1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã cực sủng - Đề Qua Loạn Khởi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Ngoại truyện 3: Ba học sinh
      Kiều Đa Bảo lên lớp ngủ, thích quên, thích chữ, nháo. Cho dù là lên tới năm thứ ba, ngữ văn kém đến nỗi ngay cả tên của mình đều viết tốt, mỗi lần xếp hạng cả lớp đếm ngược đều trừ ra còn có thể là ai khác.

      Đối với những thứ kia phải nhớ gì đó thực phi thường ưa, có đôi khi trăm nghìn cay đắng mới học thuộc lòng đoạn của bài khoá, trong nháy mắt lại quên hết sạch rồi, ngay cả bài khoá tên gì đều nhớ nổi. chỉ nhớ kỹ chút từ ngắn hoặc là thành ngữ, thường thường còn nhớ bừa bãi loạn từ mà lạm dụng!

      Giáo viên ngữ văn là thanh thiếu niên mới vừa tốt nghiệp ra dạy học, ngập tràn nhiệt huyết giáo dục cùng với ý niệm cẩn trọng dạy học, vì muốn tăng cao cả thành tích toàn thể lớp, bèn suy nghĩ biện pháp.

      Bởi vì cái gọi là nhiệt huyết : Thực tế ra, vì vậy nghĩ tới đem những thành ngữ này dung nhập vào trong cuộc sống rồi vận dụng, khiến Kiều Đa Bảo mỗi ngày đều đem sinh hoạt phát sinh từng ly từng tý, dùng từ ngữ hoặc là thành ngữ tạo vài ra câu , như vậy có lẽ có thể nhớ kỹ vững vàng.

      Đây là biện pháp tốt, cũng thiệt thòi cho vị giáo viên này vắt hết óc nghĩ ra cái phương pháp giáo dục này so với lúc trước. Đáng tiếc cái phương án này nếu như dùng ở người học sinh khác chừng có thể hiệu quả nhanh chóng, bất quá dùng ở người Kiều Đa Bảo, thường thường lại ngược lại kết quả trong tưởng tượng.

      Buổi sáng sớm nay, Kiều Đa Bảo theo thường lệ theo Chu Huyền cùng nhau tới trường học, ở chỗ rẽ cầu thang cùng các ca ca phất phất tay xong, liền đằng sau Chu Tích Tiệp mặt chút thay đổi, chao đảo kéo cái túi sách hướng vào cửa phòng học đến, đúng lúc gặp được giào viên Ngữ Văn cầm lấy sách giáo khoa đến, Kiều Đa Bảo phi thường có lễ phép ngọt ngào kêu tiếng: "Chào giáo!" Chu Tích Tiệp ở bên cũng cùng giáo llên tiếng chào hỏi.

      "Ừm, buổi sáng tốt lành a!" giáo sờ sờ đầu Kiều Đa Bảo, sau đó cười híp mắt hỏi: "Đa Bảo a, vài ngày này dạy những thành ngữ kia chắc em còn nhớ ? Đến, tạo câu cho nghe chút!"

      Bởi vì tuần lễ này, Kiều Đa Bảo liền chỉ học được mấy thành ngữ, giáo phi thường có kiên nhẫn từng bước từng bước phân tích cụ thể ý tứ cho hơn nữa còn lấy ví dụ, Kiều Đa Bảo cuối cùng khó khăn trải qua tuần lễ đều chưa từng quên.

      Giờ phút này ngước đầu, mắt to chớp chớp nhìn xem giáo, dương dương đắc ý lại đứng đắn tạo câu: " giáo! Hôm nay em ‘trưởng thành chắc nịch’ a!"

      đợi lão sư kịp phản ứng, tay mập lại chỉ cái vào trong phòng học, giòn giã đạo: “ giáo, bên trong thực có rất nhiều ‘đầu người óc heo’ nha!"

      Sau đó bàn tay bé chỉ nghiêng nghiêng, lại chỉ bàn giáo viên bục giảng : " giáo! Cái bàn kia quá ‘tứ chi phát triển’ !"

      xong Kiều Đa Bảo xoay đầu đến, ánh mắt đột nhiên chú ý tới nữ giáo viên hôm nay đặc biệt mặc quần hoa, lập tức như phát ra, hít hơi hô: " giáo! Váy của tâm hoa nộ phóng* a! !"

      *Văn vẻ tuôn trào. ◇Đào Tằng Hựu 陶曾佑: "Cố tâm hoa nộ phóng, tuỷ hải nan khô, nhi kiệt cấu hồng thiên, đại suất siêu quần xuất loại" “

      " giáo! # $%&*#!"

      " giáo! *&... %... %!"

      ". . . ."

      Cuối cùng giáo trợn mắt há hốc mồm cùng Chu Tích Tiệp mặt lại run rẩy, Kiều Đa Bảo cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn liền tạo câu: " giáo, hôm nay có chút ‘trang điểm xinh đẹp’ . . ."

      Đắm chìm trong đả kích khổng lồ, cả tiết giáo rất hốt hoảng, cầm lấy sách giáo khoa, khóe mắt quét đến có người nằm sấp bàn ngủ, vô thức gõ mặt bàn học sinh kia. Kiều Đa Bảo còn buồn ngủ ngẩng đầu đến, mơ mơ màng màng nhìn xem quần hoa bên cạnh, lau nước miếng, tỉnh lại tý, hướng về phía giáo, phấn chấn câu: " giáo, tại em ‘long mã tinh thần’* a!"

      *hàm ý có tinh thần phấn đấu vượt hiểm nguy

      "Cành cạch!" tiếng, sách giáo khoa trong tay giáo rớt , trong ánh mắt còn còn có ngọn lửa giãy giụa bàng hoàng cuối cùng cũng dập tắt, nản lòng thoái chí ngã rồi chạy ra khỏi phòng học. . . . .

      Từ khắc kia, giáo đối với Kiều Đa Bảo thất vọng, nhìn vào cảnh giới muôn đời muôn kiếp trở lại được. Đến đây thành tích ngữ văn của Kiều Đa Bảo lại là kém đến nổi chưa từng có ai vươt qua, từ đầu đến cuối đều cứ chiếm lấy ngai vàng trong lớp thậm chí là toàn bộ khối đếm ngược.

      Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù ngữ văn của Kiều Đa hiếm thấy kém vô cùng, nàng số học lại tốt vô cùng, số học có đôi khi đạt max điểm. Bởi vậy, khiến giáo vừa vừa hận, Kiều Viễn Sơn là đau đầu vô cùng, ít lần cho mời thầy dạy kèm tại nhà, bất quá những giáo viên kia phải là bị giày vò đến đau lòng, đến muốn sống rời , chính là như mỗi ngày điêu khắc gỗ mục thành.

      Vừa vặn mẹ Kiều bởi vì thừa kế huyết thống nước ngoài, tồn tại ý niệm buông lỏng, đối với Kiều Đa Bảo vẫn là thái độ mặc kệ tự do phát triển. Mà theo ý tưởng của bà chính là đường này thông có thể con đường khác, lục địa được chẳng lẽ mù mịt sao. Nhưng Kiều Viễn Sơn điển hình cho truyền thống giáo dục Trung quốc, lại cho rằng nếu như Đa Bảo ngay cả nhận thức ngôn ngữ quốc gia mình cũng xong cũng quá mất mặt.

      Cho nên, ông có chọn lựa phương thức đối với Kiều Đa Bảo mà nuôi thả, ở mời nhiều giáo viên dạy kèm có kết quả xong, ông dứt khoát kiên quyết chính mình phụ đạo cho Kiều Đa Bảo môn ngữ văn bằng được. Mặc dù quá trình này khiến ông bạc vài sợi tóc, nhiều thêm hai cái nếp nhăn, nhưng rất có thu hoạch chính là Kiều Đa Bảo cuối cùng cũng biết viết tên của mình ! Kiều Viễn Sơn khắc kia phen chua xót nước mắt a.

      Theo thời gian trôi qua, vốn là bốn người cùng đến trường, cùng tan học bắt đầu biến thành hai người.

      Chu Huyền cùng Chu Mạch cũng bắt đầu lên sơ trung, mặc dù tới trường học rời nhà phải là rất xa, nhưng vô luận là thời gian lên lớp hay thời gian tan học cũng đầy đủ như tiểu học, thường thường đều là sớm chút tới trường học, chậm chạp đến chạng vạng mới tan học.

      Mà lên lớp năm, Chu Tích Tiệp cùng Kiều Đa Bảo lại được cùng nhau làm bạn cùng lớp.

      Kiều Đa Bảo lên lớp trừ ngủ ra, còn lại chính là ngẩn người, Chu Tích Tiệp ngoại trừ làm lớp trưởng chính là làm lớp phó học tập, thành tích tốt, là đệ nhất trong lớp, Kiều Đa Bảo ngoại trừ số học và tiếng khá hơn chút, ngữ văn từ đầu đến cuối đều chiếm đệ nhất đếm ngược.

      Mặc dù chính biết là có cái gì, bất quá quan tâm có nghĩa là chủ nhiệm lớp quan tâm, ở hình thức dự thi giáo dục, học sinh thành tích tốt bình thường cũng có ánh mắt tốt gì.

      Mà Kiều Đa Bảo nghe giảng bài còn ngủ nướng, học sinh dốt tự nhiên là muốn được ở lại sao. Đối với lần này, Kiều Đa Bảo cảm thấy phi thường khó chịu, vốn là liền thích lên lớp, thời hết giờ học vẫn thể , đây phải là muốn chết sao.

      Bụng oa oa gọi khiến bực bội vô cùng nằm sấp ở bàn chép bài, chép viết cái gì cũng đều đáng ghét.

      Bất quá tiểu nhu nhược ngồi cùng bàn- Vạn Tiểu Bân cũng bị ở lại, hai người hơi có chút đồng bệnh tương liên ngồi cùng chỗ làm bạn ở lại.

      Ngồi ở phòng học bên kia, Chu Tích Tiệp cũng siêu cấp khó chịu, kể từ khi Chu Huyền Chu Mạch lên sơ trung, cậu bị Dương Yên ban lệnh cưỡng chế phải đợi Kiều Đa Bảo cùng nhau mới có thể trở về nhà, mục đích đúng là sợ Kiều Đa Bảo đột nhiên quên biết đường về nhà như thế nào. Dù sao trưởng tiểu học cũng gần như vậy, trong lúc này là được mấy vòng.

      Mặc dù có thời điểm Chu Tích Tiệp có thể quang minh chính đại cùng Kiều Đa Bảo đối nghịch, mà có ca ca nhất bên giúp , cảm thấy như vậy cũng rất tốt, nhưng tại mỗi ngày đều phải đợi trở về mới có thể , cậu cũng rất nhịn được.

      Bên kia, đại biểu ngữ văn Trương Tiểu Linh cũng hết sức kiên nhẫn, nhưng giáo dặn dò xuống nhiệm vụ giám sát, thể chấp hành. cảm thấy quản những học sinh dốt này hết sức lãng phí thời gian, nhất là Kiều Đa Bảo! Mỗi lần đều chậm chạp chép, chỉ còn lại mình.

      Cha mẹ Trương Tiểu Linh đều là giáo viên ở sơ trung, chữ của trong lớp đượccông nhận viết được đẹp mắt nhất, còn tuổi liền viết chữ tốt, ràng, rất có ý tứ hàm xúc. Hơn nữa thành tích ngữ văn cũng là tốt nhất, viết văn cũng thường xuyên được giáo viên xem như khuôn mẫu, ở trong lớp, ngẫu nhiên cũng có thể xếp hạng phía trước Chu Tích Tiệp, điều này làm cho cảm thấy hết sức kiêu ngạo, dù sao có thể vượt qua đệ nhất của lớp cũng phải là hết sức dễ dàng.

      Trương Tiểu Linh kỳ lớn lên chẳng có gì đặc sắc, làn da còn có chút tối, nhưng liền có loại ngạo khí như vậy, bình thường đều chỉ cùng bạn trong lớp có thành tích tốt trò chuyện, đối với học sinh dốt mặc dù có biểu ràng, nhưng còn là trẻ con, như thế nào cũng che giấu được vẻ khinh miệt trong mắt.

      Lúc này Trương Tiểu Linh ngồi ở trước dãy bàn chống tay, vô tình hay cố ý đưa ánh mắt thả tới người Chu Tích Tiệp.

      Chỉ thấy cậu lúc này ngồi lên, dựa vào đằng sau cái bàn, bên mọi cách nhàm chán nghịch lấy sách vở, bên khóe mắt xem như có như nghiêng mắt nhìn Kiều Đa Bảo bên, gò mlạnh lùng á mặc dù còn chưa trưởng thành, nhưng lại khiến cảm thấy cậu là lớp trưởng đẹp mắt nhất.

      Mặc kệ Trương Tiểu Linh bình thường có nhiều ngạo khí, bất quá với thành tích cùng lớp của Chu Tích Tiệp, có biện pháp để cao ngạo mười phần chuyện với cậu.

      "Chu. . . Lớp trưởng như thế nào cậu còn có về nhà?" Gặp bốn phía có người nào, khỏi xoay đầu lại, mặt có chút nóng lên, hạ thấp giọng ôn nhu hỏi Chu Tích Tiệp.

      Chu Tích Tiệp ngẩng đầu lên liếc cái, lại nằm trở về, mặt thay đổi gạt bỏ câu, "Đợi người."

      Trương Tiểu Linh vừa định hỏi cậu phải đợi ai, bất quá nhìn xem bộ dáng xa cách của cậu, lập tức cảm thấy có chút mất mặt, ngạo khí trong lòng cũng nổi lên, liền có hỏi lại. Ở chỗ ngồi, ngồi hồi sau, liền sắc mặt có chút ít khó coi đến bên cạnh Kiều Đa Bảo bên kia.

      Đối với những người thành tích kém như vậy, lớn lên còn trắng trẻo hơn mình, so với mình cũng đẹp mắt hơn, Trương Tiểu Linh thích, trong chuyện này cũng bao gồm Kiều Đa Bảo cùng Vạn Tiểu Bân.

      Trương Tiểu Linh cầm lấy quyển sách dạo bước qua, sau đó nặng nề vỗ cái bàn Kiều Đa Bảo cùng Vạn Tiểu Bân, nghiêm mặt hỏi, "Đến là cùng chép xong chưa? Tớ muốn kiểm tra rồi!"

      Vạn Tiểu Bân vốn là mềm yếu, bị làm cho giật mình, khỏi tái mặt yếu ớt nhìn cái, lại thấp đầu.

      Kiều Đa Bảo như nghe đến, vẫn cúi đầu như cũ, tay phải siết chặt bút từng chữ từng chữ chộp lấy, vừa thô vừa to lại còn xấu, dùng là khí lực cơ hồ là muốn xuyên qua tờ giấy, đem quyển sổ cơ hồ đều muốn đâm ra. Nhiều phút sau, mới thở ra, lắc lắc bàn tay bé, đem sách bài tập cho Trương Tiểu Linh đẩy ra, "Ừ, chép tốt lắm!"

      Trương Tiểu Linh vểnh cái miệng lên, khinh thường cầm lấy bài tập của từng tờ từng tờ lật ra vài cái xong, đột nhiên chỉ chỉ vài lỗi chính tả, đem quyển sổ ném trở về cho Kiều Đa Bảo, học bộ dáng của giáo chống nạnh cao nhìn xuống ra lệnh: "Mấy chữ này chép sai rồi! Lại chép mười lần! Nhanh lên!" Mười phần bộ dáng vênh váo hung hăn.

      Vạn Tiểu Bân còn là bộ dáng như rùa bò, nhưng Kiều Đa Bảo mập mạp lại đột nhiên đứng lên, tay trái tay khẽ chống cái bàn, vươn tay phải ra, bàn tay bé thẳng tắp chỉ cái vào mũi Trương Tiểu Linh!

      Trương Tiểu Linh sợ hết hồn, trong nháy mắt khí thế yếu , xem thấy ngón tay của Kiều Đa Bảo sắp đâm chọt cái mũi của , từ giọng mà : "Kiều. . Kiều Đa Bảo, cậu muốn làm gì? Là giáo muốn kiểm tra như vậy, sai rồi phải chép tiếp!"

      Kiều Đa Bảo vốn là cũng có ý định như vậy, trong lỗ mũi phát ra hừ tiếng, thu tay lại chỉ nhìn chằm chằm cái, giận dỗi ngồi trở lại: "Chép chép!"

      Trương Tiểu Linh thấy ngồi trở lại , cũng dám lại khoa tay múa chân, uốn thân thể cái, mặt thối thối kiểm tra người khác.

      Bất quá Kiều Đa Bảo lần nữa ngồi trở lại bàn, khuôn mặt nhắn nhăn muốn kẹp chết con muỗi, nhìn chằm chằm sách bài tập hận thể muốn xé nó, gặp Vạn Tiểu Bân vẫn còn ở vẻ mặt sợ hãi nhìn , trong tay thủy chung rối rắm làm bài thi số học có vài đề mục bị vết bút đỏ thẫm đan xen.

      Kiều Đa Bảo mắt sáng rực lên, mới vừa muốn mở miệng với chút gì đó, lại nhất thời nhớ gọi là cái gì. là đáng thương cho Vạn Tiểu Bân, làm bạn ba năm ngồi cùng bàn thế nhưng có nhớ kỹ tên của . Bất quá Kiều Đa Bảo còn nhớ người này, bởi vì từng nếm qua bánh rán mang đến.

      "Bánh rán, nếu tớ với cậu trao đổi , cậu giúp tớ chép chữ, tớ giúp cậu làm bài!"

      "A? Này. . . . . Như vậy có thể chứ?"

      "Có thể!"

      Kiều Đa Bảo cũng mặc kệ có đồng ý hay liền đem bài tập của mình ném cho , sau đó đoạt lấy cuốn số học trong tay , cầm lấy bút nhìn cũng nhìn cái liền sột soạt mà làm.

      Vạn Tiểu Bân nàng đoạt bài thi, vội vã đến gần đến hỏi: "Cậu có làm hay nha? Để cho giáo tố cáo ra phải làm thế nào giờ, tớ tính lâu ."

      Kiều Đa Bảo cũng ngẩng đầu lên, lòng tin mười phần trả lời: "Yên tâm , cậu vội vàng chép cho tớ!"

      Vạn Tiểu Bân đành phải cầm lấy bút bắt chước chữ của , so với làm đề toán học vẫn cảm thấy chép sách tương đối nhàng, bởi vì cần động não.

      Bất quá mới vừa viết chữ lại đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Kiều Đa Bảo có chút nghiêm túc : "Tớ tên là bánh rán, gọi là Vạn Tiểu Bân!"

      Kiều Đa Bảo gật đầu bày tỏ ý biết .

      lát sau.

      "Bánh rán, cậu phải nhớ viết chữ xấu."

      ". . ."


      ☆, Ngoại truyện 4: Lần đầu gặp nhau
      Bên kia Chu Tích Tiệp thực tại đợi đến kiên nhẫn, cậu đem túi sách đeo lưng, bước nhanh hướng tới Kiều Đa Bảo đến, đứng ở trước bàn Kiều Đa Bảo, mặt nhìn chằm chằm hồi lâu, trông thấy Kiều Đa Bảo giúp Vạn Tiểu Bân làm bài thi lại lưu ý bên Vạn Tiểu Bân giúp chép chữ, lập tức Chu Tích Tiệp trong lòng kia vọt ngọn lửa chà xát xông ra.

      Khuôn mặt nhắn bình tĩnh hung hăng nhìn chằm chằm đỉnh đầu Kiều Đa Bảo, hừ lạnh tiếng, "Chính mình cũng còn làm xong, còn giúp người khác làm, là lãng phí thời gian của tôi! Tiểu gia lười phải chờ cậu, tự mình trở về !"

      Kiều Đa Bảo chuyện gì bèn ngẩng đầu, đợi phục hồi tinh thần lại, Chu Tích Tiệp nhấc theo cái túi sách, đầu cũng quay lại bước nhanh ra khỏi phòng học. Nhìn xem bóng lưng Chu Tích Tiệp nổi giận đùng đùng khỏi đầu đầy nghi hoặc cùng Vạn Tiểu Bân nhìn nhau, có chút ít nghi hoặc : "Cậu ta làm cái gì tức giận?"

      Vạn Tiểu Bân nháy mắt vô tội lắc đầu.

      Hai phút sau, Kiều Đa Bảo cầm bài thi trong tay đưa cho Vạn Tiểu Bân, cuối cùng thở phào nhõm nằm sấp ở bàn, Vạn Tiểu Bân nhìn thấy bài thi, tinh thần tràn đầy, cũng mặc kệ có đúng hay , vội vàng giúp Kiều Đa Bảo chép lại lỗi chính tả, Kiều Đa Bảo kiểm tra, xem xét liền vội vã nhắc cặp sách của mình chạy ra khỏi phòng học.

      Vạn Tiểu Bân nhìn bóng lưng của Kiều Đa Bảo, há to miệng có kêu ra, tỉ mỉ nhìn hồi lâu bài thi của mình xong, mới vẻ mặt thấp thỏm đem bài thi giao cho giáo, còn tưởng rằng lại muốn mắng cho lần, nghĩ tới cuối cùng nhận được giáo khen ngợi.

      Kiều Đa Bảo kéo cái túi sách ra cổng trường, tiểu thân thể quẹo trái quẹo phải mắt to nhìn chung quanh lần, lại phát bóng dáng của Chu Tích Tiệp. mím mím môi, khỏi lầm bầm câu: "Quỷ hẹp hòi!"

      Bình thường tự mình về nhà là tuyệt đối tìm được đường, điều kiện tiên quyết là bệnh cũ kia phát tác. Bất quá nhìn tình huống trước mắt đến xem, Kiều Đa Bảo cũng đành phải tự mình trở về.

      Còn tưởng rằng có thể dựa theo trong đầu mình, bất quá di chuyển, Kiều Đa Bảo lại từ từ phát đường trước mặt thế nhưng càng ngày càng trở nên xa lạ hơn, trước mắt tựa như bịt kín tầng sương trắng vậy, mông lung thấy lắm, vẻ mặt luống cuống nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, thân thể mập mạp thịt thịt khỏi dừng bước, trực giác cho biết được tiếp tục xuống.

      có chút chán chường để túi sách lưng xuống, trong tay kéo đai an toàn, kéo túi sách đến ven đường thấy ghế đá liền ngồi xuống.

      Kiều Đa Bảo hai tay ôm túi sách để ở bụng, hai cái chân rung rung, có chút nhàm chán nhìn xem người đến người đường cái. trận gió lướt qua, tóc đuôi ngựa sau ót đen nhánh, bóng loáng bay bay lên, tóc trán lộn xộn theo gió chập chờn, dưới ánh mặt trời vàng nhạt, lông mi dài vểnh lên vểnh lên ra bảy sắc hào quang.

      Dưới ánh mặt trời vàng nhạt tịch, lông mi dài vểnh lên vểnh lên, khuôn mặt nhắn, con mắt hắc lam ngọc thạch sáng chói tỏa ra tia sáng chói mắt làm cho người nào có thể nhìn thẳng.

      Triệu Nghị Nhiên mới vừa lên sơ trung ngang qua, trong lúc vô tình nghiêng đầu chứng kiến Kiều Đa Bảo dưới trời chiều ngẩn ngơ, gò má thoạt nhìn đẹp mắt, đáng , khỏi dừng bước chân, lăng lăng nhìn xem bóng lưng Kiều Đa Bảo.

      Kiều Đa Bảo cảm giác sau lưng có người liền xoay đầu lại, biết xảy ra chuyện gì, bộ dáng u mê ngây ngốc manh, Triệu Nghị Nhiên nhịn được tiến lên bước.

      Kiều Đa Bảo quét mắt nhìn cái, gặp người xa lạ có bất kỳ quen thuộc cảm giác lại lăng lăng quay đầu trở lại , nhìn chằm chằm lá cây dưới chân, tiêu điểm trong đồng tử lại bắt đầu khuếch tán.

      Triệu Nghị Nhiên có chút kỳ quái, bình thường nữ sinh vừa nhìn thấy đều là ngây ngô cười thôi, đỏ bừng cả khuôn mặt sao, như thế nào tại liền bị triệt để bơ . Triệu Nghị Nhiên lớn lên đúng là thập phần đẹp trai, mắt xếch hẹp dài, tóc đen như tơ lụa bóng loáng, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn mỹ, là trong trường học công nhận tiểu hot boy, giống như tiểu vương tử cao quý, nhất là lại đối đãi với người khác ôn hòa lễ phép, thập phần có khí chất.

      Triệu Nghị Nhiên nghi ngờ tới, ngồi ở bên kia ghế đá, khó hiểu, có hào hứng nhìn xem Kiều Đa Bảo.

      Đối với người ngồi ở bên cạnh, Kiều Đa Bảo còn là có phản ứng gì nhìn chằm chằm mặt đất.

      lúc sau, Triệu Nghị Nhiên rất chủ động hỏi: "Em ngồi ở chỗ này làm cái gì? trở về nhà sao?"

      Kiều Đa Bảo nghe vậy ngẩng đầu lên, gì, chỉ là mắt to ngơ ngác nhìn .
      Triệu Nghị Nhiên nhìn xem lúc sững sờ thịt đô đô khuôn mặt trắng trắng mềm mềm, rất là đáng , liền nhịn được duỗi ngón tay muốn chạm tý ra.
      Kiều Đa Bảo nhìn tay tiếp cận, thân thể kịp phản ứng khỏi lui về phía sau hạ, trừng mắt liếc cái, để ý tới , tiếng cũng phát, trầm mặc cầm lấy túi sách nhảy xuống ghế đá, chao đảo hướng về phía trước .

      Triệu Nghị Nhiên trợn tròn mắt, lần đầu chủ động cùng nữ sinh đến gần thế nhưng bị bơ, có chút ít cam lòng theo sát lên, gặp Kiều Đa Bảo bên này chút, bên kia chút, bộ dạng mục đích gi mà loạn, khỏi lại lần nữa chủ động hỏi: "Em có phải hay lạc đường? có thể đưa em trở về."

      Nghe vậy Kiều Đa Bảo lập tức ngừng lại, mắt to vụt sáng vụt sáng nhìn Triệu Nghị Nhiên, nghiêng đầu suy tư, hỏi: " biết hướng về cư xá phía Nam ?"

      "Hướng về cư xá phía Nam ? Bên này là cư xá phía Bắc, cách xa nhau như vậy, như thế nào em lại chạy đến tới bên này? Nếu phải là đến bên này tìm bạn, chắc gặp được em đâu!"

      Kiều Đa Bảo có trả lời, chỉ là trầm mặc khuôn mặt nhắn bốn phía tràn ra vẻkhông mục đích đánh giá, túi sách bị lay cái đề phòng để ở trong tay, Triệu Nghị Nhiên cũng thèm để ý, bên dẫn , bên mắt nhìn đồng phụ mặc người, liền chủ động tự giới thiệu mình: " tên Triệu Nghị Nhiên, em ở đâu?"

      Kiều Đa Bảo cảnh giác nhìn cái, có cũng trả lời.

      "Yên tâm , phải là người xấu. Em học năm mấy?"

      "Năm thứ tư."

      "Nha. phải nha, em năm thứ tư ? Lớn như vậy, lại còn lạc đường?"

      "Hừ!" Kiều Đa Bảo ở bên tay phải của , nghe được vậy khỏi mặt trầm xuống, hừ tiếng, quay đầu để ý tới .

      "Ách." Triệu Nghị Nhiên tự biết sai lời có chút thẹn thùng sờ sờ mũi, suy nghĩ chút, "Kỳ mới vừa chuyển đến bên này, vậy thường xuyên lạc đường , bên này đường quá nhiều."

      Trong trầm mặc.

      Dọc theo con đường này, Triệu Nghị Nhiên cảm giác mình chưa từng có nhiều lời như vậy để rồi đến trêu chọc cái người, đặc biệt đối phương còn là hơn mình, hơn nữa người ta còn xa cách mình.

      Chu Tích Tiệp sau khi về đến nhà, ngồi sô pha hờn dỗi, mở truyền hình, xem phim hoạt hình, lại như thế nào cũng xem vào.

      Nửa giờ sau, Dương Yên cùng Chu Đồng hai vợ chồng đều tan tầm trở lại, Kiều Đa Bảo vẫn chưa về, Chu Tích Tiệp vốn là trầm khuôn mặt nhắn bắt đầu có chút biến hóa, con mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm ra cửa.

      Lại nửa giờ sau, Chu Huyền, Chu Mạch tham gia khóa thể dục huấn luyện, cũng thân đầy mồ hôi trở lại tắm rửa, bóng dáng Kiều Đa Bảo vẫn có xuất ở cửa. Vô ý thức nhìn xem đồng hồ trong đại sảnh, Chu Tích Tiệp lập tức lo lắng đứng lên, trong lòng bịch bịch nhảy loạn, vội vã vòng qua ghế sô pha chuẩn bị ra khỏi cửa.

      Dương Yên đúng lúc từ trong phòng bếp ra, nhìn xem bộ dáng này của Chu Tích Tiệp, khỏi nghi ngờ hỏi: "Đây là thế nào?"

      Chu Tích Tiệp nhìn mẹ của mình, khuôn mặt nhắn có chút mất tự nhiên lại lo lắng ra: "Mẹ, cái kia Kiều đại. . . Kiều Đa Bảo còn chưa có trở lại."

      Dương Yên cả kinh, "Các con. . . . Các con phải là bình thường đều đồng thời trở về sao? Ta mới vừa rồi còn cho rằng còn ở trong phòng, đây là có chuyện gì?"

      "Con. . . . Con hôm nay đợi được, liền chính mình về trước, ai biết ấy đến bây giờ cũng trở lại. . . ."

      Chu Tích Tiệp rất áy náy cúi đầu xuống, trong lòng hối hận thoáng cái bắt đầu lan tràn ra, cậu biết Kiều Đa Bảo có tật xấu mau quên, có đôi khi bối rối, bất kể là đường nhiều lắm, quen thuộc, cũng trong tức khắc quên. Tình huống tại, ràng chính là. . . Nếu như nửa đường, Kiều Đa Bảo loạn, hoặc là bị người xấu để mắt tới, Chu Tích Tiệp càng nghĩ càng cảm thấy có chút kinh hồn.

      Cậu lại là lo lắng lại là sốt ruột ngẩng đầu nhìn Dương Yên, cầu khẩn lại nức nở : "Mẹ, chúng ta bây giờ phải tìm ấy , cách khác. . ."

      Dương Yên so với Chu Tích Tiệp còn biết tình huống của Kiều Đa Bảo hơn, nhưng bây giờ có thời gian trách cứ Chu Tích Tiệp. Vội vã triệu tập toàn bộ người, lập tức chia nhau tìm Kiều Đa Bảo thất lạc.

      Chu Tích Tiệp đầu đầy mồ hôi, đường chạy tới trường học xong, nhìn xem cửa trường đóng chặt, cậu vốn là sốt ruột, khuôn mặt nhắn càng thêm tái nhợt. Cậu hỏi người gác cửa, nhận được tin tức là trông thấy Kiều Đa Bảo sớm chỉ có người về, bởi vì Kiều Đa Bảo thường xuyên lạc đường, người gác cửa thấy được, tự nhiên là còn nhớ nhóc béo này.

      Chu Tích Tiệp lại vội vàng liên tiếp tới mấy nơi sau khi tan học hay tới đều thấy người.

      Trong lòng của cậu lành lạnh, mảnh trống , hối hận vô biên mãnh liệt đến, tại cậu là cực hận, tại sao mình giận dỗi bỏ lại chính trước, trong ti vi thường xuyên chiếu những người kia lừa bán lạc đường trẻ em, nếu như thực xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn trở lại, vậy cậu phải làm sao bây giờ? có ai cùng cậu gây gổ, có người cười hì hì đâm khuôn mặt của cậu, gọi Chu lão tam, có người đem món đồ chơi trong phòng của đều hủy thành từng khối. . .

      Chu Tích Tiệp chỉ cảm giác mình cả người đều , hề cóphương hướng tới.

      Khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lúc mất hồn mất vía ý thức trở lại cửa tiểu khu, lại thấy xa xa tiểu bóng dáng quen thuộc, q khuôn mặt uen thuộc đáng , ánh mắt quen thuộc mê mang, tim của cậu thiếu chút nữa kích động nhảy ra ngoài; nặng nề thở hơi sau, đột nhiên trông thấy bóng dáng đứng bên cạnh Kiều Đa Bảo có chút cao ráo đẹp trai, gặp hai người đứng chung chỗ, Chu Tích Tiệp trong lòng thoáng cái lại là trận thoải mái.

      Cậu chết sống lại tìm , tốt hơn, lại cùng cái tiểu soái ca cùng chỗ!

      Hai, ba bước chạy đến trước mặt bọn họ, Chu Tích Tiệp lạnh nhạt liếc Triệu Nghị Nhiên cái, sau đó hung dữ trừng mắt Kiều Đa Bảo.

      Kiều Đa Bảo dưới hướng dẫn Triệu Nghị Nhiên, cuối cùng trở lại nới quen thuộc, hơn nữa chứng mau quên tới cũng nhanh cũng nhanh, nhìn xem người đột nhiên vọt ở trước mặt , Chu Tích Tiệp nghiêm mặt, lập tức kịp phản ứng, nổi giận đùng đùng đem túi sách nện vào ngực của cậu, ngón tay đâm vào mũi của cậu ta, giòn giã quát: "Chu lão tam! ! Cậu đợi tôi mà ! Hại tôi lạc đường!"

      Chu Tích Tiệp bị túi sách nện đến ngẩn người, vô ý thức cầm túi sách, nhìn Kiều Đa Bảo nóng giận đền mắt to rạng rỡ phát sáng, cùng với bị ánh sáng trời chiều chiếu rọi vào khuôn mặt nhắn. Thoáng quên chính mình muốn làm gì, lấy xuống bàn tay bé của Kiều Đa Bảo, khỏi nhíu lại mi hỏi: "Cậu đến cùng chạy đâu? Tôi lại tới trường học tìm cậu, cũng tìm ra."

      đợi Kiều Đa Bảo trả lời, Dương Yên cũng vội vã tìm trở về, nguyên đám vây quanh Kiều Đa Bảo mạnh mẽ hỏi han, lo lắng vô cùng. Ồn ào, Chu Mạch lạnh lẽo liếc Chu Tích Tiệp cái, Chu Tích Tiệp có chút chột dạ quay mặt dám cùng đối mặt.

      hồi lâu sau, Kiều Đa Bảo đột nhiên mỉm cười, chỉ Triệu Nghị Nhiên đứng ở bên ra: "Là ấy dẫn con trở lại."

      Ánh mắt của mọi người mới chuyển dời đến người tiểu nam sinh.

      Chu Đồng nhìn xem Triệu Nghị Nhiên khỏi có chút ít kinh ngạc bật thốt lên: "Đây phải là con trai của Triệu chủ tịch sao?"

      Triệu Nghị Nhiên hết sức có lễ phép cùng Chu Đồng chào hỏi, ân cần thăm hỏi: "Chú Chu, con tên Triệu Nghị Nhiên."

      Chu Đồng tán thưởng gật gật đầu, mỉm cười : " nghĩ tới con cũng học ở đây, Đa Bảo có chứng mau quên, lần này nhờ có con mang con bé trở lại, nếu chúng ta cũng biết khai báo với cha mẹ con bé như thế nào."

      "Chú Chu cần khách sáo, con cũng là thuận đường mà thôi."

      Triệu Nghị Nhiên lần này hiểu vì cái gì mà lạc đường, bất quá đối với gia đình của cậu cũng nên cụ thể hỏi đến, nhìn xem trước vẫn đối với xa cách Kiều Đa Bảo, thời đối với mấy em bọn họ quen thuộc cãi nhau, trong lòng hơi có chút thất lạc, bất quá cũng có quá mức để ý, dù sao bọn họ cũng mới biết bao lâu.

      Triệu Nghị Nhiên cáo đừng rời bỏ sau, Chu Đồng nhìn xem bóng lưng rời của , khỏi gật đầu tán thưởng đạo: " hổ là tiểu thiếu gia tập đoàn Triệu thị, còn tuổi liền thiên tư thông minh, năng phi phàm như vậy.”

      đến đây, Chu Đồng sở dĩ biết Triệu Nghị Nhiên là bởi vì cha của cùng công ty của ông có nghiệp vụ lui tới, ở lần trong tiệc sinh nhật, Triệu chủ tịch liền cho con trai của mình ra, đàn dương cầm.

      Dương Yên xem Kiều Đa Bảo chút, lại xem con trai của mình, chút khỏi ý tứ sâu xa cười đồng ý : "Còn là tiểu soái ca nha."

      Nghe vậy Chu Mạch cùng Chu Tích Tiệp khuôn mặt khinh thường, mà Chu Huyền là việc liên quan đến mình bóp khuôn mặt của Kiều Đa Bảo.

      Trải qua chuyện lần này, Chu Tích Tiệp hề nghi ngờ bị hung hăng dọa lần, bất quá từ đó về sau, cũng biết là nghe theo mệnh lệnh của Dương Yên hay là tự phát tự giác, mỗi lần tan học cũng đều chờ Kiều Đa Bảo cùng nhau .

      Mà về phần việc xen giữa --- tuấn mỹ tiểu soai ca Triệu Nghị Nhiên, cũng chỉ là lần này ngẫu nhiên cùng Kiều Đa Bảo đụng mặt phải lần, sau đó chưa từng gặp mặt, bởi vì bao lâu liền chuyển tới trong trường quý tộc.
      Mup12022010_huyenlaw68 thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :