1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Bảo Bảo Tuyền Nhi (c83)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65: Có phải nên tắm hay ......

      Lúc Lam Kỳ từ trong nhà Mễ Đóa ra bên ngoài trời tối đen, cố vốn chuẩn bị vể sớm chút, nhưng mà sau khi Mễ Đóa log in Khương Hạo log out, vì thế Mễ Đóa cầm tay tâm hết hai tiếng đồng hồ, lúc ra về trễ thế này.

      Lúc Lam Kỳ xuống lầu phát xe Thiệu ngốc dừng ở đó, cảm thấy lạ, từ lúc gọi điện thoại đến giờ mới hơn mười phút, nhanh như vậy mà đến rồi?

      Mở cửa xe ra, bộ dáng đẹp trai của Thiệu Tử Vũ xuất .

      "Bé con, như thế nào lại trễ như vậy?” ở chỗ này chờ tiếng, nếu về liền lên lầu tìm .

      " chuyện với Mễ Đóa liền quên mất thời gian.” Lam Kỳ ấp úng mở miệng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhìn bộ dáng đẹp trai của Thiệu ngốc tim đập rộn lên, thể buổi trưa xem qua chút đĩa phim AV, hơn nữa vừa rồi lúc Mễ Đóa buồn bực, lại mở thêm đĩa, nghe Mễ Đóa khó chịu, chỉ quan tâm nội dung hình ảnh thôi.

      "Bé con, làm sao vậy? Chỗ nào thoải mái mà mặt đỏ như vậy?"

      Thiệu Tử Vũ nhìn Lam Kỳ, mặt đỏ ửng, có phải là bị cảm hay ?

      " có."

      Nhìn thấy Thiệu ngốc đến gần , tránh ra bước, lập tức phóng lên xe, được rồi, vừa rồi xem những hình ảnh quá kích thích, muốn bình tĩnh chút, bây giờ nếu Thiệu ngốc lại gần , biết có phản ứng gì.

      Thiệu Tử Vũ cũng theo sau lên xe, sau khi lên xe đôi mắt đẹp của luôn nhìn chằm chằm , trong ánh mắt dịu dàng kia còn có tia xem xét kỹ.

      Lam Kỳ ngồi thẳng thân thể, hắng giọng cái.

      " nhìn em như vậy làm gì.” phải chứ? nhìn ra cái gì? tại mặt có gì đó thích hợp sao?

      Nhìn chút Thiệu Tử Vũ thu lại ánh mắt.

      " có gì."

      "Vậy cho phép nhìn chằm chằm em như vậy.” Lam Kỳ cảm thấy ánh mắt của làm cho cực kỳ được tự nhiên, tại trong lòng rối loạn, nhìn như vậy làm cho có cảm giác bản thân làm chuyện xấu bị bắt gặp.

      Tuy Thiệu Tử Vũ , nhưng vẫn đem ánh mắt từ người dời đến bên ngoài cửa xe, tò mò, cũng hỏi, theo hiểu biết của đối với hồi tự động lòi đuôi.

      Nhìn đôi mắt có lực xuyên thấu rất mạnh từ thân thể dời , Lam Kỳ thoải mái dựa vào ghế ngồi, phía trước Tiểu Lý chuyên tâm lái xe, bên trái Thiệu ngốc xuất thần nhìn ra bên ngoài, tốt quá, tại có gì làm được tự nhiên.

      xe rất yên tĩnh, từ nhà Mễ Đóa đến nhà của Thiệu ngốc còn hơn tiếng, Lam Kỳ nhàm chán nhìn .

      Chỉ thấy tùy ý dựa vào ghế ngồi, mũ lính để ghết ngồi, gương mặt nhìn nghiêng vừa cứng rắn vừa dịu dàng của nhìn cực kỳ hấp dẫn, đôi mắt của tự chủ được rơi vào đôi môi , bờ môi hơi nhếch lên, làm cho có xúc động muốn cắn lên đó, nhìn lát, di chuyển ánh mắt xuống phía dưới, nhìn cổ, ngực, eo, bụng, tiếp tục xuống....

      Sau đó phát quần áo Thiệu ngốc mặc rất nghiêm trang, cái gì cũng nhìn thấy được, trước kia dù nhìn qua dáng người của nhưng mà tại lại muốn xem.

      Thiệu Tử Vũ theo hình ảnh phản chiếu từ cửa sổ xe nhìn thấy , ánh mắt của bé con giống như là con sói đói , nhíu mày chút, buổi chiều nay tới cùng là làm cái gì.

      "Khụ khụ."

      Thiệu Tử Vũ ho khan tiếng, ánh mắt của có thể làm như nhìn thấy nhưng phía trước còn có Tiểu Lý.

      Thiệu Tử Vũ ho khan cái, Lam Kỳ liền lấy lại tinh thần, ánh mắt thu lại chút.

      "Thiệu ngốc, bị cảm?” Nếu như vậy liền dễ làm, người có vết thương nếu lại bị cả hơi phiền phức, mùa đông bị cảm sao, mùa hè bị cảm lại phiền phức lớn, có lần bị cảm đến nửa tháng mới khỏi, thể lo lắng.

      " có."

      Thiệu Tử Vũ nhìn lắc đầu.

      "Bé con, buổi chiều hôm nay làm cái gì?” hỏi.

      "Em....” Lam Kỳ ngờ là lại hỏi chuyện này trong lúc này, biết nếu trả lời.....

      “Đương nhiên là em bàn bạc chút về chuyện chị già với Mễ Đóa, cho em gọi điện thoại báo trong nhà, em chỉ có thể tìm bạn tốt bàn bạc chút.”

      ra cũng láo, tìm Mễ Đóa vốn là có ý tứ này, về sau lại phát cùng Mễ Đóa cũng vô ích, liền có tiếp tục bàn nữa.

      "Vậy kết quả bàn bạc như thế nào?” Thiệu Tử Vũ khẳng định còn có chuyện gạt , nhưng mà chuyện cũng muốn biết kết quả. ( Thiệu là con giun trong bụng chị Lam hay sao, lần nào cũng phát là trúng phốc)

      " có kết quả." Lam Kỳ cảm thấy mấy cách làm kia đều thích hợp, trước đó nghĩ muốn để chị già ở lại chỗ đó của Thiệu Tử Mục, sau nghĩ lại đó cũng phải biện pháp tốt, nếu tháng chị ấy nhớ ra, đến nổi nào, nếu là năm, mười năm, cả đời? Vậy làm sao bây giờ, hơn nữa cha mẹ già cũng có khả năng đợi được lâu như vậy.

      "Vậy em định làm gì?” Đối với băn khoăn của đoán trước được.

      "Em nghĩ muốn chị già sống cùng em, em thuê căn phòng bên ngoài.” Như vậy có thể tự chăm sóc chị già, khả năng chị ấy có thể khôi phục trí nhớ rất lớn.

      "Em xác định ba mẹ cho em ra ngoài sống?"

      Gương mặt Lam Kỳ suy sụp, cái đó đương nhiên có khả năng.

      "Vậy làm sao bây giờ?" cũng biết nên làm thế nào bây giờ.

      "Trước hết để cho ấy ở lại chỗ của trai, trai chăm sóc tốt cho ấy.” Thiệu Tử Vũ mở miệng, trước mắt đây là biện pháp tốt nhất.

      " được, nếu như chị già khôi phục trí nhớ lột da em.” cũng muốn bị cả nhà khinh bỉ, trách cứ, vậy thành tội nhân trong nhà.

      "Hẳn là .” Thiệu Tử Vũ lại .

      "Làm sao biết?"

      Thiệu Tử Vũ cười.

      "Em khuyên ấy nhưng là ấy nghe, về sau ấy cũng rút giận lân đầu em."

      Lam Kỳ nhìn .

      "Thiệu ngốc, dạy em trêu chọc chị già.” làm sao có thể đáng ghét như vậy.

      " có chỉ là cho em biết vài biện pháp xử lý, em suy nghĩ lại, nếu bây giờ em mang ấy về, nếu ấy gọi tên trai , mọi người trong nhà nghĩ như thế nào, nếu còn biết bọn họ xảy ra loại quan hệ kia, lại nghĩ như thế nào, đến lúc đó đừng là nhà em rối loạn thành nùi mà đối với bệnh tình của chị em cũng tốt, đoán chừng ba mẹ em cũng bị tức đến sinh bệnh."

      Lam Kỳ suy nghĩ chút thấy rất đúng, chừng mẹ già còn có thể vát dao liều mạng với Thiệu Tử Mục, còn Lý Hạo nếu biết chị già xảy ra chuyện như vậy với Thiệu Tử Mục cũng biết nghĩ về chị ấy như thế nào.

      Nhìn Lam Kỳ trầm mặc Thiệu Tử Vũ lại mở miệng.

      "Để chị em ở chỗ trai , nếu có ngày ấy khôi phục trí nhớ, muốn thế nào là quyết định của ấy, em cho chị em là người yếu đuối, chút chuyện như vậy cũng chịu được?”

      “Làm sao có thể.” Lam Kỳ liếc cái, chị giá là nữ cường nhân, nếu chuyện này xảy ra người bị chị ấy biết được, có thể sớm nghĩ ra biện pháp thích hợp rồi.

      “Vậy liền cầ nghĩ nữa, chị em đối phó với trai đúng là bộ, ấy có khả năng để cho bản thân chịu thiệt, nếu như bị thiệt ấy cũng nghĩ cách đòi lại.”

      “Đúng vậy.”

      Lam Kỳ gật đầu, quá hiểu chị già, phương pháp đối phó với Triệu Tử Mục của chị già từ đến lớn có thể đóng thành bộ sách dạy tiểu học, chị già chịu thiệt? Loại chuyện này rất có khả năng.

      “Vậy cũng đừng suy nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên .”

      “Ừ”

      Trong nháy mắt trong lòng Lam Lỳ thoải mái hơn, mọi buồn phiền trong lòng giống như lập tức tan thành mây khói.

      “Thiệu ngốc” Lam Kỳ cười hì hì lại gần ôm cánh tay của , làm sao có thể khéo hiểu lòng người như vậy chứ.

      Nhìn động tác thân mật của , đôi mắt Thiệu Tử Vũ dịu dàng khẽ cười.

      Lúc hai người trở lại biệt thự, trời tối hẳn rồi.

      “Tiểu Lý muốn cùng chúng tôi vào nhà ăn cơm ?” Lúc xuống xe Lam Kỳ hỏi, Tiểu Lý hẳn là còn chưa ăn cơm chiều, vừa vặn có thể cùng nhau ăn cơm, nhưng mà biết Thiệu ngốc làm có được hay .

      cần, tôi trở về bộ đội ăn.”

      Tiểu Lý cười gượng, trước kia ở bộ đội chỉ mình thủ trưởng có gì, tại sao cậu có thể biết xấu hổ làm phiền thế giới hai người bọn họ, nếu cậu thức thời rời , khẳng định bị ánh mắt của thủ trưởng trừng cho nuốt nổi cơm.

      “Thủ trưởng, ngày mai khi nào đến đón ?”

      Trước khi Tiểu Lý hỏi, “Vết thương tay thủ trưởng cần phải thay băng mỗi ngày, nhưng mà khả năng thủ trưởng dậy sớm như thế, nhất là lúc ở cùng phu nhân...”

      Thiệu Tử Vũ suy nghĩ chút.

      “Ngày mai tôi gọi điện thoại cho cậu.”

      “Dạ được.”

      Sauk hi Tiểu Lý lái xe , Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ.

      “Thiệu ngốc, có thể nấu cơm ?” Vừa rồi nên thừa dịp Tiểu Lý còn ở mà hỏi, nếu thể làm bọn họ có thể ra ngoài ăn, tay tiện, còn đối với khả năng nấu nướng của mình có chút lòng tin, có thể ăn được hay đều là vấn đề.

      Thiệu Tử Vũ cũng trả lời mà lôi kéo vào biệt thự.

      “Vào nhà.” đến bây giờ còn có phát , cho tới bây giờ đều trông cậy vào việc có thể nấu cơm cho ăn.

      “Ừ”

      Lam Kỳ theo Thiệu Tử Vũ vào trong biệt thự, đột nhiên phát trong phòng khách có thêm cái bàn ăn, ghế dựa, nhưng mà những chỗ khác vẫn trống , nhớ lại chuyện đồ dùng nội thất bị đưa trở về nên mới như thế này liền thoải mái.

      “Thiệu ngốc, sớm làm xong cơm rồi?”

      Lam Kỳ vui vẻ chạy đến bên bàn cơm, lấy cái lồng bàn phía ra, ngửi được trận mùi thơm, có món ớt xanh xào thịt thích, nấm hương xào, gà xé phay, còn có canh bào ngư, sau đó ánh mắt của rơi vào dĩa thức ăn màu xanh, đó là rau trộn dưa chuột.

      Dưa chuột! Món thích nhất.

      lập tức cầm đũa gấp miếng dưa chuột bỏ vào miệng.

      “Thiệu ngốc, dưa chuột làm ăn rất ngon.” vừa vừa cười... Cười giống như tên trộm.

      Động tác cầm tô của Thiệu Tử Vũ cứng ngắt chút, rất nhanh khôi phục sắc mặt, cầm tô cơm từ phòng bếp ra.

      “Mau ăn.”

      “Ừ” Lam Kỳ gật đầu ghế bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn Thiệu Tử Vũ bên cạnh, Thiệu ngốc quả nhiên là cái cọc gỗ, như vậy là chút phản ứng cũng có.

      Dưa chuột, dưa chuột làm... Ha ha.

      “Bé con, thích ăn ăn nhiều chút.” Thiệu Tử Vũ bắt đầu gắp dưa chuột bỏ vào trong chén của , trong chén nhất thời chất đầy dưa chuột.

      Lam Kỳ cau mày, sau đó buồn khổ.

      “Quá nhiều, em ăn hết.” Thiệu ngốc cũng phải biết thích ăn thịt ngồi , thích dưa chuột chỉ là muốn trêu chọc .

      Thiệu Tử Vũ nhìn cái.

      có việc gì, ăn nhiều thành thói quen, em thích ăn, mùi vị cũng tệ.”

      “Ách” Lam Kỳ hết chỗ rồi, đều trách bản thân miệng thối, cái gì thích ăn dưa chuột, tại ăn hết, xứng đáng, miễn cưỡng ăn vài miếng dưa chuột bắt đầu kháng nghị.

      “Em muốn ăn thịt.” Thiệu ngốc đáng ghét, sao còn gắp dưa chuột bỏ vào chén , nhiều như vậy ăn hết.

      hồi cho em ăn.”

      “Ách...”

      Lam Kỳ sụ mặt bắt đầu đồng chấp nhận ăn dưa chuột, chán ghét, tại sao ăn, toàn gắp bỏ vào chén .

      có biện pháp, tự làm tự chịu bắt đầu ăn dưa chuột, ra Thiệu ngốc làm dưa chuột mùi vị tệ, chỉ là thích ăn rau xanh.

      vất vả đem đồ ăn trong chén ăn xong, Lam Lỳ lập tức tránh , chán ghét ăn dưa chuột, tại bụng đều là dưa chuột.

      Ăn cơm xong, Lam Kỳ nằm ghế sô pha nghĩ chuyện, Thiệu Tử Vũ dọn dẹp phòng bếp.

      “Thiệu ngốc, em tới đây.” Nghe được tiếng nước Lam Kỳ lập tức từ sô pha ngồi dậy đến phòng bếp, như thế nào biết xấu hổ để người bị thương vừa nấu cơm vừa rửa chén.

      Thiệu Tử Vũ nhìn đem chén rửa sạch cất kỹ.

      xong rồi, có việc gì, em lấy trái cây trong tủ lạnh mà ăn.”

      “Ừ” Nhanh như vậy mà rửa xong rồi, Lam Kỳ buồn bực đến chỗ tủ lạnh, cơ hội biểu tốt như vậy mà lại bỏ lỡ là đáng tiếc.

      Mở tủ lạnh ra nhìn thấy trái cây như lời Thiệu Tử Vũ , quả chuối tiêu to... Lam Kỳ bẻ trái cầm tay, có phải hôm nay suy nghĩ của quá xấu xa, thấy cái gì cũng đều có tưởng tượng phong phú, chuối tiêu này nhìn mờ ám.

      Thiệu Tử Vũ vẫn còn rửa chén trong phòng bếp, Lam Kỳ dựa vào cánh cửa trong phòng bếp lột chuối tiêu, nhớ trước đó mình xem qua cảnh.

      Lập tức điều chỉnh tư thế thân mình, tùy ý trước đó đổi thành lười biếng, đầu nghiêng bên, sau đó ngón tay bắt đầu thong thả lột chuối, hơi dùng sức chút, vỏ chuối màu vàng rất dễ dàng bị lột ra, lộ ra thịt cùng hình dáng tự nhiên bên trong, động tác này Lam Kỳ làm rất chậm, Lam Kỳ ngậm quả chuối tiêu trong miệng, tràn đầy tình cảm mãnh liệt.

      Thiệu Tử Vũ rửa đột nhiên phát bên người có tiếng động nào, nhớ tới trước đó bé con luôn liếng thoắng cái miệng như thế nào bây giờ lại yên tĩnh như vậy.

      giương mắt nhìn ra phòng bếp, sau đó tay mất tự nhiên run lên chút.

      Chỉ thấy bé con lười biếng dựa vào cánh cửa, trong tay cầm trái chuối tiêu, cặp mắt to mờ sương quyến rũ nhìn , đôi môi mềm mại đỏ mọng hơi hơi mở ra, nửa chuối tiêu bị ngậm trong miệng, đầu lưỡi hồng nhạt cực kỳ tùy ý trong lúc chuối tiêu đưa vào triền miên liếm mút, hình ảnh kia muốn bao nhiêu kích thích liền có bấy nhiêu kích thích.

      Hai mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm, cảm giác hạ thân đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng quay đầu điều chỉnh suy nghĩ cùng hô hấp, tiếp tục động tác tay.

      liếm chuối tiêu hăng say, Lam Kỳ lập tức liền thấy thất bại, có lầm đây, như thế nào chút phản ứng đều có, cực kỳ cẩn thận nhìn xem đoạn này, tua lại n lần cảnh đó, chẳng lẽ là bắt chước đủ giống? Muốn chết, phiền não cắn vài ngụm chuối tiêu, sau đó về sô pha nằm tiếp tục buồn bực.

      Lam Kỳ mới vừa , Thiệu Tử Vũ liền thở phải nhõm, nhìn lại phản ứng thân thể của mình liền cười khổ, bé con học cái đó của ai, làm cho nháy mắt nhiệt huyết dâng trào, lại cúi đầu nhìn xem bộ dáng chính mình, đoán chừng mấy phút sau mới có thể ra ngoài.

      Lam Kỳ nằm ghế sô pha lập lại nghiên cứu trong tay mình, ăn nửa chuối tiêu, chẳng lẽ là quá? Hay là vị trí đúng? thể nào, xác định độ lớn của chuối tiêu là 100% chính xác, vị trí của cũng có gì đúng, xem ra Thiệu ngốc là loại người cực kỳ ngu ngốc.

      nhìn cửa phòng bếp, sau đó cầm lấy túi du lịch của mình, kéo khóa kéo ra, lấy bộ đồ lót màu trắng, bộ áo ngủ này là cướp đoạt của Mễ Đóa, nghe là bộ ấy cất giấu rất kỹ, quần lót chữ T còn đến tấc vải dệt, biết Thiệu ngốc thấy mặc thành như vậy nghĩ như thế nào? Hì hì, cẩn thận cất kỹ, hồi liền nhờ vào nó!

      Lam Kỳ vừa mới cất xong đồ, điện thoại di động trong túi liền rung lên, vừa thấy điện thoại của Lý Hạo, vốn nghĩ muốn nhận nhưng mà vì chuyện của chị già nên vẫn nhận điện thoại.

      Trước đối với có phải là có ý đồ xấu hay , nhưng mà chị già sống cùng Thiệu Tử Mục, biết cho , cảm giác có phần thích hợp, huống hồ đối với cha mẹ già rất tốt.

      “Alo” lên tiếng, tại biết nên xưng hô như thế nào, trước kia coi rể, nhưng mà tại trong tương lai lại chừng là phải nữa.

      “Kỳ Kỳ, em công tác?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng có chút kiềm chế của Lý Hạo.

      “Ừ, tạm thời quyết định chưa bàn bạc với trong nhà.”

      “À, vậy bây giờ em ở đâu?”

      “Thành phố S” Lam Kỳ vẫn cảm thấy nên dùng thành phố S lừa gạt ta, vốn là muốn đến chỗ kia chỉ là bị Thiệu ngốc đưa đến chỗ này mà thôi.

      “Lúc nào trở lại?” Lý Hạo lại hỏi.

      Lam Kỳ suy nghĩ chút, vốn là nghỉ ba ngày, ngày hôm qua làm trễ nải ngày, hôm nay lại vì chuyện của chị già thêm ngày, tính toán lại chỉ còn có ngày mai, nếu tối nay quyến rũ Thiệu ngốc thành công? Kêu ngày mai trở về, thời gian gấp mà cũng nỡ.

      “Có thể chưa tới hai ngày, hết bận em liền về.

      Bên kia điện thoại trầm mặc.

      “Có phải gặp chuyện gì hay , dì chỉ cần ba ngày, như thế nào lại hoãn lại?”

      “Có chút chuyện, nhưng mà yên tâm rất nhanh liền giải quyết xong.” Lam Kỳ cười gượng, đầu óc Lý Hạo cực kỳ nhạy bén, lỗ hỏng chút xíu ta đều có thể phát .

      “Có muốn giúp đỡ tay hay , tại thành phố S có quen vài người bạn.”

      cần. Em lớn rồi, tự mình giải quyết chuyện cá nhân, yên tâm .”

      Lam Kỳ vội vàng từ chối, đùa gì thế, làm sao có thể để Lý Hạo tìm đến mình, phải là tự tìm phiền phức cho mình hay sao.

      “Ừ, nếu như vậy, em tự mình cẩn thận chút, sớm về nhà.”

      “Ừ, cứ như vậy , em muốn nghỉ ngơi rồi.”

      “Ừ, ngủ ngon.”

      “Đợi chút.” Lúc Lý Hạo chuẩn bị cúp máy, Lam Kỳ đột nhiên mở miệng.

      “Thế nào?” Lý Hạo hỏi.

      “Em muốn hỏi có còn chị Lam Vũ ?” Lam Kỳ hỏi, vẻ mặt cùng phản ứng của Lý Hạo cực kỳ lạnh nhạt, từ lúc chị già gặp chuyện may đến bây giờ, giống như chưa từng lo lắng, cũng đoán ra, cuối cùng là ta nghĩ cái gì, mỗi lần cùng cha mẹ già chuyện, là, có người cá tính liền thích đem chuyện ra, toàn thích giấu trong lòng, xác định Lý Hạo có phải loại người như vậy hay .

      Bên kia trầm mặc chút.

      rất lo lắng cho ấy.”

      Giọng điệu cực kỳ kiên định làm cho Lam Kỳ yên tâm lại bất an hồi, cái này có tình là lần đầu tiên Lý Hạo biểu quan tâm với chị già trước mặt hay ? Nếu như vậy chứng minh vẫn còn thích chị già, vậy bây giờ tình huống phải càng phức tạp, đau đầu hơn sao.

      “Vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Bên kia điện thoại Lý Hạo lên tiếng.

      có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chị ấy.” Lam Kỳ cảm thấy tình huống tại chuyện của chị già cần cho ai biết hết, đó chính là trái bom oanh tạc rất nhiều người.

      “Yên tâm ấy có chuyện gì.” Bên kia điện thoại giọng Lý Hạo cực kỳ chắc chắn.

      “Ừ” Lam Kỳ gật đầu, chị già có thể có chuyện gì cũng là có chuyện.

      “Cứ như vậy, ngủ ngon.” Lam Kỳ muốn chuyện tiếp với ta.

      “Ừ, về nhà cho biết qua gặp em.”

      “Ừ, gặp lại.”




      Chương 65: Có phải nên tắm hay .... (tt)

      Cúp điện thoại Lam Kỳ nằm ghế sô pha suy nghĩ....Nếu tại cũng giống như chị già bị mất trí nhớ tốt, cần đối mặt với nhiều phiền não như vậy, Thiệu ngốc còn phải chăm sóc , chừng giống như chị già và trai , nhịn được liền cái kia......

      Thiệu Tử Vũ từ trong phòng bếp ra liền thấy Lam Kỳ nằm ghế sô pha vẻ mặt say sưa.

      "Bé con, điện thoại của ai mà vui vẻ như vậy?”

      " rể em.” Lam Kỳ vứt điện thoại di động lên ghế sô pha, sững sờ nhìn Thiệu ngốc, nhìn bộ dáng đẹp trai của , trong lòng ngứa, ăn cơm xong có phải nên tắm rồi hay ?

      "Bé con, rồi, cách xa ta chút.” Thiệu Tử Vũ lại dặn, như thế nào lại nghe, nếu Lý Hạo đối với có ý đồ nên làm gì bây giờ.

      "Em biết, em qua lại gần gũi với ta, là ta gọi điện thoại cho em.” mới có ngốc như vậy thân cận cùng Lý Hạo, bảo vệ tốt bản thân.

      "Ừ, nhớ là tốt rồi."

      Thiệu Tử Vũ ngồi xuống bên cạnh Lam Kỳ, ôm vào lòng.

      Lam Kỳ ở trong lòng ngọ nguậy chút, lấy ngón tay chỉ chỉ ngực .

      "Thiệu ngốc, ăn cơm xong có phải nên tắm hay ?” Động tác của thể chậm như vậy, đều hơn 8 giờ rồi.

      Thiệu Tử Vũ cười khẽ nhìn .

      "Thời gian vẫn còn sớm, tắm rửa làm gì, lại gấp ngủ.” Hôm nay bé con kỳ lạ, nghĩ mọi cách quyến rũ .

      "Cái gì sớm, là bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi sớm có biết hay .” Lam Kỳ nhắc nhở , tắm làm sao bây giờ.

      "Hình như là nên tắm," Thiệu Tử Vũ gật đầu.

      Lam Kỳ vui vẻ, nụ cười mới đến khóe miệng bị lời của Thiệu Tử Vũ làm cho gương mặt lại suy sụp.

      "Nhưng mà nhớ ra rồi, bác sĩ vết thương của nên đụng nước.” Nét mặt cực kỳ nghiêm túc.

      "Nhưng ngày hôm qua cũng tắm rửa mà.” Lam Kỳ cao giọng, bác sĩ trong bộ đội là bác sĩ gì chứ, chuyện cần chú ý đều để sau đó mới .

      "Cho nên hôm nay quyết định nghe theo lời bác sĩ.” Thiệu Tử Vũ cười.

      Lam Kỳ níu lấy quần áo trước ngực muốn phát điên.

      " tắm .” cọ cọ trong ngực , nếu thừa lúc tắm rửa lơi lỏng phòng bị, đâu phải là đối thủ của , làm sao có thể cường . (Khụ khụ, chị Lam à, kiềm chế, kiềm chế chút)

      "Vì cái gì? Hôm nay bé con hình như cực kỳ quan tâm có tắm rửa hay .” Thiệu Tử Vũ rất thể giải thích hỏi.

      "Dĩ nhiên quan tâm, tắm có lợi cho máu huyết tuần hoàn trong thân thể, tắm miệng vết thương rất lâu lành, qua hai ngày nữa em liền phải về nhà, mình ở đây em lo lắng."

      "Như thế nào qua hai ngày nữa phải về nhà?” Ánh mắt Thiệu Tử Vũ cứng lại.

      "Ừ, em lấy cớ công tác nên mới rời nhà vài ngày, qua hai ngày nữa em phải trở về nếu cha mẹ già chạy đến thành phố S giết em.” Lam Kỳ cực kỳ uể oải, cho nên mới gấp, thời gian của nhiều lắm.

      Thiệu Tử Vũ hôn cái mặt rồi cười.

      "Ừ, vậy tắm, chờ ."

      "Ừ, nhanh ."

      Lam Kỳ giãy giụa từ người nhảy xuống, đẩy cái, nhanh nhanh .

      "Ừ"
      Thiệu Tử Vũ cười lên lầu, bước chân càng lên cao nụ cười lại càng lớn.

      Chờ Thiệu Tử Vũ vừa lên lầu, Lam Kỳ bắt đầu tính toán thời gian, đoán chừng sai biệt lắm mới chạy lên lầu, tới phòng ngủ vội vã lấy ra bộ đồ ngủ kia, hoàn hảo, vừa rồi có dự định trước nên tắm rửa thơm tho ngào ngạt ở nhà Mễ Đóa.

      Cở quần áo ra thay đổi bộ áo ngủ sau đó đến cửa phòng tắm, còn cách nào đưa ra kết luận, đối với việc theo đuổi đàn ông cách nhanh nhất cũng là hữu hiệu nhất chính là mạnh hơn, biến Thiệu ngốc thành đàn ông của như vậy liền chạy thoát.

      Đôi chân trần trắng nõn của Lam Kỳ giẫm lên sàn gạch men bóng loáng, tại đầu tóc xoăn dài của xõa ra ngang hông, dáng người bởi vì bộ áo ngủ cực kỳ quyến rũ mê người, rất giống tiểu tinh.

      tới phòng khách nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, tim bắt đầu nhảy bang bang, tuy làm đủ chuẩn bị, nhưng lần đầu tiên đối mặt với chuyện này vẫn là có chút căn thẳng, nếu Thiệu ngốc quyết đoán cự tuyệt , biết chôn mặt vào đâu, nhưng mà tại phải lúc lùi bước, cho dù là Thiệu ngốc đồng ý cũng phải cường .

      hai ba, trong lòng đếm nhẩm hồi sau đó nhắm mắt lại tắt đèn .

      Đèn trong cả phòng tắm đều bị tắt, trước mặt mảnh tối đen, biết như thế nào Lam Kỳ lại có lá gan lớn, tiến về phía cửa phòng tắm, tay vặn tay nấm cửa, hơi dùng lực chút cửa liền mở.

      mừng thầm trong lòng, Thiệu ngốc là đóng cửa đừng trách em.

      nhàng đẩy cửa ra vào phòng tắm, bên trong cực kỳ tối, chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào chảy, vài tia nước bắn vào người cảm giác hơi lạnh, làm sao bây giờ, nhìn thấy người ở chỗ nào hết.

      Mặc dù nhìn thấy nhưng biết như thế nào có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của xung quanh, cảm giác giống như muốn đem hòa tan, đột nhiên có phần chột dạ, chân tự chủ được lùi về sau bước.

      Chân mới vừa nhấc lên thân thể bị sức mạnh kéo lại, sau đó nhào vào lồng ngực rắn chắc ấm áp.

      "Bé con, hối hận sao?”

      Giọng Thiệu Tử Vũ khàn khàn vang lên bên tai , thân thể bởi vì giọng này khỏi nhuyễn chút, giọng này đúng là chọc người.

      "Ừ" Lam Kỳ gật đầu, cái gì cũng nhìn thấy có chút sợ hãi, mà còn có mặc quần áo nên có cảm giác an toàn.

      "Muộn rồi.” Thiệu Tử Vũ cười, ngẩng đầu, liền đánh úp về phía môi , nụ hôn bá đạo mà nóng rực, này trêu chọc lâu như vậy, thể nhịn được nữa, muốn cho biết việc này phải chuyện giỡn chơi.

      "Ưm...” Đột nhiên hôn nồng nhiệt như vậy làm cho Lam Kỳ choáng váng, cảm thấy thiệu ngốc như vậy cực kỳ xa lạ, nhớ lại những hình ảnh xem lúc trước, tình cảm mãnh liệt cuồng dã như vậy, lại có chút sợ hãi Thiệu ngốc như vậy, đối với làm những chuyện kia, nhưng mà lại có chút chờ mong.

      "Bé con, đừng sợ.” Cảm giác bất an, Thiệu Tử Vũ nhàng bên tai , giọng này giống như mang theo loại mê hoặc làm cho hoàn toàn bị lạc trong dịu dàng của .

      Thiệu Tử Vũ ôm bắt đầu kiềm chế cảm xúc bản thân thả dần tốc độ, nhàng hôn môi , từ từ cạy mở hàm răng ra để cho lưỡi cùng lưỡi quấn quit triền miên, lại nhớ tới hình ảnh ăn chuối tiêu lúc tối, cảm giác toàn thân lại căng thẳng phấn khởi đến chịu được.

      “Ừ”

      Lam Kỳ vốn là mở to mắt liền từ từ nhắm lại, hoàn toàn đắm chìm trong kích tình cực nóng này, cảm giác tê dại, tay Thiệu Tử Vũ người bắt đầu vuốt ve trêu chọc dục vọng ngủ say của , cảm giác bản thân bị loại cảm giác hoàn toàn xa lạ dẫn dắt, cùng càng thêm kề sát sít chặt.

      Thiệu Tử Vũ vuốt ve thân thể của , trong cổ họng phát ra thanh khó chịu, bé con mặc quần áo gì, làm cho toàn thân máu nóng bắt đầu sôi trào.

      chế được tiết tấu bắt đầu mảnh liệt vuốt ve , hơi thở cực nóng dường như muốn đem hòa tan.

      “Ưm” Thân thể Lam Kỳ mềm nhùn ôm cổ , mặc cho môi rời khỏi môi đường trượt xuống dưới.

      Lúc Lam Kỳ bị hôn đến ý loạn tình mê, ánh sáng đột nhiên ập tới, chỉ thấy Thiệu ngốc ôm , mở đèn đến phòng ngủ.

      “Thiệu ngốc” Lam Kỳ nhìn thân thể cảm giác được sức mạnh trong đó, hơi sợ.

      có việc gì, bé con.” Thiệu Tử Vũ cúi đầu hôn cái lên đôi môi sưng đỏ của .

      “Tắt đèn.” Bị đè giường lớn mềm mại, Lam Kỳ thở hổn hển mở miệng, tình cảm mãnh liệt vừa rồi còn chưa hết, muốn dừng lại.

      Thiệu Tử Vũ dịu dàng hôn cái, “Để xem bộ dáng xinh đẹp của em.” Nhìn dáng vẻ mặc áo ngủ của , ánh mắt lại tối sầm, so với suy nghĩ vừa rồi của còn quyến rũ mê người hơn.

      Lam Kỳ còn muốn mở miệng, Thiệu Tử Vũ hạ xuống nụ hôn khác, tay nhanh chóng cởi ra nút áo ngủ của , rơi vào địa phương mẫn cảm lại thẹn thùng của , làm cho toàn thân run rẩy, ôm lấy người dùng lực để lại vài vết cào mờ ám lưng .

      Trong lúc ý loạn tình mê, nghe được tiếng giường lắc lư có tiết tấu nhàng, toàn thân là hơi thở nóng rực cùng mồ hôi, tay nắm chặt khăn trải giường như vậy mới có thể thừa nhận loại mãnh liệt vui thích này. (Ặc, thịt của Kẹo đâu, đả đảo mẹ Tuyền, như thế nào làm thịt cho người ta, chờ mỏi mòn cơ mà cứ thế lướt qua là sao)

      Lúc Lam Kỳ tỉnh lại trời sáng hẳn, rời giường nhìn cả giường là mảnh hỗn độn, mặt liền đỏ lên, nhớ lại chuyện đêm qua bụm mặt cười trộm, cùng Thiệu ngốc làm, ha ha, như vậy Thiệu ngốc liền chạy thoát rồi.

      Sau đó muốn lười biếng ở lại nhà , để cho cưng chiều cả đời.

      nhìn xem bên cạnh có ai, biết Thiệu ngốc nơi nào, giật giật thân thể, chỗ ấy có chút đau, ngày hôm qua lúc đầu Thiệu ngốc đối với cực kỳ dịu dàng, nhưng mà sau đó có phần khống chế sức lực làm đau.

      Nhưng mà đoán chừng cũng chịu nổi, lúc đau liền cào , đoán chừng người có ít vết cào.

      Lam Kỳ rời giường, thân thể lõa lồ tới tủ quần áo của Thiệu ngộc tìm cái áo sơ mi mặc vào, sau đó xuống lầu, nghĩ muốn khởi binh vấn tội Thiệu ngốc, sau đó khóc hai nháo ba thắt cổ, muốn phụ trách với , hơn nữa là phụ trách, cho phép giống lần trước miễn cưỡng như vậy.

      Lúc được nửa cầu thang, dụi dụi mắt chuẩn bị làm ra vài giọt nước mắt, giả bộ điềm đạm đáng bị người khi dễ.

      Sau đó xuống dưới lâu nhìn thấy Thiệu ngốc đứng ở cửa nhìn cười, biểu tình mặt lập tức tan rã, hình ảnh đêm qua tái làm mặt đỏ bừng.

      “Bé con, dậy rồi.”

      Thiệu Tử Vũ về phía , ôm chiếc eo mảnh khảnh của mở miệng.

      “Ừ”

      Lam Kỳ cúi đầu.

      “Còn đau ?”

      Thiệu Tử Vũ giọng hỏi bên tai , ngày hôm qua có chút khống chế tốt độ mạnh yếu, có thể làm bị thương, cũng là lần đầu tiên, có khả năng kiềm chế chính mình. (Rau sạch Thiệu ngốc bị con dê ngốc nghếch Lam Lam ăn sạch, Thiệu chính thức từ giã đội ngũ chuyên bán rau sạch của Kẹo)

      Lam Kỳ lắc đầu, bộ dáng này của làm sao có thể mở miệng được.

      đâu?” Lam Kỳ rốt cuộc nhớ lại chuyện, giống như là vừa vặn ra ngoài mới trở về, hơi quá đáng, bọn họ đều như vậy như thế nào ném mình giường, ít nhất là chờ tỉnh lại sau đó ôm thân mật lăn lộn hồi.

      Thiệu Tử Vũ biết suy nghĩ cái gì liền giọng bên tai .

      “Ngày hôm qua miệng vết thương của bị nứt ra.” Quân y tay của thể quá dùng lực, vì bé con làm cho tay phải thwfoi gian nữa mới có thể lành lại.

      Lam Kỳ bỗng nhiên nhớ lại hôm qua ôm ấp , sau đó lại... Mặt càng đỏ hơn, cũng là tại , làm sao lại háo sắc như vậy, suy xét đến thân thể của Thiệu ngốc.

      còn biết chút.” Lam Kỳ cảm thấy thể trách , đây chính là vấn đề của , hoàn toàn có thể nhàng tới.

      “Đều tại em quá mê người rồi.”

      Thiệu Tử Vũ hôn lên mặt cái, tại bé con mới xấu hổ có phải là quá muộn hay , đêm qua vẻ háo sắc kia đâu rồi.

      Được rồi, Lam Kỳ thừa nhận lời Thiệu ngốc nghe cực kỳ thoải mái, mê người, đúng là sức quyến rũ của được khẳng định.

      “Yên tâm Thiệu ngốc, về sau khẳng định cần dùng sức, em dùng sức.”

      ôm cổ , là quên, tay Thiệu ngốc còn bị thương.

      Thiệu Tử Vũ nhìn , ánh mắt tối sầm chút.

      “Bé con, em muốn dùng sức như thế nào?”

      “Em...” Lam Kỳ nghĩ đến hình ảnh trong mấy đĩa phim AV trước đó muốn ra nhưng mà nhìn vẻ mặt Thiệu ngốc liền ngậm miệng.

      “Em biết.” Chuyện đó làm sao có thể , phải làm. (Woa, chị Lam, đủ bạo)

      Thiệu Tử Vũ cười khẽ, cắn vành tai cái.

      “Vậy buổi tối chúng ta thử lại.”

      Lam Kỳ bị lời mờ ám của Thiệu ngốc làm cho chấn động, lịch của , phong cách khiêm tốn, ra câu kia rất đúng, đàn ông đều là háo sắc.

      Nghĩ tới đây Lam Kỳ cảm thấy chuyện ngày hôm qua có thể đổ thừa người của .

      “Thiệu ngốc, phải phụ trách em.” đúng tình hợp lý mở miệng.

      “Ừ”

      Thiệu Tử Vũ gật đầu sờ sờ tóc . (Kẹo thích nhất hành động sờ tóc này, biết vì sao tự nhiên thấy rất lãng mạn)

      Vốn chuẩn bị đống lý do, Lam Kỳ lại ngây người ra lúc, liền sảng khoải như vậy đồng ý?

      “Em !” phải ăn xong rồi lại bỏ hay sao.

      “Ừ, , bé con, phụ trách em cả đời.” Thiệu Tử Vũ nhìn nhàng cười, sớm muốn với như vậy, chỉ là trước đây hiểu.

      “Vậy còn sai biệt lắm.” Trong lòng Lam Kỳ vui vẻ, sớm biết Thiệu ngốc dễ thu phục như vậy, dùng chiêu này từ lâu.

      “Bé con, lại sô pha nghỉ ngơi chút, làm bữa sáng cho em.”

      “Được.”

      Lam Kỳ nằm úp sấp sô pha vui vẻ, tại Thiệu ngốc là người đàn ông của , ai cũng thể cướp đoạt.

      Sau đó nhìn thấy di động ghế sô pha, ngày hôm qua giao hẹn cùng Mễ Đóa nếu thành công liền báo cho tiếng.

      Mở điện thoại ra, trong đó có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đầu là của Mễ Đóa, sớm nhất là lúc rạng sáng, sau đó cách tiếng gọi lần, buổi sáng 7 giờ là tiếng gọi ba lần, tại là 10 giờ nên có đến mười mấy cuộc gọi chưa nghe.

      lập tức gọi điện thoại cho Mễ Đóa.

      “Alo, Kỳ Kỳ, thành công ?” Điện thoại vừa kết nối Mễ Đóa liền hỏi, đương nhiên cũng vội.

      Lam Kỳ điều chỉnh loa điện thoại chút, giọng Mễ Đóa quá lớn, phải là cường người đàn ông hay sao, ngạc nhiên như vậy?

      “Xong.” nhàn nhạt lên tiếng.

      “A, cậu thành công? cho tớ biết cảm giác thế nào... Kỹ thuật Thiệu Tử Vũ như thế nào, hai người làm mấy lần...” Bên kia Mễ Đóa hưng phấn thét chói tai. (*sặc cơm* Kẹo phục chị Mễ rồi, còn ‘làm mấy lần’ ối giời ơi, người ta còn con nít, tâm hồn trong sáng thế kia mà chị Mễ nỡ nào vấy bẩn, ra, Kẹo cũng muốn hỏi, chị Lam, cảm giác thế nào? *chớp chớp mắt long lanh vô tội).

      Lam Kỳ bịt lỗ tai.

      “Hoàn hảo.” Con nhóc Mễ Đóa này là có thể hỏi ra miệng, có hỏi cũng xấu hổ ra trước mặt .

      “Vậy ta có bày tỏ gì với cậu hay ?” Hưng phấn vài phút cuối cùng Mễ Đóa cũng khôi phục bình thường.

      ấy phụ trách.”

      Lam Kỳ đem lời Thiệu ngốc lại lần.

      “A, Lam Kỳ, cậu gặp cái vận cứt chó gì mà nhặt được người đàn ông tốt như vậy.” Bên kia điện thoai Mễ Đóa bắt đầu bất mãn thầm, ghen tỵ.

      “Đúng, đúng, là cậu tự mình cố gắng, tớ ghen tỵ được chưa, aiz... nhưng mà cho cậu nghe, đàn ông sau khi cùng phụ nữ lên giường đều như vậy, cậu cũng đừng vui mừng quá sớm.” Mễ Đóa hừ , bỏ thêm vài câu.

      sao?” Lam Kỳ buồn bực hồi, đúng là có khả năng này, nhưng Thiệu ngốc thể nào.

      “Vậy làm sao bây giờ?” hỏi.

      “Thêm chút sức .” Mễ Đóa trả lời.

      “Thêm thế nào?” Lam Kỳ ý tứ của .

      “Khụ khụ, thêm ở giường đó, làm cho ta cảm thấy thế giới này cậu là người phụ nữ có sức quyến rũ cực mạnh làm cho người khác chết mê.”

      Lam Kỳ suy nghĩ chút, lời của Mễ Đóa thể tin, nhưng muốn cho Thiệu ngốc thấy được quyến rũ mê người của , chủ ý kia cũng tồi.

      “Được, tớ biết rồi.” nhàn nhạt mở miệng.

      “Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, nghe lần đầu tiên rất đau, để cho Thiệu Tử Vũ bồi bổ cho cậu, mua mấy loại thuốc cầm máu, tiêu sưng.”

      chết .” Lam Kỳ lập tức cúp điện thoại, con nhóc Mễ Đóa này có kinh nghiệm gì lại cứ tưởng tượng phong phú, đâu có thảm như vậy, còn thuốc cầm máu, tiêu sưng.

      “Bé con, uống ly sữa.”

      Từ phòng bếp Thiệu Tử Vũ cầm ly sữa đưa đến cho , Lam Kỳ đứng dậy cầm lấy ly sữa uống ngụm.

      Thiệu Tử Vũ ngồi xuống bên cạnh , Lam Kỳ nhìn , như thế nào ngày hôm qua lăn qua lăn lại nguyên buổi tối mà Thiệu ngốc vẫn đẹp trai như vậy, tinh thần còn phấn chấn.

      “Thiệu ngốc” Lam Kỳ đặt ly sữa lên bàn trà, sau đó ngồi xuống ôm cổ .

      “Làm sao vậy, bé con?”

      Thiệu Tử Vũ cười nhìn , theo góc độ của có thể nhìn thấy dấu vết tối qua để lại người , da thịt trắng nõn của cực kỳ bắt mắt, những thứ này đều chứng minh đêm qua có như thế nào.

      “Thiệu ngốc” Lam Kỳ lại kéo đầu xuống thấp hơn, hôn cái cổ , cánh tay kia vuốt ve lưng , đáng ghét, đêm qua mệt mỏi muốn chết, chẳng lẽ mệt, có phải là biểu được tốt hay ?

      Nhìn động tác của , thân thể Thiệu Tử Vũ cưng cứng chút, nơi nào đó lập tức có phản ứng.

      “Bé con, đừng làm loạn.” giọng mở miệng, thân thể cần nghỉ ngơi, muốn làm mệt.

      “Cái gì làm loạn chứ.” Lam Kỳ làm bộ như hiểu lời , thân thể gắt gao dán vào ngực bắt đầu thong thả ma sát.

      Thiệu Tử Vũ lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn cực kỳ nóng bỏng.

      Bé con mặc áo của chỉ dài qua mông, đường cong cơ thể lộ , chỉ thấy khuôn mặt nhắn xinh đẹp ngước lên, môi đỏ mọng hơi mở, toàn thân đều là dấu vết hoan ái đêm qua.

      Nhìn bộ dáng của , thân thể Thiệu Tử Vũ căng thẳng, đem ôm thặt chặt.

      P/S: Thịt mỡ chỉ là mây trôi, ngọt ngào chỉ là gió thoảng, chỉ có những pha cười lăn bàn té ghế sặc nước phun cơm của hai chị là vĩnh cữu.

      Aiz... Kẹo đau lòng a đau lòng, mong ngày trông đêm thế mà chả có miếng thịt nào, muốn chết, thiếu protein trầm trọng, *liếc mắt sắc bén nhìn má Tuyền* bao nhiêu đây đủ a~ người ta là sắc nữa sắc nữ sắc nữ~~~~
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 66: Cho em () nghỉ ngơi

      “Bé con, em nghỉ ngơi chút buổi tối chúng ta tiếp tục.”

      Thiệu Tử Vũ biết là cáu kỉnh.

      Lam Kỳ nhìn gương mặt đẹp trai của , trong lòng ngứa chút.

      Thiệu Tử Vũ cảm thấy ánh mắt của trắng trợn dụ dỗ , miệng chu lên, đôi mắt to xinh đẹp vô tội quét người , tay lại vẽ vòng tròn sau lưng .

      cau mày, bé con học những thứ này từ ai.....

      "Thiệu ngốc, cần đợi có được ?” Được rồi đồng ý, Lam Kỳ cảm thấy bản thân nên mặt dày tiến tới.

      ". . ." Thiệu Tử Vũ im lặng.

      "Thiệu ngốc, em coi như đồng ý.”

      Lam Kỳ xong đôi môi mềm mại liền tiến lên, đầu lưỡi nhàng liếm liếm khóe môi , trêu chọc, cánh tay luồn vào trong quần áo , thích cảm giác nụ hôn của , ôm ấp của .

      "Ưm” Thiệu Tử Vũ rên rỉ tiếng, bé con có mặc quần, ngồi người chỉ cách quần mà ma xát, làm cho căn bản cách nào khống chế bản thân mình.

      Cảm thấy dục vọng của , Lam Kỳ càng ra sức khiêu khích, nhàng cởi nút áo của mình, để dáng người xinh đẹp của lộ ra trước mặt .

      Lam Kỳ mở mắt ra lần nữa là buổi trưa, giật giật thân thể chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhứt, nhớ tới kích tình vừa rồi cảm thấy bản thân bị Mễ Đóa dạy hư, bây giờ là ban ngày, còn là ghế sô pha phòng khách, hơn nữa người chủ động lại là .

      chịu đựng thân thẩ đau nhứt lật người, hai mắt nhìn giữa phòng khách, có người...... biết Thiệu ngốc lại nơi nào rồi, mệt đến mức mồ hôi thấm ướt ghế sô pha, là giúp bôi thuốc làm tan mấy dấu vết kia, vốn là Thiệu ngốc muốn ôm tắm rửa, nhưng lại nỡ, tay có vết thương, sau đó vì quá mệt mỏi nên liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Đợi phút đồng hồ vẫn có ai, Lam Kỳ đứng dậy, ánh sáng trong phòng khách để cho có thể nhìn thấy toàn thân mình từ xuống dưới so với ngày hôm qua càng thêm nhiều dấu vết mờ ám, có chút xấu hổ, vội vàng tìm quần áo mặt vào.

      "Thiệu ngốc” gọi tiếng, trong phòng khách có động tĩnh, lên lầu.

      Lên lầu vẫn có người, trong lòng cực kỳ buồn bực, phải là miệng vết thương lại nứt ra rồi chứ, thể nào, vừa rồi căn bản là để dùng sức có được hay , chỉ là hưởng thụ......Nhưng mà vừa rồi cũng cẩn thận chú ý, mức độ di chuyển của rất lớn biết có bị thương . (Haha....Chị Lam là mãnh)

      thấy người trong phòng, Lam Kỳ tìm bộ quần áo trong túi du lịch về phía phòng tắm, trước tắm cái vì toàn thân đau chết rồi.

      Quả nhiên chuyện gì cũng nên kiềm chế chút, về sau nhất định phải bớt phóng túng chút, dù sao Thiệu ngốc là người đàn ông của , chạy thoát được.

      Lam Kỳ ở trong phòng tắm chừng nửa tiếng, liền nghe được trong phòng khách có tiếng bước chân, sau đó là trước cửa phòng tấm.

      "Bé con” Thiệu Tử Vũ đứng bên ngoài cửa phòng tắm gọi.

      "Ừ, em tắm.” Lam Kỳ lên tiếng đáp trả, tuy hai người sảy ra loại quan hệ kia nhưng vẫn có thói quen khóa cửa khi tắm.

      "Ừ, ngâm nước ấm lâu chút cho thoải mái.” Ngoài cửa, giọng của Thiệu Tử Vũ tràn đầy quan tâm.

      Lam Kỳ 囧, công bằng vì cái gì đàn ông làm xong loại chuyện này đều sinh khí dồi dào, phụ nữ liền toàn thân đau nhứt, trước đó còn tưởng mình biểu tốt lắm, nhưng mà sau khi xong việc Thiệu ngốc liền khôi phục tinh thần có thể là sinh lực tăng lên gấp mười lần, làm phụ nữ đúng là thiệt thòi.

      Buồn bực lại ngâm thêm mấy phút, Lam Kỳ mới đứng dậy, vừa mới ngâm nước ấm có chút thoải mái nhưng mà ngâm hồi liền cảm thấy gì nữa nên rốt cục cũng ra ngoài.

      Lam Kỳ mặc bộ đồ thể thao ra, Thiệu Tử Vũ đổi ga trải giường.

      " nơi nào?” Lam Kỳ chất vấn, thể lần chờ mở mắt ra liền nhìn thấy dịu dàng ôm hay sao.

      Thiệu Tử Vũ cười cười.

      " mua giấy cùng ga trải giường.”

      Lam Kỳ lại 囧, ga trải giường bị dơ biết, chẳng lẽ cả giấy cũng có sao? Bọn họ tới cùng dùng nhiều đến cỡ nào đây.

      "Chờ chút, lát đưa em ra ngoài ăn.” Thiệu Tử Vũ cười với , thuần thục đem ga trải giường mới đổi vào chỗ ga trải giường bị dơ hôm qua.

      Vừa vặn bỏ ga trải giường bên chân Lam Kỳ, nhìn đến dấu vết màu đỏ mặt, mặt liền đỏ ửng..... Trinh tiết của trao cho Thiệu ngốc rồi.

      Lam Kỳ nhìn chằm chằm ga trải giường, Thiệu Tử Vũ cũng chú ý tới.

      "Bé con, có muốn giữ lại làm kỷ niệm hay ?”

      Lam Kỳ lắc đầu.

      " cần." mới có ý nghĩ nhàm chán như vậy.

      "Được, lát nữa đem giặt."

      "Ừ"

      Lam Kỳ gật đầu, suy nghĩ chút lại lắc đầu.

      "Em giặt.” Tay bị thương làm sao mà giặt.

      "Được."

      Thiệu Tử Vũ cũng tranh cãi cùng , dù sao chỉ cần bỏ vào máy giặt, bé con biết làm.

      Rất nhanh Thiệu Tử Vũ liền làm xong, nhìn Lam Kỳ ỉu xìu dựa vào bên cạnh cửa, hỏi.

      "Bé con, có muốn tiếp tục ngủ chút hay ?” Nhìn bộ dáng của cực kỳ mệt mỏi.

      Lam Kỳ lắc đầu.

      " cần, em muốn thăm chị già.” lo lắng.

      Thiệu Tử Vũ suy nghĩ chút.

      "Lúc trở về có mua canh gà cho em, uống chút, trước ngủ lát nếu trễ giờ gọi em dậy."

      "Ừ, được." Lam Kỳ gật đầu, quả có chút đói bụng nhưng lại cũng buồn ngủ.

      Thiệu Tử Vũ mang xuống dưới lầu, bưng canh gà cho , sợ lúc trở về thức dậy nên cố ý mua sẵn. ( Thiệu nhà ta chu đáo nhất)

      Lam Kỳ uống canh gà, vừa ăn thịt gà vừa nhìn Thiệu Tử Vũ bên cạnh, cái kia, nhớ tới chuyện.

      "Thiệu ngốc, chúng ta có tránh thai.” Lỡ như mang thai làm sao bây giờ?

      " cần tránh, nếu có sinh ra là được.” Thiệu Tử Vũ cười, cũng còn , nên làm ba rồi.

      Vẻ mặt Lam Kỳ đau khổ.

      "Nhưng mà em biết chăm con nít, hơn nữa......” cũng nghĩ muốn mang thai sớm như vậy.

      " có việc gì, chăm. "

      "...” Lam Kỳ lúng túng, thích cùng Thiệu ngốc làm nhưng mà lớ như phải làm mẹ? ‘Mẹ’ cái từ này dùng người mẹ già cảm thấy là đương nhiên, nhưng mà dùng người lại phản ứng kịp.

      "Bé con, đừng suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên, có lẽ thể nhanh như vậy.” Thiệu Tử Vũ an ủi , biết là bé con suy nghĩ hơi xa, có việc gì, từ từ đến.

      "Ừ" Lam Kỳ suy nghĩ chút cũng có rất nhiều người sống chung với nhau, cũng phải tất cả đều mang thai có thể uống thuốc tránh thai.

      Thiệu Tử Vũ nhìn cúi đầu híp mắt, vẻ mặt ngưng lại chút.

      " được uống thuốc tránh thai, thứ đó đối với thân thể tốt, biết ?"

      "Ai uống?” Lam Kỳ trề môi, là con giun bụng , như thế nào vừa nghĩ liền biết.

      "Bé con, nghĩ như vậy là tốt nhất, nếu sợ mang thai chúng ta có thể làm ít chút.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.

      "Làm ít chút?” Lam Kỳ vui, vì cái gì? thích cảm giác làm với .

      "Ừ" Thiệu Tử Vũ gật đầu.

      "Yên tâm, em uống thuốc.” Lam Kỳ cúi đầu mở miệng, cũng nhất định, nghe cái gì ‘kỳ an toàn’ cũng có thể tránh thai. (A, Kẹo rất cần cập nhật thêm kiến thức về ‘kỳ an toàn’ này, cứ nghe m.n biết kỳ nào là kỳ an toàn)

      "Ha ha" Thiệu Tử Vũ cười, này.

      "Cười cái gì?" Nghe cười trừng mắt, cười sắc có phải hay , người này, cũng tham gia có được hay ? bàn tay vỗ lên tiếng nha.

      " có gì, bé con, mau ăn.” Thiệu Tử Vũ kiềm chế tiếng cười, vừa rồi nhưng nắm chắc, nếu bé con có thể nhịn cũng nhịn được.

      "Ừ” Lam Kỳ tuyệt đối để ý tới , lo uống canh, sau đó ngủ lát rồi thăm chị già mới là chuyện nghiêm chỉnh.

      Lam Kỳ lại ngủ hồi, lúc Thiệu ngốc đánh thức là 4 giờ chiều, mở mắt ra liền thấy Thiệu ngốc dịu dàng ôm cười.

      "Chụt” Lam Kỳ hôn cái mặt , coi như lần này biểu tốt có lại rời khỏi.

      mặt bị hôn cái, ánh mắt Thiệu Tử Vũ mềm mại nhìn bộ dáng ngủ say vừa rồi của , đành lòng đánh thức , nhưng mà nếu lại ngủ tiếp bọn họ qua nhà bên kia chắc trời tối mất rồi.

      "Ngồi dậy nào, xe Tiểu Lý đậu ngoài cửa lớn rồi.”

      "Nhanh như vậy?"

      Lam Kỳ khó chịu lên tiếng, còn muốn thân mật với hồi.

      Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng thất vọng của , hôn cái lên môi .

      "Buổi tối chúng ta tiếp tục.” xong cười.

      Lam Kỳ đẩy ra.

      " cần, em muốn nghỉ ngơi.” ngủ đến bây giờ nhưng vẫn thấy mệt, xương sống, thắt lưng, chân đều có lực, đều là tại làm hại.

      Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của , Thiệu Tử Vũ đau lòng.

      "Ừ, buổi tối cho em nghỉ ngơi."

      "Ừ, em cũng vậy, cho nghỉ ngơi."

      Lam Kỳ học giọng điệu của mở miệng.

      "Ha ha, đứng lên ."

      Thiệu Tử Vũ xuống giường kéo từ giường dậy.

      Tiểu Lý nhìn hai người cùng nắm tay nhau xuất , nén cười, sáng sớm tinh mơ thủ trưởng liền bệnh viện, hơn nữa miệng vết thương cũng bị nứt ra, giữa trưa lại kêu cậu chở mua ga trải giường cùng giấy, tại hai người ra, thủ trưởng là vẻ mặt xuân phong đắc ý* cười, phu nhân là vẻ mặt mệt mỏi, ngày hôm qua tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.

      *hớn hở, tươi rói

      "Chào phu nhân."

      Lên xe Tiểu Lý ngoài ý muốn lễ phép.

      Lam Kỳ trừng mắt liếc cậu cái, tên nhóc này, cười đến cái bộ dạng kia.

      "Lo lái xe của cậu ."

      Thiệu Tử Vũ nghiêm túc mở miệng, thằng nhóc này càng ngày càng có phép tắc.

      "Dạ"

      Tiểu Lý oan ức, phải chỉ là chào hỏi thôi sao, thủ trưởng quá mọn rồi.

      Sau tiếng xe đến biệt thự bên bờ biển, Lam Kỳ bước về phía biệt thự, là muốn nhanh đến gặp chị già nhưng mà nơi nào đó có sức.

      Thiệu Tử Vũ dắt tay , từ từ cùng .

      "Chị tôi đâu?” Đến bên ngoài biệt thự nhìn thấy Thiệu Tử Mục nhắm mắt nằm ghế dựa dưới ánh mặt trời, Lam Kỳ hỏi. Tên đàn ông này phải là trước mặt che chở chăm sóc chị già, chờ vừa liền hành hạ chị ấy chứ?

      Thiệu Tử Mục nhìn cái, cười tà.

      " là phụ nữ tính tình vẫn nóng nảy như vậy."

      ". . ." Lam Kỳ bị lời ta làm cho cứng đờ, con mắt nào của ta nhìn thấy là phụ nữ? cúi đầu nhìn quần áo của mình, đồ thể thao cực kỳ kín đáo để lộ chỗ nào, chẳng lẽ là.....

      đưa mắt trừng Thiệu Tử Vũ, là ? Việc này cũng với trai ? Thiệu Tử Vũ bất đắc dĩ nhìn cái, này....

      "Được rồi, hỏi chuyện em muốn biết .” Thiệu Tử Vũ nắm cằm của đem ánh mắt dời về trước mặt Thiệu Tử Mục.

      Lam Kỳ suy nghĩ chút cũng đúng, chuyện này tính sổ với sau, vẫn là trước hỏi chuyện của chị già.

      "Chị tôi rốt cục là ở chỗ nào?” Lam Kỳ lên giọng bắt đầu gào lên.

      Thiệu Tử Mục giơ tay móc móc lỗ tai.

      "Chị em hai người tính tình đúng là giống nhau như đúc, động chút liền rống lên với người khác."

      Lam Kỳ nheo mắt, những lời này làm bắt được đuôi của Thiệu Tử Mục.

      "Quả nhiên là muốn mược cơ hội này khi dễ chị tôi có đúng hay ? nghĩ muốn trút hết bất mãn đối với chị ấy có phải hay ? có phải là đàn ông hay ? Chị tôi là phụ nữ hơn nữa còn bị mất trí nhớ, được so đo với chị ấy.”

      Khóe miệng Thiệu Tử Mục mang theo nụ cười, đối với lời của phản ứng lớn.

      Lam Kỳ còn muốn mở miệng, giọng dịu dàng vàng lên.

      "Tử Mục, em bắt được Bối Bối rồi."

      Lam Kỳ quay đầu lại, chỉ thấy Lam Vũ ôm con mèo trong lòng về phía này, mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào ngày hôm qua, thấy vẫn có phản ứng gì, trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh Thiệu Tử Mục.

      Thiệu Tử Mục đứng dậy, kéo tới ngồi đùi .

      "Có mệt hay ?" sờ sờ trán của . (Kẹo đoán Mục cũng là gốc cây si chung tình đây, theo kinh nghiệm dày đặc của Kẹo này cũng nằm trong hàng ngũ ‘rau sạch’ chỉ là Kẹo tò mò muốn biết vì sao m.n lại đồn là hoa hoa công tử thế nhỉ? Muốn có truyện về Mục và chị Vũ quá)

      Lam Vũ dịu dàng nhìn , nhàng lắc đầu.

      Nhìn thấy bộ dáng này của chị già, Lam Kỳ buồn nôn.

      "Chào, khỏe chứ?” Lam Vũ thấy Lam Kỳ liền lễ phép mở miệng.

      Lam Kỳ vô lực cười cười.

      "Chào" khỏe, chỉ có chị già khỏe mới khỏe, chị ấy có hiểu hay .

      Chào tiếng rồi thôi, trong mắt Lam Vũ giờ chỉ còn lại con mèo Ba Tư trong tay cùng Thiệu Tử Mục.

      Lam Kỳ thể nhịn được nữa.

      " qua đây chút, tôi có chuyện muốn riêng với .” kéo tay Thiệu Tử Mục, người này quá thức thời, ta cho rằng chị già là những bông hoa nhiều màu của ta hay sao.”

      Lam Vũ hiểu nhìn Lam Kỳ, ở trong mắt , bộ dáng của Lam Kỳ hung dữ.

      Thiệu Tử Mục vỗ vỗ lưng Lam Vũ.

      "Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ ."

      "Ừ" Lam Vũ gật đầu.

      Lam Kỳ cùng Thiệu Tử Mục tới chỗ khác.

      "Thiệu Tử Mục, có biết làm như vậy có hiệu quả gì hay ?” Lam Kỳ cố gắng kiềm chế giọng của mình hỏi.

      "Hậu quả?" Thiệu Tử Mục híp mắt.

      "Đúng, suy nghĩ , nếu chị ấy khôi phục trí nhớ như thế nào? suy nghĩ , nếu chị ấy khôi phục trí nhớ như thế nào? Chị ấy thanh toán đủ với .”

      Lam Kỳ cảm thấy giỡn, chị già cực kỳ mang thù, giống như nguyên nhân chị ấy cùng Thiệu Tử Mục bất hòa là vì năm thứ ba tiểu học ở trước mặt mọi người Thiệu Tử Mục giẫm cước lên người chị ấy, chuyện như vậy bọn họ còn kết thù lâu huống chi là việc này.

      Thiệu Tử Mục suy nghĩ chút.

      biết.” nghĩ mình có thể đối mặt với kết quả.

      " biết mà vẫn làm như vậy? Vầy , để cho tôi mang chị già rời khỏi, tôi coi như chị ấy bị chó cắn cái, chừng chờ chị ấy khôi phục trí nhớ quên hết toàn bộ chuyện này.” Lam Kỳ xem qua ít phim cẩu huyết, rất nhiều phim đều có tình huống như vậy, nếu chị già cũng thuộc loại tình huống này có gì có thể tốt hơn, như vậy chị ấy chút đau khổ.

      "Quên đoạn ký ức này?" Thiệu Tử Mục lập lại câu này, sau đó nét mặt lạnh xuống. (Haha, Kẹo mà, Mục xa vào lưới tình rồi)

      " thể nào, cho em mang ấy ."

      ". . ."

      Lam Kỳ thể lên tiếng.

      " lo lắng chị già trả thù hay sao?” Bọn họ đấu tới đấu lui như vậy phiền sao?

      "Đây là chuyện giữa chúng tôi cần em quan tâm."

      " . ."

      Lam Kỳ cảm thấy Thiệu Tử Mục chính là cục đá trong nhà vệ sinh, vừa cứng vừa thối, chỉ có chị già biết cách trị ta, chính là chị già dũng cảm bị mất trí nhớ toàn trái đất, muốn điên mà.

      "Được rồi, còn việc gì em về , chăm sóc tốt ấy."

      Thiệu Tử Mục nhàn nhạt mở miệng, xong về phía bên kia, bởi vì nhìn thấy Lam Vũ về phía .


      P/s: Phát thêm cây 'rau sạch' si tình Mục
      Last edited by a moderator: 20/5/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 67: muốn đến nhà em

      đường Lam Kỳ cùng Thiệu Tử Vũ trở về liền vui vẻ, Thiệu Tử Vũ cười, này , ràng là đồng ý để cho chị ở lại, tại lại muốn đổi ý.

      "Bé con, chúng ta xuống xe chút.” Lúc ngang qua khu vực thành thị Thiệu Tử Vũ mở miệng, hình như lâu rồi dạo cùng , trước đây đúng là ít lần cõng đường, lúc đó nghĩ muốn có ngày có thể nắm tay bước chậm, nhưng mà nguyện vọng tại dường như thực được rồi. (Kẹo thích cảm giác nhàng lãng mạn thế này, cầu oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu bình yên thong thả nắm tay người dạo phố, ừ, cảm giác này chắc rất tuyệt)

      Lam Kỳ nhìn thành phố náo nhiệt chút, rất muốn , nhưng mà lại lo lắng bị bắt gặp, nếu cha mẹ già biết láo giảng đạo chết .

      " sao bé con, nơi này cách nhà em rất xa hẳn là bị ba mẹ em bắt gặp, mà nếu bị bọn họ nhìn thấy cũng có gì, cũng muốn nhân lúc này đến nhà em chuyến."

      Thiệu Tử Vũ mở miệng, muốn định xuống chuyện của mình cùng bé con.

      Lam Kỳ nhìn , tại sao muốn đến nhà ?

      Thiệu Tử Vũ dịu dàng sờ sờ mặt .

      " muốn bọn họ đồng ý giao em cho ."

      Lam Kỳ nhìn mặt đỏ lên, đây là có ý tứ gì, đến nhà chính thức cầu hôn? Hình như là quá sớm rồi, là muốn phụ trách nhưng mà nghĩ tới lại nhanh như vậy.

      "Hay là thôi , cũng phải biết quan hệ giữa hai nhà chúng ta tại được tốt cho lắm.” ra thi Lam Kỳ cũng biết tại sao lại thế này, trước kia người lớn hai nhà gặp mặt vẫn chào hỏi nhau.

      " cũng biết, chừng là do lúc em quá bướng bỉnh nên mới dẫn tới việc này."

      Thiệu Tử Vũ nhắc lại chuyện lúc trong mắt nồng đậm ý cười, lúc bé con cực kỳ nghịch ngợm, bị ăn mắng ít.

      Lam Kỳ suy nghĩ chút, chắc là vậy, cũng loại trừ khả năng này, mẹ Thiệu ngốc rất che chở , trước kia luôn khi dễ , mỗi lần bà đều xuất làm chỗ dựa cho .

      "Tiểu Lý dừng xe, cậu trở về trước .” Thiệu Tử Vũ mở miệng.

      Sau khi xe dừng lại liền lôi kéo tay Lam Kỳ xuống xe, Lam Kỳ cũng rất vui vẻ, biết khu này có cái chợ đêm, mỗi buổi tối đều rất náo nhiệt, nhưng mà vẫn còn phải thêm khoảng cách nữa, nhưng có Thiệu ngốc cùng nên nhàm chán.

      "Thiệu ngốc, chúng ta chợ đêm phía trước có được hay ?"

      "Được, tùy em."

      Nhiễm Khả cùng Hoàng Yến Linh mới từ cửa hàng đá quý ra liền nhìn thấy hai người bước chậm trong đám đông, chỉ trách hai người bọn họ quá mức gây chú ý muốn cho người ta thấy cũng khó.

      "Nhiễm Khả, sao lại thế này?” Hoàng Yến Linh nhìn con bên cạnh, chuyện Hoàng Khải muốn bà cần động tới để tiện nghi cho thằng nhóc kia, bây giờ ngược lại thành cái bộ dáng như vậy.

      Nhiễm Khả nhìn hai người vô cùng thân mật chung với nhau cách đó xa, sắc mặt càng thay đổi, hôm nay tâm tình cmn tốt, biết tại sao truyền thông lại lộ ra chuyện tài chính công ty của cậu bị thâm hụt, cổ phiếu công ty liền giảm mạnh, nội bộ công ty hỗn loạn, tại ba cũng vật lộn với chuyện này.

      "Mẹ, người yên tâm, vài ngày nữa bác muốn làm bữa tiệc tại biệt thự nhà họ Thiệu, đến lúc đó bà ấy thuyết phục Thiệu Tử Vũ xác định quan hệ với chúng ta.” Nhiễm Khả cười trấn an Hoàng Yến Linh, chỉ cần Liễu Phương đồng ý đứng bên , mọi chuyện liền dễ làm, trước đó lời Thiệu Tử Vũ với cũng nghĩ đó là ý tứ của , chắc là Lam Kỳ gì đó trước mặt , chỉ cần biểu tốt phải làm cho Thiệu Tử Vũ đối xử khác với . (Ta phi, hừ, ngươi nghĩ mình là ai? Đồ lòng dạ thối tha)

      "Nhà họ Thiệu vì cái gì muốn tổ chức tiệc?” Hoàng Yến Linh cảm thấy kỳ lạ, bình thường nhà họ Thiệu rất khép kín, như thế nào lần này lại bày vẻ như vậy?

      "Nghe là Thiệu Tử Mục trở lại.”

      "Như thế nào thằng nhóc kia kông có việc gì?” Trước đó bà cũng biết chút chuyện của Thiệu Tử Mục.

      "Ừ, nghe Liễu Phương nghĩ muốn mượn cơ hội này tìm người vợ thích hợp cho Thiệu Tử Mục, muốn để cho ta thu lại tính tình của mình.” Nhiễm Khả rất vui vẻ, mấy ngày nay vì sợ Thiệu Tử Vũ nên ít qua nhà họ Thiệu, nhưng mà có nhiều lúc Liễu Phương kiên trì muốn đến ngồi chơi chút co nên cũng đến nhà họ Thiệu, những thứ này đều là Liễu Phương với . (Hừ, Kẹo rất thích bà Liễu Phương này, hết chuyện của Thiệu giờ lại đến chuyện của Mục, bà già này chưa già mà lẫn rồi, con của mình cũng biết tính tình của nó, toàn làm chuyện chia rẻ uyên ương, để rồi xem, bà ta làm được cái củ khoai gì)

      " sao?" Hoàng Yến Linh đối với mấy chuyện này quan tâm, bà quan tâm chính là chuyện của Nhiễm Khả, còn có chuyện công ty của em trai bà, nếu làm lớn chuyện, liên lụy đến chồng bà, trước đó rất nhiều khu đất chính phủ đều là vì nể mặt chồng bà nên mới mua được giá thấp, mà thủ tục giấy tờ chứng nhận trong công ty cũng có thông qua con đường chính quy mà là thông qua quan hệ, nếu việc này bị lộ ra, lớn lớn , nếu người nào đó có ý định điều tra chút chuyện cũng phải có khả năng.

      "Ừ"

      Nhiễm Khả cũng hiểu được, tại phải lúc ghen ghét Lam Kỳ, trước tiên phải giải quyết chuyện trong nhà.

      "Mẹ, người công ty của cậu đóng cửa sao?” lo lắng, nếu đóng cửa, chi tiêu khổng lồ trong nhà của làm sao bây giờ, nên tính đầu ai mới bị nghi ngờ, mấy năm nay bọn họ xài tiền như nước, phần lớn nguyên nhân là bởi vì có tấm chắn này, nếu tại công ty của cậu đóng cửa nếu bọn họ vẫn xài tiền nhơ nước làm cho người khác nghi ngờ.

      " biết, nếu như hôm nay vẫn xoay sở được tiền bạc vậy phiền phức lớn rồi.” Cơm chiều hôm nay Hoàng Yến Linh cũng chưa ăn chính là gấp việc này, hôm nay cùng Nhiễm Khả đến nơi này là muiốn cho nhà giám định châu báo định giá pho tượng ngọc Phật mấy năm trước chồng bà tìm người làm cho bà.

      "Mẹ đem tiền bạc của chúng ta ở nước ngoài toàn bộ chuyển cho cậu con, tượng ngọc Phật này cũng đáng giá ngàn vạn, cũng bán nó cho cậu con.” Hoàng Yến Linh tiếp tục mở miệng.

      Vẻ mặt Nhiễm Khả kinh ngạc chút.

      "Mẹ, người điên rồi, đó là tất cả tiền bạc của chúng ta, mẹ lại đem hết cho cậu?” thể tin mẹ mình lại làm như vậy, nếu cho công ty cậu tất cả tiền bạc đều là nước đổ rồi.

      Hoàng Yến Linh liếc mắt nhìn bốn phía cái.

      " thôi, chúng ta cũng thể nhìn công ty lớn như vậy bị phá sản, con nghĩ lại xem, đất đai, nhà cửa kia giá trị bao nhiêu tiền, nếu công ty đóng cửa tất cả đều tan vỡ.” Hoàng Yến Linh ràng giá trị của mấy thứ kia có khả năng kiếm càng nhiều tiền hơn trở về.

      "Nhưng mẹ cũng thể đem hết tiền bạc đưa qua.” Nhiễm Khả lên tiếng, tiền bạc trong nhà tuy biết, nhưng xem quy mô công ty của cậu mấy năm nay cũng ít hơn mấy triệu, những thứ kia toàn bộ đều bỏ vào đó.

      "Mẹ còn phải là vì muốn tốt cho nhà chúng ta.” Hoàng Yến Linh cảm thấy Nhiễm Khả hiểu chuyện, mấy năm nay bà trải qua thời điểm náo nhiệt rực rỡ của bất động sản, bà tin tưởng chỉ cần có thể bảo vệ công ty những số tiền này rất nhanh kiếm trở về, mà em trai cũng đảm bảo trả lại gấp đôi số tiền này cho bà.

      "Vậy chuyện này ba có biết ?” Nhiễm Khả tin tưởng ba có khả năng đồng ý cách làm như vậy, công ty cậu lớn như vậy, là cái động đáy, phải chỉ cần tiền bạc nhà bù vào là có thể ngăn chặn.

      " biết, Nhiễm Khả, con ngàn vạn lần thể với ba con.” Hoàng Yến Linh lo lắng liếc mắt nhìn con gai cái, nếu chồng bà mà biết chuyện này biết như thế nào.

      "Mẹ, lá gan mẹ cũng quá lớn rồi.” Nhiễm Khả lớn tiếng, mẹ luôn thích nghê cậu , tại nghe cậu xúi giục, chuyện lớn như vậy cũng bàn bạc với ba.

      "Nhiễm Khả, con nghe mẹ , tính tình ba con mẹ còn biết sao, nhất định là đồng ý, lúc trước thời điểm cậu con muốn mở công ty ông ấy cũng đồng ý, kết quả mấy năm nay như thế nào? Những thứ này con đều biết mà, đừng mẹ có đầu óc, đôi khi kiếm tiền là phải sợ mạo hiểm."

      Nhiễm Khả lo lắng, chuyện này quá lớn, nếu với ba, công ty cậu có thể vượt qua cửa ải này liền có thể cho qua, nếu ra, theo tính tình của ba đuổi mẹ ra khỏi nhà.

      "Nhiễm Khả, lần này con hãy giúp mẹ, chuyện Thiệu Tử Vũ mẹ nhất định giúp con.” Hoàng Yến Linh vỗ vỗ tay .

      "Mẹ muốn giúp như thế nào?” Nhiễm Khả hỏi, mẹ có thể giúp ?

      "Con vẫn là con , chuyện của đàn ông con còn chưa hiểu, chuyện của đàn ông cùng phụ nữ liền là như vậy, chỉ cần con cùng Thiệu Tử Vũ sảy ra quan hệ, chuyện này là 100% định." (Cmn, đúng là mẹ con cùng duột, đều tiện như nhau, nghĩ cách lên giường đàn ông? Đúng là biết nhục)

      "Mẹ, ý của mẹ là gì?” Nhiễm Khả thể tưởng tượng được người mẹ vẫn luôn ngây ngốc cũng só tâm tư này.

      "Con qua đây mẹ cho con nghe.”

      Nhiễm Khả đem lỗ tai ghé vào, nghe Hoàng Yến Linh mà đôi mắt càng lúc càng phát sáng.

      Trụ sở chính công ty nhà họ Hoàng, Hoàng Thủ Bân vô lực ngồi ghế, tây trang ông ta nhăn nhúm, cà vạt buông lỏng treo bên cổ, bộ dáng nhếch nhác, tinh thần sa sút.

      Ông trừng mắt nhìn trần nhà, dùng sức rít khói, trong phòng tràn ngập mùi khói thuốc.

      "Khụ khụ, mẹ kiếp.” Ông ta phun ngụm nước miếng mắng, đều là đám con cháu rùa, lúc ông phong sinh thủy khởi* đều theo ông, lúc có việc chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, bình thường đám bạn chơi thân giờ gọi điện người cũng được, có thể trốn đều chạy trốn xa.

      *lúc nghiệp phát triển, đài cao.

      "Ta phi, Hoàng Thủ Bân ta dễ dàng ngã xuống như vậy.” Ông ta lại rít hơi khói thuốc, nhắm mắt lại, hôm nay chỉ trong vòng ngày mà giá cổ phiếu công ty sụt 30%, sau đó số tiền ngân hàng cho vay bị đóng băng, các ngân hàng khác cũng thúc giục trả tiền, dự án khai phá bị đình công, sau đó là các khoản tiền đầu tư công trình bị thúc giục, buổi chiều số tiền chị đưa qua đến tiếng đồng hồ liền xài hết, mà căn biệt thự của ông cũng khẩn cấp đem cầm bán, tại liền chờ xem ngày mai, ông kêu rể điều tra ra nơi lộ ra tin tức này, cũng kêu ông tìm quan hệ làm cho mấy tin tức kia biến mất thành giấy trắng, nhất định còn kịp, chỉ cần rể đồng ý ra mặt, tại thành phố c ai dám nghe ông ta. (Hừ, ta phi, làm như cái ông già bụng phệ mắt híp Nhiễm La Văn kia là thần sai đâu đánh đó vậy, đúng là ếch ngồi đáy giếng, nhìn đời chỉ bằng nửa con mắt, hừ, Kẹo chờ xem kết cuộc thê thảm của mấy người)

      "Tổng giám đốc, số nhà ở vừa mới bán ra hoặc cho thuê, tại các hộ khách xếp hàng bên ngoài cầu trả nhà.” Thư ký của ông đẩy cửa ra giọng , có bộ dáng làm nũng giống như bình thường.

      "Cút"

      Hoàng Thủ Bân rống to, cái rắm, việc như vậy cũng phải báo với ông, ông nuôi những người ở mấy bộ phận kia làm ăn cái mẹ gì.

      "Dạ” Thư ký Lâm nghe thấy lập tức khép cửa phòng ngồi trở lại vị trí của mình, nghĩ có nên đổi công việc hay , công ty này có thể phá sản, về sau Tổng giám đốc Hoàng cũng có nhiều tiền dùng người , lại còn theo ông ta cực kỳ thiệt thòi.

      Thư ký Lâm vừa ngồi xuống trước mặt liền xuất vài người.

      "Các người?"

      Thư ký Lâm mở to mắt đánh giá mấy người vừa đến, người đàn ông đứng ở giữa cực kỳ đẹp trai, toàn thân giống như quý tộc tao nhã, người đàn ông đẹp trai như vậy lần đầu tiêng gặp được, vội vã đổi tư thế đẹp, lộ ra cặp đùi trắng nõn mê người.

      "Ông chủ của có ở đây hay ?” Sùng Tùng hỏi, đối với loại phụ nữ háo sắc này ta có sắc mặt tốt.

      "Ở đây, các người muốn tìm ông chủ, biết có hẹn trước hay ?” Thư ký Lâm nhìn Sùng Tùng, phản ứng đầu tiên là đòi nợ, người đàn ông kia nhìn rất lịch , nhưng mà những người đứng bên cạnh ta nhìn giống người tốt.

      "Chúng ta vào.” Công Tôn Vân lạnh lùng mở miệng.

      "Dạ"

      Sùng Tùng vội vàng giúp mở cửa phòng, thư ký Lâm muốn ngăn cản nhưng bị người chắn bên.

      Nghe tiếng cửa mở, Hoàng Thủ Bân mở to mắt.

      " là ai? Như thế nào đột nhiên lại xông vào đây?” Ông ta mở miệng, ông buôn bán nhiều năm như vậy tiếp xúc rất nhiều người ở đây, thân người đàn ông đầu kia phát ra khí chất làm cho người ta thấy được ta phải là nhân vật bình thường.

      Công Tôn Vân vào phòng ngồi xuống sô pha nhìn Hoàng Thủ Bân.

      "Tôi tới giúp Tổng giám đốc Hoàng.”

      "Giúp?” Hoàng Thủ Bân ngây ra lúc, nếu là người bình thường lời này ông cảm thấy buồn cười, số tiền công ty ông cần cũng phải , nhưng khí thế người đàn ông này làm cho người ta thể nào nghi ngờ lời .

      "Vừ vặn tay tôi có khoản tiền dư, nếu Tổng giám đốc Hoàng cần số tiền này tôi có thể ký chi phiếu.” Công Tôn Vân vẫy tay, Sùng Tùng lập tức đem tờ chi phiếu đặt bàn làm việc của Hoàng Thủ Bân.
      Hoàng Thủ Bân nhìn chút, lập tức bị con số lớn mặt dọa sợ thể lên tiếng.

      "Đủ chưa?" Công Tôn Vân cười hỏi.

      "Đủ" Sắc mặt Hoàng Thủ Bân lộ ra vui mừng vì có khoảng tiền này, ngày mai công ty hóa hiểm thành an, nhưng ông cũng biết thế giới này có bữa cơm trưa nào là miễn phí.

      "Mấy người có cầu gì?” Ông nghi ngờ hỏi.

      "Tôi muốn 20% cổ phần trong công ty.” Công Tôn Vân từ từ mở miệng.

      "Cái này...” Hoàng Thủ Bân cảm thấy khó xử, phải cầu của Công Tôn Vân quá cao mà là quá thấp, số tiền kia có thể mua được 50% cổ phần công ty, mà ta chỉ muốn 20%? Như vậy phải có chút ngu ngốc hay sao?

      "Yên tâm, tôi chỉ muốn kết bạn với Tổng giám đốc Hoàng.” Công Tôn Vân lại bỏ thêm câu.

      "Vậy tốt, chúng ta thảo hợp đồng.” Hoàng Thủ Bân nghĩ muốn buông tha cơ hội khởi tử hồi sinh công ty, tuy ông nghĩ muốn dựa vào Nhiễm La Văn nhưng mà người kia biết thế nào, có tiền tới tay cảm giác an tâm.

      "Tôi thảo xong hợp đồng, Tổng giám đốc Hoàng chi cần ký tên là được.” Công Tôn Vân mở miệng.

      Hoàng Thủ Bân sửng sốt chút, tức nhiên nghĩ đối phương chuẩn bị chu đáo như vậy, giống như đoán được ông đồng ý, cầm hợp đồng tỉ mỉ nhìn lần, đương nhiên ông nghĩ Công Tôn Vân thể nào chỉ muốn kết bạn đơn giản như vậy, đoán chừng là muốn thông qua ông kéo quan hệ với rể ông, nhưng mà những việc này tại đều quan trọng, quan trọng là ngày mai công ty có thể thoát khỏi nguy cơ, ông thể mất công ty này, nếu kkhông ông liền xong rồi.

      Xem xong hợp đồng cảm thấy có chỗ nào thích hợp, Hoàng Thủ Bân lập tức ký tên vào.

      Sau khi ký xong, Sùng Tùng lên phía trước cầm lại hợp đồng.

      "Tổng giám đốc Hoàng, hợp tác vui vẻ.” Công Tôn Vân đứng dậy vươn tay với Hoàng Thủ Bân.

      "Hợp tác vui vẻ." Hoàng Thủ Bân cười đưa tay.

      Hai người bắt tay, đợi Hoàng Thủ Bân hỏi cái gì, Công Tôn Vân liền ra cửa.

      "Tổng giám đốc Hoàng, lần sau gặp."

      Giọng của còn ở đây, người xa, chỉ để lại Hoàng Thủ Bân ngồi ngẩn người.

      Bên trong thang máy, Sùng Tùng nhấn nút xuống.

      "Đại ca....” Sùng Tùng tiếp, biết đại ca thích người khác hỏi nhiều.

      "Có phải cảm thấy dùng số tiền kia làm quen với Nhiễm La Văn quá có lời ri hay ?” Công Tôn Vân mở miệng.

      Sùng Tùng gật đầu, đúng là có ý này.

      Công Tôn Vân cười lạnh "Tôi căn bản nghĩ muốn làm quen Nhiễm La Văn, vốn tính kết bạn cùng Hoàng Thủ Bân, người tài giỏi như ông ta thích hợp làm đối tượng hợp tác của chúng ta, có bối cảnh, có quan hệ, tính tình dối trá tham lam, hơn nữa vì tiền cái gì cũng dám làm, ngươi cứ từ từ tiếp xúc với ông ta, ông ta có thể giúp chúng ta làm rất nhiều việc.”

      Công Tôn Vân mở miệng.

      "Dạ” Sùng Tùng nghĩ tới đại ca là có dụng ý này.

      "Chuyện Lý Hạo bên kia làm như thế nào rồi?” Công Tôn Vân lại hỏi.

      "Rất thuận lợi, đợt hàng đầu tiên đến địa điểm chỉ định."

      "Ừ, để cho tiếp tục làm."

      "Dạ"
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Elise Tuyen thích bài này.

    4. Kami_ngok

      Kami_ngok New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      1
      òa sao mi ghét cái tên CTV này quá :p

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 68: Gả cho

      Trong mộng Lam Kỳ bị tiếng mưa rơi đánh thức, híp mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, cách bức màn biết trời mưa, gần đây dự báo thời tiết có bão, nhìn thời tiết bên ngoài rồi lại chuyển ánh mắt đến gương mặt đẹp trai quen thuộc, giật giật thân thể, khóe miệng chứa nụ cười thoả mãn, đêm qua ngủ thoải mái, Thiệu ngốc cực kỳ giữ chữ tín, cả đêm đều thành chỉ ôm ngủ, chút động tác mờ ám cũng có.

      "Tỉnh?" Thiệu Tử Vũ mở mắt ra dịu dàng nhìn , ra sớm thức dậy chỉ là muố ôm cho nên có rời giường, hơn nữa bên ngoài trời mưa cũng cần chạy bộ buổi sáng.

      "Ừ" Lam Kỳ gật đầu, đổi tư thế ôm eo , nhưng mà nghĩ tới chuyện cần làm hôm nay liền thể nào vui nổi, xế chiều hôm nay phải về nhà, nếu về bị nghi ngờ, hơn nữa vì chuyện chị già nên cha mẹ già đặc biệt lo lắng mình ở bên ngoài, nếu lại trễ nữa bọn họ tìm .

      "Thiệu ngốc, buổi chiều em phải về.” Lam Kỳ rầu rĩ mở miệng, muốn cùng tách ra, quan hệ hai người vừa mới xác định, nghĩ muốn ở bên nhiều hơn.

      Thiệu Tử Vũ nghe xong ôm chặt chút.

      " có việc gì bé con, chúng ta còn có thể gặp mặt mỗi ngày.” Ngày nghỉ của còn có vài ngày, mấy ngày này đều tìm .

      "Có thể gặp mặt nhưng lại giống đương vụng trộm.” Sau khi hai người sảy ra quan hệ liền có cảm giác này, tuy cảm thấy rất kích thích nhưng lại cũng bất an, nhìn những cặp đôi khác đều rất ngọt ngào, rất hâm mộ.

      "A" Thiệu Tử Vũ khẽ cười, này lấy ví dụ là đặc biệt, chẳng lẽ sợ quan hệ của bọn họ bị người khác biết như thế.

      " cười cái gì?” Lam Kỳ trừng mắt nhìn , như thế nào lại quan tâm , có phải đàn ông sau khi ăn xong liền đều là bộ dáng mọi việc liên quan đến mình như thế này?

      " có gì, bé con.” Thấy nổi giận, Thiệu Tử Vũ hôn cái lên trán , “Sau khi hết nghỉ phép đánh báo co kết hôn, như vậy em còn cảm giác này rồi.” cảm thấy chỉ khi lấy được về nhà mới có thể yên tâm, bé con là người của rồi.

      "Báo cáo kết hôn?” Lam Kỳ chớp mắt cái, Thiệu ngốc vừa chính xác là chuyện kết hôn? nghe nhầm chứ? lo lắng chính là thời gian gặp mặt về sau của hai người, khoảng cách lớn, hơn nữa bọn họ cũng mới vừa xác định quan hệ, nắm tay còn chưa có nóng, như thế nào liền phát nhảy đến chuyện kết hôn?

      "Bé con, chúng ta kết hôn .” Thiệu Tử Vũ kiên định mở miệng, biết bé con bị giật mình, nhưng mà ý nghĩ này nghĩ rất nhiều năm, cái gì cũng đều chuẩn bị tốt, chuẩn bị tốt cũng sao, chỉ cần ngoan ngoãn làm dâu là được rồi.

      "Em.....” Lam Kỳ cà lâm hồi, Thiệu ngốc là cầu hôn ? Nhưng mà cầu hôn phải nên cực kỳ lãng mạn, thân sĩ hay sao? Được rồi thừa nhận tuy Thiệu ngốc ăn mặc hơi mát mẻ nhưng vẫn rất phong độ, nhưng mà sao lại như là vợ chồng già? Khô cứng, nhạt nhẽo, chút tình cảm mãnh liệt nào.

      Gật đầu đồng ý? Lam Kỳ cảm thấy có phần hơi sớm cũng có chút khó tiếp nhận, nhưng mà đồng ý? Dường như ngoại trừ cũng muốn gả cho người khác, mà cũng có người đàn ông nào thích hợp hơn .

      "Nhất định là còn chưa tỉnh ngủ.” Lam Kỳ ôm đầu chui vào trong chăn, là, sáng sớm liền cho người ta nan đề, Thiệu ngốc chết tiệt, hẳn là nên cầm nhẫn kim cương, hoa tươi, cộng thêm cách ăn mặc mê chết người, sau đó dụ dỗ , chừng đầu óc choán váng liền đồng ý, tuy muốn kết hôn sớm, chừng kết hôn xong Thiệu ngốc liền còn kiên nhẫn với như vậy rồi.

      Thiệu Tử Vũ nhìn người chui đầu vào chăn, trong mắt chứa ý cười.

      "Xem ra cũng chưa tỉnh ngủ, lúc nảy là mê sảng rồi.” xong liền nằm xuống bên cạnh . (Ôi, Thiệu gian quá, lại giăng bẫy chị Lam)

      "Thiệu ngốc, tỉnh dậy, cho phép ngủ.” Lam Kỳ kéo , được, lời vừa mới mặc kệ có đồng ý hay cũng ra rồi, cho phép thu lại.

      "Như thế nào, bé con?” Thiệu Tử Vũ mở to mắt nhìn .

      " có ý gì?” Lam Kỳ cảm thấy khó chịu, thái độ của giống như mua củ cải trắng, cưới vợ mà lại tốt như vậy, cầu xin nhiều chút cũng nên mà.

      Nhìn bộ dáng hung dữ của Lam Kỳ, hai mắt Thiệu Tử Vũ nghiêm túc nhìn .

      "Bé con, muốn kết hôn, người muốn lấy là em, nhưng mà em muốn còn có thể gì."

      Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thiệu ngốc, Lam Kỳ chột dạ, giống như người sai lập tức biến thành , nghĩ muốn mạnh miệng chút cũng được.

      Nhưng mà nếu đơn giản đồng ý lại thấy tiếc, đến lúc đó người khác hỏi tới câu để khoe cũng có, Mễ Đóa mà biết được cười chết .

      Suy nghĩ chút chu môi lời nào.

      Thiệu Tử Vũ thở dài cái.

      "Bé con, gả cho , dùng cả đời cưng chiều em có được hay ?” dịu dàng mở miệng. (Aiz....chỉ cần câu này thôi, Kẹo nguyện ý quăng laptop nhảy vào ngực Thiệu)

      Lời thâm tình như vậy làm cho tim Lam Kỳ nhảy lên cái, cưg chiều cả đời, cái này nghe qua rất tuyệt, hơn nữa biết lời Thiệu ngốc nhất định làm được, nhưng mà ‘cả đời’ có thể làm được sao?

      "? có thể đối với em như thế cả đời thay đổi?” giọng hỏi.

      "." Giọng chắc chắn, lâu trước kia đều như thế này, bé con còn nghi ngờ cái gì?

      "Cho dù gặp được người phụ nữ xinh đẹp hơn em cũng thay lòng đổi dạ?” Lam Kỳ nghĩ tới sau khi kết hôn có thể gặp loại khả năng này.

      " thay đổi."

      “Vậy chuyện gì cũng nhường em, cưng chiều em?” cực kỳ quan tâm vấn đề này, đây là quyền lợi gián tiếp thuộc về sau khi kết hôn.

      ""

      "Vậy có thể đưa tiền cho em quản hay ?” Cái này rất quan trọng, người khác đều đàn ông có tiền liền hư hỏng, nếu tiền bạc của Thiệu ngốc đều cho giữ, liền có cơ hội rồi.

      Thiệu Tử Vũ cười.

      " phải sớm cho em sao, đó chỉ là phần, về sau đều đưa em.” ra giữ cũng có xài, rất ít khi xài tiền.

      Lam Kỳ nhớ lại cái thẻ kia, hình như đúng là vậy, Thiệu ngốc , chiều như vậy, lại còn tiền bạc đều đưa cho quản, hình như có chỗ nào vừa lòng.

      "Vậy để em suy nghĩ chút.” Mẹ già đàn ông tốt đều nhiều lắm, có người liền phải giữ lấy, nhưng mà cũng thể đồng ý quá nhanh, nếu về sau cãi nhau chừng đều bị nắm lấy đuôi tóc, đến lúc đó có thể nghĩ muốn khẩn cấp gả cho , như vậy liền thiệt thòi.

      "Bé con"

      Thiệu Tử Vũ đau đầu, biết ý tứ của bé con, nhưng mà đây phải là cái muốn, nhìn dáng vẻ giảo quyệt của ngẩng đầu lên hôn môi , nụ hôn dịu dàng lại cực kỳ nóng bỏng.

      Lam Kỳ cảm nhận nụ hôn dịu dàng này, trong lòng đột nhiên có chút ngứa, vóc người Thiệu ngốc đẹp, lộ ra bên ngoài như vậy có phần đáng tiếc.

      ngờ mới nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy hồi hoa mắt chóng mặt, người bị đè ở phía dưới.

      "Thiệu ngốc” Lam Kỳ nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, chu môi lời nào, đôi mắt ngừng đảo loạn người .

      Thiệu Tử Vũ giữ lấy hai tay , cho có cơ hội đốt lửa .

      "Thiệu ngốc, làm gì?” Giọng điệu Lam Kỳ từ từ trở nên mềm mại mang theo chút làm nũng, Thiệu ngốc vậy mà lại cắn môi , nụ hôn tinh tế mang theo chút sức mạnh, làm cho muốn hừ ra tiếng.

      "Bé con, gả cho .” Thiệu Tử Vũ lại tăng thêm chút lực cắn, mũi phun ra hơi thở ấm nóng quét qua da thịt trần trụi của .

      "Em muốn suy nghĩ thêm.” Tuy toàn thân mẫn cảm bắt đầu trở nên thể khống chế nhưng Lam Kỳ vẫn kiên trì nguyên tắc của chính mình, Thiệu ngốc muốn dùng chiêu này để đối phó với ? Vô dụng.

      "Vậy sao?"

      Thiệu Tử Vũ cố định hai tay Lam Kỳ đầu, bàn tay kéo dây buột áo ngủ của , sau đó bàn tay tự do vuốt ve tấm lưng trần của .

      "Ưm” Tay Lam Kỳ thể cử động, chỉ có thể bất lực vặn vẹo vòng eo, nhưng mà như thế nào cũng thể thoát khỏi được, cảm xúc tê dại kia....

      "Thiệu ngốc, dừng.....Tay thể dùng sức.” Lam Kỳ thở gấp mở miệng, sắc mặt bởi vì bị vuốt ve mà đỏ ửng, giọng cũng đặc biệt mềm yếu.

      Nhìn dáng người của , ánh mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm.

      "Bé con, em đúng là quên.” khẽ cười tiếng, tay ôm thắt lưng thay đổi tư thế, biến thành đầu chỏng xuống, lại khống chế sực lực phần eo , làm cho biến thành tư thế nằm úp sắp giường.

      "Thiệu ngốc, ....” Lam Kỳ khó xử, nhớ tới những hình ảnh trước đó xem, bọn họ cũng làm như vậy.

      "Bé con, suy nghĩ kỳ chưa?” Giọng hấp dẫn của Thiệu Tử Vũ từ phía sau truyền đến, theo giọng , những nụ hôn cũng hạ xuống bên lỗ tai.

      "Ưm” Lam Kỳ rên tiếng, lỗ tai là chỗ mẫn cảm nhất củ , nơi này chỉ cần cẩm nhận hơi thở cực nóng của toàn thân liền vô lực, mà tại Thiệu ngốc nhàng gặm cắn tai .

      " có." Lam Kỳ thở hổn hển mở miệng.

      "Vậy sao?” Thiệu Tử Vũ đàng hoàng hỏi, Lam Kỳ cảm thấy cứng rắn của kề sát vào , giam cầm , làm cho căn bản có khả năng né tránh.

      đột nhiên có chút sợ.....sợ sức mạnh như vậy.

      "Thiệu ngốc, em đói bụng.” tùy tiện tìm lý do.

      "Ừ, biết, lập tức cho em ăn no.” Thiệu Tử Vũ cởi váy ngủ của , để cho đường cong thân thể hoàn mỹ của lộ ra.

      "Nhưng em muốn ăn bây giờ.” Lam Kỳ vội vàng mở miệng.

      "Được, lập tức."

      xong Thiệu Tử Vũ ôm chặt eo của dùng sức, dáng người to lớn của cùng hoàn mỹ của chặt chẽ kết hợp.

      4 tiếng đồng hồ sau, hơi thở Lam Kỳ dồn dập nằm úp sấp giường, rốt cuộc biết ý tứ ‘cho ăn no’ là gì rồi, no rồi.

      "Bé con, suy nghĩ thế nào rồi?” Thiệu Tử Vũ ôm eo có ý muốn buông ra, lấy khăn đầu tủ giường lau mồ hôi người , tính tình bé con bướng bỉnh, nhưng mà có ý muốn cùng kéo dài.

      "Em.....” Lam Kỳ cực kỳ hết chỗ rồi, Thiệu ngốc chết tiệt, nếu đồng ý có phải muốn tiếp tục hay ? còn hơi sức.

      "Vậy chúng ta tiếp tục.” Nụ hôn của Thiệu Tử Vũ lại rơi xuống.

      ". Em đồn ý. Em đồng ý.” Lam Kỳ mở miệng, mệt muốn chết rồi, tay cũng có sức, chân cũng nhuyễn, nhưng mà Thiệu ngốc càng ngày càng dũng mãnh, đầu hàng.

      " ? đổi ý?” Thiệu Tử Vũ hỏi.

      " đổi ý." Lam Kỳ gật đầu, chịu nổi loại hành hạ này của Thiệu ngốc.

      "Ừ, thực ngoan."

      Thiệu Tử Vũ xoay người lại, nhìn đôi mắt sương mù cùng khuôn măt nhắn đỏ ửng, nơi nào đó lại nổi lên phản ứng.

      "Được rồi, bé con, em nghỉ ngơi chút. kiềm chế dục vọng của mình, nhàng mở miệng, biết bé con mệt muốn chết, vừa rồi có phần hơi mạnh rồi.”

      "Ừ"

      Lam Kỳ gật đầu, nhắm mắt lại ổn định nhịp tim chính mình, tại muốn ngủ giấc tốt.


      P/s: Bạn này muốn ép hôn cần học hỏi Thiệu nhà ta, cứ câu "suy nghĩ thêm" làm lần, câu "" làm lần, đến cuối thế nào cũng ôm được vợ (chồng) về nhà. Hắc hắc
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :