1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Bảo Bảo Tuyền Nhi (c83)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 69: Mẹ nhìn thấy Lam Vũ

      Lam Kỳ về đến nhà ngày hôm sau liền bắt đầu làm bình thường, sáng sớm liền chuyện sảy ra ngày hôm qua co Mễ Đóa nghe, dù thế nào cũng biết đó là chuyện tốt, dù sao cũng cần có người chia sẻ chút.

      Sáng sớm trong phòng làm việc liền truyền ra tiếng thét chói tai của Mễ Đóa, vừa rồi có nghe lầm chứ? phải lỗ tai xảy ra vấn đề? Con nhóc chết tiệt này vậy mà đồng ý lời cầu hôn của Thiệu Tử Vũ, quá nhanh rồi, từ lúc Thiệu Tử Vũ về đến nay còn đến tháng, Lam Kỳ liền nhanh như vậy đem tống bản thân ra ngoài, tuy phản đối với việc cưới chui này, nhưng mà xảy ra người bạn tốt của mình cũng có chút giật mình.

      Lam Kỳ nhìn vẻ mặt khó tiêu hóa của Mễ Đóa chút, rất thông cảm, cảm giác của lúc đó cũng khá hơn Mễ Đóa chút nào, còn có nghĩ đến kết hôn nhanh như vậy, mới hôm qua còn cảm thấy kết hôn là chuyện rất xa vời.

      "Này, thành khai báo, ta dùng cách gì lừa cậu?” Mễ Đóa hỏi, “ phải là cậu đam mê loại chuyện này chứ?” Nghe người ta ’ rất dễ bị nghiện, hơn nữa còn xem phim AV, nghe cũng thấy hưng phấn, nhưng mà cũng cần kết hôn .

      Lam Kỳ đỏ mặt, Thiệu ngốc có lừa gạt, là cưỡng ép, nhưng mà làm sao biết xấu hổ mà ra miệng, hơn nữa còn là cái miệng rộng Mễ Đóa.

      "Vậy có phải là cậu đam mê làm loại chuyện này rồi hay ?” Mễ Đóa chưa từ bỏ ý định truy hỏi.

      "Làm gì có, tớ chỉ là ấy mới muốn gả cho ấy, chỉ đơn giản vậy thôi.” Lam Kỳ làm sao có thể thừa nhận loại chuyện như vậy, đây phải là gián tiếp thừa nhận háo sắc hơn Mễ Đóa sao, có khả năng, có đam mê hay chỉ có Thiệu ngốc biết, những người khác cần bàn đến.

      Mễ Đóa cam lòng lườm cái, là con nhóc chết tiệt tim phổi, xem ra tính toán gả ra ngoài rồi, chuyện dám lại thèm giữ, ‘tấm màn mỏng’ kia còn chưa tính, nhưng mà như thế nào cả người cũng thèm giữ, là buồn bực chết người.

      "Aiz, vậy ba mẹ cậu biết ?” Mọi chuyện đều như vậy đành phải thuyết phục bản thân chấp nhận, 23 tuổi còn trinh, cũng chưa lập gia đình, ít nhất có thể làm dâu phụ, cũng tính là có thu hoạch, nhưng mà theo như biết Lam Kỳ hình như có đưa Thiệu Tử Vũ về nhà, chuyện đương của hai người bọn họ người trong nhà còn chưa biết.

      " biết.” Lam Kỳ lắc đầu, đồng ý với Thiệu ngốc là vì bị ép, nhưng mà tại nghĩ lại có phần qua loa, trước có thể qua được cửa ải của cha mẹ già hay , bây giờ chuyện của chị già cùng Thiệu Tử Mục cũng đủ làm người ta đau đầu, việc này cũng biết có thể giấu diếm bao lâu.

      "Lá gan của cậu đúng là lớn.” Mễ Đóa gặp qua tính tình của mẹ Lam, nhưng mà Thiệu Tử vũ muốn tiền có tiền, muốn tài có tài, con rể như vậy dì nhất định cười khép miệng được, có thể chỉ mong ssao đem Lam Kỳ sớm gả ra ngoài.

      Lam Kỳ lời nào, ra cũng rất lo lắng, cha già lo, vì ông có vẻ thấu tình hợp lý, cửa ải khó khăn chính là mẹ già.

      "Kỳ Kỳ, lấy nhẫn kết hôn ra cho tớ nhìn xem.” Mễ Đóa nhìn chằm chằm ngón tay Lam Kỳ, đoán hẳn là nhẫn kim cương, con nhóc này là may mắn, về sau cần làm, ở nhà yên tâm làm thủ trưởng phu nhân của .

      Lam Kỳ nở nụ cười, vươn tay phải ra, năm ngón tay trắng nõn, Mễ Đóa nheo mắt nhìn rốt cuộc nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim nho ngón tay áp úp của , kiểu dáng cực kỳ đơn giản, ngay cả viên kim cương nát cũng có, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái, chỉ như vậy?

      "Khụ khụ. Đây là tự tớ chọn.” Lam Kỳ biết Mễ Đóa suy nghĩ cái gì, cười gượng, lúc Thiệu ngốc cầu hôn ngờ vậy mà chuẩn bị tới hai cái nhẫn, lúc mơ hồ mở mắt ra, trước mặt liền ra hai cái hộp , cái trong đó là chiếc nhẫn kim cương chói mắt, cái là chiếc này, sau đó đột nhiên cảm thấy Thiệu ngốc có dự mưu, hiểu rất . (Ai Thiệu khô khan lãng mạn, còn chú ý đến từng chi tiết thế kia, hiểu lòng chị Lam thế kia, đời này lấy lấy ai đây)

      sớm biết có nhẫn kim cương tâm lý thăng bằng, để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng mà nếu kêu đeo lại cảm thấy thoải mái, tính tình tùy tiện đeo đồ quý giá cảm thấy giống như mang theo hơn mười cây vàng, ép cho ngón tay nâng lên nổi.

      Vì vậy chuẩn bị chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản thích hợp với , rất may từ chối hồi lâu vẫn chọn cái nhẫn chói mắt này.

      " có tiền đồ." Mễ Đóa khách khí cho ánh mắt lạnh, nếu như kết hôn nhất định phải chọn chiếc nhẫn kim cương, có thể làm chói mắt người khác. (Kẹo chọn cả hai, haha, nhẫn đơn giản đeo lúc bình thường, nhẫn kim cương lâu lâu lấy ra deo sẵn dịp kè hàng lun ;) )

      "Cái gì!" Lam Kỳ lườm cái, biết ngay là như vậy, xu lợi, cho nên cũng mang theo chiếc nhẫn kia tới, Thiệu ngốc cho mang theo chơi đùa, cần đeo mỗi ngày, khi nào muốn đeo mang theo.

      "Oa. Kỳ Kỳ" ra cậu ngốc, Mễ Đóa mở hộp ra nhìn chiếc nhẫn kim cương bên trong, viên kim cương lớn, giá trị xa xỉ, Mễ Đóa cực kỳ vui vẻ, đúng thôi, làm phụ nữ phải có cầu xứng đáng với giá trị bản thân.

      "Ai ngu ngốc chứ." Lam Kỳ lấy lại chiếc nhẫn bỏ vào hộp, chẳng lẽ muốn chiếc nhẫn kim cương liền ngu ngốc? là gả cho người phải cho chiếc nhẫn.

      "Aiz, Kỳ Kỳ làm sao tớ lại có mệnh tốt như cậu, biết lúc tớ kết hôn có nhẫn kim cương hay ?" Mễ Đóa trưng ra vẻ mặt u buồn, tuy đối với tương lai tràn ngập ảo tưởng, nhưng mà tại đàn ông tốt khó tìm. (Tìm thấy rồi tìm thấy rồi, để Kẹo phóng máy bay giấy mang tên Khương lại đây, ái ui, Khương bận huấn luyện đám nhóc bộ đội đặc chủng mất rồi, đánh dã chiến, chị Mễ chờ ấy chút.)

      Lam Kỳ để ý tới Mễ Đóa than thở cất kỹ nhẫn trong túi sách rồi ngồi lại vị trí chính mình, vài ngày làm việc chuẩn bị tốt để vùi đầu vào công việc, đột nhiên nhớ tới chuyện.

      "Mễ Đóa, gần đây cậu và chàng quân nhân kia như thế nào rồi?" Ngày đó Mễ Đóa đột nhiên dọa chạy Khương Hạo cũng biết có dụ dỗ về hay chưa, nhớ tới hề xấu hổ mình xem phim AV liền cảm thấy xấu hổ, hoàn hảo phát đúng lúc để cho Mễ Đóa thú nhận, nếu về sau làm sao gặp người, ra tên Khương Hạo kia cùng Mễ Đóa đều là loại mặt hàng, miệng rộng.

      "Dụ dỗ trở lại." Mễ Đóa thoải mái mở miệng.

      "Vậy ta truy hỏi?" Lam Kỳ có chút ngạc nhiên, cái miệng của tên Khương Hạo đó phải theo sát rời hay sao? biết Mễ Đóa lừa gạt ta như thế nào.

      "Hỏi, tớ là trò đùa dai của trai." Mễ Đóa cười, cảm thấy bản thân có người trai cũng là tốt, lúc mấu chốt còn có công dụng làm lá chắn.

      Lam Kỳ gật đầu đoán chừng lý do này Khương Hạo tin tưởng, nhìn bộ dáng ngây thơ động lòng người của Mễ Đóa trước mặt, người nào liên hệ cùng người phụ nữ thâm trầm cùng chỗ chứ, trừ phi người đàn ông đó có Độc Tâm Thuật. *

      *có thể đọc hiểu tâm tư người khác.

      "Cái kia, ta lại hẹn gặp mặt tớ." Mễ Đóa cười, cười đến xuân phong đắc ý*, thông qua trò chuyện mấy ngày nay, cảm thấy bản thân năm toàn quyền chủ động.

      * vui vẻ hớn hở như gió xuân.

      Lam Kỳ đem chú ý lực dời đến màn hình laptop trước bàn làm việc: "Vậy sao, chúc cậu sớm ngày ôm được trai đẹp về nhà." Xem ra giấy gói được lửa, có thể bỏ qua bên quan hệ liền bỏ qua bên quan hệ, chuyện Khương Hạo coi như trước đó biết gì.

      "Ừ, gặp mặt ngược lại tớ muốn xem ta có đáng giá hay để tớ ôm về." Mễ Đóa có chút đăm chiêu gật đầu cái, nghĩ nếu đối phương là chàng đẹp trai hiếm có, học theo Lam Kỳ tốc chiến tốc thắng, dùng phương thức nhanh nhất thu phục ta, nếu phải khiêm tốn xử lý, lạnh nhạt.

      Lam Kỳ cũng cười, chỉ nhìn bề ngoài Khương Hạo hẳn là loại hình Mễ Đóa thích, cũng biết tình cách có hợp hay , nhưng mà chuyện này thể thêm gì nữa vì thế sang chuyện khác.

      "Mễ Đóa, gần đây biệt thự trang trí như thế nào rồi?" hỏi đây chính là đơn hàng rất lớn.

      " chính là như vậy." Mễ Đóa, mấy hứng thú mở miệng, Lam Kỳ chàng đẹp trai, mới cố ý tới nhìn xem, ngờ mấy ngày qua cũng gặp người, giống như Lam Kỳ , trang trí căn biệt thự thần bí như vậy, chủ nhân cũng lộ mặt lần, hơn nữa còn là cái loại trang trí đơn giản muốn chết, nghĩ lại người này hẳn là có bệnh.

      Lam Kỳ hiểu ý tứ của Mễ Đóa, cũng biết chỗ kia cùng giống như có gì khác nhau, chủ nhân chỗ kia căn bản dường như cầu gì, muốn làm như thế nào đều được, là vận cứt chó nghĩ muốn thừa nhận loại cảm giác thất bại này cũng được.

      "Vậy ngày mai tớ qua." Việc này vẫn là phụ trách, nếu lâu quá cũng cảm thấy thích hợp, chủ nhân căn biệt thự này có vẻ sao cả nhưng mà phải có trách nhiệm với người đưa tiền cho mình, hơn nữa cũng muốn nhìn tên đẹp trai kia chút có tiếp nhận ý tốt của điều trị hay . Dù sao loại bệnh nhìn như hưởng gì này ra có nguy hiểm rất lớn đối với người bệnh.

      "Ừ." Chuyện này liền giao cho cậu, tớ thừa dịp còn hai ngày chăm chút cách ăn mặc, bảo dưỡng chút." Mễ Đóa sờ sờ mặt mình, ngày gặp mặt muốn bản thân ăn mặc đến mê chết người.

      "Được, cho cậu cơ hội trang điểm." Lam Kỳ chột dạ mở miệng.

      "Ừ, vậy còn sai biệt lắm." Mễ Đóa có thể tưởng tượng mình cũng giống như Lam Kỳ, bộ dáng hạnh phúc.

      Chờ Mễ Đóa ra ngoài, Lam Kỳ mới thở phào hơi nhõm phải hỏi Mễ Đóa là hẹn Khương Hạo gặp mặt ngày nào để trốn.

      Sáng sớm, Lam Kỳ giải quyết đống công việc trong mấy ngày qua, bận rộn buổi sáng, lúc giữa trưa nhận được điện thoại của Thiệu Tử Vũ.

      "Bé con, xong việc chưa? Cùng ăn cơm trưa."

      Trong điện thoại truyền đến giọng dịu dàng cưng chiều làm cho Lam Kỳ ngọt ngào hồi.

      "Ừ, sắp xong rồi, đến đón em." tính toán chút, còn khoảng 30 phút công việc lúc đó cũng xong rồi, lúc Thiệu ngốc đến cũng vừa vặn, hình như mới buổi tối thêm buổi sáng nhưng lại rất muốn gặp .

      " ở dưới lầu rồi." Trong điện thoại Thiệu Tử Vũ cười, biết là thời gian nghỉ ngơi của làm có thể để cho lãng phí được.

      "A" Lam Kỳ cười, "Vậy chờ em, em lập tức xuống." Tuy còn chút việc chưa làm xong nhưng còn lòng dạ nào mà làm việc, cả đầu đều là bộ dáng ôn nhu của .

      Lam Kỳ nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị xuống lầu, lúc này di động của rung lên, nhìn dãy số màn hình là mẹ già, vì thế chậm lại động tác, nhận điện thoại.

      "Mẹ, chuyện gì?" Lam Kỳ hỏi, phải lại bắt đưa cháo cho Lý Hạo chứ? Nếu là vậy trực tiếp gọi đồ ăn bên ngoài đưa qua, dù sao cũng muốn .

      "Kỳ Kỳ, con đoán xem hôm nay đường mẹ gặp được ai?" Đầu bên kia điện thoại giọng Vương Mạn kích động.

      Lam Kỳ khó hiểu, mẹ nhìn thấy người nào mà lại kinh ngạc như vậy?

      "Là ai?" tại quan tâm thứ này chỉ muốn nhanh chóng xuống gặp Thiệu ngốc.

      "Chị con."

      "A." Tay Lam Kỳ run rẩy chút, mẹ già, làm sao có thể nhìn thấy chị già? Qúa trùng hợp rồi.

      "Mẹ, có phải mẹ bị hoa mắt hay ? Người kia là chị già?" Lam Kỳ giọng hỏi, tại cũng biết mẹ già nhìn thấy được bao nhiêu, cho nên thể thêm cái gì.

      "Mẹ, dám xác định."

      "Ra là vậy." Lam Kỳ đoán là mẹ già nhìn thấy chị già, có thể là bị bộ dáng tại của chị già làm cho chấn động phân biệt được, vậy mẹ già có nhìn thấy chị già cùng Thiệu Tử Mục cùng nhau hay ? Nếu nhìn thấy vậy nên làm cái gì bây giờ, mẹ già mà biết chuyện bọn họ hai người như vậy biết ra sao...
      Last edited: 17/5/15
      B.Cat thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 70: Con hay ! . .

      Trong điện thoại Lam Kỳ an ủi mẹ già hồi liền cúp máy, xuống lầu thấy xe Thiệu ngốc dừng dưới lầu, đứng dưới ánh mặt trời, tư thế oai hùng cao ngất cực kỳ gây chú ý, dẫn tới ít ánh mắt các rơi vào người .

      Thấy tới, Thiệu Tử Tử cắt đứt trò chuyện cùng Tịch Minh, trong điện thoại chuyện Tịch Minh biết, vừa mới bắt đầu nghĩ mọi chuyện thuận lợi, nhưng mà hai ngày nay cổ phiếu công ty nhà họ Hoàng chỉ khôi phục giá cả ban đầu, giá tiền còn cao lên ít, chuyện này ràng là có người giúp đỡ, chỉ là đoán ra là ai mà có năng lực như vậy, phải biết rằng muốn cho công ty nhà họ Hoàng xoay người số tiền cần phải số lượng , trong số những người bạn của Hoàng Thủ Bân căn bản có người như vậy, nếu là người khác muốn nịnh bợ Nhiễm La Văn cũng có khả năng mạo hiểm như vậy, vì thế kêu Tịch Minh điều tra chút......Chỉ thấy Lam Kỳ về phía .

      "Bé con, nghĩ muốn đâu?” Chờ đến gần Thiệu Tử Vũ cười hỏi, nhìn đến chiếc nhẫn tay ánh mắt liền mềm mại, về sau có thể phải đổi lại gọi bà xã, nhưng mà vẫn cảm thấy bé con dễ gọi hơn. (Ừ, Kẹo cũng thích gọi là ‘bé con’ , ngọt ngào, độc nhất)

      Lam Kỳ bất đắc dĩ nhìn cái, cuộc hẹn trưa hôm nay xem như ngâm nước nóng rồi, phải về nhà chuyến như vậy mới yên tâm.

      "Làm sao vậy?” Thiệu Tử Vũ cảm thấy có tâm , từ lúc ra đến giờ bé con còn có cười, nhíu mày dường như là cực kỳ khó chịu.

      "Đưa em về nhà.” Lam Kỳ mở cửa xe lên xe, trong lòng buồn bực, hồi biết về nhà nên như thế nào, trước đó đối diện người khác dối có thể mặt đỏ tim đập mạnh, nhưng bây giờ phải dối chuyện lớn như vậy chính là chột dạ.

      Thiệu Tử Vũ theo lên xe.

      "Ai chọc em vui vậy?” Thiệu Tử Vũ đoán có thể là chuyện công việc.

      Lam Kỳ nhìn cái, mở miệng.

      "Vừa rồi mẹ em điện thoại với em ở trung tâm thành phố nhìn thấy chị già, lần này nên làm cái gì bây giờ?” dám tưởng tượng nếu người trong nhà biết cùi chỏ vặn ra bên ngoài biết như thế nào, nghĩ tới đây khó chịu nhìn chằm chằm Thiệu Tử Vũ, nhéo cánh tay cái.

      "Làm sao em lại tin tưởng như vậy.” cứ như vậy tin tưởng giao chị già cho trai , là váng đầu.

      Thiệu Tử Vũ cười cái, ôm Lam Kỳ, ra là vì chuyện này mà phiền não, nhưng mà vui vẻ vé con tín tưởng như vậy.

      "Đừng nóng vội trước tiên để gọi điện thoai hỏi chút, chừng là dì Mạn hoa mắt.” cảm thấy trai hẳn là mang Lam Vũ xuất tại nơi đông người.

      Lam Kỳ ở trong ngực ngọ ngậy, là, tại sao lại nghĩ tới, có lẽ là mẹ già hoa mắt, sợ bóng sợ gió hồi.

      "Vậy mau gọi điện thoại cho ta , chỉ cần bọn họ vẫn ở trong biệt thự cạnh bờ biển em liền yên tâm.” Lam Kỳ thúc giục, hy vọng phải, như vậy có thể viện cớ trở về nhà sau đó hẹn hò với Thiệu ngốc.

      "Ừ"

      Thiệu Tử Vũ vươn tay lấy điện thoại gọi, sau khi điện thoại kết nối liền đem di động cho Lam Kỳ tự mình .

      "Alo, cùng chị tôi ở nơi nào?” Lam Kỳ hỏi, tuy tính toán gả cho Thiệu ngốc nhưng đối với Thiệu Tử Mục vẫn có giọng điệu gì tốt, từ đến lớn trong cảm nhận của ta là quá ác liệt, hơn nữa bây giờ còn đối với chị già nhơ vậy làm cho thể nào nhiệt tình được.

      "Ở thành phố."

      Bên kia điện thoại truyền đến giọng bất cần đời của Thiệu Tử Mục.

      Đầu Lam Kỳ lập tức liền to ra, ra phải là sợ bóng sợ gió mà Thiệu Tử Mục mang chị già dạo phố, người đàn ông này nhất định là cố ý.

      " có việc gì mang chị tôi khắp nơi là có ý tứ gì, bị mẹ tôi nhìn thấy rồi có biết hay .” Lam Kỳ lớn tiếng rống, tên đàn ông chết tiệt bại hoại này cứ tự cho mình là đúng, là váng đầu mới đồng ý để chị già ở lại đó.

      "Bị nhìn thấy rồi?” Giọng Thiệu Tử Mục ràng là cứng chút, giọng cũng trầm xuống rất nhiều.

      "Chẳng lẽ cho rằng tôi nhàm chán thích gạt ? Vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho tôi, được rồi, cái gì cũng cần nữa, làm phiền bây giờ mang chị tôi về nhà ngay.” Càng ngày Lam Kỳ càng thấy tên Thiệu Tử Mục này đáng tin, biết ta đùa giỡn tâm tư gì.


      Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi.
      "Tôi đưa ấy về biệt thự.” Thiệu Tử Vũ nhàn nhạt xong câu đó liền cúp điện thoại.

      Lam Kỳ cầm điện thoại di động giận đến kiềm chế được, tên đàn ông chết tiệt, cho rằng ta là ai chứ, đó là chị , đây là thái độ gì, là cho rằng dám cướp người.

      "Trước để đưa em về nhà.” Tuy Thiệu Tử Vũ có nghe được toàn bộ nội dung cuộc gọi cũng biết tình huống là gì, tại chỉ có thể đưa bé con về nhà xem tình huống thế nào.

      "Ừ" Lam Kỳ tựa vào ghế ngồi hờn dỗi, chờ chị già khôi phục trí nhớ nhất định chỉnh chết Thiệu Tử Mục.

      "Nghĩ kỹ sau khi trở về thế nào rồi hả?" Thiệu Tử Vũ vừa lái xe vừa hỏi.

      "Còn có thể thế nào!" Tên khốn kiếp Thuộc Tử Mục kia thi sao cả nhưng mà chị già bị ta làm liên lụy, nếu người thân bạn bè nhìn thấy bộ dáng tại của chị già biết như thế nào, đời lẫy lừng củ chị già xem như bị hủy mất rồi, có thể thay cha mẹ già suy nghĩ cũng phải suy nghĩ vì chị già, chị ấy là người cực kỳ sĩ diện, việc này càng ít người biết càng tốt, tại chỉ có thể giấu giếm trước khoảng thời gian sau này nghĩ cách làm cho chị già nhanh chóng khôi phục trí nhớ.

      Thiệu Tử Vũ nhìn vẻ mặt Lam Kỳ trầm tư khẽ cười, bộ dáng bé con cực kỳ hoang mang.

      Lam Kỳ trừng mắt liếc cái.

      "Thiệu ngốc, trai như thế nào lại làm cho người ta chán ghét như thế." Bọn họ là em mà tính tình lại kém xa nhau vạn dặm, từ Thiệu ngốc là đứa trẻ ngoan, Thiệu Tử Mục liền là đứa hư, tuy bất luận là em hay là chị em đều có chút khác biệt nhưng khác biệt này cũng quá lớn rồi.

      Thiệu Tử Vũ nhìn thu lại nụ cười.

      "Bé con, ra mắt nhìn đôi khi nhất định là ." chỉ có thể như vậy.

      "Cắt."

      Lam Kỳ để ý tới , cảm thấy Thiệu ngốc giúp Thiệu Tử Mục chuyện.

      Đến gần nhà, Lam Kỳ hôn Thiệu Tử Vũ cái liền xuống xe, vào cửa mới phát trong nhà chỉ có cha mẹ già mà con có cả Lý Hạo.

      Lý Hạo ngồi sô pha, vẻ mặt thâm trầm, nhìn thấy hai mắt sáng rực lên chút.

      "Mẹ, sao lại thế này?" Lam Kỳ bỏ túi xách xuống ngoan ngoãn ngồi ghế sô pha, khí trong nhà tốt.

      Vương Mạn cúi đầu cau mày, giống như nhớ lại chuyện gì, thấy Lam Kỳ lập tức đến bên cạnh .

      "Kỳ Kỳ, vừa rồi mẹ nhìn thấy chị con, nhưng mà bọn họ tin."

      "Vậy sao." Lam Kỳ kinh hãi chút, mẹ khẳng định như vậy chị già liền gặp phiền phức.

      "Kỳ Kỳ, đừng nghe mẹ con, đó là do bà ấy hoa mắt, con nghe mẹ chút cách ăn mặc của chị con." Vẻ mặt Lam Trung Hoa tin.

      "Mẹ nhìn thấy chị con mặc chiếc váy dài màu trắng, giày cao gót màu vàng nhạt mặt trang điểm đơn giản, tóc dài xõa ra, tay cầm bó hoa cười cực kỳ vui vẻ." Vương Mạn vừa vừa gật đầu, bà tin bà có nhìn nhầm, con của mình làm sao có thể nhận ra.

      "Nghe thấy , Kỳ Kỳ, con có tin chị con ăn mặc thành như vậy, hơn nữa còn cười đến cực kỳ vui vẻ?" Lam Trung Hoa cười, từ đến lớn Lam Vũ cách nào thích ăn diện, trước đó còn thích mặc váy, phần lớn thời gian là mặc đồng phục, lúc trưởng thành tự thành lập công ty chính mình cũng chỉ là mấy bộ quần áo công sở, váy dài trắng? Căn bản là có khả năng có thể mặc người con bé, hơn nữa còn cầm hoa cười cực kỳ vui vẻ? Lam Vũ thích hoa cũng thích cười.

      "Mẹ, con cũng cảm thấy giống chị già." Lam Kỳ giọng mở miệng, thể trách cha già tin, nếu phải sớm nhìn thấy bộ dáng của chị già, nghe mẹ già miêu tả như vậy cũng khẳng định rằng mẹ nhìn nhầm người.

      " sao?" Vương Mạn nhìn trong nhà ai ủng hộ bà, ra sức chuyển ánh mắt về phía Lý Hạo, thằng nhóc này qua lại đương với Lam Vũ lâu như vậy, chừng nó nhìn thấy bộ dáng Lam Vũ ăn mặc như vậy.

      "Dì, con cũng cho rằng như vậy." Lý Hạo nâng mắt kiếng gọng vàng lên, mím môi vẻ mặt lạnh lùng, dường như lời của Vương Mạn làm cho tâm tình của thay đổi.

      Vương Mạn ràng là cực kỳ thất vọng, tại mọi người ai tin, bà cũng thể nghi ngờ bản thân bị hoa mắt.

      "Dì, nếu Tiểu Vũ trở lại, khẳng định trước tiên ấy về nhà, hơn nữa ấy cũng yên lòng chuyện trong công ty." Lý Hạo bình tĩnh mở miệng.

      Lần này Vương Mạn lên tiếng, bà cảm thấy Lý Hạo rất có lý, nếu Lam Vũ trở lại khẳng định về nhà, bà chắc là nhìn nhầm người, nhưng mà quả rất giống, nếu phải cách ăn mặc của kia làm cho bà do dự chút, bà có thể bước đến truy hỏi.

      "Mẹ, mẹ nhìn thấy người kia cùng với chị già là người sao?" Lam Kỳ hỏi, về nhà lâu như vậy nhưng mẹ già lại hề đến Thiệu Tử Mục chắc là có nhìn thấy ta.

      "Ừ." Vương Mạn gật đầu, sau đó lắc đầu.

      " ấy chắc là cùng người đàn ông, chỉ là lúc người đàn ông đó kéo ấy nghiêng người nên nhìn bộ dáng." Cảm thấy phải là con của mình, tâm tư Vương Mạn cũng làm cách nào quan tâm đến màn trước đó nhìn thấy, có lẽ là bà hoa mắt, làm sao Lam Vũ có thể cùng chỗ với người đàn ông khác, cái này có khả năng.

      "À" Lam Kỳ yên tâm, ra mẹ già thấy Thiệu Tử Mục, hoàn hảo, nếu thể dễ dàng lừa gạt cho qua như vậy.

      "Lam Vũ, đứa này thiệt là, là được người cứu như thế nào còn có tin tức." Vương Mạn sốt ruột , bà cực kỳ lo lắng.

      "Mẹ, người yên tâm, chị già có chuyện gì." Nhìn thấy mẹ già đau lòng, Lam Kỳ cũng chỉ có thể an ủi, ra chị già có việc gì, nhưng mà thể .

      "Đúng vậy, bà xã, nếu như có chuyện cảnh sát sớm tìm tới cửa rồi." Lam Trung Hoa cũng an ủi, ông cũng lo lắng cho con , nhưng mà lúc này ông chỉ có thể làm ra bộ dáng có việc gì, nếu khí trong nhà càng thấp.

      Vương Mạn thở dài hơi, vẫn là cảm thấy nên chuyện này nữa, vì thế đưa ánh mắt chăm chút nhìn người Lam Kỳ.

      Lam Kỳ nhìn quần áo của mình chút, có vấn đề gì, mẹ già vì sao lại nhìn chằm chằm như vậy, thấy vậy toàn thân sợ hãi, hôm nay mặc áo tay ngắn viền ren, quần áo cũng là nghiêm túc kín đáo, nhìn thấy những dấu hôn Thiệu ngốc để lại người .

      "Kỳ Kỳ, mẹ giới thiệu cho con, chính là người đàn ông mẹ giúp con hẹn vào tối ngày mai."

      "Mẹ." Lam Kỳ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, như thế nào hồi liền đến người .

      "Kêu ma gọi quỷ cái gì, nếu con muốn chết ngay lập tức ngày mai ngoan ngoãn cho mẹ."

      Vương Mạn bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, đứa kia bà vô cùng hài lòng, Lam Kỳ nhất định phải gặp mặt.

      Lam Kỳ kêu rên tiếng mềm nhũn nằm úp sấp ghế sô pha, vốn là muốn thoát khỏi chuyện này, làm sao mẹ già lại buông tha cho .

      Nghe Vương Mạn , vẻ mặt Lý Hạo tối sầm.

      "Dì, ra tuổi Kỳ Kỳ còn , cần gấp như vậy." lạnh lùng mở miệng, nhưng mà tay lại tự nhiên nắm thành quyền.

      Vương Mạn nhìn cười cười.

      "Lý Hạo, con cũng phải biết tính tình của Kỳ Kỳ, có thể gả ra ngoài liền tốt lắm rồi, thừa dịp tại tuổi còn liền sớm chút tìm người thích hợp cho con bé."

      "Mẹ, người cái gì." Nghe mẹ già như vậy cực kì khó chịu, có tệ như vậy sao, len lén nhìn thoáng qua chiếc nhẫn tay mình, sớm có người dự định, hơn nữa còn là người đàn ông xuất sắc.

      "Rốt cuộc con có hay ?" Vương Mạn lại trương ra gương mặt nếu đồng ý ngày mai sống chết cũng muốn kéo .

      "" Lam Kỳ kéo cuối được dài, gặp mặt liền gặp mặt, có chuyện gì đáng ngại, dù sao gặp rồi thích mẹ già cũng còn cách nào.
      Last edited: 17/5/15
      B.CatElise Tuyen thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Pic của chương 68 coi k dc nhe bn @rina93

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Làm phiền trước khi ra cửa soi gương lại

      Lam Kỳ theo thời gian hẹn đến nhà hàng, vốn muốn tới, nhưng còn cách nào nếu làm theo sắp xếp của mẹ già khẳng định qua ải được, bằng lần cho xong việc, như vậy mẹ già liền thể rồi.

      Mới vừa xuống xe điện thoại trong túi xách liền rung lên, nhìn dãy số màn hình liền cười.

      "Bé con, bây giờ có thể ra ngoài hay ?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng quen thuộc.

      Lam Kỳ tính toán thời gian chút, chuẩn bị vài phút liền giải quyết tên đàn ông trong nhà hàng kia, đến gặp Thiệu ngốc phải là thể được, chỉ là còn phải trở về ứng phó với mẹ già có chút phiền phức, cho nên tối nay thể gặp .

      "Hôm nay có thể được, em ở trong nhà tiện ra ngoài.” bất đắc dĩ mở miệng.

      Đầu bên kia điện thoại dừng lại mấy giây.

      "Ừ, vậy sáng mai đón em làm.”

      "Được."

      Lam Kỳ cố gắng đem giọng biểu được vui, "Cứ như vậy , ngủ sớm chút, em cùng mẹ ra phòng khách xem TV.”

      "Ừ"

      "Được, vậy em cúp máy."

      Cúp điện tim Lam Kỳ đập dồn dập, vừa rồi dối lừa Thiệu ngốc, ở nhà xem TV nhưng ra là ở sau lưng hẹn với người đàn ông khác, biết nếu Thiệu ngốc biết có phản ứng gì, ra cũng phải cố tình gạt , mãi mãi đến về sau cũng thay đổi, chỉ là lần này cần phải ứng phó tạm chút, nhường nhịn như vậy nếu biết được cũng tức giận, nhưng mà thể nào biết ngay được, dựa theo hiểu biết của đối với , lúc này đoán chừng ở nhà mình yên lặng đọc sách.

      Vừa nghĩ như thế Lam Kỳ nhõm rất nhiều, lấy cái gương từ trong túi xách ra xem cách trang điểm của mình hôm nay, cực kỳ hài lòng cười, thong thả vào nhà hàng, hôm nay lúc ra cửa vốn là mặc bộ váy thành thục nữ tính, nhưng mà đường liền vào cửa hàng thời trang thay đổi bộ váy ngắn bó sát đỏ tươi ra ngoài, đây là bộ váy siêu ngắn, cổ áo thấp hình chữ V, có phần lộ, vừa đúng bao bọc đường cong thân thể hình chữ S của chọc cho người ta sôi máu, mang theo cảm giác xinh đẹp ăn chơi, mặt lại trang điểm đậm, lúc này mới hài lòng đến điểm hẹn.

      Mái tóc xoăn dài xõa vai, Lam Kỳ lắc lắc mông giẫm đôi giày cao gót tinh tế về phía nhà hàng, vừa xuất liền hấp dẫn ít ánh mắt đàn ông, Lam Kỳ chút nào để ý.

      Chỗ bọn họ hẹn gặp là nhà hàng Tây cao cấp, mọi người tới đây đều là người có chút thân phận, cho nên dù ít ánh mắt rơi người , cũng chút nào lo lắng, ánh mắt quét vòng rất nhanh liền tìm được người muốn tìm.

      bước nhanh thong thả đến chỗ ngồi đối diện cũng chào hỏi ngồi xuống.

      Chu Cường từ lúc người phụ nữ này vào nhà hàng liền để ý đến , có thể bất kể là loại đàn ông nào đều đưa mắt chuyển dáng người hoàn mỹ của , nhưng mà làm cho ngờ là lại ngồi xuống đối diện , điều này làm cho có hcút giật mình, người phụ nữ này chẳng lẽ là người mà trong nhà giới thiệu cho ?

      Lam Kỳ để túi xách xuống ngồi thẳng thân mình, đôi tay móng đỏ tươi vén toàn bộ tóc sang bên phải, làm khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ lộ ra hoàn toàn, miệng chứa ý cười, đôi mắt to đánh giá người đàn ông đối diện.

      người đàn ông rất gầy, tóc chải chuốt nghiêm chỉnh, toàn thân tây trang màu tối, bên trong là áo sơ mi trắng cùng chiếc cà vạt màu đậm, làm cho người ta đầu tiên nhìn thấy rất nghiêm trang, nhìn kỹ lại có vẻ khô khan.

      có chút ngoài ý muốn, còn tưởng gặp người đàn ông tự cao tự đại, mẹ già ánh mắt rất cao, giới thiệu rất nhiều đều thấy thuận mắt, ngờ lại là người đàn ông như vậy, nhưng mà vừa rồi bộ dáng nhìn , nghĩ mình thành công.

      "Tôi là Lam Kỳ.” cười quyến rũ.

      Sắc mặt Chu Cường vừa rồi còn kinh ngạc khôi phục lại bộ dáng tự tin ban đầu, ban nãy có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới trong nhà lại giới thiệu như vậy cho .

      "Tôi là Chu Cường.” ngồi thẳng người, đánh giá xinh đẹp có sức quyến rũ bắn ra bốn phía, cổ áo hình chữ V thấp cùng chiếc váy cực ngắn bao bọc thân thể lồi lõm mê người, làn da trắng nõn mịn màn làm cho người ta có loại cảm giác kinh sợ, chỉ cần yên tĩnh ngồi như vậy cũng làm cho người khác bị hấp dẫn.

      "Tôi biết.” Lam Kỳ gật đầu.

      "Vậy tiểu thư Lam, chúng ta vừa ăn vừa chuyện.” Chu Cường đưa thực đơn cho Lam Kỳ, từ đầu đến chuối đều là bộ dáng vô cùng lễ phép.

      Lam Kỳ có đưa tay nhận thực đơn, mà là lấy điện thoại trong túi xách ra xem.

      "Có thích hợp hay tiên sinh Chu cứ việc thẳng, nếu thích hợp mọi người cần ở lại chỗ này lãng phí thời gian, hôm nay tôi còn có vài cuộc hẹn, bận rộn nhiều việc.”

      nghĩ biểu rất là phong độ thân sĩ? có thời gian theo cùng.

      Chu Cường thu lại thực đơn, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của Lam Kỳ, yết hầu khẩn căng.

      Người phụ nữ này thích hợp làm vợ, người muốn tìm nên là dịu dàng nghe lời, trong nhà sao lại giới thiệu như vậy cho , nhưng mà thích hợp làm vợ có thể thích hợp cái khác.

      "Bao nhiêu tiền tháng? ra giá .” Chu Cường mở miệng.

      Lam Kỳ híp mắt cái, tên này vừa gì?

      Nhìn thấy bộ dáng u mê biết gì của , Chu Cường nới lỏng cà vạt, là người có vẻ kiêu ngạo, tốt nghiệp hạng nhất ở nước ngoài, sau khi về nước lại vào công ty nhà có thực lực hùng hâu, phụ nữ vây quanh bên người ít, nhưng mà đều duy trì phong độ giữ khoảng cách, muốn tìm người phụ nữ thích hợp có thể giúp đỡ cho nghiệp của , cho nên trước đó nhất định phải duy trì hình tượng của mình.

      Nhưng mà đôi khi đàn ông có nhu cầu sinh lý cần phải giải quyết, cho nên ít chỗ ăn chơi, chỉ là những thứ này trong nhà cùng người xung quanh hay biết.

      tại nghĩ muốn bao dưỡng người phụ nữ trước mặt, như vậy có thể có người tình ổn định.

      " tháng năm vạn, có thể thuê nhà trò cao cấp, chỉ cần theo cùng tôi vào mỗi Chủ nhật, đương nhiên ngoại trừ những thứ này những chi tiêu khác cũng có thể tính cho tôi, có thể tùy tình huống khen thưởng thêm."

      Chu Cường tự tin từ từ mở miệng, cũng biết chút về gia đình , là thuộc loại rất bình thường, tuy nghe mở công ty , nhưng mà nhìn bộ dáng tại của cũng phải là người phụ nữ làm việc, năm vạn tuy nhiều nhưng mà chỉ Chủ nhật hẳn là đồng ý, huống hồ nếu làm cho vui vẻ nên biết bản thân có thể kiếm được chút gì đó từ người đàn ông.

      "Năm vạn" Lam Kỳ hừ cười cái, vốn muốn ăn mặc thành cái bộ dáng này là muốn cho người đàn ông trước mặt cự tuyệt mình, nghĩ tới vậy mà thử ra được là hạng người này, còn muốn dùng năm vạn bao dưỡng ?

      "Vì cái gì cho tôi tiền?" Lam Kỳ hỏi, giống như hiểu ý tứ của .

      mặt Chu Cường bắt đầu nở nụ cười.

      "Năm vạn, tôi bao ." Người phụ nữ này vậy mà lại muốn , liền như mong muốn, biết có phụ nữ thích chơi trò tình cảm như vậy.

      "A, như vậy hẳn là đủ rồi." Lam Kỳ lẩm bẩm chút, sau đó nhấn điện thoại thu lại, vừa rồi lần đầu tiên kịp phản ứng, nhưng mà sau lại lần nữa liền ràng, như vậy sau khi mẹ già nghe đoạn ghi này trách , ngược lại hối hận giới thiệu tên mặt người dạ thú như vậy cho .

      " vậy là đồng ý rồi." Chu Cường cho rằng đồng ý, ánh mắt quét người Lam Kỳ, hô hấp có phần dồn dập, có người phụ nữ như vậy làm tình nhân là rất vừa lòng, có lẽ nên bắt đầu ngay đêm nay.

      Lam Kỳ hình như có nghe được lời của , cất điện thoại vào túi xách sau đó đứng dậy, cặp mắt to xinh đẹp nhìn Chu Cường tràn đầy khinh thường.

      "A, làm phiền về sau trước khi ra cửa soi gương nhìn lại chính mình, có tiền đừng ở chỗ này khoe khoang, còn học người khác bao dưỡng phụ nữ, là lãng phí thời gian của tôi, năm vạn? Còn chưa đủ cho tôi mua cái túi xách, còn muốn bao tôi, trước tiên nên rửa sạch toàn thân nghèo kiết xác rồi tiếp." xong cười lạnh tiếng, quăng ra xấp tiền mặt rồi xoay mông rời .

      Lời Lam Kỳ làm cho sắc mặt Chu Cường lập tức chuyển thành xanh, lời của vừa vặn chạm đến tử huyệt của , từ Chu Cường rất kiểu ngạo, cảm thấy tất cả mọi thứ đều hài lòng, nhưng chỉ có chút như ý đó chính là mặc dù điều kiện gia đình tồi nhưng nếu so sánh với những người giàu chân chính kia cảm thấy mình giống như là con kiến hôi, cái gì cũng phải.

      Nhưng cho tới bây giờ đều che giấu rất tốt cái loại tự ti này, ai phát , nhưng mà hôm nay lại bị người phụ nữ chế giễu, hơn nữa còn lại loại phụ nữ cản bản khinh thường.

      Nhìn người phụ nữ nghênh ngang rời kia, sắc mặt Chu Cường dần dần khôi phục bình tĩnh sau đó đứng dậy theo ra ngoài.

      Ra khỏi nhà hàng, Lam Kỳ cười, lời vừa rồi đoán chừng làm cho tên đàn ông đê tiện kia tức giận , coi như là cho thở hơi, theo như tính tình vốn có của , lúc muốn bao dưỡng , đoán chừng cầm túi xách đập bể đầu , nhưng mà muốn làm lớn chuyện này sợ bị mẹ già biết nên mới nhịn chút.

      Nhìn bóng đêm chút, Lam Kỳ bước nhanh về phía bên kia đường, nên trở về nhà báo cáo kết quả công tác, quan trọng hơn là phát tên khốn Chu Cường kia vậy mà cũng rời khỏi nhà hàng, lúc này vẫn là nên trước tốt hơn.

      Lam Kỳ nhìn thấy mấy chiếc xe đều có dừng lại, nhìn thấy tên khốn Chu Cường càng ngày càng gần có chút phiền phức, lúc này chiếc xe màu đen ngừng lại bên cạnh , Lam Kỳ nhìn chút, phải là xe taxi, nhưng mà buổi tối cũng có vài loại xe kiểu này kiếm khách, cũng có ngối qua.

      Lam Kỳ nhanh chóng mở cửa xe ngồi lên, địa chỉ xong cười nhìn tên khốn ngoài trạm xe.

      Sắc mặt Chu Cường đen thui rất khó coi, nhưng mà cũng dám làm ra hành động quá kích gì, chỉ là hai mắt bốc lửa nhìn , ngăn cách tấm kính thủy tin nhìn thấy , nhưng có thể nhìn thấy , Lam Kỳ cười ra tiếng.

      Đoán chừng lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ nhục nhã, đáng đời.

      Cười hồi đột nhiên phát xe còn chưa có khởi động, có chút kỳ lạ nhìn sang, bỗng nhiên chống lại gương mặt quen thuộc, sắc mặt cứng lại.

      "Thiệu ngốc"

      Người ngồi ghế lái im lặng nhìn phải là Thiệu ngốc là ai, chỉ là cặp mắt xếch xinh đẹp kia giờ phút này nhìn có chút lạnh lùng.

      "Thiệu ngốc, như thế nào lại ở trong này, khéo." Lam Kỳ cười gượng tiếng, chuyện vừa rồi chắc nhìn thấy phải ?

      mặt Thiệu Tử Vũ nở nụ cười, đôi mắt nhìn ra ngoài xe.

      "Ừ, khéo." ra bé con hẹn hò với đàn ông sau lưng , vậy mà lại dối với , xem ra vẫn là đánh giá cao trình độ hiểu biết của mình đối với .

      Lam Kỳ cũng biết sao lại thế này, Thiệu ngốc càng cười dịu dàng với càng chột dạ, cảm thấy bản thân xui xẻo, như thế nào lại vừa vặn gặp .

      "Thiệu ngốc, tay phải bị thương sao, như thế nào lại còn lái xe." Lam Kỳ tìm được đề tài, mấy ngày nay đều để cho Tiểu Lý lái xe, buổi tối đều ở nhà, cho nên mới lo bị phát , nghĩ tới hôm nay lại tự mình lái xe ra ngoài.

      " có thể lái bằng tay." Thiệu Tử Vũ cho câu trả lời, vì ở cùng với nên suy nghĩ đến vấn đề an toàn của liền kêu Tiểu Lý lái xe, hôm nay là xảy ra tình trạng đột xuất.

      "À" Lam Kỳ gật đầu, cảm thấy da đầu có chút run lên, Thiệu ngốc tra hỏi cái gì, khách sáo làm cho cực kỳ thoải mái, trước tiên nên tránh mặt tốt hơn.

      "Vậy đưa em về nhà ." mở miệng.

      Nghe được lời , khóe miệng Thiệu Tử Vũ giương lên nụ cười nhạt.


      Chương 72: Đời này chỉ thích

      "Như thế nào, vội vã trở về xem TV?” cười như cười hỏi.

      Lam Kỳ 囧 lúng túng chút, Thiệu ngốc là nhắc nhở chuyện vừa rồi dối gạt ?

      "Em vốn là ở nhà xem TV, hơi mệt mỏi nên mới ra ngoài chút.” Lam Kỳ cười ha ha.

      " sao?" Đôi mắt Thiệu Tử Vũ nhìn về phía ngoài xe

      "Tên đó phải tìm em?"

      Lam Kỳ nhìn bên ngoài xe chút, tên hồn bất tán Chu Cường vẫn ở đó, cuối cùng tên đàn ông khốn khiếp này muốn thế nào, phát thích hợp còn rời .

      " phải, có thể là nhận lầm người." lắc đầu.

      "Xem ra giống." Thiệu Tử Vũ lại bỏ thêm câu, bé con dối, vừa rồi lúc chuyện điện thoại hoàn cảnh căn bản là phải ở nhà, chỉ là lúc ấy vạch trần thôi, kết quả đến vài phút liền nhìn thấy màn ngồi trong nhà hàng cùng người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông kia còn theo ra ngoài, tại ở bên ngoài xe, hẹn với người đàn ông khác sau lưng .

      ", làm sao em có thể biết loại đàn ông đó, Thiệu ngốc, đưa em về nhà có được hay .” Lam Kỳ ngồi sát lại gần Thiệu Tử Vũ, ôm cánh tay làm nũng, bây giờ chỉ nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu hồi Chu Cường đến gõ cửa sổ biết làm sao giải quyết.

      Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng hở hang của ánh mắt tối sầm chút.

      "Được.” chậm rãi gật đầu, tên đàn ông này về sau giải quyết, trước tiên bây giờ là chuyện với này.

      "Vậy mau lái xe."

      Nghe đồng ý Lam Kỳ thở dài hơi nhõm, thân thể mềm mại cách xa chút, tại tay Thiệu ngốc bất tiện, vì an toàn thể dính vào .

      Thiệu Tử Vũ từ từ lái xe, Lam Kỳ lấy điện thoại di động trong túi xách ra nhìn, vốn là nghĩ sau khi trở về phải dong dài cho mẹ già thông suốt, nhưng bây giờ có đoạn ghi này, mẹ già biết tên đàn ông kia là mặt hàng như thế nào, phản đối, đàn ông xuất sắc CMN vứt , nào có tốt như Thiệu ngốc.

      Lam Kỳ chuyển ánh mắt nhìn về phía Thiệu Tử Vũ.

      bên mặt nghiêng của Thiệu ngốc rất trầm tĩnh, từng bộ phận đều đẹp mắt như vậy, hơn nữa tính tình rất tốt, làm sao còn có thể nhìn tới người đàn ông khác,

      Cảm thấy ánh mắt của , Thiệu Tử Vũ xoay mặt về phía .

      "Làm sao lại nhìn như vậy, mặt có dính cái gì à?”

      Lam Kỳ nở nụ cười, làm sao có thể mỗi lần gặp mặt toàn thân của đều thể tìm ra chỗ tốt.

      "Thiệu ngốc, đột nhiên em phát rất khỏe mạnh, đẹp trai."

      Thiệu Tử Vũ nhếch khóe miệng.

      "So với tên đàn ông vừa rồi đẹp trai hơn?"

      "Thôi , ta làm ssao có thể so sánh với .” tại Lam Kỳ đều nhớ ra tên đàn ông đó có bộ dáng như thế nào, chỉ nhớ làm cho người ta ghê tởm.

      Nghe , mặt Thiệu Tử Vũ có phản ứng, vẫn là biểu tình nhàn nhạt lái xe.

      Lam Kỳ cảm thấy giống như rất để ý đến tên đàn ông vừa rồi, tuy mặt nhìn ra cái gì, nhưng cảm thấy Thiệu ngốc có quên chuyện vừa rồi.

      chột dạ nhìn ra ngoài xe lại phát đây phải là đường về nhà.

      " muốn mang em đâu?” Hình như là đường về nhà .

      "Về nhà.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.

      "Em muốn về nhà của em.” Lam Kỳ lên tiếng, phải lập tức trở về, nếu hồi mẹ già gọi điện thoại đến.

      "Chờ chúng ta xong chuyện liền đưa em trở về.”

      " chuyện gì?” Lam Kỳ cảm thấy Thiệu ngốc chuyện rất khó hiểu, bọn họ có chuyện gì cần sao?

      Thiệu Tử Vũ lời nào chỉ là cười với cái, nửa tiếng sau xe chạy đến chỗ đậu xe ngoài biệt thự, Lam Kỳ thở ra hơi chuẩn bị xuống xe, bình tĩnh động viên bản thân, cần phải chột dạ dù sao cũng có làm cái gì, duỗi tay đẩy cửa lại phát cửa xe thể mở.

      "Mở cửa." Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ, phải có chuyện cần sao, như thế nào lại còn xuống xe.

      "Bé con, em có lừa gạt chuyện gì hay ?” Thiệu Tử Vũ nhìn mỉm cười hỏi, cũng vội xuống xe, cũng trả lời Lam Kỳ, biết vì cái gì, nụ cười kia làm cho Lam Kỳ có kích động muốn trốn.

      ". Có.” Thân thể Lam Kỳ ngồi xa ra chút.

      "Vậy sao, xem ra tính tình thành vẫn thay đổi.” Nụ cười nơi khóe miệng Thiệu Tử Vũ càng mở rộng, đột nhiên nghiêng người qua nhanh chóng đem cả thân mình Lam Kỳ ôm đến đùi .

      "A" Lam Kỳ giật mình, trong nháy mắt vừa rồi còn tưởng Thiệu ngốc sử dụng bạo lực với .

      "Làm cái gì?" chu môi hỏi.

      Thiệu Tử Vũ ôm eo thon giữ lại.

      "Bé con, hỏi em lần nữa có chuyện gì gạt hay ?" Ánh mắt của rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của cùng quàn áo hở hang người, giờ phút này bộ dáng vô tội của nhìn cực kỳ mê người, nhưng mà bộ dáng này vừa rồi lại cùng tên đàn ông khác cùng chỗ.

      Chống lại ánh mắt mãnh liệt của Thiệu ngốc, cúi đầu còn biết Thiệu ngốc chỉ là hoài nghi hay nhìn thấy cái gì, nếu chỉ là hoài nghi liền lập tức kiên trì nổi chiêu này, kết quả tức giận cần .

      " có." kiên định lắc đầu, tin tưởng Thiệu ngốc nhìn thấy cái gì, vừa rồi sau khi rời khỏi người đàn ông kia, có vấn đề gì, nếu là vì bộ quần áo này có thể tìm cớ.

      "Ngoan cố." Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng nhíu mày, Lam Kỳ ngẩng đầu lên nhìn , lại phát ánh mắt Thiệu Tử Vũ sâu thẵm cực kỳ mê người, lập tức quên hết những gì muốn .

      "Bé con, dáng vẻ tại là mê người." Lam Kỳ còn ngây ngốc, giọng Thiệu Tử Vũ lại vang lên.

      Nghe như thế Lam Kỳ ngoài ý muốn, trước đó cảm thấy mình thay đổi cách ăn mặc diêm dúa khó coi, nghĩ tới Thiệu ngốc lại khen , trong lòng vui vẻ.

      "?" cười, tư thế kháng cự trước đó biến thành vô cùng thân thiết ôm cổ , cái này có phải giống như người khác 'tình nhân trong mắt hóa Tây Thi' bất kể bộ dáng của như thế nào trong mắt đều là xinh đẹp nhất.

      "." Thiệu Tử Vũ xong cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của , hai ngày có đụng đến , khát vọng , đây là .

      "Ưm" Lam Kỳ hề chuẩn bị đón nhận nụ hôn nóng bỏng này…

      "Hô" nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Lam Kỳ thở phì phò, vừa rồi Thiệu ngốc dùng sức hôn đến muốn thở được.

      "Thiệu ngốc, em phải về rồi." Lam Kỳ mềm mại dựa vào trong ngực , rất muốn nán lại hồi cùng , nhưng mà mẹ già vẫn ở nhà chờ tin của , sợ ở cùng chút lại muốn về nhà.

      "Bé con, chúng ta còn chưa có chuyện xong vội vã muốn về nhà?" Thiệu Tử Vũ tay ôm , tay linh hoạt kéo khóa kéo phía sau của , tay kéo xuống, da thịt trắng nõn như sữa, mịn màng từng mảng lớn lộ ra trong khí, màu váy đỏ làm nổi bật làn da, bóng loáng mê người.

      "Chúng ta có chuyện gì muốn…" Lam Kỳ đột nhiên cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, vốn quần áo bó sát người lại giống như chảy xuống.

      "Thiệu ngốc" vội vã vươn tay muốn ngăn cản cái tay đứng đắn của , nhưng mà chậm bước, khóa kéo váy bị kéo đến bên eo, tay vừa duỗi ra của cũng bị giữ lại.

      Lam Kỳ nhìn cặp mắt tràn đầy dục vọng kia buồn khổ hồi.

      " cần, chúng ta bây giờ xe." quen, tuy ngẫu nhiên cũng làm loạn xe nhưng mà quen, hơn nữa quan trọng là… tại phải về nhà, nếu để làm biết đến lúc nào mới có thể đưa trở về, nhất định chịu ngừng.

      " cần?" Khóe miệng Thiệu Tử Vũ mỉm cười cúi người hôn lên mắt cái, "Vậy biết là lừa gạt chuyện gì, ngoan ngoãn ra, muốn nghe lời ."

      "Em" Ánh mắt ấm áp cùng nụ hôn dịu dàng làm cho trong lòng Lam Kỳ ngứa, Thiệu ngốc còn nghi ngờ chuyện vừa rồi nên hay đây?

      suy nghĩ chợt điện thoại di động trong túi rung lên, muốn bắt nhưng mà thân thể lại bị giam cầm nhúc nhích được.

      "Trước tiên để em nghe điện thoại hồi cùng có chịu ." Vừa vặn có thể thừa dịp nghe điện thoại suy nghĩ xem có nên hay .

      Thiệu Tử Vũ nhìn cái, ánh mắt rơi vào trong túi xách.

      " giúp em nghe." Thiệu Tử Vũ mở miệng.

      Lam Kỳ lập tức mở to hai mắt, điện thoại này 100% nhất định là mẹ già gọi tới, nghe giúp? giỡn.

      " cần, tự em nghe." Lam Kỳ vùng vẫy, Thiệu Tử Vũ duỗi tay về phía túi xách của , nếu để cho mẹ già nghe được giọng của trở về nên giải thích như thế nào.

      để ý đến Lam Kỳ, Thiệu Tử Vũ lấy điện thoại trong túi xách ra, làm động tác giống như muốn nghe điện thoại.

      "Em với ." Lam Kỳ chịu thua mở miệng, so với tức giận của mẹ già, cảm thấy Thiệu ngốc vẫn là dễ dụ hơn.

      "Nghĩ xong?" Thiệu Tử Vũ hỏi.

      "Nghĩ xong." Lam Kỳ uể oải gật đầu.

      Thiệu Tử Vũ đưa điện thoại cho , Lam Kỳ vừa nhìn quả nhiên là điện thoại của mẹ già, vừa mới chuẩn bị bắt máy tiếng chuông di động ngừng lại.

      "Được rồi, bây giờ có thể ."

      Lam Kỳ nhìn buồn bực, Thiệu ngốc vậy mà uy hiếp , nhưng mà hôm nay nếu hình như bỏ qua, vì thế Lam Kỳ hết mọi chuyện trước sau lần…

      "Em xong rồi." Lam Kỳ xong cẩn thận nhìn phản ứng của Thiệu Tử Vũ, như thế nào hai người cũng xác định quan hệ, gặp đàn ông khác sau lưng hình như là tôn trọng , tức giận là bình thường nhưng lửa cần lớn như vậy, biết dập tắt lửa.

      Thiệu Tử Vũ nhắm mắt lại làm cho nhìn ra vui giận.

      Lam Kỳ kinh hãi chút, thích bộ dáng này của Thiệu ngốc, ôm eo , vùi đầu vào trong ngực .

      "Thiệu ngốc, em thề, trong lòng em chỉ mình , đàn ông khác em nhìn đều chướng mắt, đừng tức giận." có chút được tự nhiên mở miệng, co quen giống người khác những lời buồn nôn như vậy, trước kia nghe thấy những cặp tình nhân khác như vậy bọn họ nổi da gà, cảm thấy thích người nhất thiết phải treo bờ môi, quá giả tạo, nhưng hôm nay lại , cảm thấy có chút mắt mặt.

      Thiệu Tử Vũ vốn là mặt lạnh liền mềm .

      "Bé con, vừa rồi em mới cái gì?" giọng hỏi.

      Lam Kỳ cọ cọ trong ngực hồi, cảm giác vừa rồi làm cho sắc mặt Thiệu ngốc tốt hơn rất nhiều, vì thế cũng hiểu được có gì là tự nhiên.

      "Đời này em chỉ , đàn ông khác cũng tốt." Lam Kỳ lập lại ý tứ vừa rồi.

      Lời này khiến ánh mắt Thiệu Tử Vũ sâu thêm chút, khóe miệng chứa nụ cười dịu dàng, khó có được bé con chịu để tâm ra những lời như vậy, còn tưởng đời này chỉ có thể đối mặt với bộ dáng tùy tiện của trông cậy vào việc có thể đáp lại tình cảm của , ngờ tại lại thông suốt rồi.

      " đừng tức giận." Lam Kỳ lại mở miệng.

      Thiệu Tử Vũ gật đầu, có những lời này của làm sao có thể tức giận được nữa.

      "Vậy đưa em về nhà." Nhìn thấy nụ cười mặt , Lam Kỳ lại đưa ra cầu giải quyết vấn đề của Thiệu ngốc xong rồi nghĩ muốn nhanh trở về ngả bài cùng mẹ già, như vậy về sau bà cũng dám tùy tiện giới thiệu đàn ông cho .

      Thiệu Tử Vũ lắc đầu.

      Lam Kỳ lập tức căng mặt, tức giận lại đổi ý, vừa muốn gì chợt nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      B.Cat thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73: Người đàn ông kia là ai ?

      Khi về đến nhà rất trễ, Lam Kỳ đỏ mặt xuống xe nghĩ bọn họ vậy mà dây dưa ở xe lâu như vậy, Thiệu ngốc chết tiệt, ràng vẫn chịu buông tha cho , nhớ lại chuyện xe vừa rồi, ngờ còn có mặt đáng giận như vậy.

      "Bé con, sáng mai tới đón em.” Thiệu Tử Vũ ló đầu ra ngoài cửa sổ xe, mặt nở nụ cười.

      "Ừ" Lam Kỳ gật đầu dám nhìn bộ dáng đẹp trai của , nhanh chóng vào nhà, vừa rồi ở xe mệt mỏi liền ngủ chút ngờ hơn 12 giờ, trễ như vậy mới về nhà biết mẹ già có còn chờ để khởi binh hỏi tội hay , vốn Thiệu ngốc muốn ở lại chỗ của nhưng cự tuyệt, nếu đêm nay về nhà ngày mai liền phiền phức lớn.

      Mở cửa chính ra, vào phòng khách đèn đều tắt, mảnh yên tĩnh, Lam Kỳ yên tâm rồi.....mẹ già hẳn là muốn đợi đến ngày mai rồi mới tính sổ, ít nhất tối nay được thoải mái, cũng tốt, tại toàn thân đều thoải mái tắm rửa cái xong ngủ giấc cho khỏe.

      Cởi giày cao gót ra, mò mẫn lên lầu, hoàn hảo, mẹ già ngủ nếu nhìn thấy ăn mặc thế này tức chết mới là lạ, chỉ là làm cho ngờ, chân mới vừa bước đến bậc thang thi đèn torng phòng khách đột nhiên sáng lên, híp mắt sau đó liền nghe được tiếng rống cực kỳ vang dội.

      "Lam. . . Kỳ" Vương Mạn kiềm chế được tức giận rống to, con bé chết tiệt này là muốn tiếng động trở về ngủ.

      "Mẹ" Lam Kỳ rụt đầu cái nhìn Vương Mạn mặc thân áo ngủ có chút cam lòng, rất nhàng rồi như thế nào còn bị bắt được, vốn đối với gào thét cũng mẹ già cũng thành thói quen nhưng mà có thể nguyên nhân là vì ban đêm nên thanh lúc này có chút đặc biệt chói tai.

      "Ba, mẹ, trễ thế này còn chưa ngủ?” Lam Kỳ cười gượng xuống lầu đến cạnh ghế sô pha ngồi xuống, biết tình hôm nay nếu ràng cũng đừng hòng được ngủ.

      ", tối hôm nay con làm cái chuyện tốt gì?” Hai mắt Vương Mạn dường như có thể phóng ra lửa.

      "Bà xã, xin bớt giận, từ từ rồi .” bên Lam Trung Hoa vừa an ủi vừa nhíu mày nhìn quần áo Lam Kỳ mặc, ăn mặc thành cái dạng gì rồi, khó trách bà xã tức giận đến như vậy, ông nhìn cũng vừa mắt.

      Vương Mạn liếc mắt nhìn Lam Trung Hoa cái, nhịn xuống lửa giận trừng mắt nhìn Lam Kỳ chờ mở miệng.

      "Mẹ, con biết mẹ tức giận chuyện gì nhưng mà đứa con trai của người bạn kia của mẹ ra gì, mẹ giới thiệu người như vậy cho con chính là hại cả đời con, về sau chuyện của con mẹ cũng cần mù quáng quan tâm nữa.” ghế sô pha Lam Kỳ nhanh chậm lên tiếng.

      "Con lại còn biết tốt xấu mà ? Người ta chỗ nào tốt, con ăn mặc thành như vậy tốt sao?” Vương Mạn càng nhìn càng tức giận, mặt mũi đều bị con nhóc chết tiệt này làm mất hết, trước đó ở trước mặt bạn bà còn khen ngợi con mình là dịu dàng hiểu chuyện như thế nào, tại tốt lắm, đều bị con nhóc thối này làm hư, lúc ra cửa bà cố ý đem diện từ đầu tới chân tỉ mỉ vừa lòng mới cho ra ngoài, nghĩ tới lại thay đổi quần áo trước khi gặp mặt người ta, còn biết ngày mai bạn bè cười nhạo bà như thế nào.

      Lam Kỳ nhìn quần áo của mình có chút chột dạ, cách ăn mặc này đúng là....nhưng mà mặc như vậy làm sao thử ra được khuôn mặt của tên khốn kia?

      "Mẹ, người đừng nóng giận, mẹ nghe đoạn ghi này xong hiểu."

      Lam Kỳ lấy điện thoại di động trong túi xách ra, mở đoạn ghi lại lần, tin tưởng mẹ già nghe xong cái này còn ôm lấy bất kỳ ảo tưởng gì, người đàn ông như vậy cũng ai muốn nhận làm con rể.

      Quả nhiên nghe xong sắc mặt Vương Mạn dịu xuống.

      " ngờ con trai của bà ta lại là loại người như thế.” Ngược lại bà cực kỳ kông thể ngờ tới, học thức, khuôn mặt, công việc rất tốt nhưng nhân phẩm như thế nào lại tồi tệ như vậy, đối với Lam Kỳ cũng bớt giận.

      "Đúng vậy. . . thử lần làm sao biết."

      Nguy hiểm giải trừ Lam Kỳ thoải mái dựa vào ghế sô pha, suy nghĩ có nên thừa dịp mẹ già đuối lý đưa ra cầu hay , để về sau bà cần giới thiệu bạn trai cho , có người thích hợp rồi.

      "Được, chuyện này coi như qua, còn có việc muốn hỏi con.” Từ nảy đến giờ vẫn trầm mặc Lam Trung Hoa đột nhiên mở miệng.

      Lam Kỳ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha già, còn có việc? Việc gì? Như thế nào lại biết, mà sắc mặt cha già xem ra chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, mẹ già như thế này làm gì nhưng người cha luôn luôn hiền hòa này như thế nào cũng mù quáng tham gia?

      “Chuyện gì?” Lam Kỳ hiểu ra sao, tối nay hình như có gây ra tai họa gì.

      Nghe Lam Trung Hoa nhắc tới Vương Mạn cũng nghĩ tới.

      “Kỳ Kỳ, như thế nào lại trễ như vậy mới về, đâu?”

      nhà Mễ Đóa chơi chút.” Đối với vấn đề này sớm chuẩn bị. Mễ Đóa là cái cớ tốt nhất.

      sao?” Nghe trả lời, sắc mặt Vương Mạn trầm xuống chút.

      “Dạ, tất nhiên.” Lam Kỳ gật đầu, vừa rồi gọi điện thoại cho Mễ Đóa, nếu mẹ già có gọi điện thoại đến cũng có vấn đề gì, các phối hợp vẫn rất ăn ý.

      “Con nhóc chết tiệt kia, con còn láo, vừa rồi người đàn ông ở cùng con là ai?” Vương Mạn tưc sgiaanj đến mức lập tức phóng tới chỗ .

      “Cái gì…” Nghe mẹ già Lam Kỳ chột dạ chút, người đàn ông trong miệng mẹ già phải là Thiệu ngốc chứ? Chẳng nhẽ cùng Thiệu ngốc ở chung bị người nào thấy với mẹ già rồi? Nhưng mà thể nào, bọn họ luôn ở xe.

      “Mới vừa rồi mẹ gọi điện thoại là người đàn ông nghe máy, là con ngủ thiếp .”

      Thấy còn mạnh miệng, Lam Trung Hoa ở bên mở miệng.

      Như như thế trong đầu Lam Kỳ hò hét, vừa rồi vì quá mệt mỏi nên ngủ thiếp xe lúc, chắc là Thiệu ngốc nghe điện thoại của .

      lập tức kiểm tra điện thoại, quả nhiên có cuộc gọi gần 5 phút từ nhà gọi đến, Thiệu ngốc đáng chết vậy mà lại nghe điện thoại của , hơn nữa còn đến tận 5 phút, loại dự cảm tốt.

      “Bây giờ có thể .” Lam Trung Hoa mở miệng.

      Lam Kỳ cảm thấy nhức đầu, cái gì? Chuyện của và Thiệu ngốc biết bọn họ biết được bao nhiêu, muốn thế nào.

      “Thằng nhóc đó là ai?”

      Lam Kỳ khó hiểu liếc mắt nhìn cha già cái, chẳng lẽ vừa rồi Thiệu ngốc cái gì cũng chưa , có khả năng, lễ phép như vậy, giống tác phong làm việc của .

      “Hai người biết ấy.” Lam Kỳ thành mở miệng, biết cha mẹ già đối với còn ấn tượng.

      ” Cơn tức của Vương Mạn lớn chút.

      “Thiệu Tử Vũ.”

      Lam Kỳ xong cũng chuẩn bị chịu đựng tức giận của cha già, quan hệ hai nhà biết , mẹ già làm sao thích người nhà họ Thiệu.

      Chỉ là rất kỳ lạ, hồi lâu cũng nghe được tiếng rống giận dữ của mẹ già.

      “Kỳ Kỳ, có bạn trai thích hợp nên mang đến gặp ba mẹ, nên chuyện gì cũng giấu giếm với người trong nhà.” Lam Trung Hoa giọng lên tiếng, sắc mặt dịu xuống ít.

      được.” đợi Lam Kỳ buông lỏng hơi, đột nhiên Vương Mạn lại cắt ngang lời của ba Lam.

      “Con và cái tên nhóc nhà họ Thiệu kia ít qua lại, về sau cho phép gặp nó.”

      “Mẹ.” Đối với phản ứng của mẹ già Lam Kỳ cách nào giải thích được, người lớn bọn họ bất hòa liên quan gì đến hai người bọn , hơn nữa là thời đại gì rồi còn can thiệp vào chuyện của , tự do đương có hiểu hay .

      “Lời của mẹ con tốt nhất nhớ kỹ cho mẹ.” Giọng điệu Vương Mạn cho phép bàn bạc, hiển nhiên cũng trong cơn tức giận.

      thể nào, chuyện này con nghe lời mẹ.” Lam Kỳ cũng yếu thế, tính tình của vốn là bướng bỉnh, chuyện làm sai thay đổi nhưng mà chuyện này có sai.

      “Được rồi, chuyện này về sau hãy , Kỳ Kỳ, trễ rồi, con ngủ .” Lam Trung Hoa thúc giục, ông biết nếu để hai mẹ con tranh cãi còn biết cãi đến khi nào, việc này từ từ rồi tính.

      Thấy cha già hòa giải, Lam Kỳ dạ tiếng chạy lên lầu, muốn tìm người nào đó tính sổ.

      Vào phòng của mình Lam Kỳ lập tức gọi điện thoại.

      Thiệu Tử Vũ nằm giường nhìn dãy số di động khóe miệng giương lên.

      “Bé con, như thế nào? trễ như vậy còn gọi điện thoại cho , nhớ sao?”

      Nghe giọng dịu dàng vui vẻ bên kia điện thoại, Lam Kỳ liền tức giận.

      “Vừa rồi như thế nào lại nghe điện thoại của em?” vậy cũng với tiếng, hại chút phòng bị cũng có.

      . quên.”

      ” Lam Kỳ tức giận lên tiếng, chuyện quan trọng như vậy mà có thể quên?

      “Về sau cho phép nhận điện thoại của em.”

      xảy ra chuyện gì, vui?” Đầu bên kia điện thoại Thiệu Tử Vũ hỏi.

      Lam Kỳ giương mắt nhìn người vẫn biết xấu hổ hỏi, nếu phải nghe điện thoại của cũng xảy ra chuyện như vậy, tại trong nhà biết hai người quen nhau, biết chút tức giận thành như vậy, nếu mẹ già biết được chuyện của chị già biết biến thành bộ dạng gì nữa, nghĩ lại thấy sợ.

      “Bé con, có phải bị người trong nhà mắng rồi hay ? sao, ngày mai đến chào hỏi bác trai, bác .”

      được.” Lam Kỳ lập tức mở miệng, Thiệu ngốc còn biết chuyện vừa rồi, bây giờ tới chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa nếu đến đây người trong nhà cũng cho sắc mặt hòa nhã gì, thích.

      Ngeh được lời của , đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi.

      “Bé con, mọi chuyện đều cần phải giải quyết, yên tâm, ngày mai chờ .

      “Này, đừng đến.” Lam Kỳ nóng nảy, biết Thiệu ngốc là người là làm, đến nhất định đến.

      “Bé con, đánh xong báo cáo kết hôn gởi về bộ đội, rất nhanh liền được phê duyệt, nên gặp mặt ba mẹ em.”

      Vốn là muốn đợi thời điểm trở lại bộ đội mới nộp nhưng mà lại nhận được lệnh kết thúc ngày nghỉ sớm hơn.

      “Nhanh như vậy.” Lam Kỳ ngẩn người chút, chuẩn bị tốt để làm vợ nhưng mà sao lại nhanh như vậy.

      “Ha ha.” Thiệu Tử Vũ cười.

      còn muốn trước khi kết thúc ngày nghỉ hẳn là đủ thời gian làm hôn lễ, trước tiên chúng ta đăng ký kết hôn, còn hôn lễ bổ sung sau.” Như vậy mới có thể yên tâm, ký giấy kết hôn liền chạy thoát.

      phải trở về bộ đội?” Nghe như thế trong lòng Lam Kỳ thoải mái, nhanh như vậy? Nếu trở về bộ đội phải là thể gặp mặt mỗi ngày sao.

      “Ừ, còn thời gian mấy ngày có thể ở cùng em.” Thiệu Tử Vũ nghe ra trong giọng của có thất vọng, có chút đau lòng, nhưng mà đây là công việc của , còn cách nào.

      “Yên tâm, cố gắng rút ra thời gian về thăm em.”

      “Ừ.” Mặc dù như vậy nhưng trong lòng Lam Kỳ vẫn là cực kỳ thoải mái.

      “Ngày mai chờ , ngủ sớm chút.” Thiệu Tử Vũ dịu dàng mở miệng.

      “Ừ.” Lam Kỳ gật đầu, trong đầu tất cả đều là chuyện phải trở về bộ đội, đồng ý cái gì cũng biết, đợi đến lúc phục hồi tinh thần phiền não muốn chết, làm sao có thể đồng ý với , có thể đoán được ngày mai trong nhà có mùi thuốc súng.

      “Làm sao bây giờ?” Lam Kỳ lăn lộn ở giường suy nghĩ, nghĩ đến đau đầu cũng nghĩ được cách gì, mặc kệ, ngày mai dù như thế nào cũng thể để Thiệu ngốc bị sỉ nhục.
      Last edited by a moderator: 23/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :