CHƯƠNG 5 Tại sân bay thành phố S, giữa dòng người tấp nập, giữa những tiếng ồn ào... người đàn ông cao lớn, tuấn lãng với chiếc măng tô sẫm màu khẽ di chuyển ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh. Có vẻ tìm người. Vài giây sau, kéo theo chiếc vali của mình ngồi xuống ghế chờ, lấy điện thoại tắt chế độ máy bay và gọi điện thông báo vị trí của mình. Bên kia nhận điện thoại, giọng hơi lớn tuổi nhưng nội lực:"Cậu Tống, cậu đáp chuyến bay rồi! Cậu ở đâu, tôi qua đó" "Phiền ngài rồi giáo sư Lưu, tôi ở ghế chờ số 2, cửa ra số 1". nhàn nhạt đáp. "Tốt, tôi qua ngay, phiền gì, tiện thể luyện gân cốt chút". Chờ bên kia cúp điện thoại, mới tắt máy bỏ vào túi áo. khuôn mặt tuấn mĩ là đôi mắt màu lam sâu thẳm, đuôi mắt hơi cong hệt hồ ly lại càng mê người. Sống mũi cao kéo dài tới đôi môi gợi cảm. ràng nhìn vào soái, thêm phong thái lười biếng lại càng chết người. Bằng chứng là lô ghế chờ số 2 này đông lên phải là tầm thường. Đôi mày kiếm nhíu lại, có vẻ thiếu kiên nhẫn. Đúng lúc này, có người vỗ vai , giọng vang vang:"Chào mừng cậu đến với trường đại học S, cậu Tống" đứng dậy, bắt tay với người vừa tới, khóe môi hơi cong:"Rất hân hạnh, giáo sư Lưu". ... Quay lại nhà Triệu Tử Thi. Trước cửa nhà, Triệu Mẫn và Triệu Tử Thi hóa đá được mấy phút rồi. Trong đầu hai : Ai có thể nguyên nhân tại sao ba Triệu Mẫn lại ngồi trong nhà sếp Triệu hay , chẳng phải ông ở bên Mỹ mừng năm mới à. Triệu Mẫn kéo kéo tay Triệu Tử Thi:"Này, mẹ cậu có khách ra là ba mình a" cũng bất ngờ đây có được . Ba Triệu ngồi quay vào nhà nên thấy hai , đúng lúc này mẹ từ phòng bếp ra, liếc hai cái rồi ngồi xuống sô pha đối diện:"Về rồi còn mau vào nhà? Chưa hít đủ khí trời?" Ba Triệu nghe vậy liền quay đầu lại, ông tuy ngoài 40 nhưng khuôn mặt vẫn rất trẻ, có thể thấy Triệu Mẫn là giống ông, chỉ có đôi mắt vương nét trầm buồn, có lẽ là do năm tháng. Nhìn thấy hai , ba Triệu nở nụ cười tươi:"Vào , bên ngoài lạnh". và Triệu Mẫn cùng nhau vào nhà. :"Chú Triệu, chú tới chơi ạ". Ngồi xuống cạnh mẹ, hơi bĩu môi:"Sao mẹ con biết sớm?" Sếp Triệu trêu chọc:"Con biết sớm cũng có gì khác đâu, chỉ là ngạc nhiên trước bây giờ thôi" :"...". Bên này Triệu Mẫn xà vào lòng ba mình như chó :"Ba~~~, sao ba báo cho con biết" Ba Triệu nghiêm túc xoa đầu con :"Đâu có tên cảnh sát nào ngu ngốc báo cho phạm nhân là mình tới bắt họ chứ". Triệu Mẫn"...": Ba là móc chuyện mình qua Mỹ a. Triệu Mẫn thầm bĩu môi. Sau lúc giao đấu hiệp đầu. sếp Triệu lên tiếng nghỉ ngơi giữa trận. bàn cơm bây giờ muốn hấp dẫn bao nhiêu có bấy nhiêu hấp dẫn, tất cả đều là những món ăn trong gia đình nhưng lại mang hương vị của hạnh phúc. ra trước đây khi nhà Triệu Mẫn chưa dọn , hàng năm hai gia đình vỏn vẹn bốn người vẫn đón xuân chung như vậy. Triệu Tử Thi thầm nghĩ: lúc ăn cơm có lẽ là khoảng thời gian yên ắng nhất khi họ ở cùng nhau, nếu sợ và Triệu Mẫn chết vì nghẹn mất. Ăn xong, và Triệu Mẫn vào bếp rửa chén, sếp Triệu ngồi chuyện phiếm cùng ba Triệu, ra hoa mĩ vậy thôi chứ họ ở phòng khách đao qua kiếm lại đúng hơn. thấy dường như họ trở thành hai đứa trẻ khi gặp nhau. Trước đây và Triệu Mẫn còn tưởng diễn ra mối tình cơ đấy, nhưng tiếc là thể. Họ , họ là bạn tri kỉ, mãi mãi. 8 giờ tối, TV chiếu chương trình đầu năm. Sếp Triệu vừa ăn trái cây do gọt vừa nhu nhu :"Tiểu Mẫn à, vừa rồi con sao qua Mỹ thăm ông con, ông ấy nhớ con đến nỗi gọi cho dì hỏi thăm mãi" Triệu Mẫn định trả lời ba Triệu trước, ông:"Con bé sợ máy bay nên thế, chứ tôi biết nó cũng nhớ ông nó lắm". "...". Kể từ bây giờ Triệu Tử Thi và Triệu Mẫn chính thức trở thành sô pha. Sếp Triệu tiếp:"A, tôi cũng thế với ông nội con bé, tiểu Mẫn vốn là đứa trẻ ngoan lại đáng mà, như Tiểu Thi cứng đầu lại bà cụ non" Ba Triệu cho là đúng:"Nào có, tiểu Mẫn nó phá làng phá xóm là người làm ba này yên tâm rồi, chỉ mong nó chín chắn được phần của tiểu Thi" "Ừm, cũng phải, tôi thấy tiểu Mẫn chỉ hơi hiếu động chút thôi, tuổi ăn tuổi lớn, chuyện này cũng đáng trách lắm" "Là vậy a, tôi cũng cảm thấy tiểu Thi trầm tĩnh đáng , nhưng như vậy cũng quá tốt, lỡ như bị bắt nạt làm sao" Sếp Triệu quay sang Triệu Tử Thi:"Nghe chú Triệu của con rồi đấy, ở trường phải sôi nổi lên chút như vậy mới trẻ ra" Ba Triệu xoa đầu con :"Cũng nghe được lời dì Triệu của con chưa:"Ở trường phải trầm tĩnh lại chút như vậy mới bớt trẻ con" ... Cuộc chiến đấu này vẫn hăng say diễn ra cho tới 10 giờ tối, sau khi dặn dò kĩ lưỡng xong hết, cuối cùng hai sếp lớn cũng cho phép hai lên phòng ngủ. Nằm chiếc giường êm ái, cả hai đều buồn ngủ, cũng phải thôi vừa rồi đánh trận cũng quá vất vả . Triệu Mẫn cuối cùng chống đỡ nổi lí nhí chúc ngủ ngon:"Xác chết , mơ đẹp a~" Triệu Tử Thi còn chưa kịp chúc lại điện thoại của Triệu Mẫn reo lên, có tin nhắn. nàng cáu gắt làu bàu vài tiếng nhưng vẫn mở ra xem. Được vài giây Triệu Mẫn bỗng trợn mắt, cơn buồn ngủ bay hết. Lật đật đưa điện thoại cho Triệu Tử Thi đọc, bộ dạng líu lưỡi được kia rất đáng . cầm lấy điện thoại xem qua, khỏi lẩm bẩm trong lòng: là ma nữ? Ngẩng đầu lên nhìn miêu tiểu cẩu chút, cảm thấy hôm nay mình ngủ ngon rồi, ma nữ cũng cao tay đấy, như vậy mà cũng nghĩ ra. Triệu Tử Thi nằm xuống, đắp chăn lên, nhắm mắt ngủ, làm liền mạch vấp chỗ nào. Chừa lại Triệu Mẫn vẫn trợn mắt líu lưỡi chưa được. ...
CHƯƠNG 6 Sau giấc ngủ mộng mị, Triệu Tử Thi tỉnh dậy với tinh thần vô cùng thoải mái, đúng hơn là có chút khoái chí khi người khác gặp họa. nhìn Triệu Mẫn ngủ mà chân mày cũng giãn ra kia vừa thấy thương vừa thấy buồn cười. Liếc đồng hồ vừa đúng 5h sáng, Triệu Tử Thi nhàng xuống giường vào nhà vệ sinh trước. Nhìn khuôn mặt trắng nõn cùng với mái tóc đen mượt của mình, thầm nghĩ biết có nên cắt ngắn bớt . Đột nhiên trong đầu nhớ tới người, trước kia rất hay quấn lấy cậu ta đòi nghe kể chuyện. Đó là hàng xóm của và Triệu mẫn, mặc dù chỉ lớn hơn 3 tuổi nhưng lại luôn tỏ ra người lớn, còn nhớ cậu ta rất ít cười, đúng hơn là cười với người khác trừ và dì Tống, ngày đó khi đòi cắt tóc cho ngắn bớt bị ngăn lại, cậu ta :" thích em để tóc dài, đừng cắt được , bé cưng?". nhớ lúc đó mình có cảm giác gì, chỉ biết, cắt tóc nữa. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo hơn, Triệu Tử Thi cảm thấy mình dường như bị bệnh, dạo này rất hay nghĩ tới Tống hồ ly kia. Cố gắng gác sang bên. thầm nghĩ lại sắp bước vào trường rồi, có điều cũng chỉ còn có năm gắn bó với nó. Ở trường, và Triệu Mẫn học ngành y nên được chọn phòng ký trúc xá, còn riêng ma nữ học luật, nhưng vì thiếu phòng cho nên ấy được chuyển vào phòng chúng tôi. Ma nữ hơn hai chúng tôi 1 tuổi, năm nay ấy 21, tuy hơn nhưng lúc nào cũng tỏ ra là chị cả, Triệu Mẫn sợ trời sợ đất nhưng rất sợ nàng này. Triệu Tử Thi chuẩn bị xong ra ngoài gọi Triệu Mẫn dậy:"Miêu tiểu cẩu, nhanh dậy , sắp đến giờ vào trường rồi, cậu đừng quên hôm nay cậu phải tham dự cuộc họp giữa khoa y mình và khoa công nghệ thông tin đấy. Nếu đến trễ tớ nghĩ là giáo sư Trịnh để cậu sống yên đâu..." Triệu Mẫn mơ màng giật mình trợn to mắt, đứng dậy nắm lấy vai :"Thi Thi, cậu nhất định phải cứu mình, làm sao mình sống được trong cái hội trường chật ních người, đặc biệt là cái phòng đó trừ người phát ngôn ra chẳng có tí tiếng động nào, hu hu. Thi Thi cậu phải cứu mình". Triệu Tử Thị ghét bỏ bịt mũi, né ra xa:"Trước tiên cậu nhanh đánh răng cho mình, chẳng có tí sạch nào hết, cậu mà nhanh hơn, hừ... đừng sao đời cậu từ nay ngóc lên được". Triệu Mẫn nhíu mày:"Thi Thi a, nhưng mà tớ cũng có tiểu jj mà, lấy gì ngóc lên đây?" "..." rất vất vả mới ném được Triệu Mẫn la oai oái vào đánh răng. Chỉ lại quần áo bị nhăn, phải xuống giúp sếp Triệu chuẩn bị bữa sáng, về trường rồi có cơ hội nữa. Vào bếp, thấy bà nấu món canh bí đỏ mà mình thích nhất,còn thức ăn hầu như nấu xong cả rồi, biết bà vì muốn mình động tay vào nên mới dậy sớm hơn để nấu, trong tim, cảm thấy nhói lên cái nhưng đầy hạnh phúc.. Ôm bà từ phía sau, cảm thấy nỡ chút nào. "Mới sáng sớm mà làm nũng rồi, tối qua ngủ có ngon giấc ?". Sếp Triệu nhu nhu lên tiếng. Triệu Tử Thi cảm thấy sáng nay thời tiết quá ấm áp mà, thấm vào lòng của :"Mẹ ~, Con rồi, nhớ mẹ biết làm sao a~" Sếp Triệu tắt bếp, quay lại nhìn con mình:"Nha đầu này, bình thường suốt ngày lao đầu vào mấy cái nghiên cứu ra vẻ bà cụ non, cái gì mà nhớ bà già này đây hả!". Lại nhìn chút :"Hôm nay vẫn còn se lạnh, sao mặc quần dài lại mặc váy, cảm lạnh sao" Triệu Tử Thi cười ngọt ngào:" sao a, con có bôi lớp dầu dưỡng ấm rồi. Mặc như vậy đến khi vào trường thay bộ khác cũng nhanh hơn". Sếp triệu đồng ý gõ đầu :"Lì lợm, thay có bộ quần áo cũng tiếc rẻ thời gian?" Triệu Tử Thi xoa xoa cái trán hề đau, chu môi :"Mẹ a, thời gian là tiền là mạng sống cả đấy, thể xem thường được. Nhanh nhanh dọn bữa ăn sáng thôi". Vừa vừa nhanh lẹ bưng đồ ăn ra ngoài. Sếp Triệu lắc đầu cưng chiều, theo sau ra ngoài. Ngồi vào bàn ăn Triệu Tử Thi thắc mắc:"Chú Triệu đâu rồi ạ?" Nhấp chút trà cho ấm giọng, sếp Triệu lười biếng trả lời:"Mới sáng sớm bảo là có chút đồ phải mua cho tiểu Mẫn rồi". xong khỏi càu nhàu:"Đúng là đàn ông, nước tới mông mới sợ quần bị ướt." "...". Triệu Tử Thi nghẹn. Mẹ rất hay thích những câu kì lạ. "Còn tiểu Mẫn sao thế. Mới sáng sớm nghe tiếng hét chào buổi sáng của nó rồi". "À, chuyện là ma nữ..." Nghe kể xong, sếp Triệu bật cười khẽ:"Tiểu ma nữ đúng là hợp ý mẹ mà. Trả thù cái máy phát thanh suốt ngày như tiểu Mẫn độc ác nhất là bỏ nó vào nơi có điện là xong". "...". Cho nên mẹ và ma nữ dường như rất giang hồ, rất hiểm mà. Lúc Triệu Mẫn chuẩn bị xong, bước xuống lầu ba Triệu cũng vừa về. ấy còn thắc mắc sáng sớm mà ba mình ra ngoài làm gì bị ông kéo sang bên dặn dò phen. Đợi cha con họ trao đổi tình thân xong cũng 6h. Bốn người cùng nhau ăn sáng, bữa sáng ấm áp nhưng cũng có chút luyến tiếc. Tiễn ba người ra xe, xếp Triệu Mỉm cười, cầm cái khăn quàng cổ bà đan từ mấy hôm trước đeo lên cho con với Tử Thi:" đường cẩn thận chút, đến nơi gọi điện cho mẹ". Lại quay sang Triệu Mẫn:"Tiểu Mẫn a, sức khỏe của tiểu Thi được tốt lắm, con chú ý nó chút dùm dì, đừng để nó cắm đầu vào mấy cái nghiên cứu suốt ngày, thỉnh thoảng dẫn nó chơi chút với mấy đàn nhé" Triệu Tử Thi cau mũi:"Mẹ, chúng con là sinh viên già nhất rồi, còn đàn nào nữa chứ". Sếp Triệu gì, chỉ cười mỉm cái đầy ý. Bên này ba Triệu cũng yếu thế lấy trong xe ra chiếc khăn quàng cổ màu đỏ nhàng đeo lên cho Triệu Mẫn tò mò nhìn hai mẹ con . Triệu Mẫn Thấy cổ ấm áp nhìn xuống, nhịn được cười tươi:"Ba a~, ba mua từ khi nào vậy ạ?" "Mua lâu rồi". Ba Triệu xong hơi chột dạ nhìn sếp Triệu, quả nhiên thấy bà khinh bỉ nhìn mình:"Khụ khụ, thôi đến giờ rồi, nhanh lên xe , đứng ngoài lạnh". Hừ, ông mới thừa nhận mình vì tối qua xếp Triệu khoe cái khăn kia mới cảm thấy ghen tị, nhất định phải mua cho tiểu Mẫn cái mới được. Bởi vậy có thể thấy lòng ganh đua giữa hai vị phụ huynh này là rất lớn a. Xe ra khỏi thị trấn, Triệu Mẫn lại ngồi yên luôn miệng ca cẩm lòng lang dạ sói của ma nữ, tuy nhiên rát cổ họng vẫn làm động lòng được hai vị ngồi giả vờ nghe này. Triệu Tử Thi:" sao a, trước và sau khi vào phòng cậu vẫn có thể được mà" Ba Triệu:"Có buổi nghỉ ngơi cũng tốt, nhiều dễ bị khô cổ" Triệu Mẫn:"..." Cho nên mới đến tận lúc xe dừng trước cổng trường, tận lúc leo lên lầu 3, tận lúc đứng trước cửa phòng, tận lúc đối diện với ma nữ Triệu Mẫn vẫn giữ nguyên vẻ mặt thảm thương, mắt cá chết cầu tình. Triệu Tử Thi cười mang hành lý vào trong trước, nhường lại chiến trường cho các binh sĩ. biết rằng ở ngoài này, ma nữ có kế hoạch mới, mục tiêu chuyển từ Triệu Mẫn chuyển thành rồi. Thấy Triệu Tử Thi vào sắp xếp hành lý, Triệu Mẫn mới khoanh hai tay hỏi:" , cậu có cái kế hoạch gì, vừa rồi nháy mắt khí thế như vậy?" Ma nữ cười mập mờ, ánh mắt sắc bén hơi nheo lại, làm khuôn mặt mĩ vạn người mê vốn tà nay còn tà hơn:"Chiều hôm qua tớ mới biết tin..." Triệu Mẫn sốt sắng:"Tin gì, đừng úp mở, nhanh lên" " tiếng chút, trong cuộc họp ngày hôm nay giữa khoa y và khoa công nghệ thông tin có đón tiếp người, là tiến sĩ IT của trường đại học nổi tiếng YYY ở Mĩ" "... sao a, này Trịnh Nhu, tớ còn chưa nhắc tới chuyện cậu đẩy tớ..." Trịnh Nhu cắt lời:"Bình tĩnh chút, đừng có lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như vậy Triệu tiểu thư, đó chỉ là hỏa mù tớ tung ra để dẫn dụ Thi Thi mà thôi" "...Vậy ý cậu là sao a" "Người mà tớ vừa nhắc tới họ Tống" Triệu Mẫn lại sắp mất kiên nhẫn, trừng mắt:"-trọng-tâm" "Cậu ta tên là Tống Hồ Ly" ...
CHƯƠNG 7 Triệu Mẫn giật mình:"Cái gì, ai, tên gì???" Trịnh nhu che miệng Triệu Mẫn, trừng mắt :" dặn cậu rồi mà" Triệu Mẫn ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ biết, khẽ :"Cậu gì cơ, tớ hình như nghe " "Tớ là cuộc họp chiều này có người tên là Tống Hồ Ly, là tiến sĩ IT đến từ Mĩ" Triệu Mẫn càng nghe càng cảm thấy mơ hồ:" phải cậu nghĩ đó là bạn thanh mai trúc mã của tớ và Thi Thi đấy chứ?" "Tớ nghĩ sai đâu, tớ nghe cậu ta với giáo sư Lưu khoa công nghệ thông tin rằng khi còn cậu ta từng sống ở trấn A". "Làm sao cậu nghe được?". "Lúc đó họ ngồi chuyện ở khuôn viên phía sau trường, vừa đúng lúc tớ lấy tài liệu về xem gặp, có điều tớ thấy hơi lạ..." Triệu Mẫn nghe thấy chữ lạ mắt sáng lên, bản tính tò mò bộc lộ:"Sao, lạ như thế nào?" Trịnh Nhu dường như sắp xếp lại suy luận của mình:"Tớ cũng có bằng chứng cụ thể, nhưng trực giác của tớ cậu ta hình như cố ý cho tớ nghe phải?!" Triệu Mẫn khinh thường:"Xùy, tớ còn tưởng cậu có cái phát gì ghê lắm, cậu ta biết cậu cho cậu biết làm gì a, tự mình đa tình..." Trịnh Nhu lườm cái:"Cậu nghĩ đâu vậy, đúng là từ đầu tới cuối tớ thấy cậu ta nhìn tớ, nhưng có điểm, ràng khi cậu ta câu đó, giáo sư Lưu ở bên cạnh rất ngạc nhiên và..." Triệu Mẫn nhịn được ngắt lời:"Nghe cậu ta bảo mình từng sống ở trấn A bất ngờ tí cũng phải thôi" Trịnh Nhu ánh mắt muốn tuyên bố bỏ tù con miêu tiểu cẩu trước mắt này:"Cậu sao có tí kiên nhẫn nào hết vậy, tớ còn chưa có hết đâu" Triệu Mẫn biết lỗi gãi gãi đầu:"Vậy cậu tiếp a~" "Thứ nhất giáo sư Lưu ngạc nhiên trong khi tay ông ấy chỉ vào tập hồ sơ dường như về vấn đề gì đó mà bị đổi chủ đề bất ngờ, thứ hai, đây cũng là điểm mấu chốt, ngồi cùng cậu ta và giáo sư lúc đó còn có người nữa là Phương Tử Nhiên" Triệu Mẫn lại bất ngờ:"Là sinh viên xuất sắc nhất của khoa công nghệ thông tin à? Mà tên họ Phương làm sao?" " Lúc đó Phương Tử Nhiên cũng ngạc nhiên quay sang nhìn Tống Hồ Ly : sao tự dưng cậu lại tới vấn đề này vậy? Khi nghe thấy câu đó tớ liền quay lại nhìn tên họ Tống đó nhưng vẫn thản nhiên như có chuyện gì chuyển hướng câu chuyện rất khéo léo " Triệu Mẫn nghi hoặc:"Nếu như đó là Tống Hồ Ly mà tớ biết tại sao cậu ta lại có ý cho cậu nghe, cậu ta cũng quen cậu mà" Trịnh Nhu quen với Triệu Mẫn và Triệu Tử Thi trong 5 năm đại học, tuy thời gian dài như hai người kia nhưng độ thân thiết hề kém. Trịnh Nhu nhăn mày:"Đó cũng là nghi vấn trong hồ sơ của tớ" "Xùy, hồ sơ gì chứ, cậu và Thi Thi y như nhau toàn đem công việc cấy vào trong người thành mầm bệnh a. Nhưng mà tớ nhớ lầm Tống Hồ Ly hơn tớ có 3 tuổi thôi, thế mà làm được tiến sĩ giỏi thế cơ á. À, phải rồi ma nữ, cậu lúc đó có nhìn thấy mặt mũi ?" "Có, mặt của cậu ta làm minh tinh cũng tiếc đấy. Đặc biệt là đôi mắt màu lam, trông rất đẹp. Còn về học thức, đời này có cái gọi là thiên tài, cậu biết sao." "Từng nghĩ tớ biết cậu sỉ nhục độ thông minh của tớ, ma nữ. Nhưng mà mắt màu làm rất có thể đấy" "Như vậy , chiều nay cậu làm thế này..." "Được". Triệu Mẫn hưng phấn đáp, nhưng chợt nhớ ra điều gì, nheo mắt lại:"Ma nữ, cậu từ khi nào biết từ minh tinh a, trước giờ mấy từ này cậu tuyệt biết đâu?" Trịnh Nhu hơi đỏ mặt:"Cậu nghĩ ai cũng như Thi Thi biết gì hay sao, tớ học luật đấy, tất nhiên phải biết nhiều thông tin, nhiều loại người rồi" Triệu Mẫn thấy ma nữ đỏ mặt càng cảm thấy kì lạ, định chất vấn tiếp Triệu Tử Thi tắm xong từ từ ra, nghi hoặc hỏi:"Hai người vẫn đứng ngoài cửa suốt sao, chuyện gì vậy?" Triệu Mẫn nhanh miệng:"Vừa rồi Giáo sư Trịnh gọi mình bảo chiều nay phải hoàn thành xong bài tập đầu năm mà ông ấy giao, tớ bàn với ma nữ làm sao thu xếp việc chiều nay tham gia cuộc họp giữa hai khoa" Trịnh Mẫn gật đầu, nhàn nhạt :"Đúng vậy, tớ cùng cậu ta suy nghĩ đây" gật đầu nghĩ, bình thường đúng là miêu tiểu cẩu hay làm loạn đầu giáo sư Trịnh, bị ông ấy gim từ đầu năm cũng phải thôi. Sau đó lại :"Vậy để mình thay cũng được, dù sao hôm nay cũng chưa có gì cần giải quyết" Hai người kia đồng thanh:"Được, vậy cậu mau vào chuẩn bị ". Cả hai quay ra nhìn nhau ánh mắt nhấp nháy: quả nhiên trúng kế. Triệu Tử Thi thấy có gì đó kì lạ, chưa kịp suy nghĩ tiếp Trịnh Nhu lên tiếng đẩy và Triệu Mẫn vào, là chuẩn bị cho cuộc họp chiều nay. Triệu Mẫn hưng phấn nghĩ: phải đẹp. Triệu Tử Thi cau mày: chuẩn bị cái gì, cũng đâu phải lên phát biểu. Chỉ còn lại Trịnh Nhu ở phía sau với nét mặt nhõm, trong lòng thầm cảm thấy may mắn. biết hai người họ Triệu này người điên cuồng nghiên cứu thường chẳng nhớ nổi mặt người, người suốt ngày chạy nhảy chẳng quan tâm ai nhưng họ lại cực kì nhạy cảm, lần trước là chuyện điện thoại với Thi Thi, vừa rồi lỡ miệng nhắc tới chữ minh tinh kia suýt chút nữa lộ. Về chuyện kia phải muốn giấu mà là chưa tới lúc cho họ biết mà thôi. Bên này Triệu Tử Thi bị đưa vào cái lưới , ở nơi khác có người lại từ từ giăng ra cái lưới lớn hơn dành cho . Trong căn hộ chung cư cao cấp gần trường đại học S, đây là căn hộ khi còn bên Mĩ Tống Hồ Ly nhờ Phương Tử Nhiên mua cho mình. Bây giờ đây, người đàn ông đứng nhìn về phía ngôi trường, nhìn rất chăm chú. Ánh mặt trời chiếu xuống làm tăng thêm ánh sáng thần thánh quanh người . Đôi mắt màu lam chuyên chú như nhìn con mồi, môi khẽ nhếch lên độ cong hoàn mĩ. Phía sau bỗng có tiếng trêu chọc vang lên. "Này Tống Hồ Ly, Tống đại boss cậu làm ơn đừng làm chói mắt tớ nữa có được hay ". Vừa lên tiếng là Phương Tử Nhiên, người mà Trịnh Nhu gặp chiều hôm đó. Cậu ta là sinh viên xuất sắc và là nam thần của khoa, vào 2 năm trước cậu ta được sang Mĩ trao đổi chuyên ngành, cũng vào lúc đó cậu ta biết Tống Hồ Ly. Khi diễn ra cuộc thi trao đổi hai người là đối thủ, cả hai đều đánh giá rất cao đối phương. Tuy nhiên Phương Tử Nhiên biết thực lực của Tống đại boss cao hơn mình rất nhiều. Chẳng qua điều đó cũng quan trọng, họ thân với nhau vì tính cách rất hợp, cũng k ngại chênh lệch tuổi tác mà vẫn gọi nhau là bạn. Cậu cảm thấy tên họ Tống này cái gì cũng tốt trừ cái tật ít cười với bản tính hồ ly ra coi như cũng gần hoàn mĩ bằng cậu rồi đấy. Phương Tử Nhiên thầm nghĩ. Tống Hồ Ly quay lại, đến ghế sô pha ngồi xuống, nhàn nhạt :"Sao? Ganh tị à" "Xùy, ganh tị cái gì chứ, ông đây hoàn hảo?" vẫn thản nhiên"Cậu biết đấy, đom đóm luôn chê mặt trời quá chói nên mới lặng lẽ sống về đêm" "Con mẹ nó, tiểu jj nhà cậu mới là đom đóm đấy" nhếch miệng:" biết cậu nhìn lén tớ khi nào, sao lại biết tiểu jj của tớ phát sáng đây" "..." Thấy khuôn mặt đỏ lên của Phương Tử Nhiên, Tống đại boss quyết định tha cho cậu ta, dù sao cũng có công lớn. Dường như biết tại sao người này lại đến nhà , tuy nhiên vẫn lười biếng hỏi, dù sao mặt người nào đó viết mấy chữ: hỏi tôi , hỏi tôi vì sao đến đây ! "Cậu đến đây làm gì" Phương Tử Nhiên đáp ngay lập tức:"Đến xem xem cậu định bắt con nhà người ta thế nào" " ấy cũng có ở đây, cậu xem thế nào được?" Tên họ Tống nào đó nhịn được lại trêu chọc. "Con mẹ nó, ý tôi là cho tôi nghe kế hoạch của cậu". Như nhận ra điều gì, cậu trợn mắt:"Này, đừng với tôi cậu để ý tới lần trước đấy nhé" Tống Hồ Ly nghi hoặc:" lần trước? Ai?" Phương Tử Nhiên nghẹn:"Là Trịnh Nhu bạn của Triệu Mẫn và Triệu Tử Thi, lần trước tớ nhắc tới tam đại kỳ nữ của năm cuối ở trường, cậu hỏi tới còn gì? Mới đây quên rồi?" thoải mái nhấp ngụm trà:"Tôi nhớ mặt, có ấn tượng về tên" "Vậy là phải cậu có ý đồ với ấy" "Ý đồ có, nhưng là người nằm trong lòng tớ tất nhiên là " Phương Tử Nhiên càng hồ đồ rồi:"Vậy tại sao hôm trước cậu lại hỏi tớ về ấy? Lại còn cố ý nhắc tới việc trước đây cậu sống ở trấn A khi ấy qua?" đính chính:"Thứ nhất, tôi hỏi riêng về ấy mà về 3 kỳ nữ, thứ hai". nửa, nhếch miệng:"Hiểu được điều thứ nhất tự dưng biết điều thứ hai". xong nhàn nhã về phòng mình, chừa lại ai đó vẫn mơ hồ. Đợi đến lúc phát người mới gào lên:"Tống Hồ Ly cậu cho tôi, cậu chê tôi đầu óc ngu si đừng tưởng tôi biết". Chợt phát tự bản thân tự sỉ nhục mình, người nào đó tức mà làm được gì. Trong phòng ngủ, Tống Hồ Ly ngồi nhìn màn hình máy tính mỉm cười nhớ lại chuyện ngày hôm qua. ...
CHƯƠNG 8 Chiều hôm qua sau khi xuống máy bay, cũng có thời gian về căn hộ của mình mà phải đến Đại học S để thảo luận về đề án chiều nay phổ biến trong cuộc họp giữa hai khoa. Vừa bước chân vào cổng trường Phương Tử Nhiên lao tới ôm chầm lấy rồi mực cướp khỏi tay giáo sư Lưu trong khi ông ấy vẫn còn cố gắng tròn đôi mắt so với đường chỉ lớn hơn tí của mình. Nhìn nhìn người cố gắng hết sức kéo lúc đó tự dưng lại có cảm giác mình giống như khúc xương trắng bị Phương tiểu cẩu cướp vậy. ra tên này bất mãn việc thông báo giờ xuống sân bay, cái gì mà bạn thân chí cốt xa cách bao năm nhớ tình nghĩa. muốn chửi mẹ nó tiếng, tuy nhiên vì vợ, vì đứa con tương lai phải là người đàn ông hoàn mĩ ở tại mới được. Sau khi trút hết bất mãn, Phương Tử Nhiên mới đến chuyện chính, cậu ta tới là muốn mật báo những nhân tài y khoa của trường cho biết. Chuyện này vốn cũng có thể biết từ giáo sư nhưng có điểm rất cần đến Phương Tử Nhiên. Bởi vì cậu ta biết ngoài tài năng ra thứ quan trọng hơn hết mà muốn ở sinh viên cùng hoàn thành nghiên cứu phần mềm kết hợp y học với lần này đó là nhân phẩm của người đó. Nên biết rằng trong quá trình nghiên cứu hay thiết kế bất cứ cái gì xuất phát là tổ đội tài năng là rất quan trọng nhưng có nhân phẩm kẻ tài năng bạn chọn biến thành quả bom. Theo như lời Phương Tử Nhiên có ba ứng cử viên đáng để soi xét. Hạ Hi, là nữ sinh viên khá tài năng, tính tình dịu dàng, rất được lòng của mọi người xung quanh, trong học tập rất chăm chỉ, có làm vài bài nghiên cứu kết quả đạt được khá tốt. Trương Bằng, là nam sinh trầm tĩnh, ít chuyện với người khác nhưng ra rất ôn hòa, cậu ta từng tham gia cuộc thi nghiên cứu về tim mạch, thành quả nghiên cứu của cậu ta được công nhận là phát mới. Người còn lại là Triệu Tử Thi, học trò cưng của giáo sư Trịnh. Khi nghe đến cái tên này thầm giật mình, trái tim hơi khác thường. Mục đích về đây ngoài việc tìm người cùng hoàn thành phần mềm máy tính có khả năng phân tích sức khỏe của con người còn có Triệu Tử Thi. là của , trước đây, bây giờ và sau này. Cũng phải có suy nghĩ này từ năm 8 tuổi, lúc đó cũng chỉ thích như đứa em mà thôi, nhưng thời gian ở bên Mĩ người nhớ đến cũng chỉ có , công việc học tập của cũng có thời gian càng đủ dung lượng để chứa thêm người khác. Mười mấy năm bộ nhớ chạy quét biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần đều chỉ còn , Triệu Tử Thi. Cứ như vậy cũng còn là đứa em trong tim nữa. Cho nên khi nghe Phương Tử Nhiên nhắc đến, hơi mất bình tĩnh mà nhấn mạnh tên , có điều tên ngốc về EQ cậu ta chắc chắn chả phát ra cái gì. Ngược lại còn về bộ ba kỳ nữ của phòng A.303, người quan tâm gì ngoài nghiên cứu Triệu Tử Thi, người nhìn cái gì cũng dính tới luật Trịnh Nhu, người cái gì cũng quan tâm trừ ngành học của bản thân Triệu Mẫn... Nghĩ lại cũng khéo đấy, vừa nhắc tào tháo tào tháo đến, và Phương Tử Nhiên còn về bộ ba kì nữ cậu ta liền chỉ về phía xa bên kia : A, cậu nhìn thấy mặc áo trắng bên kia , ta là Trịnh Nhu cùng với Triệu Mẫn và Triệu Tử Thi là bạn thân, tớ nghe ba người họ có chuyện gì của nhau đều biết cả... Khi nghe Phương Tử Nhiên đến đây, trong đầu dần xuất bước đầu tiên của kế hoạch. Đúng là chiều hôm qua khi thấy Trịnh Nhu lần thứ hai là cố ý cho ta biết trước đây mình từng sống ở Trấn A, lại tạo cảm giác bản thân là cố ý ra. Theo lời Phương Tử Nhiên, đoán Trịnh Nhu nghi ngờ, sau đó... giúp đưa tin này về cho tiểu Thi, cũng muốn xem ấy có nhớ mình đây. mải suy nghĩ bên ngoài vang lên giọng oai oái của Phương Tử Nhiên:"Này, Tống đại Boss, cậu định ăn trưa luôn sao, 2h là phải họp rồi đấy" Tống Hồ Ly bình tĩnh nhìn màn hình máy tính nhấp nháy mấy cái hệ số chạy, cười khẽ:" biết, tắm " Cũng nghe xem người bên ngoài kia còn muốn cái gì, lấy bộ quần áo chuẩn bị sẵn trong tủ vào phòng tắm. Khoảng 20 phút sau, khi Phương Tử Nhiên hết kiên nhẫn lại định làm ầm lên cửa phòng ngủ mở ra. Trước của phòng là Tống Hồ Ly với chiếc sơ mi trắng thoải mái phối hợp với chiếc quần tây càng làm đôi chân dài thêm miên man, có gì để tả, chung là rất soái. Cái loại vừa nhìn của mấy thiếu nữ đấy thôi. Phương Tử Nhiên nuốt miếng, chửi thầm câu mẹ nó. "Này, cậu cao bao nhiêu?" "1m85" Nhìn từ xuống dưới:" Vậy dài bao nhiêu?" Nhìn từ dưới lên , lại nhìn xuống dưới:"Dài hơn của cậu?" Phương Tử Nhiên mắt cá chết:"Này, cậu nhìn đâu vậy, tôi hỏi chân" Tống Hồ Ly nhếch miệng:"Chẳng lẽ "chân" cậu mọc chỗ khác, tôi là nhìn "chân" cậu" Phương Tử Nhiên nghẹn:"Tống đại Boss, cậu vô sỉ" Tống Hồ Ly khinh bỉ:"Tôi mới biết là nhìn chân người khác cũng là vô sỉ đấy, huống hồ cậu nghĩ mình là con ?". thèm nhìn tên tiểu cẩu này nữa, cầm lấy tài liệu ra cửa. Phương Tử Nhiên nhanh chóng theo ra sau: cậu mới thèm hơn thua với tên hồ ly này, lần nào cũng thua chả thấy hơn được con mẹ gì. Phương Tử Nhiên vốn là đầu gỗ của khoa công nghệ thông tin trường Đại học S, điều này ai cũng biết. Cậu ta trước đây rất nhút nhát nhưng kể từ khi gặp Tống Hồ Ly chẳng hiểu sao thay đổi lối sống, trở thành kẻ dở hơi, phát ngôn trước não, hay chửi thề... Nhưng cũng thể phủ định cậu ta là thiên tài đâu. Đuổi theo Tống Hồ Ly vào trong thang máy, cậu ta đẩy vai :"Cậu họp đấy, mặc đồ trẻ trung thế làm gì, tính hút hồn mấy em nữ sinh khoa y sao?" Tống Hồ Ly gật đầu:"Ừ, tạo ấn tượng tốt" Phương Tử Nhiên kinh ngạc:" bị tôi trúng, trước đây chẳng phải cậu phụ nữ đều nằm trong lập trình của cậu sao?" "Đúng vậy" Phương công tử hồ đồ:"Vậy tại sao lại phải gây chú ý" "Tôi quan tâm phụ nữ có chú ý , tôi là muốn vợ tương lai nhìn" Câu của được Phương Tử Nhiên tự lí giải rằng tìm người trong số đó là người . Nếu Tống Tử Nhiên biết được suy nghĩ này của cậu chắc chắn : ngu ngốc này cần phải được đưa ra nghiên cứu đấy. "Nhưng mà chẳng phải vợ tương lai người ta cũng hay gọi là, là cái gì ấy nhỉ...". Gãi gãi đầu:"Ừ, đúng, giống trong mấy bộ phim cái gì đây là người phụ nữ của tôi đấy thôi" thản nhiên bước ra khỏi thang máy, :"Đó là họ, phải tôi" "Vậy cậu giới thiệu ấy thế nào?" "Là vợ tôi" "Khác nhau nhiều lắm à?" khẳng định:"Tất nhiên". Lại nhếch miệng:"Theo pháp luật, vợ chỉ có , còn phụ nữ... mở miệng ra là có cả đống "người phụ nữ của tôi"" Vừa vừa huyên thuyên, cuối cùng cũng ngồi vào xe, là xe của Phương Tử Nhiên. định vài hôm nữa mua cái cho. Dù sao còn sống ở đây khá lâu. Ngồi ghế sau, Tống Hồ Ly nhắm mắt:"Cậu lái xe êm chút, tôi muốn nghỉ" Phương Tử Nhiên trợn mắt: câu này cậu hiểu đấy, ý bảo cậu im chứ gì, hừ. Từ căn hộ đến trường khoảng 10 phút, lúc đầu cậu định nhà hàng gần đây ăn, nhưng Tống Hồ Ly bảo cần, vào trường ăn sẵn tiện đến sớm gặp giáo sư Trịnh, có rất nhiều vấn đề phải bàn bạc trước. Xe chạy vào cổng sau của trường, bỗng Phương Tử Nhiên lớn giọng:"Này Tống đại Boss, nhìn bên kia xem, phía bên thư viện ấy, đó là ba kỳ nữ mà tớ nhắc tới" Tống Hồ Ly nghe vậy liền mở mắt nhìn. Phương Tử Nhiên thấy vậy lại tiếp:"Trịnh Nhu cậu biết rồi, hai người còn lại, cái người có khuôn mặt trẻ con nhưng dáng người bốc lửa là Triệu Mẫn, còn bạn nữ đeo mắt kính trông hết sức khả ái kia là Triệu Tử Thi" xong nhìn sang bạn mình vẫn thấy nhìn chăm chú hướng của ba người, khỏi tò mò:"Cậu nhìn kĩ thế làm gì, mà cậu có định chọn Triệu Tử Thi là người hợp tác suy nghĩ kĩ chút, ấy rất quỷ dị đấy..." Tống Hồ Ly ngắt lời:"Họ đâu vậy?" Phương Tử Nhiên cũng bất mãn, có lẽ là bị cắt ngang quen rồi:"À, hướng đó là nhà ăn". suy nghĩ chút:"Tôi chợt nhớ ra có chút việc quan trọng phải gặp giáo sư Trịnh gấp, cậu ăn trước " Xe dừng vào bãi đỗ, Phương Tử Nhiên cũng thấy gì kì lạ, :"Vậy tớ trước, cũng mua cái bánh ăn tạm " "Được" Nhìn theo hướng nhà ăn, thầm nhếch miệng: chậc, tự dưng lại hồi hộp. Thầm cười mình tiếng. bước về phía dãy phòng của giáo sư, vừa vừa nghĩ đến người tên Triệu Mẫn, hình như gặp ở đâu rồi phải. ...
CHƯƠNG 9 đường từ ký trúc xá đến tận thư viện Triệu Mẫn vẫn làu bàu chưa dứt miệng. Chuyện là... vốn dĩ Triệu Mẫn muốn Triệu Tử Thi ăn mặc đẹp, ấy nghĩ dù sao cũng là trúc mã hơn nữa có khả năng trở thành phò mã lần gặp lại này càng phải gây ấn tượng tốt với đối phương mới được. Có điều nguyện vọng thực được dẫn đến tức quá hóa làu bàu. "Thi Thi a, cậu nghe mình , cuộc họp quan trọng như vậy cậu nhất định phải mặc đẹp chút. Cậu xem cậu, áo sơ mi với quần jeans đơn giản quá rồi". Triệu Tử Thi đẩy gọng kính tiếp tục đọc phần tài liệu nghiên cứu của mình. Trong lòng bắt đầu thấy nghi ngờ Triệu Mẫn lại có cái kế hoạch gì nữa đây. "Ma nữ a, cậu mau khuyên cậu ấy cho tớ , cậu chắc chắn cậu ấy nghe". Suy nghĩ chút:"Mà , cậu ấy suy nghĩ lại". Trịnh Nhu ngay cả biểu cảm cũng cho, tiếp tục đọc tài liệu vụ án của mình. "..." Triệu Tử Thi đọc xong gấp sách lại, nhìn Triệu Mẫn chằm chằm:" , cậu rốt cuộc có ý đồ gì với mình?" Triệu Mẫn giật mình:"Tớ thích đàn ông a" Cau mày, lấy sách gõ lên đầu Triệu Mẫn:" tiếng chút, đây là thư viện. Việc cậu thích đàn ông hay phụ nữ tới nay vẫn chưa xác định được, cẩn thận vẫn hơn" Triệu Mẫn bĩu môi:"Có thích phụ nữ tớ cũng thích nổi cậu, tính tình thất thường, hừ." Lại nhìn sang Trịnh Nhu bộ dạng mình cõi:"Lại càng chứa nổi ma nữ, cả ngày cứ y như cuốn sách luật di động, chẳng có tí thú vị gì" Triệu Tử Thi nghe xong phì cười:"Thôi miêu tiểu cẩu, cậu cứ làm như mình có giá lắm vậy. Cũng đừng cố đánh trống lảng, vô ích thôi". vốn là người lơ mơ nhưng chỉ lơ mơ khi tập trung vào nghiên cứu thôi, cũng phải full time. Triệu Mẫn cười ngốc, cầu cứu Trịnh Nhu. Trong lòng thầm nghĩ ma nữ đúng là ma nữ làm chuyện xấu mà vẫn duy trì được cái mặt than đó, chả thay đổi gì. Còn với Trịnh Nhu, bề ngoài thản nhiên nhưng trong đầu chửi Triệu Mẫn ngu ngốc biết bao nhiêu lần, thầm câu mẹ nó. Gấp sách lại, bỏ vào ba lô :"Cậu ta có cái ý đồ hay ho gì chứ, còn phải là chuyện mẹ cậu dặn dò. Giúp cậu tìm kiếm "đàn " hay sao" Triệu Mẫn mắt lóe lên: tại sao nghĩ đến cái lí do này nhỉ. Mà sao ma nữ lại biết, lẽ dì Triệu định gả Thi Thi ra ngoài ?. Triệu Tử gì, nhìn nhìn Trịnh Nhu chút rồi cất sách, nhàng kéo ghế ra ngoài:"Các cậu chưa đói à?" Triệu Mẫn cười tươi liên tục gật đầu có. Trịnh Nhu cũng từ từ theo ra khỏi thư viện. được đoạn, Triệu Tử Thi mới :"Các cậu ăn trước, tớ có chút chuyện muốn gặp giảng viên Hà" Triệu Mẫn cau mày:"Sức khỏe cậu tốt, ăn làm sao chịu nổi chứ?" Trịnh Nhu gật đầu:"Chuyện này lơ là được, cậu là bác sĩ chẳng lẽ biết!" Triệu Tử Thi thấy hai người định dùng bạo lực kéo ăn cơm nhanh chóng ngăn lại. buồn cười :"Cũng phải tớ nhịn luôn, các cậu gấp cái gì. Chỉ gặp ấy lấy tài liệu thôi, chừng 15 phút là xong". Hai người nghe vậy mới yên tâm. Triệu Mẫn thầm thấy cũng được, có chút thời gian bàn bạc với ma nữ. Cho nên thúc giục :"Vậy cậu nhanh chút, bọn tớ chờ cậu" Triệu Tử Thi gật đầu về hướng văn phòng. Đột nhiên quay lại, nhìn về hướng hai người bạn của mình rời , cười khẽ:"Cho các cậu thời gian bàn bạc đấy, sau này tớ có trả thù cũng thuận tay hơn". cảm thấy bản thân nhân từ mà. Vốn là định ăn xong mới , nhưng thấy thái độ thần bí của miêu tiểu cẩu và ma nữ quyết định mở đường cho hươu chạy. đến văn phòng, nhìn vào trong thấy giảng viên Hà đâu, bước vào lễ phép chào thầy quản lý ngồi gần cửa:"Em chào thầy". Thầy quản lý nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn:"Chào em, có chuyện gì sao?" "Thầy cho em hỏi có giảng viên Hà khoa y ở trong ạ" "Giảng viên Hà à, ấy lên phòng giáo sư Trịnh rồi, em có thể qua đó tìm hoặc ở đây đợi cũng sao" mỉm cười, hơi cúi đầu:"Cám ơn thầy, vậy em tìm ấy" "Được" Triệu Tử Thi cảm thấy mình xui xẻo, đường đến văn phòng và phòng giáo sư là ngược hướng nhau đấy. Lấy tay xoa bụng, cảm thấy hơi đói rồi. ... Cuối cùng cũng tới được phòng giáo sư, nghĩ cuối cùng cũng lấy kinh thành công. vui vẻ giơ tay lên gõ cửa:"Phịch" tiếng. ràng thấy tay mình vừa đập vào vòm ngực... đàn ông. Cảm giác đầu tiên đó là... rất rắn chắc đấy. Hỏi tại sao nãy giờ chỉ lo tới ngực của người ta à. Bởi vì người này quá cao rồi. Đúng, khẳng định là người này quá cao chứ phải mình quá thấp. Dù chỉ cao 1m59,999. ra muốn nhìn xuống hơn, đừng nghĩ đen tối chỉ là muốn nhìn chân người ta dài cỡ nào thôi. Gạt bỏ mấy thứ linh tinh ra khỏi đầu, ngẩng lên, hơi sờ mũi:"Vừa rồi xin lỗi nhé bạn học này, tôi là định gõ cửa" Vừa vừa quan sát khuôn mặt . Hơi ngẩn ra, rất đẹp trai a, đặc biệt là đôi mắt màu lam. Nó làm nhớ đến người... Bên này Tống Hồ Ly cũng giật mình. ngờ lại gặp ở đây, lâu rồi ở cùng, vẫn đáng như vậy. vui vẻ mỉm cười, nhưng chợt thu lại khi phát ra nhóc này vậy mà nhận ra mình. dịu dàng :" sao, cậu tìm giáo sư Trịnh à?" hơi lắc đầu:" có, tôi tới tìm giảng viên Hà, nghe ấy ở đây" Vừa xong cửa cũng mở ra:"Tử Thi đấy à, em đến lấy tài liệu phải ?" "Dạ" "Ùm, cái này phải xin lỗi em rồi. Tài liệu đó vốn dĩ là đưa cho em nhưng mà vì Hạ Hi cần gấp, cũng nghĩ em năm cuối tài liệu đó với em cũng quan trọng lắm cho nên đưa cho em ấy trước rồi. Em có thể chờ em ấy dùng xong cũng được". Triệu Tử Thi kinh ngạc, dừng chút mới :"Dạ, em biết. Vậy em trước. Chào ạ". Lại quay sang Tống Hồ Ly:"Bạn học này, mình trước" gật đầu gì nhìn . "Tiến sĩ Tống, cậu cũng nghỉ ngơi chút , chuẩn bị cho cuộc họp chiều nay" "Được" "À phải rồi, cậu cũng biết đấy về việc hợp tác nghiên cứu lần này tôi có đề cử người cho cậu" gì, im lặng chờ giảng viên Hà tiếp. "Hạ Hi, chắc hẳn cậu nghe giáo sư Trịnh nhắc tới rồi. Con bé tuy mới năm ba nhưng kiến thức rất vững, lại có tinh nghiên cứu cao, rất thích hợp hoàn thành phần mềm của cậu" nghe xong, nhàn nhạt :"Cảm ơn giảng viên Hà giới thiệu. Tôi xem xét" Nhanh chóng đuổi theo Triệu Tử Thi, còn cách đoạn mới chậm lại. Nghĩ đến cuộc chuyện vừa rồi, nhếch môi cười lạnh nghĩ: Hạ Hi? sớm cho dấu X rồi. cần biết là do hai người hợp tác hay chỉ giảng viên Hà tự chủ trương. mặc kệ, chính là nhìn vừa mắt cho X thôi. Triệu Tử Thi quan tâm nhiều lắm, con người mà, luôn có tư lợi riêng. Chỉ cần đừng cho cơ hội đá lại là được. Dù sao bắt lặn lội đường xa mà đưa chân Kinh cho . Hại đói thảm. gì ghim rồi. "Triệu Tử Thi". cuối cùng vẫn là nhịn được muốn chuyện với thêm chút. Nghe có người gọi, quay lại, thấy người đến là hơi ngạc nhiên:"Sao lại là cậu?". cười mỉm:" thể là tôi?" hơi ngượng khẽ lắc đầu:"Tôi có ý đó, chỉ là biết cậu gọi tôi có chuyện gì ?". nhu nhu :" ngại quá, tôi phải sinh viên ở đây nên biết ăn cơm ở chỗ nào, cậu có thể chỉ cho tôi ?". "Cậu là đến giao lưu sao?". "Cũng có thể coi là vậy" "Ùm, thế cậu theo tôi, tôi cũng chưa ăn" nhíu mày:"Trễ giờ cơm rồi mà?" "À, tại tôi tranh thủ lấy tài liệu, bạn tôi lấy phần cơm rồi" hơi mất hứng, im lặng theo. Triệu Tử Thi cảm thấy bầu khí được thoải mái lắm. Tâm trạng người nào đó hình như được vui. nghi hoặc nhìn xung quanh, thấy nữ sinh viên nhìn về phía này to , chợt hiểu ra cũng thầm bĩu môi: ai bảo đẹp trai quá làm gì, giờ lại chê phiền phức à. đoạn đường tới nhà ăn, cả hai đều im lặng. là có gì để , còn là suy nghĩ cho kế hoạch của mình. Bước vào nhà ăn, Triệu Tử Thi nhìn thấy bọn Triệu Mẫn cũng nhìn , à ... là đằng sau . ...