Mễ Tu, hỏi.

      “Ừ, ngon lắm.” Mễ Tu nuốt miếng bánh ú, bên môi còn dính tí gạo nếp.

      “Em biết ăn ngon mà, đây là do gói đấy!” Tiêu Quý tự hào khoe khoang, lại lột ra góc khác, đưa tới bêm miệng Mễ Tu.

      “Em ăn sao?” Mễ Tu hỏi.

      “Em muốn nhìn ăn!” Tiêu Quý nghiêng đầu, dáng vẻ lanh lợi.

      “Được.” Mễ Tu nhàng đáp, cắn miếng tiếp theo, rồi vươn tay giữ chặt gáy Tiêu Quý.

      Tiêu Quý kịp nhắm mắt lại, mở to đôi mắt tròn, nhìn Mễ Tu nhà , cảm nhận được khuấy trộn của dinh dính ngọt ngào trong miệng, bất giác nuốt xuống, kể cả nước bọt Mễ Tu đút cho .

      Trong miệng còn gì nữa, Mễ Tu vừa tách ra liền tì trán Tiêu Quý, hơi nóng hà ra gương mặt Tiêu Quý, kể cả trái tim nóng cháy.

      “Ăn ngon ?” Mễ Tu hỏi.

      “Ừ, rất ngon.” Tiêu Quý giọng đáp, ánh mắt vô cùng trong suốt: “Có thể ăn thêm miếng nữa ?”

      Mễ Tu khàn khàn bật cười, xoa gương mặt Tiêu Quý, dung túng lại nuông chiều : “Được, ăn bao nhiêu cũng được.”

      “Ừm, còn phải ăn như lúc nãy ấy…” Tiêu Quý thêm.

      Trái tim Mễ Tu trở nên ngọt lịm, đôi mắt rời khỏi Tiêu Quý chút nào, cắn miếng bánh ú tiếp theo, hơi hé môi, rồi tiến đến bên miệng Tiêu Quý.

      Tiêu Quý hé mở đôi môi đỏ mọng, chờ đợi hương vị ngọt ngào sắp đưa vào miệng.

      “Ấy…Tiểu Kê à, tớ muốn quấy rầy cậu và bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu đâu, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà… muộn rồi, ký túc xá trường có giờ giới nghiêm, bọn tớ muốn ngủ ngoài đầu đường…”

      Hai người mở miệng chợt ngẩn người, Mễ Tu kịp nhai mà nuốt thẳng miếng bánh ú vào trong miệng, chỗ nào đó khô nóng liền biến mất trong nháy mắt, còn chút dấu vết.

      đường trở về trường, Hầu Tử thường thường hướng về phía Tiêu Quý cười bỉ ổi, giống như là con mèo hoang ăn vụn.

      Tiêu Quý im lặng gì, chỉ đành nhớ mãi dư vị của miếng bánh ú ngon miệng ăn được trong đầu mình.

      Hu hu hu, vì sao chỉ có miếng…

      Sát giờ giới nghiêm, bọn họ trở về trường, mỗi người tự thay đồ ngủ, Tiểu Mã ở giường kiên trì tập yoga trước khi ngủ, Mị Mị cầm cuốn tiểu thuyết nước ngoài, đọc say sưa, Hầu Tử, ặc, bỉ ổi bò lên giường Tiêu Quý, nhìn thay đồ ngủ…

      Tiêu Quý bình tĩnh mặc đồ ngủ vào, nghiêng mặt nhìn Hầu Tử, có chút biểu cảm, từ trong ra ngoài đều phát ra ý tứ, mời cậu dùm, được , được , được ???

      “Tiểu Kê à, cậu biết mà, đường tình của tớ gập ghềnh…” Hầu Tử dựa vai Tiêu Quý, ra vẻ đáng thương.

      “Cậu tránh ra, được !” Tiêu Quý hoàn toàn muốn biết gập ghềnh của Hầu Tử.

      “Hu hu hu…Tiểu Kê thương người ta, người ta lận đận mà…” Hầu Tử lau khoé mắt, uốn éo cơ thể.

      Tiêu Quý cảm nhận được chiếc giường rung rung, bất đắc dĩ đỡ trán, : “Cậu muốn thế nào…”

      “Cậu và Mễ Tu ở trong phòng ngủ làm gì đấy!!!” Hầu Tử lập tức sinh khí dồi dào, mở to con mắt, đồng tử lộn vòng, lóng lánh nhìn Tiêu Quý.

      Tiêu Quý chớp mắt, nhìn Hầu Tử vài giây, sau đó thong dong hất khuôn mặt của ra, rồi nằm cứng đơ giường, nhắm mắt lại.

      Hầu Tử…

      “Hừ, keo kiệt, biết chia sẻ, sau này người ta chơi với cậu nữa! Người ta phải xem GV (gay videos), quả nhiên cái đó mới là tình thuần khiết!” Hầu Tử kiêu ngạo hừ , mau chóng xuống giường, rồi nằm bò giường mình mở máy tính.

      “Hừ, keo kiệt, quỷ hẹp hòi! Người ta phải vào diễn đàn trường khiếu nại cậu!” Hầu Tử bĩu môi, hai tay linh hoạt gõ bàn phím.

      Tiêu Quý tiếp tục im lặng, nằm cứng đơ.

      Tiểu Mã Ca tiếp tục vui vẻ tập yoga.

      Mị Mị tiếp tục chăm chú đọc sách.

      Năm phút sau.

      “Tiểu Quý, mau tới đây xem bài viết này diễn đàn…”
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 52: Thủy triều vượt đỉnh

      Diễn đàn là nơi rất thần kỳ, ở đây thiếu tin đồn, lại càng thiếu cẩu huyết. Mà bạn học Hầu Tử của chúng ta thân là kẻ cầm đầu của tin đồn và cẩu huyết, mỗi ngày trước khi ngủ nhất định phải lướt qua diễn đàn, mà tối này, bài viết vừa mới ra lò suýt nữa là làm mù hai mắt .

      Nội dung bài viết đại khái thế này, tại khoa lịch sử của đại học B có nữ sinh họ Tiêu, từ tính tình ngang bướng, cảm tình của ba mẹ cũng hoà thuận, sau đó bởi vì việc làm ăn của ba thất bại, gia cảnh sa sút, cuộc sống vốn giàu có xuống dốc phanh, nữ sinh này chịu nổi biến cố bất thình lình trong cuộc sống, tính cách thay đổi lớn, bỏ bê việc học hành, trốn học đánh nhau, chơi chung với đám thanh niên hư hỏng, thậm chí chọc giận mẹ bỏ , ba ta cũng bởi vì ta tuỳ hứng mà muốn mở khí ga cùng chết với ta, nhưng vào lúc nguy ngập, cuối cùng ông vẫn đành lòng, vì thế ông tắt van ga, rồi đưa đến bệnh viện, thế nhưng đường lại xảy ra tai nạn xe cộ, ba vì che chở cho ta mà may qua đời.

      Mẹ biết tin bèn cấp tốc trở về, chịu nổi đả kích như vậy, bà sinh lòng thù hận với , bỏ lại ta mà ra nước ngoài. con người ngang bướng bất trị như vậy khiến người ta phẫn nộ, thế nhưng, đó lại biết hối cải, giả vờ đáng thương để giành thông cảm của người khác, hơn nữa còn lợi dụng rời khỏi của ba mẹ mình mà rêu rao khắp nơi, người bạn tốt của mẹ ta vì đành lòng ta tự sa ngã, nên căn dặn con trai của mình giả vờ kết giao với ta, chàng trai tuổi biết lòng người hiểm ác, chỉ vì cứu giúp vô tội, mà biết lương thiện của lại bị lợi dụng, chàng trai cẩn thận che chở cho xảo trá giả tạo kia.

      giờ, chàng trai lương thiện của năm đó là sinh viên ưu tú của đại học B, năng lực xuất chúng, khí chất bất phàm, rất được thầy và bạn học quý mến, thế nhưng họ Tiêu kia lại chẳng biết xấu hổ, ở bên cạnh ấy nhiều năm như vậy. Thử hỏi, nam sinh hiền lành xuất sắc như thế làm sao có thể bị người dối trá vô liêm sỉ lãng phí thanh xuân chứ?

      Xin mọi người đính bài này lên, cùng nhau kêu gọi nữ sinh họ Tiêu kia mau chóng quay đầu là bờ, đừng dối trá nữa, thẳng thắn thành khẩn mọi việc với nam sinh kia, buông tha cho ấy !

      Người gửi bài: USC

      Đa số sinh viên khoa lịch sử tại đại học B đều có rất nhiều họ khác nhau, thế nhưng họ Tiêu chỉ có , đó chính là Tiêu Quý, nếu bài viết này bị sinh viên khoa lịch sử thấy được, nữ sinh họ Tiêu kia là ai, cần cũng biết.

      Đọc xong cả bài viết, Tiêu Quý ngây ngẩn cả người, quên mất phản ứng. Tuy rằng bài viết này có nhiều chỗ giả dối, thậm chí là thổi phồng, nhưng mà, bố mở khí ga muốn chết cùng , và mẹ bỏ lại mà xuất ngoại đều là tàn khốc. Hồi ức luôn cố gắng giấu kín trong đáy lòng giờ phút này bị đào bới ra, phơi bày trước mặt mọi người, tuyên bố lớn tiếng che đậy chút nào, Tiêu Quý từng thảm thương đến thế.

      Vì sao lại như vậy, vì sao thể để quên đoạn hồi ức kia, vì sao khi miệng vết thương của sắp khép lại nhẫn tâm cắm vào nhát dao…

      “Mẹ kiếp! Tớ chỉ nghe qua USA và USB, USC là cái quái gì hả!!!” Hầu Tử chống nạnh, tức giận . Vừa mới nhìn thấy bài viết, liền cảm thấy ổn, khoa lịch sử của các chỉ có mình Tiểu Kê nhà là họ Tiêu, vì thế nó khiến tò mò, nhưng sau khi đọc xong bài viết, đầu Hầu Tử cũng sắp bốc hơi. Đây phải là bóp méo , đổi trắng thay đen sao, chuyện năm đó Tiêu Quý ràng là người bị hại, nhưng bài viết này lại đem Tiêu Quý nhà thành bùn mà đạp lên, khinh người quá đáng!

      Trong nháy mắt Hầu Tử lòng đầy căm phẫn, muốn thêm nữa lại bị Tiểu Mã Ca túm lấy quần áo, ý bảo nhìn Tiêu Quý. Hầu Tử trừng to mắt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Quý trầm mặc, cơn tức trong lòng dập tan ngay tức khắc, chỉ có nỗi đau sâu nặng. Lúc này Tiểu Kê nhà giống như bị đánh mất linh hồn, cả người thẫn thờ, đôi mắt chớp mà nhìn chằm chằm vào máy tính, tầm mắt có tiêu cự. đôi mắt to linh động còn trong veo và vui vẻ như trước, chỉ còn mảng tro tàn, đầy đau thương.

      Bọn Hầu Tử đưa mắt nhìn nhau, miệng mấp máy nhưng lại ra lời. Giờ phút này, các biết nên an ủi Tiêu Quý thế nào.

      mặt Tiêu Quý có chút biểu cảm, tiếp tục chết lặng nhìn bài viết kia, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, chuyện cũ phơi bày giống như thủy triều vượt đỉnh, vô tình chà xát tứ chi xương cốt của , thủy triều vượt đỉnh, cả người lạnh run.

      luôn ngừng với mình, bố thương , nếu bố cũng che chở mà đánh mất mạng sống của chính mình, thế nhưng, quên được mùi vị khó chịu cay nồng. Tiêu Quý chưa từng với bất cứ người nào, kể cả Mễ Tu, mỗi lần lúc nấu cơm, ngửi được chút mùi ga, trong dạ dày chỉ cuồn cuộn mà còn nhức đầu như muốn nứt ra, trước mắt lên cảnh tượng lúc ấy bố khóc lóc ôm , với rằng, bố dẫn con cùng…

      Kỳ , Tiêu Quý từng hận bố mình, trong khoảng thời gian sau khi ông chết, đau lòng tuyệt vọng oán hận, mỗi ngày đều là bắt buộc đối với . Trước khi ngủ và sau khi thức dậy, đều phải suy nghĩ lúc, tại sao bố lại kéo cùng chết, tội ác tày trời sao, tại sao mẹ bỏ , tại sao ngay cả lần cuối gặp bố cũng , bà hận bọn họ đến thế sao… Rất nhiều tại sao, đối với Tiêu Quý chỉ mới 13 tuổi mà , rất nặng nề. rất khao khát có người với câu, những điều này phải lỗi của , đừng sợ, mình.

      Thế nhưng có, chẳng ai muốn quan tâm , khoảng thời gian đó, làm bạn với chỉ có thắc mắc dứt, còn có tiếng chuột gặm rỉa đồ ăn.

      từng sa sút, bởi vì ai quan tâm, ai chú ý tới , muốn ngoan ngoãn nữa, bởi vì ai xoa đầu , với rằng Tiểu Quý rất ngoan. đánh nhau với bạn học, cãi lại thầy , trốn học, ngày nào cũng chơi chung với bọn thanh niên hư hỏng, bắt chước bộ dáng của bọn họ, nhuộm tóc, uống rượu, thậm chí hút thuốc, khi đó chỉ có 13 tuổi.

      Cũng may còn có người vứt bỏ , cũng may Mễ Tu với , làm bạn tớ . Tiêu Quý đến chết cũng quên, khoảnh khắc đó, cảm xúc trong lòng chính là được cứu thoát khỏi cảnh tuyệt vọng. giống như có linh hồn, có ấm áp, chàng trai vẫn thích cứu khỏi tan hoang.

      Thời gian ở bên Mễ Tu, mỗi ngày đều là hạnh phúc, Tiêu Quý dần dần quên những hồi ức tối tăm kia, phủ đầy bụi lên bọn chúng, đặt kín đáo trong góc xa nhất dưới đáy lòng, muốn nhớ lại nữa, muốn lại hỏi mình tại sao.

      giờ trở lại trạng thái này, hồi ức sống dậy khiến sợ hãi. Có lẽ từ lúc nhìn thấy Lưu Cẩm Trúc, hồi ức kia được đánh thức, nhưng mà với chính mình, phải quên , với chính mình, đừng suy nghĩ nữa.

      Nhưng vào lúc này, thể với mình, đừng để ý bài viết ngắn chừng trăm chữ kia, nó phá hủy thành lũy mà xây dựng nhiều năm. Đem phơi bày ràng trước mặt người khác.

      Chuông di động đột nhiên vang lên, phá vỡ yên tĩnh trong phòng, Tiêu Quý lại giật mình, hoảng sợ nhìn về di động của mình.

      Bọn Hầu Tử lại lo lắng, phản ứng vừa rồi của Tiêu Quý doạ người, trong đôi mắt to kia giấu được vẻ bối rối và sợ hãi.

      Tiêu Quý cầm di động, nhìn chằm chằm cái tên màn hình, chần chừ vài giây rồi nhấn nút tắt máy. Giờ phút này muốn yên tĩnh, ngủ giấc ngon, có lẽ khi thức dậy có chuyện gì.

      Nhìn thấy Tiêu Quý từ từ qua giường mình rồi nằm đó, đưa lưng về phía các , im lặng ngủ, Hầu Tử bất an nhìn về phía Tiểu Mã Ca.

      Tiểu Mã Ca thở dài, gật đầu với , lúc này hãy để Tiêu Quý yên tĩnh chút, bây giờ phải nhanh chóng xoá bài viết kia, may Mễ Tu học khoa máy tính, đăng nhập vào diễn đàn xoá bài viết có gì là khó. Nếu bài viết này được đính lên, bạn học cùng khoa nhìn thấy, rất dễ dàng liên tưởng đến Tiêu Quý, tới lúc đó phải sống thế nào ở đại học B.

      Tiêu Quý nằm giường, đắp chăn tới con mắt, cả người chìm trong bóng tối.

      thể kiềm nén bản thân, trong đầu nhớ lại cảnh tượng kia, thậm chí có thể ngửi được mùi ga cay nồng. Mùi rượu đầy phòng, bố đỏ mắt nhìn , đau thương lại tuyệt vọng, lúc khóc lúc cười, ông loạng choạng qua, run rẩy ôm , mơ hồ với , con đừng sợ, rất nhanh sao, bao giờ đau khổ nữa, bố dẫn con cùng… Đừng, đừng nhớ nữa, muốn ngủ, bố thương , bố bao giờ muốn chết,

      Nước mắt ướt đẫm áo gối, Tiêu Quý dốc sức đè nén, bọc chăn chặt, ép mình ngủ .
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 53: bắt đầu của tình

      Ngày hôm sau, đôi mắt của Tiêu Quý khiến ba bạn hết hồn.

      Sưng phù thành như vậy? phải quả hạch đào mà còn to hơn cả quả hạch đào.

      Chườm đá, rồi lại dùng miếng dán, ngay cả kem dưỡng mắt vô địch của Tiểu Mã Ca cũng đem ra. Lúng ta lúng túng thoa xong, Tiêu Quý cầm gương trang điểm lên nhìn, được rồi, còn sưng hơn hồi nãy.

      Tiểu Mã Ca lặng lẽ ném kem dưỡng mắt vào trong ngăn kéo, Hầu Tử buông túi chườm đá trong tay, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, Mị Mị vặn vẹo bàn tay, hổ thẹn cúi đầu.

      Quả nhiên, kết quả của xử lý cùng lúc thường thường biến khéo thành vụng.

      Cuối cùng, Tiêu Quý vẫn mang đôi mắt sưng đỏ xuống ký túc xá, ba nàng kia lặng lẽ theo sau.

      Vừa ra khỏi toà nhà ký túc xá nữ sinh, Tiêu Quý liền thấy Mễ Tu đứng chờ ở đó. Yên lặng, rủ mắt xuống, dường như chờ rất lâu.

      Tiêu Quý dừng bước, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng tuấn tú cao ngất kia, trong lòng chợt hỗn loạn. Chuyện tối qua xảy ra bất ngờ, hoàn toàn chuẩn bị tâm lý, ngay tức khắc bối rối thôi, hồi ức xa xưa xâm nhập tất cả giác quan của , từng cảnh tượng lăng trì . Lúc đó, Tiêu Quý chỉ muốn yên tĩnh trong chốc lát, chỉ muốn lập tức ngủ ngay, có lẽ khi thức dậy có việc gì. Nhưng vào giờ phút này, nhìn thấy Mễ Tu, Tiêu Quý lại cảm thấy tủi thân.

      Có người vỗ vai , Tiêu Quý quay đầu lại, trông thấy Tiểu Mã Ca cười dịu dàng với , trong mắt đều là khích lệ. Tiêu Quý cũng cười, nhìn ba bạn trước mặt, đôi mắt rưng rưng, lộ ra hai má lúm đồng tiền. Tối hôm qua các sợ Tiêu Quý xảy ra chuyện gì nên thay phiên trông chừng , tuy rằng ngủ mơ màng, nhưng cảm giác được bên cạnh có người trông , dịu dàng lại cẩn thận. Tiêu Quý gật đầu với Hầu Tử, Tiểu Mã Ca và Mị Mị, rồi chầm chậm qua.

      Mễ Tu mỉm cười, nhìn chăm chăm thân ảnh từ từ đến gần, vươn tay, ôm chặt vào lòng. Tối qua gọi điện cho Tiêu Quý, ai nhận máy liền cảm thấy kỳ lạ, trước kia Tiêu Quý chưa từng bỏ qua điện thoại của , hơn nữa, giữa bọn họ có quy luật bất thành văn, đó là sau khi Tiêu Quý trở về, Mễ Tu nhất định gọi điện xác định an toàn, mà Tiêu Quý chưa bao giờ nhận máy. Thế nhưng tối qua, điện thoại vang lên lâu nhưng chẳng có ai tiếp máy, hơn nữa cũng gọi lại. Lúc Mễ Tu muốn gọi lần nữa điện thoại vang lên, là Hầu Tử, bảo vào diễn đàn trường.

      Mễ Tu nhàng vỗ lưng Tiêu Quý, ánh mắt ấm áp, trong lòng là nỗi đau sâu nặng. Bài viết tối qua, ràng là có người cố ý bôi nhọ Tiêu Quý, nữ sinh họ Tiêu gì đó, còn bằng gọi thẳng tên họ . Nội dung bài viết hơn phân nửa là bịa đặt lại cố ý bỏ qua nhiều , mũi nhọn chỉ thẳng Tiêu Quý, xem ra, đắc tội người khác. Thế nhưng rốt cuộc là ai có thể biết nhiều chuyện năm đó chứ? Ngay cả gần đây mới biết được trước khi bố Tiêu Quý xảy ra tai nạn còn có chuyện mở khí ga, người ngoài làm sao biết được.

      có việc gì, ngoan, có việc gì đâu.” Mễ Tu vuốt tóc , thanh mềm , tràn đầy thương xót.

      “Ừm, em sao… chỉ là nhớ lại nhiều chuyện vui…” Tiêu Quý hơi tách ra, lau khoé mắt, thanh có chút khàn khàn.

      “Đừng dụi nữa, sưng lên rồi.” Mễ Tu lấy tay Tiêu Quý ra, rồi nhàng nắm lấy, nhíu mày .

      “Ừm…” Tiêu Quý tựa vào vai Mễ Tu, khẽ khàng thút thít. sống mình nhiều năm như vậy, Tiêu Quý dưỡng thành khả năng tự xoa dịu rất mạnh, mặc dù có lúc vẫn để tâm vào chuyện vụn vặt, gặp chuyện xưa bối rối, nhưng học được làm sao xoa dịu bản thân, an ủi chính mình. Tối qua đột nhiên nhìn thấy bài viết như vậy, nhất thời suy nghĩ nhiều lắm, đau lòng khổ sở là thể tránh được, nhưng nhìn thấy quan tâm của những bạn thân đối với mình, còn có Mễ Tu đau lòng cho , Tiêu Quý cũng dần dần đè nén nỗi bi thương kia. tại tựa vào vai Mễ Tu, càng cảm thấy tủi thân hơn.

      Mễ Tu vỗ lưng , cảm nhận được run rẩy của , nỗi đau trong lòng kéo dài. Tối qua biết được chuyện bài viết, mau chóng mở trang web, đăng nhập diễn đàn, xoá ngay bài viết kia, thời gian xoá bài chưa đến mười phút, có mấy người đọc được. Rốt cuộc là ai gửi bài này, Mễ Tu vẫn chưa biết, nhưng nếu có người muốn tổn thương làm hại Tiêu Quý, kẻ đó tuyệt đối từ bỏ ý đồ. Chuyện này đối với Tiêu Quý là đả kích quá lớn, mỗi lần nhớ lại đều là đau thương, trước kia Mễ Tu biết, giờ biết rồi, làm sao có thể để chịu đựng những tổn thương đó chứ.

      “Em phải học, sắp muộn rồi.” Tiêu Quý ngẩng đầu, đôi mắt sưng phù nhìn Mễ Tu, yếu ớt .

      “Ừ, đưa em .” nắm tay , giọng .

      Lúc sắp đến khoa lịch sử, Mễ Tu đột nhiên nhớ tới việc, siết chặt bàn tay Tiêu Quý, nghiêng người, nhìn hỏi: “Có cái gì muốn hỏi ?”

      Tiêu Quý ngẩn ra, rồi cụp mắt, nhàng lắc đầu : “ có.” ràng nghĩ đằng nẻo.

      Đôi mắt Mễ Tu sâu thẳm, nheo mắt, hơi cúi người, nắm vai Tiêu Quý: “ có ư?”

      Ánh mắt Tiêu Quý nhìn về nơi khác, thanh như muỗi kêu: “Trong bài viết có , lúc trước muốn em làm bạn của là vì dì Mai bảo làm vậy… có phải ?”

      “Phải.” Mễ Tu trả lời, chút gợn sóng.

      “Em biết rồi, em phải học.” Tiêu Quý giãy khỏi tay Mễ Tu, xoay người muốn .

      Mễ Tu thở dài, sải bước chân, nắm lấy tay Tiêu Quý, lách người vào trong phòng học có ai.

      Đóng cửa lại, Mễ Tu đặt Tiêu Quý cánh cửa, nắm cằm , thanh trầm thấp: “Lúc trước mẹ thấy em như vậy, bà rất đau lòng, nên mới định thử lần, bảo những lời kia với em, điểm này, phủ nhận.”

      Tiêu Quý hất tay Mễ Tu ra, nhìn về chỗ khác : “Em biết rồi, cần lần thứ hai.”

      “Ha ha.” Mễ Tu nhìn dáng vẻ tức giận lại được tự nhiên của Tiêu Quý, đột nhiên cười ra tiếng.

      Tiêu Quý mở to hai mắt trừng , cười cái khỉ khô! thấy đau lòng sao?

      Thấy Tiêu Quý trừng mắt, Mễ Tu càng cười vui vẻ, tì cằm đầu , bờ vai ngừng run rẩy.

      …cười cái gì?” Tiêu Quý đẩy Mễ Tu ra, tức giận hỏi.

      có gì, bộ dạng tức giận của em rất…đáng .” Kỳ Mễ Tu muốn là, bộ dạng mất tự nhiên của em rất thú vị.

      Tiêu Quý cứng họng, bị Mễ Tu chọc giận, vươn tay chỉ vào : “…” quá đáng!

      Mễ Tu nắm tay , ôm chặt vào trong lòng, kề sát tai , phả vào hơi nóng.

      “Từng chút tích lũy nhiều năm như vậy, chúng ta thể chia lìa, bởi vì sao ở bên nhau, còn quan trọng ư?”

      Đúng vậy, từ năm 13 tuổi đến giờ, từ trung học cơ sở đến đại học, bao nhiêu ngày ngày đêm đêm, bao nhiêu vui vẻ và ngọt ngào. Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi, kể cả lần đầu tiên làm tình, bọn họ chứng kiến lẫn nhau, cùng nhau hoàn thành. Cho dù ngay từ đầu phải vì tình , vậy tại cho và nhận lại trong tình từ lâu bao phủ nguyên nhân ấu trĩ của thuở ban đầu. Tình , phải câu, phải nguyên nhân, cũng phải kết quả, mà là tích lũy dần từng chút và hiểu lẫn nhau.

      Ngửi được hơi thở quen thuộc, Tiêu Quý ở trong lòng Mễ Tu lắc đầu mạnh, đúng vậy, vì sao ở bên nhau còn quan trọng ư. Khi ấy, chỉ là đứa mười mấy tuổi, biết cái gì là thích, cái gì là . Mà , tuy rằng luôn miệng lớn lên phải gả cho Mễ Tu, nhưng càng nhiều hơn chính là ỷ lại và tin tưởng vào . Là bắt đầu từ khi nào thích chứ, sau khi bắt đầu sao, thể ư, tại ngẫm lại, cần đáp án. chỉ biết rằng, tại, và Mễ Tu ở bên nhau, rất hạnh phúc rất vui vẻ.

      “Ừm, quan trọng, chỉ cần hai chúng ta tốt đẹp, cái gì cũng quan trọng.” Tiêu Quý ôm chặt thắt lưng Mễ Tu, nghẹn ngào .

      Mễ Tu nâng cằm lên, lau nước mắt chảy xuống, khẽ khàng hôn lên, dừng mi tâm , quý trọng lại thành kính.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :