1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc mã chạy mau - Tức Hà (c21) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 7

      Hình như hôm nay tâm trạng Đồng Hân rất tốt.

      Nó kéo tôi đến quầy bán quà vặt mua phần đồ uống lạnh cho tôi, lại kéo tôi đến sân vận động ngồi xuống. Tôi có chút hiểu nhìn nó, “Hân, bồ trúng thưởng mì ăn liền hả?”

      Theo tôi được biết, bạn ở cùng phòng với chúng tôi mua thùng mì ăn liền, sau đó nhặt được trong thùng tờ giấy với dòng chữ: “Chúc mừng bạn trúng thùng mì”. Rồi bạn ấy dâng trào cảm giác hối hận, mì nhiều quá ăn chẳng hết nên muốn thương lượng với bà chủ tạp hóa có thể trả lại thùng hay .

      Nhưng tôi thấy biểu cảm gương mặt của Đồng Hân so với việc trúng mì ăn liền còn có điều vĩ đại hơn nữa kìa.

      “Sao bồ lại suy nghĩ nông cạn như vậy?” Đồng Hân quả nhiên khinh bỉ tôi, “Bạn bè mời nhau chút cũng được ư? Bồ là!”

      Tôi cười: “ mình biết gì hết mà, mình nghe xảy ra chuyện gì .”

      Đồng Hân cắn miếng kem, cười híp mắt nhìn tôi, “Vẫn là bồ hiểu mình thôi!” xong nó đè vai tôi thầm to .

      “Buổi chiều bồ biết, lúc này mình tiết lộ được! Hắc hắc!” Đồng Hân cười gian xảo, tôi ngớ ngẩn nhìn nó.

      “Có liên quan đến mình sao? Hơn nữa còn là buổi chiều?” Tôi thào lặp lại câu hỏi, Đồng Hân tựa như gà mổ thóc gật đầu.

      Cách đó xa, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt, tôi theo tiếng động mà hướng nhìn, ôi mẹ ơi, đó là tảng băng trôi Diệp Cẩm Thần! Gã mà cũng đòi chơi bóng rổ sao? Hơn nữa tư thế vẫn lạnh lùng cao ngạo như vậy... Ờ... Được rồi, mặc dù tôi muốn sỉ nhục gã, nhưng lại tìm được từ ngữ thích hợp nên đành thôi. Dáng vẻ gã kỳ thực cũng tệ lắm.

      Mỗi lần Diệp Cẩm Thần ghi bàn là sân cổ động lại vang lên những tiếng hò hét chói tai. Thời đại bây giờ, ở đâu có bóng rổ, ở đó có nam sinh. Ở đâu có nam sinh, ở đó có nữ sinh, cả đám mê trai cùng nhau tụ tập lại chỗ là vậy. Tôi cũng hiểu gã có gì hay ho để người ta phát cuồng, mà ngồi gần bọn nó có khi nghĩ tôi hâm mộ gã xin lỗi đời.

      Nhưng mà, Diệp Cẩm Thần chơi bóng đúng là rất đẹp. Nhanh nhẹn khéo léo, tác phong lôi cuốn.

      Nhìn phía sau Diệp Cẩm Thần tôi mới thấy mới gã Thẩm Niệm Sâm mồ hôi đầm đìa. Thẩm Niệm Sâm lẩm bẩm gì đó với Diệp Cẩm Thần, hình như là bảo gã chuyền bóng, nhưng Diệp Cẩm Thần chẳng đoái hoài gì đến , gã vẫn mực vỗ vỗ quả bóng sân, mặc kệ Thẩm Niệm Sâm phát điên bên cạnh.

      Thẩm Niệm Sâm vô cùng tức giận, vì vậy hất tung quả bóng bay vèo . Mà hướng quả bóng rổ bay tới chính là…

      Cảm giác có vật thể lạ chuẩn bị đáp vào mặt mình quả rất hoang mang. Thế nhưng lúc này tôi còn sức né tránh mà nhắm nghiền hai mắt, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch như chạy marathon nước rút. Tiêu rồi!

      Cuối cùng tôi phải ăn bóng như tôi tưởng tượng. Chỉ nghe “bộp” tiếng như quả bóng bị ai đó đá văng sang chỗ khác. Tôi bực dọc mở mắt ra thấy dáng người cao ráo chắn ngang trước mặt. Vừa định gân cổ lên mắng cái bọn chơi bóng vô ý thức Đồng Hân hét lên, “A! Diệp Cẩm Thần, cậu có sao ?”

      “Não ngoài trồng cây ra làm gì được nữa à?” Diệp Cẩm Thần tức giận ném lại câu rồi hất tóc bỏ , còn tôi đứng ngu người tại chỗ. Thẩm Niệm Sâm cùng Đồng Hân tiếp tục ân cần hỏi han tôi.

      “Hòa ơi, bồ sao chứ? Oa, bồ biết đâu, lúc nãy Diệp Cẩm Thần thực đẹp trai lời nào diễn tả được! chạy đến như gió lốc và vung chân tung phát mạnh mẽ vào quả bóng khiến quả bóng bay tít ra xa! Tiếc là bồ thấy cảnh tượng oai hùng kia, nhưng mà Hòa này, sao bồ tự dưng nhắm mắt vậy?”

      Tôi câm nín tập .

      “Hơn nữa, mình thấy có vẻ rất giận dữ, giống như có tình ý với bồ hay sao á. Rất nhiều tiểu thuyết đều viết như thế, cái gọi là hùng cứu mỹ nhân... Mỹ...” Đồng Hân hăng say bỗng im bặt, nó quan sát tôi từ xuống dưới rồi hạ giọng “Coi như bạn bè giúp đỡ lẫn nhau á mà!”

      Tôi câm nín tập hai.
      CHƯƠNG 8

      Tôi bị khinh bỉ, ánh mắt của Đồng Hân phản ánh sâu sắc về tôi.

      Cụ thể cái bất ngờ mà nó muốn dành cho tôi vào buổi chiều, đó chính là trong sân trường có rất nhiều người làm vườn. Ờ , làm vườn đó mà! Tôi nhớ lúc sáng Đồng Hân với tôi về chuyện này, đầu tôi giăng đầy vạch đen, buổi chiều khủng hoảng! Con lôi đâu ra đống người làm vườn luôn vậy?

      “Thế nào? Mình có tốt với bồ ?” Đồng Hân hôm nay về nhà muộn hơn mọi khi, nó cùng tôi đứng ở góc vườn trường mà kiêu ngạo.

      Tôi ngượng ngùng gật đầu: “Bồ giỏi , X kia phải là hoa khôi của trường sao? thấy tô son trát phấn nhỉ? Bồ nhìn kìa, kia ầm ĩ quá mức, dọn vườn bằng cái tay chứ có phải cái miệng đâu! Còn này, này…”

      Đồng Hân trợn mắt: “Đòi hỏi vừa thôi. Phạm nhân trong tù còn có quyền chọn để chơi sao?”

      Tôi: “...”

      “Bồ nghĩ xem, trong tù có phạm nhân còn có thể thờ ơ đứng nhìn sao?”

      Tôi: “...”

      Tôi chậm rãi hóa đá trong gió, con này đúng là đỡ được.

      “Quyết định vậy nha, mình cũng làm phiền bồ nữa. Mình về trước!” Nhìn Đồng Hân nhanh chóng rời , tôi mới thở phào hơi.

      Tôi xoay người bước đến bồn hoa, tôi cũng chẳng muốn cùng các bạn kia thiết lập quan hệ, cũng biết lời Đồng Hân hay giả, nhưng trong tiềm thức tôi tin lời nó chút nào. Những người này có lẽ quen biết gì với Đồng Hân. Nhìn cho , nữ sinh xinh đẹp kia làm sao có thể cam tâm tình nguyện đến nơi này giúp tôi quét dọn rác rưởi, cắt tỉa hoa cỏ? Theo như lý thuyết ta nên là bình hoa sạch được trưng bày trong viện bảo tàng mới đúng.

      Tôi đành thừa nhận giữa tôi cùng các ấy cách xa vạn dặm, thẳng cho tới hôm nay tôi mới phát , lúc này tôi chỉ cách ấy vài mét mà thôi. Ái chà, ai cũng xinh xắn, chỉ trừ kia hàm răng hơi bị hô. Tôi càng nhìn bọn họ càng hoảng, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, tay ngừng quét lá cây mặt đất, miệng còn lẩm bẩm chửi Diệp Cẩm Thần. Chẳng biết vì cái khỉ gió gì mà tôi lại lôi gã ra chửi nữa.

      Bỗng phía sau vang lên tiếng reo hò, “A! Là gấm thiếu gia!” Rồi tràng la hét phụ họa ầm ĩ. Tôi liếc mắt cái, hậm hực quét lá, muốn ngẩng đầu. Ở trường học ai biết Diệp Cẩm Thần chính là gấm thiếu gia, gấm thiếu gia chính là Diệp Cẩm Thần, thế nhưng, vì sao gã bây giờ còn về nhà?

      “Gấm thiếu gia, nhìn chỗ này của mình nè, vô cùng gọn gàng, chẳng biết cậu có hài lòng ?” Thành phần hâm mộ Diệp Cẩm Thần hai mắt tỏa sáng hướng đến gã ta, khuôn mặt đỏ bừng như thể bị ai bôi cả lọ dầu nóng lên mặt.

      Diệp Cẩm Thần lạnh lùng liếc mắt rồi thản nhiên : “Các về trước .”

      Tôi nhìn chằm chằm bộ ngực to đùng của ấy, trong lòng tự hoài nghi bản thân. Vì sao tôi cũng mười bảy tuổi, ấy cũng mười bảy tuổi, mà của tôi là tường thành phẳng phiu còn của ấy lại là bưởi ngoại cỡ vậy?

      thích vẻ ngoài bốc lửa kia à?” Cũng biết trải qua bao lâu, bên tai tôi vang lên giọng châm chọc. Tôi “ờ” tiếng, chợt giật mình vì ý tứ trắng trợn của gã. Ôi, xấu hổ chết mất!
      B.CatBò đeo nơ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 9

      Vất vả đến cuối tuần, tôi đứng trước quầy bán quà vặt gọi điện thoại về nhà thông báo cho ba rằng tôi bắt đầu làm thêm ở quán cà phê kiếm ít tiền trang trải. Ba tôi cũng gì thêm, chỉ dặn dò tôi cẩn thận chút. ra lâu rồi tôi chưa trở về nhà, nhớ nhà là giả, thế nhưng tôi còn có biện pháp nào? thế giới đầy rẫy chuyện khiến người ta bất lực, huống gì Cố Tịch Hòa nhoi như tôi?

      Nơi làm việc này là do Đồng Hân giới thiệu, chủ quán là dì của nó nên mọi việc tiến triển khá thuận lợi. Đồng Hân sáng thứ bảy đến quán cà phê chờ tôi, tôi “ừ” tiếng và thu dọn đồ đạc trong phòng. Về chuyện buổi tối ngủ ở đâu tôi ngủ lại trường học, dù sao cuối tuần trường cũng có bọn học sinh ở trọ mà.

      Tất cả đều nằm trong kế hoạch, tôi vui tươi hớn hở nhìn cảnh tượng ở quán cà phê, hình như tôi từng đến đây rồi nhưng quên mất. Dựa theo địa chỉ mà Đồng Hân đưa, tôi vượt khó để tới “con đường hoàng gia” – nơi này dành cho những kẻ có tiền sinh sống. Chỗ đỗ xe đầy xe hơi hạng sang, tìm chiếc xe đạp cũng là vấn đề nan giải. Tôi buồn bực trong bụng rồi nghĩ, kệ , người ta giàu có, cùng người ta so đo làm gì. Đưa mắt nhìn tấm biển hiệu thiếp vàng hoa lệ “ Café Milan”, tôi đẩy cửa bước vào.

      Từ xa Đồng Hân mỉm cười chạy đến: “Tịch Hòa, rốt cuộc bồ cũng xuất . Mình chờ sắp dài cổ đây!”

      “Xin lỗi bồ.” Tôi gãi đầu đáp.

      “Ừ, nhưng mà bây giờ cũng mới bắt đầu làm việc, sao cả. gặp dì mình, dì cho bồ về quy tắc của quán. À, thay đồng phục luôn, bồ nhìn chị nhân viên kia kìa, thấy đẹp ?” Đồng Hân chỉ vào đứng đằng xa.

      ấy mặc trang phục sơ mi trắng váy đen giống như trang phục công sở, nhìn cũng tệ lắm. Tôi gật đầu: “Có phải bỏ tiền ra mua vậy bồ?”

      “Bồ keo kiệt, đó là đồng phục ở quán, muốn làm nhân viên phải mua nó chứ! Hiểu ?” Đồng Hân hung hăng nhìn tôi.

      Tôi đành gật gật đầu, cái đó ai mà biết, ý tôi hỏi là bộ đồ ấy nếu làm hỏng hoặc làm bẩn có phải đền tiền . Tôi định cãi lại nó nhưng thấy nó miệng lưỡi độc địa quá nên tôi trầm mặc mà đáp: “Hiểu rồi thưa chị!”

      “Vậy được rồi! gặp dì với mình, trước mặt dì mình đều tốt cho bồ đấy!” Đồng Hân đắc chí nhìn tôi, sau đó kéo tay tôi , “Nhanh lên, dì ở đằng kia!”

      Cuối cùng cũng gặp được dì của Đồng Hân, như thế nào đây nhỉ? Ờ, dì đúng là rất xinh đẹp, thân hình đạt chuẩn chữ S, là điển hình của người đẹp châu Âu.

      Tôi lễ phép tự giới thiệu bản thân: “Thưa chủ quán, cháu là Cố Tịch Hòa.” Kỳ thực tôi rất muốn gọi là dì như Đồng Hân, nhưng nghĩ lại tôi với dì nó vốn thân thích nên thôi.

      Dì vui vẻ gật đầu: “Tịch Hòa, cứ gọi dì là dì, con bé Hân thường nhắc đến cháu lắm. Trông cháu rất đáng , nó quả nhiên nhìn nhầm người. Về phần tiền lương thành vấn đề. Chỉ cần cháu biểu tốt, tất có thưởng.”

      Đây là cám dỗ tôi sao? Được rồi, coi như tôi cắn câu. Tôi bèn hỏi: “Biểu thế nào mới tệ hả dì?”
      B.Cat thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 10

      Vậy là tôi có thể an tâm ở quán cà phê làm nhân viên mẫu mực, dám là cần cù chăm chỉ nhưng tôi cũng rất an phận thủ thường, gây rối gì. Ấy thế mà chiều hôm đó lại gặp đối thủ. thể nào nhầm được, con đó là con mà tôi cãi nhau ở căng tin trường, hình như là em của Thẩm Niệm Sâm. đẩy cửa bước vào liếc nhìn tôi, đến bây giờ tôi cũng nhận ra là có người khác chú ý đến mình, hoặc là do thị lực của quá tốt. Mà thôi bỏ , tôi thân nhân viên nên phải xuống nước niềm nở rồi.

      “Các chị muốn dùng gì ạ?”

      thèm dòm ngó tôi nữa, trong miệng lại lầm bầm điều gì, sau đó cùng hai nữ sinh khác ngồi xuống.

      “Các chị muốn dùng gì ạ?” Tôi rất kiên nhẫn lặp lại lần thứ hai.

      diện của chị làm chúng tôi vô cùng mất hứng!” khinh khỉnh , “đúng là oan gia ngõ hẹp mà, chúng ta quán khác!”

      Tôi nghẹn lời, từ bao giờ tôi với trở thành oan gia vậy?

      Tục ngữ miễn sai, vui mừng oan gia, vui mừng oan gia, gặp con này có phải tôi nên vui mừng tung tăng ? Tôi nén cơn tức, tiếp tục trưng ra nụ cười hòa nhã, bởi vì cách đó xa chủ quán phóng tầm nhìn về phía tôi. Nếu như tôi khiến mấy mẹ trẻ ngồi đùng đùng bỏ tiền thưởng tháng này xem như tong cả. Mà tôi dám đùa giỡn với lương bổng tí nào.

      “Ê, chị còn đứng ở đây làm quái gì? Sao chỗ khác chứ?” Con khó ưa lại liếc xéo tôi.

      Ờ, được, được lắm… tôi mới rộng lượng thèm so đo với nó.

      Lúc này chủ quán có lẽ nhìn ngọn ngành nên dì chủ động tiến lên, tươi cười chào đón: “Các cháu muốn uống gì? Trách là trách nhân viên phục vụ chu đáo, thế này nhé, dì thay ấy.”

      Ba vị nữ sinh quý hóa đứng dậy, còn tôi ở cũng chẳng được mà cũng chẳng xong nên đành đứng bên trơ mắt nhìn.

      Về sau cũng biết ba con bé ấy thầm gì với nhau, sau đó vui vẻ ngồi xuống lại còn cười run người khiến cho tôi cảm thấy hơi kinh hãi. Chắc có biến chứ?
      Chủ quán kéo tay tôi: “Tịch Hòa, ba tách cà phê Ireland.”

      Tôi gật đầu bước vào quầy pha chế, chốc chốc lại trông ra chỗ ba con đó. Thấy bọn nó nghiêm chỉnh ngồi im tôi cũng đoán ra được điều gì nữa.

      “Này bác , lâu như vậy sao vẫn chưa mang cà phê ra chứ?” Trong lúc tôi pha chế bọn quỷ nữ bắt đầu hò hét. Lại còn có đứa chạy đến kéo áo tôi và gào to, “bác chậm chạp quá trời, cháu còn tưởng bác lén uống sạch cà phê đấy!”

      Tôi… muốn phát điên, nhưng tiếp tục nhẫn nhịn.

      “Sao bác dám uống trộm cà phê của các cháu dấu được!” Tôi hầm hầm bưng cà phê ra cho bọn nó.

      Thẳng đến khi còn ánh mắt nào dõi về phía tôi nữa, tôi mới thở phào nhõm. Trò mèo này cũng đủ làm tôi điêu đứng. Khó đỡ nhất thế giới này chính là việc chọc ngoáy người khác mà tự người khác cũng tìm đến chọc ngoáy mình. Đúng là loại oan ức! Xét cho cùng cũng là liên quan đến Thẩm Niệm Sâm, ai bảo công khai theo đuổi tôi làm gì để tôi lâm vào tình trạng khổ sở cùng cực. Bỗng dưng hình tượng tốt đẹp của với tôi đổ sụp trong nháy mắt, trời ơi!

      CHƯƠNG 11

      Sau việc ấy, tôi phát ba nữ quỷ kia ghé quán cà phê này rất thường xuyên, mặc dù đôi khi bị bọn nó cho ăn hành nhưng mà tôi cũng chẳng để tâm lắm. Huống chi chủ quán lại tươi cười với tôi: “Tịch Hòa, tháng này cũng là nhờ cháu mà khách đông.”

      Tôi cảm thấy hưng phấn vô cùng khi được dì Đồng Hân khen thưởng. Tôi vui vẻ đáp: “ đâu dì, là do dì quản lý tốt nên khách mới nườm nượp ạ.”

      Chủ quán che miệng cười duyên dáng, biểu cảm này giống với biểu cảm lần trước tôi gặp lần dì. Tôi theo dì lãnh lương, thuận tiện uống tách cà phê. Rời khỏi quán, tôi thong dong đeo ba lô lưng, quyết định siêu thị chuyến để mua thực phẩm. Lúc này hơn 10 giờ đêm, thành phố phồn hoa đông đúc, tôi đột nhiên nhận ra mình chỉ là hạt cát bé trong thế giới rộng lớn. Mặc kệ tôi có nỗ lực thế nào chăng nữa tôi vẫn là hạt cát, cuối cùng cũng bị sa mạc vùi lấp. Nhưng tôi cam lòng! Tôi cắn răng thầm nghĩ, tôi muốn kiếm tiền để chữa bệnh cho hai dù cho thuở bé bác sĩ bệnh tình hai tôi chẳng thể cứu vãn được nữa. Tôi muốn chấp nhận điều đó, cuộc đời luôn có kỳ tích xuất , phải sao? Chẳng có việc gì là tuyệt đối cả.

      Tôi đến siêu thị , những siêu thị lớn như Wal-Mart là nơi tôi dám tùy tiện ra vào. Hàng hóa càng nhiều, nhìn thấy càng nhiều, tôi lại càng muốn mua nhiều. Và túi tiền cũng hao hụt, nên tôi tốt nhất vẫn né . Tôi chọn lối sống bình thường là ổn rồi, người khác dạo siêu thị lớn, tôi dạo siêu thị , kiểu gì cũng là siêu thị thôi, sao phải quan trọng. Người khác ăn Hamburger, uống nước ngọt. Tôi ăn bánh bao, uống nước khoáng, so với họ tôi cũng chẳng lạ lùng gì. Có lẽ, tôi ăn để sống chứ sống để ăn.

      Tôi mua vài thứ đồ dùng hằng ngày và ít quà vặt rồi về trường học. Trời đứng gió. Thành phố này vốn dĩ là như vậy, nóng nực và khô cằn. chưa bao lâu mồ hôi đầm đìa, đôi giày bata mang cũng ngột ngạt khiến tôi thấy khó chịu. Tôi bèn mở ba lô lôi ra đôi dép lê rồi xỏ vào chân. Mang dép có cảm giác thoải mái hơn nhiều, tôi đắc ý, tiếp tục về phía trước. Thế nhưng được lúc, tôi cảm giác có gì đó kỳ lạ. Ngoảnh mặt lại nhìn, tôi thấy loáng thoáng có bóng người bước theo sau.

      nhận ra được tín hiệu tốt, tôi bèn ra đường cái, tránh mấy con hẻm hẻo lánh để đề phòng bất trắc. Tự tôi cũng tán dương mình thông minh. Đôi lần tôi muốn ngoáy đầu dòm ngó thêm lần nữa, nhưng mà thôi, tôi chưa đủ can đảm. Càng lúc người ấy càng tiến gần tôi, trời ơi, là lão béo hói. Lão hỏi tôi: “ , có chỗ trọ phải ?”

      Tôi chẳng buồn đáp chuyện, khinh miệt nhìn lão rồi vội vàng bước nhanh. Theo suy đoán của tôi, lão ta chẳng thể nào bắt kịp tôi được. Sau khi khoảng xa, tôi mới quay lại thấy lão béo nữa. Thay vào đó là bạn trẻ Diệp Cẩm Thần.

      biết gã theo tôi bao lâu, nhưng tôi thấm mệt, còn gã vẫn bình thản như cũ. Gã đúng là quái biến hình mà! Tôi thở dài, tới trước mặt gã rồi hỏi: “Này, Diệp Cẩm Thần, bạn theo tôi hở?”
      B.CatBò đeo nơ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 12

      “Diệp Cẩm Thần, bạn theo tôi hở?”

      Diệp Cẩm Thần hơi nhướn hàng chân mày, gã nhìn tôi bằng ánh mắt lơ đãng: “ có bị hoang tưởng ? Đường phố công cộng chứ đâu thuộc quyền sở hữu của nhà chứ?”

      Tôi đương nhiên tin lời biện minh ấy: “Vậy sao bạn lại cùng đường với tôi? ràng nhiều đường như thế!”

      “Thưa chị, đường này đến trường học.”

      Tôi suýt chút tin gã, nhưng ngẫm nghĩ lại hôm nay là tối thứ bảy, thế quái nào trường học còn hoạt động? Tôi muốn đánh gã vài cái.

      “Đùa nhau chắc? Giờ này làm gì còn có thầy nào dạy học chứ? Bạn họ Diệp quý mến, bạn đừng nên ngụy biện với tôi, chẳng phải bạn muốn cười nhạo tôi sao?” Tôi bĩu môi, tôi biết Diệp Cẩm Thần thích nhất là nhìn tôi rơi vào những tình huống lao đao điêu đứng, rồi như phép màu, gã xuất để cười chọc quê tôi. Tất nhiên, phải là cười lạnh, vì gã sợ nhất là lạnh mà.

      “Vậy giờ bạn thấy tôi khốn đốn rồi, hài lòng chưa?” Tôi nhăn nhó hỏi.

      Cũng chẳng hiểu tại sao tôi đều nghĩ khi gặp gã làm như có việc gì, nhưng chỉ cần đối mặt với gã tôi lại muốn đánh gã bầm dập. Tôi phải là mẫu người chuộng bạo lực, thế nên tôi đành an ủi rằng tôi và gã là đôi oan gia.

      “Hình như vừa bị sét đánh?” Diệp Cẩm Thần buông câu tênh.

      Tôi gào lên: “Bạn mới bị sét đánh, cả nhà bạn mới bị sét đánh!”

      Diệp Cẩm Thần có biểu cảm hơi choáng , nhưng giọng vẫn bình thản như cũ: “Tóc của , khá là phiêu lãng.”

      Tôi sờ sờ tóc mình rồi nhìn vào cửa kính quán mì sợi phản chiếu hình ảnh bản thân, ôi trời ơi, tóc tôi giống mì gói mà! Tôi trừng mắt với gã: “Ai cần bạn quan tâm, đừng là bạn theo tôi mấy con phố chỉ để cho tôi biết việc này!”

      “Tất nhiên phải rồi!” Gã nhếch môi cười khẽ, “ sờ đằng sau lưng thử .”

      Tôi hậm hực vươn tay sờ lưng, thế quái nào lưng lại có tờ giấy? Mồ tổ nó, nếu chỉ là tờ giấy trắng nước biển mặn, ấy vậy mà đứa khốn nạn nào còn viết lên giấy những nét chữ như rồng bay phượng múa với nội dung: “Tôi có nhà.”

      Ai mà lại thiếu đạo đức vô giáo dục như vậy? Nhìn mặt tôi giống đứa vô gia cư lắm sao?

      Tôi đùng đùng nổi giận: “Diệp Cẩm Thần, cái này ở đâu ra?”

      Diệp Cẩm Thần nhún vai: “Lúc còn ở cà phê Milan.”

      “Vậy sao bạn cho tôi biết?!” Tôi muốn bùng cháy, tôi sắp điên lên rồi!

      “Sao tôi phải cho biết?” Gã tỏ vẻ vô can nhìn tôi.

      Chờ , tên nhóc này còn biết tôi ở quán cà phê, nghĩa là gã theo dõi tôi từ khi ấy. Chưa hết, rốt cuộc gã theo dõi tôi để làm gì? Trời ạ!

      “Diệp Cẩm Thần”, tôi hét to, “chốt lại câu là bạn muốn gì ở tôi?”

      kéo tờ giấy lưng xuống là được rồi, ai muốn gì đâu.” Gã thờ ơ đáp lời.

      Lạy Chúa! Diệp Cẩm Thần chết tiệt, dằn vặt tôi chính là thú tiêu khiển đáng quý của gã ư? Tôi vo tròn tờ giấy rồi ném , còn gặn giọng với gã: “Đại thiếu gia, giờ muộn, bạn nên trở về nhà. Cẩn thận lỡ xe buýt.”

      Tốt nhất là đừng có chuyến xe nào để gã về, tôi căm giận nghĩ.

      Diệp Cẩm Thần tươi cười đến rạng rỡ.

      Tôi rùng mình cái: “Bạn Diệp, hẹn gặp lại.”

      Gặp lại cái khỉ mốc, đừng bao giờ thấy mặt nhau nữa mới là ý của tôi.
      B.CatBò đeo nơ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 13

      Lúc tôi rời khỏi Milan, dì chủ quán còn lo lắng nhìn tôi giống như chuẩn bị điều gì đó, tôi cảm thấy tò mò nên chạy đến hỏi Tiểu Mẫn. ấy đáp: “Hóa ra bạn biết buổi tối tuần trước có điều ổn à?”

      Tôi suy nghĩ lát, đó chính là lý do mà Diệp Cẩm Thần theo sau lưng tôi.

      “À… có.”

      Xác nhận với Tiểu Mẫn là có, nhưng nửa đường lại phát ra, tôi đúng là mâu thuẫn. Tiểu Mẫn lắc lắc đầu, rồi dùng dáng vẻ cứng rắn bước . Tôi vội níu ấy lại: “Rốt cuộc có chuyện gì, bạn cho tôi biết với.”

      Tiểu Mẫn nhìn đông ngó tây, thấy ai chú ý đến chúng tôi mới ghé tai tôi thầm: “ lưng bạn lúc đó được dán tờ giấy với dòng chữ “tôi có nhà.”

      Tôi nhăn nhó, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng. Sắc mặt tôi tốt lắm phải.

      “Bạn chẳng lẽ phát sao?” Tiểu Mẫn tiếp tục , “tôi nhìn thấy bạn lãnh lương rồi chạy ra ngoài, vừa định thông báo với bạn bạn biến đâu mất.”

      Tôi vô cùng u sầu, tôi lãnh lương chứ đâu phải là thiên sứ giáng trần, biến mất kiểu gì được chứ?

      Tôi đành gật đầu lấy lệ: “Cám ơn bạn, nhưng dọc đường tôi phát .”

      Tiểu Mẫn kinh hô: “Thế may quá! Có phải bạn nhận thấy suốt đường có rất nhiều ánh mắt quái dị đổ dồn về phía bạn chăng?”

      đúng là như vậy đấy. Tôi nhún vai: “Bạn đúng rồi, tôi cũng cảm giác được bình thường. Tiểu Mẫn, nể tình tôi và bạn là người quen, bạn tôi biết đứa nào dán giấy lên lưng tôi ?”

      ấy phì cười, tôi mà, ấy vẫn là người tốt.

      “Tịch Hòa khéo đùa!”

      Tôi vội ngắt lời ấy: “Đùa hay chẳng quan trọng, quan trọng kẻ đó là ai kìa!”

      “Tôi biết, nhưng bạn đắc tội với người nào đúng ?”

      Điểm này đúng, chỉ lời mà trúng trọng tâm! Tôi nhìn Tiểu Mẫn cảm động muốn rớt nước mắt, sau đó ký ức của tôi chợt ùa về. Kẻ chơi xấu tôi là kẻ thù chứ còn ai vào đây nữa. Xét tới xét lui, phúc họa đến, trừ con bé kiêu căng kia, tôi chẳng nghĩ ra người thứ hai. Em dấu của Thẩm Niệm Sâm, gặp nhau muốn mòn con mắt ấy vậy mà tôi còn biết nó tên họ là gì, chuyện này kể ra khá mất mặt nhỉ.

      ít ra có thể ở căng tin bộc lộ phong cách hùng hổ, lớn tiếng gọi tên của tôi, nhưng tôi thể, cho nên tôi quyết định gặp chuyện để hỏi thăm đôi điều. Thứ bảy, chủ nhật trôi qua, lúc này tôi mới phát giác ra vấn đề khá đau đầu, đó là con bé ấy hai hôm nay đến quán tìm tôi, nhầm chứ, đến uống cà phê. Trời vào đêm, cũng là tối chủ nhật như thường lệ, tôi đeo ba lô chuẩn bị về. Tôi còn cố ý bước chậm, vẫn là cùng Tiểu Mẫn và các bạn nhân viên khác chung, tôi rất sợ Tiểu Mẫn lần này lại bảo tôi rằng thấy tăm hơi tôi ở đâu phiền chết. được khoảng tôi chào tạm biệt bọn họ rồi tiếp tục con đường đến trường.

      CHƯƠNG 14

      Oan gia ngõ hẹp đại khái chính là câu chuyện dài kỳ. Sau khi rời quán, tôi đến nơi tĩnh lặng trong ngõ hẻm, đây gọi là dạo mát. Tôi định trở về sớm. Nhưng dường như ông trời thích trêu ngươi tôi, chân vừa bước được mấy bước nghe thanh của bé khóc sướt mướt. Mượn tạm cụm từ của thập niên bảy mươi mà hình dung: “Lưu manh trêu ghẹo.” May mắn là tôi bị trêu ghẹo, à… dáng vẻ của tôi làm gì có ai đến để trêu ghẹo chứ.

      Tôi phản ứng gì, tiếp tục về phía trước, nhưng tiếng khóc lại pha lẫn vào tiếng cười độc địa làm lòng tôi phát run. Tự dặn bản thân nên xen vào việc kẻ khác, nhưng cuối cùng quỷ tha ma bắt tôi ôm đầu mò tới chỗ ồn ào để ra tay cứu giúp. Tôi trợn tròn mắt, thế quái nào lại là cảnh tượng nữ sinh trò chuyện vui vẻ với ba nam sinh khác. Đúng thế, là trò chuyện vui vẻ. Trời đất ơi tai tôi có vấn đề ư? Sao nghe thành tiếng khóc chứ, tôi còn định xả thân vì nghĩa đấy! Xét tình hình tại mà tôi sắm vai hùng, khéo có khi tôi trở thành kẻ quấy rối việc tốt.

      Tôi cười giả lả rồi xin lỗi, chân lùi vài bước, chuẩn bị dẫn xác rời

      “À há, cứ tưởng ai, hóa ra là hoa hậu giảng đường nổi tiếng.”

      Thanh này có chút quen thuộc, tôi nghe trong lòng hơi lộp bộp chút, hoa hậu giảng đường? chế nhạo tôi mà. Ngoảnh đầu nhìn lại, ngoại hình của con bé ấy, mắt gấu mèo, môi đỏ chót, lông mi đậm đặc đen ngòm, tai còn xỏ vài chiếc khuyên màu bạc. Tôi giật mình, trời ơi, đó là em Thẩm Niệm Sâm! Con bé sao tự biến mình thành bộ dạng khủng hoảng như vậy?

      Tôi hơi ngẩn người, nhìn tôi, bất chợt cười rộ lên: “Này chị , nhận ra tôi à?”

      Tôi đáp: “Ờ, nhận ra sao .”

      hơi nhíu chân mày, sau nhìn sang bọn nam sinh. tên trong bọn chúng bắt đầu hỏi han: “A Mỹ, kia là ai thế? Sao mình chưa thấy qua, đừng là chị em của bạn chứ?”

      ra được gọi là A Mỹ. liếc xéo : “Chị em? Người đó á hả? Nếu có chị em như vậy tôi ngồi đây giờ này.”

      Lời của có chút xa xôi, tôi cũng hiểu ràng rốt cuộc có ý gì. Nhưng tôi chẳng dám nhiều lời, đành phải đứng ngó chòng chọc bọn họ. Rồi tên khác lên tiếng: “Trễ thế này mà mới có người?”

      phải người chẳng phải còn quỷ theo đuôi tôi ư? Tôi nhếch môi lười đáp. A Mỹ lại cười phá lên, hàng mi run run như sắp rớt xuống đất. Nhưng tôi lo lắng thừa, dày đặc thế kia rớt kiểu gì chứ.

      Đêm nay ánh trăng rất đẹp. Mặt trăng to tròn vô cùng, theo sách vở là tựa như chiếc bàn ngọc bích. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, hầy, sắp qua rằm rồi, lâu về thăm gia đình. Tôi cảm thấy mất kiên nhẫn, bèn gãi đầu : “Tôi có việc, xin phép trước. Mấy người cứ tập trung vào chuyên môn, xin đừng quan tâm tôi.”

      A Mỹ lập tức đổi sắc: “Chị đứng lại!”
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :