1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 46: Tâm tư nhỏ bé!
      Mạnh Tĩnh Nghiên thích ăn kẹo, nhưng người bạn khác vẫn ăn ngon lành. Đám người Chu Phương kiếm tiền mua cân hoa quả thêm túi kẹo thỏ trắng nữa, hàng vừa đưa ra liền nhanh chóng bị đám trẻ con đua nhau giành giật, thiếu chút nữa ngã lăn quay.

      Kẹo tuy ngon, nhưng lại chính là viên đạn bọc đường, ăn nhiều chỉ có hư răng. Chỉ vì muốn cướp kẹo mà xông vào đánh nhau đúng là…, nhưng vừa nghĩ đến đây lại chợt nhớ ra bản thân vẫn còn . Cho nên phải nhớ kỹ chuyện này, mười năm sau lấy ra để cười nhạo bọn họ! Ha ha he he......

      Mấy vị giáo viên cũng can thiệp vào chuyện này, chỉ cười híp mắt nhìn đám trẻ con oa oa kêu to, trong miệng vẫn còn lúng búng ngâm kẹo. Hôm nay ăn nhiều chút cũng sao, ngày mai, ngày mai làm gì có mà ăn nữa. Trẻ con ngây thơ đáng đúng là dễ gạt.

      Bà Chu kéo bàn tay nhắn của nhóc nào đó, trong mắt đều là ý cười. Bà yên tâm khi giao Mạnh Tĩnh Nghiên vào trong tay đám choai choai như Chu Phương và Từ Linh Lung. Lúc tập múa ở nhà Từ Linh Lung, Chu Phương dẫn dẫn lại còn dễ , nhưng chính thức diễn xuất lại phải đến hội trường mà trường học của Chu Phương thuê, ở đó người kẻ lại đông đúc, an toàn chút nào. Mẹ Mạnh lại thể phân thân ra được, nên bà Chu liền xung phong nhận việc theo.

      là trông coi Mạnh Tĩnh Nghiên bị kẻ xấu bắt , hai là bà vừa có thể xem cháu ngoan biểu diễn. Quả nhiên, rất xuất sắc! Nghiên Nghiên biểu diễn còn xuất sắc hơn đám người kia nhiều!

      Bà Chu cười híp cả mắt, khen Mạnh Tĩnh Nghiên nức nở, quả là đứa trẻ xuất sắc có hai thế còn xinh xắn chẳng khác nào Thất tiên nữ hạ phàm.

      Mạnh Tĩnh Nghiên thầm cười trộm trong lòng, ha ha, xinh xắn như Thất tiên quả sai, nhưng hề muốn gặp Đổng Vĩnh chút nào, đời này của cần thứ tình lãng mạn kịch liệt đó, mà mục tiêu chính là tìm tiểu Bạch phù hợp với mình nhất.Cuối cùng, dưới cầu của các vị phụ huynh và thầy giáo, đám người Chu Phương, Từ Linh Lung lại phải trình diễn vũ điệu kia thêm lần nữa. Mặc dù thiếu mất mấy vị trí được hoàn mỹ cho lắm, nhưng vẫn khiến cho đám nhóc kia gào khóc kêu to.

      Mẹ Mạnh lau lau mắt, vừa vui mừng vừa tự hào. Con vừa nghe lời, lại phá phách nghịch ngợm, trẻ con bằng tuổi ấy chưa chắc tự mặc được quần áo nhưng con bé có thể tự cầm đũa ăn cơm. Những đứa trẻ khác có khi đếm từ 1 đến 10 cũng còn trôi chảy, nhưng con thuần thục đọc thuộc lòng bảng cửu chương, ít phụ huynh còn đến hỏi thăm bí quyết dạy con của bà nữa cơ đấy!

      Con muốn học múa với Chu Phương bà liền đồng ý, nhưng cũng chỉ cho rằng trẻ con thích những thứ mới mẻ, náo nhiệt, ngờ lại có thể múa thành thục đến mức này. Lúc ở nhà còn thường xuyên tập luyện, tự múa mình, xem ra nhóc cũng có chút thiên phú về phương diện này.

      Dù gia đình có nghèo thế nào cũng thể nghèo giáo dục, có khổ nữa cũng để con phải thiếu học, chậm trễ quá trình học hành của chúng. Chờ trong tay có chút tiền dư, bà đưa con bé đến cung thiếu niên học năng khiếu, được học múa từ cũng có cái tốt của nó.

      ra lúc Mạnh Tĩnh Nghiên ở nhà có chuyện gì làm liền hoạt động tay chân chút hoặc là làm vài động tác yoga chứ hề tập các động tác múa của đám người Chu Phương. Từ sau khi sống lại, trừ việc quan tâm đến vấn đề công việc của mẹ còn muốn lập ra kế hoạch bồi dưỡng bản thân. Từ da dẻ, chiều cao, cho đến sức khỏe đều thể yếu kém, từ bắt đầu điều dưỡng, sau khi lớn lên nếu phải là mỹ nữ mới là lạ.

      Với tầm tuổi giờ, kể cả làn da và độ dẻo dai đều cực tốt, chỉ cần chịu khó rèn luyện liền có hiệu quả. Chỉ có chiều cao là chưa cao đến bàn cơm của nhà , nhưng sao, uống nhiều sữa bột, tích cực vận động, đến khi vào tiểu học vóc dáng từ từ thay đổi thôi!
      song ngưA fang thích bài này.

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 47: Phải bắt đầu giáo dục từ trẻ nhỏ
      Muốn làm hoàn hảo, chỉ dựa vào bề ngoài chưa đủ, trong mục tiêu của , cả xinh đẹp lẫn khôn ngoan đều là yếu tố quan trọng.

      Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy trí nhớ của mình tốt hơn trước nhiều, đối với việc sống lại này, vẫn luôn mang lòng cảm ơn, dám cầu xa vời ông trời cho mình dị năng gì, chỉ cho là trí nhớ của trẻ con vốn dĩ rất tốt.

      Tư tưởng dân thành phố khiến luôn nghĩ rằng ông trời đặc biệt chăm sóc bất cứ ai, quá trái mệnh trời chỉ sợ có kết quả tốt, thành quả dựa vào chăm chỉ cần cù của mình mới là thực.

      Vì vậy, bước đầu kế hoạch của là rèn trí nhớ, mở rộng đại não mình. Thiên tài phải đổ 99% mồ hôi và thêm 1% trời ban, khổ trước sau sướng, giờ trả 99% mồ hôi, sau này có lúc được hưởng thụ thành quả!

      Lúc ở nhà dám cầm tiểu thuyết hay báo chí của cha mẹ vì sợ lộ nên chọn từ thứ đơn giản nhất, sách dành cho thiếu nhi, ví dụ như đọc thuộc lòng các loại sách nhìn tranh nhận chữ, top 300 bài thơ Đường, bỏ sách xuống (học xong) có thể đọc làu làu. Lâu dần trí nhớ cực kì tốt, tuy đến trình độ “vừa nhìn quên” nhưng mạnh hơn người bình thường khá nhiều.

      Bắt đầu từ mai càng có điều kiện thuận lợi rồi, ở nhà trẻ có ít sách vở, vạn câu hỏi vì sao, “nuốt” được phần ba. chỉ lợi cho việc rèn trí nhớ, còn có thể tăng tầm hiểu biết, nhất cử lưỡng tiện.

      ra con bé đó có thể khác thường như thế, nếu đổi lại là những đứa bé khác? Mông cũng rời nổi ghế đẩu đâu. Ngồi quá năm phút cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, qua mười phút cả người như có kiến bò.

      Nếu cục thịt Lý Minh Trạch kia ngồi ghế đẩu hơn hai mươi phút nếu nghiêng người dễ dàng nghe thấy tiếng lẩm bẩm rung trời vang lên đó...

      Còn bắt đầu đề ra kế hoạch nghiêm khắc cho bản thân rồi tuân thủ nghiêm chỉnh như vậy, cũng là đứa trẻ hiếm có, con ấy mà, phải hung ác với chính mình hơn. Học thuộc mười vạn câu hỏi vì sao là gì, còn chuẩn bị học “ngũ thiên niên” đây này, hì hì...

      Mở miệng ngậm miệng đều có sách, mách có chứng, trâu bò ha!

      đây là bắt đầu đặt nền móng cho ba môn khoa văn ở cấp ba, ai cũng bảo học giỏi toán lý hóa đâu cũng sợ, kiếp trước cha mẹ cũng y chang thế, đồng ý theo khoa văn. Kết quả, sau nửa học kì ở cấp hai, theo kịp toán và vật lý, từ đó bị kéo xuống, mỗi lần kiểm tra đều ít điểm, cuối cùng chỉ đến cao đẳng.

      Bây giờ sao có thể lặp lại chứ, nghĩ cách thuyết phục ba mẹ. cảm thấy học khoa văn mạnh hơn khoa tự nhiên, khoa văn lúc nào cũng cần dùng đến, nhưng khoa học tự nhiên giống vậy. Ví dụ nhé, khi bạn chuyện phiếm với người ta, thi thoảng trích dẫn hai câu danh ngôn danh nhân được gọi là học thức uyên bác. Nếu là khoa học tự nhiên, vừa mở miệng ra là phản ứng hóa học, công thức toán học, vậy chỉ có thể kết luận — đứa này học dốt!

      Trong tình huống cha Mạnh, mẹ Mạnh, bà ngoại Chu, chị Chu Phương... biết chút nào, bạn Mạnh Tĩnh Nghiên chuyển biến từ loli ngây ngô thành người thông minh, thiên tài nhí dưới vẻ ngoài loli.

      Nếu phải dùng câu để hình dung , chính là cái câu vẫn hay khoe: Xinh đẹp hay có trí tuệ đều quan trọng, hóa thân của hùng và hiệp nghĩa!”

      Đương nhiên, chàng hiệp nghĩa này uy phong chỉ có thể sánh bằng người quản lí trong nhà trẻ....
      Đợi đến lục Mạnh Tĩnh Nghiên lên lớp lớn (trong nhà trẻ) ở đó nhóm bạn rồi. Từ đầu, trong lớp chỉ có mười bạn còn chăm được, giờ có trăm bé sao quản được, cũng may mẹ Mạnh bỏ hết tiền vốn, tìm nuôi dạy trẻ có kinh nghiệm ở nhà trẻ khác, người ta có kinh nghiệm phong phú hơn , chuyện lớn cần đứa bé như quan tâm.

      Nhưng hoàn toàn xứng đáng là “chị cả” của nhà trẻ Minh Nhật, ai cũng nghe lời . Ngay cả tên nhóc thối Lý Minh Trạch ai cũng bó tay, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có thể xử đẹp, quả đúng là khắc tinh.

      Có khi Quách còn cách nào với Lý Minh Trạch gọi Mạnh Tĩnh Nghiên tới, mất bao lâu, nhóc con bướng bỉnh kia ỉu xìu. Cũng biết bé này dùng cách gì, có mấy lần rình nghe lén mà thành.

      Gì cơ? Nghe lén? Đổ mồ hôi, lúc đó... mình cũng chỉ vì bọn trẻ thôi mà?

      năm này, có thể Mạnh Tĩnh Nghiên trôi qua khá ung dung, vui sướng, nhưng vẫn có điểm bẩn . Lúc nào cũng vậy, lấy được cái kẹo que ở trong ngăn tủ của mình. Đối với trẻ em mà , đó là thứ xa xỉ, năm tiền Mao mới được cái, phải tích lũy lâu mới mua được.

      Mới đầu Mạnh Tĩnh Nghiên tưởng rằng cục thịt trộm cho mình, cố ý tìm nhóc hỏi. Sau này nghĩ lại thấy khả năng lớn, tuy nhà nhóc điều kiện tốt, bà nội cũng cho cháu trai ít tiền tiêu vặt. Nhưng nhóc lại chẳng phải dạng người biết đưa kẹo que cho bạn nữ, ngày ngày chỉ biết sững sờ và giật mình, đại biểu cho người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

      cũng gì quan sát những bạn khác, xem có cười ngây ngô hoặc chảy nước miếng nhìn mình ?Có đặc biệt thích xum xoe quanh mình ? Có thích túm bím tóc hay hù dọa ?

      Kết quả là quá nhiều, dường như hai phần ba nhóc đều có tình trạng ấy, có người chỉ có tình trạng, nhưng lại có cả ba.

      Mỗ loli lại thầm đắc ý, kế hoạch nuôi dưỡng lập ra rất có ích, nhìn “thị trường” ngày, mới năm tuổi, khi người ta còn chưa biết là gì hấp dẫn được. Trẻ em bậy, lời và việc làm đáng tin cậy hơn người lớn. Dựa đà này, sao phải mỹ nhân hại nước hại dân đây? Bao Tự hay Đát Kỷ gì chứ?

      Khiêm tốn! Khiêm tốn nào!

      Trái nghĩ phải nghĩ cũng thể giải thích, cũng đưa cho Nghê Thụy Tuyết ghiền kẹo que, tìm hộp vụng trộm dấu . Làm Nghê Thụy Tuyết ngừng trọng sắc khinh bạn, cũng biết nhóc ấy học thành ngữ này ở đâu, dùng rất đúng chỗ.

      Nhưng dùng đúng chỗ cũng thương lượng được, cái này chắc là của người thầm mến đưa, rung động của tuổi trẻ, phải trân trọng giữ mới đúng, ha ha.

      người quen tặng kẹo mà đắc chí, mất mặt? Vở ghi chép tai nạn xấu hổ của các bạn cũng hết rồi, mỗi lần lấy ra đọc đều cười đau cả bụng.

      Giờ ở giai đoạn chỉ viết được tên mình và số Ả Rập, vở này phải giấu , còn cố ý đào hố ở cửa nhà, chẳng ngại phiền hà, lần nào cũng vụng trộm móc ra viết, viết xong lại vùi xuống biết mệt.

      Tính sơ lược, còn cách năm năm nữa là dọn nhà, năm năm sau có khi chôn ít thứ, lúc dọn nhất định phải đào lên mang theo. Đây chính là tài sản quí báu và kí ức của .
      Dion, song ngưA fang thích bài này.

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 48: Ai tặng kẹo que?
      Đợi đến lục Mạnh Tĩnh Nghiên lên lớp lớn (trong nhà trẻ) ở đó nhóm bạn rồi. Từ đầu, trong lớp chỉ có mười bạn còn chăm được, giờ có trăm bé sao quản được, cũng may mẹ Mạnh bỏ hết tiền vốn, tìm nuôi dạy trẻ có kinh nghiệm ở nhà trẻ khác, người ta có kinh nghiệm phong phú hơn , chuyện lớn cần đứa bé như quan tâm.

      Nhưng hoàn toàn xứng đáng là “chị cả” của nhà trẻ Minh Nhật, ai cũng nghe lời . Ngay cả tên nhóc thối Lý Minh Trạch ai cũng bó tay, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có thể xử đẹp, quả đúng là khắc tinh.

      Có khi Quách còn cách nào với Lý Minh Trạch gọi Mạnh Tĩnh Nghiên tới, mất bao lâu, nhóc con bướng bỉnh kia ỉu xìu. Cũng biết bé này dùng cách gì, có mấy lần rình nghe lén mà thành.

      Gì cơ? Nghe lén? Đổ mồ hôi, lúc đó... mình cũng chỉ vì bọn trẻ thôi mà?

      năm này, có thể Mạnh Tĩnh Nghiên trôi qua khá ung dung, vui sướng, nhưng vẫn có điểm bẩn . Lúc nào cũng vậy, lấy được cái kẹo que ở trong ngăn tủ của mình. Đối với trẻ em mà , đó là thứ xa xỉ, năm tiền Mao mới được cái, phải tích lũy lâu mới mua được.

      Mới đầu Mạnh Tĩnh Nghiên tưởng rằng cục thịt trộm cho mình, cố ý tìm nhóc hỏi. Sau này nghĩ lại thấy khả năng lớn, tuy nhà nhóc điều kiện tốt, bà nội cũng cho cháu trai ít tiền tiêu vặt. Nhưng nhóc lại chẳng phải dạng người biết đưa kẹo que cho bạn nữ, ngày ngày chỉ biết sững sờ và giật mình, đại biểu cho người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

      cũng gì quan sát những bạn khác, xem có cười ngây ngô hoặc chảy nước miếng nhìn mình ?Có đặc biệt thích xum xoe quanh mình ? Có thích túm bím tóc hay hù dọa ?

      Kết quả là quá nhiều, dường như hai phần ba nhóc đều có tình trạng ấy, có người chỉ có tình trạng, nhưng lại có cả ba.Mỗ loli lại thầm đắc ý, kế hoạch nuôi dưỡng lập ra rất có ích, nhìn “thị trường” ngày, mới năm tuổi, khi người ta còn chưa biết là gì hấp dẫn được. Trẻ em bậy, lời và việc làm đáng tin cậy hơn người lớn. Dựa đà này, sao phải mỹ nhân hại nước hại dân đây? Bao Tự hay Đát Kỷ gì chứ?

      Khiêm tốn! Khiêm tốn nào!

      Trái nghĩ phải nghĩ cũng thể giải thích, cũng đưa cho Nghê Thụy Tuyết ghiền kẹo que, tìm hộp vụng trộm dấu . Làm Nghê Thụy Tuyết ngừng trọng sắc khinh bạn, cũng biết nhóc ấy học thành ngữ này ở đâu, dùng rất đúng chỗ.

      Nhưng dùng đúng chỗ cũng thương lượng được, cái này chắc là của người thầm mến đưa, rung động của tuổi trẻ, phải trân trọng giữ mới đúng, ha ha.

      người quen tặng kẹo mà đắc chí, mất mặt? Vở ghi chép tai nạn xấu hổ của các bạn cũng hết rồi, mỗi lần lấy ra đọc đều cười đau cả bụng.

      Giờ ở giai đoạn chỉ viết được tên mình và số Ả Rập, vở này phải giấu , còn cố ý đào hố ở cửa nhà, chẳng ngại phiền hà, lần nào cũng vụng trộm móc ra viết, viết xong lại vùi xuống biết mệt.

      Tính sơ lược, còn cách năm năm nữa là dọn nhà, năm năm sau có khi chôn ít thứ, lúc dọn nhất định phải đào lên mang theo. Đây chính là tài sản quí báu và kí ức của .
      DionA fang thích bài này.

    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 49: Thục nữ xấu hổ bắn ra nước
      Editor: Á bì

      “Mạnh Tĩnh Nghiên, Mạnh Tĩnh Nghiên!” Tiếng đập cửa vang lên dồn dập, vừa nghe liền biết thằng quỷ này chính là Lý Minh Trạch, làm việc xúc động bất kể kết quả, cứ gõ cửa liên tục giống như là tới đòi nợ.

      Xuống giường mang dép lê rồi tới mở cửa cho cậu ấy, thằng nhóc mập đó mới vào nhà liền mang theo hơi lạnh, quần áo mỏng manh run lên cầm cập, “Mau vào , bên ngoài lạnh chết được.”

      Mạnh Tĩnh Nghiên rất sợ lạnh, ở phương bắc tới mùa đông tự nhiên nhiệt độ rớt xuống hai mươi hoặc ba mươi độ, rất lạnh. Vào mùa này, chỉ thích ở nhà chứ muốn ra khỏi cửa, lúc rời giường chui từ trong chăn ra cũng phải giãy dụa nửa ngày. Ôi trời, đường đường chính là sinh viên tốt nghiệp còn phải nhà trẻ học với mấy đứa non mềm này cũng nhịn, giờ tới thời tiết quá khó khăn.

      Mỗi ngày tới lúc nhà trẻ Mạnh Tĩnh Nghiên đều nửa đường bỏ cuộc, ba Mạnh thương , đùa giỡn xấu xa chút có thể thoát được hai lần. Mẹ đặc biệt nghiêm khắc hơn, vừa nghe muốn nhà trẻ, lập tức trợn mắt lên nhìn .

      Nhà người ta đều là ba nghiêm mẹ hiền, nhà cố tình ngược lại chính là ba hiền mẹ nghiêm. đáng dễ thương như vậy, cũng chỉ có mẹ mới có thể ngoan độc ra tay trừng trị .

      , giờ là năm mới nhà trẻ cũng có mở cửa, có thể nằm giường ngủ thẳng cho tới khi thức dậy luôn. Nếu cần thiết nhất định ra khỏi cửa, hôm nay ba mẹ muốn dẫn tới cửa hàng nhưng nhất quyết chịu , thề phải nằm trong chăn tới cùng!

      nghĩ tới Lý Minh Trạch lại chạy tới gõ cửa, Mạnh Tĩnh Nghiên phải chạy ngược vào phòng quấn lấy chăn, rồi mới hỏi mục đích tới đây lần này của cậu ấy. “Sao cậu tới đây? Mau đưa tay sửa ấm , bên ngoài lạnh chết được.”

      sao, mình lạnh. Xem mình đem thứ gì tốt tới cho cậu này?” biết có phải là cậu ấy có mỡ dày hay , mà tay của Lý Minh Trạch rất ấm, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy rất ghen tị. Biết cậu ấy lạnh nên cũng bắt buộc cậu ấy nữa, ánh mắt liền liếc nhìn mấy thứ mà cậu ấy mang tới. Trong mắt của cậu nhóc mập tràn đầy đắc ý, cố ý nhàu cái túi ni lông ồn ào lên. Cậu ta có thể mang thứ gì tốt tới chứ?Cây cung sao? Súng đồ chơi? Hay là mô hình ô tô?

      Đoán vài lần nhưng ra, lúc này Lý Minh Trạch mới kéo cái túi ra cho xem bên trong có thứ gì, “Đây, chính là pháo đấy!” Rất nhiều loại, còn có rất nhiều loại pháo , còn có pháo dây, tiểu mật ong.

      Chắc chắn mấy thứ này đều do bà nội của Lý Minh Trạch mua, thứ này rất quý, ba mẹ cậu ấy mới mua cho cậu ấy đâu.

      , chúng ta đốt pháo !”

      được, mẹ mình được chơi với lửa, chơi cái này lỡ đâu người tuyết ăn mình sao?” ra tâm của Mạnh Tĩnh Nghiên động, từ khi té từ giường xuống để lại vết sẹo ba mẹ đều luôn chăm sóc rất cẩn thận, chỉ sợ pháo hủy dung của , dù sao cũng cho đốt, nhiều nhất cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa cho vui thôi. Ý chính là có ai tự mình chơi vui chứ?

      Cậu nhóc mập vẫy tay, ngại Mạnh Tĩnh Nghiên cằn nhằn, “ sao, yên tâm , mình bảo mình tới chơi cùng. Có ấy ở đấy có chuyện gì.”

      Có người lớn tới trông quá tốt rồi. Mạnh Tĩnh Nghiên liền nhảy bật dậy, “Trời ơi, vậy cậu ở bên ngoài sao, vậy cậu ở trước cổng chơi với ấy trước , mình vào nhà thay đồ .”

      Có thể bảo Mạnh Tĩnh Nghiên con mèo lười này di chuyển vào mùa đông, Lý Minh Trách cảm thấy đắc ý liền ra ngoài, trước khi còn thúc giục Mạnh Tĩnh Nghiên mau lên. tóm lấy áo trong áo ngoài mặc nhanh vào, nếu để trai của Lý Minh Trạch ở ngoài chờ cũng tốt lắm, nên kêu ấy vào luôn chứ. Nhưng cũng bảo Lý Minh Trạch ra rồi---thục nữ làm sao có thể để con trai nhìn khi thay đồ chứ?
      DionA fang thích bài này.

    5. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 50: Ăn hiếp người ta là phải trả giá rất cao
      Editor: Á bì

      trai của Lý Minh Trạch là Lý Minh Hạo có dáng người của học sinh trung học mười ba mười bốn tuổi, nhưng rất cao và gầy, hình dáng của hai em hoàn toàn trái ngược nhau. Mạnh Tĩnh Nghiên ngọt ngào gọi Minh Hạo ơi, cậu thiếu niên mỉm cười sờ cái đầu của .

      Bộ dạng của bé này rất đáng , bọc ở trong cái áo bông màu trắng dày, lông mặt áo trơn nhẵn, làm nổi bật bộ dáng con gấu bắc cực tròn vo, dáng vẻ ngây thơ chân thành.

      Thảo nào chú em như con lừa lì lợm vừa muốn bắn pháo bông liền chạy tới tìm bạn học này, ra là nhìn trúng bé nhà người ta rồi. Chỉ có điều thằng nhóc thối này có phải trưởng thành quá sớm hay ? Mới có vài tuổi, mà biết lấy lòng bé nhà người ta rồi hả?

      ‘Bốp’ bên chân nổ lên tiếng mạnh, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên như con thỏ bị chặt lỗ tai nhảy dựng lên.

      “Giỏi lắm Chu Bằng Kiệt, ba cậu đánh cậu cậu dám trèo lên nóc nhà giở ngói à? Xem tớ mét bà Chu để bà Chu trừng trị cậu.” Bà nội nó, dám thừa dịp chưa chuẩn bị, vứt pháo xuống chân hù dọa , là thiếu trừng trị mà!

      Cậu bé biết Mạnh Tĩnh Nghiên phải là bé thích khóc và cáo trạng, nên chẳng có chút sợ nào trước uy hiếp của , ngược lại sớm le lưỡi với , nhăn mặt với . Mạnh Tĩnh Nghiên tức giận lấy ra cái pháo to ở trong túi của Lý Minh Trạch quăng mạnh xuống dưới chân cậu ấy.

      Chu Bằng Kiệt hoảng sợ nhảy lên, nào ngờ sức Mạnh Tĩnh Nghiên đủ, quăng ra cái pháo lép. Đừng là nổ, ngay cả tiếng cũng chưa có nghe, sợ bóng sợ gió hồi. Mạnh Tĩnh Nghiên nhanh chóng giơ ngón tay giữa lên, xong xuôi liền bỏ chạy.

      Lý Minh Trạch thấy bộ dạng của Chu Bằng Kiệt như muốn trừng trị , liền cầm lấy túi pháo chạy theo sau, quan tâm ném tất cả vào người Chu Bằng kiệt. Trong miệng còn phát ra tiếng cười ‘ha ha ha, hi hi hi’, làm tất cả như phim kiếm hiệp, bộ dáng biểu dương chính nghĩa, pháo chính là ám khí của bọn họ.
      Chỉ có điều độ chính xác tốt, nên chưa có trúng. Hai người cứ người quăng cái tôi quăng cái, rất kinh khủng.

      Minh Hạo đứng nhìn, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng chẳng rảnh đâu mà quản mấy chuyện vớ vẩn của mấy đứa này. Móc từ trong túi ra cây pháo mùi mật ong, quăng hai bên liền thấy pháo dưới đất nhảy lên như mấy con bướm muốn bay.

      Lúc này tết lịch mới giống tết lịch chứ, rất náo nhiệt, lại càng là thiên đường của mấy chị con nít. Có quần áo mới để mặc, lại được nhận bao lì xì, mỗi ngày được ăn đồ ăn ngon. (?﹃?) Chảy cả nước miếng…

      Theo hệ số Engel giảm xuống, cuộc sống của mọi người ngày càng tốt, trái lại rất lâu rồi chưa từng cảm nhận vui vẻ của cuộc sống như thế này. Mùi vị này sau này càng trở nên mờ nhạt, ngày lễ truyền thống của đất nước chúng ta cũng chưa từng náo nhiệt như vậy.

      Ngày lễ truyền thống của dân tộc cũng là phần chế tạo văn hóa của dân tộc, người nước mình lại hề coi trọng tết đoan ngọ của mình, nhưng ở nước ngoài họ lại coi đó như là di sản văn hóa của đất nước. Ưng Đàm ở Giang Tây còn cho người ta vẽ rồng vào tết đoan ngọ, hàng ngàn con thuyền rồng đều bị hủy.

      Ôi chao, chỉ là công dân , tiểu Lolita, còn chưa tới mức phải vì nước chia sẻ phiền muộn. Tuy có chút tức giận, nhưng cũng đâu thể nào thay đổi được toàn bộ mọi chuyện phải sao?

      Chẳng mấy chốc, mấy gói mật ong của phát sáng. Cách đó xa cuộc chiến của Lý Minh Trạch và Chu Bằng Kiệt cũng gần kết thúc, pháo ở trong tay bọn họ cũng còn nhiều. híp mắt cười xấu xa, nắm đống tuyết ở mặt đất lên, liền vo tròn lại thành viên cầu to.

      Chu Bằng Kiệt và Lý Minh Trạch vừa đánh vừa lui, chú ý ở phía sau còn có nên liền đụng phải . Mạnh Tĩnh Nghiên có chuẩn bị từ sớm nên đứng vững rất nhanh, thừa lúc Chu Bằng Kiệt chưa chuẩn bị kịp, dùng bàn tay lạnh như băng kéo áo của Chu Bằng Kiệt lên, ném quả cầu tuyết vào trong đó.

      “A---“
      DionA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :