1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 17: Nhóm bạn học đáng

      Editor: Á bì

      Chỉ lúc sau, giáo Quách bước vào, mấy đứa luôn có tâm trạng kính sợ đối với giáo. giáo còn chưa gì, hai bạn dè dặt dừng tay, ánh mắt tội nghiệp nhìn giáo Quách — bọn họ vẫn luôn biết đánh nhau là tốt, nhưng vẫn luôn cảm thấy rằng mình có lý do hợp lý hơn, hi vọng giáo Quách có thể 'chủ trì công đạo' cho bọn họ.

      Nhìn ánh mắt ướt át như chú chó của hai bạn , giáo Quách xì tiếng nở nụ cười. Bước qua sờ hai cái đầu của bọn họ, kêu giáo khác canh lớp học dùm , rồi tính dẫn hai bạn ra bên ngoài chuẩn bị làm giáo dục tư tưởng.

      Cũng biết như thế nào, mà khi vào hai bạn lại nắm tay nhau, chắc là biến chiến tranh thành tơ lụa rồi. Mạnh Tĩnh Nghiên đoán chắc là mấy cái đạo lý lớn như cần phải thương và đoàn kết với nhau.

      giáo Quách có biện pháp trị được mấy bạn này.

      Tinh mắt nhìn thấy hai má bọn nó phình lên, đoán chắc giáo Quách cho tụi nó ăn kẹo. khỏi thở dài, thời đại này mấy đứa vẫn rất đơn thuần, chỉ cục kẹo là có thể dụ dỗ được tụi nó.

      Bởi vì bản thân cũng là người từng mang thai, Mạnh Tĩnh Nghiên đặc biệt thích những bạn . Mặc dù rất thương tiếc đứa con của có cơ hội đến với thế giới này...Nhìn thấy nước mắt và nước mũi của hai đứa vẫn còn ở mặt, lòng của liền nhũng ra như kẹo đường, nhịn được lấy cái khăn tay của mình ra, tới lau lên mặt của hai cái đầu củ cải.

      Ở nhà cũng được mẹ lau mặt nên hai đứa đều có thói quen, hai đứa đứng yên phối hợp, để tuỳ Mạnh Tĩnh Nghiên lau. Đợi đến khi lau sạch nhìn thấy hai khuôn mặt khô nhiều. Da thịt mềm mại đáng vô cùng, Mạnh Tĩnh Nghiên nhất thời ngứa tay kiềm lòng được, lúc lau cũng nhéo hai cái lên mặt của trong hai đứa, cảm xúc đó rất mềm, rất thoải mái, rồi tự mình cười khúc khích rộ lên.

      Ánh mắt Nghê Thuỵ Tuyết trừng tròn, kéo mạnh Mạnh Tĩnh Nghiên lại, ghé vào bên tai ' thầm' rằng, "Nghiên Nghiên, sao cậu lại giúp Lý Minh Trạch lau mặt vậy, phải cậu vẫn luôn chán ghét cậu ta sao?"

      Hả? Có việc này sao? Thằng bé bụ bẫm đầu củ cải chọc người ta thích này, sao lại chán ghét cậu ta chứ?

      "Cậu quên rồi? Lần trước khi cậu ta kéo bím tóc của cậu, cậu thề bao giờ chơi với cậu ta nữa, còn kêu mình phải giám sát cậu đó! chuyện với cậu ta nữa!" Nghê Thuỵ Tuyết thầm nhưng giọng quá lớn làm cho cả lớp ai cũng nghe, xong còn hung hăng trợn mắt liếc Lý Minh Trạch.

      Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy ở cùng chỗ với Nghê Thuỵ Tuyết, tâm tình của cũng trở lại thời tuổi trẻ. Tưởng tượng đến bộ dáng mím môi ' bao giờ chơi với cậu ta nữa', Mạnh Tĩnh Nghiên cười đến bao tử muốn đau.

      đợi hoàn hồn, Lý Minh Trạch nhéo hai bên mặt , hung hăng véo hai lần, thiếu chút nữa là nhào nặn khuôn mặt của thành chỗ. Đợi cậu ta buông tay, khuôn mặt của Mạnh Tĩnh Nghiên đỏ bừng xinh đẹp và ướt át.

      là làm ơn mắc oán! Mạnh Tĩnh Nghiên thở phì phò nhìn Lý Minh Trạch, ánh mắt oán trách làm cho Lý Minh Trạch ngẩn ra, lắp bắp , "Ai, ai cho cậu véo mình, mình cũng véo lại cậu, vậy mới công bằng. Còn nữa, được, sau này được nghỉ chơi với mình!"

      Ô hay, muốn chơi với cậu ta, mà cậu ta còn muốn ra lệnh nữa sao?

      Thằng nhóc thối này, quả nhiên làm cho vừa khóc vừa cười biết phải gì cả, liền nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng cười khúc khích, Mạnh Tĩnh Nghiên vừa quay đầu liền nhìn thấy, ôi, ở bên cạnh vẫn luôn có người xem kịch vui, đó là Hà Vũ Tường!
      Dion, Chris, A fang 1 thành viên khác thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18: Cậu giỏi quá!

      Editor: Á bì

      Rời khỏi nhà trẻ nhiều năm, giờ ôn lại khoảng thời gian đó, chuyện đánh nhau vào buổi sáng của Lý Minh Trạch và Chu Văn Hiên chỉ là món khai vị mà thôi. Khóc nháo muốn tìm mẹ, trưa chịu ăn cơm, khóc chịu ngủ trưa mà muốn tìm mẹ... là cái dạng gì cũng có, chính là cảnh gà bay chó sủa.

      Mạnh Tĩnh Nghiên vốn rất thích trẻ con, giờ sinh hoạt trong thế giới nhiều bé củ cải như vậy, tự giác sắm vai chị lớn. Có bạn nào cẩn thận ngã, đầu gối bị thương, cần nghĩ ngợi, mượn hòm thuốc tới xử lý rất tốt, lại còn an ủi bạn bị ngã--"Thổi thổi đau nha...!"

      Phải! Bộ dáng người khác lừa , giờ sử dụng hết lên người mấy đầu củ cải này.

      Đừng , nhiều lúc mấy giáo đều đau đầu có cách nào, nhưng tới tay của Mạnh Tĩnh Nghiên mọi chuyện đều được giải quyết. Giữa trưa luôn có nhóm mấy bạn chịu tự ăn cơm, chỉ có hai ba giáo nên thể nào chăm sóc mấy chục đứa hay là đút hết tất cả được. Mạnh Tĩnh Nghiên liền suy nghĩ biện pháp, dẫn đầu muốn thi đấu với các bạn. Phải tự mình dùng muỗng và đũa để ăn, được kén chọn, ai ăn sạch cơm trong bát trước người đó lợi hại nhất.

      Bị kích thích, nhóm đầu củ cải nhất thời hứng thú tăng vọt, đám gấp gáp vội vàng lùa cơm vào miệng. Có bạn quá thể cầm đũa được tốt, kiên quyết để cho giáo giúp, cầm muỗng vội vàng lùa cơm vào miệng.

      là người trưởng thành nên thèm tranh với bọn , cố ý thả chậm tốc độ. Cuối cùng người chiến thắng chính là người sáng nay mới đe doạ được nghỉ chơi với cậu ta, bạn Lý Minh Trạch. Dưới dẫn đầu của Mạnh Tĩnh Nghiên, cậu ta ưỡn ngực tự hào nhận những tràng vỗ tay của các bạn khác, cực kỳ đắc ý, rất hưởng thụ! Lý Minh Trạch cảm thấy vì mấy tiếng vỗ tay này, dù ăn cà rốt mà cậu thích cũng đáng!

      Nhìn vào mắt những bạn khác thấy ràng toàn là hâm mộ và ghen tỵ, đều thầm quyết tâm: Về nhà nhất định phải tập luyện cách ăn cơm cho tốt, lợi hại hơn cả Lý Minh Trạch!

      Nhóm mấy bé trai vất vả tự mình ăn cơm nhưng lại thể thắng mấy chị lớn, còn mấy bé quăng muỗng cơm khóc toáng lên, đòi muốn về nhà, muốn tìm mẹ. người khóc, những người còn lại cũng muốn góp vui, bắt đầu rớt xuống vài giọt nước mắt to như hạt đậu. Lúc đầu mấy giáo thấy vấn đề ăn cơm được giải quyết mà buông lỏng giờ lại căng thẳng, ôm mấy bạn hơn dỗ dành.

      Mạnh Tĩnh Nghiên chưa nghĩ tới kết quả này, nhất thời cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Nhưng mà vẫn luôn có biện pháp, hỏi giáo xin mấy tờ giấy màu, xé mấy tờ giấy thành mấy hình chữ nhật, nhanh chóng xếp thành mấy ngôi sao may mắn phát cho mấy bạn . Nhóm bạn được đồ chơi mới, lúc này mới nín khóc, hít mũi, cầm ngôi sao may mắn vui vẻ cười ha ha ha.

      Bọn chúng thoả mãn nhưng Lý Minh Trạch lại nháo lên. Lý do là dựa vào cái gì bọn nó ăn chậm mà có quà, ngược lại cậu ta ăn cực kỳ cực kỳ nhanh mà có phần thưởng chứ? công bằng!

      giáo thấy Lý Minh Trạch làm cho bộ dáng của Mạnh Tĩnh Nghiên trông rất đáng thương, liền cười bước lên giải vây thay . Tất nhiên cũng phải làm công tác tư tưởng với Lý Minh Trạch, cậu là lớn, cần phải nhường các em trai em . chỉ ăn cơm tốt nhất mà tính cách cũng phải tốt nhất. Khen ngợi và khích lệ nửa ngày, Lý Minh Trạch mới chịu thôi, nhìn nhóm bạn , cậu luôn có cảm xúc ưu việt--mình có tính cách tốt, đây nhường cho mấy đứa! Ai bảo giỏi nhất chứ?
      Dion, Chris, A fang 1 thành viên khác thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 19: Sợ sợ sợ!!!

      Editor: Á bì

      Sau khi dỗ các bạn vui vẻ xong, cuối cùng Mạnh Tĩnh Nghiên mới thở phào nhõm. Bởi vì trưa nay thời gian dùng cơm tương đối ngắn, nên các giáo có thời gian dẫn mấy bạn chơi vài trò chơi. Nếu mà trực tiếp ngủ tốt với thân thể cho lắm.

      Mạnh Tĩnh Nghiên lấy cái khăn tay từ túi áo của mình ra, sau khi lau sạch cái miệng của mình nhét nó lại vào trong túi. Mẹ của người rất thích sạch , rất thích bỏ vào cặp hoặc túi áo của con cái khăn tay , cũng rất tốt khi có cái dự phòng. Cũng may mẹ Mạnh còn có thói quen này, nếu chẳng lẽ kêu Mạnh Tĩnh Nghiên lấy cái khăn tay hồi sáng mới lau mặt Lý Minh Trạch lau miệng mình sao?

      Sau khi vệ sinh sạch cho mình xong, mới đứng dậy theo nhóm sau cùng. Nhóm các bạn có ai có thể yên tĩnh chút, phải người chạy ta đuổi, chính là cầm tay nhau cùng , cực kỳ náo nhiệt. Trong lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên nhịn được có chút bay bổng, sinh hoạt trong hoàn cảnh này, làm sao có thể trẻ lại được cơ chứ.

      cảm khái bóng dáng lặng lẽ tới bên cạnh , cúi sát bên cổ , dùng giọng chỉ có nghe thầm bên tai : "Đừng cho rằng mình biết, hồi nãy mình thấy cậu lén lấy hết cà rốt trong bát vứt ."

      Từng hơi thở phun bên tai , hơn nữa lời người kia , làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, vội vàng lùi lại phía sau hai bước. Quay đầu mới nhìn thấy, người quậy phá ở bên cạnh chính là cậu bé mới chuyển trường ngày hôm qua, Hà Vũ Tường.

      Người này, sao lại có cặp mắt sắc bén như vậy? Vừa rồi giáo cũng có phát , lén lấy cà rốt bỏ vào giấy ăn gói rất cẩn thận, ném vào sọt rác, còn đắc ý tự cho rằng thần biết quỷ hay, lại nghĩ rằng những động tác này lại bị người khác nhìn thấy.

      Khi Hà Vũ Tường thầm bên tai của Mạnh Tĩnh Nghiên, phát chỉ là thở thôi, lại thấy lỗi tai của Mạnh Tĩnh Nghiên nhạy cảm tới mức run lên hai lần, chơi rất vui. tính thổi thêm hai lần nữa Mạnh Tĩnh Nghiên nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước. Sắc mặt cậu liền đen, cho rằng Mạnh Tĩnh Nghiên thích mình, rất ghét mình.

      "Sao cậu phát được?"

      Bộ dáng sợ hãi như con thỏ của Mạnh Tĩnh Nghiên làm cho Hà Vũ Tường rất vui, cậu cong khoé miệng, đôi mắt xoay tròn, giống như đánh giá Mạnh Tĩnh Nghiên. ra phải ghét mình mà chỉ là bị mình doạ mà thôi.

      Có thể làm cho Nghê Thuỵ Tuyết mê cậu ta như vậy, Hà Vũ Tường chắc chắn là người rất có năng lực, đặc biệt là khi cậu ta cười rộ lên, lúm đồng tiền bên má đặc biệt rất đẹp. Mặc dù đánh giá người khác như vậy có chút lễ phép, nhưng bề ngoài đáng và đẹp trai của cậu ta làm cho tình mẹ trong Mạnh Tĩnh Nghiên trỗi dậy, lòng mềm ra. Còn biết cái gì chứ? Cũng để bộ dáng ngượng ngùng của cậu ở trong lòng.

      Hà Vũ Tường thấy hai mắt của Mạnh Tĩnh Nghiên sắp chảy nước mắt, rất vừa lòng. Chờ Mạnh Tĩnh Nghiên kịp thời phản ứng cậu chạy theo mấy đầu củ cải kia ra khỏi phòng học rồi.

      Tiểu Nghiên Nghiên cong khoé môi, cũng chạy theo sau. Thằng nhóc thối này, bày đặt làm ra vẻ thần bí lắm!

      phải Hà Vũ Tường cố ý trả lời Mạnh Tĩnh Nghiên. là thằng nhóc đáng chết kia, làm sao cậu có thể biết xấu hổ mà ra khắp nhà trẻ chỉ có mỗi Mạnh Tĩnh Nghiên chơi vui, cho nên cả buổi sáng cậu chẳng làm gì cả, luôn ở bên cạnh quan sát Mạnh Tĩnh Nghiên, mỗi cử chỉ của cậu đều bỏ qua.

      , loại lời này, sao cậu có thể thốt ra lời chứ...


      Chương 20: Trong mắt giáo là khối bảo.
      Editor: thao1504

      "Chúng ta là vườn hoa của Tổ quốc, là những đóa hoa tươi đẹp trong vườn, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng chúng ta, mặt mỗi người đều nở nụ cười với nhau. là lá la la.. là lá la la, mặt mỗi người đều nở nụ cười!"

      Tiết mục sau buổi cơm trưa chính là Quách mang theo tất cả mọi người cùng nhau ra học ca hát, bài hát này là “Chúng ta là vườn hoa của tổ quốc”, mà Mạnh Tĩnh Nghiên vài chục năm chưa từng nghe lại, thời điểm nhớ lại giai điệu quen thuộc làm cho hết sức kích động, Quách dạy câu, liền lớn tiếng hát tiếp theo câu.

      ngoài ý muốn, Mạnh Tĩnh Nghiên trở thành đứa bé hát tốt nhất trong hai mươi mốt đứa trẻ trong vườn trẻ. Ánh mắt của Quách nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên cũng phát sáng, ngờ đầu của Nghiên Nghiên chỉ đập xuống bị thương chút lại làm cho bé thông minh lên ít.

      liền khen Mạnh Tĩnh Nghiên vài câu, làm cho các bạn khác phục, liền dùng hết sức hát lớn lên. Chỉ là những tài năng này. . . . . Dĩ nhiên là so với Mạnh Tĩnh Nghiên là kém xa rồi.

      Sau bữa cơm trưa vốn rất dễ buồn ngủ, nhóm bé đầu củ cải lại chơi thêm nửa ngày, nên mọi người ai cũng có chút mệt mỏi. Ngay cả Mạnh Tĩnh Nghiên cũng ngoại lệ, mặc dù tâm tư của trưởng thành, nhưng thân thể này của mới chỉ hơn ba tuổi, cũng ngủ, đói, gấp ba lần cơ thể trưởng thành.

      Nếu là những ngày khác các tiểu bằng hữu khóc nháo chưa muốn ngủ, làm cho giáo chóng mặt đến sắp sứt đầu bể trán, bữa nay bọn liền nắm tay nhau vào phòng ngủ trưa, rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Hôm nay ai cũng cần giáo sử dụng kỷ luật sắt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền truyền ra tiếng thở đều.

      Lớp kế bên của Lý sau khi mất hết sức lực, cuối cùng cũng dỗ bọn ngủ để có thể nghỉ ngơi chút. Nhìn thấy Quách nhàn nhã cầm các bức vẽ bọn làm trong giờ học mỹ ra xem, vô cùng hâm mộ.

      " Quách, cũng là những đứa trẻ của lớp của biết nghe lời. Ăn cơm, ngủ đều cần quan tâm, thời điểm ăn cơm trưa lớp chúng tôi còn có ba đứa hài tử ô ô khóc chịu ăn, tôi nghe lớp các học sinh của lớp ở trong sân ca hát rồi." Lý hâm mộ .

      là bởi vì thích trẻ con, mới báo danh vào trường giáo viên dạy mầm non, để làm giáo ở vườn trẻ. Trước kia biết công việc này lại mệt như vậy, làm người ta nhức đầu đến như vậy. Nhìn những đứa bé của lớp Quách, nhìn lại những đứa bé của lớp mình chút, là đáng hận!

      " làm thế nào mà những đứa bé của lớp lại yên tĩnh ngoan ngoãn như vậy? Quách, cho tôi số cách ? Để cho tôi học tập được chút kinh nghiệm của !"

      Quách buông những bức tranh trong tay xuống, từ ngoài cửa sổ nhìn vào trong, nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đắp chăn cho ngủ Nghê Thụy Tuyết nằm ngủ kế bên . Cười cùng : " Lý, nhìn thấy bé kia ? Những đứa bé của lớp chúng tôi hôm nay như vậy nghe lời, đều là nhờ có bé đó!"

      xong, Quách liền lại các biểu của Mạnh Tĩnh Nghiên hôm nay. Mặc dù Mạnh Tĩnh Nghiên hết hết sức khiêm tốn yên tĩnh, nhưng mà giao thiệp với những đứa trẻ khác lâu dài, đối với trong lòng bọn , hành động vô cùng hiểu chuyện của trước mặt Quách trước mặt, làm sao có thể che giấu đây? Tiếp xúc lát, nhìn ra được chỗ bất đồng.

      Chỉ là biểu bất đồng này là biểu ở phương diện tốt, chỉ cho là đây là đứa bé hiểu chuyện, cũng có suy nghĩ nhiều. Lúc ăn cơm tranh tài cũng là vì chơi rất vui, vì là lần đầu tiên nữa. Phải nghĩ cái biện pháp này là để cho những người bạn ăn cơm ngon, cũng tin. đứa bé ba tuổi rưỡi, sao có thể có loại tâm cơ gì a?

      Dĩ nhiên, bởi vì suy nghĩ nát óc, cũng là đoán ra trong thân thể của Mạnh Tĩnh Nghiên, là linh hồn hơn 20 tuổi.

      Lý nghe Quách kheo đứa Mạnh Tĩnh Nghiên là đứa trẻ đời khó gặp , hâm mộ vô cùng, hận thể nhanh chóng ôm Mạnh Tĩnh Nghiên vào học trong lớp của mình . Trong lớp học của tại sao lại đứa bé nào hiểu chuyện như vậy, có thể phối hợp công việc của giáo viên, trị được những đám đậu đinh bọn chúng đây?
      ly sắc, Dion, song ngư3 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21: coi là con trai của mình, lại coi là con thỏ .
      Editor: thao1504

      Ban ngày chơi quá náo nhiệt, đến buổi tối gặp ác mộng, trong bóng tối ba mẹ An Nhiên ngủ, nằm nghiêng ở bên cạnh mẹ, vùi đầu vào trong chăn tiếng động khóc nức nở nghẹn ngào.

      lại nằm mơ thấy đứa bé kia, bảo bảo, mẹ thực xin lỗi con. . . . . .

      Mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía chân trời, Đồng hồ báo thức của Mạnh mẹ vang lên, truyền tới thanh tất tất tốt tốt vang dội kêu rời giường bên tai, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng nhắm mắt lại, dùng chăn bọc mình từ đầu đến chân cũng bọc lại, dáng vẻ làm bộ như ngủ say. Mạnh mẹ sợ ở trong chăn như vậy tốt, muốn mở chăn ra khỏi đầu của , vén lên hai lần nhưng lại thể lấy chăn ra được, sợ nữ nhi thức giấc nên dám kéo chăn nữa, nghĩ lại nếu thoải mái từ trong chăn chui ra ngoài mà thôi.

      Đợi đến lúc làm xong cơm trở lại gọi con rời giường, thấy hai mắt con bị sưng giống như quả đào dọa giật mình. Vội vàng gọi chồng lại, chỉ sợ là mắt con bị bệnh hoặc là do ăn cái gì mà bị dị ứng, định dẫn con đến bệnh viện khám thử.

      "Mẹ, tối ngày hôm qua có con muỗi cắn con, bị con đánh bay mất, con có lợi hại ?" Quơ hai quả đấm , bày tỏ mình vô cùng lợi hại.

      Hai vợ chồng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt, thời tiết giờ còn chưa nóng đâu, tại sao lại có muỗi chứ? Nếu là muỗi, lại bị cắn điều hết hai con mắt như vậy cũng là quá trùng hợp ! Mạnh Tĩnh Nghiên thấy ba mẹ tin, liền lấy tay gãi gãi hai mí mắt sưng tấy, "Mẹ, ngứa quá !"

      Mạnh mẹ vội vàng bắt lấy tay của con , vội la lên: " cho gãi, gãi vậy mắt hư về sau con thấy đường! Ba nó, ông chuẩn bị cho đứa cái khăn lông nhúng nước lạnh để thoa lên chút, nếu là ngày mai vẫn còn sưng như thế, liền đưa đứa đến bệnh viện xem chút."

      Mẹ Mạnh cùng Ba Mạnh thấy con như vậy cũng cực kỳ đau lòng, đứa này, gần đây sao luôn bị thương phải vào bệnh viện như vậy nhứ, phải là dính vào cái gì sạch đó chứ?

      còn tuổi ưu thế lớn nhất chính là có thể ‘ ngây thơ vô địch ’, dù lời ra có cái gì hợp lý, cũng là chuyện bình thường , những người lớn đại khái để ý. đứa con nít, cái gì cũng hiểu.

      Mặc dù lừa gạt được ba mẹ, nhưng giấc mộng đêm qua làm cho thủy chung vực dậy nổi tinh thần, thời điểm đến nhà trẻ người rất mệt mỏi. Mấy người đồng nghiệp của Quách sớm nghe ta khoe trong lớp cái tiểu nha đầu này rất tinh hoạt hiểu chuyện, liền muốn gặp mặt nàng cho lần, nhưng khi nhìn thấy nàng khuôn mặt ỉu xìu vào lớp, liền rất thất vọng, còn cho là Quách khoác lác, quá thực.

      Nhìn ra cửa trong sân có nhóm tiểu đậu đinh chơi đùa náo loạn ngoài đó, làm cho khỏi nhớ đến đứa bé chết bàn mổ của mình, nếu như đứa bé kia sanh ra được, có phải hay cũng có bộ dáng đáng và bướng bỉnh giống như những đứa bé này?

      "Con thỏ !"

      Đột nhiên trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên nhảy ra câu bé, muốn hù phen, nhưng mà Mạnh Tĩnh Nghiên vì đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên hề phản ứng gì. Làm cho Vũ Tường khỏi thất vọng bĩu môi, chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Mạnh Tĩnh Nghiên giống như con thỏ bị dọa sợ, tại sao tại lại như tưởng tượng chứ.

      Tâm trạng của Mạnh Tĩnh Nghiên tốt, nên xoay qua chỗ khác thèm để ý đến . Nhìn thấy ánh mắt của như vậy làm cho Vũ Tường rất buồn bực, cặp mắt của con thỏ sao hôm nay lại hồng hồng? Như vậy chẳng phải càng giống như con thỏ mà bà nội nó nuôi trong nhà đó sao!

      cho cùng cũng là đứa bé, cho dù so với những đứa trẻ khác trầm ổn hơn, cũng thể khống chế được tò mò trong lòng. Nên Vũ Tường giống như phát vùng đất mới, lần nữa tới trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên, ánh mắt nhìn toát lên đầy vẻ tò mò và cùng hưng phấn.

      Nhìn thấy biểu cảm và nét mặt trẻ con của trong nháy mắt làm cho lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên trở nên mềm mại, nên đồng thời lấy nỗi lòng thương tiếc đứa bé chết , cùng tình thương, mong chờ của mình đối với đứa bé đặt lên đứa bé trước mắt này. Miễn cưỡng lên tinh thần, đối mặt với cho cái nhìn từ ái cùng khuôn mặt tươi cười.

      Nhưng như thế nào mà Vũ Tường lại nhìn thấy vẻ mặt đó Mạnh Tĩnh Nghiên là vẻ mặt cười như phải cười, cũng tựa như khóc mà phải là khóc vẻ chỉ ra câu: "Con thỏ , có phải hôm qua cậu chịu ăn cà rốt, cho nên hôm nay ngã bệnh? Về sau được kiêng ăn như vậy, biết ? Mình lấy cà rốt của mình cho cậu ăn!"


      Chương 22: Thức ăn trong chén của ngươi khác, Mùi vị ngon hơn!
      Editor: thao1504


      Tại sao Vũ Tường lại như vậy, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng từ chối cho ý kiến, cùng đứa bé ba bốn tuổi cãi nhau làm được. Chỉ là khuôn mặt bọn tươi cười hồn nhiên là rất có sức cuốn hút, chơi đùa thỏa thích cùng chúng đến giữa trưa, tâm tình của cũng khá nhiều.

      Chỉ là đến lúc ăn cơm trưa khi Vũ Tường lựa tất cả cà rốt trong chén của mình trong chén để vào trong chén của của Mạnh Tĩnh Nghiên, lại còn mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào muốn ăn hết tất cả cà rốt trong đó, như vậy rất tốt cho mắt. Mạnh Tĩnh Nghiên ghét nhất là ăn cà rốt, hơn nữa lại bị bức bách đến kinh người như vậy, cảm thấy như vậy giống như dùng cực hình với mình vậy, vậy làm sao mà ăn nổi!

      Lý Trạch nghe Vũ Tường , cũng tưởng là Mạnh Tĩnh Nghiên ngã bệnh, khi thấy Vũ Tường lấy tất cả cà rốt của mình cho Mạnh Tĩnh Nghiên ăn còn là có thể chữa bệnh, do dự hồi lâu, vì muốn sau này Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn có thể chơi đùa cùng , nên cũng lấy tất cả cà rốt trong chén mình cống hiến tất cả vào trong chén của Mạnh Tĩnh Nghiên.

      Chuyện này, càng làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên dở khóc dở cười. Lý Trạch vốn thích ăn cà rốt, nhưng vì muốn đạt được danh hiệu ăn ngoan nhất, nếu muốn hạng nhất đều kiện là người bạn thể kén ăn. Lấy tất cả cà rốt của mình cho , chính là buông tha hạng nhất đó, đối với chuyện bỏ cảm giác vinh dự khi được vinh danh đặc biệt với đứa bé mà là cực kỳ dễ dàng.

      Mấy ngày nay buổi tối khi mẹ rước về nhà, người đều rất sạch chỉnh tề, mẹ ngừng khen trưởng thành, hiểu chuyện. ra đều này là công lao của Mạnh Tĩnh Nghiên, giúp lau nước mũi, thắt dây giày, chỉnh trang lại các y phục. Nên vì chuyện này, cũng thể để Mạnh Tĩnh Nghiên ngã bệnh a, nếu về sau ai giúp lau nước mũi, mang giày, chỉnh trang y phục?

      "Mạnh Tĩnh Nghiên, mau ăn nha, ăn cái này mới mau hết bệnh." , luôn cho rằng cà rốt là loại thuốc uống rất hiệu nghiệm nha!

      Những chuyện Vũ Tường làm là có khả năng hại người rất cao, cư nhiên làm cho những đứa bé trẻ người non dạ tin tưởng rằng ‘ cà rốt có thể trị bệnh ’sâu trong tiềm thức của chứng, đúng là hoang đường mà!

      Chuyện này cũng chưa kết thúc, Nghê Thụy Tuyết cũng muốn tới góp phần vào. nhưng mắt Tiểu nha đầu này lại bị ‘sắc đẹp’ làm mê hoặc, nên cho là rằng Vũ Tường cùng Lý Minh Trạch đều đưa cà rốt trong chén mình cho Mạnh Tĩnh Nghiên, là bởi vì Mạnh Tĩnh Nghiên thích ăn món này, hơn nữa nhìn dáng vẻ hồng hồng như rất ăn như vậy nữa. Tiểu nha đầu cũng ăn trong chén của mình nữa, cầm chiếc muỗng gắp hết cà rốt trong chén Mạnh Tĩnh Nghiên lên ăn thử.

      dùng muỗng còn chưa được thành thạo, cho nên chỉ có còn lại số ít cà rốt đũa đại đa số bị làm đổ ở bàn cơm, chỉ còn lại hai miếng. Ăn xong còn chép chép miệng, ừm! Đúng là so với trong chén mình ăn ngon hơn!

      ràng là đồ ăn giống nhau, cùng trong trong nồi xào múc ra, nhưng trong chén của người khác so với trong chén của mình lại có mùi vị khác nhau! muốn, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên trong chén còn, tất cả sớm bị làm đỗ lên bàn thể ăn được. Những đứa bé phần lớn thích ăn những cái này, nên đầu bếp của nhà trẻ khi nấu cơm cũng chỉ để chút xíu vào mà thôi, chủ yếu vì để cho những đứa bé đầy đủ dinh dưỡng.

      ăn của Mạnh Tĩnh Nghiên được, còn có của những bạn khác nha. Nghê Thụy Tuyết liền như Tiểu Hầu Tử chạy loạn khắp nơi, ánh mắt nhìn xuống chính là nhắm ngay các miếng cà rốt trong chén của những đứa bé . Nếu như trộm được liền dương lên khuôn mặt hả hê rồi ăn hết, còn nếu là trộm được liền nhíu cái mũi lại, sau đó tiếp tục trộm trong chén người khác.

      Quách gì cũng nghe, nếu là đứng dậy bắt lại, liền chạy so thỏ còn nhanh, làm cho trong phòng ăn liền náo loạn ồn ào.

      Thấy đến giành thức ăn trong chén mình, các tiểu bằng hữu đều vui, phát mục tiêu của chỉ là món cà rốt, mọi người liền nhanh chóng lấy muỗng múc các miếng cà rốt lên đều nhét vào trong miệng. Ngay cả những bé bình thường thích ăn nhất là cà rốt , cũng ăn như hổ đói những miếng cà rốt còn lại trong chén.

      Nghê Thụy Tuyết phát mình trộm được nữa mới mệt mỏi trở về chỗ ngồi ăn thức ăn trong chén mình, nhưng tại sao lại có ngon như ăn trong chén của người khác vậy? Ai. . . . . .
      Dion, Chris, A fang2 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 23: Buồn bã!

      Buổi tối Mẹ Mạnh hỏi người bạn Mạnh Tĩnh Nghiên về chuyện ở nhà trẻ. Khi nghe con kể lại chuyện xảy ra lúc ở nhà ăn cả cha và mẹ Mạnh đều ôm bụng cười lăn lộn. Đám trẻ là thú vị, nếu mắt con mình bị muỗi chích hai nốt mà có thay đổi được tật kén ăn cho những người bạn khác kén con muỗi kia cũng coi như làm được chuyện tốt.

      Mắt của Mạnh Tĩnh Nghiên bị sưng là do tối hôm trước khóc nhiều, sau khi ngủ trưa giấc giảm sưng đáng kể, tệ hại như buổi sáng nữa. Lúc này cha mẹ Mạnh mới yên tâm, tin tưởng rằng nhà mình có muỗi, có lẽ ngủ đông lâu quá nên mới đói bụng ăn quàng. Mặc kệ là người lớn hay trẻ con, ai nấy cũng đều cảm thấy bệnh viện phải là chỗ tốt đẹp gì, có thể tới liền .

      là trẻ con ai mà chẳng thích ngày thứ bảy vì cần học, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên ngược lại, thích khí ở nhà trẻ, thích chơi đùa cùng những người bạn . Tuy nhiên cũng thể biết tiến thủ như vậy, dù sao bản thân cũng phải là đứa trẻ mới ba tuổi rưỡi, ngây ngô hưởng thụ tuổi thơ. Cơ hội được sống lại lần nữa này so trúng số độc đắc càng hiếm có hơn, thể lãng phí vô ích được.

      Rồi lại thầm tính toán, có lẽ sang năm mẹ nghỉ việc cho nên nhiệm vụ thiết yếu nhất lúc này chính là giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho bà. Nhưng phải làm thế nào mới tốt đây?

      Trước kia từng đọc tiểu thuyết, thấy mẹ của nữ chủ phần lớn đều là những người vô cùng khéo tay, lúc đầu có thể may quần áo để bán, tiền vốn cũng mất nhiều. Qua vài năm tích lũy được số vốn nhất định liền mở xưởng may, tạo thành thương hiệu của riêng mình từ đó kiếm được nhiều tiền hơn.

      Nhưng còn mẹ sao?

      đâu xa, ở kiếp trước mẹ Mạnh thường hay lôi ảnh của Mạnh Tĩnh Nghiên khi còn bé ra tán dương, nào là áo len hoa vàng, váy màu xanh lá kết hợp với đôi giày da màu đỏ trông cực kỳ xin xắn. Lúc nào bà cũng đắc chí khoe ánh mắt của mình rất tốt, Mạnh Tĩnh Nghiên từ được bà cho mặc cho những bộ quần áo vừa đẹp vừa hợp mốt, ngay cả hàng xóm cũng phải bà khéo tay.

      Mạnh Tĩnh Nghiên nghiêm trọng hoài nghi tính chân thực trong lời của mẹ mình, biết có phải hàng xóm mới khen đôi câu mà bà lại cứ tưởng là chăng? Về phần , thực ra cũng có khiếu thẩm mỹ, nhưng thao tác hoàn toàn được, ngay cả việc thùa khuy, vá vớ còn làm được chi là may quần áo? Nhưng biết, phải mỗi việc đều cần mình động tay động mới có thể giải quyết.

      Dù thế nào, con đường con đường xuống tay với vải vóc quần áo này đành phải hủy bỏ, lại nghĩ đến nhà hàng xóm bên cạnh. Trong ký ức của dường như lâu sau, ngôi nhà đó được người ta sửa sang lại thành cửa tiệm tạp hóa. Đầu những năm chín mươi, phần lớn siêu thị vẫn còn rất hiếm, cũng thông dụng mấy, đường phố phần lớn đều là những loại hình tạp hóa kiểu này. Dưới con mắt của Mạnh Tĩnh Nghiên cứ phát triển theo hướng này cũng rất được, chẳng phải chỉ trong mấy năm mở tiệm này chú Cổ cơm áo lo, dư dật được khoảng kha khá.

      Sau này từng đến nhà mới của bọn họ, rất sáng sủa, rộng cũng phải đến bảy mươi, tám mươi mét vuông. Dĩ nhiên, so với thời điểm đó ngôi nhà như thế cũng phải là quá đắt đỏ, nhưng người bình thường sao mà mua nổi, ít nhất nhà họ Mạnh cũng mua nổi.

      Đột nhiên tim của Mạnh Tĩnh Nghiên đập rất nhanh, nếu nhà cũng mở tiệm tạp hóa này sao đây? bao lâu nữa cha bị sa thải, công việc còn, nếu từ chức chuyên tâm làm ăn cũng tồi.

      Nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ lại, liền thấy khả thi. tại rào cản lớn nhất của nhà chính là vấn đề tiền bạc, với thu nhập tại của cả hai người cùng với mức chi tiêu hàng tháng, chỉ có thể duy trì ấm no, muốn tích góp chút gửi vào ngân hàng cũng được rồi, có đạt tới bốn con số hay trong lòng cũng thể nào biết chính xác.

      Cửa hàng tạp hóa tuy kiếm ra tiền, nhưng bước đầu mở tiệm lại phải bỏ ra ít, nào là tiền chuyển nhượng cửa hàng, tiền sửa sang, tìm mối hàng, giấy phép kinh doanh, mà về điểm này so với chút tiền gửi ngân hàng của nhà nhất định là còn thiếu rất nhiều.

      Trong óc có chủ ý, cũng thể áp dụng, cảm giác thất bại mãnh liệt ập tới. Tóm lại nên làm như thế nào, mới có thể giúp gia đình thoát khỏi nghèo khó, để cho ba mẹ được sống tốt hơn đây

      Chương 24: Bà ngoại!

      "Bà ngoại ơi cháu tới rồi đây!", tuy Mạnh Tĩnh Nghiên được nghỉ học, nhưng cha mẹ Mạnh vẫn phải làm, vì thế họ phải gởi con bảo bối sang nhà bà ngoại ở tạm hai ngày cuối tuần.

      Để Mạnh Tĩnh Nghiên ở nhà mình bọn họ yên tâm, nếu nhờ bà nội Chu trông hộ hơi ngại, vì dù sao cũng là người ngoài, nên tốt nhất là nên làm phiền người ta. Mà bà ngoại cũng rất thái thích Mạnh Tĩnh Nghiên, chỉ muốn gặp cháu hàng ngày! Có điều bé phải học từ thứ hai đến thứ sáu, hơn thế nữa từ chỗ bà ngoại đến nhà trẻ lại quá xa, vì thế chỉ có thể gặp cháu vào cuối tuần.

      "Bảo bối ngoan của bà tới rồi à, mau tới đây để bà ngoại nhìn xem! Sao lại gầy thế này?".

      " vậy sao ạ? Bà ngoại thấy cháu gầy à?", Mạnh Tĩnh Nghiên rất muốn thoát khỏi thân hình tròn trịa mũm mĩm tại nên mỗi bữa đều hạn chế ăn uống, ăn no liền gác đũa, cho dù món ăn có ngon đến thế nào cũng chống lại mọi cám dỗ của nó, tuyệt đối ăn nhiều.

      xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, vẫn mềm nhũn toàn thịt, làm gì có gầy chút nào?

      Có lẽ đây chỉ là người già quan tâm đến con cháu nên mới quá lên thế thôi, chỉ cần đứa bé ở bên cạnh, lúc nào cũng thấy cháu mình gầy, ngay cả ở cạnh mẹ ruột cũng an tâm!. "Có phải mẹ cháu nấu món ngon cho cháu hay ? Lát nữa bà phải nhắc nhở mẹ cháu mới được! thể ngược đãi cháu ngoan của bà thế này được!".

      Mạnh Tĩnh Nghiên nhào vào trong ngực bà ngoại cọ cọ làm nũng. Ông bà nội cùng với ông ngoại đều mất sớm cho nên trong nhà chỉ còn mỗi bà ngoại, cũng là người cưng chiều nhất. Bà thường gạt cha mẹ Mạnh mua kẹo cho , có khi còn mua cả kem que nữa. Những đồ ăn vặt này trẻ con nào được cho ăn nhiều, nhất là cha Mạnh, là người có chút cổ hủ, chưa bao giờ cho phép Mạnh Tĩnh Nghiên ăn những thứ đó.

      Cũng chỉ có bà ngoại nuông chiều, thấy đòi cái gì liền mua cho cái đó. Sau khi lên tiểu học, thỉnh thoảng bà còn cho tiền để sách vở, bút, cùng những thứ linh tinh khác. Tiền mà cha mẹ biếu cho bà dường như cũng tiêu vào người cũng ít.

      Tới nhà bà ngoại vừa có đồ ăn ngon lại có được chơi đùa, cho nên từ vẫn rất thích tới đây, tình cảm với bà ngoại cũng rất sâu đậm. Bà ngoại qua đời là khi vừa lên cao trung, dì út đến trường học đón về nhà, lúc nghe được tin này còn khóc mãi ngừng.

      Có thể gặp lại bà, nhìn thấy bà lần nữa, tốt. Nghĩ đến đây lại dùng sức cọ cọ rong ngực bà, khiến cho bà cụ cười ha ha dứt.

      "Bảo bối ngoan, biết hôm nay mẹ cháu chở cháu tới đây...nên bà ngoại chuẩn bị món lạp xưởng mà cháu thích ăn nhất, đến trưa hai bà cháu mình cùng ăn nhé!”. Bà cụ vuốt ve đầu cháu ngoại, mặt tràn đầy vui vẻ vừa cười vừa .

      Nghĩ đến lạp xưởng do chính tay bà ngoại làm, Mạnh Tĩnh Nghiên ngừng nuốt nước bọt. Kết hợp với bánh màn thầu nữa đúng là mỹ vị! Hạnh phúc quá !

      Giảm cân? Còn muốn giảm cái gì nữa? tại vẫn còn , ăn nhiều chút thân thể mới phát triển tốt được! Tùy ý tìm cái cớ để an ủi mình, liền quay lại với chủ đề ăn uống. Đối với món ăn mình thích, nhóc con như sao có thể thắng được cái miệng, cứ ăn hết miếng này đến miếng khác. Bà cụ còn sợ cháu đủ ăn, sau khi ăn nổi thức ăn nữa còn bắt tiêu diệt thêm hai cái bánh bao nhân lạp xưởng nữa!

      Người trưởng thành ăn nhiều như vậy sao, nhưng mới hơn ba tuổi, vóc người còn chưa cao đến mét, cái bụng làm sao chịu nổi. Lúc này chỉ muốn nằm giường, ngay cả nhúc nhích cũng thoải mái.

      Tận đến giờ phút này, Mạnh Tĩnh Nghiên mới hối hận vì ăn quá nhiều. Quả nhiên là tự mình làm bậy thể sống!

      Thấy cháu khó chịu, bà cụ vừa đau lòng vừa tự trách, vội vàng cho uống thuốc tiêu hóa, sau đó lại kéo ra ngoài tản bộ tiêu thực. Dĩ nhiên Mạnh Tĩnh Nghiên muốn , nhưng cũng đành lòng làm trái ý tốt của bà ngoại, thể làm gì khác hơn là cố gắng gượng vác cái bụng ậm ạch vì quá no, nhấc đôi chân ngắn lạch bạch theo bà mình ra cửa.
      ly sắc, Dion, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :