1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 38: Lolita này thích tác quái

      Mãi cho đến khi nghỉ hè, tâm tình của Mạnh Tĩnh Nghiên mới vui. Nếu mẹ quyết tâm làm chuyện gì đó, tuyệt đối mạnh mẽ ai dám cản lại. Mỗi ngày đều ra cửa từ sớm, bận đến khi ăn cơm chiều mới mệt mỏi quay về nhà, nhiệm vụ đưa nhà trẻ đều rơi hết đầu của ba Mạnh.

      Chuyện đưa con học, và chuyện làm cơm đều do tay ba Mạnh lo hết, nhà họ Mạnh nhìn vào có vẻ như nam lo chuyện bên trong nữ lo chuyện bên ngoài, nên Mạnh Tĩnh Nghiên thấy mấy ngày nay sắc mặt của ba có chút đen. Mẹ khi có chuyện thể đưa ra quyết định mới tới hỏi ý kiến của ba Mạnh, ông cũng tận tình đưa ra ý kiến. Hoặc là muốn ông giúp chuyện gì, ông cũng đều làm trước để làm mẫu.

      Khi đó còn lưu hành chuyện nam phải làm chủ gia đình nữa, nhưng ba Mạnh cảm thấy bản thân ông còn mạnh mẽ được như xưa. Trong lòng có chút mất hứng vì hình tượng người chủ gia đình của ông, nhưng hiếm khi nào thấy vợ có hứng thú để làm chuyện gì đó, ông cần phải ủng hộ hết mình.

      Mạnh Tĩnh Nghiên rất hâm mộ ba và mẹ, hôn nhân là gì, chính là hai người tay trong tay, bao dung lẫn nhau qua cuộc đời này. Mặc dù điều kiện nhà họ Mạnh có chút bình thường, cuộc sống giản dị hoa mĩ, chuyện bàn luận bàn cơm mỗi ngày thể thoát khỏi chuyện dầu củi gạo muối, nhưng đây mới chính là cuộc sống!

      giống như Lục Hoằng Văn…

      Đàn ông có tiền bắt đầu có thói hư tật xấu, sau đó vốn luôn muốn làm con thỏ trắng , sinh đứa bé sống đạo đức cả đời nhưng cũng được. Tình là cái gì, cũng chẳng hy vọng xa vời. càng nhiều, tổn thương càng đau.
      Thời gian hơn tháng, nhà trẻ có kiểu dáng mới. Mạnh Tĩnh Nghiên được nghỉ nên cần phải học mỗi ngày, mà ở nhà sống chết muốn theo mẹ ra ngoài làm việc mới được. Mẹ Mạnh chịu được làm nũng của con nên đầu hàng, từ đó về sau bà luôn có cái đuôi bám theo.

      Khi nhà trẻ được trang hoàng xong, công nhiên cũng bị con bé đó làm phiền chết được. Lúc đầu nhìn thấy dễ thương, miệng cứ ngọt ngào kêu chú ngừng. Nhưng càng về sau mới phát chính là tiểu quỷ quậy phá, cứ thích cầm cái bàn chải quẹt sơn rồi vẽ lên tường, các vách tường ở chỗ làm bị giày vò làm hỏng hết. Bọn họ muốn sơn để che lại, nhưng bà chủ là mẹ Mạnh lại cho.

      Mỗi lần Lolita muốn làm chuyện xấu, bà đều có tức giận hay nổi đóa. Mới đầu Mạnh Tĩnh Nghiên còn kiêng dè mẹ, nhưng sau đó thấy mẹ gì, lá gan muốn bay lên trời, nghĩ muốn làm gì liền làm cái đó. Mẹ Mạnh cũng quá quan tâm, cứ ở bên cạnh cười tít mắt nhìn mà thôi.

      Rất khác những bậc cha mẹ khác, đối với các bậc cha mẹ có con cái như vậy, họ sớm nổi cáu trách mắng, nhưng mẹ Mạnh lại cứ thích có con như vậy. Có cá tính, có lối suy nghĩ linh hoạt, sau này trở thành đứa có nhiều lựa chọn phát triển. Người khác nhìn con thấy nó quậy phá, nhưng bà cảm thấy những nét vẽ nguệch ngoạc của con lại làm cho nhà trẻ tràn đầy ấm áp và có sức sống, mấy đứa chắc chắn thích đến nơi như thế này, mà phải là nơi bao quanh bằng bốn bức tường trắng rất trang nghiêm.

      Bà có suy nghĩ con rất có thiên phú đối với phương diện này, có phải nên để con phát triển theo hướng hội họa hay ? Chờ con lớn hơn chút nữa, nhà trẻ có lợi nhuận đưa con tới cung thiếu niên để được đào tạo tốt hơn. Nếu như phải tiền tiết kiệm ở trong nhà bỏ hết vào nhà trẻ này và trả nợ, bây giờ bọn họ nghĩ muốn đưa con học tập, mấy cái sở trường đó là phải được đào tạo từ .

      Tính cách như vậy rất thích hợp làm công việc trong ngành giáo dục, đối xử bình đẳng, dạy theo năng khiếu.

      ra ở kiếp trước khi còn học Mạnh Tĩnh Nghiên từng được học hội họa, hơn nữa về phương diện này cũng giỏi lắm, những thứ vẽ so với chữ xinh đẹp còn cách khoảng rất xa. Nhưng trình độ này của so với bạn cùng trang lứa có thể tính là nổi trội hơn. Tất nhiên bạn cùng trang lứa của ấy mà, chính là đám nhóc con bé củ cải tiểu đậu đinh đó!

      Chương 39: Làm nũng xấu hổ quá
      hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, lại lần nữa nào.”

      Các chàng trai đầu chảy mồ hôi, dẫm xuống nhịp điệu thanh xuân, nhảy điệu nhảy sống động. Nhưng ở phía sau lại có tiểu Lolita cao mét cũng làm theo mấy động tác vặn vẹo này, rất ra hình ra dáng, nhưng vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn tương xứng với thân hình mũm mĩm, ôi thấy thế nào cũng làm cho người ta phải bật cười.

      “Ôi ~ ngừng chút, dừng lại chút, mình là nhịn được rồi, để cho mình cười lát , sốc hông hết cả rồi.”

      Tiếng nhạc dừng lại, mấy cậu con trai và trẻ cũng dừng lại động tác, hẹn mà nhìn về phía của Mạnh Tĩnh Nghiên, mặt đều là ý cười. Bọn họ cũng ngại này làm ảnh hưởng tới buổi tập, đứa đáng như vậy ai mà nỡ trách chứ? Lại tới Mạnh Tĩnh Nghiên thứ am hiểu nhất đó chính là làm nũng, ánh mắt long lanh ngập nước quét tới ai mà người đó đầu hàng chứ? Nhất là cỡ đó, sớm bị mấy câu như ‘chị xinh đẹp’, ‘chị mỹ nhân’ lấy lòng rồi!

      “Chị Linh Lung ơi, chị đau bụng sao?” Bước tới chỗ người bên cạnh, Lolita thầm hỏi.

      “Đau, đau chết chị rồi, ha ha ha, ôi trời ơi, là chịu nổi!” Từ Linh Lung vỗ đùi cười ngớt, lúc diễn tập có chút tật xấu, thích nhiều người khác nhảy như thế nào. Lần này trong đội ngũ lại có thêm đứa , vốn tưởng rằng ai mang em tới đây để chơi đùa, lúc đứng ở phía sau nhảy cũng để ý cho mấy.

      Nào ngờ ánh mắt lúc chuyển tới người của Mạnh Tĩnh Nghiên thể dời được nữa, cười đến nổi bọn họ đứng lên được!

      Hừ!Lolita phát ra giọng mũi, dẩu môi lên biểu cảm vui làm cho Từ Linh Lung cười đến mức đau cả bụng, những cũng học theo thở phì phò cười. Con bé đúng là kẻ dở hơi!

      “Thế nào em của mình đáng chứ? Ba ngoại mình lại thích dứt, mỗi ngày ở bên tai mình lải nhải dứt Nghiên Nghiên giỏi thế nào, thông minh thế nào, mình vốn muốn nghe nhưng cái trình độ đó làm mình thấy rất phiền. Hôm nay bé này tới nhà của bà mình nên bị mình bắt gặp, ôi trời ơi mình hận thể bắt nó bỏ vào trong túi mang về nhà đó!”

      Đây chính là cháu Chu Phương của bà Chu sát vách, con lớn của nhà bà Chu kết hôn sớm, con cũng học Trung học rồi. Tháng chín trường của Chu Phương tổ chức chương trình văn nghệ, bé này ở trong lớp chính là ủy viên văn nghệ, mấy cái hội lễ này đương nhiên là bao giờ thiếu ấy. Cùng các bạn sắp xếp bài múa, giờ cũng còn sớm nữa nên phải luyện tập, bọn họ đều mong thông qua tiết mục lấy được thứ bậc để mang vinh quang về cho lớp.

      Đừng nhìn thấy bộ dáng thích Lolita này của Chu Phương, trước khi gặp Mạnh Tĩnh Nghiên rất ghét bé.

      Bà Chu luôn ủng hộ mẹ Mạnh mở nhà trẻ nên bà luôn chạy trước chạy sau giúp ít chuyện. Nhà dù có hiếu thuận cỡ nào cũng biết được tình hình bên trong, mẹ ở nhà cứ nghĩ bà ngoại làm việc công, làm sao có thể vui vẻ được? Ở nhà lúc chuyện phiếm có oán giận vài câu nên bị Chu Phương nghe được, nên đối với con của nhà họ Mạnh cũng có ấn tượng tốt.

      Nhưng chờ tới khi gặp được người , bị giết ngay trong tức khắc. Nhân chi sơ tính bổn thiện, bạn học Chung Phương cũng là người có lý tưởng và học giỏi, mặc kệ có ân oán gì, cũng đến mức ra tay độc ác đối với . Hơn nữa bộ dáng của Mạnh Tĩnh Nghiên vừa dễ thương vừa ngọt ngào, bạn học Chu Phương tâm như pha lê nhất thời mềm nhũn cả ra, muốn đào khoét tim gan ra đối xử tốt với Mạnh Tĩnh Nghiên. Đồ chơi hay đồ ăn ngon của mình, đều chia sẻ với Mạnh Tĩnh Nghiên.

      Mặc dù mấy đồ chơi đó trước đó bà Chu từng cho chơi qua, nhưng lúc nhận được từ tay của Chu Phương, Lolita lại bày ra bộ dáng cao hứng và kích động làm cho Chu Phương cảm thấy rất thỏa mãn.

      Ôi trời ơi, bộ dạng Lolita khuôn Lolita là dùng rất tốt, nam nữ già trẻ gì cũng giết hết!

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 40: tự tin xinh đẹp nhất

      Muốn bắt hiểu đời phải là dễ như trở bàn tay sao? cần khí lực nhiều, Chu Phương phải là đối với rất tốt sao. Sau khi ăn xong cơm trưa, liền tới nhà bạn học tập luyện tiết mục cũng chẳng bỏ lại . Làm cho bà Chu rất vui, muốn để cho chơi với Mạnh Tĩnh Nghiên, tập luyện xong rồi về, rồi muốn ở lại nhà của bà Chu bao lâu ở. Nhưng con bé kia lại được, chia tay Mạnh Tĩnh Nghiên mà làm như sắp sinh ly tử biệt bằng.

      Mạnh Tĩnh Nghiên nghe mấy chị ấy phải tập múa, mắt liền sáng lên.

      Muốn chăm sóc cơ thể của , Mạnh Tĩnh Nghiên tự đặt ra tiêu chuẩn luyện tập của người trưởng thành, mọi thứ ở trong đó điều rất quan trọng.

      Vốn theo kế hoạch bảo ba mẹ dẫn theo chạy bộ mỗi buổi sáng, chỉ tăng cường thể lực mà còn cao thêm nữa. Nhưng gần nhà lại có công viên, chỉ có thể chạy dọc theo đường quốc lộ vài vòng xem như là luyện tập. Sau khi tập được ngày, ba Mạnh cảm thấy quá dọa người nên đành từ bỏ.

      Lolita nghĩ muốn kêu ba mình tiếp tục tập luyện với , nhưng sớm tập thói quen ngủ sớm dậy trễ, ba mẹ kêu , liền dậy nổi. Vì thế kế hoạch chỉ thực được ngày liền tuyên bố thất bại.

      Sau đó lại nghĩ tới biện pháp khác, vì muốn luyện thân thể dẻo dai nên có chuyện gì liền ở nhà luyện yoga. Gân cốt của con nít rất mềm, có động tác sau hai mươi năm làm được chứ bây giờ làm rất thoải mái. Chân trước vừa nhấc đụng lông mày, rồi bẻ ngược ra sau đụng tới cái ót.
      Có đôi khi ba mẹ thấy làm mấy động tác như vậy liền cấm, có học chuyên về yoga, lại có thầy dạy phụ đạo ở bên người, nên có vài động tác tương đối nguy hiểm. Với lại hai người này lo lắng vì con từng bị rớt xuống giường đụng vào đầu, cho tới giờ vết sẹo vẫn chưa tốt, sợ lại bị thương. Làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên muốn rèn luyện cơ thể nhưng phải lén làm, khó chịu hết sức!

      xuất của Chu Phương như là ánh sáng đối với , tốt xấu gì cũng từng có nền tảng học múa, dạy cho mình dư xài. Vì thế nên Lolita ỷ vào đơn thuần Chu Phương để cho cùng tập luyện, nghĩ tới biểu chăm học và nghiêm túc của lại làm chậm trễ tiến độ múa của mấy chị.

      Mặc dù mấy học sinh rất muốn thông qua tiết mục múa lần này giành thứ bậc mang vinh quanh về cho lớp, nhưng quan trọng là tham gia, bọn họ hửng thụ cả quá trình này, nỗ lực, cố gắng, có thể lấy được giải hay mới là quan trọng. Cho nên đối với cản trở của Mạnh Tĩnh Nghiên, chẳng có ai có ý vừa lòng cả, ngược lại luôn thích , cố gắng chăm sóc tốt.

      Từ Linh Lung nghỉ ngơi chút cuối cùng mới khỏe trở lại, đứng dậy tiếp tục tập luyện. Lolita so với còn đứng ghế cao hơn liền nhảy xuống gia nhập vào đội ngũ đứng sau cùng, cũng có cản trở bọn họ. muốn làm là vì muốn rèn luyện thân thể và cũng muốn cho mọi người xem, phải chỉ cho mỗi bản thân mình nhìn là được. Nếu bởi vì vài tiếng cười của Từ Linh Lung mà từ bỏ, vậy lòng tin của cũng quá mong manh rồi.

      Sau khi tiếng nhạc vang lên mọi ánh mắt đều đỗ dồn về phía từ đầu tới chân, mấy cậu bé và bé đó rất tò mò, biết con bé bị Từ Linh Lung cười nhảy ra bộ dáng như thế nào. Khi làm được vài động tác đáng , hai ba người lại nhịn được mà xì cười ra tiếng.

      Có người cười nhịn được nên dừng lại nghỉ ngơi lát, khi bắt đầu lại Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn nghiêm túc như cũ bước theo tiếng nhạc bắt đầu nhảy. chỉ mới học qua lát, nhưng với năng lực nhận thức siêu mạnh làm cho nhảy ra được vài hình dáng. Cứ nhảy lần rồi lần, lặp lại lần rồi lần nữa, mãi cho đến khi tất cả mọi người tiếp nhận có bé quái dị ở trong đội ngũ.

      Chăm chỉ, cố chấp, và tràn đầy tự tin!

      Chương 41: Nhà trẻ Minh Thiên

      Ngày tháng chín, nhà giữ trẻ Mạnh gia chính thức bắt đầu mở cửa.

      Mẹ Mạnh đặt tên nhà trẻ là Nhà Trẻ Minh Thiên (minh thiên còn có nghĩa là ngày mai), ý là bọn là những đóa hoa của tổ quốc ngày mai, ngày mai là hi vọng. lòng mong muốn bọn có thể khỏe mạnh lớn lên, tương lai trở thành nhân tài trụ cột của tổ quốc.

      Bởi vì diện tích, các loại vấn đề khác như tiền vốn.., Nhà Trẻ Minh Thiên tạm thời chỉ chiêu mộ các bạn học lớp chồi cùng với lứa tuổi của Mạnh Tĩnh Nghiên. Tại sao như vậy, chủ yếu là do các bạn kia của Mạnh Tĩnh Nghiên đều tới xin học. Mẹ Mạnh mất nhiều công sức mới Quách về đây dạy học, từ chuyện đối với Quách rất tin tưởng, rất nhiều phụ huynh dều muốn giao đứa bé của mình cho tiếp tục dạy chúng.

      Ban đầu những đứa bé theo học chủ yếu vẫn là hàng xóm láng giềng gần nhà, cũng bởi vì như vậy dễ đưa rước đứa , có chổ để giữ đứa trẻ là được rồi. Cũng mong đứa bé có thể học được bao nhiêu kiến thức, các phụ huynh nơi này muốn có chổ cho họ gởi đứa trẻ, có trông coi là được.

      Lần này có chiêu mộ lớp lá, nguyên nhân chủ yếu tại giai đoạn này người ta muốn gởi phải lựa chọn nhà trẻ có uy tín. năm này là nền móng cho tiểu học, rất quan trọng, giao đứa bé cho nhà trẻ mới mở, bọn họ yên lòng.

      Chỉ là Mẹ Mạnh chút cũng tức giận, thấy tình hình trước mắt, quả có kinh nghiệm hai có tên tuổi. Nhưng kinh nghiệm phải dựa có năng lực mới có sao? Muốn có kinh nghiệm lẫn danh tiếng phải muốn có là được? Như vậy chẳng phải buồn phiền vô ít sao?

      Nhân lực của bọn họ còn rất ít, thu nhận học sinh quá nhiều chăm sóc hết được. Phải rằng đây chính là ưu điểm lớn của mẹ Mạnh điểm. Có bao nhiêu khả năng làm hết bấy nhiêu khả năng, phải cái loại nhìn mình to nhìn chuyện .
      Nhà trẻ mở của là chuyện rất quan trọng, nhưng ba phải làm có cách nào đến được, Mạnh Tĩnh Nghiên là quân sư ở sau lưng bày mưu tính kế dĩ nhiên tới sớm rồi. cùng với mẹ hai người cùng nhau đứng ở cửa nhà trẻ nghênh đón những đứa bé vào nhà trẻ, cười híp mắt nhìn ít những đứa bé vừa khóc lóc vừa bị cha mẹ dẫn tới.

      khó hiểu, những đứa bé sợ người lạ, cho dù nhà trẻ có tốt thế nào khi đến nhà trẻ mới cũng sợ. Khi phải rời khỏi cha mẹ, đến hoàn cảnh hoàn toàn mới, có thể khóc sao?

      Thấy Mạnh Tỉnh Nghiên đứng ở trước cửa lại còn có thể nhìn thấy có rất nhiều bạn mình quen biết, tiếng khóc nháo dần dần . Địa điểm thay đổi nhưng người thay đổi, các bạn khi đến cửa lo lắng trong lòng liền thấp xuống ít.

      Hơn nữa Mạnh Tĩnh Nghiên là người biết cách dụ dỗ, bất luận là phụ huynh hay là đứa trẻ, đều ứng phó rất có bộ dáng. Ở nhà trẻ trước cũng là giáo , cũng tạo được uy tính cho bản thân, khi chuyện các bạn đa số đều nghe theo, so với ba mẹ bọn còn nghe lời hơn nhiều. chỉ dụ dỗ đôi ba câu, nước mắt mặt các bạn liền ngừng rơi, chỉ chốc lát sau liền lau nước mắt đẩy ba mẹ mình ra, lôi kéo các bạn của mình kỳ nghỉ gặp mặt chỗ khác chơi.

      Hôm nay cố ý mặc cái váy kiểu tiểu công chúa xinh đẹp, lại mang đôi giày xăng-̣đan màu hồng, chỉ nhìn liền làm cho người khác liền thích, trước khi ra cửa bà nội Chu cũng ôm hôn mấy cái. mặt lại còn tươi cười như nụ hoa mới nở, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy thư thái.

      Bộ dáng bé của đứng ở trước cửa chính là quảng cáo sống, lại còn mấy lời ngon tiếng ngọt, làm cho các phụ huynh cũng bị dụ làm cho vui vẻ, càng cảm thấy lựa chọn nhà trẻ này đúng là có sai. Hiệu trưởng giáo dục nữ nhi của mình tốt như vậy, đối với giáo dục khẳng định rất có tâm đắc, giao đứa bé của mình đến cho dạy đúng là sai được.

      Nhìn từng lượt từng lượt khuôn mặt đều vui vẻ tràn trề sức, Mẹ Mạnh cảm giác người mình tràn trề sức lực. nhất định phải làm cho những đứa bé này cũng giống như con của mình, phải giáo dục bọn họ thành người xuất sắc. Còn phải tạo danh tiếng cho Nhà Trẻ Minh Thiên, khiến các phụ huynh khi muốn đưa các đứa bé đến nhà trẻ đầu tiên nghĩ đến Nhà Trẻ Minh Thiên của bọn họ!
      Dionsong ngư thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 42: Bạn Lý Hiểu Minh đến điểm danh!
      Vì là ngày đầu tiên các bạn thay đổi môi trường mới nên thể bỏ được, các phụ huynh đều ở lại đây, nên vô cùng náo nhiệt. Các giáo viên trong nhà trẻ cùng với Mạnh Tĩnh Nghiên là nhân viên ngoài biên chế lúc này chuẩn bị ít tiết mục, vô cùng náo nhiệt chuẩn bị cho lễ khai giảng này. Các tiểu oa nhi hào hứng bừng bừng chơi hết nửa ngày, đến chiều bị các bậc phụ huynh chở về nhà.

      Lúc này Mạnh Tĩnh Nghiên còn cảm thấy việc mở nhà trẻ chăm sóc các đứa trẻ dễ dàng, nhưng khi ngày hôm sau bắt đầu, liền phát suy nghĩ quá sai lầm rồi, hơn nữa còn là sai gấp mười lần.

      Nguyên nhân chủ yếu của chuyện này, chính là người ủng hộ số của , người bạn Lý Minh trạch đến báo danh.

      Học phí còn chưa có đóng, người sớm chạy vào phòng học.

      Ở nhà Lý Minh Trạch là người nhất, vô cùng được cưng chiều. Khi ba mẹ ông bà ngoại ông bà nội biết Mạnh gia định mở nhà trẻ, hơn nữa muốn mời các bạn học của Mạnh Tĩnh Nghiên đều đến, tiền học phí nếu so với nhà trẻ khác rẻ hơn ít.

      Nhưng mà điều kiện của Lý gia tệ, thiếu chút tiền học phí này, bọn họ tin tưởng vào nhà trẻ mới mở, sợ chăm sóc tốt đứa bé, liền muốn nhờ người gởi vào nhà trẻ Ky Quan nhà trẻ có danh tiếng.

      Vào ngày nghỉ như bình thường, lại cho cả nhà biết người bạn tên là Mạnh Tĩnh Nghiên bộ dạng xinh xắn lại yếu ớt, muốn cùng đến nhà để chơi. Nhưng vì chỉ có thể qua, mà thể thực được. có điạ chỉ nhà của Mạnh Tĩnh Nghiên, hai là có số điện thoại bàn của , muốn tìm đến nhà chơi cũng có biện pháp.

      Chuyện phát sinh khi bạn học ở Nhà Trẻ Minh Thiên đến nhà chơi, lễ khai giảng bắt náo nhiệt như vậy, nên đến chơi tự nhiên thiếu chuyện khoe khoang phen. Lý Minh trạch thế mới biết Mạnh gia mở nhà trẻ, hơn nữa các bạn học trong lớp phần lớn đều —— lại nhà Ky Quan, người bạn cũng biết!

      A... phải, biết người , chính là tên tiểu quỷ Vũ Tường đáng ghét kia. Tên kia thèm chuyện câu, giống như quen biết . Hừ, ai mà thèm biết ta!
      Vốn là có chút buồn bực Lý Minh trạch sau khi về nhà liền bắt đầu náo loạn, nằm đất lăn lộn nhất định phải chuyển đến nhà trẻ Minh Thiên. Thấy con trai náo loạn như vậy, ba rất tức giận đến muốn dùng roi quất vào da vài cái, lại bị bà nội che lại. Tiểu tử chính là sinh mangh của lão phu nhân, hận thể ngậm vào trong miệng, sao có thể cam lòng lại để cho ba Lý đánh ?

      Chuyện như thế, cứ chiều theo đứa bé là được, có gì đâu mà đòi đánh đòi giết làm gì. Liền vung tay lên, ra lệnh chuyển trường theo ý đứa .

      Lý Minh Trạch gây chuyện như vậy nên khi mẹ khi đưa con trai đến đây gặp mẹ mạnh liền cho sắc mặt tốt. Vốn trước đây, Mẹ mạnh còn rất biết ơn việc Mạnh Tĩnh Nghiên thường giúp tiểu tử nhà về mặt sinh hoạt cho tiểu tổ tông này, con trai tại gọn gàng cũng kén ăn nhiều nữa.

      Nhưng con trai vì tiểu nha đầu này mà phản kháng uy hiếp quyền uy của mình, thể vui vẻ chuyện nổi rồi. May nhờ lúc này các đứa trẻ tương đối là đơn thuần, cái gì cũng hiểu, nếu là tại, hoài nghi là hai đứa bé này sớm!

      Tiểu Mập Mạp cũng hề để ý đến tâm tình của mẹ ra sao, sớm chạy vào tiểu oan gia Nghê Thụy Tuyết của đánh nhau thành nhóm hỗn loạn. Sắc mặt mẹ đứng ở trước cửa lớp càng xấu hơn.

      Ba mẹ những đứa bé cho sắc mặt tốt cũng chẳng là gì, nhưng đều quan trọng là đứa bé này làm cho người ta bớt lo mà.

      Vì để quản lý những đứa bé này tốt hơn, Mạnh Tĩnh Nghiên liền lấy cách quản lý học sinh của các năm sau ra sử dụng, áp dụng chế độ bông hồng , người nào biểu tốt liền cho người đó dán đóa hoa Hồng , Lý Minh Trạch cùng Phương Cường liền vì tranh nhiều hoa hồng nhất mà quyết tâm tranh giành.

      Tốt rồi, lần này lại náo nhiệt hơn rồi! Lý Minh Trạch phải tới tìm chơi, mà đơn giản là tạo cho chuyện rắc rối! Mạnh Tĩnh Nghiên cơ hồ dự liệu được sắc mặt của bà Lý ra sao khi đến đón cháu trai mà thấy được cánh tay bị thương của , trước kia lúc đánh nhau có bị thương để ý làm gì, về nhà nuôi mấy ngày là khỏe. Nhưng bây giờ, là ở nhà trẻ của mình bị thương đến rách da như vậy, phụ huynh làm sao cầu nhà trẻ giải thích chứ?

      càng ngày càng cảm thấy, người ta hai gộp lại còn ồn ào như ngàn con vịt, nhưng khi những đứa bé náo loạn còn hơn so với hai nhập lại. Trong nhà này phải là mở vườn trẻ, cái này ràng chính là mở trại nuôi vịt a!

      Chương 43: Trẻ con, trang điểm sao cũng được

      Nguyên buổi chiều Mạnh Tĩnh Nghiên rất lo lắng đề phòng, thời điểm bà nội của Lý Minh Trạch tới nhà trẻ đón tôn tử tan học, nhìn thấy người bị thương đau lòng là giả, nhưng dầu gì bà cũng hề làm khó mẹ Mạnh hay bắt nhà trẻ phải giải thích.

      Lão nhân gia bà người ở nông thôn hơn nửa đời người, nên so với tư tưởng của các lão thái thái ở thành thị giống nhau. Những lão thái thái ở thành thị đều coi tiểu tôn tử như là tiểu hoàng đế trong cung điện, té chút liền cảm thấy đau lòng.

      Bà nội của Lý Minh Trạch ngược lại luôn cảm thấy bé trai phải khỏe mạnh chắc nịch, té ngã trầy trụa chút hoặc là cùng người bạn đánh chút như vậy đều phải là chuyện lớn gì. Bé trai đánh nhau mang tính thắng thua, cùng phụ huynh những đứa bé đó tố cáo quá mất mặt, thua được tự mình đứng dậy tìm cách thắng trở lại là được. Lão thái thái luôn giữ vững lối suy nghĩ này của mình, mai mắn là lão thái thái truy cứu, Khai Minh mới vừa khai giảng, nên cũng chưa có chuyện gì vui vẻ xảy ra.

      Có bà nội Chu cùng bà ngoại Mạnh nhiều kinh nghiệm chăm sóc những đứa trẻ phong phú như vậy, còn có Quách đầy kinh nghiệm ở đây, bản thân mẹ Mạnh lại luôn khéo léo, thời gian dài làm ở ngoài cũng thành thói quen, có chuyện gì xảy ra cũng có thể khéo léo đưa đẩy xử lý tốt mọi chuyện. Đối với chuyện Minh Thiện càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, tạo dần danh tiếng. Lòng tự tin của liền tăng cao, trong lòng cũng tính toán năm sau thu nhận thêm nhiều học sinh hơn, chút e ngại gì nữa.

      Nhìn tinh thần mẹ toả sáng Mạnh Tĩnh Nghiên cuối cùng là thở phào nhõm, vấn đề công việc của mẹ rốt cuộc cũng được giải quyết thích đáng, đây cũng là yếu tố quan trọng dẫn đến thay đổi điều kiện kinh tế trong nhà. cầu giàu có, chỉ cầu cuộc sống sung túc bình an. thay đổi hướng của lịch sử, hai nguy hại đến trị an xã hội, chỉ muốn ở sống cuộc sống bằng cố gắn của mình làm cho người trong nhà trôi qua khá hơn chút, chắc có vấn đề gì chứ?

      Đối với quỷ thần đến, Mạnh Tĩnh Nghiên luôn có thái độ vô cùng tôn kính. Kiếp trước người theo thuyết vô thần, nhưng chuyện được sống lại ly kỳ như vậy cũng xảy ra, còn có cái gì thể xayr ra đây? Có mấy lần mơ thấy mình tỉnh dậy lại trở về hai mươi năm sau, người cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo bàn mổ, khi tỉnh lại người đầy mồ hôi.

      biết tương lai như thế nào, chỉ có thể quý trọng thời gian tại, cho dù là phút giây cũng hưởng thụ nó.
      Ngày hai mươi lăm tháng chín, từ sớm Quách thay đồ đẹp cho Mạnh Tĩnh Nghiên chờ Chu Phương đến Mạnh gia đón người. Tiểu nha đầu hôm nay rất xinh đẹp. Gì? Muốn hỏi đâu? Đương nhiên là ~ đương nhiên là ~ hôm nay tiểu nha đầu biểu diễn rồi!

      đứa bé vì để rèn luyện thân thể khỏe mạnh hơn lại cùng bạn đồng học Chu Phương của cùng nhau luyện vũ đạo, còn làm cho các bạn học Chu Phương cùng bạn học Từ Linh Lung vui vẻ cười đến đứng thẳng lên cũng được, tiết mục vũ đạo kia là vì bạn học Chu Phương cùng mấy đồng học mà chuẩn bị tiết mục./

      Từ Linh Lung đầu óc hoạt bát, ở cười xong liền chợt nảy ra ý tưởng đột phát, nếu như bọn họ mang theo tiểu nha đầu này cùng nhau biểu diễn như thế nào?

      Cái ý nghĩ này lập tức được mấy bạn học nữ ủng hộ, nam sinh tùy ý như thế nào cũng ý kiến. Trong nhóm Nữ sinh có hai người đồng ý, nhưng cũng bị thiểu số phục tùng đa số rồi. Làm cho người phụ trách Chu Phương lập tức quyết định mang theo Mạnh Tĩnh Nghiên cùng nhau tham gia biểu diễn ! Nhưng cũng nghĩ tới thu được kết quả tưởng tượng ra được

      Đúng vậy, từ sau chuyện đó, Mạnh Tĩnh Nghiên đối với chuyện luyện tập thể dùng thái độ chơi đùa để luyện tập nữa rồi. Nếu như lười biếng liền bị chấn chỉnh, mà bạn học Chu Phương lại là người rất nghiêm túc. May nhờ người nào đó trong tư tưởng rất thành thục, nếu sớm bị dọa sợ đến khóc chạy về nhà bao giờ nữa khiêu vũ á.

      Tiểu nha đầu ngây ngẩn nhìn vào gương tay, nhíu mày suy nghĩ chút. cảm thấy được, Quách mặc dù đối với việc chăm sóc những đứa trẻ rất có bộ, nhưng hóa trang có hiểu biết. Choáng nhất là dùng son môi đỏ chót bôi lên gương mặt làm má hồng, ở môi lại tô đỏ chút liền coi như xong.

      Ai, thôi, niên đại giống nhau, cũng thể cưỡng cầu . Trang điểm đẹp cũng sao, ai kêu ta là trẻ con đây?
      song ngưA fang thích bài này.

    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 44: Trẻ con nhà ai lạc vào đây?
      Mạnh Tĩnh Nghiên thế nào ưa nổi kiểu trang điểm như thế này, nhưng trong mắt đám nhóc chưa từng trải đời kia lại lộ ra vẻ hâm mộ cuồng nhiệt. Bình thường cảm thấy bề ngoài của Mạnh Tĩnh Nghiên xinh xắn, rất được lòng của giáo và các bậc phụ huynh, ăn diện vào lại càng đẹp mắt, họ cũng muốn trang điểm ở mặt y như thế!

      Quách bị ánh mắt tội nghiệp của Nghê Thụy Tuyết chọc cho phì cười, liền chấm lên trán cho mỗi nhóc chấm màu đỏ. Rất được, vừa nhìn những thứ này đều nhận ta là cùng lò rồi. Quách vui vẻ ngắm những khuôn mặt tươi tắn của đám học trò, bỗng hứng trí muốn làm như thế với cả các học sinh nam còn lại. Nhưng cậu nhóc Lý Minh Trạch dưới hướng dẫn của mọi người thấy bóng dáng đâu, có muốn bắt người cũng đành lực bất tòng tâm.

      Bị bạn nhóc giả trang Loli nào đó bồi dưỡng nửa năm, hun đúc lên Lý Minh Trạch trưởng thành hơn so với những đứa trẻ bình thường khác nhiều, lúc nào cũng phô trương thanh thế Đại ca của mình, đến đâu cũng phải mang theo năm bađàn em, tạo nên hình ảnh hết sức nổi bật trong nhà trẻ. Có Lý Minh Trạch là người dẫn đầu, mấy tên nhóc còn lại đều nhảy lên như con loi choi khiến Quách toát hết mồ hôi mà vẫn bắt được mống.

      Mạnh Tĩnh Nghiên chợt nhớ tới câu : “Trong núi có cọp, Hầu tử lập tức xưng vương”. Trước kia Vũ Tường cũng là nhân vật phong vân, được ít các nhóc len lén ái mộ, mơ hồ đè ép Lý Minh Trạch xuống bậc. Mà từ sau khi tên nhóc kia chuyển đến nhà trẻ cơ quan, Lý Minh Trạch đột nhiên đào hoa hơn hẳn. Dĩ nhiên, ở thời đại này, trẻ con vẫn rất đơn thuần, cái gọi là ái mộ, cũng chỉ là cảm thấy ngoại hình của Vũ Tường xinh xắn, nên nhìn nhiều thêm mấy lần mà thôi.

      Thứ mà Quách cầm tay Lý Minh Trạch cũng từng nhìn thấy, bình thường mẹ cậu vẫn thường dùng nó để tô môi. Mặc dù Mạnh Tĩnh Nghiên tô lên đẹp mắt, chẳng khác nào tiểu tiên nữ nhưng đây là thứ của con , cậu kiên quyết dùng! Nếu mắc cỡ chết người mất!

      Bản thân sống trong bầu khí hồn nhiên vui vẻ đó, tâm tình sao có thể thoải mái? Nếu như đứa bé chính là hạt cười của gia đình, nhà của chẳng phải có đống hạt cười hay sao, ha ha.

      Trước khi lên sân khấu, đám Chu Phương khẩn trương đến mức đầu đầy mồ hôi, tập tập lại từng động tác, chỉ sợ lúc lên đấy lại nhảy sai xấu hổ chết. Bọn họ tập luyện từ đầu hè, thời gian dài như vậy, mỗi động tác đều ăn nhập vào đầu sao có thể phạm sai lầm, có lẽ lúc này tất cả mọi người quá khẩn trương nên mới tự tin như thế.Người bình tĩnh nhất ngược lại chỉ có đứa bé bốn tuổi là , dù sao cũng là người tuổi, phạm sai lầm cũng là bình thường, xảy ra cái gì mới chính là khác thường! Vậy có gì đáng sợ đâu?

      đám mây nho , từ từ bay tới. Mời các bạn nghỉ chân chút, tạm thời dừng lại. Tiếp theo đây, xin mọi người thưởng thức vũ điệu 《 Lướt sóng 》lớp do các bạn mẫu giáo trình diễn!”

      Đoàn người sớm đứng thành đội hình ngay ngắn, người chủ trì vừa thông báo, lập tức chạy chậm lên sân khấu. Mạnh Tĩnh Nghiên là người sau cùng, xếp phía sau các nam sinh ra sân. Vóc dáng nho của trước mặt các nam sinh khác tạo thành chênh lệch ràng. khán đài lập tức vang lên tiếng xôn xao, bàn tán xem có phải người bạn nhà ai chạy lạc rồi cứ thế lên trình diện hay ?

      ghế giám khảo đều là các vị lãnh đạo của Sở giáo dục, Hiệu trưởng, ai cũng đều buồn bực, hỏi: “Tiểu Lý, mau xem xem tình huống thế nào. Trẻ con nhà ai lạc vào đây, cha mẹ con bé khẳng định gấp muốn chết rồi, cậu mau giúp đỡ tìm thử xem!.”

      Vóc người của Phó hiệu trưởng tương đối mập mạp, lúc này vội đến đầu đầy mồ hôi. Móc khăn tay từ trong túi quần ra lau lung tung trán. Hôm nay các lãnh đạo của Sở giáo dục đều tới, ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện được.

      phải là cái giáo kia mang cả con của mình đến, nhất thời để ý nên mới chạy đến phía sau đài theo mấy bạn lên trình diễn. Lúc này mà nghiêm túc phê bình, chỉ có thể làm loạn thêm thôi!

    5. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 45: Lên đài biểu diễn!
      đợi thầy Lý chạy đến bế Mạnh Tĩnh Nghiên bế , ca khúc “Lướt sóng” vang lên, đám người Chu Phương tiêu sái xoay người bắt đầu vũ điệu sống động của bọn họ.

      Bạn Lolita nào đó vóc dáng chỉ bằng nửa người ta đứng ở giữa đội ngũ cũng bắt đầu khoa tay múa chân. Mới bắt đầu còn lóng ngóng sau liền hết khiếp sợ, cũng biết là ai nhin được bật cười tiếng, những người khác cũng phản ứng kịp, trong hội trường tiếng ‘ xì ’‘ xì ’ vang lên ngớt. Kèm theo những tiếng cười đó là những tràng vỗ tay ngừng.

      Loli ngây thơ ngốc nghếch biểu diễn sân khấu khơi gợi lên hứng thú , Từ Linh Lung ngờ khán giả lại ủng hộ nhiệt liệt như vậy, liền khẩn trương quên đổi đội hình, va thẳng vào Mạnh Tĩnh Nghiên. nhóc dù té ngã cũng khóc, đứng lên vô tội gãi gãi đầu làm mặt quỷ.

      Đừng làm người xem cười nghiêng cười ngả mà ngay cả những vị lãnh đạo cũng khỏi nở nụ cười. Những ngồi ở cương vị này đều là những người từng trải, màn biểu diễn nào mà chưa gặp qua, nếu có thể khiến cho bọn họ cười tiếng, coi như thành công mỹ mãn rồi.

      Tiếng cười của khán giả cùng tiếng vỗ tay cực lớn lấy lòng người bạn Mạnh Tĩnh Nghiên, ước muốn cùng lòng hư vinh đều thỏa mãn, càng uốn éo hăng hái. Ha ha, thừa dịp vẫn còn trẻ con cần để ý thể diện, chờ sau này có muốn biểu diễn nữa cũng được...!

      Đám người Chu Phương, Từ Linh Lung, ai cũng ngờ vũ điệu của bọn họ lại được hưởng ứng như vậy, vừa hưng phấn lại vừa kích động, nhưng hề khẩn trương, khí hưng phấn như vậy, có nhảy sai cũng ai quan tâm, dù sao chú ý của mọi người đều đặt hết lên người em kia.

      vũ điệu kết thúc, bàn tay của khán giả cũng sưng đỏ cả lên. Phó hiệu trưởng lau lau mồ hôi trán, quả hù chết ông, chỉ sợ hôm nay lãnh đạo thị sát lại xảy ra vấn đề, hỏng bét. Nghiêng đầu quan sát được mấy vị kia ai cũng hài lòng, phó hiệu trưởng quyết định sau này phải hỏi xem vũ điệu kia do lớp nào chuẩn bị, để còn khen thưởng! Màn biểu diễn mới mẻ độc đáo như thế rất cần phải khuyến khích!

      Cúi người chào cảm ơn, lúc này Mạnh Tĩnh Nghiên là đứng đầu tiên. tuốt ở đằng trước, chẳng khác nào chú khổng tước kiêu ngạo. Nếu là tại có máy quay tốt quá, có thể ghi lại những biểu hôm nay của để làm kỷ niệm, đến già mở ra xem lại, ý nghĩa biết bao, đây chính là lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn của đấy.
      Khụ khụ, chẳng phải cũng từng học qua nghệ thuật phải sao.

      Đáng tiếc, tại ngay cả máy chụp hình cũng đều thông dụng, đừng chi đến máy quay phim. Aiz, dập tắt cả nhiệt huyết của con người ta mà!

      “A a a a a, Nghiên Nghiên, cậu đúng là bảo bối của chúng tớ mà ha ha ha ha ha!”

      đám người trẻ tuổi chỉ giữ được cảm xúc bình tĩnh ở sân khấu, đến khi ra sau khán đài lập tức liền bùng nổ, nhất là Từ Linh Lung, khoa trương nhất, ôm lấy Mạnh Tĩnh Nghiên quay mấy vòng, làm cho nhóc đầu váng mắt hoa, sau đó lại nặng nề hôn lên mặt mấy cái.

      Tâm tình kích động chỉ có thể dùng phương thức này để bộc lộ ra ngoài, chỉ chốc lát sau, mặt Mạnh Tĩnh Nghiên ngập nước miếng. Hừ, đừng nghĩ người ta tuổi còn , biết gì, đúng là chẳng vệ sinh chút nào, đúng là đáng ghét!

      Bạn Lolita nào đó mặt phụng phịu như cái bánh bao, còn đám Chu Phương lại phát ra mình bị ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấyẻ mặt này của Mạnh Tĩnh Nghiên cực kỳ đáng , lại nhịn được mà hôn lên má vài cái nữa. Mùi vị cũng khá tốt ha ha......

      “Bảo bối, hôm nay em làm cho chị đây nở mày nở mặt, chiều về chị mua kẹo cho ăn nhé!”

      Đổ mồ hôi!©¸®! Lại là kẹo! Vì sao mấy người lại cứ thích lấy kẹo ra dụ dỗ trẻ con như thế? Đổi chiêu gì mới mẻ hơn được ?
      Dion, song ngưA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :