1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc mã chạy mau - Tức Hà (c21) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15

      Cuối cùng cũng phải đứng cùng chỗ với bọn họ. Tôi ném cho A Mỹ ánh nhìn bất mãn.

      “Này, rốt cuộc muốn thế nào? Tôi có quan hệ tình cảm với trai . Huống chi hoàn hảo như vậy, thích tôi chỉ là đùa thôi.”

      nghĩ đến tình huống chững chạc đối diện với tôi, giận dữ hay láo toét như mọi lần.

      “Tôi muốn chị chấp nhận tôi làm bạn trai, cả hai phải say đắm cuồng nhiệt vào, khiến cho người người ghen tỵ.”

      Tôi suýt rớt cằm, con bé này cái khỉ gió gì thế? Cùng Thẩm Niệm Sâm đương quấn quít, nhưng mà, tôi vốn từ chối rồi!!! Nữ theo đuổi nam là chuyện bình thường, thế còn say đắm? Tôi khô cằn chỉ số tình cảm lấy đâu ra say đắm, rồi khiến người khác phải ghen tỵ? Là khiến cho mẹ trẻ A Mỹ ghen tỵ ấy hả, xong mẹ trẻ lại tiếp tục xa lánh hắt hủi tôi…

      Đầu óc tôi vẫn tỉnh táo chán, vì vậy tôi nhanh chóng bác bỏ: “ được.”

      “Chị nên suy nghĩ kỹ càng, chuyện này hoàn toàn có lợi đối với chị.” A Mỹ thong thả .

      Tôi rối tinh rối mù.

      còn nhớ hay quên, lần trước tỏ tình với tôi, tôi đây chữ cũng chưa trả lời gây chiến với tôi ở căng tin, khiến tôi làm vườn cả tháng trời. Mấy ngày trước tôi vừa kết thúc nhiệm kỳ, trở về với cuộc sống bình dị lại nảy sinh sách mới. muốn tháng sau tôi dọn nhà vệ sinh à?”

      Mặc dù hơi yếu thế nhưng tôi vẫn hùng hồn nêu lên suy nghĩ của mình. Bác Mao : “Kiên quyết cúi đầu trước thế lực ác.” Tôi đương nhiên học tập và nghe theo.

      Tôi ngẩng cao đầu, cằm tựa hồ chạm ngang đỉnh đầu của con bé. liếc mắt cái, tinh thần của tôi chợt tụt dốc phanh. Tôi lại cứng cỏi đứng đó, bốn người cũng vênh mặt với tôi, cuối cùng hồi lâu, tôi đành ỉu xìu như cọng bún thiu.

      “Được rồi, điều kiện là gì?” Tôi sầu thảm hỏi.

      Con bé liền vui vẻ: “ có điều kiện, tôi chỉ muốn chị giúp tôi chuyến này. Nhưng chị cứ yên tâm, tôi với họ mở rộng vòng tay đón chị lần nữa.”

      mở rộng vòng tay đón tôi… vấn đề là, tôi với chẳng có quan hệ gì, thế quái nào lại bắt đầu lần nữa? Con bé có lẽ học ngữ văn rất kém, cách diễn đạt dở chưa từng thấy. lát sau, tiếp tục : “ tôi bị nữ sinh cùng lớp làm phiền suốt ngày, cho nên nếu chị hoàn thành nhiệm vụ, tôi coi chị là kẻ thù.”

      Hay nhỉ, cái này gọi là thù lao à? cùng tôi là kẻ thù, hình như tôi cũng biết tôi với là kẻ thù từ bao giờ.

      Tôi bình tĩnh gật đầu: “Thế xong chưa?”

      xong rồi, chị có vấn đề gì?” ngạc nhiên nhìn tôi.

      “Xong tôi còn về nhà, ai rảnh đâu đứng đây với mấy người.”

      Ba nam sinh vẫn im lặng như cũ, vẫn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm tôi.

      rất muộn, mấy cậu cũng nên về nhà.”

      xong lời này tôi muốn cho mình cái tát. Rốt cuộc con bé chịu để tôi chuồn êm, tôi nhanh chóng biến khỏi cái hẻm ấy. Tôi thề sau này bao giờ vào hẻm hóc nữa, muốn gì cũng phải đường cái mà triển. Lúc gần đến trường, từ đâu lại xuất thêm bóng người. Tôi ôm đầu gào thét nội tâm: “Đại gia đây có tiền cũng có sắc, vị huynh đài vẫn nên tự giác lượn .”

      Nhưng nhìn kỹ tôi phát ra đó là Diệp Cẩm Thần. Gã chau mày hỏi: “ làm gì mà về muộn vậy?”
      B.Cat thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16

      Tôi để ý tới gã, tiếp tục bước như . Gã đột nhiên chặn đường tôi lại, còn to: “Trông bộ dạng bây giờ giống ma!”

      Tôi liếc nhìn bản thân cái, tôi có thấy tôi giống ma điểm nào đâu?

      Diệp Cẩm Thần cau mày: “Ngoài biểu cảm mặt ra, còn có biểu cảm nào khác ? dễ nghe là bình thản, khó nghe là mặt thớt đó!”

      Tôi điềm tĩnh đáp: “Mặt thớt chính là cảnh giới nhân sinh cao nhất.”

      Gã rốt cuộc bị tôi chọc giận. Gã gằn giọng: “Cố-Tịch-Hòa.”

      Tôi vô tội hỏi: “Kêu cái gì?”

      Biểu cảm vẫn như cũ thôi, bốn từ để diễn tả đó là: Vô cùng bình tĩnh.

      Tôi tới bên cạnh gã, quan sát vẻ mặt của gã rất nhiều lần. Gương mặt gã đanh lại, hoàn toàn chẳng giống với bộ dáng nhã nhặn trước đó. Tôi đột nhiên bật cười ha ha.

      Diệp Cẩm Thần kề mặt sát mặt tôi: “Con ngu ngốc, định dùng trò gì để lôi kéo Thẩm Niệm Sâm?”

      “Chưa nghĩ ra, bạn có cách giúp tôi ?”

      Diệp Cẩm Thần xoay người rời , tôi liền kéo áo gã lại: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Bạn ràng được ?”

      Gã nhếch môi lạnh nhạt: “Cứ tưởng bình tĩnh lắm mà, sao quan tâm làm gì?”

      Rồi gã lủi mất dạng.

      Ngày hôm sau, Thẩm Niệm Sâm chạy đến lớp tìm tôi, lúc này tôi vẽ bậy bàn. Thanh của vang lên đỉnh đầu tôi: “Tịch Hòa, chiều nay mình chơi bóng rổ, bạn đến cổ vũ mình nhé!”

      Tôi đáp lời . Sau đó Thẩm Niệm Sâm còn ở lớp tôi, tôi thở dài thầm nghĩ, con bé A Mỹ đúng là có phương pháp khiến quay lại tìm tôi. Thế nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt tên lửa nhìn chòng chọc sau lưng tôi. Đành vậy, tôi vùi mặt vào quyển tiểu thuyết. Đồng Hân gõ gõ cửa sổ, nó khom người : “Hòa ơi, buổi trưa cùng mình ăn cơm ở căng tin, mình chờ bồ đấy.”

      Tôi ngẩng đầu nhìn nó: “Mình nhớ bồ thề là xuống căng tin dùng cơm mà, hơn nữa, ràng bồ bảo mình chờ bồ, chứ bồ có chờ mình đâu chứ?”

      chuyện với Đồng Hân phải biết suy luận ngôn từ của nó, đúng là biến thái mà! Nó cười híp mắt, tôi phát lúc nó cười như thế đôi mắt mí to mí , ngủ nhiều quá nên bụp mắt là cái chắc. Lúm đồng tiền má Đồng Hân quả rất có duyên.

      “Hắc hắc, lâu rồi căng tin, cũng hơi hoài niệm. Mình cũng thoát ly đội ngũ quần chúng lâu, nay muốn hòa nhập tí.”

      Tôi bĩu môi nhìn nó, Đồng Hân có căng tin bao giờ, lại còn bảo hoài niệm mới sợ chứ.

      Nhưng cuối cùng vẫn là đùa, buổi trưa tôi vẫn phải cầm hộp cơm đứng chờ nó ở cửa lớp. Nó lề mề khủng khiếp, có tưởng tượng cũng chẳng biết nó chậm chạp cỡ nào. Tôi đành u ám : “Mình với bồ chỉ có thể húp canh.”

      Đồng Hân kêu to: “Trời ơi, căng tin từ bao giờ lại “xịn” như vậy? Có canh luôn á?”

      Tôi: “…”

      Rốt cuộc tôi và Đồng Hân cùng tới căng tin nó mới vỡ lẽ chuyện: Căng tin chỉ còn đồ ăn thừa. Nó tức giận với tôi: “Tịch Hòa, mình quyết định buổi trưa mời bồ ăn ở bên ngoài!”

      Tôi kinh hãi nhìn nó, suýt chút nữa hộp cơm rớt xuống đất. Nó mất kiên nhẫn: “Bồ hay chứ?”

      …”

      Đồng Hân đứng lục túi trái rồi tới túi phải, nó tìm gì vậy nè?

      “Làm gì thế Hân?”

      “Mình xem xem có đủ tiền đãi bồ ấy mà.”

      “Tôi…”

      Cuối cùng tôi lon ton theo nó đến quán ăn. là quán ăn chứ ra cũng chỉ là quán gần trường, tôi cũng chưa hề vào đây lần nào. Tôi trông thấy Diệp Cẩm Thần ngồi đối diện với tôi ở bàn cơm, chỉ mình gã mà còn cả bạn bè của gã nữa. Lúc gã dùng bữa xong còn cố tình ngang chỗ tôi, lạnh nhạt : “Bình thường ly cà phê cũng dám uống mà đến đây ăn trưa, là bất ngờ.”

      Tôi tự với bản thân phải nhẫn nhịn gã, tôi luôn bình tĩnh mọi phương diện, luôn bình tĩnh… Tôi chợt nở nụ cười: “Cám ơn bạn Diệp quan tâm!”

      Diệp Cẩm Thần đáp lời, gã hòa lẫn vào đám đông mất. Tôi lại tự mắng chính mình có tiền đồ.

      Đồng Hân nhìn thấy tôi hề động đũa nó cuống quít hỏi: “Sao vậy? Bồ thích ăn à?” Tôi còn chưa kịp trả lời nó nhảy luôn vào họng tôi: “ thích phải ngay từ đầu, còn để mình gọi ra đống đồ ăn…”

      lát sau đó, tôi u ám : “Các món bàn mình đều thích, nhưng bồ ăn sạch chừa cho mình chút gì cả!”

      Lúc này nó mới ngẩng mặt lên: “Tại mình hỏi bồ có ăn , bồ im lặng đáp làm mình tưởng bồ ăn. Mà tính mình muốn lãng phí nên mình… ăn hết á mà.”

      Tôi đáng thương ăn cơm trắng, lòng thầm nghĩ, canh ở đây vẫn ngon hơn canh ở căng tin nên liền đem bát canh đổ vào bát của mình. Đồng Hân kêu to: “Trời ơi, bồ ăn nhiều dữ vậy sao dạ dày chứa hết?”

      Bởi vì giọng nó oang oang cho nên những người ngồi bàn cạnh bên đều quay đầu sang ngó tôi chòng chọc. Tôi cúi đầu, con này biết cách khiến người khác điêu đứng. Đồng Hân thấy tôi để ý tới nó dường như nó có phần vui.

      “Hòa, mình chuyện với bồ á, sao trả lời? Ăn đến choáng váng hả bồ?” Nó vừa hỏi vừa lắc lắc vai tôi.

      Tôi bị sặc cơm là may lắm, nhưng tôi bị nó dọa sắp phát hoảng đây này. Lần đầu như lần cuối, về sau có đánh chết tôi tôi cũng cùng nó ăn cơm. Tôi thề!

      Buổi chiều, tôi còn phải lê lết tìm Thẩm Niệm Sâm xem chơi bóng rổ. Hôm nay mặc đồ thể thao màu xanh cho nên tôi rất dễ bắt gặp. Nhưng khoan , cạnh còn là tảng băng Diệp Cẩm Thần! Gã mặc đồ màu cam, nhìn kiểu gì cũng thấy có họ hàng với quả xoài chín. Tôi thấy gã cười với tôi, vì lúng túng nên tôi quay sang nhìn Thẩm Niệm Sâm, trong lòng mới thấy có phần thoải mái.
      Chương 17

      Truyện chỉ được đăng tại ******************* và nhà mình: https://frozenali.wordpress.com/

      images
      Thẩm Niệm Sâm chạy tới: “Tịch Hòa, bạn đến rồi.”

      Tôi đưa cho chai nước, cái này tôi xem phim truyền hình nên bắt chước học theo. Nam sinh chơi bóng rổ, nữ sinh thường đưa nước uống cho. Thẩm Niệm Sâm hớn hở nhận lấy chai nước khoáng rồi uống hớp to, sau đó trả lại cho tôi.

      “Tịch Hòa, cám ơn bạn. Mình rất vui khi bạn đến!”

      Tôi cũng cười theo: “Vậy bạn phải cố gắng lên.”

      Đồng Hân chưa tới, cũng thấy xuất ở đâu. Tôi đến lớp tìm nó, còn đứng đợi nửa buổi trời thấy nó nên tôi đành lẻ loi đến đây. Khi đến chỗ cổ vũ, tôi mới phát ngoài tôi ra còn hàng trăm khác nữa, ai bảo tôi lẻ loi chứ. Tôi hòa vào đám người, thoáng chốc bị che khuất. Được lúc, tôi thấy Thẩm Niệm Sâm hoảng hốt vì ngó qua ngó lại nhưng chẳng tìm ra tôi, vậy là tôi tự giác sang chỗ ít người hơn. nhanh chóng nhìn thấy tôi, sau còn chìa hay ngón tay làm kiểu chiến thắng. Lúc trước, vì sao tìm được tôi trong đám người xô bồ, đó là điều tôi thắc mắc. Nhưng tôi cũng chẳng có cơ hội để hỏi , lại càng thêm thắc mắc.

      Tôi nhìn xuống sân bóng rổ, và Diệp Cẩm Thần phối hợp khá ăn ý. Tôi hít luồn khí lạnh, Diệp Cẩm Thần chính là kẻ vô cùng thủ đoạn, ai bị gã vờn bóng hồi cũng đến hoa cả mắt. Gã vô bóng mặt sân rồi chạy đến chỗ Thẩm Niệm Sâm, nhưng vì đối phương phòng thủ khá chặt chẽ nên gã khó lòng đem bóng chuyền . Diệp Cẩm Thần bèn làm thao tác giương đông kích tây để phân tán chú ý của bọn họ, lúc đó gã mới chuyền bóng cho đồng đội khác. Trong đám đông, bỗng giọng hét ồn ào của nữ sinh nào đó vang ầm lên: “Gấm thiếu gia cố lên! Diệp Cẩm Thần cố lên!!!”

      Tôi quan sát trận đấu, rốt cuộc là chơi hay chơi, sao cứ mãi múa may như thế, vẫn chưa ghi thêm điểm mới nào hết. Tôi bĩu môi nhìn Diệp Cẩm Thần, mà gã dường như cũng nhìn thấy tôi nên gương mặt cao ngạo của gã hơi ngẩng cao chút. Thời gian nghỉ ngơi đến, hai đội thi đấu nữa. Diệp Cẩm Thần và đội gã họp lại bàn tán, rồi tôi trông thấy Thẩm Niệm Sâm cau mày căng thẳng, biết xảy ra chuyện gì. Thẩm Niệm Sâm nhìn tôi, dùng ánh mắt biểu suy nghĩ. Tôi chẳng hiểu gã cái gì, bản lĩnh đọc tâm tư qua ánh mắt tôi còn chưa luyện tới. Xem tới xem lui, tôi đành dùng khẩu hình hỏi : “Bạn gì thế?”

      Thẩm Niệm Sâm bày ra vẻ mặt đau khổ, rồi xoay lưng . Chơi bóng được chốc, Diệp Cẩm Thần bước tới cạnh , giống như biết gặp phải cố nên bảo đừng tiếp tục chơi nữa. Thẩm Niệm Sâm rời sân, đám con ùa đến hỏi han đủ điều, hoàn toàn còn chỗ để tôi chen vào, nên tôi chỉ đứng từ xa nhìn . Thẩm Niệm Sâm vẫy tay với tôi, ý bảo tôi đến đấy, vậy là tôi lật đật đến.

      “Hôm nay trước mặt bạn mà lại thể được khả năng của mình, nhục quốc thể quá.”

      Tôi vốn nghĩ tới việc chơi bóng là vì để tôi xem.

      “Đừng như vậy, bạn thi đấu rất tốt.” Tôi đáp lời.

      Thẩm Niệm Sâm cười: “Bạn muốn cùng mình vào trong sao?” Lúc tôi ngẩng đầu lên tôi mới biết tôi theo đến nhà vệ sinh nam từ bao giờ. Cảm giác xấu hổ thoáng chốc bùng lên. Đứng bên ngoài chờ lát, Thẩm Niệm Sâm mới trở ra. nhõm : “A, thoải mái .”

      Tôi quan tâm: “Có cần đến bệnh viện ?”

      Thẩm Niệm Sâm nhìn chằm chằm tôi vài giây: “Có chuyện gì to tát đâu.” vuốt vuốt tóc: “Trước khi vào trận uống khá nhiều nước.”

      Phải rồi, nước khoáng…

      Con bé A Mỹ gần đây thái độ của đối với tôi cũng khá tốt. Tôi hít sâu hơi, với rằng: “Được rồi, tiểu phú bà, còn muốn tôi làm cái gì lèo , tôi thích người khác nhìn thấy tôi với ở trong sân trường có quan hệ khắng khít thế này đâu.”

      Con bé cười rộ lên: “Tôi cũng phát chị và tôi có mối quan hệ như vậy, nhưng mà, đây cũng rất tốt mà?” vừa uống trà sữa vừa nhìn tôi, “mặc dù quan hệ khắng khít, nhưng chị cần gọi tôi là tiểu phú bà. Điều đó càng làm tôi với chị chênh lệch giai cấp, tiếng A Mỹ là được rồi.”

      A Mỹ cười ngọt ngào, tôi lớn như vậy cũng biết trà sữa có quái gì ngon mà cứ hay uống. Lúc tôi ăn cơm xong cho đến giờ, ba phút nữa là phải học, nghĩa là con bé này uống trà sữa liền tù tì hai tiết.

      có thể thôi uống ? cái gì cho , vừa vừa uống bó tay .” Tôi khiếu nại .

      Quỷ tha ma bắt, giờ tôi lại thích cái danh nghĩa bạn của Thẩm Niệm Sâm. Ít ra nhờ nó tôi cũng được nổi tiểng chút chứ còn chìm nghỉm như trước nữa. Trương Ái Linh tôi muốn chơi trội, tại đúng là tôi chơi trội . A Mỹ lại cười run người: “Tối nay có tiệc, tôi muốn chị và tôi hôn nhau.”

      Tôi cào tóc: “Tiệc đêm gì nhỉ?”

      Tôi vẫn giả ngu, kỳ thực tôi chẳng muốn đem nụ hôn đầu ra làm trò đùa chút nào. Chiều hôm đó trong rừng nắm tay là quá nhiều rồi. Lúc đó lòng tôi như có con nai nhảy chộn rộn, tôi cách gì yên tâm được. Thẩm Niệm Sâm nhìn tôi bằng ánh mắt lạ kỳ, nhưng vì là nam sinh nên phá vỡ khí căng thẳng bằng việc cười ha hả, tôi cũng cười minh họa theo, nhưng lòng tôi thầm nghĩ cứ xem như cháu ngoan nắm tay bà dắt qua đường, cần choáng váng.

      Tôi cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng nếu hôn Thẩm Niệm Sâm rồi tự an ủi bản thân làm sao đây? Lại bảo là bà lão và cháu đùa giỡn với nhau, tôi còn chưa có điên! Tôi hung tợn trợn mắt liếc A Mỹ cái, A Mỹ bị tôi dọa cho giật mình nên con bé xuống nước: “Chuồn chuồn lướt nước thôi, trai tôi cũng biết hôn, nếu ấy muốn hôn sâu hơn nữa chị cắn chặt răng là được.”

      Chuồn chuồn lướt nước? Ai là chuồn chuồn, ai là nước chứ? Ý con bé là Thẩm Niệm Sâm ngây ngô, còn tôi sành sỏi ấy hả? Tôi cũng là lần đầu tiên mà, còn muốn hôn sâu hơn, nó nằm mơ sao? nghĩ cắn chặt răng phát sinh vấn đề à? Mọi người bảo tình là ngọn lửa, đến lúc đó tôi với ta bị thiêu chát đen ai dập tắt cho? Hư cấu, quá hư cấu, đùa cũng phải có giới hạn chứ!

      Tôi lạnh nhạt đáp: “Vậy mời diễn viên chuyên nghiệp đến diễn vở này , tôi đủ khả năng.”
      Chương 18

      Truyện chỉ được đăng tại ******************* và nhà mình: https://frozenali.wordpress.com/

      Tôi đồng ý với cầu của A Mỹ, nhưng vẫn cư xử ôn hòa với Thẩm Niệm Sâm. Vui buồn ghét tôi đều bộc lộ ra bên ngoài, cho nên mỗi lần Đồng Hần thấy tôi như vậy nó liền gọi tôi lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra hả Hòa? Cậu phải cùng Thẩm Niệm Sâm đương sao? Làm gì mà đùng đùng giận dữ thế?”

      Tôi còn tâm trạng ba hoa với nó, tôi : “Bởi vì mà ra nông nỗi này đây.”

      Nó chạy đến tôi, bước nhàng lượn tới lượn lui trước mặt tôi mấy vòng, sau đó quan sát tôi từ xuống dưới rồi nó thở dài: “Nhìn bồ đủ thê thảm.”

      Tôi nghĩ thầm, cái đó mà gọi là đủ thảm gì, phải là cực kỳ bi thảm mới đúng.



      Thời gian trôi nhanh, thoát cái tới mùa hè. Tôi cũng chẳng biết giữa tôi và Thẩm Niệm Sâm là mối quan hệ gì, chỉ là mỗi lần nhìn thấy tôi liền cười tươi như hoa, đôi khi ôm lấy tôi, hoặc đứng cạnh tôi mà thỏ thẻ vào tai: “Tịch Hòa, mình phát mình bạn, ơ mà… này, chạy đâu thế?”

      Tôi bỏ chạy trối chết, bởi vì tôi sợ bản thân nảy sinh cảm tình với rồi nhớ nhung . Việc này tôi cho ai biết, bao gồm cả bạn thân Đồng Hân. Nó vẫn nghĩ tôi bị Thẩm Niệm Sâm đe dọa nên mới đồng ý làm bạn , nhưng kỳ thực phải, vì ban đầu nhúng tay của A Mỹ.

      A Mỹ tên đầy đủ là Trương Huệ Mỹ, tên của con bé là do Thẩm Niệm Sâm tôi nghe. kể cho tôi nghe nhiều điều, về địa điểm du lịch thế giới.

      “Tịch Hòa, bạn thích nơi nào nhất? Nghỉ hè chúng ta cùng đến du lịch được ?”

      Tôi bình thản nhìn , bỗng nhiên biết phải gì. Ờ nhỉ, nơi nào là nơi tôi thích nhỉ? Tôi cũng chẳng có câu trả lời, đành hỏi ngược lại Thẩm Niệm Sâm: “Vậy bạn thích đâu?”

      có lẽ cảm thấy tôi vô cùng khác người. Dùng ánh mắt ôn hòa nhìn tôi, giống như nhìn loài động vật nào đó cách nghiêm túc, rồi khoác vai tôi, : “Chỉ sợ nơi mình thích bạn thích, nhưng mà con đa số thích Paris – đất nước lãng mạn với tình nồng nàn, Tịch Hòa, bạn có thích Paris ?”

      Tôi có thấy tháp Eiffel qua ti vi, rồi thấy tuần lễ thời trang hàng hiệu, dẫn đầu xu hướng thời trang của thế giới. Nhưng mà tôi cũng chẳng muốn đến Paris, vì cảm giác nó xa xỉ quá.

      Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “ Sri Lanka.”

      Thẩm Niệm Sâm giật mình, chân mày hơi nhíu lại: “Vì sao muốn đến đấy?”

      Tôi cũng chẳng biết vì sao, lúc đó tôi cho rằng Thẩm Niệm Sâm có lẽ chưa từng nghe qua địa danh Sri Lanka, giống như tôi mù tịt về hàng Chanel. Tôi nhìn , ánh mắt trở nên xa xôi hơn. ngày đẹp trời nào đó, tôi khắp nơi thế giới để xem nơi đâu là tận cùng của trái đất.

      Thẩm Niệm Sâm đúng là rất mến tôi, đây là điều tôi biết mà ra . thường bảo tôi nên ăn cơm ở căng tin, muốn cùng tôi đến quán ăn khác. Tôi đồng ý, chẳng lay chuyển được nên đành phải chiều theo tôi. Thế nhưng hôm sau tôi thấy cùng tôi xuống căng tin. Tôi tưởng mình hoa mắt, nhưng là chính . Tôi cầm hộp cơm chạy đến trước mặt Thẩm Niệm Sâm: “Bạn tới đây làm gì thế?”

      Thẩm Niệm Sâm cười ha hả: “Mình đến tìm bạn.”

      Dừng chút, hơi cảm thương : “Mỗi lần bạn vào căng tin, lạc trong dòng người đông đúc, mình lại bị mất dấu bạn.”

      “Mình cũng phải là hợp chất dễ bay hơi.” Tôi đùa câu.

      bỗng nhiên kéo tay tôi lại: “Nhưng mình đói quá.”

      Vốn định trêu thêm chút nữa, thế nhưng nhìn bộ dáng thều thào như vậy tôi có phần đành lòng. Tôi đưa hộp cơm của mình cho Thẩm Niệm Sâm. mở hộp cơm, rồi trợn to mắt quay sang hỏi tôi: “Cái gì ấy nhỉ?”

      Tôi hoang mang: “Cà đấy.”

      “Cái này có thể ăn hở?” u ám hỏi tôi.

      Xém chút tôi phun miếng thịt trong miệng ra rồi, chọc tôi tức chết! Tôi cau mày nhìn vào hộp cơm của , ờ, ờ con sâu màu xanh nằm phơi thây miếng đậu đũa, màu sắc của nó so với sắc mặt của Thẩm Niệm Sâm quả rất giống. Tôi bảo : “Thôi ném luôn .”

      Sau đó tôi tiếp tục ăn cơm.

      Thẩm Niệm Sâm nhất định nổi đóa. Tôi ăn xong chuẩn bị đứng dậy, Thẩm Niệm Sâm đau thương ngồi bên, lúc này méo miệng hỏi: “Bạn ăn xong rồi sao?”

      Tôi “ừm” tiếng. Từ dạo ấy, Thẩm Niệm Sâm còn muốn cùng tôi ăn cơm ở căng tin nữa. Nếu như người khác căng tin thấy chúng tôi là đôi hài hòa. Nam sinh ngồi nhã nhặn đối diện với nữ sinh pha trò, đương nhiên, đa số thời gian nam sinh đều ở trong trạng thái trầm ngâm. Rồi ba mươi phút sau, nữ sinh ngẩng mặt lên, nhìn nam sinh cười cái, cả hai song song bước .
      Chương 19

      Nhưng rồi thời gian nghỉ hè cũng dần dần trôi qua. Quan hệ giữa tôi và Thẩm Niệm Sâm khá tốt, với Trương Huệ Mỹ cũng vậy. Còn Diệp Cẩm Thần bắt đầu tìm đến ám tôi. Khi đó tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà chuyến, tiếp theo tìm việc làm thêm. Cũng chẳng biết gã gì với các bạn ở cùng phòng với tôi mà họ bán đứng tôi cách tênh như vậy. Lúc tôi vô cùng hứng thú chạy xuống dưới lầu, trông thấy Diệp Cẩm Thần tôi mới há hốc mồm. Tôi còn chưa kịp phản ứng bước đến chỗ tôi.

      Tôi quay đầu, hình như lâu rồi gặp gã. Có khi trong trường dù là chạm mặt, gã cũng gì với tôi, trước kia còn “hừ” tiếng lạnh lùng. Dù cho khinh bỉ tôi, nhưng cũng thèm liếc mắt nhìn tôi.

      “Sao bạn đứng ở đây?”

      “Bây giờ còn tuyến xe nữa.”

      Tôi bình thản đáp: “Cám ơn ý tốt của bạn, nhưng bạn cần bận tâm, Thẩm Niệm Sâm đưa tôi về nhà. Ngoài việc này ra còn có vấn đề gì hở?”

      Khi tôi gọi tên Thẩm Niệm Sâm, Diệp Cẩm Thần ném cho tôi ánh nhìn vui.

      lúc nào cũng ngu ngốc cả.” Gã mắng tôi, gã khiêu chiến nhẫn nại của tôi à?! Tôi muốn chửi ầm lên, dù tôi ngốc sao? Có liên quan gì đến cuộc đời gã chứ?

      Diệp Cẩm Thần có chút phiền muộn. Mà… bàn tay rất đẹp. Năm ngón tay thon dài gợi cảm, tôi rất thích bàn tay của gã. Tôi chăm chăm dõi theo từng cử chỉ của Diệp Cẩm Thần, thẳng đến khi gã sọt tay vào túi lôi ra cái thẻ đưa cho tôi: “Cầm lấy, tiếng của rất tốt đúng ? Đến nhà tôi dạy thêm tiếng .”

      Tay gã dừng giữa trung, tôi chần chừ giây lát, nhưng vẫn là đủ can đảm nhận lấy. Tôi : “Gấm thiếu gia, cám ơn bạn, nhưng tôi nhận việc này được.”

      Xoay người cái đẹp mắt, tôi tức tốc chạy lên lầu. Trong phòng các bạn nữ nhìn tôi rồi liếc mắt sang chỗ khác, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời . Đột nhiên tôi cảm thấy mình yếu ớt quá. Bảo Diệp Cẩm Thần rằng Thẩm Niệm Sâm đến đón tôi hoàn toàn là lừa gã. Lúc này là buổi hoàng hôn, tôi cũng hơi chần chừ, bởi lẽ trời tối. chung là tôi phải tìm gì đó lót dạ, mấy ngày nay trường vẫn còn cho phép học sinh ở lại, tại vì cũng có rất nhiều học sinh ở xa thể về nhà ngay được.

      Trước trường tôi thường bán vài món đồ ăn thức uống, nhưng hôm nay tìm hoài vẫn thấy họ đâu. Tôi đá hòn đá , tầm mắt nhìn khắp nơi thế nhưng vẫn thấy đứa bạn nào để tôi trò chuyện vài câu. Tôi cùng bạn bè ở trường phải là có xích mích với nhau, nhưng tôi lười xã giao nên chỉ có Đồng Hân là bạn thân nhất, giống như ngoài Đồng Hân ra chẳng còn ai thân thiết nữa. Đáng tiếc là ba nó đón nó về nhà, nghe là về quê nội. Đồng Hân tạm biệt với tôi, nó thầm bên tai rằng: “Bồ vẫn có thể làm việc ở quán cà phê nếu muốn.”

      Tôi mặc dù gật đầu nhưng tôi biết, chủ quán nghỉ hè lên kế hoạch du lịch Nhật Bản, cho nên dì đóng cửa quán cà phê.

      Đến tiệm mì sợi tôi thường ghé, đây là cửa hàng của đôi vợ chồng cũng lớn tuổi. Chồng hiền lành, người vợ cũng rất vui vẻ thân thiện. Vừa bước vào trong, bà chủ quán nhìn thấy tôi liền hỏi: “Cháu chưa về nhà sao?”

      Tôi cười: “Chuyến xe sáng nay lỡ, cho nên cháu chỉ có thể chờ đến ngày mai.”

      Dì thở dài: “Tội nghiệp con bé! Này, cháu ăn gì? Hôm nay dì có ưu đãi cho cháu.”

      Tôi ngồi vào bàn. Quán mì sợi lớn, thế nhưng cũng rất đông khách. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài đường vắng vẻ hơn mọi khi, đúng là mùa hè tới.

      bát mì thịt bò.” Tôi gọi.

      Dì chủ quán gật đầu: “Mì thịt bò lần này mới chính là mì thịt bò.”

      Tôi ngạc nhiên hỏi: “Vậy ngày thường phải là mì thịt bò sao dì?”

      Ông chủ quán bèn quay mặt lại: “Ý của bà ấy là thịt bò ngập cả bát mì, coi như là ăn toàn thịt bò.”

      Tôi nhất thời lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng tôi cũng biết thế nào là tiệc Big Mac, tôi ăn nửa giờ nhưng vẫn chưa ăn hết, ngày thường mà ba phút tôi ăn xong chén cơm, các bạn có thể tưởng tượng bát mì thịt bò này to đến cỡ nào. Tôi ngẩng đầu: “Cháu có thể gói lại mang về ?”

      Cả hai cười rộ lên: “Được chứ!”

      Tôi mang theo mì về trường, tôi liếc mắt nhìn chung quanh rồi chạy ù vào trường. Tôi chạy đến phòng mình, dưới ánh đèn hàng lang còn sáng, tôi ngó đông ngó tây mới thấy giáo dạy ngữ văn ngày thường đáng kính trọng đỏ mặt đứng im như chờ ai. Tôi liền dừng lại, nấp sau gốc cây quan sát. Túi mì cầm tay như nhắc nhở tôi mau về phòng của mình, đừng làm những chuyện vi phạm đạo đức xã hội.

      giáo hay mặc quần dài chấm đất, mỗi lần nhớ đến chiếc quần huyền thoại ấy là tôi muốn tự móc mắt cho xong. giáo cũng thích mặc váy hoa dài quét đất. Dường như rất thích lết váy bụi bẩn, mỗi lần bước, váy nhấc lên nghìn cân bụi đất, giống như nữ hiệp khách phong trần thời xưa! Tôi bĩu môi, tại lại mặc quần dài, dưới ánh trăng trông giống nữ thần mặt trăng. Đúng là tôi trông gà hóa cuốc! giáo cứ tới lui dưới tán cây, tôi thấy mặt lắm nhưng tôi biết bối rối. Khoan , có người tới! Là thầy giám thị, trời đất ơi, ngữ văn và thầy giám thị lại là cặp đấy ư?

      Tôi vừa định che miệng cười trộm phía sau có cánh tay kéo tôi vào lòng của người đó, túi mì cầm rơi bộp xuống đất, cũng chẳng biết hai người bọn họ có nghe thấy tiếng động bất thường vừa vang lên hay
      Chương 20

      Tôi xoay người cắn cánh tay chặn miệng tôi, sau đó nghe thấy tiếng gầm gừ: “Chết tiệt! Cố Tịch Hòa, cầm tinh con cún sao?”

      Màn đêm bập bùng, tôi chú ý đến gương mặt của người đó như thế nào, nhưng vừa nghe thấy giọng sắc mặt tôi liền thay đổi: “Diệp Cẩm Thần!”

      Tôi đẩy tay Diệp Cẩm Thần ra, chuẩn bị kêu lên lần nữa giở trò cũ, lần này phải dùng tay, mà dùng môi… Diệp Cẩm Thần sàm sỡ tôi, lúc đó tâm trí của tôi chỉ có thể nghĩ ra điều này. Gã ghì chặt lấy tôi mà hôn, nụ hôn đầy cuồng nhiệt, tôi có tránh né cũng cách nào tránh được với gã. còn cách nào khác, tôi mở to mắt nhìn Diệp Cẩm Thần, dùng ánh mắt hung dữ để cảnh cáo gã, nhưng gã lơ đễnh coi như chưa từng nhìn thấy. Đến khi tôi hít thở khó khăn Diệp Cẩm Thần mới buông tha cho tôi. Xấu hổ chết mất, còn chưa kịp câu gì kéo tay tôi đến nơi khác.

      Thần kinh của Diệp Cẩm Thần đúng là rất tốt, sàm sỡ tôi xong mà gã vẫn thản nhiên, chút căng thẳng cũng có. Tôi bái phục gã! Mà phong thái của gã lúc nào cũng lạnh lùng cao ngạo, tôi biết gã có phải là người ngoài hành tinh hay nữa.

      Diệp Cẩm Thần bỗng bật cười: “Nhìn như vậy, nhưng hương vị tệ chút nào.” Dừng lại hất tóc cái, gã tiếp tục , “bạn của Thẩm Niệm Sâm bị tôi cướp nụ hôn đầu, chẳng biết tức giận hay nhỉ?”

      Trời ạ! Tôi ôm mặt, phải rồi, nụ hôn đầu đời của tôi.

      Diệp Cẩm Thần!!!

      Tôi trừng mắt với gã, tôi luôn ao ước nụ hôn đầu của mình xảy ra dưới khung cảnh đẹp đẽ, cùng người mình ôm lấy nhau mà hôn. Ấy vậy thực tế phũ phàng quá mức! Diệp Cẩm Thần chút hoang mang, hơn nữa còn biểu cảm lạnh nhạt nữa mà gã trở nên nghiêm túc. trầm mặc giây lát, giống như nhớ ra chuyện gì. Tôi bị gã vỗ vai suýt nữa giật cả mình.

      Gã hỏi tôi: “ đâu?”

      Bởi vì tôi chuẩn bị chiến tranh lạnh với gã nên tôi chẳng thèm trả lời, lạnh lùng bước . Đối phó với Diệp Cẩm Thần biện pháp tốt nhất chính là cảm xúc, mặc kệ gã gì, làm gì, tôi hờ hững nhìn, cố gắng để tâm là ổn.

      Quả nhiên ngăn cản tôi ngay lập tức: “ là heo à? Bị tôi cưỡng hôn cũng phản ứng, chờ tôi cưỡng hôn lần thứ hai phải ?”

      “Phải làm sao? Tôi là heo vừa cưỡng hôn heo đấy! Chuyện này đồn ra ngoài ai bị ảnh hưởng lớn nhất?” Tôi vênh mặt với .

      Diệp Cẩm Thần nhún vai: “Chắc khắp nơi cho mọi người biết là, bị người ta cưỡng hôn cũng chẳng biết nhỉ? Ngu ngốc!”

      Tôi: “…”

      Diệp Cẩm Thần, coi như bạn giỏi trả treo!

      Tôi chống hông với gã: “Muốn ăn đấm hả?”

      Bỗng nhiên trời nổi lên trận gió, Diệp Cẩm Thần sửng sốt trong giây lát rồi cau mày, sau đó sau đó, tôi thấy gã nằm bò ở góc tường mà cười lăn lộn. Tên điên này, tôi liếc nhìn gã cái, rốt cuộc quyết định để ý đến gã nữa.

      kiên nhẫn của tôi hầu như tan biến sạch gã mới trở lại bình thường, gã nén cười rồi nhìn tôi bằng ánh mắt bất mãn: “ nên suy nghĩ chuyện tôi đề nghị lúc chiều.”

      Tôi kiên quyết lắc đầu: “ cần đâu, nếu Gấm thiếu gia chẳng còn việc gì nữa nên về nhà sớm !”

      Tôi biết Diệp Cẩm Thần vẫn chưa về, chung lúc tôi rời gã đứng im dõi theo tôi chứ đuổi theo. Tôi chạy ù cái đến phòng mình, mở cửa bước vào rồi nằm ngay đơ giường.

      Bởi vì mọi người trong phòng về quê hết, chỉ còn lại mình tôi lẻ loi. Tôi phải muốn về nhà, chỉ là nhà tôi ở nông thôn, muốn về phải bắt xe từ sớm. Trời sáng, đồng hồ báo thức reo in ỏi, tôi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ rồi nhanh chóng thức dậy đánh răng rửa mặt rồi kéo vali khỏi phòng. Mùa hè trôi qua, tôi lên lớp mười hai, thời gian trôi nhanh quá!

      Mọi chuyện tiến hành thuận lợi, tôi tới nhà ga, lúc này người cũng lác đác chứ đông đúc. Mua xong vé xe, tôi ghé quán mua thêm vài chiếc bánh bao nữa rồi trở lại nhà ga. Tôi chợt thấy Thẩm Niệm Sâm đứng chờ tôi.

      nhìn tôi mỉm cười, tôi hỏi : “Bạn đến đây làm gì?”

      Thẩm Niệm Sâm chẳng chẳng rằng, con ngươi trở nên long lanh hơn, thế nhưng biểu cảm có chút đơn. Giống như muốn cái gì đó, nhưng lại im lặng. Tôi biết chuẩn bị gì với tôi và có chuyện gì xảy ra, nhưng tiếng nhắc nhở hành khách lên xe vang vang từ chiếc loa tôi buộc phải lên đường.

      Tôi bảo : “ bây giờ, nếu chờ tôi trở lại cũng được.”

      cất giọng: “Tịch Hòa, mình phải rồi.”

      Tôi cứ tưởng đùa chứ, nhưng ra là . muốn Bắc Kinh. Tôi phát mười bảy năm qua, việc khiến tôi khó chịu nhất là có người với tôi: “Mình phải .”

      Tôi thà rằng người ra là tôi kìa, tôi vĩnh viễn quay đầu lại mà hướng về phía trước. Thà rằng tất cả mọi người đều trách tôi, còn hơn là để tôi chịu đựng cảnh chia ly buồn bã.

      Giống ngày mà mẹ ra vậy.

      Thế nhưng tôi phải giả vờ chẳng sao cả, cho thấy rằng tôi yếu đuối. Thẩm Niệm Sâm từng với tôi thích tôi ở chỗ tính cách kiên cường.

      “Nghỉ hè xong bạn về để phấn đấu học tiếp đại học à?”

      “Ba mình , A Mỹ cùng với mình. Nghỉ hè học bổ túc ở Bắc Kinh.”

      Tôi đáp, chỉ ngơ ngẩn nhìn Thẩm Niệm Sâm. Bỗng dưng tôi thấy có gì đó hư cấu,vô cùng hư cấu. Hình như ông trời rất thích trêu ngươi tôi. Lúc nào cũng ở trong tình huống bất ngờ nhất, tôi còn chưa kịp đề phòng mang những người tốt nhất bên cạnh tôi về nơi xa xôi. Tôi chơi được với thần thánh nên chỉ còn biết đáp: “Ừ, để sau tiếp nhé, giờ đến lúc xe khởi hành.”

      Tôi rời xa Thẩm Niệm Sâm, hoặc là Thẩm Niệm Sâm rời xa tôi. đối với tôi nhận lời điều gì, tôi cũng đồng ý điều gì. Tôi nữa, tôi chờ quay lại, những thứ này quá khó để xác định ràng cho nên tôi cũng tùy tiện hứa hẹn được. Việc chia ly giữa tôi và như phải thích ứng thay đổi của thời tiết, kiểu gì cũng trở thành thói quen thôi.
      B.Cat thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21

      Happy new year!

      Lúc tôi về đến nhà là mười hai giờ, tôi đẩy cửa vào, ba tôi có ở phòng khách. Thế là tôi lại vào phía trong, lớn tiếng gọi: “ hai, ba ơi, mọi người có ở nhà ?”

      Nhưng ai đáp lời tôi, cửa cũng khóa. Tôi trở ra trước tìm kiếm bọn họ. Tôi bắt đầu quét tước phòng ốc, chuẩn bị bữa trưa. Lâu rồi tôi nhìn thấy hai và ba, ấy vậy về đến nhà vẫn còn cảm giác nhớ nhung. Mùa hè năm nay rất ngắn, lúc rời , tôi kéo hai đến chuyện chút, nhưng tôi chỉ cười. Tôi cũng cười theo, rồi : “Ba gọi em đấy.” Tôi gật đầu, lại hỏi: “Má ở đâu?” Tôi lắc đầu, tỏ vẻ biết.

      Hơn mười năm tôi quen với việc như thế. cái gì cũng đều nhắc đến ba má, tôi chợt hiểu rằng trong tiềm thức, danh từ ba má in sâu vào đầu , mặc dù đứng trước mặt ba má để gọi họ, nhưng vẫn luôn nhớ . Tôi bảo hai: “ à, nên về nhà sớm. nên dạo lung tung bên ngoài, ba tìm gặp rất lo lắng.”

      hai nở nụ cười. Những năm gần đây, luôn chạy đến cái thôn sát vách để chơi, qua bên đó chơi đến trưa, nếu ba tìm quên việc mình phải về nhà. Thế nhưng trước khi trời tối, lại trở về. Nguyên do là cũng muốn khám phá thế giới bên ngoài nên chọn chỗ xa hơn để nhìn ngắm. Ấy vậy lúc còn bé tôi hiểu chuyện, lúc nào cũng trách móc cùng chơi đùa ở nhà với tôi, suốt ngày cứ chạy đến nơi đẩu nơi đâu. Lúc cả người lầy lội, lúc toàn thân ướt đẫm.

      Ba ở trong sân làm cỏ, mà cỏ làm sạch từ khi nghỉ hè. Tôi bảo với ba là tôi phải rời nhà quay về trường ba lặng im , ba lại chăm chú cắt cỏ, mặc dù cái vườn sạch loáng. Tôi kéo vạt áo của ba: “Con đây.”

      Ba tôi gật đầu, dừng động tác cũng ngoảnh mặt nhìn tôi. Ba thấp giọng dặn dò: “Ở trường nhớ giữ sức khỏe, con làm người phải có chí khí. Chúng ta cầu giàu sang, chỉ cần con có cuộc sống bình yên là đủ rồi.”

      Tôi biết chứ, nhưng tôi chỉ muốn tôi bình yên, mà tôi mong cả gia đình tôi đều bình yên. Cuối cùng câu này tôi giấu trong lòng. Tôi xách hành lý rời khỏi nhà, tôi biết hai có tiển tôi . Dường như lúc tôi bước tôi có loáng thoáng nghe thấy giọng của tôi, bảo, bình yên!

      Xe khởi hành giờ chiều, đến trường là chạng vạng. Kỳ thực hôm nay có lịch học bù, tôi dối ba. Tôi ôm tia hi vọng cuối cùng đến quán cà phê Milan, thế nhưng chủ quán vẫn chưa mở cửa. Thời gian nghỉ hè vẫn còn, khí nơi thành thị nóng bức hơn ở nông thôn rất nhiều. Tôi giẫm chân mặt đường đổ nhựa, cái nóng bỏng phả hầm hập vào chân tôi. Nóng chịu nổi!

      Tôi bèn gọi điện cho Đồng Hân, nhưng tín hiệu bên nó được tốt lắm. Từ đó tôi có thể xác định là nó còn ở quê nội.

      Sớm như vậy ở trường có giáo viên làm việc, đường còn gặp rất nhiều học sinh quây quần chỗ. Đứa uống say khướt, đứa cười như điên. Ngoài ra còn có nhiều học sinh chụp ảnh quảng trường. Lớp mười hai đối với tôi mà chính là địa ngục, bởi vì thành tích học tập của tôi tốt lắm. Học toán kém, ngữ văn và tiếng cũng chẳng khá khẩm là bao. Điều đó giống như tôi ăn sữa bột dinh dưỡng nhưng lại bị ngộ độc thực phẩm vậy. chung cái gì tới cũng tới. Đến trường học tôi mới phát ra mình bị buồn đời, gọi là thất tình ấy nhỉ?

      Mối tình đầu của tôi tiêu tùng. Tôi nhớ lại gương mặt ôn hòa của ai đó, nhớ cái nắm tay đầy bối rối, nhớ kẻ học ban tự nhiên thường ngang qua lớp tôi, nhớ ở sân bóng rổ, có dáng người hiên ngang chơi bóng. ra hoài niệm người lại ngậm ngùi như vậy. Tôi biết từ lúc nào Thẩm Niệm Sâm trở thành phần thể thiếu trong cuộc sống, lúc ở nhà tôi hoàn toàn chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng khi đến trường tôi lại hoài niệm . Đôi khi muốn gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Sâm nhưng rồi hoảng hốt chợt nhận ra, ngay cả cách thức liên lạc chúng tôi cũng có.

      Tôi ngu người lát, đến khi dạ dày réo ầm ĩ tôi mới xuống căng tin. Lúc xuống lầu tôi cẩn thận va vào người, tôi người ấy có dáng vẻ thế nào nhưng sao trong lòng có cảm giác lạ lùng, giống như là nhìn thấy ở đâu đó. Tôi suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra khỏi trường đến quán ăn cách trường xa. Quái nhỉ, chẳng phải tôi đói bụng ư? Sao vẫn còn sức để chạy nhanh đến thế?

      Dùng bữa trưa tôi mới thấy yên tĩnh, toàn thế giới chỉ có thể nghe được thanh nhai đậu phộng của tôi. Lót dạ xong, tôi quyết định tìm việc làm đường, nhân viên bán thời gian cũng được, chỉ cần tìm được việc làm tôi có thể cố gắng. Chỉ cần thanh toán tiền đúng hạn cho tôi là ổn. Trời nắng gắt, cả người tôi mồ hôi đầm đìa. Tôi đưa tay lau mồ hôi trán, cuối cùng ghé quán nước dừng chân, đương nhiên tôi cũng tranh thủ hỏi thăm về vấn đề việc làm.

      bé bán nước rất nhiệt tình, trong quán mát mẻ bật điều hòa, tôi bớt cái nóng. Nhắm mắt lại cảm nhận khí lành lạnh, đột nhiên tôi nghe thấy giọng của Diệp Cẩm Thần vang lên đầu tôi. Mộng đẹp trở nên nát bấy, giờ tôi mới biết cái gì gọi là oan hồn tiêu tan.

      Diệp Cẩm Thần kéo ghế ngồi đối diện với tôi, dáng vẻ nhàn nhã, tựa hồ quán nước và nhà gã đều là chỗ. Gã hỏi tôi: “Muốn uống gì ?”

      “Bạn mời tôi à?”

      Hàng chân mày gã khẽ động: “ thành vấn đề.”
      B.Cat thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :