1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã cực sủng - Đề Qua Loạn Khởi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 18: Hòa giải như lúc ban đầu

      Lé mắt gặp Kiều Đa Bảo nhìn Triệu Nghị Nhiên đến ngẩn người, mỹ nữ tóc dài kia trong mắt tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.

      Chu Tích Tiệp ở nhà ăn ăn cơm, tìm vị trí ít người ngồi xuống, yên lòng ăn ngụm lại ngụm.

      "Tích Tiệp? là khéo, nguyên lai cậu lại ở đây."

      Đột nhiên trận hoa ỏai hương bay tới, bóng hình thanh lệ xinh đẹp rơi xuống, Lâm Nguyệt Dung nâng hộp cơm, vẻ mặt hoạt bát, dáng vẻ tươi cười ngồi đối diện.

      Chu Tích Tiệp ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy , ánh mắt có chút rung động nào, chỉ là hướng tới gật đầu . Lâm Nguyệt Dung cùng cậu liếc nhau cái, trái tim bịch bịch rất nhanh muốn nhảy ra ngoài, lòng bàn tay đều nhanh căng thẳng đến toát mồ hôi, cái nhìn kia quả thực tĩnh mịch giống như lay động tâm hồn.

      " lâu gặp, hóa ra lại gặp cậu ở nhất trung."

      Những lời này hết sức bình thường, nhưng Lâm Nguyệt Dung lại cứng ngắc tý, từ khai giảng liền bắt đầu chú ý đến cậu ấy, nhưng cậu bây giờ mới biết lên nhất trung.

      rất muốn hỏi hồi sơ trung vì sao cậu đến chỗ hẹn còn tờ giấy đưa còn bị đối xử như giấy vụn bình thường. Vốn nên tức giận hơn nữa mà cần thiết để ý đến cậu ta, dung mạo cùng gia thế của , bao nhiêu nam sinh còn muốn mà được?

      Nhưng chính là cam lòng, vô luận là khuôn mặt chút thay đổi hay khí chất lãnh khốc, còn là ngẫu nhiên đối với Kiều Đa Bảo lộ ra tia ôn nhu săn sóc, đều buông được tay, hơn nữa Chu Tích Tiệp bây giờ gia cảnh cũng kém so với , tập đoàn Chu Dương tại lớn mạnh cũng sắp áp chế qua công ty của cha .

      Nhưng làm Tam thiếu gia của tập đoàn - Chu Dương Chu Tích Tiệp nhưng vẫn là trước sau như an phận, có tiêu tiền như nước như mấy tên con nhà giàu, ngồi xe đẹp, tháng đổi mấy lần bạn , thậm chí ở trong ban còn có ai biết thân phận của cậu.

      thế giới này có cái gì là trả giá mà có thể tùy tùy tiện tiện đạt được, thủ đoạn có rất nhiều, có tác dụng là được.

      Lâm Nguyệt Dung giờ phút này tâm tư trăm vòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      ". . .Ừm, dạo này bác trai bác có khỏe ? Tớ cũng nhiều năm thăm bọn họ, ba tớ liên tục cùng ba cậu có làm ăn lui tới, nhưng năm gần đây quá bận rộn cũng thời gian đến thăm chút."

      "Hết thảy đều tốt, có tâm là được."

      Chu Tích Tiệp sắc mặt còn nhàn nhạt, nhưng tốc độ ăn cơm lại trong lúc vô tình thoáng nhanh hơn chút.

      Hai người vài lời liền yên tĩnh trở lại, bầu khí có chút lạnh nhạt, ngón tay thon dài của Lâm Nguyệt Dung chỉ nắm cái muỗng, nhã nhặn ưu nhã chút chút rồi ăn, sụp mí mắt, lông mi dài đủ để nhếch lên nhìn trộm cậu, giống như lơ đãng hỏi,

      "Ồ, Đa Bảo đâu? Như thế nào thấy ấy cùng cậu ăn cơm? Trước kia tớ nhìn thấy các cậu đều ở chỗ như hình với bóng, rất giống an hem ruột."

      Chu Tích Tiệp ngừng tay lại, nhíu nhíu mà hồi lâu y, có chút lạnh nhạt trả lời, " ấy có việc."

      Nghe vậy Lâm Nguyệt Dung cứng ngắc hạ khóe miệng, có hỏi tiếp.

      "Tôi ăn xong, trước."

      Chu Tích Tiệp bới miếng cơm cuối cùng, đứng dậy thu thập xong hộp cơm liền chuẩn bị rời .

      Lâm Nguyệt Dung thấy thế vội vàng đứng lên, "Tớ cũng ăn xong, chúng ta cùng thôi."

      "Cậu mới ăn vài miếng." Chu Tích Tiệp tinh xảo liếc qua hộp cơm của .

      " có việc gì, tớ gần nhất giảm béo, muốn ăn quá nhiều." Lâm Nguyệt Dung ôn nhu cười cười.

      Nghe vậy Chu Tích Tiệp gật đầu cũng gì, xoay người ở phía trước. Nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ con bé ú kia đến bây giờ cũng còn xuống ăn cơm, cũng phải muốn giảm cân , nếu như cậu biết là như vậy, ngăn nổi bản than chụp hộp cơm chụp lên đầu .

      Lâm Nguyệt Dung cùng Chu Tích Tiệp sóng vai đường, nam lạnh lùng đẹp trai, nữ ôn nhu xinh đẹp, Kim đồng Ngọc nữ, thấy thế nào cũng giống như trời đất tạo nên, rất cân đối, chọc cho học sinh xung quanh rối rít ghé mắt, xì xào bàn tán.

      Trong lòng Lâm Nguyệt Dung, tim bịch bịch nhảy ngừng, khuôn mặt xinh đẹp thoáng cái đỏ ửng, thoạt nhìn càng thêm tinh xảo động lòng người. Khóe mắt trộm trộm nhìn thoáng qua gò má Chu Tích Tiệp, càng phát ra cảm thấy cậu so với bất ký nam sinh nào đều có vẻ tuấn lãng hơn, cùng Triệu Nghị Nhiên cũng phân sắc. Lâm Nguyệt Dung tin tưởng ánh mắt của mình, lại tự tin cho rằng chính mình là người duy nhất có thể xứng đôi cùng cậu.

      Chu Tích Tiệp có ý định tiếp tục cùng xuống, đến ký túc xá, cậu nhấc chân phải vào, Lâm Nguyệt Dung có hơi thất vọng, vội vàng lấy điện thoại di động ra hỏi muốn số điện thoại di động, phương tiện liên lạc về sau.

      Nhưng Chu Tích Tiệp nghe vậy lại nhíu nhíu mày, nhàn nhạt câu "Tôi có điện thoại di động".

      Lâm Nguyệt Dung nhìn xem bóng lưng của cậu sải bước rời , cắn cắn môi dưới, có chút ít cam lòng, con mắt chuyển chuyển, lúc sau mới lóe ra ánh mắt kiên định rồi mới rời .

      Chu Tích Tiệp trở lại ký túc xá, liền từ trong túi tiền, lấy điện thoại di động ra, thấy có bất cứ động tĩnh gì hoặc tin tức như cũ, cậu hung hăng nắm di động, thiếu chút nữa nhịn được đem di động bóp nát . Cuối cùng lại cài cho tiếng chuông lên lượng lớn nhất vì sợ mình bỏ qua bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào.

      Nhưng Chu Tích Tiệp thất vọng cực độ, cái con bé béo ú căn bản gọi cho cậu trước.

      Nhớ tới hôm nay Triệu Nghị Nhiên quang minh chính đại tìm Kiều Đa Bảo, tiểu bạch kiểm kia có cái gì tốt ? Thoáng cái liền đem thanh mai trúc mã này bỏ qua bên.

      Cuối cùng Chu Tích Tiệp đành phải buồn bực đề xuất trở lại phòng tự học buổi tối.

      Chu Tích Tiệp từ cầu thang tới, chuẩn bị tiến phòng học, nhưng ánh mắt chuyển cái, đột nhiên trông thấy ở bên hành lang có bóng dáng ngốc nghếch nhìn chằm chằm mấy con kiến bò dưới đất.

      Chu Tích Tiệp lập tức cảm thấy buồn khổ trong lòng thoáng cái giống như biến mất hơn phân nửa.

      Cậu đứng đối diện trước , đứng yên lâu, Kiều Đa Bảo cũng có phát , cứ như cũ ở đó mà ngẩn người. Trong nội tâm mạch, nhưng mặt cái gì cũng có biểu ra ngoài. Chu Tích Tiệp trực tiếp qua, ở trước mặt ngừng lại.

      Kiều Đa Bảo cảm giác đến trước mắt có bóng ma, ngẩng đầu lên lập tức ánh mắt sáng lên, lập tức cầm lấy tay cậu đứng lên.

      "Chu lão tam! Cuối cùng bắt được cậu! Mau, tôi chết đói rồi." Kiều Đa Bảo gào to gào to kéo tay của cậu, liền hướng bậc thang phía dưới mà .

      Chu Tích Tiệp phen kéo lấy, nhíu mày : "Cậu còn có ăn cơm tối?"

      "Cũng phải a! Phiếu ăn cơm đều có tiền, buổi trưa chỉ đủ ăn rau cỏ, huhu ~~ ngay cả khối thịt đều được ăn. . ." Kiều Đa Bảo mím miệng ủy khuất vô cùng, tựa hồ bữa cơm chưa ăn đến thịt là khó có thể chịu được đến cỡ nào.

      Tóm lại mau quên mấy mạo bệnh kiểu này có phần rất tốt, bất luận chuyện vui có thể rất nhanh quên.

      Chu Tích Tiệp há to miệng, cuối cùng vẫn cái gì cũng , tùy ý bị kéo thẳng đến nhà ăn mà .

      Thường cách đoạn thời gian, cậu cấp vào phiếu ăn của Kiều Đa Bảo khoảng tiền, hơn nữa còn cho chút tiền tiêu vặt, tại cần nghĩ cũng biết là ai đó đem tiền lẻ mua đồ ăn xài hết, điện thoại di động cũng nhất định là còn phí, vậu mà những ngày qua bản thân còn ngây ngốc chờ điện thoại của , mơ hồ còn cho tìm được bản thân.

      Nhà ăn lúc này rất ít học sinh dùng cơm, chút món ăn cũng đều mau lấy xong. Kiều Đa Bảo liên tiếp ăn rất nhiều thịt, còn liều mạng gọi dì tăng thêm phần cơm.

      Nhìn xem Kiều Đa Bảo ăn như hổ đói, Chu Tích Tiệp có chút áy náy, còn chủ động mua cho lon nước có ga mang đến.

      “Cậu có tiền ăn sao vay bạn bè, cái người ngồi cùng bàn a, cái kia cái gì lại Long Phượng lại Kiều ?" Chu Tích Tiệp hỏi.

      "Ai, vay tiền nhiều mất mặt a. . ."

      Huống chi Long Phượng Kiều sớm bị đoạn tiền tiêu vặt, Kiều Đa Bảo lâu ăn cơm, ăn xong liền nghẹn, ôm bụng tựa vào ghế, nấc cục cái dài.

      "Cậu mấy hôm nay đâu, tôi tìm lại thấy.” Kiều Đa Bảo ăn uống no đủ xong liền bắt đầu khởi binh vấn tội.

      Chu Tích Tiệp hết chỗ rồi, phải nên là cậu chất vấn sao.

      "Tôi còn chưa cả ngày cậu cùng tên nhị trung kia cùng nhau làm gì a." Chu Tích Tiệp dương quái khí.

      "Luyện hợp tấu, bọn họ tìm đến tài đánh đàn cao siêu, cho nên thành tâm mời tôi đến đây." Kiều Đa Bảo nhấc hai chân bắt chéo, dương dương đắc ý. Bất quá trong đầu đột nhiên chợt lóe, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức ngồi thẳng đứng lên, mở to hai mắt hỏi: "Phải rồi, trước kia, có phải hay cậu cùng tôi tức giận vì cái đó?"

      ". . ."

      "Cậu đến cùng làm sao lại giận tôi a? Có chuyện gì cứ việc thẳng nha. . . Ừm, nếu như cậu thích tôi theo cùng bọn họ tập luyện, hay là vẫn tốt hơn." Kiều Đa Bảo nháy mắt thập phần nghiêm túc nhìn cậu, rất là dứt khoát, chút cũng do dự.

      Chu Tích Tiệp nhìn Kiều Đa Bảo với cặp mắt to đen đen, trong suốt có có tia tạp chất. là cậu ra chân tướng, con nhóc kia chắc chắc bẻ cong .

      Kỳ cũng là do cậu phản ứng quá khích, tình vốn là rất đơn giản, được mời cùng những người khác hợp tấu, cũng là người khác khẳng định năng lực của chính mình a. Chỉ là vừa thấy cùng cái tên học trưởng họ Triệu kia ở cùng chỗ cậu liền muốn đánh người, bực mình cực kỳ, cũng biết là vì cái gì.

      Chu Tích Tiệp cân nhắc chút, thở dài : "Tôi có giận cậu, ngoại trừ lúc này đây bên ngoài, về sau cần cùng nhiều nam sinh cấp ba lui tới nhiều biết ?."

      "Ơ? Vì cái gì?"

      Chu Tích Tiệp trong lòng hạ quyết định, mười phần có lý phân tích: "Những người học trung học lớn hơn chúng ta rất nhiều, vạn nhất tôi bên cạnh cậu, cậu bị những người kia khi dễ làm sao bây giờ? Mẹ tôi vẫn luôn theo dõi, nếu như cậu bị khi dễ, trở về cáo trạng, bọn họ lại muốn trách cứ đến đầu của tôi làm sao bây giờ!"

      Nghe vậy Kiều Đa Bảo miệng nhếch lên, khẽ dựa mặt ghế, trong miệng lẩm bẩm, "Tôi mới cáo trạng đâu, ai khi dễ tôi, khẳng định chính mình tìm về mách dì."

      Chu Tích Tiệp nhất thời bị nghẹn, lập tức ra lời, từ Kiều Đa Bảo lòng tự trọng rất mạnh, cũng độc lập cực kỳ, nếu như bị ba an hem bọn họ giỡn hay bắt nạt, cho tới bây giờ cũng cùng Dương Yên cáo trạng, mà là dùng phương thức của cùng quả đấm chính mình tìm công bằng trở về.

      "Tóm lại, tôi hại ngươi, cậu nghe tôi là được rồi, về sau cùng loại chuyện như vậy nhất định phải cùng tôi thương lượng qua mới có thể đáp ứng, nếu cậu’bị bán vẫn còn giúp nhân kiếm tiền’ !" Chu Tích Tiệp mặt đen lại, chém đinh chặt sắt ra lệnh .

      "Chậc chậc, là bá đạo, giống mẹ tôi quá vậy, được rồi được rồi, tôi đáp ứng cậu a."

      Kiều Đa Bảo hướng về phía cậu ta làm mặt quỷ, có như thế nào suy tư liền gật đầu đáp ứng, kỳ cũng quá thích cùng mấy người cấp ba có lui tới, tổng cảm giác được nhưng vị học tỷ kia vẫn luôn khinh thường mình, lần này chỉ là đáp ứng người khác thích đổi ý mà thôi.

      Hơn nữa cũng muốn lại bởi vì người liên quan cùng Chu Tích Tiệp bát nháo khó chịu, bởi vì cậu ta với người khác chính là thể so sánh, Chu Tích Tiệp bây giờ là áo cơm, cha mẹ, hơn nữa hai người từ đến lớn cùng chỗ, cậu ấy chăm lo, bồi dưỡng, chiều chuộng còn hơn cha mẹ.

      Cho nên, Kiều Đa Bảo dù thế nào mơ hồ hiểu cái gì là đạo lí đối nhân xử thế, Chu lão tam cũng là trong lòng là tồn tại đặc biệt nhất.

      Hai người làm lành rất tốt, hai bên tâm tình đều rất tốt, Kiều Đa Bảo lại lôi kéo Chu Tích Tiệp kéo đông kéo tây kéo loạn chuyện này chuyện kia, mắt to cười đến híp lại thành hình trăng lưỡi liềm cong cong.

      Chu Tích Tiệp nhìn bộ dáng nhắn của , khóe miệng khẽ hạ xuống, buồn bực mấy ngày nay toàn bộ đều cánh mà bay.
      Last edited: 12/4/16
      Yoororo, huyenlaw68, PhongVy2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Trùng :yoyo22:
      Last edited by a moderator: 18/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 19: Bị cảm

      Lúc này người trong nhà ăn càng thêm thiếu, dì bán căng tin bắt đầu rối rít thu dọn đồ đạc, hai người ở phía xa chỗ ngồi vừa vừa cười cũng ai quản.

      Chu Tích Tiệp trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, đột nhiên trông thấy mu bàn tay phải của Kiều Đa Bảo có máu ứ đọng, cậu nhướng mày, vội vàng chộp trong tay nhìn kỹ.

      "Ở đây… chuyện gì xảy ra? Như thế nào máu ứ đọng thành khối lớn như vậy?"

      Kiều Đa Bảo nghe vậy miệng nhất vểnh lên, đem tay hướng gần mặt tên kia hơn, làm bộ đáng thương bộ dáng, "Cậu xem, là cậu làm cho, ngày đó giống như cậu dùng sức vung cái, tay của tôi liền đụng vào cạnh bàn ăn. Cho nên cậu muốn đền bù tổn thất cho tôi, mời tôi ăn xiên nướng."

      Kiều Đa Bảo mắt to giảo hoạt, mượn cơ hội này muốn Chu Tích Tiệp mang ra ngoài ăn BBQ.

      Mà Chu Tích Tiệp lại để ý đến mục đích chính yếu nhất, chỉ là siết chặt tay của yên lặng nhìn xem khối máu ứ đọng kia, toàn bộ mu bàn tay trắng nõn mềm mại cơ hồ thanh nửa, có thể nghĩ lúc ấy khí lực có bao nhiêu, miệng vết thương lớn như vậy lúc ấy khẳng định rất đau .

      Mà đứa ngố này liền tiếng nào, nếu như phải là cậu phát , chính cũng có như thế nào lưu ý . Chu Tích Tiệp trong lòng thoáng cái tự trách cực kỳ, giờ phút này cậu cảm giác mình so với Đa Bảo còn muốn tùy hứng, hẹp hòi nhiều lắm.

      ", chúng ta hiệu thuốc tìm chút thuốc lau lau." Chu Tích Tiệp kéo tay Kiều Đa Bảo liền đứng lên.

      "Chao ôi chao ôi, cần a, tại lại đau, mẹ tôi qua, vê ra là có thể." Kiều Đa Bảo kiên nhẫn, tránh ra khỏi tay Chu Tích Tiệp, tối đáng ghét nhiều lắm chỉ có bị bệnh phải bệnh viện a, chẩn đoán bệnh gì gì đó.

      "Nếu chúng ta bây giờ thừa dịp còn có tự học, chúng ta ra hiệu ăn bữa như thế nào?" Lúc nghĩ lại, Kiều Đa Bảo lại kéo Chu Tích Tiệp khuyến dụ.

      "Cậu chỉ có biết ăn thôi!" Chu Tích Tiệp hết cách với , kéo tay của ngồi xuống, cúi thấp đầu bắt đầu giúp vê ra mu bàn tay máu ứ đọng.

      "Tê tê, thôi, đau quá đau." Kiều Đa Bảo cắn răng thử đứng lên.

      Chu Tích Tiệp tức giận nhìn cái, quả nhiên giảm khí lực tiếp tục xoa. Kiều Đa Bảo bên duỗi dài xong nghĩ tới như thế nào mới có thể thuyết phục Chu Tích Tiệp cùng ra ngoài.

      Lâm Nguyệt Dung lúc ăn cơm tối cùng Chu Tích Tiệp xong, liền trực tiếp trở về ký túc xá nghỉ ngơi hạ, sau đó chuẩn bị trở về phòng học tự học, thời điểm ngang qua nhà ăn, đúng lúc nhìn thấy màn Chu Tích Tiệp cúi đầu xoa tay Kiều Đa Bảo, rất là chói mắt, đột nhiên giương cao vẻ thoáng cái thanh thuần động lòng người mỉm cười, tới.

      "Ồ, Tích Tiệp cậu như thế nào còn ở lại chỗ này, tự học sao?"

      Những lời này người khác nghe có thể tưởng hai người bọn họ rất quen thuộc, nhưng cái đầu kịp thời của Kiều Đa Bảo lại nghe ra ý tứ hàm xúc, chỉ là Chu Tích Tiệp nhíu nhíu mày, lại.

      Lâm Nguyệt Dung dáng vẻ tươi cười cứng đờ, quay đầu cùng Kiều Đa Bảo mỉm cười : "Đa Bảo, nghĩ tới chúng ta có duyên phận như vậy, lại ở cùng ban rồi sao."

      Kiều Đa Bảo ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn thiếu nữ trước mắt xinh đẹp như vẽ, có chút ít có kịp phản ứng, hồi lâu mới lầm bầm hỏi: "Chúng ta. . . Khi nào cùng lại ban a? "

      Tha thứ cho tính dễ nhớ, ngay cả mấy tháng trước chạm qua mặt hot boy Triệu Nghị Nhiên cũng cái gì ấn tượng, chớ chi là bạn học cũ ở sơ trung căn bản có gì cùng xuất qua.

      Lâm Ngyệt Dung dáng tươi cười lại cứng lại, nhưng vốn xuất than giàu có, học được cách khiến khí bị trùng xuống.

      "Cậu đúng là. . . giống hệt trước kia đáng ."

      Mắt của đột nhiên quét đến khối máu đọng ở mu bàn tay của Kiều Đa Bảo khỏi khẽ kinh hô, "Ồ, tay của cậu làm sao vậy? Như thế nào lại sưng lớn như vậy?"

      Kiều Đa Bảo liếc nhìn người nào đó, mím miệng hồi đáp, "Bắt con muỗi thành, đụng phải đồ."

      Chu Tích Tiệp mặt tối sầm.

      "Như thế nào cẩn thận như vậy, chỗ này đúng lúc tôi có chai dầu, hai ngày trước cũng thiếu chút nữa bị trật chân, cho nên người trong nhà đưa tới cho tôi chai, hết sức có tác dụng, cậu xoa xoa ."

      xong, Lâm Nguyệt Dung liền mang hộp gỗ tinh xảo trong cặp hộp tinh dầu trông rất đắt giá mà đưa tới.

      " cần , vết thương mà thôi, tôi cần xoa cái này." Cái mũi tựa hồ ngửi thấy được hương vị kỳ quái, lập tức mạnh mẽ lắc đầu nhận.

      "Cám ơn."

      Kiều Đa Bảo chính là cự tuyệt, mà bên Chu Tích Tiệp lại đưa tay cầm tới.

      Kiều Đa Bảo trừng mắt : “Mùi vị này rất hắc!”

      “Quản nó hương vị có hắc hay làm gì, hữu dụng là được,”

      “Ai nha, các cậu có phiền hay a, phải là khối máu nho sao, làm như gãy xương bằng.”

      Chu Tích Tiệp có để ý lại cái gì, chốc lát đổ lên tay chút đầu liên hướng mu bàn tay Kiều Đa Bảo , ra sức vấn vê .

      “A a! ! Cậu chà xét quần áo sao? Tay muốn gãy rồi a!”

      kbd bên kêu thảm, vừa muốn đem tay lùi về.

      “Tốt lắm.” Chu Tích Tiệp lòng bàn tay dùng sức ở mu bàn tay của db chà xát vài cái khiến làn da đều thay đổi thành màu hồng mới dừng tau, đắp kín cái nắp, nhét trở lại trong hộp sau đó đưa trả lại cho Lâm Nguyệt Dung.

      Lâm Nguyệt Dung nhìn bộ dáng quen thuộc của bọn ho, cảm thấy chói mắt cực kỳ, trong lòng cũng có chút chua xót. lại đứng ngoài quan sát tiếp tuc, đơn giản với bọn họ vài cậu liền rời , lúc gần ra còn mơ hồ nghe thấy tiếng Kiều Đa Bảo oán hận cùng với thanh lãnh khốc chua Chu Tích Tiệp.

      Trong lòng tự với mình, nhất định muốn buông tay.

      Kiều Đa Bảo gần đây có chút hiểu,

      Vì xưa nay, cao cao tại thượng thiên kim đại tiểu thư Lâm Nguyệt Dung, chỉ lần mỉm cười đến cùng giải hòa, phải là sau khi tan học hẹn cùng ăn cơm, chình là khi cảm thấy buồn ngủ giữa kháo liền mang bánh bao đến cùng ăn.

      Kiều Đa Bảo cảm thấy giải thích được, dù sao ở sơ trung các từng có nhiều tiếp xúc, cơ hồ chuyện như hai người xa lạ,

      Ngồi cùng bàn, Long Phượng Kiều ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lẽo đối Kiều Đa Bảo nhắc nhở: “ có việc gì mà ân cần, phải gian xảo tức là rủ rê đạo chích a!”

      Kiều Đa Bảo trong miệng ngậm nửa cái bánh bao trợn tròn cặp mắt.

      “Cậu là ta chuẩn vị “gian ta trộm ta” ? !!!”

      “...”

      Tháng 12, thời tiết là rét lạnh, trong gió lạnh còn kèm theo chút xưa, nhưng cho dù là dù thế nào băng hàn sâu sắc, cũng ngăn cản được vài nữ sinh muốn phong độ mặc quần áo đẹp bất chấp thời tiết.

      Liền như Lâm Nguyệt Dung vậy, người mặc áo lông phấn hồng, họa tiết kín đáo tinh xảo làm nội bật bộ ngực, bên ngoài mặc váy ngắn che kín đúng cái mông, mà cặp đùi đẹp mảnh khảnh vẻn vẹn xuyên quền tất màu da, lại mang đầu là nón beret màu nhạt, thoạt nhìn toát lên vẻ thanh lệ tao nhã lại xen lẫn chút thành thục hàm súc.

      Nhìn xem, cơ hồ ánh mắt nam sinh cả lớp và vài nữ sinh ánh mắt ghen tị đuề tập trung ở người , Lâm Nguyệt Dung nội tâm lòng tự trong rất là thoả mãn, dù sao cũng còn là mười mấy tuổi.

      Bị cả lớp nhìn soi mói, thản nhiên từ phòng học cửa chính vào, Lâm Nguyệt Dung ánh mắt tự chủ được quét mắt đến Kiều Đa Bảo, muốn nhìn cách ăn mặc của hôm nay cùng so với bản thân như thế nào.

      Bời vì Kiều Đa Bảo vị trí xếp ở phía sau, bình thường ra vào đều từ của sau phòng học tiến vào, hai người tương đối, lbd đúng lúc thoáng nhìn muốn từ cửa sau tiến vào phòng học xem Kiều Đa Bảo thấy cùng với theo phía sau chính là Chu Tích Tiệp.

      Kiều Đa Bảo lúc này quả thực rất giống gấu bắc cực, áo lông quần lông dày, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, đầu đội mũ len bông, đỉnh còn có vài cục bông tròn vo.

      Mặc dù toàn thể thoạt nhìn như cái cầu, thực tại nhìn ra vóc người, nhưng từ chính diện nhìn xem, Kiều Đa Bảo xinh xắn lanh lợi mặc rất phù hợp tuổi của cùng với khuôn mặt.

      Chu Tích Tiệp đơn giản mặc áo gió màu đen, an phận để lộ ra vầng trán nhè trầm ổn lạnh lùng, đối lập thời kỳ sơ trung, cậu bớt chút trẻ tring, càng tỏ ra vẻ trưởng thành, cao lớn. Hai người cao thấp đứng chung chỗ, mặc dù thoạt nhìn rất giống Đại ca ca chiếu cố Đại hắc muội muội, nhưng lại hài hòa đáng chết.

      Kiều Đa Bảo đường hắt xì liên tục mà lên, tối hôm qua lúc ngủ, bởi vì giường qua , sau đó chăn mền lại rất dày rất lớn, ngủ ngủ chăn mền liền rớt hơn phẫn nủa xuống gầm giường cũng biết, sau nửa đêm cơ hồ là tỉnh, kết quả buổi sáng liền bắt đầu bị cảm.

      Ăn sáng xong sau, đúng lúc đụng phải Chu Tích Tiệp, giảo hoạt lau nước mũi ở người cậu ta, sau đó bộ dạng xun xoe chạy ở phía trước.

      Chu Tích Tiệp đường sắc mặt trầm theo sát lên lớp học, Kiều Đa Bảo phảng phất như nghe thấy, rút mũi chuẩn bị tiền phòng học, lại bị cậu phen níu lấy cổ áo, kéo tới trước mặt.

      Chu Tích Tiệp lấy ra khăn giấy, ghét bỏ xoa xoa cái mũi của , sau đó đem khăn lông màu xám tro cổ mình, chốc lát vòng ở cổ .

      “Tôi nghĩ mang khăn quàng cổ, siết cái cổ thực thoải mái.”

      Kiều Đa Bảo bên bị cậu ta bá đạo khắc lên khăn quàng cổ, bên nhíu lông mày lầm bầm.

      Khăn quàng cổ của Chu Tích Tiệp là do mẹ cậu - Dương Yên đan, đan cho em bọn họ mỗi người cái, vốn là cũng muốn đan cái cho Kiều Đa Bảo, nhưng biết thích mang khăn quàng cổ sau đó liền đổi bằng mũ nhung.

      “Cậu tốt nhất đừng cho lấy ra, nếu tôi liền cho chú Kiều, buổi tốt cậu lai đá chăn mền nên cảm lạnh.” Chu Tích Tiệp cũng mặc kệ, giúp vòng cổ xong, cuối cùng nhét vào trong áo lông của .

      “Cậu dám!”

      Kiều Đa Bảo trừng mắt, nếu như bị cha biết lại bị cảm, nhất định kêu trời trách đất càu nhàu chưa chết chưa xong.

      “Vậy cậu nên nghe lời, tan học chờ tôi, được phép chính mình trước, biết ?” Chu Tích Tiệp dặn dò vài câu, nhéo nhéo khuôn mặt vì lạnh mà bị đỏ rực lên xủa rồi thẳng tới phòng học của mình.

      Cả lớp mọi người chỉ lo lưu ý lấy phía trước Lâm Nguyệt Dung tiến đến, căn bản có người phát đằng sau phòng học ở ngoài của Chu Tích Tiệp cùng Kiều Đa Bảo, ngoại trự Lâm Nguyệt Dung sững sờ đứng ở vị trí của mình lậu cũng ngồi xuống.

      Lâm Nguyệt Dung nhin Chu Tích Tiệp mắt nhìn thẳng từ phòng học ở đằng sau hành lang, trong lúc nhất thời lại có chút ít sợ run, trong lớp có chút ít nữ sinh cũng mắt sắc trông thấy Chu Tích Tiệp qua, đều xi xào bàn tán đứng lên.

      Mắt thấy bóng lưng tuấn tú sắp xuyên qua phòng học của mình, ánh mắt cũng quét chút phía bên , Lâm Nguyệt Dung trong lòng thất lạc giống như là mở ra cái lỗ thủng to, tinh thần hoảng hốt ở ngoài, Chu Tích Tiệp đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lâm Nguyệt Dung lập tức giật thót mình, toàn thân chấn động ngạc nhiên mừng rỡ xuất từng điểm từng điểm từ trong lòng.

      đáng buồn chính là, Lâm Nguyệt Dung con mắt cũng nháy mắt, ánh mắt sáng quắc lại chưa được cùng cái nhìn của Chu Tích Tiệp đáp lại, bởi vì cậu quay đầu lại liếc qua hướng, là vị trí của Kiều Đa Bảo.

      Lâm Nguyệt Dung nắm chặt quả đấm ngồi xuống, móng tay bén nhọn thiếu chút nữa muốn châm phá bàn tay của . Trong lòng vọt lên trận tâm tình tức giận, cam lòng, ghen tị, còn có chán ghét, trong lúc nhất thời mấy người xung quanh cũng nhìn với ánh mắt như vậy.

      Qua hồi lâu, mới bình tĩnh trở lại.
      Last edited by a moderator: 18/2/16
      Yoororo, huyenlaw68PhongVy thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 20: Đối chọi gay gắt

      Thời điểm nghỉ giữa khóa, Lâm Nguyệt Dung đột nhiên cầm chiếc khăn quàng cổ nữ tính, sang trọng đến vị trí của Kiều Đa Bảo, cười rất ôn nhu.

      "Đa Bảo, tớ vừa mới mua khăn quàng cổ, cầm thay , khăn cổ cậu nam tính quá."

      Trong khoảng thời gian này, Kiều Đa Bảo há miệng mắc quai, cùng Lâm Nguyệt Dung quan hệ cũng tựa hồ giống như trước, cảm thấy xa lạ.

      Nghe Lâm Nguyệt Dung vừa như vậy, Vạn Tiểu Bân đùa giỡn Long Phượng Kiều quay đầu lại mắt nhìn khăn cổKiều Đa Bảo, cũng kỳ quái hỏi: "Ồ, khăn quàng cổ của cậu giống như của nam sinh nha?"

      Kiều Đa Bảo xé đoạn khăn giấy dùng sức lau nước mũi, nghe vậy liền cúi đầu quét mắt khăn quàng cổ cổ, mũi buồn buồn : "Có vấn đề gì?"

      "Ách, có." xong, Long Phượng Kiều lại quay đầu , mà bên Vạn Tiểu Bân nhìn cổ của Kiều Đa Bảo, mặt mày tối tăm.

      Kiều Đa Bảo coi lại khăn của Lâm Nguyệt Dung đưa tới, lắc đầu, " cần, tôi lười phải đổi, hơn nữa. . . Hắt xì! Tôi tại bị cảm mạo, đem nó làm dơ ."

      xong khụt khịt mũi, liền nằm sấp mặt bàn bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

      Lâm Nguyệt Dung cười cười cũng thêm cái gì, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

      Cả mấy tiết học buổi sáng Kiều Đa Bảo cuối cùng cũng vượt qua, khi Chu Tích Tiệp tìm tới , cái mũi của hoàn toàn bế tắc, toàn dựa vào miệng hóng mát, mỗi câu đều mang theo giọng mũi nồng đậm.

      Kiều Đa Bảo ánh mắt chán ghét vô cùng trừng mắt khi biết Chu Tích Tiệp mua cho thuốc cảm mạo, thanh năng hùng hồn đầy lý lẽ.

      "Tôi có yếu ớt như vậy, tin tưởng tôi! Khí lực cường tráng vô địch cùng ý chí kiên cường tuyệt đối có thể chiến thắng siêu vi trùng vạn ác! Hắt xì! . . . Hơn nữa thuốc chỉ là kế hoãn binh, trị tận gốc trị được. . . Achoo!!"

      Lần này Kiều Đa Bảo vì tránh né thuốc tây, sững sờ có lạm dụng thành ngữ. Kỳ , Kiều Đa Bảo cũng phải là sợ khổ, nếu là cho chén thuốc Đông y, liền nắm lỗ mũi uống hết.

      Nhưng là, từ đến lớn, mỗi lần uống thuốc tây, thuốc kia liền dính vào trong cổ họng, thể xuống, cũng ho rakhông được, cuối cùng đổ bụng đầy nước mới đem nó xuống được, mà lúc ấy cay đắng tràn đầy toàn bộ khoang miệng, khó chịu giống như đại tiện.

      Chu Tích Tiệp tựa hồ biết đầu nghĩ cái gì, cậu mang ra nhiều bình nước khoáng cùng mấy cái kẹo cao su.

      "Cậu nuốt từng viên cũng dính cổ họng, nếu đêm nay càng thêm khó chịu."

      "No! ! ! Dựa vào cái gì. . . Dựa vào cái gì , bị cảm, thuốc gì cũng uống sau đó kiêng tuần lễ tốt rồi, mà sao tôi lại phải uống thuốc? uống! Qua tuần tôi bảo đảm xác định hồi phục tốt!"

      Chu Tích Tiệp liếc cái, cái gì cũng , chỉ là đem viên thuốc keo kiệt ra, đổ vào ở lòng bàn tay đưa tới cho .

      Kiều Đa Bảo giương mắt nhìn lâu, mới nhìn xuống, mặt mày ủ rũ đưa tay nhận lấy, Chu Tích Tiệp mở nắp chai nước khoáng, đem nước đưa tới.

      Kiều Đa Bảo cầm lấy viên thuốc, cũng có lại chần chờ, phen ném vào cổ họng, sau đó liền mãnh liệt rót nước khoáng. Chu Tích Tiệp sững sờ nhìn soi mói, trực tiếp rót hết chai.

      Khi vội vội vàng vàng muốn uống chai thứ hai, Chu Tích Tiệp bắt lấy tay, nghi ngờ hỏi: "Dính vào cổ họng?"

      Kiều Đa Bảo cảm thụ, có cảm thấy cổ họng khác thường, trong cổ họng cũng có vị khổ sở quá lớn, lập tức kinh ngạc : "Ồ? Giống như có!"

      ". . ."

      Chu Tích Tiệp hết chỗ rồi, có nhưng vẫn trực tiếp đổ bình nước.

      Bất quá như vậy cũng tốt, cảm mạo vốn là muốn uống nhiều nước.

      Tiệc Nguyên đán tổ chưc gần tối, cho nên người biểu diễn ở mỗi cái ban đều giành giật từng giây tập luyện, có vài người còn lên lớp.

      Chẳng qua nếu như bảo Kiều Đa Bảo cũng lên lớp theo Triệu Nghị Nhiên, bọn họ cùng nhau tập luyện, hiển nhiên là thể nào. Đúng lúc cảm mạo, chỉ Chu Tích Tiệp tán thành, chính cũng muốn như vậy, vừa quá làm người khác chú ý, tiết thứ hai lại là thời gian cho lười biếng ngủ, làm sao có thể lãng phí thời gian tốt như vậy cho bọn họ, hơn nữa cũng hợp tấu bài hát mà thôi, luyện vài ngày sớm xong.

      Buổi chiều sau khi tan học, Kiều Đa Bảo theo thường lệ theo Triệu Nghị Nhiên địa điểm tập luyện, nghĩ thầm đàn xong sớmsẽ ăn cơm tối.

      Mà lúc Kiều Đa Bảo vào phòng tập luyện, vừa mắt chính là mỹ nữ tóc dài quần trắng ngồi ở vị trí của liên tục luyện tập trước dương cầm, um tùm mười ngón tay chính ưu nhã đạn bài mà cùng Triệu Nghị Nhiên hợp tấu.

      Kiều Đa Bảo chậm rãi đến bên cạnh học trưởng luyện vũ đạo ngồi xuống, có chút hăng hái nhìn xem nữ sinh kia.

      Trong đó học trưởng tuấn như ánh mặt trời kinh ngạc nhìn Kiều Đa Bảo, : "Sao vẻ mặt của cậu lại lạnh nhạt?"

      Kiều Đa Bảo liếc cái, nghi ngờ hỏi: "Tôi vì cái gì mà phải lạnh nhạt?"

      "Chứng kiến học tỷ kia đánh đàn mà có? Chính là chị Mạc Lam, nghe đàn dương cầm qua cấp tám, trước dứt khoát vốn là dự định tìm chị ấy hợp tấu, nhưng cũng biết vì cái gì cuối cùng tìm cậu, ừm, đương nhiên rồi, còn tuổi cũng đàn được tương đối khá, bất quá tôi phỏng đoán các ấy cũng vẫn phục đâu."

      học trưởng khác cũng cảm thấy hứng thú đến gần đến nháy mắt ra hiệu.

      Nghe vậy tròng mắt Kiều Đa Bảo quay vòng vòng chuyển, miệng nhếch lên, " phục có thể thế nào ?"

      Học trưởng kia giảm thấp xuống thanh , "Cậu có điều biết a, Mạc Lam thích Triệu học trưởng, em nhọc lòng giúp đỡ chị, vất vả có cơ hội như vậy lại bị cậu đoạt , cậu mấy người đó cam tâm sao."

      Học trưởng khác vẻ mặt nghiêm túc, " , đừng hù dọa học muội, Đa Bảo nha, em coi cậu ta như thả cái rắm ha, tình cũng có phức tạp như vậy, đừng lo lắng, Triệu học trưởng chọn em, em chính là chính quy phu nhân, những người khác là giả . . ."

      " cái gì đó! ! Cái gì chính quy, cái gì giả, tôi còn chưa tấn công nha." Học trưởng kia liền phủi mông, đẩy vị học trưởng kia ra.

      Kiều Đa Bảo: ". . ."

      Mà vào lúc này, tiếng đàn ngừng lại, mấy nữ sinh kia đều vì Mạc Lam ủng hộ vỗ tay, vị đại mỹ nhân quần trắng tung bay lại xấu hổ cười tiếng, ánh mắt quét đến Kiều Đa Bảo cùng mấy học trưởng kia cười bên có chút dừng lại, sau đó đứng lên, hướng tới chỗ Kiều Đa Bảo đến, những nữ sinh kia kể cả có quan tâm cũng đều rối rít theo hành động của dời ánh mắt đến người Kiều Đa Bảo.

      "Vị này là học muội Kiều Đa Bảo?."

      Mạc Lam thân màu trắng thập phần phiêu dật, bên ngoài chỉ khoác áo khoác mỏng, chân giày cao gót đen, dáng người cao gầy, thành thục tao nhã, người có rất nhiều đồ trang sức tinh xảo trang nhã, lông mi giả vừa dài vừa cong, toàn thân còn kèm theo mùi nước hoa hoa hồng. Thoạt nhìn hoàn toàn quá giống nữ sinh cấp ba.

      Kiều Đa Bảo ngồi, cảm thấy mỹ nữ trước mắt rất cao lớn, Kiều Đa Bảo nhíu mày, lập tức đứng lên.

      đáng buồn chính là, so với học tỷ kia thấp hơn cái đầu, Kiều Đa Bảo đành phải đứng xa chút, miễn cho bản than khỏi phải ngưỡng mộ đối phương.

      "Học tỷ làm sao biết tên em?"

      "Ha ha, dứt khoát với chị qua về em, nghe êm đánh đàn dương cầm cũng rất khá nha." Mạc Lam thủy chung mỉm cười.

      Kiều Đa Bảo sai lệch lệch nghiêng đầu, hồi lâu gật đầu , "Ừm, có thể tiến hành ."

      Con nhóc này khó được phen khiêm nhường.

      "Này, bài ‘Trăng non’ trước kia chị cũng có đàn qua, đến coi như là dễ như trở bàn tay, biết học muội tại đàn được thế nào, có thể hay trước khi tiệc tối đến, có thể đàn qua cho chị nghe?"

      Mạc Lam mặc dù mặt ngoài thoạt nhìn cười đến hết sức ôn nhu, hết sức hữu hảo, nhưng trong lời giữa các bắt đầu kẹp lấy gậy gộc.

      "Đến đây đến đây, nữ nhân ở giữa khói thuốc súng muốn bắt đầu!!"

      "Cậu chúng ta có hay nên thông báo dứt khoát a, để cho tiểu học muội có khả năng lại muốn bị thua thiệt."

      "Tôi sớm liền gửi tin tức cho Triệu học trưởng, bất quá tại cậu ta còn ở hội học sinh, phỏng đoán tạm thời đuổi kịp đến." Hai vị học trưởng bát quái ở bên nho thầm.

      Sau lưng Mạc Lam, nguyên đám nữ sinh nhìn về phía Kiều Đa Bảo ,ánh mắt đều mang theo điểm châm chọc cùng tính trước, tựa hồ chắc chắc Kiều Đa Bảo cũng khóc mà chạy ra.

      Kiều Đa Bảo mặc dù bình thường mơ hồ đơn thuần toàn, nhưng cũng ai biết rất nhiều tình huống đều là ‘tâm nhược minh kính, đại trí giả ngu’, muốn cùng Mạc Lam quanh co nhảm, mà là phi thường trực tiếp phản bác.

      "Liền tính có học được, nhưng đến cuối cùng người lên sân khấu là tôi mà phải chị, điểm này học tỷ còn biết sao."

      câu thập phần trắng ra nhưng lại là t lời hật, khiến cho Mạc Lam khẽ thu lại dáng vẻ tươi cười, nhưng phía sau, mấy nữ sinh thoáng cái 'Ồn ào' như muốn nổ tung, líu ríu ngừng, hai học trưởng cũng trợn to hai mắt.

      có nổi giận, ta đứng ra chỉ vào Kiều Đa Bảo, trách mắng: " có hiểu lễ phép hay a, như thế nào cùng học tỷ chuyện như vậy!? Đừng tưởng rằng có cái này mà kiêu ngạo, đó nghĩa là biểu diễn thay, liền tưởng mình rất giỏi ! Còn là tôi nhường đấy!"

      Lúc này khuôn mặt nhắn của Kiều Đa Bảo cũng chìm xuống, mặt thay đổi nhìn xem có đáp lại câu, lập tức chặn thành, á khẩu trả lời được.

      "Tôichính là Triệu học trưởng của các người mời theo."

      Các nữ sinh khác có lẽ tin, nhưng là chính tai nghe được.

      Mạc Lam lúc này mở miệng, "Nếu là như vậy, học tỷ đây cũng vậy có biện pháp, chỉ có thể là vận khí tốt. Bất quá chúng ta chưa từng nghe qua học muội đàn, tự nhiên là biết học muội có bản lãnh như thế nào, cũng lo lắng học muội đến lúc đó ở tiệc tối mà phạm sai lầm, xấu mặt , lớp chúng ta cũng bẽ mặt a."

      Lời này cực kỳ sắc bén, nếu đổi là nữ sinh khác nhất định bịlời , che mặt mà chạy. Nhưng Kiều Đa Bảo là ai, cha là quân nhân, mẹ là đặc công, nếu như vì điểm này mà thua trận chiến , phải sợ quá mà khóc, chẳng phải là mất mặt a?

      "Thêu dệt chuyện đến đây đúng , học tỷ bắt nạt học muội đúng , các ngươi muốn thế nào cứ việc thẳng ." Kiều Đa Bảo hai tay ôm ngực, chợt nhíu mày.

      "Học muội đừng như vậy, học tỷ chỉ là cùng ngươi luận bàn đánh đàn dương cầm mà thôi, như thế nào lại bắt nạt em."

      Mạc Lam cười cười, nhưng vui vẻ lại còn chưa đạt tới đáy mắt, dù thế nào ta cũng là đại học tỷ, rất lâu là người trưởng thành, tại Kiều Đa Bảo như vậy hề cố kỵ lại trắng ra, còn là làm cho ta cảm thấy có chút ít khó chịu.

      Nhìn Kiều Đa Bảo mặt mũi tràn đầy khinh bỉ, hai người học trưởng nhìn cũng có chút ánh mắt khác thường, Mạc Lam trong lòng bắt đầu xông lên cơn tức giận.

      "Như vậy , ‘Croatia cuồng tưởng khúc’ này xem như là bài đầu tiên của cấp trung thượng, chúng ta trước sau phân biệt đàn lần so sánh, nếu như có thể thuận lợi đàn, hơn nữa sai phù nhiều lắm, liền tính đàn nghệ của đúng là so với học tỷ ta cao hơn, như thế nào?"

      Nghe vậy, học trưởng tuấn như ánh mặt trời liềnnhíu mày tiến lên phía trước : "Mạc Lam, bài này tiết tấu rất nhanh, học muội còn , như thế nào đàn được đến?" cũng là trong hội đánh đàn dương cầm, đối với bài hát này tự nhiên cũng xa lạ gì.

      "Đúng vậy, học muội vừa mới cao nhất." Học trưởng kia cũng phụ họa.

      "Yên tâm học trưởng, chính là bài hát này, nhìn dễ như trở bàn tay."

      đợi tiếp, Kiều Đa Bảo cắt đứt lời của bọn họ, hướng đến chỗ ta cười cười, chút do dự xoay người hướng tới trước đàn dương cầm trắng đến, nhìn bộ dáng của tự tin oanh động như tính trước, bên các nữ sinh khác đều tự chủ được nhường đường,

      Hai vị học trưởng trừng to mắt, Kiều học muội này lợi hại , đối mặt với học tỷ khiêu chiến ngay cả mày cũng nhăn, lại còn có thể bắt đầu trước, là làm cho nhóm học trưởng bội phục.
      Last edited: 12/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 21: Nam nhân rối loạn

      khúc kết thúc, Kiều Đa Bảo nhấc cái mông băng ghế đứng lên, vẻ mặt thoải mái giống như là vừa rồi chỉ là đĩa đồ ăn bình thường, mặt có tự phụ cũng có chút nào khoe khoang, nhưng như vậy lại khiến Mạc Lam càng thêm áp lực.

      tự cho là mình đàn dương cầm chỉ sau Triệu Nghị Nhiên, toàn trường cũng có vài người có thể có thể so với , tồn tại kiêu ngạo cùng tự phụ, nhưng lại nghĩ rằng thời lại bị người hơn mình như vậy dễ dàng đánh bại.

      Mạc Lam trong nháy mắt có ý chí chiến đấu, bài hát này nàng mặc dù cũng có thể thuận lợi đàn tấu, sai phù, nhưng là có thể đàn đượcnhư Kiều Đa Bảo- lưu loát nhàng, cùng nguyên thanh sai biệt lắm, khẳng định được .

      Mạc Lam khỏi hối hận, mặt nóng hổi nóng hổi, kiên trì ngồi ở ghế, chẳng lẽ hôm nay thực muốn xấu mặt trước bạn học sao?

      Nhưng khi Mạc Lam ở rong tình thế khó xử, Triệu Nghị Nhiên cuối cùng chạy tới, hơn thế đồng thời, Chu Tích Tiệp cũng biết từ nơi nào xuất , lạnh lùng cùng Triệu Nghị Nhiên liếc nhau cái, trực tiếp đến bên cạnh Kiều Đa Bảo.

      Triệu Nghị Nhiên tựa hồ sớm biết chuyện xảy ra, người vốn ôn tồn tao nhã gương mặt tuấn tú giờ phút này có chút trầm, Mạc Lam có chút dám nhìn vào ánh mắt của , nhưng trong lòng cũng thở phào nhõm. Mí mắt cụp xuống, trầm ngâm lát liền lại lần nữa giương cao khuôn mặt xinh đẹp, đứng lên mỉm cười Triệu Nghị Nhiên.

      "Dứt khoát cậu đến rồi, chuyện bên hội học sinh đều xử lý tốt sao?"

      Triệu Nghị Nhiên mặt thay đổi nhìn chằm chằm còn chưa lời nào, bên đưa lưng về phía cửa, quay lưng về phía Kiều Đa Bảo còn có lưu ý đến Chu Tích Tiệp qua, nhìn Mạc Lam đứng lên liền có chút bất mãn.

      "Chao ôi. . . Đến phiên chị, như thế nào chị còn đàn?"

      Mạc Lam mặt cứng đờ, con mắt mặc dù có chút tránh né, nhưng tình huống tại nhất định là cần tiếp tục so hơn thua, mặc dù thua rất cam lòng nhưng ít ra cần mất thể diện.

      Chu Tích Tiệp mặt than xuất ở trước Kiều Đa Bảo, thiếu chút nữa dọa nhất thời nhảy lên.

      "Cậu cậu cậu. . . Cái kia xuất ?"

      " ăn cơm." Chu Tích Tiệp nhàn nhạt câu, cũng nhìn người chung quanh, kéo tay Kiều Đa Bảo liền chuẩn bị rời .

      "Đợi chút" bên Triệu Nghị Nhiên vội vàng bước đến, có chút áy náy nhìn Kiều Đa Bảo, "Lần này là tôi sơ sẩy, là thẹn thùng, lần sau tuyệt đối như vậy."

      Kiều Đa Bảo mới vừa muốn mở miệng liền bị Chu Tích Tiệp kéo lấy, cậu lạnh lùng cùng Triệu Nghị Nhiên liếc nhau cái, lát sau khẽ nghiêng đầu, phương hướng nhàn nhạt câu: "Mặt là của mình phải giữ, thể cho người khác." (Ý chắc là chị kia có mặt phải giữ, lại để mất mặt trước nhiều người)

      Vừa dứt lời, Chu Tích Tiệp trực tiếp kéo Kiều Đa Bảo liền .

      Đằng sau Mạc Lam nghe được câu này, sắc mặt trắng bệch, thân thể nhoáng cái thiếu chút nữa liền đứng vững.

      đường đường là học tỷ trưởng thành hơn nữa còn là hoa khôi của trường, thời bởi vì ghen tị ở chỗ này cùng học muội tranh đấu đủ hào quang, bây giờ còn bị học đệ cao nhất châm chọc, ở trong đời còn là lần đầu tiên xấu mặt như vậy, quả thực cách nào làm cho bản thân tiếp nhận.

      Kiều Đa Bảo bị cậu ta kéom bước chân có chút lảo đảo, nhưng trong miệng còn la hét: "Chao ôi chao ôi. . . Tôi còn nghe thấy chị ta đàn, tại cũng đến phiên chị ta. . ."

      "Câm miệng."

      ". . . Ô a, cậu kêu tôi câm tôi liền câm a?"

      "Vậy cậu tiếp ."

      ". . . ."

      Nhìn hai người cử chỉ thân mật như thế, Triệu Nghị Nhiên cau mày, lập tức liền xoay người nhìn Mạc Lam.

      còn chưa , bên cạnh liền cáo trạng:

      "Dứt khoát, vừa mới cậu nhìn thấy Kiều Đa Bảo kia đối với tớ tỷ có lễ phép a, chút thân là học muội đối học tỷ cơ bản tôn kính cũng có!"

      Triệu Nghị Nhiên ánh mắt châm chọc phủi cái, "Đường đường là học tỷ cấp ba lại bắt nạt học muội cao nhất, các người còn xứng tôn kính cái gì!?"

      được gì, mặt nóng lên, lập tức ấp úng ra lời. Mạc Lam vội vàng giải thích: "Dứt khoát, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi có bắt nạt học muội, chỉ là. . . Chỉ là cùng ấy đàn dương cầm, trao đổi mà thôi."

      "Mạc Lam, tôi ngu, tôi nghĩ trước kia cho cậu rất ràng, chúng ta thích hợp. Hơn nữa tôi tại lại lần nữa, Kiều Đa Bảo học muội là tôi tự mình mời mời theo, năng lực của ấy, tôi tin tưởng và cũng lĩnh giáo rồi. Cho nên, các người nếu là có chuyện gì, về sau nên tới bên này quấy rầy ấy."

      Triệu Nghị Nhiên lần đầu thu hồi vẻ ôn hòa như ngọc, mặt chút thay đổi, lời này có chút đả thương người khác, nhưng mà hết sức trực tiếp hữu dụng.

      Mạc Lam mặt lúc trắng lúc xanh, hàm răng sít sao cắn môi dưới, dưới ánh mắt nhiều người như vậy, lần đầu tiên là bị học muội, học đệ đánh bại nhạo báng, lại bị trước mắt nhiều người bị người mình ngưỡng mộ trong lòng lâu dùng giọng lạnh như băng chối bỏ cùng bài xích.

      Hốc mắt dần dần hồng lên, tay che miệng chạy qua Triệu Nghị Nhiên, chạy ra khỏi nhạc phòng.

      Mỹ nữ tóc dài sắc mặt cũng đẹp mắt, vội vàng đuổi theo chị của mình ra ngoài, còn dư lại những thứ kia các nữ sinh gặp Triệu Nghị Nhiên nghiêm mặt, cũng rối rít tự có gì thú vị liền rời .

      Cuối cùng chỉ còn lại Triệu Nghị Nhiên cùng vài bạn học tập luyện, Lý Phong liền đụng đến vai : "Dầu gì người ta cũng là đại mỹ nhân, chuyện với cậu cũng quá đả thương !"

      Triệu Nghị Nhiên liếc cậu ta cái, nhìn bóng lưng Mạc Lam lao ra bất đắc dĩ : "Tôi sớm liền cùng ấy rất nhiều lần rồi là chúng ta thích hợp, chính ấy nhất định tìm tội, tôi cũng có biện pháp."

      Lý Phong mím mím môi, bất quá chuyển cái,

      "Cậu tìm được tiểu học muội là lợi hại a, tôi quá sùng bái ấy, chẳng những vóc người tđáng , đàn dương cầm cũng siêu cấp tốt, ban đầu tôi nghe cậu cùng ấy hợp tấu khúc hát kia cũng đàn được rất tốt , nghĩ tới khúc hát khác cũng đàn được tốt như vậy, quả thực là dễ như trở bàn tay, hạ bút thành văn, cậu là thấy được mặt của đại mỹ nhân kia lúc ấy trắng đến thế nào nha. . ."

      Triệu Nghị Nhiên bên tai nghe Lý Phong bô bô, trong đầu lại hồi tưởng đến lúc vừa rồi chạy đến, cuối cùng đúng lúc nghe được Kiều Đa Bảo đàn khúc đàn dương cầm rồi kết thúc, bộ dáng tự tin thản nhiên miễn bàn đáng thế nào, nghĩ nghĩ lại thế nhưng có chút thất thần, tim đập cũng mau vài phần.

      Trong nhà ăn, Kiều Đa Bảo vừa ăn cơm, bên cơm văng khắp nơim hôm nay lợi hại đến cỡ nà, Chu Tích Tiệp bên lẳng lặng nghe , bên lặng yên nhìn cơm văng ra mu bàn tay cậu.

      "A, đúng rồi Chu lão tam, cậu thế nào lại biết lúc đo tôi ở phòng nhạc luyện đàn ?" Kiều Đa Bảo cuối cùng nhớ ra chính , miệng chứa thức ăn, mơ hồ hỏi.

      "Trường học có được mấy gian phòng nhạc, liền đoán được." Chu Tích Tiệp mặt đổi sắc thản nhiên .

      Kỳ là nhiều lần cậu nhàn rỗi chuyện gì, mục đích gi, ngẫu nhiên trông thấy, tự chủ được, theo đuôi mà --- liền theo dõi!! Nhưng Chu Tích Tiệp thừa nhận !

      Kiều Đa Bảo ồ tiếng gật đầu , tiếp theo lại nhếch miệng : "Hôm nay học tỷ kia mặc dù bộ dáng cao lớn, nhưng ăn hết sức đáng ghét, cũng giữ lời hứa! Đều tôi đàn xong liền đàn, cuối cùng xem ai đàn được tốt hơn, kết quả các cậu vừa đến, ta liền chịu đàn."

      Chu Tích Tiệp nghe đến đó mi khẽ rủ xuống, con mắt chợt lóe qua tia trầm, hôm nay theo Kiều Đa Bảo đến phòng nhạc, trước sau như đứng ở cửa ngoài nơi khúc quanh, có đôi khi là ở chỗ đó lẳng lặng nghe đánh đàn rồi đùa, cuối cùng sau khi kết thúc, liền xuống cầu thang, tới cửa nhà ăn, ở chỗ đó đợi .

      Mà lần này nghe được học tỷ kia như vậy lại dùng ngôn ngữ bén nhọn chuyện với Kiều Đa Bảo, lúc ấy thiếu chút nữa liền nghĩ xông vào, bất kể ta là nam sinh hay là nữ sinh, trước tiên cho cái bạt tay rồi sau.

      Nhưng là cậu nhịn được, lại nghe thanh Kiều Đa Bảo sợ hãi chút nào, tràn đầy tự tin trực tiếp dùng thực lực của nhường đối thủ ra lời, trong lòng của cậu là kích động lại kiêu ngạo.

      Cậu lúc ấy còn ghi lại tiếng đàn của Kiều Đa Bảo, nhưng là những thứ này, Chu Tích Tiệp cũng là ra!! Ai kêu người khác rối loạn đâu.

      Cuối cùng, trời đông giá rét đến, tiệc tối nguyên đán mà toàn trường thầy trò trông mong ngóng chờ khoan thai mà đến.

      Tiệc tối còn chưa bắt đầu, thời điểm trời còn có triệt để tối, mỗi lớp đều thiếu ai tập trung đầy đủ ở sân trường, sân trường nhen nhóm vài đống lửa lớn, xung quanh cũng bố trí rất nhiều trang sức. vài học sinh chuẩn bị tiết mục biểu diễn đều mau thay phụ trang, hoặc là tạm thời ở lại diễn luyện phen, tóm lại đều rất bận!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :