1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Bảo Bảo Tuyền Nhi (c83)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Bọn họ thích hợp

      Mấy người vào nhà hàng trong làng du lịch dùng cơm, nhà hàng xây dựng bên bờ biển, ngồi ở lầu hai ngoài trời dùng cơm, cảm giác thoải mái nên lời.

      Gọi đồ ăn phần lớn là hải sản, Lam Kỳ quan trọng, bài xích hải sản.

      "Bé con, ăn cái này.” Thiệu Tử Vũ đem tôm bóc vỏ xong để vào chén .

      Lam Kỳ thoải mái tiếp nhận.

      Khương Hạo lắc đầu, tên Thiệu Tử Vũ này là bày tỏ thái độ với Lý Viện mà, biết tâm tư của Lý Viện, mang theo chị dâu , còn ngọt ngào thắm thiết như vậy.

      Nụ cười mặt Lý Viện vẫn duy trì nảy giờ giờ phút này cũng dần dần tắt lịm, vẫn biết Thiệu Tử Vũ cực kỳ dịu dàng, nghĩ có thể dịu dàng săn sóc thành như vậy, đáng tiếc săn sóc kia phải đối với .

      "Lý Viện, ăn cái này." Khương Hạo nhìn được giúp gắp đũa thức ăn, bọn họ từ đến lớn quan hệ thân thiết, về sau bởi vì công việc mới tách ra, nhưng quan hệ bạn bè là mãi mãi, lúc này phải giúp chút.

      "Cám ơn."

      Lý Viện cười cảm kích với Khương Hạo, lúc kiên quyết tự cho bản thân cơ hội cuối cùng, nghĩ qua khả năng đối mặt với kết quả, có gì.

      Bên cạnh, Lam Kỳ vừa ăn cơm vừa đánh giá Lý Viện, người phụ nữ xinh đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan khéo léo, người mang theo khí khái hào hùng, quân trang cực kỳ vừa vặn, dáng người, đường cong cao gầy tuyệt đẹp, ta thích Thiệu ngốc. chuyển ánh mắt về phía Thiệu Tử Vũ, lại cúi đầu ăn cơm, tướng ăn cực kỳ lịch , đột nhiên cảm thấy bọn họ xem ra rất xứng đôi.

      bắt đầu phát huy tưởng tượng, phải là hai người có việc gì chứ? Sau đó trong quá trình đương sảy ra mâu thuẫn, Thiệu ngốc đem làm tấm lá chắn kích thích ta.....Suy đóan rất cẩu huyết, nhưng mà cũng loại trừ khả năng này, đêm đó Thiệu ngốc phải có hẹn sao, lại có thể uống rượu, lúc đó Lý Viện cũng có mặt, nếu làm sao lại trùng hợp như vậy.

      Thiệu Tử Vũ bắt gặp ánh mắt của quét qua lại giữa người và Lý Viện, cho nụ cười yên tâm.

      "Nhìn cái gì mau ăn cơm."

      vừa như thế Lam Kỳ liền đem lực chú ý chuyển dời về bàn thức ăn, Thiệu ngốc thích thích, tin tưởng , từ đến lớn chưa bao giờ lừa gạt , mà còn có hai người và Khương Hạo, bọn họ có thể làm được gì, vậy nên có việc gì.

      Đều ăn cơm nên rất ít người chuyện, Khương Hạo quyết định trước hết suy nghĩ đến chính mình.

      "Chị dâu, người xem tuổi của tôi cũng còn .” Vẻ mặt Khương Hạo nghiêm túc, sinh cùng năm với Thiệu Tử Vũ chẳng qua là sinh nhật trễ hơn tháng.

      Lam Kỳ nhìn ta nhíu mày cái, người này lại muốn làm cái quỷ gì đây, làm gì lại bày ra cái bộ dạng đau khổ, uy hiếp đối với .

      " thiếu tiền hỏi ấy, tôi nghèo.” buồn bực, bày đặt, người tiền bạc chất đống như Thiệu ngốc hỏi, làm gì lại hỏi , xong nghi ngờ liếc mắt nhìn Thiệu Tử Vũ cái, phải là mượn Khương Hạo lấy lại cái thẻ kia chứ?

      "Ách" Giọng Khương Hạo bị đứt hơi.

      Thiệu Tử Vũ cười, năng lực lý giải của này đôi khi rất đặc biệt.

      Còn lại Lý Viện hiểu Khương Hạo muốn gì.

      "Tôi muốn chị dâu giới thiệu đối tượng cho tôi."

      Khương Hạo cảm thấy vẫn là thẳng ra, đỡ cho lại ra lời kỳ quặc gì đó.

      ". . . tìm nhầm người rồi, tôi có người thích hợp giới thiệu cho .” Lam Kỳ thở phào nhõm, tốt, giống như đoán, nếu như đúng vậy trong lòng cực kỳ thỏai mái.

      "Như thế nào lại có, bạn ngày đó tệ."

      Lam Kỳ nghe ta đến hai chữ ‘ngày đó’ trong lòng liền thầm, lại , ta hẳn là muốn chết.

      " có cơ hội, cậu ấy thích quân nhân.” suy nghĩ liền trực tiếp từ chối, ta ba lần bốn lượt làm mắt mặt, còn muốn giới thiệu Mễ Đóa cho ta, có cửa đâu.

      "Quân nhân có cái gì tốt?” Sắc mặt Khương Hạo nhìn tốt, kia vậy mà thích quân nhân.

      "Quân nhân có cái gì tốt? Mỗi ngày đều bận rộn vội vàng, có thời gian cùng với vợ sao? Đừng cậu ấy thích, tôi cũng tìm quân nhân.” Lam Kỳ nhanh mồm nhanh miệng, vừa xong mới phát ba đôi mắt đều nhìn chằm chằm .

      Khương Hạo trừng, Lý Viện nghi ngờ, trong mắt Thiệu Tử Vũ nhiều hơn chút thâm trầm hiểu , đột nhiên hiểu ra, lời vừa rồi của mình có bao nhiêu thích hợp, mấy người bọn họ đều là quân nhân, vậy phải là kỳ thị nghề nghiệp người ta sao.

      Nhưng mà cũng phải lại, cũng là ăn ngay thẳng, ai muốn chồng mình mỗi ngày cùng chỗ với mình.

      Lam Kỳ biết như thế nào thu dọn tràng cuộc, Thiệu Tử Vũ liền mở miệng.

      "Cũng phải là nhất định có thời gian ở cùng bà xã, về sau bé con có thể theo quân.” Sau khi kết hôn nhất định bỏ lại mình, bất kể là nơi nào cũng mang theo.

      "À...." Lúc này Lam Kỳ có kinh nghiệm nên lên tiếng.

      "Nếu có thể theo quân, chị dâu, chị giúp tôi giới thiệu lần .” Khương Hạo lại bắt lấy cơ hội.

      Lam Kỳ vẫn cảm thấy thích hợp.

      "Tôi này đồng chí Thiệu, chuyện đêm đó cậu đồng ý với tôi, nghĩ muốn đổi ý có phải hay ?” Thấy Lam Kỳ lên tiếng, Khương Hạo nhìn Thiệu Tử Vũ, người này cũng giúp câu, đừng là đem chuyện đêm đó quên mất rồi, muốn nhắc nhở dùm hay .

      " đồng ý với cậu ta cái gì?” Lam Kỳ khó hiểu, cảm giác Khương Hạo như là uy hiếp.

      " có gì, chỉ đùa với cậu ta chút, tìm vợ cho cậu ta, nghĩ cậu ta lại xem là .” Thiệu Tử Vũ nhàn nhạt mở miệng.

      Khương Hạo giương mắt nhìn Thiệu Tử Vũ, đêm đó uống say đến muốn chết, lại bảo là đùa, nếu phải có Lý Viện ở đây nghĩ muốn đập trận.

      "Bé con, Khương Hạo là người rất tốt, em giúp cậu ta giới thiệu chút, có thích hợp hay để tự bọn họ quyết định.” Thiệu Tử Vũ mở miệng, xong cảnh cáo nhìn Khương Hạo cái.

      "Ừ, được rồi."

      Nếu Thiệu ngốc đồng ý với người ta vậy liền thử bắt cầu lần.

      Lúc này sắc mặt Khương Hạo mới tốt chút, tên nhóc Thiệu Tử Vũ này chuyện có thể hù chết người, cứ tưởng rằng giúp tay.

      Lý Viện yên lặng nhìn Lam Kỳ, áp lực vừa rồi trở thành khí, quả nhiên bọn họ thích hợp, nếu bé này thực thích Tử Vũ vì suy nghĩ ra như vậy, công việc của Tử Vũ có đôi lúc bận rộn, thời gian dành cho bà xã có giới hạn, bé này thích hợp với .

      "Lam Kỳ, làm nghề gì?" Lý Viện hỏi.

      "Đại học học thiết kế chuyên nghiệp."

      "Ừ, rất tốt, chuyên nghiệp, giống chúng tôi, lúc học ở trường quân đội nhàm chán chết được, ở đó ngoại trừ học hành chính là huấn luyện....”

      Lam Kỳ dựng thẳng lỗ tai lên nghe, trong lòng tò mò, muốn biết trước kia Thiệu ngốc học là như thế nào.

      Lý Viện đem số chuyện thú vị trong lúc học ở quân đội ra , Lam Kỳ cũng biết được số chuyện xấu của Khương Hạo, cũng biết Thiệu ngốc ở trường học rất được hoan nghênh, mà còn cực kỳ tài giỏi.....

      Trò chuyện chút thời gian ăn bữa cơm trôi qua, ăn cơm xong mấy người tản bộ dọc bờ biển, Lam Kỳ buồn bực, vừa rồi khí bàn cơm làm cho cảm thấy mình giống như người ngoài, thể hòa hợp vào trong thế giới của bọn họ, có nhiều lúc bọn họ tán gẫu gì đó, nghe cũng hiểu.

      "Làm sao vậy, bé con?"

      Thiệu Tử Vũ ngưng chuyện với bọn họ đến gần bên Lam Kỳ, tuy ánh mắt ngắm phong cảnh, nhưng biết vui, lời của Lý Viện vừa rồi làm cho mất hứng rồi......

      " có gì." Lam Kỳ cảm giác mình là nhàm chán tìm tội chịu, làm sao lại đến đây xem người ta em em chứ.

      Nhìn bộ dáng giận dỗi của , Thiệu Tử Vũ cười.

      "Đừng nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ là bạn học." Thiệu Tử Vũ ở bên tai nàng nhàng mở miệng.

      Hơi thở ấm áp của thổi vào lỗ tai làm ngứa, đột nhiên Lam Kỳ nhớ tới tình cảnh đêm hôm đó, mặt có chút nóng lên.

      "? Vậy nếu tôi chọc ta giận cũng đừng trách tôi."

      "Tùy em.” tin tưởng bé con làm việc có chừng mực.

      "Đây chính là do ."

      Tâm tình Lam Kỳ tốt lên chút.

      Chương 42: Như vậy ta cũng tin?

      Mấy người dừng lại nghỉ lát, Lam Kỳ cùng Lý Viện ngồi ghết bên bờ cát trắng thưởng thức phong cảnh gió biển thổi, Thiệu Tử Vũ cùng Khương Hạo lặn, thực ra Lam Kỳ cũng rất muốn , nhưng mà tên Thiệu ngốc chết tiệt kia bỏ lại mình Lý Viện tốt lắm, viện cớ, ràng là muốn cho .

      "Lam Kỳ, cùng Tử Vũ quen biết nhau khi nào?"

      Lý Viện uống hớp nước trái cây, tại chỉ có hai người các , có số việc muốn hỏi cho , biết hoàn cảnh gia đình Thiệu Tử Vũ, nếu bé này tiếp cận Thiệu Tử Vũ là vì cái này, khuyên tốt nhấy nên rời khỏi, làm vợ của quân nhân phải tốt như vậy.

      "Rất lâu rồi, có lẽ lúc vài tuổi.” Lam Kỳ nghĩ chút xác định chị già có lẽ quen biết trước , có ấn tượng gì.

      "Thanh mai trúc mã?"

      Lý Viện rất bất ngờ, nghĩ quan hệ bọn họ lại bền vững như vậy, có chút hâm mộ, có thể có mấy người là người lớn lên bên nhau từ chứ, nhưng mà theo lời vừa rồi của bé này cảm thấy Lam Kỳ thích hợp với , bên người Tử Vũ nên là người phụ nữ thành thục ra sức giúp đỡ .

      Lam Kỳ nhìn Lý Viện cái, ai quen biết từ liền là thanh mai trúc mã, cùng Thiệu ngốc phải loại quan hệ đó, nhưng mà cũng nghĩ giải thích, nếu Thiệu ngốc thích ta, vậy liền giúp chút, có cái mác giả người bạn xinh đẹp là phải cảm thấy may mắn.

      "Tôi rất thích Tử Vũ.” Lý Viện là người ngay thẳng, chuyện tình cảm chưa bao giờ nghĩ muốn giấu diếm, nếu bọn họ thích tin tưởng cách làm của là đúng.

      Đối mặt với Lý Viện thẳng thắn Lam Kỳ có chút sững sờ, nhìn mặt biển thất thần, Thiệu ngốc tốt như vậy sao? Làm sao nhiều phụ nữ thích như vậy, ban đầu là Nhiễm Khả, sau đó là Lý Viện, mà ta còn biết ở đây, Lý Viện vẫn trực tiếp ra, là đem để vào mắt hay là do quá thích Thiệu ngốc?

      "Tôi muốn cùng cạnh tranh công bằng."

      Lý Viện lại thêm câu.

      Lam Kỳ nhìn chằm chằm ta, so sánh cùng Nhiễm Khả cảm thấy lời này của Lý Viện làm cho người ta chán ghét, nhưng mà thừa nhận bản thân thích ai đó, thấy ta là người phụ nữ tính tình thẳng thắn, điều kiện về mọi mặt cũng rất tốt, còn làm cung nghề với Thiệu ngốc, nếu phải Thiệu ngốc thích ta nhìn hai người thực xứng đôi, lại trong lòng Lam Kỳ lại bắt đầu khó chịu.

      "Ừ"

      " có lời nào khác sao?” Lý Viện cảm thấy nếu có người phụ nữ với những lời như vậy tuyệt đối thể giữ bình tĩnh giống như bé này.

      Tình huống như thế hoặc là Lam Kỳ coi như , hoặc là do bé này Tử Vũ chưa sâu đậm, cảm thấy Lam Kỳ thuộc loại người sau, nếu như là vậy tiếp nhận được, thể chấp nhận bên cạnh Tử Vũ thích , nếu bằng đổi thành .

      Lông mi cong dài của Lam Kỳ nháy nháy, biết Lý Viện nghĩ cách.

      "Đừng hiểu lầm, tôi phản đối là bởi vì tôi tin tưởng Vũ, ấy cả đời này chỉ mình tôi, cũng biết Vũ là người được làm được, tôi đối với ấy là 100% yên tâm, hơn nữa chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi....” Lý Viện cứ gọi Tử Vũ Tử Vũ, cực kỳ thích, cho nên cố ý bỏ thêm từ ‘’ cho thân mật.

      "Hai người sắp kết hôn?” Nước trái cây trong tay Lý Viện run lên, thân thể có chút lắc lư, tim như bị người bóp nghẹt.

      "Ừ, chắc là tháng sau."

      " thể nào, căn bản Tử Vũ có nộp báo cáo kết hôn.” Nếu nộp liền biết.

      "Tạm thời, vốn là chúng tôi cũng định cưới sớm như vậy, nhưng mà......đợi được rồi.”

      Lam Kỳ xong hai mắt nhìn xuống bụng mình, bộ dáng khó lòng mở miệng, lời dối này có vẻ hơi quá, nhưng mà cũng là vì muốn tốt cho bọn họ, nếu thích như thế liền làm cho tim chết sớm chút, như vậy Thiệu ngốc ít người phụ nữ làm phiền, Lý Viện cũng lần nữa tìm người đàn ông tốt gả .

      Sắc mặt Lý Viện trắng bệt, ngồi yên lặng phút đồng hồ, cố gắng khôi phục lại tâm trạng bản thân, mới miễn cưỡng cười “Thực xin lỗi, tôi....tôi có chút việc phải trước....Lời vừa rồi hãy quên .”

      xong cũng đợi Lam Kỳ mở miệng giữ lại vội vàng rời , đôi mắt Lý Viện kiềm nén nước mắt, tuy nhiên kiên định về tình cảm của mình, nếu là bọn họ có đứa , có thích Thiệu Tử Vũ như thế nào cũng phá hoại chuyện gia đình của người khác.

      Lam Kỳ nhìn dáng vẻ đau lòng rời khỏi của Lý Viện, vừa rồi có phải hơi quá đáng rồi .....Kết hôn, đứa bé, trong đầu làm sao có thể nghĩ ra mấy thứ này, chính cũng có chút tin được.

      Làm sao bây giờ..... nhìn mặt nước, hồi Thiệu ngốc hỏi làm sao bây giờ, chuyện kết hôn, đứa bé là vô căn cứ, làm sao đối mặt với ra..... là hao tâm tổn trí. Nửa tiếng sau, Thiệu Tử Vũ cùng Khương Hạo nổi lên mặt nước, thay ra trang bị đồ lặn chỉ nhìn thấy mình Lam Kỳ.

      "Lý Viện đâu?"

      Khương Hạo hỏi. . . phải là hai người phụ nữ này năng thuận, chị dâu làm cho người ta tức giận bỏ chứ, cùng Lý Viện từ lớn lên cùng nhau rất hiểu tính tình của , cá tính rất mạnh mẽ nhưng cực kỳ lý trí, nhưng mà chị dâu lại trái ngược, qua vài lần chuyện cậu có chút lo lắng cho Lý Viện.

      " rồi."

      "Làm sao lại rồi?"

      "Chân là ở người ta làm sao tôi quản được."

      "....”

      Khương Hạo vốn muốn gì đó nhưng nhớ tới mình có việc nhờ vả người ta, vì thế bộ dáng làm như có việc gì ngồi xuống, , dù sao ba người này sớm hay muộn cũng phải có người rời .

      " ấy làm sao lại đột nhiên rời ?"

      Thiệu Tử Vũ cười hỏi, trong lòng bé con có quỷ vẻ mặt liền giống như lúc này, giọng điệu cứng rắn, ánh mắt lóe sáng, bộ dạng đúng lý hợp tình, chỉ là tò mò, mới nửa tiếng làm thế nào đuổi người được, dùng cách gì.

      " ta nhận điện thoại liền đột nhiên rời khỏi, nếu hai người để ý ta như vậy sao cùng luôn ."

      xong Lam Kỳ nổi giận đùng đùng chuẩn bị rời ....Kinh nghiệm vô số lần dối lúc trước của , làm sai chuyện nhất định phải làm như đúng lý hợp tình, lấy dáng vẻ kiêu ngạo áp đảo người khác, người khác mới hoài nghi.

      Thiệu Tử Vũ lại đem ấn ngồi xuống.

      " ta liền , em ở lại là tốt rồi."

      Tức giận của Lam Kỳ có chút tiêu tan, quay mặt nhìn Thiệu Tử Vũ, dưới ánh mặt trời đẹp trai, khó trách nhiều người thích như vậy, nhưng mà trong mắt có ý cười, có chút hương vị mỉa mai, cực kỳ nhạt, nếu nhìn kỹ nhìn thấy.

      Người này là hoài nghi , nhưng mà vô dụng, trừ phi Lý Viện chính miệng ra, nếu chết cũng thừa nhận.

      "Nhìn xem tôi đem về cái gì cho em.”

      Thiệu Tử Vũ cười xong đem vật để lên bàn.

      "Con trai."

      Lam Kỳ nhìn thấy bàn là con trai lớn, lặn xuống biển chuyến lại đem về con trai lớn, rất khó coi, có chút đẹp mắt.

      "Nghe con trai chỗ này nếu có vận may có ngọc trai, có muốn thử xem chút hay ?” Thiệu Tử Vũ khẽ cười, vẻ mặt thả dây câu cá. (Thả dây câu chị Lam í mà, kiểu này mắc câu là cái chắc, he he he....cười gian-ing)

      Ánh mắt Lam Kỳ vụt sáng, rất thích sưu tầm bảo vật, phải thích kho báu, chỉ là đơn giản lúc tìm được bảo vật rất vui vẻ.

      "Có dao găm ?" Khuôn mặt hưng phấn.

      "Khương Hạo lấy dao tới."

      Khương Hạo vỗ vỗ nước đầu, đứng dậy....lắc đầu, chị dâu ngây thơ ơi....con trai ngoài biển làm sao có thể có ngọc trai.

      Rất nhanh Khương Hạo lấy cây dao tới, Lam Kỳ muốn nhận lấy lại bị Thiệu Tử Vũ giành trước.

      "Tôi muốn."

      Thiệu Tử Vũ dịu dàng nhìn .

      "Sợ em cắt trúng tay, tôi đem nó mở ra lại cho em nhìn."

      "Ừ"

      Động tác của Thiệu Tử Vũ lưu loát đem con trai cạy mở ra, lúc bắt đầu mở con trai là lúc cần nhiều sức nhất, mở ra nửa về sau liền cần dùng nhiều lực.

      Lam Kỳ nhận lấy dùng sức, con trai mở ra, nhìn bên trong thịt mềm tươi mới, mở to hai mắt nhìn xem.

      " có."

      mặt hơi thất vọng, loại ngọc trai tự nhiên này làm gì dễ dàng có được như vậy.

      "Nhìn kỹ chút."

      "Ha ha”

      Khương Hạo cười.

      Lam Kỳ trừng mắt liếc ta cái, lấy dao chọc vào thịt con trai, đột nhiên mũi dao giống như là đụng trúng cái gì đó.

      Nàng vội vã theo hướng kia cẩn thận cắt thịt con trai ra.

      "A"

      Chỉ thấy hào quan chói mắt mằu phấn hồng xuất , theo thịt con trai cắt ra, viên ngọc trai màu hồng xuất trước mặt, lớn chừng ngón tay cái.

      Lần này đến lượt Khương Hạo trố mắt nhìn, có khả năng.

      Lam Kỳ cẩn thận đem ngọc trai lấy ra, dùng ngón tay cào cào, cực kỳ mượt mà, dưới ánh mặt trời mang theo bóng dáng đẹp mông lung, ở trong lòng bàn tray trắng nõn của lại cực kỳ chói mắt.

      xinh đẹp, hả hê quơ quơ ở trước mặt Khương Hạo, cho vừa rồi cười ngạo tôi.

      "Vận may của bé con tệ.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.

      "Tất nhiên."

      Lam Kỳ vui vẻ.

      "Bé con, viên ngọc trai này rất dễ nhìn phải , tôi giúp em làm thành sợ dây chuyền thế nào?"

      "Được."

      Lam Kỳ gật đầu, thích đeo trang sức, nhưng mà ngọc trai này là phát được trong con trai lại khác, đây là ngọc trai may mắn của .

      "Tôi đem nó rửa sạch ."

      Lam Kỳ hết sức phấn khởi chạy tới bờ biển.

      Chờ xa, Khương Hạo nhìn Thiệu Tử Vũ.

      "Để vào lúc nào?” Khó trách lại muốn lặn.

      " tiếng trước."

      "Cậu sợ chị dâu nhìn ra được?” Đây là hợp lý, dùng đại não nghĩ lại cũng có khả năng, làm sao có thể làm cho người khác tin tưởng.

      " sợ."

      "Tại sao?" Kinh nghiệm này cậu phải học.

      "Tự mình đoán."

      ". . ."

      Thiệu Tử Vũ nhìn bóng dáng ngồi chồm hổm bên bờ biển, trong mắt chứa đựng cưng chiều, từ đến lớn, trước mặt đều cực kỳ thành , chưa bao giờ láo, loại tin nhiệm này đúng là chống lại khảo nghiệm, bé con làm sao có thể nghi ngờ gạt .
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Thích dáng vẻ của

      Ở làng du lịch chơi nguyên ngày lúc muốn trở về là buổi chiều, Lam Kỳ nghĩ về nhà lại phát Thiệu Tử Vũ phải chạy xe trở về thành phố.

      " đâu vậy?” hỏi.

      "Tôi muốn quân doanh lấy ít đồ."

      " quân doanh, vậy tôi!"

      biết chỗ đó thể tùy tiện vào, rất tò mò.

      "Tôi mang theo em thành vấn đề."

      " tốt quá."

      Lam Kỳ vui mừng dựa vào bên cạnh Thiệu Tử Vũ.

      "Tôi lái xe.” Thiệu Tử Vũ nhắc nhở.

      Lam Kỳ cười.

      "Lái xe rất mệt mỏi, tôi giúp đấm lưng.”

      Thiệu Tử Vũ nhìn , Lam Kỳ cười như ăn trộm, loại này của chính là được tiện nghi còn khoe mẽ*

      *Có ích lợi còn bày đặt khoe khoang.

      Cơ thể hơi nghiêng, Thiệu Tử Vũ hôn cái mặt .

      Lam Kỳ dừng tay chút, từ sau chuyện lần trước, đối với hơi thở của Thiệu Tử Vũ trở nên cực kỳ nhạy cảm, nụ hôn dịu dàng ấp áp của ngọt đến trong lòng .

      Xe dần dần chạy ra khỏi phạm vi khu vực ngoại ô, Lam Kỳ ngồi thẳng thân thể lên tiếng, chỉ là đôi mắt thỉnh thoảng ngắm nhìn Thiệu Tử Vũ, trong tay chơi đùa ngọc trai cho , trong lòng nhớ lại chuyện của Lý Viện, giờ ta nhất định rất đau khổ, cũng biết lúc ấy tại sao bản thân lại có thể ra như vậy.....Chỉ là muốn có người mơ ước đến Thiệu ngốc.

      Thiệu Tử Vũ giống như có phát trầm mặt chỉ là chuyên tâm lái xe.

      “Thiệu ngốc, tin là Lý Viện có chuyện nên trước sao?”

      "Ừ" Thiệu Tử Vũ gật đầu, mục đích mang đến gặp Lý Viện chính là như thế, Lý Viện là rất tốt, muốn chính miệng ra những lời kia.

      "Thiệu ngốc....."

      Lam Kỳ nhìn nhấp nhái môi......Cuối cùng cái gì cũng .

      ra nếu như vừa rồi Thiệu ngốc hỏi , rất đau lòng, tuy bề ngoài bộ sao cả.....Dù sao muốn trong cuộc đời Thiệu ngốc có người nào quan trọng vượt qua , tuy loại suy nghĩ này rất ích kỷ.

      Lúc ngang qua cửa hàng nông thôn, Thiệu Tử Vũ xuống xe mua ít đồ, xe Lam Kỳ nhìn bóng lưng đến ngẩn người...... rất thích rất thích bộ dáng thành của Thiệu ngốc.

      Suy nghĩ đột nhiên bùng phát này làm cho hoảng sợ.

      “Làm sao vậy bé con?”

      Sau khi Thiệu Tử Vũ lên xe liền phát thất thần.

      Lam Kỳ chột dạ dám nhìn . “ có gì.”

      nghĩ ra làm sao bản thân lại có loại cảm giác này, rất thích Thiệu ngốc....

      "Cầm lấy."

      Thiệu Tử Vũ đưa cho bao đồ ăn vặt, hồi có thể đoạn thời gian thể ở cùng , sợ buồn chán.

      Lam Kỳ nhận lấy, lần đầu tiên phát đồ ăn vặt ngon miệng gì đó chút lực hấp dẫn.

      Sau tiếng đồng hồ xe chạy đến quân khu bộ đội, vượt qua vài trạm gác, Thiệu Tử Vũ lái xe về đến nhà, nhà ngôi nhà thuộc khu độc lập.

      Lam Kỳ xuống xe quan sát cái chỗ này, sạch , vắng vẻ, sau đó là nghiêm ngặt, từ cổng vào đến đây nhìn thấy ít binh lính cầm súng đứng ở trạm gác.

      "Thủ trưởng"

      Tiểu Lý ôm đống đồ lặt vặt từ trong nhà ra, đột nhiên thủ trưởng muốn trở về, cậu ta kêu mấy tên lính cần vụ thu dọn lại ngôi nhà chút.

      Chào xong Tiểu Lý liền thấy được người phía sau Thiệu Tử Vũ, hai mắt trợn to, thủ trưởng dẫn theo phụ nữ trở lại, mà còn là người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, bỗng nhiên mặt cậu có chút đỏ lên, nơi này rất hiếm gặp được phụ nữ, hoặc là nữ quân nhân, hoặc là người nhà của quân nhân, phụ nữ mềm mại đáng như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Ở chung cùng thủ trưởng vài năm, lần đầu tiên cậu nhìn thấy thủ trưởng đứng gần người phụ nữ như vậy, tại bộ đội thủ trưởng rất nổi tiếng, người muốn làm thủ trưởng phu nhân rất nhiều, nhưng thủ trưởng đối với bọn họ có ý tứ gì đặc biệt, luôn bộ lễ phép đối đãi, cho nên này hẳn là.....

      "Thủ trưởng phu nhân."

      Cậu cung kính gọi tiếng.

      Thiệu Tử Vũ khen ngợi nhìn cậu cái, hổ là lính theo mấy năm nay, có tư tưởng giác ngộ.

      ‘Thủ trưởng phu nhân’ Lam Kỳ có chút lúng túng, lại bị hiểu lầm, phải là vợ của , nhưng mà Thiệu ngốc giải thích cũng tính muốn giải thích.

      "Bé con, vào thôi."

      Thiệu Tử Vũ lôi kéo vào nhà.

      Con ngươi của Tiểu Lý thiếu chút nữa rơi xuống, ra thủ trưởng hiểu được thương hương tiếc ngọc* như vậy, mấy năm nay cậu chứng kiến qua rất nhiều lần bộ dáng thủ trưởng mất ăn mất ngủ, còn tưởng rằng thủ trưởng đối với phương diện tình cảm cũng cực kỳ nghiêm túc, lần này biết lại để cho bao nhiêu nữ quân nhân đau lòng.

      *Biết trân trọng thương tiết cái đẹp.

      Lam Kỳ đánh giá ngôi nhà, bên trong được quét dọn hạt bụi, sạch bóng sáng ngời, chưa đến phong cách, bày trí rất đơn giản, đồ dùng trong nhà là những thứ cơ bản nhất, mấy năm nay Thiệu ngốc đều sống ở nơi này, đột nhiên có chút đau lòng vì .

      "Bé con, chúng ta ăn cơm trước, lát tôi ra ngoài bàn bạc công việc, em ở chỗ này chờ tôi."

      Thiệu Tử Vũ xong liền dắt đến bàn cơm trước nhà ăn, vừa rồi trước khi về đến dặn Tiểu Lý chuẩn bị thức ăn cho hai người, chắc hẳn là đói bụng.

      Màu vàng nhạt khắp bốn phía, bàn đồ ăn cực kỳ đơn giản, chay mặn phối hợp hợp lý, ba món mặn ba món chay món canh, bình thường Thiệu Tử Vũ rất dễ ăn, nghĩ đến nên dặn dò Tiểu Lý chuẩn bị đồ ăn thích.
      Lam Kỳ nếm thử chút, mùi vị coi như cũng tệ.

      "Ăn quen cũng ăn trước chút, đợi lát nữa về nhà tôi làm cho em."

      Thiệu Tử Vũ sợ ăn quen.

      "Tôi cũng có kén ăn như vậy.” Lam Kỳ mở miệng, hơn nữa cũng mệt mỏi rồi.

      "Ừ"

      Thiệu Tử Vũ rất nhanh liền ăn xong.

      "Bé con, em từ từ ăn, nếu buồn chán liền lên lầu, đó có máy tính, TV đầy đủ, có thể giết thời gian.” Trước khi Thiệu Tử Vũ dặn dò.

      "Nếu như có chuyện em tìm Tiểu Lý, vừa rồi em gặp qua cậu ta, cậu ta là lính bảo vệ của .”

      "Ừ, ."

      Lam Kỳ gật đầu, biết có việc, cũng quấn theo .

      Ăn cơm xong, Lam Kỳ lên lầu hai, dưới đất lầu hai là gạch men sứ trơn bóng sạch , phòng khách có sô pha, TV, có ba gian phòng , nhìn xem phòng ngủ của Thiệu Tử Vũ chút, bên trong có cái tủ quần áo, cái giường, giường chăn mền được sắp xếp chỉnh tề.

      Còn có gian phòng là thư phòng, kệ sách chất đầy sách, bàn đặt cái laptop màu bạc.

      Gian phòng còn lại trống rỗng, bên trong cái gì cũng có.

      Lam Kỳ ngồi ghế sô pha mở TV, làm sao Thiệu ngốc lại có căn nhà lớn như vậy trong quân đội, lại còn có lính bảo vệ, đột nhiên đối với lời trước kia của Mễ Đóa có nhận thức mới, ‘chỉ mình cậu cho rằng ta ngốc, những người khác cho tới bây giờ đều có nghĩ như vậy’

      ôm đầu gối trầm mặc.....Thiệu ngốc nhanh phải là Thiệu ngốc biết.

      "Phu nhân đây là thủ trưởng dặn tôi đưa cho người.” Tiểu Lý đem túi đồ đưa cho , sau đó lại thà rời khỏi.

      Lam Kỳ nhìn túi đồ ăn vặt Thiệu ngốc mua cho , đều là đồ thích ăn....

      Khu vực nghiên cứu khoa học.

      Thiệu Tử Vũ lệnh cho người ta đem định vị truy tìm - nghiên cứu chế tạo mới nhất đặt vào trong ngọc trai, sau đó lấy lại ngọc trai, chỉ cần tại lỗ hổng viên ngọc trai để lên chút trang sức, liền cùng trang sức bình thường khác biệt, có dụng cụ đặc biệt căn bản kiểm tra được.

      Đêm đó nằm mơ giấc mơ, trong lòng liền có ý tưởng này, chỉ cần thứ này người bất luận đến chỗ nào đều có thể tìm được , chỉ là bình thường bé con thích đeo trang sức, nghĩ rất lâu mới nghĩ ra cách này.

      Bé con thể gặp chuyện may gì, bọn họ vẫn còn phải cùng nhau đến hết cuộc đời.

      Chương 44: Cả đời cho tôi khi dễ có được hay ?

      Lúc Thiệu Tử Vũ trở lại nhà Lam Kỳ còn ôm đầu gối suy nghĩ.

      "Bé con.” Thiệu Tử Vũ gọi .

      Nghe được giọng của , Lam Kỳ lập tức điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình, giả vờ ngáp cái, duỗi duỗi eo, bộ vừa mới tỉnh ngủ.

      "Công việc của xong rồi?"

      Nhìn sắc trời chút, là hoàng hôn, 囧 lúng túng, rốt cuộc là suy nghĩ bao lâu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy mình hình như là rất thích rất thích Thiệu ngốc.

      "Tôi dẫn em ra ngoài dạo chút."

      Thiệu Tử Vũ mở miệng, biết đối với quân doanh rất là tò mò.

      "Được."

      Lam Kỳ gật đầu, đứng dậy cùng Thiệu Tử Vũ xuống lầu, suy nghĩ lâu như vậy, nghĩ đến đau đầu, ra ngoài hóng gió chút cũng tốt.

      gian thang lầu lớn lắm, hai người song song có phần chật chội, Thiệu Tử Vũ hơi nghiêng người về phía trước, Lam Kỳ phía sau, có ưu thế cái bật thềm cao, Lam Kỳ từ phía sau lén lén đánh giá Thiệu Tử Vũ, chỉ thấy cặp mắt xếch hẹp dài của hơi nhìn xuống, môi đẹp mím lại thành đường cong, nửa bên mặt dịu dàng lại kiên cường cực kỳ hấp dẫn, người mặc bộ quân trang mùa hè lộ ra vẻ nghiêm trang, chỉnh tề.

      Lam Kỳ chưa bao giờ phát Thiệu ngốc lại có lực hấp dẫn người khác như vậy, để cho dời mắt được, trong ấn tượng trước kia Thiệu ngốc cũng cực kỳ nho nhã, vĩnh viễn nhớ bộ dáng mặc bộ quần áo màu trắng vai đeo ba lô, hơi thở rất sạch mềm mại.

      Nhưng là bây giờ so với những người đàn ông mà gặp qua bất kể cái gì cũng đẹp trai hơn, phong độ hơn, tài giỏi hơn....Làm cho tim của ngứa.

      Lam Kỳ chỉ lo nhìn quên nhìn bật thang, đột nhiên bước đạp vào hư .

      "A"

      thét chói tai.

      giây kế tiếp, thân thể liền bị vòng tay mạnh mẽ kéo lại.

      "Làm sao lớn như vậy rồi còn biết đường.”

      Thiệu Tử Vũ cười khẽ, vừa rồi này nhìn lén cũng có chú ý tới, cũng biết vì sao lại té ngã, ánh mắt trắng trợn như thế, bất kỳ ai muốn bỏ qua cũng khó.

      Lam Kỳ ở trong ngực Thiệu Tử Vũ, hai tay ôm lấy cổ , đôi mắt nhìn khẽ cười, trong giọng điệu của có hương vị cười nhạo, nhưng trong mắt là tràn đầy cưng chiều.

      Trong lòng đột nhiên động.

      "Thiệu ngốc, cho tôi khi dễ cả đời có được hay ? Tặng cho người khác tôi cảm thấy có phần thiệt thòi.” Vừa rồi té ngã là đón được , người đàn ông che chở như vậy đâu mà tìm.

      Ánh mắt Thiệu Tử Vũ lóe sáng.

      "Ừ. Nhưng mà....” Vẻ mặt rối rắm.

      “Nhưng mà cái gì?” Đôi tay Lam Kỳ câu cổ Thiệu Tử Vũ làm nũng chuyển thành động tác xiết chặt, nếu dám , liền bóp chết , cũng để người phụ nữ khác được lợi.

      “ Tôi sợ về sao vợ tôi đồng ý."

      "Vậy bóp chết loại khả năng này, tôi làm vợ của .”

      Thiệu Tử Vũ cúi đầu thu lại ý cười trong mắt. “Vậy, tôi suy nghĩ.”

      " được, có cơ hội suy nghĩ."

      "Vậy....tôi suy nghĩ chút."

      ". . . ." Lam Kỳ lên tiếng, cảm xúc xuống thấp, ràng như vậy, giọng điệu của Thiệu ngốc lại như là đùa.

      Nhìn bộ dáng mất mác của , ý cười trong mắt Thiệu Tử Vũ càng sâu, phải muốn đồng ý, nhưng mà tính tình của này.....Nếu có thể hiểu tấm lòng của , cho dù là phần mười cũng được, cần khi tâm huyết dâng lên, muốn lòng , sau đó nguyện ý sống cùng với , bất kể đến chỗ nào.

      "Có bị trẹo chân ?"

      xuống cầu thang Thiệu Tử Vũ để xuống ghế dựa, mang giày hệ số an toàn cao.

      "Đau."

      Lam Kỳ giả vờ sờ sờ chân của mình.

      "Tiểu Lý, đến khu y tế lấy thuốc trật chân trở về."

      Tiểu Lý đưa lưng về phía bọn họ, vừa rồi hình ảnh cậu cẩn thận nhìn thấy được....Sau đó cậu lập tức xoay người, nghe được mệnh lệnh của thủ trưởng cậu vội vàng xoay người lại.

      "Dạ"

      Cậu đáp ứng tiếng sau đó rất nhanh chạy .

      Cậu biết bởi vì thủ trưởng công việc bận rộn, loại phúc lợi bình thường này nhiều lắm, cậu cũng thể ở lại làm bóng đèn, thủ trưởng muốn lấy thuốc chừng là muốn tránh mặt, trong nháy mắt vừa rồi thủ trưởng phản ứng rất nhanh chóng, thủ trưởng phu nhân căn bản có chuyện gì....

      Chờ Tiểu Lý xa.

      Thiệu Tử Vũ cởi giày xăng-đan ra cẩn thận kiểm tra.

      "Đau chỗ nào?"

      "Này"

      Lam Kỳ chỉ vị trí ở mắt cá chân, mặt nhăn lại.

      Thiệu Tử Vũ giúp nhàng xoa bóp....Vừa rồi kiểm tra kỹ, chân bé con căn bản có bị thương, chỉ là tại trong lòng được tự nhiên, đành giả vờ giả vịt theo , từ đến lớn chuyện gì cũng chiều ý , nhưng mà việc này được, chưa phải lúc.

      Xoa vài phút Lam Kỳ có gì.

      "Hết đau rồi? Thiệu Tử Vũ hỏi.

      "Đau, nhưng sợ ảnh hưởng hình tượng của .” Đây là quân doanh, nếu bị người khác nhìn thấy tốt lắm.

      Thiệu Tử Vũ nhìn lắc đầu.

      "Em mới phát ?"

      Hình tượng của sớm bị hủy sạch.

      Mang giày vào, Lam Kỳ làm bộ vài bước đất, sau đó động tác gia tăng.

      "Xem, tôi có việc gì, làm phiền Tiểu Lý rồi.”

      Mới vừa rồi kêu Tiểu Lý lấy thuốc nghĩ ngăn cản, nhưng là sợ bị vạch trần.

      Thiệu Tử Vũ nhìn ra ngoài cửa.

      "Yên tâm, cậu ta rất lanh lợi."

      dám khẳng định tên nhóc kia nhất định phải lấy thuốc, mà là khắp quân doanh tung tin, Thiệu Tử Vũ dẫn Lam Kỳ ra khỏi nhà, mặt đường xi-măng rộng mở, hai bên đường cây thụ già sống lâu xanh thành rừng, đường thỉnh thoảng có binh lín qua.

      "Thủ trưởng"

      Mỗi lần bọn họ ngang qua Thiệu Tử Vũ đều thay đổi bộ dáng chuyện phiếm thành vẻ nghiêm trang, chào theo kiểu quân đội.

      "Chào."

      Thiệu Tử Vũ thản nhiên chào lại.

      Mấy binh lính đó mới quay lại ngay ngắn rời khỏi.

      "Bọn họ là lính của ?"

      Lam Kỳ nhìn nửa bên mặt của Thiệu Tử Vũ, đột nhiên hiểu , chỉ là Thiệu ngốc trong mắt , trước mặt người khác người cực kỳ tài giỏi.

      "Ừ, đều là tân binh mới ra trường."

      "Bọn họ huấn luyện xong rồi?" Lam Kỳ nghe người khác tân binh huấn luyện rất khổ.

      "Bọn họ là lính bên khoa học kỹ thuật, bình thường huấn luyện.” biết bé con về cái gì, chỉ là binh chủng khác nhau mà thôi.

      "Vậy bình thường bọn họ làm những gì?"

      "Cơ mật"

      Thiệu Tử Vũ giúp vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, bé con đúng là rất hiếu kỳ.

      Lam Kỳ xấu hổ đem mắt nhìn về phía khác, lúc trước Thiệu ngốc làm như vậy cảm thấy có gì, nhưng mà tại đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, nơi này quá nhiều người nhìn.

      "Chỗ làm việc của ở nơi nào?” bỏ qua cảm giác nóng rực mặt hỏi.

      rất muốn nhìn chỗ làm việc của .

      "Nơi đó."

      Thiệu Tử Vũ tùy tiện chỉ chỗ, thực ra rất ít làm việc ở đây, đây chỉ là chỗ ở, bình thường làm việc ở chỗ cực kỳ kín đáo, cách nơi này còn khoảng cách, nhưng thể mang , cũng thể cho biết, đối với có lợi.

      Lam Kỳ nhìn toà nhà lớn che kín trạm gác, biết thể hỏi nhiều, nhưng mà biết được chỗ làm việc của Thiệu ngốc là được.

      Bên ngoài khu nhà ở là khu vực công tác, phải binh lính được bước vào, Thiệu Tử Vũ chỉ là mang đến chỗ được cho phép hoạt động vòng, chu dù chỉ như thế nhưng Lam Kỳ vui mừng muốn chết, tới chỗ có quân nhân tư thế oai hùng, để cho cảm nhận được nhiệt huyết dâng trào, ra những người đàn ông tốt bảo vệ quốc gia đều đẹp trai như vậy.

      Nhớ lại lời của bản thân ngày đó, mới phát có bao nhiêu thích hợp.

      quay đầu nhìn Thiệu Tử Vũ.

      Dưới trời chiều nhàn nhạt cười, ánh hoàng hôn phủ lên thân người mặc quân trang của , cảm giác cao ngất, khí khái hùng nên lời, tim Lam Kỳ đột nhiên nhảy lên cái.

      . . . . ra nếu như là Thiệu ngốc, bài xích gả cho quân nhân.
      Mizukihirari thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Rất cần thiết

      Sau khi đưa Lam Kỳ về nhà, Thiệu Tử Vũ hẹn Tịch Minh ra ngoài, hai người ngồi ở xe.

      "Tìm người đem viên ngọc trai này làm thành dây chuyền, kiểu dáng cần phức tạp, đơn giản là được rồi, bé con thích.” nhàn nhạt mở miệng.

      Giữa đêm khuya bị gọi ra ngoài Tịch Minh lắc đầu, đàn ông đầu có tinh thần phấn khích như vậy sao? mấy giờ rồi còn kêu ra ngoài chỉ là vì làm sợi dây chuyền cho kia?

      Tịch Minh cầm lấy viên ngọc trai nhìn chút, nhíu mày.

      "Bên trong giấu thiết bị truy tìm.” Trước kia ở trong bộ đội nên mấy thứ này xa lạ với , chỉ là so với mấy năm trước giờ khoa học kỹ thuật tiến bộ, tính năng của thứ này càng tốt hơn, cho nên có các loại chức năng vệ tinh định vị.

      "Có cần thiết ? ấy rất đơn thuần, hoàn cảnh sinh hoạt bình thường, có cần thiết dùng đến mấy thứ này ?” cảm thấy Thiệu Tử Vũ bị tẩu hỏa nhập ma, chuyện tình , cưới vợ cũng khiến cho làm giống như chuẩn bị chiến tranh trong quân đội.

      "Cần thiết."

      Thiệu Tử Vũ lên tiếng.

      Nhìn bộ dáng cần bàn bạc thêm, Tịch Minh cam chịu số phận gật đầu, có người quen làm trang sức, nhưng mà thứ này phải loại nhà thiết kế trang sức có thể làm được, tìm được người chuyên nghiệp đặc biệt làm việc này.

      "Còn có chuyện kia làm đến đâu rồi?” Thiệu Tử Vũ hỏi.

      Tịch Minh dựa vào ghế xe, tên nhóc keo kiệt này cũng mời uống rượu, liền chọn ở xe chuyện, thực keo kiệt.

      "Mình rất tò mò, khi nào Dung Bạch Minh đắc tội với cậu, cậu bày đặt tiền bạc cần cũng phải chỉnh .”

      Tịch Minh rất buồn bực, mấy năm trước cùng Thiệu Tử Vũ thành lập truyền thông Phượng Vũ, thiết lập công việc liên quan đến internet, anime, điện ảnh, và truyền hình, cho tới bây giờ đều có nhúng tay vào, lần này mở rộng game online mới làm sao lại muốn thò chân vào, ra Dung Bạch Minh rất có tài, hình ảnh trò chơi xử lý cực kỳ hoàn hảo, cực kỳ vừa lòng.

      Thiệu Tử Vũ nhìn cái, nhanh chậm nhả ra câu.

      "Cùng tớ giành bà xã.”

      "Khụ khụ. . ."

      Tịch Minh ho khan chút, khó trách, đây là tìm chết chứ còn gì.

      "Yên tâm, từ tuần trước ta ở thành phố C, mà về sau tớ càng thêm chiếu cố , khụ, tớ tin tưởng ta tuyệt đối có thời gian cùng cậu tranh giành bà xã.” Tịch Minh đảm bảo, ra tên nhóc này chỉnh ta tuần, theo chiều hướng này tuyệt đối để cho ta thoải mái rồi.

      "Còn có, giúp tớ tra chút tư liệu vài năm nay của Lý Hạo.”

      "Lý Hạo, luật sư nổi tiếng ở thành phố C, cậu điều tra ta làm cái gì?"

      " có gì, chẳng qua là cảm thấy chướng mắt." Có điều Thiệu Tử Vũ chưa , Lý Hạo là người có thân phận có bối cảnh, có thể trong vài năm ngắn ngủn liền trở thành luật sư nổi tiếng tại thành phố C, nhất định có thủ đoạn của , người như vậy ở bên cạnh bé con rất lo lắng, nhất là ngày đó ta còn tặng lắc tay cho bé con, dường như đây phải là việc rể nên làm.

      "Nghe ta cùng số nhân vật chính trị lại tương đối gần, còn có người hòa giải bên giới xã hội đen, dù sao trong công việc thanh danh tốt lắm.” Tịch Minh đem việc mình biết ra, trước kia bởi vì chuyện của công ty nên có cùng ta giao tiếp, nhưng cuối cùng là hòa bình giải quyết, tính tình của ta đến cùng ra sao cũng phải rất hiểu .

      "Ừ, điều tra rồi cho tớ biết."

      "Được, cho tớ thời gian tuần."

      "Được, chờ tin của cậu.” Lúc Thiệu Tử Vũ làm xong mọi chuyện về đến nhà là 12 giờ khuya, phát đèn phòng khách còn sáng, chứng minh đêm nay có khác đến.

      Thiệu Tử Vũ vào biệt thự, lập tức liền có người hầu trong nhà đón lấy mũ của cất kỹ.

      Vốn là ngồi sô pha dài đẹp đẽ quý giá, Liễu Phương lập tức đứng dậy.

      "Tử Vũ thế nào đến giờ mới trở về.” Liễu Phương cui vẻ kéo con trai qua, bà gọi điện thoại trước để cho sớm trở về, nhưng vẫn về trễ như vậy, để cho khách khứa đều sốt ruột chờ đợi.

      "Đây là vợ của thị ủy bí thư, phu nhân Hoàng, đây là con của bà Nhiễm Khả..... ra là có duyên, chúng ta từng ở chung trong tiểu khu.” Liễu Phương vừa vừa cười, bàn trà là các loại điểm tâm, trái cây, cà phê, trà, đầy đủ các loại, nếu con trai còn trở về liền thể ăn , bà đảm bảo con trai nhất định trở về, tồi, tên nhóc này nhớ lời của bà.

      Ánh mắt Thiệu Tử Vũ sắc bén đánh giá hai người ngồi sô pha, nhàng gật đầu.

      Nhiễm Khả dịu dàng yên tĩnh ngồi đó, toàn thân là bộ váy thục nữ màu vàng nhạt, tóc dài xoãn vai, dương mặt trang điểm , nhìn vào rất dịu dàng hiền thục, Liễu Phương càng nhìn càng ưng ý, buổi trưa hôm nay lần đầu tiên gặp , bà liền thích này, bất kể bề ngoài hay gia thế đều cực kỳ xứng đôi với Tử Vũ.

      Liễu Phương nhìn Nhiễm Khả, cùng lúc Hoàng Yến Linh lại đánh giá Thiệu Tử Vũ.

      "Phu nhân Liễu, dáng vẻ con trai của bà là đẹp trai lịch .” Hoàng Yến Linh vừa lòng gật đầu, là thanh niên rất tốt, có khí phách, có tu dưỡng, có lễ phép.

      Khó trách Nhiễm Khả mực nghĩ đến nhà họ Thiệu, ra Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu là người đàn ông xuất sắc như vậy, bà còn tưởng rằng đàn ông tham gia quân ngũ bộ dáng thô lỗ, sợ Nhiễm Khả chịu uất ức, tại bà yên tâm.

      Trong nháy mắt Thiệu Tử Vũ liền hiểu ý tứ của bọn họ.

      "Con mệt mỏi, lên lầu nghỉ ngơi trước.” xong về phía cầu thang.

      "Tử Vũ, có khách đến chơi con cũng nên tiếp đãi chút."

      Liễu Phương trong lòng vui, tên nhóc ngu ngốc này, bình thường rất thông minh tại sao lại hồ đồ như vậy, sớm biết vậy nên ở trong điện thoại ràng với .

      Thiệu Tử Vũ dừng bước lại nhìn Liễu Phương mỉm cười “Người trong nhà tay rất nhiều, cần con giúp đỡ cái gì, hơn nữa phải mẹ muốn con sớm tìm con dâu cho mẹ sao, con nghỉ ngơi cho tốt ngày mai làm gì có tinh thần và sức lực lừa gạt gấy về.”
      Giọng Thiệu Tử Vũ lớn nhưng rất nhịp nhàng, ràng truyền tớo lỗ tai từng người.

      Liễu Phương ngây ra lúc, làm sao nhanh như vậy tên nhóc này chuyện đương rồi, làm sao chào cũng chào cái, nhìn lại Nhiễm Khả sô pha có chút khó xử, bà biết chuyện này mới tìm ta tới, tại làm sao thu dọn đây, nhà bọn họ là thương nhân, như thế nào cũng thể làm cho quan hệ với người làm chính trị xấu , quan hệ trong thương trường cùng quan trường cực kỳ sâu xa.

      "Bác , người để cho Tử Vũ nghỉ , chúng con sao."

      Lúc này Nhiễm Khả mở miệng tiếp lời.

      Liễu Phương chỉ trừng mắt nhìn Thiệu Tử Vũ ra lời, trong lòng đối với khéo léo và hiểu chuyện của Nhiễm Khả lại tăng thêm phần.

      Thiệu Tử Vũ xoay người lên lầu.

      "Phu nhân Liễu, bà đây là có ý gì?” Thiệu Tử Vũ vừa mới lên, Hoàng Yến Linh liền nổi giận, ràng có bạn làm sao còn muốn giới thiệu cho Nhiễm Khả, là khi dễ người khác mà.

      "Mẹ trước đừng nóng giận, bác căn bản cũng biết chuyện này.” Nhiễm Khả vội vàng trấn an Hoàng Yến Linh, Thiệu Tử Vũ thích Lam Kỳ là chuyện sớm biết được, cũng sớm dự liệu thái độ của Thiệu Tử Vũ.

      Liễu Phương gật đầu, bà biết.

      "Bác , người có biết tại người đeo bám Tử Vũ là ai ?” Vẻ mặt Nhiễm Khả lo lắng.

      "Là ai?” Liễu Phương nghe được từ ‘đeo bám’ liền thoải mái, tại phụ nữ đều là như thế này, thấy trong nhà người khác có tiền bạc liền đeo bám rời.

      "Lam Kỳ, người còn nhớ , cái cực kỳ dã man trước kia.”

      "Là con bé!" Liễu Phương nghĩ ra, nhắc tới con bé kia bà liền nổi giận.

      "Ta đồng ý." Chuyện này bà kiên quyết đồng ý, con bé chết tiệt kia nghĩ cũng đừng nghĩ có thể bước vào cửa nhà họ.

      "Yên tâm Nhiễm Khả, bác rất vừa ý con, bác nhất định thuyết phục Tử Vũ cùng con qua lại.” Liễu Phương hạ quyết tâm, kết hôn là chuyện cả đời, thể để cho con trai dính vào.

      Nghe thấy những lời này Nhiễm Khả thẹn thùng cúi đầu, đôi mắt cụp xuống lại lên lãnh ý, thể tưởng tượng được cái con Lam Kỳ này lại làm cho Thiệu Tử Vũ để tâm, còn được thành bà xã.


      Chương 46: Tôi mời ăn cơm

      Trở lại biệt thự, Hoàng Yến Linh giận đến đem túi xách ném ghế sô pha, Nhiễm Khả trở về phòng mình, Nhiễm La Văn mặc bộ quần áo ở nhà nhà nhả từ lầu hai trong thư phòng ra, gần năm mươi tuổi nên dáng người mập mạp biến hình, hai gò má béo ụ, tóc ngắn hỗn loạn xen kẽ tóc bạc, tuy tóc ông ta cũng chưa hoàn toàn biến thành bạc nhưng mà năm nay quan trường các cán bộ viên chức có tóc bạc tăng nhiều, ông ta thể nhuộm tóc bạc lên để thể bản thân tận tụy với công việc, tận trung với cương vị công tác.
      “Làm sao vậy?” Ông hỏi, từ khi ông ta lên làm bí thư thị ủy thành phố C đến nay, tính tình của bà ngày càng thay đổi.

      Hoàng Yến Linh nhìn thấy chồng mình xuống lầu, tính tình thu lại chút ít.

      "Hôm nay mang Nhiễm Khả nhà họ Thiệu, nghĩ tới Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu lại lạnh nhạt đối với Nhiễm Khả.” Hoàng Yến Linh nhắc đến liền tức giận, nhưng mà giận thi giận, lần này nhà họ Thiệu cũng thấy được gia sản nhà họ, bà đối với cửa hôn này rất là vừa ý, bà nghĩ tại chồng bà có quyền lực, nhưng thể bảo đảm cả đời, về sau còn phải dựa vào con , chỉ có thừa dịp bây giờ lúc còn vinh quang tìm nhà chồng tốt cho con , tương lai bọn họ mới có thể dựa dẫm vinh quang.

      "Bà là đại tá trẻ tuổi nhà họ Thiệu kia?"

      Nhiễm La Văn hỏi.

      "Ừ, ông biết cậu ta?” Nghe giọng điệu của chồng hình như là quen biết, Hoàng Yến Linh biết làm sao ông có thể quen biết người như vậy, bà hiểu chồng mình, ông có thể nhớ kỹ cũng chỉ có những viên chức cấp cao hơn ông hoặc là con trai bọn họ.

      Nhiễm La Văn lên tiếng, ngồi ghế sô pha hút thuốc hơi có vẻ xuất thần, từ trước đến giờ tin tức quan trường rất nhạy, chuyện của Thiệu Tử Vũ ông cũng là nghe vị quan viên qua, con trai của vị quan viên kia tham gia quân ngũ dưới tay của Thiệu Tử Vũ.....

      Ông hít hơi thuốc, nếu Nhiễm Khả có khả năng gả vào nhà họ Thiệu cũng tồi.

      "Ba, người chút về Thiệu Tử Vũ , người này là người như thế nào?"

      Nhiễm Khả từ trong phòng ra ngoan ngoãn ngồi bên người Nhiễm La Văn, vốn muốn ngủ, nghe thấy bọn họ chuyện nơi ra, muốn xem ý tứ của ba chút, vốn là ba vừa ý Đại thiếu gia nhà họ Thiệu, là vị công tử thương trường kia, cả ngày tay chân rảnh rỗi, làm việc gì đàng hoàng, cả ngày vui đùa trong đám đàn bà, làm sao có thể gả cho loại người như vậy.

      Nhiễm La Văn liếc mắt nhìn con cái, ông hiểu tâm tư của Nhiễm Khả, con trai trưởng nhà họ Thiệu ông cũng chướng mắt, chỉ là để cho Nhiễm Khả miễn cưỡng, quan trường làm ra vẻ, tại có Thiệu Tử Vũ là lúc ông bỏ tên kia ra.

      " tệ."

      Ông mở miệng, so với chính quyền quân quyền càng thêm vững chắc, mỗi vài năm chính phủ đều phải tuyển nhiệm kỳ mới, nhưng mà trong quân đội việc này lại có sảy ra.

      “Vậy ba đồng ý rồi?"

      Nhiễm Khả rất vui mừng khi ba nhìnt rúng Thiệu Tử Vũ.

      "Có nắm chắc ?"

      "Có"

      "Chỉ là có số việc ba phải giúp con.”

      "Yên tâm ba nhất định ủng hộ con bảo bối của ba.” Nhiễm La Văn vỗ vỗ tay con .

      "Cám ơn ba."

      Nhiễm Khả vui vẻ cười, có ba giúp đỡ việc càng dễ làm hơn.

      Nhiễm La Văn thu lại nụ cười nhìn về phía Hoàng Yến Linh.

      "Chuyện của công xưởng như thế nào?” Viên quan nhà nước thể làm việc tư, đây là quy định, cho nên ông chỉ có thể đem công ty viết dưới tên của bà, nếu chỉ dựa vào tiền mỗi tháng đó ông làm sao có thể nuôi sống cả gia đình.

      Hoàng Yến Linh có khuôn phép ngồi xuống, Nhiễm La Văn lúc bàn công việc thích có bộ dáng của bàn công việc, mà tình trạng gần đây công xưởng bị lỗ lã, thái độ của bà phải che giấu kỹ.

      "Gần đây buôn bán rất tốt, tiền kiếm được tháng này đem gởi qua tài khoản ngân hàng ở nước ngoài.” Vì sợ bên điều tra ra, bọn họ sớm mở tài khoản mật ở nước ngoài.

      "Ừ, kêu em trai của bà làm việc nghiêm túc chút, Tổng giám đốc Biệt mượn danh nghĩa của tôi ở bên ngoài làm việc, trong khoảng thời gian này bên gắt gao điều tra.”

      "Chuyện này ông yên tâm, tiền mua cái biệt thự này là dùng dưới tên em trai tôi, muốn tra cũn tra đến người chúng ta.

      "Ừ, vậy tốt."

      Chuyện quan trường ông lo ổn thõa, những việc khác bà phải làm tốt.

      Buổi tối Lam Kỳ nằm giường nhìn chăm chú điện thoại băng khoăng, vài giây sau hạ quyết tâm.

      "Thiệu ngốc, chưa ngủ sao? Ngày mai tôi mời ăn cơm."

      soạn tin nhắn gởi qua, trễ thế này gọi điện thoại thích hợp, biết có ngủ chưa.

      Thiệu Tử Vũ vừa tắm rửa xong, điện thoại di động rung lên báo có tin nhắn, nhìn nội dung tin nhắn cười.

      "Làm sao lại khách sáo như vậy bé con?"

      Lam Kỳ vốn trông cậy có hồi dù sao cũng trễ thế này, Thiệu ngốc chắc ngủ, ngờ chưa đến phút liền nhận được tin nhắn trả lời, nhìn nội dung liền bị nội thương.

      Thiệu ngốc chết tiệt, vì sao sảng khoái như vậy, có hay luôn chứ.

      "Trước kia chăm sóc tôi, tôi cũng nên mời ăn bữa chứ.” kìm nén tính tình nhắn vào chữ gởi qua, việc gì, Thiệu ngốc thông suốt cũng khôn trách , dù sao người trong quân đội ra đều là chậm chạp, từ từ đến.

      "Khó được bé con cuối cùng cũng phát ra tôi tốt, chỉ là bữa cơm đủ rồi sao?”

      Thiệu Tử Vũ khẽ cười lại nhắn lại mấy chữ.

      Bên này Lam Kỳ nhìn chăm chú điện thoại di động lúc rồi chợt vui vẻ, như vậy là Thiệu ngốc đồng ý....

      "Thiệu ngốc, ngày mai tôi mua quần áo cho , có vẻ trừ quân trang ra có quần áo khác."

      thăm qua hai chỗ ở của , quần áo của đều rất ít, quần áo bình thường căn bản có.

      "Làm sao lại biết xấu hổ muốn em tốn tiền đây."

      Thiệu Tử Vũ nhắn lại.

      Lam Kỳ nhìn điện thoại di động cười.

      " tốn kém, đối với tôi đều có thể bỏ tiền ra."

      Khụ khụ. Bên kia Thiệu Tử Vũ nhìn tin nhắn gởi lại cười khụ, của đáng .

      "Ừ, vậy được rồi, ngày mai tôi tới đón em."

      "Ừ, ngủ ngon."

      Lam Kỳ vốn còn muốn nhắn thêm vài từ vui vẻ nhưng mà lại sợ dọa đến nên đành nhắn mấy từ đơn giản gởi qua.

      "Ngủ ngon bé con.”

      giường Lam Kỳ nhìn tin nhắn cuối cùng của Thiệu Tử Vũ trong lòng liền vui vẻ, ngày mai nhất định phải để cho Thiệu ngốc hiểu , nhóc trước kia trưởng thành, lớn đủ có thể làm vợ.

      Cuộc hẹn ngày mai làm cho bản thân ước pháp tam chương*, thể tùy hứng, thể càn quấy, thể tùy theo ý mình, đối với Thiệu ngốc săn sóc, dịu dàng, chú ý đến cảm nhận của , muốn để cho Thiệu ngốc nhìn với cặp mắt khác xưa.

      *đàm phán, thương lượng với nhau.

      Lam Kỳ nghĩ xong những thứ này lại nhìn chằm chằm tủ quần áo của mình đến xuất thần, ngày mai nên mặc quần áo nào tốt đây, kiểu dáng gì, màu sắc gì..... xong, tủ quần áo của lâu có quần áo mới, biết Thiệu ngốc thích kiểu ăn mặc thế nào.

      Lam Kỳ cố gắng tưởng tượng người Thiệu ngốc thích....Dường như Thiệu ngốc thích bên cạnh là tiểu thư khuê các* dịu dàng, hiểu chuyện, mềm mại, có tu dưỡng.

      * nhà giàu

      lập tức xuống giường nhìn xem tủ quần áo của mình có bộ nào thích hợp hay , kết quả thất vọng, quần áo của ngoại trừ mấy bộ váy đều là quần, quần áo trong chiếm đa số, mà những cái váy này mặt trước mặt rồi.

      Tâm tình của Lam Kỳ tức thẳng tắp tuột xuống.

      từ từ vài buớc đến bên giường gọi điện thoại cho Mễ Đóa, quần áo của cậu ấy rất nhiều có thể mượn bộ cấp cứu ngày mai.

      "Lam Kỳ cậu lên cơn thần kinh cái gì, mấy giờ rồi hả?” Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng lầm bầm mơ ngủ của Mễ Đóa.

      "Mễ Đóa, sáng sớm ngày mai cho tớ mượn cái váy nhìn thục nữ."

      "Lam Kỳ, hôm nay chơi ra bệnh đúng , có biết cậu ngày có ở công ty tớ vội vàng như thế nào ? Nếu biết liền làm phiền cậu cúp điện thoại, cảm ơn hợp tác.”

      xong đầu bên kia liền im lặng.

      Lam Kỳ cầm điện thoại di động lên giương mắt nhìn, người phụ nữ đáng chết mê ngủ, giống như con heo.

      Ngược lại ngủ được, ngày mai làm sao bây giờ...Lam Kỳ buồn bực ở giường lăn qua lộn lại, sớm biết liền mua thêm mấy bộ quần áo rồi.

      Sáng sớm Thiệu Tử Vũ liền sớm chờ ở gần nhà Lam Kỳ, 7 giờ bé con ra, 8 giờ gọi điện thoại.

      Nghe được tiếng chuông Lam Kỳ nhắm mắt mò tới đụng điện thoại động.

      "Alo" Người nào sáng sớm liền làm ồn người khác ngủ.

      "Bé con, còn chưa dậy?"

      Trong điện thoại truyền ra t.iếng cười khẽ của Thiệu Tử Vũ

      . . .

      Lam Kỳ liền lập tức tỉnh táo, đúng rồi hôm này ngoại trừ công ty còn có hẹn với Thiệu ngốc.

      "A, tôi lập tức thức dậy."

      Tại sao vậy, ngủ quên mà mẹ già cũng gọi .

      " vội tôi đưa em đến ccông ty, tôi ở bên ngoài chờ em."

      "Thiệu ngốc, đến gần nhà tôi? Chờ chút tôi lập tức ra."

      Lam Kỳ vội vàng rời giường súc miệng, tùy tiện rửa mặt cái rồi ra cửa, mấy cách hoàn hảo nghĩ được ngày hôm qua tất cả đều vứt ra sau ót.
      Last edited by a moderator: 27/4/15
      MizukiB.Cat thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: ấy có người mình thích

      Mấy ngày nay tâm tình Lam Kỳ cực kỳ tốt, mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười, Mễ Đóa thấy trong lòng liền ngứa.

      "Lam Kỳ, cậu trúng số độc đắc rồi sao?"

      Lam Kỳ để ý tới , tiếp tục xem bản vẻ.

      Mễ Đóa chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi "Đúng rồi Lam Kỳ nghe ngày đó có quân nhân tới tìm cậu, ta rốt cuộc là ai?” Ngày đó Mễ Đóa trùng hợp ra ngoài, lúc trở về liền trùng hợp nhìn thấy xe ta, cặp mắt dịu dàng vừa vặn nhìn về hướng , biết như thế nào đột nhiên có cảm giác quen thuộc.

      "Ừ"

      " ta rốt cuộc là ai, khi nào mang tớ gặp mặt?” chuyện đương cũng thần bí như vậy, cũng muốn làm hoạt động dưới đất giống vậy.

      " ta, cậu biết, Thiệu Tử Vũ."

      "A" thanh thét chói tai tràn đầy phòng làm việc.

      Lam Kỳ rụt lại cổ, nhớ lại lời ngày đó của Khương Hạo, hoài nghi đánh giá lần bạn tốt của mình, dịu dàng, đáng , xinh đẹp....Đây là cái ánh mắt gì chứ, ta hoa mắt thôi, mấy từ này làm sao có thể dùng người Mễ Đóa, tố chất thần kinh, chuyện lớn tiếng, mê trai dạng sai biệt lắm.

      Lam Kỳ quyết định, để gieo họa cho Khương Hạo rất tốt.

      " ta là Thiệu Tử Vũ? Các cậu, rốt cục lên giường rồi!” Mễ Đóa dường như thể tiêu hóa được chuyện này, trước kia liền cảm thấy tên Thiệu Tử Vũ kia có ý tốt, ngờ ta vẫn làm được, người đàn ông kia nhẫn nhịn đủ cao.

      "Khụ khụ. Cái gì lên giường!" Lam Kỳ hận được gõ đầu Mễ Đóa.

      "Ngày đó phải ta chẳng lẽ là Dung Bạch Minh.” Mễ Đóa tức giận trợn trắng mắt, ghen tị, cực kỳ ghen tị vận may của , trước đó cho rằng Dung Bạch Minh là người đàn ông tệ, còn Thiệu Tử Vũ, để cho người đẹp độc thân làm sao mà sống.

      "Phù. . . Ngày đó là chuyện ngoài ý muốn." Lam Kỳ thở ra hơi rồi quyết định ra.

      "Ngoài ý muốn?”

      " ấy say rượu cho nên.... "

      "Cho nên hai người lên giường..."

      Lam Kỳ nhìn chằm chằm Mễ Đóa.

      "Đừng luôn lên giường lên giường có được hay ." cùng Thiệu ngốc quan hệ còn chưa đến bước kia.

      "Cái đó, lau súng cướp cò.”"

      "Cậu có còn muốn nghe hay , muốn nghe cửa ở bên kia, mời rời .”

      Lam Kỳ trực tiếp đuổi người, nhìn bộ dáng tuổi non nớt, như thế nào lại sắc như vậy.

      "Hì hì. . . Được, tớ , cậu ."

      Mễ Đóa ngoan ngoãn ở bên ngồi xuống.

      "Ngày đó ấy uống rượu say, sau đó hôn tớ, nhưng mà tớ muốn thanh minh, bọn tớ chuyện gì cũng có làm, cực kỳ thuần khiết.”

      Mễ Đóa trợn to hai mắt, như vậy cũng gọi là thuần khiết? Được rồi, miễn cưỡng tin tưởng.

      "A, vậy lần này ta trở về có thổ lộ với cậu hay ?” hiều năm như vậy, Thiệu Tử Vũ tới tìm Lam Kỳ chứng minh trong lòng vẫn rất thích cậu ấy, hẳn là phải hành động đem cậu ấy khiêng về nhà mới đúng.

      "Cái gì thổ lộ. . ." Lam Kỳ cười ha hả, Thiệu ngốc còn chưa có nắm tay , bây giờ cũng muốn nghĩ phức tạp, mấy ngày nay bọn họ đều ở chung chỗ, ám chỉ như vậy đủ rồi, nếu như còn chết .

      " ta có người trong lòng rồi.” Đột nhiên trong đầu Lam Kỳ nhớ tới lời tối hôm đó, mấy ngày nay Thiệu ngốc đối tốt với , nên quên mất việc này, tại để ý nhắc tới trong lòng bỗng nhiên có chút đau đớn.

      " ta có người trong lòng? Chính miệng ta với cậu?” Mễ Đóa khó thể tin.

      "Ừ"

      Lam Kỳ gật đầu.

      "Vậy còn cậu, cậu thích ta sao?” Mễ Đóa thu lại nụ cười hạ thấp giọng hỏi, đây là cái loại quan hệ gì, loạn, loạn....Ngày đó nhìn thấy Thiệu Tử Vũ ôm Lam Kỳ, hôn môi, hâm mộ muốn chết, nghĩ tới chuyện lại thế này.....

      Chỉ là cũng có cách nào, bọn họ nhiều năm như vậy gặp mặt, tuổi của Thiệu Tử Vũ lớn hơn Lam Kỳ, có người phụ nữ khác là chuyện cực kỳ bình thường.

      tại chỉ hy vọng Lam Kỳ cần rơi vào, phụ nữ nếu hãm sâu vào loại quan hệ nguy hiểm kích thích này rất khó tự thoát khỏi, đồng tuổi thời gian có thể là rất dài, cũng có thể là rất ngắn, thứ có thể hoang phí nhiều lắm.

      " có. Tớ làm sao thích ta.” Giọng Lam Kỳ đè thấp, nếu trước đó chuyện của Thiệu ngốc, có lẽ ở trước mặt Mễ Đóa thừa nhận, nhưng mà tại dám, sợ cái miệng rộng của Mễ Đóa đem chuyện này truyền ra, liền khả năng gặp mặt Thiệu ngốc cũng dám.

      " ?"

      "!"

      "Vậy tớ hỏi cậu vài vấn đề."

      "Hỏi " Lam Kỳ bày ra mộ bộ sao cả.

      "Tớ hỏi cậu, nếu như cậu nhìn thấy Thiệu Tử Vũ cùng người phụ nữ khác ở cùng chỗ, trong lòng cậu có thể thoải mái, đau khổ hay ?"

      " ." Lam Kỳ trái lương tâm , ra từ lúc còn chưa phát thích , cũng thích ở cùng chỗ với phụ nữ khác.

      "Vậy tớ lại hỏi cậu, thử tưởng tượng chút cảnh tượng, cậu, Thiệu Tử Vũ, còn có người phụ nữ ta thích gặp mặt, khả năng dịu dàng của ta đối với cậu đều mang cho người phụ nữ kia, ta ôm ta, hôn ta, chô chở ta, mà cậu chỉ có thể ở bên quan sát, nghe đến mấy chuyện như vậy trong lòng cậu có cảm thấy đau hay ?”

      "Tớ. . ." Lam Kỳ cách nào tưởng tượng trường hợp như vậy.

      "Được rồi, trước tiên cậu cần trả lời vấn đề này, sau cùng tớ hỏi cậu, nếu Thiệu Tử Vũ kết hôn mà dâu mặc áo cưới lại phải là cậu.....nghi thức trang nghiêm thần thánh sau khi kết thúc, ta thành chồng của người khác, cưng chiều của ta mang cho người phụ nữ khác, dịu dàng từng chút từng chút đều kết thúc. Sau đó ngày kia chú rể dâu cùng cậu gặp mặt lại lần nữa, ánh mắt dịu dàng của ta bị thay thế bằng nhàn nhạt xa cách, bên cạnh ta có lẽ là dắt theo cậu bé hoặc bé......’ ấy là ai vậy ba?” Đứa bé hỏi, sau đó ta yên lặng liếc nhìn cậu cái rồi ‘Là dì.’

      Mễ Đóa xong yên lặng nhìn Lam Kỳ.

      "Vấn đề của tớ hỏi xong....trong lòng cậu nên có đáp án rồi."

      Lam Kỳ chỉ là im lặng chuyện, bộ dáng sau cả trước đó bị thay thế bằng trầm mặt.

      "Aiz, đàn ông tốt đời còn rất nhiều, nghĩ thông suốt chút.” Mễ Đóa mở miệng, lời này là câu Lam Kỳ trước kia lúc bị thất tình, Lam Kỳ khuyên , nghĩ tới hai năm sau lại trả lại cho Lam Kỳ.

      "Được rồi, nếu như nhàm chán, chuyện tay tớ đều tặng cho cậu."

      Lam Kỳ cực kỳ khó chịu nhìn chằm chằm , sáng sớm tinh mơ nổi điên cái gì, làm cho tại trong lòng khó chịu muốn chết.

      "Mạnh miệng."

      "Làm sao cậu lại phiền như vậy."

      "Được, tớ ra ngoài, cậu cẩn thận suy nghĩ ."

      Mễ Đóa xong ra ngoài.

      biết trong lòng Lam Kỳ tại rất thoải mái, con nhóc này mặt tình cảm liền đặc biệt thiếu đầu óc, trước đó ỷ vào tình cảm mơ hồ của chính mình ở cùng chỗ với Thiệu Tử Vũ, tại đánh thức cũng tốt, nếu như thích đem ta đoạt lấy, bằng liền buông tay.

      Sau khi cửa đóng lại, Lam Kỳ gục đầu xuống bàn ngẩn người, vấn đề của Mễ Đóa làm cho bối rối, thích nhìn đối với người phụ nữ khác dịu dàng, cũng thích đối với người phụ nữ khác che chở, chỉ muốn đối tốt với mình .

      Nhưng mà ngày đó chính miệng với , có người trong lòng, mới đầu nghĩ là Lý Viện, nhưng về sau lại phủ nhận, vậy người thích cuối cùng là ai, nghĩ đến đối với người phụ nữ khác tốt hơn sp với , trong lòng đột nhiên hít thở thông, cực kỳ khó chịu.

      Đúng vậy, biết từ khi nào xuất , bắt đầu say đắm dịu dàng của , nụ cười của , che chở của ....Nên làm cái gì bây giờ.

      Vậy sao, ràng có người trong lòng tại sao còn phải đối tốt với như vậy.

      Đúng, dường như vấn đề này cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi , mà cũng .
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      MizukiB.Cat thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Làm sao có thể so sánh với

      Cho đến tận giờ tan làm tâm tình của Lam Kỳ cũng có khôi phục, là khó chịu, cả buổi chiều trong đầu đều là hình bóng của Thiệu Tử Vũ, tay lần mò lên sợi dây chuyền ngọc trai, ngọc trai xinh đẹp bóng mượt được làm thành sợi dây chuyền đơn giản, sợi dây chuyền bạch kim tinh tế, ngoại trừ màu trắng bạc chỉ có ngọc trai màu hồng ngọc chói mắt, rất thích kiểu dáng này.

      Đây là viên ngọc trai kia làm thành dây chuyền, buổi chiều ngày hôm sau Thiệu ngốc liền cho , đưa tay đeo giúp , đây là ngọc trai may mắn của cho phép tùy tiện tháo xuống.

      Cho tới bây giờ mới phát , may mắn của phải là có được viên ngọc trai mà là vì có được . (Ô ô....cảm động a, muốn khóc a, lời thoại kinh điển cỡ nào, động lòng người cỡ nào, chị Lam làm Kẹo muốn khóc quá, vỗ tay nhiệt liệt cho lời đẹp nhất từ đầu truyện đến giờ.)

      biết phát của có quá muộn hay , nếu tranh có thể có cơ hội hay .....

      "Aiz, Lam Kỳ buổi tối có muốn ra ngoài uống chén hay ?” Mễ Đóa hỏi.

      " ."

      " cậu nghe, thời điểm trong lòng vui uống chén dễ chịu rất nhiều, nhất túy giải thiên sầu* TV đều như vậy.”

      * ly rượu giải được vạn nổi sầu

      " ." tại chỉ muốn yên tĩnh chút, muốn chỗ ồn ào.

      "Yên tâm, chỗ đó hoàn cảnh tốt, cậu còn nhớ Trương Mễ chứ, nghe cậu ấy mở quán rượu, danh tiếng rất tốt, lần trước họp lớp vẫn mời chúng ta chơi, nghĩ như thế nào thả lỏng chút."

      Nghe Mễ Đóa vừa như thế, Lam Kỳ nhớ lại bộ dáng của Trương Mễ, trước kia lúc còn đại học là học sinh ở các phương diện đều rất tốt, rất có tài năng, ai cũng cho rằng sau khi tốt nghiệp ấy trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, nghĩ tới ấy lại đổi nghề mở quán rượu, lần trước gặp ấy, đầu tóc quăn uốn lượn dài tới thắt lưng, váy đen ngắn bó sắt người, mặt trang điểm khéo léo, dáng vẻ xinh đẹp, làm cho rất nhiều bạn học nhận ra, đến bây giờ cũng thể nào đem nữ sinh đeo gọng kính đen, chuyện thẹn thùng cùng ấy tại liên hệ cùng chỗ.

      " ."

      Lam Kỳ đồng ý, trong lòng buồn bực về nhà cũng là tiếp tục phiền lòng, còn bằng chơi chút.

      Sau khi tan việc, gọi điện thoại về nhà, cùng Mễ Đóa lên xe chạy đến chỗ quán bar, lúc Thiệu Tử Vũ đến lại vồ hụt, tay cầm cái hộp tinh xảo cười khổ, vốn nghĩ muốn cho bất ngờ ngờ kia lại trước.

      Gọi điện thoại cũng ai bắt máy, đành phải về sau lại cho .

      Trương Mễ mở quán bar ở gần rất nhiều khu phố buôn bán, nguyên nhân gắn liền với thời gian, người trong quán bar cũng phải rất nhiều, hoàn cảnh so với suy nghĩ của Lam Kỳ khác nhau, phải cực kỳ ồn ào, xem ra là chỗ tốt.

      Gọi hai ly rượu Lam Kỳ cùng Mễ Đóa ngồi ở quầy bar chuyện phiếm.

      "Có muốn gọi điện thoại cho Trương Mễ hay ?”

      "Thôi khỏi."

      Lam Kỳ cảm thấy tốt nhất đừng làm phiền người khác, với lại quan hệ của cùng ấy cũng thân.

      Bartender pha rượu tay nghề làm cho người ta hoa mắt, rất nhanh ly rượu bóng đẹp đủ màu sắc theo thứ tự chồng lên nhau đặt ở trước mặt, Lam Kỳ uống ngụm, rất ngọt, mới đầu giống như nước trái cây, sau đó mới mang theo chút hương vị chát chát của rượu, rất giống với cảm giác trong lòng ....

      Bên cạnh Mễ Đóa vừa uống rượu vừa len lén nhìn phản ứng của Lam Kỳ, nhạc sung sướng trong quán bar cũng hề thay đổi cảm xúc của , cũng biết gì cho phải.

      "Đây là rượu chớ uống nhiều."

      nhắc nhở, mang Lam Kỳ tới đây là để cho thả lỏng chút, cũng phải muốn để cho say khướt trở về, như vậy mệt chết .

      "Biết"

      Thân thể Lam Kỳ theo nhạc lắc lư, xem ra bộ vô cùng vui sướng.

      "Tiểu thư, uống chung ly."

      Chỉ thấy tên đàn ông ngồi ghế xoay bên cạnh các .

      Vẻ mặt Hoàng Khải lấy lòng cười, hôm nay tới sớm, ngờ có thể săn đến người đẹp xinh tươi như vậy, bộ dáng hai người xem ra rất ngây thơ, nhất định lâu liền say rượu, trong đó người uống rượu cực kỳ mạnh mẽ, xem ra là tâm tình vui, loại tâm tình non mềm này dễ dàng hạ gụt phụ nữ nhất.

      "Tiểu thư họ gì?" hỏi, hôm nay toàn thân mặc đều là hàng hiệu, mà còn lái xe hiệu, có bao nhiêu người có thể chống lại sức hấp dẫn như vậy.

      "Cút"

      Lam Kỳ nhìn cũng nhìn, hét tiếng, chán ghét loại ruồi bọ này.

      Hoàng Khải sửng sốt chút, ngay sau đó cười, người đẹp này đủ cay, đúng là khẩu vị thích.

      "Ngươi còn cút, đừng làm cho tôi tức giận."

      Mễ Đóa cũng thoải mái, nơi này loại đàn ông hèn hạ vậy đúng là nhiều.

      Hoàng Khải nhìn hai , cười đến vẻ mặt ôn hòa.

      "Được, tôi biến, các tiểu thư có việc cần có thể tùy lúc tìm tôi, tôi ở đó.” chỉ chỗ ngồi của mình, chỗ này thường lui tới, vị trí đều là cố định giúp giữ lại.

      Lam Kỳ cùng Mễ Đóa cũng nhìn cái nào.

      Hoàng Khải thể làm gì khác hơn là mỉm cười tránh ra, người đẹp như vậy thích, săn mồi, có kiên nhẫn, đêm nay còn thời gian cả buổi tối, nếu nhìn lầm người đẹp trong đó vừa gọi rượu là ‘suy nghĩ vương vấn’ (Khiếp, tên gì ngộ thế Kẹo chả biết) loại rượu này mới vừa vào miệng là vị ngọt trái cây, sau khi uống hết ly, chất rượu mạnh từ từ ra, phụ nữ đều chịu nổi.

      "Lam Kỳ nếu chúng ta thôi" Mễ Đóa cảm thấy mang tới nơi này hình như là tốt lắm, nhanh như vậy mà Lam Kỳ uống hết ly.

      " cần” Có lẽ là tác dụng của cồn, đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy nơi này rất tốt, mà mới ngồi xuống đến vài phút, quán bar tới nhiều người, có người sàn nhảy khiêu vũ, nhất là những người phụ nữ mặc trang phục công sở, xem bộ dáng là thành phần tri thức, váy bó sát người, vũ đạo nóng bỏng, tình cảm mãnh liệt....Rất tuyệt.

      "Cậu. . ."

      Mễ Đóa cũng gì, như vậy nếu uống rượu gọi trai đến đón bọn họ, hai vô cùng quen thuộc mấy chỗ này, cũng sợ ấy tìm thấy.

      Thời gian đến buổi tối, tiếng nhạc trong quán bar bắt đầu vặn lớn, nhạc ầm ĩ ở trong khí thoát ra, người cũng càng đông......Đủ loại màu sắc, đủ dạng người.

      Lam Kỳ đắc ý đung đưa, Mễ Đóa cũng cực kỳ vui vẻ, hai người hưng phấn đùa giỡn.....

      "Aiz, Lam Kỳ nhìn, Trương Mễ."

      Mễ Đóa kéo Lam Kỳ chút, Lam Kỳ nhìn qua xem.

      góc của quán bar, người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp toàn thân mềm mại xương như rắn dựa vào ngực người đàn ông trung niên, tay vẫn ngừng sờ loạn, hình ảnh mát mẻ như vậy ở trong quán bar tính là gì, rất bình thường, nhưng trong mắt Lam Kỳ lại là bộ giống như nhìn thấy quỷ, người đàn ông kia vừa mập vừa ngu, nhìn xem số tuổi có thể làm cha Trương Mễ, làm sao hai người có thể ở cùng chỗ.

      Mễ Đóa nhìn nhưng thể trách.

      "Người đàn ông kia có rất nhiều tiền, ông ta bao dưỡng Trương Mễ, quán bar này chính là do ông ta giúp ấy mở.

      "À....” Trong lòng Lam Kỳ có chút hứng thú.

      "Người đàn ông kia có vợ con.” Mễ Đóa tiếp tục .

      "Nhìn ra được."

      Mễ Đóa lại nhìn Lam Kỳ cái.

      "Như vậy cậu cũng đừng học ấy.” Coi như Lam Kỳ thích Thiệu Tử Vũ cũng thể để làm tiểu tam, hôm nay cố ý mang đến đây là để câu cho tỉnh.

      Lam Kỳ nổi cáu.

      "Người đàn ông đó làm sao có thể so sánh với Thiệu ngốc.” Vừa già vừa xấu, khó trách Mễ Đóa mang đến đây, ra đây mới là mục đích thực .

      "Ừ là so tới.” Mễ Đóa nghĩ nghĩ, bộ dáng Thiệu Tử Vũ thực con mẹ nó đẹp trai.

      "Nếu như vậy, cậu tranh .” Chưa kết hôn ai cũng còn cơ hội.

      "Ai tớ thích ta."

      Lam Kỳ rống lên tiếng, con nhóc Mễ Đóa thối tha, chút đề tài vui vẻ chết hay sao.

      "Được cậu có thích.” Mễ Đóa bất đắc dĩ, con nhóc Lam Kỳ chết tiệt này cực kỳ ngang ngược.

      Mễ Đóa im lặng, Lam Kỳ ngụm ngụm uống rượu, Thiệu ngốc.....Làm sao có thể bỗng nhiên nhớ đến , rất muốn ở bên cạnh, nhưng mà lời Mễ Đóa ràng khắc vào trong đầu , chém chết, cậu ấy dễ dàng, nếu cự tuyệt làm sao bây giờ, ra da mặt cũng có dày như vậy.

      Chương 49: Tên cặn bã

      11 giờ khuya, Mễ Đóa đỡ Lam Kỳ tức giận đá cước vào xe mình, chết tiệt, chiếc xe chạy được, còn có ông chết tiệt tới đón người đến giờ còn chưa tới, cũng lo lắng đêm khuya hai người con ở bên ngoài sợ, còn gặp nguy hiểm.

      Lúc này di động trong túi xách Lam Kỳ vang lên, Mễ Đóa lo lắng là điện thoại nhà của , vội vàng để Lam Kỳ tựa vào cạnh xe, chính mình nghe điện thoại, con nhóc chết tiệc lại phải giúp dối, uống rượu lại uống nhiều như vậy.

      "Alo” Mễ Đóa nhận điện thoại vừa nghĩ nên như thế nào.

      "Lam Kỳ đâu?"

      Trong điện thoại truyền đến giọng đàn ông dễ nghe, Mễ Đóa ngây ra lúc, nhìn lại dãy số mới phát phải là điện thoại nhà, giọng của ba ba Lam Kỳ có vẻ già, giọng của Lý Hạo có vẻ lạnh lùng, ràng đây phải là giọng của bọn họ.

      " là ai?” Số đào hoa của Lam Kỳ sao lại nhiều như vậy, nghe giọng hẳn là chàng đẹp trai.

      "Thiệu Tử Vũ"

      Mễ Đóa nhíu mày, ra là tên đầu sỏ kia gây nên, đều do ta làm hại Lam Kỳ uống nhiều rượu như vậy, lúc trước ấn tượng đối với tệ, tại ta là người như vậy, có phụ nữ còn trêu chọc Lam Kỳ làm gì.

      Đột nhiên nghĩ đến tài lực nhà họ Thiệu, lại nghĩ đến tin tình cảm của Đại thiếu gia Thiệu Tử Mặc bay đầy trời, lại càng thêm tức giận với , đàn ông có tiền có mấy người tốt, ông trai của ví dụ ràng, tháng đổi người phụ nữ, người ổn định bên cạnh.

      "Cậu ấy ngủ rảnh tiếp điện thoại của ."

      Mễ Đóa cảm thấy vẫn là nên cho Lam Kỳ tiếp tục qua lại với người như vậy.

      " ấy ở cùng với ?"

      Giọng bên kia điện thoại mang theo nghi ngờ.

      "Đó là đương nhiên chẳng lẽ cùng ?"

      "Ụa. . ."

      Mễ Đóa mới vừa xong, Lam Kỳ thế nhưng nôn ra, hơn phân nửa phun cửa xe của , còn có chút bắn dính đùi .

      "A"

      Mễ Đóa thét chói tai, con nhóc này phun chỗ nào thế, ràng biết uống rượu lại uống nhiều như vậy.

      "Lam Kỳ làm sao vậy?” Thiệu Tử Vũ xiết chặt di động trong tay, thanh vừa rồi là của bé con.

      "Cậu ấy uống hơi nhiều.”

      Mễ Đóa khó chịu, đều do cái tên đàn ông đáng chết này.

      "Các người ở chỗ nào?"

      " cần quan tâm, tránh xa chút cho tôi."

      Mễ Đóa xong cúp điện thoại.

      Ông trai chết tiệt đáng tin cậy, chỉ còn cách gọi xe trở về, có bài học ngày hôm nay thề từ nay về sau mang theo con nhóc chết tiệt này uống rượu.

      Trong phòng Thiệu Tử Vũ lập tức gọi cú điện thoại, sau đó vội vàng ra cửa.

      Đêm khuya có vẻ khó bắt xe, Mễ Đóa đỡ Lam Kỳ ngã trái ngã phải đường.

      "Tớ quay về, chúng ta tiếp tục uống rượu."

      Lam Kỳ cười.

      "Uống cái đầu cậu."

      "Tớ vui vẻ, cậu theo uống cùng tớ."

      "Vui vẻ cái đầu cậu."

      Mễ Đóa hận thể gõ đầu .

      Hai người ở đường đợi hơn 10 phút cũng bắt được chiếc xe trống nào hết, tâm tình Mễ Đóa xấu tới cực điểm, lúc này chiếc xe BMW màu đen dừng lại ngay bên cạnh, cửa kính xe kéo xuống lộ ra khuôn mặt người đàn ông tươi cười.

      "Tiểu thư, có cần giúp tay hay ?"

      Mễ Đóa trừng mắt liếc cái, là người đàn ông trong quán bar vừa nảy, hồn tiêu tan.

      "Tránh ra.” Cho là người khác nhìn ra mặt viết mấy chữ ‘người rất lương thiện’ nghĩ người khác đều ngu ngốc, cho rằng các là con cừu dễ lừa gạt.

      xe Hoàng Khải thoải mái ngồi.....Theo trong quán bar ra nhìn chăm chăm các nửa tiếng rồi, “Đừng nóng giận như vậy người đẹp, xem, bộ dạng của hai như thế này có thể về nhà sao? Làm sao lại khăng khăng cự tuyệt tôi, tôi đau lòng.”

      xong Hoàng Khải xuống xe, đến gần các .

      " làm gì! Cút xa chút.” Mễ Đóa đề phòng đỡ Lam Kỳ, trừng mắt nhìn , tại là buổi tối, con đường này có chút u, người đường còn rất ít, ta phải là muốn làm bậy chứ?

      "Yên tâm tôi có ý xấu gì, tôi chỉ muốn đưa hai về nhà.”

      "Ai cần đưa, còn bước tới tôi la lên.”

      Lam Kỳ say rượu, đường lại có người, trong lòng Mễ Đóa có chút hoảng sợ.

      " kêu , kêu rách cổ họng cũng hcỉ là giúp tôi tìm niềm vui."

      xong mạnh mẽ đem Lam Kỳ kéo tới, đỡ về phía chiếc xe, phụ nữ say rượu rất thích.

      " buông cậu ấy ra, đồ khốn khiếp."

      Mễ Đóa muốn đem Lam Kỳ từ trong xe kéo ra.

      " Tiểu Hạt Tiêu, nhìn rất có tinh thần liền cần tôi tiễn, yên tâm đem bạn giao cho tôi, ngủ ngon.” Hoàng Khải nở nụ cười dâm đãng. (Aaaa.....thằng khốn khiếp, muốn đánh banh cái mặt điểu cáng của nó quá, Thiệu mau tới cứu chị Lam)

      "Đồ đàn ông chết tiệt, cút ngay."

      Vốn là Mễ Đóa lôi kéo Lam Kỳ thả, lại bị đẩy mạnh cái, ngã mặt đất, khi đó xe chạy xa đoạn.


      Mễ Đóa gấp đến độ dậm chân, nên làm cái gì bây giờ, mang Lam Kỳ uống rượu, xảy ra chuyện như thế làm sao đối mặt với Lam Kỳ.

      "Như thế nào em , ai khi dễ em?"

      Lúc này chiếc xe thể thao mười phần xa hoa dừng ở bên người , xe là người đàn ông hết sức khó chịu mở miệng.

      Mễ Đóa nhìn thấy ta liền đánh.

      "Như thế nào đến bây giờ mới đến, Lam Kỳ bị tên đàn ông chết tiệt kia mang rồi.”

      " vừa mới xuất phát liền bị tai nạn xe, nhìn thấy ?” Mễ Trình chỉ đầu mình, đầu là vết thường cự kỳ ràng.

      "Nhanh lên xe, nhìn tài lái xe của hai, chờ bắt được , đánh chết , dám giở trò lưu manh trước mặt em cùng Tiểu Lam....Trong giới lưu manh muốn lăn lộn nữa rồi.”

      Mễ Đóa rất muốn đạp ông trai cước, nghĩ lại vẫn là an nguy của Lam Kỳ quan trọng hơn, vội vàng lên xe Mễ Trình, chiếc xe tăng tốc đuổi theo.

      Lúc Thiệu Tử Vũ đuổi tới chỉ nhìn thấy vết nôn mửa Lam Kỳ để lại cùng chiếc xe bay nhanh phía trước, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

      Lên xe Thiệu Tử Vũ ấn cái tai nghe lỗ tai.

      "Báo cáo vị trí của ấy."

      "Vâng, vị trí mục tiêu di động đường, tại về phía đường rừng núi.”

      "Có bất kỳ thay đổi gì liền báo cáo."

      Thiệu Tử Vũ nhíu mày, này yên tĩnh được mà, nghe thanh vừa rồi cùng với dấu vết mặt đất, hẳn là bé con uống rất nhiều rượu....Nếu phải trước đó giấu thiết bị truy tìm vào sơi dây chuyền của đúng là biết tìm ở nơi nào.

      cái lắc mình xinh đẹp chặn lại chiếc xe, Mễ Trình đem xe ngăn lại chiếc BMW màu đen phía trước.

      Mễ Đóa vội vàng xuống xe, đồ khốn chết tiệt kia khng biết có làm gì Lam Kỳ .

      Mễ Trình lại xông về phía tài xế, muốn giáo huấn tốt tên khốn này.

      "Lam Kỳ cậu sao chứ?"

      Mở cửa xe, Mễ Đóa vội vàng đỡ Lam Kỳ ra ngoài, chỉ là lúc nhìn bộ dáng ngủ say sưa của biết có việc gì, phù.... thở phào nhõm, cũng may có việc gì, nếu sảy ra chuyện, làm sao đối mặt với nhà Lam Kỳ.

      " trai, giáo huấn tốt đồ đàn ông thối chết tiệt kia."

      Nhìn hai người giằng co chỗ, Mễ Đóa ủng hộ trai cố lên, nhớ từ trai liền thích đánh nhau, trừng trị đồ đàn ông thối này tuyệt đối có vấn đề gì.

      Nhìn chút. . . vốn là trần đầy tin tưởng dần dần tắt ngấm, sắt mặt khẽ biến, bộ cực kỳ lo lắng.

      Nghe thanh bịch bịch có lực vang lên như thế nào giống như đều đánh người trai.

      bao lâu Mễ Trình bị đánh ngã xuống đất, đau, hừ hừ....Mễ Đóa ngoại trừ cảm giác đau lòng bên ngoài là cảm thấy dọa người, mỗi ngày cưa phụ nữ, mọi người thành mẹ. (Ặc câu này Kẹo dịch mà chả hiểu mô tê gì, câu chữ sao chẳng liên quan gì đến tình huống thế này, đổ mồ hôi-ing)

      " đây là đai đen đấy.” Vẻ mặt Hoàng Khải đắc ý, bẻ tay khăn khắc.

      Sau đó lại về phía Mễ đóa và Lam Kỳ, đêm này người phụ nữ này nhất định muốn.

      " còn đến đây tôi liền báo cảnh sát.” Mễ Đóa la lên, xã hội này lại có loại đàn ông đê tiện vô pháp vô thiên như vậy.*

      * coi pháp luật + người khác ra gì.

      "Hừ" Hoàng Khải cười.

      "Tôi cục cảnh sát là do nhà tôi mở tin ."

      "” Mễ Đóa còn từ để chữi, đồ cặn bã.

      Hoàng Khải lại kéo tay Lam Kỳ.

      Mễ Đóa thả.

      Hoàng Khải đột nhiên giữ chặt tay Mễ Đóa.

      "Vậy tối nay ba người chúng ta cùng nhau, kích thích chút."

      "Đồ điên, bệnh thần kinh."
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      MizukiB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :