1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh yêu An Tử Thiên - Chi Hoãn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46.

      Bạch Thấm thở hổn hển vì kích động. còn chưa kịp phản ứng, Trình Việt Vũ xé toạc túi giấy ra. Vô số ảnh chụp, thẻ SD (thẻ nhớ) và giấy tờ ra trước mắt . Giờ khắc này, Bạch Thấm cảm thấy khiếp đảm đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại, coi như mình bị mù, nhìn thấy gì hết!

      Mỗi tấm ảnh đều có bóng dáng của , khi chơi đùa với Lâm Mễ Nhạc, khi ở bên cạnh Tô Thanh Thiển, khi sóng vai cùng bạn học; Thậm chí, ngay cả lúc chuyện với người khác, đọc sách, lên lớp cũng có ảnh chụp.

      Bạch Thấm xem kỹ từng tấm , lập tức bỏ hết số ảnh đó vào túi da, trong lúc bỏ vào tránh khỏi nhìn thấy vài tấm. nhìn về phía Trình Việt Vũ uống cà phê, lạnh lùng , “Đủ rồi! Tôi vốn muốn xem!”

      Trình Việt Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, "Mấy tấm hình được rửa đó chưa có đủ đâu, còn quay phim thu hình lại đấy! ta hận thể ở bên cạnh , theo sát mỗi phút giây, trông giữ , coi là búp bê mà nắm chặt trong tay! Bạch Thấm, chắc là mình có thể loại người như vậy sao?”

      "Tôi chắc chắn. Vả lại, ấy tôi!”

      "Ha ha, ta ư? ta sao? Chính miệng ? ta mắc chứng tự kỷ đó! kẻ có tâm lý được bình thường mà cũng dám , ta biết là gì à?” Trình Việt Vũ châm chọc, hề nể tình chút nào.

      Bất thình lình, ta bắt lấy tay của Bạch Thấm, nắm chặt trong tay mình, “Nhưng Tiểu Thấm à, tôi có thể! Tôi là người bình thường, tôi dùng lý trí tỉnh táo của mình để . Tôi biết là gì, tôi có thể cho cuộc sống của người bình thường! Tiểu Thấm, rời khỏi ta để về bên tôi, được ? Rời khỏi An Tử Thiên, thử tiếp nhận tôi , được ?” ta vô cùng hy vọng Bạch Thấm nhận lời.

      Bạch Thấm cố hết sức giãy ra, nhưng vẫn thoát được, ai mà ngờ Trình Việt Vũ lịch lễ phép lại có lực mạnh như vậy, tay càng lúc càng đau, “Trình Việt Vũ, điên rồi sao? người đàng hoàng mà lại có hành động này à? buông ra! Buông tay tôi mau!”

      Trong lúc hai người giằng co, bóng dáng đột nhiên xuất , tận mắt chứng kiến đầy đủ hết cả. Đến khi Bạch Thấm phản ứng kịp, Trình Việt Vũ ăn cú đấm rồi ngã lăn xuống, mặt đất là đống hỗn độn.

      "Mày làm ấy đau!”

      "Tử Thiên!" Rốt cuộc Bạch Thấm cũng thấy người tới là ai. Còn chưa kịp gì, bị kéo ra ngoài, để mặc Trình Việt Vũ chật vật ngay tại chỗ. Dường như ta muốn đứng dậy, chạy theo.

      Bị An Tử Thiên kéo vào trong xe, giằng co hồi để thoát khỏi tay , “ cũng biết là tay em đau đấy!”

      Bạch Thấm lùi vào góc trong xe, cách An Tử Thiên xa. Khuôn mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nhắm chặt hai mắt, từ đầu tới đuôi đều thèm nhìn .

      sợ, sợ sau khi nhìn thấy ánh mắt cố chấp của bản thân nhịn được, xô cửa chạy ra ngoài, trốn càng xa càng tốt. Thế nhưng, cho dù có nhắm mắt, số ảnh kia vẫn ngừng lên trong đầu. Đó là bằng chứng về việc lén lút theo dõi .

      Nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Bạch Thấm cố hết sức co người lại, hận thể biến mất ngay trước mắt .

      Mãi cho đến cùng, dù là sau khi sống lại, cố gắng thuyết phục bản thân thế nào, che giấu hạnh phúc này thế nào, bây giờ còn thấy sợ hãi sao? Chẳng lẽ cả đời phải nhẫn, mỗi giờ phút đều có người phía sau canh chừng, giám sát từng cử động ?

      Bạch Thấm cảm thấy mình giống như bị người ta lột sạch quần áo, đẩy ra ngoài đường lớn, mỗi bộ phận cơ thể đều bị phơi bày, để mặc người đời dò xét, chẳng hề kiêng nể.

      Mà chính lại có khả năng để chống lại, thậm chí còn phải giả vờ, làm như hay biết!

      cứ ngồi trong xe mà ngây ngốc, chẳng biết mình bước vào cửa nhà bằng cách nào.

      ấy tôi!

      Ha ha, ta ư? ta sao?

      Chính miệng à?

      kẻ có tâm lý được bình thường mà cũng dám , ta biết là gì à?

      Bạch Thấm cuộn mình vào góc ở trong phòng.

      Lời châm chọc của Trình Việt Vũ ngừng vang lên ở trong đầu, ngay cả cũng thể nào dám chắc chắn nữa rồi!

      An Tử thiên, em sao? em ?

      Cho tới bây giờ, chưa từng , ngay cả cũng chưa từng chính tai nghe .

      đối với em là , hay từ trước đến nay chỉ như thói quen?

      Trong phòng tối mịt, có mở đèn. Tấm rèm cửa sổ để hở nửa, ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài len lỏi vào tận phòng, rọi vào ảnh chụp những tia mờ nhạt. Số ảnh chụp đó, có những tấm còn nguyên, có những tấm bị xé rách, bị ném thành đống hỗn độn ở mặt đất.

      Bạch Thấm chật vật, lùi vào góc phòng, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt úp vào giữa hai đầu gối. Căn phòng lặng yên, tiếng động, yên tĩnh đến mức tựa như có người tồn tại.

      Cách lớp cửa ở bên ngoài, An Tử Thiên đứng lặng, tay đặt lên tay nắm cửa, tay nắm chặt thành đấm. Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, hình như có máu chảy ra ngoài.

      Ngôi nhà còn khí ấm áp, vui vẻ ngày xưa. Từ lúc trở về, hai người với nhau lời, thậm chí chẳng hề gặp mặt. Tuy rằng ở chung phòng, nhưng mấy ngày qua lại chẳng gặp nhau.

      Bạch Thấm cứ nhốt mình ở bên trong. ra, biết An Tử Thiên lén lút tìm người theo dõi , nhưng biết là chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác. Huống hồ, vốn thể tưởng tượng rằng An Tử Thiên lại làm tới nước này, mỗi phút giây của đều bị theo sát! Rốt cuộc là cái gì chứ?

      Bạch Thấm biết phải làm thế nào trước những chuyện mà mình chưa từng gặp qua. cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, tìm thái độ thích hợp nhất để đối mặt với người đàn ông luôn miệng bảo được xa rời ta!

      An Tử Thiên cũng cố chấp như ngày trước – cửa phòng khóa, vẫn mở ra. chẳng biết mình phải làm gì cả, chưa từng thấy Bạch Thấm như vậy. Trước kia, nhất định điên cuồng trận, hung dữ mà châm chọc, khàn giọng mà gào thét, chưa từng yên lặng đến mức nhốt mình trong phòng như vậy.

      có thể đối mặt với Bạch Thấm điên cuồng, dùng sức để ôm chặt vào lòng, nhưng lại dám đối mặt với Bạch Thấm yên lặng. Cho dù phòng chẳng khóa trái, cũng dám đẩy cửa bước vào.

      phải làm sao bây giờ? Vì sao ngày đó mau chạy tới, dẫn trước khi Trình Việt Vũ đưa cái túi da ra, ngăn bước tới chỗ hẹn?

      Vì sao mấy ngày trước, lại nổi giận với , biết ràng chẳng làm gì, hề sai, vậy mà còn cho rằng giống như mấy lần trước, đột ngột xông vào văn phòng để ôm chặt rồi hòa nhau.

      Do đó mà bây giờ, phải nhận hậu quả vì bản thân tùy ý làm bậy làm sao? Quả nhiên... hạnh phúc tới mức quên lãng cả rồi.

      Phải, càng nhích lại càng gần người khác càng bị tổn thương, ngay cả Thấm Thấm cũng ngoại lệ. Bởi vì , người ta bị tổn thương quá nhiều, từng kẻ lần lượt rời , chỉ còn ở lại mình!

      Sắc mặt An Tử Thiên trở nên tái nhợt, thân người co rút lại từng đợt . ngã xuống đất, vô cùng khó coi. Hóa ra, dáng vẻ xấu xí này của mình chưa từng biến mất, mình vốn phải là người hoàn toàn bình thường. An Tử Thiên cố hết sức để khống chế bản thân và cảm xúc, muốn làm ra hành động tự hại mình. Đôi môi tái nhợt bị cắn chặt, máu đỏ chảy ra, tựa như môi nở hoa.

      Thấm Thấm, Thấm Thấm, em đừng ra đây! muốn em nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này! Em cứ ngoan ngoãn ở trong phòng được ? Đợi ... nhanh chóng vượt qua là được, nhanh thôi! khống chế được bản thân mình, có thể!

      "Ha ha, Tử Thiên, đẹp trai quá à, lúc đàn ông chăm chỉ làm việc, quả là quá có sức hấp dẫn đó nha!” giọng ngọt ngấy rơi vào tai , mơ hồ cảm thấy có người ghé vào bả vai mình.

      Cố hết sức mở to mắt, cánh tay đột nhiên run rẩy.

      Căn phòng vẫn đóng chặt như cũ, lòng cũng yên tâm cách khó hiểu. Ha ha, tốt rồi, em bước ra, sao em có thể nhìn thấy dáng vẻ này được.

      Sắc mặt trắng bệch dọa người, nở nụ cười yếu ớt. Thấm Thấm, bây giờ tốt rồi, trở lại thành người bình thường!

      biết qua bao lâu, An Tử Thiên nằm yên đất, thở hổn hển mà chẳng nhúc nhích. chợt giật mình, khó khăn bò dậy, cơ bắp run rẩy hết cả lên, đau đớn vô cùng.

      Cửa phòng vẫn khép chặt, An Tử Thiên nhìn xuống dưới đất, sau đó thong thả đứng dậy, mở cánh cửa khác ra.

      Sau khi đóng cửa lại, trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      "Thùng thùng...” Cửa phòng vốn yên tĩnh, chợt có tiếng người đập tay vào.

      Tử Thiên! Bạch Thấm đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng tuy chờ đợi nhưng lại vui nổi. mở to hai mắt, mở cửa.

      "Tiểu Thấm, tôi là Tiểu Nhạc, ở bên trong đúng ? Cho tôi vào , được ?” Tiếng của Lâm Mễ Nhạc vang lên ở bên ngoài cửa, ánh mắt rực sáng của Bạch Thấm chợt tối sầm ngay tức khắc.

      Cửa được mở ra, Tô Thanh Thiên bước vào, Lâm Mễ Nhạc ở phía sau hơi do dự chút, sau cùng cũng vào.

      "Mấy người đến đó à?” Nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu, giọng Bạch Thấm còn sức.

      "Bạch Thấm, xấu quá, nhìn bây giờ kìa! thất vọng sao? Vì chúng tôi hay là vì An Tử Thiên?” Tô Thanh Thiển vẫn chẳng kiêng nể như trước, sẵng giọng.

      "Tô Thanh Thiển!" Lâm Mễ Nhạc nóng nảy, cúi đầu, mở miệng, "Tiểu Thấm, đừng trách Thanh Thiển, ấy chỉ là quan tâm mà thôi. Tiểu Thấm, đứng thẳng lên, chăm sóc bản thân chút phải tốt hơn sao? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng được ngược đãi bản thân!” Bạch Thấm nghe thấy lời khuyên giải dịu dàng của Lâm Mễ Nhạc.

      Nhìn thấy Bạch Thấm chật vật như thế, Lâm Mễ Nhạc những đau lòng mà còn muốn chạy tới ôm . Thế nhưng, thái độ của bây giờ lại chẳng khác nào cự tuyệt người khác lại gần!

      "Hai người , cần lo lắng cho tôi. Tôi chỉ là nghĩ vài việc ra, qua mấy bữa nữa thông suốt là được rồi!” Bởi vì uống quá ít nước, giọng Bạch Thấm khàn , vẫn úp mặt vào hai đầu gối.

      "Tiểu Thấm, cần..." Lâm Mễ Nhạc vừa mở miệng bị Tô Thanh Thiển cắt ngang, "Bạch Thấm, rất khó chịu sao? Khó chịu cực kỳ phải ?”

      Bạch Thấm phản ứng, Tô Thanh Thiển lại mở miệng, , "Tôi từng với , nếu muốn sau này mình khó chịu, vậy bản thân phải khó chịu cực kỳ lần! Bây giờ như vậy, tại sao lại giải quyết vấn đề?” Tô Thanh Thiển ngồi xổm trước mặt bạn, dịu dàng , cho dù bạn mình cự tuyệt, vẫn ôm lấy Bạch Thấm.

      Lâm Mễ Nhạc vội vàng ôm Bạch Thấm, “Phải, Tiểu Thấm à, có vấn đề phải giải quyết. Tuy An Tử Thiên giống người khác, nhưng phải rồi sao, cho dù ta giống người bình thường, cũng buông tay mà. Chẳng lẽ bây giờ, lại muốn buông tay ư?” Vừa , Mễ Nhạc vừa rưng rưng nước mắt. t

      Bạch Thấm vẫn yên lặng như trước, hồi lâu sau mới cất tiếng buồn bã, “Tôi rất mệt...”

      " chỉ mệt, An Tử Thiên cũng dễ chịu. ta luôn cố gắng... Này, nghe chúng tôi sao? thấy ta mệt như vậy, cũng đau lòng!” Tô Thanh Thiển đột ngột cao giọng.

      "Đau, lòng tôi đau thay ấy, tôi cũng đau, tôi luôn đau! Rốt cuộc ấy có tôi ?” Vốn dĩ còn hơi để nữa, Bạch Thấm chợt nức nở.

      "Tiểu Thấm..." Lần đầu tiên, Lâm Mễ Nhạc cảm thấy chán ghét việc bản thân mình thiếu sót từ ngữ để , biết phải an ủi bạn mình thế nào, “ phải bảo ta sao? ta lòng !”

      Tô Thanh Thiển búng tay Bạch Thấm, nâng đầu dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của , giọng , “So với việc ở trong này mà suy đoán an lòng, chi bằng trực tiếp hỏi ta.”

      "... ấy biết là gì sao?” Bạch Thấm yên lặng, mỗi chữ đều rất khó khăn để thốt ra lời, khóc nức nở.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47:


      "Tiểu Thấm, cậu quên những gì cậu rồi sao? An Tử Thiên chỉ thích chuyện, thích tiếp xúc với người khác mà thôi, những thứ khác đều giống như người bình thường mà! An Tử Thiên của cậu, im lặng đứng ở bên ngoài dòng người, có trái tim thông suốt hơn bất kỳ người nào mà!" Lâm Mễ Nhạc có chút đau lòng, .

      Bạn tốt của tôi, là cái gì khiến cho bạn từng kiên định tin tưởng như thế lại bắt đầu bị dao động vậy?

      Bạch Thấm chỉ ngây ngẩn nhìn hai người bạn tốt, trong đầu nghĩ đến cài gì đó, ánh mắt dần dần ràng hơn. Thấy thế, Tô Thanh Thiển mới buông lỏng tâm tư nở nụ cười, thở phào nhõm.

      ra khỏi căn phòng ngột ngạt, tới phòng khách, liếc mắt liền thấy đồ ăn nguội ở bàn. vào, ở bàn có tờ giấy ghi "Nhớ hâm lại đồ ăn", bốn chữ này lại ép Bạch Thấm rơi lệ lần nữa.

      Sau khi rửa mặt, chải đầu xong xuôi, hâm nóng thức ăn rồi ăn chút, cùng Thanh Thiển và Mễ Nhạc đến An thị.

      Ở dưới tòa cao ốc của An thị, Tô Thanh Thiển và Lâm Mễ Nhạc chào tạm biệt Bạch Thấm: "Chúng mình chỉ có thể cùng cậu tới đây thôi, tự cậu lên , có gì là giải quyết được, dũng cảm lên!" Tô Thanh Thiển mỉm cười, khích lệ.

      "Đúng vậy, Tiểu Thấm, cậu cậu hạnh phúc cho chúng mình xem mà!" Lâm Mễ Nhạc nắm chặt bàn tay của Bạch Thấm, giống như làm vậy có thể tiếp thêm năng lượng cho .

      ôm hai người bạn tốt, : "Yên tâm , mình giải quyết tốt vấn đề lần này."

      Ở trong thang máy, cố gắng ổn định tâm tình của mình. Tới tầng cao nhất, Bạch Thấm vào văn phòng của An Tử Thiên mà bước vào văn phòng của An Trì.

      Nhìn thấy Bạch Thấm đột nhiên đến đây, An Trì hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng thay bằng vẻ vui mừng, : "Bạch Thấm, đến rồi hả!"

      "An Trì, đưa chìa khóa tủ cho tôi." hề nhiều lời với An Trì, chỉ vào ngăn tủ để tài liệu, .

      "Chìa khóa gì?" An Trì ngẩn người lúc, ngay sau đó, cười che giấu, : "Sao đột nhiên muốn lấy chìa khóa tủ vậy? Ở trong đó toàn là tài liệu hết hạn, đồ vô dụng thôi, có hay để xem đâu. ....."

      Bạch Thấm cắt ngang lời ta, bình tĩnh : "Nếu như muốn tôi và An Tử Thiên có thể giải quyết gọn gàng vấn đề đó hãy đưa chìa khóa cho tôi."

      An Trì do dự nhìn Bạch Thấm, động tác vô dụng, vẻ mặt rối rắm.

      Bạch Thấm có kiên nhẫn chờ đợi, chỉ vào ngăn kéo ở bên trái bàn làm việc của ta, : "Ở giữa ngăn kéo, bên trong cùng có cái hộp , chìa khóa ở bên trong đó, lấy ra hay để tự tôi lấy ra?"

      An Trì nhìn thoáng qua phần giữa của ngăn kéo ở bên trái, hết sức kinh ngạc, làm sao biết được chìa khóa để ở chỗ này chứ?

      nhìn thấu nghi ngờ của An Trì, đáp: " cần quan tâm tại sao tôi lại biết chìa khóa ở chỗ nào, mặc dù tôi chưa từng mở ngăn kéo đó, nhưng tôi vẫn biết được bên trong đựng cái gì, cần giấu đầu hở đuôi nữa."

      Im lặng lúc, An Trì gì nữa, cuối cùng vẫn lấy chìa khóa ra đưa cho Bạch Thấm.

      mở ngăn tủ ra, lấy ra từng tập hồ sơ và túi giấy hoặc dầy hoặc mỏng. Bạch Thấm mở từng cái , đọc cẩn thận, khuôn mặt vốn có chút huyết sắc càng thêm tái nhợt, đọc đến tờ cuối tay chân lạnh lẽo, người đầy mồ hôi lạnh.

      vô lực ngồi co quắp dưới đất, An Trì kinh hãi, định tiến lên đỡ đứng dậy, cuối cùng vẫn nhịn xuống được.

      "Còn thiếu." Bạch Thấm giọng lẩm bẩm.

      Thiếu sao? An Trì nghi ngờ, làm sao lại là thiếu chứ? Tất cả tài liệu đều ở trong đó mà!

      "Trong này đều là tư liệu sau khi tôi lên cấp hai, còn thiếu tư liệu trước đó nữa!" Bạch Thấm bỗng nhiên quay đầu nhìn An Trì.

      "Ở chỗ của An Tử Thiên hả?"

      An Trì phản ứng chậm nhịp, đáp: "Hả?....Có lẽ tổng giám đốc An tiêu hủy chúng rồi."

      "Ha ha....." Bạch Thấm cười lạnh thành tiếng, : "Cho nên, từ lúc tôi đến nhà họ An, bị ta giám sát đến tận bây giờ, đúng ...."

      An Tử Thiên, rốt cuộc coi em là cái gì chứ! Bạch Thấm vô lực gào thét trong lòng.

      An Trì á khẩu, nhất thời hối hận, yên lặng mắng mình lắm mồm, lỡ lời rồi!

      Bây giờ nên làm gì đây? =-=llelelquuyyydoonnn---=- ta lúng túng nhìn Bạch Thấm vô lực ngồi dưới đất. Trong phòng làm việc tĩnh lặng hồi lâu, An Trì muốn tông cửa xông ra ngoài, né tránh tình cảnh đầy áp lực đó.

      "À.... Bạch, đứng lên trước , mặt đất lạnh lắm!" ta chìa bàn tay ra, đưa tay ra mời, nhưng hề tiến lên, người toát ra nỗi bi thương, khiến ta nỡ đến gần, nỗi chua xót khiến ta thể nhìn thẳng vào .

      "Tôi.....Tôi ra ngoài rót cốc nước ấm cho !"

      Hai, ba bước liền vọt đến trước cửa, An Trì hoàn toàn quên công dụng thường ngày của máy lọc nước ở trong công ty.

      Vừa mở cửa ra.... ...

      "An, tổng giám đốc An!" An Trì lại bị kinh sợ lần nữa, đứng đây từ lúc nào vậy?

      Trong phòng, thân thể của Bạch Thấm cứng đờ, nhưng vẫn có bất kỳ phản ứng nào. An Tử Thiên nhìn An Trì dù chỉ cái, chỉ bất động nhìn tấm lưng cứng đờ và đống lớn hồ sơ ở bên cạnh tay của Bạch Thấm.

      Thấy ai để ý đến mình, An Trì liền nắm chặt cơ hội, lao vèo ra ngoài, cách trường tai nạn xa.

      An Tử Thiên muốn nhấc chân bước đến gần hơn, dìu đứng lên.

      Thấm Thấm ngoan, mặt đất lạnh lắm!

      Nhưng tại sao nhúc nhích được? An Tử Thiên cố gắng dùng sức nhưng vẫn thể nhúc nhích.

      Tiếp tục im lặng, sau khoảng phút đồng hồ, Bạch Thấm nhụt chí nhắm mắt lại, cử động thân mình, muốn đứng lên. Nhưng vì bất động trong thời gian dài, hai chân tê cứng, vô lực, gắng gượng đứng lên được nửa, lại ngã xuống.

      Thấy thế, An Tử Thiên vốn đứng ngây người ở cửa, liền chạy nhanh vào, vững vàng đỡ lấy , há miệng muốn lại thôi. Mới đứng dậy, Bạch Thấm nhàng tránh khỏi đôi tay , tốn chút sức nào. An Tử Thiên lập tức buông lỏng tay ra, nhưng hề rời .

      Tại sao muốn buông ra, tại sao phải buông ra, lưu luyến hơi ấm người , làm sao có thể buông đây? An Tử Thiên bất an, ảo não vì hôm nay thể chế thân thể mình.

      Bạch Thấm lại ngồi xổm xuống, lặng lẽ sắp xếp lại đống tài liệu hơi lộn xộn ở đất, cất hết vào trong tủ như cũ, khóa kỹ, đặt chìa khóa về chỗ cũ. Từ đầu tới cuối hề liếc An Tử Thiên cái.

      An Tử Thiên giống như luồng khí đứng ở sau lưng , giống như hề tồn tại.

      Đóng lại, để chìa khóa vào ngăn kéo, chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của An Trì, người phía sau vẫn theo, mãi cho đến lúc vào phòng làm việc của , Bạch Thấm thậm chí còn xoay người, cẩn thận đóng cửa lại.

      "Để ở đâu?" vuốt mép cửa, cuối cùng vẫn buông lỏng tay nắm cửa lạnh lẽo.

      "Ở chỗ này sao? Hồi tiểu học, chắc là cất ảnh ở trong nhà rồi...."

      Người sau lưng vẫn lặng im như cũ.

      Thấm Thấm, Thấm Thấm, phải như vậy! An Tử Thiên há miệng nhưng vẫn phát ra tiếng nào.

      Tại sao muốn nhưng lại nên lời được? Thấm Thấm, nên lời, em đừng tức giận nữa, được ? Thấm Thấm, biêt mình sai rồi!

      hoảng loạn chưa từng có khiến kiềm soát được, dồn lực đánh vào khung cửa ở bên cạnh._--_l,..,l333qu,,,,4d...000nnn11./.-- Tiếng vang ràng vẫn khiến quay đầu nhìn An Tử Thiên vô cùng hốt hoảng, thấy được vẻ tiều tụy thảm hại của .

      Lúc này, Bạch Thấm lại bình tĩnh lạ thường, hề mất khống chế hay tức giận khi biết ra mình luôn sống trong tự do nhưng đầy dối trá, đầu óc hỗn loạn hoặc là trống rỗng chăng? chỉ biết, bây giờ cả người đều tràn đầy cảm giác vô lực!

      "An Tử Thiên, , xin câu thôi, được ?" yên lặng khiến Bạch Thấm chợt thấy bất an, cái trán tựa lên cánh cửa cứng rắn, nắm chặt tay nắm cửa.

      Tại sao cho thời gian dài như vậy, cho nhiều ngày như thế mà hề được câu nào vậy? Từ đầu tới cuối hình như chỉ có mình em diễn thôi, mình, em cảm nhận được . An Tử Thiên, em vô cùng mệt mỏi.....

      Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, xuống bề mặt của tay nắm cửa mỹ lệ bằng kim loại, nhìn mu bàn tay tái nhợt, gầy gò của mình bị thấm ướt chút xíu.

      Rốt cuộc, có phải chỉ có mỗi mình em cố gắng ? Còn , tại sao em nhìn thấy nỗ lực của chứ?

      "Em đồng ý sống cùng suốt đời rồi!" Cuối cùng An Tử Thiên cũng mở miệng, giọng khàn khàn lại vô cùng kiên định.

      xin lỗi, biết mình sai rồi, nhưng cho dù có làm cái gì em cũng được rời xa , cho phép! An Tử Thiên hốt hoảng trong lòng, cố gắng há miệng, cuối cùng cũng phát ra tiếng.

      "Bốp!" Tiếng bạt tai vang lên ràng và vang dội trong phòng làm việc rộng rãi, Bạch Thấm tức giận đến run tay.

      nhịn nổi, từng giọt lệ lăn dài má, xoay người lại, suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đàn ông ở trước mặt, : "An Tử Thiên, dựa vào đâu chứ?" Giọng của run run, dựa vào đâu để chắc chắn rằng cho đến bây giờ em vẫn ở cùng suốt đời, rời xa chứ?

      nhìn thẳng vào người đàn ông này, An Tử Thiên vẫn giống như cũ, hề bị dao động, chỉ có đôi môi mím chặt lộ ra cảm xúc tồi tệ của . tránh né ánh mắt của Bạch Thấm, cũng tức giận vì bị tát. Đôi mắt đen như mực, sâu thấy đáy, Bạch Thấm vẫn chẳng thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào ở trong đó. tránh né mà đón nhận chất vấn của Bạch Thấg, giống như cho biết, dựa vào là An Tử Thiên, dựa vào lời em .

      cũng chú ý thấy, mấy ngày nay, hai má của An Tử Thiên hóp nhanh chóng, khuôn mặt có chút huyết sắc cũng có sức sống. đè nén nỗi xót xa nảy sinh theo bản năng ở trong lòng, cả người nhếch nhác nhìn mình, nhưng vẻ mặt lại thay đổi.

      đau lòng, đau lòng!

      đau, đau! Thấm Thấm của vậy mà suy yếu và còn hơi sức rồi. Quả nhiên vẫn chăm sóc tốt cho ! xin lỗi, chăm sóc tốt cho em.

      "Ha ha...." Bạch Thấm vô lực cúi đầu, cười lạnh thành tiếng, cố gắng nắm chặt bàn tay run rẩy của mình.

      "Quả nhiên, là em hy vọng quá xa vời...."

      Còn ngây người ở trong này làm gì nữa, lại vặn tay nắm cửa lạnh lẽo, nước mắt mặt còn chưa khô, tất cả đều dính vào lòng bàn tay, nhưng lại mang theo hơi ấm mỏng manh.

      "An Tử Thiên, chúng ta nên tách ra thời gian để cả hai đều bình tĩnh ."

      Hoặc là, chúng ta cứ như vậy ......Có lẽ, tách ra.... .....

      Nghe thấy câu này, An Tử Thiên vốn lúng túng lại càng thêm hoảng loạn, ôm cổ Bạch Thấm, vững vàng giam cầm , để cho động đậy được.

      " xin lỗi, Thấm Thấm! Thấm Thấm, đừng , cho phép em rời khỏi !"

      Bị ôm chặt vào lòng, Bạch Thấm thể nhúc nhích, đành quát khẽ: "Buông tay!"

      "Thấm Thấm, xin lỗi, sai lầm rồi, em đừng , được ? Em mãi mãi ở bên cạnh mà!" An Tử Thiên sống chết chịu buông tay, vội vàng .

      Giờ phút này, Bạch Thấm lại tỉnh táo khác thường, lạnh lùng chế nhạo: "An Tử Thiên, em ?_-l.,.,lle.e,q.,,.u...yy,,--=- biết tình là gì ? em sao?" Đến cuối cùng, giọng của hơi bén nhọn,==-=d,,,.donn011../-- ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhếch nhác của , cảm nhận được dần dần buông lỏng sức tay.

      gỡ bàn tay đặt ở người mình ra, An Tử Thiên, ngay cả vấn đề đó cũng trả lời được, vậy dựa vào đâu mà luôn miệng muốn em vĩnh viễn ở bên chứ.

      Cuối cùng Bạch Thấm cũng rời , bỏ lại An Tử Thiên ngơ ngác, bất lực nhìn theo bóng lưng .

      nhớ , trước khi mười tám tuổi, Thấm Thấm rất nhiều lần quyết tuyệt rời như hôm nay, thậm chí còn quả quyết, vô tình hơn hôm nay. tại, thể đè nén cơn đau lòng xuống được, nỗi tuyệt vọng mơ hồ nhanh chóng khuếch tán trong lòng. Chúng ta ở bên nhau suốt đời mà, tại sao em lại rời ? Đừng như thế có được , về sau nghe theo em, cũng dám dối lừa em chuyện gì nữa....Em trở lại , Thấm Thấm!

      Toàn thân bắt đầu co rút đau đớn, thế nhưng muốn đè nén cơn đau ấy, tê liệt ngã xuống sàn nhà lạnh như băng. Thấm thấm, đau quá, em quay lại ôm cái thôi, được ?

      An Tử Thiên, dựa vào cái gì chứ?

      chỉ dựa vào tình của thôi.....Vậy , Bạch Thấm, em dựa vào đâu mà vô tình xoay người rời thậm chí còn quay đầu liếc mắt cái chứ?

      Rốt cuộc là vì cái gì.... .... ư?

      Có lẽ nó nằm ở chỗ nào đó trong cơ thể , Thấm Thấm, em quay lại , quay lại lấy ra giúp có được ? Nó ở nơi đó, cắm đau quá.

      , được! Em được , được rời !

      Giãy dụa đứng dậy, An Tử Thiên đẩy người trong văn phòng ra, quan tâm đến ngăn trở của người bên cạnh, lảo đảo chạy vào thang máy, cố gắng đuổi theo Bạch Thấm sớm rời .

      đường phố náo nhiệt, đông nghịt người, xe cộ và dòng người lại như mắc cửi, lần đầu tiên An Tử Thiên dám chen chúc trong đám người, hoảng loạn tìm kiếm mà có chút manh mối nào.

      "Thấm Thấm, Thấm Thấm....." Có lẽ, xuất ở ngay trước mặt , cười cười lên má lúm đồng tiền, từ từ ôm ấp lấy , : "Em biết Tử Thiên bỏ được em, tìm em mà."

      ầm ỹ, ồn ào! Vì sao các người đều nhìn tôi như vậy, thân thể đau đớn khiến tầm mắt An Tử Thiên mơ hồ, thể thấy xung quanh, nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt ở xung quanh.

      giồng như nghe thấy những tiếng hô sợ hãi, hình như trong trí nhớ cũng có ít cảnh tượng như thế, chen lấn trong đám người ra sức chạy về phía trước. Đám người kia vây quanh Thấm Thấm của , hại chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng làm được gì!

      Đây là thế nào chứ? Lần đầu tiên người lạnh nhạt như quan tâm tới tình hình xung quanh, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, Thấm Thấm, em ở đâu? Thấm Thấm....

      "A, xe!" Người xung quanh trợn to mắt thét chói tai!

      tiếng phanh gấp chói tai giống như từng quen thuộc.... ....

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 48
      Editor: Mashiro Tuyết
      Beta: Maybe


      Nhà lớn nhà họ An gia, trong thư phòng An lão gia:

      "Lão gia, ra thiếu phu nhân chết!" An Hồng mang vẻ mặt phức tạp báo cáo kết quả điều tra mới nhất cho chủ nhân của mình.

      " mau, chuyện gì xảy ra?"

      "Người đàn ông kia là tình nhân của thiếu phu nhân."

      "Tình nhân?"

      "Vâng!" Thanh này bao hàm cay đắng cùng đành lòng.

      "An Hồng, mau cuối cùng là cậu tra ra cái gì?" Trong thư phòng, An Xế Cảnh gấp gáp hỏi.

      "Dạ, lão gia. Lúc trước, thiếu phu nhân mang theo tiểu thiếu gia du lịch kỳ đều là mưu, tình nhân của ta —— Tôn Duệ Viễn sớm ở biệt thự. Trận hỏa hoạn này vốn là kế thoát thân của thiếu phu nhân, căn bản phải tai nạn. Thiếu phu nhân thừa dịp tiểu thiếu gia ra ngoài lấy cớ ở lại biệt thư bày ra trận hỏa hoạn này còn ở lại bên trong giả chết, xác chết tìm được bên trong là xác chết bị mất của bệnh viện đa khoa ở đó. Sau khi hỏa hoạn diễn ra, thiếu phu nhân được Tôn Duệ Viễn dùng thân phận giả sớm chuẩn bị trước đó mang ra nước ngoài, tại hai người họ ở nước M lấy được thẻ xanh định cư ở đó rồi."

      Trong căn phòng mờ tối nhất thời vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của An Xế Cảnh.

      "Bộp!" An lão gia hung hăng đập xuống bàn, tiếp theo là thanh đồ vật bị hất xuống đất, hồi vang động cả căn phòng.

      Hai người phát , bên ngoài cửa phòng đóng chặt, có thiếu niên đứng, sắc mặt tái nhợt yên tĩnh nghe tiếng chuyện bên trong.

      "Viên Tú Vân."An Xế Cảnh rống giận, người phụ nữ tuyệt tình này, vì tư tình mà nhẫn tâm lợi dụng con của mình như vậy.

      "Mắt ta bị mù rồi sao? Vậy mà lại chọn đứa con dâu độc ác như vậy! Tử Thiên là con ruột của ta cơ mà, bây giờ bị ta hại thành bộ dạng này! ta đến cùng có còn lương tâm hay ? Vì người đàn ông kia mà đến cả con ruột cũng cần!"

      "Ai mà nghĩ tới xuất thân là tiểu thư danh môn mà lại làm ra chuyện như vậy chứ! Lão gia đừng tức giận làm hại thân thể, nhà họ An vẫn cần lão gia chống đỡ đó!"Quản gia cũng vô cùng tức giận, nhưng vẫn còn phần lý trí.

      "Hừ! Lương tâm của người đàn bà kia bị chó ăn rồi! Vậy mà vì người đàn ông mà vứt bỏ con mình!"

      "Tìm! Tìm cho ta!" để ý đến lời khuyên của quản gia, An lão gia hung hăng đập bàn: "Nhanh phái người tìm. Tiện nhân này, ta cho rằng làm ra chuyện như vậy mà có thể sống thoải mái được sao! Tôi muốn quỳ trước mặt con trai tôi nhận tội!"

      " được để cho người khác biết được việc này, phái thêm người bí mật tìm! Người đàn ông kia cũng thể buông tha!"

      "Dạ, tôi phái người lặng lẽ tìm hành tung của bọn họ rồi! Tuyệt đối để lộ tin tức." Nhưng hiệu suất thể bằng công khai tìm kiếm được, An Hồng lặng lẽ bỏ thêm câu trong lòng, nếu ta ra chỉ khiến An Xế Cảnh thêm buồn phiền và tức giận mà thôi.

      Hai người thương nghị xong, An Hồng ra khỏi thư phòng, qua hành lang yên tĩnh, xuống cầu thang tới phòng khách.

      Đêm đó, An Tử Thiên bỗng dưng phát bệnh, tình huống rất nghiêm trọng, An gia lại phen huyên náo, đêm này ông cụ nhà họ An tưởng chừng già mấy tuổi.

      An Tử Thiên nằm viện 3 ngày liền có thể về nhà. Mà bác sĩ chuẩn đoán là do kích thích quá độ dẫn đến phát bệnh, bệnh tình có khả năng nghiêm trọng hơn.

      Quả nhiên, sau đó An Tử Thiên mặc dù thân thể hồi phục nhưng bệnh tình vốn có chút chuyển biến tốt lại trở lại tình trạng ban đầu thậm chí còn nặng hơn, An Xế Cảnh phiền não thôi, cũng có biện pháp gì cả.

      Trong sân yên tĩnh, ánh nắng mát mẻ, ăn mặc đáng ngồi chiếc xích đu ao ước lâu đu đưa hồi.

      "A, nhàm chán..." Bé ngẩng đầu thở dài hơi, nhìn nữ giúp việc cung kính đứng sau lưng: " Tử Thiên vẫn chưa về sao?"

      " Bạch, đúng năm giờ tiểu thiếu gia về đến nhà, bây giờ là 4 giờ 5 phút, còn 55 phút nữa tiểu thiếu gia về đến nhà." Nữ giúp việc cung kính đáp.

      "Còn gần giờ sao..." Lại thấp giọng thở dài hơi, từ xích đu nhảy xuống, uể oải về nhà.

      Kể từ lần phát bệnh trước, sau khi về nhà Tử Thiên vốn thích chuyện với giờ lại ít chuyện với , ở đây càng nhàm chán.

      "Bạch tiểu thư, cẩn thận!" Khẩn trương nhìn bé nhảy xuống từ xích đu, nữ giúp việc vội vàng tiến lên đỡ.

      " cần đỡ, tôi có thể , tôi muốn trở về!" thèm nhìn nữ giúp việc bên cạnh, rút tay ra.

      " Bạch, muốn về nhà?" Nữ giúp việc kinh hãi, mở to mắt nhìn bé trước mặt.

      "Bây giờ tôi phải về phòng. Về nhà, tôi cũng muốn về nhà nha!" Bé xong vành mắt liền đỏ lên, mím môi, tăng nhanh bước chân trở về, thể khóc, thể khóc!

      Tử Thiên cũng để ý đến mình, mình còn ở đây cùng ấy làm gì nhỉ? ấy phải xuất viện rồi sao, bệnh ràng tốt lên rồi mà?

      Mình muốn về nhà!

      có hình tượng nằm giường, thời điểm lần thứ ba đếm tới 289 cái rễ cây, lại hồi lăn lộn.

      Thời điểm bé nhíu mày thể nhăn được nữa, tiếng gõ cửa vang lên: " Bạch, tiểu thiếu gia trở về, xe tiến vào sân."

      kích động đứng lên, sửa lại váy tốt, chạy xuống lầu, chờ người vừa vặn vào cửa, vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng hồng cùng hai mắt hưng phấn của bé nhìn mình.

      Theo bản năng nghiêng sang bên cạnh bước, thân hình thiếu niên giật giật nhìn bé trước mặt kịp thời dừng lại, cứng ngắc cười: "Thấm Thấm"

      Tâm tình vốn hưng phấn trong nháy mắt cứng đờ, Tiểu Bạch Thấm biết phải phản ứng như thế nào, lui về sau hai bước, rụt rè ngẩng đầu nhìn Tử Thiên trước mặt, do dự chút liền cười: " Tử Thiên, về rồi! Em đợi lâu lắm rồi."

      Thấy bé lui về phía sau vài bước, có chút thoải mái, nhưng cũng gì: "Đợi bao lâu?"

      Thuận theo bước chân , phía sau khoảng cách xa gần, tuy rằng còn , nhưng tính tình cũng rất mẫn cảm, biết người trước mắt rất thích tiếp xúc quá thân mật với người khác.

      "Em ra ngoài chơi thuận tiện chờ trở lại."

      An Tử Thiên ngồi xuống vị trí của , mà lại ngoan ngoãn đứng ở trước mặt .

      Thấy có chút khiếp đảm đứng im, cũng ngồi xuống, An Tử Thiên bỗng nhiên nổi giận, nghiêm mặt: "Ngồi xuống!"Thanh lạnh lùng cũng thể làm Bạch Thấm tám tuổi tiếp thu tốt.

      Bị dọa sợ, Bạch Thấm liền đỏ vành mắt, nghe lời ngồi xuống đối diện , cúi đầu, tay phải bất an nắm chặt tay trái.

      Bộ dáng này rơi vào mắt An Tử Thiên, nhíu mày càng sâu: "Chờ tôi làm cái gì?"

      nhớ ràng lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thấm phải như thế này, khi đó cho dù bị đụng vào đầu vẫn cười đau.

      Tại sao càng ngày càng nhát gan rồi? Nụ cười của cùng tính cách hoạt bát sao cũng biến mất rồi?

      Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn An Tử Thiên, lập tức nhìn thấy ánh mắt sắc bén của , mặc dù chỉ là thiếu niên 13 tuổi nhưng ánh mắt cũng hề trong suốt mà là sắc bén đen như mực, sâu thấy đáy.

      Lại vội vã cúi đầu, do dự chút, vẫn là lấy dũng khí : "Em muốn về nhà!"

      Cứng rắn chống lại cái nhìn chăm chú của : "Ba mẹ hai tháng đến thăm em, em muốn về nhà!"

      Đôi mắt ẩm ướt, nước mắt đều sắp rơi xuống.

      Bạch Thấm bé hểu, tại sao từ khi biết Tử Thiên sau khi bị ba mẹ đưa đến đây. Bọn họ Tử Thiên bị bệnh, nếu như ở bên cạnh khỏe lại. hỏi ba mẹ tại sao ở cùng khỏe lại nhanh hơn, bọn họ bởi vì Tử Thiên rất thích , có người mình thích ở bên cạnh khỏe lại nhanh hơn!

      Được rồi, rất vui vẻ, đến ở cùng Tử Thiên, nhưng Tử Thiên thích sao? Tuy rằng có lúc mấy câu, có lúc cũng ôm chút, nhưng phần lớn thời gian đều để ý đến , thậm chí khi nhào vào ngực còn dùng sức đẩy ra, ngã xuống đất rất đau...

      nghe những người hầu trong nhà Tử Thiên mắc bệnh tự bế, nhưng bệnh tự bế là gí?

      chạy hỏi Tử Thiên: " Tử Thiên, các ấy mắc bệnh tự bế, bệnh tự bế là gì vậy?"

      Tử Thiên nhìn nhưng trả lời.

      Chuyện này bị ông cụ nhà họ An nghe được, thể quên lúc đó ông ấy tức giận cỡ nào, ông trừng giống như muốn ăn luôn vậy, bị dọa sợ đến phát khóc.

      Buổi tối hôm đó, gặp ác mộng lên cơn sốt, sau đó mẹ liền đến thăm , dặn phải ngoan, được chọc ông cụ tức giận, cũng được lung tung trước mặt Tử Thiên. Mẹ cũng hỏi chút có chỗ nào thoải mái hay , cũng mang bánh hoa quả thích ăn đến.

      khó chịu, rất muốn về nhà!

      Sau đó cũng nhìn thấy hai người hầu kia nữa.

      Ba mẹ cũng thương mình giống trước đây nữa. Lúc vừa đến nhà Tử Thiên, mỗi cuối tuần mẹ đến thăm , thậm chí còn mang ra ngoài chơi. Sau đó từ từ biến thành nửa tháng tới thăm lần, rồi tháng lần... Sau đó thời gian mẹ tới thăm càng ngày càng ngắn, tại hai tháng tới thăm rồi.

      Nghĩ tới đây, vốn dĩ có chút sợ An Tử Thiên giận, Bạch Thấm nhịn đước khóc òa lên: "Oa... a... Tử Thiên, tại sao mẹ đến thăm em? phải Tử Thiên khỏi bệnh em có thể về nhà sao? Tử Thiên ràng có bệnh mà! Oa..."

      Nhìn Bạch Thấm bỗng nhiên khóc lớn An Tử Thiên có chút luống cuống, tới nhà họ An năm, từ trước đến nay Bạch Thấm đều ngoan ngoãn đáng , cho dù tâm tình tốt cũng chỉ cần dụ dỗ hồi liền vui vẻ.

      tại khóc thành như vậy, làm sao bây giờ? An Tử Thiên hề có kinh nghiệm cũng luống cuống tay chân.

      Giằng co lúc, An Tử Thiên đứng dậy kéo Bạch Thấm đến trước mặt mình, dùng ngón tay khô ráo lau sạch khuôn mặt sớm bị nước mắt làm ướt của , tay cũng bị nước mắt của làm ướt.

      "Có phải bọn họ cần em nữa hay ... Nên mới ném em tới đây? Hức..." Bạch Thấm khóc nấc lên: " Tử Thiên, ba mẹ của em cần em nữa, hức... Bọn họ cần em nữa... Oa..." Cơ thể bé càng nghĩ càng hoảng loạn, càng nghĩ càng thương tâm.

      Vốn dĩ là còn chịu đựng, chê bẩn mà an ủi Bạch Thấm, nghe được câu của , trong nháy mắt sắc mặt An Tử Thiên, lập tức đẩy Bạch Thấm khóc thương tâm trước mặt ra.

      Ba mẹ của em cần em nữa!

      Bọn họ cần em nữa...

      Hai câu này giống như ma chú, lặp lặp lại liên tục trong đầu An Tử Thiên, bọn họ cần mình nữa! phải bà ấy chết rồi, mà là mình bị bỏ rơi!

      Mình bị bỏ rơi...

      Tác giả có lời muốn : Khụ khụ, mọi người đừng đau lòng, mỗ ngược, chương này là nhớ lại quá khứ, có thể coi như ngoại truyện, cũng có thể xem như An Tử Thiên nằm mơ. . . . . .

      Đội nồi bò ~~

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49:

      Thiếu phu nhân thừa dịp tiểu thiếu gia ra ngoài mượn cớ ở lại tính kế gây nên trận hoả hoạn trong biệt thự rồi giả ngất.

      người đàn ông mà cần con trai của chính mình!

      người đàn ông thậm chí còn biết tên mà vứt bỏ con trai con của mình!

      An Tử Thiên tựa như trở lại cái đêm ấy, cậu đứng ở ngoài thư phòng nghe thấy ông nội gầm thét than thở trách cứ với quản gia An Hồng!

      Hoá ra, cậu thương tâm tội lỗi lâu như vậy nhưng tất cả đều là sai lầm! Mẹ của cậu, người mẹ dịu dàng xinh đẹp đó, phải bởi vì mình mà bị trận lửa lớn năm đó thiêu chết! Mà bà chỉ lợi dụng mình để đào tẩu ra khỏi ngục giam, thoát khỏi gánh nặng chính là để theo đuổi hạnh phúc của chính mình!

      Hoá ra, cậu chỉ là người quan trọng, là phiền toái mà thôi, cho nên cuối cùng vẫn bị vứt bỏ tàn nhẫn!

      Hoá ra cậu chỉ là người bị vứt bỏ!

      An Tử Thiên lâm vào giữa tâm ma của mình, toàn thân đều phát ra mồ hôi lạnh, bắt đầu ngừng run rẩy.

      Bạch Thấm bị đẩy ngã xuống đất, đầu đụng phải góc ghế sa lon, tuy rằng ghế được bọc lớp vỏ mềm mại nhưng bên trong vẫn còn rất cứng, hơn nữa lực đẩy của An Tử Thiên cũng lớn. Sau ót tránh khỏi bị vết thương lớn, chờ trận hoa mắt kia qua, Bạch Thấm khó khăn ngồi dậy, mở mắt ra thấy trước mắt chính là màn này: "A! Tử Thiên!"

      Mãi cho đến khi nghe tiếng kêu sợ hãi của bé, người giúp việc chạy tới, mọi người cuống quýt chế ngự hành động điên cuồng vì phát bệnh của An Tử Thiên rồi đưa bệnh viện.

      Mà bên Bạch Thấm ngồi dưới đất cũng bởi vì bị người khinh thường cộng thêm kinh sợ mà té xỉu đất người để ý đến.

      Bạch Thấm tỉnh lại sau ác mộng, đầu đầy mồ hôi thét lên từ trong cơn hôn mê.

      "Tiểu Thấm, Tiểu Thấm, mẹ ở đây, Tiểu Thấm cần phải sợ!" đôi tay ấm áp giữ chặt Bạch Thấm, ôm bé vào lòng giọng an ủi.

      Hai tay quơ lung tung dừng lại, cảm nhận được cái ôm ấm áp của mẹ, cuối cùng Bạch Thấm buông lỏng thần kinh, lớn tiếng khóc ra: "Oa a... Mẹ, con sợ! Mẹ, sao mẹ mãi tới thăm Tiểu Thấm!"

      Dáng vẻ lúc An Tử Thiên phát bệnh là tình cảnh kinh khủng nhất mà trong cuộc sống tám năm ngắn ngủi tiểu Bạch Thấm gặp.

      Gương mặt tái nhợt giống như ma cà rồng vậy, gân xanh lộ khuôn mặt biến dạng gần như vặn vẹo, cả người bày ra tư thái quỷ dị, ngừng co quắp. bé nhìn thấy cậu dùng tay ngừng gõ đầu mình, có chỗ bị đánh vài cái bầm đen mảnh, thậm chí còn lấy đầu đụng bàn trà, may mắn người làm đến đúng lúc kịp thời ngăn lại. Còn nhìn thấy khóe miệng chảy ra tia máu đỏ tươi, đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy máu chảy xuống từ người sống!

      Nhưng mà điều làm bé sợ hãi nhất khiến bé bị ác mộng lại là ánh mắt của cậu, ánh mắt bình thường bình tĩnh gợn sóng sớm biến thành cuồng phong như măt biển bão táp đêm giông, ưu tư sâu đậm trong mắt cậu nhiều năm sau Bạch Thấm nhớ lại mới hiểu được là cực khổ giãy dụa cùng nồng đậm tuyệt vọng.

      Nhưng lúc này Bạch Thấm chỉ biết ở trong ngực mẹ lớn tiếng khóc để phát tiết nội tâm đơn và sợ hãi của bé!

      "Tiểu Thấm ngoan, Tiểu Thấm đừng khóc nữa, mẹ ở đây rồi, cần phải sợ, mẹ ở đây mà." tra lời tại soa đến gặp bé, mẹ Bạch chỉ vỗ lưng bé, giọng ôn tồn an ủi.

      "Mẹ chúng ta về nhà, về nhà được chứ?" Khóc trong lòng mẹ đến khi mệt, tâm tình cũng tạm thời thả lỏng, tiểu Bạch Thấm khóc nữa chỉ dùng ánh mắt sưng đỏ thút thít muốn mẹ đưa bé về nhà: "Con muốn về nhà, con muốn ngây ngô ở nơi này nữa, Tử Thiên thích con, An gia gia cũng thích con, bọn họ đều thích con!"

      Tuy bé còn tuổi dốt nát vô tri, nhưng có cảm xúc tinh tế mẫn cảm, ít nhất bé vẫn thấy mình được người khác thích.

      "Tiểu Thấm ngoan, bây giờ Tiểu Thấm bị bệnh phải nằm viện nha, hơn nữa Tử Thiên cũng ở bệnh viện này, chờ Tử Thiên hết bệnh rồi, mẹ đưa Tiểu Thấm về nhà, đây là chuyện hai chúng ta xong rồi phải sao?"


      "Nhưng mà..." Nhưng Tử Thiên căn bản có bệnh mà, lại nghĩ đến mẹ Tử Thiên cũng ở bệnh viện, Bạch Thấm vẫn có lời muốn ra nhưng .

      "Chính vì mày đòi phải về nhà mới làm cho Tử Thiên phát bệnh nghiêm trọng như thế!" Cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, giọng An Tử Nguyệt lạnh lùng vang lên trong phòng bệnh làm Bạch Thấm sợ tới mức co rụt lại trong ngực mẹ.

      Vất vả đánh bạo đưa đầu ra nhìn, đụng phải đôi mắt lạnh như băng đầy tức giận, vốn tiểu Bạch Thấm bị kinh sợ nước mắt lại chảy ra: "Oa... Người xấu, tất cả đều là là người xấu, con phải về nhà! Mẹ, con phải về nhà!"

      Mẹ Bạch đành phải an ủi bé: "Ngoan, Tiểu Thấm, con hết bệnh rồi trở về nhà, trước tiên về nhà, Tiểu Thấm ngoan, đừng khóc!"

      "Đừng hòng!" Lúc đó An Tử Nguyệt cũng chỉ là mười lăm tuổi, cho dù luôn xử sử lão luyện đến mấy nhưng thấy em trai thương gặp chuyện may cũng mất bình tĩnh, tức giận la hét: "Tao cho mày biết, em tao bình phục Bạch Thấm mày cũng được đâu hết! Tử Thiên nếu xảy ra chút vấn đề gì, công ty Bạch gia các người cũng tồn tại được đâu!"

      Mẹ Bạch vỗ lưng Bạch Thấm tay run lên cái, biểu tình cứng lại: "An tiểu thư yên tâm , Tiểu Thấm còn tuổi chưa hiểu chuyện, tôi dỗ dành lát là được rồi, con bé ngoan ngoãn ở lại An gia!" rồi miễn cưỡng mỉm cười.

      An Tử Nguyệt mắt lạnh nhìn xuống: "Có thể xuống giường rồi mau đến trông nom Tử Thiên, hừ!" Hừ lạnh tiếng, rồi xoay người rời .

      Mẹ Bạch cười khổ dừng động tác tay lại, đau lòng nhìn con trong ngực. Cũng biết là lo lắng cho công ty mà chồng bà coi trọng có xảy ra cố gì hay là thương tâm cho vận mệnh con thể bồi bạn cạnh mình

      vất vả lắm mới làm nguôi phiền não của con , dẫn bé ngoan tới phòng bệnh của An Tử Thiên. Nhìn đến sắc mặt An Tử Thiên còn ngủ mê man vẫn tái nhợt như cũ, tiểu Bạch Thấm dù gì cũng chịu lại gần chút nữa, chỉ đứng bên sofa trong phòng bệnh, vẻ mặt sợ hãi, thân hình cứng ngắc.

      Mẹ Bạch biết làm sao, suy nghĩ chút dù sao lúc này An Tử Thiên cũng chưa tỉnh dậy, con có ở trước giường cũng sao

      lúc giằng co, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bước vào là An lão gia, nhìn quanh chút bên trong, ánh mắt lướt qua mẹ con Bạch Thấm, tiểu Bạch Thấm bị ánh mắt lạnh lùng đảo qua, lúc ấy thân hình liền hơi phát run lên.

      bé sợ, sợ mỗi người ở n gia, An lão gia, An Tử Nguyệt, tại ngay cả An Tử Thiên đều làm bé e ngại mà dám đến gần .

      An lão gia mở miệng, đối với ân cần thăm hỏi của mẹ Bạch cũng chỉ dùng ánh mắt tỏ ý mà thôi, bên trong phòng bệnh mảnh lặng im cùng khí bức bách.

      Đến trước giường An Tử Thiên, cẩn thận quan sát cháu chút, An lão gia mới mở miệng: "Bạch phu nhân ra cửa lâu, chắc hẳn Bạch tiên sinh cũng lo lắng."

      Mẹ Bạch vội vàng cúi đầu đáp: " Vâng, vốn tôi cũng muốn từ biệt An lão gia, sau đó trở về."

      Thấy mẹ phải , tiểu nương nóng nảy, đoái hoài tới sợ hãi An lão gia: "Mẹ, con cũng muốn về nhà!" Về nhà, hôm nay Bạch Thấm hai chữ này là nhiều nhất, tiến lên nắm chặt góc áo mẹ, núp sau lưng mẹ.

      Mẹ Bạch biến sắc, áy náy gật đầu với An lão gia, sau đó xoay người, êm ái mà mất lực gỡ bàn tay bé của con xuống: "Tiểu Thấm ngoan, bố con vẫn chờ mẹ trở về nấu cơm đấy. Con ở trong này với Tử Thiên nhé, mẹ về trước, ngày mai mẹ lại đến thăm con !"

      Bạch Thấm liều mạng nắm chặt bàn tay trống , mím miệng chặt, nhìn mẹ mình, tiếng cầu khẩn, tiếng thút thít.

      Mẹ Bạch đành lòng, tâm tư có chút dao động, lại xoay người vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của An lão gia.

      "Bạch phu nhân mỗi ngày làm lụng vất vả lại lo chuyện nhà là mệt nhọc, nghe Bạch gia rất nhanh có con trai, đến lúc đó rượu đầy tháng tiểu thiếu gia lão gia chúng tôi nhất định tặng hậu lễ !" An Hồng bên cạnh An lão gia tử mặt tràn đầy ý cười, mở miệng .

      Theo bản năng xoa bụng còn chưa nổi , mẹ Bạch ôn nhu nở nụ cười: "Cám ơn An lão gia cổ vũ!" Đứa cũng chưa sinh ra,nhưng An lão gia lại muốn tặng quà trước mặt mọi người, Bạch gia thụ sủng nhược kinh.

      An lão gia mở miệng: "Như vậy Bạch phu nhân chịu nổi mệt nhọc, cũng cần bôn ba quá độ. Bạch Thấm ở An gia nhất định kém hơn so với ở Bạch gia, nhưng bà cũng biết Tử Thiên coi trọng con bé như vậy làm sao có thể khiến bé chịu ủy khuất!" Con bé cứ đưa cho An gia chúng ta , nhất định so với ở Bạch gia các người đại phú đại quý!

      "Vâng, Tiểu Thấm được An lão gia tự tay bồi dưỡng lớn lên, chúng tôi làm cha mẹ tự nhiên lo lắng, chồng của tôi cũng qua mấy lần. An lão gia yên tâm !" Mẹ Bạch cúi đầu nhún nhường như cũ.

      Bạch Thấm lơ mơ nghe, cho dù nghe ra toàn bộ ý tứ nhưng ít nhất bé cũng nghe hiểu trong bụng mẹ có em trai , còn mình phải ở An gia lâu lâu!

      Vốn khuôn mặt nhắn tái nhợt lại càng như có chút máu, toàn thân phát lạnh, mở to mắt nhìn người mẹ ôn nhu trước sau như , há miệng lại nhưng phát ra thanh nào, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống.

      Mẹ Bạch bước ra khỏi cánh cửa nhịn được quay đầu nhìn đứng con đứng ngẩn người, có chút sững sờ.

      Lúc này Bạch Thấm vẫn nghe được rành mạch, An lão gia : "Bạch phu nhân trở về chuyển lời với Bạch tiên sinh, công ty Bạch gia ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng!"

      Mẹ Bạch khuôn mặt hơi động, quay đầu quyết đoán rời .

      Cho dù ba người đứng, người nằm, trong phòng bệnh vẫn an tĩnh thanh gì.

      "Tiểu thiếu gia, cậu tỉnh rồi!" giọng An Hồng vui sướng gọi tỉnh An lão gia vẫn đặt uy áp người Bạch Thấm.

      Vội vàng nhìn cháu của mình, An Tử Thiên có có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa mẹ Bạhc vừa rời .

      "Tử Thiên cháu thấy trong người thế nào, có chỗ nào khó chịu ?" An lão gia lúc này mới có chút giống ông lão bình thường, diễn tả quan tâm bằng lời .

      An Tử Thiên quay đầu, ánh mắt dời đến người Bạch Thấm cách giường bệnh bao xa. Cũng khôngđể ý tới ông nội mình, chỉ để ý đến bé.

      Em cũng bị từ bỏ rồi, em thấy đó, em cũng bị từ bỏ rồi! Trong lòng hiểu sao lại có niềm sung sướng vô hình, tốt, về sau em còn cười ngọt ngào như vậy được sao? Em xem, mẹ em cũng bỏ em tuyệt tình như vậy, bà ấy cần em!

      Phía dưới chăn trắng tinh, hai tay nắm thành quyền từ từ buông ra, An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm còn yên lặng rơi nước mắt, bỗng nhiên nở nụ cười yếu ớt: "Lại đây." Giọng bởi vì vừa mới tỉnh lại, giọng vì thiếu nước mà khàn khàn.

      Lúc này ánh mắt người trong phòng bệnh đều tập trung người bé, khuôn mặt tái nhợt của Bạch Thấm bây giờ cùng An Tử Thiên tương xứng, bé đứng lẳng lặng hề nhúc nhích.

      Khuôn mặt An lão gia trầm xuống, chuẩn bị há mồm ra lệnh, An Tử Thiên rốt cuộc lại lên tiếng, tay từ trong chăn xuất ra, hướng Bạch Thấm giang tay ra: "Thấm Thấm, lại đây!" Giọng hơi cao lên, lại mang chút áp bức chí khí lắm.

      Thân hình Bạch Thấm chấn động, chật vật bước chân lên, lại, An Tử Thiên chính xác bắt được bàn tay bé còn có chút run rẩy, lạnh quá!

      Vậy em có chết lòng ? Bị cha mẹ vứt bỏ, em cũng đáng thương!

      An Tử Thiên cười khó hiểu, thậm chí cười ra tiếng, cũng để ý đến hai người An lão gia kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn. Chỉ cầm lấy tay bé lạnh như băng của Bạch Thấm, cẩn thận ngắm mặt mũi tái nhợt của bé, tự mình cười.

      Nhìn xem, tôi phải cũng đơn, em cũng đơn như vậy! Em làm bạn cùng, tôi cũng luôn bên em, chúng ta nên ở chung với nhau như thế!

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50

      Chúng ta phải ở bên nhau! Chúng ta phải ở bên nhau mới đúng! Tại sao em lại muốn rời ? Thấm Thấm, tại sao em lại muốn rời ?

      phải cả đời đều ở bên cạnh hay sao? Tại sao tại ngay cả em cũng muốn vứt bỏ ? Sao lại vứt bỏ ?

      được, em được , em được rời xa !

      được...

      “Tử Thiên, , em rời xa , làm sao em có thể vứt bỏ được cơ chứ!” Bên tai vang lên giọng tràn ngập lo lắng của Bạch Thấm, cảm xúc ấm áp từ trán truyền đến cơ thể .

      ràng em rời xa , có phải tại em an ủi đúng ? Em lừa đúng ?

      Em lừa !

      , em lừa gạt , em xin lỗi, em nên chỉ vì nhất thời xúc động mà những lời như thế, em xin lỗi...” Bạch Thấm vừa lau mồ hôi lạnh chảy ra trán An Tử Thiên nằm mơ, vừa trả lời tiếng thào của khi gặp ác mộng.

      tại phải em ở bên cạnh hay sao, có cảm nhận được hay ? Tử Thiên, em em ở bên cạnh cả đời mà, làm sao em có thể đổi ý được? cũng biết là từ trước đến giờ Thấm Thấm chưa bao giờ dối mà!”

      Nhìn An Tử Thiên ngay cả khi hôn mê cũng lo lắng bất an, Bạch Thấm vừa hối hận vừa đau lòng, trong lúc hoảng hốt dường như còn nhìn thấy hình ảnh lúc còn là hồn phách, bị trói chặt ở giường bệnh, cũng ngừng nằm mơ thấy ác mộng như vậy, ngừng thào, gọi tên .

      Bạch Thấm đau lòng đến mức thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra, nắm chặt lấy hai bàn tay : “Tay của chúng ta nắm chặt lấy nhau, nắm như thế này, Tử Thiên, cũng cảm nhận được đúng , em ở ngay bên cạnh , mau tỉnh lại !” Giọng của mang theo chút nghẹn ngào, ba ngày rồi, mê man ba ngày mà vẫn chưa tỉnh, lại còn ngừng gặp ác mộng. Bác sĩ cơ thể của có vấn đề gì, chỉ là muốn tỉnh lại.

      Cho nên, lần này, chờ em gọi tỉnh lại đúng ?

      Ngày đó, sau khi rời khỏi An thị, Bạch Thấm ngơ ngác trở về kí túc xá. Từ lúc bước ra khỏi cửa phòng làm việc của An Tử Thiên, cảm thấy lòng mình trở nên vô cùng trống rỗng như khoảng , giống như mất nửa sức nặng vậy.

      ngơ ngác ngồi ở phòng ngủ hẹp, có ghế sofa lớn mềm mại thoải mái, cũng được nằm trong lồng ngực ấm áp của , ràng cái gì cũng rất bình thường, nhưng lại cảm thấy cái gì cũng thích hợp, tay chân cũng biết nên đặt sao cho đúng.

      Hình như là mãi cho đến buổi tối, bởi vì hai người Tô Thanh Thiển và Lâm Thước Nhạc trở về nên bật đèn, khiến căn phòng đột nhiên trở nên sáng ngời, ánh đèn đột ngột chiếu vào mắt làm cho thể mở mắt ra được, giọng của Lâm Thước Nhạc lại vang lên bên tai : “Tiểu Thấm, ra cậu ở đây! Chúng mình tìm cậu rất lâu, gọi cho cậu rất nhiều lần, điện thoại của cậu đâu, tại sao lại tắt máy?”

      Chờ cho đến khi thích ứng được với ánh đèn mở mắt ra, Lâm Thước Nhạc mở túi xách của ra tìm điện thoại di động.

      Ngược lại Tô Thanh Thiển hề hỏi tại sao lại ở đây, chỉ nghiêm túc nhìn Bạch Thấm, giọng giống như bình thường, dường như mang theo chút lo lắng: “Tiểu Thấm, tại An Tử Thiên ở trong bệnh viện. Mọi người tìm cậu rất lâu, gọi điện thoại cho cậu cũng được!”

      tại An Tử Thiên ở trong bệnh viện!

      Lời của Tô Thanh Thiển giống như tiếng sấm, nổ vang trong đầu Bạch Thấm, khiến cho thiếu chút nữa ngất , vội vàng bắt lấy tay bạn tốt, gấp gáp hỏi: “Nằm viện? ràng ấy rất tốt mà, tại sao lại nằm viện?”

      Lâm Thước Nhạc đứng bên cạnh buông điện thoại vừa mới tìm thấy trong tay, mới ý thức được đây là việc quan trọng: “Tiểu Thấm, An Tử Thiên bị tai nạn xe cộ! Nghe là vì chạy ra ngoài tìm cậu, ấy đột nhiên phát bệnh, lại vượt đèn đỏ lung tung, kết quả là hôn mê giữa đường.”

      Nhất thời sau lưng Bạch Thấm chảy ra mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: “Tại sao lại như vậy? Có nghiêm trọng ? được, tớ phải tìm ấy!”

      Bạch Thấm buông tay Tô Thanh Thiển ra, muốn chạy ra bên ngoài lại bị Tô Thanh Thiển giữ lại: “Tiểu Thấm, cậu bình tĩnh chút, cậu cũng biết ấy nằm ở bệnh viện nào, cậu cứ chạy ra bên ngoài như vậy cũng thể làm gì được...”

      “Cậu bảo tớ bình tĩnh? ấy xảy ra chuyện như vậy, làm sao mình có thể bình tĩnh được cơ chứ? Cậu mau cho tớ biết, ấy ở bệnh viện nào? Mau cho tớ biết!” Bạch Thấm cắt ngang lời của Tô Thanh Thiển, cơ thể run rẩy, vừa nghĩ đến việc An Tử Thiên phải chịu khổ, lại luống cuống khó chịu đến mức muốn ngất .

      Tô Thanh Thiển cầm lấy tay Bạch Thấm, chần chờ liền kéo ra ngoài: “Cậu cứ chạy ra ngoài như vậy khiến mình rất lo lắng, tớ muốn cả hai người đều xảy ra chuyện. Chúng mình đưa cậu , yên tâm, An Tử Thiên sao.”

      Mãi cho lúc đến được bệnh viện, tận mắt thấy An Tử Thiên bình an có chuyện gì nằm ở giường, khắp người có vết thương nào, Bạch Thấm mới có thể thở dài nhõm hơi, thần kinh vô cùng căng thẳng đột ngột thả lỏng mà ngất , làm cho mọi người phải luống cuống sợ hãi phen. Sau khi bác sĩ kiểm tra kết luận có việc gì, có lẽ là do gần đây được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ khiến cơ thể suy yếu, hơn nữa thần kinh vô cùng căng thẳng lại đột ngột thả lỏng nên mới dẫn đến hôn mê, truyền nước đường là được.

      Khi tỉnh lại, An Tử Thiên vẫn còn hôn mê, ngày đầu tiên còn có thể kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đến ngày thứ hai vẫn còn mê man tỉnh, bắt đầu thể kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung, cơ thể ràng có vết thương bên ngoài nào, chẳng lẽ là bên trong bị thương rất nghiêm trọng, cho nên hai người bạn tốt mới lừa gạt chiếc xe kia dừng lại kịp thời, chỉ bị trầy da chút thôi.

      Bạch Thẩm hoảng loạn, tay chân nắm chặt lấy bác sĩ mãi tha, cuối cùng bác sĩ phải liên tục cam đoan An Tử Thiên sao đồng thời mọi người ở bên cạnh ngừng khuyên giải mới nửa tin nửa ngờ buông bác sĩ ra, lần nữa ngồi cạnh giường trông chừng.

      tại gần hết ngày thứ ba, nhưng tại sao vẫn chưa tỉnh lại, ràng mỗi ngày đều chuyện bên tai , gọi , phải bác sĩ trong tiềm thức vẫn cảm nhận được hay sao? Vậy tại sao lại vẫn chưa tỉnh lại?

      “Tử Thiên, nếu như mau tỉnh lại, có lẽ được nhìn thấy em nữa đâu!” Bạch Thấm kề sát vào tai , giọng .

      lại dọa nó?” Giọng trong trẻo lạnh lùng của An Tử Nguyệt đột ngột vang lên.

      Bạch Thấm ngẩng đầu đứng dậy, gật đầu với An Tử Nguyệt và Lâm Mặc: “Tôi muốn ấy mau chóng tỉnh lại.”

      “Cho nên mới làm như vậy sao? Nó xảy ra chuyện thế này cũng là vì với nó như vậy đấy! Bạch Thấm, phải cam đoan ràng với tôi là giải quyết tốt mâu thuẫn giữa hai người.” An Tử Thiên lo lắng vì em trai hôn mê ba ngày chưa tỉnh, hoàn toàn thể nào bình tĩnh chuyện với Bạch Thấm:

      còn tình trạng của nó là như thế nào hay sao? Vậy mà lại còn có thể kiêu căng như vậy, có phải đến ngày nào đó, mọi chuyện có cách nào cứu chữa mới có thể ngoan ngoãn chút đúng .”

      Mặc dù trong lòng vẫn còn áy náy, nhưng khi nghe thấy An Tử Nguyệt như vậy, Bạch Thấm vẫn nhịn được mà tức giận, thái độ lễ phép vừa rồi hoàn toàn biến mất, nhìn thẳng về phía An Tử Nguyệt:

      “Em đảm bảo giải quyết vấn đề tốt! Mặc dù lần này xảy ra chuyện là do em xúc động tùy hứng, nhưng em cũng rất hối hận, ấy hôn mê nằm ở chỗ này em còn đau khổ hơn chị rất nhiều! Nhưng chị Tử Nguyệt, chị thể viện cớ tình trạng đặc biệt của ấy mà bắt em phải dung túng cho ấy làm đủ chuyện quá đáng, thậm chí là làm cả những chuyện nguy hiểm mà ngăn cản, làm như vậy chỉ khiến ấy sai lại càng sai mà thôi! Tương lai em và ấy sống với nhau cả đời, em phải sửa chữa sai lầm của ấy, đây chỉ là trách nhiệm đối với chính bản thân em mà còn là trách nhiệm đối với ấy! Chuyện lần này là do em nhất thời xúc động, nhưng xin chị yên tâm, loại chuyện như thế này nhất định xảy ra lần thứ hai.”

      Bạch Thấm dùng hơi xong, gật gật đầu, sau đó để ý đến An Tử Nguyệt, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông nằm giường bệnh.

      An Tử Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Thấm, vẻ mặt vô cùng tức giận, thể ngờ được rằng Bạch Thấm vẫn luôn lễ phép ngoan ngoãn ở trước mặt , hôm nay phạm phải sai lầm lớn như thế mà lại còn dám hùng hồn phản bác như vậy: “Hừ, cam đoan? lấy tư cách gì mà bắt tôi tin tưởng lời cam đoan của ?”

      Bạch Thấm cũng ngẩng đầu lên, nghịch ngợm đảo ánh mắt rồi lại nhìn xuống An Tử Thiên: “Chị chỉ có thể tin em mà thôi.”

      ...” An Tử Nguyệt lại tức giận lần nữa, nhưng bị Lâm Mặc đứng ở bên cạnh ngăn cản.

      “Được rồi, Tử Nguyệt, Bạch Thấm sai, ấy muốn sống cùng Tử Thiên cả đời, em phải tin tưởng ấy hại Tử Thiên. qua nhiều năm như vậy rồi, ấy là người như thế nào, em còn biết hay sao?”

      An Tử Nguyệt trừng mắt giận giữ nhìn Lâm Mặc, nhưng trong lòng lại bị thuyết phục, Bạch Thấm tuyệt đối hại Tử Thiên, đến tại, trước đây ấy kháng cự Tử Thiên, luôn mồm hận nó nhưng lại chưa từng hại đến Tử Thiên. này, mặc dù rất cố chấp, nhưng trong lòng lại sáng , chuyện gì cũng hiểu!

      An Tử Nguyệt gì nữa, hầm hừ rời , Lâm Mặc áy náy gật đầu với Bạch Thấm rồi đuổi theo.

      Bạch Thấm tiếp tục để ý đến động tĩnh bên ngoài, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt An Tử Thiên, có dự cảm dường như sắp tỉnh lại.

      Hôm nay gặp ác mộng mớ, đều trả lời lại từng câu , đều nghe thấy và cũng đáp lại lời của --- ý thức của dần dần hồi phục. Đây là dấu hiệu tốt.

      nhàng xoa xoa gò má gầy yếu của , trong lòng Bạch Thấm tràn ngập đau đớn: “Tử Thiên, phải nhanh tỉnh lại chút, em chờ .”

      Ngoài cửa vang lên tiếng động khe khẽ, lại có người đến.

      Là ông cụ nhà họ An. Bạch Thấm vội vàng đứng dậy, lễ phép chào: “Ông nội.”

      Khuôn mặt An Xế Cảnh chút biểu cảm, ông gật đầu, sau đó nhìn về phía An Tử Thiên, tuy rằng biết , nhưng vẫn hỏi: “Tử Thiên còn chưa tỉnh?”

      Bạch Thấm gật gật đầu.

      Mặc dù biết đáp án, nhưng mặt ông cụ nhà họ An vẫn khỏi có chút thất vọng.

      Thấy ông như vậy, Bạch Thấm vội vàng : “Nhưng mà cháu cảm thấy rất nhanh thôi ấy tỉnh lại, hôm nay lúc ấy nằm mơ mớ còn có thể đáp lại những lời cháu với ấy. Ý thức của ấy dần hồi phục rồi ạ!”

      Ông cụ giật mình, vội vàng bước đến giường cẩn thận quan sát cháu trai: “ sao?”

      “Dạ.” Mặc dù ánh mắt của ông cụ vẫn đặt người An Tử Thiên, nhưng Bạch Thấm vẫn gật đầu như cũ cái.

      Từ buổi tối lúc An Tử Thiên xảy ra chuyện, ông cụ nhà họ An chạy suốt đêm để qua đây, mãi cho đến bây giờ.

      Mấy ngày nay, ông cụ ngừng suy nghĩ, bởi vì mệt nhọc lại thêm ngừng lo lắng nên trở nên tiều tụy nhiều.

      Phòng bệnh trở nên im lặng trong chốc lát, cuối cùng ông cụ nhà họ An dời ánh mắt nhìn về phía Bạch Thấm.

      “Bạch Thấm, chuyện lần này ông biết . Bảy tuổi cháu đến nhà họ An, cho đến bây giờ, cháu là người thân thiết nhất ở bên cạch Tử Thiên, có thể là người hiểu nó nhất. Tình trạng của nó khá đặc biệt, đôi khi làm số hành động quá khích, cháu…”

      “Ông nội, có phải ông cũng trách cháu vì chuyện này mà ầm ĩ với Tử Thiên, ông cũng cảm thấy cháu kiêu căng tùy hứng, biết thông cảm cho người khác.” Bạch Thấm nghĩ ông cụ cũng giống An Tử Nguyệt, gặp chuyện gì cũng mực muốn phải bao dung cho An Tử Thiên mà phải là giúp sửa chữa sai lầm, liền cũng còn giữ thái độ lễ phép, lạnh lùng .

      An Xế Cảnh sững sờ, thấy Bạch Thấm lạnh lùng nhìn mình, khẽ thở dài hơi, mở miệng : “Suy nghĩ của Tử Thiên giống với những người khác, nếu cháu có thể bao dung cho nó được nhiều bao nhiêu cứ bao dung bấy nhiêu. Nhưng đôi khi nó phạm phải số sai lầm, cháu muốn uốn nắn cũng là điều nên làm, chỉ là phương pháp cần phải suy tính kỹ càng chút, thể xúc động được.”

      Đây là thái độ mềm mỏng nhất An Xế Cảnh đối xử với Bạch Thấm trong nhiều năm qua. Những cố gắng hai năm qua của Bạch Thấm và tình cảm của dành cho An Tử Thiên, ông đều nhìn thấy cũng đều để ở trong lòng, chẳng qua chưa từng ra mà thôi. Lần này quả An Tử Thiên cũng có chút quá đáng, mà vẫn còn có thể tha thứ cho , kiên trì trông nom mấy ngày qua, quả lay động được ông. ra mà , An Tử Thiên làm những gì, ông cũng mơ hồ biết được chút, nhưng chung quy vẫn là cháu mình, ông ngăn cản, tại trong lòng ông cũng có chút áy náy với Bạch Thấm.

      Bạch Thấm bất ngờ trước thái độ của ông, ngơ ngác nhìn ông cụ vài giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay, có chút kích động : “Ông nội, nhất định cháu làm được, sau này nhất định xảy ra chuyện như vậy nữa! Xin ông hãy yên tâm!”

      Ông cụ gật đầu: “Cháu mới là người cùng Tử Thiên đến hết cuộc đời, ông hy vọng hai người các cháu có thể mạnh khỏe cả đời”, xong, ông im lặng nhìn cháu trai lúc rồi rời .

      “Đêm khuya rồi, cháu cũng nghỉ , nếu Tử Thiên tỉnh lại, thấy cháu như vậy nó cũng đau lòng.”

      Tác giả có lời muốn : Cuộc sống giống như cưỡng bức, nếu như thể phản kháng cũng chỉ có thể hưởng thụ. Đối với Bạch Thấm mà , An Tử Thiên là tội phạm cưỡng gian đầy dịu dàng, mà lại rất tên tội phạm đó. biết ví von kiểu này mọi người có thấy đúng hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :