1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Bảo Bảo Tuyền Nhi (c83)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Nghĩ muốn thét chói tai

      Xe vững vàng chạy đường, Lam Kỳ thoải mái làm tổ ghế ngồi bên tay lái phụ.

      "Thiệu ngốc, ở trong quân đội là làm cái gì?" Trong xe khí lạnh đầy đủ, cảm giác dễ chịu rất nhiều.

      "Công việc rất bình thường." Thiệu Tử Vũ mở miệng, biết giải thích như thế nào với , sau khi tốt nghiệp nhập ngũ chỉ đến bộ đội dã chiến ngây người năm, liền tiến vào sở nghiên cứu tiến hành công việc nghiên cứu khoa học, nội dung công việc của liên quan rất nhiều đến việc quốc gia cơ mật, thể lộ ra chữ nào cho , hơn nữa biết cũng có lợi ích gì.

      Lam Kỳ bĩu môi híp mắt nhìn .

      "Ai, Thiệu ngốc, tiền lương của bao nhiêu tháng." dịch thân thể tới gần chút, phải cầm của trăm nghìn sao? Chột dạ đồng thời lại tò mò, đến cùng có bao nhiêu tiền đây.

      Chỉ là để cho nghĩ tới động tác thân mật như vậy đổi lại là cái trừng lạnh của .

      "Thắt dây an toàn, ngồi yên." Vẻ mặt Thiệu Tử Vũ nghiêm túc, tuy rằng đối với kỹ thuật lái xe của mình rất có lòng tin, nhưng thói quen như vậy rất nguy hiểm.

      " , làm gì trừng tôi."

      Giọng đột nhiên nghiêm khắc làm cho Lam Kỳ lập tức đem thân mình dịch chuyển đến vị trí cách xa nhất, dựa vào cửa sổ trừng ngược lại, bộ dáng chết cũng hối cải.

      Lông mày Thiệu Tử Vũ nhíu lại chút, đôi mắt xếch hẹp dài nhìn bớt chút sắc bén nhiều hơn nồng đậm bất đắc dĩ, ăn mềm ăn cứng, tính tình chút cũng thay đổi.

      "Nghe lời, ngồi đàng hoàng tôi cho em biết.” Ánh mắt của dịu dàng, khóe miệng giơ lên ý cười.

      Trong xe Lam Kỳ cảm giác hơi lạnh liền thay đổi hệ thống sưởi ấm, ngồi thẳng thân thể thắt chặt dây an toàn, cho bật thang sao lại xuống, trọng điểm là sai, Tiểu Mễ cũng nhiều lần trách mắng .

      "Xong rồi, ."

      "Tiền lương bộ đội cao.” Thiệu Tử Vũ trả lời, các hạng phúc lợi ở bộ đội tệ, nhưng so sánh với đại đa số các công ty quản lý nước ngoài xác thực cao bằng.

      "Vậy làm sao có thể có..." Lam Kỳ kịp thời câm mồm, thiếu chút nữa ra, vậy làm sao có thể có nhiều tiền như vậy. biết xem trong thẻ có rất nhiều tiền, mấy ngón tay đều rung rẩy.

      "Có cái gì?" Thiệu Tử Vũ hỏi, có thể là này sợ biết chuyện dùng số tiền kia.

      "Có....có xe."

      "Bộ đội phát."

      "Oh"

      Lam Kỳ xoay mặt ra bên ngoài xe, Thiệu ngốc đáng ghét , làm như thế nào để hỏi ? phải là phát sai sót gì về cái thẻ chứ?

      "Bộ đội bao ăn bao ở vậy để dành được bao nhiêu tiền?" Nếu đùa liền thẳng vào vấn đề.

      " biết, thẻ của tôi em giữ, phía tôi còn có tiền lương, còn thêm số tiền định kỳ hàng năm trong nhà đưa.” Thiệu Tử Vũ kỳ quái nhìn .

      "Cho tới bây giờ đều trông coi tiền?" Làm sao có thể có người như vậy, ngay cả mình có bao nhiêu tiền cũng biết, cái này hiểu, tham gia quân ngũ, tài lực của nhà họ Thiệu lại hùng hậu, vậy tiền trong thẻ cũng khó giải thích, nếu như vậy....

      "Thiệu ngốc, tôi nghĩ chúng ta thân, ngày mai tôi đem trả thẻ cho , số tiền bên trong phần tôi cũng hề động đến.”

      "Xuy"

      Thiệu Tử Vũ nhịn được.

      " cười cái gì, tôi có động đến.” cường điệu, cho dù có động đến cũng còn cái gì, dù sao nhà có tiền, lúc còn cũng lấy ít tiền của .

      " có gì."

      Thiệu Tử Vũ nén cười, trong mắt là dịu dàng, ánh mắt làm say lòng người.

      "Thẻ em cứ giữ lại, tôi còn có.” cho chỉ là phần để dành , nhiều hơn sợ có gánh nặng.

      "Tôi cần.” Nếu phát , thẻ đem trả lại cho , thanh toán xong.

      "Em có đói bụng ?" Thiệu Tử Vũ đột nhiên hỏi.

      Lam Kỳ vẫn còn rối rắm trong vấn đề vừa nảy, nghe được như vậy, gật đầu theo quán tính, xác thực bụng đói đến dẹp lép, buổi sáng lúc ra cửa chỉ uống có ly sữa.

      "Ở xe chờ tôi...tôi mua ít đồ ăn lót bụng." Ánh mắt Thiệu Tử Vũ nhìn về phía cửa hàng cách đó trăm mét, nhớ rất đói.

      "Được” Lam Kỳ gật đầu, chuyện cái thẻ cứ quyết định như vậy, sau này trực tiếp trả lại cho .

      Thiệu Tử Vũ đem xe ngừng ở ven đường rồi về phía cửa hàng, ở xe Lam Kỳ nhàm chán, đột nhiên có chút ngứa tay, con đường này rộng như vậy bằng mở xe của Thiệu ngốc vui đùa chút.

      Lam Kỳ là người nghĩ cái gì làm cái đó, ngồi vào ghế lái lập tức khởi động xe, ở hai tháng học lái xe hơn nữa có Mễ Đóa chỉ đạo, cảm giác mình kỳ có thể thuần thục lái xe chỉ còn thiếu mỗi cái bằng lái thôi.

      Lam Kỳ bắt đầu lái rất chậm, dần dần tăng tốc, con đường này rất ít xe, mặt đường lại rộng rãi, lái xe xa sau đó lái trở lại, có lương tâm bỏ lại Thiệu ngốc ở chỗ này.

      Thuận lợi đem xe thay đổi phương hướng, tăng tốc lái trở về, đột nhiên có cậu nhóc chạy xe đạp ngang qua đường cái ở trước mặt .

      Phía trước nhanh băng qua.

      "A” Tay vội vàng chân loạn đạp thắng xe, chỉ thấy xe đột nhiên tăng tốc, tay lái lệch nghiêng đụng vào hàng rào ven đường tóe ra lửa.

      “Ầm” Trong xe Lam Kỳ cảm thấy mãnh liệt va chạm, hoàn hảo là cố thắt dây an toàn, thân mình bị cố định chặt chẽ, có bị thương, chỉ là đầu có chút choáng váng.

      Hoảng hồn thở phào nhõm, hù chết, đem chân ga thành chân thắng mà đạp.

      "Thằng nhóc chết toi.” tức giận xuống xe muốn tìm người gây họa, chỉ thấy cách đó xa thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi ngồi xe đạp, cười đùa với .

      "Chị nhất định phải chết.” Để lại mấy lời này, thằng nhóc đạp xe bay nhanh rời .

      "Thằng nhóc, mày đứng lại cho bà.....đồ nhóc khốn khiếp." Lam Kỳ tức giận mắng.

      biết tiếng xe đạp hay là tiếng mắng chữi của theo gió bay xa, lúc Lam Kỳ quay đầu đột nhiên nhìn thấy chiếc xe cảnh sát giao thông màu trắng xuất , chớp mắt liền hiểu ý tứ “chết chắc” của thằng nhóc kia, nghĩ muốn thét chói tai.
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      MizukiB.Cat thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: gây họa rồi

      "Tiểu thư, xin xuất trình bằng lái xe.”

      Hai người mặc đồng phục cảnh sát giao thông công thức hóa mở miệng.

      Lam Kỳ cảm thấy đầu càng choáng váng, có bằng lái, theo quy định là phải câu lưu, muốn vào trại tạm giam, đời lưu lại bóng ma.

      "Tiểu thư, xin xuất trình bằng lái xe.”

      cảnh sát giao thông dáng người béo mập mở miệng, vẻ mặt chuyển thành nghi ngờ.

      "À, bằng lái."

      Lam Kỳ giả vờ sờ sờ người, nếu như đánh mất có được hay ?

      " có bằng lái!"

      cảnh sát giao thông khác kiên nhẫn lên tiếng.

      "Như vậy lên xe ."

      " có bằng lái làm sao?" Lam Kỳ vẻ mặt đau khổ hỏi.

      "Y theo quy định câu lưu 15 ngày, phạt tiền 5000."

      có ý kiến về phần tiền phạt dù sao đem hàng rào đâm thành như vậy, nhưng mười lăm ngày câu lưu nghĩ thể chịu được, bên trong có điện thoại di động, có TV, có đồ ăn vặt, có ấm áp, chết.

      "Sợ rằng chuyện của tiểu thư có đơn giản như vậy!"

      Xem xong qua trường, người cảnh sát giao thông béo mập vừa ghi chép vừa mở miệng.

      "Em , xe phải là trộm chứ? Lá gan lớn, xe quân nhân cũng dám xuống tay? Như vậy cho cơ hội, gọi điện thoại cho người nhà, bằng đến 3-5 năm được thả ra.

      "Gọi cái gì mà gọi, tuổi còn trẻ như vậy mà lo học lái xe cho tốt, lên xe.”

      người cảnh sát khác hiển nhiên dễ chuyện như vậy.

      Lam Kỳ gấp đến độ toát mồ hồi hột, lúc này nhìn thấy được bóng người cao ngất vội vàng chạy về phía .

      "Thiệu ngốc."

      Lam Kỳ nhanh xông về phía , nhìn thấy bóng dáng hoạt bát của , vẻ mặt Thiệu Tử Vũ mới dịu lại, nhịp chân tăng nhanh vươn tay ra muốn đem ôm vào trong ngực, nhìn xem có bị thương .

      Lam Kỳ lại vòng qua tay của , tránh ở sau lưng .

      "Thiệu Tử Vũ, tôi gây họa, giải quyết tốt hậu quả." bắt lấy góc áo của rồi mở miệng, thừa nhận bộ dáng tại của mình thực mất mặt nhưng muốn bị câu lưu.

      Lúc này Thiệu Tử Vũ mới dời ánh mắt về phía bên cạnh xe, hai người cảnh sát giao thông đứng.

      Thấy màn như vậy, hai người cảnh sát giao thông hiển nhiên ý thức được việc có thể giống với suy đoán của bọn họ, người có bộ dáng đẹp trai cao ngất kia hẳn là quân nhân, ánh mắt nhìn bọn họ rất sắc bén, đó là ánh mắt chỉ quân nhân mới có.

      "Đồng chí, chúng tôi là công bằng làm việc."

      Người cảnh sát giao thông đúng lý hợp tình mở miệng, bọn họ biết xe quân nhân là thể tùy tiện mượn, đây là làm trái với quy định, cho dù ầm ĩ đến cục cảnh sát bọn họ cũng có lý.

      Khóe miệng Thiệu Tử Vũ nâng lên ý cười, kéo Lam Kỳ ở sau lưng ra.

      "Các vị làm việc nghiêm túc, cẩn thận, lấy việc công làm việc tư làm trái pháp luật đáng được nhân dân biểu dương, nhưng. . . . vợ tôi mang thai, sợ là động đến thai khí, tôi muốn đem ấy đến bệnh viện kiểm tra trước, đây là số chứng nhận sĩ quan của tôi, về sau có thể đến quân khu XXX tìm tôi.”

      Lúc nghe được Thiệu Tử Vũ khen ngợi hai người làm việc nghiêm túc, có chút hài lòng, nhưng nghe đến câu kế tiếp mặt lập tức xụ xuống, vẻ mặt kinh ngạc, lúc nhìn thấy quân hàm của , vẻ mặt càng suy sụp.

      Trước đó bọn họ trung thành với cương vị công tác, tại muốn bọn họ đến quân khu tìm người, người này là để cho bọn họ tìm chết sao? Hai người bọn họ chỉ là hai cảnh sát giao thông nho , bọn họ dám tìm đến chỗ toàn nhân vật quan trọng như vậy sao? tại các đơn vị cơ quan đầu bao che khuyết điểm người nhà muốn chết, huống chi còn là quân nhân, huống chi chỉ là chuyện mà lại tìm đến cửa, chỉ sợ ngay cả cục trưởng cũng muốn gọt chết bọn họ.

      Mới đầu lúc Lam Kỳ bị kéo ra, ở trong lòng đem Thêịu ngốc mắng cả trăm lần, cho là muốn đem giao ra, nghe quân nhân đều là đám đầu gỗ, đều chỉ thấy trách nghiệm, thấy sứ mệnh, tinh thần trọng nghĩa, thất tình lục dục* trong người rất nhạt.

      *Thất tình gồm: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)
      Lục dục gồm:
      Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.
      Thính dục: ham muốn nghe thanh êm tai.
      Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.
      Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.
      Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.
      Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.

      Sau khi nghe khen ngợi hai người cảnh sát giao thông càng thêm khẳng định ý nghĩ này, sau đó dự đoán được nghe năm chữ “vợ tôi mang thai” kia.

      Thời điểm Thiệu ngốc “vợ tôi” nhìn thoáng qua , vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt kiên định, dường như muốn ở đây cứ yên tâm.

      Trong nháy mắt Lam Kỳ có loại cảm giác là vợ .

      Thiệu Tử Vũ xong phát Lam Kỳ nhìn mình chằm chằm, vì vậy nhân cơ hội kiểm tra xem có bị thương , này là khiến người ta lo lắng, nhìn bộ dáng yếu ớt nhất định là bị dọa sợ, đau lòng, sở dĩ khen ngợi cảnh sát giao thông là muốn cho lo lắng đề phòng, cũng là muốn cho chút giáo huấn, có số việc thể làm, có bằng lái lại lái xe đường lớn rất là nguy hiểm, thể để lấy sinh mạng người khác ra đùa giỡn, càng thể để lấy sinh mạng của mình ra đùa giỡn, đời người còn rất dài, muốn cùng qua.

      Hai cảnh sát giao thông trao đổi ánh mắt, cuối cùng đạt thành nhất trí.

      "Đứa rất là quan trọng, hai người trước , chỉ là đụng phải hàng rào bảo vệ, chúng tôi sửa chữa chút là được." Người cảnh sát giao thông béo mập ôn hòa mở miệng, tại công việc công chức dễ làm, vì chút chuyện đắc tội người tốt.

      "Ừ"

      Thiệu Tử Vũ gật đầu.

      "Xe đạp này" Hai người cảnh sát giao thông khó xử, muốn kéo về cục cảnh sát cũng tốt, để như vậy cũng được, bây giờ giới truyền thông chỗ nào là nhúng tay vào, đến lúc đó mạng lại đăng tin chiếc xe quân dụng gây ra tai nạn, cảnh sát giao thông nhìn tin tức để giải quyết dễ làm.

      "Tôi xử lý."

      Thiệu Tử Vũ lấy điện thoại ra.

      Cảnh sát giao thông thấy có thể tìm người đến kéo xe cũng liền lên xe của mình lái rời .

      Toàn bộ quá trình Lam Kỳ cũng câu.

      Chờ Thiệu Tử Vũ chuyện điện thoại xong, tự nhiên mở miệng.

      " xin lỗi."

      Thiệu Tử Vũ nhìn .

      “Em có lỗi với tôi, em là có lỗi với chính mình.” Dám lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn.

      Lam Kỳ cũng biết lời của sai, liền cúi đầu lên tiếng.
      Thiệu Tử Vũ nửa ôm lấy .

      "Có bị thương ?"

      " có, có thắt dây an toàn."

      "Ừ có tiến bộ, có còn đói bụng ?"

      Nhìn bộ dáng thành của Thiệu Tử Vũ cười, hoàn hảo nhớ lời trước đó của .

      " đói bụng.” Hồn đều bị dọa khônt còn đói bụng nữa.

      "Trước tiên đem cái này ăn.”

      Thiệu Tử Vũ đem thanh chocolate Dove thả vào trong tay , lúc khởi động xe còn mua đồ, nghe được tiếng động cơ liền vọt ra, kết quả vẫn chậm hơn, tất cả đồ mua được chỉ nhìn thấy cái này cầm vào trong tay.

      "Ừ"

      Lam Kỳ nghe lời gật đầu.

      " lên xe chờ."

      Thiệu Tử Vũ mang Lam Kỳ vào trong xe, bên ngoài mặt trời rất gay gắt, hoàn hảo trong xe có máy điều hoà.

      Lam Kỳ nhanh đem đồ ăn xong, ngoan ngoãn ngồi ở trong xe.

      Nửa tiếng sau.

      "Thiệu ngốc, còn đợi thêm ai nữa vậy?"

      "Chờ..."

      Thiệu Tử Vũ còn chưa hết câu chợt nghe tiếng thắng xe chói tai vang lên, chiếc Hummer quân dụng dừng ở ven đường.
      Mizuki, hirariB.Cat thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Tôi cũng muốn cùng

      Thiệu Tử Vũ còn chưa hết câu chợt nghe tiếng thắng xe chói tai vang lên, chiếc Hummer quân dụng dừng ở ven đường.

      "Ơ, người luôn đứng top của chúng ta cũng xuất loại kĩ thuật sơ sót này sao?" Khương Hạo thân quần áo huấn luyện phân biệt màu ngồi dựa vào xe, cười mỉa.

      "Thủ trưởng."

      Tiểu binh ngồi xe xuống chào Thiệu Tử Vũ đúng chuẩn theo nghi thức quân đội.

      Thiệu Tử Vũ chào lại.

      Lam Kỳ ngồi xe nhìn người cùng xe đột nhiên xuất , trong khí tràn ngập hương vị phái nam, lớn như vậy rồi lần đầu tiên đối mặt với nhiều quân nhân như vậy, ngờ Thiệu ngốc còn có mặt kiên nghị như vậy, cái chào đáp lễ vừa rồi có mùi vị rất giống như đánh giặc, cảm giác uy nghiêm cứng rắn nên lời.

      " xuất loại sơ suất này cũng làm phiền đến tôn giá của cậu." Thiệu Tử Vũ về phía Khương Hạo.

      "Loại việc này cũng tìm tôi? Vệ sĩ của cậu đâu?"

      Khương Hạo mở miệng, và Thiệu Tử Vũ là bạn học cùng trường quân đội, quan hệ rất tốt, sau khi tốt nghiệp bộ đội dã chiến, Thiệu Tử Vũ tiếp tục thi nghiên cứu, gặp lại là ba năm sau, hai người lại ở cùng trong bộ đội ngây người năm, năm sau người này liền được đề bạt làm cái hạng mục nghiên cứu khoa học hạng nhất, hơn hai năm gặp mặt, thỉnh thoảng cũng chỉ là liên lạc qua điện thoại chút, vừa rồi hẹn gặp mặt còn có thời gian, tại liền thay đổi nhanh.

      "Tôi nghỉ phép." Thiệu Tử Vũ mở miệng, ra mấy năm này vẫn luôn sống ở thành phố C, chỉ là có thời gian về nhà, lần này vất vả mới được nghỉ phép nghĩ muốn thả lỏng chút, mang theo vệ sĩ.

      " sớm, , lần bắn bia này nhất định phải phân cao thấp, tôi tin người cầm súng thời gian dài như tôi lại hơn cái người làm kỹ thuật khoa học như cậu.”

      Hai năm ở bộ đội thể cho Khương Hạo quên được chuyện kia, chính là người này vẫn chiếm danh hiệu súng thần, hôm nay chính là muốn tiếp nhận danh hiệu này.

      “Xem cậu có bản lãnh đó hay .”

      Thiệu Tử Vũ cười, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe khác.

      “Bé con, ra đây.”

      Lam Kỳ từ trong xe ra, mắt phát sáng, vừa rồi bọn họ mới muốn chỗ nào?

      Lúc Khương Hạo thấy miệng há thành hình chữ O, lúc còn ở trường quân đội Thiệu Tử Vũ dựa vào khuôn mặt xuất sắc, phong độ, biết làm cho bao nhiêu lính nữ ái mộ, lính nam ghen tỵ, coi như cũng là trong số đó, vốn trông chờ lừa gạt hoa khôi quân nhân, làm cho bọn họ ít nhiều có phần trông đợi, nghĩ tới thằng nhóc này dầu muối vào, làm hại biết bao lính nữ đau lòng, ngày đó làm cho bọn lính nam nghĩ muốn đánh .

      Dần dần liền nghĩ cơ thể nhóc này có vấn đề! thể cùng người khác cái gì cái gì (Cái gì là cái gì a, Kẹo đây còn bé hiểu a. Hahaha...), sau lại tha thứ cho cái bộ dạng làm dáng của , ngờ thế nhưng muốn loại này, khó trách nhiều năm như vậy có động tĩnh, bộ đội xác thực sản xuất ra loại phụ nữ này.

      Nhìn mềm mại đáng , làn da trắng noãn đến độ có thể véo ra nước, hơn nữa tuổi cũng lớn, nhiều lắm là hai mươi hai tuổi, vậy mà Thiệu Tử Vũ lại thích loại phụ nữ thân leo này.

      Bình thường phụ nữ bị đàn ông nhìn như vậy cũng có chút thẹn thùng, nhưng Lam Kỳ sao cả, thói quen biết mình xinh đẹp, để cho nhìn, còn có thể nhìn ra hoa sao? Đàn ông trong quân đội ít khi gặp phụ nữ có thể giải thích, coi như giúp đỡ người nghèo.

      "Chị dâu."

      Khương Hạo cười, dù là quân nhân nhưng cũng biết cách đối xử lễ độ với phụ nữ.

      Chị dâu? Lam Kỳ nhìn bản thân, rồi lại nhìn Thiệu Tử Vũ, vốn nghĩ làm sáng tỏ giữa bọn họ có quan hệ gì, nhưng nghĩ đến Khương Hạo cũng đúng, hắc hắc, muốn cùng, vì thế cười với Khương Hạo, muốn gọi liền gọi , vừa rồi Thiệu ngốc còn mang thai mà.

      Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Lam Kỳ, nhíu mày, này lại có ý định gì nữa đây?

      "Tiểu Trần, chú sửa xe."

      Khương Hạo mở miệng, chút khó khăn này giao cho cậu lính tài xế, tại vội vã bãi bắn bia so tài, hai năm rồi rốt cuộc bắt được người này.

      "Dạ."

      Tiểu Trần cầm lên ít dụng cụ.

      đường, Khương Hạo vừa lái xe ánh mắt vừa nhìn đắng sau, chậc chậc, con mắt tệ, người nào biết quân nhân bởi vì liên hệ đến nghê nghiệp tìm đối tượng được tốt lắm.

      "Chị dâu, chị có chị em tốt nào ? Giới thiệu cho tôi."

      Lam Kỳ lập tức nghĩ tới Mễ Đóa, kia tật xấu đầy người giống , giới thiệu cho người này, thích hợp, thân phận quân tẩu này thể nào thích hợp với Mễ Đóa, cái người phụ nữ đơn bào phân chia kia.

      " có."

      "Vậy nếu có người tốt liền để ý giúp tôi chút, tôi sắp ba mươi rồi còn chưa có vợ." Khương Hạo mở miệng, vốn là cũng gấp, nhưng ngay cả đến Thiệu Tử Vũ cũng tìm được phụ nữ, trong lòng cũng có chút nóng nảy, cũng nghĩ muốn tìm cái như vậy, mệt mỏi ngày trở về liền có vợ xinh đẹp ôm, cảm giác kia nghĩ liền thích.

      "Bộ đội có lính nữ?"

      Lam Kỳ nghi ngờ.

      "Tại sao có, chị có thể hỏi Tử Vũ, người này trước kia....”

      "Câm miệng của cậu lại, trước ăn cái gì chút."

      Thiệu Tử Vũ cắt ngang cuộc chuyện giữa bọn họ, tên Khương Hạo này chuyện thường có chừng mực, đừng đến lúc đó chuyện nên .

      "Được, tôi mời chị dâu."

      Khương Hạo sảng khoái đồng ý, bạn tốt tìm được dễ dàng, cúng thể gây thêm phiền phức, nhanh lái xe chạy về phía khu vực ngoại ô, nơi này cách quân khu còn khoảng tiếng, bất quá đường có nhà hàng gia đình rất ngon.

      "Kia, chúng ta nơi nào?"

      Lam Kỳ nhìn về phía Thiệu Tử Vũ ngồi bên cạnh, vốn nghĩ muốn kêu Thiệu ngốc, đột nhiên phát hoàn cảnh này thích hợp, người rất biết xem xét tình hình, bằng theo tính tình của ở trong xã hội chắc là bị người ta đập chết rồi, mượn chuyện vừa rồi mà , trốn phía sau lưng , chỉ biết là giúp , có thể duỗi có thể cong là lý luận của Tiểu Cường (con gián) .

      "Trường bắn.”

      "Tôi cũng muốn .”

      Lời này Khương Hạo cũng nghe thấy.

      "Đừng nhìn tôi, lời này tôi nghe thấy." Khương Hạo tiếp tục chuyên tâm lái xe, quy định quân đội để ở chỗ nào, mang người ngoài vào là làm trái quy định.

      Thiệu Tử Vũ nhìn Lam Kỳ, chỉ thấy trong mắt lóe lên khát vọng mãnh liệt trong mắt , đột nhiên mỉm cười.

      "Nghĩ biện pháp làm trường bắn đơn giản bên ngoài."

      Ở trong này quyền lợi của Khương Hạo cũng thấp, vấn đề này hẳn là làm khó được .

      "Cậu nghĩ là muốn hại chết tôi vi người phụ nữ, cậu là dám mở miệng.”
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      MizukiB.Cat thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: thiệt thòi

      Trong xe Lam Kỳ cởi xuống đồ lao động thay bộ đồ huấn luyện dùng mới tinh, hắc hắc, vẫn là lần đầu tiên mặc quân trang, rất hưng phấn, Thiệu ngốc thay quần áo này mang vào, nếu thấy khó xử cũng khách khí.

      Khương Hạo đứng ở dưới cây đại thụ xa xa, vừa định quay đầu, ba cái bị tát quay trở về.

      Chỉ thấy Thiệu Tử Vũ thản nhiên nhìn .

      Khương Hạo hừ lạnh, cũng quên người này là tên hồ ly khó chịu làm việc cổ họng buồn lên tiếng.

      "Tôi chỉ muốn xem chút chị dâu thay xong chưa, cũng phải chế tạo quần áo, hơn mười phút.” Bình thường thay quần áo hai phút còn thừa.

      "Đừng đem ấy so sánh với đám lính của cậu, hơn nữa muốn xem cũng đến lượt cậu."

      Thiệu Tử Vũ đội nón xong về phía chiếc xe.

      Lam Kỳ vừa mặc quần áo điện thoại liền vang lên, tắt, sau đó nghĩ tới lại vang lên.

      "Mễ Đóa, làm sao?" nghiêng đầu kẹp điện thoại, để hai tay trống cài nút áo.

      "Cậu chạy đâu rồi?” ràng là Mễ Đóa vừa ở chỗ đứng.

      “Chờ nổi cậu nên trước, nếu có việc gì tớ cúp máy."

      "Đợi chút, Nhiễm Khả mời chúng ta Chủ Nhật hợp lớp, có hay ?”

      Sắc mặt Lam Kỳ khó coi chút.

      " ."

      "Tớ biết cậu ghét ta, nhưng có người nhất định cậu muốn gặp."

      "Ai?"

      "Dung Bạch Minh trở lại."

      ......Mễ Đóa nghĩ đây là quả boom tấn, kết quả đợi nửa ngày có phản ứng.

      "Ai?"

      Lam Kỳ chút cũng nghĩ ra.

      "Mẹ kiếp, cậu mau quên như vậy , đại học năm hai kia, chuyện cậu theo đuổi vang dội khắp toàn trường."

      "À.” Lam Kỳ nhớ hình như là có người như vậy.

      “Cậu quên ?"

      "Ừ, có ấn tượng gì, cậu cũng biết khi đó là có nguyên nhân, sau thời gian ngắn theo đuổi, ta ngoại trừ có bộ dạng đẹp trai, thành tích học tập tốt, có ưu điểm gì cả, tính tình cũng tốt.”

      "Lam Kỳ! Cậu đúng là bị mù màu, tính cách của Dung Bạch Minh thế mà còn tốt? Cậu hãy lấy gương soi lại bộ dạng muốn chết kia của cậu."

      "Bộ dáng rất tốt, mỗi ngày tớ đều soi.”

      Lam Kỳ cài tốt nút áo cuối cùng, cầm điện thoại chuyện, từ đến lớn cảm thấy rất hài lòng bộ dáng bản thân.

      "Aiz...Lam Kỳ, sở dĩ bây giờ cậu còn tìm thấy bạn trai thích hợp đều là họa do sớm.”

      "Hả?"

      Lam Kỳ bị lời của Mễ Đóa làm cho hiểu ra sao cả, khi nào sớm?

      "Đều là Thiệu Tử Vũ đem cậu tập thành thói quen, khi đó kêu cậu đừng sớm nghe, tiểu học liền chuyện đó, được rồi, thích là loại của ngưỡng mộ, cái dạng đàn ông nào cậu cũng thấy chướng mắt.

      "Ai? Ánh mắt người nào tớ sớm?" Còn bắt chước, tại sao nhà trẻ là nơi bùng nổ, chính là như thế nào biết vậy.

      "Quên , lười cùng cậu, chính mình trúng độc còn biết, khẩu vị nặng, cho cậu biết, đàn ông dịu dàng là độc, thể phòng bị."

      "Tớ khi nào ..."

      Lam Kỳ muốn giải thích chỉ thấy Thiệu Tử Vũ mở cửa xe ra rồi tiến vào.

      "Trước kia trong cả lớp mọi người đều vậy, còn có lúc ở trung học cơ sở."

      Lam Kỳ thể tưởng tượng được còn có chuyện bác quái này.

      "Quên , trước kia tớ dám , tại liền ràng , cậu cậu khi dễ ta, ta dám phản kháng, cậu trường trung học cơ sở hỏi chút, có người dám khi dễ ta sao? Cậu đúng là cảm thấy mình tốt đẹp."

      "Tớ….”

      "Tớ có thể 100% cho cậu biết, ta thích cậu, mới có thể tùy cậu.....Vù vù, tại rốt cuộc ra, cậu biết bộ dáng đanh đá của cậu trước kia, làm hại tớ nghẹn bao nhiêu năm." Hiển nhiên Mễ Đóa rất hiểu tính tình trước kia của .

      "Nhưng là. . ."

      "Nhưng là tại trễ, bình thường sớm có kết quả, sở dĩ hôm nay ra là để cho cậu tỉnh lại, đàn ông cưng chiều cậu như vậy là có, cũng đừng nghĩ đến Thiệu Tử Vũ, trước kia như vậy đối với cậu là do còn hiểu chuyện, tại khả năng ta có vợ, dù có vợ, tại xã hội cũng thay đổi.

      "Cậu"

      "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, cứ như vậy, tớ cúp máy."

      Lam Kỳ nhíu mày cúp điện thoại, Mễ Đóa uống nhiều quá, có lẽ là nội tiết tố mất cân bằng, tốc độ chuyện vừa nhanh vừa hiểu ra sao cả, làm cho vài lần cũng chen vào được.

      Đột nhiên cảm giác chân có chút hơi khác thường, cúi đầu, chỉ thấy Thiệu Tử Vũ khom người, ngón tay thon dài sạch của cầm lấy bàn chân trần trụi của , thực nghiêm túc đem giầy xăng-đan mang từ mũi chân của đến gót chân, sau đó buộc dây giầy màu trắng cho , buộc cái nơ con bướm, rồi lại chuyển sang cái chân khác.

      " ta quá nuông chiều cậu."

      Đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy lời của Mễ Đóa có chút đạo lý.

      "Làm sao vậy?"

      Giúp mang giày xong, Thiệu Tử Vũ giúp vén ống quần, quân trang số nhất mặc người cũng có vẻ quá dài, bộ té, chuẩn bị xong để , ngay sau đó kia ngơ ngác nhìn .

      Đột nhiên chống lại ánh mắt của , Lam Kỳ lập tức đem mặt quay hướng khác, lời của Mễ Đóa vừa rồi còn phải tiêu hóa, tiêu hóa.

      ngờ Thiệu Tử Vũ lại đến gần .

      " làm gì?"

      tiếp cận làm cho ràng ngửi thấy được mùi hương dễ chịu người .

      Thiệu Tử Vũ nâng lên khóe miệng cười.

      "Em cứ ."

      Lam Kỳ trừng mắt nhìn , bộ dáng lưu manh, Thiệu ngốc thế nhưng dùng bộ dáng lưu manh cười đến cực kỳ tà ác đối với .

      "Tôi cảnh cáo . . ."

      "Quần áo mở."

      Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng xù lông của , thấp giọng giải thích.

      Lam Kỳ cúi đầu nhìn, vừa rồi vội vàng cài nút áo, trước ngực ba nút áo mở rộng, lộ ra áo ngực Lace đường viền ren màu đen gắt gao bao lấy bộ ngực, miêu tả sinh động hai luồng tuyết trắng kinh người, giữa rãnh khe hở còn có ít mồ hôi mịn.

      Ánh mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm, ánh mắt có thể từ chỗ quần áo mở nhìn xuống phía dưới liền thấy vòng eo tinh tế của , làn da nhẵn mịn giống như sữa bò, trắng nõn, mềm mại, dáng người cân xứng nhìn lên có hơi giật mình, vẻ đáng quyến rũ, ràng là do quân trang hấp dẫn.

      Làm cho nghĩ chính là dáng người tốt như vậy, đêm đó ôm ngủ cũng cảm giác được người ở trong lòng có đường cong lồi lõm ràng, nghĩ tới so với tưởng tượng của còn tốt hơn.

      "Như thế nào thay quần áo lại thay lâu như vậy."

      Chỉ thấy Khương Hạo biết lúc nào xuất bên cạnh xe, bộ dáng tùy tiện kia dọa Lam Kỳ nhảy dựng.

      Lam Kỳ nhanh bổ nhào vào trong lòng Thiệu Tử Vũ, thể để người khác chiếm tiện nghi.

      Thiệu Tử Vũ tùy ý để ôm, bàn tay chống đỡ , tay khác giúp cài lại nút áo.

      "Nhanh chút."

      Lam Kỳ vùi ở trong ngực Thiệu Tử Vũ, hai tay ôm cổ , đành phải để làm thay.

      "Này, hai người các cậu cần nhiệt tình như vậy chứ.”

      Khương Hạo quay đầu lại, hai người kia có ý định kích thích phải .

      Lam Kỳ muốn mắng người, Thiệu Tử Vũ lại đem Lam Kỳ ôm sát chút, cúi người xuống.

      "Nghĩ muốn bị kích thích cứ tiếp tục nhìn."

      Tay Khương Hạo cầm tay lái run rẩy, xe lắc lư, điên rồi, nhiều năm như vậy phụ nữ, tại biết liền điên cuồng, trước mặt còn làm ra loại hình ảnh hạn chế như vậy.

      Lam Kỳ thừa cơ nhanh chóng cài tốt nút áo, chỉ cảm thấy đầu nóng lên, ngứa ngứa, nụ hôn nhàng hạ xuống.

      "Lợi tức giúp đỡ."

      Thiệu Tử Vũ đơn giản mở miệng.

      Bị thua thiệt Lam Kỳ rất buồn bực, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Thiệu Tử Vũ rũ mắt xuống, đôi mắt xinh đẹp, cái cằm hoàn mỹ, nụ cười mê người, đột nhiên ngẩng đầu.

      "Ba” Dùng sức hôn cái mặt .

      Hừ, từ đến lớn đều ăn thua thiệt.

      "Ha ha"

      Thiệu Tử Vũ cười khẽ, đem người trong lòng ôm càng chặt hơn.

      Phía trước tay của Khương Hạo lại rung rẩy vài cái, thề nhìn lén, là do thanh quá vang dội.
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      MizukiB.Cat thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Tôi xem trọng .

      Xe tiến vào quân khu số năm XX, Khương Hạo giữ lại vài binh lính đáng tin, còn lại để cho mọi người rời khỏi, mấy binh lính này đều theo lâu năm rất đáng tin cậy.

      Lam Kỳ xuống xe nhìn bên trái bên phải, làm cho ống quần ống tay áo của trang phục huấn luyện bị kéo cao có vẻ đồng đều, lại đặc biệt đáng , chạy chậm đuổi kịp bước chân của hai người phía trước.

      "Đợi lát nữa cần chạy loạn."

      Thiệu Tử Vũ dặn dò.

      “Ừ” Lam Kỳ gật đầu, đảm bảo gây thêm phiền phức cho .

      Bên này Khương Hạo để mấy binh lính mang ra hai khẩu súng ngắm kiểu 58, bia bắn cự ly 800m, đây là khoảng cách bình thường nhất của tay súng bắn tỉa trong quân đội, nhưng cố ý để binh lính đặt thêm hai bia bắn ở cự ly 1000m.

      "Nhận thua còn kịp, đừng ở trước mặt chị dâu đánh mất mặt mũi." Khương Hạo nằm mặt đất mắt hướng về phía kính nhắm mở miệng.

      "Trí nhớ của cậu tốt."

      Thiệu Tử Vũ trả lời câu.

      "Mười phát định thắng thua."

      "Tùy cậu."

      Lam Kỳ đứng ở khoảng cách an toàn, lần đầu tiên tới chỗ nghiêm túc như vậy, nhìn bia bắn nho phía xa xa, vẻ mặt kích động, rất nhanh được nhìn thấy tay súng thiện xạ trong truyền thuyết.

      Nhìn Thiệu ngốc quỳ rạp mặt đất nhắm bia bắn, xem ra Khương Hạo rất dũng mãnh, có thể thắng sao?

      "Các vị tuyển thủ chuẩn bị. . . Bắn."

      "Ầm ầm ầm ầm....."

      Vài tiếng súng vang lên. . . Tất cả mọi người ngừng thở.

      Khương Hạo dùng ống nhòm nhìn chút thành tích của Thiệu Tử Vũ, năm phát đạn, bốn phát ngay giữa hồng tâm, gần sát vòng đỏ số mười, nhìn xem chính mình, năm phát đều trúng hồng tâm.

      "Vài năm mà kỹ thuật bắn súng có thụt lùi."

      tại cũng còn có thể bắn ra thành tích này, cũng uổng phí coi làm đối thủ, nhưng là lần này nhất định thua, vài năm ở quân đội của cũng phải làm suông.

      "Trước hết đừng nghĩ đắc ý, đỡ phải còn trong chốc lát."

      Thiệu Tử Vũ dùng ống nhòm nhìn thành tích của mình, khóe miệng mím chặt, ngờ mấy năm này Khương Hạo luyện tập kỹ thuật bắn súng lại tốt như vậy, bởi vì nguyên nhân công việc nhưng là quen tay, chính là thỉnh thoảng luyện tập.

      Nhìn phản ứng của hai người, Lam Kỳ xoắn quần áo, Thiệu ngốc có phải thua hay ? Thoạt nhìn vẻ mặt cứng lại, còn vẻ mặt Khương Hạo thoải mái.

      "Này, các ngươi hai người bọn họ ai thắng?"

      Lam Kỳ hỏi hai người lính bên cạnh, gương mặt sa sầm, đôi mắt to xinh đẹp chút thiện ý nhìn bọn họ.

      Hai binh lính lúng túng dám đối mặt với , người ngu cũng nhìn ra được là nữ, hơn nữa là phụ nữ thủ trưởng mang đến, lời này khó mà , đắc tội tốt lắm, phụ nữ rất là phân phải trái.

      "Kỹ thuật bắn súng của đội trưởng Khương là tốt nhất trong quân đội."

      binh lính mở miệng, trả lời có vẻ khéo léo, thể đắc tội người.

      "Ý tứ của cậu chính là chúng ta nhất định thua."

      Lam Kỳ cực kỳ khó chịu.

      "Cũng phải, bất kỳ việc gì đều có ngoại lệ."

      binh lính khác mở miệng, người thủ trưởng này bọn họ biết, bọn họ đều cảm thấy ngoài ý muốn khi hai người đến nơi đây so tài, trong bộ đội ai dám so tài cùng với đội trưởng.

      "Hừ, ngay cả dối cũng biết làm cho người ta thoải mái chút.”

      Lam Kỳ nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của bọn họ liền phát cáu, bộ đội chính là loại ngu ngốc này.

      "Tử Vũ cố lên.”

      Đột nhiên Lam Kỳ la lớn về phía cách đó xa, có ai xem trọng , xem trọng.

      Nghe thấy tiếng la, Thiệu Tử Vũ quay đầu, ánh mắt rời vị trí ống nhòm, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.

      Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe gọi như vậy, bất kể chuyện gì, bất kể bướng bỉnh như thế nào cũng biết đúng mực, của chính là như vậy đáng làm người ta thích.

      "Ừ" gật đầu với .

      "Aiz, aiz, đừng quấy nhiễu lòng quân."

      Khương Hạo bất mãn mở miệng, vừa mới chiếm ưu thế, tới quấy rối cái gì, sớm biết mang tới nơi này, phiền phức.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      MizukiB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :