1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã nhà tôi - Tiểu Yêu Vô Yêu (76 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 44: Bà biết

      Lưu Cẩm Trúc đứng ngoài cửa, gượng cười với Mễ Tu, khi nhìn thấy Tiêu Quý, trái tim vốn thấp thỏm lập tức trở nên hoảng loạn. Bà biết nên gì với Tiêu Quý, càng biết nên từ đâu.

      Mễ Tu nhìn Tiêu Quý cái, Lưu Cẩm Trúc đột nhiên đến vốn khiến hơi bất ngờ, tại Tiêu Quý cúi đầu trầm mặc thế này, lại khiến lòng căng thẳng. Mễ Tu thầm thở dài, lễ phép mời Lưu Cẩm Trúc vào trong, Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, xoa xoa lòng bàn tay cứng ngắc của .

      “Dì, mời ngồi.” Mễ Tu ôn hoà , nắm tay Tiêu Quý ngồi xuống phía bên kia của sofa.

      Lưu Cẩm Trúc ngồi xuống, ngón tay vặn vẹo yên, từ lúc vào cửa đến giờ, Tiêu Quý chưa từng nhìn bà cái, cho dù là lơ đãng liếc qua. Trong lòng Lưu Cẩm Trúc chua xót, bà định gì đó, nhưng hé miệng ra tất cả lời lại nghẹn trong cổ họng. ràng đường tới bà nghĩ xong rồi, bà muốn giải thích với Tiêu Quý về những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, chuyện Mạnh Nhụy chuyển trường đến đại học B bà căn bản biết tình hình, đến ngày khai giảng Mạnh Học Đông mới với bà, hai người vội vàng đưa Mạnh Nhụy đến đại học B, ngờ lại đúng lúc gặp Tiêu Quý dưới lầu ký túc xá nữ sinh, càng ngờ Mạnh Nhụy lại đột nhiên muốn mời Tiêu Quý ăn cơm, lúc ấy bà hoàn toàn biết nên đối phó thế nào, nhất là những lời của Mạnh Nhụy, rằng mấy năm nay bà quan tâm săn sóc ta ra sao, bà muốn phủ nhận, nhưng có cách nào phủ nhận, bởi vì đây đều là tàn khốc, bà quả thực bỏ lại con ruột của mình mà chăm sóc con người khác từng li từng tí, ngay lúc đó bà căn bản có mặt mũi chuyện với Tiêu Quý, thậm chí là ngẩng đầu nhìn cái.

      Lưu Cẩm Trúc vốn muốn tìm cơ hội chuyện đàng hoàng với Tiêu Quý, giải thích chuyện trước kia với , nhưng bởi vì nhút nhát, cũng sợ Tiêu Quý thể lượng thứ, cho nên vẫn kéo dài, ngờ ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy. Nhìn thấy Tiêu Quý và bạn học hoang mang rời , Lưu Cẩm Trúc lo lắng suốt, sợ xảy ra chuyện gì, tối hôm qua cả đêm ngủ. Sáng sớm hôm nay bà tới đại học B tìm , nhưng bạn học lại các học, bà càng lo lắng hơn, sợ xảy ra điều bất trắc gì. vất vả đến trưa mới gặp được bạn cùng phòng của Tiêu Quý, Lưu Cẩm Trúc mới biết được nguyên nhân là ba của bạn học xảy ra chuyện, tốt phải Tiêu Quý có chuyện gì. Lưu Cẩm Trúc hỏi bạn mới tìm được chỗ của Mễ Tu, hôm nay bà muốn giải thích với Tiêu Quý, bà chưa từng có ý nghĩ muốn tổn thương , chuyện xảy ra trước kia đều là ngoài ý muốn, bà muốn nhận được tha thứ của Tiêu Quý.

      “Mẹ nghe bạn học con , ba bạn con nằm viện, mẹ có quen biết bác sĩ, có muốn mẹ…” Lưu Cẩm Trúc còn chưa xong bị Tiêu Quý ngắt lời.

      cần.” Lạnh lùng, có chút cảm xúc.

      “Tiểu Quý…” Lưu Cẩm Trúc nghẹn lời, ngỡ ngàng nhìn .

      Mễ Tu bóp tay Tiêu Quý, đến gần bên tai khẽ : “ chuyện đàng hoàng nhé.” Sau đó đứng dậy vào phòng ngủ.

      Khúc mắc của nhiều năm, cuối cùng chỉ có thể dựa vào bản thân bọn họ mới có thể tháo gỡ.

      Trái tim Lưu Cẩm Trúc như nổi trống, bà biết đối mặt với Tiêu Quý mình lại sợ hãi như vậy, bao nhiêu năm bà chưa mình đối mặt với Tiêu Quý, lại ngờ trong hoàn cảnh thế này.

      Cười tiếng châm biếm, tất cả chẳng qua đều là do bà gieo gió gặt bão.

      “Tiểu Quý, mẹ phải cần con.” Mở lời chua chát, Lưu Cẩm Trúc rưng rưng nhìn Tiêu Quý, giờ phút này bà có thể nhấn mạnh những lời này lần nữa.

      Tiêu Quý vẫn cúi đầu như cũ, thấy vẻ mặt.

      “Tiểu Quý…mẹ mong mỏi xa vời con có thể lập tức tha thứ cho mẹ, cũng xin con có thể hiểu được năm đó mẹ hết cách. Nhưng mà mẹ muốn tổn thương con, cho dù là chút. Ngày hôm qua mẹ nhận được tin nhắn của Mạnh Nhụy, con bé muốn mẹ đưa vài bộ đồ qua đó, mẹ nghĩ nhiều nên ngay, ngờ con làm thêm ở đấy, càng ngờ nó ra những lời như vậy… Mẹ phải cố ý đâu.” Lưu Cẩm Trúc thấp giọng nghẹn ngào, nhìn Tiêu Quý hề chớp mắt, hận thể móc trái tim mình ra cho xem.

      đời này có người mẹ nào thương con mình, mẹ cũng thế, năm đó lúc sinh con ra, mẹ rất vui sướng tự hào, khi đó mẹ với chính mình, đây là bảo bối của mẹ, là bảo bối mẹ muốn dùng cả đời che chở. Mẹ con, mấy năm nay ở bên cạnh con, lúc nào mẹ cũng nhớ đến con, nghĩ xem con có gầy , có cao , có giống như những khác nhận được thư tình , thậm chí nếu có đứa nam sinh hư hỏng nào làm phiền con con phải làm sao. Mẹ muốn gọi điện thoại cho con, nhưng mẹ dám, mẹ sợ con lại với mẹ con còn mẹ từ lâu, đối với người mẹ mà , nghe được máu mủ ruột thịt của mình ra những lời này, lồng ngực còn đau đớn hơn bị dao cắt…”

      Nhớ lại năm đó Tiêu Quý còn khóc lóc với bà, còn mẹ từ lâu, Lưu Cẩm Trúc đau lòng đến mức thể kiềm chế, chỉ cần nhớ đến những chữ đó, chính là lưỡi dao sắc bén. Nước mắt giọt chảy xuống, Lưu Cẩm Trúc nhìn Tiêu Quý sâu, trái tim như tro tàn: “Năm đó bố con làm ăn thất bại, mẹ chưa từng oán giận, càng chưa từng nghĩ tới rời khỏi ông ấy, rời khỏi con. Nhưng mà…ông ấy sa sút tinh thần, mỗi ngày chỉ biết mượn rượu giải sầu, còn ý chí phấn đấu và khát vọng của lúc ban đầu, hễ mẹ mở miệng câu, ông ấy cãi vã với mẹ, lần này lại lần khác, ngày càng thậm tệ hơn, mẹ chịu đủ rồi… Cũng chính vào lúc đó, mẹ gặp lại Mạnh Học Đông, nhưng Tiểu Quý à, mẹ và ông ấy có gì, mẹ thừa nhận, ông ấy là người thời đại học của mẹ, nhưng sau khi mẹ tốt nghiệp còn liên lạc.”

      Lưu Cẩm Trúc dừng chút, quyết định nhân cơ hội này giải thích ràng hiểu lầm, tiếp: “Lần đó sau khi mẹ và bố con cãi nhau, đường rời khỏi nhà, mẹ biết phải đâu, có thể tới chỗ nào, mình con đường có mục đích, từ lúc hoàng hôn đến khi mặt trời lặn xuống, nhìn người đường thưa dần, mẹ nhớ lại mấy năm kia, cảm thấy quá mệt mỏi, vì sao gia đình tốt đẹp hạnh phúc lại biến thành như vậy. Mẹ muốn về, muốn đối mặt với bố con ngày ngày say khướt, vừa lúc đó, Mạnh Học Đông gọi điện cho mẹ, Mạnh Nhụy phải nhận giải phẫu ghép tủy, ông ấy sợ thể đối phó mình, ông ấy muốn mẹ qua đó cùng ông ấy. Mẹ thừa nhận, mẹ mềm lòng, người đàn ông từng là người của mình, yếu ớt bất lực cầu xin mẹ như vậy, vì thế mẹ chạy tới bệnh viện, cùng ông ấy chờ Mạnh Nhụy, hy vọng con bé có thể khoẻ lại.”

      “Tiểu Quý lúc con gọi điện tới, mẹ ở ngoài phòng phẫu thuật, mẹ tắt máy là vì mẹ tưởng con gọi mẹ về nhà, khi đó mẹ hoàn toàn có cách nào đối mặt bố con, mẹ muốn yên tĩnh vài ngày.” Nhớ tới cái chết của Tiêu Viêm Sơn, Lưu Cẩm Trúc nhắm mắt lại, cơ thể hơi run rẩy.

      “Sau khi Mạnh Nhụy giải phẫu xong tình huống tốt lắm, mẹ và Mạnh Học Đông luôn ở cùng nó, chờ sau khi nó có chút ổn định, mẹ lập tức về nhà, Mạnh Học Đông về cùng mẹ, nhưng mà…” cảnh còn người mất.

      “Tiểu Quý, mẹ thừa nhận, năm đó mẹ ích kỷ, mẹ vì theo đuổi hạnh phúc của chính mình mà bỏ lại con, cùng Mạnh Học Đông ra nước ngoài, nhưng con phải tin rằng, mẹ phải cần con, năm đó mẹ nghĩ, chờ tình huống của Mạnh Nhụy tốt hơn chút mẹ lập tức về nước đón con qua, chúng ta vui vẻ sống cùng nhau, bao giờ xa cách nữa. Tiểu Quý, mẹ có ngày nào là nhớ tới con!” Mấy năm Tiêu Viêm Sơn nản lòng sống mơ mơ màng màng làm cho trái tim Lưu Cẩm Trúc rướm máu, bà nhận được chút quan tâm và săn sóc, bà cũng là người phụ nữ, cũng khát khao được chăm sóc và dịu dàng. xuất của Mạnh Học Đông vừa lúc lấp đầy tâm hồn hư của bà, bà giống như nhìn thấy ánh sáng mỏng manh ra ở chốn xa xăm mờ tối, cuộc đời của bà còn tối tăm, bà thể từ chối hạnh phúc vẫy chào. Vì thế bà ích kỷ, bỏ lại con , quên người chồng mất, bà khao khát đạt được hạnh phúc.

      Tiêu Quý vẫn cụp mắt gì nay ngẩng đầu, gương mặt biểu cảm nhìn Lưu Cẩm Trúc.

      Trái tim Lưu Cẩm Trúc thắt chặt, lúc này mặt Tiêu Quý chút cảm xúc, nhưng lạnh lùng khuôn mặt lại như là khối băng tan, lạnh thấu xương.

      “Bà biết , trong trận tai nạn xe cộ kia người chết vốn là tôi, là bố dùng thân thể bảo vệ tôi, ông ấy dùng cái chết của mình để đổi lấy sinh mệnh của tôi, bà biết , nếu chúng tôi ngộ độc khí ga, căn bản xảy ra tai nạn xe cộ, bà biết , bố muốn mở khí ga cùng chết với tôi, bà biết , lúc cuối cùng khi bố đóng van ga, bố khóc mà với tôi rằng bố xin lỗi con…”

      nhiều như vậy, tôi đều biết cả, đều hiểu cả, đều tha thứ, nhưng mà, những chuyện này bà có biết ? Muốn tôi làm sao tha thứ đây, lại còn phải tha thứ cho ai…
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 45: May mắn có

      Lưu Cẩm Trúc rồi, chẳng được lời, giống như còn linh hồn.

      ra là như vậy, lại chính là như vậy…

      Trong phòng khách yên tĩnh như thường, lâu sau mới truyền đến tiếng khóc nức nở khẽ khàng, kiềm nén, bi thương, tuyệt vọng.

      Mễ Tu đứng giữa phòng khách, nắm chặt nắm tay, đôi mắt khoá người con ngồi sofa ôm hai chân khóc nức nở, trong lòng như vừa trải qua sóng to gió lớn. biết năm đó bố Tiêu Quý vì che chở cho nên mới qua đời, cũng biết tai nạn xe cộ của bọn họ là ngoài ý muốn, nhưng chuyện biết chính là, bố Tiêu Quý lại kéo Tiêu Quý cùng chết. Cùng chết… nghĩ tới hai chữ này, Mễ Tu đau đến ngạt thở, từng suýt mất Tiêu Quý, trong tình huống biết gì cả.

      Màu mắt Mễ Tu sẫm lại nhìn chằm chằm người con ấy, nhắm mắt lại rồi mở ra, sau đó đau khổ sợ hãi ập tới.

      Tiểu Quý của

      Trước kia có thể hiểu được Lưu Cẩm Trúc, dù sao cái chết của bố Tiêu Quý cũng trực tiếp liên quan đến bà, nhưng vào giờ phút này, lại có chút oán hận bà, chỉ vì Tiểu Quý của từng suýt chết bởi vì bà, tuy rằng tức giận thế này là có lẽ phải, nhưng lúc này Mễ Tu thể thuyết phục chính mình chấp nhận Lưu Cẩm Trúc.

      Tiểu Quý của , rốt cuộc trải qua năm tháng như thế nào, mới có thể bắt buộc bản thân quên hồi ức đau thương kia.

      Mễ Tu từ từ qua, ngồi xổm trước mặt Tiêu Quý, vuốt ve tóc , cảm nhận được run rẩy của , mặc cho tiếng khóc của cắt đứt thần kinh của . muốn cùng đau đớn, chỉ có thế mới hiểu được phần vạn của nỗi đau xót mà từng phải chịu đựng.

      Dường như trái tim có luồng điện cảm ứng, Tiêu Quý bắt đầu khóc to, khóc ra nỗi đau xót của , khóc ra thương tiếc của Mễ Tu.

      Mễ Tu ôm chặt vào lòng, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng khóc của Tiêu Quý gần như điên loạn. vỗ từng cái sau lưng , có ngôn ngữ gì cả, dùng nhiệt độ của mình với rằng, có ở đây.

      Sau khi buồn bã đau thương, nhớ lại hồi ức nhuộm máu, khoảnh khắc này, vào lúc này, quá mức nặng trĩu.

      lâu sau, Tiêu Quý hình như khóc đủ rồi, hoặc có lẽ là khóc đến mệt mỏi, hai mắt sưng đỏ, từ trong lòng Mễ Tu ngẩng đầu lên, thút thít, bờ vai ngừng run run, thanh run rẩy: “A Tu…” khẽ khàng yếu ớt gọi tiếng, cuối cùng run lẩy bẩy.

      Mễ Tu vươn ngón cái lau giọt nước ở khoé mắt , đau đớn nhíu mày, thanh mềm mỏng: “Ừm, ở đây, vĩnh viễn đều ở bên em.” Êm dịu, trầm thấp, lại có khí phách.

      “May mắn em còn có , nếu em biết nên làm gì bây giờ.” Tiêu Quý thầm , vươn tay ôm cổ Mễ Tu.

      bé ngốc.” Mễ Tu rốt cuộc thể kiềm chế, hôn mạnh lên đôi môi Tiêu Quý vẫn còn run run, muốn với , luôn mãi ở bên .

      Lưu Cẩm Trúc hồn bay phách lạc về đến nhà, ngay cả giày cũng quên thay, trong đầu óc đều là mấy chữ “bà biết ” của Tiêu Quý. Đúng vậy, bà biết, bà biết gì cả, mấy năm qua, bà chỉ biết uất ức của chính mình, bất hạnh của chính mình, lại chưa bao giờ nghĩ đến, biết năm đó xảy ra chuyện như vậy, nếu…nếu Tiêu Viêm Sơn nhẫn tâm chút, con của bà e rằng qua đời từ lâu, bà còn sống làm gì…

      “Này, tôi đói bụng, dì nấu cơm !” Mạnh Nhụy thấy Lưu Cẩm Trúc hình như thấy mình, ta ném bánh ngọt trong tay lên bàn rồi .

      Lưu Cẩm Trúc dừng bước chân, lên lầu. tại bà quá mệt mỏi, bà muốn ngủ ngay lập tức, quên những lời của Tiêu Quý với bà khi nãy, bà chỉ hy vọng đó là giấc mộng, tỉnh mộng rồi tất cả đều tồn tại.

      “Này, tôi chuyện với dì đấy! nghe thấy à!” Mạnh Nhụy đứng lên, hô to về phía Lưu Cẩm Trúc.

      Lưu Cẩm Trúc quay đầu, ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự, nhìn Mạnh Nhụy vênh váo hung hăng, xa xăm : “Sau này cháu đừng ức hiếp Tiểu Quý nữa.” tại điều duy nhất bà có thể làm là dốc hết sức mình bảo vệ con bà, để chịu thêm bất cứ uất ức và tổn thương nào nữa.

      “Con mắt nào của dì thấy tôi ức hiếp Tiêu Quý?” Mạnh Nhụy hô to, hoàn toàn còn vẻ ngoan ngoãn dịu dàng khi đứng trước mặt Mễ Tu.

      Lưu Cẩm Trúc tiến lên vài bước, đến trước mặt Mạnh Nhụy, thanh bình tĩnh có độ ấm: “Chuyện hôm qua cháu giải thích thế nào? Cháu cố ý đưa tôi tới chỗ Tiêu Quý làm thêm, cố ý thân thiết với tôi, cố ý làm ra vẻ để Tiểu Quý xem, cháu có mục đích gì tôi muốn truy cứu, nhưng cháu đừng lợi dụng tôi, càng đừng tổn thương Tiểu Quý.”

      “Lợi dụng dì! Tôi lợi dụng dì thế nào!” Mạnh Nhụy trừng to mắt, hung tợn hét về phía Lưu Cẩm Trúc: “Bảo dì đưa qua vài bộ quần áo tủi thân dì lắm sao? Hơn nữa tôi bảo dì dì phải sao! Bây giờ tôi bảo dì nấu cơm đấy, sao dì lại hả! Làm sao, bây giờ biết thương con mình rồi à, năm đó dì đừng theo ba tôi xuất ngoại là được rồi! cần là cần, tại giả vờ làm người mẹ tốt chi chứ!”

      “Câm miệng!” Lưu Cẩm Trúc tái mặt, môi run lên: “Tôi cần Tiểu Quý, tôi có!”

      có? Hừ!” Mạnh Nhụy cười nhạo : “ cần tôi nhắc nhở dì chứ, năm đó ba Tiêu Quý vừa chết, hài cốt chưa lạnh, dì theo ba tôi đưa tôi ra nước ngoài, lâu như vậy cũng về nhìn Tiêu Quý, còn phải phải cần ta sao?”

      Lưu Cẩm Trúc lùi bước, bất lực ngồi sofa, ngơ ngác : “…Tôi có.” Bà chưa từng nghĩ qua có cần hay , Tiêu Quý là đứa con duy nhất của bà, bà làm sao cần chứ, đâu, đâu…

      Mạnh Nhụy thấy Lưu Cẩm Trúc đột nhiên suy sụp tinh thần, ta hơi kinh ngạc, mình chưa gì mà, tại sao dì ấy lại như thế. Mạnh Nhụy tiến lên bước đẩy đẩy Lưu Cẩm Trúc, nhíu mày hỏi: “Dì sao thế?” Ba ta sắp trở về, ta muốn để ba nghĩ rằng mình khi dễ bà.

      Lưu Cẩm Trúc hất tay Mạnh Nhụy ra, ngước mắt nhìn ta, thanh lạnh lẽo trầm thấp: “Cho dù thế nào, chuyện hôm qua được xảy ra lần nữa.” Chuyện quá khứ bà thể bù lại, mặc kệ đau lòng cỡ nào, chuyện xảy ra cũng xảy ra, cũng may tại Tiêu Quý vẫn tốt, cho dù thế nào nữa, bà cho phép bất cứ người nào ức hiếp con bà nữa.

      Mạnh Nhụy nghe vậy, sắc mặt thay đổi, hô hấp bắt đầu khó khăn: “Hôm qua tôi làm sao? phải chỉ gọi dì đưa vài bộ quần áo thôi ư? Dì có cần nhấn mạnh nhiều lần hay hả? Sau này thích đưa đừng , ai cưỡng ép dì!”

      Lưu Cẩm Trúc đứng dậy, nhìn thẳng Mạnh Nhụy, còn vẻ nhân nhượng và chịu đựng của trước kia: “Mạnh Nhụy, tôi thừa nhận, năm đó tôi làm sai, tôi nên bỏ lại con mình mà chăm sóc cháu, bây giờ con tôi tiếp nhận tôi là tôi đáng kiếp, tôi gieo gió gặt bão. Mấy năm nay tôi chăm sóc cháu, chăm sóc ba cháu, thẹn lương tâm đối với hai người, thường ngày cho dù cháu cố tình gây , nhõng nhẽo tuỳ ý thế nào, tôi đều để trong lòng, đều có thể chiều theo cháu, nhường nhịn cháu, nhưng đối với Tiêu Quý là được, tôi cho phép bất cứ ai làm chuyện gì tổn thương đến con bé. Nó là con của tôi, đứa con duy nhất.”

      Mạnh Nhụy lùi ra sau, bà ấy Tiêu Quý là đứa con duy nhất của bà ấy, vậy mình coi là cái gì, vì sao Tiêu Quý vừa xuất cái gì cũng thay đổi…

      Mạnh Nhụy sắc mặt trắng bệch, nhiều năm chu đáo như vậy, ta thể nào có cảm tình với Lưu Cẩm Trúc, chỉ là ta quen thói kiêu căng, chịu nổi chút uất ức, chuyện làm việc cho tới bây giờ đều lấy mình làm trung tâm. Vừa rồi lời của ta có phần quá đáng, nhưng Lưu Cẩm Trúc thế cũng làm ta tổn thương sâu sắc trong lòng.

      đúng lúc, giờ phút này Mạnh Học Đông trở về, mà cái ông ta nhìn thấy chính là Lưu Cẩm Trúc nổi giận nhìn Mạnh Nhụy, mà Mạnh Nhụy tái mặt đứng tại chỗ, còn hơi run rẩy.

      Mạnh Học Đông cảm thấy đau xót, nhanh bước tiến lên ôm Mạnh Nhụy, xoa khuôn mặt nhắn của ta, lo lắng hỏi: “Nhụy Nhụy, làm sao vậy, khó chịu ở chỗ nào?”

      Mạnh Nhụy nhìn qua Mạnh Học Đông, khoé miệng vừa kéo ra nước mắt chảy xuống, uất ức lại đáng thương.

      “Ngoan, có việc gì, sao, đừng khóc, lát nữa lại khó chịu đấy.” Mạnh Học Đông đau lòng dỗ dành.

      Vừa dỗ dành Mạnh Nhụy, Mạnh Học Đông vừa nhíu mày nhìn Lưu Cẩm Trúc, vui trách mắng: “Cẩm Trúc, cho dù Nhụy Nhụy làm sai cái gì, con bé còn , hiểu chuyện, em hãy thứ lỗi cho nó, huống hồ sức khoẻ của nó cũng tốt, khó tránh kiêu căng chút, em nhân nhượng chút , nếu nó tái phát bệnh cũ làm sao chứ.”

      Lưu Cẩm Trúc bỗng nhiên bật cười, chua xót lại giễu cợt, nhìn Mạnh Học Đông dỗ dành Mạnh Nhụy giống như học sinh tiểu học. Lần nào cũng thế, cho dù ai đúng ai sai, hoặc là xảy ra chuyện gì, Mạnh Học Đông mãi mãi có thái độ như vậy, bảo bà chiều ý, nhường nhịn, tha thứ. Ngày nào như ngày nấy, năm nào như năm nấy, mặc kệ Mạnh Học Đông quan tâm dịu dàng với bà cỡ nào, chỉ cần liên quan đến Mạnh Nhụy, tất cả đều còn tồn tại.

      Lúc trước bà bỏ lại con đuổi theo hạnh phúc của mình, lại là hạnh phúc thế này…
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 46: Dây dưa dứt

      Hôm nay sau khi tan học, Tiêu Quý và Mễ Tu cùng đến bệnh viện thăm ba Mị Mị.

      Nằm viện gần tuần, bệnh tình của ba Mị Mị ổn định, đối với bệnh giãn phế quản, quan trọng nhất là phải hô hấp đều đặn và thể mệt nhọc, bọn họ định ngày mai xuất viện, về nhà điều dưỡng tốt hơn, ở bệnh viện trong thời gian dài tinh thần cũng tốt lắm.

      Mễ Tu và Tiêu Quý vào phòng bệnh, thấy chỉ có Mị Mị ở đó, giường trống , Tiêu Quý đem hoa quả mua tới đặt bàn, rồi hỏi: “Chú và dì đâu rồi?”

      “Mẹ tớ đưa ba ra ngoài tản bộ, ở trong phòng bệnh mãi cũng khó chịu.” Mị Mị giọng trả lời.

      “Ừ, ra ngoài chút cũng tốt, nhưng đừng ở lâu quá, bác sĩ phải là đừng quá mệt nhọc sao.” Tiêu Quý nhắc nhở.

      “Tớ biết, mẹ tớ đưa ba tớ về ngay thôi.” Mị Mị cười cười, còn : “Hôm nay chẳng phải cậu làm thêm ở 55 Tuan ư, sao lại tới đây?”

      “Tới trưa mới qua, nhân lúc này qua đây thăm chú.” Tiêu Quý cười cười .

      “Ừm, vậy Mễ Tu sao, hôm nay có lớp à?”

      “Tôi đưa ấy qua đây trước, lát nữa lại quay về trường học.” Mễ Tu nhìn Mị Mị, ánh mắt ôn hoà, giọng .

      “Hả, A Tu còn có lớp ư? Sao với em, nếu biết còn học em đòi đưa em qua đây.” Tiêu Quý nhìn về phía Mễ Tu, túm tay , nũng nịu .

      sao, tới trưa mới .” Ánh mắt Mễ Tu ấm áp, : “Tan tầm, em ở 55 Tuan chờ lát, có lẽ hơi muộn mới qua đó, hồi này trong công ty nhiều việc lắm.”

      “Vậy đừng đón em, em tự mình quay về trường được rồi.” Tiêu Quý .

      phải em muốn ăn lẩu sao, chờ qua đó đưa em .” Mễ Tu vén tóc rối trán , dịu dàng.

      “Được! Em ở 55 Tuan đợi .” Tiêu Quý nghĩ đến ăn uống nên vui vẻ đồng ý.

      “Ừm, về trường trước.” Mễ Tu xoay người, nhìn qua Mị Mị : “Tôi mượn xe của công ty, ngày mai chú xuất viện tôi tới đón chú ấy, ngoài ra vé máy bay cũng đặt xong rồi, là chiều mai, tới tối là chú dì có thể về đến nhà.”

      “Cảm ơn.” Mị Mị cảm kích .

      có gì, tôi trước.”

      Mị Mị cay mũi nhìn Mễ Tu rời , nếu mấy ngày nay có Mễ Tu chạy trước chạy sau, biết nên làm thế nào vì chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. may có bạn cùng phòng của , may có Mễ Tu. Mị Mị cụp mắt, vặn vẹo bàn tay, ba nằm viện tuần, Du Phong cũng biến mất tuần, ngay cả cú điện thoại cũng có, thế mà cũng yên tâm ư. Mị Mị vẫn cho rằng Doãn Cách Tử trở thành chướng ngại giữa và Du Phong, dù sao ta cũng rồi, tuy nhiên mặc dù ta ở đây, nhưng cũng có thế đảo loạn cuộc sống của , có lẽ bởi vì ta vẫn luôn ở trong lòng Du Phong. Nhìn thấy Mễ Tu dịu dàng săn sóc Tiêu Quý, Mị Mị lại cảm thấy tủi thân, lúc cần Du Phong nhất ta lại ở bên cạnh người khác. tưởng rằng trải qua khoảng thời gian ta lòng mình, nhưng tại dường như chờ được nữa.

      Mễ Tu trở về trường, lại ngờ nửa đường gặp phải Mạnh Nhụy. Bước chân Mễ Tu chậm lại, nhìn hình bóng mảnh mai kia, ánh mắt sâu thẳm.

      Vẻ mặt thay đổi, tiếp tục về phía trước cho đến khi đứng trước mặt Mạnh Nhụy, suy cho cùng vẫn thể làm như thấy.

      “Có việc sao?” Mễ Tu hỏi.

      Mễ Tu.” Mạnh Nhụy lẩm bẩm, ngửa đầu nhìn . Mấy ngày nay ta đến khoa máy tính nhưng chưa từng gặp được . ta còn tưởng rằng Mễ Tu trốn tránh ta, hỏi thăm bạn học mới biết được, ra là bận chuyện công việc, ta thoáng yên tâm, nhưng vẫn nhịn được mà qua đây tìm , lâu gặp, ta rất mong muốn chuyện với Mễ Tu.

      có thời gian ? Em có lời muốn với .” Mạnh Nhụy tiến lên bước về phía trước, êm dịu.

      Mễ Tu theo bản năng lùi ra sau, nhíu mày : “Tôi sắp phải lên lớp.”

      Mạnh Nhụy khẽ cắn môi dưới, chịu nổi ta đến gần sao, Mạnh Nhụy lại tiến thêm bước nữa, trực tiếp nắm lấy cánh tay Mễ Tu, còn vẻ yểu điệu của ban nãy: “ gạt em! chính là muốn gặp em!”

      Mễ Tu vươn tay, hất tay Mạnh Nhụy ra, trầm giọng : “ có chuyện khác tôi học đây.” xong, cất bước rời .

      Thế nhưng bên hông lại bò lên đôi tay bé, Mạnh Nhụy ôm chặt thắt lưng Mễ Tu, dứt lời: “ Mễ Tu, đừng , đừng , em muốn !”

      Mễ Tu nhíu mày, có chút tức giận, gỡ ra bàn tay quấn bên hông mình, dùng hết sức, lưu tình chút nào, hành vi của ta lúc này vô cùng quá đáng, thể khoan nhượng nữa.

      Bởi vì sức lực của Mễ Tu, Mạnh Nhụy bị đẩy ra sau mấy bước, lảo đảo chút mới đứng vững lại, ta dùng ánh mắt khó tin nhìn Mễ Tu, lại dám đẩy ta!

      “Xin chú ý hành vi cử chỉ của mình, những hành động vô lễ này chỉ khiến người khác phiền chán.” Mễ Tu nheo mắt nhìn ta, còn vẻ ôn hoà của ngày thường.

      “Phiền chán! em phiền chán!” thanh của Mạnh Nhụy nhất thời gay gắt.

      Mễ Tu nhìn thấy ánh mắt của ta lạnh đến mức còn chút ấm áp.

      “Em làm gì mà phải em như vậy! Em phiền chán, Tiêu Quý phiền chán sao?” Mạnh Nhụy lớn tiếng chất vấn, biểu tình có chút méo mó.

      Mễ Tu muốn tranh cãi với ta, lại càng muốn kéo Tiêu Quý vào, muốn xoay người bỏ .

      Mạnh Nhụy đuổi theo, túm lấy , vẫn chưa có ý định từ bỏ mà hỏi: “ , em làm gì khiến ghét em! !”

      Mễ Tu lại hất tay ta ra, tiếp tục về phía trước, hành vi của Mạnh Nhụy có chút bất thường, hoàn toàn cần thiết dây dưa nhiều với người điên.

      Thấy Mễ Tu vẫn muốn bỏ , Mạnh Nhụy thẹn quá hoá giận, còn ra vẻ giả tạo như trước kia nữa, ta hướng về gào lên lớn tiếng: “Mễ Tu, chính là thằng ngốc! Em thích như vậy lại thích em! Tiêu Quý chỉ là đứa tạp chủng ai muốn, lại còn…”

      Lời mắng chửi ác độc của Mạnh Nhụy chợt im bặt, vẻ hung ác của ta bị đông lại bởi ánh mắt lạnh giá của Mễ Tu, rốt cuộc được chữ nào nữa.

      Mễ Tu lạnh lùng nhìn ta, thanh trầm thấp lại nghiêm khắc: “Ngậm miệng lại cho tôi, nếu tôi mặc kệ là ai.”

      Mạnh Nhụy nín thinh, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay hơi run rẩy, giờ khắc này ta lại cảm thấy Mễ Tu chính là tên ác quỷ, giống như nếu ta thêm câu nữa bị xé xác.

      Xung quanh đều là tiếng vui cười của bạn học, nhưng Mạnh Nhụy lại cảm thấy xung quanh ta yên tĩnh có chút tiếng động. Cho đến khi Mễ Tu rời khỏi, biến mất trong tầm mắt Mạnh Nhụy, dây thần kinh kéo căng của ta rốt cuộc bị cắt đứt, nước mắt thể kiềm nén mà chảy xuống, ta che miệng, bờ vai ngừng run rẩy.

      Vì sao lại như vậy, tại sao Mễ Tu thích ta, từ đến lớn mặc kệ ta muốn gì đạt được cái đó, vì sao Mễ Tu thuộc về ta! Đều tại Tiêu Quý, đều bởi vì ! Nếu , Mễ Tu nhất định là của ta!

      Mạnh Nhụy căm giận Tiêu Quý, đứa tạp chủng ai muốn, dựa vào cái gì mà giành với ta!
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 47: Có biết xấu hổ

      Mạnh Nhụy đột nhiên xuất tại 55 Tuan, Tiêu Quý hơi bất ngờ, lúc này vẻ mặt ta nham hiểm và hung ác khiến Tiêu Quý hoảng hốt, khách ở xung quanh nhìn qua, vội kéo Mạnh Nhụy ra ngoài. Trông thấy bộ dạng đến kiếm phiền toái của ta, nếu ảnh hưởng đến kinh doanh của cửa tiệm tốt lắm.

      Mạnh Nhụy hung hăng hất tay Tiêu Quý ra, trừng to mắt nhìn .

      Tiêu Quý hít hơi, nhìn thấy mu bàn tay mình chợt đỏ lên, nhíu mày nhìn qua Mạnh Nhụy, ta phát điên gì đó!

      Mạnh Nhụy nhướng mày, vênh váo hống hếch trừng Tiêu Quý, : “Chị còn muốn chiếm lấy Mễ Tu đến lúc nào?”

      Tiêu Quý nhăn mặt nhíu mày, gần như nhăn thành chữ “xuyên” ( 川 ), ta gì hả!

      “Hừ! Giả vờ vô tội gì nữa!” Mạnh Nhụy cười nhạo : “Chị trơ tráo chiếm lấy Mễ Tu lâu như vậy, còn muốn ở bên ấy bao lâu nữa, còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian của ấy hả, chẳng lẽ chị biết bản thân chị hoàn toàn xứng với ấy sao?”

      Tiêu Quý có chút tức giận, ta muốn nổi điên là chuyện của ta, nhưng mà sủa bậy tốt lắm.

      có bệnh à? Đột nhiên tới đây mấy lời quái lạ, chuyện của tôi và Mễ Tu nhà tôi đến phiên chỉ tay năm ngón đâu?”

      “Cái gì Mễ Tu nhà tôi, biết xấu hổ!”

      Tiêu Quý ngẩn người, ta…có bệnh phải nhỉ!

      “Nếu có bệnh nhớ uống thuốc , có chuyện gì đừng chạy loạn.” Tiêu Quý xong định vào, chẳng thèm lãng phí thời gian với kẻ bệnh thần kinh.

      “Còn muốn chạy!” Mạnh Nhụy túm lấy quần áo Tiêu Quý, kéo mạnh về phía sau.

      Tiêu Quý thụt lùi vài bước, suýt nữa là ngã xuống, khó tin nhìn về phía Mạnh Nhụy: “ phải là điên rồi chứ!”

      “Đúng vậy, tôi điên rồi, người điên giết người phạm pháp! Cho nên chị ngoan ngoãn rời khỏi Mễ Tu , nếu tôi khách sáo với chị!” Lúc này Mạnh Nhụy giống như con quỷ, hung ác lại dữ tợn.

      “Tôi thấy điên hết thuốc chữa rồi, muốn tôi rời khỏi Mễ Tu, quả thực là mơ mộng hão huyền!”

      “Chị đừng biết xấu hổ, quấn chặt Mễ Tu làm gì hả, còn hở tí ra là nhà tôi, xí! là đáng ghét!”

      “Cho dù điên rồi cũng phải có chút suy nghĩ chứ, tôi là bạn ấy, quấn quýt ấy là chuyện hiển nhiên, người đáng ghét nên là mới đúng!”

      “Bạn ! Bạn gì hả, tôi thừa nhận!”

      “…Đồ thần kinh!” Tiêu Quý muốn dây dưa với Mạnh Nhụy nữa, xem ra ta điên rồi, dính vào lại chẳng thoát ra được đấy.

      “Chị mắng ai đồ thần kinh hả, chị là đứa con ai muốn, đồ tạp chủng!” Mạnh Nhụy mắng chửi hung tợn.

      Tiêu Quý sửng sốt, ngờ Mạnh Nhụy thế, nhất thời quên mất phản ứng lại.

      Mạnh Nhụy đắc ý nhìn , ta biết đây là tử huyệt của Tiêu Quý. ta giọng cười, Tiêu Quý được vài bước ta chầm chậm: “ là đáng thương quá, ba chết, mẹ cũng luôn, ai muốn có chị, kể cả mẹ ruột của chị, chị xem chị được lòng của bao nhiêu người mới rơi vào kết cục đấy hả?”

      Khuôn mặt nhắn của Tiêu Quý trắng như tờ giấy, thể phủ nhận, Mạnh Nhụy đạp trúng nỗi đau của , có sức phản bác.

      Mạnh Nhụy cười châm biếm, trông thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Quý, ta tiếp tục ra lời ác độc: “Chị , cần gì phải chiếm lấy Mễ Tu, chị có điểm nào xứng với ấy chứ, ấy giỏi giang, bộ dạng đẹp trai, tính tình cũng tốt, mà chị, ha ha, chẳng qua là đứa trẻ ngay cả mẹ ruột cũng cần mà thôi, nếu tôi là chị, tôi ngoan ngoãn cách xa Mễ Tu từ lâu, đừng đợi đến ngày ấy cần chị, tới lúc đó chị cũng chẳng thơm tho gì.”

      Tiêu Quý ngẩng đầu, nắm chặt nắm tay, giấu ngón tay run rẩy, bình tĩnh : “Cho dù tôi rời khỏi Mễ Tu, ấy cũng liếc nhìn dù chỉ cái, đừng nằm mơ.”

      Mạnh Nhụy nghẹn lời, trừng mắt oán hận nhìn Tiêu Quý, đột nhiên nhớ tới ban nãy Mễ Tu lạnh lùng với ta, ta cắn răng, độc địa công kích: “Hừ, chị làm sao biết được ấy nhìn tới tôi, tôi và ấy biết tốt bao nhiêu đâu, ấy , ấy thích tôi, thích chị!”

      thể nào.” Tiêu Quý chút do dự mà phản bác ngay.

      Mạnh Nhụy nổi khùng trừng , lời như đinh đóng cột của Tiêu Quý khiến ta phẫn nộ, dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy. Móng tay Mạnh Nhụy đâm vào da thịt, ta cắn môi, đột nhiên nghĩ ra cách, ta biết nên gì vào lúc này để tấn công Tiêu Quý, làm cho mất mặt mũi.

      “Tiêu Quý, chị có biết ? Mẹ chị rời bỏ chị nhiều năm như vậy, chịu mệt nhọc mà chăm sóc tôi và ba tôi từng li từng tí, nhưng chẳng có danh phận gì, bà ấy à, ngay cả kẻ thứ ba cũng bằng, cao lắm là bảo mẫu miễn phí của nhà chúng tôi thôi.” Mạnh Nhụy vừa vừa cười, trông thấy sắc mặt Tiêu Quý ngày càng trắng bệch, trong lòng ta vui sướng khôn cùng. Đúng vậy, mấy năm nay Lưu Cẩm Trúc vẫn chưa kết hôn với ba ta, thực ra ba ta có ý định này từ lâu, nhưng bà vẫn đồng ý, vẫn ngăn cản, mà ba ta cũng chiều theo ý bà, đến lúc này vẫn chưa kết hôn với bà.

      “… cái gì…” Tiêu Quý run rẩy hỏi, sao lại có thể chứ, bà ở bên Mạnh Học Đông nhiều năm như vậy, sao lại danh phận, tại sao có thể như vậy…

      “Tôi rồi mà, mẹ chị tình nguyện ở nhà chúng tôi làm bảo mẫu cũng muốn chị!” Mạnh Nhụy cười nhạo.

      câm miệng, có biết xấu hổ hả!”

      Hầu Tử như từ trời giáng xuống, đứng bên cạnh Tiêu Quý, trợn tròn mắt nhìn Mạnh Nhụy, châm chọc : “Mặc kệ mẹ Tiểu Quý có kết hôn với ba hay , dì ấy chăm sóc nhiều năm như vậy, lại dì ấy như thế, có lương tâm hả, có phải loài người hả, có biết xấu hổ , có biết hai chữ hổ thẹn viết thế nào !”

      “Chị…” Mạnh Nhụy lắp.

      “Chị cái gì chị, tôi đúng sao? là thấy đau xót cho ba , sao lại sinh ra loại kỳ quặc như chứ!”

      “…Tôi.”

      “Tôi cái gì tôi! chuyện còn biết ngượng, biết đỏ mặt hay ! ngại quá, có mặt, đương nhiên là biết đỏ!” Hầu Tử tiếp: “Nếu tôi là , tôi ra ngoài, đỡ phải ảnh hưởng bộ mặt thành phố, phá hỏng phát triển kinh tế của thành phố B của chúng tôi!”

      “Các người…” Mạnh Nhụy nóng nảy đến độ sắp khóc, ta chỉ vào Hầu Tử và Tiêu Quý, được câu hoàn chỉnh.

      “Chúng tôi làm sao chứ, chúng tôi lương thiện mới nhắc nhở , đốc thúc , lúc tỉnh táo mà nhận thức lời cử chỉ của bản thân, đừng ở trong tình huống quên uống thuốc mà ra số lời khiến người ta buồn nôn, cũng làm cho chính mình chán ngán, nghe rồi chứ, mau tìm bóng mát người, kiểm điểm bản thân đàng hoàng vào, nhìn lại xem chính mình vào thế giới này có phải là sai lầm hay !”

      Mạnh Nhụy hoàn toàn bị Hầu Tử đánh bại, ta uất ức dậm chân, run rẩy câu các người rồi khóc lóc chạy .

      Thế giới trở về yên tĩnh.

      Buổi chiều sau khi tan học, Mễ Tu về nhà trọ lấy đồ, đợi lát nữa đến công ty trước, Doãn Cách Hi còn chưa trở về, gần đây chuyện trong công ty khiến bận rộn, chờ xử lý xong công việc, lại đến 55 Tuan đón Tiêu Quý, gần đây cũng cùng ăn bữa cơm đàng hoàng.

      Vào phòng khách, Mễ Tu đứng lại, ánh mắt dừng tại chiếc áo khoác đen nằm sofa. Màu mắt tối sầm lại, Mễ Tu xoay người vào phòng ngủ của Du Phong.

      Quả nhiên có người nằm giường, lúc này ngủ rất sâu, ngay cả vào cũng nghe thấy.

      Đứng tại cửa lúc, Mễ Tu vào, đá bắp đùi Du Phong cái, vẻ mặt thay đổi.

      Du Phong đột nhiên mở mắt ra, hoang mang trong giây lát, khi nhìn thấy Mễ Tu, ta nhíu mày, vui hỏi: “Cậu làm gì đó?”

      “Trở về khi nào?” Mễ Tu hỏi.

      “Hồi sáng, mệt quá, tôi ngủ lát trước.” Du Phong vươn tay đỡ trán, mệt mỏi .

      Ánh mắt Mễ Tu trầm xuống, vẻ mặt hơi phức tạp, lúc sau : “Ba Miểu Miểu nằm viện, ngay hôm cậu tìm Doãn Cách Tử.”
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 48: Bánh ú ngày 1 tháng 6

      Ngày quốc tế thiếu nhi và tết đoan ngọ của năm nay đúng lúc cùng vào ngày, trong trường có lớp, các sinh viên có thể nhờ tết đoan ngọ mà trải qua ngày quốc tế thiếu nhi. Bốn nàng phòng 308 hôm nay dậy sớm, sau khi dọn dẹp xong cầm túi xách đến siêu thị lân cận. Mục tiêu của các là, tự tay gói bánh ú!

      Được rồi, ý tưởng này hoàn toàn là ý nghĩ nông nỗi, đột nhiên nghĩ ra, cũng chẳng biết là ai đề nghị, muốn mình cơm no áo ấm tự tay gói bánh ú ăn, sau đó tất cả đều tán thành.

      Nhưng mà, gói bánh ú quả nhiên là kỹ năng.

      Từ siêu thị, bọn họ mua về gạo nếp táo đỏ và lá bánh ú, sau đó cả bọn cùng nhau đến nhà trọ của Mễ Tu, ngay tức khắc Tiêu Quý vào phòng bếp lấy cái chậu rửa đồ ăn, rồi ngâm gạo nếp trong đó. Dùng tay khuấy vào cái, nhìn thấy chất lỏng màu trắng đục ngầu, còn có hạt gạo tròn trịa, Tiêu Quý ngây người chút, rồi xoay người nhìn ba nàng ở đằng sau, hỏi: “Tiếp theo làm gì?”

      “…” Tiểu Mã Ca, Hầu Tử, Mị Mị…

      Hôm qua biết cả ngày hôm nay có lớp, bốn nàng phòng 308 sống trong hưng phấn, rốt cuộc có thể trải qua ngày quốc tế thiếu nhi, rất vui nha, happy nha, sung sướng nha. Quá hưng phấn, nàng nào đó đề nghị ngày mai gói bánh ú ăn , ba người còn lại nhất trí đồng ý, rằng sáng mai siêu thị mua đồ, sau đó thẳng tới chỗ Mễ Tu, gói xong rồi nấu, sau đó là có thể hưởng dụng, về phần gói thế nào chẳng ai để ý.

      Lúc này, bọn họ trợn tròn mắt, nhìn chậu đầy gạo nếp, ngơ ngác nhìn nhau.

      Gói bánh ú thế nào, đó là vấn đề.

      Ngay lúc bốn nàng còn sững sờ Mễ Tu từ phòng ngủ ra, bưng máy tính ra, mở đoạn video, mấy nàng kia lập tức sống lại.

      Trong video có người dạy gói bánh ú, bắt tay làm thôi, ha ha ha ha.

      Vì thế, mỗi người vào vị trí của mình, vây quanh máy tính và gạo nếp, bắt đầu tập trung tinh thần gói bánh ú.

      “Phải dùng mấy lá bánh ú thế?”

      “…Tuỳ cậu thích thôi.”

      “Cái chỗ gập lại làm thế nào hả?”

      “Cái đó…xem video …”

      “Mẹ nó, sao cái của tớ bị rớt gạo ra ngoài thế!”

      “…”

      “Cái này phải buộc dây thế nào nhỉ?”

      “…”

      “Này, cái kia…”

      “…”

      Đủ loại hỗn loạn.

      Sau buổi sáng, Tiêu Quý, Mễ Tu, Tiểu Mã Ca, Hầu Tử, Mị Mị, còn có Đường Tam Thận, rốt cuộc đều có thành quả của mình, nhưng mà…

      “Cậu xác định đây là bánh ú à?” Tiểu Mã Ca liếc xéo Hầu Tử, nhướng mày hỏi.

      “…” Hầu Tử nhìn thấy vật thể ràng trong móng vuốt, kỳ cũng chắc chắn, cả buổi sáng làm gì nhỉ. Hầu Tử bĩu môi, nhìn về phía Tiểu Mã Ca, trong nháy mắt có ý tưởng.

      “Ha ha ha ha ha ha, vậy cậu làm ra cái gì, có thể ăn được ? Sau khi ăn xong cảm thấy khác thường chứ?” Hầu Tử ôm mặt, hoảng sợ hô lên.

      “…” Ánh mắt Tiểu Mã Ca sắc bén, liếc nhìn cái gì đó trong tay, ách, hơi quái chút, nhưng tuyệt đối có thể ăn được, đương nhiên nếu có người dám ăn.

      Đả kích Tiểu Mã Ca xong, Hầu Tử đầy hứng thú nhìn thành quả của người khác, biểu tình ngày càng méo mó.

      Ha ha ha ha ha ha ha…

      “Sư phụ, người có thể cho con biết cái hình đa giác ngay ngắn này hoàn thành thế nào vậy?” Hầu Tử chỉ vào mấy vật thể trước mặt Tam Thận, cười điên cuồng.

      “…” Đường Tam Thận…

      “Tiểu Kê, vì sao bánh ú của cậu lại kém hơn diện mạo của cậu nhiều vậy, thể súc tích chút sao?”

      “…” Tiêu Quý im lặng.

      “Mị Mị, cậu…mẹ kiếp, đây mới là bánh ú chân chính đấy!” Hầu Tử hô lớn tiếng.

      Mấy người kia nhìn qua, tất cả đều thán phục, rốt cuộc nhìn thấy bánh ú , dễ mà dễ mà.

      “Chậc chậc, tệ tệ, hổ là người của ký túc xá chúng ta.” Tiểu Mã Ca hất cằm, lắc đầu liên tục, nhìn mấy cái bánh ú gói hoàn hảo chằm chằm chớp mắt, lát nữa nhất định phải ăn mấy cái đó, ai giành diệt ngay.

      “Haiz, Mị Mị nhà tớ quả là mẫu phụ nữ đảm .” Tiêu Quý nhoài người bàn, lúc nhìn bánh ú của Mị Mị, lúc nhìn cái của mình, trời ơi…

      “Mị Mị, xin chỉ giáo!” Hầu Tử đến gần trước mặt Mị Mị, nịnh nọt , khoé mắt lặng lẽ liếc qua bánh ú của Mễ Tu, nhất thời ngớ ra.

      Cao thủ chân chính quả nhiên ai biết đến.

      “Mọi người hãy nhìn của Mễ Tu kìa.” Hầu Tử kêu gào.

      Mấy người kia lại hẹn mà cùng nhìn qua.

      Chấn động lòng người, là đẹp quá ! Nếu Mị Mị gói ra hình dạng hoàn hảo, giống y như đúc, vậy của Mễ Tu tuyệt đối được xưng là mỹ quan tinh xảo, nếu bán ra

      “Wow, A Tu nhà em lợi hại!” Tiêu Quý chạy qua bước , ôm cánh tay Mễ Tu, khen ngợi dứt.

      “Cẩn thận chút, đừng quệt vào.” Mễ Tu cẩn thận né bàn tay, chạm vào gạo nếp táo đỏ cả buổi sáng, tay còn dính nhầy.

      “A Tu à, cậu gói đẹp, còn đẹp hơn cái bán trong siêu thị nhiều!” Đường Tam Thận nhịn được tán thưởng.

      “Ừ, rất đẹp!” Tiểu Mã Ca tán thành, lát nữa nên ăn cái của Mễ Tu, ai giành diệt ngay.

      “Đúng đó, hồi nãy tớ nhìn Mễ Tu mãi, cách thức của ấy giống y chang trong video, nhưng còn gói hoàn hảo hơn là trong video đấy!” Mị Mị giọng .

      “Mị Mị cũng gói đẹp lắm!” Hầu Tử tiếp tục cọ cọ cánh tay Mị Mị.

      “Đúng thế, bánh ú Mị Mị gói vừa thấy là thèm ăn ngay, sau này nếu ai cưới được em, tuyệt đối có phúc!” Đường Tam Thận .

      Hầu Tử hung tợn liếc nhìn ta cái, mẹ nó, chẳng lẽ ta biết Mị Mị vừa mới chia tay Du Phong sao, còn những lời này!

      Mị Mị khẽ cười, đùa nghịch bánh ú trong tay, gì, nếu tất cả mọi người đều cho rằng có thể cưới là có phúc, cũng mất ngủ mỗi đêm.

      Nhất thời tĩnh lặng, đúng lúc cửa lại mở ra.

      Du Phong từ bên ngoài trở về, mở cửa ra, trông thấy cảnh tượng trong phòng khách, ta hơi ngẩn người, nhất là nhìn thấy Mị Mị mím môi cầm bánh ú, đôi mắt vốn thâm trầm lập tức tối sầm.

      Bên trong càng thêm yên lặng, mọi người đều nhìn về phía Du Phong ở cửa, thầm nghĩ, sao ta về rồi.

      Sau khi Du Phong từ Mỹ trở về, Mị Mị chia tay ta, rất hoà bình, rất bình tĩnh, hai người cãi vã gì hết, cũng dây dưa, chỉ là chưa từng gặp lại sau lần ấy. Có lẽ là Mị Mị cố ý tránh né, mặc dù Tiêu Quý, Hầu Tử và Tiểu Mã Ca thường đến nhà trọ của Mễ Tu, nhưng Du Phong chưa bao giờ thấy Mị Mị, kể cả ăn cơm trong căn tin. ra người có lòng trốn tránh người khác có thể làm được tới bước này, hiển nhiên Mị Mị quyết tâm chia tay Du Phong.

      Hôm nay sở dĩ bọn họ đến nhà trọ của Mễ Tu là vì Tiêu Quý hỏi trước, hôm nay Du Phong có việc ở nhà, có lẽ tới khuya mới về, vì vậy mới thoải mái đưa Mị Mị tới đây, vốn định trước khi Du Phong trở về các rời khỏi, nhưng bây giờ…

      Nhất thời có chút khó xử, ai chuyện, người của phòng 308 vốn có thành kiến với Du Phong, giờ phút này lại phản ứng gì.

      Mị Mị cúi đầu, vẫn ngẩng lên, chỉ là khoé mắt liếc về phía mũi giày của Du Phong.

      “Phong Tử, cậu về rồi!” Đường Tam Thận mặc kệ cười cười, còn : “Ấy, phải trước khi trở về cậu gọi điện thoại sao, Mị Mị ở đây…”

      “…” Mọi người… Sư phụ, người đần độn à, còn ngại chưa đủ khó xử?!

      Du Phong nhìn về phía Mị Mị, nhưng nhìn thấy vẻ mặt , ta cười chua xót, bình tĩnh : “Tôi chỉ về lấy đồ rồi ngay.” xong, ta xoay người .

      Mọi người lại im lặng, phải trở về lấy đồ sao…
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :