1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh yêu An Tử Thiên - Chi Hoãn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: Buổi dạ hội của công ty


      ngày chủ nhật hiếm hoi, An Tử Thiên từ chối chơi ván cờ vây thứ ba với ông cụ.

      "Hôm nay con được nghỉ ngơi, công ty cũng có việc gì, con chơi cờ với ông, chẳng lẽ còn việc khác sao?" Chơi được nửa bị cắt đứt, ông cụ khó chịu lắm đấy.

      "Dạ hội ạ." An Tử Thiên vừa thu dọn bàn cờ vừa đáp, có thói quen mỗi lần chơi xong đều phải thu dọn bàn cờ mới được.

      Bạch Thấm ở bên cạnh sững sờ, dạ hội à? Dạ hội gì chứ?

      "Dạ hội? Dạ hội gì chứ?" Ông cụ hỏi ra tiếng lòng của , liếc nhìn Bạch Thấm, tiếp tục hỏi: "Con phải tham gia dạ hội, dạ hội gì thế?"

      Bạch Thấm cũng nghi hoặc nhìn về phía An Tử Thiên.

      "Dạ hội của công ty, ông nội già rồi, trí nhớ kém quá." An Tử Thiên bình tĩnh trả lời.

      Câu đầu là với Bạch Thấm, bây giờ ngài An thông báo cho em, hôm nay ngài An muốn đưa em ra ngoài để hẹn hò, em phải chuẩn bị tươm tất vào!

      Câu sau là với ông cụ An, ý là: ông nội già rồi, hiểu được chuyện của người trẻ tuổi đâu, đừng ngăn cản bọn con đến buổi dạ hội, con còn có rất nhiều chuyện chưa chuẩn bị tốt đâu!

      Phàm là những chuyện liên quan đến Bạch Thấm, An Tử Thiên đều dùng trận thế lãnh đạo quốc gia tiếp kiến nguyên thủ ngoại quốc. Vì vậy, trong cái trừng mắt dựng râu của ông cụ An, An Tử Thiên lôi kéo Bạch Thấm rời .

      Dưới nỗ lực của Bạch Thấm, An Xế Cảnh vốn có cảm tình rất phức tạp với Bạch Thấm từ từ bắt đầu tiếp nhận rồi. Trước kia, ông vốn ôm suy nghĩ là bé này có thể khiến cháu trai mình trở thành người bình thường mà đón vào nhà họ An, từ đó ở lại trong nhà họ An. Sắp đặt hết mọi thứ, lúc ra chuyện này, cha mẹ Bạch cũng hùa theo, niềm nở, chủ động đưa con đến cửa, ông vẫn chẳng thấy có gì bất ổn cả. Ngay cả khi Bạch Thấm mới vào nhà họ An, trong đôi mắt ngây thơ trong veo lóe lên vẻ sợ hãi đều khiến ông nảy sinh áy náy, nhưng áy náy đó tan biến khi thấy An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm bằng đôi mắt long lanh. Mặc kệ thương trường ông có mạnh mẽ, độc đoán, quả quyết, vang dội đến đâu ông vẫn là chủ lớn của nhà họ An, cho tới bây giờ, An Xế Cảnh vẫn là sao làm vậy, ai dám phản đối quyết định của ông.

      Vậy mà càng về sau, phản kháng và trách cứ của Bạch Thấm khiến lòng ông sinh ra dao động, rồi đến chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến ông tự hỏi lòng: Quyết định chuyên quyền độc đoán như thế là lỗi lầm của ông sao? Ông vẫn nghĩ rằng làm như thế là tốt cho người bên cạnh mình, lại quên mất hỏi xem họ có đồng ý hay , cho nên đến cuối cùng là báo ứng tới rồi, đúng ?

      Mặc dù mở miệng nhưng ông vẫn sinh ra áy náy với Bạch Thấm, nhưng chút áy náy đó hoàn toàn bù đắp được oán hận và chán ghét của ông với Bạch Thấm khi làm tổn thương An Tử Thiên và nhà họ An. cho cùng, ông cũng là người ích kỷ, coi trọng nhất là người nhà và lợi ích, cho dù những tổn thương ấy đều do quyết định của ông gây ra.

      Kiếp trước Bạch Thấm từng rống to với An Xế Cảnh: An Xế Cảnh ông là kẻ độc ác, ích kỷ, độc tài, biến tôi thành con rối, ông chỉ nghĩ đến đứa cháu trai biến thái, ích kỷ giống như ông thôi, chưa từng hỏi qua ý nguyện của tôi! Tôi hận các người, hận nhà họ An các người, và đám người nhà họ Bạch, cứ ích kỷ tuyên án vận mệnh của tôi, ngày nào đó gặp báo ứng đấy!

      Mà ông chỉ lạnh lùng trả lời: Có lẽ có báo ứng, nhưng liên quan đến , chỉ cần chung sống tốt với Tử Thiên là được. Ông hoàn toàn phớt lờ tức giận và trách mắng của .

      Ai biết lại đúng như lời Bạch Thấm , đời trước, sau khi Bạch Thấm mất nhà họ An cũng nhanh chóng sụp đổ, chỉ dựa vào mình An Tử Thiên sao có thể chống đỡ An thị to như vậy chứ!

      Ban đầu ông cũng có ý định ném Bạch Thấm trở về nhà họ Bạch, nhưng phản ứng của An Tử Thiên cho ông biết, nếu như Bạch Thấm cách xa nó chỉ chút xíu nhà họ An được yên bình. Nếu như mạnh mẽ cưỡng ép, có lẽ quãng đời này của cháu trai cứu nổi nữa!

      Bạch Thấm giống như ma túy, An Tử Thiên hơi dính liền nghiện, thể chạm vào nhưng cũng cai được.

      An Xế Cảnh xin thề thế giới này ai có thể khiến ông có những cảm xúc phức tạp như thế, chuyện đến bước này rồi, gần như thoát khỏi lòng bàn tay ông. Hơn nửa đời người chỉ biết bày mưu tính kế, nên ông vô cùng thích ứng với những điều này. Rốt cuộc là nhà họ An nợ Bạch Thấm sao?

      Cho đến khi Bạch Thấm lên đại học mọi chuyện bắt đầu dịu lại như kỳ tích, tất cả tình huống đều có cơ hội cứu vãn. Bị An Tử Thiên mang về nhà, Bạch Thấm thế nhưng lại chủ động xin lỗi, chủ động lấy lòng, mọi biểu đều giống như thay da đổi thịt, hoàn toàn biến thành người khác. Trong lòng ông vẫn có trăm mối lo lắng như trước, Bạch Thấm là người thông minh, ông biết liệu đây có phải là kế hoach nào đó của con bé chăng, kết quả có lẽ phá hủy An Tử Thiên, thậm chí là cả nhà họ An.

      Cho tới bây giờ, tình cảm của An Tử Thiên và Bạch Thấm càng ngày càng tốt lên, ông lại càng lo lắng hơn, có lẽ......Để cho hai đứa kết hôn, ông an tâm phần nào ?

      Nghĩ tới đây, áy náy trong lòng An Xế Cảnh với Bạch Thấm càng tăng lên, nếu như đứa này gặp phải nhà họ An cuộc sống rất tươi đẹp, cuối cùng vẫn là nhà họ An nợ con bé.

      Có lẽ chính do phần áy náy đó cộng thêm năm qua Bạch Thấm rất hiếu thuận, làm nũng khiến cho ông bắt đầu từ từ tiếp nhận con bé rồi. Chỉ hy vọng, Bạch Thấm và Tử Thiên gặp phải chuyện gì nữa.....

      *******

      Thấy đám người trước mắt nhìn mình chằm chằm với cặp mắt sáng xanh lè, Bạch Thấm có chút sợ hãi, nắm chặt cánh tay An Tử Thiên, hỏi: " Tử Thiên, những người này muốn làm gì thế?"

      "Trang điểm."

      "......Em biết là trang điểm rồi, em muốn hỏi tại sao họ lại xuất ở đây?" nhảm, nhìn những món đồ mà bọn họ cầm tay cũng biết là người của phòng thiết kế hình ảnh mà!

      "Trang điểm cho em đấy."

      "Trang điểm cho em, tại sao chứ?"

      "Dạ hội." An Tử Thiên vẫn trả lời ngắn gọn xúc tích như cũ, chỉ là, ánh mắt nhìn Bạch Thấm có chút kỳ quái, mang theo chút.....Đồng cảm?

      với em là phải tham gia buối dạ hội của công ty rồi, chẳng lẽ em quên à, trí nhớ giảm sút giống ông nội rồi hả?

      ... ....

      Được rồi, lại tới nữa, Bạch Thấm im lặng nghĩ.

      vừa mới nhớ ra hai ngày trước có nghe An thị muốn tổ chức buổi dạ hội lớn cho nhân viên công ty, địa điểm là ở Nguyên Hải, là nhà hàng năm sao nổi tiếng trong thành phố W. Tin tức này truyền ra ngoài liền dẫn đến hồi xôn xao , nhà hàng năm sao sang trọng còn hạn chế số người, chỉ cần là nhân viên làm việc trong An thị đều có thể tham gia, khiến cho rất nhiều công nhân viên của An thị vô cùng kích động.

      " Tử Thiên, cái này, cần thiết chứ? Dạ hội của công ty sao, em đâu phải là nhân viên của An thị."

      "Em là bạn gai ." An Tử Thiên biết điều đứng ở bên cạnh chờ người bắt đầu động tác.

      " Tử Thiên phải sao?" Bạch Thấm do dự hỏi.

      "Em muốn sao?"

      " phải, phải, Tử Thiên vốn là tổng giám đốc của An thị, lôi kéo lòng người là lẽ đương nhiên mà."

      Đùa à, An Tử Thiên lại chủ động bước ra bước tiếp xúc với bên ngoài, đây là bước tiến đó! phải nhanh chóng gọi điện thoại báo cho Lâm Mặc biết tin tức tốt này. Vừa nghĩ thế, Bạch Thấm liền ngoan ngoãn ngồi xuống mặc cho những người này loay hoay.

      Ước chừng tốn mất hai giờ, Bạch Thấm mới trang điểm xong xuôi. Lúc An Tử Thiên vào, vừa thấy liền cứng rắn dừng bước, chẳng thể bước tiếp nữa.

      Vốn là mái tóc thẳng suôn mềm mại biến thành mái tóc xoăn tinh tế, đuôi tóc cuộn sóng to đong đưa, khiến cho Bạch Thấm lạnh lùng tăng thêm mấy phần quyến rũ. Gương mặt trang điểm nhạt nhưng vô vị, nồng nàn dư thừa, vừa phù hợp,khóe mắt dậm chút phấn vàng, tăng thêm chút khí chất sạch đáng , thành công che bớt vài phần lạnh lùng vốn có của Bạch Thấm. Vài sợi tóc cố ý rối che khuất đôi con ngươi long lanh, trêu chọc người ta khỏi sinh ra mấy phần ham muốn tìm tòi. người là bộ lễ phục tay lộ vai màu vàng nhạt tươi tắn, thiết kế ôm sát tôn lên dáng người hoàn mỹ của . Lễ phục quá phức tạp, dù sao buổi dạ hội của công ty cũng phải là kiện quan trọng gì, lễ phục của kiện phù hợp lắm trong trường hợp này.

      An Tử Thiên cảm thấy hai mắt mình đủ dùng, biết là nên ngắm nhìn dung nhan kiều diễm của Bạch Thấm, cần cổ trắng nõn tuyệt đẹp, bờ vai khéo léo làm người hài lòng, hay là dáng người có lồi có lõm của đây?

      Bạch Thấm bị nhìn chằm chằm nên hơi mất tự nhiên, cúi đầu cẩn thận quan sát bản thân, bộ lễ phục này cũng quá lộ liễu, chỗ lộ ra duy nhất chính là thiết kế hình chư V ở sau lưng, chữ V đơn giản quá sâu, bây giờ An Tử Thiên hẳn là nhìn thấy chứ!

      Cuối cùng cũng di chuyển, ôm vào trong lòng phen, lúc này mới phát lộ ra hơn nửa phần lưng hoàn mỹ. Ánh mắt trầm xuống, bàn tay to chậm rãi, dịu dàng vuốt ve, xúc cảm khiến đành lòng dừng tay.

      " xinh đẹp!" muốn nhốt em ở trong phòng suốt đời, chỉ có mình , sao có thể để những người khác ngắm nhìn dáng vẻ này của được!

      " cũng rất đẹp trai." Bạch Thấm khen ngược . Lúc bước vào, liền phát đổi bộ lễ phục, vừa khít khìn khịt, tôn lên được thân hình rắn rỏi của .

      "Thấm Thấm."

      "Hả?"

      " muốn hôn em."

      "...." Bạch Thấm còn chưa kịp trả lời, bàn tay to của An Tử Thiên giữ lấy đầu , hôn lên môi .

      Mà phản ứng tại của Bạch Thấm là: May mà mình vấn kiểu tóc quá phức tạp, sau đó là, ai da, son môi của mình!

      hơi giãy giụa phen, muốn cứu vớt son môi của mình nhưng bất thành, còn bị An Tử Thiên hôn sâu hơn, đành phải buông tha, ngoan ngoãn phối hợp. Khi cả hai đều thở hổn hển An Tử Thiên mê muội nhìn chằm chằm cần cổ Bạch Thấm, muốn để lại vài ký hiệu ở đó, nhưng biết Bạch Thấm nhất định cho, đành từ bỏ thôi.

      Còn Bạch Thấm bị vết đỏ gò má, khóe miệng của An Tử Thiên chọc cho bật cười, : "Phốc, ha ha.... Tử Thiên, mặt toàn là vết son của em thôi."

      An Tử Thiên mới lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhìn , đáp: "Trong miệng cũng có, mùi vị tệ quá." Chẳng những mùi vị tệ mà xúc cảm cũng tệ nữa, em thử chút nhé?

      Lại hôn tiếp, đổi ý rồi, thêm lần nữa thôi!

      Đợi đến khi hai người ngọt ngào xong, xuất phát đến Nguyên Hải là chuyện của giờ sau rồi. Trước khi tiến vào hội trường, An Tử Thiên lại bảo tự mình vào trước, còn có chút việc, phải đợi lát nữa mới vào được.

      An Trì giải thích là: Bởi vì lát nữa tổng giám đốc An phải lên phát biểu, tại phải chuẩn bị vài bản diễn văn phát biểu.

      Sau khi bất ngờ giây lát, Bạch Thấm khoan dung bày tỏ hiểu, đáp: " , em chờ ở bên trong."

      Bạch Thấm tự mình vào sảnh tiệc, bên trong rất náo nhiệt, nhưng quá ồn ào. Phần lớn là đám người ăn vận lộng lẫy, trải qua trang điểm tỉ mỉ, đặc biệt là phái nữ, mỗi người còn đẹp hơn hoa. Mọi người tụ tập thành từng nhóm hoặc đám lớn cười cười , nhưng ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại khắp nơi. Cũng có người dứt khoát cầm ly rượu, lại lại trong đám người, rất náo nhiệt.

      Khi Bạch Thấm xuất vô hình trung thu hút hết ánh mắt của mọi người, vẻ ngoài xuất sắc của cũng dễ bị bỏ qua, bất kể là nam hay nữ đều nhịn được nhìn lâu chút.

      Bả vai biết bị ai vỗ cái, Bạch Thấm có chút khó chịu, vừa rồi lạnh lùng từ chối vài người đàn ông định đến gần bắt chuyện.Người này biết điều, lại vô lễ vỗ bả vai như thế, trừ người quen biết có quan hệ thân mật ra, Bạch Thấm rất thích đụng chạm thân thể với người khác.

      "Tiên sinh, tự tiện vỗ bả vai của người phụ nữ, đó là lễ phép mà ngài được dạy sao?" Bạch Thấm cũng có xoay người, nhưng cũng giọng trách cứ người đàn ông kia, hề có chút lưu tình nào.

      "Ha ha...." Người đàn ông cũng cảm thấy mất hứng hay xấu hổ khi nghe lời của Bạch Thấm, ngược lại còn cười khẽ, gọi: "Bạch Thấm."

      Giọng này....Nghe được giọng quen thuộc, lúc này Bạch Thấm mới bất ngờ xoay người, nhìn thẳng vào người đàn ông.....

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32: Tiếp tục tụ hội


      "Trình Việt Vũ, sao ở đây?" Bạch Thấm rất bất ngờ, phải ta là bị giáo sư Lê đưa đến thành phố W thực tập à?

      Ngay sau đó phản ứng kịp, hỏi: " thực tập ở An thị à?"

      Có lẽ là do gặp được người quen trong buổi tiệc ngột ngạt, vốn buồn bực vì bị lôi dự tiệc, lúc này tâm tình của Trình Việt Vũ khá lên, vui sướng vỗ tay phát ra tiếng, đáp: "Bingo! Giáo sư vẫn chuyên đề nghiên cứu của tôi còn chưa đủ chuẩn xác và sâu sắc liền đẩy tôi đến trụ sở của An thị, để cho tôi tự cảm thụ chút về thể chế mô hình công ty của gia tộc lớn, rất có ích cho chuyên đề nghiên cứu của tôi."

      " phải thực tập trong bao lâu?"

      "Đến hết hè, đúng rồi, sao cũng ở đây? Tham dự như người nhà hả?"

      Suy nghĩ chút về quan hệ của mình và An Tử Thiên, thấy cách này cũng khá đúng liền gật đầu, đáp: " ấy có chút chuyện, đợi lát nữa mới đến tìm tôi."

      "Vậy, tiểu thư xinh đẹp có cần kỵ sĩ dũng cảm bảo vệ, hộ tống ?"

      Bạch Thấm quan sát cách ăn mặc của Trình Việt Vũ chút, , làm việc ở công ty mặc vest, cà vạt còn thắt lỏng lẻo, có kẹp cà vạt, dáng vẻ này cũng chẳng phù hợp với trường hợp như hôm nay. Thậm chí nếu như phải vì còn yên phận mặc áo vest, có lẽ bị mời ra ngoài vì quần áo chỉnh tề.

      Nhưng ăn vận bình thường cũng thể ngăn cản nổi ánh mắt của người khác, vẻ ngoài tuấn tú của Trình Việt Vũ vẫn hấp dẫn rất nhiều nhân viên nữ, mà được dạy dỗ tốt, có từ chối khéo cũng chẳng thể ngăn nổi việc bị quấy rầy. Khi chịu nổi quấy rầy này Bạch Thấm xuất , lúc này Trình Việt Vũ muốn cảm tạ ông trời đưa nữ thần đến cho .

      Giống như nhìn thấu vẻ nhếch nhác của ta, Bạch Thấm liền trêu chọc: "Tôi chỉ hơi tò mò rốt cuộc kỵ sĩ dũng cảm là nam hay nữ đây."

      Bị vạch trần, Trình Việt Vũ có chút xấu hổ cười cười, đáp: "Hai ta nên bảo vệ nhau !" Vừa rồi cũng thấy dáng vẻ nhíu mày, mất kiên nhẫn vì bị quấy rầy của Bạch Thấm.

      Bạch Thấm nắm lấy cơ hội hiếm có, trêu chọc : "Tôi chẳng cần đâu, chẳng qua đến lúc đó tôi có thể bộc phát lòng tốt cứu vớt thân sĩ thiện lương đáng thương thôi."

      Nghe được câu trả lời thuyết phúc của Bạch Thấm, cuối cùng Trình Việt Vũ cũng thấy an tâm.

      Hai người tìm chỗ khá vắng người đứng trò chuyện mấy câu, quả nhiên là có rất ít người dám đến bắt chuyện, chỉ có vài người cam lòng cũng bị bọn họ nhẫn tâm đuổi . Thấy thái độ lạnh lùng và lời sắc xảo của Bạch Thấm với những người muốn đến bắt chuyện, Trình Việt Vũ hơi vui mừng thầm nghĩ, may mà Bạch Thấm đối xử với mình như thế. Chỉ nhìn thôi chẳng chịu nổi kiểu thái độ đó rồi, chứ đừng là xảy ra người mình.

      "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao ở trong trường em lại nổi tiếng là mỹ nhân lạnh lùng rồi. Trước kia vẫn chưa , hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên là danh bất hư truyền." Trình Việt Vũ than vãn.

      "Hay là cũng muốn tự mình thử nghiệm lần đây?" Mới vừa thay đuổi có tinh thần bất khuất , hơi mất kiên nhẫn, tâm tình tồi tệ hỏi.

      "Ặc, cần đâu, sau này có cơ hội rồi hãy , rồi hãy ." Trình Việt Vũ đầy hoảng sợ đáp. Lại ngờ mình đúng, sau này quả nếm được mùi vị đau khổ ấy. Dĩ nhiên đây là về sau, còn bây giờ Bạch Thấm có ý định chơi đùa cùng ta.

      Nhìn quanh đại sảnh vòng, vẫn thấy bóng dáng của An Tử Thiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Đến cả An Trì cũng mất tích, xử lý chuyện gì mà cần nhiều thời gian như vậy, còn đưa theo nữa. Trong lòng Bạch Thấm tràn đầy nghi ngờ, thấy hơi lo cho An Tử Thiên.

      Nhạy cảm phát ra cảm xúc của Bạch Thấm hơi khác lạ, Trình Việt Vũ mở miệng hỏi: "Sao thế? tìm người đưa đến à?"

      "Ừ, bây giờ ấy vẫn chưa tới tìm tôi, tôi có chút lo lắng."

      " phải ấy xử lý vài chuyện sao? Có thể mất lúc nữa, đừng quá nóng lòng . Đúng rồi, là ai đưa đến đây?" ta tò mò, trong lúc quen biết Bạch Thấm chưa lâu, ta chưa từng thấy để ý và lệ thuộc vào người đến vậy, mới lát gặp lo lắng rồi.

      Lúc này mới phản ứng kịp, vẫn chưa với ta chuyện này.

      "Là tôi chưa....."

      Còn chưa dứt lời, bộ đèn chính trong đại sảnh bị tắt hết, chỉ còn lại vài ngọn đèn vẫn còn chiếu sáng.Lúc này có tiếng người vang lên, xuyên qua ống truyền vào lỗ tai của mọi người có mặt ở đây: "Xin chào mọi người! Hoan nghênh các vị tham gia buổi tiệc dành cho nhân viên của An thị vào tối nay! tại xin mọi người giữ trật tự, cùng hướng về sân khấu, chờ chút, nhân vật trong truyền thuyết của chúng ta là tổng giám đốc An tuyên bố bắt đầu đêm hội!"

      Bạch Thấm cũng hướng về phía sân khấu theo đám đông, lúc nghe thấy người chủ trì ở phía chờ lát nữa, An Tử Thiên lên sân khấu trong lòng trở nên rất kích động.

      Mặc dù từ khi sống lại, bắt đầu tích cực phối hợp với Lâm Mặc tiến hành điều trị tâm sinh lý cho An Tử Thiên, nhưng tiến độ khá chậm, còn nghĩ là tình hình khá lên. Sau đó, Lâm Mặc tự đưa An Tử Thiên tiếp xúc với người khác, kiên nhẫn hướng dẫn bắt tay với người lạ, hao phí miệng lưỡi vẫn chẳng thể khiến An Tử Thiên động đậy chút nào, thậm chí còn chẳng thèm liếc người ta.

      Sau vài lần Lâm Mặc kiên nhẫn lặp lại những câu như: "An Tử Thiên, xin hãy nhìn vào mắt tôi."; "Tử Thiên, xin hãy nhìn vào mắt tôi được ?", ánh mắt An Tử Thiên mới đáp lại Lâm Mặc, giằng co hơn nửa giờ vẫn có chút tiến triển nào. Cuối cùng lần trị liệu đó rút hết kiên nhẫn của An Tử Thiên và kết thúc trong thất bại.

      Khi có Bạch Thấm tình hình hoàn toàn khác hẳn, Lâm Mặc chợt nảy sinh ra cảm giác thất bại tràn trề. Tình hình của An Tử Thiên dần chuyển biến tốt lên, Lâm Mặc quá bất ngờ, thậm chí còn hơi đắc ý, cho rằng bệnh tự kỷ chỉ cần tìm được đúng phương án giải quyết chữa khỏi chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nếu phải đột nhiên muốn thử chứng minh ý tưởng của mình suýt chút nữa bị ảo giác che mắt rồi.

      cho rằng chỉ cần tìm được điểm mấu chốt là có thể chữa khỏi bệnh cho An Tử Thiên, nhưng lại quên mất tất cả phương án hồi phục do mình đề ra đều phải liên quan đến Bạch Thấm. khi cách xa Bạch Thấm cũng chỉ là đống giấy vụn, chỉ là suông mà thôi. Lâm Mặc luôn luôn xuất sắc ưu tú cũng chẳng ngờ được bị té đau đến vậy, trong lòng thầm châm chọc mình. lệ thuộc quá nhiều vào Bạch Thấm, nên quên nguyên nhân khiến cho An Tử Thiên mắc chứng tự kỷ, chỉ có giải quyết khúc mắc này, An Tử Thiên mới có thể hồi phục.

      Mà bây giờ, thay vì là bệnh tình từ từ chuyển biến tốt còn bằng là An Tử Thiên cố lấy lòng Bạch Thấm, chỉ cần là chuyện mà Bạch Thấm hi vọng An Tử Thiên làm, cho dù thích An Tử Thiên cũng làm.

      Sau khi sắp xếp xong mọi suy nghĩ, Lâm Mặc liền tìm Bạch Thấm chuyện riêng lần. Bạch Thấm rất bất ngờ bày tỏ thể hiểu nổi, ràng tình hình từ từ biến thành tốt lên, sao lại tất cả đều là giả tưởng chứ? Còn có khúc mắc nữa, cha mẹ An Tử Thiên đều mất, đâu tìm người cởi bỏ khúc mắc của đây?

      "Tôi có thể ở bên cạnh ấy cả đời, như vậy ấy đâu có khác gì người bình thường, ấy cũng giống như người bình thường thôi."

      Lâm Mặc muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng An Tử Thiên phải gợi lên những ký ức lúc của lần nữa,-L£€QᵩyÐ0n- để cho nhớ lại cảnh tượng lúc cha mẹ mình mất . Cơn ác mộng hàng đêm cũng đủ khiến chịu nổi nữa, sao có thể đồng ý để An Tử Thiên nhớ lại những ký ức đau khổ ấy chứ? Nếu điều đó khiến tinh thần suy sụp, bệnh tình nghiêm trọng thêm phải làm thế nào đây?

      Bạch Thấm muốn thấy An Tử Thiên như vậy, mỗi lần khổ sở cũng đau lòng, rất đau lòng.

      "Chẳng lẽ chỉ hi vọng ấy là người bình thường ở trước mặt phải là người hoàn toàn bình thường sao?" Lâm Mặc hỏi như vậy.

      Những lời này thành công đả động đến Bạch Thấm, có thể mặc kệ An Tử Thiên là người tự kỷ, nhưng vĩnh viễn thể ngăn cản nổi những lời đồn ở bên ngoài. An Tử Thiên, ông cụ An, chị Tử Nguyệt cũng có thể quan tâm, nhưng An thị quan tâm. An thị thể để cho người tự kỷ đảm đương chức vụ người lãnh đạo bọn họ, ngày kia, sau khi ông cụ An mất rồi, nhà họ An ra sao đây? Tất cả những thứ An Tử Thiên có được đều do nhà họ An cung cấp, như vậy nên gánh vác, chịu trách nhiệm về nhà họ An!

      Lại hội chẩn lần nữa, Lâm Mặc tiếp tục nhiệm vụ dở dang lần trước, An Tử Thiên vẫn bất động như cũ. Trị liệu tiến hành được nửa Bạch Thấm tới, Lâm Mặc vô cùng nhẫn nại tiến hành hướng dẫn lần nữa, lần này cực kỳ thuận lợi, An Tử Thiên nghe lời, chủ động bắt tay với người lạ.

      Về đến nhà, chuyện đầu tiên An Tử Thiên làm là vào phòng vệ sinh, Bạch Thấm ở ngoài cửa nghe tiếng nước chảy tí tách.Trước kia An Tử Thiên cũng như vậy, chỉ nghĩ đơn giản là do An Tử Thiên thích sạch , mỗi lần ra ngoài về nhà đều tắm rửa sạch , Lâm Mặc cũng sao cả. tại mới hiểu được đúng là bệnh sạch phát tác, nhưng hoá ra nguyên nhân là như thế.

      Hai mươi phút sau, An Tử Thiên vẫn chưa ra, cửa phòng vệ sinh rồi đẩy ra, vào.

      Hai tay An Tử Thiên vẫn ở dưới vòi nước, vòi nước bị mở hết cỡ, bọt xà phòng màu trắng liên tục bị dùng sức chà chà, những chỗ bị bọt che lộ ra làn da đỏ ửng. Thấy Bạch Thấm đột ngột vào, mặt thoáng qua vẻ bối rối.

      Mắt Bạch Thấm hơi cay cay, đôi tay nhàng đặt lên tay , mỉm cười : "Em vào rửa tay cho ." Sau đó cúi đầu nghiêm túc rửa tay giúp , vẻ mặt chắm chú động tác dịu dàng, ngón tay nhắn thỉnh thoảng lại xuyên qua các kẽ tay. Xúc cảm mềm mại khiến cho An Tử Thiên vốn định mở miệng liền giữ nguyên im lặng.

      "Được rồi, rửa xong rồi." Rửa sạch những bọt xà phòng tay, cùng An Tử Thiên mười ngón tay đan xen, ngẩng đầu nhìn , cười dịu dàng.

      dám dùng sức, biết rốt cuộc dùng bao nhiêu sức mà cọ rửa tay mình đỏ ửng như thế, sợ mình dùng chút sức cũng làm bị đau. Bạch Thấm chợt nhớ tới lời Lâm Mặc , lòng của Bạch Thấm bắt đầu dao động.

      An Tử Thiên ngẩn người nhìn mười ngón tay đan xen khăng khít, đủ, còn chưa đủ, đủ lực, đủ chặt chẽ, hơi giãy dụa là có thể tránh thoát rồi.

      dùng sức ôm chặt vào trong ngực, khẽ gọi: "Thấm Thấm, Thấm Thấm...."

      "Em ở đây."

      "Thấm Thấm, Thấm Thấm, Thấm Thấm....." vùi đầu sâu vào trong mái tóc , ngừng lẩm bẩm tên .

      "Em ở đây, Tử Thiên, em ở đây, em ở đây mà..." Bạch Thấm vuốt lưng , liên tục an ủi cảm xúc chợt bộc phát của .

      "Em đừng rời xa , vĩnh viễn đừng rời xa, đừng....." Mười ngón tay đan chặt hề buông lỏng, càng lúc càng dùng sức, nắm tay Bạch Thấm đến phát đau.

      " , Tử Thiên, em rời xa , ......" ra, trong lòng của chúng ta vẫn luôn tồn tại những bất an....

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33: Gả cho !

      Tiếng hoan hô thán phục ồn ào trong hội trường kéo suy nghĩ của Bạch Thấm trở về, hơi nới lỏng bàn tay cầm ly rượu, đè những suy nghĩ lộn xộn trong đầu xuống.

      “Tổng giám đốc An, trời ạ, phúc lợi* của An Thị trở nên tốt như vậy từ khi nào thế, chuyện này gần như thể tồn tại đâu! Tôi công tác ở An Thị năm năm mà vẫn chưa từng được gặp mặt ấy lần nào, hôm nay rốt cục cũng có thể nhìn thấy ấy sao? Trời ạ!”

      *phúc lợi: Lợi ích mà mọi người có thể được hưởng phải trả tiền hoặc chỉ phải trả phần

      “Nghe tổng giám đốc An rất đẹp trai, hôm nay là lần đầu tiên ấy công khai lộ diện, có lần đầu tiên nhất định có lần thứ hai, nếu có thể cùng ấy làm nên giai thoại tình cảm văn phòng lưu luyến lãng mạn, ôi, cuộc sống của tôi nhất định trở nên vô cùng hoàn mỹ!”

      “Thôi , tưởng tượng tốt, nằm mơ giữa ban ngày cũng chưa chắc được như vậy! Tổng giám đốc An có vị hôn thê từ lâu, làm sao có thể xảy ra chuyện giống như tưởng tượng, cũng tự nhìn lại mình chỉ có chút nhan sắc ít ỏi, vậy mà lại còn ở chỗ này mơ mộng có thể bay lên đầu cành!” Vị này chuyện nể mặt chút nào.

      “Tại sao lại biết tổng giám đốc An có vị hôn thê được?” Người bị đả kích còn chưa kịp mở miệng phản bác lại bị người bên cạnh chen vào.

      cho các biết cũng sao, là trưởng bối trong nhà có địa vị cao cho tôi biết. Năm ngoái tổng giám đốc An đính hôn, chẳng qua bởi vì số nguyên nhân mà công khai thôi. Lấy địa vị của những người như chúng ta, những chuyện như vậy làm sao có thể biết ràng như vậy được.”

      “Ôi, khó khăn lắm mới có người đàn ông độc thân hoàng kim để tôi Y Y tưởng tượng ra câu chuyện chuyện cổ tích tình cảm oanh oanh liệt liệt với bạch mã hoàng tử cho chính mình, nghĩ tới bị người khác nhanh chóng giành trước. Tình thực thụ oanh oanh liệt liệt của tôi ơi, chừng nào mới có thể xuất đây?”

      Bạch Thấm nghe những nữ nhân viên đứng ở bên cạnh nhao nhao chuyện với nhau khỏi có chút buồn cười, tình oanh oanh liệt liệt, cũng biết Tử Thiên có đủ sức chịu được giày vò như vậy hay nữa, lại là người phụ nữ bị tiểu thuyết tình cẩu huyết* tẩy não. (Maybe: khụ...)

      *Cẩu huyết: Những tình huống lặp lặp lại đến phát ngán hoặc những chi tiết phi thực tế, thiếu logic

      nghĩ tới, tổng giám đốc An Thị cần lộ diện vậy mà vẫn có thể thu mua lòng người như vậy, chưa từng xuất mà đầu tiên có thể giải quyết được bộ phận nhân viên.”

      “Đó là quyến rũ của ấy.” Giờ phút này người luôn luôn bình tĩnh là Bạch Thấm cũng có chút kích động nho , nhịn được mà đỡ cho An Tử Thiên.

      Trình Việt Vũ giật mình nhìn Bạch Thấm: “Quả là chân nhân bất lộ tướng*, ngay cả cũng quỳ gối dưới ống quần tây** của ta?”

      *Chân nhân bất lộ tướng: Có nghĩa gốc là người đắc đạo để hình tướng của mình xuất trước mọi người, sau này dùng với nghĩa lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.

      **Quỳ gối dưới ống quần tây: Câu này tương tự giống với câu “quỳ gối dưới váy thạch lựu”, thể ái mộ, si mê của người nào đó với người khác.

      Bạch Thấm cười: “Đúng vậy, đợi lát nữa nhìn thấy ấy, biết được ấy đẹp trai đến mức nào!”

      Khi Trình Việt Vũ còn chuẩn bị điều gì đó, sân khấu, MC liền bắt đầu dài dòng hồi, sau đó mời hai người có địa vị cao trong công ty đứng ra đại diện, tiến hành thuyết trình tẩy não mọi người về tương lai vẻ vang và bảo đảm về các khoản phúc lợi, Mc bất chấp việc mọi người kêu gào mình xuống khỏi sân khấu, lại bước lên sân khấu lần nữa, dong dài vài câu, sau đó rốt cục cũng đến lời dẫn cho An Tử Thiên xuất : “ tại, mọi người hãy nhiệt liệt vỗ tay chào mừng vị tổng giám đốc mà chúng ta chờ đợi lâu – An Tử Thiên – xuất !”

      Mà ở phía dưới, từ khi MC tuyên bố “Buổi tiệc đêm nay chính thức được bắt đầu”, mọi người vỗ tay rào rào như sóng thủy triều dâng, ai còn nghe được câu vừa rồi của MC.

      Tất cả ánh đèn trong hội trường đột ngột tắt , chỉ còn lại duy nhất chùm ánh sáng ở vị trí microphone trung tâm sân khấu, trong lúc mọi người nhiệt liệt vỗ tay, bóng dáng của An Tử Thiên dần dần ra từ trong bóng tối, cuối cùng dừng lại, đứng ở trước microphone.

      Tiếng vỗ tay ngừng vang lên, gì, chỉ im lặng đứng ở đó. Cho đến khi tiếng vỗ tay dần dần dừng lại, vẫn gì, mực trầm mặc. khí của cả hội trường khỏi cứ rơi vào trong im lặng, Bạch Thấm có chút lo lắng, người đứng ở vị trí trung tâm sân khấu, tiếp nhận ánh mắt chăm chú của toàn bộ mọi người trong hội trường, liệu An Tử Thiên có thể khống chế được cảm xúc hay ? Có đôi khi, ấy thậm chí có thể chán ghét ánh mắt đánh giá của người khác...

      Trạng thái giằng co tiếng động kéo dài chừng hai phút, bắt đầu có người khe khẽ bàn tán, ngay cả MC cũng có chút nhịn được, muốn bước lên sân khấu giúp đỡ, trong lúc đó, bỗng nhiên An Tử Thiên lên tiếng.

      “Thấm Thấm, có bài hát muốn hát cho em nghe.” có bất kỳ lời giải thích gì, cũng dành thời gian để mọi người kịp phản ứng lại, vừa xong câu đó, An Tử Thiên liền thẳng đến chỗ chiếc đàn dương cầm (piano) ở phía sau, chùm ánh sáng sân khấu chuyển hướng theo bước chân của , chiếu sáng chỗ đứng.

      Lúc An Tử Thiên ngồi xuống trước đàn dương cầm, đôi tay chuẩn bị bắt đầu đánh đàn của đột nhiên khựng lại giữa trung, sau đó lại hạ xuống, quay đầu nhìn về phía dưới sân khấu: “Bạch Thấm tiểu thư, bây giờ chính thức cầu hôn em!”

      Lời của vừa dứt, mọi người ở dưới đều kinh ngạc hô lên tiếng.

      “Trời ạ, tôi vừa nghe thấy được cái gì vậy? Cầu hôn? Là tai của tôi có vấn đề rồi hay sao? Hay là do tôi nằm mơ? Ông trời của tôi ơi, cầu hôn, mà Bạch Thấm là ai? Là nhân viên nào đó trong công ty của chúng ta à?”

      “Oa, lúc tổng giám đốc An những lời này rất đẹp trai đó! Ôi, cầu hôn, sao ấy có thể lãng mạn được như thế cơ chứ! Tại sao ông trời lại để cho tôi gặp người đàn ông vừa đẹp trai vừa lãng mạn như tổng giám đốc An chứ, gặp được ấy rồi, mọi người bảo tôi sau này làm sao có thể làm quen bạn trai được cơ chứ?”

      Bạch Thấm này chính là vị hôn thê của tổng giám đốc An hay sao? phải họ đính hôn rồi à? Tại sao lại còn phải cầu hôn chứ? Tổng giám đốc An cũng có thể diễn loại trò hề này để làm bạn mình vui lòng à? phải trong truyền thuyết ấy là người đàn ông vừa nghiêm túc vừa tỉ mỉ cẩn thận hay sao?”

      “Ôi trời, biết cái gì chứ? Cho dù là người đàn ông nghiêm túc thà, gặp phải người mình , cũng muốn hóa thành người hiền lành dịu dàng! Ôi, Bạch Thấm này rất hạnh phúc đó, tổng giám đốc An vậy mà cầu hôn ấy ở trước mặt mọi người! chừng hôm nay công ty bỗng nhiên tổ chức buổi tiệc chính là vì chuẩn bị cho tổng giám đốc An cầu hôn đấy. Về sau nếu ai sau thế giới có chân ái, ta liền với ai liều mạng, này phải chân ái là cái gì a!”

      Giọng lớn vừa rồi của An Tử Thiên lại trở thành thanh vang dội khiến Bạch Thấm ở dưới sân khấu nhất thời cứng đờ thể động đậy. Cầu hôn? Tha thứ cho việc trong giờ phút này đầu óc của lại có chút trì độn...

      Sau khúc dạo nhạc ngắn bằng tiếng kèn Saxophone ở hậu trường phía sau sân khấu, tiếng đàn dương cầm nhàng chậm chạp vang lên theo động tác đánh đàn được thuần thục lắm của An Tử Thiên, với tiếng đàn làm nền, giọng hát trầm thấp hơi khàn khàn đầy nam tính của truyền qua microphone, khuếch tán ra khắp hội trường buổi lễ, truyền đến tai mỗi người:

      If I had to live my life without you near me

      The days would all be empty

      The nights would seem so long

      With you I see forever oh so clearly

      I might have been in love before

      But it never felt this strong

      Our dreams are young and we both know

      They'll take us where we want to go

      Hold me now

      Touch me now

      I don't want to live without you


      Nothing's gonna change my love for you

      You ought to know by now how much I love you

      One thing you can be sure of

      I'll never ask for more than your love

      Nothing's gonna change my love for you

      You ought to know by now how much I love you

      The world might change my whole life through

      But nothing’s gonna change my love for you


      If the road ahead is not so easy

      Our love will lead the way for us

      Like a guiding star

      I'll be there for you if you should need me

      You don't have to change a thing

      I love you just the way you are

      So come with me and share the view

      I'll help you see forever too

      Hold me now

      Touch me now

      I don't want to live without you


      Nothing's gonna change my love for you

      You ought to know by now how much I love you

      One thing you can be sure of

      I'll never ask for more than your love

      Nothing's gonna change my love for you

      You ought to know by now how much I love you

      The world might change my whole life through

      But nothing’s gonna change my love for you


      Nothing's gonna change my love for you

      You ought to know by now how much I love you

      One thing you can be sure of

      I'll never ask for more than your love

      Nothing's gonna change my love for you

      You ought to know by now how much I love you

      The world might change my whole life through

      But nothing’s gonna change my love for you…

      George - Benson [Kiều Trì - Ban Sâm] Nothing's gonna change my love for you, theo động tác ấn phím đàn cuối cùng của An Tử Thiên, nhạc trữ tình chậm rãi biến mất khỏi đại sảnh khách sạn.

      Bạch Thấm vừa mới lấy lại tinh thần sau bài hát vừa rồi, liền bắt gặp ánh mắt nhìn mình chăm chú của An Tử Thiên sân khấu, trong ánh mắt của cất chứa dịu dàng thể tan, khiến cảm thấy liệu có phải điều hòa trong đại sảnh khách sạn hỏng rồi hay , vì sao nhìn ánh mắt đó của mà chợt cảm thấy có chút hơi nóng đây?

      “Nothing's gonna change my love for you, càng có gì có thể thay thế em.” Cùng với giọng nhàng mà ràng, ra lời kết thúc cho bài hát.

      “Từ lần đầu gặp em năm em mới bảy tuổi, nhận định em, cần để ý đến việc em có đồng ý hay , mạnh mẽ cột em vào bên cạnh, nhất định em rất khổ sở. Cứ như vậy kéo dài đến khi em 18 tuổi, em đạt được pháp luật thượng độc lập, lại đính hôn với , nhất định em muốn, nhất định em cảm thấy có chút tuyệt vọng.” An Tử Thiên hề chuyển ánh mắt vẫn dừng lại ở người , mở miệng chậm rãi kể lại những thống khổ mà hai người họ trải qua.

      chiếm được tình của em, em ở bên cạnh phải chịu thống khổ, cũng rất thống khổ, nhưng cũng vui vẻ, nếu như thể cùng em hạnh phúc bên nhau, ít nhất cũng có thể cùng em chịu đựng thống khổ. xin lỗi, Thấm Thấm, hãy tha thứ cho ích kỷ của !”

      Cả hội trường vô cùng im lặng, cho dù sau khi mỗi câu, An Tử Thiên đều dừng lại khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người vẫn im lặng lắng nghe.

      “Nếu như có thể được chọn lựa lại lần nữa, vẫn lựa chọn làm như vậy, muốn mỗi quãng thời gian trong cuộc đời của em, đều có dấu vết thuộc về .”

      hơi ngừng lại, mỉm cười với Bạch Thấm, nụ cười mang theo tình đầy dịu dàng và ích kỷ đầy chua sót, khiến cho mọi người trong hội trường kinh ngạc hô lên lần nữa.

      ấy nở nụ cười kìa!”

      “Nụ cười dịu dàng!”

      Bạch Thấm sững sờ nhìn cười, lắng nghe những lời bàn tán xì xào cũng với những lời than đầy kinh ngạc của mọi người xung quang.

      thực rất may mắn, bị em vứt bỏ, rốt cuộc em cũng mỉm cười với , ôm , thậm chí vô cùng thân thiết hôn , ngươi rốt cục nguyện ý cho ta hạnh phúc, tốt!” An Tử Thiên vui vẻ giọng thở dài.

      hạnh phúc! Nhưng lại bắt đầu nổi lòng tham, nếu như ngày nào đó, đột nhiên tỉnh lại, phát tất cả những ngọt ngào đó chỉ là giấc mộng làm sao bây giờ? muốn trói em lại chặt, khiến em mãi mãi bị nhốt lại cách danh chính ngôn thuận*, vĩnh viễn trốn thoát!”

      *Danh chính ngôn thuận: được pháp luật hoặc mọi người thừa nhận.

      Bạch Thấm nghe thấy dường như bên tai có khóc nức nở nhàng.

      cảm động, Bạch Thấm, vì sao lại chịu ấy chứ?”

      “Làm sao bây giờ, hình như tôi muốn khóc...”

      rất khiến người ta phải đau lòng mà!”

      Bạch Thấm cảm thấy có chút thể nhìn khuôn mặt của An Tử Thiên, cố gắng trợn to mắt, có cái gì đó theo hốc mắt mạnh mẽ rơi xuống.

      “Thấm Thấm, chúng ta kết hôn được ?”

      An Tử Thiên giọng hỏi, giọng điệu vô cùng , thậm chí có chút giống như thào tự hỏi mình, nhàng quanh quẩn ở trong hội trường, lại mạnh mẽ làm đau ít lòng người ở đây.

      Tiếng khóc nức nở bắt đầu lớn dần.

      “Gả cho ấy !”

      biết là ai bỗng nhiên mở miệng, giọng mang theo tiếng khóc nức nở.

      “Gả cho ấy !”

      “Gả cho tổng giám đốc An !” Tất cả mọi người trong hội trường buổi tiệc đều bắt đầu phụ họa...

      Bạch Thấm lại giống như hoàn toàn nghe thấy những thanh đó, chỉ chăm chú nhìn theo bóng dáng của An Tử Thiên xuống từ sâu khấu, cách càng ngày càng gần.

      “Đừng khóc.” dịu dàng lau những giọt nước mắt mặt , lại phát làm thế nào cũng thể lau hết được, Bạch Thấm sớm khóc đến mức nước mắt rơi đầy mặt.

      đáng ghét...” rất đáng ghét, làm em khóc lớn như vậy, làm thế nào cũng ngừng lại được.

      “Ừ, đáng ghét.” An Tử Thiên dứt khoát lấy khăn tay từ trong túi ra lau nước mắt cho Bạch Thấm, cũng hề phản bác lại lời của , mà thuận theo thừa nhận, lại ngờ điều này khiến cho nước mắt của rơi nhanh hơn.

      An Tử Thiên có chút bối rối, luống cuống nhìn khóc lớn trước mặt mình, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Em chờ chút”, sau đó xoay người lại, chạy về phía hậu trường sau sân khấu, chẳng bao lâu sau lại chạy ra.

      Nhìn đến bó hoa hồng vô cùng lớn tay An Tử Thiên, Bạch Thấm kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm quên cả khóc.

      An Tử Thiên bước đến gần mới lộ mặt ra khỏi bó hoa hồng, có chút buồn rầu : “Bọn họ tốt nhất là 999 đóa hoa hồng, nhưng cảm thấy nhiều hoa như vậy cầm tay trông rất xấu. 99 đóa hoa cũng rất tốt, có nghĩa là “ bao giờ phai nhạt”, nhưng nghĩ tới nó cũng lớn như vậy.”

      nhận được đáp lại của Bạch Thấm, An Tử Thiên bị nhìn chằm chằm cảm thấy có chút được tự nhiên, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, đối với ra cũng có chút dễ dàng gì.

      quỳ gối xuống, đặt bó hoa tươi ở trước ngực, sau đó ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Bạch Thấm, vẻ mặt nghiêm túc mà chân thành: “Bạch Thấm tiểu thư, xin em hãy gả cho .”

      Giờ phút này bỗng nhiên Bạch Thấm lại có chút bối rối.

      “Đồng ý ấy !”

      “Đồng ý gả cho ấy !”

      ‘em đồng ý’ !”

      Mọi người xung quanh đều nhịn được, bắt đầu thúc giục, cuối cùng đồng thanh cùng nhau hô: “Gả cho ấy !”, làm cho đại sảnh trong khách sạn lần nữa náo nhiệt hẳn lên.

      Nhìn bốn phía xung quanh, Bạch Thấm nhìn thấy những ánh mắt chờ đợi đầy nóng bỏng của mọi người, còn có ánh mắt sâu thẳm tràn đầy mong đợi và bất an trong mắt An Tử Thiên.

      hít hơi sâu, đưa tay trái ra, chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt đeo ở ngón giữa phát ra ánh sáng lấp lánh vô cùng lộng lẫy: “Em đồng ý!”

      Rốt cục nghe được đáp án chờ đợi lâu, An Tử Thiên đứng dậy ôm vào lòng, mỉm cười hạnh phúc, khiến mọi người xung quang phải kinh diễm*.

      *kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.

      Nếu vừa rồi An Tử Thiên cười yếu ớt đầy dịu dàng, giống như trận gió mát làm dịu lòng mọi người, nụ cười của tại như ánh mặt trời sau cơn mưa, rực rỡ ấm áp nhưng lại cũng mất nhàng khoan khoái khoái, vô cùng quyến rũ, thu hút ánh mắt của mọi người.

      Tâm của tác giả: Sau khi về nhà, đầu óc của Bạch Thấm mới hoàn toàn tỉnh táo lại, ôm bó hoa hồng cực lớn vào trong ngực cười ngây ngốc. Những bông hoa hồng tượng trưng cho tình vĩnh hằng, kiều diễm (đẹp) ướt át từ từ nở ra, hương thơm nồng đậm xông vào mũi.

      Cuối cùng An Tử Thiên vậy mà lại phấn kích đến mức cười ra tiếng, ngay cả Bạch Thấm cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy vui vẻ đến mức như vậy, nghĩ đến biểu cảm của vòng nhân viên nữ xung quanh vây xem, liền có chút được tự nhiên, người đàn ông của cười đẹp như vậy, tại sao lại bị mấy người họ nhìn thấy cơ chứ!

      người từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt như Bạch Thấm, vậy mà lại nổi ghen tuông vì chuyện này, nếu như An Tử Thiên biết được, nhất định càng thêm vui vẻ hạnh phúc.

      Sau khi xử lý xong bó hoa, Bạch Thấm có chút lo lắng nhìn về phía phòng tắm, tối nay xảy ra chuyện như vậy, An Tử Thiên tắm mất bao lâu đây? Bình thường mỗi lần ra ngoài trở về, đều tắm rất lâu, có đôi khi phải ở bên ngoài quấy rối thúc giục mới có thể ép ra ngoài, cố ý khống chế cho thời gian tắm rửa của kéo dài quá lâu, bắt đầu từ hành động mà uốn nắn những vấn đề về tâm lý.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34:

      Trong lúc Bạch Thấm lo lắng cửa mở khóa, ra.

      Quần áo ngủ mặc người được nới lỏng, tóc vẫn còn nước, An Tử Thiên nhìn thấy , nhàng mỉm cười, ngay cả lúc vừa mới tắm rửa xong cũng đợi kịp muốn nhìn , ôm .

      Bạch Thấm cũng cười, thở phào nhõm, ra ngoài, thời gian cũng quá lâu.

      cầm khăn bông giúp lau khô tóc: " gấp như vậy làm gì, dù sao cũng phải lau tóc chút chứ, làm quần áo ướt sũng cả rồi."

      "Nhớ em." bỗng nhiên xoay người, nhanh chóng hôn cái.

      Bạch Thấm sửng sốt chút, sau đó tiếp tục động tác lau tóc: "Đứa ngốc", nhưng động tác tay ràng trở nên nhàng hơn, mặt cũng giấu được nụ cười.

      Tóc lau được nửa, lại bị đẩy vào phòng tắm.

      Lúc ra, mặt đỏ tới tận mang tai, An Tử Thiên mau chóng nhào lên người , cặp mắt lấp lánh nhìn , bàn tay nhàng vuốt ve gương mặt trắng noãn của : "Thấm Thấm, rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ." Cuộc cùng cũng nghe được lời đồng ý của em.

      mỉm cười: "Em cũng rất vui vẻ, cảm ơn , Tử Thiên!"

      "Gọi Tử Thiên, cho cảm ơn." Gọi tên , bây giờ thân phận của còn là người trai, nhưng vẫn còn bị gọi là , vị hôn thê thân ái của , giữa và em sao có thể tiếng cảm ơn.

      "Được, Tử Thiên." dịu dàng hôn lên khóe miệng .

      Nhanh chóng chiếm lĩnh đôi môi đầy đặn của , tách hàm răng của ra, lại lần dò xét lãnh địa dành riêng cho , ôn nhu mà quyết liệt.

      cứ tưởng tối nay An Tử Thiên nhất định làm điều đó, lại có, chỉ có nụ hôn dây dưa triền miên thôi.

      Bạch Thấm an tâm rúc vào lồng ngực , hai người chẳng tiếng nào, lẳng lặng nghe nhịp thở lẫn nhau, cảm nhận nhịp đập trái tim đối phương.

      Có lẽ như thế này so với làm gì đó còn ngọt ngào dịu dàng hơn, càng khiến người hưởng thụ. Bạch Thấm cười, cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc cùng hương vị ngọt ngào khắp mọi nơi, muốn làm gì đó để phát tiết kích động trong lòng chút, nhưng lại mặc cho lên men trong thân thể, cái cảm giác lan tràn đến toàn thân, ôm chặt , thâm mật dựa vào ngực , yên lăng đếm nhịp tim đập trầm ổn của nah.

      đêm yên giấc.

      Ngày thứ hai, Tổng giám đốc An thị đặc biệt tổ chức vũ hội công ty sang trọng vì tin tức cầu hôn truyền bay đầy trời.

      Tất cả báo chí truyền thông lớn của thành phố W đều đưa tin về kiện này, thêm mắm thêm muối vào chuyện cổ đông thổi phồng vào tối hôm qua, còn thêm các suy đoán này nọ, càng chắc chắc cho chuyện tình rung động lòng người giữa hai người, có thể so với những tiểu thuyết võng hồng (tiểu thuyết nổi tiếng mạng) ngược thân ngược tâm nhưng kết cục cuối cùng là HE. Phần lớn những bài báo này mang theo ác ý, ngược lại còn ca ngợi hình tượng An Tử Thiên si tình, cố chấp bền bỉ. Cuối cùng chung quy lại, bởi vì sở hữu những phẩm chất đáng có này mà chỉ là người đàn ông tốt, cũng người quản lý công ty giỏi.

      Hiệu ứng mắc xích chính là An thị càng phát triển, cổ phiếu tăng lên, lợi nhuận lại càng cao, nhận được nhiều lời khen ngợi. Nhân viên trong công ty cũng càng thêm trung thành, nhiệt tình trong công việc cũng lên cao chưa từng có, đặc biệt là phần lớn nữ nhân viên.

      Nhưng những việc này đều phải là quan trọng nhất, mà trọng yếu chính là, chuyện này đập tan mọi lời đồn đại mười mấy năm qua ở bên ngoài rằng An Tử Thiên bị bệnh thần kinh, đầu óc bình thường, vì chính dnah của . Ban đầu vốn trong công ty có số cổ đông đối với việc An Tử Thiên ngồi lên vị trí Tổng giám đốc úp mở phê bình, sau chuyện này cũng có nửa câu oán giận nữa. An Tử Thiên trong lòng mọi người đều biến thành người có đầu óc buôn bán cao siêu, thủ đoản quản lý, hơn nữa si tình, trung thành, tính tình kiên trì, tướng mạo lại xuất sắc, mẫu đàn ông đại siêu tốt.

      Cho nên, cho dù ông cụ nhà họ An thấy được video An Tử Thiên quỳ chân cầu hôn cũng chỉ nghiêm nghị câu: "Vô liêm sỉ, nam nhi dưới trướng có hoàng kim, sao có thể tùy tiện quỳ xuống!" Lại quá truy cứu đối với Bạch Thấm, dĩ nhiên những thứ thổ tào trong lòng ông đều là đáng kể.

      An Tử Nguyệt lại càng biết gì, thấy cổ phiếu công ty tăng vọt và danh tiếng càng ngày càng tốt, cao hứng còn kịp, sao có thể trách tội Bạch Thấm chứ? bề bộn nhiều việc, tiền kiếm quá nhiều, lúc thấy Bạch Thấm cũng trưng mặt mày vui vẻ hiếm có.

      Cũng chỉ có lão cổ bản An gia tử ưa cái loại lãng mạn của người trẻ tuổi, có lẽ, ông hiểu nhưng tiếp thu nổi những thứ phát sinh người cháu mình. Phải biết, đàn ông An gia...

      ra những người biết chuyện đều hiểu trong mắt Bạch Thấm sớm dán lên An Tử Thiên, cầu hôn cái gì đó hoàn toàn có thể cho qua được, Bạch Thấm đời này lập gia đình, cũng phải gả cho An Tử Thiên, đúng, chính là vậy!

      Nhưng An Tử Thiên vẫn dựa theo Bạch Thấm, muốn như thế nào như thế đó, trong tim , Bạch Thấm có gì cũng đều đúng cả. Được rồi, người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, thích lăn qua lăn lại như thế nào lăn qua lăn lại như vậy, làm ra chuyện lớn tốt.

      Sau khi biết chuyện này, Lâm Thước Nhạc sợ hãi than, hỏi Bạch Thấm rằng An Tử Thiên trông như người thích chuyện vừa ngây ngô lại nghiêm túc, làm sao có thể nghĩ ra được màn cầu hôn lãng mạn như vậy chứ?

      Vừa ngây ngô lại nghiêm túc... Được rồi, Bạch Thấm lặng lẽ tha thứ cho Lâm Thước Nhạc dùng từ thiên mã hành (天马行空的 ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, câu thúc)), bởi vì, như vậy rất chính xác.

      đến đây Bạch Thấm vẫn gì, khi đó cũng hỏi An Tử Thiên: " bọn họ là ai vậy?"

      An Tử Thiên lập tức hiểu ý: " Internet, internet lúc cầu hôn càng nhiều càng tốt, còn đề xuất thêm 99 đóa hoa."

      Bạch Thấm: "...Nga" nghĩ đến lúc hỏi chuyện kia, Internet có cái gì cũng thiên mã hành hơn so với câu trả lời của Lâm Thước Nhạc, Bạch Thấm bỗng nhiên vui mừng, may, may....

      "Google, Baidu kia đều là đồ tốt cả." An Tử Thiên hớn hở tổng kết lại.

      Bạch Thấm: "...Ha, ha."

      Trình Việt Vũ xem ti vi náo nhiệt đưa tin và video, có chút ngẩn người.

      Trong ti vi, vẻ mặt Bạch Thấm bất ngờ, mắt ngấn lệ, An Tử Thiên quỳ chân trước mặt , mong đợi mà vội vàng nhìn , bó hoa giấu trong tay khẽ rung vì hồi hộp. Người khác đều nhìn thấy nhưng mình đứng bên lại thấy được.

      Cuối cùng khi Bạch Thấm giơ ngón giữa đeo nhẫn của bàn tay trái ra, khắc kia biết câu trả lời của . biết ý của , chúng ta sớm đính hôn, phải sao? Thất vọng vô hình và đau đớn từ tim tràn ra khắp thân, chính cũng biết thế nào đây nữa, tại sao lại xuất mặt trái ưu tư thích hợp này.

      Lần đầu tiên, Trình Việt Vũ thấy Bạch Thấm cười vui vẻ tới vậy, giống với nụ cười nhàn nhạt lúc ở chung với mình, lúc này nở rộ nụ cười cực kỳ hạnh phúc, là mình chưa từng thấy nụ cười đơn thuần ấy mặt .

      ràng phải nên chúc phúc sao? Tại soa khi nghĩ tới trước đây bị ép ở cùng chỗ với người đàn ông này, thể tự chủ nắm trong tay số mạng mình , chỉ có thể sống cuộc sống thống khổ muốn tiến lên gỡ ra cái nắm tay của người gọi là vị hôn phu của . Mày dựa vào cái gì chứ? Dựa vào gia thế của mình cùng những thủ đoạn cường thế mạnh mẽ bức bách người ta, dựa vào cái gì mà mày lúc này còn mặt mày hạnh phúc nắm tay người ta.

      Có lẽ, màn cầu hôn này chẳng qua cũng chỉ là làm màu làm mẻ mà thôi, vì chính danh của An Tử Thiên, vì hình tượng An thị tạo dựng, câu tả lời của cũng bị ép buộc, đây chẳng qua là kế hoạch sớm thiết kế xong, nhưng vì tranh quyền đoạt lợi mà diễn vở tuồng mà thôi. Bạch Thấm, kỳ thực có hạnh phúc ?

      Trình Việt Vũ hung hãn vỗ đầu mình: "Trình Việt Vũ mày bị cái gì kích thích sao? Lại suy nghĩ bậy bạ đến mức như vậy. Người ta may mắn hạnh phúc liên quan gì tới mày, mày cùng lắm chẳng qua cũng là học trưởng thông thường của ấy thôi!"

      Đem mọi thứ đổ vào tửu lực yếu kém của mình, cưỡng bách mình nên nghĩ quá nhiều, đè nén những suy nghĩ càng ngày càng mất khống chế, cả đêm Trình Việt Vũ nằm trằn trọc giường khó ngủ.

      lại mất ngủ.

      đến ngày, khi An Tử Thiên cùng Bạch Thấm dọn dẹp phòng trọ.

      Cho tới bây giờ, An Tử Thiên cho phép người khác vào phòng trọ ở thành phố A lẫn ở thành phố W, chớ chi là quét dọn. Dĩ nhiên Bạch Thấm là ngoại lệ.

      Căn nhà này là An Tử Thiên quét dọn cùng Bạch Thấm.

      " phải lau cửa sổ sao?" Bạch Thấm giặt ga trải giường, bỗng nhiên thấy An Tử Thiên xuất ở cửa phòng vệ sinh.

      ra trước khi về nhà ga trải giường cũng giặt sạch, bây giờ chỉ cần đem phơi chút là được. Nhưng An Tử Thiên vẫn như cũ muốn giặt lại lần nữa, được rồi, Bạch Thấm phản đối, đều nghe An Đại nhân.

      "Giả lau bẩn, giặt giẻ lau."

      " phải hôm qua mới mua giẻ lau ở siêu thị sao?" nhớ lầm, ngày hôm qua lúc siêu thị về, hai người cầm tay ba cái túi lớn, trong đó giẻ lau mua có hơn hai mươi cái.

      "Bẩn."

      Được rồi, hễ là đồ vật phải xuất phát từ tay đều là đồ bẩn.... Bạch Thấm có chút nhức đầu bệnh sạch nghiêm trọng của An Tử Thiên gián tiếp phát tác.

      giặt giẻ, An Tử Thiên bỗng nổi hứng chùi gương tường.

      " giặt giẻ lau xong?"

      "."

      "Vậy sao lại chùi gương?"

      "Gương bẩn." Hai tháng chùi, rất dơ.

      ... ...

      "Giẻ lau còn chưa giặt sạch, giẻ bẩn chùi gương, gương kia phải bẩn?"

      An Tử Thiên: "...." Lăng lẽ dừng động tác chùi gương, lại tiếp tục giặt giẻ.

      Bạch Thấm xoay người, tiếp tục giặt ga trải giường, cười.

      Cái này gọi là lấy bẩn trị bẩn.

      Giờ cơm tối đến, Bạch Thấm rửa rau trong phòng bếp, xử lý nguyên liệu nấu ăn.

      Dựa theo thông lệ, tình hình chung là Bạch Thấm xử lý nguyên liệu nấu án, An Tử Thiên phụ trách nấu, rửa chén là mỗi người ngày.

      Tại sao phân như vậy? An Tử Thiên cảm thấy nguyên liệu nấu ăn gì đó đều rất bẩn, muốn đụng đến, Bạch Thấm thử gọi xử lý, kết quả đợi giờ cũng chưa có đồ ăn có thể ra nồi. Tất cả thức ăn đều bị rửa hư. Vì chịu đói, hạng mục nhiệm vụ này rơi xuống người Bạch Thấm.

      Nấu nướng gì, Bạch Thấm căn bản cũng quá mức thuần thục, đơn giản là có thể nấu, nhưng đảm bảo là ăn ngon.

      Cuối cùng rửa chén, cùng đại đa số người hai người cũng thích rửa chén. An Tử Thiên lý do giống như , Bạch Thấm, lý do .... Ách, cũng giống như .

      Quả , bát đũa nhơm nhớp dầu mỡ quá nhiều người thích.

      10 phút, An Tử Thiên kết thúc công việc dọn vệ sinh sau cùng.

      20 phút, nghỉ khỏe, khôi phục thể lực.

      30 phút, thời gian xem ti vi, nghe tin tức radio, cảm thấy tệ lắm, chính là tình hình trong nước có chút nhàm chán, vĩnh viễn đều là quốc thái dân an. Nước ngoài rất an toàn sao? Thế cục hỗn loạn như vậy, xem xem lại mấy lần cũng cảm thấy nha, chẳng lẽ là bởi vì mình luôn luôn ở trong nhà?

      40 phút, cảm thấy có chút đói, nhìn vào phòng bếp lát, bên trong tiếng nước ngừng chảy: "Thấm Thấm."

      "Hả?"

      "Tắm xong chưa?"

      "Chưa đâu, đợi lát nữa mà!"

      Được, đợi lát nữa.

      50 mươi phút, cảm giác đói bụng rất ràng. Ăn trái táo này, lại nhìn vào phòng bếp chút nữa, do dự chút, lên tiếng.

      60 phút, quên mất ăn táo tiết ra nhiều dịch giúp cho tiêu hóa hơn, tin tức radio xem xong, là đói....

      "Em làm gì đó?" Ở cửa phòng bếp, An Tử Thiên thấy vòi nước chảy lách tách, mà Bạch Thấm dựa vào kệ bếp... dưỡng da tay.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35.

      Thấy bước vào, Bạch Thấm liền ngừng việc dưỡng da tay, “Sao lại vào đây? Rau còn chưa rửa, đợi lát nữa nha, em dưỡng da rồi rửa rau ngay.” cười tủm tỉm, đứng lên, chuẩn bị rửa tay.

      Nguyên liệu nấu ăn được đặt ở bên, chưa sơ chế. An Tử Thiên nhìn lướt qua, “Em luôn dưỡng da tay như vậy sao?”

      "Phải, nghiền cà chua rồi lại nhào bột với mật ong, mất hơn nửa ngày mới chuẩn bị xong, trong lúc chờ đợi em dưỡng da tay, bây giờ rửa vừa kịp lúc.” vừa rửa tay vừa với vẻ sung sướng.

      "Em rửa rau."

      "Đúng vậy, em phải rửa tay sạch rồi mới rửa rau được. Ngày hôm nay, em dọn sạch đống đồ, tay thô ráp cả còn chưa , bao nhiêu thứ bẩn dính vào tay em, bôi kem dưỡng da tay có thể giúp sát trùng nữa mà. À phải, em còn bỏ thêm ít giấm trắng, nhất định có thể diệt khuẩn!” Lau khô hai bàn tay, xoay người lại nhìn .

      " xem, bây giờ tay em sạch , em bắt đầu rửa rau, vì muốn nguyên liệu nấu ăn được sạch mà em dưỡng da tay hơn nửa tiếng đấy, đây là tiêu chuẩn thấp nhất!”

      An Tử Thiên: "..."

      " nhìn em như vậy là sao?”

      "Thấm Thấm, em rửa rau."

      " phải em chuẩn bị đó sao?”

      "Em mất cả tiếng.”

      "Có phải cảm thấy là em cố ý rửa rau?” Bạch Thấm bỗng nhiên hiểu ra ý của An Tử Thiên.

      "... có "

      "Cái gì mà có, ràng là có! Ngày hôm nay, em phải tẩy rửa biết bao nhiêu thứ, đâu phải biết? Chẳng lẽ bây giờ em thể rửa ít đồ ăn sao? Em vì mà suy nghĩ, thích sạch như vậy, dĩ nhiên em cũng thể lôi thôi lếch thếch! Tẩy rửa nhiều thứ như thế, tay em vừa bẩn vừa đau, tay bẩn rửa rau sạch, vì tránh cho ăn phải đồ sạch , em phải vừa chịu đau vừa chịu khó diệt khuẩn, vậy mà còn em như vậy! Hừ, tự rửa mà ăn , thèm hầu hạ cậu chủ như nữa!” tủi thân, nổi giận đùng đùng mà đẩy ra.

      An Tử Thiên ngờ Bạch Thấm lại đột nhiên nổi giận như vậy, vội vàng bắt lấy tay .

      "Ây da! Đau!” Bạch Thấm nhăn mặt.

      Nghe tiếng kêu đau của , An Tử Thiên vội vàng buông lỏng tay. Vừa nhìn thấy bàn tay , liền kiềm được mà đau lòng. Đỏ hết cả lên rồi.

      Bạch Thấm tránh ra khỏi người , “Đừng xoa, còn phải vì hôm nay, muốn em tẩy rửa đủ thứ như vậy, tẩy rửa đến mức hai tay em sưng hết cả lên, thậm chí còn bị thương nữa.” Làm sao mà đau cho được, Bạch Thấm vốn được nuông chiều từ , ít khi động tay vào công việc nội trợ trong nhà, nay lại vì phát tác bản tính sạch mà đôi tay trắng trẻo, non mềm phải chịu đau. hàng tháng phải giặt rèm cửa sổ lần, lại là dùng tay để giặt, mỗi lần giặt rèm cửa sổ xong, tay đều thô ráp mấy phần!

      Do đó, quyết định phải vì đôi tay bé, đáng thương của mình mà chỉnh An Tử Thiên cuồng sạch này trận!

      Thấy Bạch Thấm mất hứng, lại còn là lỗi do mình, An Tử Thiên áy náy vô cùng, để ý đến nguyên liệu nấu ăn chưa được rửa sạch nữa, “Thấm Thấm.”

      "Đừng gọi em. Em mệt rồi, muốn ngủ, tự mình ăn !” bước vào trong phòng, nằm lên giường. An Tử Thiên vào theo, do dự bước tới trước giường, “Thấm Thấm.”

      Bạch Thấm hất mặt, thèm để ý đến .

      "Thấm Thấm, em thoa kem dưỡng da tay, giúp em thoa nha.” xong, cầm lấy tay , nào ngờ đột nhiên giật tay lại, sau đó cuộn mình vào trong chăn.

      ...

      "Thấm Thấm." Im lặng lát, An Tử Thiên dè dặt gọi .

      " ngủ." trốn trong chăn, rầu rĩ .

      " xin lỗi."

      Rốt cuộc trong chăn cũng có động tĩnh. Bạch Thấm ngẩng đầu khỏi chăn, khuôn mặt vẫn còn mang vẻ tức giận, “Biết sai rồi à?”

      "Ừ."

      "Vậy , sai ở đâu?”

      " nên hiểu lầm em.”

      "Còn gì nữa?”

      "... nên bắt em rửa nhiều thứ như vậy.”

      "Về sau còn tái phạm hay ?”

      " đâu."

      Thấy An Tử Thiên đáng thương như vậy, Bạch Thấm thầm cười trộm. Chàng trai , em mà trị được ai trị được đâu!

      "Từ nay về sau phải tẩy rửa đống đồ lớn như vậy nữa, phải ?” chẳng dùng máy mà còn dùng tay, lần nào cũng đau vô cùng!

      "..."

      Thấy An Tử Thiên đáp, làm bộ như muốn lủi vào chăn tiếp.

      " đâu." An Tử Thiên vội vàng hứa hẹn, đâu.

      Có khác gì câu ban nãy đâu, Bạch Thấm rất muốn cười, nhưng mặt chỉ để lộ nét cười , nhào tới ôm , “Tử Thiên, đừng trách em tùy hứng. Thói quen đó tốt, em phải giúp sửa.”

      "Ừ." An Tử Thiên ôm lấy eo rồi hôn cái sâu.

      Hai người triền miên hồi lâu, Bạch Thấm đỏ hết cả mặt. ngẩng đầu lên, “Em đói, bụng sôi lên rồi!”

      An Tử Thiên gõ vào trán , làm cơm với tâm trạng vui sướng.

      Từ đó về sau, phát tác bản tính sạch quá độ của An Tử Thiên được cải thiện rất nhiều. Tuy vẫn thích sạch , nhưng nó chỉ ở mức độ mà Bạch Thấm cảm thấy coi được.


      "Thanh Thiển, xem, Tiểu Thấm đúng là có lương tâm mà! Cầu hôn ai, An Tử Thiên sắp xếp khung cảnh lãng mạn như vậy để cầu hôn ai? Vậy mà cũng cho tôi biết! Phải tới ngày thứ hai đưa tin tôi mới biết đó!” Lâm Mễ Nhạc ngoạm miếng kem to, dường như muốn cáo trạng với Thanh Thiển.

      Tô Thanh Thiển, "Cầu hôn? An Tử Thiên? Lãng mạn? Ngạc nhiên mừng rỡ?" Mấy từ này, nếu tách ra có gì, nhưng nếu gộp lại cùng nhau, sao cứ cảm thấy thế nào ấy? Tuy rằng có nghe qua lúc nghỉ hè ở nhà, nhưng vẫn có cảm giác khó tin vô cùng.

      "Phải! Đúng vậy! Chuyện kinh thiên động địa như thế mà Bạch Thấm cho tôi biết để tôi xem!” Tuy rằng ngày đó qua, Lâm Mễ Nhạc vẫn cứ oán giận như trước.

      Bạch Thấm lấy tay đỡ trán mà biết sao, ngay cả Tô Thanh Thiển cũng tò mò, “ ăn ít kem thôi, hạn chế lại. phải tôi đưa video clip hoàn chỉnh cho xem sao? Thậm chí còn chính miệng kể với về tình hình hôm đó, ra tôi cũng biết tới chuyện bất ngờ đó!” Mới đầu thu mà Mễ Nhạc ăn mạnh như vậy, có bản lĩnh đừng có rống to tới mức thê lương khi dì cả ghé thăm. Toàn bộ quá trình cầu hôn đều được quay lại, góc nào cũng đủ hết, cuối cùng được biên tập thành phim hoàn chỉnh. Cách đó là do An Tử Thiên tìm được mạng, là để sau này có thể nhớ lại ngày lãng mạn.

      "Tôi muốn xem!" Tô Thanh Thiển vội , mặc dù lúc ở nhà, có xem người ta đưa tin và video clip, nhưng tóm lại vẫn là lung tung hết cả, có cái nào hoàn chỉnh hết.

      "Hắc hắc, tôi có mang theo, tôi có mang theo! Chúng ta cùng xem . Tôi nghe, lúc đó, đại nhân An Tử Thiên muốn đẹp trai bao nhiêu có bấy nhiêu, phải là sức hấp dẫn bắn ra khắp cả bốn phía!” Lâm Mễ Nhạc kể lại mà mê say, đồng thời lấy máy tính xách tay từ trong túi ra.

      "Í, Trình Việt Vũ kìa?” Xem hồi, Tô Thanh Thiển chợt phát bóng dáng mơ hồ của Trình Việt Vũ trong video.

      "Hả, ở đâu? Sao tôi lại phát ?” Lâm Mễ Nhạc trợn mắt, tìm kiếm khắp nơi trong video clip.

      "Chỗ này." Tô Thanh Thiển chỉ vào màn hình.

      "Í, đúng rồi, nhưng sao Trình Việt Vũ lại ở trong video?” Lâm Mễ Nhạc nghi hoặc, nghiêng đầu, “À phải, Trình Việt Vũ nghỉ hè ở thành phố W, lúc sinh nhật Tiểu Thấm, ta còn tặng quà, là bông tai Tiffany được đặt làm có hai, vừa đẹp vừa xa xỉ đó nha! ta từng thực tập ở công ty An thị. Tiểu Thấm, có phải ? Tiểu Thấm, Tiểu Thấm...” Lâm Mễ Nhạc huơ huơ tay trước mặt Bạch Thấm, gọi hồn trở về.

      "Hả? Phải, ta thực tập ở An thị, là giáo sư Lê sắp xếp qua, nhờ chúng tôi giúp cho luận văn nghiên cứu của ta.” Bạch Thấm phục hồi tinh thần lại, đáp.

      "Tiểu Thấm, nghĩ cái gì vậy? Nghĩ tới mất hồn luôn!” Lâm Mễ Nhạc hỏi.

      " có gì, chỉ ngồi ngây ngốc lát thôi.”

      Tô Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào ánh mắt mà Trình Việt Vũ dành cho Bạch Thấm ở màn hình, sau đó lại nhìn Bạch Thấm và Lâm Mễ Nhạc chuyện, trong lòng có hơi suy tư chút.

      ra lúc sáng, Bạch Thấm mới ngồi chuyện với giáo sư Lê, Trình Việt Vũ có biểu tốt khi thực tập hè ở An thị, khiến công ty An thị tán thành, đồng ý cấp giấy chứng nhận thực tập hè cho ta.

      Giáo sư Lê , với năng lực của Trình Việt Vũ, biểu của ta nhất định kém, ta là học sinh của ông mà.

      Còn gì mà nữa? Nhất định là thái độ khi thực tập ở công ty được đàng hoàng nghiêm chỉnh, bị người ở công ty xem ra gì rồi.

      Vì thế, Trình Việt Vũ bị giáo sư Lê mắng cho trận tệ hại.

      Dựa theo hiểu biết của Bạch Thấm về Trình Việt Vũ, tuy đôi khi ta cười đùa cợt nhả, được đứng, nhưng công ty tuyệt đối vì lý do đó mà xem ta ra gì, chỉ cần là công việc, thái độ của ta đều nghiêm túc.
      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Bạch Thấm nhớ , hay là lần sau gặp ta mà hỏi vậy.

      Chuông điện thoại di động vang lên, Bạch Thấm vừa cầm lên liền thấy tên của Trình Việt Vũ. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay rồi.

      "Alo, Trình Việt Vũ."

      "Alo, Bạch Thấm, chiều nay có lên lớp ?”

      "Có việc gì à?"

      "Ừ, bên tôi có số việc, nếu vội qua giúp tôi chút .” Ở đầu dây bên kia, Trình Việt Vũ đau đầu trước đống tư liệu chất cao như núi.

      "Được, chiều nay tôi có việc gì quan trọng, ở trong tòa nhà nghiên cứu sao?” Bạch Thấm đồng ý, .

      "Phải, mau tới đây . Tôi cúp máy trước nha!”

      câu vô nghĩa nào thêm, cuộc trò chuyện bị Trình Việt vũ cắt đứt rất nhanh. Bạch Thấm nhìn di động, ta cúp máy nhanh như vậy đúng là hiếm thấy, ngay cả bản thân còn chưa thích ứng ngay được, hơi đờ người ra chút. Xem ra ta bận rộn nhiều việc, nên nhanh lên chút.

      "Trình Việt Vũ tìm ?" Lâm Mễ Nhạc vừa hỏi vừa bỏ miếng kem to vào miệng.

      "Ừ, ta mình có vài việc bận quá, làm nổi, bảo tôi qua đó giúp chút.” Bạch Thấm đáp.

      " phải cả ba chúng ta cùng nhau dạo phố à?” Lâm Mễ Nhạc có chút đồng ý.

      Bạch Thấm sửa soạn lại túi xách. Nghe vậy, nâng cằm của Lâm Mễ Nhạc lên, “Tình à, tôi dạo phố cùng ba tiếng, sau hồi mua sắm đủ thứ, ít nhất còn muốn dạo thêm ba tiếng nữa, tôi mà dạo với chỉ có nước mệt mỏi rã rời. Cho nên, lịch trình khổ cực đó cứ giao cho Tô Thanh Thiển . Tôi định , nào ngờ bây giờ lại vừa khéo.”

      Cũng để ý xem ánh mắt bạn tốt nhìn mình ai oán tới mức nào, Bạch Thấm cầm túi xách rồi đứng dậy, tạm biệt Tô Thanh Thiển, “Cực khổ cho đồng chí rồi, Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải nỗ lực nhiều hơn!”

      Tô Thanh Thiển liếc cái, " đường cẩn thận."

      Lâm Mễ Nhạc nhìn Bạch Thấm rời , sau đó nằm sấp xuống bàn, rên lên, “A... Sao mỗi lần dạo phố, phải chuồn giữa đường cũng là Tiểu Thấm bận việc! Hai người đúng là có nghĩ cho tôi!”

      Tô Thanh Thiển tiếp tục lạnh nhạt, chỉ chăm chú xem video clip cầu hôn của An Tử Thiên, “Mỗi lần dạo phố phải dạo tới năm sáu tiếng đồng hồ, sau đó còn dạo qua khu bán đồ, có tư cách câu đó đâu!” Ngay cả ánh mắt mà Tô Thanh Thiển cũng thèm bố thí cho Lâm Mễ Nhạc cái nhìn.

      Ừm, khoan hãy ... An Tử Thiên này đẹp trai ! Nhìn thấy bạn tốt khóc đến rối tinh rối mù, tuy rằng bản thân luôn quạnh quẽ, Tô Thanh Thiển vẫn thầm chúc phúc cho hai người, hy vọng bọn họ hạnh phúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :