1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Bảo Bảo Tuyền Nhi (c83)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77: phải người đơn giản như em nghĩ

      Trong hành lang bện viện, Lam Kỳ ngồi ghế rầu rĩ vui.

      "Làm sao vậy?” Thiệu Tử Vũ mua cho chai nước, từ khi rời khỏi nhà bé con đều là cái bộ dạng này.

      "Yên tâm, chị em có chuyện gì lớn, chỉ là đụng trầy da chút mà thôi."

      Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ.

      "Thiệu ngốc, chúng ta nhất định thể biến thành cái bộ dáng kia."

      " làm cho em có cảm giác an toàn?” Thiệu Tử Vũ dịu dàng ôm vào vào ngực, hôn cái lên trán .

      Lam Kỳ lắc đầu, “Bởi vì có được cho nên mới sợ hãi.” Chuyện Lý Hạo cùng với chị già làm cho thấy bất an, nếu tình có thể tùy ý thu hồi liền thu hồi, như vậy đối với người còn lại quả là quá tàn nhẫn, tuy biết phải là lỗi của chị già, nhưng mà tình cảm nhiều năm như vậy, bị thương đầu lần liền dễ dàng xóa mất rồi, làm cho người ta thương cảm.

      "Em đồng tình Lý Hạo?” Thiệu Tử Vũ biết suy nghĩ cái gì.

      "Ừ"

      Chuyện của chị già và Lý Hạo thể ràng là ai đúng ai sai, nhưng mà nhìn thấy vừa rồi bộ dáng Lý Hạo phát điên, muốn trách cứ làm tổn thương chị già, lại làm thế nào cũng trách được.

      "Đừng nghĩ lung tung, rất nhiều chuyện đến cuối cùng, em thể xác định là tốt hay xấu.” Đối với chuyện của Lý Hạo, Thiệu Tử Vũ muốn nhiều lời, như vậy tăng thêm phiền não cho .

      Phòng kiểm tra mở ra, Thiệu Tử Mục dìu Lam Vũ ra, trán Lam Vũ băng băng gạt màu trắng, vết máu mặt rửa, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch.

      “Chị, chị sao chứ?"

      Lam Vũ lắc đầu, tại cực kỳ thoải mái, đau đầu, nhưng mà muốn ở lại bệnh viện, trong trí nhớ hình như ở lại bệnh viện rất lâu, chán ghét cái mùi kia.

      "Kiểm tra chút, có vấn đề gì." Thiệu Tử Mục bổ sung.

      "Vậy chúng ta về nhà." Lam Kỳ kéo tay Lam Vũ.

      "Về nhà." Lam Vũ nhìn Lam Kỳ ánh mắt mê mang.

      "Đêm nay ấy về với .” Thiệu Tử Mục làm cho hai mắt Lam Vũ nhìn , vừa rồi vẫn đau đầu, hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, phải mang theo bên người mới có thể yên tâm.

      " được, chị già phải theo tôi về nhà.” mực né tránh phải là biện pháp, chuyện của chị già, sớm hay muộn cha mẹ già cũng biết, còn bằng bây giờ liền đối mặt.

      Hai người ai nhường ai, vẫn là Thiệu Tử Vũ giảng hòa, “Chị em mới vừa bị thương, tại trờ về thích hợp.”

      Lam Kỳ nhìn Lam Vũ do dự, sắc mặt chị già quả tốt, đoán chừng rất khó chịu, trở về đối với chị ấy mà cũng là chịu kích thích.

      "Vậy qua hai ngày nữa chị ấy tốt chút, tôi tới đón chị ấy."

      "Ừ" Thiệu Tử Mục gật đầu, cần cũng định mang Tiểu Vũ trở về nhà chuyến, việc dù sao cũng phải giải quyết.

      xong mang Lam Vũ rời .

      "Được rồi bé con, chúng ta cũng trở về nhà.” này lo lắng quá nhiều, Thiệu Tử Vũ cười nhạt.

      "Về nhà?” Lam Kỳ cười ha ha, nhà bọ họ còn có đồng ý, liền muốn mang về nhà , thích hợp sao?

      "Nhà ở đâu đều quên rồi? Xem ra còn chưa biểu đủ, để cho em còn biết cười ha ha với .” xong Thiệu Tử Vũ cù cổ Lam Kỳ.

      "A. Đừng, ha ha." Lam Kỳ rất sợ nhột, chỗ này là nơi chịu nổi nhất.

      Hai người đùa giỡn đến bãi đậu xe trong bệnh viện, vừa mới chuẩn bị lên xe liền nghe được tiếng tranh cãi kỳ lạ.

      "Người phụ nữ chết tiệt, em đủ rồi....”

      Giọng kiên nhẫn của Thiệu Tử Mục ràng truyền tới, Lam Kỳ cùng Thiệu Tử Vũ liếc mắt nhìn nhau, bước nhanh về phía giọng kia.

      Chỉ thấy bên cạnh bãi đậu xe là chiếc xe thể thao màu xanh lam nằm đó, Lam Vũ cùng Thiệu Tử Mục dường như nổi lên tranh chấp, câu gắt gỏng của Thiệu Tử Mục còn chưa xong đột nhiên Lam Vũ bắt lấy bả vai Thiệu Tử Mục, cong đầu gối lên thúc mấy cái vào bụng ta, chiêu thức vừa hiểm vừa nhanh.

      Lúc hai người vẫn còn chưa kịp khuyên can, Lam Vũ lại thuận thế lưu loát cởi giày cao gót chân nện vài cái lên đầu Thiệu Tử Mục làm kêu to trận, sau mấy chục cái đùng đùng, ném xuống giày cao gót tay, lên xe nghênh ngang mà .

      Ngắn ngủn mấy chục giây, từ công kích bụng, đến đầu, sau đó rời , động tác nhanh nhẹn, xinh đẹp phóng khoáng.

      Lam Kỳ nháy mắt mấy cái, ánh mắt rơi vào người Thiệu Tử Mục, sau cùng rơi vào người thay đổi thành giày cao gót, có chút kịp tiêu hóa, chẳng lẽ chị già khôi phục trí nhớ?

      Thấy bộ dáng chật vật của Thiệu Tử Mục, Thiệu Tử Vũ khẽ cười, là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      " ấy khôi phục trí nhớ.” Thiệu Tử Mục lau máu mũi, bụng còn rất đau, người phụ nữ chết tiệt này xuống tay ác, ngay cả đầu cũng lưu tình, cái tình tình thối nát này còn bằng vĩnh viễn mất trí nhớ, bộ dáng này, đàn ông ai dám muốn.

      " nhìn ra, với hai người nữa, em phải nhanh chút về nhà.”n Lam Kỳ vội vàng ra ngoài, tư thế này quá quen thuộc, theo như hiểu biết củ đối với chị già, tại nhất định đường về nhà.

      " bảo Tiểu Lý đưa em ."

      "Ừ"

      "Rất buồn cười?” Sau khi Lam Kỳ rồi, Thiệu Tử Mục tức giận nhìn người bên cạnh vui sướng khi người khác gặp họa.

      " sai, nếu em là phụ nữ bị đê tiện ăn sạch sành sanh, em nhất định thiến .” Thiệu Tử Vũ cười nhặt lên gói thuốc rơi mặt đất, đem thuốc sát trùng, bông băng cho .

      Thiệu Tử Mục để ý lời móc của em trai, trong lòng lại lo lắng chuyện khác, tính tình người phụ nữ kia cố chấp muốn chết, lần này nên làm cái gì bây giờ, làm sao mới có thể để cho mềm lòng.

      Đáng chết, nếu như phải là tên Lý Hạo chết tiệt kia đột nhiên gây rối, tình cũng khó giải quyết như vậy, biết Lam Vũ có thể khôi phục trí nhớ, nhưng hi vọng là vài năm sau, mười mấy năm sau, thậm chí là vài chục năm sau, tính tình nóng nảy của còn chưa thu phục được.

      xe Lam Kỳ rất buồn bực, biết trở về phải đối mặt như thế nào với chất vấn của chị già, mẹ già biết nhất định cũng là khuỷu tay chống ra ngoài, nhất định cằn nhằn chết .

      “Tiểu Lý, tôi bảo cậu trông coi người như thế nào lại như vậy?” Nếu chị già ngốc ở trong xe, xảy ra chuyện chạm mặt Lý Hạo, tại làm cho chút cũng có chuẩn bị.

      Vẻ mặt Tiểu Lý uất ức, “ ấy khóc trong xe, tôi đâu còn biện pháp nào.” Biên thành cậu đều nhanh tan vỡ.

      “…Biết.”

      Thấp thỏm về đến nhà, Lam Kỳ nhàng đẩy cửa ra, kỳ quái trong nhà rất yên tĩnh, cha mẹ già có ở đây? vội vã lên lầu, chị già khẳng định trở về, nhìn thấy xe của Thiệu Tử Mục ở ngoài cửa.

      Lầu hai, Lam Vũ đứng ở cửa cầu thang chờ .

      “Chị.”

      Lam Vũ đổi lại đồ công sở hằng ngày, tóc dài xõa ra sau ót cũng được bới lên.

      “Chị.”

      Lam Kỳ lại gọi tiếng, từ sợ nhất là người chị này, nhất là cái bộ dáng tiếng cũng , cố làm ra bộ dáng thần bí.

      “Chuyện này chị cũng thể toàn bộ trách em, lúc em muốn dẫn chị trở về, chị vẫn cố ở lại bên người Thiệu Tử Mục chịu , em đâu còn cách nào khác, hơn nữa thời điểm đó ngoại trừ ta người nào chị cũng cần.”

      “Đủ rồi. Về sau ở trước mặt chị cần nhắc đến tên Thiệu Tử Mục này.” Lam Vũ cắt ngang lời Lam Kỳ, tức giận đến toàn thân phát run, tin bản thân lại làm ra chuyện ghê tởm như vậy, những đoạn ngắn trong đầu này nhất định là ảo giác, nhất định là vậy.

      “Chị…”

      Lam Kỳ biết làm sao an ủi, trước kia nhắc đến kẻ thù này là muốn nôn, ai có thể tiếp nhận được…

      “Được rồi, chuyện hôm này về sau cho phép nhắc lại, chị cũng hy vọng ba mẹ biết chuyện này, em cũng giả vờ như mới biết chị vừa trở về.” Hít sâu vài cái, Lam Vũ bình tĩnh lại cảm xúc mở miệng, chuyện của tự mình giải quyết, nếu như ba mẹ biết cũng chỉ làm cho bọn họ thêm phiền não.

      “Vậy Lý Hạo sao?” giữ bí mật nhưng đảm bảo Lý Hạo ra như vậy cha mẹ già biết được.

      “Chị, tìm ta chuyện.” Do dự chút Lam Vũ mở miệng.

      “Chị, người biết chuyện của Lý Hạo và Nhiễm Khả…” Chị già cùng Lý Hạo tức nhiên đứng về phía chị già, nếu Lý Hạo cũng ở bên ngoài… như thế chị già chuyện cũng bị chột dạ.

      Thân thể Lam Vũ mềm nhũn dựa vào tay vịn cầu thang, vừa rồi trong vườn hoa có nghe người ta bàn luận chuyện này, ban đầu chỉ là cảm thấy cái tên Lý Hạo này có chút quen thuộc, tại chỉ cảm thấy đau lòng, ràng bọn họ chỉ còn hai tháng nữa liền kết hôn rồi.

      “Đừng nữa, chị giải quyết.” Bây giờ chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nghĩ muốn ngủ giấc tốt.

      “Được.”

      Lam Kỳ thức thời về phòng mình trước, trải qua buổi tối lên xuống cũng mệt mỏi rồi, vốn yên khi gặp ba mẹ Thiệu ngốc, ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      Lúc điện thoại di động báo hiệu có tin nhắn.

      “Bé con, về đến nhà chưa? Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm chút, ngủ ngon.”

      Lam Kỳ nhìn tin nhắn màn hình điện thoại, tâm tình tốt hơn chút, nghĩ muốn nhắn tin trả lời, di động lại vang lên, là Mễ Đóa.

      “Hôm nay biểu như thế nào? Chơi vui vẻ ?”

      Chuyện muốn đến nhà họ Thiệu sớm với Mễ Đóa, điện thoại tra hỏi của ấy gọi đến có gì kỳ lạ.

      “Đừng nữa, lời khó hết.” Thân thể Lam Kỳ ngã xuống giường, nếu Mễ Đóa biết chuyện của Lý Hạo và Nhiễm Khả biết kinh ngạc thành cái dạng gì, đáng tiếc đêm nay có tâm tình kể lể những chuyện này.

      có việc gì từ từ cũng được.”

      “Ừ.”

      “Đúng rồi ngày mai tớ cùng cái tên quân nhân mạng kia gặp mặt, có thời gian qua giúp tớ chút.”

      Trong lòng Lam Kỳ lộp bộp trận, “Ngày mai tớ có thời gian.”

      “Trùng hợp như thế là muốn hay là có thời gian?”

      “Cả hai.”

      “Con nhóc chết tiệt, cậu nhớ đó cho tớ.”

      “A…”

      Cúp điện thoại, Lam Kỳ thuận tiện tắt máy vài ngày, đau đầu, nếu Mễ Đóa biết bị đùa giỡn biết tức giận thành cái dạng gì, vẫn là chờ Mễ Đóa hết giận, nghĩ thông suốt lại mở máy.

      Liên tiếp hai ngày, Lam Kỳ phối hợp với chị già ở nhà diễn trò, người nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm, xem TV, chuyện phiếm.

      Cho đến ngày thứ ba Lam Vũ bắt đầu chính thức làm.

      Mọi chuyện rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như là chưa có chuyện gì xảy ra, Lam Kỳ cảm thấy có chút thích hợp, chị già quá bình tĩnh, Lý Hạo cũng có xuất , đây tới cùng là tốt hay xấu?

      Buổi chiều, đọc sách lầu nghe tiếng mẹ già gào to.

      “Kỳ Kỳ, con xem, rể con xảy ra chuyện.”

      “Như thế nào?” Lam Kỳ từ từ xuống lầu, hình ảnh TV đúng là văn phòng luật sư của Lý Hạo, văn phòng hỗn loạn, văn kiện, bàn làm việc, máy tính ngã nghiêng đất, Lý Hạo bị hai người cảnh sát mang ra ngoài.

      “Cảnh sát nhận được có người tố cáo đại luật sư nổi tiếng Lý Hạo, kẻ tình nghi vi phạm chức nghiệp luật sư, hối lộ tòa án tối cao, tiêu hủy chứng cớ, làm chứng cứ giả, cùng với đe dọa ép buộc đương , cùng số tội trạng khác, bị lập án điều tra.”

      Người phát ngôn viên TV đọc tin…

      “Làm sao có thể, con rể phải là người như vậy.” Vương Mạn sốt ruột, làm sao có thể xảy ra chuyện này, Lam Vũ mới trở về, bà vốn tính mau chóng làm xong hôn của hai người, bây giờ lại ra cái chuyện này.

      “Mẹ, người đừng nóng vội.” cũng tin Lý Hạo lại là người như thế.

      lúc hai người sốt ruột, Lam Vũ trở về, tầm mắt dừng lại ở TV vài giây, sau đó xoay người ra cửa.

      “Chị, người đâu?” Lam Kỳ hỏi.

      Lam Vũ nhìn , “Còn có thể đâu, nghĩ cách đem ta ra.” Mấy ngày nay mực trốn tránh trách nhiệm, tại nghĩ thông rồi, bất kể như thế nào muốn cùng chuyện ràng, mặc kệ hai người có thể tiếp tục hay cũng muốn biết được đáp án.

      “Chị muốn tìm Thiệu Tử Mục?” Lam Kỳ cảm thấy chuyện này nhất định là do Thiệu Tử Mục làm, cái tên đê tiện khốn khiếp kia lại muốn uy hiếp chị già.

      Lam Vũ cười khổ.

      “Em nghĩ đời này ngoài ra còn ai khác sao? Em quá xem thường chị mình rồi.”

      Bất kể như thế nào cũng muốn gặp lại người đàn ông kia, chuyện trước kia coi như bị chó cắn ngụm, chờ miệng vết thương khép lại tốt rồi.

      “A, chị cũng đừng quá nóng nảy.” đương nhiên tin tưởng năng lực của chị già.

      Nhìn Lam Vũ lên xe, Lam Kỳ xoay người lên lầu tìm điện thoại khởi động máy lên.

      Mới vừa mở máy lên toàn bộ đều là tiếng tin nhắn vang lên, chẳng quan tâm xem tin nhắn, gọi số điện thoại quen thuộc.

      “Bé con, mấy ngày nay làm sao lại tắt máy, nhắn tin cho em cũng trả lời.” Điện thoại kết nối liền nghe được Thiệu ngốc chất vấn.

      “Trước cái này, rể em xảy ra chuyện, có biết hay ?” Tuy rằng thấy chuyện này có quan hệ gì với , nhưng mà nghĩ đến bọn họ là hai em liền tức giận.

      “Ừ.” Thiệu Tư Vũ gật đầu, còn biết sớm hơn so với .

      biết là trai làm việc hơi quá đáng rồi sao?” Chuyện ở nhà họ Thiệu ta làm có chút quá đáng, lần này còn quá đáng hơn, biết tới cùng ta có chủ ý gì, nếu thích chị già làm vậy càng khiến chị ấy chán ghét hơn mà thôi.

      phải ấy làm.” Thiệu Tư Vũ giải thích, đương nhiên cũng có chút quan hệ với , là do Nhiễm La Văn làm, bởi vì chuyện của Nhiễm Khả, ông ta muốn Lý Hạo thân bại danh liệt còn cách nào ở lại thành phố A, chuyện trước kia Lý Hạo làm bị đào ra ít, chỉ là chứng cứ tại rất ít, đối với có ảnh hưởng gì lớn, nhưng mà nếu điều tra sâu vào, đời này Lý Hạo chỉ sợ cũng đừng nghĩ từ trong lao ra.

      phải là ta còn có thể là ai?” Lam Kỳ bất phân, có ấn tượng tốt với tên Thiệu Tử Mục này.

      “Bé con, nghe , chuyện Lý Hạo làm em hãy mặc kệ, ta phải người đơn giản như em nghĩ.” Thiệu Tư Vũ mở miệng, gần đây điều tra được, ta còn buôn ma túy, người như vậy thể để ở cạnh , thời điểm quan trọng ẽ giúp đỡ chút, khiến cho Lý Hạo phải ngồi tù, tội nặng thêm chút.”


      p/s: Kẹo thích chị Lam mấy chương này tý nào, hở ra là thương hại rồi binh chằm chặp cái tên bằng cầm thú kia. Tội cho Mục bị chị Vũ hết đấm rồi đá, còn cho ăn giày miễn phí nữa, bây giờ ân ái tình của còn bị chị Vũ xem như là chó cắn ngụm, ôi, Kẹo đau lòng thay quá. Rau sạch mỹ nam của Kẹo mà sao lại bị vứt như vứt rác thế kia.



      Chương 78: phải chết

      Liên tiếp vài ngà Lam Vũ thông qua quan hệ tìm người khác nhưng cũng đều có kết quả, sắc mặt ràng tiều tụy.

      "Chị, chừng nào Lý Hạo có thể ra ngoài?” Lam Kỳ cảm thấy cùng chị già có khả năng tái hợp lại, cho nên loại bỏ hai từ ‘ rể’.

      "Có chút phiền phức.” Lam Vũ đau đầu, nhờ tất cả người quen, họ đều có năng lực, TV, báo chí liệt kê tội trạng của Lý Hạo ngày càng nhiều, thời gian càng kéo dài lâu, lại càng gây bất lợi cho ta, Lý Hạo còn người thân, tại chỉ có là có thể giúp ta.

      "Chị cũng đừng lo lắng quá.” Lam Kỳ an ủi, trước đó còn năng hùng hồn đầy lý lẽ, với hàng xóm là bị oan, nhưng mà nhìn tin tức đưa lên chính đều có chút chột dạ, giống như lời báo , người có thân phận, có bối cảnh, nghiệp của Lý Hạo quả thực là quá thuận buồm xuôi gió, như vậy ràng khơi dậy ít nghi ngờ của mọi người, đương nhiên trong đó cũng bao gồm .

      Còn có Thiệu ngốc cũng giống như vậy.

      "Ừ" Lam Vũ gật đầu, trong lòng có chút cười khổ, mất tích mới có bao lâu, sổ sách công ty bị người động qua, tuy trong lòng rất muốn tin là Lý Hạo làm, nhưng mà ngoại trừ nghĩ ra còn có người nào khác, hơn nữa cho tới bây giờ công ty đều là hai người cùng nhau xử lý.

      "Chị già, người nhìn bên ngoài.” Lam Kỳ từ góc màn cửa thấy xe của Thiệu Tử Vũ, nhưng mà người ngồi trong xe hình như còn có Thiệu Tử Mục, nhất thời sắc mặt khó coi, ta tới đây làm gì, hay là ngại lần trước bị chị già đánh chưa đủ?

      Lam Vũ tức giận trừng mắt nhìn người bên ngoài.

      "Làm cho ta rời .” Mấy ngày nay đều ngủ ngon, trong mộng đều là hình ảnh làm ghê tởm, là chịu đủ rồi, quả thể tin được bản thân làm sao có thể cùng sống chung với người đàn ông đó.

      " cần, chúng ta mở cửa ta tự nhiên bỏ .” Nếu như đuổi người, ta là người mặt dày vô sỉ, đoán chừng mạnh mẽ xông vào nhà.

      "Tùy em.” Lam Vũ lên tiếng tựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi.

      Tiếng chuông cửa vang lên, Lam Kỳ nhìn bộ dáng của chị già, aiz, lại đổi lại cách ăn mặc trước kia, ra có chút hoài niệm bộ dáng chị già khi ở cùng Thiệu Tử Mục trước kia, bộ dáng vẻ mặt hạnh phúc, đương nhiên nếu ngu ngốc như trước liền rất tốt.

      "Chị, người cùng Thiệu Tử Vũ như thế nào kết thù?” Lam Kỳ vẫn rất hiếu kỳ chuyện này, nhưng mà chị già vẫn cứ chịu , khi đó đại khái là thời điểm học trung học cơ sở, hai người liền như nước với lửa.

      "Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Lam Vũ lườm cái.

      "À...” Lam Kỳ ngoan ngoãn ngồi bên nhíu mày, tiếng chuông cửa ngừng vang lên ầm ĩ chết người.

      "Em và Thiệu Tử Vũ qua lại?” Mấy ngày nay công việc vội vàng, Lam Vũ đều quên tra hỏi chuyện này, còn nhớ Thiệu Tử Vũ trước đây cao cao gầy gầy, ngờ bộ dáng bây giờ lại đẹp trai như vậy, nhưng mà trước kia cảm thấy cậu ta có ý tốt, nghĩ tới lại nhớ thương tới con nhóc này, nhớ thươngđến nhiều năm như vậy.

      "Uhm, nhưng mà cha mẹ già đồng ý.” Lam Kỳ rất buồn bực, người đàn ông tốt như vậy, cha mẹ già sao có thể đồng ý, con bọn họ có bao nhiêu cân lượng chẳng lẽ bọn họ biết sao.

      "Chị giúp em thuyết phục bọn họ.” Đem em giao cho người đàn ông như vậy rất yên tâm, tin tưởng ba mẹ cũng có ý kiến.

      "Chị, người tốt quá.” Lam Kỳ nhảy đến bên người Lam Vũ cọ cọ, có chị già ra tay, cha mẹ già nhất định đồng ý.

      "Nhìn ra được cậu ta đối với em rất tốt."

      "Ừ"

      "Người ngốc có phúc ngốc."

      Lam Kỳ khó chịu, làm sao lại ngu ngốc chứ, được rồi, thừa nhận so với chị già có hơi ngốc chút.

      "Chị, nhìn nè.” Lam Kỳ duỗi tay đeo nhẫn cầu hôn, tuy là em lại cướp đoạt trước bước, nhưng mà chị già để ý đâu.

      Lam Vũ cho cái nhìn xem thường lớn.

      "Chị, em muốn kết hôn, chị để ý có đúng ?”

      "Thiệu Tử Vũ có tiền, em đừng nghĩ muốn moi móc người chị.” câu của Lam Vũ phá hỏng .

      ". . . ." Lửa giận lớn.

      Tiếng chuông cửa kéo dài ngừng vang lên dường như có ý tứ dừng lại, Lam Lỳ nhứt đầu bịt lại lỗ tai, lúc này điện thoại di động vang lên.

      "Bé con ra ngoài, xe.” Bên kia điện thoại truyền tới giọng của Thiệa Tử Vũ.

      "Làm sao biết e ở trong nhà?” Lam Kỳ cảm thấy kỳ lạ, Thiệu Tử Mục giữ cửa hồi lâu, bọn họ quyết định giả chết, như thế nào lại khẳng định ở tron nhà, lúc này còn gọi ra ngoài, phải tuyên bố cùng chị già đối nghịch hay sao.

      "Cảm ứng tâm linh."

      "Lừa gạt ai đó." Lam Kỳ cảm thấy phân nửa là đoán mò.

      "Ra ngoài, dẫn em đến chỗ này."

      " tốt lắm đâu, trai ở bên ngoài, chị em lại muốn thấy mặt ta.” tình như vậy, tên khốn kiếp Thiệu Tử Mục kia còn dám đến tận cửa, dường như tin tưởng ta đối với chị già có chút ý tứ.

      "Nghe , ra ngoài, có việc gì."

      Lam Kỳ lên tiếng, đây chính là nhà , hơn nữa tính tình chị già nóng nảy, biết hai người có thể lại đánh nhau hay .

      "Lam Kỳ mở cửa ra.” Lúc này Lam Vũ cũng mở miệng, trong mắt tràn đầy lửa giận, muốn nhìn cái tên Thiệu Tử Mục chết tiệt này tới cùng là muốn làm cái gì.

      "Dạ” Lam Kỳ gật đầu, cúp điện thoại đến bên cạnh cửa.

      Cửa vừa mở ra chỉ thấy Thiệu Tử Mục đứng ở ngoài cửa, trán còn chưa hết bầm tím, sắc mặt cũng tốt, thấy cửa vừa mở liền đẩy cửa vào.

      “Này, như thế nào có chút lễ phép như vậy.” Lam Kỳ suy nghĩ biết mình có nên ở lại hay , lỡ như đánh nhau làm sao bây giờ.

      Hai tiếng còi xe vang lên, Thiệu Tử Vũ đưa đầu ra ngoài cửa sổ xe cười.

      Lam Kỳ rất có cốt khí xoay người rời .

      “Muốn mang em đâu?” Sau khi lên xe Lam Kỳ hỏi, cảm thấy có thành ý tìm , muốn làm cho hai người Thiệu Tử Mục cùng chị già đơn độc ở cùng chỗ mới là , hai ngày rồi cũng có gọi điện thoại cho , biết là bận rộn cái gì, trong lòng cực kỳ khó chịu.

      “Đoán mò cái gì?” Thiệu Tử Vũ xoa đầu cái, vừa xong việc liền đến tìm , vẫn mang bộ dáng vừa ý.

      “Hai ngày nay đâu?”

      “Ừ, tệ, biến vai nhân vật rất nhanh, giống như bà quản gia rồi.”

      chết .” Hai ngày nay thấy phải vì lo lắng mà là vì rất nhớ .

      Thiệu Tử Vũ cưng chiều nhìn lên tiếng, xe rất nhanh chạy nhập vào con đường trong trung tâm thành phố, sau khi xuống xe Lam Kỳ bị kéo vào trong cửa hàng.

      Phòng VIP lầu hai, Lam Kỳ nhìn từng bộ áo cưới xinh đẹp trong tủ kính, hai mắt trợn to, nghĩ tới Thiệu ngốc lại mang đến nơi này. ( Woa, Kẹo cũng mắt chữ A mồm chữ O lun rồi, Thiệu đúng là thừa hưởng đặc huấn của quân nhân, đánh nhanh tiêu gọn, áo cưới, đến thử áo cưới rồi kìa * mắt long lanh chớp chớp, say mê * )

      “Ngẩn người cái gì bé ngốc, chọn bộ nào mình thích .” Thiệu Tử Vũ giọng mở miệng bên tai , nơi này là cửa hàng áo cưới đẹp nhất, hàng nhập từ nước ngoài, tin chắc thích.

      “Tiểu thư, xin mời chọn kiểu mình thích, có thể thử trước, nếu vừa ý, chúng tôi còn có thể mời nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp làm theo ý thích của người.” nữ nhân viên cửa hàng ân cần mở miệng, cặp mắt lại mang theo hâm mộ, có thể vào đây mua áo cưới giá trị người đàn ông này cũng thấp, này đúng là số tốt, mỗi bộ áo cưới nơi đây đều hơn vài năm tiền lương của các .

      “Các có thể trước, tôi cùng ấy ở đây chọn là được rồi.” Thiệu Tử Vũ mở miệng chuyện với mấy nữ nhân viên cửa hàng.

      Nhiều người, ý kiến cũng nhiều, bé con nhất định có thể chọn được bộ váy mà mình thích.

      Lam Kỳ nhìn áo cưới lại nhìn Thiệu Tử Vũ chút, hai mắt tỏa sáng, đến giờ mới có loại cảm giác sắp lập gia đình, hai tay lướt qua từng bộ váy cưới thủ công, những chiếc váy cưới trắng tinh này làm cực kỳ thích.

      “Ông xã, xem bộ này nhìn có được hay ?” Chọn hồi lâu, Lam Kỳ chọn bộ váy ngắn trắng tinh, chiều dài vừa vặn đến đầu gối, kiểu dáng bên vai, đóa hoa hồng trắng làm điểm nhấn trang trí, liếc mắt nhìn cái liền thích, đơn giản, phóng khoáng, lại rườm rà.

      Thiệu Tử Vũ vốn nghĩ muốn lắc đầu, cảm thấy chiếc váy cưới này nếu mặc vào phía sau lưng cùng bả vai lộ ra rất nhiều, thích làn da bóng loáng trơn mịn của bị lộ ra ngoài để đàn ông khác dòm ngó nhưng mà cuối cùng vẫn gật đầu.

      “Em thích là được rồi.” Cả đời chỉ có lần, chỉ cần thích là được. (Ô ô, xem Thiệu cưng chiều chị Lam chưa kìa, ‘chỉ cần em thích là được’ ô ô… ngọt quá ngọt quá rồi)

      “Vừa rồi em gọi là gì?” Ý cười trong mắt càng đậm, tiếng “ông xã” làm cho trong lòng nổi lên hương vị hạnh phúc, đợi mấy năm nay, cuối cùng cũng có thể khiêng người về nhà rồi.

      “Ông xã.” Lam Kỳ tinh nghịch cười.

      “Vậy vào thử để nhìn chút.”

      “Ừ.”

      Lam Kỳ vui vẻ vào phòng thử quần áo, sau khi mặc xong hít sâu hơi rồi mới đẩy cửa ra, biết như thế nào, trong lòng vậy mà có chút hồi hộp, áo cưới quả nhiên giống với quần áo khác.

      Thiệu Tử Vũ nhìn người con từ từ về phía mình, mái tóc xoăn vấn lên sau ót, khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút ngượng ngùng, dáng người xinh xắn lung linh được váy cưới tinh xảo bao bọc lại càng thêm uyển chuyển, chiếc cổ trắng cao cao, bả vai cùng đôi chân trắng nõn mịn màng lộ ra bên ngoài, nhìn qua cả người mang theo sắc thái mộng ảo.

      “Đẹp ?” Lam Kỳ thấp thỏm hỏi.

      “Đến gần chút để xem.” Thiệu Tử Vũ nhìn .

      “Được ?” Lam Kỳ xoay vòng ở trước mặt .

      “Đến gần thêm chút nữa để nhìn kỹ chút.”

      Lam Kỳ lại bước lên thêm vài bước, vừa định hỏi, môi bị người chặn lại, cái hôn này cực kỳ nóng bỏng triền miên.

      đẹp.” Rốt cuộc cũng chờ được ngày làm dâu của .

      Trong trại giam, Lý Hạo ngơ ngác ngồi ở góc sáng sủa trong phòng giam u tối, ánh mặt trời chiếu vào từ song cửa sắt, chỉ có tro bụi di chuyển trong khí.

      tại người còn tìm thấy chút bóng dáng nào của người đàn ông thành đạt, mỗi ngày đều bị thẩm tra nhiều lần, nhân chứng đứng ra chỉ tội càng ngày càng nhiều, nhớ tới những người này, ánh mắt bắt đầu trở nên lãnh, vì cái gì, những người này đều cầm tiền của , vì sao còn phản bội , ngược lại có tội, vì cái gì, chẳng lẽ đây chính là tính người.

      ngã xuống như vậy, , dễ dàng mới có được thành tựu, địa vị ngày hôm nay, tuyệt đối thể để những thứ này bị cướp dễ dàng như vậy, muốn ra ngoài cầm bọn nó trở lại, đem tất cả những thứ thuộc về bắt trở về.

      “Tôi muốn gặp lãnh đạo của các người, tôi muốn gặp lãnh đạo của các người.” điên cuồng nắm song sắt gào thét.

      làm cái gì?” nhân viên cảnh sát tới.

      “Tôi muốn gặp lãnh đạo của các người, tôi có chuyện quan trọng muốn , mau mang tôi gặp ông ấy.” rống.

      được ầm ĩ, ngoan ngoãn ở đây tôi thông báo.” Nhân viên cảnh sát kia quở mắng câu sau đó rất nhanh rời .

      Hai tay Lý Hạo nắm chặt song sắt thở dốc, rời khỏi nơi này, nhất định rời khỏi nơi này.

      Ban công ngoài trời ở lầu hai căn biệt thự, Sùng Tùng thở mạnh cũng dám, trước mặt , Công Tôn Vân khép lại laptop bàn, ánh mắt lạnh lẽo lóe sáng.

      “Đại ca, chuyện này nên giải quyết thế nào? Lý Hạo xảy ra chuyện, đại ca thể tiếp tục ngốc ở chỗ này, tuy bây giờ còn chưa có tin tức Lý Hạo phản bội, nhưng mà chỉ sợ lỡ như.”

      “Đám hàng kia đâu?”

      “Vẫn lấy danh nghĩa của Lý Hạo đặt ở bến tàu chưa có vận chuyển ra ngoài.” Nếu cảnh sát vẫn tiến hành điều tra đối với Lý Hạo, phát ra vài dấu vết để lại.

      “Đám hàng này để em ở lại xử lý, đại ca, người vẫn là nên trước.” Bọn họ rời căn cứ quá xa, nếu xảy ra chuyện may, bọn họ muốn rời là phiền phức.

      “Ừ.” Công Tôn Vân gật đầu, xem xét người càng thích hợp hơn Lý Hạo, Lý Hạo còn giá trị lợi dụng.

      “Người biết được quá nhiều cần thiết ở lại đời này, Lý Hạo phải chết.”

      xong Công Tôn Vân trở về phòng.

      P/s: Chờ đợi ngày tên khốn Lý Hạo cùng cả nhà họ Nhiễm đê tiện kia ngủm cù nèo.
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      hirari thích bài này.

    2. Kami_ngok

      Kami_ngok New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      1
      lót dép hóng chương mới:yoyo26:

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: để cho dễ chịu

      Trong phòng, Lam Kỳ đưa tấm hình chụp mặc áo cưới trong di động copy vào laptop, nghĩ chút liền gởi tấm qua cho Mễ Đóa, muốn kết hôn nhưng làm thế nào cũng muốn kích thích con nhóc kia chút, làm bạn bè tốt nhiều năm như vậy, gởi tấm qua tốt lắm.

      tới giây đồng hồ, Mễ Đóa liền gọi điện thoại qua, Lam Kỳ để điện thoại cách xa lỗ tai mình chút, tiếng mắng chửi người lải nhải bên kia mới có thể tạm dừng chút.

      "Đóa Đóa, tớ cũng phải cố ý, tớ cũng biết người kia lại là Khương Hạo, tớ cũng bị lừa.” đáng thương tội nghiệp mở miệng.

      "Cậu lừa gạt người nào chứ, lúc đó cậu chính là như vậy."

      Mặt Lam Kỳ biến sắc, “Thích hay thích tiếng, thích tớ liền kêu ta cút.” Nếu Mễ Đóa thể chạm điện với tên kia, vậy quyết định như vậy , có duyên rồi.

      Đầu bên kia điện thoại, giọng ràng là chút.

      "Trễ rồi, ngày đó tớ uống rượu say, sau đó xẩy ra chuyện.....”

      " ta ăn cậu rồi.” Lam Kỳ cảm thấy có vấn đề lớn, sao lại nghĩ tới, Khương Hạo chính là người như thế.

      " có. Là tớ.” Mễ Đóa cũng biết ngày đó là xảy ra chuyện gì, mơ hồ liền làm việc này.

      "Ách.” Đối với chuyện Mễ Đóa làm như vậy Lam Kỳ tuyệt đối ngoài ý muốn, lén lúc dâm ô ở trong phòng thể thoả mãn , đương nhiên dễ dàng gặp chuyện may.

      " tại có vẻ phiền phức, ta muốn tớ phụ trách."

      "Cái này sao, nên như vậy, làm người phải có trách nhiệm."

      "Kỳ Kỳ, sao cậu chết luôn ."

      Đầu bên kia điện thoại lửa giận là lớn, Lam Kỳ vội vàng cúp điện thoại, trong lòng cười trộm, vẫn là Khương Hạo có vẻ bản lĩnh.

      và Thiệu ngốc đều sớm bàn bạc xong, ngày kết hôn mời Mễ Đóa làm phụ dâu, Khương Hạo làm phụ rể, nhìn xem rất xứng.

      Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Lam Vũ vào.

      "Lý Hạo được bảo lãnh ra ngoài rồi.” Lam Vũ ngồi xuống giường Lam Kỳ, ánh mắt rơi mấy tấm hình chụp phóng đại máy tính, cười , xem ra con nhóc này kết hôn trước mình.

      "Chị, người phải cực kỳ phiền phức hay sao, như thế nào lại có thể nhanh như vậy liền cho nộp tiền bảo lãnh ra?” Lam Kỳ hiểu, cách chuyện của chị già ngày hôm qua cùng ngày hôm nay hoàn toàn khác nhau, mà ngày hôm qua cũng chỉ có mình Thiệu Tử Mục tới, lẽ chị già cùng Thiệu Tử Mục đạt thành thỏa thuận gì rồi?

      "Chị, có phải chị có chuyện gì gạt em hay ?"

      " có." Lam Vũ lắc đầu.

      "Kỳ Kỳ, em cùng với chị gặp Lý Hạo.” Lam Vũ cảm thấy mình chuyện thực buồn cười, bây giờ vậy mà lại sợ gặp ta, ra cũng có lúc sợ.

      "Chị, chị muốn gặp ta sao?” cảm thấy hai người bọn họ nhất định phải gặp mặt mọi chuyện, nhưng mà theo có thích hợp ?

      "Bọn chị hẹn ở quán càfê Bích Hải, em tới đó với chị, chờ ta đến, em có thể rời ."

      "Được."

      Lầu hai quán càfê Bích Hải, Thiệu Tử Vũ thu hồi tầm mắt.

      "Thả tình địch ra ngoài, giống tác phong của ."

      Đôi mắt Thiệu Tử Mục nhìn chăm chú vào người dưới lầu, sắc mặt tuy tiều tụy, nhưng vẫn như cũ bộ dáng nữ cường nhân, nhíu mày, bản thân làm sao có thể thích hiểu phong tình như vậy.

      "Đương nhiên giống tác phong của , chỉ là ấy đồng ý chỉ cần thả Lý Hạo ra, ấy liền suy xét chuyện tình giữa ấy.” Nếu tốn công sức nộp tiền bảo lãnh Lý Hạo ra ngoài.

      "Chỉ có thời gian hai ngày.” Thiệu Tử Vũ lên tiếng, chỉ có thể nghĩ cách áp chế chuyện của Lý Hạo xuống chút, hai ngày sau đó, Lý Hạo mắc tội càng nặng thêm.

      "Thời gian hai ngày đủ rồi.” Thiệu Tử Mục gật đầu, chỉ đồng ý giúp mang Lý Hạo ra ngoài, cũng có đảm bảo ta bị bắt trở về.

      Nghe như vậy Thiệu Tử Vũ lắc đầu.

      Lam Kỳ chọn vị trí tốt ngồi xuống, nhìn về phía lầu cười, là gọi điện thoại kêu Thiệu ngốc tới, sợ xảy ra chuyện giống lần trước.

      “Em ở đây cười cái gì?” Ánh mắt Lam Vũ nhìn lên .

      " có cười cái gì." Lam Kỳ vội vàng dời lực chú ý của Lam Vũ, vừa rồi giống như thấy được Thiệu Tử Mục, là, Thiệu ngốc như thế nào lại dẫn ta đến đây.

      "Có đói bụng , có muốn gọi chút gì đó ăn trước hay ?” Lam Vũ nhìn đồng hồ, thời gian hẹn gặp Lý Hạo qua, có thể là ta đến, lo lắng ta trốn tránh muốn gặp .

      " cần." Lam Kỳ lắc đầu, tuyệt đối đói, hơn nữa, muốn giữ gìn dáng người, muốn đến lúc đó lại mặc vừa áo cưới.

      “Ừ” Lam Vũ lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Hạo, trong di động truyền đến giọng của nhân viên thông báo điện thoại bị tắt máy.

      Thời gian từng phút từng giây trôi qua, qua thời gian hẹn gặp tiếng, Lý Hạo còn có xuất , Lam Vũ cười khổ, xem ra là ta muốn gặp , cũng đúng, nếu đổi lại ta cũng giống như vậy.

      “Chúng ta trở về thôi.” Lam Vũ đứng dậy, lúc này điện thoại của vang lên, nhìn dãy số nhấn nút bắt máy.

      Lam Kỳ nghe được nội dung cuộc gọi, chỉ cảm thấy sắc mặt chị già càng thay đổi, sau đó ừ tiếng rồi cúp điện thoại.

      “Chị, sao lại nhìn em như vậy?” Trán Lam Kỳ đổ mồ hôi lạnh, chị già nhìn như vậy dọa người.

      “Em chuyện chị muốn gặp Lý Hạo cho Thiệu Tử Mục?”

      có.” Lam Kỳ nghi ngờ chị già làm sao biết, nhưng mà cho Thiệu ngốc phải Thiệu Tử Mục.

      “Thôi được rồi, đừng theo chị.” xong Lam Vũ ra ngoài.

      “Chị, người đâu vậy?” Lam Kỳ cảm thấy nét mặt chị già đúng, hơn nữa còn có cú điện thoại vừa rồi cũng rất kỳ lạ.

      được theo chị.”

      Lam Kỳ để ý tới Lam Kỳ vội vàng ra ngoài, Lam Kỳ liếc mắt nhìn thoáng qua lầu, sau đó lập tức theo, lo lắng.

      “Hình như có chuyện đúng.” Thiệu Tử Vũ đứng dậy, mỗi ánh mắt của bé con đều có thể hiểu được ý nghĩa hàm chứa trong đó.

      Thiệu Tử Mục cũng thấy nét mặt vừa rồi của Lam Vũ đúng, hơn nữa cũng cảm thấy trong lòng bất an.

      Lam Kỳ đuổi theo ra quán cà phê, Lam Vũ băng qua đường cái vào khu phố khác.

      Lam Kỳ muốn đuổi theo, nhưng mà đường bộ vừa vặn nổi lên đèn đỏ, chỉ có thể kiên nhẫn chờ, tới vài giây thay đổi đèn xanh mới băng qua lối bộ.

      Mới vừa tới giữa lối bộ liền nghe thấy trận thanh chói tai, cùng lúc đó chiếc xe màu đen bay nhanh về phía .

      “A!” Thân thể cứng đờ, chỉ có theo bản năng hét lên, chiếc xe kia cách còn hơn mười thước mới bấm kèn, căn bản có thời gian tránh né.

      Bánh xe quét qua quần áo, tại thời điểm Lam Kỳ còn ngẩn người, Thiệu Tử Vũ tiến lên ôm lăn ra xa bánh xe.

      “Bé con, sao chứ?” Thiệu Tử Vũ đứng dậy, phản ứng đầu tiên là vội vàng xem xét người có bị thương hay , tồi, chỉ cảm thấy cánh tay bị trầy da chút.

      “Thiệu ngốc, em…” hồi lâu Lam Kỳ mới hoàn hồn, người vẫn như nhũn ra, vừa rồi xém chút nữa là bị đâm chết, tại nghĩ lại còn hoảng sợ.

      có việc gì rồi.” Thiệu Tử Vũ bế lên, vừa rồi cũng dạo thân mồ hôi lạnh, nếu phải theo biết như thế nào.

      “Ai chết tiệt như vậy, lái xe có mắt sao.” Nghĩ lại màn vừa rồi kia, Lam Kỳ mắng, ràng là đèn đỏ vẫn chạy nhanh như vậy, khốn nạn.

      Thiệu Tử Vũ nhìn theo phương hướng chiếc xe rời , đôi mắt rét lạnh, cảm giác chiếc xe kia là cố ý, tốc độ như vậy là muốn dồn bé con vào chỗ chết.

      “Còn có thể ? đưa em bệnh viện kiểm tra.” Thiệu Tử Vũ hỏi.

      “Ừ” Lam Kỳ thử xuống đất. Thiệu ngốc mặc quân trang, làm sao biết xấu hổ mà muốn ôm, hủy hình tượng.

      Vừa mới xuống đất mặt liền nhăn lại.

      “Thế nào?”

      “Chân đau.” thành trả lời, vừa rồi lúc ngã mặt đất giống như mắt cá chân bị thương, tại bước xuống đất rất đau.

      “Vậy còn cậy mạnh.” Thiệu Tử Vũ bế lên.

      Lam Kỳ cảm thấy uất ức, “ phải em sợ hủy hình tượng đẹp trai uy nghiêm của sao.”

      “Muộn rồi, hình tượng của sớm bị em hủy.”

      Lam Kỳ dựa vào lòng cười.

      “Đúng vậy.” Từ liền hủy hoại triệt để.

      chiếc xe màu đen tạt vào con đường hẻo lánh mới từ từ ngừng lại.

      xe người phụ nữ đầu đội mũ lưỡi trai, tháo xuống cặp kính màu đen, vẻ mặt căm thù.

      “Lam Kỳ, tôi nhất định phải cho chết.” Nhiễm Khả dùng cái bật lửa tự đốt cho mình điếu thuốc, liều mạng rỉ vào mấy cái, dựa vào ghế xe xuất thần.

      Tại sao, tại sao Thiệu Tử Vũ lại đứng bên cạnh ta, nếu ta, hôm nay Lam Kỳ sớm chết, đều tại ta, mới rơi vào kết cục ngày hôm nay, công việc có, nhà cũng có, tới đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, còn bị ép ra nước ngoài sống.

      đường đường là thiên kim tiểu thư của bí thư thị ủy vậy mà lại rơi vào kết cục này, đều là do ta làm hại.

      để cho ta sống tốt như vậy, tuyệt đối .

      “Kiên nhẫn chút.” Từ trong bệnh viện về, Thiệu Tử Vũ liền giúp Lam Kỳ bôi thuốc, bị trật chân, tất nhiên phải dùng lực xoa bóp mới có thể mau khỏi, cũng muốn trong trường hôn lễ khập khiễng , muốn cho hôn lễ tốt đẹp nhất.

      “Ừ… chút.” Lam Kỳ đau đến kêu la, muốn lấy chân ra, chân lại bị gắt gao nắm chặt.

      “Chịu đựng, dùng sức nhanh khỏi.” Thiệu Tử Vũ chút nào mềm lòng.

      Lam Kỳ cau mày nhịn mấy phút mới kết thúc loại hành hạ này.

      “Từ hôm nay trở liền ở nơi này, bước cũng cho phép rời .” Trước khi đem việc điều tra ràng, phải sống cùng với mới yên tâm.

      “Tại sao?” Lam Kỳ ôm cổ Thiệu Tử Vũ cười, “Có phải cảm thấy em rất quan trọng rồi hay ?”

      Thiệu Tử Vũ cất thuốc xong, cũng giải thích với , “Đúng vậy, cảm thấy được em rất quan trọng.”

      “Vậy phải nhìn xem em tốt, ngàn vạn lần đừng để đánh mất em.” Lam Kỳ bướng bỉnh đùa.

      .” Thiệu Tử Vũ lên tiếng.

      “Vậy lỡ như.”

      có lỡ như.”

      “Nếu lỡ như.”

      tìm.”

      Mặc dù cảm thấy bản thân hỏi như vậy đúng là thể nào giải thích được, nhưng Lam Kỳ vẫn cực kỳ vừa lòng câu trả lời này.

      “Được rồi, em ngủ chút, chuyện với bác trai bác bên kia.” Thiệu Tử Vũ bế lên giường, còn có chuyện phải làm.

      “Ừ” Lam Kỳ gật đầu, tại tuyệt đối lo lắng vấn đề của cha mẹ già, dù sao Thiệu ngốc là người nhất định gả cho.

      đường phố Thiệu Tử Mục phiền não gọi điện thoại, người phụ nữ này lại chạy nơi này rồi, di động cũng bắt máy, nhất thời có loại dự cảm tốt.

      “Tìm được chưa?” hỏi vài người đứng bên cạnh.

      có.” Mấy người kia trả lời.

      “Nuôi mấy người làm ăn cái gì biết.” Thiệu Tử Mục mắng to, những người này đều là người để lại nhìn Lý Hạo, nghĩ tới vậy mà lại bị ta cắt đuôi, cũng do sơ suất quá, là xem tên Lý Hạo này.

      Cái người phụ nữ ngốc Lam Vũ này, nhìn hay là nghĩ muốn nhìn bộ mặt của tên khốn Lý Hạo này, chuyện Lý Hạo trong công ty cũng biết, vẫn là người đàn ông kia sâu đậm như vậy sao.

      “Khốn kiếp.” Thiệu Tử Mục hung hăng đá vào bánh xe cước.

      “Tìm cho tôi, cho dù có lật tung thành phố A cũng phải tìm cho bằng được tên khốn kia.”

      “Vâng.”
      Last edited by a moderator: 31/5/15
      hirariB.Cat thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 80: Muốn gặp chị sao?

      “Bạn học cũ phiền cậu giúp tôi tìm hai người.” Trong phòng sách Thiệu Tử Vũ chuyện điện thoại, sau khi đối phương đồng ý liền tên lần.

      Ngoài phòng sách Lam Kỳ nhàng về, phải cố tình nghe lén mà chính xác là bị đói tỉnh, ngờ lại nghe được như thế.

      Lý Hạo mang chị già , thấy có vấn đề gì, nhưng mà cách chuyện của bọn học dường như là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, tới cùng sao lại thế này?

      lấy điện thoại ra gọi cho hai người, nhưng đều ở trạng thái tắt máy.

      Lam Kỳ ngồi giường trong lòng bắt đầu lo lắng, gần đây Lý Hạo xuất nhiều chuyện như vậy, ta mang chị già tới cùng là muốn cái gì? Chẳng lẽ là sợ chị già khai ra, nhưng mà chị già căn bản phải là người như vậy, nên biết .

      "Bé con, phát ngốc cái gì đó?” Thiệu Tử Vũ vào phòng liền nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Lam Kỳ.

      " có gì." Lam Kỳ trả lời, có chuyện gạt , điều này làm cho cực kỳ thoải mái.

      "Thiệu ngốc, em muốn về nhà.” nghĩ chị già có thể bao lâu liền trở về, xác định chị già có việc gì mới yên tâm.

      " phải ở lại chỗ này sao?” Thiệu Tử Vũ lấy thuốc tủ đầu giường ra, bắt đầu giúp bôi thuốc, sau này, để rời khỏi nửa bước, ban ngày xảy ra chuyện, ngoại trừ Lý Hạo, cảm thấy vẫn còn có người rất nguy hiểm, là ai? Trong lòng có suy đoán, chỉ là bâu giờ còn chưa có chứng cứ. (Kẹo nghĩ Thiệu đến đại ca Công Tôn Vân, aiz, cứ yên tâm, đại ca ng ta xách đồ trở về căn cứ, chỉ chờ giết tên khốn Lý Hạo kia là thôi)

      "Em muốn ở lại nhưng ba mẹ em đồng ý, cũng phải biết.” Lam Kỳ đưa ra tấm chắn.

      "Yên tâm bọn họ đồng ý cho em ở lại đây."

      Thiệu Tử Vũ mở miệng, lúc vừa ngủ xử lý tốt mọi chuyện.

      " thể nào." Hai ngày nay chị già chỉ thuyết phục cha già, bên mẹ già kia vốn là qua ải được, mới tin.

      "Vậy chính em chuyện với bọn họ.” xong Thiệu Tử Vũ bấm điện thoại.

      Điện thoại kết nối, đầu bên kia liền truyền đến giọng của mẹ già. "Kỳ Kỳ, con ở lại nhà Tử Vũ thêm vài ngày, đừng vội trở về, dù sao sớm hay muộn đều là người nhà.”

      "Mẹ. . ." Lam Kỳ dám xác định có phải có người giả mạo hay , giọng của mẹ chưa bao giờ dịu dàng như vậy.

      "Kỳ Kỳ, chân có sao chứ? Nghe lời mẹ , nghỉ ngơi cho tốt đừng có mà lộn xộn.” Lam Kỳ còn suy nghĩ, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng của cha già.

      Lam Kỳ rốt cuộc khẳng định là mẹ già có sai, chỉ là như thế nào mới qua ban ngày thay đổi nhanh như vậy?

      "Ba, chị già có vầ nhà chưa?” cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng mà bọn họ có thể đồng ý cho cùng Thiệu ngốc qua lại là chuyện tốt.

      "Còn chưa, có thể là công ty có việc, con tìm Tiểu Vũ? Vậy khi nào con bé trở lại ba kêu con bé gọi điện thoại cho con.”

      "Dạ...."

      "Đưa điện thoại cho Tử Vũ."

      Lam Kỳ đưa điện thoại cho người bên cạnh, Thiệu Tử Vũ nhận điện thoại cười chuyện vài câu, ‘dạ’ tiếng liền cúp điện thoại.

      Lam Kỳ nhìn chằm chằm Thiệu Tử Vũ, “Thiệu ngốc, phải là uy hiếp ba mẹ em chứ?” Nếu thái độ của bọn họ làm sao có thể chuyển biến nhanh như vậy được, nghĩ như thế nào cũng nghĩ thông.

      Thiệu Tử Vũ đưa tay gõ đầu cái.

      " cái gì đó! Đoán mò" Trong đầu này toàn là cách nghĩ kỳ quái, xem là người làm loại chuyện này? Nếu bọn họ đồng ý, cần phải uy hiếp, trực tiếp cướp người là được.

      "Vậy chút, thái độ bọn họ như thế nào lại thay đổi nhanh như vậy, mà trong điện thoại của còn có số điện thoại của mẹ em?” Cái này đúng là quá hợp lý, ngày hôm qua mẹ già còn bộ dáng ‘con dám qua lại với cậu ta, mẹ liền để yên cho con’ như thế nào hôm nay lại đột nhiên thông suốt rồi?

      Thấy vẫn còn mê muội, Thiệu Tử Vũ cười.

      " ra lúc em mới vừa ngủ qua nhà em."

      "Cái gì!" Lam Kỳ sợ hết hồn, nhà ! phải nên là hai người cùng sao? Như thế nào mình cũng cho tiếng, đau chân nhưng cũng có thể ngồi xe.

      " rồi mọi chuyện giao cho giải quyết.” Thiệu Tử Vũ cất thuốc trở lại chỗ cũ, chỗ bị sưng ở chân của bé con biến mất ít, qua hai ngày có việc gì.

      Trong lòng Lam Kỳ ấm áp, còn tưởng đùa, nghĩ tới làm, “Vậy ba mẹ em có làm khó ?”

      đau lòng ôm cổ , tính cách của mẹ già hiểu rất , cực kỳ cố chấp, muốn thay đổi cách nghĩ của bà rất khó.

      " có." Thiệu Tử Vũ lắc đầu.

      " ?" Lam Kỳ nhìn chằm chằm đôi mắt của muốn tìm ra tia sơ hở, đáng tiếc trong mắt vẫn là bình tĩnh, cái gì cũng nhìn ra.

      "Tên lường gạt." tin.

      Thiệu Tử Vũ nhếch miệng mỉm cười, trả lời.

      Lam Kỳ cũng hỏi nữa, nghĩ lại mẹ già cho sắc mặt cũng có gì tốt, rất dễ dàng nuôi lớn đứa con , cho lừa gạt mất liền lừa gạt mất, cho chút sắc mặt cũng bình thường.

      " cho em biết làm sao thuyết phục mẹ em.” Đây mới là điều muốn nhất.

      " chỉ cả đời đối xử tốt với em, thương em, cưng chiều em, em, bác đồng ý.” Thiệu Tử Vũ nhàng mở miệng, ánh mắt chân thành.

      Lam Kỳ cọ cọ trong ngực hồi, lời này ngay cả mẹ già cũng cảm động dễ dàng, giờ trong lòng cũng bị lời này tràn đầy ấm áp.

      "Đói bụng hay ?" Thiệu Tử Vũ hỏi, vừa nảy ngủ lâu.

      "Ừ" Lam Kỳ gật đầu, tại rất muốn ăn thức ăn tự tay nấu, mấy ngày được ăn.

      "Vậy em chờ chút, nấu cho em ăn." "Em muốn cùng .” , mình ở trong này cực kỳ nhàm chán.

      “Được, mang con mèo tham ăn này cùng xuống.”

      xong Thiệu Tử Vũ ôm lấy xuống lầu dưới, nhìn bộ dáng thoả mãn của , khẽ cười, ánh mắt lại chuyển càng thâm. (Woa, Thiệu là nhất, cưng chiều chị Lam quá trời, nghe , xem làm, là Kẹo cũng muốn chết trong ngọt ngào của )

      ra vừa rồi với bé con, buổi chiều thừa dịp lúc ngủ đến nhà , nhưng mà cũng phải là vì thuyết phục người nhà đồng ý hôn của bọn họ, mà là cho bọn họ xem video Lam Kỳ bị nguy hiểm, còn có chuyện của Lam Vũ cùng Lý Hạo đều hết cho bọn họ.

      biết chuyện này làm cho bọn họ lo lắng, nhưng so với chuyện để bé con bị nguy hiểm quan trọng bằng.

      “Thiệu ngốc, em cần ăn dưa chuột. “Dưới lầu Lam Kỳ nhìn rau dưa trong tủ lạnh lắc đầu, chán ghét ăn rau xanh.

      Thiệu Tử Vũ nhìn tà khí cười.

      tại ăn, đợi buổi tối cho em ăn.” (Á, Thiệu vừa cái gì, Kẹo nghe gì hết, cũng có tưởng tượng cái hình ảnh cấm trẻ con kia *lắc đầu, nhắm mắt, tự thôi miên*)

      Vài giây sau, Lam Kỳ mới hiểu ý tứ kia, mặt đỏ bừng mảnh, “Sắc quỷ.”

      Trước kia tại sao lại phát tiềm chất về phương diện này của , đùa giỡn . Cơm nước xong, Thiệu Tử Vũ cùng Lam Kỳ ngồi xem TV hồi, lúc chuẩn bị lên lầu liền nhận được điện thoại.

      Cúp điện thoại suy nghĩ lát rồi mở miệng.

      “Bé con, em ngủ trước, kêu Tiểu Lý qua đây với em, có cần cái gì em gọi cậu ấy.”

      “Làm sao vậy?” Lam Kỳ hỏi, có thể từ mặt nhận ra được chuyện nặng xảy ra.

      “Trong bộ đội có chút việc gấp.”

      “Vậy , mình em ở đây là được.” Đây là nhà của bọn họ, nhiều người cảm thấy là lạ, hơn nữa chỉ là bị trật chân chút có gì đáng ngại, muốn Tiểu Lý qua với , có chút bất tiện.

      “Nghe lời!” Thiệu Tử Vũ dụ dỗ, mình ở đây, yên tâm.

      “Được rồi.” Lam Kỳ gật đầu, dù sao cũng ngủ được, có thêm người cùng xem TV.

      “Ừ, rất nhanh trở lại, em chờ .”

      “Được.”

      Thiệu Tử Vũ để cho Tiểu Lý bảo vệ Lam Kỳ sau đó lái xe đến địa chỉ theo như người kia trong điện thoại.

      “Có tìm được người hay ?” hỏi.

      Thiệu Tử Mục lắc đầu, nửa tiếng sau có người thấy Lý Hạo nhưng bọn họ có tìm thấy.

      Thiệu Tử Vũ mím môi, bây giờ cũng tốt nếu báo cảnh sát, hơn nữa có chứng cớ Lý Hạo mang Lam Vũ , huống chi hai người là quan hệ người , càng thêm phiền phức.

      “Sáng nay Lý Hạo thông qua chợ đếm mua khẩu súng.” Đây là tin tức vừa nhận được, cho nên mới cố ý qua đây, nếu Lam Vũ gặp chuyện may tin bé con rất đau khổ, mà muốn để đau khổ.

      “Tên khốn kiếp này muốn làm cái gì.” Trong lòng Thiệu Tử Mục căng thẳng, cặp mắt rét lạnh, sau đó nắm chạt quả đấm. (Cmn, tên khốn Lý Hạo này đúng là điên rồi, biết chị Vũ có bị gì .)

      Trong phòng ngủ Lam Kỳ rất buồn bực, muốn xem phim tình cảm, Tiểu Lý lại thích xem phim chiến tranh, còn cách nào, người ta là khách, vì thế ngồi trong phòng sách chơi máy tính cảu Thiệu ngốc.

      Mới vừa khởi động máy tính điện thoại vang lên, nhìn chút là dãy số lạ.

      “A lô….”

      Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh tiếng động, lại a lô vài tiếng, vẫn có phản ứng.

      Người nào nhàm chán đùa dai như vậy, gọi tới lại tiếng nào, mới vừa chuẩn bị cúp máy đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng .

      “Kỳ Kỳ” Giọng quen thuộc gấp gáp.

      “Lý Hạo?” Lam Kỳ nghe giọng liền nhận ra là Lý Hạo, nhưng lại dường như phải, bởi vì giọng này cùng với giọng khi bọn họ chuyện lại giống nhau, tới cùng chỗ nào giống nhau lại được.

      “Kỳ Kỳ” Đầu bên kia điện thoại lại lập lại gọi tên .

      Lý Hạo, là sao?” Lam Kỳ hỏi.

      “Ừ.”

      Là Lý Hạo, yên tâm, trước đó vẫn lo lắng cho chị già, tại xem ra có việc gì. (Phải ? Chẳng những có việc mà còn là việc lớn nữa đó chị Lam ngốc)

      “Chị em đâu mất rồi? Chị ấy cùng với phải ?” Chị già cũng là, trễ như vậy còn về nhà.

      Đầu bên kia điện thoại trầm mặc chút.

      “Kỳ Kỳ, em muốn gặp chị em sao?”

      “Đương nhiên.” Lam Kỳ cảm thấy lời Lý Hạo hiểu ra sao cả, lại còn kỳ lạ.

      “Vậy em tới chỗ này , nhớ kỹ, chỉ có thể mình em tới, muốn người khác biết, nếu em thể gặp được ấy rồi.”

      “Ah có ý gì?” Lam Kỳ có ngốc cũng nghe ra thích hợp, cái gì gọi là ‘ mình tới’, cái gì gọi là ‘ thể gặp được’.

      “Ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng đừng hỏi, em qua đây liền biết.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng mềm mại.

      Giọng này làm cho Lam Kỳ lạnh run cái.

      địa chỉ cho em, nhớ kỹ, nghe lời, nếu tức giận.”

      Tiếp theo đầu bên kia điện thoại ra địa chỉ, Lam Kỳ biết đó là khu công nghiệp bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, khu công nghiệp bị ô nhiễm nặng nề mấy chục năm trước, bỏ hoang nhiều năm, nhà xưởng cũ nát, rất ít người ở chỗ này.

      Làm sao Lý Hạo có thể mang chị già đến nơi này?

      Đột nhiên cảm thấy tên Lý Hạo này rất đáng sợ, ta có thể gây bất lợi đối với chị già hay ?

      (Ày, giờ này mới biết sợ, lúc trước còn bênh tên khốn kiếp này, chửi thầm Mục te tua)

      Nhưng bây giờ chị già ở cùng với ta, dù đáng sợ cũng phải .

      “Nhanh lên chút, chờ em.”

      “Ừ.” Lam Kỳ gật đầu, lập tức ngay.

      “Kỳ Kỳ đừng nghe ta, đừng đến, mau báo cảnh sát, bị điên rồi.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai của Lam Vũ.

      “Câm miệng…. Yên tĩnh. Đùng” Sau đó điện thoại bị cắt đứt.

      “Chị.” Thân thể Lam Kỳ trống rỗng, mới vừa nghe thấy tiếng thét của chị già, hơn nữa sau cùng còn có tiếng giống như tiếng pháo nổ mạnh mẽ.

      được, phải chạy nhanh qua, chị già nhất định là xảy ra chuyện, lúc xuống lầu chuẩn bị gọi điện thoại cho Thiệu ngốc.

      Suy nghĩ chút lại để xuống, được, Lý Hạo chỉ cho mình đến, hơn nữa ban ngày chị già cũng cảnh cáo cho theo sau, biết làm sao Lý Hạo biết được, nhưng bây giờ thể mạo hiểm.

      Nhất định là Lý Hạo cùng chị già xảy ra tranh chấp muốn đến khuyên giải, nhất định là như vậy, ngừng tự an ủi chíh mình. (Chị Lam ngốc, đến giờ còn tự lừa mình dối người, còn nhìn bộ mặt ghê tởm của tên khốn kia, cái gì mà tranh chấp, cái gì mà khuyên giải, tên điên đó muốn bắt chị đó, ngốc ạ)

      Xuống lầu, Lam Kỳ tiếng nào ra ngoài.

      P/s: Chị Lam ngốc, thế nào cũng xảy ra chuyện, tên khốn Lý Hạo đó điên rồi, chó cùng rứt giậu, thế nào ta cũng gây ra chuyện điên cuồng gì đó.

      biết chị Vũ có sao ? Tiếng đùng kia phải là tiếng súng ? Chị Lam đến đó như thế nào? Công Tôn Vân có giết được tên đê tiện Lý Hạo này ?

      Mong là xảy ra chuyện gì hối tiếc.
      Last edited by a moderator: 2/6/15
      hirari thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81: như vậy

      Tiểu Lý ngồi sô pha xem TV ngon lành liền vội vàng đứng dậy.

      "Phu nhân, người muốn đâu?” Lúc thủ trưởng có dặn dò, muốn cậu cùng .

      "Tôi muốn ra ngoài mua chút đồ."

      "Vậy tôi cùng với phu nhân."

      " cần, tôi lập tức trở về, cậu ở nhà chờ tôi là được.” Lam Kỳ từ chối, nếu để cho Tiểu Lý theo, làm sao mà được.

      "Phu nhân, người đừng làm khó dễ tôi, đây là nhiệm vụ thủ trưởng giao phó.” Tiểu Lý bày ra bộ dáng khó xử.

      Lam Kỳ nhức đầu, biết Tiểu Lý đối với mệnh lệnh của Thiệu ngốc mà là triệt để chấp hành, nếu kiên trì cho cậu theo, khẳng định cậu lập tức báo lại, như thế cũng được.

      "Được rồi.” Lam Kỳ gật đầu, trước tiên cứ để cậu theo, đợi lát nữa nghĩ cách rởi khỏi cậu ta là được.

      Ra khỏi biệt thự, Lam Kỳ chầm chậm đường phố, cố ý giả bộ bộ dáng cực kỳ tận lực.

      "Tiểu Lý, cậu gọi chiếc xe."

      "Phu nhân muốn mua cái gì?” Tiểu Lý rất giải thích được, bây giờ là 10 giờ tối, hơn nữa cách biệt thự xa hoa này có siêu thị, cậu vốn cho là phu nhân vào đó mua đồ.

      Lam Kỳ trừng mắt liếc cậu cái.

      "Đồ vật của phụ nữ, cậu muốn biết?"

      Tiểu Lý xấu hổ cười, đồ dùng phụ nữ gì đó làm sao cậu có thể muốn biết, hơn nữa cũng dám biết.

      "Nhanh ."

      "Vâng, vậy phu nhân ở chỗ này chờ tôi."

      Tiểu Lý dặn dò, chỗ này là khu nhà riêng, xe của cậu bị thủ trưởng lái , lúc này muốn xe chỉ có thể ra ngoài tiểu khu xem có chiếc taxi nào hay .

      "Được, nhanh .” Lam Kỳ bắt đầu đuổi người.

      Tiểu Lý bước nhanh về phía cổng tiểu khu, nhìn bóng người xa, Lam Kỳ quay đầu về hướng khác, từ đây ra ngoài còn có cái cổng, lần trước nhìn qua, đối với việc Tiểu Lý có thể bị mắng, nhưng rất vội.

      Thiệu Tử Vũ lái xe về nhà đụng phải Tiểu Lý chờ taxi bên ngoài tiểu khu, mặt nhất thời nghiêm túc.

      "Như thế nào cậu lại ở đây?” phải kêu cậu ta bảo vệ bé con sao?

      "Phu nhân muốn ra ngoài, kêu tôi tìm xe."

      " ấy muốn ra ngoài?"

      Sắc mặt Thiệu Tử Vũ nghi hoặc, kia trễ thế này còn muốn đâu.

      "Lên xe." mở miệng gọi Tiểu Lý.

      Bây giờ chuyện càng ngày càng khó giải quyết, suy nghĩ có nên chuyệnn của Lý Hạo cho hay , mặc dù làm cho lo lắng. (Aiz, quan tâm quá làm giảm chỉ số thông minh, nếu Thiệu sớm chị Lam hành động ngu ngốc như vậy rồi)

      Sau khi lên xe, Thiệu Tử Vũ nhanh chóng lái xe về nhà.

      "Người đâu?” Đến chỗ nhưng lại thấy bóng dáng quen thuộc kia, rống lên với Tiểu Lý, phải bảo ở chỗ này chờ hay sao, giờ đường ngoại trừ mấy chiếc xe xon chạy qua, làm gì có bóng người nào.

      Tiểu Lý nhìn chung quanh chút, lại nhìn thủ trưởng nhà mình chút, đường có ai, trong nhà đèn cũng tắt, trong lòng lập tức cảm thấy, xong.

      "Thủ trưởng, tôi lập tức tìm.” Tiểu Lý vội vã chạy tìm người, lửa giận lớn như vậy làm cho cậu có cảm giác sắp bị giết đến nơi, nghĩ ra phải vừa mới rời khỏi phu nhân chút hay sao, như thế nào lại gấp như vậy, tiểu khu này rất an toàn, có thể có chuyện gì chứ.

      Sau khi Tiểu Lý , Thiệu Tử Vũ lập tức lất điện thoại gọi điện cho Lam Kỳ, gọi mấy cuộc cũng ai bắt máy, dựa vào xe thất thần.

      ra chuyện này cũng thể trách Tiểu Lý, chuyện ban ngày với cậu ta, cho nên cậu ta cũng có phòng bị.

      suy nghĩ trễ như vậy rồi bé con còn muốn đâu, theo như hiểu biết của về , có khả năng tự nhiên lại rời khỏi Tiểu Lý, càng thể nhận điện thoại của .

      Bình tĩnh chút, lập tức gọi cú điện thoại cho Thiệu Tử Mục.

      "Sao vậy Tử Vũ?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Thiệu Tử Mục.

      " thấy Lam Kỳ."

      "Làm sao có thể, phải là em cho người nhìn ấy rồi sao?” Thiệu Tử Mục cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, kia cũng gặp chuyện may giống ?

      "Em ràng với Tiểu Lý.” Thiệu Tử Vũ buồn phiền.

      "Như vậy. . ." Giọng Thiệu Tử Mục trầm xuống.

      "Em muốn hỏi hành tung của Nhiễm Khả tối hôm nay.” Lam Kỳ gặp chuyện may, điều đầu tiên hoài nghi là Nhiễm Khả, ngoại trừ ta ai có thù hận lớn như vậy với bé con, chuyện ở bữa tiệc ngày đó, đối với Nhiễm Khả có ảnh hưởng rất lớn, mà những thứ này ta tính lên đầu Lam Kỳ, chuyện ban ngày cũng là do ta làm. (No no no.... lần này là tên điên Lý Hạo kia đó Thiệu ơi, nhanh nhanh tìm chị Lam, chừng tên khốn đó.....)

      "Tối hôm nay ta có ra khỏi nhà.” Thiệu Tử Mục trả lời, lúc chiều, Tử Vũ kêu cho người canh chừng người phụ nữ này, căn dặn, ta có động tĩnh gì truyền đến , đêm nay có bất cứ chuyện gì.

      "Ừ. Em biết rồi."

      Cúp điện thoại trong đầu Thiệu Tử Vũ nghĩ đến người khác, lông mày nhăn lại, nếu là như vậy trở về dạy dỗ tốt. ( biết đến lúc đó là dạy dỗ chị Lam hay là ôm hôn thắm thiết rồi lại biến thành nô lệ vợ giống như trước hay )

      Trong bóng đêm chiếc xe taxi nhanh chóng chạy về phía ngoại ô thành phố.

      "Tiểu thư, trễ thế này vì sao còn ra ngoại thành?” xe, vị tài xế trung niên nhìn kính chiếu hậu hỏi, đêm hôm lại còn đến chỗ kia, hơn nữa điện thoại vang lâu như vậy cũng bắt máy.

      "Tôi tìm người bạn.” Lam Kỳ nhìn chăm chú mấy cuộc gọi nhỡ màn hình điện thoại xuất thần, Thiệu ngốc chắc là tức giận, nhưng mà còn cách nào khác, sau khi trở về nhất định giải thích với . (Mong là chị còn cơ hội để mấy lời giải thích đó)

      "Cãi nhau với bạn trai sao?” Vẻ mặt tài xế lái taxi bộ dáng hiểu , bây giờ con đều như vậy, người ầm ĩ bỏ chạy, chơi trò mất tích, làm như thấy gì.

      có.” Ánh mắt Lam Kỳ chuyển ra ngoài xe, ngoại thành có đèn đuốc phồn hoa như trong thành phố, cực kỳ tối, đường cũng là cách một khoảng cách mới có một hộ gia ̀nh, nghĩ tới chỗ muốn tới kia có chút sợ sệt.

      Cách chỗ đến còn đến một khoảng cách, Lam Kỳ xuống xe, muốn tới chỗ kia mới xuống xe, nếu thì tài xế sẽ càm thấy kỳ lạ, dù sao đêm hôm một gái đến một khu công nghiệp bị bỏ hoang quá làm cho người ta khó hiểu rồi.

      “Tiểu thư, cãi nhau là chuyện bình thường, ở lại chỗ bạn bè của chơi đùa hai ngày liền nguôi giận , tức giận, dọc theo đường cậu trai kia gọi nhiều cú điện thoại cho như vậy, xem như cực kỳ để ý đến rồi.” Lúc gần , tài xế taxi có lòng tốt khuyên giải.

      Lam Kỳ cười khổ, là tâm tình tốt, nhưng cũng sẽ vì một nguyên nhân cãi nhau mà tâm tình tốt.

      Trả tiền, tài xế taxi lái , Lam Kỳ đứng ở lề đường, ven đường có mấy hộ gia ̀nh, mà phía trước là khu công nghiệp bị bỏ hoang.

      phải bộ vài phút mới đến nơi

      Lúc này điện thoại di động vang lên, xem một chút, là số điện thoại vừa rồi.

      “Kỳ Kỳ, đã tới chưa?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Hạo.

      “Ừ, tới.” Bước chân Lam Kỳ ngừng lại một chút, giọng nói Lý Hạo làm cho kích động muốn bỏ chạy.

      “Nhanh lên một chút, nếu em cũng sẽ gặp được ấy.”

      Lại là câu này, Lam Kỳ có phần phát cáu.

      “Lý Hạo, có phải người hay , chị gái tôi là vị hôn thê của , như thế nào có thể nói như vậy?”

      “Ha ha. Vị hôn thê? Em có gặp qua vị hôn thê nào mới mất tích có một tháng liền quên sạch vị hôn phu của mình hay ? Em có gặp qua vị hôn thê nào mới có một tháng mà đã chạy đến giường người đàn ông khác?” Giọng nói Lý Hạo đột nhiên tràn ngập oán hận.

      Lam Kỳ lên tiếng, đột nhiên cảm giác được vì sao lại đúng, Lý Hạo cái dạng này giống như là một tên điên.

      “Kỳ Kỳ, còn nghe nói chuyện nữa ?” Giọng nói bên kia đột nhiên dịu dàng.

      “Kỳ Kỳ…” Giọng nói đầu bên kia điện thoại nóng nảy.

      “Thật xin lỗi, Kỳ Kỳ, vừa rồi… vừa rồi thật sự là quá kích động, em đừng sợ, gần đây vì gặp quá nhiều chuyện nên mới có thể như vậy, em nhanh qua đây , chị em có việc gì, muốn em đến chỉ là muốn em khuyên ấy trở lại bên cạnh .” Lý Hạo vội vàng giải thích.

      “Ừ.” Nghe được lời này của Lý Hạo, Lam Kỳ lên tiếng.

      |’Vậy em mau qua đây, chờ em.”

      “Còn mấy phút nữa.” Cúp điện thoại, Lam Kỳ hạ quyết tâm, đã ở rất gần chị gái già, thể bỏ mặc chị ấy.

      Trong bóng đêm, một chiếc Hummer chạy băng băng đường phố, Thiệu Tử Vũ lau chùi khẩu súng tay, nét mặt có chút sốt ruột.

      Hiện tại vị trí của bé con là ở ngoại ô thành phố, đêm khuya một mình vậy mà lại chạy đến chỗ đó, ngờ lại tình nguyện tin tưởng Lý Hạo cũng tin tưởng .

      “Như thế nào? sợ để cho người trong lòng nhìn thấy bộ dáng tanh mùi máu của cậu sao?” Khương Hạo mở miệng, nếu gái nhỏ kia nhìn thấy bộ dáng hiện tại của tên nhóc này đoán chừng sẽ dọa đến lòng dạ rối loạn, về sau sẽ cách cậu ta rất xa.

      “Vậy cơ hội làm hùng giữ lại cho cậu, tớ sẽ giết người trước mặt ấy.” Thiệu Tử Vũ mở miệng, nếu thì cậu ta cho rằng buổi tối đến tìm cậu ta làm gì.

      “Cái tên nhóc thối này.” Mặt Khương Hạo co rút một hồi, chưa từng quên Mễ Đóa cùng gái nhỏ kia là bạn tốt, giết người, Mễ Đóa cũng liền biết.

      “Yên tâm, nếu cậu thật sự xuống tay, tớ sẽ kêu bé con phóng đại hình tượng vinh quang của cậu kéo dài vô tận, đến lúc đó lại có một đống phụ nữ sùng bái cậu.”

      “Ha ha. Cũng cần đến mức này.” Khương Hạo cười,một đống lớn phụ nữ liền miễn , chỉ muốn một mình gái hạt tiêu kia sùng bái là được.

      “Còn cười, lái xe của cậu .” Thiệu Tử Vũ nghiêm mặt, trong lòng lo lắng, nụ cười của cậu ta cực kỳ chướng mắt.

      Tốc độ chiếc Hummer từ từ chậm lại đường, sau cùng tắt máy.

      “Xe đã hết xăng.” Khương Hạo đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi đã quên kiểm tra.

      “Ầm.” Vừa mới dứt lời, mặt liền trúng một nắm đấm.

      Lam Kỳ đến chỗ khu công nghiệp bị bỏ hoang, các tòa nhà xưởng cao lớn một tia sáng, bốn phía cực kỳ yên lặng.

      bấm số điện thoại kia.

      “Kỳ Kỳ, đã đến nơi chưa?” Giọng nói Lý Hạo có chút hưng phấn.

      “Ừ, ở đâu?”

      “Em nhìn bốn phía xem, nhìn đến chỗ có ánh sáng thì em vào.”

      “Ừ.”

      Cúp điện thoại, Lam Kỳ nhìn bốn phía, lầu hai một tòa nhà bị bỏ hoang có chút ánh sáng lóe ra, từ từ về phía đó.

      Mượn ánh sáng điện thoại di động lên lầu hai, mới vừa lên lầu đã bị người khác bắt lấy, sợ đến mức thét chói tai.

      “A.”

      “Xuỵt, Kỳ Kỳ, là .” Lý Hạo bịt miệng , chỗ này có ai, la hét sao, nhưng hắn thích nhìn thấy bộ dáng này của , hắn thích Kỳ Kỳ vĩnh viễn cười, hoạt bát như ánh mặt trời.

      Lam Kỳ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

      Lúc này Lý Hạo mới buông ra.

      Lam Kỳ quan sát Lam Kỳ, mới có mấy ngày, tóc hắn đã dài có thể thắt lại, quần áo dơ dáy bẩn thỉu, vẻ mặt tiều tụy, người mang theo mùi lạ, hoàn toàn thay đổi thành một bộ dáng khác.

      “Lý Hạo, chị tôi đâu?” Mấy ngày nay chị gái già đều cùng một chỗ với hắn như vậy sao?

      Nghe lời Lý Hạo vẻ mặt lập tức lạnh xuống.

      “Em quan tâm .” Hắn ta muốn như vậy, như vậy, vừa thấy hắn có một chút vui sướng, tất cả đều hỏi đến người đàn bà kia.

      có, em quan tâm, cả và chị gái già em đều quan tâm.”

      Nghe nói như thế, sắc mặt Lý Hạo mới dịu .

      Ngón tay hắn chỉ chỉ.

      Lam Kỳ nhìn theo phương hướng hắn chỉ, chỉ thấy khắp ngóc ngách trong căn phòng dơ dáy bẩn thỉu làm cho người ta muốn nôn, Lam Vũ bị trói, miệng bị bịt lại ngã mặt đất, đôi mắt nhắm lại, trán còn mang theo vết máu.

      “Chị.” Lam Kỳ vội vàng chạy tới, nghĩ đến vô số khả năng, nhưng nghĩ tới chị gái già sẽ phải chịu đối xử như vậy.

      “Lý Hạo, điên rồi.” Làm sao hắn ta có thể đối xử với chị như vậy.

      “Chị.” Lam Kỳ dùng sức lắc lắc Lam Vũ, nhìn đến bộ dáng của chị gái già đau lòng thôi.

      Một tiếng hừ lạnh rất nhỏ, Lam Vũ từ từ nhìn đến Lam Kỳ lại liền mạng lắc đầu.

      Lam Kỳ vội vàng lấy miếng giẻ trong miệng ra.

      “Ai cho em đến, mau.”
      Last edited by a moderator: 4/6/15
      hirari thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :