1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 12: Đứa thích làm đỏm.
      Editor: Shinyong [V.I.P]

      Sau cơm trưa, Mạnh Tĩnh Nghiên thực muốn cùng Chu bà bà chơi trò chơi ngây thơ đó nữa, trưng ra bộ mặt buồn ngủ. Trẻ con đều như vậy, có thể chơi đùa náo động, nhưng dư nhiều sinh lực như vậy, chơi đùa lúc buồn ngủ rồi. Hơn nữa ăn cơm trưa xong mọi người mệt rã rời, những bạn ở nhà trẻ cũng có giấc ngủ trưa quen thuộc. Chu bà bà nghi ngờ ôm Mạnh Tĩnh Nghiên lên giường, nhàng vỗ lưng , hát bài hát thiếu nhi dỗ ngủ.

      tới mười phút Mạnh Tĩnh Nghiên ngủ rất ngon lành, bài hát thiếu nhi thanh cũng dần dần dừng lại, thay vào đó chính là tiếng ngáy nhè .

      Chờ Chu bà bà ngủ rồi Mạnh Tĩnh Nghiên mới trở mình. Xác định bà nội ngủ say mới trộm mở mắt, nhìn khuôn mặt khi ngủ của bà, khỏi mỉm cười, lão thái thái này, chính mình đem mình dỗ ngủ, đứa đâu mất cũng biết.
      Rón ra rón rén xuống giường, đắp chăn lên cho Chu bà bà, Mạnh Tĩnh Nghiên bắt đầu chính mình thăm dò xung quanh.

      Tuy rằng lúc thường xuyên sang nhà bà nội chơi, nhưng nhiều năm như vậy ký ức trở nên mơ hồ. Điều kiện gia đình Lão thái thái cũng tốt, phòng ngủ là phòng rộng nhất trong ba phòng, ngoài ra bên ngoài ban công, Chu bà bà thường chăm sóc cây hoa trong vườn đó, làm thú giải khuây khi tuổi giả. Trong ngoài phòng có vài quyển truyện thiếu nhi, cũng coi như là có quen thuộc chút.

      Lại nhìn lén lão nhân gia, xác định bà tỉnh dậy, Mạnh Tĩnh Nghiên lúc này mới rón rén tới tủ quần áo của Chu bà bà. Đương nhiên, phải nổi lên cái ý xấu gì, muốn lấy trộm đồ của bà ngoại. Tủ đứng phần lớn được làm bằng gỗ, Chu bà bà còn mang chạm trổ tinh xảo. So với các đồ vật trong ký ức, nhìn dễ chịu hơn.

      Đây phải trọng điểm, trọng điểm chính là, hai cái cánh cửa tủ được khảm chiếc gương to. Mạnh Tĩnh Nghiên phí sức như vậy, chủ yếu là muốn soi gương, nhìn dáng dấp tại của chính mình.

      Ai, con mà, mặc kệ là ba tuổi, hay là đến ba mươi tuổi, thích chưng diện bẩm sinh thay đổi được. Sau khi tỉnh lại liền té xỉu vào bệnh viện, nơi đó cũng có tấm gương khảm ở tường cao hơn mét cho mọi người sử dụng, lấy chiều cao hieenjtaij của , có vẻ như với tới. Vậy nên, đến tại mới có thể lén lút nhìn chính mình.

      Dù cho là chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, vẫn bị người trong gương làm cho kinh ngạc hồi. Đây đây đây, hoàn toàn là tiểu Lolita! phải khoác lác, khuôn mặt bé đáng đến tàn bạo, ai nhìn thấy đều muốn nhéo nhéo.

      Vóc dáng đại khái tới 1 mét, má núc ních thịt, nàn da vừa trắng vừa mềm, đôi mắt long lan óng ánh giống như ngôi sao trời vậy.

      Tuy rằng mẹ làm ở tiệm chụp ảnh, nhưng khi còn bé thích chụp ảnh, trong album ảnh, bức ảnh chụp ít lại càng ít hơn, đặc biệt từ 3 tuổi đến 10 tuổi, hầu như là bán hết hàng, tấm hình đều còn, lúc đó cũng biết đáng như thế. Nhìn lại vào gương, theo như những gì thấy hoàn toàn thể so được với em bé Bồ Tiểu Đào nổi tiếng internet, nhưng mà có đưa ảnh mình lên mạng sao có thể so sánh với thống trị các bảng xếp hạng như bé Bồ Tiểu Đào kia?
      Cũng vì trán thoa thuốc, dán băng gạc nên khuôn mặt có chút có vướng, có điều cũng ảnh hưởng đến toàn thể. Càng soi gương Mạnh Tĩnh Nghiên liền càng làm đỏm, quay về tấm gương liền hôn hai cái. gương lưu lại ngụm nước bọt, xong còn đắc ý cười hì hì.
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      ly sắc, Chris, A fang3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Trẻ từ đâu chui ra.
      Editor: Shinyong [V.I.P]

      Mạnh Tĩnh Nghiên thỉnh thoảng xoa bóp mặt, chống nạnh, hoặc làm mặt quỷ, chơi rất vui vẻ. còn lập cho mình hàng loạt các kế hoạch làm đẹp, mỗi ngày đều ăn trứng gà, uống sữa tươi, thỉnh thoảng đắp dưa chuột chẳng hạn. Mỹ phẩm thấp kém thể dùng, khuôn mặt tự nhiên trắng nõn rất tốt rồi, thể để những thứ hóa học kia làm hư.

      Ngay lúc đắc ý, lại nghe thấy sau lưng có người chuyện: "Nghiên Nghiên, cháu ở đây làm gì vậy?"

      đáng sợ, hù chết người, cơ mà mải soi gương quá, nên quên mất phải để ý Chu bà bà, khiến bà tỉnh lại cũng biết. lập tức thu lại nét mặt hưng phấn, mở to đôi mắt vô tội nhìn bà ngoại, "Bà ngoại, Nghiên Nghiên muốn nhà WC."

      Đầu thập kỷ chín mươi, Mạnh Tĩnh Nghiên cùng Chu bà bà ở loại khu tập thể bình dân, có nhà WC riêng, nếu mọi người muốn nhà WC phải nhà vệ sinh công cộng, buổi tối quên giải quyết, phải dùng bô để tiểu.

      Mạnh Tĩnh Nghiên tuổi , tất nhiên là thể mình nhà WC. ra sợ, nhưng mọi người sợ bé tí, đứng vững rơi vào. Chu bà bà nghe muốn nhà WC, kịp rửa mặt, liền nắm tay Mạnh Tĩnh Nghiên nhà xí suỵt suỵt. Trong đó còn khen nghe lời hiểu chuyện, phải biết, mới ba tuổi nhiều đứa bé, đừng tự biết gọi người dẫn WC, chính là tè dầm là may rồi.

      Người a, do kiệm vào xa dễ dàng, do xa vào kiệm khó (*). Quen dùng nhà WC khi trước, tại Mạnh Tĩnh Nghiên lại phải dùng nhà WC công cộng này nên rất quen. Lại sạch , ngay cả bức tường ngăn cũng có, chút riêng tư đều biến mất. Hối hận chính mình nhất thời bất cẩn kịp tìm lí do chính đáng hơn, nên giờ phải để người khác chùi đít cho .
      (*) Do kiệm vào xa dễ dàng, do xa vào kiệm khó: Bởi vì tiết kiệm nên dễ dàng xa xỉ, bởi vì quen với xa xỉ nên rất khó tiết kiệm lại.
      Chủ yếu là nhà vệ sinh công cộng này ở trong trí nhớ Mạnh Tĩnh Nghiên cũng phi thường có ý nghĩa. Trẻ con rất hay hiếu kỳ, thường thường hỏi cha mẹ mình, mình từ đâu chui ra. Ba mẹ Mạnh có cách giải thích cho Tiểu Tiểu Mạnh Tĩnh Nghiên, nên thường , nhặt từ bồn cầu.

      Hại ngây thơ tin là thương tâm thời gian dài đó! còn hỏi lại các bạn khác, bọn họ đa số cũng từ nhà WC, thùng rác, bệnh viện, bên trong ống cống đường nước ngầm nhặt được, Mạnh Tĩnh Nghiên nhất thời liền cảm thấy được an ủi. Trước khi nhà cũ bị đập , còn thường xung quanh nhà WC, thùng rác để nhìn xem có thể hay nhặt được tiểu đệ đệ.

      Nhưng mà mỗi lần tay trở về khiến thất vọng tràn trề, khỏi buồn bực, nhiều bạn như vậy đều được nhặt từ bãi rác, nhà WC, tại sao nhặt được? Chẳng lẽ là đồng thời nhặt quá nhiều, đứa đều bị nhặt hết, có người thừa dịp nhặt xong trước, thời điểm đến phiên tự nhiên hết rồi.

      cũng từng có ý nghĩ, thời điểm nửa đêm liền nhặt, so với người khác đều đến sớm hơn. Nhưng nghĩ đến khi trời lờ mờ sáng, đường phố lặng lẽ, có bất kỳ ai, chung quy có lá gan to như thế tự mình nhặt đứa . Tốn nhiều tâm tư như thế nhưng có kết quả gì, lâu dần, có những chuyện khác thú vị hơn, liền quên chuyện này.

      Sau khi lên sơ trung, mới biết ba mẹ những thứ kia đều là lời vô căn cứ, liền hờn dỗi hồi lâu. Bây giờ suy nghĩ lại, vẫn thấy rất thú vị. 9x đời, có phải đều bị người lớn lừa gạt.
      song ngư, Chris, A fang3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: muốn nhà trẻ đâu, !
      Editor: Shinyong [V.I.P]


      Buổi tối ba Mạnh tan tầm liền đến nhà Chu bà bà đón Mạnh Tĩnh Nghiên, làm phiền lão thái thái ngày, mặc dù là gửi tặng ít đồ, nhưng vẫn là nhận người tình thương của người ta, ba Mạnh luôn cảm ơn Chu bà bà mãi. Chu bà bà , đứa rất dễ nuôi, nghe lời lại đáng , rất ra dáng người lớn. Còn dặn ba Mạnh, nếu như trong nhà có việc trông nom tiểu Nghiên được cứ đưa đến chỗ bà là được.

      Bình thường mình bà ở đây đơn lắm. Có tiểu Nghiên làm bạn, khiến bà rất vui vẻ. Bà còn nhìn trúng Mạnh Tĩnh Nghiên, muốn cùng cháu trai đích tông của mình trở thành thông gia từ bé, sau đó làm cháu dâu của mình, ghét nhất truyền thống tốt này.

      Đời này, Mạnh Tĩnh Nghiên hi vọng vào tình gì đó, thực là vết thương kiếp trước quá sâu. Thời điểm cùng Lục Hoằng Văn quen nhau, Lục Hoằng Văn còn là tiểu tử nghèo khó. cùng đồng thời phấn đấu, toàn tâm toàn ý chăm sóc , cuối cùng đổi lại những gì đây? thà rằng tìm Ngưu Lang, nuôi dưỡng cậu bé dễ thương, kiên quyết tin tưởng bất kỳ người đàn ông chót lưỡi đầu môi, thề non hẹn biển nào khác.

      May mà cha đáp ứng, chỉ còn , xem xét lại sau. Mới có ba tuổi, muốn tiểu hôn phu, là khiến ông phiền lòng.

      nghỉ buổi học, ba mẹ Mạnh cảm thấy vết thương của đáng lo lắng nữa, hôm sau vẫn đưa con muốn đến nhà trẻ .

      Nghe mẹ giáo nhà trẻ rất thích mình, thời điểm còn học ở lớp bé, thường thường cho quản lớp lớn. Tuy rằng bé, nhưng thắng họ ở chỗ thông minh, biết sử dụng chiêu cáo mượn oai hùm, lớp lớn cũng bị chỉnh còn hình dạng. Chỉ là chuyễn đó là rất nhiều năm trước, Mạnh Tĩnh Nghiên nhớ ra được gì.

      Ngồi ghế sau của xe đạp, ngóng nhìn nhà trẻ cách đó xa, ngoại trừ quy mô hơn ít, nhưng rất giống với hai mươi năm sau trong trí nhớ của . Đứng ở cửa là hai chị trẻ tuổi, làm nhiệm vụ đưa trẻ vào lớp học.

      Mẹ Mạnh khoá xe lại để ở ven đường, đem đai an toàn cài người Mạnh Tĩnh Nghiên cởi xuống. Mẹ sợ ôm được lại ngã, mỗi ngày đều dùng dây buộc với chỗ ngồi lại để phòng ngã từ xe xuống.

      Tiểu Loli chính là đây khỏi cảm thán, tuổi còn , chỉ có thể làm bé ngoan chờ mẹ đến cởi dây ra cho mình, ôm chính mình xuống xe.

      " giáo Quách, hôm nay là người chịu trách nhiệm đưa mấy đứa vào trong sao?"

      "Vâng, đúng vậy." giáo Quách cười, dáng vẻ rất hiền hòa "Tiểu Nghiên Nghiên bệnh thế nào, ngày hôm nay học rồi, ở nhà nghỉ ngơi thêm à?"

      Mạnh Tĩnh Nghiên bừng tỉnh, ra đây chính là Quách Phương Kỳ, trong tổ giáo sư Nhâm . Hôm qua Mạnh Tĩnh Nghiên tới đến trường, mẹ Mạnh sớm cùng giáo Quách xin nghỉ, thế mới biết Mạnh Tĩnh Nghiên bị bệnh.

      " có gì nguy hiểm lắm, chỉ là đứa này ngủ thành , hôm trước từ giường rơi xuống, khiến cái trán sứt đến hôn mê, bác sĩ có gì đáng lo, trẻ khôi phục rất nhanh, mười ngày nửa tháng là tốt rồi, tôi cùng ba tiểu Nghiên yên lòng, mới cho con bé ở nhà nghỉ ngơi thêm ngày nữa."

      giáo Quách thấy trán Mạnh Tĩnh Nghiên dán băng gạc, chỉ là diện tích lớn lắm, mẹ Mạnh thời điểm xin nghỉ cho tiểu Nghiên cũng , cho nên chỉ biết là Mạnh Tĩnh Nghiên bị bệnh, cũng biết là bệnh gì.

      luôn luôn thích Mạnh Tĩnh Nghiên, thấy đứa nắm tay mẹ, giương to mắt, lời nào, liền sờ sờ tóc "Nghiên Nghiên, con cho biết, trán còn đau hay ?"

      Mạnh Tĩnh Nghiên rụt lại phía sau, ngoại trừ người nhà cùng Chu bà bà, vẫn quen tiếp xúc với người lạ. Trở thành con nít làm ra vẻ, nở nụ cười với giáo Quách, bi bô : " giáo, con đau, con có phải là đứa ngoan dũng cảm nhất ạ?"
      song ngư, Chris, A fang4 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Bạn tốt thủa còn thơ.
      Editor: Shinyong [V.I.P]


      giáo Quách bị Mạnh Tĩnh Nghiên dễ thương đáng như vậy làm cho mềm lòng, cưng chiều nhéo cái mũi của , "Đúng, Nghiên Nghiên của chúng ta ngoan nhất, bảo bối khả ái nhất, thích con nhất. Sắp vào học rồi, vào lớp thôi, chút nữa phần cho con ít kẹo ngọt, có được ?"

      Mạnh Tĩnh Nghiên gật gật đầu, nhưng trong bóng lòng oán thầm, ơi à, tuy rằng ta là tiểu Loli, nhưng phải chút kẹo có thể mua chuộc được chứ!

      Trong lòng nghĩ như thế, nhưng mặt biểu lộ cảm xúc gì, bé ngoan tạm biệt với mẹ, sau đó bé chân ngắn lon ton chạy vào nhà trẻ.

      Mẹ Mạnh lo lắng các bạn chơi ầm ĩ may đánh phải vết thương gáy con , luôn miệng nhờ giáo Quách chăm sóc Mạnh Tĩnh Nghiên. Là con , mặt xuất vết sẹo tốt. Lúc rời , mẹ Mạnh lòng vẫn nặng trĩu nỗi lo về con . Đứa con là tình thương của mẹ, mặc kệ là lớn hay , mẹ đều lo lắng yên lòng.

      Tiến vào cửa lớn là dãy nhà , nhà trẻ đầy đủ mọi phương tiện giống như hai mươi năm sau, trong sân chỉ có cầu thang trượt, hai cái bập bênh. Chạy vào đến trong sân Mạnh Tĩnh Nghiên liền dừng lại, phải vì muốn vào lớp học, mà là căn bản nhớ lớp học ở vị trí nào.

      Nhưng dù sao cũng phải trẻ con, bình tĩnh tìm chiếc ghế đá trong sân, chờ giáo Quách đón các bạn học vào lớp xong, theo giáo Quách vào lớp học là được. Nhà trẻ chuẩn bị rất nhiều băng ghế cho các bạn , tiện tay chọn chiếc là được.

      "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, cuối cùng bạn cũng xuất rồi. Tớ rất nhớ rất nhớ bạn đó!" bé đột nhiên nhào tới ôm chặt Mạnh Tĩnh Nghiên. May mà Mạnh Tĩnh Nghiên tóm được, bị nhóc này đè chết rồi.

      nhếch miệng lời nào, nhóc này ở đâu chui ra vậy, vừa thấy nhào vào như vậy rồi! Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng tránh xa khoảng cách.

      nhóc này rất đáng , nhưng mà biết mẹ bé nghĩ gì, buộc đống dây buộc tóc đầu bé, màu hồng xanh đỏ gì cũng có, đầu của bé sắp thành mâm ngũ sắc rồi.

      "Nghiên Nghiên, hôm qua sao bạn học, hôm qua mẹ tớ đưa tớ sang thăm bà, nếu tớ liền kêu mẹ dẫn sang nhà bạn tìm bạn." nhóc mếu máo khóc, vẻ mặt lên án.

      nhóc này, chẳng lẽ là bạn tốt của mình tại? Mạnh Tĩnh Nghiên cau mày đánh giá , càng nhìn càng thấy quen mắt, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, mừng rỡ kêu: "Nghê Thụy Tuyết "

      nhóc liếc Mạnh Tĩnh Nghiên, "Gọi tớ làm gì?"

      là! Mạnh Tĩnh Nghiên vỗ trán, vẻ mặt đầy hưng phấn, dĩ nhiên quên, Nghê Thụy Tuyết và là bạn thân học cùng lớp từ nhà trẻ đến cao trung, tất nhiên, có bạn tốt ở đây, còn sợ thể thích ứng được cuộc sống tại sao.

      Có điều, Thẩm mĩ của dì Tống vẫn là trước sau như thế nào tốt lên được, khiến nhóc xinh xắn này thành mâm ngũ quả.

      Mạnh Tĩnh Nghiên trong lòng vừa vui, vừa thông cảm với bé, cầm tay của nhóc, ", Thụy Tuyết, nhanh lên, chúng ta vào lớp học thôi."

      Lòng hiếu kỳ của Nghê Thụy Tuyết tới cũng nhanh mà cũng nhanh, nghe được Mạnh Tĩnh Nghiên muốn vào lớp học, nhất thời quên mất phải hỏi kỹ bạn tốt ngày hôm qua tại sao học. Ngược lại kinh hô tiếng, kéo tay Mạnh Tĩnh Nghiên chạy về phía trước, "Nhanh lên chút, nhanh lên chút, Hà Vũ Tường chắc tới rồi chúng ta mau vào tìm bạn ấy, nhanh lên chút, nhanh lên chút "
      song ngư, Chris, A fang3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Tiểu chính thái.
      Editor: Shinyong [V.I.P]


      (Tiểu chính thái: Bé trai ngây thơ.)

      Hà Vũ Tường là người bạn thân nào vậy?

      Nghê Thụy Tuyết trả lời nghi vấn trong lòng , chỉ hung hăng lôi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên chạy. Trong hành lang còn có mấy bạn đứng túm năm tụm ba, Mạnh Tĩnh Nghiên tránh trái tránh phải, mấy lần suýt chút nữa đụng vào người.

      Cuối cùng cũng cửa phòng học, Nghê Thụy Tuyết bỗng nhiên ngừng lại, ở trước cửa lớp thở gấp, Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn khuôn mặt nhắn bé đỏ bừng bừng, biết do chạy nhanh quá hay làm sao. vò vò đầu nghĩ, tuy rằng suy nghĩ là người trưởng thành, nhưng cơ thể bé này thực quá yếu, Nghê Thụy Tuyết có thể dễ dàng kéo chạy như vậy, xem ra phải tăng cường rèn luyện sức khỏe rồi. Nếu như trong nhà có điều kiện, hằng ngày đều được uống sữa tươi tốt quá.

      Nghê Thụy Tuyết bước vào lớp học, Mạnh Tĩnh Nghiên tay đỏ ửng vì bị kéo cũng bước theo nhóc chân ngắn vào lớp.

      Lớp học giống như cái chợ, tiếng cãi nhau, thanh gì cũng có. Hai cậu bé vì cướp món đồ chơi tới đánh nhau, hay giáo ở bên cạnh can ngăn, dám làm tổn thương đứa , đám bạn ở bên cạnh xem trò vui, còn có bạn bị doạ khóc, Mạnh Tĩnh Nghiên tự chế giễu, ngày đầu tiên nhà trẻ, đủ náo nhiệt nha!

      đúng! Còn có hai đứa xem trò vui, cũng bị doạ khóc, chính là Nghê Thụy Tuyết, hai má nhóc đỏ ửng liếc trộm cậu bé. Cậu bé kia cũng để ý tới những tiếng khóc nháo của các bạn, mình cầm đồ chơi tự chơi.

      cần phải , người này chính là Hà Vũ Tường trong miệng Nghê Thụy Tuyết, nhóc mắt nhìn sai, Hà Vũ Tường đúng là tiểu chính thái môi hồng răng trắng, dáng dấp tuấn khiến muốn tới coi phen. Thế nhưng khống chế chính mình, ngừng tự nhủ, đây là hành vi lễ phép.

      Thời điểm tự mình khống chế chính mình, Hà Vũ Tường bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cái, biểu bên trong mang theo chút khinh bỉ, giống giễu cợt Mạnh Tĩnh Nghiên, là cái sắc nữ. Đáng giận nhất chính là, cậu ta lại còn phát ra tiếng cười nhạo.

      Mạnh Tĩnh Nghiên tức giận tại chỗ, bị tiểu chính thái cười nhạo, tự tôn của để vào đâu!
      Hai, ba bước tới trước mặt tiểu chính thái, muốn lên tiếng, lại bị Nghê Thụy Tuyết nhìn thấy, vội vã lại đây lén lút đem kéo qua bên.

      Nghê Thụy Tuyết hoàn toàn có cảm giác áy náy khi ngắm chàng đẹp trai và đem bạn bè vứt qua bên, còn quá , hoàn toàn biết cảm giác áy náy là gì, nhóc kéo Mạnh Tĩnh Nghiên sang bên chỉ vì "Nghiên Nghiên muốn , chúng ta liền đứng ở đây nhìn là tốt rồi mà. Ngày hôm qua Quách Tử Hiên muốn cùng cậu ta chơi, lôi kéo hồi, bị cậu ta đánh tới nằm viện luôn, hôm qua cậu ấy mới tới lớp chúng ta, có phải là rất tuấn tú ?"

      Vứa , nhóc còn vừa lén lút ngắm Hà Vũ Tường. Mạnh Tĩnh Nghiên hiểu ra, phải vì vừa nãy chạy nhanh nên đỏ mặt, mà bởi vì nhìn thấy tiểu chính thái, kích động và hồi hộp hình thành nên loại tình cảm khác với tình cảm bạn bè bình thường nha.

      trách Nghê Thụy Tuyết sau khi lớn lên vẫn thích chàng đẹp trai này như vậy, ra là từ như thế rồi, nguyên nhân sâu xa nha.

      Hai mắt lại đánh giá Hà Vũ Tường, nhìn cậu ta mỏng manh yếu đuối như vậy, ngờ lợi hại, Nghê Thụy Tuyết cũng chỉ dám đứng từ xa len lén nhìn, ra vì cậu ta mới chuyển đến đây lập uy rồi.
      song ngư, Chris, A fang2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :