1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Bảo Bảo Tuyền Nhi (c83)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: thiệt thòi

      Trong xe Lam Kỳ cởi xuống đồ lao động thay bộ đồ huấn luyện dùng mới tinh, hắc hắc, vẫn là lần đầu tiên mặc quân trang, rất hưng phấn, Thiệu ngốc thay quần áo này mang vào, nếu thấy khó xử cũng khách khí.

      Khương Hạo đứng ở dưới cây đại thụ xa xa, vừa định quay đầu, ba cái bị tát quay trở về.

      Chỉ thấy Thiệu Tử Vũ thản nhiên nhìn .

      Khương Hạo hừ lạnh, cũng quên người này là tên hồ ly khó chịu làm việc cổ họng buồn lên tiếng.

      "Tôi chỉ muốn xem chút chị dâu thay xong chưa, cũng phải chế tạo quần áo, hơn mười phút.” Bình thường thay quần áo hai phút còn thừa.

      "Đừng đem ấy so sánh với đám lính của cậu, hơn nữa muốn xem cũng đến lượt cậu."

      Thiệu Tử Vũ đội nón xong về phía chiếc xe.

      Lam Kỳ vừa mặc quần áo điện thoại liền vang lên, tắt, sau đó nghĩ tới lại vang lên.

      "Mễ Đóa, làm sao?" nghiêng đầu kẹp điện thoại, để hai tay trống cài nút áo.

      "Cậu chạy đâu rồi?” ràng là Mễ Đóa vừa ở chỗ đứng.

      “Chờ nổi cậu nên trước, nếu có việc gì tớ cúp máy."

      "Đợi chút, Nhiễm Khả mời chúng ta Chủ Nhật hợp lớp, có hay ?”

      Sắc mặt Lam Kỳ khó coi chút.

      " ."

      "Tớ biết cậu ghét ta, nhưng có người nhất định cậu muốn gặp."

      "Ai?"

      "Dung Bạch Minh trở lại."

      ......Mễ Đóa nghĩ đây là quả boom tấn, kết quả đợi nửa ngày có phản ứng.

      "Ai?"

      Lam Kỳ chút cũng nghĩ ra.

      "Mẹ kiếp, cậu mau quên như vậy , đại học năm hai kia, chuyện cậu theo đuổi vang dội khắp toàn trường."

      "À.” Lam Kỳ nhớ hình như là có người như vậy.

      “Cậu quên ?"

      "Ừ, có ấn tượng gì, cậu cũng biết khi đó là có nguyên nhân, sau thời gian ngắn theo đuổi, ta ngoại trừ có bộ dạng đẹp trai, thành tích học tập tốt, có ưu điểm gì cả, tính tình cũng tốt.”

      "Lam Kỳ! Cậu đúng là bị mù màu, tính cách của Dung Bạch Minh thế mà còn tốt? Cậu hãy lấy gương soi lại bộ dạng muốn chết kia của cậu."

      "Bộ dáng rất tốt, mỗi ngày tớ đều soi.”

      Lam Kỳ cài tốt nút áo cuối cùng, cầm điện thoại chuyện, từ đến lớn cảm thấy rất hài lòng bộ dáng bản thân.

      "Aiz...Lam Kỳ, sở dĩ bây giờ cậu còn tìm thấy bạn trai thích hợp đều là họa do sớm.”

      "Hả?"

      Lam Kỳ bị lời của Mễ Đóa làm cho hiểu ra sao cả, khi nào sớm?

      "Đều là Thiệu Tử Vũ đem cậu tập thành thói quen, khi đó kêu cậu đừng sớm nghe, tiểu học liền chuyện đó, được rồi, thích là loại của ngưỡng mộ, cái dạng đàn ông nào cậu cũng thấy chướng mắt.

      "Ai? Ánh mắt người nào tớ sớm?" Còn bắt chước, tại sao nhà trẻ là nơi bùng nổ, chính là như thế nào biết vậy.

      "Quên , lười cùng cậu, chính mình trúng độc còn biết, khẩu vị nặng, cho cậu biết, đàn ông dịu dàng là độc, thể phòng bị."

      "Tớ khi nào ..."

      Lam Kỳ muốn giải thích chỉ thấy Thiệu Tử Vũ mở cửa xe ra rồi tiến vào.

      "Trước kia trong cả lớp mọi người đều vậy, còn có lúc ở trung học cơ sở."

      Lam Kỳ thể tưởng tượng được còn có chuyện bác quái này.

      "Quên , trước kia tớ dám , tại liền ràng , cậu cậu khi dễ ta, ta dám phản kháng, cậu trường trung học cơ sở hỏi chút, có người dám khi dễ ta sao? Cậu đúng là cảm thấy mình tốt đẹp."

      "Tớ….”

      "Tớ có thể 100% cho cậu biết, ta thích cậu, mới có thể tùy cậu.....Vù vù, tại rốt cuộc ra, cậu biết bộ dáng đanh đá của cậu trước kia, làm hại tớ nghẹn bao nhiêu năm." Hiển nhiên Mễ Đóa rất hiểu tính tình trước kia của .

      "Nhưng là. . ."

      "Nhưng là tại trễ, bình thường sớm có kết quả, sở dĩ hôm nay ra là để cho cậu tỉnh lại, đàn ông cưng chiều cậu như vậy là có, cũng đừng nghĩ đến Thiệu Tử Vũ, trước kia như vậy đối với cậu là do còn hiểu chuyện, tại khả năng ta có vợ, dù có vợ, tại xã hội cũng thay đổi.

      "Cậu"

      "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, cứ như vậy, tớ cúp máy."

      Lam Kỳ nhíu mày cúp điện thoại, Mễ Đóa uống nhiều quá, có lẽ là nội tiết tố mất cân bằng, tốc độ chuyện vừa nhanh vừa hiểu ra sao cả, làm cho vài lần cũng chen vào được.

      Đột nhiên cảm giác chân có chút hơi khác thường, cúi đầu, chỉ thấy Thiệu Tử Vũ khom người, ngón tay thon dài sạch của cầm lấy bàn chân trần trụi của , thực nghiêm túc đem giầy xăng-đan mang từ mũi chân của đến gót chân, sau đó buộc dây giầy màu trắng cho , buộc cái nơ con bướm, rồi lại chuyển sang cái chân khác.

      " ta quá nuông chiều cậu."

      Đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy lời của Mễ Đóa có chút đạo lý.

      "Làm sao vậy?"

      Giúp mang giày xong, Thiệu Tử Vũ giúp vén ống quần, quân trang số nhất mặc người cũng có vẻ quá dài, bộ té, chuẩn bị xong để , ngay sau đó kia ngơ ngác nhìn .

      Đột nhiên chống lại ánh mắt của , Lam Kỳ lập tức đem mặt quay hướng khác, lời của Mễ Đóa vừa rồi còn phải tiêu hóa, tiêu hóa.

      ngờ Thiệu Tử Vũ lại đến gần .

      " làm gì?"

      tiếp cận làm cho ràng ngửi thấy được mùi hương dễ chịu người .

      Thiệu Tử Vũ nâng lên khóe miệng cười.

      "Em cứ ."

      Lam Kỳ trừng mắt nhìn , bộ dáng lưu manh, Thiệu ngốc thế nhưng dùng bộ dáng lưu manh cười đến cực kỳ tà ác đối với .

      "Tôi cảnh cáo . . ."

      "Quần áo mở."

      Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng xù lông của , thấp giọng giải thích.

      Lam Kỳ cúi đầu nhìn, vừa rồi vội vàng cài nút áo, trước ngực ba nút áo mở rộng, lộ ra áo ngực Lace đường viền ren màu đen gắt gao bao lấy bộ ngực, miêu tả sinh động hai luồng tuyết trắng kinh người, giữa rãnh khe hở còn có ít mồ hôi mịn.

      Ánh mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm, ánh mắt có thể từ chỗ quần áo mở nhìn xuống phía dưới liền thấy vòng eo tinh tế của , làn da nhẵn mịn giống như sữa bò, trắng nõn, mềm mại, dáng người cân xứng nhìn lên có hơi giật mình, vẻ đáng quyến rũ, ràng là do quân trang hấp dẫn.

      Làm cho nghĩ chính là dáng người tốt như vậy, đêm đó ôm ngủ cũng cảm giác được người ở trong lòng có đường cong lồi lõm ràng, nghĩ tới so với tưởng tượng của còn tốt hơn.

      "Như thế nào thay quần áo lại thay lâu như vậy."

      Chỉ thấy Khương Hạo biết lúc nào xuất bên cạnh xe, bộ dáng tùy tiện kia dọa Lam Kỳ nhảy dựng.

      Lam Kỳ nhanh bổ nhào vào trong lòng Thiệu Tử Vũ, thể để người khác chiếm tiện nghi.

      Thiệu Tử Vũ tùy ý để ôm, bàn tay chống đỡ , tay khác giúp cài lại nút áo.

      "Nhanh chút."

      Lam Kỳ vùi ở trong ngực Thiệu Tử Vũ, hai tay ôm cổ , đành phải để làm thay.

      "Này, hai người các cậu cần nhiệt tình như vậy chứ.”

      Khương Hạo quay đầu lại, hai người kia có ý định kích thích phải .

      Lam Kỳ muốn mắng người, Thiệu Tử Vũ lại đem Lam Kỳ ôm sát chút, cúi người xuống.

      "Nghĩ muốn bị kích thích cứ tiếp tục nhìn."

      Tay Khương Hạo cầm tay lái run rẩy, xe lắc lư, điên rồi, nhiều năm như vậy phụ nữ, tại biết liền điên cuồng, trước mặt còn làm ra loại hình ảnh hạn chế như vậy.

      Lam Kỳ thừa cơ nhanh chóng cài tốt nút áo, chỉ cảm thấy đầu nóng lên, ngứa ngứa, nụ hôn nhàng hạ xuống.

      "Lợi tức giúp đỡ."

      Thiệu Tử Vũ đơn giản mở miệng.

      Bị thua thiệt Lam Kỳ rất buồn bực, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Thiệu Tử Vũ rũ mắt xuống, đôi mắt xinh đẹp, cái cằm hoàn mỹ, nụ cười mê người, đột nhiên ngẩng đầu.

      "Ba” Dùng sức hôn cái mặt .

      Hừ, từ đến lớn đều ăn thua thiệt.

      "Ha ha"

      Thiệu Tử Vũ cười khẽ, đem người trong lòng ôm càng chặt hơn.

      Phía trước tay của Khương Hạo lại rung rẩy vài cái, thề nhìn lén, là do thanh quá vang dội.
      B.Cat thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: tìm chết

      Sáng sớm Lam Kỳ vào chỗ hạng sang trong khu dân cư thành phố C, hôm nay mặc bộ đồ công sở có vẻ mới, áo sơ mi màu trắng bó sát người bỏ trong quần, váy ngắn bó eo màu đen, dưới chân mang giầy cao gót cùng màu, tóc quăn dài được búi lỏng lẻo thành búi tóc xinh đẹp, búi tóc cài cái kẹp bằng thủy tinh, tuy rằng mặc trang phục nghiêm túc nhưng dáng người có lồi có lõm cùng khuôn mặt xinh đẹp, có lẽ có hơi thở sắc bén, chuyên nghiệp của phụ nữ nhưng lại mang đến cảm giác thân thiết của hàng xón nhà bên.

      Hôm nay tới gặp hộ khách hàng, là khách hàng cũ lúc trước giới thiệu, lần đầu tiên gặp mặt cố ý trang điểm chính mình chút, theo thời Mễ Đóa mà , chính là tại phần lớn mọi người đều trước xem bề ngoài rồi sau đó mới đến bên trong, đón ý hùa xem ra là thói quen của phần lớn mọi người, phải có bộ dáng của nhà thiết kế.

      " chủ."

      " chủ.”

      Vài công nhân lắp đặt thiết bị vận chuyển đống trang thiết bị bỏ từ lầu ra, những người này là công nhân dưới tay , sửa sang mấy thiết bị mới trong phòng.

      "Tôi quen, mọi người cứ gọi tôi Lam Kỳ.” mở miệng.

      " phát tiền lương cho chúng tôi chính là chủ."

      Vài người công nhân cười, bắt đầu gọi mới hai mươi tuổi đầu là chủ, ban đầu bọn họ còn có chút vui, có chút xem thường, nghĩ thiên kim tiểu thư nhà ai có tiền có việc gì làm nên làm bậy, chẳng qua dần dần phát này khác với những khác, có thể chịu cực, làm giá, làm việc đến thành , trong lòng bọn họ bắt đầu thích theo làm việc, cho dù là mấy tháng trước có dự án gì làm, bọn họ cũng tình nguyện theo chờ, hề có tiền lương.

      "Được rồi, tùy ý mọi người.”

      Lam Kỳ cười, trong lòng bọn họ có thể thừa nhận , rất là vui mừng, những người này đều là tay cừ về trang trí phòng ở, phương diện kĩ thuật rất tốt, hơn nữa có thể chịu được vất vả cực khổ.

      " chủ đúng ?” Có người đùa.

      "Đừng lung tung."

      Lam Kỳ trắng mắt liếc , tâm trạng tốt bởi vì hôm qua chơi rất vui vẻ, tuy rằng bắn trúng, vẫn rất hả dạ, còn có, Thiệu ngốc dạy lái xe, mặt dày muốn làm bằng lái cho , vậy mà Thiệu ngốc lại đồng ý rồi, nhưng điều kiện là thông qua kiểm tra của , ừ, cái này dễ dàng, Thiệu ngốc làm cho , nhất định làm khó , hẳn là rất nhanh có thể lái xe, sao có thể vui vẻ.

      " thừa nhận, chúng tôi đều là người từng trải."

      nhóm người trêu chọc.

      Lúc này chiếc xe thể thao màu xanh ngọc dừng ở bên cạnh bọn họ.

      Cửa xe mở ra người mặc chiếc váy dài màu trắng tuyết từ xe xuống, làn da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp khéo léo, đôi mắt hạnh mỉm cười, cả người đều lộ ra vẻ xinh đẹp cổ điển.

      "Kỳ Kỳ, lâu gặp."

      Nhiễm Khả cười ngọt ngào, nụ cười lễ độ đáng , vừa nhìn liền làm cho người ta thấy thích.

      Nghe ta gọi, Lam Kỳ cười lạnh.

      "Xin chào mọi người."

      Nhiễm Khả lại chào hỏi đám công nhân phía sau Lam Kỳ.

      "Xin chào."

      Sau lưng mấy công nhân cũng bị xinh đẹp thuần khiết đột nhiên xuất hấp dẫn, cười chào hỏi.

      Lông mày Lam Ky nhíu lại, hiểu, thế giới này làm sao có người có thể diễn như vậy chứ?

      Nhiễm Khả là con duy nhất của bí thư ủy thành phố C, tiểu thư con nhà quyền quý, là bạn chơi chung cùng nhau lớn lên của và Mễ Đóa, trước kia quan hệ rất tốt, có điều là vì ba ta thăng chức nên ít qua lại.

      Quan hệ bạn học thời đại học chuyển biến xấu, đại học năm ba ta dựa vào bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, bề ngoài lương thiện làm cho bạn trai Mễ Đóa bắt cá hai tay, sau đó vẻ mặt còn làm ra vè trong sạch vô tội, thiếu chút nữa làm cho Mễ Đóa chạy tới đánh ta, bất quá bị ngăn cản, theo lời Lam Kỳ là loại đứng núi này trông núi nọ, đàn ông đầu có đầu óc này đáng.

      Sau khi Mễ Đóa nghe xong lời khuyên của , có làm khó ta, bất quá Nhiễm Khả thế nhưng còn tự cho mình là bạn tốt của Mễ Đóa, làm cho người ta được lời nào.

      ra Lam Kỳ cũng phải là vì vậy thích Nhiễm Khả, theo hiểu biết từ đến lớn của về Nhiễm Khả, ra cái đánh giá thấu triệt, ta tiếc tất cả thủ đoạn đem về cho bản thân quyền lợi lớn nhất của phụ nữ.

      Bản lĩnh lợi hại nhất của ta cũng là làm cho Lam Kỳ khâm phục nhất là có thể chơi trò mập mờ, ta có thể dựa vào bề ngoài ngây thơ ngọt ngào đem nam sinh đùa giỡn trong tay, bốn năm đại học đám nam sinh đánh giá ta là nữ thần ngây thơ có bạn trai, còn nữ sinh đánh giá là toàn bộ nam sinh đều là bạn trai để chơi đùa của ta.

      Người như vậy làm thế nào có thể thích được.

      "Lam Kỳ xem cậu làm việc vất vả, mặt đều phơi nắng đến đen."

      Vẻ mặt Nhiễm Khả tỏ vẻ có ác ý quan tâm, lông mi dài chớp chớp, ánh mắt trong trẻo dao động, nhìn chân thành.

      Ngược lại Lam Kỳ có thể liếc mắt cái liền nhìn ra, vẻ mặt quan tâm của ta, bên dưới là vẻ vui sướng khi người gặp họa cùng cảm giác đắc chí về hoàn hảo của bản thân.

      "Có cách nào chứ, tôi lại có ba làm bí thư ủy, bằng cũng có thể là người hạng nhất.” So sánh này rất thích hợp.

      Lam Kỳ còn nhớ bộ dáng ba của ta, khuôn mặt gặp người khác đều tươi cười, cùng loại đứa hạnh với Nhiễm Khả, khó trách lại trèo lên nhanh như vậy.

      Nghe Lam Kỳ như vậy, Nhiễm Khả lộ ra vè mặt hờn giận.

      "Lam Kỳ như thế nào tớ như vậy, tớ mất hứng đó."

      Xem, đây chính là người phụ nữ đạo hạnh cao, bất kể tức giận như thế nào cũng để lộ bản thân.

      Lam Kỳ mặc kệ ta, chuẩn bị làm việc.

      "Đợi chút Lam Kỳ, tớ có chuyện gấp phải , cầu xin cậu giúp tớ xem chiếc xe chút được , làm ơn, làm ơn , khóa xe của tớ bị hư rồi.”

      Nhiễm Khả lộ ra vẻ mặt đáng làm cho người nào có thề cự tuyệt được.

      Vốn là Lam Kỳ ang nhíu mày, nháy mắt biến thành mặt mày hớn hở.

      "Đương nhiên có thể, hai chúng ta thôi, thôi.” Lam Kỳ vẫy tay với ta.

      "Vậy cám ơn, tớ rất nhanh trở về, nhất định để cho cậu đợi lâu."

      xong Nhiễm Khả xinh đẹp về phía lầu căn hộ.

      Chờ bóng Nhiễm Khả vừa vặn biến mất, lập tức Lam Kỳ thu lại nụ cười.

      "Mấy người đem cái này chuyển đến đường cái, mau.”

      " chủ, chuyện này. . ."

      "Này cái gì. . . Mau làm."

      còn cách nào khác, vài người công nhân đành phải nghe theo phân phó của đem đồ vật đỗ ở đường cái.

      Chuẩn bị tốt xong, Lam Kỳ cẩn thận xem xét, sau đó đem tờ báo để tùy ý đem cất kĩ, mới lại đứng trở về xa xa.

      Lát sau, Nhiễm Khả bước nhanh ra.

      "Cám ơn cậu Lam Kỳ, cậu vẫn là đáng như vậy, đúng rồi Chủ Nhật này họp lớp cậu có ?"

      " làm nhưng .” Lam Kỳ cười.

      "Vậy tốt, Chủ Nhật gặp lại."

      Nhiễm Khả lên xe, thắt dây an toàn, vẫy tay với Lam Kỳ, sau đó khởi động xe chạy .

      Lam Kỳ bắt đầu đếm.

      ", hai, ba."

      "Két, bốp...”

      Phía trước đột nhiên xe bị bể bánh, sau đó tắt máy.

      "Ha ha. . ."

      Lam Kỳ ngửa mặt lên cười, cười đến sắp chết, giả bộ đáng cái rắm, làm cho ta xem xe, cũng phải là đám đàn ông có mắt, tìm chết.

      Nhiễm Khả vội vàng xuống xe nhìn bộ dáng thê thảm của vỏ xe, nhìn nhìn lại thấy che giấu bên dưới báo chí là đống đồ sứ bị bể, trong mắt liền bốc lửa.

      "Lam Kỳ cậu quá đáng.”
      MizukiB.Cat thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Dung Bạch Minh

      Lam Kỳ cũng để ý Nhiễm Khả tức giận, nghĩ muốn bao nhiêu tiền phí sửa chữa xe thể thao, dám làm dám chịu là của ưu điểm của , chính là nhìn được bộ dáng ra vẻ của ta, giống như cả thế giới đều coi ta làm trung tâm xoay xung quanh, khóa xe bị hỏng, cái cớ rách nát như vậy cũng dùng, xe này vừa nhìn liền biết là xe mới, đối với loại bạn bè này chính là dùng để giẫm đạp, lợi dụng tiện nhân chưa bao giờ nương tay.

      "Chỉ đùa chút, làm gì tức giận lớn như vậy, phải cậu chúng ta là bạn tốt hay sao? Đừng bụng dạ hẹp hòi, ừ, năm trăm ngàn cho cậu vá xe."

      Lam Kỳ hào phóng lấy ra tờ tiền năm trăm ngàn từ trong túi.

      Thiếu chút nữa Nhiễm Khả bị lời của làm nghẹn chết, ta vừa mua xe mới, từ nước ngoài vận chuyển về vừa ráp xong hàng, vậy mà chỉ đưa có năm trăm đồng?

      "Thế nào, đủ? Vậy triệu, còn dư mời cậu uống nước khoáng.” Lam Kỳ khó xử lấy thêm năm trăm ngàn từ trong túi, bộ dáng muốn chết, phải là khinh thường có tiền sao, để cho ta mở mang kiến thức cái gì gọi là người bình thường nhìn được hàng.

      Sắc mặt Nhiễm Khả thay đổi vài lần, rốt cuộc xác định mình cách nào bày ra bộ dáng dịu dàng khôn khéo trước mặt người phụ nữa này, Lam Kỳ cực lỳ có bản lĩnh làm cho tức điên.

      "Lam Kỳ cậu biết xe này bao nhiêu tiền ? tháng lương của cậu còn đủ cho tôi mua cái bánh xe.” Rốt cục ta thét lên chói tai, xe này là vất vả tốn sức mới mua được, là bảo bối của , cư nhiên bị người phụ nữ này làm hỏng rồi.

      "Hả, phải chứ? tháng tiền lương của tôi còn mua được cái bánh xe? Tôi tính tiền mình kiếm được cũng nhiều lắm, tháng tính là mười triệu, a, xe này đắt như vậy sao, ây da, xe Ferrari mấy trăm triệu.” Lam Kỳ trừng mắt to, bộ dáng chưa bao giờ thấy qua.

      "Hừ, biết là tốt rồi."

      Nhiễm Khả nhịn được xem thường, trước kia kết bạn với Lam Kỳ là vì gia cảnh nhà Lam Kỳ tốt, cùng chỗ với có chút lợi ích, nhưng mà tại, xưa khác nay khác, tại ba thăng chức, người nịnh bợ còn nhiều, rất nhiều, khinh thường kết bạn cùng với người bình thường, tại còn nhớ tình bạn cũ nên chào hỏi, xem như coi trọng Lam Kỳ.

      Lam Kỳ quanh quẩn quanh xe vòng rồi vòng, lúc lòng hư vinh của Nhiễm Khả phồng lên đột nhiên mở miệng.

      "Ba cậu tham nhũng."

      Nhiễm Khả kinh ngạc cả kinh.

      "Lam Kỳ, cậu đừng bừa bãi, cẩm thận tôi thưa cậu tội phỉ bán để người ta bắt cậu.”

      Lam Kỳ bộ dáng sao cả.

      "Vậy tiền đâu cậu có để mua xe sang trọng, làm tiểu tam sao?"

      Lần này sắc mặt Nhiễm Khả đen, trắng, xanh, mấy màu sắc chuyển đổi liên tục.

      "Lam Kỳ đừng thấy tôi cho chút mặt mũi thi biết xấu hổ."

      "Thôi , mặt mũi tôi tự mình cho, tôi trông chờ vào cậu."

      Nhiễm Khả tức giận đến hận có nên hay lên bóp chết , từ lúc ba thăng chức, ai dám chuyện như vậy với ta.

      "Lam Kỳ, Nhiễm Khả."

      Lúc này giọng dễ nghe vang lên cắt đứt tranh chấp cua hai người, cách đó xa người đàn ông về phía này, dưới ánh nắng ban mai ta mặc thân tây trang màu tối, vẻ mặt cởi mở cười, rất có phong độ.

      "Học trưởng Dung."
      Nhiễm Khả kịp phản ứng trước tiên, cười chào hỏi, Dung Bạch Minh, từng là nhân vật làm mưa làm gió trường đại học B, so với giới học trưởng cấp ba của ta, gia thế rất tốt, mới từ nước ngoài lưu học năm trở về, nghe có công ty riêng của mình.

      So với Nhiễm Khả khéo léo, Lam Kỳ hận thể tìm cái động chui vào.

      Lam Kỳ cả đời có làm việc xấu xa gì, chỉ duy nhất lần kia, chính là có liên quan đến người này.

      Dung Bạch Minh chào hỏi với Nhiễm Khả xong, ánh mắt chuyển hướng về phía Lam Kỳ.

      " lâu gặp."

      Lam Kỳ cười gượng.

      " lâu gặp."

      " nghĩ tới lại gặp em ở chỗ này."

      Ánh mắt Dung Bạch Minh gắt gao nhìn chằm chằm Lam Kỳ có lẽ phát được tự nhiên, lại nhìn về phía Nhiễm Khả.

      "Làm sao vậy, gặp phiền phức gì, mặt trời gay gắt như vậy các người còn đứng nơi này?”"

      Loại chuyện như vậy, bình thường La Kỳ mở miệng trước, Nhiễm Khả cướp lời.

      "Học trưởng, Lam Kỳ đùa giỡn với em, làm cho bánh xe em bị thủng, nhìn này, đụng tới cậu ấy chính là có chuyện tốt, vẫn là người thích chỉnh người khác như vậy.”

      Nhiễm Khả nhìn Lam Kỳ cười, giống như thoải mái vừa rồi căn bản là có sảy ra, sau đó tiếp tục mở miệng.

      "Hơn nữa cậu ấy còn cho em năm trăm ngàn sửa xe, đây phải là khi dễ ta sao."

      "Em cần cậu ấy còn tức giận, bộ mặt sa xầm.....Được rồi, Lam Kỳ cần xị mặt, quan hệ chúng ta tốt như vậy, mình làm sao có thể muốn cậu bồi thường chứ, học trưởng thấy mắng tớ keo kiệt.”

      " có phải hay học trưởng?"

      Dung Bạch Minh cười, từ chối cho ý kiến.

      "Học trưởng, gần đây công ty thế nào? Có muốn em hỗ trợ hay ? Em có đủ khả năng.”

      Nhìn Nhiễm Khả giả trang bộ dáng khéo léo ở trước mặt Dung Bạch Minh, Lam Kỳ khinh bỉ, có thể giả bộ.

      "Ừ, bất cứ lúc nào cũng chào đón."

      Dung Bạch Minh mở miệng.

      "Học trưởng, em coi là đó cho phép lừa gạt."

      " khi nào gạt em."

      Hai người câu có câu trò chuyện, hoàn toàn đem Lam Kỳ để qua bên, Lam Kỳ nghĩ có muốn hay trước.

      "Lam Kỳ làm sao câu nào hết vậy, tức giận sao, tớ cần cậu sửa xe, lại mời cậu ăn bữa tiệc lớn để cậu nhận lỗi được chứ?”

      Lam Kỳ vừa định Nhiễm Khả có thể tủi thân nhìn , giống như cỡ nào phân biệt phải trái.

      Khóe mắt Lam Kỳ vểnh lên chút, nhìn Nhiễm Khả giây, sau đó cười.

      " cái gì đó, quan hệ của chúng ta là cái gì, bạn thân tốt nhất."

      xong Lam Kỳ thân thiết ôm Nhiễm Khả.

      "Xe là mình phá hư, tiền nhất định phải bồi thường, triệu, mau, giá tiền của bạn bè, việc này về sau cho phép nhắc lại, đỡ phải đau lòng."

      Lam Kỳ kiên quyết nhét tiền vào trong tay Nhiễm Khả, đùa sao, nghĩ giẫm lên thể hiền lành rộng lượng của chính mình, nằm mơ, phải thích giả bộ độ lượng sao? triệu để cho ta ngậm bồ hòn*, cho ta kiêu ngạo.

      *Đau mà dám kêu

      "Lam Kỳ" Nhiễm Khả nhìn tiền trong tay, giọng đều thay đổi.

      "Nhiễm Khả chô ít đúng ?"

      Lam Kỳ nháy mắt, bộ dáng như vậy tương tự Nhiễm Khả 0.8 độ.

      "Còn tưởng rằng cậu coi mình là bạn bè, hóa ra."

      Nhiễm Khả cố gắng làm cho mặt mình khôi phục nụ cười.

      " phải chê ít, là cần."

      triệu cho ăn xin à.

      "Nhất định phải lấy, nếu chính là xem tớ là bạn bè, đừng cần, nếu bạn bè cũng cần làm.”

      Lam Kỳ bày ra điệu bộ muốn tuyệt giao.

      Nhiễm Khả nhất thời sửng sốt.

      "Ha ha, tình cảm của các người vẫn là tốt như vậy."

      bên Dung Bạch Minh cười ra tiếng.

      "Ừ"

      Nghe được ta , Nhiễm Khả chậm rãi gật đầu, được, thể ở trước mặt Dung Bạch Minh là ra loại chuyện hẹp hòi, thua thiệt này về sau đòi lại.

      Mà Lam Kỳ toát ra mồ hôi lạnh, rốt cục hiểu được tại sao bản thân lại bị điện giật với ta, cảm giác của người đàn ông này như thế nào trì trệ như vậy, ánh mắt nào của ta nhìn thấy quan hệ giữa các rất tốt.

      "Như vậy , các người cũng đừng cãi nữa, người bạn mở cửa hàng 4s, dẫn cậu ta đến xem."

      Dung Bạch Minh mở miệng.

      " tốt quá học trưởng."

      Nhiễm Khả bộ dáng ra vẻ thông minh, ngược lại Lam Kỳ có thói quen làm sai việc để người khác đến chùi đít cho , nhưng mà nếu ta nghĩ muốn làm vui lòng người đẹp, cũng ngăn cản.

      "Học trưởng, xe của đậu ở đâu? Em có việc gấp có thể đưa em đoạn được ?”

      "Ừ, được."

      Dung Bạch Minh gật đầu, sau đó nhìn về phía Lam Kỳ.

      "Lam Kỳ, cùng ?"

      "Cậu ấy , cậu ấy còn phải ở đây làm việc."

      Nhiễm Khả mở miệng.

      Dung Bạch Minh như có thâm ý nhìn liếc mắt cái, “ ra em làm việc ở chỗ này, trước, lần sau gặp.”

      "Tạm biệt."

      Lam Kỳ gật đầu, ước gì bọn họ mau .


      P/s: Sr các tềnh iu hôm qua Kẹo bị tai nạn xe nằm viện đến gần 12h khuya mới về nhà. Người đến jờ vẫn còn đau nhiều chỗ lắm nên ko đăng truyện đc. Sau khi khỏe hẳn Kẹo bù lại cho các tềnh iu. cố gắng đăng truyện đúng ngày.
      MizukiB.Cat thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Những chuyện ở đại học năm thứ hai

      Lại bàn xong mối làm ăn, Lam Kỳ ở giường vui mừng, đối với công ty tuy cũng là tâm huyết của , có thể làm chuyện mình thích, còn có thể có thù lao ít, vừa lòng tình hình cuộc sống bây giờ, nhớ lúc vừa tốt nghiệp công ty có mối làm ăn, mỗi ngày đều chỉ có thể ngồi ngủ gà ngủ gật cùng Mễ Đóa, khi đó họp lớp đều tham gia, sợ nhìn bạn bè dễ chịu bị kích thích, nhưng mà họp lớp lần này nhất định phải , tại phải so sánh thôi, nên họp mặt tốt.

      Lúc này tủ ở đầu giường điện thoại di động rung lên.

      "Này, Mễ Đóa chuyện gì?" hơn mười giờ, cậu ấy còn chưa ngủ.

      "Lam Kỳ làm sao cậu lại như thế chứ, đều tạo cơ hội tốt cho cậu như vậy, vậy mà cậu là đem tặng cho Nhiễm Khả, cái loại phụ nữ này.” Điện thoại vừa kết nối, Mễ Đóa chính là trực tiếp mắng lớn.

      Lam Kỳ từ trạng thái tập trung hoàn hồn, “Tạo cơ hội gì?..... phải là cậu cho Dung Bạch Minh biết là tớ vào trong đó chứ?” rồi, như thế nào có thể đúng dịp như vậy, gặp được Nhiễm Khả đủ khéo, còn thêm Dung Bạch Minh.

      "Ừ, Dung Bạch Minh liên lạc với tớ, tớ với ta." Mễ Đóa thừa nhận.

      "Lam Kỳ, tớ nghe học trưởng Dung cậu làm hỏng xe của Nhiễm Khả đúng ? chuyện kia tớ sớm quên, thực ra tớ còn phải cảm ơn ta để cho tớ nhận ra bộ mặt thực của tên đàn ông cặn bã kia, cho nên về sau cậu cũng đừng đối chọi với ta."

      "Tên đó cho cậu chuyện này để làm gì, nhàm chán." Lam Kỳ khó chịu, ra thực là Mễ Đóa nhiều chuyện.

      "Nhàm chán, cậu gây ra họa ta chùi đít giúp cậu, cậu còn người ta nhàm chán." Bên kia điện thoại Mễ Đóa ấm ức vì Dung Bạch Minh.

      "Cái gì giúp tớ, tên đó là nghĩ muốn làm vui lòng người đẹp có được , chúng tôi cũng chưa được vài câu tên đó liền mang người đẹp rồi.” Lam Kỳ chối, làm sao lại trách đầu .

      Mễ Đóa than thở " , học trưởng Dung cùng Nhiễm Khả có gì, ta với tớ dừng như cậu còn thực xấu hổ, cũng biết cái gì, cho nên đành phải trước.”

      "Nhiều chuyện, với cậu bao nhiêu lần, học trưởng Dung phải đồ ăn của tớ.” Lam Kỳ gì, vì sao giải thích như thế nào Mễ Đóa cũng hiểu .

      "Cậu nên suy nghĩ cẩn thận, tính tình thối chút nhưng trừ ta ra ai chịu muốn cậu..... thèm nghe cậu nữa đỡ phải bị cậu làm tức chết, tớ ngủ để dưỡng nhan đây.”

      "Ừ"

      Rầu rĩ cúp điện thoại, Lam Kỳ nằm sấp ở giường, mắt mở to, nghĩ tới lời Mễ Đóa lại suy nghĩ đến đại học năm hai ấy.

      Nếu điên cuồng, liền già , khi đó toàn bộ ký túc xá nữ sinh đều say đắm những lời này, bạn trai thành vật cần thiết, thanh xuân nảy mầm, vì thế Lam Kỳ đem chú ý đánh tới người Dung Bạch Minh.

      Khi đó, Dung Bạch Minh là nhân vật làm mưa làm gió ở trường đại học B, vóc người đẹp trai, phong cách đơn giản sạch , tính tình tốt, thành tích học tập giỏi, có tài năng, nữ sinh thích ta chất thành đống lớn, Lam Kỳ là thích nụ cười của ta, dịu dàng nhàn nhạt, bộ dáng dễ chuyện.

      Vì vậy Lam Kỳ liền quyết định theo đuổi ta, cùng Mễ Đóa sắp đặt buổi chiều ở trường học tình cờ gặp mặt, cuộc gặp gỡ bất ngờ xinh đẹp, lúc mới vừa bắt đầu, Dung Bạch Minh chính là đem thành những người bình thường say đắm , Lam Kỳ cũng nổi giận, tham gia đoàn thể xã hội của , biết được sở thích của , buông tha mỗi lần cơ hội gặp mặt, theo lời của Mễ Đóa, là giống như liều mạng thi tốt nghiệp trung học cơ sở, tính cách trời sinh của chịu thua, đối với Dung Bạch Minh như gần như xa, chính là coi như loại gian khổ để khiêu chiến.

      Ước chừng qua nửa học kỳ, liền phát thái độ của Dung Bạch Minh đối với có thay đổi, bắt đầu biến thành ta chờ , ta thường xuyên xuất bên cạnh , cũng chính là thời điểm bạn trai Mễ Đóa bắt cá hai tay.

      Buổi chiều đó Mễ Đóa khóc như núi đổ, tức giận mang theo Mễ Đóa muốn sửa trị tên đàn ông cặn bã kia, lại ở góc trường học thấy được Dung Bạch Minh cùng chỗ với Nhiễm Khả......Cũng chính là cái chớp mắt kia, đột nhiên ràng việc, ra là thích Dung Bạch Minh, thấy ta cùng khác cùng chỗ tuy có chút thoải mái, nhưng có loại cảm giác đau lòng chết người giống Mễ Đóa.

      Sau đó còn có ý trốn tránh Dung Bạch Minh, mỗi lần thấy ta liền đường vòng, lần rốt cục ta cũng chặn lại được , lại quyết đoán từ chối lời tỏ tình của , nửa học kỳ sau Dung Bạch Minh liền tốt nghiệp, nghe là bận rộn nhiều việc sau đó xuất ngoại, lâu gặp.

      Sau đó Mễ Đóa hỏi thăm được lần đó Dung Bạch Minh ở cùng chỗ với Nhiễm Khả chỉ là trùng hợp gặp được, hai người ra có gì.....Cho nên Mễ Đóa vẫn cảm thấy vì mình mới chia rẻ bọn họ, ra biết nguyên nhân chính là ở chỗ Lam Kỳ, thích, nếu thích buông tay dễ dàng như vậy.

      Cùng Dung Bạch Minh làm bạn bè có thể, nhưng làm người lại được, thích nụ cười của ta, nhưng là nụ cười như ta tràn ngập mọi nơi.

      thích nụ cười hẳn là giống..... giống như Thiệu ngốc vậy, Thiệu ngốc đối xử với người khác cũng khiêm tốn, nhưng nhìn thấy, cười với người khác rất cạn, mang theo chừng mực xa cách, nhưng với lại phải như vậy, nụ cười dịu dàng có thể tan ra tiến vào trong lòng, loại cười này làm cho biết mình chiếm chỗ hoàn toàn trong ..... biết tại Thiệu ngốc làm gì? Lam Kỳ đột nhiên từ giường ngồi dậy, chắc là ngủ.

      Vậy bằng gọi điện thoại ẫm ĩ .

      trận tiếng chuông reng reng, sau đó điện thoại được kết nối.

      "Bé con." Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Thiệu Tử Vũ cười dịu dàng, nghĩ trễ thế này này còn gọi điện thoại cho , bất ngờ.

      " làm gì thế?" Lam Kỳ cười, nếu như ngủ liền được lợi.

      "Ở quân đội.” Thiệu Tử Vũ đem công việc giao cho vài trợ lý bên người ra cửa màu trắng phòng thí nghiệm, buổi sáng hôn nay vừa nhận được điện thoại, hạng mục lần trước phụ trách có vấn đề, liền trở về gấp.

      " phải là nghĩ phép sao?" Lam Kỳ có chút mất hứng, còn dạy cho lái xe, kẻ lừa gạt.

      "Vấn đề lớn, hai ngày có thể giải quyết, sau đó tiếo tục nghỉ phép.” Từ sáng làm việc đến bây giờ chính là nghĩ xử lý sớm chút, ảnh hưởng đến ngày phép.”

      "À"

      "Bé con, có nhớ tôi ?” Thiệu Tử Vũ thấp giọng mở miệng.

      Đầu bên kia Lam Kỳ nghe như thế, chỉ cảm thấy nhột, làm sao lại chuyện dịu dàng như vậy, nghe được giọng của cũng có thể tưởng tượng ra được tại vẻ mặt mềm mại có thể làm cho người ta như nhũn ra.

      "Vậy còn ?"

      Phương diện này Lam Kỳ rất tinh ranh, nếu nhớ, nhớ, liền mệt.

      "Nhớ"

      "À. . ."

      Lam Kỳ gật đầu có vẻ hài lòng với đáp án này.

      "Em vẫn chưa trả lời câu của tôi, bé con."

      " nhớ tới tôi, tôi đây cũng cố nhớ chút."

      "Ha ha"

      Thiệu Tử Vũ cười khẽ.

      "Aiz Thiệu ngốc, Chủ Nhật có rảnh hay ? Tôi mời chơi.” Họp lớp hôm Chủ Nhật có thể mang theo bạn bè, muốn mang Thiệu ngốc chơi, thứ nhất có bạn, thứ hai bộ dạng Thiệu ngốc rất đẹp trai, mang theo có thể diện.

      "Xin lỗi bé con, Chủ Nhật tôi có hẹn.” Thiệu Tử Vũ bất đắc dĩ mở miệng, của lần đầu hẹn , thể rất đáng tiếc, nhưng mà Chủ Nhật bữa tiệc, đều là quân nhân cấp cao, phải tham gia.

      "Oh, quên , tôi chỉ là tùy tiện hỏi, nhìn bộ dạng ngu ngốc của người nhàm chán thôi.....Thôi được, có việc gì tôi ngủ, lần sau chuyện.”

      "Bé con."

      Thiệu Tử Vũ còn muốn điều gì Lam Kỳ cúp điện thoại.

      Trong phòng

      "A. . . Thiệu ngốc chết tiệt, từ chối mình, ước hẹn, hẹn cái con khỉ, , đồ ngốc này. . . Đánh chết đánh chết ." Mới vừa cúp điện thoại Lam Kỳ liền phiền muộn, cầm gối đầu ở giường đập, có ý tốt muốn mang chơi, vậy mà còn quá đáng nể mặt, cũng nhìn xem bộ dáng ngốc nghếch của mình, ai vui mang theo chứ.

      Đầu bên kia điện thoại Thiệu Tử Vũ muốn mất hồn, tại có thể tưởng tượng được kia, bộ dáng nổi trận lôi đình, buồn bực nội thương, khẳng định còn mắng .
      Mizuki, Elise TuyenB.Cat thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A Phan doan hay that, suc manh tinh yeu co khac

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :