1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã chọc thanh mai - Diệp Tiểu Lam (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.
      Sau khi cơm no rượu say, Ái Nhiên thỏa mãn thở ra hơi.

      rất lâu được ăn thức ăn bên ngoài rồi.” quay sang nhìn triệu Nhiên, “Đều tại , ôm tiền chạy trốn!”

      “Ừ ừ ừ, cứ ăn tự nhiên, ăn chưa no lại gọi thêm, ăn đủ rồi cũng gọi tiếp, tha hồ gọi, tha hồ gọi.”

      Ái Nhiên thoải mái dựa lưng vào ghế, “ làm gì thế? Đáng lẽ thể vui vẻ mới phải!”

      , dù sao cũng phải dùng thẻ của .” Triệu Nhiên lấy thẻ ATM của Nguyên Nghiêu ra, “Còn lại ít tiền, hoan nghênh sử dụng!”

      phải thẻ của là có ý gì?” Ái Nhiên hiểu trong hồ lô của Triệu Nhiên bán thuốc gì.

      Nguyên Nghiêu hắng giọng muốn ngăn cản Triệu Nhiên tiếp, nhưng mà còn kịp rồi.

      Ái Nhiên nhìn hành động của Nguyên Nghiêu, chậm rãi hỏi: “, hiểu sao?”

      Sao người phụ nữ này càng lúc càng thông minh vậy?

      “Cậu cho con bé biết?” Triệu Nhiên cho rằng em mình biết , haizz, sao ác ma này vẫn còn cải trang chứ?

      cho em biết cái gì?”

      có!” Hai người đàn ông vội vã uống canh, gắp thức ăn, Nguyên Nghiêu tính toán toilet để trốn, đáng tiếc bị ánh mắt giận dữ Ái Nhiên đóng chặt vào ghế.

      “Lý Nguyên Nghiêu! Hà Triệu Nhiên! Trong hai người các cuối cùng ai muốn đây?”

      “A...” Hà Triệu Nhiên áy này nhìn Nguyên Nghiêu.

      là tên đầu heo! quay về sớm vậy làm gì?” Ác ma Nguyên Nghiêu hình, nắm tay đấm vào bả vai Triệu Nhiên.

      “Ngày mai ba mẹ về, còn sớm sao, tôi chỉ về trước ngày nghiệm thu thành quả, may mắn thay, kết quả tệ, nhõm!”

      A? Nhanh như vậy mà qua hai tuần lễ rồi? Rốt cuộc cậu ta coi như là lừa gạt được vợ chưa? Haizz, tiền đồ khó khăn, chờ cậu ta qua được cửa này rồi sau!

      “Hai vị, có thể cho tôi biết chủ nhân tấm thẻ này là ai ?”

      Nguyên Nghiêu cảm thấy, ngày mai (ý chỉ tương lai) ở rất xa!

      có cách nào tóm được người phụ nữ giảo hoạt này.

      Phòng khách nhà họ Hà náo loạn ầm ĩ, hai người cha và hai người mẹ vừa về nước nghe thấy Triệu Nhiên báo cáo như vậy vô cùng vui vẻ, hành lý còn chưa sắp xếp, cũng để ý việc ngồi máy bay mười mấy tiếng làm xương cốt đau nhức, tất cả cùng nhau chen chúc tại phòng khách nhà họ Hà, người này câu, người kia câu bàn đến chuyện kết hôn.

      “Sớm biết như vậy tôi với Văn Nghiêu cùng chúng ta về nước, hôn lễ của em trai, người làm trai nhất định phải bay về, hơn nữa người Nguyên Nghiêu là Ái Nhiên, nó nhất định rất vui!”

      Mẹ Lý nắm chặt tay vì mang đứa con lớn nhất xuất ngoại trở về, tốt nhất là kết hôn chung lần bà càng vui vẻ.

      “Ha ha, kết hôn như vậy càng đỡ mệt nhọc, chính là từ sân này sang sân kia, thực là thông gia thân thiết!”

      “Đúng vậy, dứt khoát phải đập tường thấp chút, nếu dâu trèo tường cũng tốt!” Ba Hà vẫn rất lo lắng cho tương lai con mình.

      “Ông già hồ đồ! Cưới vợ thế nào cũng phải bằng cổng chính, chẳng lẽ lại trèo tường qua sân?!” Mẹ hà quả thực bị chồng làm cho tức chết, hôn lễ còn chưa tổ chức, cái gì mà trèo tường, là khó chịu!

      “Ha ha ha ha.” Hai nhà hòa thuận vui vẻ, ghen chết người đời.

      Tiếc rằng có người đỉnh đầu bốc hỏa!

      “Còn vẫn chưa con muốn gả!”

      Ái Nhiên ở bên cạnh thực nghe vào, những người này có lầm hay , người phải gả là , đồng ý, những người này mong mỏi là mong mỏi cái gì?

      lấy chồng? Ái Nhiên, con nhảm gì thế, sắp lập gia đình mà vẫn còn hiểu chuyện như vậy!” Mẹ Hà thể con của mình.

      hiểu chuyện! sắp điên rồi!

      ta dùng mưu lừa gạt con! Còn có Triệu Nhiên! Đúng là bán em cầu vinh!” Ái Nhiên chỉ vào chóp mũi hai người đàn ông, có ý định tha thứ!

      nghĩ tới người lớn hai nhà đều vứt cho Nguyên Nghiêu ánh mắt thưởng thức “Làm tốt lắm, con trai.”

      Nguyên Nghiêu nhún người đáp lễ.

      “Mọi người vậy mà còn khen ta! Mọi người...” Ái Nhiên thực bị những người này làm cho tức chết. nổi giận đùng đùng về phòng mình, “Muốn kết hôn tự các người kết, dù sao dâu phải là con!”

      Giọng mọi người lập tức im bặt, nhìn theo hướng dâu mất.

      Nguyên Nghiêu đành phải mời mọi người: “Xin mời tất cả sang nhà con được ? Tạm thời người này giao cho con xử lý.”

      A! thể nhìn Nguyên Nghiêu này được nữa!

      “Nguyên Nghiêu, đừng giả vờ nữa, cần đặt chuyện, có gì thẳng , tôi tránh trước đây.” Triệu Nhiên nhìn Nguyên Nghiêu lại ra vẻ người đàn ông tốt, khuyên nhanh chóng khôi phục lại bộ mặt thoải mái hơn, dù sao bốn người lớn trong nhà vui sướng nên bị đả kích đâu.

      Được. Cũng đến lúc rồi.

      Nguyên Nghiêu gật đầu: “Ba, mẹ, ba Hà, mẹ Hà, mời mọi người mau rời , con muốn khóa cửa, nếu con sợ tối nay mọi người ngủ yên, giường của con rất lớn, hoan nghênh sử dụng, tiễn.” còn dặn dò, “Đừng đứng ngoài cửa nghe lén, con trở mặt.”

      Trong nháy mắt, bốn người già chuyện rầm rì như chim sẻ bỗng im lặng, cực kỳ nghe lời nối tiếp nhau ra ngoài, mãi đến khi ra đến sân mới dám lên tiếng.

      “Tiểu Đào Tử, đó có là con trai bà , hóa ra thường ngày cũng giả vờ giống y như bà.” Ba Lý hiếm khi thấy con trai quyết đoán như vậy, ừm... giống như ba nó, tệ tệ.

      “Đúng thế, Lệ Tử, đó là Nguyên Nghiêu sao? Tại sao lại khác hoàn toàn với dáng vẻ vô cùng thân thiết thường ngày vậy?”

      “Ngược lại tôi thấy Nguyên Nghiêu như vậy mới quản được Ái Nhiên nhà chúng ta, nếu Ái Nhiên rất ngang bướng, tất cả mọi người quá thương con bé, Nguyên Nghiêu như thế, tôi rất thích.” Ba Hà cương quyết phản bác.

      “Vậy cũng sai, nhưng...”

      “A?! Nguyên Nghiêu cho chúng ta sử dụng giường, vậy...” Lúc này mẹ Hà mới nghĩ thông suốt.

      “Chính là như vậy!” Ba Hà cũng thông suốt, ông sớm chấp nhận rồi.

      “Nhưng...”

      Bốn người già lại rì rầm ngớt như chim sẻ.

      ***

      Nguyên Nghiêu khách khí khóa cửa lại, bước về phía phòng của Ái Nhiên.

      “Ái Nhiên, mở cửa!”

      tiếng động.

      “Mở cửa, nếu dùng lực.”

      dám! dám vào tôi bóp chết !”

      Bóp chết , tốt.

      Quả nhiên bắt đầu xô cửa, thanh ‘rầm, rầm’ nặng nề vang lên.

      “Đừng đẩy nữa!” Ái Nhiên cấp tốc ra mở cửa.

      chờ bên ngoài thong dong tiến vào, vừa thấy giường lớn liền nằm thẳng xuống.

      “Đáng chết, bắt đầu nhớ ngày chỉ có hai chúng ta.” Tuy nhiên đó chỉ là chuyện hôm qua.

      Trong lòng Ái Nhiên cũng lưu luyến nhưng cái miệng ngoan cố chịu thừa nhận.

      vào đây làm gì?” đứng cách giường xa.

      nhanh chóng bật dậy, rồi nhanh chóng ôm về giường.

      “Vào đây để ngủ, có em ngủ được, đêm ngủ, lại thêm mấy cặp ba mẹ kia, thần kinh sắp nổ tung rồi.”

      thực có mấy phần đồng cảm, đêm qua cũng ngủ ngon.

      Nhưng, tất cả đều nên trách ta tự gây nghiệt thể sống!

      “Đừng tức giận, nếu em , em muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho , để tùy em xử trí.” Ở bên cạnh , cảm thấy tinh thần được thả lỏng, mí mắt cũng muốn trĩu xuống.

      “Nhưng tôi muốn tha thứ cho vì tôi rất giận! Tại sao các lại có thể tính kế tôi như vậy? Mà tôi... đúng là hoàn thành kế hoạch của các ! Nghĩ đến ghê tởm!

      Bị trêu đùa như vậy thực là khiến người ta vui, hơn nữa còn có người trong nhà đồng lõa! càng nghĩ càng cảm thấy nhất định Triệu Nhiên cười lớn sau lưng !

      “Nếu phải làm sao mới lừa gạt được em? Em xem, em tránh giống như tránh rắn rết, hơn nữa em ngày càng xinh đẹp lúc lúc trước mặt , em vội nhưng tóc sắp bạc hết rồi!”

      xinh đẹp? Trong lòng Ái Nhiên nhen nhóm chút vui mừng.

      Khó có khi nào ngoan ngoãn nghe , Nguyên Nghiêu chậm rãi ôm rồi mới tiếp tục.

      “Thẻ đưa cho Triệu Nhiên tất cả đều là tiền tích góp của , Triệu Nhiên tiêu phân nửa, nếu em chê nghèo thể cưới em... thực thể tặng em nhẫn kim cương, chẳng qua chỉ là sinh viên nghèo lái xe máy.”

      nhìn Ái Nhiên lớn lên từ , nếu tìm ra được nhược điểm của là dễ mềm lòng, vậy quá kém cỏi rồi!

      “Tôi tôi muốn nhẫn kim cương, tôi cũng chưa khi ra ngoài phải có ô tô đưa đón, nhưng mà... dùng bộ dạng này gạt tôi làm gì, thể ràng ra sao?”

      bĩu môi, dáng vẻ nhõng nhẽo đáng , Nguyên Nghiêu lại nổi lên sắc tâm, đối với hai cánh môi đỏ mọng kia liên tục nuốt nước miếng!

      này , lấy chán ghét thường ngày của em với có thể sao? Nếu em gạt tay cái, có phải từ nay về sau ngay cả làm hàng xóm cũng được?”

      “Đáng đời làm cho người ta ghét, hơn nữa... Hơn nữa...” Nghĩ đến biết bao nhiêu lần nhìn nghênh ngang mà , phía sau xe còn có xinh đẹp tóc dài tung bay, trái tim liền chua xót muốn tránh xa.

      “Ngoan, tại sao lại khóc?”

      vô lại! nghĩ ra cách để tôi tha thức cho rồi!” lau nước mắt, kiên định nhìn , “Tôi muốn kể tên từng người bạn trong quá khứ của ra!”

      Cái gì? Tâm tình của người phụ nữ này sao lại thay đổi bất ngờ như vậy, hơn nữa càng lúc càng có thể gây chết người!

      nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù sao cũng phải bắt được vợ, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lừa gạt – đây mới là chí lý.

      “Thế nào?” Sợ rồi sao! Cây củ cải hoa tâm này!

      đùa, chỉ kém bước nữa là lấy được bà xã mình muốn nhiều năm, sao có thể đánh chuông thu binh được!

      Đổi sang vẻ mặt lười biếng, vươn tay ôm , vứt chuyện bị người ghét ra khỏi đầu, vừa vén mái tóc dài của vừa hôn.

      “Nhà trẻ - bạn thứ nhất, Hà Ái Nhiên, nhìn lần đầu tiên trần truồng của !”

      Cái gì?! đẩy ra, “ bừa!”

      lập tức dán lên cơ thể mềm mại của , đặt nụ hôn thứ hai lên trán, cởi chiếc áo đầu tiên người .

      “Bạn thứ hai, Hà Ái Nhiên, đến kéo tay !”

      bừa! Nhưng lòng ấm áp!

      Nụ hôn thứ ba rơi vào xương quai xanh mê người, thuận tiện cởi chiếc áo ngực cup B.

      “Giai đoạn dậy - bạn thứ ba, Ha Ái Nhiên, sau khi lừa gạt còn khóa cửa ban công cho gặp mặt, hại suy nghĩ suýt nữa phát bệnh, biến thành người sói!”

      Ái Nhiên bị ria mép ngắn ngủn cọ vào ngưa ngứa, cười , “ bừa!”

      Nụ hôn thứ tư, rời đến nụ hồng mẫn cảm, liếm vòng cảm thấy mùi vị tệ, bàn tay cố gắng cởi chiếc quần dài màu đen chướng mắt ra.

      “Thời kỳ phản nghịch hồi trung học – bạn thứ tư vừa nóng nảy vừa đanh đá, Hà Ái Nhiên, động tí lại tổn thương trái tim bé của , hại hằng đêm mất ngủ, biến thành gấu mèo.”

      ... bậy!”

      Nụ hôn thứ năm, hôn lên eo thon mềm mại, thuận tiện thăm hỏi vòng quanh rốn.

      “Thời đại học - bạn thứ năm ‘Băng mỹ nhân’ (người đẹp lạnh lùng như băng), Hà Ái Nhiên, phải ‘xử lý’ tất cả những kẻ có ý đồ, chỉ thiếu nước cắm lá cờ thông báo cho toàn thế giới, ấy là của Lý Nguyên Nghiêu tôi, người ngoài chớ lại gần, cuộc sống đại học của mệt muốn chết nhưng tiếc rằng mỹ nhân vẫn để ý đến .”

      sao?” muốn đứng lên chứng thực, hỏi cho ràng.

      Lúc này nếu để cho ngồi ngay ngắn giường phải đàn ông! Giường là dùng để nằm!

      lại hôn đôi môi dụ người khác phạm tội của , thuận tiện đè xuống, cánh tay dài dò xét xuống dưới, loại bỏ hoàn hoàn phòng tuyến cuối cùng, áp sát vào cơ thể mềm mại ấm áp của .

      “Thời nghiên cứu sinh, bạn thứ sáu cũng gọi là bà xã, Hà Ái Nhiên, làm cho tiêu hết tiền tích góp nhưng vẫn chịu gả cho , có lẽ là chê có tiền, haizz!”

      giả vờ tội nghiệp!” Ái Nhiên bĩu môi, cảm thấy mình lại bị lừa.

      vừa liếm môi vừa mút mút cắn cắn, “ vốn rất tội nghiệp, em chút xem, lịch sử đương từ trước đến nay của có thể đồng cảm ? thực muốn rơi nước mắt...”

      “Đó là do bậy, tôi chưa bao giờ biết tôi là bạn . Này, tôi muốn chuyện với làm gì vậy?”

      muốn ăn em!” thể nhịn được nữa rồi.

      “Này...”

      “Dừng lại... Trừ phi em em bằng lòng gả cho , còn đâu những thứ khác muốn nghe.” Hơn nữa hiên tại bận rộn!

      “Ừ... m...”

      có phản ứng, tiếp tục làm việc của mình, chỉ thiếu nuốt Ái Nhiên vào trong bụng.

      “Này, nghe thấy sao?” làm nũng đẩy đầu ra, người đàn ông đáng ghét!

      “Nghe thấy cái gì?” Ngay cả chuyện cũng rảnh, có người đàn ông nào trong lúc ân ái còn muốn cùng người khác chuyện?

      “Em ừm.” Muốn lớn tiếng như vậy, là mất mặt!

      “Ừm? Đây là... cách rên rỉ khác sao?”

      “Rên rỉ đầu ! nghĩ rằng em và đóng phim A hả?” Tức chết , nếu như gả cho chính là heo!

      “Em em muốn gả cho ?” Tất cả động tác đều dừng lại, trong nháy mắt, sắc tâm cũng còn, trở mình ngồi dậy.

      “Này, như vậy rất lạnh!” muốn rời khỏi .

      Nguyên Nghiêu bế cả người ngồi lên đùi , “Em ?”

      “Ừm.” gật đầu.

      gả cho người tặng nhẫn kim cương kia?” vẫn còn lo lắng sợ hãi.

      “Ừm.” càng kiên định gật đầu.

      “Ha ha!” ôm lấy , hôn rồi lại hôn.

      Trong lúc đó Ái Nhiên bất chợt cảm thấy có cái gì đó là lạ chắn giữa bắp đùi hai người.

      “Sắc phôi.”

      “Người cướp lần đầu tiên của có tư cách .” đè xuống, nhàng vỗ về thân thể của .

      “Hừ.”

      rất sắc, nhịn được nữa, muốn vào!”

      “A... Ưm...”

      Cảnh xuân vô hạn, xuân sắc khôn cùng.

      Mạnh mẽ vận động xong, cả người đầm đìa mồ hôi, xác định bà xã giảo hoạt chạy loạn nữa, phải tính toán nợ cũ .

      “Mục tiêu cả đời cho em xem mắt lần nào, thế nhưng em lại bỏ hẹn hò! Người phụ nữ này, nghe chút, hẹn hò là làm chuyện gì?”

      “Ăn cơm, xem phim, uống trà, uống cafe, haizz, hẹn hò nhàm chán như thế đó!” Lúc này Ái Nhiên mới dám .

      “Nhàm chán mà em còn !” Xem ra thùng giấm chua này dâng lên đến miệng rồi.

      “Còn phải là tại , nhìn tay em xem!”

      “Để làm gì, thiếu viên kim cương sao?” nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương kia liền tức giận.

      “Thiếu cái đầu ! nhìn vết sẹo này!”

      gật đầu ‘ừ’ cái, lời nào, nhàng nâng lòng bàn tay lên môi hôn.

      vẫn còn oán giận, “Đau lắm đó biết ? Nhưng chỉ biết mắng, muốn an ủi em nên em phải tìm ông xã thích hợp!”

      “Kết quả?”

      liếc cái, thể thừa nhận, “Kết quả là rất nhàm chán, nhưng mà... Người ta rất săn sóc, biết an ủi, khích lệ em!”

      ...” Thôi, “ gọt hoa quả!”

      “Phụ nữ chính là muốn được dỗ dành, sao có thể đối xử hung dữ? Em có đúng ...”

      chạy tới phòng bếp như làn khói.

      Ba phút sau, Ái Nhiên nghe thấy tiếng hít vào của Nguyên Nghiêu cộng thêm tiếng chửi rủa, sau đó là tiếng dao con và thớt gỗ rơi xuống đất.

      chạy vội đến, thấy lòng bàn tay Nguyên Nghiêu có vết máu rất dọa người.

      “Sao lại bị thế này?” Trong bộ dạng trần truồng vô cùng hoảng hốt, ngay cả quần áo cũng kịp mặc vội vàng kéo về phòng lấy hòm thuốc.

      làm cái gì vậy? Đến gọt hoa quả cũng xảy ra chuyện may...” vừa lo vừa giận, ở bên cạnh vừa băng bó vừa lẩm bẩm, nước mắt đều rơi rồi.

      “Cầm nhầm lưỡi dao.” bắt đầu cảm thấy thú vị.

      “Cầm nhầm lưỡi dao! đúng là đầu heo! bao nhiêu tuổi rồi mà còn cầm nhầm, nếu đè cả cánh tay xuống sao?” Tức chết người! nhìn tay lâu, bỏ sót chỗ nào.

      “Đúng vậy. Đau quá!” nhìn vẻ mặt kích động của , trong lòng cực kỳ vui vẻ.

      “Đau chết tốt! ngu ngốc mới như vậy!” đau lòng muốn khóc.

      “Đau quá, em hung dữ như vậy, máu ngừng chảy đâu.” thủ thỉ bên tai .

      “Máu ngừng...” Đột nhiên phát ra điều gì đó, “Ừm... A... Vết thương này...”

      “Đàn ông là ngốc nhất, chính là muốn được dỗ dành, dỗ dành rồi có chuyện.” giống như ‘họa hồ lô’(*), sử dụng lại y lời .

      (*) họa hồ lô: thành ngữ này là phép dụ về việc sao chép giống hệt, có gì thay đổi.

      ... Em...”

      xấu xa nhóm lửa ngực , “Em là hung dữ! muốn tìm người phụ nữ biết cách an ủi người khác!” Mặc dù vậy nhưng sớm phòng bị trước, cánh tay còn lại om eo thon rời.

      mà tìm.” cũng ngốc nữa, miệng như vậy, nhưng cơ thể lại dán lên người .

      “Ha ha... Em thông minh hơn rồi!” Bàn tay bị thương hề an phận, vuốt ve làn da mềm mại lõa lồ.

      “Bị dạy cho thông minh đó!”

      “Tốt, tốt, đến đây, dạy em thêm chút nữa...”

      Hai giây sau...

      “Vì sao muốn em đặt tay ở chỗ này?” hơi xấu hổ.

      “Ngoan, như vậy rồi như vậy...” vừa hôn môi , vừa chịu đựng dùng cách thức trúc trắc tự mình ‘hỏi thăm’ .

      “A... Tay ...”

      “Ngón tay bị thương, đừng lo!”

      “Ừm...”

      “Em rất giỏi, cực kỳ...”

      Trong phòng, cảnh xuân lần nữa lại bắt đầu...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10
      Ba mẹ và con cái hai nhà chen chúc tại phòng khách nhà họ Lý, cộng thêm cả Lý Văn Nghiêu bị triệu tập từ nước Mỹ về.

      Mẹ Lý sắp có con dâu nên vô cùng vui vẻ, giọng tự nhiên cũng lớn hơn, “Tôi muốn hôn lễ nhất định phải tổ chức long trọng, ít nhất là mời năm mươi mâm, các lễ nghi phong tục nhà họ Lý chúng ta tuyệt đối thể bỏ, hơn nữa còn là cưới Ái Nhiên tôi thương nhất!”

      Mẹ Hà có con rể mình như mình mong muốn, hiển nhiên cũng vui sướng, “Đồ cưới của chúng tôi cũng thể thiếu, hàng xóm biến thành thông gia cũng ngoại lệ, chúng ta phải vì bọn trẻ sắp sếp thỏa đáng.”

      “Cho nên tôi muốn tổ chức hôn lễ tại khách sạn Viên Sơn, giao thông thuận tiện lại dễ bão cho người thân bạn bè.”

      “Nhưng tôi muốn tổ chức tại khách sạn Tinh Hoa, thức ăn chỗ đó rất ngon, chúng tôi còn quen biết đầu bếp, ít nhiều giúp đỡ được chút.”

      “Tôi này Lệ Tử, Tinh Hoa...”

      Người lớn hai nhà bàn bạc náo nhiệt dứt, có thể thấy mỗi ý kiến đề thể coi thường, xem ra muốn tổ thức hôn lễ vừa lòng mọi người sợ là phải đợi đến nửa năm sau.

      “Em biết đường hôn nhân của rất nhấp nhô sao?” Nguyên Nghiêu cúi đầu hỏi Ái Nhiên dựa vào .

      “Trước biết, giờ em thấy rồi...”

      “Trước đây biết?” thể thở dài, vợ tương lai của sợ là ăn hết .

      “Được rồi, chờ chút nữa bù lại cho .”

      “Haizz... Có những người này ở đây...” Chỉ sợ phải đợi vài hôm nữa.

      lưu manh, nghĩ đâu đó!”

      ... thừa nhận muốn đến mức sắp biến thành sói rồi.” vừa vào tai vừa ngửi mùi hương người , trời ạ, sao lại thơm như vậy... Người phụ nữ này sinh ra là để khơi dậy bản năng của !

      “Này, có phải ngày mai Thục Miên kết hôn rồi ?” đẩy ra, hơi thở của làm người khác ngứa ngáy.

      Người bị đẩy cực kỳ tội nghiệp, giọng chứa đầy oan ức, “Đúng vậy, em với là người chứng hôn kiêm phù dâu phù rể.” hâm mộ, phải đợi bao lâu nữa mới đổi thành người khác chứng kiến hôn lễ của ?

      “Tốt quá.” Mắt cong lên, nở nụ cười ngọt ngào.

      “Em muốn là gì?” thể hiểu người phụ nữ này, bình thường có vẻ mặt này.

      “Bồi thường đó!” lại cười ngọt ngào.

      “Vậy bây giờ cùng vào phòng .” kéo tay , .

      Ái Nhiên cười, vỗ , “Đợi chút thôi, ngoan.”

      “Rố cuộc em...”

      Nguyên Nghiêu còn chưa hỏi xong, Ái Nhiên hắng giọng, lên tiếng hỏi ba mẹ, “Mẹ, mọi người quyết định thời gian xong chưa?”

      Mẹ Lý và mẹ Hà cùng đáp, “Quyết định rồi, quyết định rồi, 11/5, ngày tốt để đính hôn, còn ngày kết hôn là 31/5.”

      Hai tháng nữa? Ái Nhiên cười, “Mẹ, quá chậm rồi.”

      Văn Nghiêu cũng gật đầu tán thành, hai tháng sau mới tổ chức hôn lễ mà bây giờ gọi về nước! Mấy người lớn thực cảm thấy là Myoko(*) sao?

      (*) Myoko (英英美代子) là con lai – Mỹ, tên đầy đủ là Kayoko Miyamoto Miyoko giống như 1 người Nhật, tên trong tiếng Đài Loan có phát tương tự với từ 閒閒無代誌, dùng để ám chỉ những người nhàn rỗi.

      “Đứa ngốc, đính hôn và kết hôn là chuyện quan trọng, hai tháng chuẩn bị vội vàng cũng xong, con còn chê là quá chậm, bà thông gia, bà có đúng ?”

      “Đúng, đúng vậy, Ái Nhiên, con là con dâu đầu tiên mà nhà họ Lý cưới hỏi đàng hoàng, Mẹ Lý nhất định chuẩn bị mọi thứ để con trở thành dâu xinh đẹp nhất.”

      Ái Nhiên cười với Nguyên Nghiêu, nắm tay lắc lắc, “ muốn tổ chức hôn lễ kiểu này sao?”

      suy nghĩ lát, “Đám cưới của A Liên có vẻ hấp dẫn hơn.” Quan trọng nhất là vừa nhanh chóng vừa tiện lợi, sớm cột chặt người phụ nữ này bên người thể hết lo.

      Ái Nhiên nở nụ cười, “Có lẽ chúng ta có rất nhiều khách đến thăm.”

      “Em cái gì?” Nguyên Nghiêu cảm thấy hôm nay Ái Nhiên rất lạ, hơn nữa cười rất ngọt ngào.

      vẫn còn nghi ngờ vô căn cứ, dâu lên tiếng trước.

      “Hai mẹ à!” Ái Nhiên dứt khoát gọi.

      “Trẻ con chớ ầm ĩ, mẹ và mẹ chồng con gọi lại cho nhà hàng đặt chỗ.”

      cần đâu.” Ái Nhiên bĩu môi.

      “Cái gì mà cần, đừng ồn ào.” Có dâu nào lại nhiều ý kiến như vậy? Mẹ Hà trách tiếng.

      “Ý con kịp nữa rồi.” nắm chặt tay Nguyên Nghiêu, muốn nhìn phản ứng của người đàn ông này chút.

      “Nguyên Nghiêu, đưa Ái Nhiên ra ngoài dạo lát, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay.” Mẹ Hà hạ mệnh lệnh.

      “Nhưng con muốn kết hôn ngay ngày mai.” híp mắt nhìn chú rể.

      Chú rể rất muốn gật đầu ‘phải’, nhưng mà...

      “Con bé này là nhiều lời, mau , khó có lúc mẹ giúp con chuẩn bị hôn lễ tốt, con lại coi kết hôn như trò chơi, kết là kết, bảo ngày mai là ngày mai sao...?”

      “Nhưng con mang thai rồi.” Ái Nhiên ra hết sạch.

      Cái gì?!

      Vốn dĩ phòng khách vô cùng náo nhiệt trong nháy mắt im lặng, mọi người đều trợn to mắt nhìn , bao gồm cả Nguyên Nghiêu cũng sắp rớt cả cằm.

      Người bao lấy bàn tay bé của Ái Nhiên – Nguyên Nghiêu là người đầu khôi phục khả năng chuyện.

      “Em... Em cái gì?”

      “Như vậy có phải đường hôn nhân của nhanh chóng và tiện lợi hơn chút?” ngẩng đầu nhìn ông xã tương lai, cười đến vô cùng ngọt ngào.

      dọa đến chú rể ngày thường hay ức hiếp rồi.

      ngơ ngác gật đầu, “Đâu phải nhanh và tiện... Quả thức là quá nhanh!” giây sau lại lắc đầu, “... Em... ... phải muốn điều này! là em... Em mang thai rồi?”

      đau lòng người đàn ông bị làm cho năng lộn xộn, vội an ủi , “Đúng, sắp làm ba rồi.”

      ?” Chân hơi run, đôi mắt trợn trừng nhìn bụng Ái Nhiên.

      Tróng lúc đó, mọi người cũng nhìn về cái bụng bằng phẳng kia.

      Cio thực bị người đàn ông này làm cho tức chết! Ái Nhiên gõ đầu , “Này! Nguyên Nghiêu ngày thường hay ức hiếp em đâu rồi?”

      “Đừng gọi là ‘Này’, gọi là ‘ba đứa ’!” ngơ ngác, trong đầu chỉ nghĩ đến hai chữ ‘ba’!(*)

      (*) Trong tiếng Trung, từ ‘ba’ được viết bằng hai chữ 爸爸.

      biết nên cười hay nên khóc! Người đàn ông này vẫn còn ngây người!

      vui sao?” ghé sát tai hỏi, lúc này mới tỉnh ra.

      “Wow!” phấn khích bế lên xoay vòng.

      “Thả con bé xuống! Thả con bé xuống!” Lúc này hai người mẹ mới phản ứng kịp, vội vàng bảo Nguyên Nghiêu thả phụ nữ có thai xuống, “Cẩn thận chút!”

      Hai mẹ đưa mắt nhìn nhau hồi, quay người hỏi hai người ba vẫn mở miệng, “Các ông chút gì !”

      Bây giờ mới để cho họ chuyện sao!

      Hai người ba bốn mắt nhìn nhau, có ý kiến.

      Triệu Nhiên và Văn Nghiêu bị gạt sang bên vỗ vai nhau, “ thôi, trước uống ly rượu.” Bước qua Ái Nhiên và Nguyên Nghiêu, họ hỏi câu, “Muốn cùng hay ?”

      chứ! Tại sao lại !” Ái Nhiên kéo Nguyên Nghiêu, cùng nhau ra khỏi nhà.

      Bốn người lớn đáng thương lập tức im lặng.

      “Haizz, tôi còn nghĩ gả con long trọng đấy.”

      “Tôi cũng khó có khi nào được làm chủ hôn, nhưng chuyện như thế này xem ra cái gì cũng có!”

      Tạm dừng vài giây.

      “Nhưng mà có được cháu trai cũng coi như tệ.”

      “Phụ nữ có thai là quan trọng nhất, mười tháng này phải chăm sóc Ái Nhiên tốt.” Trong lòng mẹ Lý rất thỏa mãn, cả con dâu và cháu trai cũng có rồi.

      “Đúng vậy, đúng vậy, đứa Ái Nhiên này trưởng thành nhưng vẫn khác gì trẻ con.”

      “Ai da, vậy mà sắp phải làm mẹ rồi...”

      khí bắt đầu náo nhiệt trở lại.

      “Đúng, đứa này lớn rồi hề đáng , nhưng cháu trai nhất định rất dễ thương, lần này tôi có việc làm rồi, cháu trai để tôi chăm tôi là tốt nhất.” Mẹ Hà lên tiếng nhận người trước tiên.

      “Thế cũng tốt, cháu trai nên để tôi chăm sóc, bà rất bận rộn.”

      “Điều này sao được? Tôi cũng là bà ngoại của cháu trai tôi đấy!”

      So với lúc bàn bạc tổ chức hôn lễ, khí náo nhiệt chỉ có hơn chứ có kém.

      Hai người ba bị bỏ rơi nhìn nhau, “Chúng ta cũng uống chén.”

      Đúng lúc đó, trong số những người trẻ tuổi quay trở lại gọi lớn, “Ba, mọi người cùng uống chén.”

      Trong phòng khách, hai người mẹ bàn chuyện cưới xin, con cháu vẫn thảo luận vui vẻ...

      ***

      Buổi sáng ngày kết hôn.

      Ái Nhiên sang nhà họ Lý, lắc tỉnh Nguyên Nghiêu ngủ say, hiếm có khi người đàn ông này dậy trễ hơn .

      “Nguyên Nghiêu! Dậy dậy, rời giường nào!”

      Nguyên Nghiêu vẫn còn ngái ngủ, nhìn thấy người phụ nữ của mình ở bên giường, hai lời kéo lên giường nằm cạnh mình.

      “Ôi...” ấm ức, “Em thơm... Vì sao chúng ta thể ngủ chung chỗ...”

      bắt đầu bị cấm từ ngày hôm qua, nguyên nhân chính là vì đứa trong bụng .

      Ái Nhiên liếm đầu ngón tay , “Là do muốn kết hôn nhanh chút, nếu em cũng tính toán ra.”

      “Đúng, đúng. Bà xã minh.” tay ôm eo mảnh khảnh của , vẫn thể tin được trong cơ thể bé này sinh mệnh.

      “Dậy mau rồi cùng em chợ.”

      chợ? Em bắt đầu thực tập làm bà chủ gia đình sao? trở mình xuống giường.

      Toàn thân trần trụi làm cho Ái Nhiên thét chói tai.

      “Lý Nguyên Nghiêu! có thể cần phải trần trụi xuống giường như vậy được !” Tuy nhìn qua rất nhiều lần, nhưng mà...

      nghe thấy lại càng muốn đùa người phụ nữ đáng này, lăn tới bên cạnh , thân thể trần truồng đè lên người .

      “Cái kia, có thể ...?”

      ...”

      Còn chưa xong, đồng thời hoạt động tay, chân, miệng chuẩn bị ăn Ái Nhiên. thể trách được, tinh lực buổi sáng tràn trề lại nhìn thấy sắc đẹp thay cơm gì đó, bảo sao có thể nhịn...

      Nhưng mà chỉ có sờ soạng, vuốt ve, đụng chạm, thời điểm cuối cùng vẫn bị đá văng ra.

      “Ôi... nhất định bị nội thương mà chết!” ghé đầu vào bụng khóc lóc kể lể.

      “Chúng ta có đứa nên thể làm!” làm nũng với người đàn ông háo sắc này.

      chỉ dạy con việc lớn của đời người sớm hơn thôi.” Đôi tay vẫn chưa từ bỏ ý định, dò xét dọc theo mép váy của Ái Nhiên.

      “Nguyên Nghiêu!”

      Tiếng cảm thán dần dần biến mất từng chút, từng chút , cuối cùng, Ái Nhiên vẫn bị sói lớn ăn sạch!

      Chợ? Bà chủ gia đình? Chờ làm tròn trách nhiệm của người vợ rồi sau!

      Thay trang phục đơn giản, Ái Nhiên nhìn Nguyên Nghiêu nhàn nhã chắp tay sau lưng vào trong phòng mình.

      cho ba mẹ biết sao?” Mặc dù hôm qua lớn mật tuyên bố hôm nay muốn kết hôn nhưng Ái Nhiên vẫn rất lo lắng, ngay cả hôn lễ cũng cho mấy người lớn biết, vậy có tính là ‘đại nghịch bất đạo’(*) hay ?

      (*) Đại nghịch bất đạo: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại thống trị và lễ giáo phong kiến.

      gật đầu, “Chúng ta kết hôn trước, họ muốn tổ chức, mời khách thế nào cũng được, sắp chờ kịp nữa rồi, dâu của .” hôn lên gò má mềm mại của dâu, đưa tay ra, tặng đôi giày.

      mua từ khi nào?!” Ái Nhiên hét lớn.

      “Ừm... Lúc cùng em chợ.”

      “Mua bao nhiêu tiền?” Ái Nhiên nắm chặt cánh tay Nguyên Nghiêu.

      “Vấn đề này quan trọng lắm sao?” Nguyên Nghiêu đối với phản ứng của Ái Nhiên có chút giận dỗi, người phụ nữ này cảm xúc gì cũng chưa bày tỏ, hơn nữa còn có chút lãng mạn nào hỏi giá.

      phải, chỉ cần cho em biết nó bao nhiêu tiền là được!”

      “Cũng phải là em biết, rất rẻ đó, nghèo như vậy, bà chủ chỉ tính ba trăm năm mươi đồng thôi...”

      “Bà ấy muốn bán cho em giá trăm bảy lăm đồng! Ngu ngốc! bị lừa rồi! biết khu chợ đó sớm hơn em, vậy mà lại biết mặc cả!”

      ngu ngốc?!

      “Người phụ nữ này! Em có hiểu khi nhận quà còn mắng người khác ngu ngốc là hành động thông minh , với cả em có thể tưởng tượng được sau khi người đàn ông tặng đôi giày cho người phụ nữ của mình còn bị mắng là ngu ngốc cảm thấy ra sao?”

      “A...” Xem ra mình gây ra rắc rối rồi.

      “Bà xã ngốc, rốt cuộc em có muốn thử ?”

      “Đừng tức giận... Em nguyện ý gả cho người ngu ngốc, còn tức cái gì?”

      “Vẫn còn ngu ngốc!”

      Sư tử bắt đầu gầm thét, màng nhĩ của Ái Nhiên chịu khổ như muốn rách ra.

      Buổi tối ngày kết hôn.

      Thục Miên mặc bộ lễ phục đỏ tươi lại mặt cỏ tựa như bông hoa mới nở, nhìn ra được hai người chứng hôn hôm nay xảy ra chút vấn đề .

      “Xin hỏi tiểu thư Ái Nhiên, người chứng hôn Nguyên Nghiêu của chúng ra làm sao vậy?”

      ấy tức giận!” Ái Nhiên cực kỳ uất ức, ngay cả chuyện hôm nay muốn cùng nhau kết hôn cũng dám cho Thục Miên.

      “Tức giận với ai?”

      “Mình.” Ái Nhiên cúi đầu nhìn giày, cái miệng nhắn cong lên.

      phải là cậu giận ta? Trước đây đều là cậu tức giận nha!” Thục Nhiên mơ hồ phát hai người thay đổi, nhưng lại ra được.

      “Bình thường mình hay giận sao? Mình biết điều đó.” Ái Nhiện cảm thấy nhận định này rất mới lạ.

      “Cậu vẫn hay giận Nguyên Nghieu là .” Mặc dù Thục Miên và Nguyên Nghiêu hợp nhau nhưng vẫn phải lời công đạo.

      sao? Mình xấu như vậy?”

      “Trai lại Nguyên Nghiêu biết tại sao lại đối xử với cậu tốt đến mức chúng mình đều cảm nhận được... A... Mình lắm chuyện quá!”

      Ái Nhiên ra nghe hiểu, cảm xúc ấm áp trong lòng dâng lên.

      thực nhường nhịn nhiều như vậy? nhìn Nguyên Nghiêu cười cũng lời nào, tâm tình rất tốt.

      Để xem tối nay kết hôn với như thế nào?

      Nghi thức đơn giản dưới chủ trì của Nguyên Nghiêu bước vào giai đoạn cuối cùng.

      Mặc dù người nhiều lắm, nhưng đều đủ điều kiện lập gia đình, vả lại sáng sớm bị mắng ngu ngốc, mọi thứ đầy đủ cũng thể bù lại hết được.

      “Lúc này có trời đất chứng giám, còn có đám cỏ xanh làm khách...” từng lướt qua Thục Miên và A Liên, từng bước tới gần Ái Nhiên, nắm lấy tay , cười “Các người muốn kết hôn, mời xếp hàng.”

      “Cái gì?” Chú rể A liên và dâu Thục Miên hiểu lời của người chứng hôn.

      Nguyên Nghiêu cũng để ý, giờ lớn nhất, là người chứng hôn. Hơn nữa... cũng phải kết hôn!

      Dáng người cao lớn của chắn trước mặt Ái Nhiên, giơ tay phải lên tuyên thệ, “Tôi, Lý Nguyên Nghiêu thề, cả đời này chỉ người là Hà Ái Nhiên, hôm nay dưới chứng kiến của bạn bè và ánh trăng, tôi Lý Nguyên Nghiêu muốn lấy Ái Nhiên làm vợ.”

      Sau đó, cúi đầu, hôn sâu lên môi người vẫn ngẩng đầu nhìn .

      A Liên, Thục Miên, Hải Sư ở bên cạnh, tất cả đều ngây ra!

      Vài giây sau, chú rể và dâu mới phát ra mình bị chỉnh, oai oái kêu to.

      “Lý Nguyên Nghiêu! Cậu đây là chứng kiến hôn lễ của tôi hay tôi chứng kiến hôn lễ của cậu vậy?” A Liên cười lớn.

      “Hà Ái Nhiên! Từ lúc nào cậu và Lý Ngiêu Nghiêu có quan hệ?” Thục Miên thét chói tai.

      Hai người kia sớm hôn nhau đến bất chấp mọi thứ, dù sao, hôm nay cưới vợ rồi!

      Mười phút sau, hàng ô tô, xe máy lần lượt tiến gần bãi cỏ xanh cạnh bờ sông. Tiếng phanh xe, tiếng mở cửa, đóng cửa náo nhiệt dứt.

      “Nguyên Nghiêu! Mệ vội tới chứng hôn cho con đây.” Mẹ Lý hô to.

      “Ái Nhiên! Con bé này lại thông báo cho ba mẹ tiếng, có mẹ làm chứng, các con đừng mơ kết hôn!”

      Hai người hôn nhau nồng nhiệt ngẩng đầu hai giây, “ sao, chúng con kết hôn rồi.”

      Mặc kệ toàn bộ.

      Lại tiếp tục nụ hôn.

      Mấy người lớn đành phải nén nước mắt vì A Liên và Thục Miên làm chứng theo cầu của họ, tất cả đều hoàn mỹ, tốt đẹp.
      ~Hoàn~

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :