1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã cực sủng - Đề Qua Loạn Khởi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 44: Thời khắc ấm áp

      Kiều Đa Bảo mặc dù tuổi so với người khác ít hơn chút, nhưng vóc người lại trổ mã được vô cùng tốt, áo rộng thùng thình đúng lúc chỉ che được cái mông , đùi thon dài đẹp lại triệt để ra, trắng bóng quả thực choáng váng ánh mắt của cậu.

      Trắng nõn tỳ vết vô cùng mịn màng lộ ra làn da nhàn nhạt hồng bột, đôi môi đỏ thắm như cánh hoa mềm mại ướt át, đôi mắt trong vắt trong suốt, xán lạn như đầy sao chính là như nước trong veo nhìn cậu, lông mi dài khẽ rung động.

      Mà tóc kia ướt đẫm, bọt nước theo rơi trước quần áo, chảy ra vòng trong suốt.

      Bên trong. . . Dĩ nhiên là - thực - vô ích - ! !

      Máu Chu Tích Tiệp toàn thân cơ hồ toàn bộ tuôn ra chỗ , cả người cương ở bên.

      "Em. . . có mặc. . Trong. . quần áo bên trong?" Cơ hồ là chữ lần phun ra mấy chữ này, toàn thân Chu Tích Tiệp đều nhanh chóng muốn bốc cháy.

      Kiều Đa Bảo như có việc gì cầm lấy khăn lông bao lấy đầu tóc, giải thích được nhìn cậu, "Bọn em ở ký túc xá đều là như vậy nha, buổi tối ngủ còn mặc, mặc nhiều thoải mái nha."

      Nhưng là bỏ quên chút, bây giờ phải là ở ký túc xá nữ, mà là ở nới ở của nam sinh huyết mạch muốn sôi trào, hơn nữa còn là buổi tối khuya. Bất quá Kiều Đa Bảo đúng là có ý thức được cái gì, Chu Tích Tiệp là người mà ngoại trừ cha mẹ, ỷ lại nhiều nhất cũng là người tín nhiệm nhất, ở trước mặt cậu cảm thấy cần có bất kỳ câu nệ nào.

      Chu Tích Tiệp thực biết là cao hứng, hay còn là khổ sở. Cậu hai năm qua đều cùng đống con trai ở trong quân doanh, ngay cả như động vật giống cái cũng có, thời vừa mới thoát khốn liền gặp được bữa tiệc lớn như thế, đây phải là thách thức cậu sao.

      Mặc kệ lại như thế nào chịu loại nhịn này, nhìn thấy ăn được ăn, thực thống khổ, Chu Tích Tiệp thấy cứ như vậy bao lấy tóc ướt chèm nhẹp liền ngồi kia bắt đầu xem ti vi, cậu còn là vô ý thức lập tức cầm khăn lông khô tới giúp lau tóc, cũng mượn này muốn dời lực chú ý của mình, nếu các loại hình ảnh bất lương đầy dẫy khiến đầu phải nổ tung.

      "Mỗi lần lau đầu chẳng phải em đều làm những chuyện khác sao? Về sau nhức đầu làm sao bây giờ?" Chu Tích Tiệp bên quở trách, bên dịu dàng giúp lau.

      Kiều Đa Bảo cảm giác được đầu thoải mái, liền ngoan ngoãn ngước đầu cho cậu lau, thấy cậu liền đứng ở trước mặt mình, liền thuận tay ôm lấy cá eo i tinh tráng, mặt dán vào bụng của cậu khỏi nỉ non câu.

      "Tiểu Tiệp, em rất nhớ ."

      Tay lau tóc ngừng lại, lời nhu nhu giống như dòng nước ấm chảy xuôi đến mỗi cái góc trong thân thể Chu Tích Tiệp, nhất là trái tim trở nên cực kỳ mềm mại.

      Tay kia tự chủ được đặt lưng Kiều Đa Bảo, vỗ nhè .

      " cũng vậy, rất nhớ em, mỗi ngày đều nhớ."

      phải là mỗi ngày, nhưng ra là mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ tới , huấn luyện càng khổ lại càng nghĩ.

      " về sau cũng được rời lâu như vậy, được hay ?" Kiều Đa Bảo ngẩng đầu lên, mắt to sáng long lanh chuyên chú nhìn xem, Chu Tích Tiệp cúi đầu, xuyên thấu qua đồng tử màu lam, cậu đều có thể ràng chứng kiến bộ dáng của mình, cũng giống như có thể chứng kiến sâu trong nội tâm của tự hồ chỉ ở người.

      Hết sức thực lại hết sức duy nhất, tình tinh khiết như vậy lại vô cùng ỷ lại rồi say đắm, cần nhiều lời, tựa như ua con mắt ấy hề che dấu, như đặt tảng đá trong lòng cậu, nhiệt huyết từ chân vọt lên đỉnh đầu.

      "Được."

      Cậu cũng nhịn được nữa, cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng đỏ hồng kia.

      Đôi môi tiếp xúc trong nháy mắt khiến bầu khí giữa hai người như nổ tung, cánh tay sắt của Chu Tích Tiệp ôm chặt lấy thân thể nhắn xinh xắn, mới đầu chỉ là dùng sức mút lấy cánh môi mềm mại, lại lưu luyến quên lối về.

      Nhưng dần dần, cậu lại thoả mãn với điều này, thử từ từ cạy ra hàm răng của . Mà Kiều Đa Bảo căn bản tia phòng bị, đơn giản liền bị cạy ra, tùy ý cho cậu tiến quân thần tốc.

      Người trong ngực thuận theo tựa hồ là khích lệ lớn lao đối với Chu Tích Tiệp, cậu có chút ngốc lại vội vàng quyến rũ đầu lưỡi.

      Lần này căn bản là lần thứ hai kiss của hai người, lần đầu là ở thời điểm Kiều Đa Bảo uống rượu say, dưới tình huống đầu óc tỉnh táo phát sinh.

      Mà lần này Kiều Đa Bảo rất ràng cảm nhận được hơi thở rực nóng của Chu Tích Tiệp bao phủ cả người, bàn tay vững vàng nắm lấy eo , chỉ cảm thấy hơi thở nam tính bá đạo phảng phất thông qua khoang miệng truyền đến tứ chi, rút khí lực toàn thân.

      (Lới tác giả: cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng, muốn bị khóa, đều xóa bỏ, xóa bỏ ! Ta cầm bụi cỏ!)

      "Ưm. . ."

      Chưa từng có qua loại cảm thụ này, Kiều Đa Bảo tự giác được đầu của mình như muốn nổ tung, toàn thân yếu mềm, mắt to mơ hồ tầng hơi nước, có chút biết làm sao rên tiếng, thiên kiều bá mị.

      Chu Tích Tiệp toàn thân chấn động, đột nhiên mạnh mẽ thanh tỉnh lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bộ dáng lúc này củaKiều Đa Bảo, ánh mắt u mê lại có chút ít luống cuống, giống như mất phương hướng mà động lòng người, lại đơn thuần tinh khiết làm cho người khác đau lòng.

      thuận theo tín nhiệm thừa nhận theo từng cử động thô lỗ, mặc cậu muốn làm gì làm mà có chút nào phản kháng.

      Mà cậu ở đâu, tại làm cái gì? loại lực ý chí cùng tự chủ sắt thép giờ phút này tan tác chịu nổi đả kích, ngay cả mong muốn đời thế bảo vệ bị thương tổn cũng biết ném nơi nào, mình bây giờ dĩ nhiên cũng làm muốn thương tổn .

      Chu Tích Tiệp hận thể hung hăng cạo hai bàn tay của mình, đầu đầy mồ hôi đứng lên, nhanh tay nhanh chân sửa sang xong quần áo người bị kéo lên nhăn nhúm, nặng nề hôn trán sau đó nhanh chóng xông vào nhà vệ sinh, mở ra nước lạnh dập tắt lửa toàn thân.

      Bình thường thích dùng vài phần nước lạnh tắm, lần này tắm mất toàn bộ nửa giờ.

      Cuối cùng thân nhàng khoan khoái, nhưng mặt còn mang theo chút mất tự nhiên ra, trông thấy người nằm ghế sa lon lại ngủ thiếp , cậu khỏi thở phào nhõm, hai người cần lúng túng như vậy.

      Kỳ lúc Chu Tích Tiệp đứng dậy rời , Kiều Đa Bảo cảm thấy toàn thân đều thoải mái, qua hồi lâu mới dẹp loạn xuống, khiếp sợ hồi tưởng đến nhừng điều Chu Tích Tiệp đối với mình, lần đầu chứng kiến như thế Chu lão tam lạnh lùng lại xúc động cùng thô bạo như vậy, bất quá thể . . . Hết sức nam tính!

      Xem ra sức quyến rũ của mình rất lớn sao. . . Kiều Đa Bảo vui rạo rực nghĩ tới, trước kia tại trường học nhiều lần gặp vài đôi trước mặt mọi người kiss rồi sờ bắp đùi, tại cuối cùng có thể chính mình đích thân cảm thụ, cảm giác. . . Cũng tệ lắm. . . Nhưng là vì sao tiếp tục làm? Chẳng lẽ ở trong doanh quan lâu?

      trận nghĩ ngợi xong, liền ngủ mất . . . Hôm nay mệt mỏi ngày, lại bị Chu Tích Tiệp đột nhiên bộc phát nam tình hồi, cả người mệt mỏi, phi thường dễ dàng ngủ.

      Chu Tích Tiệp nhàng ở ghế sô pha bên kia ngồi xuống, cầm lấy khăn lông từng điểm từng điểm dịu dàng lau khô tóc của , liền lặng yên nhìn xem Kiều Đa Bảo điềm tĩnh thụy dung lâu, ngón tay vuốt ve còn gương mặt đỏ bừng, ánh mắt ôn nhu như nước.

      Cậu ôm lấy Kiều Đa Bảo đến đến giường của cậu, nhàng đem người để xuống, đắp kín tấm chăn mỏng, sau đó chính mình cầm lấy gối đầu chuẩn bị đến ghế sofa ngủ đêm.

      Nhưng mà, cậu còn có rời bên giường, Kiều Đa Bảo liền mơ mơ màng màng như mê tỉnh lại, lầu bầu lẩm bẩm hỏi:

      ". . . đâu nha?"

      "Ừm? ra bên ngoài ngủ đêm, chính em ngoan ngoãn ngủ, được đá chăn mền."

      Chu Tích Tiệp xoay người đến, vỗ khuôn mặt của .

      " cần. . . Em muốn giúp em. . ."

      Kiều Đa Bảo tóc rối bù, giãy giụa ngồi dậy, khuôn mặt nhắn nhíu lại ôm tay của cậu tha.

      Lửa người Chu Tích Tiệp lại hừng hực cháy khi nhìn từ cao xuống, đúng lúc có thể trông thấy trong cổ áo rộng thùng thình kia đồi phiến tuyết trắng.

      Cậu vội vã dời mở mắt, đưa tay kéo y phục của , nhịn xuống lửa nóng rang bất đắc dĩ khuyên, "Đa Bảo nghe lời, chúng ta ngủ chung như vậy tốt."

      "Có cái gì tốt nha, chúng ta mới trước đây. . . Đều cùng nhau như vậy ngủ nha." Kiều Đa Bảo còn buồn ngủ muốn ôm cậu, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm.

      "Kia đều là mới trước đây, tại chúng ta đều lớn như vậy . . ."

      "Ưm. . Em mặc kệ. . ." Kiều Đa Bảo bắt đầu làm ầm ĩ muốn xuống giường.
      Chu Tích Tiệp vội vàng đem ôm trở về, "Tốt lắm tốt lắm, cùng em ngủ, được chưa?"

      Cậu liền giường nằm xuống, Kiều Đa Bảo liền theo trong khuỷu tay của cậu chui vào, hơn nửa người đè lên, cả người nằm sấp ngực cậu ngủ.

      Tim Chu Tích Tiệp đập gia tốc, khó thở, toàn thân cứng ngắc vô cùng. Mỹ nhân, điểm này sức nặng đáng kể chút nào, nhưng mỹ nhân ở trước ngực ma sát lồng ngực của cậu, quả thực là khiến bản thân thở ra hơi.

      Chủ nhân gây chuyện mè nheo hồi, bàn tay bé rủ xuống ở bên kia, lại an tâm trầm trầm ngủ.

      Chu Tích Tiệp hít thở sâu lâu mới dẹp loạn xuống, cúi đầu, nhìn tóc xù đỉnh đầu cùng phát xoáy Kiều Đa Bảo, đưa tay tới vuốt ve tóc mềm mại, khỏi than thở tý.

      Hồi tưởng lại mới trước đây cậu hơn 4 tuổi, vừa mới 3 tuổi, bột đô đô vào trong nhà cậu, đối với khiêu khích của cậu thèm quan tâm, chỉ lo ăn ăn ngủ ngủ, hai người có thời điểm ồn ào vui, so với ai khác đều quên rất nhanh, chuyến xong trở lại, lại kéo tay của cậu hì hì ha ha.

      Đến buổi tối hai người nằm ngủ cùng chỗ, khiến Chu Huyền cùng Chu Mạch ghen tị muốn chết, cậu lúc cũng rất vui mừng, thường xuyên trêu cợt, lại thường thường bị trêu cợt trở lại. Hơn nữa ở lúc ngủ, lúc nào cũng gác tay chân sang bên, chi, thập phần thích ý chiếm cứ lấy hơn phân nửa gian, còn thích vây bọc chăn mền loạn cả đêm, thường xuyên vô ý thức đệm lên cậu mà ngủ.

      Mỗi lần tỉnh lại cậu cũng cảm thấy giống như bị xe nghiền qua, mà vẻ mặt của v lại ô tội biết phát sinh chuyện gì, đáng cực kỳ.

      Cậu cũng biết là khi nào bắt đầu, trong đầu bắt đầu từng ly từng tý đều đầy dẫy nụ cười và cả cái nhăn mày của , mỗi ngày, mỗi thời khắc chú ý nhất cử nhất động của .

      Nhưng cậu có thể xác định chính là, năm ấy tự nhóc 3 tuổi tiến vào nhà của cậu, liền bắt đầu gieo mầm, mọc rễ, nẩy mầm trong lòng cậu.

      thời, nở hoa.
      Last edited: 12/4/16
      huyenlaw68, B.CatHale205 thích bài này.

    2. Mimhe

      Mimhe New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      5
      Kh bjk khi nào a ăn chị ta

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 45: Cường thế đả kích

      Chu Tích Tiệp mặc dù ở bên trong trại huấn luyện năm, lại có đổ vào rất nhiều kiến thức, thời điểm nhàn rỗi ngoại trừ rèn luyện thân thể ngoài còn muốn thường thường tự học phương diện quản lý tài chính mà Chu cha gây dựng chút, thậm chí còn muốn sớm quen thuộc phương diện tư liệu cùng danh sách của công ty.

      Chu cha lần này quyết tâm coi cậu như người nối nghiệp đến bồi dưỡng, bởi vì hai con lớn: người có đầu óc người lẩn trốn, tại cũng chỉ có thể vững vàng bắt lấy tiểu nhân này thả.

      Bất quá hoàn hảo, Chu Tích Tiệp ở phương diện này lại được trời cho, đến hai năm qua sở chưởng nắm kiến thức cùng giáo dục so với các học sinh khác chỉ nhiều ít, hơn nữa còn có chút thể nghiệm cùng kinh nghiệm cũng vượt xa những cậu ấm khác có khả năng cảm nhận được.

      tóm lại, năm này việc tôi luyện chỉ có Chu cha rất hài lòng, khiến Chu Tích Tiệp bên tại trường học đọc sách, bên từ từ bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Chu Dương, liền ngay cả Kiều cha hay bắt bẻ cũng miễn cưỡng gật đầu, tại còn có thể làm ra phen nghiệp, có thể cùng Đa Bảo danh chính ngôn thuận vĩnh viễn ở cùng chỗ.

      Cho nên, Chu Tích Tiệp ngoại trừ vừa trở về vậy bồi dưỡng Đa Bảo bốn phía điên khùng được lúc, liền bắt đầu bận rộn, tại bên trong trường học căn bản là rất khó nhìn thấy bóng dáng của cậu. Vốn là những nữ sinh nhàm chán trong trường học còn muốn thỉnh giáo bạn trai Kiều Đa Bảo phi phàm như thế nào, gây giật mình như thế nào. Đáng tiếc, lại ngay cả sợi tóc đẹp trai đều thấy được.

      Hoa lưu loát mà rơi, phủ kín cả con đường, giống như tấm thảm màu tím chảy dài mở ra, lãng mạn lại xinh đẹp, liền ngay cả trong khí đều tràn ngậ hương hoa p nồng đậm, hấp dẫn ít nam nữ chuyện đương hoặc là dự định đến hồi tình cờ gặp gỡ khó quên.

      Bất quá chút nữ sinh lại lặng lẽ đưa ánh mắt nhảy vào hướng người kia cõng đàn ghi-ta dựa ở gốc cây, bóng dáng tuấn mỹ.

      Dụ Đàm mặc áo sơ mi trắng, tay đút vào túi quần, tóc mái màu rơm thoáng che kín cái trán, con mắt híp lại tựa như nhắm, mà khóe miệng như có như quyến rũ ra thoáng chút tà mị tươi cười, tùy ý tiêu sái, bộ dáng phóng đãng kiềm chế được, cơ hồ mê ngốc đám nữ sinh.

      Xa xa, nam sinh cao lớn thong thả tới, Dụ Đàm khẽ nghiêng đầu, hé mắt, khỏi đứng thẳng người.

      "Cậu tên. . . Chu Tích Tiệp đúng ." Dụ Đàm kia mang theo tia khinh thường trong ánh mắt đánh giá phen.

      Chu Tích Tiệp mới từ phòng làm việc giáo sư ra, định tìm Kiều Đa Bảo, nhìn thấy nam sinh xa lạ đột nhiên chặn lại đường , khỏi dừng bước, mặt thay đổi.

      "Có chuyện gì?"

      "Nghe , cậu cùng Đa Bảo là thanh mai trúc mã?"

      Chu Tích Tiệp chỉ là bình tĩnh nhìn , được lời nào.

      "Chủ động rời , thích hợp với ấy."

      Dụ Đàm giọng bình thản, vẻ mặt chắc chắc cùng tự tin. Mặc dù thừa nhận Chu Tích Tiệp lớn lên hề kém khi so với , vóc người cũng so với cao lớn hơn, thế nhưng có ích lợi gì? Vẻ mặt mặt than cộng thêm việc học ghế trống nhiều năm, hơn nữa gia cảnh cần nghĩ cũng biết chắc là kém so với chính mình, Kiều Đa Bảo như vậy với như thế nào lại xứng đôi được!?

      Đều càng khó có được lại càng muốn có được, kể từ phòng khi Kiều Đa Bảo ở teakwondo rất ràng cự tuyệt chính mình xong, Dụ Đàm ngược lại bị đặc lập độc hành hấp dẫn lấy, lần đầu mãnh liệt thích bé như vậy. Thanh mai trúc mã thế nào, tại xuất thủ, tự nhiên có thể làm cho Chu Tích Tiệp biết khó mà lui!

      Chu Tích Tiệp nghe lời của giống như là nghe được trò cười gì đó, mặt lạnh lùng khó có khi lộ ra tia nghiền ngẫm vui vẻ.

      "Cậu tin cậu có bệnh?" Chu Tích Tiệp nhìn Dụ Đàm, ánh mắt trào phúng mà khinh miệt.

      "Cậu có ý gì? !" Dụ Đàm tuấn mặt trầm xuống.

      "Tôi đầu óc cậu có bệnh, phải trị!"

      Dụ Đàm nắm chặt quả đấm, ánh mắt trầm nhìn chằm chằm Chu Tích Tiệp, lúc sau lại lạnh lùng cười tiếng, "Cậu lấy cái gì so với tôi? Nếu như dựa vào tình cảm cùng ấy quen biết nhiều năm, vậy như thế nào xác định được ấy đối với cậu có cảm tình phải là đối với trai?"

      "Trò cười, tại sao tôi phải cùng cậu so đo? Tình cảm của ấy với tôi như thế nào, cậu lại có tư cách gì đến chất vấn?" Chu Tích Tiệp đối với lời của khịt mũi coi thường.

      "Tôi cùng Đa Bảo ở cùng ban nhạc, trước đây mấy ngày, ngày ngày cùng chỗ tập luyện, hơn nữa trước đó, ở trường học ấy vung tay là vì cùng tôi có liên quan." Dụ Đàm trong lòng nhất nghẹn, khỏi hung hăng kích thích Chu Tích Tiệp.

      " ấy động thủ, tôi tin tưởng mục đích của ấy rất ràng."

      Kiều Đa Bảo vung tay tuyên bố xong, cùng bọn họ phủi sạch quan hệ, trường rất nhiều người cũng nghe được, cũng kể cả Dụ Đàm , nghĩ tới Chu Tích Tiệp lúc ấy mặc dù có ở trường học, thế nhưng cũng ràng biết những chuyện này. Gương mặt tuấn tú trầm của Dụ Đàm như được tích nước, lúc trắng lúc xanh.

      Hơn nữa bởi vì chiều cao so với Chu Tích Tiệp thấp hơn chút, gầy hơn chút, Chu Tích Tiệp liền bình tĩnh như vậy lạnh nhạt đứng ở nơi đó, toàn thân cách tự nhiên tản mát ra hơi thở lạnh cơ hồ đều muốn đè ép lên cái đầu của , trong lòng lại càng phát ra tức giận nắm chắc.

      Dụ Đàm cau chặt lông mày, nghĩ thầm vóc dáng của mình 1m8 tính là cao, người trước mắt này là ăn cái gì lại cao như vậy, còn cường tráng như vậy?

      "Nếu như tại tôi muốn theo đuổi ấy sao?"

      Dụ Đàm đến cùng xuất thân là người có tiền, trong khoảnh khắc bình phục tâm tình phức tạp trong lòng xong, tiến lên hai bước, ánh mắt lại lần nữa sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Tích Tiệp.

      Chu Tích Tiệp thần sắc bình tĩnh như trước gợn sóng, "Cậu có cơ hội này, càng có tư cách này."

      Chu Tích Tiệp liền như vậy nhìn thẳng , có bất kỳ vẻ gì nét mặt của cậu, giọng cũng có bất kỳ cái gì ổn định, nhưng mà khiến Dụ Đàm cảm thấy cậu ta rất ràng châm chọc .

      "So với tôi đây nán lại hai năm đại học, ngoại trừ chính là cõng đàn guitar lừa gạt lừa gạt chút nữ sinh háo sắc bên ngoài, trong mắt tôi, cái gì cậu đều có."

      Tiếng vừa dứt, Chu Tích Tiệp nhìn cũng nhìn xoay người , đối với cái dạng tình địch này cậu căn bản để vào mắt.

      Xung quanh rải rác mấy nữ sinh nhận ra nam sinh cao lớn này đúng là người mà tiệc tối ngày đó cùng Kiều Đa Bảo, nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu líu ríu thôi.

      mặt Dụ Đàm trắng nõn tuấn lúc này có mảnh tối , huyệt Thái dương gân xanh nhô ra, mơ hồ có dấu hiệu sung huyết.

      Từ đến lớn vô luận đến chỗ nào đều làm người khác chú ý, giống như ngôi sao mới chói mắt bị nữ sinh đến vây quanh, về bề ngoài hay về gia cảnh đều so với rất nhiều người khác ưu việt hơn, nhưng hôm nay vừa đến trước mặt Kiều Đa Bảo, Chu Tích Tiệp lại nhiều lần đều bị xem còn bị châm chọc cười nhạo!

      "Hmm ~~" Dụ Đàm hít sâu hơi, ánh mắt có chút ít trầm, "Tên đầu gỗ thiếu học hai năm, tôi lại muốn nhìn chút cậu dựa vào cái gì mười phần kiêu căng như vậy!"

      Dụ Đàm hung hăng xoay người, đàn ghi-ta sau lưng theo thói quen từ lực bả vai thấp xuống, ánh mắt của chú ý tới đàn ghi-ta, đột nhiên nhớ tới câu kia của Chu Tích Tiệp, mặt lập tức lại là trận xanh trắng, cước đá văng đàn ghi-ta, sải bước rời .

      thực chứng minh, Dụ Đàm đúng là an phận bằng Chu Tích Tiệp.

      Giờ phút này trong tay của siết chặt giấy A4, giấy trắng mực đen ràng viết, người thừa kế tương lai của tập đoàn Chu Dương, Chu gia Tam thiếu gia - Chu Tích Tiệp.

      Tập đoàn Chu Dương, lúc trước giống như ngôi sao mới cường thế quật khởi, thời đứng sừng sững trong giới thương nghiệp vài chục năm mà đổ hơn nữa tương lai còn gần hơn bước phát triển trở thành trong những tập đoàn đứng đầu.

      Mà trong nhà Dụ Đàm mặc dù cũng là mở công ty lớn, nhưng là cùng Chu Dương tập đoàn so sánh, thúc ngựa đều so ra kém hơn.

      Dụ Đàm siết chặt ở trong tay sai người thầm tra được, trong mắt lóe lên quẫn bách, cam lòng, hào quang xấu hổ cùng phức tạp thôi.

      Từ đến lớn đều đương nhiên hưởng thụ mà gia đình giao phó hết thảy, bề ngoài xuất chúng, hoàn cảnh gia đình ưu việt, chính là đơn giản thực thi thủ đoạn, thay bạn như đổi quần áo.

      Nhưng điều này cuối cùng có ý nghĩa sao.

      Trong lúc nhất thời, Dụ Đàm tựa hồ là bị đả kích, lại tựa hồ suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện.
      Last edited: 12/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 46: Hỗn loạn

      Kiều Đa Bảo gần đây có chút ít rầu rĩ vui, còn tưởng rằng Chu lão tam trở lại có người quan tâm mình. nghĩ đến chính là, trong mấy tháng này, Chu Tích Tiệp liên tục bôn ba ở việc học cùng nghiệp hai đầu, rất bận rộn, cơ hồ hai người thường xuyên mỗi ngày gặp mặt nhau. Bất quá cũng vừa vặn quấy rầy, cuối tuần nghỉ, nàng liền trực tiếp trở về Chu gia ở cùng Dương Yên.

      Đúng lúc Dương Yên cũng từ chối tất cả vụ của tập đoàn Chu Dương, bắt đầu tĩnh dưỡng ở nhà, ngẫu nhiên làm đồ ăn ngon có dinh dưỡng gì đó cho cả nhà bồi bổ, xem ti vi nhảy rộn khiêu vũ, ngày trôi qua thư thái tự tại, chọc cho Chu cha rất là hâm mộ, hận thể lập tức giao công ty cho Chu Tích Tiệp xử lý sau đó về nhà cùng vợ, từ đó làm cho Chu Tích Tiệp áp lực càng tăng.

      Buổi sáng sớm nay, Kiều Đa Bảo rời giường sớm, gặp Dương Yên muốn chợ bán thức ăn bên kia có chút hơi xa mua thức ăn, nhàn rỗi có chuyện gì cũng liền hấp tấp theo.

      Bình thường thời gian sung túc, Dương Yên liền nhất định chợ mua thức ăn, bởi vì bà cảm thấy thức ăn trong siêu thị có mới mẻ.

      Tại đây bên trong chợ hải sản hỗn tạp nhốn nháo rộn ràng, Kiều Đa Bảo cũng thấy được gì, chen chúc cùng dơ bẩn, hỗ trợ nhấc theo đồ có chút hăng hái đứng ở bên nhìn xem Dương Yên ở trước chọn món ăn.

      Nhìn thấy cách đó xa có quán thịt heo xa có rất nhiều , bác, Dương Yên ánh mắt nhất thời sáng lên.

      "Mau, chúng ta mau qua tới bên kia đoạt mấy cái xương sườ tươi mới nhất, đêm nay dì Dương làm cho con sườn xào chua ngọt!"

      Hai người cùng chen đến trước, liền chứng kiến quán ông chủ chính bày ra thịt heo mới vừa giết, hơn phân nửa phiến còn chưa có chia cắt.

      Những bác kia nguyên đám con mắt lóe sáng, la hét muốn ông chủ cắt khối này khối kia của thịt heo, hai vợ chồng bán thịt heo thiếu chút nữa giúp được.

      Dương Yên ở ngoài vi chen lấn vào được, lại sợ muộn bước những mẻ xương sườn hết mất, nóng lòng hô vài tiếng có để ý từ sau lại chen tới trước, thiếu chút nữa bị chen lấn ngã xuống đất.

      Kiều Đa Bảo ở phía sau vịn lấy Dương Yên, hít sâu hơi sau, dồn khí quản, rống lớn tiếng: "Ông chủ! ! - - xếp hàng - -! !"

      Thanh cực lớn, điếc tai!

      Cơ bản toàn bộ quán thịt đều vang trở lại tiếng hô sang sảng hữu lực cao vút trong trẻo.

      Quán thịt heo lập tức mảnh yên tĩnh.

      Hai giây sau, "Ồn ào" thoáng cái, những bác đại thúc kia đều đưa mắt đến Dương Yên cùng Kiều Đa Bảo bên này, ngay cả ông chủ giơ đao thịt heo đều ngây người.

      Dương Yên có chút ít ngượng ngùng hướng người chung quanh cười cười, gò má nóng cháy. Mà Kiều Đa Bảo lại có nhiều phản ứng lắm, gặp những người kia đều tản ra chút, lập tức kéo Dương Yên tiến lên , lạnh nhạt nhắc lạiông chủ gọi cắt hai cái xương sườn.

      Mọi người kịp phản ứng xong, người hơi lớn tuổi hâm mộ nhìn Dương Yên : "Đây là con à, chẳng những vóc người trong veo như nước, còn hiếu thuận như vậy sáng sớm đến cùng mua thức ăn nha."

      "Đúng vậy đúng vậy, người trẻ tuổi bây giờ còn có vài cái là cam tâm tình nguyện cùng người lớn chựo nha, buổi sáng ngủ đến mặt trời xuống núi cũng chịu rời giường đâu, tiểu nương này thoạt nhìn thực nhu thuận."

      Các , dì đều chú ý tới, Kiều Đa Bảo trong bàn tay còn gấp rút giúp nhấc theo nhiều túi rau dưa, liên tục an lặng yên tĩnh ở sau lưng Dương Yên.

      Dương Yên bị tán thưởng, miệng đều thiếu chút nữa cười đến nứt ra rồi, liên tục khoát tay giải thích: " , phải là con , là con dâu tương lai!"

      Bác đại thẩm vừa nghe càng thêm hâm mộ, từ xưa đến nay mẹ chồng- con dâu quan hệ đều là đề tài hết sức nhạy cảm, giống như khoảng cách bình thường chắn ngang hai thế hệ trước mặt, rất ít gặp mẹ chồng- con dâu quan hệ có thể than mật giống như mẹ con bình thường.

      Cuối cùng nhìn về phía Kiều Đa Bảo ánh mắt đều xanh mơn mởn, hù dọa Dương Yên vội vàng mang Kiều Đa Bảo rời , dự định mở đường hồi phủ.

      Nhưng mà, vào lúc này, chợ bán thức ăn xa xa đột nhiên trận xôn xao cùng tiếng thét chói tai, ngay sau đó phía trước có tiếng vang lớn, nổ tung đoàn ánh lửa, người chung quanh rối rít thất kinh giải tán lập tức, chạy trốn tứ phía cùng tiếng gào cùng tiếng khóc càng ngừng đầy dẫy toàn bộ chợ bán thức ăn, rất nhiều thứ hỗn loạn gì đó rơi đầy đất.

      Đột nhiên xuất tình cảnh hỗn loạn, Dương Yên cũng bị sợ hết hồn, còn kịp thét chói tai ra tiếng thiếu chút nữa bị người bên cạnh chạy thục mạng đụng ngã, trong tay xương sườn đều bị đụng rơi mặt đất.

      Kiều Đa Bảo vội vàng vươn tay vịn lấy Dương Yên, nhíu lại lông mày nhìn tình huống chung quanh lần xong, che chở Dương Yên liền hướng tới đầu chợ bán thức ăn chạy tới.

      Mà vào lúc này, vài tên cái cầm lấy gậy gộc hoặc đao biết từ xó xỉnh nào vọt ra, nhìn thấy người liền chém, trong lúc nhất thời vài người hề đề phòng lập tức liền bị chặt gãy, vết máu đưa tới càng tăng thêm sợ hãi cùng tiếng thét chói tai, người chạy trối chết càng thêm hoảng loạn cùng chen chúc, có vài người may mắn có bị chém tới lại trong lúc hỗn loạn bị dẫm lên.

      Vốn là Kiều Đa Bảo cùng Dương Yên à tương đối gần đầu đường, người tương đối ít chật chội như vậy, nhưng tên cầm đao chém người giống như là từ phương hướng lao ra, phía trước lập tức liền có tên làn da rất tối cầm dao liền hung dữ về phía Kiều Đa Bảo bên này bổ tới.

      Mặt đao ở ánh mặt trời ra tia hàn quang lạnh lùng, Kiều Đa Bảo mặt trầm xuống, hai tay vịn Dương Yên phen vung đến phía sau, tay phải đột nhiên từ góc độ xảo trá nhanh chóng đoạt lấy đao, cổ tay uốn cái, lại bay lên cước hung hăng đá vào đũng quần .

      "Gào!"

      Tiếng gào thê thảm thiếu chút nữa áp đảo đám người sợ tiếng kêu, cái kia đen sẫm nam nhân vặn vẹo tay che lấy đũng quần ngã xuống đất kêu thảm thiết.

      Xung quanh người chạy thục mạng vừa lại bị người gục ngã dưới đất dọa sợ hết hồn, vội vàng tránh ra, ở đây lập tức mảnh trống .

      "A!"

      Sau lưng Kiều Đa Bảo, Dương Yên đột nhiên sợ hãi hét rầm lên, Kiều Đa Bảo bị sợ hết hồn vội vàng xoay người, lại trông thấy lại tên thấp bé nắm gậy gộc chính hướng tới đầu Dương Yên gõ đến.

      Kiều Đa Bảo tức giận, những người này như thế nào lại nhân tính như vậy, nhìn thấy người liền lại chém lại đánh.

      Tay trái vốn là dắt Dương Yên, mắt thấy gậy gộc sắp rơi xuống, Kiều Đa Bảo tay trái nhanh chóng lướt qua thân thể Dương Yên, tay phải hề nghĩ ngợi liền nhanh như tia chớp đón đỡ, cùng lúc đó cái roi chân cũng hung hăng quét về phía tên kia.

      "Bùm" tiếng, tiếng gậy gộc cùng tiếng thân thể bị đánh ngột ngạt vang lên, tên nắm gậy gộc ngã văng ra ngoài.

      Dương Yên bị Kiều Đa Bảo ra sức kéo đến, quán tính sau đó bà lảo đảo vài ngã bước ngồi ngay dưới đó. Bất quá bà cũng quản mông đau nhức, vội vàng đứng lên về phía Kiều Đa Bảo kinh hoảng: "Đa Bảo! Con như thế nào rồi!?"

      Kiều Đa Bảo chỉ cảm thấy cánh tay phải trận kịch liệt đau nhức cùng tê dại, cơ hồ giơ lên đều nâng dậy, chỉ có thể thẳng tắp buông thõng.

      Sắc mặt tái nhợt chút huyết sắc, nhíu lông mày lại, dùng tay trái nắm lấy tay phải, gặp Dương Yên khẩn trương, khuôn mặt trắng bệch, khỏi giật giật khóe miệng, an ủi ra: " có việc gì."

      "Đều là dì Dương tốt. . . Hại người đều bị thương. . ." Dương Yên nhìn xem tay phải Kiều Đa Bảo nước mắt thoáng cái liền rớt xuống, đôi môi đều run rẩy, ra lời.

      " trách dì Dương, con sao, đừng cái này, chúng ta. . . Nhanh lên lúc này rời thôi." Tay phải kịch liệt đau nhức trận, Kiều Đa Bảo cắn chặt hàm răng, trán mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng ánh mắt còn là cảnh giác nhìn quét bốn phía.

      Dương Yên cũng biết tình huống lúc này ổn, nhưng khóe mắt nàng quét đến tên thấp bé kia chuẩn bị đứng lên , còn là nhịn được cởi giày ra, thừa thế xông lên vọt qua, cái gót giày hung hăng đập vào đầu người kia!

      Tên có phòng bị ăn đòn cái, ôm đầu kêu thảm thiết, cây gậy trong tay rơi xuống, Dương Yên thuận tay nhặt gậy gộc lên lại dùng lực lơn gõ mấy cái, tên kia vinh quang té xỉu.

      Kiều Đa Bảo ở bên nhìn có chút ít giật mình, nghĩ tới dì Dương dịu dàng thế nhưng cũng có hành động như vậy.

      thực tế, tay Dương Yên liên tục run, vừa rồi bất quá là vì Đa Bảo bị thương kích thích bà, bà mới đột nhiên có dũng khí như vậy mà thôi.

      Người chung quanh chạy thục mạng chứng kiến Dương Yên dũng mãnh như vậy cũng lấy làm kinh hãi.

      Hơn thế đồng thời, nhân viên n ninh cuối cùng nghe tiếng chạy đến, cũng có cảnh sát nhân dân đối với những tên kia chém người điên khùng biến thái đánh vài cái, mà tên côn đồ còn lại phấn khởi phản kháng, mọi người gặp nạn lại là trận hoảng loạn thét chói tai.

      Thoáng cái tình huống càng thêm kịch liệt.

      "Mau, trước trốn ở bên."

      Kiều Đa Bảo chú ý tới tình huống phía trước, nhẫn tay đau đớn cùng Dương Yên phù chạy đến bên núp ở quầy trái cây.

      Giờ phút này chạy loạn khắp nơi, rất có thể hội bị tên côn đồ điên cuồng tập kích đến hoặc là bị cảnh sát nhân dân ngộ thương.

      Mà bên cạnh quán trái cây chính là cái lối , rất nhiều người điên cuồng mà từ nơi này chạy qua, bước chân hỗn loạn đạp rất nhiều trái cây rơi mặt đất, thoáng cái bấy nhầy.

      Có người lảo đảo bị đụng mặt đất xong suýt nữa bị giết chết, trốn tại phía dưới Kiều Đa Bảo duỗi ra tay trái phát bắt được y phục của liền kéo đến, Dương Yên cũng ở bên hỗ trợ.

      Đột nhiên người bên tay phải bị đụng cái, Kiều Đa Bảo 'Khàn' hít hơi khí lạnh, thiếu chút nữa liền nghĩ muốn đấm đánh qua, lại phát người bên cạnh này thế nhưng có chút nhìn quen mắt.

      Dĩ nhiên là Ôn Thịnh!

      lúc này có chút ít chật vật, có ôn tồn tao nhã như ở trong sân trường, tác phong nhanh nhẹn, cái trán có chút ít máu ứ đọng, phía sau có hai cái ông bà run rẩy kéo tay của .

      "Đa Bảo?"

      "Là cậu!"

      Ôn Thịnh giật mình cùng Kiều Đa Bảo liếc nhau cái, có nghĩ hai người lại dưới tình huống này chạm mặt.

      Mỗi đến cuối tuần nghỉ cũng về nhà thăm ông bà, nghĩ tới hôm nay đúng lúc cùng bọn họ chợ bán thức ăn phụ cận lại gặp được tình huống đột phát như vậy, kéo họ khỏi vùng chen lấn nhưng ra được đành phải mang bọn họ trốn ở chỗ này.

      "Tay phải của cậu làm sao vậy?"

      Lập tức Ôn Thịnh đột nhiên phát Kiều Đa Bảo tay phải thẳng cúi xuống, chỗ cánh tay bầm tím sưng phồng lên, làn da tuyết trắng có khối máu ứ đọng lớn .
      Last edited: 12/4/16
      huyenlaw68B.Cat thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 47: Gãy xương

      " có việc gì, chính là bị đánh cái."

      Kiều Đa Bảo nhìn thoáng qua bên này liền quay đầu , chau mày, mồ hôi lớn như hạt đậu càng ngừng từ mặt chảy xuống.

      Nhưng cặp mắt của sáng ngời có hồn như cũ, sít sao nhìn chằm chằm tình huống bên ngoài, thời khắc cảnh giác có tên côn đồ khác chú ý tới bên này.

      Ôn Thịnh lẳng lặng nhìn chăm chú vào gò má kiên định của , trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác bội phục cùng thương tiếc.

      Tuổi của so với ai khác đều hơn, nhưng mà so với người khác lại kiên cố hơn nhiều, nếu như nhìn lầm, tay phải Kiều Đa Bảo nhất định là gẫy xương, bất quá ngay cả gọi cũng kêu tiếng, còn như thế trấn định, đối mặt với hết thảy những việc phát sinh trước mắt, chỉ che chở người dì bên cạnh, thậm chí còn cứu đứa .

      Đổi lại là nữ sinh khác sớm liền phen nước mũi, đống nước mắt kêu thảm thiết lăn lộn, ở đâu còn quản được người khác?

      Tiếng súng cùng tiếng thét hỗn loạn ngừng vang lên, núp ở dưới quán trái cây mọi người rất khẩn trương, kể cả Ôn Thịnh, mặc dù là nam sinh, nhưng là còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa từng có gặp tình huống nguy hiểm như vậy. lqd.com


      Hỗn loạn cơ hồ có hai mươi phút mới dần dần an tĩnh lại, nhưng tựa hồ còn có tên côn đồ cuối cùng nhất danh tránh thoát khỏi cảnh sát nhân dân, nhấc theo đao từ đằng xa hướng bên này hoảng loạn lao đến như trâu, tiếng bước chân hỗn loạn vội vàng từ xa đến gần.

      Cùng lúc đó, trái cây dưới quán, tất cả mọi người tâm đều rối rít nâng lên.

      Tới gần tới gần, tim Ôn Thịnh đập gia tốc, nếu như cái tên côn đồ kia phát bọn họ, điên cuồng lên thuận tiện đến áp đặt, vậy bọn họ những người già yếu phải xong đời.

      Mà lúc này, Kiều Đa Bảo đột nhiên phục thấp thân thể dưới các quán trái cây, con mắt sít sao nhìn chằm chằm tên kia càng ngày càng gần, bước chân rất là hoảng loạn, cái miệng nhắn mím lại chặt chẽ.

      Ôn Thịnh bên cạnh khẩn trương cũng lo lắng trùng trùng nhìn thoáng qua Kiều Đa Bảo, lại phát tay trái của biết khi nào nắm cây gậy gộc, con mắt khỏi mở to.

      muốn làm gì? !

      Phảng phất chờ đợi giờ khắc này, tên côn đồ kia đúng lúc chạy tới bên này, phải qua quán trái cây, Kiều Đa Bảo thân thể trong nháy mắt như tiểu báo tử bình thường nghiêng tới trước, gậy từ dưới hung hăng quét về phía chân tên côn đồ!

      Tên kia vốn là bỏ chạy cực kỳ nhanh chóng vội vàng, liên tục ngừng quay đầu lại chú ý cảnh sát nhân dân phía sau đuổi theo, căn bản có lưu ý dưới chân.

      Mà Kiều Đa Bảo rất yếu, tên kia để ý bị trêu chọc đến chân, mà thân thể theo quán tính trực tiếp quét ngang ra ngoài, bổ nhào ngã xuống đất.

      Phía sau, cảnh sát nhân dân xem thời cơ, nhanh chóng đồng loạt xông lên, đem tên côn đồ vững vàng áp chế mặt đất.

      Mắt thấy tình cảnh đều bình tĩnh lại, Kiều Đa Bảo mới nâng đỡ Dương Yên chui ra, đồng thời Ôn Thịnh cũng đỡ ông bà toàn thân còn run rẩy ra.

      Chợ bán thức ăn mảnh hỗn độn, vốn là nơi nhốn nháo rộn ràng giờ phút này có chút ít vắng vẻ, liền còn dư lại vài người bị thương hoặc là tới kịp trốn, té ngã ở bên, giờ phút này đều sống sót sau tai nạn mà khóc.

      Dương Yên mặt tái nhợt còn có chút kinh hồn biết, nhưng đầu còn duy trì thanh tỉnh, bà căng thẳng đỡ Kiều Đa Bảo vòng qua thượng đống người thất bát lẫn lộn bước nhanh, hướng cửa ra đến, hận thể lập tức có thể đến bệnh viện.

      "A! Đa Bảo cẩn thận!"

      Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gọi củ Ôn Thịnh hoảng sợ thôi.

      Kiều Đa Bảo còn chưa kịp quay đầu lại, mà bên cạnh dì Dương đúng lúc sau lưng Đa Bảo bị hàn quang sáng như tuyết vọt đến con mắt, bà cũng biết đột nhiên lấy ở đâu ra dũng khí, hề nghĩ ngợi liền phen đem Kiều Đa Bảo bổ nhào vào dưới thân, mà lấy lưng của mình quay ra.

      Mà Kiều Đa Bảo bị dì Dương bổ nhào về phía trước như vậy, té lăn đất mặt, vừa vặn tinh tường trông thấy tên từ đầu bị đạp cước vào đũng quần lại lần nữa giơ đao, khuôn mặt dữ tợn hướng người dì Dương chọc đến!

      Con mắt Kiều Đa Bảo mở rất lớn, mặt thoáng cái mất tất cả huyết sắc.

      Đầu óc trống rỗng mãnh liệt rung động, biết tại sao, vốn là bị thương vô lực tay phải đột nhiên trong nháy mắt có thể phát lực giơ lên, nhanh như tia chớp ra sức đẩy ra nằm ở người dì Dương, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đao đâm thẳng tắp về phía trước ngực của mà đâm tới. . . .

      " - - - "

      Bùm! ! ! !

      ở đó nghìn cân treo sợi tóc, tên gầy cầm đao đen lại đột nhiên bị lực mạnh mẽ ra sức trực tiếp đá bay xa đến năm thước! ! Nặng nề ném đến đất còn lộn mấy vòng mới dừng lại, hai mắt trợn ngược, đầu hàng tiếng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

      Phía sau con mắt Ôn Thịnh mở lớn, thể tin, nhìn trước mắt màn này.

      trước hết là trông thấy Kiều Đa Bảo sau lưng ngụy trang thành người bị thương, nghĩ muốn bổ nhào qua cứu , lại bị ông bà bên cạnh vốn là kinh hãi thôi liền liên tục nắm chặt cánh tay mình tha ngăn trở, chỉ có thể hoảng sợ nhìn chút tình hình phía trước cực kỳ mạo hiểm, cùng với người con trai như thiên thần ôm lấy người . . . .

      Trái tim Chu Tích Tiệp cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay với chân vẫn còn tự chủ được run rẩy.

      Nếu như hôm nay phải là do được về sớm chút, về đến nhà gặp trong nhà có người, suy đoán hai người khả năng đến chợ bán thức ăn liền lái xe tới đón, cách khác, nếu cậu lại tới chậm bước, người mà cậu cả đời này trân quý nhất còn! Trời mới biết, khi cậu chứng kiến thanh đao sắc bén kia thiếu chút nữa liền rơi vào người Đa Bảo, trong lòng trong nháy mắt vọt lên ngập trời sợ hãi cùng cực hạn phẫn nộ, năm ấy đầu Đa Bảo bị thương màn lại lên trong đầu, trán bắt đầu mơ hồ lại đau. Cậu tuyệt đối thể lại để chuyện như vậy phát sinh, tuyệt đối !

      Chu Tích Tiệp cúi người xuống, cực kỳ dè dặt dịu dàng ôm lấy Kiều Đa Bảo, hít sâu hơi đem đầu của đè ở ngực mình, tự hồ chỉ có như vậy, cậu mới cảm nhận được nhịp tim đập của mình.

      Hơi thở quen thuộc, cùng với cánh tay nầy, Kiều Đa Bảo mở mắt ra, nháy mắt nhìn chằm chằm mang theo vẻ kinh hoảng khuôn mặt, thoáng cái suy yếu mỉm cười.

      ". . . . Chậm thêm chút, em liền cho đến nhặt xác. . ."

      " bậy bạ gì đó!"

      Chu Tích Tiệp nhìn khuôn mặt tái nhợt nhắn, nhìn cánh tay phải của sưng lên, đau lòng đều muốn quấn quít đứng lên, giống như là bị kim châm. Cậu nhắm mắt lại sâu hít thở mấy hơi, sợ mình khống chế nổi đem những tên côn đồ kia mang đánh trận.

      "Tiểu Tiệp. . . . Con đến rồi. . . tốt quá. . . là quá tốt!"

      bên Dương Yên kinh hãi quá độ giờ phút này mới phản ứng tới, ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần nhìn con trai đột nhiên xuất , lòng nặng nề cuối cùng cũng để xuống, mới vừa rồi bị Đa Bảo đẩy ra khắc, hù dọa toàn thân bà đều phát run, nước mắt cũng thoáng cái chảy xuống, nếu như Đa Bảo thực xảy ra chuyện gì, bà biết như thế nào vơi tiểu Hàn cùng Kiều ca? Biết như thế nào cùng con trai mình?

      "Mẹ, mẹ sao chứ?"

      " có việc gì. . . Ta sao, mau. . . Mau bệnh viện!"

      Chu Tích Tiệp thấy mặt bà đầy nước mắt và kinh hãi cũng rất lo lắng, nhưng thấy tóc bà tổn hao gì cũng lại hỏi nhiều, cẩn thận ôm lấy Kiều Đa Bảo liền hướng bên trong xe nhanh chóng chạy tới!

      ngang qua tên kia bị cảnh sát chế phục quỳ rạp mặt đất, con mắt Chu Tích Tiệp trầm xuống, cứ dời cước hung hăng giẫm nát tay phải tên kia.

      "A a! ! !"

      Tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết ở đằng sau vang lên, Ôn Thịnh nhìn Chu Tích Tiệp ôm Kiều Đa Bảo vội vã rời , nhìn lại chút tên kia ôm tay kêu đau thôi cùng vài cảnh sát ngu ngơ, mặt lên thoáng cái cười khổ, cũng chỉ có người giống như cậu ta mới dám có bản lãnh cùng khí phách như vậy ngay trước cảnh sát mặt trả thù những tên côn đồ kia.

      Trong bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán chính xác tay phải của Kiều Đa Bảo là gãy xương cộng thêm ra sức kéo nên bị thương, nếu như lại lực đạo trọng chút, toàn bộ tay phải phế bỏ.

      Chu Tích Tiệp nghe bác sĩ chẩn đoán bệnh xong, mặt trầm xuống, trong mắt tràn đầy khói mù, sớm biết vừa rồi liền đem tên côn đồ kia hai tay đều cấp phế bỏ!!

      Từ lúc tiêm uống thuốc đến đánh thạch cao, ở trong bệnh viện giằng co ngày sau, Kiều Đa Bảo thực tại chịu nổi cái loại đó mùi vị đó của bệnh viện ầm ĩ muốn về, quyết tâm chịu nằm viện.

      Chu Tích Tiệp cùng Dương Yên đều lay chuyển được liền kiên trì nữa, dù sao ở nhà được thoải mái, nhiều người chăm sóc cũng tốt.

      Trở lại Chu gia, Chu Tích Tiệp liền ôm Kiều Đa Bảo vào phòng của cậu nghỉ ngơi, mà Chu cha biết được tin tức, lập tức vội vã trở lại, đối với vết thương của Đa Bảo, ngừng hỏi han ân cần, thấy Chu Tích Tiệp liên tục tỉ mỉ bận trước bận sau, mới phóng tâm ủng hộ vợ của mình vào phòng trấn an.

      Bởi vì vì bọn họ cũng đều biết, có Chu Tích Tiệp ở đây, so với bọn họ bất luận kẻ nào cũng thể chiếu cố Kiều Đa Bảo tốt hơn.

      Kiều Đa Bảo ngồi ở giường Chu Tích Tiệp, nhìn tay phải đánh dầy thạch cao bị treo ở trước ngực, tay kia chống mép giường, tinh thần có chút ít uể oải, phấn chấn liền ngáp, mắt to sáng ngời trong suốt hơi có chút ảm đạm.

      Chu Tích Tiệp bưng tới cháo nóng mới vừa nấu tốt, quấy tý, lại thổi thổi, mới từng miếng từng miếng đút cho .

      Kiều Đa Bảo ngoan ngoãn mở miệng ăn vài miếng, thấy mặt Chu Tích Tiệp nhíu chặt ngày đến bây giờ vẫn còn là băng hàn, nhịn được đưa tay kéo mặt của cậu cười : "Lão gia gia, mặt được nhăn."

      Chu Tích Tiệp thấy vậy để chén xuống, thở dài tiến lên, đem ôm vào trong ngực, vùi đầu mình ở trong tóc mềm mại.

      "Bảo nhi, hôm nay em thực dọa đến , nếu như có kịp thời đuổi đến. . ."

      Cũng ai biết hôm nay màn mạo hiểm kia đối với cậu ảnh hưởng có bao nhiêu, cậu thế nhưng lại lần nữa có bảo hộ tốt.

      sâu đau lòng cùng tự trách thời thời khắc khắc đều đầy dẫy lên mỗi chỗ thân thể cậu. Biết nàng là vì bảo vệ mẹ của mình mà bị thương, nhưng tâm của cậu còn là trận trận đau, hận thể đem vết tích tổn thương của đều chuyển dời đến người cậu.

      "Chớ loạn tưởng, em bây giờ phải là sao sao?"

      Kiều Đa Bảo vùi đầu ở trong lòng Chu Tích Tiệp, bàn tay bé an ủi vỗ vỗ phía sau lưng của cậu.

      biết cậu sợ cái gì, kỳ chính lúc ấy cũng rất sợ hãi, nếu như mình có phản ứng nhanh lên, chỉ sợ làm người bị thương dừng lại là mình, dì Dương đối với như con ruột vậy từ che chở đến lớn, sớm quan trọng giống như mẹ ruột, nếu như dì Dương bởi vậy mà bị thương, trong lòng chính cũng tuyệt đối dễ chịu.

      Hai người ôm hồi, lâu, Kiều Đa Bảo liền chôn ở trong lòng cậu ngủ mất, ngày này quá mệt mỏi, hơn nữa mơ hồ làm đau tay phải, Chu Tích Tiệp đút cháo nóng xong, liền thực tại chịu nổi.lqd.com

      Chu Tích Tiệp cẩn thận đem đặt ở giường, sau đó lấy ra chậu nước nóng, vắt khô khăn lông, từ đầu đến chân bắt đầu từng điểm từng điểm cẩn thận lau chùi lấy, nhìn thấy khuôn mặt nhắn của còn có chút tái nhợt do bị khăn nóng tác dụng trở nên hồng phác phác, trong lòng mới tốt lên.

      Chu Tích Tiệp vuốt gương mặt yên tĩnh ngủ của , nhịn được cúi đầu xuống nhàng hôn lên nụ hôn.

      Thảm án chợ bán thức ăn leo lên tin tức truyền hình cùng với báo chí, truyền sôi sục, những tên côn đồ kia phát rồ cũng toàn bộ bị bắt, bị luật pháp nghiêm khắc trừng trị. Theo báo cáo , ngoại trừ tên côn đồ cá biệt bị cảnh sát nhân dân nổ súng đánh bại, còn có người nội tạng bị xuất huyết, thiếu chút nữa liền tới nhà ma, có thể tưởng tượng lúc ấy cước kia của Chu Tích Tiệp dùng bao nhiêu khí lực.

      Dương Yên mỗi lần chứng kiến những tin tức kia, hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy đều cảm thấy sợ hết hồn hết vía, nghĩ đến những thứ quần chúng chết vô tội, vừa ai thán lại là cảm thấy may mắn chính mình nhờ có Đa Bảo mới tránh thoát kiếp này.

      Tay phải Kiều Đa Bảo bị thương xin nghỉ tuần lễ xong liền kiên trì trở về trường, ngoại trừ bởi vì mỗi ngày đứng ở bên trong Chu gia quá khó chịu khi nhìn ra bên ngoài, cũng bởi vì dì Dương mỗi ngày đều nấu đủ loại canh xương cho uống, uống đến sắp muốn ói ra.

      Chu Tích Tiệp hiểu cho , đành phải ở trường học ngày ngày đều nhìn chằm chằm , từ ăn cơm đến đổi thuốc đều mình ôm lấy mọi việc, tỉ lệ gia tăng lớn như ánh sáng, chọc cho những nữ sinh háo sắc cả ngày nhàm chán lại bắt đầu tinh thần chấn phấn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :