1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã cực sủng - Đề Qua Loạn Khởi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 35: Oanh oanh liệt liệt thổ lộ

      giây sau, Kiều Đa Bảo nhìn lại Lâm Nguyệt Dung, ánh mắt cũng thay đổi.

      "Cậu ấy đối tốt với tôi, tôi tự nhiên biết , về phần tôi cảm giác được hay trong đó có hàm nghĩa kia, là chuyện của chúng tôi. Cậu hôm nay những lời này, tôi để ở trong lòng, bởi vì chúng ta còn là bạn bè nữa."

      "Tôi cho tới bây giờ cũng có đem cậu làm bạn bè, chỉ là lợi dụng cậu đến gần Chu Tích Tiệp mà thôi."

      "Nhìn ra được, cho nên tôi cũng vậy đem cậu trở thành bạn."

      Lâm Nguyệt Dung phẫn hận muốn đả kích , lại nghĩ rằng Kiều Đa Bảo căn bản là quan tâm, ấy nhàn nhạt liếc cái, đầu cũng quay lại , để lại Lâm Nguyệt Dung ngừng đứng ở đàng kia.

      Vội vàng gấp rút xuyên qua sân trường, Kiều Đa Bảo trong lòng rất loạn, trực tiếp nhấc chân liền hướng tới ký túc xá của Chu Tích Tiệp chạy . Nhưng mà ở nửa đường gặp được vài nữ sinh giống như là bạn học cùng lớp, trong đó nữ sinh tóc mái chỉnh tề nâng hộp chocolate, nhìn thấy Kiều Đa Bảo lúc hai mắt tỏa sáng, lập tức phất tay hướng .

      "Kiều Đa Bảo!"

      Kiều Đa Bảo sững sờ, bước chân ngừng lại, nghiêng mắt nhìn nhìn cũng biết là ai gọi .

      Nữ sinh kia bất đắc dĩ, đành phải nâng đồ đến, có chút ít mất tự nhiên hỏi, "Kiều Đa Bảo, nghe cậu cùng Chu Tích Tiệp là hàng xóm?"

      Kiều Đa Bảo chuyện gì gật gật đầu.

      "Kia. . . Cậu có thể hay giúp tôi đem cái này chuyển giao đến cậu ấy?" Nữ sinh xinh đẹp vẻ mặt ngượng ngùng cầm trong tay chocolate đưa lên phía trước, sau lưng mấy nữ sinh xô đẩy cười ầm lên.

      Kiều Đa Bảo lăng lăng nhìn cái hộp tinh xảo trước mắt, trước ấy cũng có thấy nữ sinh ở trước mặt đem chút tiểu lễ vật đưa cho Chu Tích Tiệp, bất quá cậu ta lại nhìn cũng chưa từng nhìn vượt qua liền , chớ chi là nhận. Ban đầu còn cười cậu cần mới phí phạm, kết quả lại bị cậu hung hăng trừng.

      "Cậu thích cậu ta?" Kiều Đa Bảo thu hồi ánh mắt cái hộp, có nhận.

      Nữ sinh xinh đẹp ngẩn ra, lập tức có chút ít ngượng ngùng xấu hổ cười, nữ sinh bên cạnh chen miệng : "Đương nhiên là thích mới đưa cậu ấy chocolate nha, cậu như thế nào đần như vậy." Nữ sinh xinh đẹp có phản bác, hiển nhiên là chấp nhận.

      Kiều Đa Bảo gật đầu , đem chocolate kia đẩy trở về, "Tôi hiểu được, bất quá các cậu cần đưa."

      "Tại sao vậy?" Nữ sinh xinh đẹp nghi hoặc.

      "Bởi vì cậu ấy thích cậu."

      "Cậu dựa vào cái gì Chu Tích Tiệp thích tôi? Cậu lại là cái gì của cậu ấy?" Nữ sinh kia lập tức tức giận, có chút ít khinh thường nhìn Kiều Đa Bảo, bên nữ sinh cũng rối rít phụ họa.

      Kiều Đa Bảo thẳng tắp nhìn xem, đột nhiên toàn thân tản mát ra cảm giác cao nhìn xuống ngang ngược, cùng bộ dáng bình thường ngơ ngác khác nhau rất lớn.

      "Bởi vì, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là bạn của cậu ấy."

      Kiều Đa Bảo vượt qua những nữ sinh kia trợn mắt há hốc mồm mặt mũi tràn đầy tin, quan tâm ngó ngàng trực tiếp đầu xâm nhập nam sinh ký túc xá lâu.

      Trong lòng hết sức tức giận, trong vòng ngày thế nhưng có hai nữ sinh ở trước mặt bày tỏ say đắm cùng thích đối với Chu Tích Tiệp, coi tồn tại đúng , nghĩ nhúng chàm thanh mai trúc mã của đúng , tốt lắm, tôi tại liền đem Chu lão tam biến thành vật sở hữu của tôi!

      thừa thế xông lên lầu năm, lần lượt tìm kiếm Chu Tích Tiệp trong ký túc xá, các nam sinh cả kinh, chỉ mặc quần lót ở hành lang lang thang nguyên đám thét chói tai, che lấy đũng quần chạy trở về ký túc xá.

      "Chu Tích Tiệp ở đâu?" Kiều Đa Bảo kéo lấy nam sinh chỉ mặc quần ngắn bốn góc cùng áo lót màu trắng đổ ập xuống lại hỏi.

      "Ở đây. . . Ở 501. . ." Nam sinh kia nơm nớp lo sợ trả lời, tâm muốn những thứ nữ sinh này là điên khùng, ở phòng học chờ, ở dưới ký túc xá chận cũng coi như xong, tại lại còn có trực tiếp xông vào ký túc xá bắt bớ người khác, là làm cho người ta. . Hâm mộ tiểu tử kia.

      "501. . . 501. . . 501!" Kiều Đa Bảo qua nguyên đám tìm, cuối cùng tìm đúng rồi liền đầu đâm vào, lập tức căn ký túc xá kia lại là trận thất kinh quỷ kêu sói tru.

      Kiều Đa Bảo lần lượt nhìn lướt qua giường chiếu, lại có trông thấy Chu Tích Tiệp bóng người, chỉ có vài nam sinh áo rách quần manh há miệng run rẩy liếc , tựa hồ là đầu sói lang xông vào đám tiểu bạch thỏ trong ổ.

      Người nơi nào ? ?

      Kiều Đa Bảo thở phì phò, hung hăng nhíu lại lông mày, có chút ít tức giận hỏi nam sinh cách người gần nhất, "! Chu Tích Tiệp ở đâu?!"

      Nam sinh thấp bé kia che lấy đũng quần, tay run run chỉ hướng phòng tắm chỉ cái, Kiều Đa Bảo lập tức nhấc chân sải bước hướng kia đến.

      "Bạn học. . . Tiểu Tiệp. . . Tiểu Tiệp tắm." Nhất danh cùng Chu Tích Tiệp quan hệ tương đối tốt, nam sinh cố gắng muốn cứu vãn trong sạch của cậu ta.

      Bất quá Kiều Đa Bảo sớm hai lỗ tai nghe thấy xung quanh căn bản cũng có để ý tới, đến cửa phòng tắm liền trực tiếp hướng vào bên trong.

      Nhưng lúc này, cửa lại đột nhiên từ bên trong mở ra, Kiều Đa Bảo đụng vào cái vô ích, liền cả người nhào vào, trực tiếp áp chế người ở thân.

      Hai con mắt tương đối ái muội hơi thở lặng lẽ mà nhìn, Chu Tích Tiệp tóc ướt chèm nhẹp, người trần truồng, phía dưới chỉ mặc cái quần lót, cậu cúi đầu nhìn xem Kiều Đa Bảo đâm vào người mình, ngoại trừ vừa mới bắt đầu kia trong tích tắc kinh ngạc cùng lúng túng, liền dần dần khôi phục bình tĩnh, hề chớp mắt nhìn chằm chằm người trong ngực.

      Kiều Đa Bảo ngước lên đầu, mắt to lăng lăng nhìn xem Chu Tích Tiệp hai tròng mắt thâm thúy màu đen, gương mặt tuấn tú góc cạnh ràng, tóc ngắn mất trật tự mà thấm ướt còn nước, cánh tay cường kiện hữu lực ôm eo của .

      Tim đập được nhanh, trách được những nữ sinh mỗi người đều bổ nhào như bươm bướm dập lửa hướng người Chu Tích Tiệp, rốt cuộc thanh mai trúc mã của mình ngờ lớn lên lại sắc đẹp thay cơm, ừm, cái này thành ngữ chắc có dùng sai.

      giọt bọt nước rơi vào mặt , Kiều Đa Bảo chép miệng vài, vốn là con ngươi đen ánh lam thế nhưng từ từ thay đổi thành lam, đến cuối cùng lại như hai viên ngọc thạch sáng chói màu lam.

      Chu Tích Tiệp chỉ cảm thấy trong nội tâm nhảy dựng, cậu rất ít chứng kiến con mắt của Kiều Đa Bảo chuyển biến thành màu sắc nguyên thủy, ngoại trừ mới trước đây ngẫu nhiên mấy lần, hoặc là lâu mới nhìn thấy cha mẹ của mới biến thành như vậy, như vậy rất đẹp mắt, như vậy nhu hòa, như vậy . . . hấp dẫn.

      Cậu giữ ngang hông Kiều Đa Bảo để ngừa trượt chân tay, ý thức căng thẳng chút.

      "A. . Tiểu Tiệp, tôi hỏi cậu chút chuyện này." Hai người bảo trì cái tư thế này lúc sau, Kiều Đa Bảo cuối cùng mặt đỏ lên, giọng mở miệng .

      "Ừm?" Chu Tích Tiệp mặc dù hết sức nghi hoặc cũng hết sức khiếp sợ, hôm nay tại sao có thể có 'Hành động vĩ đại' này, nhưng lại mong đợi hành động.

      Kiều Đa Bảo đưa tay ở trong túi quần lục lọi lâu mới móc ra vật gì đó, xé túi đóng gói ra, ánh mắt có chút ít tránh né lần lượt ở trước mặt Chu Tích Tiệp.

      "Cậu. . . Có muốn ăn hay chocolate của tôi?"

      Chu Tích Tiệp con mắt ý thức trừng lớn vài phần, có chút ít thể tưởng tượng nổi nhìn khối đen thui gì đó trước mặt, còn là của ông ngoại thường xuyên từ nước ngoài cho gửi tới cái loại đó, chẳng lẽ xông vào ký túc xá nam sinh, chạy thẳng vào phòng tắm tìm cậu, chính là vì nhường cậu ăn khối chocolate này???
      Last edited: 12/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 36: Đến, chị đem chocolate cho ăn

      Kiều Đa Bảo nhìn bộ dáng Chu Tích Tiệp sững sờ, có nhận cũng có cự tuyệt, nghĩ ra liền lập tức có chút ít thẹn quá hoá giận, hung ác mà đem chocolate nhét vào trong miệng cậu.

      "Hừ, cậu ăn cũng phải ăn! Ăn xong liền là người của tôi!"

      Chu Tích Tiệp kịp đề phòng bị đút khối lớn, còn kịp nhai liền nghe đến lời của , thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm.

      "Cậu. . . cái gì?" Chu Tích Tiệp lập tức như tượng, tim bịch bịch nhảy.

      "Tiểu Tiệp, lần trước cậu có hỏi tôi có thích cậu hay , có phải hay cũng lên, cậu cũng thích tôi?" Kiều Đa Bảo ngẩng đầu lên, con mắt nháy mắt mười phần nghiêm túc nhìn xem cậu.

      Chu Tích Tiệp giật mình, có trả lời ngay vấn đề này, mà là từ từ đem trong miệng chocolate từng điểm từng điểm ăn .

      " nha. . . Mau nha!" Kiều Đa Bảo nhìn xem bộ dáng thong thả ung dung của cậu ta, nóng lòng cầm lấy bả vai chính là ngừng lắc mạnh.

      "Tôi ăn xong ."

      "A?"

      "Cậu phải là ăn xong là của người của cậu sao."

      ". . ."

      "Tôi đều là người của cậu, thích cậu còn thích ai?"

      Kiều Đa Bảo cuối cùng chiếm được trả lời ràng thuyết phục, cái miệng mím môi cười trộm, mắt to chớp chớp giống mặt trăng.

      "Vậy còn cậu?" Chu Tích Tiệp cúi đầu xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn .

      "Tôi. . . Hẳn là thích , chao ôi tôi cũng biết thế nào, dù sao tôi chính là nghĩ cậu cùng nữ sinh khác lui tới." Kiều Đa Bảo phi thường trực tiếp ra suy nghĩ trong nội tâm.

      Chu Tích Tiệp mặc dù hài lòng lắm, nhưng cũng biết lúc này khó được thông suốt, hết thảy đều phải từ từ tồi đến.

      Hồi lâu Kiều Đa Bảo lại bổ sung câu: "Tiểu Tiệp, vậy bây giờ tôi là bạn của cậu ."

      "Cậu cứ ?"

      "Hì hì, tôi vừa mới nhanh chống thông báo tin tức này cho những nữ sinh kia, xem mỗi người đều ngốc được nha."

      "Tôi xem là cậu ngốc, như thế nào liền xông loạn vào ký túc xá nam sinh."

      đến đây, hai người đều là chấn động, Chu Tích Tiệp nghĩ đến chính mình còn có mặc quần áo vào, đỏ mặt vội vàng muốn đem Kiều Đa Bảo đẩy vào phòng tắm rửa, nhưng nghĩ đến mấy người phía ngoài cùng phòng giống như cũng nhìn được đứng đắn chút nào, liền đem thân thể Kiều Đa Bảo xoay vòng, đưa lưng về phía cậu.

      Chu Tích Tiệp bên nhanh tay chân mau mặc quần áo vào, bên trong miệng còn giáo huấn, "Lần này coi như xong, nếu như lần sau lại thấy em xông nam sinh ký túc xá, liền thu thập chết em."

      "Em lại phải cố ý muốn chạy tới, khi đó nóng lòng nha, huống chi em lại có thấy cái gì, các cũng còn mặc quần lót sao." Kiều Đa Bảo đưa lưng về phía cậu, bên miệng lẩm bẩm, khóe mắt lại len lén liếc cái mông Chu Tích Tiệp. . .

      "Em còn xem!" Chu Tích Tiệp đem cái khăn tắm ném tới đầu , cản trở tầm mắt.

      "Cắt, mới trước đây còn nhìn thấy thiếu ~~ "

      Chu Tích Tiệp lại để ý đến , mặc quần áo tử tế xong liền ra xem xem, phát những nam sinh kia bình thường chỉ mặc quần lót dạo ký túc xá đều ăn mặc chỉnh tề, thấy cậu ra đều rối rít đem ánh mắt kinh hồn cùng với kinh ngạc phóng đến người cậu.

      Chu Tích Tiệp để ý đến những ánh mắt này, quay đầu lại kéo tay Kiều Đa Bảo liền coi ai ra gì nhanh chóng ra ngoài.

      Về sau, trường học truyền sôi sục, tiểu nữ sinh hung mãnh xông thẳng ký túc xá nam sinh, lần hành động đều đem hot boy nam thần cấp bắt làm tù binh.

      Những nữ sinh kia rất là ghen tị, sớm biết rằng như vậy liền chọn lựa như vậy để thi thố. Vì vậy chút nữ sinh lớn gan xúc động rối rít nếm thử, lập tức chỉ thường xuyên có nữ sinh xông vào ký túc xá nam sinh thổ lộ, còn có nam sinh cũng bắt đầu xông vào nữ sinh ký túc xá.

      Làm cho những nhân viên quản lý ký túc xá rất tức giận, mỗi người đều đánh bóng con mắt phòng thủ cửa ký túc xá, bắt được cái liền chụp học phần, hơn nữa nghiêm khắc cảnh cáo mới dẹp loạn được trò khôi hài như vậy.

      Mà hai chủ nhân chính sau khi xác định quan hệ còn là như bình thường, có gì thay đổi, tan học ăn cơm trở về ký túc xá về nhà, Kiều Đa Bảo vẫn như cũ thường xuyên dính vào bên cạnh Chu Tích Tiệp gào to, mà Chu Tích Tiệp vẫn chiều chuộng cũng trước sau như săn sóc tinh tế. Mặc dù người khác trong lúc mơ hồ nhìn ra được quan hệ của bọn họ tựa hồ càng thêm thân mật, nhưng lại có phân nửa vượt qua. Trường học vốn là đối với sớm cũng có bắt cực kỳ nghiêm, huống chi thấy bọn họ cùng chỗ thành tích học tập cũng có giảm xuống liền càng thêm để ý tới.

      Đây là có người vui vẻ có người lo kết quả, Dương Yên vừa là cao hứng lại là vui mừng, giống như trong nội tâm để xuống được khối đá lớn.

      Về phần Lâm Nguyệt Dung, bao lâu liền chuyển trường, cũng ai biết chuyển . Mà Vạn Tiểu Bân lúc ấy quả thực ai oán giống như oán phụ, đích thực là mắt to ngập nước lã chã chực khóc vậy, làm cho Long Phượng Kiều tâm thương dứt, mặc dù có điểm khó chịu, nhưng còn là hưng phấn, bởi vì như vậy triệt để đoạn tâm tư khác của .

      Cuối cùng có ngày, Long Phượng Kiều chờ đến cơ hội, hết sức hung mãnh mà đem Vạn Tiểu Bân ngăn ở nhà kho. như tên lưu manh, run bả vai, cười với vẻ mặt dâm dê, lay động.

      "Cậu. . . Cậu muốn làm gì? cần, nên như vậy. . ." Nhìn Long Phượng Kiều ác bá từ từ đến gần, Vạn Tiểu Bân run rẩy thân thể, khuôn mặt tái nhợt, thủy lượng trong con mắt trong lúc bất tri bất giác bịt kín tầng hơi nước.

      "Tiểu Bân, cậu như thế nào lại hiểu lòng của tôi?" Long Phượng Kiều quăng đầu óc , nhấc tay chống tường, đắm đuối đưa tình nhìn Vạn Tiểu Bân.

      "Cái gì. . . Có ý gì?"

      "Đến, chị đem chocolate cho ăn."

      Long Phượng Kiều làm bộ như rất soái khí, móc ra khối chocolate, lại nghĩ rằng theo thói quen nhét đồ ở quần jean trong túi quần, hơn nữa hôm nay mặv lại có hơi chật, đưa tay từ phía sau cái mông móc a móc a, cuối cùng móc ra được khối bị đè ép được biến hình thành thứ đen thùi lùi gì đó, mỉm cười đưa đến Vạn Tiểu Bân bên miệng, trong mắt tràn đầy ý uy hiếp.

      "Tôi. . . Nôn. . ." Vạn Tiểu Bân chỉ cảm thấy trận chán ghét, nôn khan hết mới lại lo lắng phản ứng của mình đắc tội Long Phượng Kiều, ánh mắt sợ hãi vội vàng hướng nhìn lại, lại đoán được vẻ mặt khiếp sợ của Long Phượng Kiều thể tin che miệng lui về phía sau, run rẩy chỉ .

      "Cậu. . . Cậu thế nhưng lại nôn oẹ?"

      ". . ."

      Bận rộn buồn tẻ lại vừa có rất nhiều đặc sắc, hồi tưởng quãng thời gian học sinh cấp 3 cuối cùng theo thời gian trôi qua cũng từ từ kết thúc, khổ nhọc ba năm, nhóm học sinh cuối cùng nghênh đón tháng Sáu thi tốt nghiệp trung học.

      Sau khi kết thúc thi tốt nghiệp trung học, tụ hội tốt nghiệp cái hoạt động này là tuyệt đối thiếu được.

      Vốn là Chu Tích Tiệp định , bất quá Kiều Đa Bảo la hét muốn tham gia náo nhiệt, cậu cũng chỉ cùng .

      Bởi vậy cách trường học xa- mấy quán KTV kia, hai ngày nay cơ hồ tập trung tất cả học sinh thi tốt nghiệp trung học tuôn ra đến nơi này tụ hội.

      Ở nơi tụ hội cũng chỉ có mấy bạn học quen thuộc, cũng có chút bạn học cũ sơ trung, Kiều Đa Bảo ngoại trừ biết bên cạnh Long Phượng Kiều cùng Vạn Tiểu Bân chờ rải rác vài cái bạn học, cái khác cùng phòng gì gì đó phần lớn đều gọi ra tên, lúc các ấy khóc hô ôm chầm cáo biệt, cùng Long Phượng Kiều liền ở bên cùng chút nam sinh ở phía sau ăn uống uống rượu.

      đến đến Kiều Đa Bảo cùng Long Phượng Kiều coi như là có duyên phận, cao trung ba năm cũng có thể gần như ở cùng lớp.

      Ở cách vách tham gia buổi tụ hội trong lớp Chu Tích Tiệp liên tục lo lắng Kiều Đa Bảo uống nhiều, tụ hội đến nửa liền qua tìm , chọc cho bạn học nam của lớp cậu mỗi người đều nhìn với ánh mắt ranh mãnh, mà bạn học nữ là ghen tị ngừng hâm mộ.

      Kiều Đa Bảo bên này uống đến vui vẻ, bởi vì thích uống bia, trực tiếp kêu rượu trắng đến, chút nam sinh đều bị rót đổ, vẫn còn ít chén ít chén miệng chép miệng chép miệng, có tư vị uống.

      Kiều Đa Bảo tửu lượng là bị Kiều cha rèn luyện ra, Kiều cha liên tục thích miệng to ăn thịt, miệng to uống rượu mạnh, mà mới trước đây liền thường xuyên bị ngẫu nhiên nghỉ về nhà, cha ôm vào trong ngực ‘ta ngụm ngươi ngụm rót’. Dần dà, cũng uống đến nghiền, thường thường uống trộm rượu trong nhà, trốn khỏi Chu gia uống trộm, bất quá Chu gia rượu đỏ nhiều rượu trắng thiếu, Dương Yên cũng để cho uống.

      Hôm nay tới tham gia cái gì tụ hội, cho cùng chính là vì chính mình muốn uống đủ.

      nhóc mập mập hơn nữa khuôn mặt nẩy nở, hai má say lòng người mà đỏ hồng, thanh thuần động lòng người ngây thơ xinh đẹp, càng giống nhất con mèo làm biếng, đặc biệt là mắt to nhiễm men say mông lung, hắc lam ngọc thạch vậy mà rạng rỡ phát sáng.

      chút nam sinh uống rượu say thất đổ lệch nghiêng con mắt tự chủ được nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo.

      Vạn Tiểu Bân bị Long Phượng Kiều bắt bớ qua bên cùng cùng nhau karaoke, ánh mắt quét đến bên kia, cau mày, muốn qua đem Kiều Đa Bảo kêu lên. Mặc dù Đa Bảo cuối cùng vẫn là cùng với Chu Tích Tiệp, nhưng là nhưng vẫn là rất quan tâm .

      Cũng ngờ cước bộ của vừa động, nhìn thấy ở cửa bước tiến đến bóng dáng quen thuộc.

      Nhoáng cái nhiều năm như vậy, Chu Tích Tiệp lớn lên hấp dẫn ánh mắt, vóc người cao lớn cường tráng, thân cao 1m8, chân thon dài, mặt tuấn tú, con mắt thâm thúy, còn có khí chất kia quanh thân phát ra lạnh lùng.

      Cậu chỉ vừa xuất , nữ sinh toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều hẹn mà cùng ngưng tụ ở người cậu.

      Chu Tích Tiệp trực tiếp đến bên cạnh Kiều Đa Bảo như bùn nhão ngồi ở ghế sofa uống mình tự nhạc, rất tự nhiên đưa tay cầm lấy tay trái bưng ly rượu , Kiều Đa Bảo sững sờ, cũng ngẩng đầu xem là ai, mắt say lờ đờ mê mang hướng thượng ngắm loạn.

      "Cái ly. . . . Được? Nấc. . . ."

      Kiều Đa Bảo uống rượu nấc cục, lục lọi tý phát tìm được ly rượu, lập tức bực bội, tay phải nhặt lên cái chai rượu liền rót vào miệng.

      Chu Tích Tiệp lần nữa đưa tay đoạt lấy bình rượu trong tay , tiện tay đặt ở bàn, sau đó bàn tay phen kéo cánh tay Kiều Đa Bảo đem cả người đều nâng lên, ánh mắt lạnh nhìn lướt qua các nam sinh đối diện vẫn còn ở thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo, những thứ kia nam sinh lập tức rùng mình cái, rượu cũng tỉnh nửa, vội vàng thu hồi ánh mắt.

      Kiều Đa Bảo bị kéo lên lung la lung lay đứng, mơ mơ màng màng thấy mặt Chu Tích Tiệp, phát rượu của là bị cậu đoạt, lập tức gãi đầu tóc có chút ít bực bội xô đẩy cậu vài cái.

      Nhưng có thúc đẩy, chính mình lại đứng vững vô lực đổ ở trong lòng cậu.

      Chu Tích Tiệp tay nửa ôm Kiều Đa Bảo, tay cầm túi của , nhàn nhạt liếc Vạn Tiểu Bân, Long Phượng Kiều cái, mặt thay đổi mang người liền trực tiếp ra ngoài.

      Mặc dù thân lãnh khốc cùng hờ hững, nhưng mà quan tâm đầy đủ đối đãi tốt với bạn của mình say rượu, con trai như vậy càng thêm mê người, những nữ sinh kia nguyên đám con mắt đều ngốc trệ, ánh mắt ghen tỵ sắp đem Kiều Đa Bảo sau lưng đều chọc thủng, mà người trong cuộc lại hề cảm giác.
      Last edited: 12/4/16
      hanh dau thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 37: Nụ hôn đầu tiên

      Ra cửa KTV, bị gió lạnh ban đêm thổi, Kiều Đa Bảo hắt hơi cái ngược lại tỉnh rượu ít, mở to mắt mơ mơ màng màng quan sát bốn phía.

      "Đây là. . . . Ở cửa nhà sao?"

      Chu Tích Tiệp nhất tay vịn đứng thẳng, tay ôm lưng của bao áo khoác, nghe vậy bất đắc dĩ phủi cái.

      "Lần sau cho phép lại uống rượu."

      Kiều Đa Bảo đứng rúc vào trong lòng Chu Tích Tiệp, híp mắt cười như lưỡi liềm hì hì lầm bầm: "Lần sau còn muốn uống. . ."

      "Tiểu Tiệp? Các cậu cũng ở đây nha?"

      Phía sau truyền tới thanh kinh ngạc, Chu Tích Tiệp quay đầu , chỉ thấy thanh niên tuấn nhã nhặn vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Chu Tích Tiệp, mà càng thành thục xinh đẹp Lâm Nguyệt Dung liền đứng ở bên cạnh người thanh niên kia.

      "A Tiệp, lâu gặp, các cậu cũng ở nơi đây tụ hội nha."

      Chu Tích Tiệp hơi có chút ngoài ý muốn ở chỗ này bắt gặp bạn học sơ trung, vị này chính là trưởng lớp năm đó sát vách- Nhậm Đức Diệu.

      "Ừ, tham gia tụ hội "

      Mặc dù là bạn học cũ, nhưng giọng điệu của cậu vẫn như cũ, hết sức bình thản. Nhậm Đức Diệu biết được tính tình của cậu cũng gì, nhìn Kiều Đa Bảo say khướt trong lòng Chu Tích Tiệp tựa hồ cũng hết sức hiểu quan hệ của bọn họ.

      Chỉ là bên cạnh- Lâm Nguyệt Dung nhìn Chu Tích Tiệp khắc cứng ngắc bộ dáng cùng cậu giữ hơi chút khoảng cách, Nhậm Đức Diệu nhìn ở trong mắt , trong lòng lại ảm đạm thôi.

      Liền hơn năm trước, Lâm Nguyệt Dung đúng lúc chuyển tới trung học của mà lúc hai người ngẫu nhiên gặp nhau, lại lần nữa kích phát ý chí chiến đấu theo đuổi giai nhân, nhưng mà đến bây giờ quan hệ của hai người còn là ở thể gần hơn bước, chỉ là đêm nay đáp ứng lời mời, tới tham gia tụ hội thử gọi cùng , nghĩ tới lại đáp ứng.

      Lâm Nguyệt Dung nhìn xem Kiều Đa Bảo ở trong lòng Chu Tích Tiệp, đột nhiên quyến rũ hướng về phía Chu Tích Tiệp cười tiếng: "Cần muốn giúp đỡ sao?"

      bên Nhậm Đức Diệu thoáng cái bị nụ cười kia hấp dẫn lấy, con mắt nhìn chằm chằm.

      " cần, cám ơn." Chu Tích Tiệp nhàn nhạt nhìn cái, cúi đầu xuống đè lại đầu Kiều Đa Bảo, mang áo khoác của , cầm lấy tay liền hướng người mặc vào.

      Lâm Nguyệt Dung dáng tươi cười, diễn đạt ở nơi đáy mắt, nhìn màn kia: cậu giúp Kiều Đa Bảo mặc quần áo thậm chí vẫn có chút chói mắt.

      Nhậm Đức Diệu hoà giải cười ha hả hẹn Lâm Nguyệt Dung xem phim, sau đó cùng Chu Tích Tiệp cáo biệt, mà Chu Tích Tiệp cũng chỉ là gật đầu , chưa từng có nhiều bày tỏ.

      Kiều Đa Bảo hết sức phối hợp, lắc lắc thân thể chịu mặc áo khoác, Chu Tích Tiệp cầm eo của , vôz cái mông tý, ý bảo an phận, sau đó cầm lấy tay liền hướng bên trong tay áo mà nhét.

      vất vả mới mặc áo khoác xong, mới bắt được chiếc tắc xi về nhà.

      Về đến nhà hơn mười giờ, cha mẹ sớm liền buồn ngủ, Dương Yên khoác y phục đứng lên làm canh giải rượu cho Kiều Đa Bảo sau liền trờ về phòng, bởi vì bà biết con trai mình có thể thu phục tất cả.

      Chu Tích Tiệp đem Đa Bảo ôm trở về gian phòng của , lau mặt rồi đắp kín mền xong mới trở về phòng của mình, cầm quần áo tắm rửa.

      Khi cậu tắm rửa xong trở lại, lại kinh hãi phát Kiều Đa Bảo ngã chỏng vó lên trời nằm ở giường của cậu, mà vung đầy đất là mấy phụ kiện lẻ tẻ, đó đều là chút mô hình kỷ niệm, thời lại bị phá thành mảnh thành dống phế phẩm.

      Cậu nhắm mắt lại, hít sâu hơi mới nhịn xuống được ý muốn bóp chết Kiều Đa Bảo.

      Say rượu say rượu, cho tới bây giờ chưa nghe qua lại hủy đồ! Hủy liền hủy tốt lắm, vì cái gì phá hủy đồ của mình, ngược lại hủy của người khác?

      Chu Tích Tiệp thở dài, tới duỗi tay vỗ nhàng khuôn mặt của .

      “Đa Bảo, tỉnh! Trở về phòng của mình ngủ.”

      Kiều Đa Bảo bị ầm ĩ, trở mình ôm con rùa đen kia gối đầu cọ xát lại ngủ, Chu Tích Tiệp bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy tay muốn nàng đứng lên.

      Kiều Đa Bảo bị kéo ngồi dậy xong, lại ôm eo của cậu tha, khuôn mặt đỏ rực cảm nhận được người cậu tắm rửa qua nên rất mát mẻ, càng thêm chặt chẽ dán vào lồng ngực của cậu thả.

      Lúc này Chu Tích Tiệp để trần, người chỉ mặc cái quần ngắn, ngực bị khuôn mặt nhắn dán lên, lập tức cảm thấy toàn thân đều nóng lên. Mặc dù bọn họ bình thường nắm tay nhau, ấp ấp ôm ôm gì gì đó, nhưng hai người còn là quan hệ thuần khiết, hơn nữa Chu Tích Tiệp lo lắng Đa Bảo còn , rất nhiều hành vi đều cũng vượt qua.

      Giờ phút này trong lòng cậu lại là vui vẻ cùng gian nan, vui vẻ chính là bảo bối mình bảo vệ nhiều năm như vậy lúc này ỷ lại kề cận cậu như vậy, ma gian nan chính là cậu đứng ở thời điểm huyết khí sôi trào, khi đụng phải cậu trong tích tắc trong đầu liền bắt đầu càng ngừng toát ra rất nhiều hình ảnh hài hòa.

      Ngón tay thon dài vươn khuoonmawtj như bột của , Chu Tích Tiệp ánh mắt ôn nhu mà tâm rối tinhroois mù.

      Cậu nhất tay ôm lấy eo của , tay vuốt mặt của nàng, ánh mắt trầm luân gian nan, thế nhưng ma xui quỷ khiến cúi đầu, từng điểm từng điểm đến gần môi mềm mại ướt át mọng đỏ.

      Hai môi kề nhau, cẩm nhận được phần ấm áp mềm mại kia, tâm của cậu đều nhanh nhảy ra ngoài, con mắt tự chủ được nhắm lại, lẳng lặng cảm thụ.

      ĐỢi khi cậu từ từ mở mắt ra, lại phát Kiều Đa Bảo mở mắt to hề chớp mắt nhìn xem, Chu Tích Tiệp cả kinh vội vàng ngẩng đầu lên thối lui, ánh mắt có chút ít tránh né, gương mặt tuấn tú đỏ bừng mảnh, lỗ tai cũng nóng hổi.

      Hai bên trầm mặc mười mấy giây, Chu Tích Tiệp nhìn Kiều Đa Bảo còn là bộ mở to hai mắt chỉ ngây ngốc nhìn xem bộ dáng của cậu, lập tức có chút ít thẹn quá hóa giận trừng mắt .

      “Như thế nào, hạ thân được sao? Là em chính mình chạy tới phòng trước.”

      Kiều Đa Bảo nhát mắt ngây ngốc chút mới phản ứng, choáng váng mà :”Chưa có được.”

      xong laijlieems miệng môi dưới, giống như là hồi tưởng tư vị.

      Chu Tích Tiệp xem bộ dạng này ngược lại bình tĩnh lại, nhìn ra được tại khả năng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

      “Kia…Có muốn hay …Lại thuwrmootj lần?” Cậu rục rịch lại ân cần hướng dẫn.

      Kiều Đa Bảo mở to mắt nhìn cậu, lúc sau, thế nhưng gật đầu .

      Chu Tích Tiệp trong lòng trận kích động, trong mơ hồ có loại cảm giác người phạm tội chột dạ, nhưng cậu còn là ngăn cản xúc động nổi muốn tieps xúc .

      “Em trước đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.”

      Kiều Đa Bảo nghe lời nhắm lại, lông mi rất dài vểnh lên run rẩy.

      Chu Tích Tiệp thấy bộ dạng nhu thuận nghe lời, trong lòng lại là trận mềm mại.

      Tay trắng nõn thon dài lại lần nữa nâng lên cằm của , hai bên tâm tình khẩn trương, hai môi lại lần nữa từ từ gần sát.

      Cậu ôn nhuvoo hạn hôn đôi môi mềm mại, bình tĩnh mấy giây sau mới bắt đầu nhàng mút vào, từ từ gặm nuốt, động tác có chút ngốc cùng trẻ trung, nhưng mà có thể làm cho người tự chủ được đắm chìm ở biển nhu tình.

      Thấy có chút nào phản kháng, con mắt sít sao nhắm, ngược lại có chút ít vô lực cầm lấy quần áo của cậu, hai tay ôm lấy bắt đầu dần dần buộc chặt, đầu lưỡi thử dò xét tính cạy ra hàm răng của , khẽ liếm mà vào, tựa như thân mật với món trân ái bảo vật vô giá trở mình trằn trọc, cơ hồ muốn đem cả người đều vân vê vào trong ngực mình, hấp thụ trong miệng tất cả ngọt ngào của .

      nụ hôn dài ngắn, bất quá khi Chu Tích Tiệp buông ra, lại phát Kiều Đa Bảo sớm liền ngủ.

      Chu Tích Tiệp hết chỗ rồi, nghĩ tới nụ hôn đầu tiên của hai người thế nhưng tại đây từ dưới tình huống này phát sinh, lại là kết quả kết thúc như vậy.

      lúc sau, lại thương vuốt ve tý môi của , lại lần nữa ở trán nàng ấn xuống cái hôn. Thấy ngủ thiếp , cũng ôm lấy mình chịu buông tay, liền dứt khoát cho giường mình ngủ, nghĩ tới buổi sáng ngày mai lại ôm trở về.

      Đêm nay Chu Tích Tiệp ôm Kiều Đa Bảo, rất khuya mới mơ mơ màng màng ngủ. Nhưng ngủ bao lâu liền thở nổi lại tỉnh, nguyên nhân, bởi vì có cái bắp chân trắng nõn hồ hồ đè ở ngực cậu.

      Cậu mở mắt vừa nhìn, phát Kiều Đa Bảo tư thế ngủ có chút kỳ lạ, cả thân thể trình hình chữ đại hình, người nằm dang tay chân ngồi ngủ, chân gấp lại, chân khác liền đè ở trước ngực cậu, sau đó bàn tay bé còn vô ý thức vung lên bụng cậu kéo quần áo lên.

      Chu Tích Tiệp vuốt vuốt lồng ngực ngồi dậy, bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc biết vì sao giường của Kiều Đa Bảo so với ai khác cũng phải lớn hơn.

      ngủ như vậy, bao nhiêu giường cũng đủ để giãn ra.

      Chu Tích Tiệp mất phen công phu đem người ôm tới giam cầm vào trong ngực, sau đó vừa trầm trầm ngủ.

      Cho đến khi rạng sáng bốn, năm giờ, Kiều Đa Bảo lại đột nhiên bị buồn tiểu mà tỉnh.

      Lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là gương mặt tuấn tú của Chu Tích Tiệp kia gần trong gang tấc.

      kinh hãi trợn to hai mắt nghĩ lui về phía sau, lại phát mình giờ phút này như bạch tuộc quấn ở người cậu, mà tay của cậu chính đặt ở eo .

      Chu Tích Tiệp có ngủ cực kỳ sâu, Kiều Đa Bảo hơi chút vừa động cậu cũng tỉnh.

      “Như thế nào lại tỉnh?” Cậu có chút ít còn buồn ngủ ngẩng đầu, thanh phi thường có từ tính.

      Kiều Đa Bảo lúc này triệt để tỉnh rượu, cố gắng hồi tưởng chuyện tối hôm qua phát sinh, lại phát chỉ có chút rải rác mảnh vụn kí ức.

      “Em….. Em như thế nào ngủ ở nơi này?” lắp bắp.

      Chu Tích Tiệp xem bộ dạng này chấn kinh bộ dáng, trong lòng có chút buồn cười, vì vậy ra vẻ nghiêm túc với :”Tối hôm qua, em vô lễ với .”

      Kiều Đa Bảo miệng lập tức thanh tỉnh chữ O, thẹn quá hóa giận ra sức đẩy cậu tý,”Gạt người!Em mới có!”

      Ai ngờ Kiều Đa Bảo ngủ chiếm đoạt gian quá lớn, mà Chu Tích Tiệp đúng là ngủ thẳng bên cạnh mép giường, bị đẩy như vậy, lập tức cả người “bịch” rơi xuống giường.

      Chu Tích Tiệp nằm mặt đất ngửa mặt lên trời thở dài.

      Sau này nhất định phải mua giường siêu cấp lớn!
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      hanh dau thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 38: cố quán bar

      Vài ngày này Kiều Đa Bảo có chút tâm thần hoảng hốt, mỗi khi ngủ lúc nào cũng nằm mơ tới Chu Tích Tiệp cắn miệng , có chút tâm hoảng ý loạn, mỗi lần chứng kiến Chu Tích Tiệp lúc nào cũng tự chủ được có chút ít mặt đỏ tim đập dồn dập.

      Ở tối hôm đó, Kiều Đa Bảo ở trước mặt mê hoặc Long Phượng Kiều, rốt cục vẫn phải nhịn được liền trộm lén chạy đến, tới trước quán bar!

      Bất quá Kiều Đa Bảo chỉ thị Long Phượng Kiều đến cửa quán bar lại bị ngăn lại.

      "Chưa đầy mười tám tuổi được vào!"

      Cửa bảo vệ An đại ca dưới quét Kiều Đa Bảo vài lần, thập phần chắc chắc ra.

      Kiều Đa Bảo trợn tròn mắt, chưa từng tới quán bar biết còn có quy củ này, nhưng hết lần này tới lần khác còn kém mấy tháng mới đến mười tám tuổi.

      Kiều Đa Bảo gãi gãi đầu, hơi chút nịnh nọt : "Có thể dàn xếp , kỳ tôi hai mươi tuổi , nhưng chính là ra! Tôi cũng thấy hết sức buồn bực."

      Bảo vệ An đại ca khóe miệng giật giật, cúi đầu phủi cái, kiên trì : "Vậy phải đưa ra thẻ căn cước!"

      Lần này đến phiên Kiều Đa Bảo khóe miệng co giật, trừng bảo vệ cái, rút ra điện thoại liền gọi cho Long Phượng Kiều.
      Chỉ chốc lát, Long Phượng Kiều liền gào to hô lao ra, theo tay vung lên, nhân viên an ninh kia liền lập tức cúi đầu khom lưng lui bên, nhìn thấy Kiều Đa Bảo hai mắt chớp.

      " hổ là hỗn. . ." Kiều Đa Bảo cùng ở sau lưng giọng lẩm bẩm.

      Thanh tuy , nhưng Long Phượng Kiều lại nghe được, chống nạnh có chút ít tức giận, "Bảo! Cậu tại sao có thể cho rằng như vậy chứ? Nhà tớ sớm liền rửa bạch, quán rượu này chính là nhà tôi mở mà thôi!"

      "Được rồi được rồi, là nhà cậu mở tốt hơn, nơi này có cái gì uống được ? Tôi lần trước uống đến đủ ghiền, lần này nhất định phải nhất túy giải thiên sầu!" Kiều Đa Bảo mắt to lóe sáng bắn phá bốn phía.

      Long Phượng Kiều mặt vẻ đắc ý càng đậm, "Hừ, tớ với cậu, ở chỗ này thiếu nhất là rượu!" Nhưng ngẫm lại, Long Phượng Kiều có chút ít lo lắng , "Bảo nha, cậu ra chưa cùng người trong nhà a, cậu uống nữa rượu sợ trúc mã nhà cậu. . ."

      "Đến đều đến đây, còn sợ cái gì, nhanh lên nhanh lên, tớ muốn uống rượu, còn muốn ăn cánh gà nướng!"

      Kiều Đa Bảo chột dạ cắt đứt lời Long Phượng Kiều, dẫn đầu kéo tay của tò mò bước vào.

      Long Phượng Kiều có biện pháp, đành phải mang tới chỗ ghế lô tương đối yên tĩnh.

      Bên này Chu Tích Tiệp phát Kiều Đa Bảo ở nhà là hơn mười giờ đêm, gọi nhiều cuộc điện thoại cho cũng có ai nghe, cuối cùng gọi cho Long Phượng Kiều mới biết được cái con nhóc này to gan lớn mật chạy đến quán bar lăn lộn, ngay cả cậu cũng chưa qua quán bar đâu.

      Chờ Chu Tích Tiệp giận dữ chạy tới, Kiều Đa Bảo bên này uống đến biết ba mẹ là ai, ở chỗ nào .

      Uống nhiều rượu tự nhiên tiểu liền nhiều, Kiều Đa Bảo mắc tiểu lảo đảo tìm nhà vệ sinh khắp nơi, cuối cùng phóng thích xong, lại hoa lệ lộng lẫy tìm ra túi xách kia của mình . . .

      Chu Tích Tiệp vừa vào cửa quán bar, liếc mắt liền nhìn thấy sàn nhảy bên kia, đổ chen vào người ở ghế sofa, cùng với phụ cận có vài thanh niên có ý tốt nhìn chằm chằm .

      Cậu trầm mặt xuống, mau bước qua, phen kéo Kiều Đa Bảo, lần này Kiều Đa Bảo uống càng nhiều, căn bản là đứng vững. híp nửa mắt, nụ cười đỏ hồng, thấy Chu Tích Tiệp tìm tới, liền cười hì hì hướng người cậu dựa vào, chu cái miệng nhắn, bộ dáng ngây thơ đáng , dẫn tới những thứ thanh niên kia càng thêm rục rịch vây đến.

      Chu Tích Tiệp đem đầu Kiều Đa Bảo đặt ngực , mắt lạnh trầm liếc qua, "Bùm" tiếng, thuận tiện quyền miễn cưỡng mà đem chai rượu bàn nện vỡ!

      Những tên lưu manh kia các thanh niên con mắt trừng lớn vài phần, lập tức bị kinh sợ , dám tiến lên, bởi vì quán bar nhạc vô cùng ầm ỹ, rất ít nhân chú ý tới bên này.

      Chu Tích Tiệp có lại để ý đến bọn , khiêng lên Kiều Đa Bảo liền ra ngoài cửa.

      Ra cửa quán bar còn phải xuyên qua mấy con phố mới có thể bắt xe, Kiều Đa Bảo bị Chu Tích Tiệp khiêng vai bụng khó chịu, liền la hét muốn xuống.

      Chu Tích Tiệp bất đắc dĩ, đành phải đặt xuống, bên đỡ bả vai của , bên ánh mắt cảnh giác nhìn tối tăm đường phố rất ít người qua lại.

      Khi cậu muốn rẽ ra ngoài đường lớn, trong hẻm lại đột nhiên xông ra ba bốn lưu manh lưu manh.

      Có ngậm điếu thuốc, cầm lấy gậy gộc, cầm tiểu đao phiến, và tên trông bệnh hoạn. . .

      Tóm lại, ‘lai giả bất thiện’ là được rồi.

      " người tất cả tiền, điện thoại di động, giao ra đây ." Tên tóc vàng ngậm điếu thuốc đầu, phun ra hơi thuốc.

      "Nhìn da thịt mềm mịn, chịu của lão tử mấy cây gậy liền cút ." Mang theo gậy gộc tên tạm bợ nghiêng cái đầu hung ác .

      "Hắc hắc, tiểu con nhóc kia sai, như nước trong veo, để lại cho gia sờ chút . . Chao ôi ô! Ta, muốn!" Tên mặt đầy mụn cơm che lấy bất chấp máu chó điên bình thường xông tới.

      Cách đó xa Chu Tích Tiệp mặt lạnh đem Kiều Đa Bảo kéo đến phía sau cậu, trong tay còn duy trì điện thoại di động ném văng ra đập vào chúng.

      Kỳ vừa mới bắt đầu cậu vốn là nghĩ nhiều chuyện, đem di động cùng ví tiền giao cho bọn họ, dù sao bên cạnh còn có , người say rượu.

      Bất quá những người kia nghĩ tìm đường chết, có ý đồ với Đa Bảo, cũng đừng trách cậu hạ thủ lưu tình.

      "Tiểu tử thúi, ngươi nhất định phải chết!" Con gà chọi mắt lưu manh hung dữ nhìn chằm chằm Chu Tích Tiệp, cầm lấy cây ống tuýp liền dẫn đầu vọt lên.

      Chu Tích Tiệp nhất tay vịn Kiều Đa Bảo, tránh tên gào thét cầm ống tuýp, cước hung hăng đạp trước đầu gối con gà chọi, lại đấm đánh ở miệng vết thương đầu , con gà chọi mắt té lăn đất ôm đầu kêu thảm thiết, giãy giụa vài cái quả là xương cứng đứng lên.

      "Leng keng!" Ống tuýp cùng đầu tiếp xúc thân mật, thanh thanh thúy vang lên, con gà chọi mắt liếc triệt để ngất .

      bên Kiều Đa Bảo chao đảo treo ngược ở Chu Tích Tiệp người, lúc này trong tay cầm lấy căn ống tuýp ngay trước mắt quơ quơ, mắt say lờ đờ mông lung nghiên cứu cây vật cưng cứng là cái gì, hơn nữa còn thỉnh thoảng khảo nghiệm --- cầm lấy ống tuýp hướng tới tên hôn mê dùng sức gõ!

      Đằng sau mấy tên lưu manh lông vàng lông xanh chịu nổi, có loại giày vò như vậy sao, đều ngất còn muốn đánh, có thể nhẫn lưu manh thể nhẫn, kết quả là, ‘xét nhà hỏa xét nhà hỏa, chép bất đáo gia hỏa thoát dép’, toàn bộ dụ dỗ mà lên.

      "Cầm thứ đồ tốt, ngây ngốc ở bên!"

      Chu Tích Tiệp đem Kiều Đa Bảo kéo đến góc, xoay người nghênh tiếp vài tên côn đồ. Từ kỳ nghỉ đều ở trại huấn luyện võ thuật luyện thành thân bản lãnh giờ phút này cuối cùng phát huy công dụng, đối phó vài tên lưu manh đối với cậu mà quả thực là ‘đại tài tiểu dụng’.

      Quyền qua cước lại, thân thể Chu Tích Tiệp như con lươn trơn trượt linh hoạt, bên này nghiêng đầu né qua gậy, cho đối phương cái tát! Bên kia rút chân chợt lóe qua nhất gạch, bẻ chân.
      Khi ba bốn người vây công hạ, Chu Tích Tiệp thành thạo như xưa, đánh những thứ lông vàng kia nguyên đám gào khóc thảm thiết.
      "Leng keng!" Lại cầm ống thép lên, lưu manh lông vàng vẻ mặt phẫn uất, thập phần cam lòng té xuống.
      Kiều Đa Bảo vui tươi hớn hở mang theo ống tuýp ngã trái ngã phải bốn phía gõ, gõ cái đổ cái, đến cuối cùng thế nhưng lại gõ lên, mò đến người liền đối bên thùng rác lại là ngừng lại rồi mãnh liệt gõ!
      Rác rưởi tứ tán nha, đồ ăn thừa, cơm thừa, túi ny lon lần tính cái hộp, toàn bộ phiêu tán rơi rụng ra, khiến cho tên lưu manh tóc vàng lân cận kia vừa mới từ trong hôn mê hơi chút tỉnh lại thiếu chút nữa lại hun hôn mê bất tỉnh.
      Mà thảm nhất chính là, Kiều Đa Bảo tựa hồ cũng mùi thúi kia hun đến bụng liền quay cuồng, nhắm ngay mặt con gà chọi mắt lưu manh chính là ói lên ói xuống.
      Con gà chọi mắt lần này triệt để hôn mê.
      Ói qua sau, Kiều Đa Bảo tỉnh rượu ít, mê mang nhìn tình huống chung quanh có chút ít hiểu, lại khóe mắt quét đến lúc Chu Tích Tiệp bị trong vây công, lập tức tinh thần chấn động, thân thể run lên, cầm ống tuýp lên, học võ hiệp trong kịch, như vậy mà la to liền xông lên.
      "Oanh! Bọn đạo chích phương nào dám chặn ta, nạp mạng !"
      Chu Tích Tiệp liên tục lưu ý Kiều Đa Bảo sau lưng, lúc này thấy quan tâm ngó ngàng, xông lên, lập tức có chút ít luống cuống, quyền đánh sống mũi tên đầu hồng, quay đầu liền hướng về phía Kiều Đa Bảo hô,
      " cho phép đến!"
      là chậm quá, Kiều Đa Bảo chạy tới thấy được dưới chân, cẩn thận đạp quả trứng thối, lòng bàn chân vừa trợt, cả người mất trọng tâm ở phía trước đảo .
      "A nha nha!"
      Chu Tích Tiệp nghe tiếng nhìn sang, trong nội tâm cả kinh, lập tức tay mắt lanh lẹ mà đem tên tóc vàng ném xuống ở phụ cận Kiều Đa Bảo, mà Kiều Đa Bảo ngã phía trước nặng nề ngã xuống đè ở người lông vàng lưu manh, thời cơ sai chút nào.

      "Gào!"Tên kia bị đè lên cảm giác như bị mấy trăm cân đè nằng, tất cả trong người đều muốn phun ra cùng lúc.

      Kiều Đa Bảo bởi vì có người đệm thịt ở phía dưới, căn bản chuyện gì cũng có, giãy giụa đứng lên, dưới chân còn vô ý thức đạp tên long vàng vài cái.

      "A a a!" Lại là vài tiếng hét thảm từ dưới truyền đến, Kiều Đa Bảo bị ầm ĩ, nhịn được, cầm lấy bên cương côn, gọn gàng linh hoạt leng keng vừa gõ!

      Hoàn toàn có động tĩnh.

      Mà vào lúc này, Kiều Đa Bảo chứng kiến nơi khúc quanh lại len lén nhiều hơn hai người, trong tay cầm đao phát sáng như băng.

      Hai người kia chính là lặng lẽ quấn ở sau lưng Chu Tích Tiệp, dự định đánh lén.

      Mắt thấy người bắt đầu cầm đao trước, Kiều Đa Bảo hề nghĩ ngợi liền lợi lạc xông tới, giống như tiểu báo tử tụ lực chờ phân phó.

      Người nọ cả kinh, lập tức vung đao chém đến, Kiều Đa Bảo ống tuýp vừa đỡ ngoài, cước đạp hướng đũng quần của , tên đó kêu thảm thiết khom người, vài cái đẩy đao tay , lại leng keng bổ sung cầm ống tuýp giải quyết người này.

      Mà ánh mắt của lại nhảy vào hướng khác bắt gặp chuyện, lập tức sắc mặt đại biến, cả khuôn mặt trắng bệch có chút huyết sắc nào.

      Người kia lặng yên tiếng động đến gần đến sau lưng Chu Tích Tiệp, chuẩn bị đao đâm xuống phần eo của cậu, Chu Tích Tiệp hình như có cảm giác muốn xoay người, lại còn bị tên côn đồ còn lại đột nhiên nổi điên dây dưa, khiến cậu thoát được thân.

      Ở nơi này, thời điểm khẩn cấp, Kiều Đa Bảo tay ném ống tuýp ra, cả người toàn lực nhào tới, người nọ vội vàng kịp chuẩn bị, bị lực va chạm lớn như vậy, thân thể lảo đảo cái, ngã qua bên.

      Mà Kiều Đa Bảo lại bởi vì phá người kia, chính mình lại trệch phương hướng, đầu hung hăng đập tới vách tường bên cạnh. Trong nháy mắt đó, Kiều Đa Bảo chỉ cảm thấy đầu của mình muốn nứt ra rồi, mắt nổ đom đóm, tựa như muốn thành tiên.

      "Ta. . . Gặp trở ngại tự sát. . ." Lầm bầm hết những lời này, Kiều Đa Bảo lập tức hai mắt trợn ngược, ngất .
      Last edited: 12/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 39: Phân biệt bị thương

      "Đa Bảo!!"

      Chu Tích Tiệp xoay người trong nháy mắt trông thấy Kiều Đa Bảo vọt tới vách tường, lập tức con mắt trợn to, gương mặt tuấn tú trở nên trắng bệch, tay chân đều ức chế được phát run lên, nhanh chóng bổ nhào qua, tay ôm lấy Kiều Đa Bảo hôn mê bất tỉnh.

      "Đa Bảo, em đừng dọa . . . Đa Bảo! Tỉnh!!"

      Đột nhiên, tay Chu Tích Tiệp ôm Kiều Đa Bảo ngừng lại, có chút run run sờ đầu của , vết máu đỏ tươi bắt mắt lập tức dính vào bàn tay của cậu, thậm chí còn chậm rãi từ đầu liên tục chảy tới gò má, kéo lê mấy vết đỏ.

      Hết thảy như vậy khiến người khác kinh hoàng cùng sợ hãi.

      " có chuyện gì. . . có chuyện gì . . . Chúng ta bây giờ liền bệnh viện. . ." Chu Tích Tiệp miệng đều trắng toát, ôm chặt Kiều Đa Bảo, đem đầu của vững vàng đặt ngực của mình, tựa hồ muốn mượn lý do đó bình phục cuồng loạn hỗn loạn trong lòng. Cậu giờ phút này ánh mắt dữ tợn thực đáng sợ, ánh mắt như băng nhìn tên cầm dao cách đó xa.

      Người nọ bị Chu Tích Tiệp như rắn độc nhìn chằm chằm, cảm giác được toàn thân đều nổi da gà, trong đầu ý niệm đầu tiên chính là --- trốn.

      Nhiều người như vậy đều bị thiếu niên trước mắt này đánh nằm, kết cục của tuyệt đối hết sức thảm, nhưng giờ phút này chân của lại như đổ chì dường, động đều nhúc nhích được.

      Chu Tích Tiệp nhàng để Kiều Đa Bảo xuống, cả người cùng nhanh chóng mà như hổ áo lao tới, cầm lấy đầu người nọ liền hung hăng đụng vào tường!

      Bùm!

      "Ngươi chết !"

      " tìm chết!!"

      Giờ phút này Chu Tích Tiệp gần như điên cuồng mất lý trí, cùng với bộ dạng bình thường hờ hững thường ngày tưởng như hai người.

      Trong tay cậu cầm lấy gậy gộc, người nọ căn bản có lực phản kháng, sớm bị đụng phải đầu rơi máu chảy, thiếu chút nữa thở được. Hoàn hảo, đến cuối cùng trước mắt Chu Tích Tiệp thanh tỉnh lại, có đem người giết chết, tay ôm lấy Kiều Đa Bảo liền điên cuồng mà hướng bệnh viện tiến đến.

      Hành lang bệnh viện truyền đến hữu lực sang sảng nhưng tiếng bước chân có chút vội vàng, cha mẹ Kiều vội vã chạy tới.

      Nếu như Kiều Đa Bảo chứng kiến rất lâu thấy hai người cùng nhau xuất ở bên người , cũng biết sẽcao hứng biết bao nhiêu.

      "Bảo nhi của ta!" Cha Kiều vẻ mặt lo lắng nhìn xem Kiều Đa Bảo giường bệnh, đầu quấn quít băng gạc lấy vòng lại vòng, tay truyền nước biển, trong cơn ngủ say gương mặt tái nhợt. Cha Kiều hốc mắt đều đỏ, mẹ Kiều ở bên kia, nắm bàn tay bé của Kiều Đa Bảo, mặt mũi tràn đầy lo lắng.

      Sớm liền chờ đợi ở trong phòng bệnh Kiều Đa Bảo Dương Yên cùng Chu Đồng thấy vậy vội vàng an ủi vậy bọn họ.

      "Kiều ca, hai người cần lo lắng, bị thương phải là hết sức nghiêm trọng, bác sĩ là đụng vào đầu, não có chút chấn động rất , bao lâu nữa tỉnh lại ." Dương Yên nhàng .

      Nghe vậy, Kiều Viễn Sơn mới thở phào nhõm, hai người lặng yên nhìn Kiều Đa Bảo lâu đều lên tiếng, trong bọn họ tâm đều hết sức áy náy, tựa hồ lâu có như vậy lẳng lặng nhìn bộ dáng con mình ngủ say. Bình thường bọn họ nghỉ phép trở lại, Đa Bảo đều là cười hì hì khỏe mạnh chuyện với bọn họ, có toát ra bất luận cái gì là bất mãn cùng oán hận.

      Nhưng giờ phút này chứng kiến con gặp chuyện may, bọn họ mới phát nguyên lai con bé cũng là yếu ớt như vậy, cần cha mẹ chăm sóc.

      Kiều Viễn Sơn nhìn trước mắt- cái eo thẳng tắp của thiếu niên lại cúi đầu trước ông, chỉ chớp mắt nhiều năm như vậy, cùng con mình trưởng thành lớn như vậy.

      "Lần này là con có bảo vệ tốt Đa Bảo, mong chú Kiều trách phạt."

      Chu Tích Tiệp lúc này gương mặt tuấn tú có chút ít tiều tụy, khóa chặt lông mày, vành mắt đen sẫm cùng với buổi tối dài liền ngủ, chỗ nào cho thấy cậu đối Kiều Đa Bảo quan tâm cùng căng thẳng.

      Kiều Viễn Sơn nhìn ở trong mắt nhưng sắc mặt lại có chút hòa hoãn nào.

      "Bảo nhi là đặc thù, con bé là thứ quý giá nhất trong đời ta, việc ta thường ở bên người con bé, nhưng có nghĩa là ta hiểu biết hết thảy! Con bé trời sinh tính đơn thuần, đối người bên cạnh cũng rất là ỷ lại. Cho nên, ta muốn biết con thích con ta như thế nào, trừ thân tình từ cùng nhau lớn lên, con nó, có bao nhiêu?"

      Kiều Viễn Sơn sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

      "Có bao nhiêu con cân nhắc ra, nhưng con có thể dùng quan tâm mười mấy năm qua chưa từng thay đổi qua để chứng minh, ấy chính là tất cả của con!" Chu Tích Tiệp vẻ mặt nghiêm nghị, hơn nữa chút nào khiếp đảm nhìn cha Kiều.

      Kiều Viễn Sơn trong mắt chợt lóe qua tia tán thưởng, nhưng năng có khí phách, lời vẫn như cũ đả kích cậu."Tuổi trẻ khinh cuồng lời ta tin, ta chỉ tin tưởng chỗ mình thấy, nghe được. Nếu như con làm được, vậy sớm kịp rút khỏi, ta tự an bài người có thể dùng sinh mạng che chở con bé cả đời, con hiểu chưa?"

      "Vậy con là người duy nhất có thể bảo vệ ấy cả đời tốt!" Chu Tích Tiệp chút nào lùi bước, thanh kiên định.

      Kiều Viễn Sơn gật đầu , sắc mặt cuối cùng có chỗ nhu hòa, tự tay vỗ vỗ bả vai Chu Tích Tiệp, "Ta từ nhìn xem các con lớn lên, bản tính của hai đứâ ta cũng ràng như vậy, cùng lựa chọn người khác, còn bằng cho con cơ hội này."

      Chu Tích Tiệp ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ông, có thể sâu cảm giác được tình cảm cha con nồng đậm thương.

      "Chú Kiều yên tâm." Chu Tích Tiệp rũ mắt, trong mắt tất cả đều là loại kiên định cùng quyết tâm như bàn thạch.

      Trong đêm khuya, phòng bệnh mảnh yên tĩnh. Chu Tích Tiệp ngồi ở bên cạnh Kiều Đa Bảo, nắm bàn tay bé của , dịu dàng vuốt ve khuôn mặt bóng loáng, cúi đầu khẽ hôn ở trán , lòng tràn đầy, mặt tràn đầy đều là say đắm. Cậu quyết định, muốn trại huấn luyện bên kia tốt phen, cậu cảm giác mình vô luận thân thể như thế nào chăng nữa, còn là tâm tính đều đủ thành thục, cậu cho bảo vệ tốt nhất. Cho dù tương lai lại xảy ra chuyện gì, cậu cũng có thể có năng lực che chở cả đời!

      Kể từ khi 3 tuổi chuyển vào nhà mình ở tới nay, chính mình lòng đều là vây quanh ngừng, rốt cuộc chứa nổi những người khác. Hai người sớm chiều làm bạn, ỷ lại lẫn nhau, đùa giỡn lẫn nhau, sớm trở thành thói quen, hình bóng rời.

      thời thoáng cái muốn tách ra thời gian, Chu Tích Tiệp khó chịu giống như đao xoắn, bất quá nghĩ lại rời chính là tương lai cùng chỗ tốt hơn, cậu mới có thể thôi khổ sở như vậy. Chỉ là biết , Đa Bảo có thể tiếp nhận hay .

      Dương Yên nhìn trước mắt con trai của mình so với mình cao hơn rất nhiều, đầy vẻ muốn.

      "Tiểu Tiệp, con thực suy nghĩ kỹ sao? Thư thông báo của trường đại học đều gửi đến nha! Chú con ở bên ngoài tỉnh xa như vậy, hơn nữa trại huấn luyện kia cũng đơn giản so với quân doanh a."

      " phải chỉ là lên đại học sao, trong nhà có lão Nhị lên là đủ rồi, đọc nhiều thứ như vậy có ích lợi gì, đến cùng là còn phải là chạy ra nước ngoài ! Còn tiểu tử kia vứt bỏ lão tử cùng đống lớn gia nghiệp cần, là cần phải làm cái y học gì kia! Nó luyện chút cũng tốt, đừng lấy chuyện gì phát sinh sau này đều 'tay trói gà chặt', nhớ năm đó ta cũng như vậy" bên Chu cha khó có khi kiên cường chen miệng vào, ngụm khí nhiều lời như vậy.

      " như thế, nhìn thấy Tiểu Huyền luyện được, mỗi lần về nhà đều như đầu than sao. . ." Dương Yên dù sao cũng là người mẹ, tồn tại bỏ được tâm lý khi con trai chịu khổ phổ biến.

      "Mẹ, yên tâm , có chuyện gì, cũng liền năm mà thôi, trở lại nhanh." Chu Tích Tiệp an ủi.

      Dương Yên tự biết được hai cha con bọn họ, cũng có biện pháp, bây giờ con cái mỗi người đều trưởng thành phải ly khai mình, hoàn hảo còn có Đa Bảo bồi ở bên người, bao nhiêu còn có chút an ủi.

      Kiều Đa Bảo ngày hôm sau liền tỉnh lại, bởi vì có chút ít não chấn động, lúc mới bắt đầu thoáng cái quên mất mấy ngày hôm trước xảy ra chuyện gì, dọa đoàn người nhảy dựng, nhưng sau khi bác sĩ giải thích là vì vốn là trí nhớ liền tốt, đầu óc lại va chạm như vậy, quên việc cũng hết sức bình thường, bao lâu sau tự nhiên liền nhớ tới. Như vậy, mọi người cuối cùng mới hoàn toàn yên tâm.

      Kiều Đa Bảo hai ngày nay trôi qua rất vui vẻ, bởi vì cha mẹ lại trở lại, mừng đến thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, mặc dù bị đến cha phê bình cùng ràng cấm đoán cho phép uống rượu nữa, nhưng còn là cao hứng nắm chặt thời gian dính vào bên cạnh bọn họ, biết bọn họ đều là vội vã chạy tới, đợi hai ngày nữa là tốt nhất rồi, khẳng định lại là phải về.

      Sắp xuất viện- ngày trước đó, Kiều Đa Bảo uống thuốc dì Dương pha, nhịn được lần nữa nghi ngờ hỏi: "Dì Dương, Tiểu Tiệp hai ngày nay đến cùng là đâu? Như thế nào cũng trông thấy?"

      Kiều Đa Bảo ngoại trừ tỉnh lại ngày đó gặp Chu Tích Tiệp lần, về sau vài ngày cũng trông thấy cậu, Dương Yên cậu dẫn hai người bạn trúng tuyển đại học báo danh, nhưng là cần thiết tốn nhiều thời gian như vậy .

      Dưới con mắt nhìn chằm chằm của Kiều Đa Bảo, sắc mặt Dương Yên có chút ít nóng lên, vốn là nghĩ lúc Đa Bảo xuất viện khi về nhà mới cho biết, miễn cho tâm tình ổn định, nhưng bây giờ. . . Dương Yên chần chờ chút, đành phải cho biết tình huống thực tế.

      "Vì. . . Tại sao phải ?! ấy cần con nữa sao?" Kiều Đa Bảo trừng to mắt, có chút ít sững sờ lẩm bẩm .

      "Nhiều hơn con nghĩ, con đừng hiểu lầm, Tiểu Tiệp chỉ là huấn luyện mà thôi, chờ con lên năm hai, nó trở lại tiếp tục việc học cùng con, đến lúc đó con có thể bắt nạt nó là học đệ." Dương Yên vội vàng giải thích.

      "! Con cần! Con muốn tìm ấy!" Kiều Đa Bảo đột nhiên mãnh liệt phản ứng, tái mặt, phen nhổ hết kim tiêm mu bàn tay, lại ném mấy vòng băng gạc quấn quýt đầu , đỉnh đầu rối bời mặc cùng bệnh phục liền chạy ra cửa.

      "Cẩn thận!" Dương Yên sợ hãi kêu lên, vội vàng đuổi theo.

      Mà Kiều Đa Bảo mấy ngày hôm trước bởi vì mất máu, thân thể còn là suy yếu, mới hai bước liền bị Dương Yên kéo lại.

      "Dì Dương, con cầu xin van người, dẫn con tìm Tiểu Tiệp , con cần ấy ! Huhuhu. . ." Kiều Đa Bảo ôm Dương Yên lần đầu khóc thương tâm đến như vậy, kỳ ở trong lòng , Chu Tích Tiệp tựa như là bóng dáng của , vài ngày thấy đều giống như tâm bị đào, huống chi muốn xa cách hai năm, làm cho biết đón chịu như thế nào được.

      Dương Yên nhìn Kiều Đa Bảo rơi nước mắt mới biết được, nguyên lai con bé cũng là như vậy để ý con trai mình, lập tức trong lòng vừa vui lại buồn. Tình huống tại, Dương Yên cũng biết nên làm như thế nào, đành phải liền mang theo Kiều Đa Bảo sớm xuất viện.

      Chu Tích Tiệp đơn giản cầm hành lý, quay đầu lại nhìn cư xá bọn họ cùng nhau sống vài chục năm, vốn là muốn đợi đến khi Đa Bảo hoàn toàn hồi phụ tốt mơi , nhưng lại lo lắng đến lúc đó phải nhìn thấy , thể dứt được mà rời .

      Cậu chuẩn bị bước lên xe của ba, chiếc tắc xi đột nhiên ở trước mắt ngừng lại, cửa xe vừa mở ra, tiểu bóng dáng quen thuộc của Kiều Đa Bảo liền hướng tới cậu bên này chạy vội tới.

      nét mặt kinh ngạc của Chu Tích Tiệp, Kiều Đa Bảo nhào tới trong ngực của cậu, nặng nề đánh tới sâu trong nội tâm của cậu.

      “Nếu , em liền cùng chia tay! Chia tay!"
      hoadaoanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :