1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã cực sủng - Đề Qua Loạn Khởi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 30 Hai đại soái ca đỉnh núi quyết đấu

      Kiều Đa Bảo bị Long Phượng Kiều kéo chen vào sân bóng, đúng lúc chứng kiến Chu Tích Tiệp cùng đội cao nhị đánh bóng xong cuối cùng sau hiệp đấu mà đoạt được thắng lợi, khỏi dụi dụi con mắt, lại cẩn thận nhìn lại, hồi lâu mới lẩm bẩm tự .

      "Người này, nhầm, thuốc sao? . . . Như thế nào lại khỏe như trâu, còn cùng Chu lão đại chơi bóng như thế."

      Cuối cùng sau trận bóng, hai đại soái nam đỉnh núi quyết đấu, bên trong sân bầu khí bành trướng chưa từng có, nữ sinh thét chói tai đều muốn đâm thủng trời.

      Bình thường Triệu Nghị Nhiên đều là hết sức nhã nhặn ôn nhã, tác phong nhanh nhẹn, ở sân bóng thay thân đồng phục màu trắng, sau đó lại là phen phong thái khác, quả thực là đem phong thái phong phú như ngọc vô cùng nhuần nhuyễn.

      Mà Chu Tích Tiệp thân màu đen, mày kiếm mắt sáng, hình dáng ràng, ánh mắt sắc bén thâm thúy như dọa người.

      " nghĩ tới, cậu thực đánh lên được đây, trước đây tôi đúng là xem thường cậu."

      Hai người đứng đối diện, Triệu Nghị Nhiên rất nghiêm nghị nhìn Chu Tích Tiệp, trong mắt tồn tại kiêng kỵ cũng có chút bội phục. Mặc dù Triệu Nghị Nhiên so với Chu Tích Tiệp cao hơn chút, nhưng khí thế của Chu Tích Tiệp lại mảy may có yếu , thậm chí so với trước còn lớn hơn, giống như núi lửa nhẫn phát, mặt chút thay đổi.

      "Tôi rồi, đánh với , liền nhất định nuốt lời." Chu Tích Tiệp ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu kiên định, cho dù là ở vào yếu thế, như cũ sợ.

      "Tôi hứa hẹn cậu cái gì, cho dù cuối cùng cậu thực thắng, tôi chỉ biết theo lòng mình, bất cứ chuyện gì đều thể trở ngại được tôi." Triệu Nghị Nhiên trong mắt đột nhiên phát lên ý hiếu thắng, ánh mắt nóng rực nhìn thoáng qua Kiều Đa Bảo đứng ngoài, lại lần nữa trở lại người Chu Tích Tiệp.

      Kiều Đa Bảo ngồi dưới cái ô che nắng khỏi giật thót mình, cứ để họ giằng co ngắm .

      Chu Tích Tiệp lạnh lùng cong khóe miệng, trong mắt ý châm biếm rất ràng, "Còn muốn cam kết gì, chỉ cần tôi thắng, cũng như tướng bại dám làm gì dưới trướng tôi."

      Nghe vậy, mặt Triệu Nghị Nhiên cuối cùng cũng chìm xuống, lúc này tiếng cười thổi lên, lợi dụng thân cao ưu thế đại duỗi tay ra, trực tiếp đem bóng rổ ném cho đồng đội.

      Đối với Triệu Nghị Nhiên lớn tiếng doạ người, Chu Tích Tiệp cũng căn bản có cùng đoạt, hung mãnh giống như trâu, mạnh mẽ chạy tới, chộp trong tay học trưởng kia phen đem bóng lần nữa đoạt trở lại, mặc dù đối với giỏ còn có chút khoảng cách, nhưng tay cậu vừa nhấc, bóng liền ném theo đường vòng cung, vèo cái, rơi vào khung, chuyển ngườivài cái -- liền tiến vào!

      Chỉ thoáng tiếng thét chói tai liên tiếp, bầu khí trong nháy mắt mang nhiệt, nghĩ tới cao nhất giao đấu cấp ba thế nhưng cũng có thể ghi bàn.

      Cơ hồ là có khởi động như thế nào, trận bóng kịch liệt liền trực tiếp bắt đầu, nhưng mà đôi hình phân bố ra rất kỳ quái, Chu Tích Tiệp đứng giữa sân, đống người khẩn trương phòng thủ, mà chỉ vẻn vẹn đồng đội phụ trợ Chu Tích Tiệp hung mãnh tiến công.

      Học trưởng cao lớn cố ý lợi dụng thân cao ngăn cản Chu Tích Tiệp trước mặt, lại bị cậu linh xảo nhất trốn mà qua, lại hoặc là bị cậu ra sức phá khai. giỡn, Chu Tích Tiệp từ được huấn luyện, thân thủ rất tốt, huống chi lại thường xuyên cùng bộ đội đặc chủng huấn luyện và đại ca Chu Huyền chơi bóng, tại những người này mặc dù lớn tuổi hơn cậu nhưng đến cùng còn là ‘văn nhược thư sinh’ tối đa cũng chỉ có thể đấu ngang trình với cậu, nếu như chọi như lời , hoàn toàn có thể bại hoàn toàn.

      Triệu Nghị Nhiên híp híp mắt, chạy tới chỗ có cậu bạn được Chu Tích Tiệp chuyền bóng tới đinh vươn tay liền bị tiện tay chở vài cái, đột phá mấy phần căng thẳng, vạn phần phòng vệ, cái lắc mình liền cho vào cầu.

      Tư thế ưu nhã, khí thanh thần định. Lại là trận tiếng thét chói tai, vài fan si mê, thiếu chút nữa kích động đến khóc ra.

      Đội ngũ của Chu Tích Tiệp lại giống như trước ‘ đường hát vang tiến mạnh’, bởi vì cho dù cậu lợi hại thế nào, cũng là mình cậu lợi hại, cũng phải là cả đội hợp tác, chẳng những học trưởng cấp ba cũng có tất cả ưu thế, có khả năng dùng lự. Hơn nữa, còn có đôi khi cũng là thiếu phương pháp, chút chỗ sơ hở của bọn họ phải là có thể lưu ý cũng đạt được, là tối trọng nhất còn có Triệu Nghị Nhiên ngừng kiềm chế lấy cậu.

      Nhưng dù vậy, Chu Tích Tiệp còn là dũng mãnh phi phàm, ngươi truy ta đuổi, ngươi tranh ta đoạt, kịch liệt cạnh tranh, trận đấu liên tục tiến hành đến hiệp đấu sau điểm số cũng có kéo ra.

      Mỗi người đều căng thẳng nhìn xem, Kiều Đa Bảo cũng khó có được chút ít nghiêm nghị, siết chặt bình nước suối khoáng, ánh mắt chuyên tâm. Đội viên hai bên giờ phút này cũng nhìn ra, trận bóng này xem như hai người bọn họ ở giữa đấu tranh, lúc kết thúc, Chu Tích Tiệp bởi vì rớt lại phía sau cái bàn, ánh mắt của cậu càng phát ra tia nóng bỏng cùng sắc bén, toàn bộ sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

      thanh xung quanh sớm nghe được, Chu Tích Tiệp nhìn sâu cái tới Kiều Đa Bảo, thấy trừng to mắt nháy mắt nhìn mình, lập tức, cậu tự tin hướng tới phía cười tiếng, dáng vẻ tươi cười dưới ánh mặt trời chói mắt tỏ ra phá lệ sáng chói mê người, tránh được làm Kiều Đa Bảo con mắt hoảng hốt.

      Chu Tích Tiệp tốc độ thoáng cái tăng lên, cầm bóng đột phá tất cả chướng ngại phía sau, đối mặt cuối cùng Triệu Nghị Nhiên canh giữ ở cầu khung, cậu ra sức nhảy lên đồng thời, Triệu Nghị Nhiên cũng nhảy dựng lên, bàn tay hướng về tay cậu hướng lên giỏ.

      Nhưng mà, xoay ngược lại chính là, vốn là bóng rổ tay phải Chu Tích Tiệp lại ở đột nhiên ném tay trái, tay phải khuỷu tay dùng sức nện ở ngực Triệu Nghị Nhiên, đầu gối Triệu Nghị Nhiên cũng hung hăng đâm vào bụng của cậu, hai người cùng nhau ngã xuống đất.

      ngã xuống trong nháy mắt, bóng rổ trong tay trái Chu Tích Tiệp lại lấy góc độ cực kỳ xảo trá tránh thoát chặn lại --- chụp vào giỏ!

      Thời gian kết thúc, hai bên điểm số ngang hàng.

      Toàn trường oanh hoan hô đứng lên, hưng phấn, ăn mừng, thất vọng, kịch liệt thảo luận, thoáng cái phi thường náo nhiệt.

      Kiều Đa Bảo khi thấy bọn họ ngã xuống liền nhìn Triệu Nghị Nhiên, nhấc cái mông đứng lên, phen ném bình nước suối khoáng , chen vào giữa mọi người.

      "Chu lão tam, cậu sao chứ!" Kiều Đa Bảo đến phụ cận Chu Tích Tiệp, mấy nữ sinh vây quanh cũng muốn đỡ Chu Tích Tiệp, ngừng nhào vào người cậu, căng thẳng vạn phần ầm ầm ĩ ĩ .

      " có việc gì. . . cậu muốn đè chết tôi. . ." Thanh suy yếu từ dưới truyền đến.

      Kiều Đa Bảo nhận ra, nhìn kỹ mới phát Chu Tích Tiệp đầu đầy mồ hôi ôm bụng, sắc mặt có chút tái nhợt, đùi đều rách da, rỉ ra vết máu.

      Lập tức, Kiều Đa Bảo nổi giận, dám lộng thương người của ! là buồn cười! lập tức buông tay dang giữ chặt Chu Tích Tiệp, xoay người trông thấy Triệu Nghị Nhiên được đỡ dậy, liền ra sức tiến lên đẩy, Triệu Nghị Nhiên dưới chân mất thăng bằng lập tức lại bị đẩy tới, bất quá hoàn hảo, sau lưng có người kê.

      "Các người cấp ba chính là đáng ghét!"

      Nhìn xem Kiều Đa Bảo nộ khí đằng đằng trừng mắt với , Triệu Nghị Nhiên xoa hạ ngực, khóe miệng có chút ít khổ sở, cùng cao nhất đánh đều đánh thắng, mặc dù là chia đều, thế nhưng cùng với thua có cái gì khác nhau, hơn nữa đối phương còn dựa vào mình Chu Tích Tiệp mà thôi.

      Để cho nội tâm của ảm đạm chính là, Kiều Đa Bảo trong mắt tựa hồ căng thẳng cũng chỉ có vì Chu Tích Tiệp.

      Khóe mắt quét đến Chu Tích Tiệp giả bộ thống khổ lại yên lặng quan sát Kiều Đa Bảo cử động, Triệu Nghị Nhiên đúng là vẫn còn bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, có chút ít vô lực đứng lên, xoay người rời .

      Chưa từng tiền lệ có cấp thấp khiêu chiến cấp cao mà có thể chiến thắng, mà lần này Chu Tích Tiệp thế nhưng có thể cùng cấp ba đội đánh đến hòa, thoáng cái thanh danh lan truyền lớn, danh tiếng thẳng đuổi theo Triệu Nghị Nhiên, chẳng những nữ sinh đều điên cuồng thôi, liền ngay cả nam sinh đối với cậu cũng bội phục vạn phần.

      Cùng Triệu Nghị Nhiên ôn hòa như ngọc cao quý ưu nhã bất đồng, Chu Tích Tiệp lãnh khốc tuấn tú, giống như khối băng lạnh lùng khí chất càng thêm hấp dẫn chú ý của nữ sinh.

      Vì vậy, Chu Tích Tiệp trong ngăn kéo, trong sách, trong ba lô đều kẹp lấy thư tình, tiểu lễ vật điên cuồng mà gia tăng, cơ hồ đều có thể cân. Nhưng phương thức xử lý của cậu cùng những nam sinh khác hoàn toàn bất đồng là, nam sinh khác nhận được thư tình đều hội tâm lý mừng thầm, dương dương đắc ý , phen sau cho dù là cự tuyệt cũng là uyển chuyển viết thơ hồi cho qua. Nào có như Chu Tích Tiệp, trực tiếp nhìn cũng chưa từng nhìn, ngay trước cả lớp tiến đến thùng rác liền vứt, lúc ấy truyền ra đến sau quả thực làm tổn thương mấy tâm như thủy tinh vớ.

      đời vương tử hot boy Triệu Nghị Nhiên bao lâu liền bước tới lịch trình thi tốt nghiệp trung học, rời cao trung muốn thi vào đại học, trường học thiếu vương tử, lại thêm nam thần, nhưng nam thần này dù cũng muốn ngắm nhưng phải qua đoạn thời gian mới có thể gặp được, bởi vì, được nghỉ hè ~~
      Last edited: 12/4/16
      hanh dau, huyenlaw68honglak thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 31: Nghỉ hè

      Kỳ nghỉ hè, Chu Mạch trở lại, nhưng Chu Huyền có trở về.

      Tiểu tử Chu Mạch kia năm thứ tư đại học, có thể bắt đầu thực tập, cha Chu có nghĩ thầm cho công ty hỗ trợ, nhưng là Chu Mạch học chuyên y học, thích việc buôn bán hay loại hoạt động thương nghiệp, bởi vậy cha Chu cũng có biện pháp miễn cưỡng , Chu Huyền to con cũng đừng hy vọng có thể thừa kế cái gì gia nghiệp, vì vậy đành phải đem hy vọng ký thác vào người Chu Tích Tiệp, bất quá Chu Tích Tiệp mới học trung học, rất nhiều thứ tạm thời cũng định xuống.

      Kiều Đa Bảo biết được phụ mẫu cơ hồ đến cuối năm mới có thể trở về, thoáng cái vươn thẳng đầu, miễn bàn có nhiều thất vọng, bộ dáng chút nào che dấu u oán, cơ hồ toàn bộ thế giới mọi người đều nhìn ra được có nhiều khổ sở.

      Bất quá mọi người cũng lý giải, mỗi người đều nhớ biện pháp dụ dỗ vui vẻ. Dương Yên còn làm nhiều thịt cá mà thích ăn.

      Hoàn hảo là Kiều Đa Bảo cũng chỉ thất vọng hồi liền khôi phục lại, cũng biết là quên mất chuyện phát sinh vừa rồi, kết quả thành thói quen như vậy. Dù sao cơm tối liên tiếp ăn ba bốn chén cơm, uống năm sáu chén canh.

      Kiều Đa Bảo gần nhất ham mê phim bom tấn Hollywood (tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt), vì vậy liền gọi ông ngoại từ nước ngoài mua cho máy chơi game đua xe.

      Làm cho vừa đến thời gian nghỉ liền cả ngày lẫn đêm đều đua xe, bên bão táp xe, bên dùng tiếng bô bô biết kêu loạn cái gì.

      Bình thường Chu Mạch có về nhà, Kiều Đa Bảo và Chu Tích Tiệp cùng nhau chơi đùa, tại Chu Mạch trở lại, dĩ nhiên là lần lượt chơi cùng Chu Tích Tiệp. Chu Tích Tiệp mặc dù mặt ngoài mặt lạnh gì, nhưng thiếu niên rối loạn trong lòng sớm liền điên cuồng mắng Chu Mạch.

      "!"

      Kiều Đa Bảo phanh xe cái nhưng thănhf, đụng ra đường băng, sau đó giống như mơ hồ hẹn trước nghe thấytiếng điện thoại di động của côrung trời vang lên.

      Kiều Đa Bảo quan tâm ngó ngàng, muốn gào to muốn Chu Mạch chơi lại từ đầu, sau đó Chu Tích Tiệp cầm lấy điện thoại di động của vẻ mặt kiên nhẫn xuất ở trước mặt.

      "Điện thoại của cậu! Vang lên lâu, làm cho lỗ tai đều muốn điếc!"
      Gặp Chu Tích Tiệp vẻ mặt ghét bỏ, Kiều Đa Bảo hướng phía cậu ta le lưỡi cái liền nhận lấy điện thoại di động đón nghe.

      Vài phút sau, Kiều Đa Bảo vẻ mặt uể oải thở dài, sau đó đứng lên cầm di động chuẩn bị ra ngoài.

      Chu Mạch nghi hoặc hỏi: "Em đâu nha, chơi nữa ?" Lập tức liền cười giống như hồ ly , "Tiếp theo, nhường em thắng thượng ván, như thế nào?"

      Kiều Đa Bảo trừng mắt liếc cái, "Ai muốn nhường cho! Em tại có bạn học muốn tới chơi, em ra đón người chứ đâu! Hừ, chờ em trở lại, nhìn em di chuyển cho xem!"

      Kiều Đa Bảo rồi, Chu Mạch liền nhìn chằm chằm bên Chu Tích Tiệp đọc sách, cười đến có chút ít ý tứ sâu xa. vẫy vẫy tay, giọng lôi kéo giống hoàng đế: "Đến đến, lão Tam, chúng ta đến so với ván, ca ca di chuyển cho em xem xem."

      Chu Tích Tiệp lạnh lùng liếc cái, bất quá nghĩ lại, liền khóe miệng ngoéo cái, vui vẻ tiếp nhận khiêu chiến.

      Mười mấy phút sau.

      "Shit!"

      Chu Mạch vốn là dương dương đắc ý, gương mặt tuấn tú có chút khó coi, cứng ngắc buông ra tay lái, vẻ mặt trầm nhìn chằm chằm Chu Tích Tiệp.

      Xe của bị Chu Tích Tiệp liên tiếp nhiều lần di chuyển xinh đẹp đụng phải liểng xiểng, cuối cùng bị kéo ra quảng đường dài mới đến điểm cuối.

      Chu Tích Tiệp chống tay lái, khinh thường lườm , cuối cùng thập phần bình thản câu: "Cần em lại di chuyển lần cho xem sao?"

      . . .

      Kiều Đa Bảo đường chạy chậm đến cửa lớn ngoài cư xá, xa xa liền trông thấy Lâm Nguyệt Dung nhấc theo vài túi to đóng gói lễ phẩm tinh mỹ, duyên dáng kiều đứng ở ven đường, mấy người đường đều bị hấp dẫn chú ý.

      Kiều Đa Bảo vừa gần, bên hồi tưởng lại mấy ngày hôm trước , lúc ấy Lâm Nguyệt Dung trong ngày nghỉ nghĩ đến muốn tới nhà chới. Mới vừa lúc mới bắt đầu Kiều Đa Bảo vẫn có chút giật mình, nhưng trở ngại là ăn nhiều đồ của người khác, cũng tiện cự tuyệt.

      Bất quá trong nhà của ngoại trừ bảo mẫu định kỳ quét dọn, căn bản cũng có người, vì vậy Kiều Đa Bảo liền trực tiếp cho ấy tình huống nhà của mình, hơn nữa bản thân là liên tục ở tại trong nhà Chu Tích Tiệp.

      Bất quá nghĩ tới Lâm Nguyệt Dung chẳng những có kinh ngạc, hơn nữa tựa hồ hết sức là hiểu biết.

      Nụ cười của có chút ít ý tứ hàm xúc giải thích, "Mới trước đây sáu tuổi, năm ấy tớ qua lần Chu gia, cậu lúc ấy khả năng nhớ , ba của tớ cùng ba của Chu Tích Tiệp phương diện làm ăn hợp tác, vốn là chúng ta nên thường xuyên đến thăm, bất quá ba của tớ công tác bề bộn nhiều việc, thể rút ra thời gian, cho nên tớ nghĩ thừa dịp lần này ngày nghỉ cơ hội thăm dì Dương tý. Nhưng là mình tớ tùy tiện tiến đến, lời có chút ít khách khí, chẳng qua nếu như tớ làm bạn học của cậu, có thể thích hợp hơn."

      Lúc ấy Kiều Đa Bảo như lọt vào trong sương mù, nghe xong, tiêu hóa được lúc sau mới thình lình toát ra câu như vậy, "Vậy mục đích chủ yếu phải chơi cùng tớ, mà là thăm Chu gia?"

      "Phốc!"

      Lúc ấy Long Phượng Kiều liền liên tục ngồi ở bên cạnh Kiều Đa Bảo 'Mắt lạnh dự thính', đúng lúc lại ở miệng to ăn bánh miệng to rồi uống sữa tươi, nghe được Kiều Đa Bảo như vậy trực tiếp câu , lập tức lại ngụm khí phun ra miệng sữa.

      Kiều Đa Bảo bị hành động của mà cả kinh, vội vàng đến gần đến kinh ngạc thôi gào to , "Kiều a, cậu làm như nào lại như vậy ?"

      "Khụ khụ. . ." Long Phượng Kiều miệng đầy thức ăn bên trong, cuồng khụ thôi.

      Lâm Nguyệt Dung bị lời của Kiều Đa Bảo làm cho chút lúng túng, sắc mặt trắng bệch, trong nội tâm mơ hồ có tia tức giận ý, mặc dù trong lòngđích xác là mục đích như vậy, nhưng bị người khác trực tiếp bóc trần quả thực khó chịu.

      Lâm Nguyệt Dung đành phải miễn cưỡng cười tiếng: "Tớ vốn là muốn tới nhà cậu chơi nha, bất quá nếu là cậu ở tại Chu gia, tớ cũng chỉ phải Chu gia tìm cậu chơi đó sao, thuận tiện người trong nhà ai tớ cũng biết, thuận tiện đến thăm cũng hết sức bình thường nha."

      Nghe vậy, Kiều Đa Bảo cũng cảm thấy là như vậy, chỉ gật đầu , là đến lúc đó đến liền gọi điện thoại cho . Nghỉ, trở lại Chu gia, cùng Dương Yên tiếng, có bạn học đến thăm.

      Vì vậy, Kiều Đa Bảo dẫn Lâm Nguyệt Dung vào Chu gia, liền để cùng Dương Yên và cha Chu huyên thuyên cả chiều, mà chính lại lần nữa trở về vào trong phòng, cùng Chu Mạch lại lần nữa chơi đua xe.

      Trong lúc Chu Mạch hỏi: "Em tại sao chào hỏi bạn học của em?"

      Kiều Đa Bảo nháy mắt cái, nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình, nghe vậy đầu cũng quay lại: " ấy là tới thăm chú Chu cùng dì Dương."

      "Chậc chậc, còn tưởng rằng bạn học tốt của em. Ừm, ngươi bạn học kia như thế nào lại cảm thấy có chút nhìn quen mắt." Chu Mạch lầm bầm lầu bầu.

      bên Chu Tích Tiệp gắn mô hình, nghe vậy hảo tâm nhắc nhở: "Mới trước đây năm em sáu tuổi ấy, đại ca thay quần áo bị ấy xem sạch."

      "Nha. . ." Chu Mạch bừng tỉnh đại ngộ, "Nguyên lai là tiểu nữ lưu manh kia!"

      Lâm Nguyệt Dung đúng lúc với Dương Yên, nghe bọn họ đều ở lầu hai chưoi liền trực tiếp lên đây, nghĩ tới đúng lúc vừa vào cửa liền nghe đến Chu Mạch , lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, rất là lúng túng.

      Như thế nào, hai huynh đệ này đối với mình ấn tượng đều dừng lại khi còn bé, hồi trong cố nha, chẳng lẽ nhìn thấy tại cũng lột xác như hoa sen mới nở sao, như thế nào lại bị treo cùng móc với nữ lưu ? Lúc ấy cũng chính là tuổi quá , nhất thời tìm nhầm gian phòng đúng lúc bắt gặp Chu Huyền thay đồ mà thôi, hơn nữa lúc ấy cũng còn có thét chói tai, Chu Huyền liền hô to vô lễ.

      Chu Mạch ngẩng đầu vừa thấy Lâm Nguyệt Dung đứng ở cửa, tự biết lỡ lời, vội vàng hướng về phía nàng gật đầu chào, hỏi xong liền nhanh chóng tránh người.

      Chu Tích Tiệp chốc lát cất kỹ mô hình vừa gắn, cũng lạnh lùng tránh người.
      Kiều Đa Bảo trong lúc nhất thời có người cùng đua xe, có biện pháp liền kéo Lâm Nguyệt Dung đến cùng nhau chơi.

      Lâm Nguyệt Dung thấy bình thường là nam sinh chơi trò chơi, trong lúc nhất thời có chút thao tác ngốc, Kiều Đa Bảo bởi vì cùng người kém cỏi, cùng nhau chơi đùa cuối cùng liên tiếp mấy lần đều thắng, tâm tình tốt, cười híp mắt vỗ vỗ bả vai của : "Cậu rất tốt, về sau cùng nhau chơi nha."

      Lâm Nguyệt Dung trong lòng phỉ nhổ, đây cũng phải là nhà Kiều Đa Bảo, ta lại phải là chủ nhân, dựa vào cái gì ‘cây ngay sợ chết đứng’ mời mọc đến Chu gia chơi? Vừa mới cùng dì Dương và chú Chu tán gẫu được vui, về sau liền tính muốn tới thường xuyên, còn phải dùng tới Kiều Đa Bảo sao.

      Ừm, đây là điển hình của việc qua sông rút ván, mọi người đều học.
      Lâm Nguyệt Dung trong lòng phỉ nhổ, nhìn mô hình game lớn như vậy nhất định là đắt tiền. Bất quá vừa nghĩ tới gia cảnh Chu gia, có thể mua cỗ máy chơi game tử cũng hết sức bình thường, lại căn bản nghĩ tới chỉ cần là là Kiều Đa Bảo ra lệnh tiếng, ông ngoại trực tiếp cho vô ích chở tới đây.

      Cơm tối bầu khí hết sức hòa hợp, Dương Yên bởi vì khách tới nhà liền làm rất nhiều món ăn, nhà cũng khó được tụ tại cùng nhau cuối cùng ăn xong bữa cơm.

      Kiều Đa Bảo bởi vì nhà vệ sinh, có kịp thời như bình thường giúp Dương Yên bưng bát đũa ra, ngược lại nhường cho Lâm Nguyệt Dung chiếm được cơ hội này, Lâm Nguyệt Dung phi thường hiểu chuyện làm trợ thủ cho Dương Yên, đạt được lời khen của Dương Yên, có chút ít đắc ý nhìn Kiều Đa Bảo cái, lại bí mật mắt liếc Chu Tích Tiệp.

      Lâm Nguyệt Dung tiểu cử động bị mới vừa rửa xong tay ra bị Chu Mạch nhìn ở trong mắt, ánh mắt nhìn về Chu Tích Tiệp cùng Lâm Nguyệt Dung ngừng quét quét lại, hồ ly khóe miệng khơi gợi lên, thoáng cười moojy cái ý tứ hàm xúc.

      Kiều Đa Bảo thoải mái nhàn nhã qua bên cạnh , vào bước sau mới có hơi bừng tỉnh lùi lại trở lại, vẻ mặt quái dị nhìn Chu Mạch, thọt cánh tay của hỏi: " như thế nào lại từ nhà vệ sinh ssi ra cười đến quỷ dị như vậy?"

      ". . ."

      Lúc ăn cơm, Kiều Đa Bảo thói quen ngồi ở vị trí của , mà Chu Mạch liền đoạt trước bước ngồi ở chỗ ngồi của Chu Tích Tiệp.

      Bình thường bọn họ cùng nhau lúc ăn cơm, trước kia đều có thứ tự, chính là từ cha Chu bắt đầu hai, ba, tứ xếp hàng xuống ngồi, Chu Tích Tiệp ngồi ở thứ ba, Đa Bảo tự nhiên là ngồi ở thứ tư, sau đó vòng đến vừa lúc là Chu Tích Tiệp ngồi ở bên trái , Dương Yên ngồi ở bên phải.

      Mà bây giờ Chu Mạch ngồi ở vị trí của Chu Tích Tiệp, Chu Tích Tiệp nhàn nhạt liếc cái sau, ngồi xuống ở vị trí thứ hai.

      Lúc này Lâm Nguyệt Dung vừa lúc là ngồi ở vị trí của Chu Huyền, kề bên Chu Tích Tiệp, chưa từng ngồi cùng chỗ với Chu Tích Tiệp gần như vậy, Lâm Nguyệt Dung trong lòng có chút kích động nho .
      Last edited: 12/4/16
      hanh dau, huyenlaw68, hoadaoanh2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 32: Mẹ vĩ đại

      Dương Yên bên nhiệt tình kêu Lâm Nguyệt Dung ăn nhiều chút, sau đó vừa tỉ mỉ hề ý tưởng, đơn thuần thôi gắp cho Kiều Đa Bảo đủ loại món ăn.

      Chu Mạch cũng ở bên cùng Kiều Đa Bảo vừa vừa cười, còn thỉnh thoảng còn tróc vài con tôm cho ăn, liền ngay cả cha Chu cũng là từ ái mỉm cười, đùa với nàng chuyện.

      Lâm Nguyệt Dung chỉ cảm thấy cả nhà đối với Kiều Đa Bảo đúng là chiều, chẳng lẽ là từ ở Chu gia lớn lên sao. Bên cạnh Chu Tích Tiệp mặc dù gương mặt lạnh lùng lời nào, chỉ là ăn cơm, nhưng tỉ mỉ lưu ý lời , vẫn là có thể nhìn ra được ánh mắt của cậu thường xuyên thiên vị nhìn Kiều Đa Bảo.

      Lâm Nguyệt Dung thực ghen ghét, còn là cái mười mấy tuổi tiểu nữ sinh, từ lại được chiều, vô luận lòng tự trọng cùng lòng hư vinh đều rất mạnh, lần này thể nghi ngờ là có chút bị đả kích.

      có chút ít khó khăn duỗi ra chiếc đũa chẳng may kẹp vào đũa của Kiều Đa Bảo trước mặt, cùng nhau gắp thịt kho tàu, Chu Mạch lập tức chú ý tới vội vàng đụng cái vào cánh tay em trai, ý bảo: "Này, em xem người ta gắp thức ăn như vậy có tiện, còn mau hỗ trợ gắp tý!"

      Chu Tích Tiệp cúi đầu bới cơm, nghe vậy ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú lãnh nhất, sát khí mười phần nhìn chằm chằm Chu Mạch. Chu Mạch hơi nghiêng đầu nhìn thẳng mấy giây, lúc sau đột nhiên quay đầu hướng tớiDương Yên chỗ đó la ầm lên: "Mẹ xem nó. . ."

      Tiếng còn chưa kịp vọng, Chu Tích Tiệp liền đưa tay đem tới trước mặt Kiều Đa Bảo bát thức ăn, trước Lâm Nguyệt Dung có chút ít ánh mắt kinh ngạc, đặt ở phía trước .

      Chu Mạch trợn to hai mắt, sững sờ ở bên, Chu Tích Tiệp quét mắt nhìn cái, mặt thay đổi : "Như vậy vệ sinh."

      Lâm Nguyệt Dung trong lòng bịch bịch nhảy, kích động thôi, kia tay là quá đẹp trai, bởi vì lúc ấy Kiều Đa Bảo đúng lúc duỗi chiếc đũa muốn kẹp nhất khối thịt kho tàu , kết quả còn có kẹp đến liền bị Chu Tích Tiệp mang bưng .

      Lâm Nguyệt Dung nụ cười phấn hồng, nhìn Kiều Đa Bảo duỗi dài chiếc đũa, vẻ mặt còn có kịp phản ứng, trong nội tâm đắc ý, mặt ngoài hơi có chút ngượng ngùng nhìn Chu Tích Tiệp cái, sau đó gắp phần thịt vào trong miệng mặt từ từ gặm, kỳ cũng thích ăn món ăn dầu mỡ như vậy.

      giây sau, liền nhai bất động.

      Bởi vì Chu Tích Tiệp đem kia bát thịt kho tàu bưng lại, đặt ở trước mặt nàng sau, đột nhiên lại gắp khối thịt kho tàu rất lớn đặt ở trong chén Kiều Đa Bảo, hơn nữa sau khi vô ý thức ăn xong, cậu lại gắp mấy khối cho , cho đến khi ăn được tiếp mới thôi.

      Chẳng lẽ gắp như vậy cũng vệ sinh sao?

      Lâm Nguyệt Dung đột nhiên cảm thấy thịt trong miệng mình chút mùi vị, tâm tình kích động giống như là bị dội chậu nước lạnh xuống.

      Được nghỉ hè trong khoảng thời gian này, Lâm Nguyệt Dung đến Chu gia số lần có chút nhiều, có đôi khi ngay cả cũng cần báo cho Kiều Đa Bảo, trực tiếp cầm lấy lễ vật liền đến.

      Bởi vì phải nhàmình, người khác như Kiều Đa Bảo cũng nên cái gì.

      Nhưng là vừa nhìn thấy Lâm Nguyệt Dung thỉnh thoảng treo ngược ở đằng sau Chu Tích Tiệp, vô tình hay cố ý đến gần cậu cùng với cậu chuyện với nhau, nũng nịu quấn quít lấy Dương Yên chuyện, làm việc nhà, kêu gọi Chu Tích Tiệp cùng cha Chu ăn cơm,còn than với bọn họ hơn cả .

      Phản ứng trì độn nhưng trực giác nhạy cảm, Kiều Đa Bảo cuối cùng cảm thấy trong lòng rất thư thái, như vật sở hữu của chính mình bị chiếm, nhưng cụ thể cũng biết là vì sao có thể như vậy, chỉ có thể mạnh mẽ vùi đầu chơi trò chơi, lúc ăn cơm đều có chút vô tình.

      Sau bữa cơm chiều Lâm Nguyệt Dung liền bị xe nhà mình đón về, Kiều Đa Bảo và Chu Mạch còn xem ti vi, Dương Yên thần sắc bắt được cơ hội, kéo Chu Tích Tiệp vào phòng của cậu.

      "Mẹ, lén lén lút lút làm gì." Chu Tích Tiệp trong lúc nhất thời hiểu.

      Dương Yên trừng mắt liếc cậu cái, nhìn trước mắt con trai cũng lớn lên cao hơn bà cái đầu, tuấn tú lịch , giàu có tuấn lãng, ngũ quan so với Chu Huyền, Chu Mạch tinh xảo hơn chút, thế nhưng còn trẻ nhưng toàn thân tản ra khí chất chững chạc lạnh lùng, càng như có chút đồng dạng với Chu Đồng lúc tuổi còn trẻ.

      "Ta hỏi con, hôm nay con đối với kia có ý tứ sao?" Dương Yên phi thường trực tiếp hỏi.

      Chu Tích Tiệp nghe vậy mặt thay đổi ngẩng đầu nhìn Dương Yên cái, bên phủi dép hướng bên giường đến, bên nhàn nhạt hồi đáp: "Làm sao có thể." Tựa hồ vấn đề này căn bản dẫn dậy nổi trong cậu tia tâm tình ổn định.

      Dương Yên hài lòng gật gật đầu, ngay sau đó hỏi, "Vậy con đối với Đa Bảo có ý tứ nhiều hơn sao?"

      Ầm!

      Chu Tích Tiệp chân trái đá đến chân phải, lảo đảo vài bước đụng ngã ở bên giường.

      Bình thường khí thế phong khinh vân đạm, kiên trì, mưa gió cũng tổn hao gì đến mặt than, giờ phút này mặt hồng như mông, con mắt vô ý thức đảo đảo cũng dám nhìn Dương Yên, trong lúc nhất thời ngã ngồi ở giường, tay chân có chút ít luống cuống lại biết nên như thế nào.

      Dương Yên trong mắt tràn đầy vui vẻ, nhưng mặt còn là bộ hết sức nghiêm túc, bà gật đầu : "Ừ, xem biểu của con nhất định là có ý tứ, mẹ an tâm."

      Chu Tích Tiệp nghe vậy lập tức có chút ít ngạc nhiên nhìn Dương Yên, miệng ngập ngừng vài cái muốn cái gì lại nên lời.

      Dương Yên tới, vỗ vai cậu thập phần nghiêm túc : "Con là con ta, trong lòng con suy nghĩ gì, từ lúc vẫn còn ở trong bụng ta thời điểm biết hết! Cho nên, mẹ ủng hộ, cũng tuyệt đối các con sớm hay còn sớm gì gì đó."

      Từ lúc trong bụng biết, lời này, cậu liền bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi có ý tưởng?

      "Mẹ. . . Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều, con chỉ là coi Đa Bảo là em . . . Xem đâu." Chu Tích Tiệp buồn buồn , ánh mắt lóe lên, mặt màu đỏ bừng ít. Đây là bí mật đáy lòng sâu nhất, vội vàng kịp chuẩn bị lại bị trưởng bối chọc thủng, cậu lúng túng được hận thể tránh né đứng lên.

      Dương Yên đầu tiên là trừng to mắt, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.

      Đều đến mức này còn thừa nhận, quả nhiên là rối loạn.
      Last edited: 12/4/16
      huyenlaw68honglak thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 33: Gần quan hưởng lộc

      “A? Kia như vậy là rất tiếc nuối, mẹ vốn là muốn giúp con, bất quá bây giờ chỉ có thể tiện nghi cho lão Nhị, lúc trước nó có thể gọi là qua nó phi thường thích con bé nhiều hơn, hơn nữa tại cũng còn có kết giao bạn , là quá bình thường.” Dương Yên vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài sau liền chuẩn bị rời .

      được!!”

      Chu Tích Tiệp hề nghĩ ngợi mãnh liệt cái xoay người bổ nhào vào cửa phòng, cả người chặn ở kia để cho Dương Yên ra ngoài.

      được cái gì nha, con chính mình đối với người ta có ý nghĩa, ta còn mù trộn lẫn cái thái độ gì a. Tránh ra!”

      Dương Yên làm bộ như nghĩ muốn đẩy con ra ngoài, nghĩ tiểu tử này biết khi nào lại lớn lên cao như vậy, như ngọn núi, như thế nào đẩy cũng đẩy động, còn lấy được thân mồ hôi của chính mình.

      Dương Yên giằng co hồi lâu, cũng có chút gì, ngừng lại nhìn chằm chằm con trai của mình.

      Mặc dù Chu Tích Tiệp ngăn ở cửa chặn ‘cây ngay sợ chết đứng’, nhưng cùng mẹ của mình vừa đối mắt, mặt của cậu lại hồng, con mắt tả tránh phải tránh, miệng giật giật còn là cái gì cũng nên lời.

      “Chậc chậc, cũng dám thừa nhận tâm tư của mình, lại cho phép người khác có cơ hội có thể lợi dụng, tên rối loạn.”

      Dương Yên nhìn thấy con trai trong lòng có chút buồn cười, trực tiếp đến giường Chu Tích Tiệp ngồi xuống, bên thỉnh thoảng liếc xéo hai mắt cậu, bên biến sắc bốn phía nhìn nhìn, muốn tìm đến chút 'Dấu vết để lại'.

      Đột nhiên, Dương Yên hai mắt tỏa sáng, nắm con rùa bông làm gối đầu hướng về phía Chu Tích Tiệp ranh mãnh nở nụ cười, “Còn đối người ta có ý nghĩa, làm sao liên tục gối lễ vật của người ta ngủ!?”

      Chu Tích Tiệp mặt quýnh lên, liền vội vàng tiến lên đoạt lấy gối đầu trong tay mẫu thân, giấu ở sau lưng.

      Cũng đừng , gối đầu này mặc dù thoạt nhìn hơi quái, nhưng chất lượng nhưng là rất tốt , bên trong còn có rất nhiều trợ giúp ngủ gì đó, Kiều Đa Bảo đưa người đồ từ trước đến nay đều rất hữu dụng.

      Cuối cùng, Chu Tích Tiệp cũng có mạnh miệng được quá lâu, quẫn bách qua sau liền bình tĩnh trở lại, từ trước đến nay đều thẳng thắn, nếu cậu thích Đa Bảo, cậu cũng sợ thừa nhận, hơn nữa gần nhất liên tục nổi lên kế hoạch muốn đem đầu quả tim người tóm lấy, miễn cho người khác ngấp nghé. tại có mẹ mình ủng hộ chính mình, vậy còn lo lắng cái gì.

      Dương Yên biết con trai mình trong nóng ngoài lạnh, có chuyện gì đều là giấu ở trong lòng, ai cũng , cũng chính là ở Kiều Đa Bảo trước mặt mới có thể phát triển chút. Hơn nữa hai người tuổi tương tự, Chu Tích Tiệp làm việc chững chạc tỉ mỉ, từ liền mọi cách chiếu cố Đa Bảo, cho nên cảm thấy bọn họ cùng chỗ mới là thích hợp nhất.

      Về phần Chu Mạch, Dương Yên kỳ cũng tâm tư của , mặc dù ngoài mặt đến xem, Chu Mạch là đối Đa Bảo là để tâm, chút trêu cợt đệ đệ mình, lén lút cũng ít nhiều cùng Đa Bảo có chút quan hệ, nhưng Dương Yên vẫn cảm thấy con trai thứ hai vô cùng khôn khéo, tâm địa gian giảo như hồ ly, vạn nhất đến lúc Đa Bảo đơn thuần thôi bị đùa giỡn xoay quanh tốt.

      Nếu như Chu Mạch biết mẹ mình cho rằng mình là người như vậy, quả thực là muốn ủy khuất hộc máu.

      Hơn nửa đêm, Dương Yên lại lén lén lút lút chui vào gian phòng Kiều Đa Bảo, lại thiếu chút nữa bị mô hình đầu lâu kim loại dưới chân hù dọa mặt mày thất sắc, đêm khuya quỷ kêu.

      “Dì Dương, người cẩn thận chút, đừng dẫm lên đầu của đại ong vàng.”

      Kiều Đa Bảo ngồi dưới đất ngẩng đầu câu, xung quanh đống linh kiện rời rạc của mô hình, giờ phút này nàng ở chuyên chú hóa trang Transformers mà nhất - - đại ong vàng, chính là Triệu Nghị Nhiên thi tốt nghiệp trung học, sau khi kết thúc cùng tạm biệt liền đưa lễ vật, xem ra nguyên hình kia lại bị hủy , phá thành mảnh .

      Dương Yên bất đắc dĩ thở dài, cẩnt hận vòng qua những thứ linh kiện kia, ở Kiều Đa Bảo bên cạnh ngồi xuống. Đối với Đa Bảo những thứ này đặc thù thích, bà cũng hết sức gì, quả thực cùng mẹ của con bé – thiên tài nghiên cứu khoa học lúc còn trẻ thích cũng thích các loại tháo dỡ như vậy.

      “Nhiều hơn nha, ách. . . dì Dương hỏi con chút chuyện nha.” Dương Yên nhớ tới chính .

      “Vâng?” Kiều Đa Bảo ngẩng đầu mắt to nháy nháy nhìn xem Dương Yên, ‘Công tác’ tay lập tức ngừng lại.

      “A, dì hỏi .”

      Dương Yên nhìn Kiều Đa Bảo còn là trước sau như như vậy đơn thuần đáng , làm chuyện gì nghiêm túc chăm chỉ, trong lòng suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, rất được cả nhà thích. Bà khỏi chột dạ từng cái, bất quá nghĩ tới về sau có thể làm cho Đa Bảo vĩnh viễn đều ở bên cạnh mình, tinh thần Dương Yên lại phấn chấn.

      “Cái kia. . . Nhiều hơn a, con ở trường học có hay có biết cái khác, nam sinh tương đối quen thuộc a.”

      “Quen thuộc? Ừm. . . Chu lão. . . Tiểu Tiệp a!” Kiều Đa Bảo nhìn trần nhà suy nghĩ chút, nam sinh quen thuộc? Tối thục phải là Chu lão tam sao vì vậy liền bật thốt lên.

      Dương Yên trong nội tâm vừa động, vừa quỷ dị cười, hỏi tiếp: “Kia. . . Con chưa có tiếp xúc qua mấy nam sinh đẹp trai khác?”

      “Có a, lần trước cái tiệc kia tối nguyên đán, con liền cùng học trưởng tuấn tú cấp ba hợp tấu hồi biểu diễn xuất sắc, còn có ngồi bên cạnh con cò có tiểu bạch kiểm động chút là xấu hổ, thường xuyên gọi bánh rán. Những thứ khác chính là cái. . .”

      Kiều Đa Bảo bắt đầu bảnngón tay lẩm bẩm nam sinh tiếp súc qua gần nhất, bởi vì cha Kiều Viễn Sơn phi thường rất quan tâm tới con , thường xuyên muốn gọi điện thoại tới hỏi ở trường học có cái gì ‘đặc biệt’ nam sinh , làm cho tại bị Dương Yên vừa hỏi, nàng liền theo thói quen sổ thu chi dặn dò hết thảy.

      Dương Yên ngẩn ngơ, vội vàng cắt đứt Kiều Đa Bảo, bắt đầu cân não hồi tưởng lại ngày hôm qua tựa hồ cùng nam thần nhà hàng xóm chơi đạp xe đạp còn là ván trượt xe. . .

      “Ách. . . Nhiều hơn a, dì Dương là hỏi, con có chưa bao giờ gặp rồi động tâm, sau đó ở trong mộng từng mơ thấy qua nam sinh ấy?” Dương Yên hắng giọng, so với hỏi .

      “Nằm mơ, mơ tới qua. . .”

      Kiều Đa Bảo nghiêm túc suy nghĩ chút, hoàn toàn có ý thức đến loại lời này là vấn đề thiếu nam thiếu nữ cao trung mà là nhạy cảm xấu hổ muốn chết cỡ nào, chỉ cảm thấy dì Dương là quan tâm chính mình, ân cần thăm hỏi cuộc sống học tập của mình, vì vậy mới phi thường dặn dò hết thảy.

      Về phần nằm mơ mơ tới qua nam sinh, ngoại trừ thường xuyên mơ tới qua cha cõng nhảy nhót lung tung đầy phố lớn ăn cái gì, tựa hồ trong ấn tượng còn có vị nam sinh, từng nhiều lần xuất qua trong mộng. . .

      Ở lần đó, thời điểm đến kinh nguyệt, bụng muốn đau chế, cậu cầm băng vệ sinh cho , vì nấu nước đường đỏ. Có đôi khi ở trường hợp mông lung, cậu ngồi ghép lại mô hình bị vỡ cho còn khinh bỉ bảo lắp ráp quá chậm so với tốc độ của mình. lúc ấy nổi giận, nhào tới muốn đánh quyền, kết quả cành cạch ném tới dưới giường, sau đó tỉnh mộng.

      Kiều Đa Bảo gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng Dương Yên, trong miệng ấp úng, “Con trước kia thường xuyên mơ thấy cha, bất quá gần nhất giống như. . . Đều mơ thấy. . . Tiểu Tiệp”

      Vừa như vậy xong, Dương Yên trong mắt tinh quang ra, xem ra hai người có tiến triển a a a a a a!

      Dương Yên làm tặc đồng dạng lại gõ vào gian phòng của con trai.

      “Yên tâm , Bảo nhi đối với con là có ý tứ, chỉ bất quá bây giờ biết là tình cảm hay là thân tình mà thôi, con cũng đừng quá nhanh, mẹ cho con cơ hội. Bất quá ta cảnh cáo con a, nhiều hơn còn , đừng ỷ vào tuổi trẻ khinh cuồng làm cái gì thương hại tới con bé nhiều hơn, ta ủng hộ con có nghĩa là con có thể làm xằng làm bậy vạn nhất. . . Cái gì kia. . . Chẳng những ta với ba ba tha cho con, chú Kiều khiêng đại bác đến phá con!”

      Dương Yên ân cần dạy bảo, níu lấy Chu Tích Tiệp cảnh cáo trận.

      Chu Tích Tiệp mặt tối sầm, có chút ít hết chỗ rồi, bất quán đạt được tin tức này trong lòng nhưng là hưng phấn, vì vậy cậu lập tức xô đẩy Dương Yên ra ngoài, tại cậu cần tự mình người lẳng lặng suy nghĩ kĩ.

      “Này, qua sông rút ván, tiểu tử thúi.”

      Dương Yên bị con trai vô tình đẩy ra, lập tức giậm chân trở về phòng.

      Lúc này nằm giường Chu Đồng nhìn xem vợ của mình thở phì phì tiến đến, liền nhíu mày, “ em chớ làm loạn, nào có cha mẹ trợ giúp con mình sớm? Người ta, Đa Bảo còn như vậy, cái gì cũng hiểu, lại như vậy ỷ lại vào chúng ta. Vạn nhất họ Kiều biết con trai ta thương nhớ con hẳn, mặt mũi của để ở nơi nào.”

      Dương Yên liến xéo ông cái, bắt đầu đổi đồ ngủ, “ biết cái gì nha, đều gần quan hưởng lộc, tại chính là thừa dịp còn hiểu cái gì, nhường lão tam trước tiên ở trong lòng con bé chôn hạt mầm, miễn cho người khác ngấp nghé, em đến lúc đó đâu tìm được con dâu tri kỷ đáng như vậy? Hơn nữa, cũng như em cùng con , từ bên cạnh nuôi lớn, em như thế nào cam lòng cho con bé về sau đến nhà khác?”

      Chu Đồng suy nghĩ cũng cảm thấy là đạo lý này, bất quá vẫn cảm thấy quá thỏa đáng, “ xem hay là muốn tôn trịng ý nghĩ của Đa Bảo, có thể liên tục cùng với chúng ta dĩ nhiên tốt nhất, nếu như thích con trai khác, chúng ta nên trở ngại.”

      Dương Yên ngáp cái, vén lên góc chăn mền nằm lên, “Tốt lắm tốt lắm, ý tưởng của em gì chẳng được tôn trọng, làm dâu mà biết thực được hay . Em thấy con trai bị rối loạn tương tư mjanh mẽ, trong lòng biết gì lại sớm liền bắt đầu nhớ kỹ.”

      “Hừ, ai rối loạn nha?” Chu Đồng mất hứng.

      Dương Yên đưa hai tay dưới chăn mềm sờ soạng qua, đúng lúc sờ đến chỗ da trơn bóng của người nào đó cởi heén chỉ còn lại cái quần lót tráng kiện.

      “Xì! Còn rối loạn, đều chủ động cởi sạch cho người ta thưởng thức, còn giả bộ nghiêm túc như vậy.” Dương Yên cười đến quyến rũ động lòng người, năm tháng ở mặt bà cũng để lại quá nhiều dấu vết.

      Chu Đồng mắt tối tăm,lập tức nhào tới.

      “Vậy cứ xem như bị rối loạn .”
      Last edited by a moderator: 29/2/16
      huyenlaw68, hoadaoanhhonglak thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 34: Cự tuyệt
      Ở vài ngày cuối cùng trước khi nghỉ hè kết thúc, Chu Mạch sớm trở về trường, mà Lâm Nguyệt Dung theo thường lệ ở Chu gia, sau khi ăn cơm tối xong phải trở về gia, Dương Yên nháy mắt với Chu Tích Tiệp, phá lệ đề ra muốn Chu Tích Tiệp đưa bé ra cửa tiểu khu, Chu Tích Tiệp gật đầu đáp ứng, Lâm Nguyệt Dung vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, nụ cười thẹn thùng, trong lòng kích động bang bang loạn nhảy.

      Kiều Đa Bảo nhìn xem hai người ra ngoài, tuấn nam mỹ nữ, thập phần xứng đôi, trong lòng càng phát ra tư vị, bình thường vài bước liền đến cửa tiểu khu, tại như thế nào còn muốn có người đưa ra, phải khen cậu ta thực tốt lắm sao.

      Dương Yên khóe mắt chú ý tới vẻ mặt Kiều Đa Bảo, trong lòng vui lên, vì vậy bà thêm dầu thêm mỡ cùng Chu Đồng bên xem ti vi cười :

      "Chao ôi, phải là lão Tam nhà ta sức quyến rũ rất lớn nha, trước lão lão Nhị hay lão Đại thời cao trung đều nào đến nhà chúng ta ghé chơi đâu."

      Chu Đồng nghe được Dương Yên đột nhiên toát ra những lời này, ngẩn người chút sau có chút ít mất tự nhiên dùng khóe mắt liếc qua Kiều Đa Bảo, quanh co nửa ngày mới co quắp trả lời, "Ừ, truyền hình xem rất tốt."

      Dương Yên hận trừng mắt liếc ông cái, nhìn xem Kiều Đa Bảo có chút ít yên lòng chơi đùa rubik trong tay, lại phiến mồi lửa tiếp, "Xem đến bây giờ con đều trưởng thành rất sớm, hơn nữa còn chủ động như vậy, Tiểu Tiệp sợ là sắp có bạn !"

      Pằng! Rubik trong tay Kiều Đa Bảo trong nháy mắt bị đôi bàn tay bé vô ý thức hủy , phá thành mảnh , màu sắc rực rỡ từng khối bị chia cắt thành ít .

      Dương Yên cùng Chu Đồng ánh mắt lập tức đều hướng về phía nhìn lại.

      ". . . Cha cháu , sớm tốt." Kiều Đa Bảo bị nhìn có chút ít quẫn bách, cúi đầu xuống nhìn đống 'Linh kiện' trong tay lẩm bẩm .

      Dương Yên lập tức làm bộ như có chút ít sầu lo phụ họa , "Đúng rồi! Nếu như Tiểu Tiệp sớm như vậy liền có bạn , buổi sáng liền muốn bắt đầu cùng bạn ăn điểm tâm, tan học cùng bạn cùng ra ngoài ăn cơm tối, xem phim điện ảnh, dạo phố hẹn hò, cùng nhau chơi trò chơi, thời thời khắc khắc đều thương khác, học tập phải trì hoãn nha, ai, vậy phải làm sao bây giờ."

      Chu Đồng đối với vợ mình cái này hướng dẫn người chưa tới tuổi thành niên sớm hết chỗ rồi, cũng chen miệng vào, liền ngồi yên ở bên xem ti vi.

      "Vậy phải làm sao bây giờ nha!"

      Dương Yên vỗ ông tý, Chu Đồng cũng chỉ là rối loạn rliền “Ừ” tiếng, đầu bò đáp miệng ngựa xuất câu: " khát nước."

      Dương Yên đối với ông triệt để hết chỗ rồi, bất quá trông thấy mặt Đa Bảo rất dễ coi trở về phòng cùng với bóng lưng rầu rĩ, biết sai biệt lắm đánh thức đến nơi đây là được rồi.

      Chu Tích Tiệp cùng Lâm Nguyệt Dung sóng vai đường đá ở cư xá, Lâm Nguyệt Dung ở bên tay trái cậu, trong lòng bang bang loạn nhảy, hai tay co quắp được biết làm sao níu lấy quần áo.

      Chạng vạng gió lướt qua đến, thổi lên làn váy góc, khẽ nghiêng đầu, dưới ánh nắng trời chiều sắc thái rực rỡ chiều rọi ở sườn mặt Chu Tích Tiệp, hình dáng ràng, mặt mày lạnh lùng, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, biết cười rộ lên là đẹp mắt như thế nào.

      Trong khoảng thời gian này mặc dù hai người chuyện, nhưng là tóm lại nhìn mặt nhau rất nhiều, mà lần này cậu ấy lại chịu chủ động đưa ra, điều này hết thảy.

      Lâm Nguyệt Dung trong lòng cuối cùng hạ quyết tâm, là thời điểm nên ra bước, cắn răng, đột nhiên ngừng lại, tiến lên vài bước đứng ở trước mặt Chu Tích Tiệp.

      "Tích Tiệp. . . Tớ. . . Tớ có lời muốn với cậu."

      Chu Tích Tiệp như cũ mặt chút thay đổi, nhìn Lâm Nguyệt Dung đứng ở trước mặt cậu vẻ mặt đỏ ửng, cái gì cũng , chỉ là nhàn nhạt nhìn .

      Lâm Nguyệt Dung bị cậu nhìn, hai má càng đỏ bừng, ánh mắt của cậu tựa như xuyên thấu tâm hồn, khí chất cao cao tại thượng của thiên kim đại tiểu thư sớm còn sót lại chút gì, giờ phút này chính là tiểu nương căng thẳng.

      "Tớ thích cậu. . . Tớ có thể làm bạn của cậu ."

      cuối cùng dũng cảm ra, những lời này vốn là sau khi kết thúc ngày trung khảo muốn ra, nghĩ tới liền kéo dài đến bây giờ.

      Hoàn cảnh chung quanh an tĩnh đến đáng sợ, mấy giây kia phảng phất qua vài thế kỷ, căng thẳng ngẩng đầu nhìn Chu Tích Tiệp, chờ đợi trả lời thuyết phục.

      Lâm Nguyệt Dung lần đầu cùng Chu Tích Tiệp khoảng cách gần như vậy nhìn nhau, chỉ cảm thấy hết thảy đều hết sức chân thực, đầu mê muội từng đợt, nhìn nam sinh mình ngưỡng mộ trong lòng liền đứng ở trước mặt mình, tuấn tú mê người như vậy, nhịn được nghĩ muốn bước lên bước.

      Nhưng mà, mới vừa nâng lên chân còn rơi xuống, liền dừng lại ở giữa trung.

      " được."

      nhàng ba chữ, lập tức đem lòng kích động vạn phần đánh vào hầm băng vạn trượng.

      Chu Tích Tiệp mặt còn là vẻ mặt phong khinh vân đạm, có có tia biến hóa, tựa hồ vừa mới vị nữ sinh xinh đẹp trước mặt cậu thổ lộ là kiện chẳng đáng bận tâm, dậy nổi trong cậu bất luận cảm xúc gì thay đổi, cự tuyệt cũng liền câu, thực xin lỗi cũng có.

      Lâm Nguyệt Dung vốn là mặt đỏ bừng lập tức mảnh tái nhợt, hào quang trong mắt thoáng cái ảm đạm thôi, đôi môi giật giật, tựa hồ tiếp thụ được đáp án ngoài dự đoán.

      "Vì. . . Vì cái gì. . ."

      Chu Tích Tiệp mặt mày hơi giơ lên, nhìn thoáng qua xe có rèm che chờ ở cửa tiểu khu, đáp lại cũng chỉ câu.

      “Xe đón cậu ở phía trước "

      Chu Tích Tiệp xoay người rời , lại liếc nhìn cái.

      "Còn có, về sau cần lại đến đây."

      Lạnh như băng, lời tuyệt tình giống như thanh lợi kiếm, vô tình đâm thấu tâm, Lâm Nguyệt Dung nước mắt chảy xuống, cảm thấy chính lớn như vậy chưa từng có thất bại cùng xấu hổ như hôm nay.

      Nam sinh xa, bóng lưng từ từ mơ hồ, hai tay ôm bả vai từ từ ngồi chồm hổm xuống, tiếng động khóc, biết chạng vạng có gió hay trong lòng quá nguội lạnh, chỉ cảm thấy người trận trận băng hàn thấu xương lãnh.

      Có đôi khi, thầm mến tính khổ, tối thiểu có cái chờ đợi là chịu khổ cho người mình , mà bị cự tuyệt mới khổ, cái loại đó là triệt triệt để để tuyệt vọng. . . .

      Kể từ cao nhị phân khoa, Kiều Đa Bảo bắt gặp qua Lâm Nguyệt Dung, cho đến khi hết giờ thể dục, dưới bóng cây nghỉ ngơi ở sân trường.

      Hai người liền ở dưới gốc cây gặp nhau, Kiều Đa Bảo nhíu lại lông mày đánh giá Lâm Nguyệt Dung phen, cảm giác, cảm thấy giống như ở đâu thay đổi, trước hai người mặc dù phải là hết sức thân mật, nhưng là có đôi khi còn có thể vừa vừa cười. Nhưng lúc này đây gặp mặt, Lâm Nguyệt Dung xinh đẹp hàn băng, nhìn tựa như nhìn người xa lạ bình thường.

      Kiều Đa Bảo hồ nghi nhìn chằm chằm lát, hiểu nổi muốn làm gì, liền nghĩ phủi mông chạy lấy người, Lâm Nguyệt Dung mở miệng.

      "Tôi hâm mộ cậu."

      Kiều Đa Bảo đáp, chỉ là bình tĩnh nhìn .

      Lâm Nguyệt Dung xem cái dạng này của , trong lòng cam lòng cùng chán ghét lên cao tới cực điểm, rốt cuộc cũng che dấu được cái loại khó chịu đó mà có chỗ phát tiết cảm xúc, chỉ Kiều Đa Bảo, thanh mười phần bén nhọn.

      "Đừng cứ mãi bộ dạng này cái gì cũng hiểu lừa gạt người khác! Cậu là nữ sinh ăn nhờ ở đậu, dựa vào cái gì tất cả mọi người đều muốn vây quanh cậu? Tôi thực nghĩ ra, tôi đến cùng điểm gì so ra kém với cậu? Vì cái gì Chu Tích Tiệp muốn như vậy trực tiếp cự tuyệt tôi!?"

      Lâm Nguyệt Dung cảm xúc hết sức kích động, cho tới bây giờ cũng có như hôm nay giống như người đàn bà chanh chua cùng người khắc khẩu.

      ấy thổ lộ? Bị cự tuyệt ? Kiều Đa Bảo trong mắt như cũng có tia khiếp sợ, kỳ trước đây cũng nhạy cảm, cảm giác được Lâm Nguyệt Dung nhìn Chu lão tam ánh mắt rất kỳ quái, nhưng nghĩ tới đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại bị cự tuyệt.

      Trong lòng nhếch miệng, có chút khinh thường, tiểu tử kia như thế nào lại trêu chọc nữ sinh thích mình như vậy?

      Nếu tại Lâm Nguyệt Dung vạch mặt những lời này, hiển nhiên đem ấy làm bạn.

      "Cậu bị cự tuyệt, chuyện liên quan gì tới tôi?" Kiều Đa Bảo có chút ít nhịn được.

      "Chậc, cậu còn biết sao? Chu Tích Tiệp đối với cậu tốt như vậy, ai nấy đều thấy được cậu ấy thích cậu, chẳng lẽ cậuliền có cảm giác được sao, đừng như vậy già mồm được hay !?" Lâm Nguyệt Dung trong mắt tràn đầy châm chọc.

      Kiều Đa Bảo lẳng lặng nhìn ấy híp híp mắt. Đối với tình cảm giữa nam nữ mông lung thích nhau, tại xem như biết đại khái là như vậy.

      Trước kia hiểu là vì cùng Chu Tích Tiệp từ cùng nhau lớn lên, phương thức chung đụng hai bên sớm quen thuộc, Chu Tích Tiệp vì làm từng ly từng tý, đều nhìn ở trong mắt, cũng ghi ở trong lòng, nhưng lúc đó chỉ là theo thói quen trở thành loại thói quen, cũng có xếp loại giữa nam nữ say đắm, liền cùng loại là tình cảm em.

      Mà bây giờ qua lời của Dương cùng Lâm Nguyệt Dung, trong lòng giống như có đồ vật gì đó muốn chui từ dưới đất lên, trong lòng bịch bịch loạn nhảy, Kiều Đa Bảo cau mày, đột nhiên rất muốn nhìn thấy Chu Tích Tiệp, muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
      hanh dau, huyenlaw68hoadaoanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :